mặt Quân sư huynh quê độ lên, thế là quay sang chị Lý,
chị liền xua tay..
“trời, tôi với cậu đi thì là chị em chứ tình nhân cái gì.”
hahaha.
tội nghiệp chưa, ko ai thèm đi với anh, hehhe
“vậy cô bé này đi!”
ông quản lý chỉ ngay vào mặt tôi,
sư huynh ngó tôi đầy đề phòng, lăm le dò xét,
tôi á??
“được ạ!! ^_^”
và thế là cả bếp vỗ tay ầm ầm. T___T
tôi giống vị cứu tinh của họ hay sao áh..
“này!”
cái kiểu gọi ấy thì chỉ có sư huynh khó tính thôi,
tôi mệt mỏi quay lại..
“em định ăn mặc như thế mà đi hả?”
“sao cơ?”
tôi nhìn xuống bộ áo quần của mình, trông cũng ko tệ,
quần kaki xám với áo hồng…
đẹp mà!
“tôi chở em về thay đồ!”
“về?? ở nhà cũng có đồ nào đẹp hơn bộ này đâu??”
“gì hả? con gái mà ko có áo đầm??”
ko phải ko có nhưng tạm thời là..
ở nhà trọ ko có..
tôi nhớ tới cái đầm xanh lá mạ hai dây của mình,
chắc Út nó bận cũng vừa..
sư huynh nhìn tôi 1 hồi rồi kéo tôi đi ra xe,
chở tôi tới 1 shop thời trang sang trọng.
wow..sư huynh mua đồ cho tôi!!!!!!!!!!!!!!
thật là………… ngọt ngào…………………………………..
tôi bắt đầu mơ giấc mơ thiên đường về 1 chàng trai lịch lãm,
đưa mình đi mua sắm đồ đẹp để mặc đi ăn tối nhà hàng,
ko khác gì trên phim ^_^
nhưng giấc mơ của tôi tan ngay khi thấy sư huynh tỏ vẻ quen biết với cô chủ tiệm,
và câu nói của anh ta làm tôi rơi bịch xuống từ thiên đường.
“em có bộ áo nào cho anh mượn 1 lát”
ack ack ack.
lẽ ra tôi ko nên mơ tưởng quá xa xôi với anh chàng PHÁT XÍT này.
mượn! có cần vậy ko??
tôi cảm thấy mất mặt quá…
“ai vậy? bạn gái anh hả? sao ko mua cho chị 1 bộ hẳn đi??”
yeah…đó là ý kiến hay mà..sư huynh?
mặc cho vẻ mặt nửa bất mãn nửa hi vọng của tôi,
lão sư huynh khó tính thản nhiên khoác tay.
“bạn gái gì. cô ta là nhân viên của anh, có chút việc cần nên mượn em 1 tối là xong.”
nhân viên của anh…
tự nhiên tôi có cảm giác mình thấp hèn tệ hại.
tôi bắt đầu hối hận về việc đã nhận đi chuyến này,
thực ra tôi muốn thử cái món cream rice couple gì đó..
tôi bỏ đi.
hình như anh ta đuổi theo phía sau và gọi tên tôi.
tôi ko muốn làm việc này nữa.
Quân bắt kịp tôi chỉ sau vài bước.
“em sao thế hả??”
“em ko đi nữa.”
“cái gì?”
“em ko cần mượn đồ người kháC!! anh ko biết con gái ghét nhất là chuyện đó sao???”
“tôi…………tôi..”
“lại còn…nhân-viên-của-anh! anh cứ phải nói giọng đó mới vừa lòng àh?? anh ko coi em là sư muội cũng ko sao, nhưng cần gì phải tỏ ra cái thái độ khinh người vậy hả?
sư huynh hơi bối rối, ánh mắt ngỡ ngàng..
“tôi..ko khinh người… ko có..”
“anh kêu cô ấy đi cùng là xong. dù sao anh là bếp trưởng, hẳn anh đủ biết món ấy thế nào..”
“vậy em muốn sao đây??”
tôi ko hiểu câu hỏi đó nên hơi ấp úng.
tôi muốn sao áh?
anh chịu quan tâm em muốn sao à?
“hay muốn có 1 bộ của riêng mình??”
“???”
tôi vẫn ngơ ngác.
cái ý nghĩ được chàng trai lịch lãm mua cho bộ quần áo đẹp đã bay biến từ nãy rồi..
Quân sư huynh kéo tôi trở lại cửa hàng.
“em cứ chọn bộ nào em thích!”
buồn cười thật.
ko hiểu sao bây giờ tôi lại ghét cái vụ này…
ko cảm thấy thích thú gì nữa..
“ko.”
mặt sư huynh bừng bừng lên,
tôi đã quen dần với những lúc anh ta nổi cáu.
sư huynh gãi mạnh đầu làm mớ tóc bồng bềnh của anh ta xù lên..
“tôi đến phát điên với em..KO MUA PHẢI KO?? KO THÌ VỀ, KO ĂN TỐI GÌ SẤT!”
về thì về.
ai chịu trách nhiệm vụ này? anh.
ko phải tôi.
anh là bếp trưởng và quản lý sẽ mắng anh.
nhiệm vụ của anh là nghiên cứu sản phẩm cạnh tranh…
tôi ko sợ.
khi lão sư huynh cục tính bước ra trước với thái độ bực dọc,
tôi cũng thản nhiên theo sau…
nhưng cô gái ở cửa hàng níu tay tôi lại, mỉm cười thân thiện.
“chị… em nói này.. anh Hai là vậy nhưng ko có ý khinh rẻ ai cả đâu.”
“anh Hai?”
“dạ.. em là em gái ảnh.. để em chọn cho chị 1 bộ nhé.”
“em gái?ah… thôi ko cần đâu…”
tôi lắc đầu cười nhạt. cô em gái tỏ vẻ buồn nhưng tôi ko thể mua đồ ở đây..
nó quá đắt.
khi tôi bước ra khỏi shop thì lão Quân đã phóng xe đi từ lâu..
cuối cùng thì chẳng có bữa tiệc nào ở Montana
cũng ko có món Couple rice gì nữa…
tôi đi về nhà trọ bằng xe ôm với cái bụng đói meo,
8h tối… thôi tấp đại 1 quán ăn bụi,
rồi về ngủ…
tôi nhìn thấy Thắng.
anh ta hình như cũng vừa mệt mỏi sau 1 ngày dài,
bước chân nặng nề hơn bình thường..
trông thấy tôi, Thắng ko tỏ vẻ vui hay buồn,
nét mặt trống rỗng…
tôi đành gọi trước.
“ngồi chung đi, Thắng.”
anh ta làm ngơ đi qua mặt tôi.
???
okay… nếu đó là ý của anh…tuỳ thôi.
tôi rút muỗng nĩa ra và định lau sạch để chuẩn bị ăn,
thì Thắng bất ngờ giật lấy..
“để tôi.”
whew..
tôi để mặc cậu ấy muốn làm gì thì làm.
đầu óc vẫn lang thang chỗ shop thời trang với những bộ đầm đẹp…
chàng hoàng tử lịch lãm vẫn chỉ là cổ tích…
ơ hay, tôi có phải lọ lem đâu?
“sao hôm qua ko về?”
…
câu hỏi của Thắng khiến tôi chợt tỉnh
trở về thực tại…
đĩa cơm sườn nóng bốc khói ngon lành,
ánh mắt Thắng có gì đó lắng đọng.
“về nhà.”
“nhà?”
”tôi có 1 gia đình…ở Sài Gòn..”
“gia đình ư? thế sao phải ở trọ?”
“đừng hỏi…”
tôi thở dài cắm muỗng múc 1 thìa cơm..
Thắng hơi tò mò nhưng rồi cũng ko hỏi thêm gì,
gọi 2 ly trà đá và bắt đầu nói đều giọng..
“uh…mỗi người 1 hoàn cảnh. mỗi người 1 giấc mơ.. có giấc mơ của người này là thứ người kia đang có..mà ngừoi đó lại ko hề trân trọng giữ…”
“anh đang nói cái gì vậy?”
“tôi nói linh tinh ấy mà”
Thắng khẽ cười.
tôi nheo mắt nhìn anh chàng nhiều chuyện thường ngày,
hôm nay có cái gì đó rất khác…
tôi muốn quan tâm, nhưng khổ nỗi chẳng biết quan tâm thế nào..
đành im lặng ăn hết dĩa cơm.
………….
cửa phòng ko khoá trong nên tôi đẩy cửa vào,
Vân đang nói chuyện điện thoại với ai đó…
cái điện thoại nó vừa mua thì phải..
trước giờ nó vẫn bảo ko cần thiết mà.
tiếng Vân cười khúc khích vẻ rất vui,
nó nhìn tôi cười mỉm – hình như đã bớt giận…
rồi nói tạm biệt với nguời trong điện thoại,
xong cúp máy..
tôi hỏi cầu hoà..
“em vừa mua điện thoại sao?”
Vân đứng dậy chống nạnh nhìn tôi.
“chị đó! em mua để chị có về trễ thì nhắn cho em và…ngược lại luôn.”
“trời…đừng nói mua vì chị nha…!!”
“hihi.. vì chị mà.. ko tin chị hỏi Khải đi…ảnh đưa ra ý này đó”
nhắc đến Khải, mắt Vân lại sáng long lanh,
trong khi tim tôi thì loạn xạ đập..
rõ khổ… 2 chị em lại đi thích cùng 1 người con trai.
“uh..em nhắn số qua cho chị…”
Vân gật đầu và liền nhá máy cho tôi,
nó dường như đã hạ cơn giận chỉ sau 1 ngày..
tôi đoán chắc Khải cũng đã nói gì giúp tôi rồi.
…………………………………
trong lòng tôi tràn ngập nhiều thứ suy nghĩ,
nào là sư huynh phát xít đáng ghét,
nào là Thắng tự nhiên khó hiểu như vậy
nào là Khải và Vân…
nên cả đêm hầu như ko ngủ được..
buổi sáng..
hôm qua Khải nói tôi hãy nhắn cho anh nếu cần người chở đi làm.
nhưng…
tôi ko nên chen vào nếu Vân và Khải thực sự thích nhau.
……
tôi quyết định đi xe buýt như bình thường.
khi tôi đã ngồi yên trên xe thì Khải lại gọi tôi…T___T
“alo?”
“Yên đi rồi à?”
“uh… đi xe buýt.”
“sao ko nhắn tôi?”
“thôi chắc ko cần đâu, vậy nha..”
tôi vội vàng cúp máy vì sợ mình lại …xao động,
giọng của Khải…
làm tôi bối rối ko tự chủ được.
………………
“tới rồi kìa… hôm qua thế nào? món ấy ngon ko?”
“nghe nói nhà hàng đó có nhạc trữ tình hả?”
“mà ăn bữa cơm tình nhân với bếp trưởng ko biết thế nào hen!!”
mọi người trong bếp bu vào hỏi han tới tấp tôi ngơ ngác như người mộng du…
vừa định nói rằng mình ko có đi, thì tiếng lão Phát xít lại cất lên dõng dạc T____T
“cái bếp này… LÚC NÀO CŨNG NHƯ CÁI CHỢ!!”
và bọn họ lục tục giải tán…
mỗi người đều ko quên lầm bầm, chắc nguyền rủa thầm gã bếp trưởng..
Quân sư huynh nhìn thoáng qua mặt tôi,
ko nói câu nào, cũng ko la lối gì…
mà có gì để la chứ?!
tôi thay đồng phục, mang tạp dề vào và làm công việc của mình,
suốt cả buổi sáng sư huynh hầu như ko ngó ngàng tới tôi..
vậy mà đến trưa khi tan ca ăn cơm, hắn ko rời bếp mà ở lại,
và còn gọi cả tôi nữa!
“sao ạ?”
“làm thử món hôm qua.”
“món hôm qua?”
“couple cream rice”
“ơ… anh đi 1 mình à??”
“với em gái tôi. hôm qua tôi quay lại đó nhưng em đã về rồi… tôi đã gọi nó đi cùng.”
thì ra là vậy.
thì ra là anh ta có bữa tiệc ở Montana còn tôi thì ko..
sao anh ko quay lại sớm hơn chứ??!
T_T
do lệnh của bếp trưởng nên tôi phải ở lại,
cùng anh ta làm thử món couple cơm..
loại cơm dẻo Nhật Bản và sốt barbecue với kem tươi béo nhẹ,
1 miếng gà nướng mật ong..
món này cũng ko khó mấy…nhìn hấp dẫn khủng khiếp…
bụng tôi đói cồn cào..
“ngồi xuống ăn đi.”
chỉ chờ có thế, tôi xộc ngay cái muỗng của mình vào đĩa cơm
và ăn thử…
Quân Sỹ bếp trưởng vẫn ngồi chống cằm nhìn.
“thế nào?”
“cũng ngon!”
sư huynh liếc nhìn tôi rồi cũng dùng muỗng thử,
tách 1 miếng gà cho vào miệng..
nhưng anh ta nheo mắt lắc đầu.
“ko, thiếu cái gì đó…”
“vậy hả?”
“tôi nghĩ… hình như là…nên thêm tiêu xanh?”
đừng nhìn tôi.
tôi có ăn món ấy ở Montana đâu?
về mà hỏi em gái anh ấy!
lão sư huynh cứ thử thêm vài muỗng, mặt mày suy tư..
tôi thì ko cần quan tâm mà chỉ lo ăn phần của mình,
tuy nhiên để có chút trách nhiệm, tôi cũng đưa ra ý kiến.
“sao phải giống như bản sao nhỉ? ko phải chúng ta cũng làm 1 món y như thế ở Chereston đó chứ?”
“dĩ nhiên là ko. việc của chúng ta là làm ra 1 món xuất chúng hơn.”
“xuất chúng hơn?”
“uhm..”
sư huynh gật đầu và ăn nhanh cho hết đĩa của mình,
xong bảo tôi dọn dẹp và rửa bát…
>___<
bữa trưa 1 giờ đồng hồ của tôi trôi qua cái vèo,
dù sao thì…
tôi cũng học được 1 món mới.
trong thoáng suy nghĩ này, tôi nhận ra hình như sư huynh cố tình bảo tôi ở lại
để dạy cho tôi…
vì nếu muốn thử làm, 1 mình anh ta cũng đã đủ..
món ấy ko khó lắm.
tôi bắt đầu tin rằng thực ra Sỹ Quân sư huynh cũng tốt…
như mọi người đã nói.
thế mà ko hiểu sao anh ta vẫn có cái kiểu cư xử ấy,
thô lỗ và khó khăn…
……………………
giờ ra về.
tôi đeo túi uể oải ra khỏi cổng sau nhà hàng,
rồi vòng ra trước để đến trạm xe..
nhưng ngay cách cổng chính khoảng vài chục met, tôi thấy Khải,
và sư huynh bếp trưởng?
O___o
cả hai đều ngồi trên xe máy,
nhưng ở 2 phía ngược chiều nhau..
tôi vội núp vào vách để quan sát..họ quen nhau ư???
gã sư huynh nói gì đó với vẻ hơi kênh kênh,
Khải vẫn giữ thái độ lạnh lùng thường thấy..
tôi ứơc chi mình có thể nghe họ nói gì, hic hic.
sau vài câu thì sư huynh chạy đi trước,
Khải ko nhìn theo anh ta mà ngóng về phía cổng chính nhà hàng,
rồi nhìn đồng hồ…
rồi lấy điện thoại…
máy của tôi reo lên!!!!!!!!!!!!
anh ta gọi tôi?
“alo?”
“vẫn còn trong đó à? tôi đang đợi ngoài này..”
“ờ…ra ngay…”
giọng tôi hơi nhỏ và lừng khừng,
phần chính là do tôi ko biết Khải đến đón tôi..
hay là quen với bếp trưởng sư huynh nữa?!
ngộ thật.
tôi đánh 1 vòng cung quay vào trong rồi ra lại cổng chính,
giả vờ như ko thấy gì cả từ nãy giờ..
và mặt ko giấu nổi vẻ hớn hở (thực sự)
“anh Khải… đón Yên à?”
“tôi ko đón Yên thì đón ai ở đây?”
“tưởng anh tìm người quen nào đó…”
tôi nói và pha chút tò mò trong ánh mắt,
nhưng Khải ko cho thấy là anh ta có điều gì đó che giấu tôi,
hoặc ko nói cho tôi biết…
anh chỉ bảo rằng do hôm nay học buổi chiều nên sẵn tiện ghé ngang đón tôi về thôi.
“khi nào thì anh tốt nghiệp?”
tôi phải suy nghĩ mãi mới hỏi được 1 câu trên quãng đường về nhà trọ,
mặc dù tôi có đến hàng chục câu khác để thắc mắc,
ko hiểu sao tôi lại chỉ hỏi câu ấy..
“ah..hè này.”
vẫn kiểu trả lời khô khan ngắn gọn đó,
Khải đáp.
anh ta ko hỏi tôi điều gì cả,
gần như lần nào cũng chỉ có tôi hỏi mà thôi…
như thể chỉ có tôi quan tâm Khải, mà anh thì ko quan tâm tôi.
vậy thì sao lại đón tôi làm gì.
“sao thở dài vậy?”
tôi giật mình, nhận ra đúng là mình vừa thở dài,
Khải khẽ quay đầu ra sao 1 chút, giọng hơi ấm..
tôi bối rối tìm ra 1 lý do vớ vẩn.
“chắc…đói bụng”
“hả? đói à? vậy… ăn gì đi.”
nói xong Khải đưa mắt ngó quanh trên đường,
rồi chạy chậm lại để tìm quán ăn..
thực ra..tôi đâu có đói.
nhưng thay vì bảo Khải chạy thẳng về nhà trọ,
tôi lại làm thinh chờ đợi bữa ăn chung của tôi và anh..
tự dưng tôi thấy mình trẻ con hết sức.
hôm qua trằn trọc tôi còn định sẽ thôi,
ko nghĩ nhiều về Khải nữa..
vì Vân thích anh, mà anh dường như cũng…
“ăn ở đây vậy!”
tôi ngước lên và đó là …….Âu Việt quán!!
ôi ko… ko phải chỗ này.
“thôi, ăn ở nơi khác đi… tiệm này hơi sang…chắc …mắc!”
“ko đâu…tôi ăn 1 lần rồi…”
vì Khải đã cho xe lên lề nên anh Hùng giữ xe nhận ra tôi ngay,
cho dù tôi cố tránh mặt nhưng anh Hùng vẫn kêu lên
và vỗ vai tôi cái bụp T____T
“Yên dắt bạn trai về ủng hộ hả em! Haha…”
tôi đỏ bừng 2 má nhăn mặt phủ nhận,
nhưng anh Hùng quen tính hay chọc ghẹo mà chịu để yên..
tôi đành đi vào nhanh…
trong quán đã khá đông..
tôi nhớ ra hôm nay thứ 6, chắc do ngày cuối tuần.
mấy nhỏ phục vụ cũng chạy lu bu nên ko để ý đến tôi,
tranh thủ cơ hội tôi kéo Khải nói nhỏ.
“đông quá..hết chỗ rồi. Hay mình đi ăn hủ tíu đi hen”
“uhm..”
Khải ậm ừ nhưng chần chừ nhìn quanh xem còn chỗ nào ko..
chính vì vậy mà tôi bị phát hiện..
nhỏ Lan làm chung trong bếp đi đổ rác đẩy cửa vào,
nhìn tôi hơi bất ngờ..
“ủa… đi đâu đây?…”
rồi nó quay sang nhìn Khải nheo mắt, hỏi tiếp – “còn đây là ai?”
Khải mỉm cười, chờ tôi giới thiệu,
nhưng tôi phải mất 20 giây mới nói được 1 câu đàng hòang..
“Quốc Khải…bạn cùng chỗ trọ.”
“ah, giới thiệu quán hả? trên lầu còn chỗ đó.. dắt ảnh lên đi!”
nhỏ Lan thân thiện nói rồi nháy mắt với tôi,
cái nháy mắt của nó làm Khải nhìn tôi lạ lẫm..
“Yên… biết chỗ này sao?”
“Yên từng làm … phụ bếp ở đây mà.”
“ah há.”
lần đầu tiên tôi thấy Khải ngẩn người ra cười,
xóa tan khuôn mặt đầy băng giá…
tôi thoáng nghe tim mình đập mạnh…
“sao lúc nãy ko chịu vào đây?”
câu hỏi làm tôi thực sự bối rối..
tôi cũng ko hiểu tại sao.
chúng tôi vừa ló mặt lên tầng trên,
tôi còn chưa kịp hỏi Lan sư phụ có trong bếp ko để ghé chào,
thì đã thấy ông và…sư huynh đang ngồi 1 bàn trong góc,
ngay sát chỗ cầu thang. T_________T
O__O
sư phụ nhìn tôi trước, vì ông thấy tôi trước.
cái lưng sư huynh to lớn cũng quay lại khi ánh mắt sư phụ có vẻ ngạc nhiên..
còn nét mặt Quân bếp trưởng.. hình như là cố tình thản nhiên..
vậy là…ngồi cùng thôi. +__+
……..
“đây là…”
“bạn trai.”
ơ hay…cái anh này…
bộp chộp đến thế là cùng.
tự nhiên ngắt lời tôi? vô duyên kinh dị. >___<
hắn nói mà ko nhìn tôi, mặt làm tỉnh nhìn xuống dĩa cá..
sư phụ khẽ cười và hỏi lại tôi.
“phải bạn trai ko Yên?”
“dạ ko, dĩ nhiên là ko…sư huynh nói nhảm!!!”
tôi gắt gỏng khó chịu nhìn anh ta nhưng lão ấy ko chịu ngẩng lên
để thấy bộ mặt bực bội của tôi..
Khải thì vẫn im lặng, ko bào chữa, ko đính chính,
như 1 vị khách lịch sự được mời..
“thế sao đưa đi đón về..?”
giọng sư huynh lại nhiều chuyện cất lên,
chúng tôi còn chưa ngồi xuống ghế nữa..
buồn cười thật.
“này, Quân… mày hôm nay lạ thật nhỉ? con bé đã bảo ko thì là ko…”
sư phụ gõ cái đũa vào đầu hắn và tôi thì đắc chí trong bụng,
Quân bếp trưởng bình thường hống hách thế nào
gặp sư phụ thì cứ như con mèo ứớt, hehe.
tôi kéo ghế ngồi cạnh sư phụ,
còn Khải thì ngồi xuống kế bên sư huynh..
rồi mỉm cười chào. O__o
“lại gặp nhau ở đây nhỉ?
tôi bắt đầu nhớ ra việc họ đã đứng nói chuyện
ở trước cổng Chereston..
nên đôi mắt tôi cứ giương to. O___o
“hai người quen nhau sao?”
“ko quen.” – “mới quen”
họ cùng đồng thanh đáp nhưng lại là 2 câu trả lời khác nhau,
sư huynh bảo là ko quen..
còn Khải lại bảo mới quen??
“vậy là sao?”
“uh, thì mới quen…”
lúc này, lão sư huynh phát xít mới chịu ngẩng mặt nhìn tôi,
thái độ nửa phớt lờ nửa xét nét..
khó mà diễn tả được.
sư phụ gọi người mang thêm 2 cái chén,
và 2 đôi đũa.
“hai đứa quen nhau sao vậy?”
sư phụ hỏi và nhìn Khải,
anh vừa uống ngụm nước nghe thấy thì trả lời nhanh..
“àh bọn cháu..gặp nhau ở cổng khách sạn..anh này nói là đồng nghiệp của Yên.”
“ko, tôi hỏi cậu và con bé này quan hệ thế nào kìa”
“oh, xin lỗi..cháu cứ tưởng.. cháu và Yên ở cùng 1 khu trọ.”
“khu trọ?…chỗ Khu Phố 5 đường Cô Giang phải ko?….”
sư phụ và Khải trao đổi thêm gì đó
nhưng tôi hầu như ko để ý…
tôi vừa nghe Khải nói, rằng sư huynh bảo anh ta là…
ĐỒNG NGHIỆP của tôi?
ko phải là bếp trưởng hay cấp trên sao?
whew……. “đồng nghiệp”…
tôi đưa mắt liếc nhìn sư huynh, bất chợt,
thấy anh ta cũng đang nhìn tôi…T___T
thế là cả hai cùng lính quýnh ngó chỗ khác.
ơn trời chẳng có ai chứng kiến vụ này cả.
-_____-
“hai đứa này…câm hết rồi hả?”
“T__T dạ…tại thầy với Khải đang nói…”
“có học được của nó món nào hay chưa?”
“ch…”
tôi mở miệng định bảo “chưa”,
nhưng rồi có ý nghĩ nào đó chợt ngăn lại,
hoặc là tôi chợt nhớ ra cái món couple cơm ban trưa.
“ah… có ạ.”
câu trả lời của tôi dường như làm Quân ngỡ ngàng thì phải,
vì đang ăn bỗng anh ta sững người ngước lên nhìn…
giọng phát xít thường ngày bỗng trở nên nhẹ tênh.
“có.. sao..?”
tôi ko đáp, cũng vì ko biết nói sao..
và rồi xộc đôi đũa của mình vào chén và gắp món mì xào Hải sản,
Khải cũng vừa bắt đầu ăn…
do quán đông nên sư phụ chỉ ngồi thêm 5 phút thì bỏ xuống bếp,
nên thành ra chỉ còn lại 3 chúng tôi..
điều quan trọng là 3 người ngồi cùng bàn,
mà chẳng ai mở miệng hỏi ai câu nào..
tính của Khải, người ta ko hỏi mình thì thôi,
ít khi nào anh chịu bắt chuyện với ai đó..
còn anh kia, sư huynh bếp trưởng,
chả biết vì sao cũng câm như hến,
như thể anh ta ko hề quen biết chúng tôi.
ko khí làm tôi khó chịu quá..
hít 1 hơi sâu, tôi bắt đầu xóa tan bầu tĩnh lặng của bữa cơm tối.
bằng 1 lời giới thiệu..
“anh này… tên Quân, là bếp trường, cấp trên của Yên.”
“ah, vậy à?”
Khải ngừng ăn, quay sang Quân, bày tỏ sự tôn trọng xã giao
gã sư huynh nhìn tôi trước, rồi cũng quay nhìn Khải..
“và là sư huynh của cô ta.”
O___o ???
tôi ngậm 1 họng mì ngạc nhiên khi sư huynh nói câu ấy,
ko phải anh ta ko hề muốn thừa nhận điều đó hay sao?
Quân đưa tay chỉ ra hướng cầu thang.
“chúng tôi cùng học 1 thầy, là người lúc nãy, chủ quán.”
Khải có vẻ thấy thú vị với những bật mí mà sư huynh vừa nói,
mắt anh sáng và môi khẽ nhoẻn cười..
“thế sao 2 người có vẻ ko… thân thiện với nhau lắm?”
câu hỏi khiến tôi lẫn sư huynh đều cứng họng, rõ ràng là Khải nhận ra điều gì đó ko được tốt đẹp cho lắm giữa chúng tôi.
Chúc các bạn online vui vẻ !