Truyện tình cảm - Nếu như chưa từng gập anh - Trang 3
Chương 11: Những ký ức về mẹ
Những ký ức về mẹ…
Tình yêu của người mẹ là yên bình, Nó không cần bạn phải đạt được, nó không cần bạn phải xứng đáng.
(Erich Fromm)
Anh ngồi cạnh em, bang tay bé nhỏ của em nằm gọn trong tay anh. Em thì thầm đủ để anh nghe thấy: “Bàn tay anh thật ấm, thật rộng, vì có thể ôm trọn cả cuộc đời em cơ mà.”
Tôi thích M lúc ấy. Im lặng. Sự im lặng và nét mặt ưu nhã của M khiến tôi run rẫy như bóc một món quà đặc biệt. M có hàm rang trắng đều tăm tắp trên gương mặt rất trí thức pha chú lãng tử. Thật ngạc nhiên, một ngày tôi thấy hình ảnh của M trong tấm hình thời du học ở Pháp: bộ đồ phủ vận trên hình, ánh mắt trống rỗng nhìn tận đâu đâu. Lúc đó, chắc anh rất buồn. Cuộc sống du học, nhìn tưởng sang trọng mà thực tình lại nhiều nổi cô đơn.
- Anh mặc đồ phủi, đẹp thật! – Tôi nhình sang M chờ đợi.
Hình như, người con gái lúc xao long thường hay hồi hộp, chờ đợi, giống như giọt cà phê tí tách, nhẫn nại nhỏ giọt đắng xuống đáy ly. Thật lâu, nhưng bùi ngùi đầu lưỡi.
M ngước mắt nhìn sang tôi, ánh mắt thoáng vui vì lời khen đã chạm vào đâu đó sự tự tin của M, bởi thanh xuân của anh thật khoáng đạt…
Ngọn đồi thoai thoải, trải dài xuống những khu ruộc bậc thang ngọt ngào màu xang đồi núi. Tôi dựa vào vai M, như thế bở vai rộng và đầy đặn ấy đã thuộc về tôi từ giây phút mặc nhiên này.
- Anh à, mẹ em bảo rằng, khi nào con gặp một chàng trai, cho con bờ vai để dựa vào lúc mệt mỏi, thì đó chính là chàng trai mà con mắc nợ kiếp này từ kiếp trước. Con nhớ phải đối xử tối với người ta nhé! – Tôi cúi xuống, giọng nhỏ dần, gương mặt e thẹn.
- Em có giống mẹ không? – M nhìn sang tôi nè, dè dặt hỏi.
- Có. Giống nhất là khi em buồn. Vì mẹ có đôi mắt đầy nước…
Như hiểu ra điều gì, M choàng tay, giữ đôi vai gầy đang run lên từng hồi. Tôi bị nghẹn kỷ niệm mỗi lần nhắc đến mẹ. Sự dịu dàng đến từ M, từ đôi mắt màu nâu nhạt mà chỉ khi anh gỡ cặp kính cận, tôi mới có thể nhìn thấy, thật gần.
- Em ước được như cô bé bán diêm, anh à! Để mỗi lần đốt lên một que diêm, lại có thể nhìn thấy những kỷ niệm ngọt ngào, ấm áp. Nhưng cuộc đời này, không có cổ tích. Em đã không gặp mẹ, 20 năm rồi. Anh có biết không? Em đã có một buổi chiều mùa hè buồn nhất trong cuộc đời. Một buổi chiều hoài không thấy bóng mẹ. Mùi vừng thơm vảng vất khắp căn nhà ngói năm gian, lụp xụp trong ký ức đong đầy tình yêu thương của mẹ.
Cho đến bây giờ, dù sống trong ngôi nhà rộng lớn, hay đặt chân đến nơi sang trọng, em vẫn nhớ thẳng thẻo cái ngày mà em không còn mẹ nữa. Anh! Đó thực sự là mùa hè buồn nhất trong cuộc đời.
Bàn tay của M như hơi nóng từ chiếc lò sưởi. Ấm. Hơi lạnh từ bàn tay tôi truyền qua tay anh. Cảm nhận được sự run rẩy của cô bé đang mắc kẹt trong quá khứ, bàn tay M dường như ấm hơn, có lúc tôi chỉ mong giây phút này sẽ là mãi mãi. Sẽ không phải vì hoàng hôn, hay bình minh mà dừng lại. Giây phút cảm giác như được M yêu thương. Chỉ cần có cảm giác thôi, cũng đủ hạnh phúc rồi. Phải vậy không?
- Anh cũng từng buồn, buồn dăng dẳng trong nhiều đêm khi gom nhặt tuổi thơ của mình. Có những lúc, anh cũng mắc kẹt trong quá khứ tự ti của một đứa trẻ ước sao mình có một cuốn truyện tranh Doraemon như đứa bạn cùng xóm. Nhưng mà, mẹ anh không mấy khi quan tâm xem anh thích gì, thực sự chờ đợi điều gì? Anh không có lời chúc phúc và quà tặng vào những ngày Tết Thiếu nhi, thậm chí, không được chơi cùng chúng bạn. Như vậy, có phải tuổi thơ của anh đã bị đánh cắp rồi không?
Tôi ngước nhìn M, người con trai mà tôi nghĩ đến khi ngồi ăn hạt dẻ nướng ở đầu phố. Lúc đó, gió mùa đông bắc thổi về ồ ạt, tôi ước có bàn tay M nắm chặt tay tôi lại, để tôi không bị lạnh giá cuốn đi. Lúc đó, tôi tin anh có thể giữ tôi lại. Anh có thể làm ấm tôi, chỉ cần một bàn tay.
- Này M, anh đừng buồn nữa. Chúng ta đều có những vết sẹo trong tuổi thơ của mình. Vết sẹo nhỏ hay lớn, điều vĩnh cửu theo ta trong suốt những năm tháng cuộc đời, như một người bạn. Mỗi lần nhìn vào kỷ niệm ấy, anh có thèm được khóc không? Còn em, mỗi khi khóc như đứa trẻ, em lại tìm thấy một phần tuổi thơ bị đánh cắp của mình, nó vẫn vẹn nguyên trong ký ức của em. Anh à! Em nhớ mẹ lắm. Rất nhớ. Anh có thế không?
Chương 12: Một ngày dài đến thế
(Chương này chữ bị lỗi, các bạn đọc tạm nhé. Mình hỏi anh Google mà chả có web nào chữ bình thường cả ^^)
Lúc giận nhau, một ngày dài thế. Nỗi buồn nghẹt thở đặc quánh trong suy nghĩ của em. Yêu dù ở thiên đường, hay mặt đất. nhất định vẫn cần đến sự chân thành. Nhất định chỉ nên có hai người, là đủ.
Một ngày, tôi thấy con đường đang đi bên cạnh M nhiều sương mù và lặng 06gió. Thật 1nhợt nhạt, 5cạn kiệt nếu tôi cứ nhẫn nại đi tiếp. Vì nó không 8có ngày mai 98khi cả tôi c0và M đều 67tháy yêu 2thương thật 4nặng gánh.
Dừng 22lại đi M, f0dừng lại cđi. Không 3nghĩ về 49nhau nữa.
Sao 5thế? M nhìn a0tôi có vẻ 0ekhó hiểu.
Vì 0bem không 43biết rằng, 0yêu anh cần 2anhiều sự 0fnhẫn nại deđến thế. Mà em lại fquá ít sức 1bền. Có 0dcần e nói 1frõ ra không?
Em…M 7bchăm chú fnhìn tôi, fnhư định 90nói với 0tôi điều aagì đó, b0như một 19lời giải 16thích cho e8đám đông 3rực rỡ, 90xinh đẹp d5ở bên cạnh 9anh. Nếu 0như M hiểu erằng, tình 00cảm đích 6thực chỉ 14cần ở 1bên một engười cũng 9đủ ấm, 8dù ở giữa beđám đông 4vẫn lạc 52lõng vô 68cùng.
Trong c8bước chân 8thất thểu bấy, tôi athấy mình ccsa xuống 8vực sâu.
Tôi chợt 47nhìn thấy 6eP, P của dthời học 6etrò trong fveo. Đôi 5mắt P không d8gợn sóng, bkhông bão 2tố, không 12làm tôi 25vật vã.
Dường như, ftôi chư 65từng đau ekhổ, khi 1gặp cậu cấy.
8Này Di, M 95quan trọng fbvới cậu eđến thế b1ư?
M 46nào? Tôi 62bối rối 6nhìn P như 9một kẻ 2lạc giữa athiên đường.
Ở đây 84là đâu 9vậy P?
Là 6thiên đường….
Mình 8đã ở thiên bđường 53rồi ư?Phải 9rồi P đã 4nói xa tôi cbtheo cách 22ám ảnh dnhất day bdứt nhất.
cái cách 40P rời khỏi 0thế giới 5axinh đẹp cnày, trong 17chuyến tai 0dnạn máy 3bay đã biến 8tôi thành fmột kẻ flẫn thẫn.
tôi bị 0trầm cảm 64suốt một 89thời gian 57dài. Tôi 10đã yêu d0P biết chừng a4nào, yêu 0sâu thiệt, 5yêu đến 2mức sẵn 9fsàng cho c7P cả trái 6btim, nếu btim tôi có 58thể thay 5P những 8nhịp yêu 30thương nồng d0nã.
Di 54đã yêu bM rồi phải 8không? P 7nhìn tôi dbbằng ánh c6mắt trong 05veo. Như mặt e9hồ thu yên 13ả. Nhưng 0ftôi cảm 7ftưởng như acó muôn cngàn đợt 0dsóng ngầm 43dưới đáy.
Hãy 1nói thật 82đi, P nhìn 7tôi chờ 5đợi.
Tôi 28ôm mặt 02òa khóc.
Tôi kể efcho P nghe elần tình bdcờ gặp e4lại M trong b3phòng mổ 5của một 08bệnh viện.
Lúc M đang 7mổ cho một 52cháu bé 6mắc bệnh 2tim phức 6btạp. Tôi dđã nhận fdra M giữa 7ehàng chục abác sĩ đề 8ephục trang 5kính mít. M giống P, M có đôi 3dmắt biết 4nói, nên 32dù đeo kính, edù bịt 6kín, tôi 1avẫn nhận 6cra. M trong phòng mổ 0chôm ấy, e2vẫn là cM của thành 5phố Y chớm b6thu. Nhưng clà M của 47nhân duyên, 3không hẹn 9mà gặp.
Con 0cngười gặp cnhau, nhất 7fđịnh phải dcó nhân b6duyên!
Tôi 1angước đôi amắt đầy 29nước, nhìn aP: “Này dP, tớ cứ 4nghĩ, cái 58hôm cậu 7rời khỏi 3thế gian 53này, trái 0tim tớ sẽ 09khóa chặt.
Không bao eagiờ còn fxao xuyến c0nữa. Cho e6đến hai c8năm sau, 0tớ gặp eM trong chuyến 33công tác 8đến thành 1phố Y. M 3bđã gieo 09vào tớ 1những yên 7cnhiên êm 2dịu. M đã 1khiến tớ 5btin rằng, 5trên thế 7gian này 9sự rung 8động nhất bđịnh sẽ 7đến vào c3một ngày a5đẹp trời, b1nếu tớ emở cánh fbcửa trái dtim để 6ađón nắng cmới.”
P eim lặng, 73sự im lặng 43dài dăng efdẳng, đôi 5mắt của 9fP vẫn sâu blắng và 2dyên ả như ddnước hồ a3thu. P tựa 7mình bên agốc cây accổ thụ, 6giữa mênh emông cỏ a4lau trắng 2fmuốt cao dcquá đầu 0người.
Tôi ngồi eaxuống, tựa cvào vai P fkhóc.
Nhưng dP à, M khác 41cậu nhiều belắm. M dành 69cho đám 1đông, còn 7dcậu là 3tình yêu a6tuổi học 23trò đầu 5tiên và 12đẹp nhất d3của tớ.
Cho dù cậu 3sống ở 72Pháp, hay 32bất kỳ enơi đâu 44trên tấm 9ebản đồ 2dhình lục flăng kia fthì tớ fvẫn tin, 32không ai 7có thể bathay thế dvị trí 7ccủa tớ datrong trái atim cậu.
Còn M, xung 73quanh M có equá nhiều 1cô gái yêu eemên, ngưỡng dmộ. Tớ 21chỉ là 2một trong 2muôn vàn 1những sự 1engưỡng 27mộ ấy.
Tớ đã 98rời xa M 7rồi, vì ftớ không 8fmuốn ngược abđãi trái 7dtim vì những 9hờn ghen, a6tội lắm!
P 48choàng tay 94ghì chặt 4vai tôi như 10muốn nói 3ftôi biết, 13cuộc gặp 6gỡ với 6P ở thiên 8đường 58này là có 5thật,
Đó 55nhất định 7không phải 1là giấc 5emơ…….
P 3thì thầm: 27“Những a6ký ức về cdDi vẫn nằm etrong bàn d4tay này!”
Tôi 0nhìn vào 8ebàn tay P 90đang tỏa 0ra một làn b1khói trắng 31như sương bmù huyền a9ảo. Tôi 2thấy thấp fthoáng trong cđóm một 9bức hình ctôi được btạo tác 2từ chỉ 12màu. Cô 1gái có mái ctóc xoăn 69gợn sóng 0buộc cao.
P bmang theo 91bức vẽ 7enày lên 71thiên đường d5ư?
tôi 67thức dậy, 16trong mơ fmàng da diết, 5có nỗi 6đau xem lẫn dcảm giác dngọt lịm 1của sự bchân thành.
Trước mắt 6tôi đang 39ở đâu, 7đây nhất 5định không 7aphải là fthiên đường.
P đâu rồi?
P efđâu rồi? 3Tình yêu 0chân thành 9và duy nhất acủa tôi bđâu? Cậu cở đâu?
M fơi, thế 6nen chúng 2mình sẽ 65dừng lại 31ở đây 5fanh nhé!
Tôi 32khẽ vận 2mình, nhấc flưng lên, cdđau ê ẩm.
chị y tá 0nói tôi 26đã nằm 49ngoan ngoãn 34ở đây ehai ngày 8rồi. Tôi 67bị cảm bnắng, tụt 8huyết áp 2và ngất 85đi giữa a2con đường 5thân quen, 0nơi mà chỉ fcó mình 6tôi xa lạ.
Những 8ngày xa M 31là những 8cngày dài 2nhất. Bật eđiện thoại 9lên, tôi c5thấy cuộc egọi nhỡ 38của M. cuộc fgọi nhỡ e4duy nhất acuả M. Tôi 5có nne chùn 1bước chỉ 4fvì cuộc a7gọi nhỡ 1duy nhất 0này không? faTriết lý 7tình yêu 0của tôi.
nhất định 80phải số 93nhiều. Tôi 55sẽ không 0thể run dlên hạnh 8phúc vì 49một cuộc 5dgọi nhỡ.
Tôi 8dcó nên so 5asánh mối 3quan hệ 8f15 năm giữa 1tôi với 3P và nhưng 9ngày ngắn cdngủn xinh đẹp đã 2tùng có 1với M?
Tôi dđã tắt d4điện thoại 7ethay vì nói evới M, tôi bfđang đợi 6anh, một 2ngày dài 1thế bằng b3cả số 8tuổi của 4tôi, của 45anh, của f7P cộng lại…năm datháng hồi 6sinh, chỉ 4cnhững thứ bđã qua đi 7ckhông thể a9làm lại e0được tiếc dvô cùng.
Một cngày vì 07thế, cứ 4dăng dẳng 3đau. Tôi e4đa sống 0lại với atrái tim 46của hôm 8quá, nhưng cthôi không 5đạp vì c5M nữa. thôi 8ctin rằng, 7M là người 5đàn ông 0dsố phận 6của tôi….
Chương 13: Tình cờ
Tình cờ
Viết cho M…
Những tháng ngày xao xuyến có được với anh, vì em tin rằng mọi cuộc gặp gỡ đều phải có nhân duyên kiếp trước….
Tôi rời khỏi bệnh viện với những cơn đâu mỏi rã rời. không còn là tôi với chiếc jumpsuit màu đỏ rực được cài ở giữa bởi chiếc thắt lưng to bản nữa.
Tôi của ngày gặp M, đến nắng cũng đẹp. Ngày mà M đã gieo vào tôi những xao xuyến không dứt.
Tôi đã ngồi viết thư cho M, trước khi rời khỏi thành phố.
M thương!
Em sẽ rời khỏi thành phố mà ở đâu cũng nhìn thấy hoa điệp vàng. Sự rực rỡ của loài hoa ấy khiên em luôn giật mình nhớ đến P. khiến em luôn giật mình nghĩ về P. Khiến em lúc nào cũng lẫn lộn giữa quá khứ và hiện tại, giữa anh và P. P là một cột mốc trong veo của em từ thưở học trò. Vì thế, dù trời có xám xịt thì đôi mắt P trong ký ức em vẫn đẹp lắm. Em phải rời khỏi đây, vì yêu anh mà em cứ muốn anh nhất định phải là P. Em muốn biến tình yêu đám đông mà anh đang có trở thành tình yêu của hai người. Em muốn anh hãy là người đàn ông số phận của em, hãy vẽ em bằng chì màu, cô gái cắt tóc ngang vai, với mái tóc quăn gợn như sóng biển.
Em rời khỏi thành phố này, vì muốn cất giấu cả quá khứ, hiện tại và tương lai, mà cái lúc em rời khỏi anh ở cửa hàng bánh ngọt macaron, em đã muốn biết cả bước chân của mình thành quá khứ. Vì thế, thà rằng nhấm nháp quá khứ mà vẫn thấy vị ngọt, còn hơn cứ nhấm nháp hiện tại và tương lai vô vị, như ăn bánh macaron không có mùi vị hạnh nhân, phải không chàng trai.
M thương này! Anh không biết rằng phòng chờ của chuyến bay đi vào phương Nam nhìn ra ngoài trời, ngập tràn ánh nắng. Em dơ bàn tay bé nhỏ của mình, như cánh hoa điệp vàng, vẫy chào Hà Nội. Chào anh, chào ký ức vẫn còn ấm áp như champagne được ủ men bởi nho thẫm màu thược dòng Pinot Noir. Anh! Cảm xúc xao xuyến trong em như một đưa trẻ ương bướng, gan lì và khó bảo. Nó nhất định không chịu từ bỏ anh, nhất định không muốn xếp những ký ức xinh đẹp về anh vào một nhật ký của hành trình mà trái tim từng trống hoặc như có cả một mùa thu rụng xuống!
Em thích màu trắng áo blouse anh mặc mỗi ngày, thích cả hình ảnh đẹp dịu dàng của anh trong phòng mổ. Nhất định, những ký ức xinh đẹp ấy không sẽ không thể rêu phong, bởi em chưa từng quên nó.
Thế nhé M, giữa đám đông ấy, anh đừng cô đơn! Bởi nêu anh lắng nghe giữa muôn vàn tiếng lao xao ây, sẽ có một nốt lặng như bản nhạc không lời dịu dặt cuả Yiruma, anh nghe chưa? Bản “Kiss The Rain”… là em đấy, gan lỳ và ương bướng!
Bức thư cuối cùng ấn nút send định mệnh gửi đến M thay vì lời chào Hà Nội, một chiều chớm đông. Nắng rên rứ đón những trận gió đầu mùa se lạnh. Tôi bước vào khu check in, bỏ lại sau lưng một trời Hà Nội chớm đông, và ánh nhìn của M, rất đẹp, đẹp nhất mà tôi từng thấy. Ánh nhìn chứa đựng sự lưu luyến. Ánh nhìn không thể lẫn vào đám đông. Dù có đặt tôi và anh giữa muôn triệu con người thì ánh nhìn ấy, vẫn có sức hủy diệt sự nồng ấm của một trái tim bỏ trốn.
Tôi bước nhanh hơn vào bên trong, nỗi cô đơn ùa về. Cảm giác bỏ lại sau lưng một hình ảnh không thể chối từ, thật là khờ dại. Với M, tôi luôn thấy mình nông nổi.
Chắc hẳn M chưa kịp đọc email của tôi, hoặc phút chốc nào đó, M đã đọc nó. Máy bay cất cánh, chạy êm ru trên đường băng rồi vút lên như một cánh chim cứng cáp. Tôi cúng mong vào giây phút rời khỏi M, tôi đa can đảm chôn giấu những hồi ức xinh đẹp về anh. Có như thế, quá khứ ử men mới ra một hiện tại phảng phất tư vị của hôm qua. Tôi vấn không bao giờ quên được M, cho dù tôi ở phương Nam hay bất cứ chân trời nào khác.
Chương 14: Hai năm sau
Hai năm sau
Giữa một ngày nắng rất đẹp, tôi thả bộ cà phê Coffee Bean trên đường Ngô Đức Kế xuống sảng tầng 1, đợi taxi để trở về căn hộ chung cư ấm áp của riêng mình. Độc thân để quyến rũ. Độc thân để thấy nỗi cô đơn của mình thật xinh đẹp, nó không phải cuộc sống nhàm chán một màu.
Và M xuất hiện. M của tôi. Tôi thoáng đứng tim khi nghe tiếng gọi của M. Tiếng gọi thân quen như giọt nước mắt sâu lắng, dịu êm trong bản nhạc không lời Kiss the Rain của Yiruma. Tôi muốn cưỡng lại sự thân thương ấy bằng gướng mặt đã thôi nồng ấm. Nhưng miệng lại khẽ thốt lên ba tiếng, rất thương: “Anh đấy ư?!”
Cuộc đời có đến hai lần gặp nhau tình cờ, nhất định là nhân duyên. Em tin vào nhân duyên, như tin rằng, trong phòng mổ hai năm về trước, người con trai đeo kính và có đôi mắt tuyệt đẹp kia, nhất định là anh, nhất định là bác sĩ M. Đó là thứ tình cảm dịu dàng và đẹp nhất em từng có trong đời.
Anh đến đây làm gì thế
Anh đi hội thảo.
Chỉ đi hội thảo thôi sao? Hỏi M xong câu ấy, tôi e thẹn cuối xuống, ngượng ngùng.Tôi còn muốn nghe đều gì nữa? Chẳng phải tôi đã thừa nhận với M, tôi là cô bé gan lì, ương bướng nhưng lại thiếu can đảm đó ư? Thế nên, tôi đã tách ra khỏi đám đông, thà để ký ức của riêng M, còn hơn là hiện đại với một đám đông.
Quán cà phê Coffee Bean trên đường Ngô Đức Kế rộng mở nhiều khoảng view, tôi muốn giấu ánh mắt năm về trước, của cả bây giờ ở đâu, để M tin rằng, tôi đã quên M?
Em đã gặp P, M ạ. Ngay cái hôm gặp P trong thiên đường ấy. Em đã quyết định đến nơ này. Lúc nhìn vào đôi mắt trong như nước hồ thu của cậu ấy, em như bừng tỉnh. Em nhận ra, tình cảm em dành cho P, cũng giống như tình cảm em dành cho anh. Em chỉ muốn đó nhất định phải là tình cảm đặc biệt. Ở đó, chỉ mãi có hai người, nghĩa là trong anh sẽ có hình ảnh của em, và ngược lại. Chứ M này! Tình yêu có thể đặt bên một dòng chảy, hay giữa vườn hoa, hoặc tận đại ngàn. Nhưng nhất định không được đặt nó trong đám đông. Hay bên một hình ảnh mà anh không thể xóa bỏ.
Khi ngồi bên P ở gốc cây cổ thụ, nhìn thấy bức vẽ của P về em thời học trò, cô bé có mái tóc lọn sóng buộc cao, giữa cánh đồng lau trắng tinh cao quá đầu người ấy, em mới nhận ra, tình yêu đích thực sẽ vĩnh cửu M ạ. Dù em ở Phương Nam, hay ở một nơi nào trên Trái Đất này, tình yêu vẫn len lỏi qua đám đông, để về với em.
Lại một lần nữa, tôi đứng lên, rời khỏi M, nhưng không phải tình cờ nữa. Dù những ký ức về M vẫn xinh đẹp vô cùng. Cuộc trốn chạy của tôi vẫn rất cô đơn, dù ánh nhìn của M, luôn ấm.
Chương 15: Nếu như chưa từng gặp Anh
Nếu như chưa từng gặp Anh…
Người đàn ông làm trái tim bạn rung động, sẽ là người nhắc bạn nhớ: Bạn quên chưa nhắn tin cho anh ấy mỗi ngày, chỉ đơn giản là, “Anh! Anh đã ngủ chưa?” “Anh! Mùa đông đã chạm vào thành phố, anh có nhớ mang áo ấm theo không?”
Lần đầu tiên gặp anh, em không nhớ gì nhiều hơn và thậm chí quên tên của anh trong lần gặp thứ hai. Thật ngại. Em vẫn trò chuyện với anh theo cách khách sáo giữa một nữ phóng viên và chàng bác sĩ trẻ: “Chào anh! Bác sĩ M, anh khỏe chứ?”
Vã cũng đáp lại em, không thể lịch sự hơn, anh nói: “Chào nữ phóng viên, em tìm tôi có việc gì không?”
Cuộc đối thoại như kịch bản trong chương trình truyền hình trực tiếp. Thế nên, chẳng có tiếng sét nào rơi bụp xuống đâu hai người trong những lần gặp như thế.
Em không thấy anh đẹp trong lần gặp đầu tiên, phải chăng vì sự lịch thiệp, khoảng cách và e dè thái quá mà anh dành cho em? Sau này em cũng không hỏi lại anh, vì sao lần ấy, anh không thể dịu dàng hơn.
Vì công việc thiện nguyện mà nhiều năm liền, em thường xuyên đến các bệnh viện trong thành phố. Em đã làm việc nhiều hơn mỗi ngày, chỉ vì muốn lắp đầy khoảng trống hoác mà nhiều mùa đông đã ngụ lại trong tim. Em cứ nghĩ, cuộc gặp xã giao với anh, chỉ cần thế là đến bệnh viện Y, một bệnh viện chuyên về tim mạch và ca mổ trực tuyến. Và, em vô cùng ngạc nhiên thấy trong danh sách bác sĩ tham gia ca mổ của bệnh viện, có tên anh. Lúc đó, vờ như chưa từng quen biết anh là ai, chưa từng gặp anh trong những cuộc gặp trước đó, em quay sang hỏi nữ đồng nghiệp đang theo dõi ca mổ trực tuyến ngồi cạnh:
- Chị có biết bác sĩ M không?
- Phóng viên theo dõi mảng y tế mà không biết bác sĩ M à? – Nữ đồng nghiệp nhìn em như vừa thấy mảng thiên thạch sắp rơi trúng đầu.
- Tôi là phóng viên mảng văn hóa, mới chuyển sang mảng y tế, tôi còn nhiều bỡ ngỡ. Chị có thể giới thiệu với tôi một chút không? Để tôi bổ sung vào nguồn tin của mình. – Em ngại ngùng giải thích
Vừa lúc đó, hình ảnh của anh xuất hiện ở màn hình trực tuyến. Anh đội mũ trùm đầu, bịt khẩu trang và đeo kín cận. Ánh mắt căng thẳng, lo âu. Và lần thứ hai em phát hiện thấy, cặp lông mày của anh khá dày, mồ hồi rịn trên trán. Có một xúc cảm nào đó, như ngọn gió trong trẻo lướt qua em, là mùa xuân hay mùa hạ, em cũng không cảm nhận nổi, nhưng có nắng ấm và có cả mưa xuân. Em thấy anh thực sự rất đẹp.
Ca mổ kết thúc, em rời khỏi cuộc họp báo với những lưu luyến, băn khoăn về anh. Nếu đây là lần gặp mặt đầu tiên, em tin chắc mình đã trúng mũi tên của thần Cupid. Nên em nghĩ, nhưng xúc cảm xinh đẹp ùa đến lúc ấy, thật lung linh. Em tung tăng lên xe, không quên nhắn cho anh: “Bác sĩ M, hôm nay anh thật đẹp. Em đã nhìn thấy anh, rất gần…” kèm theo là icon cười thân thiện. Khoảng 5 phút sau, anh nhắn lại: “Anh vừa bước ra khỏi phòng mổ, cám ơn em đã động viên.”
Sau cuộc gặp định mệnh ấy, trong những suy nghĩ của em, cả lúc vẫn vơ, thật đầy! Lần nào nhắn tin cho anh, em cũng gửi kèm theo đủ hình icon ngộ nghĩnh. Chưa bao giờ em thấy những tin nhắn của mình tươi nguyên và trẻ trung như thế. Em mới chớm 18 tuổi… từ lúc nhìn thấy anh.
Không biết từ lúc nào, em đã quên từ “bác sĩ M” mà thay vào đó, gọi anh theo cách rất thương: “Này M, hôm nay rét buốt tràn vào thành phố. Anh có mang áo ấm theo không?”
Trước khi gặp anh, em đã sống những tháng ngày mà không còn muốn nhớ thương ai nữa, vì nhớ thương nặng gánh, cứ làm đau người cưu mang nó. Em nghỉ việc một thời gian dài. Chỉ muốn ngủ thật nhiều để quên đi sự tồ tại của bản thân và đỡ thấy tình thương đau rát ngực khi nhận ra mình quá đơn độc trên thế gian này. Mẹ em, P… rồi còn ai nữa sẽ rời khỏi thế gian này? Em từng ngồi ở ban công nhiều giờ liền mà không biết điện thoại đã rung lên những hồi dai dẳng và chờ đợi của bạn bè khi nhận tin về sự ra đi của P. Đó là những giây phút thanh xuân thật buồn, em đã từ đào cho mình một cái hố sâu tự ti và tuyệt vọng, để cách ly với thế giới bên ngoài. Em không tin vào chính mình và cũng không biết bản thân sẽ sống ra sao khi P thực sự không còn trên thế gian này nữa. Ngày nào cũng ảm đạm nắng và tẻ nhạt đến xám hồn. Em tựa đầu vào ban công, hút thuốc như mộng du, để ho sặc sụa. Làm tội bản thân đến nghiệt ngã, em rít từng hơi thuốc dài, nhả khói thâm u, để những buổi chiều buối nhói tâm can cứ chậm rãi đi ngang qua ánh mắt vô cảm và nặng trĩu.
Những chàng trai cũng không còn đủ kiên nhẫn để theo đuổi em nữa, vì họ nhìn thấy những mảng tối buồn bã trong cuộc đời quá ít an vui của cô gái mới ngoài hai mươi tuổi. Cuộc đời mà chỉ thấy màu xám xịt của khói thuốc và cơn mưa, thì còn có gì nữa không? Em nghiện thuốc lá nặng. Bởi khi dật dờ trong khói thuốc, em lại nhìn thấy đâu đó nụ cười quá đỗi trong trẻo của P. Nụ cười thiên thần với má lúm đồng tiền và ánh nhìn trong veo như suối mát.
Buổi từ thiện đầu tiên, em được sếp giao việc từ thiện cho trẻ mổ tim. Nữ phóng viên ngoài hai mươi, xách máy ảnh lên đường và đến bệnh viện, nơi có quá nhiều những cảnh ngộ bần cùng, khốn khổ. Em gặp anh trong những cảm xúc còn vương mùi khói thuốc chưa tan. Và cũng bởi, em đã nghe đồng nghiệp phản ánh quá nhiều thực trạng ảm đạm về nghề y. Thế nên, làm thế nào anh có thể đẹp trong đôi mắt em lần đầu tiên như thế được?
- Băng Di! Cô là phóng viên Băng Di? – Anh gọi
- Vâng! – Em đáp cụt lủn, nhìn anh bằng ánh mắt dửng dung.
- Phóng viên có thể giúp cho bệnh nhân của tôi được không? Một em bé cần mổ gắp, thiếu 10.000.000 đồng nữa
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!