Chương 42: When you’re gone…
- Hôm nay là ngày gì sao?
Mạnh Nguyên nhìn Vũ Hân với ánh mắt tò mò. Mà đối diện với anh lại chỉ là nụ cười dịu dàng như nước của cô. Đôi mắt cô rất sáng, nhìn anh chăm chú khiến tim anh đập rộn ràng. Ngay cả những món ăn trên bàn này, cũng khiến anh thực hạnh phúc.
- Là ngày của chúng ta!
Vũ Hân trả lời rồi nâng ly rượu vang đỏ lên. Hôm nay cô thực sự rất đẹp. Vẻ dịu dàng, nhu thuận của cô, cả chiếc váy trắng thanh thoát kia nữa. Tất cả khiến người yêu cô không thể rời mắt.
Ngay từ lần đầu tiên hai người gặp nhau, anh đã biết rằng cô có một sức hút vô hạn. Và anh chính là người mãi mãi bị hút vào đó. Anh si mê, chìm đắm trong thế giới của cô và không hề muốn thoát ra. Có khi anh lại nhận thấy mình đã quá yêu cô, yêu tới mức có thể mãi mãi ở bên cô không rời một bước. Vậy nên trong anh luôn tồn tại một nỗi sợ hãi mơ hồ, đó chính là khi cô không còn bên anh nữa…
Bữa ăn này có đầy đủ mọi thứ. Món ăn chính tuyệt vời, rượu thượng hạng và cả nhạc nhẹ nữa. Hôm nay, có lẽ Vũ Hân thực sự muốn bức chết anh. Cô bày ra tất cả những thứ lãng mạn này chỉ đơn giản là làm anh vui thôi ư?
- Mời em nhảy một điệu đi!-
Vũ Hân say đắm nhìn anh. Ánh mắt càng trở nên cuốn hút hơn khi cô uống rượu.
Mạnh Nguyên như bị thôi miên, anh bất giác đứng dậy rồi đưa tay trước mặt cô. Vũ Hân cười nhẹ rồi nắm lấy tay anh.
Đây sẽ là điệu nhảy đầu tiên và cũng là điệu nhảy của cùng của cả cô và anh…
Vũ Hân không hề nắm lấy bàn tay đang muốn nắm lấy tay cô của Mạnh Nguyên bởi vì cô muốn giữa cả hai sẽ không còn khoảng cách nữa. Những giây cuối cùng, cô muốn được gần anh nhất có thể.
Cô vòng tay qua cổ và ôm lấy anh. Đôi chân hơi kiễng, cô khẽ đặt cằm lên vai anh rồi nhắm mắt lại.
Mạnh Nguyên ôm chặt lấy Vũ Hân rồi dẫn cô bước theo điệu nhạc. Cô không hề biết rằng, trái tim anh đang đập cuồng loạn vì hạnh phúc, vì vui sướng xen lẫn bất ngờ. Mà gương mặt anh đã luôn hiện hữu nụ cười kể từ khi bước chân vào căn phòng này.
Thế nhưng cô thì không thể cười nổi. Mà nếu có cười, nụ cười của cô chỉ là cay đắng cùng khổ đâu trộn lẫn. Giây phút của cô không còn nhiều, vậy mà cô có biết bao nhiêu điều muốn nói với anh, muốn nghe anh nói.
- Ở gần anh thế này thật tốt…
Tiếng nói nhẹ như gió thoảng của Vũ Hân khẽ hòa tan trong không khí ấm áp. Mạnh Nguyên bất giác thu tay, ôm chặt cô hơn một chút. Anh muốn khẳng định với cô rằng anh thực sự sẽ ôm cô, ở bên cô tới cuối đời này dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Anh hôn lên trán cô, lên mắt, lên gương mặt đang lặng yên và lên cả đôi môi mà anh mong nhớ.
Chiếc hôn dịu dàng mà tràn đầy tình cảm khiến cô như ngừng thở vì vậy cơ thể cô lại không kiềm chế được mà khẽ run lên. Giông tố đang nổi dậy trong lòng, tâm trí cô mạnh mẽ bị cuốn phăng đi không chút dấu tích. Giờ đây, chỉ có anh, người đàn ông khiến cô yêu tới mức không nỡ khiến anh tổn thương, người trao cho cô tất cả những điều đẹp nhất của cuộc đời. Anh đang từng chút, từng chút dùng hành động để thổ lộ tình yêu mãnh liệt của mình.
Nếu anh muốn trầm luân thì cô sẽ trầm luân cùng anh. Nếu anh muốn cô là của anh thì cô sẽ là của anh… Cả đêm nay, hãy cùng nhau đi tới tận chân trời góc bể, hãy đi đến tận cùng của hạnh phúc, của
tình yêu mà anh và cô đã từng có. Để rồi hãy coi tất cả chỉ là giấc mơ, một giấc mơ không có thật mà sống tiếp với hiện tại tàn khốc…
Vũ Hân ôm lấy thân hình ướt mồ hôi của Mạnh Nguyên. Cả hai vẫn còn đang cố gắng điều chỉnh nhịp thở cho ổn định. Cô dường như đêm nay không muốn dừng lại, cứ muốn anh yêu, yêu nhiều hơn một chút. Mãi cho tới khi cô thực sự mệt mỏi tới không chịu nổi nữa thì thôi.
Một dòng nước mát nhẹ nhàng đi vào khoang miệng, Mạnh Nguyên bất giác nuốt xuống. Anh mở mắt, nhìn thấy Vũ Hân đang nhìn mình mỉm cười.
- Em thích uống nước kiểu này sao?
- Anh không thích?
- Thích! Rất thích!
Cô cười rồi lại chui vào vòng ôm của anh. Anh sẽ ngủ nhanh thôi… rất nhanh thôi. Sẽ không đau đớn đâu, tất cả sẽ không sao cả.
Vũ Hân thức trọn một đêm, cho tới khi trời tờ mờ sáng. Cô lặng lẽ thoát khỏi vòng tay anh rồi ngồi dậy. Anh sẽ không tỉnh cho tới chiều nay. Hôm qua, cô vì muốn chắc chắn mà đã cho anh uống trọn một viên thuốc ngủ.
Cả một đêm, cô ngắm nhìn gương mặt mờ ảo của anh trong bóng tối. Cô muốn nhìn thật kĩ, để ghi tạc hình ảnh ấy trong tim và tâm trí mình.
Anh dường như đang mơ một giấc mơ đẹp. Khóe môi khẽ nhếch lên như đang cười. Lòng cô chợt đớn đau. Cúi đầu, cô lặng lẽ hôn lên đôi môi ấm áp của anh rồi thì thầm.
- Nguyên… thứ lỗi cho em…
Lưu luyến rời khỏi hơi ấm của anh. Cô đứng dậy mặc quần áo rồi cầm lấy túi xách. Cô sẽ không mang theo gì cả. Bởi tất cả những thứ gì vốn dĩ ở trong phòng này đều sẽ khiến cô nhớ anh. Cô biết rằng mình sẽ không dễ dàng gì mà quên được nhưng… cũng không muốn những thứ đó khiến cô càng không thể quên.
Cuối cùng, cô quay đầu nhìn người đang nằm trên giường, trong tim lại một trận đớn đau. Cô ngửa mặt nhìn lên trời, nghe nói làm như vậy thì nước mắt sẽ không chảy ra mà sẽ chảy ngược vào tim. Như vậy cũng tốt, cô không muốn khi rời khỏi đây mà lại khóc dù rằng nước mắt đang dần dần chạm tới trái tim thống khổ của cô.
Chiếc máy bay đầu tiên bay từ Hồ Chí Minh ra Hà Nội đã cất cánh trên phi trường Tân Sơn Nhất, để lại phía sau một làn khói mơ hồ trong không trung. Trên đó, có một người con gái cũng đã bỏ lại phía sau bao kỉ niệm cùng ước mơ tươi đẹp. Cô biết rằng, khi mình bước chân lên chiếc máy bay này, cô sẽ không thể hối hận được nữa. Cũng như khi cô chấp nhận yêu anh, cô đã biết rằng trái tim đau đớn của mình sẽ không thể ngừng yêu anh. Mỗi ngày, tình yêu ấy càng nhiều hơn, như chiếc máy bay này cứ mãi rong ruổi trên bầu trời bao la và bất tận…
…
Bầu trời quang đãng rất nhanh chuyển màu u tối, như tấm lụa được phủ hai màu đen trắng. Những đám mây đen kéo đến không hề báo trước, trút những giọt nước nặng hạt mang tên mưa xuống thế gian. Thấm ướt hết thảy vạn vật đang ở dưới cùng một bầu trời. Và… cả người đàn ông đó…
- Hân…
Mạnh Nguyên ngồi đờ đẫn trên chiếc ghế sofa ngoài phòng khách. Mắt anh nhìn vào màn mưa dày đặc ngoài cửa sổ. Những cơn gió mạnh ùa vào phòng, kéo theo những hạt mưa thấm vào da thịt anh.
Lạnh! Anh thực sự cảm thấy lạnh buốt, buốt thấu vào tận tâm can, vào tận tim.
Căn nhà giống như vừa trải qua một cơn bão, càn quét mọi thứ đổ nát không còn hình thù. Trên sàn nhà, những mảnh thủy tinh vỡ vụn được điểm sắc đỏ tươi lại là kích thích tới tột cùng của thị giác. Trong không khí lành lạnh có một mùi tanh của máu, mang theo sự tang thương của một cuộc tình.
Bàn tay Mạnh Nguyên giật giật. Anh không thấy đau, dù bàn tay anh đã bị máu nhuốm đầy, những mảnh thủy tinh găm vào da thịt sâu tới mức khó nhận ra. Trái tim anh lúc này như đang chết dần đi. Nếu có thể, anh muốn nó ngừng đập. Anh muốn dừng lại cái cảm giác đau khổ này.
Cô đi rồi sao? Anh phải làm thế nào đây?
Cô không yêu anh sao? Anh phải chấp nhận thế nào đây?
Tất cả… chỉ là lừa dối sao? Anh biết đối diện thế nào đây?
Cô đến bất ngờ và đi cũng bất ngờ như vậy. Chỉ có điều khi cô tới, cô đem cho anh ánh sáng màu xanh của hạnh phúc thiên đường mà khi cô rời bỏ, cô lại chỉ để cho anh một màu đen u tối của địa ngục.
Cô bất đắc dĩ sao hay cô thực sự đang trêu đùa anh?
Anh không hiểu, thực sự không hiểu. Mọi chuyện đã qua đi rồi tại sao cô vẫn chạy trốn. Cô đang sợ điều gì? Cô còn điều gì giấu anh? Chẳng lẽ tình yêu anh dành cho cô chưa đủ để cô tin tưởng. Cô chỉ vì sợ hãi mà rời xa anh sao?
Trong tâm trí Mạnh Nguyên có không biết bao nhiêu câu hỏi vì sao, tại sao. Nhưng trả lời anh lại chỉ là tiếng mưa rơi không ngừng nghỉ. Nước mưa chạm vào mắt anh khiến người ta không hiểu đó là nước mưa hay nước mắt. Trong căn phòng u tổi ấy, cảm nhận được rõ nhất chính là hình dáng đau khổ và chết lặng của anh.
Anh ngồi đó, lâu, rất lâu cũng không muốn đứng lên. Anh mệt mỏi, mệt mỏi tới mức không muốn làm gì thêm nữa.
Khi mở mắt thức giấc, anh hạnh phúc khi nghĩ rằng sẽ được nhìn thấy cô. Kể cả khi nhận ra xung quanh mình hoàn toàn không có ai, anh vẫn tự nhủ cô đang đứng đằng sau cánh cửa kia. Thế rồi khi đối diện với căn nhà trống trải không một bóng người ngoài anh, anh đã nghĩ mình thực sự điên rồi.
Anh tìm kiếm, anh lục tung tất cả. Dường như tất cả đều là mơ. Trong tủ quần áo không hề có đồ của cô. Trong phòng tắm không có khăn mặt, không có bàn chải của cô. Ngay cả những vật dụng cô hay dùng như chiếc cốc, cái thìa cũng biến mất không còn dấu vết. Giống như việc cô xuất hiện bên anh chỉ là một giấc mơ, giống như việc anh và cô sống với nhau là một cơn ác mộng. Cơn ác mộng ấy đột nhiên ập xuống khiến anh không thể chống đỡ.
Anh bắt đầu xếp lại những mảnh ghép ấy lại với nhau. Những tháng ngày cô và anh vui cười hạnh phúc. Tình yêu của anh rốt cuộc cũng chỉ ngắn ngủi như vậy thôi sao? Anh thực sự không cam tâm, không cam tâm.
Anh yêu cô, thực sự yêu cô và yêu từ khi nào cũng không biết. Có thể là bốn năm trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy cô hoặc là bốn năm sau khi gặp lại. Nhưng dù có là khi nào thì anh chắc chắn rằng, tình yêu ấy lớn dần lên từng ngày, chỉ nhiều hơn chứ không ít đi.
Cô đau khổ, anh biết. Cô vì sao trốn tránh anh, anh biết. Tất cả những gì anh làm chỉ để xoa dịu nỗi đau của cô, muốn cùng cô nắm tay anh bước trên con đường dài mà chông gai phía trước. Anh không muốn để cô phải một mình thêm nữa.
Anh không biết vì sao mình lại làm vậy. Không phải vì thương hại, không phải vì động lòng trắc ẩn mà là vì anh yêu cô.
Cái ngày anh gặp phải cô ngã trước xe của mình, anh đã nghĩ đó là định mệnh. Khi nhìn thấy dòng máu đỏ tươi từ người cô chảy ra, tim anh nghẹn lại như bị ai đó bóp chặt. Anh trấn động rồi đưa cô tới bệnh viện.
Khi anh nghe người ta nói cô mất đi một phần máu thịt, mất đi sự quý giá nhất của đời người con gái, anh đã bàng hoàng đến bất động.
Cô khóc, những giọt nước mắt nghẹn ngào, tiếng khóc bất giác nghẹn lại trong cổ họng lại như đang gào thét, như đang quàn quại, giày vò. Trái tim anh lúc ấy rung lên dữ dội, kịch liệt bị tác động. Cô mất mát, mất quá nhiều. Anh thương tâm mà chỉ biết đứng nhìn.
Giữa anh và cô lúc ấy như có một sợi dây vô hình nối lại. Trái tim anh thổn thức và muốn chở che cho cô. Thế nhưng chỉ một giây, cô biến mất như chưa từng xuất hiện. Anh đã từng muốn tìm kiếm thế nhưng sợ rằng cô càng đau khổ, cô sẽ càng trốn tránh. Có lẽ cô cần thời gian, vì thế anh đã buông tay sợi dây vô hình ấy.
Bốn năm anh tìm kiếm cô, bốn năm chờ đợi một ngày nào đó cô và anh sẽ gặp lại nhau trên con đường đời. Và cái ngày đó đến, anh nghĩ ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của anh, đã chúc phúc cho anh và cô. Nhưng cô luôn tìm cách trốn chạy khỏi anh. Anh càng đến gần, cô càng tránh xa anh. Anh kiên trì, anh tiếp tục bước theo những bước chân của cô. Để rồi đáp lại anh là nụ cười ấm áp của cô và một cái gật đầu.
Thế nhưng sóng gió khi ấy cũng nổi lên. Những sự thật được phơi bày ra ánh sáng. Những điều mà anh muốn giấu đi, thì lại dần dần được khơi dậy.
Một lần nữa nỗi đau được tái hiện. Cô một mình chống đỡ mà anh không hề hay biết. Cô không hề mạnh mẽ, cô chỉ tỏ ra như vậy mà thôi.
Anh, lại đứng đó nhìn cô một mình gánh trên vai nỗi đau tinh thần. Nỗi đau ấy đáng lẽ anh cần phải sẻ chia cùng cô. Thế nhưng lại sợ rằng chỉ đem đến cho cô thương tổn nhiều hơn. Vì vậy anh lấy tình cảm của mình để bù đắp.
Chỉ vì suy nghĩ ngu xuẩn ấy mà anh đã mất cô… mất cô hoàn toàn…
Anh biết cô đã thực sự bỏ anh mà đi… Ngày hôm qua khi thấy cô như vậy, lòng anh đã nảy sinh ra một nỗi sợ hãi. Thế nhưng anh cũng không tìm thấy sự bất thường nào ở cô. Cứ nghĩ rằng khi sớm mai thức giấc, cô vẫn nằm yên trong vòng tay anh. Vậy mà ông trời trêu đùa anh, khiến anh nhận ra bản thân chỉ còn lại chính mình. Vậy mà cho tới khi ấy, điều mà anh nói ra lại vẫn là bốn chữ…
- Hân… anh yêu em…
Chương 43: Tình yêu cao thượng
- Hân? Sao con lại ở đây?
Bà Bích bất ngờ khi thấy đứa con gái của mình xuất hiện trước cửa. Nhìn quanh một lượt, bà nhận thấy Vũ Hân không đi cùng ai, cũng không đem theo hành lý nên cũng yên tâm. Có lẽ con gái bà chỉ đi công tác vài ngày mà thôi.
- Đi công tác sao?
Bà Bích bước vào nhà rồi trở lại bên căn bếp nhỏ. Vũ Hân im lặng bước theo bà, gương mặt cô mỗi lúc một nặng nề hơn.
- Không ạ!- Cô đứng phía sau bà, khẽ trả lời.
- Hử?- Bà Bích dừng ngón tay đang nhặt rau rồi quay lại nhìn cô.- Vậy về nhà làm gì?
- Con… bỏ việc rồi!
Vũ Hân cười gượng khiến gương mặt càng trở nên nhợt nhạt hơn. Bà Bích thấy hình như mình nghe lầm, đôi mắt bà nheo lại khó tin. Bà nhìn chằm chằm vào đứa con gái mà bà yêu thương này. Nhìn vào ánh mắt đờ đẫn, làn da trắng xanh của nó mà thấy tim nhói đau.
- Đã có chuyện gì xảy ra?- Bà hỏi, gương mặt vẫn giữ nét bình tĩnh vốn có.
Vũ Hân không biết nói gì, cô không biết phải bắt đầu từ đâu và phải giải thích ra sao. Tất cả những gì đã và đang xảy ra, mẹ cô đều không biết. Vậy thì cô nên bắt đầu từ đâu đây? Từ câu truyện bi thương của bốn năm trước hay là những mất mát thương tổn của bốn năm sau?
- Vậy Mạnh Nguyên thì sao?- Bà Bích tiếp tục đặt câu hỏi.- Nó đồng ý để cô nghỉ việc sao?
- Anh ấy…- Nghe tới tên anh, lòng cô chợt quặn thắt.- Sẽ không còn liên quan gì tới cuộc sống của con nữa. Chúng con đã chia tay rồi.
Không ngờ rằn
g cô lại có thể nói ra việc chia tay của hai người một cách nhẹ nhàng tới như thế. Vũ Hân chợt cười chính bản thân mình.
- Chia tay?- Bà Bích hốt hoảng.- Đó là một chàng trai tốt, Hân. Tại sao lại không giữ lấy người ta? Không phải nó yêu cô sao? Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?
- Mẹ…
- Cô không còn trẻ nữa.- Bà Bích cắt lời con gái, cơn giận dữ trong lòng tăng lên.- Cô liệu có thể gặp một người tốt như thế nữa hay không? Tôi sẽ trả lời luôn là không có đâu. Cuộc đời nhìn vậy mà rất ngắn ngủi, cô cũng không thể trêu đùa với tuổi thanh xuân của mình như thế. Cô không nghĩ cho tôi thì cũng phải nghĩ cho bản thân mình chứ. Quay đi quay lại, thời gian sẽ trôi rất nhanh. Cô không biết giữ lấy mà lại còn…
- Con không thể giày vò anh ấy thêm nữa.- Vũ Hân hét lên, những giọt nước mắt lã chã rơi.- Con không thể cho anh ấy thứ mà anh ấy muốn… Đứa con… con không thể…
- Sao…?- Bà Bích trấn động, đứng im như trời trồng.
- Con… không thể sinh con…
Vũ Hân quỳ thụp xuống đất rồi ôm mặt khóc. Những nhẫn nhịn, những kìm nén cô giữ trong lòng mấy ngày nay đã bộc phát trong một phút yếu đuối.
Khi đối diện với Hoàng Quân, khi lấy hết dũng khí nói cho anh về sự thật mình đã cất giấu bấy lâu nay, cô chỉ thấy nhẹ nhõm. Nước mắt của lúc ấy lại chính là những giọt nước mắt thoải mái.
Khi chia tay Mỹ Kim, khi cả hai cùng hàn huyên về cuộc đời, về tình yêu, cô cũng kìm nén những giọt nước mắt đau thương lại. Bởi cô biết cô cần phải mạnh mẽ, vì từ giây phút đó, sẽ không có ai bên cạnh cô nữa.
Khi nghe những lời chân thành từ Hạ Băng, cô chỉ thấy tim nhói đau, đau tới mức cô muốn tắc thở. Đó chẳng phải là điều mà cô hằng mong ước hay sao. Nhưng đó cũng chính là một giấc mơ xa vời mà cô mãi mãi không bao giờ với tới được. Mãi mãi…
Khi bước chân ra khỏi vòng tay ấm áp của anh, bước ra khỏi căn phòng mà hai người đã từng ân ái. Cô cũng đã cố gắng nuốt nước mắt vào tim. Đau thương, tội lỗi, hối hận chồng chất, vậy mà giờ cô mới bật khóc thành tiếng. Cô khóc vì cô đã mất anh, cô khóc vì cô không thể làm mẹ và cô khóc cho cả cuộc đời lận đận của mình.
Bà Bích nhìn con gái, nước mắt bà cũng lặng lẽ rơi. Làm mẹ, đó chính là thiên chức của người phụ nữ vậy mà con gái bà lại đánh mất điều quý giá ấy. Bà lặng nhắm mắt lại. Ông trời thật tàn nhẫn làm sao khi trừng phạt điều nặng nề ấy lên đứa con gái duy nhất của bà. Cũng là phụ nữ, bà hiểu cái cảm giác ấy. Đứa con… đã trở thành giấc mơ không có thật…
- Mạnh Nguyên… biết không?- Bà Bích ngồi xuống chiếc ghế, khẽ hỏi.
- Anh ấy không biết!- Vũ Hân nghẹn ngào.- Con không muốn anh ấy đau khổ thêm nữa.
- Vậy cũng tốt. Không nên bó buộc người ta với mình.- Bà lại cúi nhìn Vũ Hân.- Vậy bây giờ con định làm gì?
- Con…
- Cứ nói đi, mẹ tôn trọng quyết định của con!
…
Trong khoảng thời gian hơn nửa đời người của bà Bích, bà chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng này. Một chàng trai cao lớn, tuấn tú và thành đạt lại quỳ trước mặt bà chỉ để nghe tin về cô con gái đã biến mất của bà. Nhưng người đó có biết, bà cũng thực đau lòng và không thể nói với anh.
Nhìn dáng vẻ tiều tụy, đôi mắt thâm quầng, bàn tay bị băng lại chằng chịt, bà Bích đã biết con gái bà đã gây nên những gì. Nó bỏ đi nhưng đã để lại phía sau biết bao nhiêu khổ đau cho người khác. Nó không chỉ hành hạ người mẹ là bà, mà còn hành hạ cả người đàn ông vô tội này nữa. Bà nên làm cái gì lúc này đây… Nếu cứ thế này, con gái bà đã gây nên tội thì tội sẽ càng chồng chất, sẽ càng đau khổ hơn trong quãng đời còn lại…
- Cậu về đi!- Bà Bích lại lặp lại câu nói này một lần nữa.
- Cháu cầu xin bác, hãy cho cháu gặp cô ấy!- Mạnh Nguyên cúi đầu, giọng nói anh cầu khẩn, tha thiết.
- Tôi đã nói với cậu là nó đã đi rồi và tôi cũng không biết nó đi đâu cả.
- Cháu xin bác!- Mạnh Nguyên nhìn bà Bích. Ánh mắt anh chân thành mà đau khổ.
- Câu việc gì phải khổ như vậy?- Bà Bích đau lòng nhìn anh.- Nó có xứng không? Vũ Hân nhà tôi có xứng không?
- Cô ấy xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất. Xin bác hãy giúp cháu!
Trời ơi, rốt cuộc là con gái bà đã làm những gì mà lại khiến chàng trai này khổ sở vì nó như vậy? Một chàng trai tốt như thế này, tại sao lại cứ phải là con gái bà mới được?
- Nó không xứng!- Bà Bích gằn giọng.- Nó không thể lấy cậu được, tôi cũng không cho phép!
- Bác…- Mạnh Nguyên hoảng hốt.
- Nó không thể làm một người vợ tốt, càng không thể làm một người mẹ. Tôi nói cho cậu biết, nó không thể làm mẹ, nó không thể sinh con.
Những lời vừa nói như dao cắt vào lòng bà, thế nhưng bà cũng không hề dễ chịu khi công khai sự thật này. Nếu muốn người ta từ bỏ từ phải khiến người ta đau đớn tới mức không chịu đựng nổi mà từ bỏ. Bà biết bà rất độc ác thế nhưng bà chỉ vì không muốn nhìn thấy chàng trai này cứ mãi đau khổ như vậy vì con gái bà.
- Vậy thì có sao? Người cháu yêu là cô ấy!
Đúng vậy, có sao. Anh đã biết chuyện đó từ bốn năm trước, vậy mà vẫn sống chết yêu cô. Tình yêu của anh giờ đây đã không còn như xưa nữa. Sẽ không còn điều gì khiến anh phải từ bỏ cô nữa. Vũ Hân của anh rất yếu đuối, cô cần có người ở bên cạnh để dựa vào. Và anh chính là bến bờ đó của cô. Chỉ có anh mới có thể chở che, bảo vệ cô. Chỉ có anh mới có thể lấp đầy những thương tổn trong tim cô. Chỉ có anh mới có thể yêu cô và yêu cô nhiều như vậy…
- Cậu…- Bà Bích thấy trời đất như đảo lộn.
- Cháu biết tất cả những chuyện đó, nhưng cháu không thể từ bỏ cô ấy. Cháu yêu Vũ Hân thưa bác!
Bà Bích lắc đầu.
Đây là sự thật sao? Tại sao lại có một người đàn ông vẹn toàn tới mức ấy. Lại có một người chấp nhận được sự thật này sao? Mà khi đã biết, người đó lại còn hết mực yêu thương con gái bà nữa.
- Tôi thực sự không dám!- Bà Bích nói nhỏ.- Nó sẽ có tội nếu nó lấy cậu. Ông trời nhất định sẽ trừng phạt nó. Giờ phút này cậu có thể giõng dạc tuyên bố rằng cậu không quan tâm tới việc con gái tôi không thể có con. Nhưng trong cuộc đời vợ chồng về sau, cậu có dám chắc điều đó hay không? Đứa con chính là kết tinh tình yêu, cũng chính là minh chứng rõ ràng nhất của vợ chồng cậu. Nhưng con gái tôi lại không thể làm điều đó cho cậu. Mạnh Nguyên, cậu hãy từ bỏ đi. Hãy quên nó đi, trên đời này có biết bao người phụ nữ tốt hơn, hoàn hảo hơn nó. Vũ Hân nhà tôi có quá nhiều khuyết điểm mà chính tôi là mẹ, cũng không thể chấp nhận giao nó cho bất cứ ai…
Bà Bích cố kìm nén những giọt nước mắt. Bà đứng lên rồi kiên quyết bước lên phòng mình, bỏ mặc Mạnh Nguyên ở lại đó. Bà thực sự không dám đối diện với anh nữa. Cứ nhìn dáng vẻ đau khổ của anh, bà lại nghĩ tới đứa con gái của bà. Nó đã phải đau đớn thế này khi quyết định từ bỏ tình yêu này. Nếu như… nếu trên đời này có nếu như, bà nguyện nhận hết đau khổ về mình để con gái bà được hạnh phúc, bà cũng cam tâm.
Và ngày hôm đó rồi ngày sau đó nữa, hình ảnh chàng trai quỳ trước sân nhà mình đã khiến bà Bích không thể chịu đựng thêm. Dù bà có nói gì, có trách mắng anh, có cầu xin anh, anh vẫn cứ như tảng đá, kiên trì tới phút cuối cùng. Trái tim sắt đá của bà cũng vỡ vụn vì hành động đó của anh. Thế nhưng bà không thể giao con gái bà ra được. Giờ nó nó đã rời xa bà, rời xa tất cả để tìm lấy cuộc sống của mình. Bà biết nói gì với chàng trai đó đây?
- Rốt cuộc là cậu muốn gì?- Bà Bích mệt mỏi.- Cậu có ngất trên sân nhà tôi, tôi cũng không cho cậu một câu trả lời được. Tôi không biết nó đi đâu cả, cậu không tin tôi sao?
- Cháu… muốn một lời hứa từ bác.
Mạnh Nguyên thì thào. Mấy ngày hôm nay, anh không ăn không uống mà chỉ một mực quỳ ở đây chờ đợi. Anh biết cô đã đi thật rồi, cũng biết những gì mẹ cô nói là thật nhưng giờ anh lại cần một câu nói từ bà.
- Cậu muốn tôi hứa gì ?
- Cháu sẽ tìm cô ấy. Dù có mất cả đời này cháu cũng sẽ tìm ra cô ấy. Chỉ xin bác, nếu như cháu tìm được cô ấy mà cô ấy chấp nhận trở về với cháu, xin bác hãy chúc phúc cho chúng cháu!
Bà Bích khẽ rơi lệ rồi gật đầu.
- Được… chỉ cần con gái tôi đồng ý… tôi cũng sẽ đồng ý…
- Cảm ơn bác!
- Đứng lên thôi, con trai!
Bà Bích đau lòng tới đỡ Mạnh Nguyên. Anh gượng cười rồi đứng dậy nhưng đôi chân tê rần đã không nghe rời anh mà lảo đảo. Lái xe của Mạnh Nguyên thấy thế thì lao từ trong xe ra đỡ lấy anh.
- Vào nhà nghỉ ngơi đi đã!- Bà nắm lấy bàn tay lành lạnh của anh.
- Cháu xin phép đi trước!- Mạnh Nguyên cúi đầu.- Cháu phải đi tìm cô ấy! Một phút, một giây cũng là quý giá đối với cháu!
Cái mà người ta nói là tình yêu cao thượng đó, bà Bích xưa nay không hề tin. Thế nhưng khi nhìn bóng lưng của chàng trai đó, bà lại chắc chắn hơn ai hết. Tình yêu quả thực kì diệu tới mức thần kì, biến những điều không thể thành có thể. Trái tim con người có thể rộng lớn, bao la được như vậy sao? Ở trên đời này, liệu còn có một chàng trai tên Phan Mạnh Nguyên thứ hai hay không? Mà nếu có, liệu người đó có trái tim như anh không? Trái tim ấy khi yêu chỉ có thể dùng bốn chứ để hình dung: Tình yêu cao thượng!
Chương 44: Ánh nắng cuối chiều…
Ý nghĩa của hoa hướng dương chính là niềm tin và hy vọng trong tình yêu, luôn hướng về điều tươi sáng nhất.
=====
- Chị Vũ Hân, chị Vũ Hân!!- Tiếng những đứa trẻ vang lên tràn ngập cả một khoảng sân.
- Chị coi này, em hái được rất nhiều táo nha!- Một cô bé xin xắn kêu lên hứng khởi.
- Chị, chị, em cũng hái được nhiều hoa cho chị lắm này.- Mội đứa bé khác chen vào.- Có cả hoa bồ công anh mà chị nói nữa.
Vũ Hân đang bận rộn với việc phơi quần áo của lũ trẻ, thấy chúng chạy tới ồn ào một hồi thì dừng tay rồi đưa mắt nhìn chúng. Từng đứa, từng đứa tròn tròn, dễ thương, khóe môi cô không khỏi nhếch lên.
- Sao lại tìm được vậy?
Cô ngồi xuống nói với đứa bé cầm hoa bồ công anh trên tay. Vũ Hân cũng chỉ thấy trên ti vi mà thôi, chứ chưa bao giờ nhìn thấy hoa ở ngoài đời cả.
- Có một anh giúp chúng em tìm đó!- Cô bé cười tươi.
- Anh ấy tốt lắm, cũng đẹp trai nữa!- Một cô bé khác reo lên.
- Kẹo cũng là anh ấy cho.
Chia cho chị một ít nè!
Vũ Hân cười lắc đầu rồi nhận lấy bông hoa bồ công anh từ lũ trẻ. Bông hoa to tròn bằng nắm tay trẻ con. Những cánh hoa như những sợi tơ nhỏ cứ rung rung trong gió. Vậy mà cũng khiến cô nhìn đến thất thần.
Nếu nhắm
mắt lại và ước nguyện, sau đó chỉ cần thổi tung những cánh hoa nhỏ này thì ước nguyên sẽ thành sự thật phải không? Nếu sự thật là như vậy, cô cũng muốn thử một lần… nhưng mà giấc mơ của cô mãi mãi sẽ không bao giờ trở thành sự thật…
- Oa, anh đẹp trai!!!!!
Lũ trẻ chợt hô lên thật lớn, đánh động tới Vũ Hân đang bất động. Cô giật mình rồi nhìn về phía mấy đứa trẻ đang chỉ.
Anh chầm chậm bước tới, phía sau là cả một vùng ánh sáng lan tỏa mãnh liệt. Vì ngược nắng nên cô không trông rõ mặt anh. Thế nhưng cô biết anh đang mỉm cười nhìn mình. Tim Vũ Hân khẽ co thắt lại. Cô trốn nhưng rốt cuộc cũng không thể trốn nổi. Cô đã cố quên nhưng lại không thể quên. Cũng như những tưởng nỗi đau đã được san sẻ, không ngờ nó vẫn còn đó và đang âm ỉ rỉ máu.
Trên tay anh là một chậu cây hoa hương dương. Hoa nở rất to và vàng rực đẹp đẽ. Anh đưa nó về phía cô, ánh mắt chân thành không đổi.
- Có thích không?
Tới giờ có lẽ đã là năm năm rồi… Năm năm rồi cô mới có thể đối diện anh trong tình huống này. Được nhìn thấy nụ cười dịu dàng mà thân thiết của anh. Cảm giác thật ấm áp thế nhưng cũng thật u buồn. Cô nhìn anh bất động hồi lâu nhưng hai tay lại vô thức đưa ra rồi nhận lấy.
- Cảm… ơn anh!- Cô khó khăn nói.
- Anh quen chị sao?- Mấy đứa bé rỉ tai nhau thì thầm.
- Anh chị thật đẹp đôi nha!!!
- Mấy đứa đi chơi cho anh chị nói chuyện được không?- Anh cúi đầu, cười hiền nhìn bọn trẻ.
Tiếng cười nói của lũ trẻ xa dần, cô và anh cũng có được không gian tĩnh lặng. Thế nhưng cả hai lại lâm vào trạng thái yên tĩnh tới khó thở.
- Anh nghe nói em đã từ chức.
- Ừm!- Vũ Hân nhẹ nhàng đáp.
- Em thực sự muốn trốn tránh sao?
Anh nhìn cô rồi hỏi. Ánh mắt tràn đầy đau thương, tủi khổ. Ngày hôm nay của cô là do anh, cô đau khổ là vì anh, cô bất hạnh cũng là vì anh. Dường như tất cả những gì là trắc trở của cô gái này đều là vì anh. Thế nhưng anh lại không thể bù đắp được gì cho cô. Nỗi đau của cô quá sâu, quá lớn khiến anh không tài nào đối diện. Tình yêu của anh dù có lớn tới đâu cũng không thể khiến trái tim cô lành lặn trở lại. Huống chi giờ đây, trái tim cô cũng không thuộc về anh nữa.
- Hoàng Quân!- Vũ Hân đối diện với người đàn ông trước mắt.- Em không hối hận vì những gì mình đã làm đâu. Cũng không thể đối diện với tất cả mọi thứ. Vậy nên em chỉ muốn một mình mà thôi. Không nghĩ anh lại có thể tìm được em.
Cách đây không lâu, Vũ Hân đã nhờ Minh Huy giúp đỡ mình bỏ trốn. Nói bỏ trốn thì quá khoa trương, thực ra cô chỉ muốn anh có thể giúp mình tránh xa tất cả mọi thứ và sống yên bình. Nơi mà cô chỉ có một mình, sẽ không có ai biết đến Dương Vũ Hân kia nữa. Cô muốn tách biệt với thế giới đã gây cho cô đau khổ, cô muốn rời xa và trả lại yên bình cho những người cô yêu thương. Vì thế cô đã tới đây.
Minh Huy đã đưa cô tới nơi này, một viện mồ côi nhỏ ở thung lũng Đà Lạt. Nơi này cách xa trung tâm, dân cư ít ỏi mà lại yên bình, tĩnh lặng. Thực sự rất hợp với cô.
Những người dân ở đây rất hiền lành, chất phác. Lũ trẻ cũng rất đáng yêu và nghe lời. Có lẽ khi nghe cô nói mình không thể làm mẹ được nữa, Minh Huy đã có ý định đưa cô tới đây. Có lẽ anh nghĩ ông trời đã tước đi quyền làm mẹ của cô vì thế nên anh sẽ giúp cô được ở gần bên những đứa trẻ đáng thương này.
Đã hai tháng trôi qua, cô và Minh Huy chỉ gặp nhau một lần, còn hầu như cả hai đều liên lạc qua điện thoại. Cuộc sống của cô dần ổn định và rất tốt. Tâm trí cô không còn xáo trộn nữa, trái tim cũng được ngủ yên, không còn dậy sóng nữa. Trong hai tháng, cô thấy mình thực sự đã trầm lặng đi rất nhiều.
Thế mà người đàn ông này lại tìm được cô. Đối với Hoàng Quân, sâu thẳm trong tim cô là sự nuối tiếc cùng đau thương. Cô không thể phủ nhận cô đã từng yêu anh, cũng không thể phủ nhận tình yêu anh dành cho mình. Thế nhưng thời gian và những biến động cuộc đời đã đem cô và anh tới hai thế giới khác nhau. Để khi gặp lại, cô không còn là cô của trước đây và anh cũng không phải là chàng trai nồng nhiệt ngày nào. Những vết thương theo năm tháng rồi sẽ không còn đau nữa, nhưng những vết sẹo mà nó để lại sẽ theo đuổi cô tới cuối cuộc đời. Và anh, là một trong những vết sẹo đó…
- Em… có hận anh không?
Đôi mắt u buồn của Hoàng Quân nhìn về phía chân trời xa xôi, tiếng anh như gió thoảng khẽ lướt qua tâm trí Vũ Hân nhưng lại đọng lại rất lâu, rất lâu.
Cô im lặng không trả lời anh vì quả thực cô không biết mình có hận anh hay không. Chắc là có mà cũng có thể là không. Vì anh, cô đã khổ sở như vậy, đang lẽ cô phải rất hận anh. Thế nhưng giờ khắc này đây cô lại thấy lòng mình tĩnh lặng. Đối với cô, anh đã trở thành một người không thể yêu, cũng không thể hận.
- Thật xin lỗi em…
Giọng Hoàng Quân run rẩy vang lên. Tình yêu ấy kéo dài năm năm, tình yêu ấy dày vò anh, lấy đi của anh tâm tư và tình cảm. Nhưng cũng chính tình yêu ấy đã khiến anh đánh mất đi người gái này. Chính tình yêu ấy đã hủy hoại cả cuộc đời của cô. Tình yêu của anh mỗi lúc một lớn hơn. Nếu năm năm trước anh có thể bỏ cô mà đi thì giờ, anh chỉ muốn mãi mãi được nhìn thấy cô. Hạnh phúc cũng được, đau khổ cũng được, anh chỉ muốn được nhìn cô mà sống.
Hạnh phúc của cô là hạnh phúc của anh. Đau thương của cô là nỗi khổ của anh. Dù có thế nào anh cũng muốn cùng cô trải qua. Quãng đường đời này còn rất dài, nếu cô đã không thể cùng ai thì anh muốn là cái bóng lặng lẽ theo cô cả đời…
Đôi bàn tay gầy guộc của cô đưa lên, khẽ chạm vào gương mặt thống khổ của anh. Trong mắt cô là một mảng u buồn cùng thương cảm. Cô cứ đứng đó và nhìn anh như vậy, một hồi lâu mới lên tiếng.
- Đừng như vậy… em… rất đau…
Một câu nói của cô đã buộc anh phải rơi lệ. Những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt anh, chạm vào bàn tay cô, khiến cô buốt lạnh. Đau… cảm giác ấy khiến cô chết lặng. Mối tình đầu của cô là anh, tình yêu vừa đẹp vừa thổng khổ. Nỗi đau cô trải qua có lẽ anh cũng hiểu, có khi anh còn đau hơn cô gấp trăm ngàn lần. Bởi khi mà cô đang ở bên một người đàn ông khác, trao trái tim mình cho một người khác, anh lại lặng lẽ khóa chặt cánh cửa tâm hồn. Một mình, mãi mãi ở trong bóng đêm sâu thẳm mà chờ đợi. Anh giày vò bản thân, anh hối hận cùng cực, thời gian cũng không quay ngược trở lại để giải thoát anh. Cô biết… tất cả cô đều biết. Vì vậy mà cô đau…
- Hân…
Hoàng Quâng lặng lẽ ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Vũ Hân. Bàn tay gắt gao khóa chặt cô trong vòng tay mình. Anh sợ đây là một giấc mơ mà giấc mơ thì mãi mãi không phải là thật.
Vũ Hân tựa vào bờ vai vững vàng của Hoàng Quân. Những giọt nước mắt của cô cũng thấm dần trên áo anh, xuyên qua da thịt mà chạy thẳng vào tim.
Ánh nắng cuối chiều ngả màu, chiếu lên hai thân hình đang dính chặt lấy nhau. Cái bóng đổ dài trên mặt đất khiến người ta cảm thấy thật ấm áp. Hòa trong ánh vàng sậm là nụ cười dịu dàng của chàng trai, ánh mắt tràn ngập yêu thương cùng hạnh phúc. Đan xen trong vòng tay rộng lớn ấy lại là gương mặt thuần khiết của người con gái. Gương mặt cô yên bình mà lặng lẽ, đôi mắt khẽ nhắm lại như đang phiêu dạt tới phương nào. Bức tranh ấy thật đẹp mà cũng thật đớn đau.
…
- Anh à, anh tìm ai?
Một bé gái tách khỏi đám bạn, chạy tới hỏi chàng trai đang đứng cách khu vườn mà chúng vừa đi ra cách đây không lâu. Anh lặng im không trả lời, mắt vẫn hướng về phía trước. Cô bé hiếu kì nhìn theo anh thì bắt gặp cảnh tượng mà nó nghĩ là đẹp nhất thế gian.
- A… anh chị ôm nhau kìa…
- Đâu đâu…
Tiếng mấy đứa khác vang lên không ngừng. Đó lại như những nhát dao đâm vào ngực chàng trai, khiến máu chảy đầm đìa. Anh ước gì mình hoa mắt và nhìn nhầm. Nhưng giờ đây anh có thể chối bỏ được sự thật này hay không.
Anh… đã chậm rồi sao? Anh đã đi tìm cô, điên cuồng tìm cô. Anh mang theo tâm trạng hồi hộp lẫn mong chờ tới đây để rồi thấy cảnh tượng này. Từ trước tới nay anh luôn là người tới sau, luôn luôn như vậy.
Anh vốn không hề thua Hoàng Quân, năm trước cũng vậy, năm năm sau cũng vậy. Anh chỉ thua một mình người con gái ấy, người đã không kiên định tin tưởng anh bởi nỗi sợ hãi trong cô quá lớn mà cô lại nghĩ, anh không thể bù đắp được khoảng trống đó của cô.
Anh khẽ nhắm mắt, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt gầy gò, xanh xao của anh. Cơ thể anh run rẩy trong gió chiều lành lạnh ở Đà Lạt. Đau quá… tim anh quặn đau từng hồi khiến anh không thể thở được. Nỗi nhớ cô ùa về như thác lũ che lấp tất cả mọi thứ. Hình ảnh cô cùng người khác ôm chặt lấy nhau đánh vỡ tan tất cả những hồi ức đẹp đẽ…
Anh, rốt cuộc vẫn là mất đi cô… ?
===========
Vĩ thanh
- Sẽ không có ai mặc bộ váy cưới này đẹp hơn cô đâu, Vũ Hân!
- Cảm ơn, Hạ Băng!- Vũ Hân cười rạng rỡ.- Nếu không nhờ cô và Vĩnh Hải, tôi sẽ không có sự may mắn tới vậy!
Hạ Băng chỉ lắc đầu rồi cười. Cô nắm lấy bàn tay đang run run của Vũ Hân, cảm giác được cô ấy đang thực hạnh phúc. Thứ hạnh phúc từ sâu thẳm trái tim tỏa ra khiến hết thảy mọi người đều ấm áp. Cô đưa mắt ra phía bên ngoài, nơi có chàng hoàng tử của cô gái này rồi lại nhìn cô ấy.
- Trông anh ấy thực mãn nguyện!
Vũ Hân nhìn anh qua khung cửa nhỏ. Anh đứng đó, vững vàng và lịch lãm. Trên môi anh lúc nào cũng là nụ cười hạnh phúc và thỏa nguyện. Cô vô thức đưa tay đặt lên bụng mình. Một sinh linh nhỏ bé đang tồn tại cùng cô, đang sống và lớn dần lên mỗi ngày. Tựa như tình yêu của cô dành cho anh.
Khi mà những đám mây tăm tối của những ngày giá rét tan đi, trên bầu trời quang đãng xuất hiện những tia nắng ấm áp và tràn đầy hi vọng, đứa bé đã đến với cô. Rất tự nhiên và đầy bất ngờ, điều đó thực sự là món quà tuyệt nhất cuộc đời của Dương Vũ Hân cô. Cô đứng dậy trong vũng lầy tang thương, lòng tràn đầy vui sướng và hạnh phúc. Cô, lúc ấy đang thực sự đặt chân lên trên con đường của hạnh phúc.
- Vũ Hân, tới giờ rồi!
Giây phút ấy, cuối cùng cũng tới… khi mà cánh cửa mở ra, những làn khói đua nhau bay lơ lửng giữa không gian tĩnh lặng. Đọng lại chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng, du dương vang lên đầy tình cảm.
Cô mặc trên người chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi. Chân váy rất dài, được hai thiên thần nhỏ phía sau khẽ nâng lên. Cô khoác tay cha mình, bước từng bước về phía anh, rồi cha sẽ đặt tay cô vào tay anh, để anh nắm lấy
tay cô đi đến hết cuộc đời còn lại.
Khi yêu anh, khi cô đem trái tim mình đưa cho anh, cô đã không dám mơ mộng gì nhiều bởi yêu anh đã là quá tham lam. Nhưng cô vẫn không thể xóa bỏ tất cả hình ảnh đẹp đẽ về một ngôi nhà ấm áp trong giấc mơ nhạt nhòa ấy. Một mái ấm nho nhỏ nhưng chứa chan biết bao tình yêu thương của gia đình.
Cô và anh đã vượt qua mọi giông bão mà yên ổn ở bên nhau. Cô biết dù có cơn thủy triều nào lớn hơn. Anh cũng có thể nắm tay cô, đưa cô đi hết những con đường gập ghềnh để bước vào cánh cửa hạnh phúc.
Có anh, cô không ngại thử thách. Có anh, cô không sợ những chông gai cuộc đời. Bởi anh, là chỗ dựa, là điểm tựa tinh thần duy nhất của cô. Chỉ cần bên anh, chỉ cần có bờ vai vững chãi của anh thì những phiền não cùng mỏi mệt trong cô cũng sẽ tan biến trong hạnh phúc ngập tràn. Chỉ cần… có anh thôi…
Cô quả thực không phải là một người phụ nữ tốt. Cô dường như đã nhận của anh quá nhiều mà không hề đáp lại gì cả. Tình yêu của anh, anh âm thầm hiến dâng. Sự quan tâm, chăm sóc của anh, anh lặng lẽ mang tới cho cô. Và bây giờ, anh chỉ giản dị mỉm cười và đặt vào bàn tay cô hạnh phúc của cả cuộc đời anh.
Những kỉ niệm, những hình ảnh yêu thương chợt ùa về trong khoảnh khắc thiêng liêng. Dường như cô đang mơ khi còn tỉnh, mơ khi giấc mộng ấy vẫn còn đang thổn thức, chờ mong. Cô hé mở đôi mắt, nhìn về phía cuối con đường. Nơi có người đàn ông của cô, chỗ dựa vững chắc và cũng là hạnh phúc của đời cô.
Anh đứng đó trong bộ vest đen lịch lãm. Gương mặt tuấn lãng rạng ngời sáng chói. Tim cô vô thức run lên, mà ai kia khẽ động đậy như háo hức, như đang chia sẻ sự hồi hộp cùng cô. Cô vẫn mỉm cười, mà đôi mắt như không kiềm chế được, cứ muốn trào lệ. Cứ nghĩ tới vài giây nữa thôi, cô sẽ được nắm lấy bàn tay anh, trái tim cô lại không thể bình ổn nhịp đập.
Sẽ đợi em chứ? Đợi em làm cô dâu của anh, đợi hai ta bước đi trên cùng một con đường. Đợi em bước đến bên anh, đợi em đặt tay mình vào tay anh, đợi em cùng anh đi tiếp chặng đường còn lại… Đợi em anh nhé! Từ giờ, em sẽ mãi mãi không rời xa anh nữa… mãi mãi…
Chúc các bạn online vui vẻ !