Chương 6:
Xem mặt lần thứ… 5
Váy màu kem của Mango, áo khoác cardigan đen của H&M, boots đen thấp cổ của Nine West, khoác trên vai chiếc túi hàng hiệu Gucci đen cùng tông. Mái tóc nâu vàng được búi trên đỉnh, tai bấm năm lỗ đeo khuyên bạch kim như dấu chấm, dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt sau cặp kính râm hiệu Prada cứ nhìn bên này ngó bên kia như đang tìm kiếm ai đó.
Cô gái này đứng đây chưa đầy 10 phút đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn tò mò lẫn ngưỡng mộ của sinh viên trường Đại học Ngoại Thương Hồ Chí Minh. Trên người là hàng hiệu thôi chưa đủ, cô gái đó còn đang tựa mình vào chiếc Audi R8 màu trắng sang trọng. Nhìn thoạt qua, người ta không thể nhận ra những nhãn hàng nổi tiếng kia nếu không phải là dân chơi hay người sành điệu. Nhưng vì cách phối đồ quá đẹp, quá hợp khiến cô gái ấy trở nên quá nổi bật và đáng chú ý.
Chợt khóe môi cô nhếch lên vẽ thành một nụ cười tuyệt đẹp.
- Hey nhóc!
Tiếng nói vừa cất lên thì một dáng người đột nhiên quay lại. Cô bé đó trông khá trẻ con với mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa, áo pull và quần jeans giản dị. Ánh mắt lạ lẫm với cử chỉ thờ ơ, chứng tỏ cô bé không biết người trước mặt mình là ai. Cô gái kia đành đưa tay lên tháo chiếc kinh to bản chiếm gần nửa khuôn mặt xuống. Ban nãy, nếu sinh viên trường này nhìn cô vì thấy cô đi xế hộp tiền tỉ, gu thời trang của cô quá sành điệu thì giờ, khi họ thấy được cả gương mặt bừng sáng kia thì có người còn đứng sững. Đôi mắt cong cong như đang cười, gương mặt bầu bĩnh, đôi môi nhỏ nhếch lên tinh nghịch.
- Chị Vũ Hân!
- Hi Bảo Linh!
Bảo Linh há hốc miệng nhìn Vũ Hân rồi chẳng màu mè thêm, nó chạy tới ôm chặt lấy cổ Vũ Hân làm cô lùi lại phía sau một chút. Vũ Hân cười lớn, tay cô vỗ nhè nhẹ vào lưng Bảo Linh.
- Sao chị xuất hiện bất ngờ vậy?
Bảo Linh buông Vũ Hân ra, nó cười tít mắt.
- Chị vô được hơn 2 tháng rồi, giờ mới rảnh để đi thắm nhóc đấy.
- Hơn 2 tháng? Vậy mà giờ mới gặp em sao? Đã vậy còn không thèm thông báo gì nữa chứ.
Bảo Linh tỏ ra hờn dỗi khiến Vũ Hân phải dỗ ngọt.
- Thì chị muốn công việc và mọi thứ ổn định một chút rồi mới đi gặp em mà.
- Nhưng sao lại vô những hơn 2 tháng rồi? Chị đi công tác dài hạn à?
- Không, chị vô đây làm luôn.
- Thật sao?- Mắt Bảo Linh sáng lên, nó cười toe.- Vậy thì chị em mình gặp nhau thường xuyên được rồi hả?
- Ừ!- Vũ Hân gật đầu.- Mình đi đâu uống nước rồi nói chuyện nhé!
- Chết, em có hẹn với bạn mất rồi.
Bảo Linh nhìn Vũ Hân, mặt nó méo xệch, nụ cười như mếu. Phải tới mấy năm rồi nó mới gặp lại Vũ Hân thế mà lúc này lại không được cùng nhau nói chuyện cho thỏa thích.
- Vậy à? Vậy để hôm khác.
- Hic… em…
Bảo Linh chưa kịp nói tiếp thì điện thoại nó vang lên. Nó nhìn vào màn hình rồi bắt máy.
- Ừ tao đây. Thiếu người à? Kiếm đâu ra…
Mắt nó chợt tia tới Vũ Hân và lúc này mới hoảng hốt. Nó đã nhận ra Vũ Hân nổi bật thế nào mà lũ học sinh trường nó cứ ngoái lại nhìn rồi. Chợt bên cạnh đầu nó hiện ra hình chiếc bóng đèn được bật sáng kêu tới “ting”
một cái. Nó cười cười rồi nói vào điện thoại.
- Đợi đó, tao tìm được người rồi… Yên tâm, đảm bảo oánh chết sắc đẹp của tụi mày. Hahaha…
Bảo Linh nhìn Vũ Hân rồi lên tiếng khổ sở.
- Lát em có cuộc hẹn gặp mặt với mấy đứa bạn.
- Ừ!
- Nhưng là kiểu đi xem mặt ấy.
- Nhóc xinh thế này mà chưa có người yêu à?- Vũ Hân hỏi có chút ngạc nhiên.
Bảo Linh có dáng người cao ráo, nó còn cao hơn Vũ Hân nữa kìa. Gương mặt sáng sủa tuy không có nét gì đặc biệt nhưng lại ưa nhìn và rất dễ mến. Cô bé này đã là sinh viên năm cuối rồi mà còn chưa có người yêu thì chẳng phải là quá sốc hay sao? Bộ con trai trường này mắt đui mù, thui chột hết rồi à?
- Em chưa, vậy nên mới phải đi coi mắt. Nhưng…- Mặt Bảo Linh xị ra cả đống.- Bọn em thiếu một người. Con bé ấy hôm qua ok rồi nhưng giờ nó có việc bận nên không đi được.
- Linh cảm của chị khá tốt.- Vũ Hân nhìn xoáy vào đôi mắt đang tỏ vẻ tội nghiệp của Bảo Linh.- Có phải em định nhờ chị đi cùng không đó?
- Hì hì… chỉ chị hiểu em!!
Bảo Linh cười bẽn lẽn vì ý định của mình bị tóm. Nó cười giả lả mong Vũ Hân đồng ý. Ban đầu Vũ Hân còn lưỡng lự bởi hôm nay là thứ 6, cô chỉ xin nghỉ một lúc buổi trưa để đi ra ngoài gặp Bảo Linh thôi, ai ngờ lại gặp sự cố này. Cô băn khoăn một lúc rồi cũng tặc lưỡi, gọi một cú điện thoại cho Hữu Thiên xin anh về muộn. Nhận được sự đồng ý của sếp Vũ Hân mới gật đầu đồng ý với Bảo Linh. Nhìn đồng hồ, cô nói.
- Cho em 2 tiếng, 3h chị phải về công ty rồi.
- 2 tiếng là quá đủ rồi!
Bảo Linh cười tít rồi nó định chạy đi lấy xe thì Vũ Hân đã kéo nó lại.
- Đi ô tô đi, đi xe nắng và bụi lắm!
Vũ Hân cười rồi lên xe. OMG… Bảo Linh lại được một phen khiếp đảm nữa. Khó khăn lắm nó mới bình tĩnh được và ngồi vào ghế phụ. Nó cứ nghĩ Vũ Hân chỉ đứng đó thôi, đứng cạnh chiếc Audi của ai đó thôi, ai dè… lại là của cô chị nhà mình. Nó gật gù một lúc rồi cũng hỏi.
- Xe của chị hả?
- Không, của sếp.
- Sếp? Sếp chị dễ tính vậy sao?
- Ừ, ảnh dễ thương lắm.
Cuối giờ làm buổi trưa, khi Vũ Hân xin Hữu Thiên cho tan sớm một chút để đi gặp bạn. Anh không những không đồng ý mà còn đưa chìa khóa xe cho cô. Lúc ấy cô cảm động suýt rớt nước mắt. Không những dịu dàng, anh lại còn quan tâm tới nhân viên như vậy khiến Vũ Hân đã kính trọng nay còn hâm mộ anh hơn nữa.
Đỗ trước quán café Sonate Xanh nằm trên đường Trần Huy Liệu và Nguyễn Đình Chính, Vũ Hân và Bảo Linh xuống xe rồi bước vào trong. Từ hồi vào Sài Gòn tới giờ, Vũ Hân đã đi khá nhiều quán café, cô phải công nhận một điều rằng ở Sài Gòn, quán café đẹp và nhiều hơn ở Hà Nội. Hơn nữa không gian lại cực kì thu hút. Ví như quán Sonate Xanh này chẳng hạn. Vũ Hân chưa bao giờ được thấy không gian thoáng mát có hương vụ của biển khơi khi đi café bao giờ.
Bể nước xanh cùng với những cụm san hô, những chú cá cảnh rồi những cột đá hoang sơ. Cũng không hề thiếu sức sống từ cây cối. Trên nền ngôi nhà trắng, tất cả trang trí đều nổi bật với màu xanh thẳm của biến, những chậu gốm cho đến những dàn hoa leo. Vũ Hân cứ ngẩn ngơ bước theo Bảo Linh mà chẳng hề nhớ mình tới đây làm gì.
- Chị!
Bảo Linh kéo Vũ Hân khi cô đang cắm đầu lao vào nhà… WC nam. Cô nhìn Bảo Linh cười hì hì rồi nối gót cô em vào bên trong. Gian phòng ấy vuông vức được ngăn cách với bên ngoài chỉ bằng những miếng kính trong suốt khiến Vũ Hân thấy ở đây không hề có sự phân chia về không gian lẫn khu vực. Vì ngồi đâu, ngắm đâu cũng thấy không gian của biển tràn ngập.
Bảo Linh dẫn Vũ Hân tới chỗ ngồi ở trong góc của gian phòng nhưng lại là chỗ có view nhìn ra ngoài khá đẹp. Khi vừa bước qua cánh cửa, bạn bè của Bảo Linh đã nhận ra ngay bạn mình nhưng họ lại chú ý tới cô gái đi bên cạnh hơn. Bộ dạng ai cũng ngạc nhiên hết mức. Được nghe thoáng qua từ Bảo Linh là người đó xinh nhưng không ngờ lại… nổi bật tới vậy.
Vũ Hân nhìn về phía cuối dãy, có 2 cô gái và 3 chàng trai đang ngồi đối diện nhau. Tất cả họ đang hướng về phía cô, mắt mở to và có chút sững sờ. Vũ Hân mỉm cười đứng bên cạnh Bảo Linh.
- Chào mọi người, mình tới muộn một chút.- Bảo Linh quay sang Vũ Hân rồi nói.- Đây là bạn mình, Vũ Hân.
Vũ Hân nhìn Bảo Linh một cái rồi cô cũng cười phụ họa.
- Chào!
- Ơ chào…
Đám bạn của Bảo Linh cứ ú ớ không ngừng khiến Vũ Hân cảm thấy lạ. Cô ngồi xuống chiếc ghế ngoài cùng rồi gọi cho mình một ly nước cam. Hình như chàng trai sẽ kết cặp với cô chưa tới thì phải. Bảo Linh nói nhỏ vào tau Vũ Hân.
- Chị đợi chút nha, chắc bạn của họ sắp tới thôi.
- Ừ ừ…
Vũ Hân gật đầu. Thực tình mà nói cô không mong chàng trai kia tới. Cô tới đây cũng chỉ vì Bảo Linh năn nỉ mình mà thôi. Vũ Hân không phải người có sở thích cặp với người trẻ tuổi dù người đó có đẹp trai tới mấy, có thuộc top đại gia trong Sài Gòn thì cô cũng chẳng động lòng.
Nghe cuộc nói chuyện của mấy cô cậu sinh viên Vũ Hân chỉ khẽ cười. Vũ Hân không phải là chưa bao giờ tham gia một cuộc gặp mặt như vậy nhưng là gặp mặt cùng nhiểu người như vậy nên mới cảm thấy có chút tò mò. Cô đang chăm chú vào mấy lời nói của Bảo Linh với cậu bạn mà cô bé đang bắt chuyện thì chỗ ngồi trước mắt cô đã có chủ.
- Xin lỗi, tôi tới muộn.
Một chàng trai cao lớn có vẻ ngoài cực kì thu hút. Đôi mắt đen và sâu , nước da ngăm khỏe mạnh, sống mũi cao nam tính, và đôi môi gợi cảm. Vũ Hân đang nhìn chàng trai ấy và cảm thấy có chút ngưỡng mộ. Bên cạnh cô, Bảo Linh cùng hai cô bạn của mình há hốc miệng, mắt mở to như thể nhìn thấy thánh sống.
- Nguyễn Thành… Vũ…
- Anh ấy là Thành Vũ sao??- Cô bạn bên cạnh Bảo Linh lẩm bẩm.
- Anh ấy mà cũng tới đây coi mắt á???
Vũ Hân tuy nghe không hiểu lắm những lời cô bạn và Bảo Linh nói nhưng cô cũng có thể biết được rằng, chàng trai có tên Thành Vũ này khá nổi tiếng. Dùng từ chính xác thì có lẽ cậu ta là hotboy cũng nên.
Ánh mắt đen láy ấy từ khi tới cho tới lúc này đều không rời Vũ Hân nửa giây. Có điều cậu ta đang gặp một đối thủ đáng gườm. Vũ Hân cũng nhìn lại, mà trên môi lại mỉm cười như trêu chọc, đùa cợt.
Cậu nhóc này định thử cô à?
Được, cô sẽ cho cậu ta biết cô bản lĩnh tới đâu.
Từ khi đi làm tới nay, người khiến cô sợ khi mắt đối mắt chỉ có sếp tổng của cô, Phan Mạnh Nguyên. Và cô tin chắc đó là người đầu tiên và cũng là duy nhất có thể khiến cô quay đi khi chạm mặt. Với những người đàn ông khác, dù đó có là anh mắt ngưỡng mộ, ánh mắt ham muốn hay là một ánh mắt dung tục thì cô vẫn không hề tỏ ra sợ sệt và lảng tránh.
Thấy không khí có vẻ kì lạ, Bảo Linh lên tiếng.
- Thành Vũ, đây là Vũ Hân bạn em…- Bảo Linh nhìn Vũ Hân có chút e dè, nó ẩy tay cô một cái.- Vũ Hân, đây là Thành Vũ.
Mắt Vũ Hân chợt nhìn sang Bảo Linh vì cô biết cô bé đang thấy khó xử một cách kì lạ. Đưa tay vỗ vỗ vào mu bàn tay cô em, Vũ Hân như muốn nói không có gì. Cô thu nụ cười mỉm nhưng lại để lộ nụ cười tươi như hoa.
- Chào!
- Chào!
Thành Vũ gật đầu ra vẻ hiểu ý.
- Là bạn em sao?
- Ơ…- Bảo Linh ngẩn ra như không hiểu Thành Vũ nói với ai nhưng cô bé cũng kịp gật đầu.- Phải, là bạn em.
- Vậy à?- Thành Vũ nheo nheo mắt rồi nhếch miệng cười.
Nụ cười nửa miệng này khiến Vũ Hân thấy rất quen, cô không nhớ đã nhìn thấy anh chàng này chưa nhưng… quả thực là có cảm giác thân thuộc. Vũ Hân biết chắc mình chưa gặp cậu ta bao giờ nhưng lại không có cảm giác quá xa lạ khi gặp mặt chính vì vậy cô mới tự tin nhìn thẳng vào mắt Thành Vũ như thế.
- Chúng ta quen nhau đi.- Thành Vũ bất ngờ lên tiếng làm hành động đang nâng cốc nước cam của Vũ Hân dừng lại giữa chừng.- Thời gian là một tháng.
Vũ Hân cúi mắt, cô thản nhiên uống nước bỏ mặc sự ngạc nhiên tột độ của mấy cô bạn cũng như cậu bạn của Bảo Linh. Trước mắt cô, Thành Vũ đã nhìn bằng ánh mắt khác, gương mặt cậu đang lộ rõ vẻ nóng ruột vì phải chờ nghe câu trả lời.
- Sau đó thì sao?
Cuối cùng Vũ Hân cũng đáp lại và câu nói của cô còn gây sốc hơn cả câu nói vừa rồi. Tất nhiên việc đó sao phải hỏi, ai cũng hiểu cái câu “chúng ta quen nhau đi” và “thời gian một tháng” của Thành Vũ có ý gì. Cô cũng đâu phải ngu đần hay máu lên não chậm mà không hiểu. Trái lại, cô còn biết Thành Vũ có ý với mình ngay khi cậu ta vừa tới. Tuy cố tỏ ra lạnh lùng nhưng đôi mắt cậu ta thì lại không thể nói dối, đôi mắt ấy đã nói lên tất cả. Cậu ta đang để ý và đồng thời đang có tình ý với cô. Cậu ta muốn hiểu thêm đôi chút về Vũ Hân nhưng lại chẳng đọc được gì trong mắt cô, có lẽ vì vậy nên mới lên tiếng trước.
- Nếu hợp nhau thì chúng ta sẽ tiến thêm một bước nữa.
Vũ Hân không quá bất ngờ với câu trả lời thẳng thắn này. Tự dưng ý nghĩ muốn đùa cậu nhóc này của cô dừng lại. Hạ màn thôi.
- Cậu thích lái máy bay bà già à?
- Sao cơ?
Thành Vũ nhăn mày khó hiểu, cậu quả thực không hiểu câu nói này của Vũ Hân cho lắm.
- Năm nay tôi đã 25 tuổi rồi.- Vũ Hân cười tinh nghịch nhưng phong thái lại rất nghiêm túc.- Cậu nghĩ chúng ta có thể không?
Bảo Linh bị những cắp mắt bên cạnh chĩa tới không thương tiếc. Cô bé co rúm lại, mặt hối lỗi. Vũ Hân chỉ lắc đầu, cô nhìn vào chiếc đồng hồ rồi đứng dậy.
- Với tôi, tuổi tác không thành vấn đề.
Vũ Hân khựng lại rồi nhìn Thành Vũ.
Cậu ta không đùa.
Ánh mắt ấy không nói dối.
Cậu nhóc này thích cô thật sao?
- Hơn nữa Vũ Hân chỉ hơn tôi 2 tuổi, con số đó quá nhỏ để ngăn cản ý định của tôi.
- Không phải là 3 sao?- Vũ Hân hỏi có chút ngờ nghệch.
- À… anh ấy đang học cao học nên…- Bảo Linh giải thích.
- Ồ… nhưng dù vậy tôi vẫn không thích quen người kém tuổi mình.
Vũ Hân cười rồi xách túi lên. Cô nhìn Thành Vũ thật lâu rồi thở hắt ra một cái.
- Cậu rất đẹp trai, cậu có thể tìm được một người bạn gái tuyệt vời. Tôi chắc chắn đấy.
Cô quay sang Bảo Linh đang thẫn thờ cả người.
- Nhóc tự về nhé, chị qua công ty đây! Có gì sẽ liên lạc với nhóc sau. Bye!!
Vũ Hân quay đi và chạy một mạch ra khỏi quán. Ngồi lại đó là những cái xác không hồn. Chỉ có duy nhất Thành Vũ là mỉm cười vẻ mạn nguyện. Cậu dựa lưng vào ghế, hai tay đan vào nhau, miệng khẽ lẩm bẩm một câu mà chỉ mình cậu nghe được.
- Dương Vũ Hân… chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.
Chương 7:
Cuộc hẹn bất ngờ
Ngay từ giây phút bước ra khỏi phòng của Hữu Thiên, Vũ Hân đã tự nhủ rằng từ giờ cô sẽ cẩn thận trong mọi hành động
của mình. Cô sẽ giữ khoảng cách nhất định với Hữu Thiên. Trước cô không hay để ý tới mấy thứ này lắm, nhưng giờ khi đã bị dằn mặt hai lần cô cũng dần nghiệm ra. Rất có thể vào lúc cô lơ là nhất thì Ngọc Trinh sẽ xuất hiện và lại chứng kiến một cảnh tượng không hay nào đó. Cô không tin rằng tổng tài anh minh của Red Ocean sẽ bỏ qua mấy lời rỉ tai của cô em họ.
Đang loay hoay sắp xếp một cuộc hẹn với đối tác mới của W thì chuông điện thoại của Vũ Hân rung lên bần bật. Nhìn vào màn hình là một số máy đẹp như mơ, có điều lại lạ hoắc. Tính không nhấc máy nhưng thấy đầu dây bên kia kiên trì gọi lại, cô mới ấn nút nghe.
- Alo.
Đầu dây bên kia im lặng. Vũ Hân đành phải nhắc lại, giọng điệu có chút bực dọc.
- Alo, ai ở đầu dây bên kia đó? Gọi mà không nói gì là sao? Này, anh hay chị gì…
- Là tôi.
Giọng nói trầm trầm mang theo một tâm trạng u ám vang lên làm Vũ Hân dừng câu nói của mình lại. Cô nhét chúng trở vô miệng mình rồi nuốt ực một cái cho trôi xuống ruột.
Cái tiếng kia cô nghe thấy quen quá nhưng không biết là ai nên đành phải hỏi:
- Xin hỏi, ai đó ạ?
- Tôi là tổng tài của cô, Phan Mạnh Nguyên.
Người đó dừng một chút rồi mới nói. Ba chữ cuối được được gằn giọng khiến nó vang lên trong điện thoại nghe thật đáng sợ. Vũ Hân rùng mình nuốt khan, mặt cô xanh lét, mồ hôi túa ra lạnh toát hệt như là đang thấy Mạnh Nguyên trừng mắt nhìn mình vậy.
- À, sếp tổng.- Vũ Hân cười cười, giọng nói bay bổng. Dù lúc này Mạnh Nguyên không thấy được cô cười nhưng cô vẫn phải để anh cảm nhận được là cô đang cười, đang rất hứng khởi.- Sếp gọi tôi có việc…
- Sao cô dám không nhấc máy khiến tôi phải gọi lại một lần nữa?
Nhận được sự tức giận qua giọng nói. Vũ Hân méo mặt chửi thầm mình quá ngu. Dù có là tên điên nào trêu đùa thì cũng nên nhấc máy chứ. Chậc chậc, kì này cô chết với sếp rồi. Hôm rồi vừa đùa anh một câu, anh đã nổi giận. Giờ cô lại còn gây ra tội tày đình này nữa. Nếu lúc này cô có hứa hon ngày nào cũng chăm hoa cho phòng anh thì chưa chắc anh đã rộng lượng mà tha cho cô đâu.
- À, ban nãy tôi đi vệ sinh nên…
- Đi vệ sinh cũng phải cầm điện thoại theo chứ.
- …
Vũ Hân im luôn. Có quy định nào của công ty là bắt nhân viên đem điện thoại theo người 24/24 chứ? Mà cớ sao anh lại mắng cô vì cái chuyện chẳng đâu vào đâu như thế. Hơn nữa cô thấy anh hơi… vô duyên. Ai lại ngồi trong nhà vệ sinh để giải quyết nỗi buồn của bản thân mà lại nhận điện thoại của sếp bao giờ. Thứ nhất là tụt cảm hứng, khiến quá trình giải quyết không được diễn ra thuận lợi. Thứ hai là… nhỡ có một vài tiếng động không hay lọt vào điện thoại, chui thẳng vào tai sếp thì lúc ấy giải thích làm sao? Tìm lý do gì để biện mình cho bản thân mình bây giờ? Anh nghĩ mặt cô dày tới mức ấy à???
- Mà ban nãy cô hỏi… tôi là ai?
- Là do tôi không có số của sếp cho nên mới…
Giọng Vũ Hân lí nhí dần rồi im bặt. Sao tự dưng cô lại như con chuột, chui rúc trốn tránh con hổ là sếp tổng thể này? Xưa nay Dương Vũ Hân có bao giờ sợ hãi người khác bao giờ đâu. Sao hôm nay lại rụt cổ như con rùa thế? Thật là mất mặt, quá mất mặt.
Trước mặt Hữu Thiên cô hùng hổ, mạnh dạn, tự tin bao nhiêu thì giờ, dù là đang nói chuyện qua điện thoại với sếp Nguyên thôi, cô cũng thấy mình không có chút dũng khí nào hết. Cô hoàn toàn bị giọng nói lạnh băng đầy tà khí kia át vía, làm cho sợ hãi, hồn bay khỏi xác trốn chạy mất rồi.
- Cô không có số của tôi?- Giọng nói có chút kinh ngạc.- Sao lại không có số của tôi?
Phải, phải, cô không có số của anh. Làm sao cô có số của anh được cơ chứ? Mà hà cớ chi lại phải có số của anh làm gì? Cô chẳng phải thư ký cũng không phải trợ lý của anh. Cô cũng không làm công việc gì liên quan tới sếp tổng là anh hết. Nên việc cô không có số của anh là hoàn toàn bình thường. Anh không có cớ gì để mắng cô hết. Đúng, nếu anh mắng cô sẽ bật lại anh. Đúng thế, cô không thể bị đàn áp được.
- 5h tại quán café Du Miên.
Mạnh Nguyên cúp máy ngay trong khi Vũ Hân chưa nói được câu nào. Vũ Hân nhìn vào chiếc điện thoại trên tay miệng lẩm bẩm.
- Sếp tổng, anh… hẹn hò với tôi sao?
Mạnh Nguyên chẳng cho cô thời gian suy nghĩ về việc nên đồng ý hay không. Anh nói như thể… đó là bắt buộc vậy. Vũ Hân lắc mạnh đầu để trở lại với hiện thực. Cô nhanh tay bấm số cho Mạnh Nguyên để… từ chối anh.
- Sao nữa?
- Tôi không thể đi gặp sếp được.
Giọng nói của Vũ Hân rất quả quyết khiến Mạnh Nguyên im một lúc. Cô nắm chặt tay để giữ vững sự kiên định của mình. Dù có bị dọa nạt thì nhất định cô vẫn sẽ từ chối đi gặp anh.
- Lý do.
- Tối nay tôi có hẹn với Hữu Thiên đi gặp đối tác.
- Bên đó không ai đi được hay sao mà cô lại phải đi?
- Có nhưng công việc này là của…
- 5h ở Du Miên, không nói nhiều.
Lại một lần nữa Mạnh Nguyên dập máy với cái giọng bề trên đầy uy quyền ấy. Vũ Hân nắm chặt điện thoại, muốn lẳng cái máy xuống đất cho bõ tức nhưng nghĩ tới giá trị của nó nên thôi. Cô tức tối nhìn vào màn hình điện thoại rồi lẩm bẩm mấy câu như chửi thầm Mạnh Nguyên.
Chết tiệt, anh ta nghĩ anh ta là ai mà dám ra lệnh cho cô phải làm thế này, phải làm thế kia?
Anh ta nghĩ mình là sếp tổng nên thích làm gì cũng được à?
Anh ta nghĩ anh ta là thánh nhân, ai ai cũng phải nghe anh ta sao?
Không biết ở công ty này đã có bao nhiêu người bị anh đàn áp cái kiểu ấy rồi. Được, đã vậy giờ sẽ có người đứng lên chống lại anh. Cô sẽ làm dậy sóng cả công ty này, đòi bằng được sự công bằng cho nhân viên công ty.
Ý chí của Vũ Hân đang dâng lên hừng hực thì Lý Mỹ Phương, hoa hậu kiêm trưởng Ban thư ký của Red Ocean mở cửa bước tới trước mặt cô. Vũ Hân ngây người trước vẻ đẹp của cô gái trước mặt. Khuôn mặt được make up cẩn thận, đôi mắt sáng, chiếc mũi cao, đôi môi đỏ cộng thêm thân hình quyến rũ. Vũ Hân là nữ giới mà còn ngây ngất thì nam giới sẽ ra sao. Cô phải công nhận một điều rằng Bộ phận Thư ký & văn phòng của Red Ocean tuyển toàn mĩ nhân. Cô là người ưa nhìn mà đứng trong hàng ngũ của phòng ban ấy còn thấy xấu hổ. Lúc ấy cô mới thấy mình có thành kiến Mạnh Nguyên hơn vì cớ sao anh chuyển cô vô đó để hành hạ cô như vậy. Đúng là một tổng tài vừa bá đạo, vừa háo sắc.
Mỹ Phương mỉm cười thân thiện rồi thông báo.
- Chào cô, Vũ Hân.
- À, chào chị!- Vũ Hân gật đầu.
- Tôi sang đây để báo với cô rằng cuộc hẹn tối nay của sếp Thiên tôi sẽ đi nên cô có thể về được rồi.
Nhìn hàm răng đều mà trắng sáng của Mỹ Phương, Vũ Hân lại há hốc miệng. Không phải bị hàm răng làm cho lóa mắt mà là vì… lời nói vừa rồi của cô ấy kìa.
Cô ấy vừa nói tới… cuộc hẹn tối nay của Hữu Thiên.
Người đi… là cô ấy chứ không phải cô?
- Chuyện này là sao?
- À, Phan tổng đã đích thân gọi điện cho tôi.
Phan tổng?
- Phan tổng là ai?- Vũ Hân nghiêng đầu làm Mỹ Phương bật cười gượng gạo.
- Cô Vũ Hân, cô hiện đang làm việc ở Red Ocean mà lại không biết Phan tổng là ai sao?
- …
Thôi không cần nói gì thêm nữa, Vũ Hân đã hiểu. Anh ta thật tiểu nhân. Ép cô đi gặp anh ta bằng cách này sao? Quá đê tiện. Lại còn đích thân điều người nữa chứ. Đã vậy lại còn là trưởng bộ phận thư kí của Red Ocean nữa chứ. Anh ta bắt cô Lý Mỹ Phương xinh đẹp chuyên lo việc cho HĐQT của Red Ocean đi gặp đối tác của… W, công việc mà cô hay làm. Anh ta đúng là lộng hành, đúng là ép người quá đáng mà.
- Phan tổng còn nhắn rằng cuộc hẹn liên quan tới tính mạng của cô.- Mỹ Phương nhìn Vũ Hân rồi gãi đầu.- Tôi không hiểu lắm nên truyền đạt y lời của sếp cho cô.
Chương 8:
Không thể từ chối
“- Xin hỏi ai đó ạ?”
Mạnh Nguyên khựng người nhìn vào màn hình điện thoại, kiểm tra lại số xem mình có gọi nhầm không thì tuyệt nhiên là… không. Vũ Hân là nhân viên của Red Ocean, lại còn làm ở bộ phận văn phòng vậy mà lại còn hỏi anh là ai… tức là sao chứ?
Cô nàng này gan càng ngày càng to.
Càng ngày càng thích đùa giỡn anh thì phải.
- Tôi là tổng tài của cô, Phan Mạnh Nguyên.
Mạnh Nguyên gằn giọng, tay nắm chặt chiếc điện thoại như muốn bóp nát.
- À, sếp tổng. Sếp gọi tôi có việc…
Đang bực tức mà tự dưng anh lại nghe được giọng điệu bay bổng, cười cười vui vẻ của Vũ Hân thì thấy mình như bị đùa giỡn. Đích thị Vũ Hân đang đùa cợt anh rồi. Cô muốn bị đuổi việc sao mà dám to gan như vậy?
Đã tức lại càng thêm tức tối hơn. Anh cứng người, bắt đầu tra hỏi cô.
- Sao cô dám không nhấc máy khiến tôi phải gọi lại một lần nữa?
- À, ban nãy tôi đi vệ sinh nên…
- Đi vệ sinh cũng phải cầm điện thoại theo chứ.
Nói xong mới thấy mình nói một câu quá kì cục. Mạnh Nguyên muốn tự vả và cái miệng của mình. Anh vò vò mái tóc rồi nghĩ xem mình nên nói gì lúc này.
- Mà ban nãy cô hỏi… tôi là ai?
- Là do tôi không có số của sếp cho nên mới…
- Cô không có số của tôi?- Anh nói chút kinh ngạc.- Sao lại không có số của tôi?
Đầu dây bên kia im lặng khiến anh cũng chẳng muốn nói gì hơn. Anh thở hắt ra rồi nhả từng chữ vào điện thoại.
- 5h tại quán café Du Miên.
Mạnh Nguyên cúp máy trước khi cô gái ngu ngốc kia thốt lên một câu nói điên khùng nào đó có thể làm anh bị trọng thương lần nữa. Anh không hiểu sao mình lại đích thân gọi điện cho Vũ Hân rồi hẹn gặp cô như thế. Đây thực chất là việc giữa cô, Hữu Thiên và Ngọc Trinh, anh hoàn toàn không liên quan tới vụ việc này. Nhưng quả thực anh đang bị sự đeo bám của Ngọc Trinh làm phiền.
Không hiểu sáng nay Ngọc Trinh xảy ra chuyện gì mà lại hùng hục lao vào họp, lôi Mạnh Nguyên ra ngoài bằng được, khiến anh xấu mặt với ban Tổng giám đốc. Cô yêu cầu anh đuổi việc Vũ Hân với cái lý do mà anh không thể chấp nhận được. Tuy anh chưa làm việc với Vũ Hân, nhưng qua lời Hữu Thiên thì đó là một cô gái có năng lực, có đầu óc, làm việc rất hiệu quả. Anh làm sao có thể đuổi việc một nhân viên có ích cho công ty như thế chứ. Hơn nữa đuổi việc cô lại chẳng phải là vì cô phạm lỗi lầm trong công việc mà lại là… vì chuyện riêng của cô em họ Ngọc Trinh.
Nghĩ đi nghĩ lại thì anh thấy mình cũng nên có trách nhiệm nói với Vũ Hân một tiếng để cô không quá sốc khi Ngọc Trinh gây chuyện. Anh đã từng thấy trên internet cảnh phụ nữ đánh ghen. Quả thực là rất… đáng sợ. Anh không biết Ngọc Trinh sẽ làm gì, có gây tổn hại gì tới Vũ Hân hay không nhưng với tính cách
coi trời bằng vung của cô em họ thì anh chắc chắn được một điều rằng Vũ Hân sẽ không yên ổn trong thời gian tới.
Băn khoăn một hồi anh mới mở danh sách nhân viên công ty và lấy số di động của Vũ Hân. Anh có lòng tốt, muốn cảnh báo cô về sự nguy hiểm của Ngọc Trinh vậy mà cô liên tiếp làm anh tức giận. Thật đúng là lấy oán báo ân.
Chuông điện thoại reo, số máy đáng ghét hiện lên làm anh bực bội bắt máy.
- Sao nữa?
- Tôi không thể đi gặp sếp được.
Cái gì? Cô dám từ chối anh? Dám không đi gặp anh?
Dương Vũ Hân, cô ăn gan bò hay gan hùm mà lại dám nói được câu ấy?
- Lý do.- Mạnh Nguyên lấy lại sự tự chủ để không hét lên. Anh đang nghĩ tới việc có nên sa thải một nhân viên không coi sếp là gì như cô hay không nữa.
- Tối nay tôi có hẹn với Hữu Thiên đi gặp đối tác.
- Bên đó không ai đi được hay sao mà cô lại phải đi?
- Có nhưng công việc này là của…
- 5h ở Du Miên, không nói nhiều.
Mạnh Nguyên ngắt máy, anh lẳng chiếc điện thoại lên ghế salon rồi thở dài một cái. Với tính cách ngang bướng của Vũ Hân, cộng với việc vừa nãy cô đã dũng cảm gọi điện và từ chối anh thì anh có thể thấy rằng nhất định cô sẽ không đi gặp anh.
- Hay là mình mặc kệ cô ta… chậc, phát điên mất.
Anh đưa tay ấn số cố định gọi cho Trưởng Ban thư ký Lý Mỹ Phương.
- Sếp nói tôi đi cùng sếp Thiên sao ạ?- Mỹ Phương không hiểu lắm nên bất giác hỏi lại Mạnh Nguyên.
- Ừ. Cô đi một hôm đi.
Mỹ Phương dù không hiểu ý của Mạnh Nguyên nhưng cô tuyệt đối không hỏi thêm và xin phép anh ra ngoài. Lúc ấy, Mạnh Nguyên ngửa người ra ghế, mắt anh nhắm lại, hai tay day day huyệt thái dương. Hôm nay là ngày đầu tiên trong cuộc đời đi làm của anh, anh có những hành động mà đến chính mình cũng hiểu nổi như thế này.
Đầu anh cứ vang lên những câu nói ngờ nghệch của Vũ Hân. Nghĩ tới khuôn mặt cô khi nói mấy câu ấy làm anh muốn tăng huyết áp mà chết. Anh tự hỏi sao một người như Hữu Thiên lại có thể làm việc được với một người có đầu óc đơn giản tới mức… tối giản như Vũ Hân được chứ.
Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên có người từ chối gặp anh khi anh ngỏ lời như vậy. Anh đã đích thân gọi điện, lại còn tới hai lần. Đích thân chỉ đạo chỗ hẹn, đích thân mở lời vậy mà… cô gái kia đã từ chối anh dù anh là tổng tài của cô, người quyết định sự ra đi hay ở lại của cô. Cô nghĩ anh rảnh rang mà dành thời gian cả buổi tối gặp cô sao? Cô nghĩ mình là ai cơ chứ?
Mạnh Nguyên với lấy chiếc di động rồi đi ra khỏi cửa. Đồng hồ đang điểm 4h45 phút…
…
Vũ Hân thuộc dạng không dễ thuần hóa. Cô rất cứng đầu. Nếu dùng biện pháp mạnh để ép Vũ Hân làm điều gì đó cô không muốn, cô nhất định sẽ chống đối lại. Cô không sợ hậu quả như thế nào, cô nhất định sẽ chống đối tới cùng. Nếu dùng biện pháp nhẹ, dùng lời dịu ngọt dụ dỗ cô thì lại chưa đủ liều để cô nghe theo. Nói chung Vũ Hân thuộc dạng đặc biệt. Muốn lôi kéo cô làm một việc gì đó thì nhất định phải biết cách trị được cô.
Chính vì thế nên khi đồng hồ chỉ điểm đúng 5h, cô vẫn ngồi im tại chỗ làm việc. Mắt dán vào màn hình máy tính, những ngón tay mềm mại lướt trên bàn phím. Bình thường cứ 5h Vũ Hân đã xách mông đứng dậy rồi đi về nhưng hôm nay thì khác. Cô định ở lại làm công việc dang dở của ngày mai và ngày kia. Làm bất cứ công việc gì mà cô có thể nghĩ ra được.
Đồng hồ chỉ 5h5′ rồi 5h10′, Vũ Hân vẫn ngồi im ở công ty không nhúc nhích. Mãi tới khi điện thoại cô vang lên, trên màn hình là số của vị tổng tài hác ám thì cô mới rời mắt, ngừng mọi hành động để nghe máy. Bởi nếu không nghe, ngày mai nhất định anh sẽ giết chết cô mà không cần vũ khí.
- Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
- Tôi…- Đang tính giải thích là mình còn nhiều việc, đang bù đầu vào tài liệu thì Mạnh Nguyên quát.
- Sao còn chưa tới.-
Tiếng hét to của Mạnh Nguyên làm Vũ Hân giật nảy người khỏi ghế.
Tinh thần quật cường Vũ Hân đang cháy lên hừng hực nhưng khi nghe tiếng quát của Mạnh Nguyên cô lại…
- Tôi… tôi không biết đường tới đó…- Nói giọng vô tội.
Vũ Hân mím môi, cô lấy tay cốc một cái vào đầu mình cho bõ tức.
- Cô có thể không ngốc hơn được không?Cô không biết bắt taxi tới đây sao?
-
A… vâng.- Gật đầu ngoan ngoãn.
- Cho cô 15 phút.
- 15 phút thì sao tôi tới nơi được chứ, giờ này là giờ tan tầm mà… Alo… sếp…
Vũ Hân gào vào điện thoại nhưng lại chỉ nghe thấy tiếng tút dài đáng căm hận. Cô mím môi rồi cũng rời công ty tới chỗ hẹn.
Hiện tại Vũ Hân chưa dám sắm xe máy để đi lại ở Sài Gòn vì cô không biết đường xá ở đây. Thường ngày nếu Hữu Thiên rảnh, không bận anh sẽ qua đón cô đi làm và đưa cô về. Những ngày không được anh đưa đi đón về, cô sẽ tự túc đi xe taxi hoặc nhờ anh họ đèo đi.
Vũ Hân bắt một chiếc taxi rồi nói địa chỉ nơi cần đến. Ngồi trên chiếc xe mà Vũ Hân thấy như mình đang ngồi trên đống lửa, chốc chốc cô lại nhìn vào chiếc đồng hồ. Giờ tan tầm nên đường rất đông, làm sao cô có thể tới chỗ hẹn trong vòng 15 phút cơ chứ.
- Anh ơi, từ đây tới quán café Du Miên đi đường nào vậy?- Vũ Hân nóng ruột quá liền quay người hỏi người tài xế.
- À, kia là đường Hồ Biểu Chánh. Cô tới đó rồi hỏi quán café Du Miên, người ta sẽ chỉ đường cho cô.
- Vậy cho tôi gửi tiền với. Cảm ơn anh nhiều!
Vũ Hân xuống xe rồi chạy lên vỉa hè. Nhìn đồng hồ còn có 7 phút mà Vũ Hân muốn ngất ra đất. Xưa nay Vũ Hân học rất tốt môn thể dục nhưng thể lực của cô không hề dồi dào. Bảo cô chạy gần 1km trong vòng có 7 phút thì cô đảm bảo tới nơi cô sẽ nằm im chứ không ngồi để nói chuyện với sếp nữa. Anh muốn luyện thể lực cho cô, thì cũng không nên chọn cách này chứ.
Vũ Hân chạy trên đôi giày cao gót 10 phân được một đoạn thì cô đành phải bỏ ra và chạy chân trần. Mặc váy công sở, vừa bó vừa phải chạy khiến Vũ Hân thấy như cực hình. Chân muốn sải dài mà không sải dài được, muốn chạy nhanh mà không thể nhanh được. Những giọt mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, chiếc áo sơ mi trắng ướt đẫm. Trông bộ dạng của Vũ Hân lúc này thật đáng thương.
Tới được Du Miên thì cũng gần 6h bởi quán café này tọa lạc trên một khu đất rộng trong một con hẻm của đường Hồ Biểu Chánh. Vũ Hân chẳng coi qua đồng hồ, cũng chẳng xem lại trông mình lúc này như thế nào. Cô đi thẳng vào trong quán trong bộ dạng kì cục làm nhân viên phục vụ quán phải chặn ngay giữa đường.
Bất ngờ, Vũ Hân dừng lại rồi ngước mặt lên nhìn. Khuôn mặt xinh xắn nhễ nhại mồ hôi, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên, thắc mắc vì tại sao mình lại bị chặn lại. Anh chàng phục vụ trong thấy thế liền nhụt cả ý chí hùng hổ ban nãy. Anh ta hơi lùi lại, vẻ mặt lại tỏ vẻ thương xót Vũ Hân hơn.
Vũ Hân chú ý tới ánh mắt đó, cô mới cúi xuống nhìn bộ dạng mình lúc này. Váy áo xộc xệch, đi chân đất, tay cầm giày, mặt mày khổ sở. Cô ngẩng lên cười với anh chàng phục vụ đang nhìn mình đầy thương cảm. Cô chẳng hề có ý định chỉnh lại đầu tóc hay sửa sang lại trang phục, hơn nữa chân cô đang đau nên cũng không nghĩ tới việc đi trên đôi giày cao chót vót kia nữa.
- Tôi có hẹn với Tổng tài Red Ocean, Phan Mạnh Nguyên.
- Phan tổng sao?- Anh chàng có chút kinh ngạc.
- Dạ!
Vũ Hân gật đầu chắc chắn rồi khẳng định thêm bằng một nụ cười thì anh chàng kia mới gượng cười đáp lại với cô. Anh quay người, miệng lẩm bẩm:
“- Sao Phan tổng lại có quan hệ với cô gái này nhỉ? Xinh thì xinh thật nhưng… Chậc chậc, hay như thế này mới hợp khẩu vị??”
Cảnh đẹp tự nhiên với kết câu sân vườn khiến Vũ Hân nhớ tới Sumvilla ngoài Hà Nội. Du Miên mang lối thiết kế độc đáo, đậm chất Tây Ban Nha. Từng vòm cây, thảm cỏ xanh mướt với hồ nước xanh làm sự bức bối trong Vũ Hân giảm đi chút ít. Hiện tại cô muốn sự bình dị và thoải mái ở Du Miên làm tĩnh lặng lòng mình.
Vũ Hân muốn ngồi tầng trệt để thấy sự yên tĩnh và dễ chịu mà những thảm cỏ cùng những nụ hoa đang vươn mình khoe sắc đem lại. Vậy mà tổng tài của cô lại chọn một chỗ trên sân thượng. Anh muốn hưởng chút gió của đất trời, ngắm ngía được quang cảnh xung quanh. Đúng là có vị thế càng cao thì người ta càng không muốn ai ngồi trên mình.
Người phục vụ sau khi hỏi han Vũ Hân cặn kẽ thì mới dẫn cô lên sân thượng. Vũ Hân rõ ràng nhận thấy ánh mắt của người phục vụ nhìn cô có chút dò xét rồi có chút… gì đó như thưởng cảm. Chắc vì bộ dạng này của cô khiến người ta hiểu lầm. Đúng, trông bộ dạng đáng chán lúc này của Vũ Hân thì ai cũng sẽ nghĩ như thế. Quả thực Vũ Hân chưa bao giờ thấy mất mặt như thế này cả.
Nhìn thấy cái dáng ngồi đạo mạo và đầy uy quyền kia Vũ Hân chỉ muốn ném đôi giày trên tay trúng đầu Mạnh Nguyên. Trong khi anh ta ung dung ngồi xe riêng tới đây, hóng gió và uống café thì cô lại phải chạy bộ khổ sở, đấu tranh với khói bụi và nắng nóng. Biết vậy cô đã ngồi im trên xe taxi, mặc cho anh ngồi đây đợi dài cổ rồi.
Vũ Hân tiến tới rồi đứng trước mặt Mạnh Nguyên đúng lúc anh đang đưa ly café lên miệng. Cứ ngỡ khi anh ngước mắt nhìn người xuất hiện trước mặt mình thì liền điếng người, ly café chết tiệt run run rồi xộc thẳng lên mũi sẽ làm anh ho sặc sụa. Vũ Hân sẽ nhìn cảnh tưởng ấy thì nhếch mép cười thỏa mãn. Nhưng ai ngờ sự thật lại quá phũ phàng.
- Mấy giờ rồi?
Vũ Hân mím môi vì ý định của mình không được như mong muốn, Mạnh Nguyên đang rất bình thản nhìn cô. Cô vốn định để Mạnh Nguyên trông thấy bộ dạng nhếch nhác của mình mà chết sặc ai ngờ… cô tự làm xấu mình.
- 5h57 phút.
- Tôi cho cô 15 phút mà sao giờ mới tới.
- Anh nghĩ tôi ngồi máy bay hay độn thổ mà cho tôi 15 phút?
Thấy khuôn mặt đỏ bừng gay gắt của Vũ Hân, Mạnh Nguyên cũng hơi thấy mình quá đà. Trông bộ dạng của cô lúc này thì chắc chắn là do cô phải chạy bộ một quãng đường để đến đây rồi. Cứ nghĩ tới đó là anh muốn bật cười và hỏi thăm vài câu.
- Ngồi xuống rồi gọi cái gì đó uống đi.
Mạnh Nguyên nói, giọng điệu nhẹ nhàng hơn kèm theo hành động đưa Vũ Hân một tờ giấy ướt để cô lau mặt. Vũ Hân nhận lấy tờ giấy, cô ngồi xuống rồi gọi cho mình một ly nước cam. Tự dưng những bực tức trong lòng Vũ Hân bị gió cuốn đi mất tiêu, không thấy tăm hơi đâu. Chỉ vì cái hành động có tí xíu sự quan tâm của Mạnh Nguyên trong đó mà cô lại xuôi lòng không để bụng nữa. Quả đúng là nắng mưa thất thường.
Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn hút nước cam của Vũ Hân, Mạnh Nguyên lại liên tưởng tới con cừu non ngây thơ, thánh thiện, lúc
nào cũng nhe răng cười vui vẻ. Và anh thì chẳng khác nào sói xám gian ác, lúc nào cũng ức hiếp cừu non vô tội.
Lúc Vũ Hân đứng trước mặt anh với bộ dạng tàn tạ, anh cũng thương lắm chứ. Chắc chắn cô nàng đã chạy bộ tới gặp anh cho kịp giờ. Như vậy càng khiến anh muốn dịu lòng hơn nữa dù đã phải đợi cô khá lâu. Tất cả cũng chỉ tại cái tính ương bướng của Vũ Hân mà ra. Cô mà đi nhanh từ công ty thì tới nơi từ lâu rồi chứ đâu phải chạy bộ rồi trông thê thảm tới mức này.
- Không phải sếp hẹn tôi ra đây chỉ để mời tôi uống nước cam đó chứ?
Thấy vẻ mặt đầy cảnh giác của Vũ Hân, Mạnh Nguyên nhún vai.
- Tất nhiên là không.
Anh cười rồi nhìn Vũ Hân đầy ý đồ khiến cô rùng mình.
- Kể từ mai, cô bắt đầu chuyển sang Bộ phận Thư ký.- Vờn cô một lúc bằng ánh mắt, anh mới nói.
- Không phải là tôi đang thuộc phòng đó sao? Chính sếp chuyển tôi qua mà, sếp không nhớ à?
- Phải, nhưng giờ là tôi nói tới Bộ phận Thư ký.
-…- Vũ Hân nghiêng đầu, mặt nhăn lại không hiểu.
Mạnh Nguyên thấy cách thông báo của mình đâu có vấn đề gì, tất cả đều rất dễ hiểu đấy chứ. Tại sao Vũ Hân lại không hiểu? Là do máu lên não chậm, chưa lưu thông được hay là vì lời anh nói chưa chui từ tai lên bộ phận xử lý thông tin? Nhìn cái bộ mặt ngờ nghệch như giả ngốc ấy mà anh muốn cốc vào đầu cô một cái.
- Thay thế vị trí của Lưu MinhTrang.- Mạnh Nguyên sau một hồi đắn đo cũng chịu nói huỵch toẹt ra.
Vũ Hân nghe tai mình ù ù, đầu ong ong như bị ai đó giáng cho một búa. Cô nhìn Mạnh Nguyên, vẫn là thái độ giống như buổi gặp mặt đầu tiên đó. Giờ anh ta lại định chuyển cô đi đâu nữa?
Gì chứ?
Bộ phận Thư kí sao?
Thay thế vị trí sao??
Anh… điên sao Phan Mạnh Nguyên???
Tất nhiên đó chỉ là ý nghĩ thôi, cô chưa ngốc tới mức nói thẳng cái câu ấy trước mặt anh. Dù đó là câu nói cô đã ấp ủ bao lâu nay rồi.
- Tôi nghe câu này quen quá.- Vũ Hân cười cười.- Lần đầu tiên gặp mặt, anh cũng nói vậy với tôi thì phải.
- Cô quên là lần này tôi đưa cô vào vị trí của Lưu Minh Trang sao?
Mạnh Nguyên cố giữ vẻ bình tĩnh, anh thực sự là muốn bật cười lớn đây. Đúng, anh không tức giận nổi, anh muốn cười hơn. Tại sao cái cô gái tài năng mà Hữu Thiên luôn khen ngợi này lại ngốc nghếch tới cái mức coi lời nói của anh là lời đùa như thế?
Vũ Hân gật gù rồi… Khoan… Cô lục lại trong óc mình một chút. Ban Thư ký nằm ở tòa nhà phía Nam, Lưu Minh Trang thuộc Ban Thư ký. Thay vị trí của Lưu Minh Trang tức là…
- Tôi là thành viên của Ban Thư ký?
- Chính xác!- Mạnh Nguyên cười, cuối cùng cô nàng chậm chạp như rùa này cũng hiểu ra được vấn đề. Anh ung dung cầm ly café rồi đợi phản ứng của Vũ Hân.
Vũ Hân há hốc miệng, mặt chảy dài đáng sợ. Cái quái gì đang xảy ra với cô vậy? Cái người ngồi trước mặt cô liệu có đúng là Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn không vậy? Nếu đúng thì sao anh ta có thể chuyển người từ công ty con lên công ty mẹ rồi lại chuyển người ta từ bộ phận này sang bộ phận khác như hành người ta vậy?
Vũ Hân lúc này không kiêng nể anh là Tổng giám đốc, người đứng đầu một tập đoàn lớn hay anh là con của một gia đình danh giá hay cái gì gì đó nữa. Cô trừng mắt nhìn anh, trút bỏ dáng vẻ hiền hòa, dịu dàng, ôn nhu thường ngày đi. Sự tức giận của cô tập trung hết vào đôi mắt. Môi cô mím lại muốn bật thốt câu gì đó mắng mỏ anh cho bõ tức nhưng không nói nổi. Cô nắm chặt tay, đứng phắt dậy. Cô muốn rời khỏi đó ngay lập tức.
Mạnh Nguyên dường như đã đoán được đôi phần nhưng khi bắt gặp ánh mắt đầy sát khí của Vũ Hân thì anh cũng hơi hoảng một chút. Lúc Vũ Hân đứng dậy thì anh cũng ý thức được rằng mình không thể để cô đi khi chưa nghe mình giải thích như thế.
Anh đưa bàn tay to lớn của mình nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Vũ Hân làm cô đứng lại tức thì. Vũ Hân nắm chặt tay, toan vung tay thoát khỏi sự kìm kẹp của Mạnh Nguyên thì anh lên tiếng.
- Cô không muốn bản thân gặp nguy hiểm thì ngồi xuống đi.
Vũ Hân im lặng, bàn tay cô vẫn nắm chặt thành quyền. Mạnh Nguyên cũng cảm nhận được rằng nếu anh buông tay, Vũ Hân sẽ đi khỏi đây mà anh sẽ không giữ cô lại được.
- Cô thay thế vị trí của Lưu Minh Trang có nghĩa cô sẽ là thư ký hiện tại của Hữu Thiên.
Bàn tay Vũ Hân nới lỏng.
- Hữu Thiên là thành viên Hội đồng Quản trị, cô không biết điều đó sao?
Đúng, Vũ Hân không hề biết điều đó. Khốn thật, cô làm việc cho Red Ocean mà không biết bất cứ ai trong Hội đồng Quản trị ngoài Mạnh Nguyên. Làm việc cho Hữu Thiên mà không biết anh là một cổ đông lớn của Red Ocean và là thành viên của Hội đồng Quản trị. Nhưng dù đã thông ra được nhiều điều thì cô vẫn không hiểu Mạnh Nguyên có ý gì.
- Cô vẫn làm những công việc mà cô đang làm nhưng… đi với Hữu Thiên hay giành nhiều giời gian làm việc với cậu ấy thì không. Việc đó sẽ chuyển giao lại cho Lưu Minh Trang.
Vũ Hân cúi nhìn Mạnh Nguyên đang nói. Trông anh có vẻ rất chắc chắn với điều mình đang làm. Cô rụt tay lại khỏi bàn tay anh rồi ngồi xuống ghế phía đối diện.
- Tôi thực sự không hiểu tại sao anh lại làm thế.- Lấy lại dáng vẻ thường ngày, Vũ Hân nói.
- Hôm trước cô đã gặp Ngọc Trinh?- Mạnh Nguyên nói một cách bình thản.
- Đúng vậy.- Vũ Hân gật đầu.
- Nó đã tới gặp tôi và yêu cầu tôi một số chuyện.
- Đuổi tôi.- Vũ Hân nói có hai chữ mà những tắc nghẽn trong suy nghĩ của cô từ nãy tới giờ được thông suốt luôn.
Mạnh Nguyên cười. Đúng là trực giác của con gái, họ luôn đúng về những điều đó. Nhưng lại ngốc nghếch khi hành động một cách thiếu suy nghĩ khiến thứ muốn có luôn trượt khỏi tầm tay của mình.
- Cô biết được bao nhiêu về Phan gia?
- Chẳng phải là một gia đình lớn mạnh và đầy quyền lực sao?
Vũ Hân không tò mò về thân thế cũng như gia đình của Mạnh Nguyên nhưng khi tình cờ đọc tờ báo nói về Phan gia thì cô mới biết sự lợi hại của gia đình này. Giàu có, danh giá và đầy quyền lực đó là những mĩ từ dùng để nói về Phan gia. Cô có thể hiểu vì sao Mạnh Nguyên lại kiêu ngạo và bá đạo đến thế. Sống trong môi trường như vậy thì cái tính bề trên của anh sẽ chẳng thể nào bỏ được. Vũ Hân không ghét những gia đình giàu có, nhưng họ không thể vì giàu có mà khinh thường người khác, muốn làm gì thì làm.
- Vây cô nghĩ Ngọc Trinh sẽ để yên chuyện này sao?
- Ở nhà anh, không ai có thể trị được cô ta sao?
- Cũng không phải là không nhưng trước hết cô hãy làm như tôi nói đi.
Vũ Hân tự thấy bản thân mình hèn nhát quá, cô thương thay cho cái số lận đận của mình. Cô chẳng dám dây dưa với cô nàng Ngọc Trinh kia để rồi nhỡ cô ta có nổi hứng thì sẽ dùng quyền lực của mình mà đè bẹp cô mất. Cô cũng nào dám có tình ý gì với Hữu Thiên, cô chỉ kính trọng anh, hâm mộ tài năng của anh và hết sức mình trong những công việc mà anh giao phó. Từ hồi theo anh tới giờ, kinh nghiệm cô tích lũy được rất nhiều, học hỏi được rất nhiều vì thế rất muốn ở bên cạnh anh hỗ trợ anh như thế. Có điều, lá gan của cô quá bé, cô cũng không muốn bị Ngọc Trinh hiểu lầm mãi.
Dù sao Mạnh Nguyên cũng mở cho cô một con đường sống. Anh đưa cô lên làm thư ký, người sẽ vừa làm việc cho Hữu Thiên và vừa làm việc cho anh. Nói cách khác, công việc hiện tại của Vũ Hân bây giờ sẽ là làm công việc của một thư kí bên cạnh Hữu Thiên rồi sau đó tổng hợp lại và báo cáo lên Mạnh Nguyên về hoạt động của W. Red Ocean bao gồm rất nhiều lĩnh vực, để nắm rõ tình hình của các công ty con, Mạnh Nguyên bắt buộc phải có một đội ngũ như Ban Thư ký.
Giờ thì cô thực sự trở thành tay chân của anh rồi…
Dương Vũ Hân, hãy cầu nguyện đi, những tháng ngày yên ả của cô sẽ không còn nữa…
Good bye baby…
Chúc các bạn online vui vẻ !