Chương 5
Bốn người ăn uống no nê xong, ngồi ở trong mái chòi nhỏ nói chuyện phiếm, cảm thấy có chút nhàm chán, Lý Quân Nghi không kềm chế được, nói: “Trời ạ! Hay là chúng ta chơi trò thám hiểm được không?”
- “Thám hiểm? Thám cái gì hiểm? Không thích” Diệp Nhi Linh nhíu mi, tính cô vốn không gan dạ, bây giờ mà chơi trò này chắc chắn cô sẽ thua. Mà có trời mới biết trong núi này có những gì?
- “Trời ơi là trời! Núi này lớn như vậy, nhất định có rất nhiều chỗ để đùa, chúng ta cầm đuốc tìm thử xem”
- “Nhưng mà… Bây giờ hơn nửa đêm, muốn tìm cũng nên để sáng sớm ngày mai chứ” Diệp Nhi Linh rất muốn mọi người từ bỏ cái ý định đi thám hiểm này.
- “Ừ! Cũng đúng! Nhưng bây giờ thật chán” Lý Quân Nghi nhìn Giang Quân Ngạn: “Nè! Cậu là chủ nhân nơi này! Mau suy nghĩ trò chơi nào đi!”
- “Tớ cảm thấy chủ ý đi thám hiểm cũng không tệ”
- “Đã nói là bây giờ quá muộn, tìm được nơi để đùa thì sao chứ? Cậu không hiểu tiếng quốc ngữ à?”
- “Muộn thì sao? Luôn có chỗ thích hợp để chơi lúc nửa đêm mà.” Giang Quân Ngạn thần bí nói.
Vừa nói xong, ba người kia trăm miệng một lời nói: “Nơi nào vậy?”
- “Nơi đó” Giang Quân Ngạn chỉ vào một nơi cách đó không xa.
Bởi vì sắc trời vô cùng tối, ba người căn bản không thấy rõ cậu ta chỉ nơi nào.
- “Nơi đó là nơi nào?” Lý Quân Nghi hỏi.
- “ Nghĩa trang Tây Dương.” Giang Quân Ngạn trả lời kín đáo, còn nở một nụ cười khó hiểu, làm người ta không khỏi rợn tóc gáy. Diệp Nhi Linh càng thêm kinh ngạc, trong lòng không ngừng khấn: không thám hiểm đâu. Nhưng mà, cô vạn vạn không nghĩ tới, bên tai truyền đến tiếng hoan hô của Lý Quân Nghi .
- “A! Được nha! Không ngờ cậu biết nhiều vậy! Bàn bạc đi, kế hoạch để thám hiểm!”
- “Hay là mình chia nhóm ra để so tài, cùng đi vào cổng, tổ nào ra trước thì thắng, như thế nào?”
- “Thắng có phần thưởng gì?”
- “Ừ… Người thua phải chuẩn bị thức ăn ngày mai, thấy thế nào?”
- “Chia nhóm thế nào đây?”
- “Phải công bằng! Cậu với tớ, còn hai người kia một nhóm.” Giang Quân Ngạn nói.
- “Tại sao? Tên mọt sách như cậu gió cũng thổi bay, lỡ sợ đến nổi chân nhũn ra, thì tớ làm sao bây giờ?”
- “Cậu đừng lo lắng thái quá chứ! Những người nằm trong kia nhất định sẽ tưởng nhầm cậu là bạn, chúng ta làm sao thua được.”
- “Này! Lời này của cậu có ý gì hả? Không nói nhiều! Tớ muốn cùng Lợi một nhóm”
- “Vậy cũng không được! Lỡ như cậu liên lụy đến cậu ấy, hai người các cậu mà nấu cơm thì không bằng giết tớ đi!” gương mặt Giang Quân Ngạn lúc này rất đểu.
- “Này…”
Lý Quân Nghi cùng Triệu Lợi thấy thế lập tức im thin thít, không có cách nào phản bác lại, số là hai người thể hiện tài nấu nướng lúc đóng quân dã ngoại, nhưng tất cả người trong nhóm bị ngộ độc thức ăn phải cấp cứu, huống chi, Giang Quân Ngạn là một trong số ‘nạn nhân’ hôm đó, tuyệt đối có quyền chống đối.
- “Cho nên… Nếu như cậu cùng nhóm với tớ thì may ra thua cũng không sợ!”
- “Vậy thì tớ có thể cùng nhóm với Nhi Linh! Tay nghề của cậu ấy rất tốt.”
- “Như vậy sao được? Phải một nam một nữ chứ! Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, hai cậu lại là nữ sinh, quá nguy hiểm.”
- “Cũng đúng…” mặc dù Lý Quân Nghi tìm mọi cách để không cùng nhóm với Giang Quân Ngạn, nhưng cũng không tìm ra lý do phản bác, dù sao nơi này vắng vẻ thế này, lỡ gặp phải là người không ra người quỷ không ra quỷ thì thật sự rất nguy hiểm.
- “Nếu tất cả mọi người không có ý kiến, vậy thì đi thôi.”
- “Chờ… Chờ một chút…” Diệp Nhi Linh mở miệng.
Lúc mọi người quay đầu lại, mới phát hiện cô còn ngồi tại chỗ.
- “Phải đi thật sao?” Cô không muốn đi!
- “Trời ơi! Cậu đi cùng một người anh hùng như Lợi, còn sợ gì chứ” Lý Quân Nghi thở dài một cái, kéo tay cô đi về phía trước.
- “Không muốn đâu…” Diệp Nhi Linh giãy giụa mãi, cho đến khi bóng lưng bốn người biến mất ở trong rừng cây…
*****
Khi Qiang Quân Ngạn dẫn mọi người đến nơi, sau đó bốn người phân làm hai nhóm, bắt đầu thám hiểm. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Mặc dù trong lòng Diệp Nhi Linh chẳng muốn chút nào, vào giờ phút này, cũng chỉ có thể cùng Triệu Lợi đi vào nghĩa trang xa lạ này.
Đêm, trong núi hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng côn trùng kêu, thỉnh thoảng trận gió gào thét đi qua, lá cây vang lên sào sạt, càng làm cho không khí trò chơi thám hiểm giống như thật. Đối với những người nhát gan như Diệp Nhi Linh thì hành hạ tinh thần đến cực điểm, cô cảnh giác nhìn bốn phía, lo sợ sẽ nhìn thấy những gì không nên thấy. Thấy cô sợ hãi như vậy, Triệu Lợi dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thể hiện sự mạnh mẽ của phái nam, cậu ta nắm chặt lấy tay cô, nói: “Đừng sợ! Có tớ ở đây”
Tỏ thái độ anh dũng như vậy sẽ khiến các cô gái mặt hồng tim đập, nhưng mà Diệp Nhi Linh lại không chú ý tới Triệu Lợi, sợ hãi nhìn quanh chỗ cậu ta đứng.
- “Ở đây toàn là mộ! Không sợ sao được!”
Triệu Lợi nghe cô nói như thế, lập tức cũng ngốc lăng tại chỗ, anh nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, lại nhìn mười ngón tay của hai người đang đan vào nhau, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nói: “À… Không sao đâu…”
- “Bọn Quân Nghi không biết đi đến đâu rồi nhỉ? Có phải ra tới cửa rồi không?”
- “Không đâu! Chúng ta mới đi có năm phút, nghe Quân Ngạn nói cái nghĩa trang này rất lớn, không phải sao?”
- “Mới có năm phút sao? Sao tớ cảm thấy như đã đi hơn 5 tiếng …” Diệp Nhi Linh không dám tin, khẽ hô. Trời ạ! rốt cuộc cô còn phải ở đây bao lâu nữa? – “Trời ại! Nói lung tung ! Cô dì chú bác tha thứ cho cháu, cháu trẻ dại nên nói những điều không hay, chúng cháu không phải là cố ý muốn mạo phạm các chú các bác, xin đừng chào hỏi tụi cháu ạ!”
- “Nhi Linh, cậu lẩm bẩm gì thế?” Triệu Lợi không hiểu nhìn Diệp Nhi Linh.
- “Không có… Không có gì, chúng ta đi nhanh đi!”
- “Này! Cậu đừng đi nhanh như vậy, nhìn đường cẩn thận vào” Triệu Lợi vội vàng gọi to thân ảnh phía rước, không lâu sau đó, chỉ nghe thấy cô hét to một tiếng, cậu lập tức chạy lên phía trước, quả nhiên thấy cô nằm trên mặt đất.”Nhi Linh! Nhi Linh! Cậu có sao không?”
- “Nơi đó có tảng đá…” Cô chỉ vào ‘thủ phạm’ khiến mình trật chân, hai mắt đã đong đầy hơi nước.
- “Có đau không?” Triệu Lợi đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sắp khóc của cô, vội vàng đở cô ngồi dậy.
- “Rất đau…” Sợ hãi và đau đớn khiến Diệp Nhi Linh không nhịn được mà rơi nước mắt.
- “Ngoan, đừng khóc.” Triệu Lợi vội vàng an ủi cô, nhưng nước mắt của cô càng trào ra mãnh liệt, khiến cậu nóng lòng không dứt, nhưng không còn cách nào khác.
- “Cậu thấy tớ rất vô dụng đúng không?” Cô thút tha thút thít nói, bộ dáng rất đáng thương.
Cậu nghe vậy, vội vàng xua tay phủ nhận: “Không! Sao thế được? Tớ, tớ…”
Thấy cậu ta có sự khác thường, khiến cô không hiểu: “Cậu sao vậy? Cà lăm làm gì?”
- “Tớ… Tớ thích cậu” Cũng không biết dũng khí ở đâu ra, thúc đẩy Triệu Lợi tỏ tình, nhưng mà không khí giữa hai người càng thêm quỷ dị.
Một lúc lâu, Diệp Nhi Linh mới có biện pháp mở miệng, nhưng cũng không hiểu gì: “Cái đó… Tớ…”
- “Cậu cũng yêu tớ chứ?” trước giờ Triệu Lợi luôn là người trực tiếp, nếu cậu ta tỏ tình thì cũng chỉ đến vậy là cùng.
Bị cậu ta hỏi như vậy, lập tức Diệp Nhi Linh cũng không biết nên phản ứng sao đây. Cho tới bây giờ, cô chưa từng nghĩ sẽ có tình cảm trên mức bạn bè với cậu ta, khẳng định là thế. Nếu như dứt khoát từ chối, có quá tuyệt tình không? Dù sao họ cũng là bạn tốt. Nhưng mà… làm như vậy sẽ tốt hơn, cô không muốn lừa cậu!
- “À… Lợi, tớ…” Cô hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Thật xin lỗi.”
Trường hợp như vậy thật khiến người ta lúng túng, thật may là Triệu Lợi không biến xấu hổ thành giận, chẳng qua là cười cười nói: “Cậu đừng xin lỗi nữa! Thật ra thì đáp án này tớ đã sớm đoán được, nhưng mà tớ cũng có chút buồn…”
- “Thật xin lỗi…”
- “Đã nói là cậu không cần nói xin lỗi mà! Đây cũng không phải lỗi của cậu” Cậu ta cau mày, ngay sau đó cười hỏi: “Nhưng mà, nếu cậu có đối tượng thì phải nói cho tớ biết đó! Tớ muốn xem tình địch rốt cuộc là nhân vật thế nào, thua cũng phải thua cam tâm chứ”
Cô đứng dậy, làm bộ muốn đánh cậu: “Này này! Tớ chẳng có đối tượng nào hết! Đừng nói lung tung!”
- “Ơ! Tớ là người bệnh! Sao cậu đánh tớ? Thật dã man”
- “Cậu bệnh chỗ nào hả? Tớ mới phải chứ? Không nhìn thấy chân tớ sưng một cục to đùng ở đây à, đau chết đi được” Diệp Nhi Linh chỉ đầu gối sưng đỏ của mình, phản bác.
- “Nhưng là tâm linh trọng độ bị thương cũng đáng! Như thế nào?”
Nhìn thấy Triệu Lợi khoa trương lên, Diệp Nhi Linh không khỏi cười gập bụng.
- “Ha ha! Cái gì cậu cũng dám nói!”
Cứ như vậy, hai người đùa giỡn đi hết con đường, không khí hoảng sợ dường như không còn ảnh hưởng đến họ.
☆☆☆
Khi hai người Diệp Nhi Linh ra khỏi nghĩa trang, đã nhìn thấy Giang Quân Ngạn và Lý Quân Nghi im lặng đứng chờ họ. Nói im lặng hình như không đúng lắm, giữa hai người kia thật sự là im lặng đến dị thường, hơn nữa, trên mặt cũng có chút đỏ ửng, rất là khả nghi.
- “Quân Nghi, cậu và Quân Ngạn bị sao thế? Im lặng vậy?”
- “Không có! Tớ với cậu ta chẳng bị gì cả” Lý Quân Nghi hốt hoảng lắc đầu, khuôn mặt đỏ ửng lại càng ngày càng rõ ràng.
Không chỉ có cô, ngay cả khuôn mặt mọt sách của Giang Quân Ngạn cũng ửng đỏ như vậy, khiến người khác vô cùng tò mò.
- “Á à… có chút cổ quái!” nụ cười Triệu Lợi không có chút ý tốt.
- “Khụ khụ…” Giang Quân Ngạn hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Cái gì cổ quái chứ? Đừng chuyển chủ đề nữa! Thua là thua! Cậu và Nhi Linh phải xử lý bữa cơm ngày mai!”
Lý Quân Nghi cũng vội vàng xen vào: “Đúng vậy, đúng vậy! Không được xù đâu đấy”
- “Òa! Có cần ăn ý như vậy không?” Triệu Lợi cố ý đưa mắt nhìn hai người một lúc lâu, sau đó cùng Diệp Nhi Linh nhìn nhau, cười một tiếng.
- “Cười cái gì mà cười! Đều tại cậu hết! Hại tớ bị bọn họ cười…” Lý Quân nghi nghiêm mặt, đẩy Giang Quân Ngạn một cái.
Lần này Giang Quân Ngạn lại không cãi vả với cô, chẳng qua là cười nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn cô, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết đã có chuyện gì.
- “Đi thôi! Nơi này lạnh quá! Tớ muốn ngủ!” Đỏ bừng cả khuôn mặt, Lý Quân Nghi lôi Diệp Nhi Linh bỏ chạy, bỏ lại hai cậu con trai sau lưng.
- “Thành công rồi?” Triệu Lợi nâng mắt nhìn bạn.
- “Đó là đương nhiên” Gương mặt tuấn tú kia rất đắc ý: “Còn cậu?”
- “Tớ không may mắn như cậu” Triệu Lợi khoanh tay trước ngực.
- “Ừ… Bớt đau buồn đi!” Giang Quân Ngạn vỗ vỗ vai người kia.
- “Tàm tạm! Nhưng mà nói ra thật nhẹ nhõm hơn nhiều.”
- “Ừ…” Giang Quân Ngạn trầm ngâm, cười nói: “Yên tâm! Người anh em à, dù tớ có sa lầy trong tình yêu cuồng nhiệt, cũng sẽ không quên hẹn bồ giúp cậu đâu.”
- “Không cần phải khách khí thế! Cậu dành nó mà chiếu cố tốt con cọp mẹ kia là được rồi, coi chừng bị gặm đến xương cũng không còn.”
- “Hắc hắc! Cái này khiến cậu bận tâm rồi! Cậu chờ đi, cọp mẹ sẽ hóa thành mèo con cho coi.”
- “Oa? Lợi hại như vậy à? Vậy tớ phải thông báo một tiếng chó Lý Quân Nghi mới được, để cậu ấy coi chừng kẻ như cậu.” Triệu Lợi dứt lời, co cẳng chạy.
Giang Quân Ngạn đuổi theo phía sau lưng cậu, vừa chạy vừa gọi: “Này! Người anh em, chờ đã…”
★☆★☆★☆
- “Quân Nghi, Cậu với Quân Ngạn xảy ra chuyện gì vậy? Là lạ đó” Vừa vào cửa phòng, Diệp Nhi Linh không chờ đợi được, ép hỏi Lý Quân Nghi.
- “Cậu ấy tỏ tình với tớ” Vào lúc này, khuôn mặt Lý Quân Nghi không còn vẻ cay cú trước kia, thay vào đó là xấu hổ, khiến Diệp Nhi Linh trợn mắt há mồm.
- “Có thật không? Cậu nói sao?”
- “Hôn cũng hôn rồi, tớ còn có thể nói cái gì được”
- “Oa! Tiến triển nhanh ghê” Diệp Nhi Linh hưng phấn kêu to.
Lý Quân Nghi vội vàng che miệng cô.”Trời ơi! Chớ nói nữa! Mất thể diện chết đi được! Vậy…Bọn cậu thì sao? Lợi đã tỏ tình với cậu chưa?”
- “Sao cậu biết?”
- “Đương nhiên là Giang Quân Ngạn nói! Mau khai đi!”
- “À…tớ từ chối…”
- “Tại sao?”
- “Không có tại sao… tớ chỉ coi cậu ấy là bạn tốt! Không có loại cảm giác đó…”
- “Ừ! Thế cậu có ‘cái cảm giác đó’ với người nào vậy?”
- “Tớ…” trong đầu Diệp Nhi Linh đột nhiên thoáng qua hình ảnh của một người khiến chính cô kinh hãi.
- “Cậu sao vậy? Nghĩ đến người nào sao?”
- “Không có… Không có mà.” Cô nhất định là do đầu choáng váng mới suy nghĩ lung tung như thế!
- “Nhất định có! Tớ là bạn thân của cậu đấy, Nhi Linh à!”
- “Tớ nghĩ đến…chú tớ…”
- “Ha ha! Bị tớ đoán trúng rồi!” Lý Quân Nghi vỗ tay nói: “Tớ biết cậu thích anh ta mà”
- “A? Sao cậu nghĩ như vậy?” Diệp Nhi Linh không hiểu. bình thường cô rất ít nói đến tình hình của mình và Diêm Vệ, cho dù có nói, cũng chỉ là vài sự kiện vụn vặt trong cuôc sống, sao cô bạn tốt này lại có suy nghĩ như thế?
- “ anh xin! Nhìn anh ta là tớ đã biết rồi?” Lý Quân Nghi trợn trừng mắt, phảng phất như Diệp Nhi Linh mới vừa hỏi một vấn đề cực kì ngu xuẩn.”Người ta có khuôn mặt đẹp trai như vậy, cô gái bình thường nào cũng sẽ yêu ngay! Huống chi cậu lại rất quan tâm đến anh ta. Nếu không thì sao mỗi khi cậu ra ngoài đều sợ anh ta đói bụng, hả?”
- “Nhưng mà… Đó là bởi vì tớ không thể làm gì để báo đáp ơn của chú, đương nhiên muốn chăm lo cuộc sống của chú, bắt đầu bằng cuộc sống hàng ngày…” Diệp Nhi Linh thấp giọng giải thích, mặc dù lý do này khiến cô cũng cảm thấy chẳng có chút thuyết phục nào.
Lý Quân Nghi liền nói: “Con lạy mẹ! Đây là thời đại nào rồi hả! Báo ơn! Nếu như vậy, sao cậu không lấy thân báo đáp cho nhanh?”
Nghe vậy, Diệp Nhi Linh đỠmặt, hốt hoảng nói: “Cái gì mà lấy thân báo đáp chứ? Cậu…cậu đừng nói lung tung.”
Lời nói của Lý Quân Nghi khiến cô nghĩ đến đêm đó… đó là lấy thân báo đáp sao…
Trời ạ… Không được! Nghĩ tiếp thì cô sẽ chảy máu não mà chết mất!
- “Sao mặt cậu đỏ vậy? Ôi trời! Tớ chỉ tùy tiện nói thôi mà! Đừng làm vậy đấy!” Lý Quân nghi dừng một chút, nói: “Nhưng mà, nếu cậu thật lòng thích anh ta, thì không thể tiếp tục như vậy nữa .”
- “Không thể tiếp tục như vậy nữa?” Như vậy là như thế nào?
- “Thì cậu phải quay trở về chứ sao nữa! Không thì sao phát triển quan hệ được chứ?”
- “Về nhà…”
- “Đúng vậy! Không phải là tớ muốn đuổi cậu về, tớ mong cậu ở nhà tớ mãi mãi còn chẳng được nữa là! Nhưng nếu cậu cứ để anh ta cô đơn một mình, sớm muộn gì cũng sẽ có một người phụ nữ khác thay thế mà thôi!”
- “Thay thế?” Diệp Nhi Linh cảm thấy mình có chút không thở nổi.
Cô không cần những người khác cùng anh nói chuyện, cùng anh ăn cơm, mặc dù những chuyện này rất bình thường, nhưng cô vẫn cho đây là đặc quyền của mình! Nếu có người thay thế cô, chăm lo cuộc sống của anh, thì cô nên làm gì bây giờ?
- “Cậu đừng lo lắng” Lý Quân Nghi nhìn cô tái mặt, cũng luống cuống: “Cậu yêu anh ta?”
Diệp Nhi Linh không phản bác được.
Cô yêu anh, nếu không thì sao lại không muốn để người khác thay thế vị trí của mình. Thậm chí, cô còn có ý nghĩ muốn độc chiếm anh nữa cơ. Lý Quân Nghi thấy cô im lặng, vội vàng an ủi: “Tớ chỉ nói mà thôi, nếu cậu sợ tình huống đó xảy ra, thì nhanh phát triển lên!”
- “Thế nào là phát triển?”
- “Quan trọng nhất là về nhà trước! Sau đó từ từ bồi dưỡng tình cảm với anh ta! Tớ thấy anh ta cũng rất quan tâm đến cậu, nếu không thì sẽ không nói ra những lời đó để cậu không rời nhà.”
- “Vậy ư?” Cô thật lo lắng.
- “Đúng vậy mà! Không thế thì sao anh ta lại có thể tùy tiện có quan hệ với nữ sinh chứ?” Lý Quân Nghi vỗ vỗ vai cô, an ủi: “Chỉ ở đây đoán già đoán non thì có tác dụng gì?”
- “Ừ…” Diệp Nhi Linh gật đầu một cái, coi như là đồng ý với lời khuyên của con bạn thân.
Mặc dù đã biết rõ tình cảm của mình xong, cô vẫn cảm thấy sợ hãi, sợ sẽ mất anh; nhưng mà, trốn chạy chỉ khiến anh và cô cách nhau xa hơn, đây là việc mà cô không muốn chút nào.
Chỉ có thể trở về gặp anh, cô mới có thể tìm được đáp án!
Chương 6
Chủ nhật qua đi, Diệp Nhi Linh rốt cục trở về chỗ ở của Diêm Vệ. Cô nhìn một vòng các đồ vật trang trí, trong khoảng thời gian ngắn cảm giác có chút xa lạ, cô cũng mới rời đi mấy ngày mà!
Chú đâu? Không biết chú có khỏe không?
Hả? Cô cảm thấy căn phòng sáng sủa sạch sẽ này có chút nghi ngờ, ngay cả rác cũng giống ý hệt lúc cô chưa bỏ đi, không tăng không giảm.
Chẳng lẽ chú không về nhà?
Diệp Nhi Linh đoán tới đoán lui, không nhịn được mà mở cửa phòng Diêm Vệ tìm tòi.
- “Chú…” Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông nằm trên giường, tủ cạnh đầu giường chỏng chơ những chai rượu, chất lỏng trong chai còn rất ít. Chẳng lẽ mấy ngày qua chú toàn uống rượu? Hèn gì gầy như vậy! Diệp Nhi Linh bước đến trước giường, nhìn Diêm Vệ bằng cặp mắt đã chứa đầy nước mắt.
- “Đừng khóc.” Anh rốt cục mở miệng, thanh âm khàn khàn, trong mắt tràn đầy nhu tình quyến luyến.
Cuối cùng cô đã trở lại! Trời mới biết anh vui vẻ đến nhường nào!
Anh muốn ôm cô, hôn cô, nói cho cô biết anh cần cô đến cỡ nào, lại sợ bị cô đẩy ra lần nữa, cho nên anh chỉ có thể nhẫn nhịn rung động khi thấy cô rơi lệ trước mặt mình.
- “Tại sao chú không tìm cháu?” đôi mắt Diệp Nhi Linh đẫm lệ, mơ hồ hỏi.
- “Chú không nên can thiệp vào cuộc sống của cháu…” anh nói.
Khi bọn họ tách ra, trong khoảng thời gian này, anh suy nghĩ rất nhiều, suy cho cùng mình cũng chỉ là người giám hộ, không có quyền can thiệp cuộc sống riêng tư của cô, càng không có quyền lợi cưỡng cầu cô yêu mình. Cho nên, nếu như cô muốn rời đi, anh sẽ không dùng vũ lực để ép cô trở về cái nhà này.
- “Thật xin lỗi… Cháu không nên trách chú như vậy… Chú là muốn bảo vệ cháu, mà cháu…”
- “Không! Cháu nói đúng… suy đoán của thằng nhóc kia không ai…”
- “Có ý gì?” Chú đang chỉ những lời của Giang Quân Ngạn nói hôm đó sao?
- “Chú không chỉ là vì muốn bảo vệ cháu, mà chú… chú có… tâm tư…” Trải qua mấy ngày nay suy nghĩ, anh quyết định bày tỏ tình yêu say đắm nói ra, không muốn giấu giếm nữa.
- “Tâm tư…” Diệp Nhi Linh nín thở, lặng lẽ đợi anh nói hết.
Chú muốn nói cái gì? Tim mình sao lại nhảy lên không ngừng? Giống như mong đợi những thứ gì…
- “ Tôi yêu em! Từ lần đầu nhìn em ở bệnh viện, anh đã yêu em, mặc dù lúc đó em còn nhỏ như vậy…” Anh chậm rãi nhìn cô, nói tình yêu mà nhiều năm qua ấp ủ. “Có thể cùng em sống chung cuộc sống, tôi đã rất vui vẻ, nhưng cũng khiến tôi thống khổ! Từng giây từng giút phải đè nén khát vọng với em, mới có thể miễn cưỡng diễn hoàn thành vai người chú như vậy. Có lẽ là tôi thiếu kiên nhẫn, nên hôm đó làm những chuyện kia với em. Thật xin lỗi! Làm thương tổn em, về sau em cùng ai lui tới, tôi sẽ không can thiệp nữa…” Nói xong, anh lại rót một chén rượu, đang muốn uống lại bị cô đoạt lấy.
- “Chú, đừng uống nữa” Cô khẽ hô, khuôn mặt nhỏ nhắn đã gắn đầy nước mắt.
- “Đừng khóc! Tôi đã thề là không để em khóc nữa…” Anh đau lòng, muốn lu nước mắt trên mặt cô, nhưng không dám đưa tay chạm vào.
Cô ngồi xuống cạnh giường, nức nở nói: “Tại sao chú không hỏi cháu có yêu chú không? Tại sao lại muốn đẩy cháu ra?”
- “Em sẽ yêu tôi sao? Nghề nghiệp của tôi nguy hiểm như vậy, người nào muốn sống như thế với tôi đây?” trong mắt thâm thúy ảm đạm.
Mặc dù anh không thấy thẹn khi là một thành viên của Diêm Minh, nhưng anh cũng hiểu nghề sát thủ này rất ít người có thể chấp nhận. Cho dù cô chưa từng tỏ ra bài xích hay sợ hãi công việc của anh, chẳng qua là muốn cảm ơn anh vì đã nuôi dưỡng cô mà thôi!
- “Cháu! Cháu muốn mà!” Cô đem khuôn mặt vùi sâu vào lồng ngực anh, ôm anh thật chặt.
- “Nhi Linh, tôi biết em không bài xích nghề nghiệp này, nhưng em thật xác định là bởi vì yêu tôi mà không phải bởi vì cảm kích sao?” anh cố nén rung động, đẩy cô ra.
- “Nếu như…” Cô hít sâu một hơi, đôi mắt đẫm lệ thẳng tắp vào con ngươi anh : “Nếu như cháu chỉ cảm kích chú, tại sao khi vừa nghĩ tới có người sẽ thay thế cháu chăm sóc chú, cháu lại đau lòng như vậy?”
- “Nhi Linh?” Anh vừa mừng vừa sợ nhìn cô, rất muốn xác định tâm ý ấy.
- “Cháu vẫn cho là mình thích chăm sóc chú chảng qua là muốn báo đáp công ơn chú nuôi dưỡng, nhưng thật ra, không phải vậy… Cháu cũng có tâm tư. Cháu muốn sống với chú, chăm sóc chú, cùng chú ăn cơm, cùng chú nói chuyện phiếm… Tất cả đều là do tư tâm cháu quấy phá…” Cô không nhịn được đem tình cảm trong lòng nói ra hết, sau đó bất an quan sát phản ứng của anh .
Một giây kế tiếp, cô bị ôm vào trong lòng của anh, môi anh đào cũng lập tức bị xâm chiếm.
Lần nữa đối mặt với yêu cầu bá đạo của anh, cô không còn cảm thấy sợ hãi lúng túng, để mặc cho mình xụi lơ trong ngực anh, hưởng thụ nụ hôn dịu dàng này. Đối với biến chuyển như vậy của cô, Diêm Vệ mừng rỡ đến không nói được. Vì vậy anh càng hôn cô cuồng nhiệt, thỉnh thoảng để cho chiếc lưỡi linh hoạt chui vào chiếc miệng nhỏ nhắn đầy mùi đàn hương, câu dẫn lưỡi đinh hương của cô, cảm giác thân mật trao đổi nước miếng nhanh chóng khiến dục vọng hai người nổi lên.
Anh nghiêng người, đè cô dưới thân thể mình, bắp thịt căng thẳng của anh nói rõ cho cô biết sự khẩn cầu mãnh liệt của phái mạnh.
- “Ưm… Chú…” hai tay cô nhẹ chống đỡ lồng ngực anh, không biết làm sao cho phải.
- “Gọi Vệ.”
- “Vệ…” cô đỏ bừng mặt, ngược lại khiến anh càng lấn tới.
Bàn tay thon dài chậm chạp di động trên đường cong mãnh khảnh, đến nổi da cô cũng run rẩy theo, đợi đến khi cởi hết quần áo, da thịt trắng nõn đã trở thành màu hồng.
- “Vệ…” Diệp Nhi Linh dù sao chưa từng trải qua mùi đời, lần đầu tiên để người khác giới nhìn tất cả, khiến cô có chút luống cuống.
- “Đừng sợ…” Diêm Vệ nhẹ giọng trấn an tâm tình của cô, môi mỏng nhẹ nhàng liếm bả vai tuyết trắng, sau đó giống như biểu thị công khai chủ quyền, tỉ mỉ trên da thịt cô lưu lại một điểm ấn kí đỏ thẩm.
- “A…” cô nhắm mắt lại, cảm thụ xúc cảm êm ái anh mang lại, hai tay mãnh khảnh càng thêm không tự chủ mà ôm cổ anh, mặc cho anh càn rỡ.
Khi anh quay lại cánh môi cô lần nữa, bàn tay lập tức đặt lên hai ngọn núi mềm mại đã sớm đứng thẳng, phảng phất như mời mọc kích tình vuốt ve, khiến anh không khách khí xoa nắn, cố ý làm cô rên rỉ hưởng ứng anh .
- “A! Vệ… Không nên như vậy…” cô vô lực đung đưa đầu, nhưng không đẩy bàn tay trước ngực mình ra.
Bá đạo lại không mất dịu dàng xoa nắn ngực, khiến cô mơ hồ có chút đau, phảng phất như muốn nổ tung, nhưng lại có một loại khoái cảm nói không ra, đánh thẳng vào thần kinh toàn thân. Đột nhiên, nụ hôn chuyển dần xuống phía trước ngọn núi, cảm giác tê dại khiến cô không tự chủ phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều, thậm chí ưỡn người nghênh đón anh xâm chiếm, mãi đến khi phát hiện giữa hai chân có vật lạ vào thăm dò mới đột nhiên thức tỉnh.
- “Sẽ đau…” Cô nức nở, lấy tay mình ngăn trở ngón tay của anh tiến vào.
- “Ngoan, lập tức không đau.” anh dịu dàng hôn nước mắt ở khóe mi cô, ngón tay lại cố ý tiến vào u cốc khít chặt.
Đầu ngón tay thon dài chậm rãi trợt vào khe hẹp mềm mại, ngay sau đó cảm nhận được bốn phía bắp thịt ấm áp ôm trọn, thúc đẩy anh không thể chờ đợi nữa mà xuyên vào trong. Đường hẹp khô khốc vì anh trêu đùa dần dần tiết ra chất lỏng, mà Diệp Nhi Linh đã sớm là ý loạn tình mê, xa lạ lại mãnh liệt kích tình khiến cả người cô run rẩy không dứt.
- “Nhi Linh…” Diêm Vệ yêu thương hôn một cái ở phía dưới cô gái, không nhịn được mà tiếp tục động tác vuốt ve.
Lúc này, anh đã thăm dò vào hai ngón tay, không chỉ tạo ra khe hở non nớt, mà động tác ra vào càng thêm mạnh mẽ, theo mỗi một lần thăm dò ra vào, chất lỏng trong suốt từ từ dính bết vào bàn tay anh .
- “A… A…” Cô kêu khẽ, cảm thấy niềm vui sướng không tên đang đến gần cô.
Chợt, toàn thân cô căng thẳng, thể hiện khoái cảm…
Diêm Vệ biết cô đã chuẩn bị tốt, vì vậy giơ hai chân vô lực cô lên, đặt tại bên hông của mình.
- “Nhi Linh, sẽ có chút đau, chịu đựng một chút…” anh nhẹ giọng trấn an bộ mặt đỏ hồng của cô, sau đó chậm rãi đem phân thân đẩy nhẹ vào.
- “A… Đau …” cô cau mày, khẽ hô.
- “Muốn anh dừng lại sao?” anh lo lắng, dừng động tác lại, cái trán cũng rỉ ra mồ hôi, giống như chịu đựng khổ sở không kém.
Cô không nói gì, chẳng qua là vòng tay chặt ôm cổ anh, thâm tình đem môi anh đào đặt lên môi mỏng kia.
- “Nhi Linh…” anh vong tình mút môi của cô, eo ếch động một cái, đem vật to nóng đưa hoàn toàn vào trong cơ thể cô.
- “Ưm… A…” cảm giác đau đớn xé rách khiến cô chảy ra nước mắt, nhưng thân thể mềm mại vẫn dán chặt thân thể nam tính, kết hợp làm một thể.
Anh lặng lẽ đợi thân thể cô thả lỏng, sau đó chậm chạp đung đưa vật sưng đau, hưởng thụ cảm giác hợp làm một.
- “Ừ… Ừ…” cô không khỏi bật ra tiếng rên thỏa mãn yêu kiều.
Anh lập tức dùng bàn tay mình vuốt ve chân ngọc, cố ý câu dẫn dục vọng non nớt của cô. Đợi đến khi hai chân buộc chặt tại thắt lưng mình, anh không chút do dự tăng lực, mỗi một lần đụng chạm làm thân thể mềm mại chấn động không dứt.
- “A…” Cô không chịu đựng nổi việc anh cuồng mãnh xâm chiếm.
Nam căn nóng nảy không ngừng tới lui trên trong con đường hẹp, vừa hưởng thụ cơ thịt ôm trọn, vừa triển khai bản năng của phái mạnh. Bên tai không ngừng truyền tới tiếng va chạm, anh càng mạnh mẽ xỏ xuyên hoa tâm, sau đó đem hai chân của cô nâng tới bả vai, để cho phân thân cứng rắn có thể xâm nhập càng dể dàng, mà động tác càng thêm cuồng nhiệt
- “Không… Không cần…” Cô lắc đầu, cảm giác mình đã không thể chịu đựng nhiều kích tình hơn nữa. Nhưng động tác người phía trên không có dừng, ngược lại càng thêm mạnh mẽ, mỗi một cái đều hướng đến hoa tâm yếu ớt, cho đến khi cả hai không ngừng run rẩy reo hò, anh mới đem dịch trắng tuôn vào hoa huyệt…
- “Có khỏe không?” anh thấp giọng hỏi thăm cô gái phía dưới, tỉ mỉ hôn vào gò má hồng hồng của cô.
Cô đỏ bừng mặt, không dám nhìn anh, lắc đầu. Anh cười nhìn cô xấu hổ, cũng không nói gì thêm, cứ như vậy ôm cô mà ngủ…
★☆★☆★☆
Diệp Nhi Linh tỉnh lại trong lồng ngực Diêm Vệ, cảm giác hạnh phúc bất tận tràn ngập tâm trí.
Anh yêu cô! Hơn nữa, bọn họ còn suốt đêm… Trời ạ! (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Không thể suy nghĩ! Đại sắc nữ! Nhưng cô cảm thấy dường như mình đang nằm mộng! Bởi vì hạnh phúc này không thật…
- “Đang suy nghĩ gì?” Đột nhiên vang lên một câu hỏi.
- “Em thật hạnh phúc” Cô ngơ ngác trả lời, sau đó mới giật mình: “A! Anh đã tỉnh”
Trời ạ! Mất thể diện chết đi được! Cô xấu hổ không dám nhìn anh, bên tại lại truyền đến tiếng cười sảng khoái.
- “Ha ha! Em thật là thẳng thắn” Diêm Vệ mĩm cười nói, vẫn không quên trộm hôn một cái.
- “Anh đừng cười nữa…” Nhìn nụ cười mê người của anh, cô cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng lên: “Em… Em đi tắm…”
- “Tắm sau đi…” anh đè thân thể cô xuống, khóe miệng vẫn còn cong lên.
- “Tại sao?” Vừa mới hỏi xong, cô đã nhìn thấy đáp án rõ ràng trong mắt anh, lập tức xấu hổ, không biết như thế nào cho phải.
Nhưng mà, Diêm Vệ lại rất nh anh chóng triển khai động tác, chỉ chốc lát sau đã tìm được u cốc giữa hai chân cô, lập tức đem ngón tay thon dài thăm dò vào. Đợi đến khi ái dịch tiết ra, anh mới đem nam căn đã sớm cứng rắn đặt giữa hoa huyệt, sau đó mạnh mẽ ra vào đường hẹp trơn trượt. Mới vừa còn đỏ mặt không dứt, Diệp Nhi Linh lúc này đã sớm lâm vào kích tình, còn không ngừng rên rỉ, phảng phất giống như khích lệ động tác của anh, rất nhanh cổ vũ bản năng vốn có của đàn ông. Nam căn to và dài càng ra sức đâm vào nụ hoa mềm mại, đầu lưỡi ấm áp quét qua lại trên da thịt trắng bóc, lưu lại vài điểm ấn ký đỏ thẩm. Cô không tự chủ được, đem bắp đùi đặt lên hông của anh, thừa nhận anh mạnh mẽ đoạt lấy, cho đến cũng khi không chịu nổi, cô mới run rẩy xụi lơ phía dưới anh .
- “Nhi Linh…” anh yêu thương gọi tên cô, lực tấn công của eo ếch càng ngày càng kịch liệt, phân thân to khỏ không ngừng xuyên vào hoa huyệt…
Nghiêng người, Diêm Vệ để cho Diệp Nhi Linh nằm sấp trước mặt anh, nam căn cứng rắn không chậm trễ ra vào đường hẹp, tư thế giao hoan cuồng dã khiến cô lập tức kêu lên.
- “Vệ…” Cô hốt hoảng muốn né tránh, lại bị anh chế trụ eo nhỏ.
- “Ngoan…” anh vừa hôn lỗ tai của cô, vừa đem bụng dưới khỏe mạnh đập mạnh vào mông người phía dưới, hai thân thể quấn quít kịch liệt chấn động .
- “Ưm… A…”
Khoái cảm đánh thẳng vào giác quan thần kinh, càng khiến cô rên rỉ ái muội. Thân thể cường tráng của anh nằm sấp trên tấm lưng mảnh mai, nhưng cô không có chút cảm giác nặng nề, ngược lại, nhiệt độ nóng nảy không ngừng kích thích cô muốn nhiều thêm, khiến cô không tự chủ được mà có động tác đáp trả anh .
- “Ưm… Nhi Linh… Em thật giỏi…” anh ca ngợi cô. Đầu lưỡi ấm áp liếm dọc theo viền tai duyên dáng, cố ý câu dẫn ham muốn nhiều hơn của cô.
Anh lại dùng đầu gối tách hai chân cô ra, hai tay bám chặt ở eo nhỏ, khiến động tác ra vào càng sâu càng mãnh liệt.
- “A! Không cần! Vệ…” cô không được mà cầu xin tha thứ, nhưng vẫn nghênh đón anh chạy nước rút.
Anh tràn đầy tinh lực làm người mới nếm thử mùi vị tình dục tư như cô có chút chịu không nổi, nhưng cô không biết nên từ chối cái loại vừa mệt mỏi lại vừa vui vẻ sung sướng này thế nào, chỉ đành mặc cho anh cố tình làm bậy.
- “Nhi Linh…” anh thấp giọng gọi tên cô, gương mặt tuấn tú vì kích tình mà đỏ ửng.
- “Vệ… Vệ…” Cô nhiệt tình hưởng ứng, bàn tay nắm ga giường dùng sức trở nên trắng bệch.
Càng ngày càng mãnh liệt, mồ hôi trong suốt nhỏ xuống tấm lưng ngọc ngà, mà cô chỉ có thể nắm chặt ga giường, cùng anh nghênh đón khoảnh khắc kia lại tới…
★☆★☆★☆
Kích tình đi qua, Diêm Vệ ôm Diệp Nhi Linh vào phòng tắm.Anh hài lòng nhìn những dấu vết đỏ thẩm mà mình để lại trên thân thể tuyết trắng này, khó kìm lòng nổi lại hôn cô, cho đến khi cô tức giận thở hổn hển mới buông ra.
- “Đi học trễ rồi… bây giờ chắc gần trưa rồi nhỉ?” Lần đầu nhìn thấy thân thể mình và đàn ông khác giới, khiến ánh mắt cô thật không biết nên cất chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là mở miệng dời đi sự chú ý của anh .
- “Xin nghỉ đi! Anh mang em đến Diêm Minh.” anh lấy khăn lông, dịu dàng lau chùi thân thể của cô.
- “Ừ…” Cô thuận theo gật đầu, chỉ chốc lát sau, lại cảm nhận được anh có động tác xấu: “Em tự mình lau…”
- “Không…” anh mĩm cười nói, “ Anh lau giúp em, sau đó em lại lau giúp anh ”
- “A? “ Cô kinh ngạc trừng lớn mắt, ngay sau đó lắc đầu quầy quậy: “Không muốn”
Mặc dù cái gì bọn họ nên làm cũng làm rồi, không nên làm thì cũng làm xong, nhưng phải như vậy tiếp xúc với thân thể của đàn ông, cô sẽ lo lắng chết mất… Hơn nữa, da thịt anh vừa mới đụng vào cô đã thấm ướt mồ hôi… rất hấp dẫn đó… Ặc… Không được! Cô đang suy nghĩ gì vậy!
- “Em đang suy nghĩ gì?” Diêm Vệ buồn cười nhìn cô nữ sinh nhỏ đang lắc đầu m anh liệt trong ngực.
- “Không có gì!” Cô vội vã lắc đầu, khuôn mặt lại càng hồng thấu.
Anh chỉ cười không nói, nhưng vẫn cố ý lau người cho cô. Mặc dù Diệp Nhi Linh cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng không dám đẩy anh ra, không thể làm gì khác hơn là cố gắng dời đi lực chú ý của mình.
- “Hôm nay đi Diêm minh làm gì ạ?”
- “Gần đây có một số việc còn chờ xử lý, anh đã mấy ngày không có đi.”
- “A…” Cô biết anh không đi vì cái gì, bất giác có chút áy náy: “Kia… Minh Chủ có tức giận hay không?”
- “Không, anh ta biết.” Trên thực tế là Diêm La đuổi anh ra ngoài, nói đúng là không muốn ngày ngày nhìn một tòa núi băng, muốn anh tìm cô về xong, mới có thể ra đến Diêm Minh.
- “Đem em đi theo, anh cảm thấy phiền không? Nếu như có thì…” Lời còn chưa nói hết, tất cả đều vào trong miệng của anh .
Khi anh trừng phạt bằng nụ hôn nặng nề xong, mới cau mày nói: “Sao em lại làm phiền anh được chứ? Không cho phép em nói như vậy nữa!”
- “Không phải em có ý này, em là nói các anh muốn bàn bạc chuyện quan trọng, em sợ quấy rầy…”
- “Sẽ không, em cũng có thể dạo chơi chung qu anh Diêm Minh, nơi đó rất đẹp.”
- “Có thật không?” Nghe anh nói thế, cô cũng có chút mong đợi .
Diêm Minh không chỉ là chỗ làm việc của anh, mà là nơi anh lớn lên. Cô rất muốn đến đó! Không biết cộng sự lứn lên cùng anh có ghét cô hay không? Ơ? Tại sao cô lại có cảm giác như sắp ra mắt cha mẹ chồng vậy?
- “Lại đang nghĩ cái gì?” anh hôn trán cô, gọi hồn cô trở về.
Cô mỉm cười: “Không có gì! Chỉ rất vui vẻ”
- “A? Phải không? Nếu anh khiến em vui vẻ như vậy, bây giờ em cũng nên giúp anh lau người chứ?” anh ranh mãnh nói, quả nhiên lại làm cô đỏ bừng mặt.
- “Không được mà! A…”
Sau đó, tiếng kêu sợ hãi của cô gái thỉnh thoảng truyền ra từ trong phòng tắm, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng cười to trầm thấp, sau đó lại chuyển qua tiếng rên rỉ yêu kiều.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ thật rực rỡ…
Chúc các bạn online vui vẻ !