Pair of Vintage Old School Fru
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Nơi ấy có anh - trang 4

Chương 4: Tương lai bắt đầu từ mơ ước

Chủ nhật, Ngân Hằng cùng Minh Nhật cùng dắt nhau tản bộ đi chợ, nhìn vẻ tháo quát của Minh Nhật khi đi chợ, Ngân hằng hơi bất ngờ. Minh Nhật còn giành việc xách đồ nặng với cô. Vậy mà cậu ấy vẫn sãi bước đi phăng phăng về phía trước.

Ngân hằng nhìn theo bóng dáng của Minh Nhật, cái dáng mảnh khảnh nhưng lại vững chắc vô cùng. Cậu so với Lâm Phong và các bạn nam cùng trang lứa rất khác biệt. Cậu trầm lặng không ồn ào, cậu thấu hiểu không sốc nổi, cậu lý trí chứ không ngốc nghếch.

Đôi khi nhìn cậu như một chàng thư sinh chỉ biết học hành, đôi khi nhìn cậu như một người từng trải qua những khốn khó để trưởng thành hơn.

Mấy ngày ở nhà Minh Nhật, đôi khi Ngân Hằng tò mò, cuộc sống của Minh Nhật cũng giống như người bình thường, nhưng đôi khi cô thấy Minh Nhật trầm lặng đứng trước bàn thờ của mẹ cậu nhìn không chớp mắt, nhưng không hề thấy hình của ba Minh Nhật, như vậy ông ấy còn sống, nhưng lại không hề thấy hay nghe một tin tức nào của ông ấy. Kể cả bà nội của Minh Nhật cũng không nói gì đến ba cậu. Minh Nhật nói sống với cậu, cô cũng ít thấy mặt ông ấy, nhưng ông ấy có liên lạc về nhà hỏi han, nhưng dường như có gì đó, Ngân Hằng thấy Minh Nhật trả lời rất khẽ, như có bí mật không đê người khác nghe thấy, lắm lúc lại nhìn trộm về phía cô. Những lúc đó cũng khiến Ngân hằng thấy bối rối vô cùng.

- Để mính xách phụ cho – Ngân hằng với tay đón mấy thứ trên tay Minh Nhật.

- Không cần đâu, đâu có vất vả gì, ai lại để con gái xách đồ bao giờ – Minh Nhật rút tay lại dứt khoát từ chối, rồi cười nói với cô – Đây cũng là một cách tập thể dục đó, để có cơ bắp mà

Ngân Hằng phì cười, đành thu tay lại, hai người đi song song với nhau dưới còn đường bộ mát rượi. Những chiếc lá mùa hè bắt đầu rơi xuống , một cảnh tượng rất đẹp. Nhất là những chiếc lá phượng theo cơn gió thổi rơi xuống nhẹ nhàng trong bầu trời thoáng đãng lúc này càng khiến cảnh tượng đẹp hơn. Ngân Hằng khẽ reo lên:

- Đẹp thật.

- Cây ở đây có nhiều loại nên mỗi mùa là một loại cây lại ra bông nên lúc nào cũng thấy đẹp cả – Minh Nhật gật đầu rồi kể.

- Vậy mà trước đây mình chưa hề đi ngang qua đây – Ngân Hằng nói giọng tiếc nuối.

- Thật ra trước khi đến trường, mình đã từng gặp bạn – Minh Nhật bèn kể.

- Thật sao? – Ngân hằng ngạc nhiên quay sang nhìn Minh Nhật.

- Là thật – Minh Nhật khẽ đáp.

- Lúc mình đi học à – Ngân hằng cười cười hỏi.

- Không phải? – Minh nhật lắc đầu đáp

- Vậy ở đâu – Ngân Hằng nhíu mày nghi ngờ hỏi , cô rất ít khi ra ngoài, ngoại trừ khi đi học mà thôi.

- Ở một ngôi chùa hoang gần đây – Minh Nhật trầm ngâm trả lời – Lúc đó bạn đang khóc, mình nghe bạn gọi mẹ, bạn khóc rất lâu, mình rất muốn đến an ủi bạn , nhưng mình lo làm bạn sợ và ngại nên chỉ lặng lẽ đứng nhìn bạn khóc.

- Vậy sao – Ngân hằng cúi đầu ngượng cười đáp
Quả thật mỗi khi bị bà Kim Lương đánh đập, cô luôn cắn răng không rơi một giọt nước mắt nào cả. Người nhìn vào sẽ cho là cô mạnh mẽ hay cô là người lỳ lợm, kỳ thực cô luôn cảm thấy sợ hãi và đau đớn trước những trận đòn đó. Nhưng cô không thể khóc, bởi vì cô không muốn người đàn bà ấy đắc ý, không muốn bà ta cảm thấy thỏa mãn vì đã hành hạ được cô, nhưng cô vẫn chỉ là một cô bé gái mà thôi, dù cứng rắn đến mấy cũng có lúc đau đớn và sợ hãi, cùng cần phải trút bỏ những đau đớn đó ra. Cho nên cô thường lén lút đến ngôi chùa hoàng đó mà khóc một mình, khóc đến khi nào sự sợ hãi và đau đớn theo nước mắt rơi ra, cô mới lủi thủi về nhà.

- Mình rất muốn biết cô bé đó vì sao lại khóc thương tâm đến như vậy, ngày nào mình cũng chạy đến ngôi chùa đó để xem cô bé có ở đó không? Có còn khóc hay không? Và khi mình thấy bạn đến và ngồi khóc gọi mẹ. Mình rất đồng cảm.

- Chúng ta đều là những đứa trẻ mồ côi mẹ – Ngân Hằng gật gật đầu giọng buồn bã đáp.

- Sao bạn không hỏi ba mình đâu? Không phải bạn muốn biết à – Minh nhật khẽ liếc nhìn cô nói.
Ngân Hằng đứng lại nhìn Minh Nhật, cậu cũng quay đầu nhìn thẳng vào cô, không đợi cô lên tiếng, cậu đã nói:

- Ba mình hiện nay đang ngồi trong tù. Mình là con của tội phạm.

Nói xong, cậu cười buồn xoay lưng đi tiếp. Ngân Hằng sau giây phút sững người cũng lặng lẽ bước đi bên cạnh của cậu. Hai người cứ châm rãi bước đi, Minh Nhật ngẩng đầu nhìn những chiếc lá phượng rơi, đôi mắt cậu buồn bã, cuối cùng mở miệng chậm rãi kể:

- Thật ra mọi chuyện là thế nào mình cũng không rõ lắm, chỉ biết ba mình một mực kêu oan. Mọi người trong nhà cũng nói rằng ba mình bị oan, ngh bà nội mình nói, ba mình bị người ta *** hại, phải vào tù chịu tội thay. Từ đó, mình bị mang danh con của tội phạm, bị bạn bè xa lánh khinh bỉ, bị mấy đứa trẻ cùng xóm ức hiếp. Mẹ mình vì lo lắng chạy vạy lo cho bà mình đến kiệt sức, cuối cùng bà gục chết trước cửa nhà sau một ngày vất vả chạy đi vay nợ. Bà nội mình khóc hết nước mắt cuối cùng mù lòa. Lúc mình gặp bạn trong ngôi chùa hoang đó, mình bị tủi trẻ trong xóm bắt nạt, mình đã cùng tụi nó đánh nhau đến bầm dập. Tụi nó ba thằng đè nhau đánh một mình mình. Mình liều mạng đánh lại, cuối cùng cũng chiến thắng, nhưng mình biết thế nào tụi nó cũng méc ba mẹ tụi nó đến mắng vốn với bà nội của mình, nên mình sợ và trốn đến đó. Nhìn thấy bạn, nghe tiếng bạn gọi mẹ, mình nghĩ bạn cũng mất mẹ như mình, cho nên mình rất đồng cảm với cảnh ngộ của bạn.

- Sau đó thì sao …- Ngân Hằng tò mò hỏi tiếp.

- Ở trường và ở xóm, mình đều bị lên án, bởi vì ai dám nói xấu ba mình, mình đều đánh nhau với kẻ đó. Cậu mình đành đưa mình và bà nội dời đi nơi khác sống, nơi không có ai biết mình là con của tội phạm – Minh Nhật bèn kể tiếp.

- Vậy sao giờ bạn lại trở về.

- Thời gian là liều thuốc làm cho người ta quên đi những điều xấu, nhưng những kỷ niệm đẹp không thể phai nhòa. Cho nên bà nội mình muốn dọn về lại ở đây. Ở đây bà có nhiều kỷ niệm với ông và ba mình.

- Mình nghĩ bây giờ hai bà cháu bạn sẽ có cuộc sống tốt hơn xưa. Hãy quên đi quá khứ đau buồn mà nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp phía trước. Cũng như mình còn có ba và Gia Bảo. Bạn còn có bà, ba, và cậu – Ngân Hằng nhẹ nhàng an ủi.

- Được sao ? – Minh Nhật thở dài hỏi.

- Mình tin là được – Ngân hằng mĩm cười xác nhận – Bạn và bà nội bạn đều là những người tốt, người tốt nhất định sẽ được hạnh phúc.

- Còn bạn thì sao? Bạn cùng em trai bạn cũng là người tốt mà …

Ngân Hằng nghe Minh Nhật hỏi vậy thì sầm mặt xuống buồn bã, nhưng cô nhanh chóng mĩm cười nhìn Minh Nhật, đôi mắt sáng bừng niềm tin:

- Hiện tại chúng ta là những người bất hạnh. Nhưng bất hạnh chỉ đến với người không biết phấn đấu mà thôi. Cho nên Minh Nhật này, sau này chúng ta hãy cùng đấu tranh giành lấy hạnh phúc cho mình.
Minh Nhật nhìn Ngân Hằng tim cậu bỗng đập nhanh vì câu “chúng ta hãy cùng đấu tranh giành lấy hạnh phúc cho mình”. Đó giống như một lời hẹn, một lời hẹn cho tương lai.

Cả hai vào đến nhà đã nghe có tiếng nói chuyện thì thầm, Minh Nhật quay đầu hớn hở nói:

- Có lẽ cậu mình về.

Ngân Hằng cũng vui mừng nhịp chân chạy theo Minh Nhật, cô cũng tò mò về người cậu đã giang tay giúp đỡ đứa cháu cùng một người già mù lòa là người thế nào.

Cửa vừa mở Minh Nhật sững người nhìn người đó, còn Ngân Hằng thì chết lặng, cô bặm môi giận dữ lớn tiếng hỏi:

- Bà đến đây làm gì?

- Dì …dì …đến đón con và Gia Bảo về nhà – Bà Kim Lương ấp úng trả lời, giọng bà ta nhỏ nhẹ vô cùng, giống như một người dì hiền lành, luôn sợ hãi sự phẫn nộ của mấy đứa con riêng của chồng.
Ngân Hằng quá thừa biết bản tính giả tạo của bà ta, trước mắt người khác, bà ta luôn tỏ ra mình là người mẹ kế hiền lành nhẫn nhục, dù bị mấy đứa con chồng ức hiếp cũng cam chịu. Ngân Hằng cười mĩa mai nói:

- Bà thật sự nhớ hai chị em tôi như vậy sao, đến mức tìm đến tận nơi đón chị em tôi về. Tôi cứ nghĩ bà sẽ ăn mừng khi hai chị em tôi dọn ra khỏi nhà chứ. Mà tôi đã nghĩ người đến tìm hai chị em tôi phải là con gái bà mới đúng. Lần này Ngân Quỳnh không muốn đóng vai thiên sứ sau khi mà sự việc bại lộ, xem ra nó cũng là đứa biết xấu hổ.

Bà Kim Lương tái cả mặt khi nghe Ngân Hằng nói, bà cứ nghĩ cô sẽ như mọi lần, trước mặt người khác sẽ cúi đầu nín nhịn, giả vờ nhận lỗi, diễn tròn vai mẹ hiền con ngoan. Lửa trong người bà ta bốc lên đầy giận dữ khi nghe Ngân Hằng mĩa mai hai mẹ con bà , nhưng bà ta đến đây có mục đích nên phải nhẫn nhịn. Bà ta nuốt cục giận xuống, cố gắng tỏ ra hối lỗi:

- Dì biết là dì có lỗi rất nhiều với hai chị con, nhưng mà con cũng không nên bỏ nhà đi như thế. Khi con bỏ đi, dì mới giật mình nghĩ lại thấy mình quá sai lầm, quá nông nỗi. Dì thấy mình thật ích kỷ và ngu dốt. Khi hai chị em không có nhà, nhà mình trở nên vắng vẻ, vì không còn tiếng cười của Gia Bảo. Không còn đưa rước Gia Bảo, thời gian của dì bỗng trở nên thừa thãi, đến buồn chán. Dì thật sự ân hận, dì mong hai đứa trở về. Con cũng đừng hiểu lầm Ngân Quỳnh, nó không hề nói xấu con đâu. Tất cả là dì, dì đã nói dối con. Hôm đó dì thấy con vào trong tiệm bánh, dì đứng dưới cầu thang thấy con đưa sợi dây truyền vỏ ốc đó cho Ngân Quỳnh. Dì cố tình bảo Ngân Quỳnh đi để để nói dối.

Bà ta cố gắng nhận lấy sai lầm của bản thân và cố cho Ngân Hằng thấy bà ta hối hận đến mức nào. Bà ta còn cố tình khóc để mong đổi lấy sự thương hại. Nhưng có một điều, trước mặt người lạ, bà ta tuyệt nhiên không nói đến chuyện đã đánh đập cô và làm Gia Bảo bị thương

Nhưng Ngân Hằng đã quá rõ bà ta, bụng dạ bà ta nghĩ gì, âm mưu ra sao, cô điều nhìn thấu, cái trò diễn kịch nước mắt cá sấu này của bà ta chẳng mảy may suy suyển được cô. Cô chỉ thương cho Ngân Quỳnh bị cô lạnh nhạt ở trên trường, cô nhớ gương mặt mếu máo đến tội nghiệp của Ngân Quỳnh trông đáng thương vô cùng, Ngân Quỳnh vừa năn nỉ cô trở về, còn luôn miệng hỏi thăm Gia Bảo thế nào, nhưng lúc đó chỉ nghĩ Ngân Quỳnh đang giả bộ tốt bụng trước mặt cô. Giờ hiểu ra cô thấy có lỗi với Ngân Hằng vô cùng, nhưng cũng thấy vui vì ít ra cô biết Ngân Quỳnh đối với cô là thật lòng.

Cô cười nhạt nói:

- Còn một người dì chưa nhắc đến đó.

Bà Kim Lương run lên khi thấy Ngân Hằng nhắc đến nỗi sợ hãi trong lòng bà. Thấy bà ta run sợ Ngân Hằng cảm thấy rất sảng khoái, cô nhếch môi nhớn mày hỏi.

- Bà làm sao trả lời với ba tôi khi ông gọi điện thoại vậy hả. Môt lần, hai lần nói dối, nhưng bà có thể nói dối được bao nhiêu lần mà khiến ba tôi không nghi ngờ bà nói xem.

Bà Kim Lương nuốt nước bọt cái ực, không ngờ lại bị cô vạch trần ra thế này. Bà ta nghẹn họng, nhưng cũng ráng khẩn cầu:

- Con nói đúng, ba con gọi điện thoại về tìm hai chị em mấy lần nhưng không gặp, ba con lo lắng lắm. Con đừng khiến ba con lo lắng được không, coi như dì cầu xin con.

- Tôi không về đâu, bà cứ về nhà đi, tôi sẽ tự gọi điện cho ba nói rõ mọi chuyện. Lần này tôi sẽ không nhân nhượng nữa, một là ba chọn tôi và Gia Bảo, hai là ba chọn bà. Nếu ba chọn bà, tôi và Gia Bảo khỏi mất công dọn đồ lần nữa. Bà về đi – Ngân hằng nhất quyết xua đuổi.

- Mày đứng có được nước làm tới, tao đã xuống nước năn nỉ mày đến vậy mà mày không thèm nể mặt tao chút nào. Mày với con ****** đúng toàn là thứ đàn bà ti tiện – Bà Kim Lương thấy không thể thuyết phục Ngân Hằng thì nổi giận lớn tiếng mắng ****.

- Tôi cảnh cáo bà, nếu bà còn xúc phạm mẹ tôi lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho bà – Ngân Hằng trừng mắt nhìn bà Kim lương giận dữ đáp.

- Tao cứ mắng đó, mày dám làm gì tao – Bà Kim Lương ưỡng ngực hất mặt đáp, lần trước vì không ngờ Ngân Hằng sẽ phản kháng lại và Gia Bảo nằm chết ngất trên sàn nên bà mới để mặt cho cô đánh. Còn lần này thì cô đừng hòng, ít nhiều gì bà cũng lăn lộn với đời mấy chục năm, làm sao thua mọt con bé con như cô được.

Nói xong bà ta sấn tới Ngân Hằng định tá cô nhưng Minh Nhật đã kịp thời bước đến chắn ngang trước mặt Ngân Hằng, lúc nãy cậu vội vã dìu bà nội đang bất ngờ trước sự việc đi vào bên trong nhà, vừa quay ra kịp lúc giải cứu choNgân Hằng,cậu trừng mắt nhìn bà ta cảnh cáo. Thân người cậu tuy mảnh khảnh nhưng cao lớn, tuy không vạm vỡ nhưng rắn chắc vô cùng. Bà Kim Lương cái nhìn đe dọa của cậu làm khiếp sợ. Bà biết, bà sẽ không là đối thủ của hai người bọn họ nên tội dại gì phải chịu thiệt thân, bà nhanh chóng rút tay lại.

- Mày không về thì cứ việc ở lại đây đi, để rồi xem ong ấy chọn ai cho biết Tao đã thắng ******, tất nhiên tao cũng sẽ thắng mày. Lúc đó có hối hận thì cũng muộn rồi – Bà ta mĩm cười dè bĩu nói rồi nhanh cho1g bỏ đi ra ngoài.

- Không sao chứ? – Minh Nhật quay đầu lại họi Ngâ Hằng.

- Không sao, lo cho bà nội đi – Cô lắc đầu đáp.

Minh Nhật gật đầu, cậu biết lúc này cô rất cần sự yên tĩnh nên miễn cưỡng lui vào trong.

Chỉ còn Ngân Hằng ở lại với tâm trạng ngổng ngang. Phải! Bà ta đã từng có được ba cô một lần, biết đâu bà ta sẽ có dược ba cô lần nữa thì sao. Vậy thì lúc đó cô và Gia Bảo sẽ ra sao đây. Ngân hằng siết chặt tay nhớ lại:

“Nghe nói cháu đã xin cấp học bổng”

Chỉ cần cô đồng ý, cuộc sống trước mắt sẽ không thành vấn đề

 

Đang ngồi học, Ngân Hằng cảm thấy ai đó đang nhìn trộm mình, nên cô quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của Lâm Phong. Bị bắt gặp, cậu trở nên bối rối, lúng túng vô cùng, vội vàng quay đầu đi nơi khác, giả bộ viết bài, cây bút trên tay vệt mấy đường không ra hình thù gì.

Mặt cậu đỏ bừng lên, lén đưa mắt nhìn Ngân Hằng lần nữa xem thế nào, không biết cô có giận dữ hay không, không ngờ cô vẫn nhìn cậu, làm cậu quýnh đến nỗi vội vã cúi đầu, trán đập vào cây viết đang dựng đứng trong tay.

- Ui da….- Lâm Phong đưa tay xoa trán rên khẽ.

Ngân Hằng xuýt bật cười giữa lớp vì hành động trẻ con này của cậu, nhìn bộ dạng lúng túng, mặt đỏ bừng của Lâm Phong, cơn giận trong lòng cũng giảm đi nhiều. Cô thôi nhìn cậu, quay lưng trở lại, tiếp tục nghe giảng, cô sợ lát nữa Lâm Phong sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch gì nếu cô còn tiếp tục nhìn cậu.

Lâm Phong thấy Ngân Hằng đã quay lưng lên, sắc mặt không giận dữ, khóe môi còn hơi nhếch lên như đang cười thì mới thở phào nhẹ nhỏm.

Học xong, Ngân hằng đi lên phòng giáo viên gặp cô chủ nhiệm – Em đồng ý thật sao – Cô giáo cười vui vẻ hỏi.

Ngân Hằng siết chặt tay rồi gật đầu nhận lời.

- Được, cô lập tức thong báo cho ba mẹ Lâm Phong…Chừng nào em có thể bắt đầu dạy?

- Ngay hôm nay ạ – Ngân Hằng khẽ đáp.

- Đúng, càng sớm càng tốt, sắp thi học kỳ 2 rồi, cần khẩn trương ôn luyện – Cô giáo gật đầu đồng ý rồi khuyên cô – Thế em đã định dạy bạn ấy thế nào chưa, Lâm Phong thật ra là một người thông minh, chỉ là em ấy không chịu tiếp thu bài giảng mà thôi. Em cố gắng kiên nhẫn một chút.

- Em biết rồi ạ, có lẽ em sẽ dạy bạn ấy từ căn bản ạ.

- Cô tin tưởng ở em.

- Bạn đi làm gia sư sao – Minh Nhật ngạc nhiên hỏi Ngân Hằng, hai người cùng ngồi ở băng ghế đá ở sân trường.

- Ừ, đi từ hôm nay. Là cô giáo giúp mình sắp xếp – Ngân Hằng gật đầu.

- Sao bạn phải ….bạn cần tiền sao – Minh Nhật nhỏ giọng hỏi – Mình có thể giúp bạn, cậu mình có tiền….cậu cho mình rất nhiều…

- Không cần đâu, mình chỉ là muốn chuẩn bị trước mọi thứ mà thôi – Ngân Hằng lắc đầu từ chối – Nếu lỡ như có chuyện gì, cũng có ít tiền phòng thân. Hai chị em mình không thể làm phiền gia đình bạn suốt đời được – Cả tiền trong thẻ mà ba cô đưa cho cô, cô cũng rút hết ra, làm một cái thẻ khác gởi vào, cô rất sợ, ba cô bị người đàn bà đó dụ dỗ, khóa hết tài khoản lại, cô sẽ không có gì.

- Mình không thấy phiền, bà nội mình rất vui vì có người ở cùng – Minh Nhật vội vàng đáp.

- Cám ơn bạn. Thật ra đi dạy học cũng tốt mà, có thể kiếm tiền, hưởng thụ cảm giác tự mình tạo ra thứ gì đó cũng là một niềm vui. Cũng có thể nắm được tương lai của mình trong tay, không phụ thuộc vào ai.
- Vậy tùy bạn, nhưng nếu thấy vất vả quá thì hãy nghỉ dạy – Minh Nhật rầu rầu bảo.

- Mình biết rồi, giúp mình rước Gia Bảo nha. Mình sợ mình về trễ không rước được thằng bé – Ngân hằng gật đầu rồi nhờ vả.

- Yên tâm, mình sẽ giúp bạn coi chừng nó đoàng hoàng.

- Cám ơn.

Lâm Phong từ xa nhìn thấy Ngân Hằng và Minh Nhật ngồi trò chuyện thân mật thì thấy buồn lắm, nhưng cậu nghe Bảo Duy nói Bảo Trâm đã kể rằng: Ngân Hằng và em trai đã bị bà mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, cũng may gặp được Minh Nhật giúp đỡ, hiện nay đang trọ ở nhà Minh Nhật, nên cả hai mới thân thiết như vậy.
Ngân Hằng cũng không thể làm Minh Nhật buồn, phụ lòng tốt của người khác. Sống ở nhà người ta thì phải chiều lòng người ta, Lâm Phong cũng hiểu đạo lí này.

Cho nên cậu có thể hiểu vì sao Ngân Hằng bênh vực cho Minh Nhật, có thể hiểu vì sao Ngân Hằng thân thiết với Minh Nhật. Nhưng nhìn họ cười nói vui vẻ, lòng cậu buồn vô cùng. Cậu cũng có thể giúp đỡ Ngân Hằng, ba mẹ cậu có mấy căn nhà bỏ trống, cậu có thể tạm thời cho họ ở nhờ. Nhưng Lâm Phong biết, Ngân hằng đang giận cậu, cô sẽ không chịu nhận sự giúp đỡ của cậu đâu.

- Này , giờ này mà em vẫn chưa chịu về nhà à. Hôm nay chị giúp việc nghỉ, em mau về dọn cái chuồng lợn của mình đi – Giọng Lâm Tịnh vang lên trong điện thoại.

- Em đang đi chơi với bạn – Lâm Phong ngán ngắm đáp, cậu đang chơi đua xe với Sơn Hải và Bảo Duy, cái cuộc gọi này làm cho cậu bị gián đoạn, nhìn chữ game over trên màn hình khiến cậu bực tức – Chị dọn đi.

- Này, chị là osin của mày à, phòng chị chị còn chưa dọn nữa là – Lâm Tịnh đáp trả.

- Vậy thì cứ để mặc kệ như vậy đi, mai chị giúp việc về dọn – Lâm Phong đáp nhanh, cậu đưa mắt nhìn sang Sơn Hải xem thằng bạn tới đâu rồi.

- Được thôi, đến lúc đó có mất mặt, có xấu hổ cũng đừng có trách chị mày nha. Mà này cái quần lót của em được lắm đấy, nằm ngay trên cái bàn vi tính, hy vọng cô bạn của em không ngượng khi nhìn thấy – Lâm Tịnh cố tình nói.

- Chị nói gì, cô bạn nào? – Lâm Phong nhíu mày

- Thì cô bé mà em thích đó, chẳng phải đã nói là nhờ cô ấy làm gia sư cho em sao. Hôm nay 1 giờ rưỡi cô ấy sẽ đến, mẹ gọi về thông báo với chị như vậy .

Lâm Phong nhìn đồng hồ, đã 1 giờ rồi, còn nữa tiếng nữa Ngân Hằng sẽ đến. Lâm Phong nhớ lại hồi sáng cậu thứ dậy muộn nên vội vội vàng vàng, quăng đồ đạc tùm lum, mền gối cũng chưa xếp gọn gàng, bởi vì luôn luôn có người giúp việc đến dọn cho cậu. Nhưng hôm nay người giúp việc lại nghỉ làm. Cái quần lót…nghĩ đến cái quần lót, mặc mũi Lâm Phong xanh xám lại….nếu để Ngân Hằng nhìn thấy….cậu sẽ mất sạch ặt mũi luôn.

- Chị, giúp em đi, dọn phòng ngay ngắn giúp em. Bây giờ em lập tức về liền, nhưng sợ không kịp mất – Cậu mếu máo van xin chị gái – Em yêu chị nhất.

- Thôi được rồi…chị sẽ dọn giúp em. Nhưng tiềng tháng này phải chia cho chị một nữa – Lâm Tịnh giả vờ tốt bụng nói.

- Chị là đồ quỷ hút máu – Lâm Phong nghe chị mình nói xong thì gầm lên.

- Dù sao thì em cũng phải ở nhà học bài, có đi đâu đâu mà cần xài tiền, chị tốt bụng xài giúp em trai thôi mà…haha…em được gần người mình thích còn gì – Lâm Tịnh trắng trợn đáp – Thế nào, đồng ý không?

- En nguyền rủa chị không kiếm được bạn trai – Lâm Phong nghiến răng nói.

- Haha…chị em mới có 21 tuổi thôi, lại xinh đẹp như hoa thế này, còn trai theo chị xếp hàng dài mặc cho chị chọn, không lo bị ế đâu – Lâm Tịnh đáp xong vui vẻ tắt máy.

Lâm Phong vội vàng đứng lên nói vài câu với Sơn Hải và Bảo Duy rồi chạy ù ra lấy xe. Cũng may hôm nay cậu chơi game gần nhà, nếu không thì ….càng nghĩ càng giận, sao mẹ lại không thèm thông báo cho cậu biết tiếng nào.

- Mẹ ….- Cậu gào lên trong điện thoại.

- Có chuyện gì vậy con trai – Mặc kệ giọng gào thét của con trai, bà Ngọc Lan vẫn nhỏ nhẹ đáp.
- Sao mẹ không nói với con là hôm nay bạn con đến làm gia sư chứ. Báo hại con chưa dọn phòng, nếu bạn ấy đến, chẳng phải là làm con trai mẹ mất mặt hay sao – Cậu tức giận nói.

Bà Ngọc Lan nghe xong thì cười nói:

- Hôm nay con trai mẹ cũng biết xấu hổ rồi à, mẹ đã gọi điện thoại thông báo cho chị hai con biết từ sớm rồi mà – Bà cố tình trêu.

Lâm Phong nghe xong thì ghiến răng tức giận mắng:” Bà chị này rõ ràng cố tình báo chậm để trục lợi mà.
- Nếu con sợ mất mặt vậy thì mẹ gọi điện thoại bảo bạn ấy hôm nay khoan tới.

Cậu muốn gặp Ngân Hằng còn không kịp nữa là nên đành tiu nghỉu đáp.

- Không cần đâu, con nhờ chị giúp con dọn rồi.

- Vậy được rồi, chúc con học tốt.

Lâm Phong vội vàng chạy xe về nhà, nhìn đồng hồ đã 1 giờ 15 rồi. Cậu tất tả chạy lên phòng nhìn xem thử, thở phào nhẹ nhỏm khi mọi thứ đã ngăn nắp sạch sẽ.

- Chị – Cậu gào lên .

Trong khi chờ Lâm Tịnh đến, Lâm Phong mở tủ quần áo ra tìm kiếm.

- Có chuyện gì? – Lâm Tịnh chạy đến nhíu mày nhìn em trai hỏi.

- Chị xem, em mặc bộ nào đẹp hả chị ? – Lâm Phong giơ ra mấy bộ quần áo đẹp nhất của mình hỏi ý kiến Lâm Tịnh.

Lâm Tịnh phì cười nhìn đứa em trai:

- Em có cần quan trọng háo vấn đề thế không hả. Chỉ là đến dạy học thôi mà chứ có phải là hẹn hò đâu cơ chứ. Mà chỉ có con gái mới quan trọng chuyện ăn mặc thôi.

Nhưng nhìn Lâm Phong xụ mặt tiu nghỉu, Lâm Tịnh đành góp ý kiến giúp:

- Mặc bộ này đi, nhìn rất phong độ.

Lâm Phong hớn hở gật đầu rồi lao nhanh vào nhà tắm, không quên hé đầu ra nói:

- Chị, giúp em làm nước nha chị.

Lâm Tịnh cười đau cả ruột, chảy cả nước mắt, chưa bao giờ thấy bộ dạng đáng yêu này của em trai mình. Đúng là tuổi trẻ đang yêu có khác.

Đúng 1 giờ rưỡi, Ngân Hằng đứng trước nhà Lâm Phong bấm chuông. Lâm Tịnh ra mở cửa, cô khẽ khàng chào chị ấy.

- Vào nhà đi em, thằng Phong nhà chị phải phiền em giúp đỡ rồi – Lâm Tịnh cười vui vẻ nói.

- Dạ, chỉ sợ em phụ lòng nhờ cậy của chị thôi – Ngân Hằng thật thà đáp.

- Haha…không có đâu, nói không chừng trên đời này chỉ có mỗi em trị được thằng em trai ngang ngược của chị thôi – Lâm Tịnh không e dè cười phá ra đáp.

Mặt Ngân Hằng hơi ửng đỏ xấu hổ. Lâm Phong cũng tắm rửa xong, chạy xuống lầu gnhe chị gái nói thế thì đỏ mặt hét:

- Chị ….

Lâm Tịnh lè lưỡi nhún vai đi vào bếp. Lâm Phong ngượng ngùng gãi đầu nói:

- Lên phòng mình đi.

Nói xong cậu quay người bước lên lầu, Ngân Hằng chậm rãi bướcphía sau.

Vào phòng rồi, Lâm Phong lúng túng không biết mở miệng ra sao, hai tay cậu giấu ra sau lưng vò vò đuôi áo, mắt lấm lét nhìn Ngân Hằng. Cô hắn giọng một cái rồi nói:

- Chúng ta bắt đầu học thôi.

Cả hai ngồi vào bàn, Ngân Hằng chăm chú lật tập ra đánh dấu những bài đơn giản trong khi Lâm Phong được ngồi cạnh cô thì trong lòng rất vui. Cậu cúi đầu lén lút nhìn cô, môi mấp mấy muốn nói gì đó, nhưng thấy gương mặt nghiêm nghị và lạnh lùng của cô thì không dám.

- Làm thử mấy cái bài này đi.

Lâm Phong miễn cưỡng ngồi làm, nhưng chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn Ngân Hằng, bắt gặp ánh mắt của Ngân Hằng bèn cúi đầu nhìn xuống. Cuối cùng không nhịn được cậu quyết định ngẩng đầu lên nói với cô:

- Bạn có biết không? Mình nghe người ta nói đức tính lớn nhất của con người là sự khoan hồng tha thứ.

Thấy Lâm Phong cứ lấm lét nãy giờ, Ngân Hằng cứ giả không thấy, bây giờ cậu mới lên tiếng cô bèn ngẩng đầu nhìn Lâm Phong nói:

- Từ nãy giờ bạn muốn nói với mình câu này à.

Lâm Phong liền lắc đầu rồi ấp úng nói:

- Bạn còn giận không?

- Vậy bạn muốn mình giận hay không giận?

- Đương nhiên mình mãi mãi không muốn bạn giận mình, ghét bỏ mình, mặc kệ mình rồi – Lâm Phong thẳng lưng đáp.

- Vì sao?

- Vì mình thích bạn – Lâm Phong đáp thẳng.

Ngân Hằng đỏ cả mặt vì bị Lâm Phong tỏ tình trực tiếp lần nữa, cô bối rối, muốn từ chối nhưng lại sợ tồn thương Lâm Phong nên nói:

- Mình đã nói, mình cần một người mà trong tương lai có thể lo lắng cho mình.

- Có lẽ mình chưa biết tương lai của mình là gì. Nhưng mình biết bắt đầu tương lai là gì. Tương lai bắt đầu từ ước mơ. Ước mơ của mình chính là làm cho bạn hạnh phúc – Lâm Phong tự tin đáp.

 

Lời thổ lộ bất ngờ vô cùng, khiến Ngân hằng bối rối đỏ cả mặt. Nói không xúc động trước mấy lời này thì đúng là quá giả dối. Chưa có ai từng nói với cô như thế này, chưa có ai từng hứa sẽ làm cho cô hạnh phúc kể cả ba mẹ cô. Đó là điều xúc động nhất là mọi cô gái điều muốn nghe dù rằng lời hứa của con trai không đáng tin cho lắm. Lại là từ miệng của một anh chàng suốt ngày phá phách, chưa hề suy nghĩ đến tương lai mai sau ra sao. Cho nên lời nói đó càng không đáng tin.

Nhưng đó cũng là một lời nói khiến người ta cảm động vô cùng, như vậy cũng tốt, như vậy càng dễ cho cô trong việc dạy học cho cậu, dễ sai dễ bảo. Cô mím môi trấn tĩnh cảm xúc trong lòng nói với Lâm Phong:

- Vậy để mình nói cho bạn biết, con gái như mình không thích mấy anh chàng chỉ có cái miệng thôi đâu. Mình chỉ nhìn hành động và ý chí của người đó thôi. Đàn ông là phải dùng hành động để chứng minh, dùng ý chí để bày tỏ. Muốn mình tin thì hãy hành động cho mình xem, thử dùng ý chí và quyết tâm thi đậu học kì này đi. Nếu bạn mà ở lại lớp, những lời nói hôm nay của bạn chẳng khác nào đang tự sỉ nhục mình.

- Được, bắt đầu từ hôm nay mình sẽ nghiêm túc học, sẽ chứng minh cho bạn thấy – Lâm Phong ngẩng cao đầu đáp.

- Vậy thì giải hết mấy bài này cho mình – Ngân Hằng cười cười bảo.

Lâm Phong vừa nhìn mấy cái bài trước mặt thì mếu máo nói:

- Không phải nhiều vậy chứ.

Ngân Hằng nghiêng đầu nhìn Lâm Phong không chớp mắt, cậu đỏ mặt bèn nói:

- Mình làm, mình sẽ làm hết, vậy được chưa.

Nhìn Lâm Phong khổ sở đánh vật với mấy bài toán, mặt nhăn nhó gãi đầu bức tóc mà Ngân Hằng không khỏi nhịn cười.

- Làm được không?

- Mình biết nó, nhưng nó không biết mình – Lâm Phong chán trường đáp.

- Vậy đọc thử bài này, nhìn bài giải xem bạn hiểu đến đâu – Ngân Hằng bèn đưa đề bài đã giải sẵn cho Lâm Phong xem.

Lâm Phong cặm cụi ngồi xem, cậu cắn muốn nát đầu cây bút nhưng cũng chỉ hiểu hiểu vậy thôi, chứ để giải thì đúng là bó tay. Ngân Hằng ngồi nhìn Lâm Phong nằm ườn trên bàn, mắt nhìn vào cuốn sách bài giải mà thất thần. Cô thở dài lắc đầu nói:

- Chỗ nào không hiểu thì hỏi mình.

- Chỗ này, chỗ này ….- Lâm Phong chỉ chỉ …gần như toàn bài.

Ngân Hằng chớp mắt nhìn Lâm Phong không biết nói gì luôn, đây là kiến thức năm lớp 10, vậy mà cậu lại không giải được.

- Làm sao bạn lên lớp 11 được vậy chứ – Cô thẳng thừng hỏi.

- Thì quăng phao – Lâm Phong quay mặt đi chỗ khác lơ mơ đáp.

Ngân hằng nhắm mắt tịnh thần một chút. Cô cứ nghĩ Lâm Phong hỏng kiến thức lớp 11 thôi chứ, không ngờ cả kiến thức lớp 10 cậu ấy cũng hỏng luôn. Cô vốn muốn cho cậu làm thử bài tập để kiểm tra trình độ cậu xem đến đâu, mặc dù cô cũng đã nghĩ sẽ ôn lại toàn bộ kiến thức lớp 11 từ đầu năm đến giờ cho cậu rồi mới dạy tiếp. Nhưng xem ra cô sai lầm nghiêm trọng rồi, phải là dạy lại từ năm lớp 10.

Nhìn gương mặt bất động của NGân Hằng, Lâm Phong cúi mặt buồn bã nói:

- Xin lỗi.

Ngân hằng hít một hơi, nhìn Lâm Phong nói:

- Được rồi, thời gian không còn dài chút nào hết. Tụi mình cần phải tranh thủ tốt bất cứ lúc nào để học. Bạn qua đây.

Nghe Ngân hằng gọi, Lâm Phong vui vẻ đi qua bên cạnh cô ngay lập tức. Cái cảm giác được ngồi bên cạnh người mình thích thì còn gì tuyệt bằng. Vừa ngồi xuống bên cạnh cô, cậu đã ngửi thấy mùi hương nhẹ từ dầu gội đầu của cô tỏa ra, trái tim cậu đập rộn rã.

Ngồi bên cạnh cậu có thể thấy rõ đường nét của nửa khuôn mặt của cô. Cái mũi của cô cao và thanh, không nhọn cũng không tròn, đầy đặn. Từ bờ môi đi đến khóe môi hồng rất đều đặn, mi mắt của cô không cong mà dài thẳng tắp, như che phủ đôi mắt sâu đầy u buồn của cô.

- Nhìn đủ chưa – Ngân Hằng chợt lên tiếng hỏi khiến Lâm Phong giật mình, cậu đỏ mặt vì bị phát giác nhìn trộm, vội vã quay mặt lại , ngồi thẳng lưng xích xa cô một chút, nhìn chăm chú vào quyển sách trên tay.

- Ừhm…mình phát hiện bạn là thiên tài chứ không phải là kẻ ngốc như mình nghĩ – Ngân hằng bật cười nói – có thể đọc sách ngược.

Lâm Phong nhìn lại mới phát hiện mình đã cầm quyển sách ngược trong tay. Vội vã cầm lại, mặt mũi đỏ lựng cả lên cười ngượng ngạo.

- Dạy bạn chắc là còn khó hơn cả dạy em mình – Ngân Hằng bèn trêu chọc – Bạn mà là em mình, chắc là đã ăn đòn rồi.

- Nếu em bạn không nghe lời bạn, bạn sẽ làm sao? – Lâm Phong tò mò muốn biết, người trầm tĩnh như Ngân Hằng nếu nổi cáu thì thế nào.

Ngân hằng liền quay đầu nhìn Lâm Phong giơ ngón tay ngoắc ngoắc kêu cậu lại gần. Lâm Phong không biết để lại gì nhưng cậu vẫn nghe lời xích lại gần cô. Nào ngờ Ngân hằng cầm cây bút trên tay khõ vào đầu cậu một cái, rồi cười đáp:

- Làm vậy đó.

Lâm Phong lấy tay xoa xoa đầu một cái rồi nhìn Ngân hằng than thở:

- Bà chị bạo lực.

- Mới biết à. Nếu còn không lo học, mình sẽ xem bạn là em mình mà đánh – Ngân Hằng chua ngoa nói.
Cả hai nhìn nhau phì cười rồi bắt đầu vào học, Ngân Hằng dạy lại từ đầu căn bản cho Lâm Phong, cố gắng ôn trọng tâm. Lâm Phong cũng quyết tâm ôn tập đoàn hoàng.

Nhìn cả hai chụm đầu vừa học vừa cười đùa, bà Ngọc Lan nhẹ nhàng khép cửa lại trở ra ngoài. Vốn dĩ bà không an tâm cho lắm nên cố tình về sớm xem thế nào. Đứa con trai này của bà được bà mời về biết nhiêu nhiêu gia sư, người kiên nhẫn thì một tuần, người nóng tính thì chỉ một buổi đã bỏ chạy xa. Bà chỉ sợ Ngân Hằng vẫn còn nhỏ, không đủ nhẫn nại để dạy đứa con trai nghịch ngộm của bà. Nhưng xem ra hai đứa trẻ này khá là hợp nhau , cũng chưa bao giờ thấy con trai bà cười rạng rỡ như thế.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, Ngân hằng ra thêm một số bài tập đưa cho Lâm Phong:

- Nếu có thời gian thì ngồi giải mấy bài tập đó đi. Ngày mai mình sẽ đến giải cho bạn, chỗ nào không hiểu cứ hỏi mình.

- Mình đưa bạn về – Lâm Phong đứng dậy nhìn cô đề nghị, lúc thấy cô đi vào nhưng không hề đi xe, đoán cô đến đây bằng xe buýt nên nhân cơ hội này đưa cô về.

- Không cần đâu, mình tự về nhà được – Ngân Hằng vội từ chối. Lâm Phong biết nhà cô, bây giờ cô lại không sống trong nhà mình, để cậu ấy đưa về biết đâu sẽ gặp Minh Nhật, cả hai lại không thích nhau, tốt hơn hết là từ chối.

Lâm Phong hơi buồn nhưng không miễn cưỡng cô:

- Vậy mình đưa bạn ra cửa.

Cả hai vừa xuống nhà đã thấy bà Ngọc Lan ngồi ở phòng khách đợi, bà mĩm cười lịch sự nhìn Ngân Hằng nói:

- Dạ được ạ – Ngân hằng cũng gật đầu chào lại bà rồi đáp.

- Ngồi xuống đi.

Lâm Phong ngơ ngác nhìn mẹ và Ngân hằng rồi cũng ngồi xuống theo.

- Buổi học hôm nay thế nào? – Bà Ngọc Lan cười nhẹ nhàng hỏi.

- Rất tốt ạ – Lâm Phong vội trả lời, cậu sợ mẹ làm khó Ngân Hằng.

- Cái thằng, mẹ có nói chuyện với con đâu, mẹ đang hỏi bạn con mà

- Thật ra bạn Phong cũng thông minh lắm ạ, chỉ mỗi tội không chịu học – Ngân Hằng biết, đối với một bà mẹ quan tâm đến con mình như bà Ngọc Lan thì chắc chắn biết rất rõ tình hình của con mình. Cho nên cô chọn cách nói thẳng, không màu mè lấy lòng.

Bà Ngọc Lan nghe Ngân hằng trả lời thì hào lòng lắm, bà gật đầu nói:

- Cháu nói đúng, thành tích học tập của thằng Phong tuy rất tệ nhưng xưa nay nó vẫn là đứa trẻ thông minh, chỉ cần nó chịu tập trung học thì có thể thi tốt. Vì vậy, sau này phải nhờ cháu cố gắng giúp đỡ thằng Phong giúp bác.

- Đó là nhiệm vụ của cháu – Cô cho đây là một nhiệm vụ của bản thân mình, cô được thuê về, có trả lương hẳn hoi, chứ không phải sự giúp đỡ.

Bà Ngọc Lan không nói, chỉ quay sang con trai bảo :

- Sau này phải nghe lời Ngân hằng, cố gắng học đi, có biết không?

- Con biết rồi – Lâm Phong ngoan ngoãn gật đầu.

- Con xin phép bác, con phải về rồi ạ – Ngân Hằng đứng lên lễ phép chào.

- Để thằng Phong đưa con về … con đừng ngại gì hết …phải để nó ý thức trách nhiệm một chút. Sau này cứ để nó đến đón con và đưa con về – Bà Ngọc Lan cương quyết nói.

Ngân Hằng vốn định từ chối nhưng nhận thấy cái gật đầu vui sướng nhìn về phía mình, người ta đã nhiệt tình đề nghị như thế, cô cũng không tiện từ chối.

- Thôi thì sau này, cháu nhờ bạn Phong đưa về giùm, còn đến cháu tự đến ạ – Ngân Hằng miễn cưỡng đưa ra yêu cầu của bản thân, dù sao khi về cũng là giờ cao điểm, xe buýt chạy rất chậm, chi bằng để Lâm Phong đưa về nhà sẽ nhanh hơn.

Chào bà Ngọc Lan, Ngân hằng theo chân Lâm Phong ra ngoài. Cậu chở cô về đến còn đường gần nhà cô, Ngân Hằng liền viện cớ:

- Bạn đưa mình đến đây thôi, mình tự đi được.

Lâm Phong biết cô không ở nhà mình nên cũng không miễn cưỡng, cậu dừng xe để cô xuống. Ngân Hằng chờ cho Lâm Phong chạy đi rồi mới quay người về nhà của Minh NHật.

Về đến nhà Minh Nhật cô đã thấy một bong người đứng chờ trước cổng. Cô thở dài bước đến, vẫn biết bà Kim Lương không dễ gì chấp nhận như vậy.

- Chị ….- Tiếng Ngân Hằng khe khẽ gọi, giọng thập thò sợ hãi.

Ngân Hằng nhìn bộ dáng e dè sợ hãi của em gái thật đáng thương, cô đứng lại nhưng không nói gì.

- Mẹ bảo em đến gọi chị và bé Bảo về – Ngân Quỳnh lưỡng lự rồi cuối cùng cũng nói ra, cô sợ Ngân Hằng nổi giận.

- Nói với bà ấy, chị sẽ không về đâu – Ngân Hằng lạnh lùng đáp.

- Chị! Đừng như vậy mà, chúng ta là người một nhà – Ngân Quỳnh cố sức khuyên nhủ.

- Em về đi.

- Chị, chúng ta vẫn là chị em chứ?

Ngân hằng không ngờ Ngân Quỳnh sẽ hỏi mình câu này. Cô thấy rõ Ngân Quỳnh rất trân trọng tình cảm chị em giữa cô và cô ấy. Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn Ngân Quỳnh, trong đôi mắt cô, Ngân Quỳnh lúc này không khác gì Gia Bảo, đều là những đứa em thân thương của cô, đều chảy cùng một dòng máu. Cô cảm thấy thương xót cho đứa em phải đứng giữa hai đầu cầu. Bên nào cũng nặng như nhau, không muốn mất bên nào cả.

- Chúng ta mãi mãi là chị em – Cô đáp lời rồi mĩm cười.

Gương mặt của Ngân Quỳnh bỗng giản ra, cô cười tươi nhìn chị gái mình rồi lao đến ôm lấy Ngân hằng gọi :
- Chị ….

- Đồ ngốc ….

- Em cứ tưởng chị sẽ ghét bỏ luôn em….

- Không đâu.

- Chúng ta cùng về nhà đi chị – Ngân Quỳnh buông Ngân Hằng ra cầu xin lần nữa.

- Hiện bây giờ chị không muốn về, đợi đến khi ba về rồi hãy tính – Ngân Hằng nhượng bộ đáp.

- Em đã điện thoại báo cho ba biết, ba bảo sẽ lập tức về đây.

Ngân Hằng chưa từng thấy ba nổi giận như thế bao giờ. Khi ba đứng trước cổng trường đón cô, Gia Bảo cũng được ba đón từ trường về, ba đưa cô về nhà Minh Nhật cám ơn và thu dọn đồ đạc. Muốn gửi nhà Minh Nhật một số tiền cảm tạ nhưng họ nhất quyết từ chối.

Khi raxe, ba cô nhìn cô một hồi lâu rồi mới nghẹn ngào nói:

- Đã làm khổ con nhiều rồi.

Cô không đáp, chỉ lẳng lặng ngồi vào xe.

Họ vừa về đến nhà đã thấy bà Kim Lương đứng đón, bà vội vàng chạy đến đón đồ đạc trong tay ông, nhưng ông dằn ra tự mình xách túi lớn túi bé vào nhà. Bà Kim Lương mặt mày xanh loét sợ hãi vội bước theo ông.

Ông vừa vào đến nhà, đã mở cái vali xách tay của mình ra, lôi ra một tờ giấy đặt xuống bàn cùng một cây viết, ông ngã người vào bàn:

- Đọc đi rồi ký tên.

Ngân Hằng ôm lấy Gia Bảo nép một bên, Ngân Quỳnh thì cũng sợ hãi không dám lên tiếng.

Bà Kim Lương phát run lên, bà run run cầm tờ giấy lên, đọc từng chữ từng chữ một trên tờ giấy. Bà thấy rõ bốn chữ lớn in hoa” ĐƠN XIN LY HÔN”

 

Bà Kim Lương nhìn ba Ngân Hằng run run nói không thành lời:

- Ông …ông ..ông …

- Nếu bà ký tên, những thứ đó thuộc về bà. Còn nếu không đồng ý thì một đồng bà cũng sẽ không có, bà chọn đi – Ba Ngân hằng lạnh lùng nói.

- Ông à, tôi biết mình sai rồi, tôi xin ông tha lỗi cho tôi….- Bà Kim Lương khóc lóc chạy đến ôm chân ba Ngân Hằng cầu xin – Ông đừng ly dị với tôi mà.

Ngân Hằng nghe thấy cũng giật mình, cô không chưa từng thấy nét mặt của ba lại giận đến như thế, càng không ngờ ông lại có thể hạ quyết tâm đến như vậy, quyết định ly hôn với bà.

Ngân Quỳnh nghe đến hai từ “ Ly Hôn” cũng giật mình hoảng hốt, cô nhìn ba mình không chớp mắt.

Ba Ngân hằng hất bà Kim Lương ra đứng dậy, hai tay đút vào túi quần nói:

- Bà biết không? Tui đã sai lầm một lần rồi, lại tiếp tục sai lầm lần nữa. Sai lầm thứ nhất của tui là có quan hệ với bà, sai lầm thứ hai của tôi là đưa bà về nhà. Để rồi cái nhà này bị bà làm cho tan nát. Từ trước giờ tôi nhẫn nhịn bà, không phải là tôi sợ bà, tôi chỉ là nghĩ, mình đã phụ lòng một người phụ nữ, không thể tiếp tục phụ người thứ hai. Cho nên dù biết đứa con gái của mình đã chịu biết bao nhiêu ấm ức và đau khổ, tôi cũng giả vờ như không biết. Tôi chọn lựa im lặng để cho cái gia đình này được êm ấm, để nó có thể được gọi là một cái gia đình. Nhưng tôi sai rồi, sai lầm rất nghiêm trọng. Chính vì thái độ im lặng của tôi khiến bà được nước làm tới, càng ngày càng quá đáng.

- Tôi sai rồi – bà Kim Lương nhào đến ôm chân ông khóc nức nở .

- Người sai là tôi. Là do tôi dung túng cho bà, nếu tôi tỏ thái độ ngay từ đầu, thì con gái tôi sẽ không phải chịu khổ, không phải sống trong những chuỗi ngày đau thương bị bà đánh đập. Bà có biết nhìn thấy những vết thương trên người Ngân Hằng tôi đau đến cỡ nào hay không hả. Tôi là cha mà không thể bảo vệ con mình, tôi quá nhu nhược, cứ nghĩ im lặng để duy trì cái mái nhà đã mục nát này.

- Tôi sai rồi, ông đánh tôi đi, mắng tôi đi, tôi xin ông đừng li hôn….cầu xin ông …..

- Bà cũng làm mẹ, bà có từng nghĩ đến việc Ngân Quỳnh cũng bị hành hạ như thế, bà có đau lòng đứa ruột hay không hả. Bà đánh nó, mẹ nó ở dưới suối vàng biết được sẽ đau lòng ra sao? Bà nói đi, con bà thì là con, con người ta không phải là con hay sao hả. Bà quá ư độc ác mà.

- Tôi sai rồi….tôi sai rồi….là vì tôi quá yêu ông…ông biết mà, từ lúc học đại học tôi đã yêu ông rồi. Nhưng ông yêu bà ấy, ông cưới bà ấy, tui đau khổ biết bao nhiêu. Tôi bất chấp liêm sĩ chấp nhận làm người thứ ba chỉ để ở bên ông mà thôi. Tôi thừa nhận tôi ích kỷ, tôi xấu xa nên mới đánh đập và hành hạ con bé, nhưng là vì tôi ghen. Từ trước đến nay tôi đều ghen với mẹ nó. Là bà ấy đã cướp mất ông, là bà ấy khiến tôi đau khổ, tôi hận bà ấy. …Ngân Hằng quá giống mẹ nó…cho nên tôi không chấp nhận được…cho nên dù biết là mình đã sai nhưng tôi lại không thể dừng lại. Bởi vì tôi biết, cho đến bây giờ trái tim ông cũng thuộc về bà ấy, nó chưa từng thuộc về tôi. Cho nên tôi hận, tôi ghen tỵ, mới hành động mất hết suy nghĩ như vậy. Tôi sai rồi ….tôi sai rồi ….từ nay tôi không dám nữa đâu, tôi xin thề ….tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa đâu.
Tôi sẽ coi Ngân hằng và Gia Bảo như con mình, tôi sẽ đối xử với chúng nó thật tốt để bù đắp….tôi xin ông …là vì tôi quá yêu ông mà thôi, ông tha thứ cho tôi lần này đi, đừng ly hôn, tôi không cần gì hết, tôi chỉ cần ông mà thôi – Bà Kim Lương nức nở cầu xin.

- Quá muộn rồi – Ba Ngân Hằng khẽ nhắm mắt đau khổ buôn ra mấy tiếng – Tôi không thể tha thứ cho bà được nữa. Ly dị là cách tốt nhất hiện nay để giữ lại cái gia đình này.

Bà Kim Lương khụy xuống, thái độ ông dứt khoát đến thế này bà chưa từng thấy, bà biết dù có cầu xin thêm bao nhiêu lần đi chăng nữa, ông nhất định sẽ không thay đổi quyết định ly hôn. Bà quay đầu nhìn Ngân Quỳnh đau khổ nói:

- Ngân Quỳnh, con mau cầu xin ba con đi, cầu xin ba con đừng ly dị với mẹ đi.

Ngân Quỳnh nãy giờ cũng đã khóc nức nở đầy sợ hãi, ngeh bà Kim Lương gọi cũng vội vàng quỳ xuống cầu xin ba mình:

- Ba! Con cầu xin ba, xin ba đừng li dị với mẹ. Con cầu xin ba, con không muốn xa mẹ đâu.

- Ba đã để lại cho bà ta số tiền không nhỏ, nếu biết tiết kiệm, bà ấy có thể sống tốt. Nếu con không muốn rời xa bà ấy, con có thể đi cùng bà ấy. Ba sẽ mua cho hai người một căn nhà riêng, hàng tháng sẽ gửi tiền phụ cấp cho con. Con yên tâm – Ông dứt khoát nói.

- Ba đừng như vậy mà ba – Ngân Quỳnh quỳ trên hai chân bò lại gần ông, nắm lấy ống quần ông cầu xin.
- Không, ông không cần tôi, lẽ nào cả Ngân Quỳnh ông cũng không cần Tôi sai rồi, ông cứ phạt tôi đi.
Nhưng xin đừng vứt bỏ hai mẹ con tôi – Bà Kim Lương nức nở gào lên.

- Ngân Quỳnh mãi mãi là con tôi. Nó có thể trở về đây bất cứ lúc nào, còn bà thì tuyệt đối không được – Ông không chút nương tình đáp.

Bà Kim Lương nghe xong thì sợ hãi vô cùng, bà vẫn mong ông nghĩ chút tình cảm con cái mà tha thứ, nhưng xem ra người có thể làm ông thay đổi thái độ chỉ có mỗi mình Ngân Hằng và Gia Bảo mà thôi. Bà liền lếch lại dưới chân hai chị em Ngân Hằng đang đứng đó mà đập đầu cầu xin.

- Ngân Hằng, Gia Bảo…cầu xin hai con hãy nói giúp dì đi, xin ba con đừng ly dị với dì.

Gia Bảo nãy giờ thấy cảnh tượng ba nổi giận thì sợ hãi, lại thấy bà Kim Lương với Ngân Quỳnh khóc lóc giàn dụa thì hoảng sợ nép vào lòng chị mình. Bây giờ thấy bà Kim Lương bò đến cúi đầu thì hoảng hốt đến bật khóc, ôm xiết lấy Ngân Hằng mếu máo gọi chị.

Ngân Hằng từ lâu đã không còn cảm xúc trước việc rôi nước mắt, nhất lại là nước mắt của bà Kim Lương.
Mặt cô lạnh lùng ôm lấy Gia Bảo lùi lại mấy bước cách xa bà Kim Lương, chưa bao giờ cô thấy bà ta thảm hại đến như thế. Cô nhìn bà ta lạnh lùng đáp:

- Người ly hôn với bà là ba chứ không phải tôi, bà có cầu xin tôi cũng vô ích mà thôi.

Nói xong, cô dẫn Gia Bảo đi lên lầu, bỏ mặc bà Kim Lương với sự cầu xin của bà ta.

Bà Kim Lương càng run lên, tia hy vọng cuối cùng cũng vụt tắt, bà khổ sở quay lại ôm Ngân Quỳnh nói:

- Ngân Quỳnh, mau cùng mẹ cầu xin ba con đi.

Nhưng chẳng để cho hai mẹ con cầu xin, ba Ngân Hằng đã quay người nói:

- Trong thời gian tìm nhà và giải quyết đơn ly hôn, tôi để mẹ con bà ở đây. Từ hôm nay tôi sẽ ngủ ở phòng Gia Bảo.

Nói rồi, ông cũng bỏ đi lên lầu.

- Ba…đừng như vậy mà ba – Ngân Quỳnh nước mắt ràn rục nhìn theo ông van cầu.

- Ngân Quỳnh làm sao đây. Ba con không thương hai mẹ con mình nữa rồi. Ba con không cần chúng ta nữa rồi – Bà Kim Lương ôm chầm lấy Ngân Hằng, hai mẹ con ôm nhau khóc không ngừng, tiếng khóc vang vọng khắp căn nhà.

Ngân hằng dỗ Gia Bảo ngủ xong, ba cô nhìn cô áy náy nói:

- Ba xin lỗi con. Chắc là con oán trách ba nhiều lắm cho nên mới không chịu gọi cho ba biết – Ba Ngân hằng nhìn cô tự trách.

Giận ông thì chắc chắn là có, nếu như ông không ngoại tình, nếu như ông không dẫn bà ta về nhà này thì sẽ không có sự việc đau lòng ngày hôm nay. Nhưng nói oán trách ông thì cũng không đúng. Ít ra cô biết ông vẫn yêu thương cô vô cùng, cũng biết ông luôn thấy có lỗi với cô, cố gắng bù đắp cho cô những thứ cô cần. Ngân Hằng thở dài nhìn ba mình nói:

- Ba! Cám ơn ba đã yêu thương con và Gia Bảo. Mọi chuyện từ trước đến nay, con không hề trách ba. Con không gọi cho ba là vì con không muốn ba phân tâm khi làm việc. Thật sự đã từ lâu rồi con muốn rời khỏi ngôi nhà này. Con không ép ba phải vì con mà li dị với bà ấy, nhưng con có một điều kiện muốn ba chấp nhận. Dù bất cứ giá nào, cũng xin ba đừng giao ngôi nhà này cho bà ấy. Công ty, tài sản con không cần, nhưng ngôi nhà này là nơi gia đình mình từng hạnh phúc, là nơi chất chứa hình bóng của mẹ. Dù con không muốn ở đây, nhưng cũng không muốn giao cho bà ấy.

- Ba hiểu, con yên tâm. Lần này ba dứt khoát li dị với bà ta, ba sẽ chia cho bà ấy một số tiền, để bà ta ra đi. Gia đình chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, xây dựng một cuộc sống hạnh phúc mới – Ông nhìn Ngân Hằng quyết tâm nói.

- Ba – Ngân Hằng xúc động kêu lên rồi ôm chầm lấy ba mình. Đây là ước mơ từ rất lâu của cô, cuối cùng nó cũng được thực hiện.

- Nhưng dì sẽ không chịu li dị dễ dàng như vậy đâu – Ngân Hằng buâng khuâng nhìn ba mình.

- Yên tâm….ba chưa từng đồng ý đem tài sản đứng tên chung cho bà ấy, cho nên dù có li hôn, bà ấy cũng chẳng có được bao nhiêu. Bà ấy không ngu ngốc đến nỗi cứ giữ lại một chút tiền ít ỏi đó mà bỏ qua một món tiền lớn như thế.

Ngân Hằng gật đầu, vậy thì cô yên tâm rồi, bà ta cũng không có cớ gì mà đe dọa cô, cô cũng không cần ngày ngày cam chịu để ba mình không mất mặt. Cô nhìn ba mình chậm rãi gật đầu, hóa ra ông vẫn là người đàn ông lí trí, vẫn biết để chỗ đứng cho cô và Gia Bảo trong căn nhà này.

Khi Ngân hằng trở về phòng mình, cô đã thấy Ngân Quỳnh ở trong đó, gương mặt ủ dột, đôi mắt sưng đỏ, nước mắt không ngừng rơi, đáng thương vô cùng. Thấy cô vào, Ngân Quỳnh vội vàng lau nước mắt đứng dậy, gọi khẽ:

- Chị ….

Ngân hằng biết Ngân Quỳnh vào phòng cô với mục đích gì, cô không đáp, chầm chậm bước vào, lấy một cái khăn giấy khe khẽ lau nước mắt cho Ngân Quỳnh. Ngân QUỳnh nhìn cô cảm kích rồi lần nữa kêu lên:

- Chị …

- Đừng nói gì hết, chị không giúp được đâu – Ngân Hằng vội vàng lên tiếng ngắt lời.

- Không phải đâu chị, em biết chỉ cần chị nói một câu, ba nhất định sẽ nghe theo chị mà ….xin chị hãy nói với ba hãy tha thứ cho mẹ em – Ngân Quỳnh lắc đầu tuyệt vọng cầu xin.

Ngân hằng nhìn Ngân Quỳnh lắc đầu đáp:

- Chị xin lỗi, chị không thể ….

- Chị…em cầu xin chị mà …em cầu xin chị mà ….chị làm ơn đi, chỉ cần chị lên tiếng, ba nhất định sẽ không li hôn với mẹ – Ngân hằng nức nở khóc quỳ xuống đất cúi lạy Ngân Hằng.

Ngân Hằng nhìn thấy cảnh đó đau lòng muốn rơi nước mắt, đứa em gái đáng thương của cô. Luôn là người đứng giữa giữa cô và bà Kim Lương.

- Xin lỗi em, chuyện đó là chuyện giữa ba và dì, chị không có quyền xen vào. Nếu ba vẫn muốn tiếp tục chung sống vớ dì, chị cũng không phản đối, ba muốn li hôn, chị cũng không thể xen vào. Nếu muốn xen vào thì chị đã xen vào từ lúc dì bắt đầu đánh chị, cho nên bây giờ muốn cầu xin, em hãy đến cầu xin ba – Cô dứt khoát từ chối.

- Chị … – Ngân Quỳnh yếu ớt gọi.

- Chị mệt rồi. Chị muốn nghỉ ngơi, em về phòng mình đi – Cô từ chối bàn luận tiếp.

Nói rồi cô bước lên giường nằm nhắm mắt lại. Ngân Quỳnh nhìn theo đôi mắt từ từ khép lại của Ngân Hằng, nỗi tuyệt vọng dâng cao trong lòng, cô biết, không thể cầu xin hay trách cứ gì Ngân Hằng được. Đó là tội mà mẹ cô phải gánh chịu . Tất cả đều là lỗi của bà không thể trách ai được. Cô lặng lẽ đứng dậy, nhìn Ngân Hằng khẽ nói:

- Chị, em xin lỗi chị. Đã làm khó chị rồi.

Cô ra ngoài khép cửa lại, Ngân Hằng bèn mở mắt ra thờ dài một hơi. Đã đến bước này rồi, cô không thể nhân từ. Ít ra phải làm cho bà ta hiểu ra và sau này không còn như vậy nữa. Đối với bà ấy, phải một lần cứng rắn mới khiến bà ta từ bỏ.

Nghĩ tới dáng vẻ tội nghiệp của Ngân Quỳnh, nước mắt cô rơi ra, khẽ nói thầm:

- Chị xin lỗi.

 

- Là thật sao? – Hà Nhi reo lên mừng rỡ khi nghe Ngân Hằng nói là cô đã trở về nhà và ba đã bàn vấn đề ly hôn với bà Kim Lương.

- Thật là tốt quá. Cuối cùng thì mình cũng thấy ba bạn sáng mắt ra – Bảo Trâm không chút nể tình thẳng thắn nói vê ba Ngân Hằng.

- Thôi đi, dù sao bác ấy cũng cũng lựa Ngân Hằng, chứng tỏ bác ấy rất yêu thương con mình – Nhật Tân xưa nay hiền lành nên không muốn chỉ ra sai lầm của ba Ngân Hằng.

- Mình là mình nóng lòng xem cái bản mặt của bà ta méo mó thế nào sau khi ly hôn với ba bạn – Xuân Phương ngước mặt nhìn trời tưởng tượng đến gương mặt đau khổ của bà Kim Lương .

Ngân Hằng nhìn sự vui mừng của các bạn dành cho cô cảm thấy yêu các người bạn này của mình biết bao nhiêu. Vốn dĩ chuyện trong nhà, cô cũng chẳng muốn nói ra bên ngoài, nhưng từ bao lâu nay, nhờ sự thông cảm và giúp đỡ của các bạn như việc giúp cô trực nhật lớp, hay hoàn thành công tác đoàn viên. Bởi vì bà Kim Lương thường hạnh họe làm khó khi cô đi sớm hay về trễ.

Giống như chuyện lần này cô bỏ nhà đi, cũng nhờ các bạn giúp đỡ nói với cô giáo chủ nhiệm, bởi bất kì lí do nghỉ học nào cũng phải có chữ ký của ba mẹ, nhà trường mới không truy cứu. Cho nên cô cũng không muốn giấu họ, đành kễ rõ mọi chuyện.

- Chiều nay chúng ta đi ăn mừng đi, thoát khỏi bàn tay của mụ phù thủy Kim Lương độc ác – Bảo Trân hào hứng tuyên bố.

- Đúng vậy, thoát khỏi bàn tay của bà Bất Lương – Xuân Phương vỗ tay hửng ứng.

- Nhưng mà …- Ngân hằng ngập ngừng.

- Lo gì chứ? Bây giờ đã khác trước rồi. Bây giờ Hằng đã tự do rồi, không còn phải lo nhìn sắc mặt của bà ấy nữa – Hà Nhi bèn khích lệ.

- Phải đó, chúng ta cùng đi đi – Nhật Tân cười hiền lành bảo.

Trước sự nhiệt tình của mọi người, Ngân hằng vui vẻ đồng ý.

Mọi người đang cười nói bàn nhau nên đi đâu thì thấy Ngân Quỳnh đi ngang qua, cô cười ngượng chào mọi người một cái rồi đi tiếp, tất cả bỗng trầm mặc xuống. Tuy không ưa gì bà mẹ của Ngân Quỳnh, nhưng theo đánh giá của mọi người thì Ngân Quỳnh là một cô bé hiền lành. Tuy vậy Xuân Phương và Bảo Trâm cũng không thích Ngân Quỳnh cho lắm. Hai người thường bảo nhau:” Mẹ nào con nấy thôi”

- Bạn ấy có nghe thấy lời của chúng ta nói không? – Nhật Tân lo ngại nhìn mọi người hỏi.

- Nghe thì nghe, sợ gì nào. Tụi mình có sao nói vậy, việc gì phải lo lắng người ta buồn phiền chứ – Bảo Trâm bĩu môi đáp.

- Phải đó, có trách thì trách bạn ấy đào thai nhầm người mẹ xấu thôi – Xuân Phương gật đầu nói.

Ngân Hằng nhìn theo dáng vẻ buồn bã của Ngân Quỳnh mà thấy xót thương cho đứa em gái vô cùng. Cô biết, Ngân Quỳnh sẽ chịu đã kích rất lớn nếu như ba cô và bà Kim Lương ly hôn với nhau. Cô vốn sức khỏe kém, chỉ sợ không chịu nổi đã kích này.

- Dẹp mấy bà đi, con người ta hiền lành như vậy, có cần độc miệng thế hay không? – Sơn Hải bỗng từ đâu chen miệng vào nói, theo sau là Bảo Duy.

- Gì đây ? Bênh vực à? Không phải ông thích nhỏ đó chứ – Xuân Phương hất mặt nhìn Sơn hải hỏi.

- Tui thích đó thì sao nào, còn hơn thích chằn cái như bà – Sơn Hải trợn mắt nhìn Xuân Phượng đáp lại.

- Ông nói ai chằn cái hả ? – Xuân Phương tức giận cung tay trước mặt Sơn Hải đe đọa hỏi.

- Tui sai rồi, tui xin lỗi bà – Sơn Hải làm ra vẻ sợ hãi nói – Đáng lí ra không nên nói bà là chằn cái, phải nói bà là sư tử hà đông mới đúng …haha…

Nói xong Sơn Hải liền bỏ chạy đi thật mau lẹ. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn kẻ còn đứng ở lại, được xem là đồng bọn của tên chạy trốn kia. Bảo Duy thấy tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn mình thì cười hehe nói:
- Mình vô tội nha….

Nói xong thì nhìn theo hướng Sơn Hải bỏ chạy gào lên:

- Hải! Chờ tao…….

Nói xong cũng bỏ chạy giữ lấy mạng.

Xuân Phượng tức giận chỉ có thể xách giày chọi theo mà thôi. Nhưng Sơn Hải đã chạy xa mất rồi, Bảo Duy cũng chạy đi rồi, chiếc giày bay vèo một cái vào đầu một bạn nam lớp khác.

- Ui da ….- Người đó quay đầu , mặt nhăn nhó nhìn dáo dát tìm kiếm thủ phạm gây ra tai nạn này.
Xuân Phượng biết mình gây họa lớn, nuốt nước miếng cái ực lùi lại phía sau mấy bước.

Nhật Tân đành chạy lại nhận lỗi với bạn nam đó:

- Bạn không sao chứ? Thàn thật xin lỗi bạn, bạn mình không cố ý.

Bạn nam đó quay lại nhìn vẻ mặt có chút cau có khó chịu, mọi người đều nhìn rõ gương mặt bạn ấy. Đó là một gương mặt dễ thương với cặp kính cận , mái tóc rũ xòa trước kính, dáng vẻ thư sinh rất đáng yêu.
Bạn nam đó nhìn Nhật Tân nhận lỗi, rồi nhìn mấy cô gái phía sau lấm la lấm lét thì cũng không trách gì nữa, khoát tay nói:

- Bỏ đi. Mình cũng không việc gì .

Nói xong bạn ấy bỏ đi, cả nhóm mới thở phào nhẹ nhỏm.

- Mà này, bạn ấy là ai vậy? Nhìn dễ thương ghê nha – Bảo Trâm thấy trai đẹp thì mắt sáng rỡ.

- Biết vậy mình chạy đến xin lỗi, sẵn tiện xin làm quen luôn – Hà Nhi chạy đến tỏ vẻ luyến tiếc nhìn theo cậu bạn đẹp trai đeo kính kia.

- Thôi đi, mê trai vừa vừa thôi – Xuân Phượng lườm hai nhỏ bạn mình rồi nói – Vô lớp rồi kìa.

Cả nhóm lục tục kéo nhau vào lớp.

- Xin lỗi, mình đến hơi muộn – Ngân Hằng nhìn thấy Lâm Phong ra mở cửa vẻ mặt chờ đợi đến buồn ngủ bèn hối lỗi nói. Vì cùng cả nhóm đi ăn nên đến trễ giờ dạy kèm cho Lâm Phong, lại không có cách gì thông báo cho cậu ấy biết.

- Không sao – Lâm phong tươi cười đáp.

- Mình không biết số điện thoại của bạn nên không gọi được. Bạn cho mình số đi, lần sau nếu có đến trễ, mình sẽ gọi điện thoại báo trước cho bạn một tiếng.

- Uhm…- Lâm Phong gật đầu rồi nhìn Ngân Hằng đọc mấy con số.

Ngân Hằng bèn cẩn thận viết lại, sau đó cất vào trong cặp.

- Vậy bạn cũng cho lại mình số điện thoại đi – Lâm Phong nhân cơ hội này bèn hỏi xin số điện thoại của Ngân Hằng.

- Mình không sài điện thoại – Ngân Hằng cười ngượng đáp.

Lâm Phong không biết điều này, thấy vẻ ngại ngùng trên mặt Ngân Hằng thì bối rối. Thời đại hiện nay, lớp trẻ không ai không sắm cho mình một chiếc điệnt hoại dù là rẻ tiền đi chăng nữa, cho nên cậu cũng đinh ninh là Ngân Hằng có điện thoại, mặc dù cậu chưa từng thấy cô sài. Nhưng cậu nghĩ người trầm lặng như cô ít sử dụng mà thôi.

- Chúng ta học bài thôi. Bài mình đưa bạn làm tới đâu rồi – Ngân Hằng lên tiếng để Lâm Phong không còn thấy bối rối nữa.

- Cái này ….- Lâm Phong cầm cây viết gãi gãi đầu mình.

- Bạn chưa làm à ? – Ngân Hằng chau mày khó chịu nhìn Lâm Phong.

- Mình làm rồi – Lâm Phong sợ Ngân Hằng giận nên vội vàng phân bua, sau đó cắn môi tiếp tục gãi đầu buồn bã nói tiếp – Nhưng làm không ra.

Biểu hiện của Lâm Phong như đứa bé biết mình đã làm người lớn giận, cứ lấm lét nhìn sắc mặt rồi lại cúi đầu khiến Ngân Hằng muốn giận cũng không thể giận, phì cười nói:

- Lại đây, mình giảng cho.

- Không được đánh, bà chị hung dữ – Lâm Phong nói giọng mè nheo

- Được rồi không đánh – Ngân hằng lườm cậu rồi khẽ cười một cái, nhưng lại càng khiến Lâm Phong thấy đáng sợ hơn nữa. Nói không đánh nhưng không có nghĩa là không kõ đầu hay đại loại gì đó.

Nhưng Lâm Phong vẫn tiến đến ngồi bên cạnh cô, cậu lịch sự tạo khoảng trống giữa hai người, ngồi nghe Ngân Hằng giảng từng bước một. Giọng Ngân Hằng trầm đều thanh thanh khiến Lâm Phong chăm chú lắng nghe, ngón tay trắng hồng cầm bút của cô viết những con số như đang múa. Tuy cố gắng nghe giảng, nhưng đầu óc cậu bị giọng nói và hương thơm bên người cô làm hỗn loạn, tim đập không ngừng. Nhịn không được lén lút nhìn cô một cái, bị Ngân Hằng bắt gặp thì đỏ mặt vội quay mặt đi.

Ngân Hằng cũng hơi đỏ mặt, đang giảng bài, cảm thấy một luồn hơi ấm phủ lên mặt, thậm chí nghe rõ tiếng tim đập của Lâm Phong, cô cũng chỉ là một thiếu nữ mới lớn, thường xuất hiện những rung động e ấp, cho nên đối với phản ứng dồn dập của người bên cạnh không thể không có cảm giác. Đối với những ánh mắt nồng nàn như thế này tim không khỏi đập mạnh, càng nhận ra khoảng cách giữ hai người khá gần, không gian bỗng chốc trở nên mờ ảo. Cô tằng hắng một cái nói:

- Hiểu rồi chứ?

Lâm Phong vô thức gật đầu. Cô bèn đẩy quyển vở sang bên cậu, rồi tạo khoảng cách giữ hai người nói:
- Bạn tự giải thử xem.

Lâm Phong gật đầu rồi cằm bút hý hoáy giải. Thật ra, những bài Ngân Hằng ra đều đơn giản, cậu không ngốc đến nỗi không giải được, nhưng những khi ngồi giải, chẳng hiểu tại sao lại cứ nghĩ đến vẻ mặt chuyên chú của cô, từng nét mặt cử chỉ của cô mà thôi, nên chẳng thể nào giải được. Bây giờ đành ngồi giải nghiêm túc.

Ngân Hằng thấy đôi lúc Lâm Phong xoay xoay bút là biết cậu đang bí, bèn đến sát bên chồm người nhìn bài giải của cậu để xem cậu giải đến đâu tiện đường hướng dẫn. Lâm Phong cao lớn hơn cô rất nhiều, nên Ngân hằng chỉ có thể chồm người từ phía sau lưng cậu nhìn lên, tóc cô rớt xuống vai chạm nhẹ lên tay của Lâm Phong ngay lên một xung động nhẹ trong lòng cậu, cảm nhận được hơi thở thơm ngát của cô, hơi ấm của cô đang bao trùm lên cậu, cả thân người bỗng cứng đờ. Tay cầm bút run nhẹ, cậu phải hít thật sâu cố gắng giấu đi cảm xúc đang cuộn trào trong lòng mình.(Vầy sao học được hả trời)

Chỉ chốc lát cậu có thể giải xong hết mấy bài tập. Ngân Hằng cười vui vẻ nói với Lâm Phong:

- Không khó lắm, đúng không? Chỉ cần nắm vững công thức thì có thể giải được.

- Đúng vậy – Lâm Phong vui mừng đáp rồi quay lại muốn nói tiếng cám ơn với Ngân Hằng thì ….

Hai gương mặt đối với nhau, bốn mắt giao nhau, cả hai gần trong gan tất.

Lần đầu tiên Ngân Hằng mới nhìn kỹ Lâm Phong ở khoảng cách gần như thế. Cô thấy chân mày của Lâm Phong rất rậm, đôi mắt cậu rất đẹp, sâu và trong. Sóng mũi rất cao, vầng trán nhô, mái tóc bóng mượt. Cô đã hiểu vì sao mà con gái lại thích cậu ấy đến như vậy.

Anh mắt Lâm Phong vẫn bất động nhìn cô không rời. Ngân Hằng thấy bối rối vô cùng, cô chưa từng trải qua cảm xúc này, một cảm xúc rất khác lạ, vừa muốn từ chối, lại vô tình bị thu hút không muốn rời ra. Cũng may ngay lúc đó, người làm đã bê một khay trái cây đem đến, mới cắt đứt không khí như bị ngưng đọng kia. Hai người ngượng ngạo ngồi rời nhau ra.

Cả hai sau đó không ai dám nhìn ai, Ngân hằng thấy mặt Lâm Phong còn đỏ hơn mặt mình. Cô cảm thấy Lâm Phong có chút gì đó, giống như một con gió mát đang len lõi vào tim.

Khi Ngân hằng về đến nhà, đã thấy bà Kim Lương thân chinh ra mở cửa. Bà ta nhìn Ngân Hằng đầy ngượng ngập, rồi ấp úng nói:

- Dì nấu cơm rồi, con cứ về phòng tắm rửa đi, lát nữa ba con về, chúng ta ăn cơm.

Ngân Hằng nhìn bà ta một cái không nói gì đi thẳng lên phòng.

Cô đi ngay qua phòng của NGân Quỳnh, cửa khép hờ, nhìn vào bên trong, thấy Ngân Quỳnh đang úp mặt xuống bàn khóc lóc. Cô biết Ngân Quỳnh khóc vì điều gì, long cô cũng vô cùng đau đớn.

Ở đời, con người ta có nhiều sự chọn lựa, nhưng đ số điều ích kỷ, chọn lựa việc có lợi cho bản than. Lần này cô cũng muốn ích kỷ một lần, Muồn để cho bản thân mình một lần tự do.

Khi ba cô về nhà, người giúp việc lên gọi cô xuống ăn cơm, trên bàn chỉ có ba cô, bà Kim Lương, bé Bảo, còn Ngân QUỳnh thì không.

- Ngân Quỳnh sao không xuống ăn cơm – Ba cô hỏi người giúp việc.

- Cô ấy bảo, cô ấy khó ở trong người, không muốn ăn cơm.

- Để em lên xem con bé thế nào – Bà Kim Lương e dè nói – Mọi người cứ ăn cơm trước đi.

Nói rồi bà ta đi lên lầu, Ngân Hằng nhìn theo. Trong long cô một chuỗi bất an dang trào.

Đêm đó, Ngân Quỳnh sốt cao, miệng nói lảm nhảm, nhưng nhất quyết không chịu đi bệnh viện. Ba cô lo lắng vô cùng, khuyên bảo hết lời. Bà Kim Lương nước mắt ngắn dài bên cạnh năn nỉ, NGân Hằng đứng một bên lo lắng.

Cuối cùng Ngân Quỳnh khóc đầy nước mắt nắm lấy tay ba cô nhìn ông van cầu:

- Ba, ba đừng ly dị với má nha ba, con cầu xin ba

Ông đưa tay vuốt ve gương mặt đầm đìa nước mắt của Ngân Quỳnh, sau đó nhìn vẻ mặt hối lỗi của bà Kim Lương, cuối cùng ông nhìn Ngân Hằng. Cô quay mặt đi không nhìn lại ông, từ từ cất bước ra ngoài, đằng sau là tiếng thở dài của ba cô

 

Ngân Hằng bước vào trong ngôi chùa bỏ hoang đó. Không biết ngôi chùa này có từ bao giờ, nhưng nó bị bỏ hoang từ lâu lắm rồi. Mỗi khi buồn bã, Ngân Hằng đều chạy đến đây ngồi khóc. Dường như chỉ có sự yên tĩnh nơi đây mới có thể làm lòng cô lắng dịu lại mỗi khi khóc xong. Nơi này giống như chỉ dành cho cô, bởi vì ngoài cô ra, ít thấy ai tới lui, vì người ta đồn rằng ngôi chùa này có ma nên các vị sư mới bỏ chùa mà đi. Nhưng cũng đã lâu lắm rồi cô không đến đây nữa, bởi vì bà Kim Lương hay làm khó cô mỗi khi cô đi đâu đó về.

Hôm nay cô lại đến đây ngồi, nếu như Minh Nhật không nhắc lại, cô đã quên mất là có một nơi vẫn dành cho mình. Tâm tư Ngân Hằng đầy mâu thuẫn và hỗn loạn.

Tha thứ hay tiếp tục hận thù?

Trong đầu cô hai mâu thuẫn này đối nghịch với nhau, đấu tranh với nhau. Bỏ qua cho bà Kim Lương, tiếp tục sống cuộc sống cam chịu, hay thẳng thừng xua đuổi bà ta để bắt đầu lại cuộc sống mới.

Nếu như cô chọn bỏ qua, vậy cuộc sống sau này của cô và Gia Bảo sẽ thế nào, có sự thay đổi khác không? Khi có lời hứa ăn năn của bà Kim Lương như thế.

Còn nếu cô không chấp nhận tha thứ cho bà ấy thì sao? Ba cô cuối cùng có chọn lựa ly hôn hay không? Ngân Quỳnh sẽ thế nào?

Cô nhìn Ngân Quỳnh đau khổ đến suy sụp như thế, cô cũng không đành lòng, không nhẫn tâm ép buộc hai mẹ con họ phải rời nhau ra.

Cô rơi vào cái cảm giác làm người xấu không được, làm người tốt cũng không thể.

- Mẹ ơi, con phải làm sao hả mẹ.

Ngân Hằng bỗng thấy nhớ mẹ vô cùng, nước mắt cô rơi xuống , cảm giác bất lực khó xử và đau khổ dồn đến. Nếu như có mẹ ở đây, có lẽ mẹ sẽ cho cô lời khuyên bảo tốt nhất. Mà nếu như mẹ cô còn sống, có lẽ cô sẽ không sống trong khổ sở thế này.

Một chiếc khăn đưa tới trước mặt cô, một chiếc khăn màu xanh nhạt, được xếp ngay ngắn. Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn lên. Minh Nhật đứng trước mặt cô, vẻ mặt trầm lặng rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh. Minh Nhật không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cứ thế im lặng dùng khăn giúp cô lau khô nước mắt.

- Lúc mình nhìn thấy Hằng lần đầu tiên, Hằng khóc rất nhiều rất lớn, không như bây giờ, đến khóc cũng kiềm chế. Hãy đem hết buồn phiền trong lòng theo nước mắt trôi hết ra ngoài.

- Bây giờ không giống như lúc đó, bị đánh một trận không khóc, rồi lén lúc khóc lớn ở đây. Bây giờ bản thân mình rất mâu thuẫn, bởi vì mình không biết có nên kiên quyết bắt ba mình ly hôn với dì hay không?

- Có muốn biết ý kiến của mình hay không? – Minh Nhật nhìn thật sâu trong đôi mắt Ngân Hằng hỏi.

Ngân Hằng chớp mắt một cái rồi khe khẽ gật đầu. Có lẽ bây giờ cô cần nhất là ý kiến của người khác để giải quyết mâu thuẫn trong lòng mình.

- Nếu là mình, mình sẽ chọn lựa sự ích kỷ cho bản thân – Minh Nhật lập tức đáp ngay câu trả lời của mình. Sau đó cậu chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn về hướng xa xăm nói:

- Đó chính là cuộc đời. Cuộc đời vốn dĩ rất khắc nghiệt, mọi người dẫm đạp lên nhau mà sống. Đôi khi con người ta có thể rộng lượng bỏ ra hàng trăm triệu để quyên góp cho người nghèo, đôi khi người ta sẵn sàng giơ tay ra để cưu mang cho những số phận nghèo khổ. Nhưng một khi dính dáng đến lợi ích bản thân thì dù là anh chị em ruột đi chăng nữa họ vẫn kéo nhau ra tòa đòi quyền lợi cho mình. Đó chính là sự ích kỷ, sự tư lợi riêng trong lòng mỗi một con người. Chẳng ai có thể trách được họ, bởi vì ai cũng phải vì bản thân mình mà sống.

Nói đến đây, Minh Nhật quay lại nhìn Ngân Hằng, ánh mắt cậu ẩn chứa một sự lạnh lẽo vô cùng:

- Cho nên bạn cũng vậy, hãy vì bản thân mình mà sống ích kỷ một lần. Huống chi bạn còn có Gia Bảo, bạn có thể không vì mình, nhưng cũng nên vì thằng bé. Bạn không thể cứ mãi cúi đầu như thế. Dù là ích kỷ đi chăng nữa cũng cần một dũng khí rất lớn để thực hiện sự ích kỷ của bản thân mình.

Lời Minh Nhật nói gây xáo động không ngừng trong lòng Ngân Hằng. Bản chất của con người là tham lam và ích kỷ, không ai có thể trách được họ, bởi vì họ không chỉ sống cho bản thân mình mà còn là sống cho người mình thương yêu nhất. Cô không chỉ tham lam ích kỷ cho bản thân mình, mà còn là vì Gia Bảo.

Trong lòng Ngân Hằng hạ quyết tâm, cô phải ích kỷ một lần. Cô nhìn Minh Nhật gật đầu , khóe môi cong lên nói:

- Cám ơn bạn đã giúp mình có được dũng khí làm người này.

- Không có gì, mình đã nói, chúng ta có nhiều tâm trạng giống nhau nên mình hiểu rõ. Mình cũng là người chọn con đường ích kỷ cho bản thân mình, sự ích kỷ của mình vì bà nội đã mù của mình – Minh Nhật khẽ cười lắc đầu buồn bã đáp.

Ngân Hằng nở nụ cười tươi nhìn Minh Nhật, quả thật, chỉ có Minh Nhật mới có thể giúp cô tháo đi khúc mắc trong lòng mình.

- Bạn mau về nhà đi. Nếu sau này có chuện gì buồn thì nói cho mình nghe, chúng ta cùng bàn bạc thử xem. Bạn trốn đến đây, Gia Bảo không tìm thấy bạn nên rất sợ, thằng bé gọi đến nhà mình hỏi có phải bạn đã bỏ đến nhà mình ở hay không? Thằng bé tưởng bạn bỏ nó, nên khóc rất nhiều. Cho nên mình mới đoán bạn đến đây.

- Uhm ….mình sẽ về ngay, tạm biệt và cám ơn bạn.

- Tạm biệt

Ngân Hằng từ từ lui bước ra về, trong lòng cô nhẹ nhỏm hơn rất nhiều. Mặc kệ tương lai ra sao, cô nhất định phải tranh đấu tìm kiếm một vùng trời tự do.

Mặc kệ ba cô quyết định ra sao đi chăng nữa, ít ra cô cũng thấy mình đủ dũng cảm, đủ mạnh mẽ để tiếp tục tồn tại trong cuộc sống đáng sợ này.

Thoảng trong gió, Ngân Hằng nghe vang vọng lời mẹ mình từng nói:” Phẩm chất tốt đẹp nhất của đời người là lòng khoan dung tha thứ”

- Này! Tặng cho bạn – Lâm Phong cười tít cả mắt giơ cao một cái hộp hình vuông được gói rất đẹp trên tay mình rồi đặt trước mặt Ngân Hằng, ánh mắt cực kỳ trông đợi, trông như chú cún con mong đợi được thưởng.
- Cái gì vậy – Ngân Hằng ngơ ngác chớp chớp mắt nhìn món quà trước mặt rồi nhìn Lâm Phong hỏi.

- Bí mật – Lâm Phong nhún vai lắc đầu cố tạo vẻ kì bí.

- Mình không lấy đâu – Ngân Hằng đẩy cái hộp trả về trước mặt Lâm Phong từ chối.

Gương mặt tươi cười của Lâm Phong bỗng xụ xuống buồn thiu như trẻ con bị lấy mất niềm vui, ngước đôi mắt đầy đáng thương hỏi Ngân Hằng:

- Tại sao?

- Không phải là sinh nhật mình, cũng không phải ngày gì đăc biệt vì sao bạn lại tặng quà cho mình – Ngân Hằng nhìn cậu hỏi ngược lại.

- Cứ coi như là quà học trò tặng cô giáo đi – Lâm Phong cố ép.

- Mình đến dạy có lãnh lương mà, không cần phải tốn thêm tiền mua quà tặng mình đâu – Ngân Hằng nhất quyết từ chối. Cô bất đắc dĩ mới đến dạy Lâm Phong, cho nên cô không muốn mắc nợ gì với cậu hết.

Lâm Phong thở dài một hơi chán nản rồi nói, giọng cậu có chút nhõng nhẽo:

- Coi như nể mặt mình mà nhận món quà này đi. Mấy hôm nay mình rất ngoan, lúc nào cũng ngồi ở nhà học, chỉ đi ra ngoài mua món này cho bạn thôi đó. Dù sao mình cũng đã mua rồi, không thể trả lại người ta được.
Đây cũng là một tấm lòng, bạn lẽ nào cứ phải từ chối phụ lòng của mình sao.

Ngân Hằng nghe Lâm Phong nói như thế thì cũng không nỡ, bèn miễn cưỡng đưa tay ra nhận món quà của Lâm Phong, nhưng nghiêm nghị nhắc nhở:

- Mình chỉ nhận lần này thôi đó.

Lâm Phong bèn vui vẻ cười gật đầu. Nét mặt tươi rói như hoa hướng dương giữa trời xuân thật vô cùng đánh yêu khiến Ngân Hằng cũng vui theo mà khóe môi cười khẽ. Cô nhìn món quà trên bàn rồi tò mò muốn biết bên trong chiếc hộp là cái gì?

Khi Lâm Phong đưa Ngân Hằng về đến nhà, nhìn món quà cầm chắc trên tay Ngân Hằng cậu khẽ cười hài lòng, nhìn cô căn dặn:

- Khi về phòng, nhất định phải mở món quà này liền nha.

Lâm Phong làm Ngân Hằng tò mò vô cùng, không biết món quà cậu tặng cô là gì mà lại bí mật đến thế, cô khẽ gật đầu nhận lời cậu.

Lâm Phong bèn trèo lên chiếc xe đạp nhanh chóng chạy đi. Ngân Hằng nhìn theo một lát rồi quay lưng đi vào nhà.

- Con về rồi sao ! – Bà Kim Lương vội vã chạy ra mĩm cười nhìn cô hỏi thân thiết.

Ngân Hằng làm mặt lạnh nhìn bà một cái nhưng không trả lời rồi bỏ đi thẳng về phòng.

Mấy ngày hôm nay, bà ta rất cố gắng thay đổi, tự mình nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa mà không cần sai bảo người làm. Quần áo của Ngân Hằng cũng được bà ta xếp gọn gàng cho vào tủ. Trước đây, bà ta luôn để cô tự làm, không cho người giúp việc động đến.

- Bà làm ơn đừng có động đến đồ của tôi, tôi không thích bà bước chân vào phòng tôi – Ngân Hằng lạnh nhạt từ chối sự ân cần của bà ta.

Khi nấu cơm cũng toàn là món cô và Gia Bảo thích ăn.

Gia Bảo còn nhỏ cứ vô tư ăn không suy nghĩ, nhưng Ngân Hằng chỉ gấp vài đũa rồi hừ lạnh nói:

- Mùi vị chẳng thể nào bằng được với lúc mẹ tôi làm.

Bà Kim Lương tái mặt nhưng chẳng dám nói gì. Ngân Quỳnh cũng không dám lên tiếng bênh vực mẹ mình, chỉ biết cúi đầu ăn cơm.

- Chuyện của cái nhà này, từ nay không cần bà nhúm tay vào nữa – Thấy thái độ dứt khoát của Ngân Hằng, ba cô bèn nói.

Bà Kim Lương ôm mặt ngồi khóc, luôn miệng tự trách:

- Tôi biết lỗi của mình rồi mà….xin ông…xin ông…cho tôi một cơ hội đi có được không?

Ngân Quỳnh nhìn mẹ cũng rơi nước mắt khóc theo, cô nghẹn ngào gọi:

- Ba …..

Nhưng ông cũng chỉ đành thở dài buông đũa xuống rồi đứng dậy bỏ đi lên lầu. Gia Bảo nhìn mọi người khóc lóc, ba nổi giận bỏ đi, cũng mếu máo nắm tay Ngân Hằng lắc lắc gọi:

- Chị ….

Ngân Hằng quay đầu nhìn em trai, xoa đầu nó vài cái rồi cũng đứng dậy bỏ đi lên lầu.

Cô bây giờ mà nói, dù bà Kim Lương có tỏ thái độ ân cần bao nhiêu, ăn năn bao nhiêu, hối lỗi bao nhiêu đi chăng nữa, cô cũng không tiếp nhận. Cô không muốn bà ta có cơ hội mộng tưởng thêm nữa

Cầm món quà trên tay quay về phòng trong ánh mắt tuyệt vọng của bà Kim Lương, Ngân Hằng chẳng còn lòng dạ nào muốn mở ra xem món quà bên trong là cái gì.

Vì thế cô lấy quần áo đi tắm, khi trở ra bên ngoài trời sẫm tối bắt đầu đỗ mưa. Cô nghe tiếng nhạc êm dịu vang lên trong phòng mình, mở cửa bước vào thấy Gia Bảo đang ngồi trên giường mình, tay cầm một chiếc điện thoại di động màu hồng rất đẹp, chiếc hộp quà bị xé ra tan tành.

- Chị…chị mua điện thoại cho Bảo phải không chị – Gia Bảo thấy Ngân Hằng thì cười hớn hở reo lên hỏi.

Ngân Hằng nghe tiếng điện thoại reo, vội vàng đóng cửa lại chìa tay nói:

- Bé Bảo ngoan, trả điện thoại cho chị. Mai mốt chị mua điện thoại khác cho em.

Bé bảo cứ nghĩ đây là điện thoại đồ chơi mà Ngân hằng mua cho nó, nên rất vui, nghe Ngân Hằng nói vậy thì xụ mặt buồn bã trả lại cho cô. Ngân Hằng xoa đầu em trai rồi nhìn thằng bé tiu nghỉu đi ra ngoài mới bắt máy.

Ngân Hằng trước nay chưa từng xài điện thoại di động nên lúng túng một lúc mới có thể bắt máy:
- A lô!

Đầu dây bên kia im lặng không đáp, chỉ có tiếng thở run run.

- Lâm Phong! – Ngân Hằng khẽ gọi.

- Mình chờ bạn bắt máy rất lâu – Giọng Lâm Phong run rẩy nói.

- Xin lỗi ….- Ngân Hằng bèn đáp, nhưng nhận ra giọng nói run run của Lâm Phong thì hơi hoảng hốt hỏi – Bạn đang ở đâu?

- Mình …. – Đáp lại lời Ngân hằng là tiếng ngập ngừng của Lâm Phong và tiếng mưa quần vũ mỗi lúc một lớn.
- Bạn ở trước nhà mình sao? – Ngân Hằng nhanh chóng đoán được nơi mà Lâm Phong đang ở.

- Uhm….

Ngân Hằng vội vơ cái áo khoác mặc vào vì cô đang bận trên người một bộ đồ bộ không tiện chạy ra ngoài với bộ dạng như thế.

Ngân Hằng cầm dù bước ra ngoài, nhìn trước ngó sau tìm kiếm, cuối cùng nhìn thấy Lâm Phong đang đứng bên ngoài mái hiên nhà hàng xóm. Thân hình cao lớn tựa vào cánh cửa nhà khẽ run lên từng trận theo những cái lạnh giá của gió lùa. Mái tóc bị ướt phủ trên trán lại khiến cậu tỏa ra một sức hút. Đôi mắt cậu cụp xuống để lộ đôi hàng mi đen dài rất đẹp phụ bên trên cái mũi cao thanh nhìn chiếc điện thoại trên tay cậu suy tư. Dáng vẻ của cậu lúc này trông vô cùng quyến rũ.

Ngân hằng bước nhanh về phía cậu, một tay siết chặt cây dù trên tay, một tay siết chặt cái điên thoại – món quà mà Lâm Phong vừa tặng.

- Đồ ngốc ….- Cô bước đến nhìn Lâm khẽ mắng – Sao lại không về nhà mà gọi cho mình, đứng dưới mưa thế này không lạnh sao.

Lâm Phong không ngờ Ngân Hằng lại ra đây, cô đột nhiên tắt máy khiến cậu buồn vô cùng, chỉ biết thẫn thờ nhìn cái điện thoại mà chẳng thể làm gì trong cơn mưa dầm dề này.

- Bạn ….- Lâm Phong sững sốt kêu lên…- Mình thấy lần trước bạn không biết số điện thoại của mình …cũng không có điện thoại …nên mình ….Mình chỉ là muốn để tiện liên lạc thôi, không có ý gì đâu – Lâm Phong vội vàng lên tiếng phân bua, cậu sợ Ngân Hằng hiểu lầm – Mình chỉ muốn chắc là có thể liên lạc được với bạn rồi mới ra về, chỉ là không ngờ trời lại mưa.

Ngân hằng nhìn cái vẻ ấp a ấp úng của Lâm Phong cố giải thích với cô tại sao cậu đã đánh xe chạy đi rồi còn vòng lại đợi trước nhà cô khác xa với dáng vẻ ngông cuồng ở lớp thì cảm thấy cậu đáng yêu vô cùng.
Lâm Phong thoáng đỏ mặt khi nhìn thấy bộ dạng vô cùng bình dị của Ngân Hằng lúc ở nhà, cô bận một bộ đồ bộ cổ hình vuông, để lộ một khoảng vai trần, dù cho chiếc áo khoát che đi, vẫn để lộ một khoảng vai trần cùng chiếc cổ trắng thon thon của cô. Cái quần lững trên mắt cá chân một đoạn bị mưa làm ướt một khoảng bên dưới . Lâm Phong vội kêu lên:

- Bạn vào nhà đi, bên ngoài mưa ướt sẽ lạnh đó. Mặc kệ mình, mình không sao đâu.

Ngân Hằng nhìn Lâm phong bị mưa ướt lạnh run mà còn lo cho cô, trong lòng có chút run động, cô giương dù cao hơn một chút kéo Lâm Phong bước vào dù cùng mình.

- Vào nhà mình đi – Cô khẽ khàng bảo Lâm Phong.

Lâm Phong có chút ái ngại hỏi lại:

- Không sao chứ.

- Không sao – Ngân Hằng đáp.

Hai người cùng che dù dắt chiếc xe đi vào nhà Ngân Hằng.

Hai người vừa vào nhà, bà Kim Lương nhìn Lâm Phong dò xét lên tiếng hỏi Ngân Hằng:

- Bạn con à.

Ngân hằng thoáng đỏ mặt một chút, lúng túng gật đầu với bà Kim Lương. Cô chưa từng dẫn bạn nam nào về nhà, lại bị bà Kim Lương bắt gặp như thế này nên ngượng vô cùng.

- Bạn ấy bị mắc mưa, nên con cho bạn ấy vào nhà tạm trú – cô cố ý nhấn mạnh hai từ cuối để bà Kim Lương không hiểu lầm.

- Uhm, hai đứa lên phòng trước đi, dì làm cái gì ấm rồi đem lên sau – Bà Kim Lương gật đầu hiểu chuyện nói.
Ngân Hằng vốn chỉ định để Lâm Phong vào nhà trú mưa một lát mà thôi, vốn định cho cậu ngồi ở phòng khách đợi tạnh mưa mới về. Không ngờ bà Kim Lương lại bảo cô dẫn Lâm Phong về phòng như thế, nếu bảo không được thì cũng thấy khó xử, nhưng nếu dẫn cậu vào phòng thì ….

Ngân Hằng kìm nén tiếng thở dài, miễn cưỡng dẫn Lâm Phong vào phòng.

Lâm Phong vừa bước vào phòng Ngân Hằng , cậu đã cảm nhận được một mùi hương nhè nhẹ, không khí trong phòng vô cùng ấm. Lần đầu tiên cậu bước vào phòng con gái, lại là phòng của Ngân Hằng, tim cậu không khỏi đập loạn xạ cả lên, mặt thoáng ửng hồng, cả người nóng bừng lên khiến cái lạnh nhanh chóng bị xua đi.

- Ngồi đi – Ngân Hằng chỉ tay vào ghế bàn học của mình nói.

Khi Lâm Phong ngồi xuống thì không khí giữa cả hai trở nên gượng ngạo vô cùng. Không phải chưa từng ở riêng với nhau, chỉ là bối cảnh lần này lại là phòng của cô.

Ngân Hằng đưa chiếc khăn của mình cho Lâm Phong lau tóc, Lâm Phong liền dùng nó lau khô đầu, nhưng khăn của cô có mùi hương chanh khiến tim cậu lần nữa co bóp mạnh. Tay cậu ngừng lại run run, ngây ngất.
Ngân hằng cứ tưởng cậu vụng về nên đưa tay lấy khăn giúp cậu lau tóc. Tay hai người bất ngờ chạm vào nhau, một cảm giác kì lạ xuất hiện khi bài bàn tay chạm vào nhau như một luồn điện xẹt qua, cả hai ngây người nhìn nhau bối rối.

Cũng may lúc đó bà Kim Lương bê hai ly trà gừng nóng lên, cho nên hai người , Ngân hằng rút tay lại, bước lui vài bước. Lâm Phong quay đầu cố lau sạch nước trên tóc.

- Dì mang nước lên cho hai đứa, uống đi kẻo cảm lạnh – Bà Kim Lương nhỏ nhẹ nói, nhưng cả hai người không còn đầu óc nghe thấy tiếng nói của bà. Bà Kim Lương cũng không nán lại mà bước nhanh đi ra ngoài.
- Sao bạn không bắt máy ngay – Lâm Phong tìm kiếm chuyện để nói, xóa bỏ không khí ngượng ngập xung quanh.

- Mình…mình không quen sử dụng – Ngân Hằng ngượng ngùng khai thật.

Lâm Phong sau chút ngạc nhiên thì gật đầu tỏ ý hiểu, rồi nhanh nhảu nói:

- Để mình hướng dẫn cho bạn.

Ngân Hằng vốn dĩ thấy món quà này khá đắc tiền, không muốn nhận, nhưng Lâm Phong đã đứng chờ dưới mưa nên không nhẫn tâm trả lại, phụ lòng tốt của cậu bèn gật đầu để cho Lâm Phong hướng dẫn cách sử dụng điện thoại.

Hai cái đầu chụm vào nhau tìm hiểu cái điện thoại, không hề hay biết bên ngoài có ánh đèn plash chớp liên tục.

 

Hết chương 4

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ