Chương 36:
“Cởi!” Ta nắm chặt tay!
“Không cần!” Người nào đó túm nhanh tiểu cơ ngực.
“Bảo anh cởi liền cởi! Ít nói nhảm!”
“Nói không là không!”
“TMD anh chính là muốn lão nương tự mình động thủ, xem lão nương không mượn cơ hội sờ tiểu cơ ngực, đừng trách lão nương tâm ngoan thủ lạt!” Ta giơ tay liền vọt đi lên.
“Hạ Tiểu Hoa! A! Hạ Tiểu Hoa! Rất không biết xấu hổ!” Á châu siêu cấp tân tình liều mạng túm áo giãy dụa.
Cửa phòng oành một tiếng mở ra, quản lý dẫn theo một đám trợ lý tiến vào, ba chân bốn cẳng gỡ ta ra: “Sớm đã nói không nên đổi nhà tạo hình đến Hạ Tiểu Hoa bên này, nhìn xem, nhìn xem, nhiều nguy hiểm a!”
“Phóng P! Ai bắt tôi chọn được trang phục tốt kêu hắn đổi hắn không đổi! Đại minh tinh đều thích giờ cao su! Đức hạnh gớm!” Ta gạt ra một trợ lý, tiếp tục muốn xông lên.
Tên quản lý cọ cọ lui về phía sau ba bước lớn: “Bắt lấy, bắt lấy cô ta!” Sắc mặt tái nhợt chỉ huy trợ lý.
Á châu siêu cấp tân tinh nghẹn khuôn mặt nhỏ nhắn, ủy ủy khuất khuất: “Cô ta chết sống bắt tôi mặc cái này!” Cáo trạng cầm lên trong tay trang phục chơi golf.
Cổ áo ánh vàng rực rỡ, tay áo ánh vàng rực rỡ, trước ngực cũng có hai viền vàng rực rỡ.
Nhìn thật đẹp a!
Ta cầm lấy đứng trước người Thần Tư khua tay múa chân: “Chậc chậc chậc, không phải tôi đã nói, anh tế da nộn thịt mặc cái này thật dễ nhìn!”
Thần Tư đã muốn nằm úp sấp trên bàn ôm đầu khóc thất thanh.
Khóc cái mông! Muốn khóc cũng là lão nương khóc!
Ta mếu miệng, cố gắng khóc thét: “Lão nương là phụ nữ thất hôn không xu dính túi, muốn dựa vào chính mình tay làm hàm nhai, các người cư nhiên nhẫn tâm ngay cả cơ hội này cũng muốn chiếm đoạt!”
Khóe mắt dưa quang liều mạng trừng tên quản lý ẻo lả.
Quản lý run rẩy, không nói hai lới nâng dậy Thần Tư: “Đổi đi, nha! Người ta là phụ nữ thất hôn nhiều đáng thương a!”
Vung tay lên, nhóm trợ lý đồng loạt tiến lên thay trang phục cho Thần Tư, động tác lưu loát.
Tên quản lý ẻo lả này có một hôm thí điên thí điên dẫn ta đi mua bàn chải đánh răng chạy bằng điện cho Thần Tư, hại ta bị móc túi mất 175 nhân dân tệ, sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ, cảm thấy thiếu nợ phụ nữ thất hôn nhiều lắm, lương tâm bé nhỏ không ngừng khiển trách.
Ta cảm thấy mỹ mãn, ngồi trên ghế cắn hạt dưa: “Uy, anh đó, giầy ở ngăn bên phải tầng thứ năm, lấy ra cho Thần Tư thay!”
Ta chỉ vào phòng thay đồ khổng lồ mà rậm rạp.
Người bị ta gọi trừng lớn mắt: “Hạ tiểu thư, mấy thứ này của Thần Tư, tôi sửa sang lại ba tháng còn chưa có xong, cô vừa nhúng tay vào, toàn bộ đều nhớ rõ?”
Đây là chuyện đáng giá kiêu ngạo!
Ta liếc mắt một cái nhìn phòng giữ đồ chỉ bằng ba phần ở Diệp gia, nhỏ như này còn không nhớ được, chẳng phải vô số túi xách, quần áo, trang sức, giày dép của ta đều thương tâm rơi lệ muốn chết?
Chậc chậc chậc, Thần Tư mời trợ lý quả nhiên không chuyên nghiệp, không bằng 1-8 hào của ta.
1-8 cuối cùng vẫn không bị cuốn gói.
Diệp Hy không hổ là tổng tài Diệp thị, kiếm tiền là chuyên môn của hắn. Ở trong tay hắn vốn không có xí nghiệp bị đóng cửa.
Hôm kia xem báo, thấy nói rằng tập đoàn Diệp thị trả một khoản tiền lớn mời nhà tạo hình J nhất đẳng quốc tế thay thế vợ trước Hạ Tiểu Hoa . Phòng làm việc một mảnh vui vẻ, hứng thú bừng bừng, tổ kịch cũng được đại khai nhãn giới chiêm ngưỡng tạo hình kiểu Hollywood.
Đã không có vợ trước Hạ Tiểu Hoa, thế giới quả nhiên đều tốt đẹp.
Ta cầm trang phục quay sang nhìn Á châu siêu cấp tân tinh đang nhăn nhăn nhó nhó: “Này ẻo lả! Nhanh chút! Không phải muốn tham gia trận khai mạc đánh golf từ thiện sao? Thần Tư còn là một trong số khách quý đâu, đi muộn lại bị người ta nói là đùa giỡn họ mấy vị tai to mặt lớn!”
“Ai ẻo lả? Cả nhà cô mới ẻo lả!”
“Ai đùa giỡn? Tôi cũng tai to mặt lớn!”
Trăm miệng một lời.
Ta thí điên thí điên, theo sau mông Thần Tư trèo lên con xe xa hoa, bị một phen đẩy xuống: “Nhân viên công tác, đi phía sau!”
Kháo! Làm công thực muốn nghẹn khuất!
Thần Tư vàng chói óng ánh đứng đứng ở giữa sân golf bị một đám phóng viên chụp ảnh vây quanh liều mạng ca ngợi trang phục của anh ta có phẩm vị, khí nhã bất phàm.
Nhân viên làm công chỉ có thể đứng một bên uống nước khoáng.
“Hạ Tiểu Hoa! Cô thật sự làm nhà tạo hình cho Thần Tư?” Một bên đồng nghiệp hướng trước mặt ta đi tới.
“Vô nghĩa!” Không thấy lão nương đang làm việc sao?
“Vậy cô thực sự quăng Diệp tam công tử? Cực phẩm Diệp tam công tử?”
Nâng cổ liều mạng uống nước.
“Hạ Tiểu Hoa! Cô còn có tâm tư uống nước! Diệp tam công tử hôm nay cũng đến đây, đang bị phóng viên vây ngoài cửa!”
Ta một ngụm một ngụm toàn bộ đều phun ở khuôn mặt nhỏ nhắn phía trước.
Diệp Hy điên rồi! Bình thường hận không thể đem khuôn mặt tuấn tú giấu đi, bây giờ lại vì một trận đánh golf khai mạc không đáng giá mà tới, tin tức ly hôn còn chưa đủ ầm ỹ sao?
Không cho dân chúng nhỏ bé đường sống đây mà!
Ta đứng lên liền hướng cửa xông đến, từ xa đã nhìn thấy một đám phóng viên đang ùn ùn kéo tới đây.
“Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư tuyên bố trước mặt mọi người hôn nhân tan vỡ, có phải hay không đại biểu cho hai người đã muốn đoạn tuyệt?”
“Diệp tiên sinh, nghe đồn giấy ly hôn của hai người là từ lúc kết hôn đã thảo sẵn?”
“Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư tuyên bố không còn quan hệ cùng Diệp gia, có phải hay không lần này là ra đi thật sự?”
“Diệp tiên sinh, ngoại giới nghe đồn, ngài mới là bên bị hại, bị Hạ tiểu thư vứt bỏ?”
Diệp Hy một thân trang phục chơi golf cắt may tinh tế, thân hình vô cùng hoàn mỹ làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng phát ra tuấn tú. Chỉ là mặt không chút thay đổi, không rên lên một tiếng, đi giữa một đám bảo an đang ra sức dẹp lối.
Con mẹ nó! Chạy không được hướng đó đành phải chuyển phía khác!
Ta lui cổ hướng phía toilet nữ cọ cọ.
Chờ đến khi bên ngoài không còn chút động tĩnh nào mới dám bước ra.
Vừa đến cửa đã bị người bắt được: “Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh mời ngài nếu có thời gian liền đến phòng khách quý số 3!”
“Không có thời gian!” Ta ngay cả đầu cũng không quay lại, không thèm quan tâm đến lý lẽ, bỏ của chạy lấy người.
Một lần nữa chạy đến sân bóng, trên mặt cỏ dày, nghi thức khai mạc đã muốn bắt đầu.
Diệp Hy cư nhiên đứng ở giữa, bên phải là một loạt quý công tử, bên trái mà một hàng đại minh tinh.
Thần Tư một thân trang phục viền vàng, đứng dưới ánh mặt trời, bên cạnh Diệp Hy lại càng thêm chói mắt.
Mặt trời lớn chói lọi, viền vàng lại càng rực rỡ.
Ta đặc biệt đắc ý, lau tiểu nước mắt cảm động, đã thấy Diệp Hy tà tà quay đầu đi nơi khác, tránh được ánh kim lóng lánh, biểu tình vô cùng không thoải mái.
Xứng đáng! Bị người ta đoạt mất nổi bật, ghen tị đi!
Ta cười ác liệt!
Trợ lý Quân xông lên, thì thầm bên tai Diệp Hy vài câu, lại thối lui.
Giống như một cái chớp mắt, pháo mừng vang lên ầm ĩ bên tai.
Khách quý đều đem trái bóng đánh lên, Diệp Hy cô đơn chậm nửa nhịp.
Thần Tư vận khí không tồi, bóng dừng bên cạnh lỗ golf, khoảng cách chỉ gần ba tấc.
Diệp Hy chọn mi, ngắm chuẩn đường bóng, chậm rãi giơ gậy đánh golf, một lần vung lên liền đưa bóng vào lỗ, nhìn quả bóng đáng thương hề hề bên cạnh chỉ cách có gần ba tấc.
Tiếng vỗ tay nháy mắt vang thành một mảnh.
Chủ sự Phương cùng khuê nữ nhà mình vô cùng cao hứng phấn chấn: “Diệp tiên sinh! Đánh thật tốt!”
Xông lên liều mạng nắm tay Diệp Hy.
Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Hy tất cả đều là đắc ý tự mãn.
Thần Tư vung gậy đánh golf, xuống đài.
Mới vừa đi hai bước lại bị phóng viên vây quanh, lập tức tươi cười mê người túm lấy một thục nữ danh viện cùng chụp ảnh.
Trợ lý Quân lại từ sau lưng xông ra: “Hạ tiểu thư…”
Ta quýnh quáng đứng lên hướng phòng nghỉ của nhân viên chạy đi.
Trợ lý Quân như âm hồn bất tán đuổi theo.
“Hạ tiểu thư, mời ngài…”
“A! Phù Dung tỷ!” Ta xoay người một cái chỉ vào phía sau lưng trợ lý Quân.
Trợ lý Quân nhảy dựng lên hướng về phía sau nhìn xem.
Tận dụng thời cơ ta cấp tốc bỏ chạy.
“Hạ, hạ, hạ…”
Âm thanh phía sau từ xa biến thành gần.
Ta sợ tới mức lại vọt vào toilet nữ.
Ngồi trên bồn cầu thở dồn dập.
Kháo! May mắn trợ lý Quân là nam! Rất TM đáng sợ! Người Diệp Hy thuê quả nhiên không phải dạng bình thường.
Thở hổn hển nửa ngày hô hấp mới khôi phục, ta run rẩy đứng lên, nâng chân, tay bám vào tường, đi ra khỏi cửa toilet. Một thân hình trắng nõn tuấn tú mê người đứng dựa vào góc tường bên cạnh: “Hạ Tiểu Hoa, ký xong, là xong hết mọi chuyện, ngay cả gặp mặt cũng không muốn?”
Chương 37:
Ta nhìn chằm chằm trang phục chơi golf thuần sắc trắng của Diệp Hy, ừm, quả nhiên không bằng Thần Tư được. Cảm thấy mỹ mãn lộ ra tươi cười đáng khinh, xoay người bước đi.
“Hạ Tiểu Hoa!” Thanh âm Diệp Hy, ở phía sau vội vàng.
Nghi thức khai mạc đã hoàn thành, tìm Thần Tư, nên tiếp tục lịch trình.
Cánh tay bị một phen túm lấy: “Hạ Tiểu Hoa!”
Không thể không dừng bước chân: “A! Diệp Hy! Thực khéo!”
Diệp Hy cau mày: “Không khéo!”
Ta gật gật đầu: “Anh bận việc, tôi cũng bận việc, sẽ không quấy rầy!”
Lui đầu phải đi, cánh tay lại bị túm lấy.
TNND, giống dắt chó vậy?
Ta nổi giận, liều mạng giãy cánh tay: “Diệp Hy! Kháo! Buông tay!”
Báo chí truy đuổi điên cuồng, ly hôn, liều mạng trốn, rất sợ lại có cái gì liên hệ, dây dưa không rõ.
Lão nương hao hết tâm tư thấp giọng nói, Diệp tam công tử hắn hiện là nhân vật chính của giới truyền thông, cư nhiên đến cửa toilet diễn xướng.
Diệp Hy quả nhiên có tật xấu! Ta giãy dụa, bàn tay túm lấy càng phát ra chặt.
“TMD Diệp Hy! Hai ta đều đã ly hôn, gia sản phân chia sạch sẽ, anh có tật xấu gì a, phí chia tay lão nương cũng chưa từng lấy qua đâu!”
Hỗn đản dám dùng trợ lý Quân ép buộc dồn ta vào chỗ này.
“Hạ Tiểu Hoa, em cứ như vậy không muốn gặp anh?” Thanh âm Diệp Hy, hơi có chút thẹn quá thành giận.
“Vô nghĩa!” Ta trở mình xem thường: “Anh thử bị người khác lấy hết túi xách, đoạt mất trợ lý, còn không cho một xu, anh muốn gặp?”
“Ai cho em muốn ly hôn!” Diệp Hy dùng sức kéo, ta vọt vào trong lòng hắn, vừa vặn ấn lên ngực một dấu son môi.
Dấu son trên y phục màu trắng càng phát ra chói mắt dị thường.
Ta một phen quẹt nước miếng, không nói hai lời muốn lau lại bị Diệp Hy một phen túm được.
“Hạ Tiểu Hoa! Em thật ghê tởm!”
“Ừm!” Diệp tam công tử ngại ta ghê tởm, ta vỗ vỗ mông: “Thần Tư đang chờ tôi, hẹn gặp lại!” Nói rất rõ ràng.
“Em cho rằng đem tơ vàng khảm vào trang phục, người có thể vì thế mà tăng phẩm vị?” Diệp Hy nói cũng rất rõ ràng.
Kháo! Lão nương cho dù thất hôn cũng không cần chồng trước vũ nhục phẩm vị của ta!
“Thần Tư thích mặc màu vàng, thế nào? Thưởng thức so với anh còn tốt hơn! Anh ta đứng dưới mặt trời còn chói lọi hơn! Lão nương thấy màu vàng đặc biệt cao cấp, đặc biệt mê người anh quản được sao?” Ta quay đầu hướng về phía Diệp Hy rống.
Hỗn đản! Tìm vợ trước cãi nhau giữa cửa toilet nữ, hỗn đản!
“…” Diệp Hy đột nhiên trầm mặc, cư nhiên không hé răng.
Ta trừng mắt nhìn Diệp Hy, thiếu chút nữa rớt tròng.
Nha quý công tử bộ dạng suất, không so đo khi dễ người.
“Hạ Tiểu Hoa! Ánh mắt của em thực kém!” Diệp Hy nghiêng sang một bên mặt.
“Anh mới kém! Cả nhà anh ánh mắt đều kém!” Ta hét lớn tiếng, hét xong rồi, càng phát ra nghẹn khuất.
Diệp Hy ánh mắt kém mới từng cưới Hạ Tiểu Hoa.
Hạ Tiểu Hoa, ánh mắt càng kém. Biết rõ người ta ghét bỏ, không nên gả. Cuối cùng, ngay cả cái gọi là “nhà” cũng đều không có.
TMD! Ta dùng sức trành mắt liếc dấu son môi trên ngực Diệp Hy, càng nhìn càng không chịu nổi.
“Diệp Hy, cho dù là tôi mặt dày mày dạn gả cho anh, tôi nợ anh, đều đã trả lại cho anh. Anh rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa?” Tiền, phòng làm việc, Khả Nhạc, còn có cả hôn nhân.
Mỗi một dạng, đều có.
Làm gì giống như hiện tại, nghênh ngang vẫy vẫy phóng viên, cố ý chạy tới, làm cho ta không chịu nổi.
Ngốc không nổi nữa!
Cho tới bây giờ, Hạ Tiểu Hoa chỉ biết lấy vui vẻ làm tiêu khiển, lần đầu tiên cảm thấy đi theo Diệp Hy thật đáng sợ.
Ngay cả Diệp Hy, cũng vậy.
Rõ ràng từng mê người như vậy, hiện tại, cũng chỉ còn trốn tránh e sợ mà thôi.
Ta xoay chân phải đi, lại bị túm trở về.
“Diệp Hy, anh còn như vậy, tôi sẽ chán ghét anh…” Lần đầu tiên, đối mặt với Diệp Hy, nói như vậy.
“Hạ Tiểu Hoa…” Diệp Hy nhìn chằm chằm ta, nói thật sự nhẹ: “Hôm nay, là sinh nhật anh!”
“Vậy sao, chúc anh sinh nhật vui vẻ!” Ta nói, rốt cục giãy ra khỏi tay Diệp Hy, xoay bước chân, cũng không quay đầu lại.
“Hạ Tiểu Hoa, em cứ như vậy?” Thanh âm sau lưng, rất nhẹ như cũ, lại xuyên qua mang tai ta nghe thực mỏi mệt.
Ta liều mạng bước nhanh hơn.
Không cần quay đầu lại, Hạ Tiểu Hoa, không được lại quay đầu.
“Hạ Tiểu Hoa! Bánh ngọt của anh đâu?” Diệp Hy đề cao âm lượng.
Rõ ràng là hẳn nên đi nhanh hơn nữa, lại làm cho ta dừng bước chân.
“…”
“Hạ Tiểu Hoa! Em đã muốn quên sao?”
Bánh ngọt hạt dẻ nho nhỏ, chính tay đầu bếp Pháp sáu sao ở Hào Đình làm ra. Mỗi một năm đều như thế, dùng chocolate vẽ hình đóa hoa nhỏ, để cho thư ký tiểu thư sáng sớm đặt trong văn phòng.
Ta nở nụ cười.
Diệp Hy, là ba năm, làm sao tôi có thể dễ dàng quên.
“Đầu bếp Pháp sáu sao Hào Đình am hiểu nhất về bánh hạt dẻ. Diệp Hy, nhớ rõ, bảo thư ký đặt trước ba ngày. Lão nhân kia thật sự hỗn đản, mặc kệ anh là Hoàng đế cũng phải xếp hàng!” Ta nói.
Nói xong, một mảnh lặng im.
Sau một lúc lâu, mới nghe thấy thanh âm Diệp Hy.
“Hạ Tiểu Hoa, em… Ngay cả bánh ngọt, đều không muốn tặng?” Diệp Hy nói rất chậm, chậm đến mức không giống Diệp Hy.
Ta rốt cục quay đầu, thực sự mở to mắt nhìn vào Diệp Hy.
Diệp tam công tử phong hoa tuyệt đại, cho dù không có dấu son môi trên ngực, từ lâu cũng đã khắc sâu vào trong lòng ta, cho dù từ từ nhắm lại hai mắt, cho dù có không nhìn thấy, ta cũng có thể dễ dàng vẽ ra biểu tình trên mặt hắn.
Hẳn là, không kiên nhẫn.
Diệp Hy nhăn đôi mày xinh đẹp, mím môi.
Biểu tình phức tạp, ta xem không hiểu.
“Diệp Hy, chúng ta đã ký tên ly hôn.” Rất nhiều chuyện, trước kia làm được đương nhiên, bây giờ cũng trở thành dư thừa.
“Chỉ là một cái bánh ngọt mà thôi!” Diệp Hy trừng mắt nhìn ta, biểu tình càng phát ra phức tạp.
Ta tiếp tục nhếch miệng cười.
“Diệp Hy, anh ăn ba năm, lại vẫn không thể nhớ được là xuất phẩm của Hào Đình!”
Ta phất tay: “Diệp Hy, cho tới bây giờ không phải tôi quên. Là anh, vẫn không nhớ được!”
“Hạ Tiểu Hoa!” Diệp Hy một lần nữa bắt được ta.
“Diệp Hy, hôm nay là sinh nhật anh, tôi chúc sinh nhật vui vẻ! Nhưng là, sinh nhật của tôi đâu? Diệp Hy, cho tới bây giờ, tôi chưa từng hỏi anh muốn qua bánh ngọt. Bởi vì, anh không thể nhớ!”
Bàn tay đang bắt lấy ta chợt căng thẳng.
“Diệp Hy, chúng ta đã trải qua ba lần kỷ niệm kết hôn. Anh tặng tôi cái gì, nhớ rõ sao?”
Mỗi một năm, trước một tháng, trợ lý Quân đều hỏi: “Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh hỏi ngày kỷ niệm năm nay ngài muốn lễ vật gì?”
Năm thứ nhất, Hạ Tiểu Hoa nói: “Diệp Hy đâu? Tôi muốn Diệp Hy!”
Năm thứ hai, Hạ Tiểu Hoa nói: “Diệp Hy đưa tôi cái gì, đều được cả!”
Năm thứ ba, Hạ Tiểu Hoa nói: “Tùy tiện đi! Thay tôi cám ơn Diệp Hy!”
Rõ ràng là Diệp tiên sinh hỏi, chỉ là Diệp tiên sinh không thể nhớ. Hay căn bản là, không biết mà thôi.
“…” Lực đạo càng phát ra mạnh lợi hại.
Ta cười đến càng phát ra không sao cả.
“Diệp Hy, anh không thể nhớ!” Vươn tay, gỡ ra tay Diệp Hy.
“Buông tay đi, Diệp Hy!” Ta gỡ ngón tay Diệp Hy, từng ngón một, trên cánh tay ta buông ra từng chút.
Diệp Hy tùy ý ta gỡ tay hắn, chỉ là biểu tình phức tạp vẫn không thay đổi.
“Hạ Tiểu Hoa, em thế nhưng, ngay cả lời thô tục cũng không nói?”
…
Điện thoại trong túi liều mạng rung.
Ta nắm lên điện thoại Hello Kitty hồng rực, còn chưa kịp lên tiếng, đầu kia đã vang lên thanh âm bạo lôi thú: “TMD Hạ Tiểu Hoa! Cô không có việc gì lại trốn đi chơi phải không? Cho cô 3 phút lên xe, bằng không cô tự có bản lĩnh mà trở về đi!”
Kháo! Quá ngoan độc!
Ta lập tức thanh nghiêm mặt: “Lão bản, tôi sai lầm rồi! Tôi không nên đi tiểu mà mà không báo cáo!”
“Hạ Tiểu Hoa! Không được lấy cớ! Trừ tiền lương!”
Ta hiện tại là tiểu thị dân không xu dính túi, phản chiến thực sự không thuận.
“Lão bản, ngài ngọc thụ lâm phong mê đảo chúng sinh, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, mông nhỏ vừa thon lại tròn…”
Ngón tay thon dài trắng nõn, vươn đến trước mặt ta, cầm lấy Hello Kitty phấn hồng ngắt máy. Mông ngựa còn chưa kịp vuốt xong, đã muốn bị chặt đứt tín hiệu.
“Hạ Tiểu Hoa, im miệng!” Diệp Hy mặt không chút thay đổi, ngữ khí không nặng nhưng thực dọa người!
Bộ dáng kia, ta đã từng thấy.
Tựa như ba năm trước đây, tận mắt nhìn Khả Nhạc kết hôn, nói với ta: “Hạ Tiểu Hoa, nói cho tôi, cô đã sớm biết Khả Nhạc thích Lưu Lãng, đúng hay không?”
Tựa như ở sân bay tiễn Khả Nhạc, nói với ta: “Hạ Tiểu Hoa, chúc mừng, cô đã được như ý nguyện!”
Thật sự nghiêm túc như vậy.
Ta dùng sức túm nhanh điện thoại di động, cảm giác trong lòng có một tư vị từ rất lâu trước kia, vẫn nghĩ nó nhạt đến nỗi đã không còn để ý, nhưng lúc này đột nhiên lại trở nên rõ ràng.
Cảm giác ấy chạy thẳng xuống khoang mũi, không thể khống chế.
Đột nhiên trầm mặc, không biết nên phản ứng thế nào.
“Hạ Tiểu Hoa, không được nói như thế với kẻ khác!” Diệp Hy nhìn chằm chằm ta, biểu tình càng phát ra nghiêm túc.
Cảm giác ê ẩm, từ bốn phía lan rộng khắp toàn thân.
“Diệp Hy, đến, để cho lão nương hôn một cái! Anh ngọc thụ lâm phong mê đảo chúng sinh, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, mông nhỏ vừa thon lại tròn, em tốt xấu hôm nay cũng phải động phòng hoa chúc một chút!”
“Diệp Hy, để cho em sờ soạng một phen đi! Anh Diệp tam công tử ngọc thụ lâm phong mê đảo chúng sinh, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, mông nhỏ vừa thon lại tròn, sẽ không để ý chuyện nhỏ bị em sờ một phen đúng hay không, đúng hay không?”
“Diệp Hy, Diệp Hy, Diệp Hy! Ngọc thụ lâm phong mê đảo chúng sinh, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, mông nhỏ vừa thon lại tròn, mau mau đem ánh mắt nhắm lại cho lão nương thịt bò một chút, nhanh một chút!”
Cùng một câu, Hạ Tiểu Hoa đối với Diệp Hy nói rất nhiều lần, đã muốn không thể nhớ hết được nữa.
Chính là, chưa từng nghĩ đến, có một ngày, đối mặt Diệp Hy, rốt cuộc không nên nói những lời như vậy.
Diệp Hy, cho tới bây giờ không nhớ được Hạ Tiểu Hoa, không ngờ lại nhớ rõ.
Ở thời điểm Hạ Tiểu Hoa không bao giờ còn có thể đối mặt hắn như trước, lại nói cùng một câu.
“Hạ Tiểu Hoa, trả lời!” Diệp Hy nói.
“…” Thân thể rất cứng, mở lớn miệng, nhưng không có thanh âm.
“Hạ Tiểu Hoa, không được như vậy. Không được tùy tùy tiện tiện thích người khác…” Sắc mặt Diệp Hy, rõ ràng đứng giữa trời mùa hạ, lại trắng bệch đến dọa người.
“Hạ Tiểu Hoa! Ngắt điện thoại như vậy tôi còn tưởng cô đang chui dưới gầm cầu đâu!” Thanh âm Thần Tư rất xa, cũng đã vang tới đây.
Góc bên này có rất ít người, vài cái ngoái đầu, nghe thấy thanh âm Thần Tư, đều xông lên: “Thần Tư, ký tên cho em đi!”
“Thần Tư! Có thể chụp chung không?”
Thần Tư quả nhiên là kim bài, không thèm để ý hình tượng, hướng cửa toilet đi tới.
Ta luống cuống tay chân, nắm tay thật chặt: “Không, không, không phải tôi…”
Chột dạ cúi thấp đầu, khóe mắt dư quang nhịn không được thấy Thần Tư càng ngày càng gần.
Kháo! Đắc tội lão bản, không có tiền lương!
“Hạ Tiểu Hoa, em hoảng cái gì?” Thanh âm Diệp Hy, lạnh lẽo đến tận xương.
Ta run run, chờ không được nhảy vọt đến trước mặt Thần Tư, một phen túm lấy ống tay áo của hắn: “Lão bản, ngài ngọc thụ lâm phong…” Nói được một nửa, liền dừng lại.
Thần Tư trừng mắt, nhìn ta, nhìn Diệp Hy.
Đôi mắt nhìn dừng lại trước ngực Diệp Hy một lúc, lại hung hăng trừng ta.
TMD, lão nương là oan uổng!
Ta ngạnh cổ, rốt cục rống ra một câu: “Diệp Hy, tôi không có tùy tùy tiện tiện! Tôi rất nghiêm túc!”
Chúc các bạn online vui vẻ !