XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen tinh cam - Ông xã, đầu hàng đi trang 23

Đèn xe Diệp Hy, chiếu sáng bọn họ rõ ràng vô cùng.

Rõ ràng hôn.

Nếu không có ta.

Nếu không có Diệp Hy.

Còn có thể kiên định như vậy, kiên định nói không thương sao?

Từ lúc trước kia ta gặp được Lưu Lãng, nàng cùng hắn đã là thanh mai trúc mã.

Vốn, bọn họ hẳn là, sẽ cùng một chỗ.

Như vậy, Lưu Lãng cũng sẽ không uống nhiều bia như vậy, chật vật một đêm, vẽ thành một đóa hoa nhỏ tịch mịch.

Mới không cần cấp cơ hội cho Lưu Lãng. Mới không cần.

Ta gọi điện thoại cho Lưu Lãng: “Ly hôn đi, Lưu Lãng! Em sẽ về nhà, nói chuyện rõ ràng với ba!”

“Khả Nhạc, em muốn cái gì? Anh đều cho em!”

“Em sẽ tự sống một mình! Thứ em muốn, anh cho không nổi!” Ta nghĩ muốn cười mà ôm cổ Lưu Lãng, ta nghĩ muốn nghe: “Khả Nhạc, anh sẽ chăm sóc em cả đời!”

Nếu cấp không được hạnh phúc, chi bằng buông tay.

Diệp Hy, cũng vậy thôi.

Ta nhìn chằm chằm tay Diệp Hy, nắm chặt, ngẩng đầu, hôn lên môi.

Diệp Hy sửng sốt, ánh mắt dừng ở phía sau ta một chút, một phen đẩy ta trở ra.

Lực đạo rất lớn, thậm chí có chút chán ghét.

“Thật sự, không phải em.”

Ném lại đằng sau một đám khách quý, ném lại lễ mừng long trọng của tập đoàn Diệp thị. Chạy đi!

Thời điểm xuất hiện trở lại, chính là lãnh nghiêm mặt: “Khả Nhạc, từ nay về sau không được như vậy!”

Ta cúi đầu: “Thực xin lỗi, em không phải cố ý!”

“Diệp tiên sinh, chuyên cơ đi Singapore đang đợi ngài! Nếu không ra sân bay, sẽ không kịp thời gian!” Trợ lý mang theo hành lý, một bộ tư thái muốn xa nhà!

Ta cầm tay Diệp Hy: “Em cũng đi, Diệp Hy! Em còn chưa có đi Singapore đâu!”

Diệp Hy cau mày.

“Diệp Hy, em không đi, hẳn sẽ bị giết! Hạ Tiểu Hoa ở nhà nhất định đã cầm sẵn đao chờ em!”

Diệp Hy nhìn ta, đột nhiên nở nụ cười: “Vậy sao? Anh nghĩ, cô ấy sẽ không vậy đâu!”

Ta phe phẩy đầu.

Diệp Hy thu khóe miệng: “Được rồi Khả Nhạc, anh sẽ dẫn em đi thăm Singapore.”

Ta cũng cười theo: “Diệp Hy, cám ơn anh!”

Từ đầu tới cuối, đối với ta, là bao dung như vậy.

Diệp Hy lắc đầu: “Không cần cám ơn. Anh chỉ là, muốn cho người ở nhà biết, cái gì gọi là lực hấp dẫn!”

“A?”

“Khả Nhạc, em là cô gái tốt! Cho dù không còn Lưu Lãng, cũng sẽ có được người biết quý trọng em!”

Ta gật đầu.

Đúng vậy Diệp Hy. Cho dù ly khai, Hạ Tiểu Hoa cũng sẽ tìm được người quý trọng.

Hạ Tiểu Hoa, cho tới bây giờ chính là thảo nhân ghét Hạ Tiểu Hoa.

Thời điểm đối tốt với người khác, sẽ luôn khư khư cố chấp. Cho dù người khác có cự tuyệt, cũng sẽ không dừng lại.

Tựa như vườn nho của cha ta.

Tựa như Lưu Lãng.

Cho nên, Diệp Hy, cũng vậy thôi.

Ta xem kênh giải trí tổng hợp, lại là họp báo chiêu tiếp ký giả.

Hạ Tiểu Hoa trên màn ảnh, biểu tình vô cùng chân thật: “Không có bên thứ ba. Lão nương cùng Diệp Hy đã chính thức ký tên ly hôn!”

“Ly hôn, là vì, lão nương không hề yêu Diệp Hy!”

Ta liều mạng lau nước mắt, muốn lấy di động bấm dãy số: “Lưu Lãng, Hạ Tiểu Hoa ly hôn!”

“Nàng đang ở tại nhà của em, là nơi ba năm trước em từng ở!”

Quả nhiên, vẫn là biến thành như vậy.

Hạ Tiểu Hoa, cho tới bây giờ đều là như thế này.

Rõ ràng thực đáng đánh đòn. Nhưng là, ta thật sự vô cùng, vô cùng thích nàng!

Chứ không phải là cấp cho Lưu Lãng cơ hội.

Không phải như vậy.

Phiên ngoại 2: Diệp Hy.

Thật sự làm người ta không thoải mái.

Cảm giác tê dại bén nhọn trải khắp toàn thân.

Lưu quản gia cau mày, bên cạnh là bác sỹ gia đình đang đứng nghẹn cười.

“Diệp tiên sinh! A! Tỉnh!” Thanh âm Lưu quản gia xuyên qua màng tai.

“Nước.”

“Vâng vâng!” Một chén nước đã đưa tới trước mặt.

Anh vươn tay bắt cái chén, trong lòng bàn tay tê rần.

Rõ ràng là chén thủy tinh.

Anh cau mày, tĩnh điện sao?

“Diệp tiên sinh, thư ký đã gọi tới 6 cuộc điện thoại. Ngài không tham gia hội nghị thường kỳ buổi sáng, thị sát khu công nghiệp mới cũng vắng mặt, tôi sợ ngài gặp chuyện không may cho nên mới cùng bác sỹ phá cửa!”

Anh vẫy vẫy tay, ngắt lời Lưu quản gia: “Vấn đề gì?”

Vì sao rõ ràng là thỏa mãn, thân thể lại một trận tê dại như vậy?

“Bệnh này, hẳn là, bị điện giật!” Bác sĩ tư gia cố gắng nhịn ý cười: “Diệp tiên sinh, hôm nay ngài tốt nhất là tránh chạm vào kim loại dẫn điện đi!”

Bị điện giật? Tối hôm qua rõ ràng là Hạ Tiểu Hoa…

Trong đầu chậm rãi xuất hiện một số hình ảnh, anh dùng sức nắm chặt ly thủy tinh trong tay.

Anh bị Hạ Tiểu Hoa cho giật điện?

Thật sự rất làm cho người ta không thoải mái.

“Hạ Tiểu Hoa đâu?” Cơ hồ đã muốn giấu không được hờn giận.

“Rạng sáng hôm nay Hạ tiểu thư đã mang hành lý ra khỏi cửa, xem ra là muốn du lịch!” Lưu quản gia đáp thông thuận.

Cái gì đây? Bỗng nhiên lại có cảm giác bị người thịt bò xong rồi không chịu trách nhiệm.

Được, được lắm Hạ Tiểu Hoa, quả nhiên có bản lãnh!

Ba năm trước đây buông tay chạy, ba năm sau cũng giống nhau.

Nếu đã không cần, không còn gì tốt hơn.

Đứng lên mặc quần áo, liền nhìn thấy trong thùng rác là bộ đồ ngủ màu phấn hồng.

Trái tim thế nhưng lại giống như bị điện giật.

Cảm giác tức giận không biết từ đâu tràn tới.

Một cước đá văng thùng rác.

“Lưu quản gia, kêu người đem rác vứt đi!”

“Diệp tiên sinh! Đừng chạm vào kim loại dẫn điện!…” Bác sỹ tư chạy theo, nâng lên cái thùng rác vừa bị đá.

Hung hăng trừng mắt nhìn bác sĩ.

“Lưu quản gia, chuẩn bị xe, tôi trực tiếp đi khu công nghiệp mới!”

Rất làm người ta không thoải mái.

Quả thực rất làm người ta không thoải mái.

Rõ ràng người chủ động là Hạ Tiểu Hoa! Dựa vào cái gì khóc? Dựa vào cái gì tại thời khắc kia khóc?

Ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn đồng hồ treo tường, 5 giờ 40 phút.

“Ba!” Khép lại văn kiện trong tay: “Tan họp!”

Người phụ trách đang thao thao bất tuyệt báo cáo tình hình giải phóng mặt bằng khu công nghiệp mới há to miệng, trừng lớn mắt, đứng trước màn hình máy chiếu, không biết nên làm gì tiếp theo.

Anh chủ động đi lên, vươn tay bắt: “Tốt lắm! Tiếp tục cố gắng!”

“Diệp, Diệp tiên sinh…” Hai hàng nước mắt cảm động đột nhiên trào ra từ khóe mắt người phụ trách.

Đúng vậy! Đúng là như thế này!

Hạ Tiểu Hoa nhất định là cao hứng không nhịn được liền rơi nước mắt, nhất định vậy!

Vỗ vỗ bả vai người phụ trách đang cảm động không thôi, anh quay đầu hướng ngoài cửa đi.

Trợ lý gắt gao theo phía sau người: “Diệp tiên sinh, cùng Lâm trưởng bộ quy hoạch dùng bữa trưa hay tối?”

“Hủy bỏ!”

“A?”

Anh quay đầu nhìn trợ lý.

Trợ lý lập tức thu hồi thần sắc kinh ngạc: “Diệp tiên sinh, lịch trình kế tiếp thay đổi…”

Anh đi đến trước cửa xe. Lái xe đang tới, đáng nhẽ nên vì anh mở cửa.

Anh vươn tay nắm cửa xe, một cỗ điện lưu đâm vào ngón tay sinh đau.

Cảm giác phiền chán càng phát ra mãnh liệt.

Anh thật sự, bị điện giật.

Chết tiệt Hạ Tiểu Hoa!

Lên xe, nhìn chằm chằm lái xe: “Về nhà!”

Trợ lý đứng phía sau, lại một lần nữa há to miệng.

Rất làm người ta không thoải mái.

Nhân viên vẫn làm anh hài lòng mọi khi, hôm nay như thế nào hết thảy đều khiến anh bực mình!

Dựa vào cái gì thời điểm nàng đứng trước cửa nhà để cho người khác hôn không khóc, đến phiên anh lại khóc?

Dựa vào cái gì ba năm trước đây đã thịt bò qua, lại giả bộ giấu giấu diếm diếm coi như cái gì cũng chưa phát sinh?

Dựa vào cái gì?

Hạ Tiểu Hoa! Nhất định phải hỏi rõ ràng! Hỏi rõ ràng, hết thảy sẽ lại bình thường!

Không phải bị điện giật! Không phải!

Rất làm người ta không thoải mái.

“Lưu quản gia, lập tức tìm Hạ Tiểu Hoa, kêu nàng trở về!” Anh nhìn chằm chằm kim đồng hồ ở góc tường, đã qua gần 12 tiếng, càng phát ra không thoải mái.

5 phút sau, Lưu quản gia báo lại: “Trợ lý Nhị hào của Hạ tiểu thư nói, nơi ở của Hạ tiểu thư các nàng cũng tìm không ra. Nhưng trong lịch trình là ngày kia tổ kịch sẽ quay ngoại cảnh, Hạ tiểu thư chắc hẳn là sẽ không vắng họp. Diệp tiên sinh, thời điểm Hạ tiểu thư đi quả thực mang theo mấy kiện hành lý, xem ra, thật là muốn xa nhà!”

Quay ngoại cảnh? Khi nào thì còn có tâm tư quay ngoại cảnh?

Tối hôm qua ôm anh nói người trong lòng là anh, rõ ràng là nàng. Để ý anh rõ ràng là nàng. Dựa vào cái gì nói bỏ chạy liền bỏ chạy, nhà cũng không quay về?

Anh cầm lên di động gọi cho trợ lý: “Cho cậu hai giờ, tôi muốn nhìn thấy Hạ Tiểu Hoa!”

Nhưng là, hai giờ lại hai giờ, mười cái hai giờ sau vẫn chưa thấy Hạ Tiểu Hoa.

Cảm giác không thoải mái, đã muốn lên tới cực hạn.

Hạ Tiểu Hoa, quả nhiên tiến bộ.

Nhiều năm qua, đi sau mông nàng thu thập phiền toái không ít, chuyện tình bị liên lụy mất mặt xấu hổ cũng không phải chưa từng có, bị chọc không kiên nhẫn, chán ghét, hết thảy đều đã thử qua. Nhưng không có cô đơn, giống như hiện tại, lo âu, không thoải mái.

Chỉ cần nghĩ đến Hạ Tiểu Hoa, liền có loại cảm giác như điện giật, xuyên qua trong lòng.

Không khống chế được, không xem nhẹ được.

Ngảy cả ba năm trước đây, lần đầu tiên gọi điện thoại bày tỏ tình cảm, lại bị Khả Nhạc cự tuyệt, cũng không khổ sở như thế này.

Mặc dù uống nhiều rượu, hơn nửa đêm đập cửa phòng Khả Nhạc cũng chỉ là tuổi trẻ nông nổi mà thôi.

Hạ Tiểu Hoa! Hết thảy đều là Hạ Tiểu Hoa!

Ba năm trước đây tùy tùy tiện tiện thịt bò, bỏ chạy.

Không còn mặt mũi nào đối diện với một cô gái chính trực tốt đẹp, bởi vì ngông cuồng tuổi trẻ của anh mà thất thân.

Suốt ba năm, anh mang gánh nặng gông xiềng, nghĩ rằng cả đời không thể trốn thoát. Hóa ra lại không phải là người đó.

Đúng vậy! Là tại Hạ Tiểu Hoa! Hạ Tiểu Hoa chết tiệt tùy tiện thịt bò người khác rồi bỏ chạy không để người ta nhận ra!

Thời điểm cầu hôn, da mặt so với tường đồng còn dày hơn, ngay cả đỏ mặt cũng không có.

Thế nhưng lại có can đảm vì thanh mai trúc mã mà đòi ly hôn!

Rất làm người ta không thoải mái!

Có bản lĩnh, cả đời đừng trở về!

Ai hiếm lạ!

Anh nắm điện thoại ấn dãy số: “Kêu người phụ trách tập đoàn giả trí M đến gặp tôi!”

Trợ lý đang báo cáo tình hình ở nước ngoài dừng lại thanh âm, trừng lớn mắt.

Anh híp mắt trừng trợ lý.

Không có việc gì học biểu tình ngu ngốc của Hạ Tiểu Hoa làm cái gì?

Người phụ trách bân giải trí M bay đến nhanh, hiệu suất làm người ta vừa lòng.

“Tổ kịch của các anh muốn ra nước ngoài chụp ngoại cảnh?”

“Vâng, đúng vậy! Hẳn là 7 giờ tối nay đáp chuyến bay!”

“Bỏ, đổi thành hiện tại!”

“A?” Người phj trách giải trí M cũng trừng lớn mắt.

Toàn bộ thế giới đều học biểu tình của Hạ Tiểu Hoa làm cái gì?

Quả thực rất làm người ta không thoải mái.

Anh lãnh nghiêm mặt, trừng người phục trách.

“Diệp tiên sinh, điều động nhiều nhân viên như vậy, chỉ sợ không kịp chuyến bay gần nhất!”

“Dùng chuyên cơ của Diệp thị! Thông báo với mọi người, một giờ sau tập hợp tại sân bay!”

“Diệp, Diệp tiên sinh…” trợ lý cùng người phụ trách đồng thời trừng lớn mắt.

Anh đứng lên, vỗ vỗ áo khoác tây trang: “Tốt xấu cũng là bộ phim do Diệp thị tài trợ, chế tác lớn như vậy, tôi không tự mình đưa chuyên cơ, người khác sẽ cảm thấy Diệp thị rất không có thể diện!”

Đúng vậy! Vì Diệp thị, phải dùng chuyên cơ!

Hạ Tiểu Hoa, phát ngốc ở đâu đi!

Tuyệt đối, tuyệt đối không cần ở một tiếng sau để cho tôi thấy cô!

Tuyệt đối!

Tùy tiện thịt bò người khác rồi không chịu trách nhiệm!

Rất rất rất rất làm cho người ta không thoải mái!

Sớm biết rằng cô ta cũng là một dạng tùy tiện không có ý thức trách nhiệm.

Thế nhưng lá gan lại rõ ràng lớn đến mức công tác cũng dám bỏ.

Rất tùy tiện! Thực sự là tùy tiện!

“Tập đoàn giải trí M rốt cục mời được nhà tạo hình kiểu gì? Ngay cả công việc cũng có thể tùy tiện bỏ bê! Tùy tiện! Quản lý tùy tiện! Hết thảy đều viết bản kiểm điểm! Thất trách! Một đám quản lý thất trách!”

Anh cúi đầu, dùng bút bằng vàng ròng ký tên vào bản kiểm điểm vừa nhận.

Trợ lý lại đưa tới một phần văn kiện.

“Diệp tiên sinh, xe Hạ tiểu thư lái đi đã dừng ở sân bay, được lái xe riêng mang về. Lái xe của Hạ tiểu thư vừa quay trở về biệt thự Diệp gia. Hầu hết hành lý của Hạ tiểu thư còn ở trên xe không có mang đi!”

“Vậy sao?” Cực hạn không thoải mái, không hiểu sao bị áp chế không ít. Không mang nhiều lắm hành lý, thì phải là, chạy trốn sẽ không quá xa.

Tùy tay tiếp nhận văn kiện: “Đây là cái gì?”

“Diệp tiên sinh, tìm ra cái này trong xe, có lẽ ngài nên biết!”

Anh cau mày, mở ra văn kiện.

“Xe của hạ tiểu thư, chủ sở hữu viết là Thần Tư , là Á châu siêu cấp tân tinh nổi tiếng dạo gần đây! Xem ra, xe này là lễ vật Hạ tiểu thư tặng cho Thần Tư!”

Một phen khép lại văn kiện, mị mắt một cái: “Không cần phải anh giới thiệu! Tôi, biết, Thần, Tư, là, ai!”

Tập đoàn giải trí M đặc biệt xin kinh phí mời ngôi sao, giá cả không hề rẻ.

Hạ Tiểu Hoa! Thế nhưng da mặt dày đến mức đuổi theo ngôi sao?

Không hổ là phong cách Hạ Tiểu Hoa! Ra tay chính là Mercedes-Benz!

Trình độ động tâm, không giống bình thường!

Trái tim giống như bị điện giật, bén nhọn đau đớn!

Anh quả nhiên, thật sự, bị Hạ Tiểu Hoa giật điện!

Thật sự – rất – làm – người ta – không – thoải – mái!

Phiên ngoại 3: Diệp Hy.

“Thật sự! Thần Tư!” Hạ Tiểu Hoa vươn người, đỏ mặt: “Tôi thích anh!”

“Lão nương TMD rất thích anh!”

Thanh âm Hạ Tiểu Hoa, quanh quẩn trên mặt đường cái.

Vô cùng rõ ràng.

Những sợi tơ rễ trong lòng, căng lên đến đỉnh điểm, cuối cùng bị cắt đứt.

Cắt sạch sẽ lưu loát, thẳng đến tận xương cốt.

Đạp mạnh chân ga, khoảnh khắc lướt qua Hạ Tiểu Hoa, vẫn không nhịn được nhìn về phía cô ấy.

Mặt phiếm hồng, mắt híp mí, nhìn người khác.

Một chút cũng không bị ảnh hưởng.

Dùng sức nắm chặt tay lái, đem Hạ Tiểu Hoa nháy mắt ném ở sau người.

Sắc mặt xinh đẹp như vậy, híp mắt mê người như vậy.

Lần đầu tiên, Hạ Tiểu Hoa như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy.

Hạ Tiểu Hoa, thích người khác.

Hạ Tiểu Hoa nói: “Diệp Hy, lão nương muốn gả cho anh!”

Hạ Tiểu Hoa nói: “Em mặc kệ, em yêu anh là được!”

Hạ Tiểu Hoa: “Diệp Hy, em yêu anh rất nhiều!”

Nói rất nhiều thứ.

Cho tới bây giờ, đều là bộ dáng mặt không đỏ khí không suyễn, nghiêm sắc mặt, bộ dáng không tim không phổi.

Hạ Tiểu Hoa, là thật thích người khác.

Một loại cảm giác đau đớn từ trong cơ thể tràn ra, thiếu chút nữa nắm không xong tay lái.

Từ lúc bị điện giật, tất cả đều không còn thích hợp.

Bắt đầu chỉ là tê dại, tê dại làm người khác vô cùng không thoải mái.

Tìm không ra Hạ Tiểu Hoa, cực kỳ không thoải mái.

Chỉ là, tìm được, lại bắt đầu cảm thấy đau.

Giang Nam, Ô trấn.

Không phải là Dubai, không phải là Paris hoa lệ.

Hạ Tiểu Hoa thậm chí ngay cả một địa điểm lãng mạn cũng không thèm chọn.

Chỉ là Ô trấn mà thôi.

Hạ Tiểu Hoa mang kính râm thật lớn, ngửa đầu, tựa vào trên vai kẻ khác.

Giống như vô số lần tìm cơ hội, đem đầu gắt gao tựa vào trên vai anh, như vậy.

Tư thế Hạ Tiểu Hoa thích nhất.

Mỗi một lần, đều mượn cơ hội phun hơi thở vào cổ anh: “Diệp Hy, anh thật thoải mái!”

Hạ Tiểu Hoa bĩu môi, cố gắng hôn kẻ khác.

Giống như vô số lần bĩu môi, nhào về phía người anh, như vậy.

Động tác Hạ Tiểu Hoa thích nhất.

“Diệp Hy, TNND lão nương nếu hôm nay không hôn được anh, lão nương không gọi là Hạ Tiểu Hoa! Lão nương sửa họ Diệp!”

Hạ Tiểu Hoa tay chân cùng sử dụng, bắt tại trên người kẻ khác, liều mạng ôm hắn.

Giống như vô số lần gắt gao, bắt tại trên người anh, muốn ôm mà không thể, như vậy.

Trò tiểu xiếc Hạ Tiểu Hoa thích nhất.

“Diệp Hy, em mặc kệ, em muốn thịt bò anh!”

Như vậy, hết thảy mọi tư thế, mánh khóe yêu thích.

Toàn bộ đều giống nhau như đúc!

Cho nên, Hạ Tiểu Hoa, đã ở cổ kẻ khác phun hơi thở, cũng đã muốn thịt bò kẻ khác.

Híp mắt cười lạnh, phong cách Hạ Tiểu Hoa, anh sớm đã lĩnh giáo nhiều lắm.

Rõ ràng hẳn là nên không nhịn được, nhưng lại chỉ thấy đau.

Tới quá mức đột ngột, lan tràn lại quá mức nhanh chóng.

Bắt đầu từ lúc chạm vào ảnh chụp, cho đến khi bị điện giật, một đường khuếch tán, tiến vào tận tim.

Giấy ly hôn bị nắm chặt, nhịn không được lại bị mở ra, một lần lại một lần xem ba chữ Hạ Tiểu Hoa.

Rõ ràng, lưu loát. Ngay cả nửa điểm do dự cũng không có.

Hạ Tiểu Hoa! Rõ ràng là thích anh!

Nhất định, nhất định là thích anh! Khẳng định!

Chỉ là, Hạ Tiểu Hoa nói: “Lão nương cùng Diệp Hy, hôn nhân đã sớm TM tan vỡ rối tinh rối mù, đang ký đơn ly hôn!”

“Thần Tư không phải là bên thứ ba chen chân! Lão nương yêu ai, hôn ai, cùng Diệp Hy một chút quan hệ cũng không có!”

Một, điểm, quan, hệ, cũng, không, có!

Ở nơi như vậy, vội vàng cho toàn bộ thế giới nhìn xem biểu tình.

Hạ Tiểu Hoa bảo vệ hắn, rõ ràng.

Thậm chí không tiếc nói: “Hiện tại, Diệp Hy, tôi không thích anh!”

Không thích, chính là không thích!

Mặc dù là hôn, cũng có thể dễ dàng đẩy ra.

Hạ Tiểu Hoa đá một cước, bụng rất đau, đau ngay cả vào xương tủy, so với bị điện giật càng sâu hơn.

Không thích, đem anh dễ dàng đẩy vào tay người khác.

Đụng phải môi Khả Nhạc, hơi thở cực kỳ xa lạ.

Nhịn không được một trận phiền chán, đẩy ra: “Nguyên lai, thật sự không phải em!”

Chưa bao giờ phải.

Từng chấp niệm, vẫn quá mức để ý, lại kỳ thật là không thích.

Cảm giác không thích là như thế, phiền chán, cùng lạnh như băng.

Phiền chán, dùng hết khí lực không tài nào hiểu được, ấu trĩ bắt bản thân không thừa nhận chuyện đó, muốn thoát khỏi cảm giác không thích.

Rõ ràng chính là thích, làm sao có thể như vậy dễ dàng, như vậy dễ dàng nói không thích?

Lại càng ngày càng cảm thấy lạnh như băng.

Hạ Tiểu Hoa, chấp nhất hôn người khác, kiên trì càng ngày càng lạnh như băng.

Thậm chí ngay cả phòng làm việc, ngay cả trợ lý bảo bối, ngay cả anh, toàn bộ, đều không cần.

Hạ Tiểu Hoa, là vô cùng nghiêm túc, không thích.

Luôn luôn, Hạ Tiểu Hoa luôn là như vậy, kiên trì đến không cách nào hiểu được.

Thời điểm cầu hôn cũng vậy.

Thời điểm thịt bò cũng vậy.

Ngay cả không thích, cũng vậy.

Nắm bắt không được. Hạ Tiểu Hoa, không bao giờ nữa chịu bị anh khống chế.

Lợi thế trong tay, từng bước từng bước bị giảm bớt, càng dùng sức, phá hủy càng nhanh.

Rốt cục, lơi thế duy nhất còn lại, chỉ là giấy đăng ký kết hôn mà thôi. Tờ giấy nực cười! Ngay cả lợi dụng, đều cảm thấy dọa người!

Rốt cục, Hạ Tiểu Hoa nói: “Diệp Hy, anh nghe rõ cho lão nương, lão nương không yêu anh, thật sự không yêu!”

Không yêu, Hạ Tiểu Hoa không thích, đã muốn biến thành không yêu.

Mặc dù dọa người, cũng vẫn cố gắng được ăn cả ngã về không.

Tìm đến luật sư, hết sức hà khắc, đem điều kiện ly hôn sửa lại sửa.

Hạ Tiểu Hoa ngay cả xem lại đều lười, cầm lấy bút ngòi vàng của anh, ký đến nghĩa vô phản cố.

Bút ngòi vàng xẹt qua trang giấy, ngòi bút lợi hại, tựa như cắt vào da.

Đau đớn âm ỉ trong cơ thể, nháy mắt biến thành bén nhọn.

Một tia phiền chán cuối cùng, rốt cục đã biến mất. Chỉ còn lại chấp niệm lạnh như băng, nhấc tay ấn dãy số đã không còn có thể bị khống chế.

“Lão nương đang vội vàng chúc mừng ly hôn đây!”

“Hạ Tiểu Hoa, rời khỏi anh, thực sự đáng giá chúc mừng sao?” Quá mức mỏi mệt.

Dùng xong hết thảy lợi thế, Hạ Tiểu Hoa, cuối cùng vẫn rời xa.

Từ nay về sau, có thể quang minh chính đại thích người khác.

Từ nay về sau, cùng anh không quan hệ.

Coi như hết, Hạ Tiểu Hoa thích, cho tới bay giờ đã không còn quan trọng.

Cũng không thể quan trọng.

Trong trí nhớ, Hạ Tiểu Hoa bỗng dưng hiện ra thật nhiều.

Lưu quản gia nói: “Diệp tiên sinh, lão Diệp tiên sinh đã có thể xuống giường làm vận động nhẹ. Ngoài miệng tuy không nói, chỉ là, thường xuyên xem tuần san bát quái có Hạ tiểu thư. Ước chừng, là muốn gặp Hạ tiểu thư!”

Thời điểm lão nhân ấy phẫu thuật, vô tâm vô phế Hạ Tiểu Hoa, rõ ràng là bị dọa sợ. Yếu ớt lại khiếp đảm, liều mạng nhịn nước mắt nói: “Ba, ngài yên tâm, đây là lần cuối cùng con gọi ngài một tiếng ba!”

Vô tâm vô phế, thích gì nói nấy, lại rất sợ lão nhân không muốn phẫu thuật, từ nay về sau đi đời nhà ma.

Rõ ràng, lão nhân nói rất nhiều năm: “Ai con dâu, không phải của nhà ta!”

Trợ lý nói: “Diệp tiên sinh, 1-8 hào ở phòng làm việc nói có chuyện quan trọng muốn gặp ngài!”

Tràn đầy vàng thỏi, xếp trên bàn, mặt trái có khắc tên Hạ Tiểu Hoa.

“Diệp tiên sinh, chúng tôi dùng vàng thỏi, đổi phòng làm việc! Thỉnh ngài đừng bắt phòng làm việc của Hạ Tiểu Hoa phải giải tán!”

1-8 hào, nhân tài trong biển người.

Thời điểm Hạ Tiểu Hoa thành lập phòng làm việc, từ chỗ trợ lý của anh cầm tư liệu, ngồi bắt chéo chân: “Kháo! Cao cấp tới đâu lão nương đây cũng mời được! Các người, tự mình ra giá, muốn bao nhiêu tiền thì mấy người mới bằng lòng lưu lại?”

Rõ ràng, 1-8 rống lên rất nhiều năm: “Hạ Tiểu Hoa, nếu không phải vì ngươi có tiền, TMD chúng ta đã sớm chạy lấy người!”

Quản lý tài sản tư nhân của Hạ Tiểu Hoa nói: “Diệp tiên sinh, tài khoản tư nhân của Hạ tiểu thư hàng năm chu cấp cho quản gia về hưu khoảng 400 vạn. Sau khi tiếp quản, ngài có muốn dừng lại khoản chu cấp này không?”

Quản gia của Hạ Tiểu Hoa, không tốt nghiệp tiểu học, cứ như vậy được đi theo nàng. Thời điểm Hạ Tiểu Hoa mang theo quản gia tiến vào biệt thự Diệp gia, lão nhân kia đem sân Golf của anh biến thành vườn cỏ, khiến quản gia của anh đến trước mặt cáo trạng: “Diệp tiên sinh, vị quản gia kia thực không có thể lực, cỏ cao quá đầu cũng không có trừ!”

Rõ ràng, lúc ấy dùng 200 vạn để thuê Lưu quản gia.

Hạ Tiểu Hoa lại dùng 400 vạn chu cấp cho quản gia an lão.

Thư ký nói: “Diệp tiên sinh, ngài vẫn thường uống loại cà phê đặc biệt nhập khẩu từ Brazil đã không còn, có thể đổi loại khác được không?”

“Tiếp tục dùng.” Uống trăm loại cà phê, nhưng vẫn không quên được hương vị kia.

“Mua không được, thưa ngài. Cà phê kia là Hạ tiểu thư trực tiếp mang từ nước ngoài về. Nhà cung ứng nói, sản lượng loại này cực nhỏ, chi phí chế biến cao, lại khó gieo trồng. Hạ tiểu thư là đặc biệt mua luôn cả cây cà phê, mời người chăm sóc, cho nên mới có thể cung cấp cho Hạ tiểu thư!”

Hạ Tiểu Hoa trong trí nhớ, cười rộ lên vô tâm vô phế, động cũng không động liền rơi nước mắt.

Thường thường quên đánh răng, chân vung vẩy cao hứng phấn chấn.

Hạ Tiểu Hoa đã muốn tràn ngập trong trí nhớ, mỗi một chỗ, mỗi một nơi, toàn bộ đều là Hạ Tiểu Hoa.

Rõ ràng nhiều như vậy, hiện diện khắp nơi như vậy, lại cầm không được.

Hạ Tiểu Hoa. Đã muốn không hề thích. Hoàn toàn nghĩa vô phản cố.

“Diệp tiên sinh, sinh nhật vui vẻ!”

“Món quà này là của danh viện A, kia là của người mẫu B, còn có kia nữa là của tập đoàn X…”

Trong văn phòng, lễ vật hỗn độn.

Nhưng lại cô đơn thiếu mất bánh ngọt hạt dẻ.

Rất quan trọng, rất quan trọng bánh ngọt hạt dẻ.

Rất muốn ăn bánh ngọt hạt dẻ, muốn đến thậm chí không tiếc da mặt dày.

Hạ Tiểu Hoa, rốt cục cũng không muốn tặng.

“Diệp Hy, cho tới bây giờ, không phải là tôi quên. Là anh, vẫn không nhớ rõ!”

“Diệp Hy, hôm nay là sinh nhật anh, tôi nói chúc sinh nhật vui vẻ! Nhưng là, sinh nhật của tôi đâu? Diệp Hy, tôi chưa từng hỏi anh, muốn qua bánh ngọt, bởi vì, anh không thể nhớ!”

“Diệp Hy, chúng ta đã trải qua ba lần kỷ niệm ngày kết hôn. Anh tặng tôi cái gì, nhớ rõ sao?”

Không thể nhớ. Rõ ràng trong trí nhớ toàn bộ là Hạ Tiểu Hoa, rõ ràng toàn bộ đều là vậy, lại không thể nhớ.

“Buông tay đi, Diệp Hy!” Hạ Tiểu Hoa quá mức nghiêm túc, còn thật sự đến nỗi ngay cả lời thô tục cũng không nói.

Dây cung trong lòng, càng ngày càng căng, làm cho người ta sợ hãi.

“Lão bản, ngài ngọc thụ lâm phong, mê đảo chúng sinh, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, mông nhỏ vừa thon lại tròn…” Hạ Tiểu Hoa hướng về phía anh nói buông tay, lại quay về phía kẻ khác nói.

Vẻ mặt vô tâm vô phế cao hứng phấn chấn.

Đau đớn bén nhọn, đâm vào tận tim.

Giống nhau như đúc, Hạ Tiểu Hoa cùng là một kiểu thích, giống nhau như đúc.

Ngay cả lời kịch, đều là giống nhau.

Hạ Tiểu Hoa, thật sự là muốn thích người khác.

Thậm chí có thể tùy tùy tiện tiện đem bàn tay tiến vào trong lòng kẻ khác.

Thậm chí từ đầu tới cuối đều không muốn gặp lại anh.

“Diệp Hy! Tôi không có tùy tùy tiện tiện! Tôi vẫn, đều là thật sự!” Hạ Tiểu Hoa rống rất lớn tiếng.

Chứng minh, Hạ Tiểu Hoa, là nói thật lòng.

Không phải tùy tùy tiện tiện liền thích, là nghiêm túc, thích.

Thích người khác.

Đỏ mặt, híp mắt, mê hoặc khiến người ta thích.

Cảm giác đau âm ỉ, so với bén nhọn càng sâu hơn.

Mê người!

Thời điểm Hạ Tiểu Hoa muốn thịt bò, quả thực là, khó có thể kháng cự, mê người!

Chủ động, lớn mật, mê người!

Dùng sức đánh tay lái, đem xe tiến đến cửa lớn quốc tế Khải Thụy, chờ không được nhân viên giữ xe ra mở cửa, đã muốn nhảy lên thang máy.

Liều mạng nhấn chuông cửa: “Hạ Tiểu Hoa! Em mở cửa cho anh!”

Phiên ngoại 4: Lưu Lãng.

“Hạ Tiểu Hoa! Anh chúc phúc em!” Không nhớ là lần thứ mấy bất đắc dĩ, nói cùng một câu như vậy.

Đã sớm không hề có người trả lời.

Hạ Tiểu Hoa, sớm đã đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Thanh mai trúc mã duy nhất.

Từ lúc còn rất nhỏ, rất nhỏ, đã nhận định là thanh mai trúc mã.

Toàn bộ thế giới nhiều người như vậy, cố tình, là siêu cấp nhà giàu mới nổi Hạ Tiểu Hoa.

Thô lỗ Hạ Tiểu Hoa.

Yếu ớt Hạ Tiểu Hoa.

Trên bàn công tác là tấm hình chụp chung cùng Hạ Tiểu Hoa.

Không phải khi còn nhỏ, là khi lớn về sau.

Kỷ niệm nhân ngày tốt nghiệp trung học.

Đồng nghiệp trông thấy, có chút kinh sợ.

“Thầy giáo Lưu, đây không phải là siêu cấp nhà giàu mới nổi Hạ Tiểu Hoa sao? Ngài làm sao có thể nhận thức?”

Hắn cười cười: “Quen biết đã lâu!”

“Khi nào thì quen? Xem ảnh chụp, tuổi còn rất trẻ!”

Hắn lắc đầu.

Khi nào thì quen biết? Sớm đã không thể nhớ. Chính là từ khi có trí nhớ đến nay, Hạ Tiểu Hoa đã là bộ dáng kia rồi.

Thời điểm ở vườn trẻ.

“Lưu Lãng! Ngươi ngay cả tằm cũng không dám động, dựa vào cái gì đòi nhận phiếu bé ngoan?” Khỉ ốm nói.

“Đúng vậy! Nuôi được mười con tằm chính là ta!” Lợn béo nói.

“Nhưng là… Cô giáo nói, tằm cưng của ta có vẻ béo…”

“Ngươi mới có 9 con! Phiếu bé ngoan của ngươi hẳn là phải thuộc về ta!” Khỉ ốm nói.

“Lấy lá trúc đến bọc tằm cưng, thật dọa người!” Lợn béo nói.

“Nhưng là…”

“Đưa phiếu bé ngoan đây!” Khỉ ốm nói.

“Lưu Lãng ngươi có bản lĩnh đừng dùng lá trúc!” Lợn béo nói.

“TMD, câm miệng, ầm ỹ chết người!” Hạ Tiểu Hoa nói.

Ngang nhiên lấy lên hai con tằm duy nhất còn sót lại trong hộp, ném đến hộp của hắn.

“Hiện tại, Lưu Lãng có 11 con!”

“Người khác cho không tính!” Khỉ ốm nói.

“Vậy sao?” Hạ Tiểu Hoa một tay bắt lấy hộp của khỉ ốm, cầm lấy hai con tằm dùng sức sờ.

Khỉ ốm oa một tiếng khóc rung trời.

Hạ Tiểu Hoa hướng quần áo chùi vài cái: “Ầm ỹ cái mông! Ngươi giờ còn 8 con, thua!”

“Hạ Tiểu Hoa! Ngươi cho dù giúp đỡ Lưu Lãng, hắn cũng vẫn sợ tằm cưng!” Lợn béo liều mạng che chở hộp tằm của mình.

Hạ Tiểu Hoa từ trong hộp của hắn lấy ra hai con tằm sờ chán chê, sau đó một phen túm lấy đũng quần lợn béo, không nói hai lời liền bỏ vào.

Lợn béo đứng tại chỗ, nghẹn nghiêm mặt nửa ngày, rốt cục nhịn không được oa một tiếng cũng khóc lớn.

Hạ Tiểu Hoa trở mình xem thường: “Ngươi không sợ, ngươi tự mình lấy ra!”

Khỉ ốm lôi kéo lợn béo, hai đứa một bên khóc lớn một bên nhanh chóng chạy đi.

Hạ Tiểu Hoa hướng về phía hắn, cực kỳ kiêu ngạo: “Uy! Thối tiểu quỷ! Lão nương cứu ngươi, ngươi TM ngoan ngoãn đem bài tập làm xong cho lão nương! Bằng không, ta uy ngươi ăn tằm cưng!”

Thời điểm tan học, thấy được cha Hạ Tiểu Hoa cùng chủ nhiệm lớp cãi nhau: “TNND, con gái lão tử muốn phá nhà trẻ thì mặc nó, còn nói nhiều vô nghĩa lão tử không góp tiền xây trường học mới!”

Ôm một dì chưa bao giờ thấy qua, một bước đi thẳng, đầu cũng chưa thèm quay lại liếc Hạ Tiểu Hoa một cái.

Hạ Tiểu Hoa ngồi trong góc, cắn kẹo que dì đó đưa cho.

Hắn xông lên một phen túm trụ Hạ Tiểu Hoa: “Bài tập ta không giúp ngươi làm! Ngươi đêm nay đến nhà của ta, ta dạy cho ngươi!”

Một cái kẹo que hung mãnh gõ lên đỉnh đầu hắn.

Đến buổi tối, hắn vẫn như cũ ở nhà chờ Hạ Tiểu Hoa một bộ thối nghiêm mặt không tình nguyện chạy sang làm bài tập.

Hạ Tiểu Hoa vẫn luôn là như thế, thời điểm tiểu học cũng vậy…

“Lưu Lãng lớp 3, là ngươi phải không?” Tên nhóc thứ nhất đem xe đạp của hắn đạp đổ ở giữa đường.

“Chính là hắn, Lưu Lãng lớp 3!” Tên nhóc thứ hai giương lên ngón tay chỉa vào cái mũi của hắn.

“Kháo! Rất không vừa mắt! Dựa vào cái gì bạn gái ta nói ngươi đẹp mắt hơn ta?” Tên nhóc thứ ba cuồn cuộn hướng một quyền về phía hắn, vừa vặn đánh vào hốc mắt.

Hắn ôm mắt đau, vặn vẹo thắt lưng.

Quyền cước cứ thế ào ào rơi ở trên người.

Đám đông ven đường ồn ào vây quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại, Hạ Tiểu Hoa cầm cặp lồng cơm cùng cái thìa nhỏ chạy vọt qua: “TMD, Lưu Lãng, ngươi có náo nhiệt cũng không thèm gọi lão nương!”

“Hạ Tiểu Hoa, rất nguy hiểm, ngươi đừng tới đây!” Hắn dùng sức đè lại nắm tay của một tên nhóc, muốn ngăn trở Hạ Tiểu Hoa.

Hạ Tiểu Hoa một phen đẩy hắn ra, giơ cái thìa hướng lỗ mũi tên nhóc thứ nhất đánh tới: “Tránh ra một bên đừng vướng tay ta, không đánh cho tên này chảy máu mũi ta không gọi là Hạ Tiểu Hoa!”

Một hồi hỗn chiến, chưa đầy 3 phút sau, ba tên nhóc ôm lỗ mũi cuồn cuộn chảy máu chạy tung trời.

Lỗ mũi Hạ Tiểu Hoa cũng chảy ra một đường máu nhỏ: “Kháo! Ngươi cái tên tàn phế, cư nhiên mất mặt để cho chúng nó đấm vào hốc mắt!”

Nói xong cầm muỗng nhỏ chỉa vào người ta cười đến ngạo mạn.

Hắn bị cười nhạo, chỉ vào máu mũi của Hạ Tiểu Hoa, hung tợn: “Ngươi cười cái gì? Ngươi còn không phải đang phun máu mũi?”

Một cái muỗng nhỏ hung hăng đánh lên đỉnh đầu hắn.

Ngày hôm sau, lão cha của Hạ Tiểu Hoa đứng ở cửa phòng giáo vụ cùng chủ nhiệm rống: “TNND, con gái tôi đánh nhau chưa bao giờ chịu thua! Viết bản kiểm điểm cái gì? Có bản lĩnh kêu mấy tên nhóc kia chuyển trường hết đi! Con gái tôi là ham mê đọc sách, làm thơ như thế nào hả? Nói lằng nhăng thêm nữa đừng hòng bảo tôi quyên tiền cho nhà trường!”

Hạ Tiểu Hoa ngồi ở góc tường bên cạnh sờ soạng xe đạp mới mua: “Uy! Lưu Lãng! Cái này hai bánh thì đi như thế nào? Từ nay về sau ta sẽ ngồi sau theo ngươi đến trường, có đánh nhau sẽ có thể tùy thời đến giúp!”

Luôn luôn giống nhau như đúc Hạ Tiểu Hoa, lên sơ trung, vẫn là giống nhau.

“Lưu Lãng kia đứng thứ nhất toàn trường, có khả năng sẽ được chọn đi học ở trường trung học trọng điểm!” Giáo sư A nói.

“Không có khả năng! Anh không có nghe nói sao, con trai hiệu trưởng năm nay cũng lên trung học. Trường ta năm nay tuyển sinh cũng không tốt, chỉ tiêu xét tuyển học sinh lên trường trên cũng chỉ có một!” Giáo sư B nói.

“Vài năm nay, tuyển sinh ở trường ta càng ngày càng kém, đầu tháng ba chuyển trường hơn phân nửa!” Giáo sư A nói.

“Không có việc gì, Hạ Tiểu Hoa sắp tốt nghiệp. Chờ con bé đó đi, tuyển sinh liền khôi phục!” Giáo B nói.

“Nhưng là chỉ có một chỉ tiêu, Lưu Lãng nhân tài tốt như vậy, không được chọn, lãng phí!” Giáo sư còn A nói.

“Trừ phi Lưu Lãng có thể ôm mấy bọc tiền giống cha Hạ Tiểu Hoa ném vào đầu hiệu trưởng, bằng không, rất khó!” Giáo sư B lại nói.

Hắn cúi đầu, liều mạng sửa bài kiểm tra trong tay: “Hạ Tiểu Hoa, ta đã nói 10 lần rồi, nơi này phải viết là X, mới có thể tìm ra Y!”

Hạ Tiểu Hoa ngửa đầu: “Uy! Lưu Lãng! Trường trung học trọng điểm có phải hay không rất cao cấp?”

Hắn lắc đầu: “Không phải. Chỉ là trường trung học trọng điểm thì cơ hội lên đại học sẽ dễ hơn!”

“Vậy sao?” Hạ Tiểu Hoa gật đầu, hướng qua bàn giáo sư B ồn ào: “Uy! Thầy B, nhà hiệu trưởng ở đâu?”

Hắn chờ sốt ruột một buổi tối, Hạ Tiểu Hoa không có đến nhà làm bài tập.

Ngày hôm sau, giáo sư B nói: “Lưu Lãng, hiệu trưởng tìm em đến phòng làm việc, đi xem đi!”

Hiệu trưởng cười tủm tỉm nói với hắn: “Lưu Lãng, em không cần lo lắng, chuyện lên trường trung học trọng điểm học, không thành vấn đề!”

Hắn cười cười: “Hiệu trưởng, ngài chọn Hạ Tiểu Hoa đi! Dù sao chỉ tiêu cũng chỉ có một!”

Thời điểm công bố, cha Hạ Tiểu Hoa đứng ở trường học chảy lệ: “TNND, con gái ta thật có tiền đồ! Có thể vào trường trung học trọng điểm! Con gái ta thật có tiền đồ!”

Hạ Tiểu Hoa nhìn ba chữ tên mình đỏ thẫm đứng đầu danh sách, há to miệng: “Nha Lưu Lãng! Ngươi tự mình có thể thi đỗ vào trường trung học trọng điểm, sao không sớm nói với lão nương?”

Trên bảng tin là danh sách trúng tuyển vào trường trung học trọng điểm. Lưu Lãng, xếp phía dưới Hạ Tiểu Hoa, khoảng cách gần 1 cm.

Một cm mà thôi.

Gần như vậy.

Lại hóa xa xôi.

Hạ Tiểu Hoa lên trung học, ngày càng tham gia vào các hoạt động xã giao của cha nàng.

Tiệc từ thiện, nghi thức khai mạc, dạ vũ.

Xã hội thượng lưu, càng ngày càng xâm nhập vào nàng.

Buổi tối Hạ Tiểu Hoa đến nhà hắn làm bài tập, càng ngày càng ít.

Rốt cục có một ngày, hắn đi học thêm về muộn, thời điểm đi qua biệt thự nhà Hạ Tiểu Hoa, thấy nàng đang ngồi xổm bên cạnh cửa, đồng phục trung học trên người ẩm ướt hơn phân nửa, mặt cũng đỏ bừng, chưa vào nhà.

“Tiểu Hoa, em thế nào không về nhà?”

Hạ Tiểu Hoa đứng lên, hướng một chút về phía hắn cười: “TMD hỗn lão nhân lại mang a di về nhà lêu lổng!”

Hắn nhìn chằm chằm đồng phục ướt hơn phân nửa của Hạ Tiểu Hoa, bỗng nhiên có loại cảm giác quái dị.

“Tiểu Hoa, trước đến nhà của anh đi!”

“Ba mẹ anh không có nhà sao?” Hạ Tiểu Hoa nhăn nhó sắp không giống Hạ Tiểu Hoa.

Khi Hạ Tiểu Hoa được 5 tuổi, cha mẹ hắn cấm cùng nàng tiếp xúc. Lão cha Hạ Tiểu Hoa khiêng bao lớn bao nhỏ, gặp qua cha mẹ hắn, đem cấm đổi thành không phản đối. Lại sau đó, khiêng thêm nhiều lần nữa, đem đổi thành đồng ý.

Hạ Tiểu Hoa từ trước đến nay là không sao cả, cũng rất ít đem cha mẹ hắn để vào mắt.

Đột nhiên hỏi, khiến hắn sửng sốt.

Hắn lắc lắc đầu nói: “Không có!”

Hạ Tiểu Hoa thí điên thí điên, ở nhà hắn tắm rửa, thay quần áo thể thao của hắn.

Đồng phục thể dục của trường, mặc trên người Hạ Tiểu Hoa có vẻ rộng ra một vòng.

“Lưu Lãng, em đi đây! Em phải đi lấy chồng!”

Hạ Tiểu Hoa đỏ mặt thẹn thùng như vậy, đi rồi, rốt cục không trở về.

Cho dù hắn đứng ở trong phòng học nhìn trần nhà ngẩn người.

Cho dù cuộc thi có thất bại.

Cho dù hắn lại cùng Hạ Tiểu Hoa nói: “Tới nhà của anh đi!”

Lại không thể tới được nữa.

Thẳng đến khi hắn nhịn không nổi nữa, cầm tay Hạ Tiểu Hoa nói: “Tiểu Hoa, anh thích em!”

Hạ Tiểu Hoa nghiêm mặt: “Ngưu Lang, anh nói, cảm giác thích, là cái dạng gì?” Đôi mắt nhỏ mờ mịt.

“Thích chính là thích, không có cái dạng gì!”

“Đúng!” Hạ Tiểu Hoa liều mạng gật đầu: “Thích chính là thích, đúng!”

“Tiểu Hoa! Anh là thật sự thích em!”

Nhưng đã muộn.

Khoảng cách 1 cm, đã muốn kéo xa.

Càng ngày càng xa.

Vô luận từ nay về sau, tìm bao nhiêu năm, một lần lại một lần lặp lại: “Tiểu Hoa! Anh là thật sự thích em!”

Là thật thích.

Thích mặc dù đã kết hôn, vẫn như cũ thích.

Thích mặc dù nói: “Hạ Tiểu Hoa! Anh chúc phúc cho em!”

Nói lớn tiếng như vậy, cũng vẫn như cũ, thích…

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ