Truyện tình cảm - Tha thứ cho anh, Yêu em ! - trang 2
“Mượt gì, xơ xác quá trời!” – Hắn chọc.
“Vẫn mượt hơn tóc Hòang, chắc ít khi nào gội…hihi…” Nàng che miệng
cười. Hắn bỗng xuống giọng: “Ừ…thân côi cút không có mẹ lo mà…”,
rồi hắn ngó ra phía xa. Hắn nhớ ngày trước còn nhỏ mẹ hắn cũng
thường la hắn về chuyện tóc không chịu gội, rồi đè hắn ra gội đầu…
Hắn nghe lòng đau đớn.
Nàng thôi cười, đôi mắt buồn rười rượi. Hắn đưa 1 điếu thuốc lên
môi… Và cũng bị nàng giật lấy, ném xuống sông. Khác với lần trước,
hắn không nổi cáu, mà quay sang nhìn nàng bằng ánh mắt vời vợi:
“Tại sao Hảo không cho tôi hút thuốc?”
Cách xưng hô xa lạ của hắn khiến nàng hơi chùn xuống so với vẻ
bướng bỉnh lúc vừa ném điếu thuốc. “Vì…à…vì không tốt cho sức
khỏe”.
Hắn cười buồn: “Hảo đâu thể lúc nào cũng cản được tôi. Tôi vẫn hút
thuốc như ống khói…”
“Sao xưng hô nghe lạ vậy?”
“Kệ tôi” Nói rồi hắn bỏ đi chỗ khác, chọc mấy đứa nhỏ đang chạy
giỡn. Có cái gì khó diễn tả được lòng hắn lúc này… . “Tôi còn muốn
gọi Hảo là “em” nữa kìa.”
…Hắn ngồi tựa vào thành ghế, còn nàng vẫn đứng đó, trên boong. Tay
chống cắm, khủyu tay tựa lên thanh lan can. Tóc đã buộc lại bằng
cọng thun, chắc vừa nhặt được đâu đó… Hắn nhìn nàng từ xa. Nàng là
cô gái như thế nào? Khờ khạo? Dịu dàng? Nhí nhảnh đáng yêu? Hay
bướng bỉnh? Sao nàng đối với hắn ngọt ngào thế? Sao lại lo cho sức
khỏe của hắn? Nàng yêu hắn?
Nàng chợt ôm vòng 2 tay lại, có vẻ gió đêm đã len vào da thịt nàng…
Hắn bước tới bên cạnh, nhìn sang. Môi nàng run cầm cập.
“Ai biểu cứ đứng đây hứng gió!” Hắn trách, có phần quan tâm. “Có 1
cách giữ ấm… là ôm nhau!” Giọng hắn bắt đầu trở lại tinh
quái.
“Đừng có mơ!” Nàng ném lại câu nói sau khi quay lưng đi vào trong,
2 tay vẫn ôm sát người.
13.
Linh tựa đầu vào vai hắn, thở nhẹ, đôi mắt khép hờ mệt mỏi. Đèn
phòng mổ vẫn còn sáng, đã hơn 3 tiếng đồng hồ. Có lẽ Linh đã thức
suốt đêm qua.
“Mẹ em có sao không anh?” – Linh thì thào.
“Ừ, …chắc không sao” – Hắn đáp nhưng thực lòng không nghĩ vậy. Nếu
không nghiêm trọng thì họ đã không chuyển mẹ Linh từ Đà Lạt vào đây
trong đêm hôm qua. “Em ngủ chút đi”.
“Em đã cố … Nhưng em sợ lắm… Lỡ như…” – Linh nghẹn giọng.
“Có anh đây mà.” Hắn vòng tay qua vai Linh, ôm nhẹ… Bên Linh hắn
thấy mình như cây tùng to lớn, che chở cho cô. Linh thiêm thiếp
ngủ, trong vòng tay của hắn. Thật ấm áp khi mình là chỗ dựa của ai
đó, nhất là khi mình cũng cô đơn như họ. Hắn quen Linh được hơn 1
năm rồi, sau cả tháng trời cưa cẩm. Linh không đẹp kiêu sa nhưng
dáng dong dỏng và lúm đồng tiền có duyên, cộng thêm chất con gái Đà
Lạt cũng đủ làm nhiều chàng ngẩn ngơ. Hắn còn nhớ lần đó hắn đá
banh cho trường tranh giải sinh viên, đã để ý cô “săn sóc viên” của
đội bạn. Linh khi ấy nhiệt tình hò hét cổ vũ, còn thỉnh thoảng chọc
quê bọn hắn khi sút hỏng… Cuối trận, đám bạn thách thức: “Hòang,
mày cưa được em ấy thì bọn tao gọi mày là Đại ca”… Rồi hắn quen
Linh, nghiễm nhiên trở thành Đại ca của bọn nó, Linh cũng thành
“đại tẩu”.
Đèn tắt, cửa phòng mổ bật mở. Linh và hắn cùng đứng dậy. Vẻ căng
thẳng của Linh khiến người bác sĩ bối rối. Ông gỡ chiếc khẩu trang
trên mặt, lắc đầu: “Chắc khó qua khỏi trưa nay.”
Hắn bàng hoàng, còn Linh như gục ngã. Cô khụyu xuống và đôi mắt bất
động. Khi chiếc xe đẩy mẹ cô ra khỏi phòng mổ, Linh không hề phản
ứng, cô ngồi bẹp xuống sàn. Hắn đứng đó, không nói được lời nào,
nhìn theo chiếc xe hướng về phòng hồi sức.
“Mẹ ơi…” Tiếng Linh nấc lên, vỡ òa giữa không gian tê tái. Hắn nghe
mặn đắng ở cổ họng.
…
14.
Hắn đưa Linh về Đà Lạt , ở bên cô suốt 1 tuần. Đứa em gái Linh khóc
suốt. Ba Linh đã li dị vợ 3 năm nay, giờ trở về lo tang ma như 1
cái bóng vô hồn. Sau khi kết thúc tang sự, vì ba Linh và cô có
chuyện riêng nói với nhau, hắn tản bộ
quanh bờ Hồ Xuân Hương. Cái lạnh sáng sớm đầu xuân của Đà Lạt vừa
hanh khô vừa buốt giá… Tại sao thần chết lại đến vào mùa xuân? Hắn
rùng mình đút hai tay vào túi quần.
“Anh Hòang” – Tiếng Linh gọi từ sau. Hắn quay lại. Cô đang xách cái
túi lớn, vai đeo ba lô: “Mình về Sài Gòn đi anh. Từ nay… em sẽ theo
anh”.
Hắn nghe lùng bùng bên tai. Theo hắn? Theo về đâu? “Linh ơi, em
đang nghĩ gì thế?”
“Ba em sẽ đưa Út Liên đi Hà Nội. Em không còn ai nữa…” Linh nói
trong hơi thở ra khói.
“Ba em không bảo đưa em theo sao?” Hắn thắc mắc.
“Có, nhưng em không muốn…” Linh buông chiếc túi, ôm chặt eo hắn.
“Em muốn ở bên anh”
Hắn ôm Linh như 1 sự phúc đáp. Đành rằng hắn thương Linh nhiều, và
cũng không muốn xa cô, có điều, bảo bọc Linh ư? Điều đó đối với hắn
chẳng khác nào 1 gánh nặng, khi hắn mới 20 tuổi, thân còn lo chưa
xong… Nhưng làm sao hắn có thể từ chối em vào lúc này? Hắn thở
dài.
Linh ngồi trên xe búyt, hắn đứng dưới trạm hút thuốc. Người đàn ông
tiến lại bên cạnh, là ba Linh. Ông xin hắn mồi lửa.
“Con Linh nhờ cháu chăm sóc” Ông nói.
“Cháu…” Hắn cúi đầu, không biết nói gì. Người đàn ông tiếp lời:
“Cháu làm sao lo được cho nó với cái tuổi ham chơi này? Bác sẽ gửi
tiền hàng tháng. Linh nó không nên biết, chắc nó không thích đâu.
Cháu ghi tên và số CMND vào đây cho bác”. Nói rồi ông đưa tấm card,
lật mặt trắng phía sau chìa cho hắn, kèm theo cây bút.
Hắn nuốt từng lời của ông, thực sự có phần nhẹ nhõm. Tuy nhiên hắn
vẫn tỏ ra ngần ngại.
“Bác là ba nó, lo cho nó là trách nhiệm của bác.” Ông ta giải
thích. Hắn gạt điếu thuốc, bỏ vào thùng rác rồi ghi theo yêu cầu
của ông. Dù sao thì hắn cũng không thể lo nổi cho Linh.
“Được rồi, mỗi tháng ngày 30 ra ngân hàng ACB lãnh tiền, giờ lên xe
đi.” Ông cho tấm card vào túi áo, xua tay bảo hắn đi.
…
“Anh ghi cái gì cho ba em vậy?” Linh hỏi khi hắn vừa ngồi vào
ghế.
“Hả?…à, ký nhận con gái của ông thôi.” Hắn mỉm cười trả lời. Linh
không cười nổi, ngó ra cửa. Ba cô đang cầm tay Út Liên, còn con bé
thì liên tay vẫy vẫy. “Chị…chị ơi…”
Hắn thấy giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt Linh, liền kéo đầu cô
vào, hôn nhẹ lên tóc. “Đừng khóc. Anh yêu em”
15.
Quán cà phê buổi trưa khá vắng. Tiếng nhạc du dương, trầm ấm. Hắn
nhìn Ngọc, cô đang say sưa theo điệu nhạc.
“Quán đẹp ghê… Hoàng tìm hay thật” – Ngọc xúyt xoa.
“Hôm nay tôi muốn nói với Ngọc điều này…” – Hắn vẫn thường xưng
“tôi” khi nói chuyện nghiêm chỉnh. Ngọc cũng biết nên nghiêm mặt
nhìn hắn.
“Tôi thích Ngọc, và cũng rất vui khi đi chơi với Ngọc…”
“Đừng lòng vòng… Có phải Hoàng muốn chấm dứt không? – Cô tỏ ra sắc
sảo với ánh mắt xóay vào hắn. “Em Linh phát hiện à?”
“Không” – Hắn đáp.
“Mà thôi…tôi cũng chán Hòang rồi.” – Ngọc bắt đầu giành thế chủ
động. “Vậy nên…kết thúc nhé?”
Hắn hơi ê mặt khi nghe câu nói đó, quá nhanh và hắn từ người muốn
chia tay vì giữ trách nhiệm với Linh, lại trở thành kẻ bị đá. Hắn
nhếch mép cười 1 nụ cười nửa miệng.
“Thằng khốn!!” – Hắn vừa quay lại đã nhận ngay 1 cú đấm vào miệng.
Răng hắn cắn phải môi chảy máu. Minh đang đỏ bừng mặt và tay thì
nắm chặt, trừng trừng nhìn hắn.
“Mày điên à?” – Hắn nghiến răng, quắc mắt nhìn Minh. Hai người phục
vụ chạy tới, 1 người kéo Minh ra xa, người kia giữ lấy hắn. “Các
anh vui lòng đừng đánh nhau ở đây”
“Mày dám hẹn hò với Ngọc của tao?” Minh gầm gừ gần như hét
lên.
“Thôi đi…” Tiếng Ngọc gằn giọng “Ai là Ngọc của anh?”
Hắn để tiền lên bàn, mặc kệ mọi chuyện bỏ ra khỏi quán. “Coi như
xong.” Hắn thầm nghĩ rồi lên xe chạy đi.
Hắn vừa dắt xe vào nhà, quay ra định đóng cửa thì nàng chạy tới.
“Chờ đã, Hoàng”.
“Gì vậy?”
“Hảo làm bánh nữa nè…” Vừa nói, nàng vừa giơ gói bánh lên lắc lắc.
Chợt nàng chựng lại, nghiêng đầu nhìn hắn “Hoàng lại đánh
lộn?”
“Đâu có”. Hắn nói nhanh.
“Miệng chảy máu kia kìa
mà chối.” Nói đoạn nàng đưa tay lên chỉ vào chỗ bị thương. Hắn gạt
mạnh tay nàng ra, đóng sầm cửa, sau khi nói cộc lốc “Không ăn đâu,
ngán rồi”.
Không biết nàng ra sao ngoài kia, hắn bỏ vào phòng, nằm ngửa, đầu
gối lên 2 tay, suy tư. Tâm trạng của hắn lúc này bực bội , cáu gắt
và rối rắm, chẳng hơi đâu mà bánh với trái.
“Anh Hai!” Tiếng con bé Vy ong ỏng “Bánh ngon ghê…mai mốt bảo chị
đó làm cho em nữa nhen?”
“Mày có cám ơn chưa mà lấy đó?” Hắn làu bàu.
“Quên rồi.. mà tại chỉ đi nhanh quá. Mặt buồn xo à!” Nó vừa ăn, vừa
trả lời hắn. “Anh chọc chỉ hả?”
“Nhiều chuyện!”- Hắn ngồi dậy- “Còn không cho tao miếng coi!”
16.
“Hoàng, mày có thể…” – Long gợi chuyện 1 cách khó nhọc.
“Lảm nhảm gì đó?” – Hắn bỏ hột đậu phộng vào miệng, mắt vẫn dán lên
màn hình ti vi đang chiếu trận bóng đá.
“Mày đừng giành Hảo với tao!” – Long nhấn giọng. Hắn gần như phun
hột đậu ra bàn, quay phắt nhìn Long. “Mày nói cái quái gì
vậy?”
Long cầm ly nước lên, từ tốn. “Mày biết tao yêu Hảo mà. Bây giờ có
thể Hảo không yêu tao, nhưng tao sẽ theo đến cùng, chỉ cần mày đừng
chen vào… Mày đã có nhiều cô quá rồi còn gì. Mày đâu có thích Hảo,
đúng không?”
Long ít khi nào nói với hắn bằng giọng dài hơi mà nghiêm túc như
vậy. Chuyện Long yêu nàng, không cần nó nói thì hắn cũng biết quá
rõ. Nhưng khi không Long lại đề cập tới hắn…
“Dĩ nhiên là không”. Hắn trả lời, phần để trấn an Long, đồng thời
cũng để tự trấn an mình. “Mà sao mày…”
“Vậy là được rồi…” Long cắt ngang, ngước lên màn hình “Đó…hay
lắm..sút đi”.
“V….à….o rồi…” – Đám đông trong quán đứng dậy hò hét, xô đẩy. Long
cũng vỗ tay, la lối. Hắn nhìn thằng bạn, có cái gì rạn vỡ giữa 2
đứa.
….
Hắn cất cái chổi lau nhà, nhìn đồng hồ, hơn 11h khuya. Long vẫn
đang chất mấy chai rượu vào kệ. Chị chủ quán bảo: “Thôi, hai đứa về
đi, trễ rồi.”
Hắn đứng đợi Long ở cửa, khi Long ra, hắn khóac vai: “Đi ăn mì, tao
đói”
“Tao về” – Long từ chối. Hắn xô Long ra, giọng bực dọc: “Mày sao
vậy hả thằng kia?”
“Chỉ là tao muốn về” – Long vẫn thản nhiên bước đi – “Có gì không
vừa bụng thì mày cứ nói đại họ ra đi, bạn bè bao nhiêu năm mà…?”-
Hắn quát từ phía sau. “Chỉ vì Hảo thôi hả?”
Long đứng lại. “Tao thấy mày chở Hảo hôm mùng 3 Tết”. Hắn á khẩu,
miệng gần như há hốc.
Long đột ngột quay lại, túm cổ áo hắn, nghiến giọng: “Mày có thể
huơ bất kỳ ai, trừ Hảo ra, nghe không?” Mắt Long sôi lên như có
lửa.
“Mày… bình tĩnh lại coi.” Hắn ấp úng. Bản thân hắn không nghĩ là
việc chở nàng đi lại nghiêm trọng với Long như vậy, càng không nghĩ
mình lại trở thành kẻ tội nhân đang bị chất vấn và cảnh cáo như thế
này, tệ hơn là bởi thằng bạn chí cốt.
“Hảo không giống các cô khác. Mày đừng có coi Hảo là trò đùa, nếu
không…”- Long vẫn giận dữ, tiếp – “Tao sẽ không để yên.”
Hắn cười, cười sùng sục. Đúng ra là hắn không biết phản ứng làm sao
ngoại trừ việc cười. Hắn ôm bụng, cười như đười ươi. “Giống phim HQ
quá…mày khùng rồi Long à. Tao không chạm đến Hảo của mày, được
chưa?”
“Nhớ lời đó”. Long buông hắn ra, nhăn răng… Đó không phải là 1 nụ
cười, mà là…cái gì đó nham nhở khó coi. Long chơi với hắn từ rất
lâu rồi, chắc cũng gần 7-8 năm. Chưa ai hiểu hắn như Long, và chưa
bao giờ Long đứng về phía người khác mà chống lại hắn, ngược lại
hắn cũng thế. Hai thằng vẫn thường cãi nhau, đánh nhau, nhưng chưa
từng là vì 1 ai khác, chứ đừng nói là vì con gái. Hắn bỗng nhớ câu
chuyện hồi 16 tuổi…
“Ê Long, lỡ sau này tao và mày cũng thích 1 cô thì sao?”
“Mày nhường tao đi!”
“Bộ điên hả?”
“Mày đẹp trai hơn tao mà!”
“Nhưng mày giàu hơn tao.”
“Vậy…tao sẽ nhường cho mày”…
Hắn cười trong dòng suy nghĩ. Mày nhường tao sao Long? Thế mà mày
vừa súyt đánh tao vì cô ta cơ đấy! Tao sẽ không để tình bạn sứt mẻ
chỉ vì 1 cô nàng vớ vẩn… dù sao
thì tao cũng …không thích cô ta lắm. Hảo không hợp với tao, huống
chi, tao còn có Linh. Mày yên tâm…
17.
Hắn đã cố tránh mặt nàng, càng ít gặp càng tốt. Vì Long cũng được
mà vì Linh cũng được.
Ngày 30, hắn nhớ đến vụ ba Linh, tạt sang 1 chi nhánh ngân hàng
ACB. Người nhân viên ở quầy nhìn hắn 1 lát, cầm cái CMND săm soi.
Chừng 15 phút, cô ấy gọi hắn và đưa 1 xấp tiền mỏng, cùng tờ giấy
bảo hắn ký vào. Con số 500,000 trong tờ giấy khiến hắn bật cười. Số
tiền này phải chi cho ăn uống, sách vở, phòng trọ… của 1 cô gái
đang học ĐH như Linh? Ừ… có lẽ hắn đã trông đợi nhiều quá, đối với
1 người đàn ông tóc hoa râm, vẻ khắc khổ trong bộ áo màu xám sờn cũ
hôm ấy.
Đi ngang 1 công trình xây dựng đang dở dang, hắn liếc thấy tấm bản:
“Cần người” ngoài cổng. Hắn chạy xe vào bên trong.
“Bao nhiêu tuổi?” – Người thanh niên đội chiếc nón bảo hộ màu vàng
hỏi.
“Hai mươi.” – Hắn trả lời, mắt ngó quanh. Anh kia nhìn hắn 1 lượt,
hỏi tiếp vài câu nữa rồi chỉ tay ra chỗ cách hắn đứng không xa
lắm.
“Dãy đó là dãy cuối cùng. Làm khoảng 3 tháng. Cậu làm tổ bên đó,
mỗi tuần hai trăm.”
Hắn hướng mắt về phía đó, các công nhân đang cheo leo trên các xà
ngang. “Cũng được, ngày làm nửa buổi. Em còn phải đi học.”
“Cậu đùa với tôi chắc?” – Anh ta to tiếng. “Ai nhận làm nửa
ngày?”
“Được mà, giúp sinh viên nghèo đi anh” – Hắn xuống giọng nằn nì -
“Em kêu thêm 1 thằng tới thay ca là ok thôi”
Anh quản lý suy nghĩ 1 hồi, rồi cũng chấp thuận: “Vậy thì hai đứa
chia tiền công…”
Quỳnh chào hắn rồi kéo cửa đi khuất. Hắn luôn cảm thấy ngại khi vào
phòng trọ của Linh, nơi “an cư” của 3 cô gái sinh viên xa nhà chỉ
rộng hơn 20 mét vuông. Linh từ sau tấm ri đô màu đỏ bước ra, đưa
cho hắn 1 tấm đệm: “Anh ngồi đi…”
Nhìn vẻ mặt có hơi thất sắc của Linh, hắn hỏi: “Em thấy sao
rồi?”
“Em khỏe” – Giọng Linh vẫn yếu ớt. “Em vừa bán cái điện
thoại…”
“Cái S-Fone đó được bao nhiêu mà bán?”
“Kệ, được bao nhiêu hay bao nhiêu. Em phải trả tiền thuê phòng.”
Linh hơi bình thản. Hắn đưa Linh chỗ tiền vừa rút ở ngân hàng: “Em
cầm đi.” Linh tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi dần chuyển sang ái ngại “Anh
không cần phải… Em tự lo được”. Hắn cầm tiền nhét vào tay Linh: “Em
lộn xộn quá. Cứ giữ lấy, nó là của em!” Nói rồi hắn đứng dậy “Anh
phải ra quán bar làm”
Linh chợt ôm lấy cổ hắn, kéo xuống và…hôn lên môi, mắt cô nhắm
nghiền, say đắm. Dĩ nhiên là hắn đáp lại, dù có chút bất ngờ. Linh
đôi khi táo bạo như thế, và thực sự khiến hắn thú vị.
Nụ hôn không kéo dài, vì hắn tỏ ra khá vội. Linh kết thúc phút nồng
nàn bằng câu nói khiến hắn chao đảo: “Bất kể lúc nào anh muốn, em
sẽ là của anh”
Với những kẻ như hắn, thì đó là 1 sự gợi mở đầy lôi cuốn.
…
Suốt buổi tối, đầu óc hắn cứ miên man câu nói của Linh và cái cảm
giác bình thường đến khó tả của nụ hôn. Đồng ý rằng đó không phải
là lần đầu hôn nhau, nhưng ít ra hắn phải có… cái gì… khó nói quá.
Hắn đã mong chờ cảm giác điện chạy ấy…
“Mày thơ thẩn như thằng ngố!” – Long đập nhẹ cái khay vào đầu hắn,
rồi đi qua đến chỗ chiếc bàn vừa có 2 người bước vào. “Ừ, tao ngố
thật!” Hắn lẩm bẩm.
…
“Mày đừng có ôm tao như thế!” – Long la làng khi đang chạy xe vì bị
hắn tự nhiên ôm sát (non-SA, please remember! ). Hắn khoái trá khi
thấy vẻ càu nhàu của thằng bạn: “Mày có thấy dòng điện chạy trong
mày không?”
“Không, không có gì hết. Mày làm ơn bỏ cái tay của mày ra khỏi
tao!”. Long cố gỡ tay hắn ra.
“Cũng may mà mày không thấy. nếu không chắc tao chết sớm!” Hắn cười
to. Long thở phào khi hắn chịu buông eo mình ra. Dù biết chắc thằng
Hòang không có “sở thích đặc biệt” đó, nhưng cái cảnh mà nó đang
tạo ra thật…khó coi.
“Tao đã từng có cảm giác ấy 2 lần rồi.” – Hắn nói, giọng nhỏ thật
khó nghe, dường như hắn không nghĩ rằng câu đó đã bật ra thành
tiếng.
“Đừng nói là lúc mày ôm
tao đó!” – Long đùa cợt. Thấy hắn vẫn phớt lờ, Long đành hỏi han
đàng hoàng: “Với Linh, hay với Ngọc?”. Hắn nhìn Long, “làm sao tao
có thể nói rằng, đó là người mày hằng mong được 1 lần cầm tay, và
là cô hàng xóm bé nhỏ của tao – Gia Hảo?”
“Mỗi cô 1 lần” – Hắn đành phải nói dối.
“Sướng lắm hả?” – Long hỏi.
“Ừ. Sướng không thể tả!” – Hắn thừa nhận, nhưng Long không nghe
được, 1 chiếc xe nẹt bô vừa chạy ngang. Anh chàng cũng không buồn
hỏi, cắm đầu cho xe phóng nhanh vì cơn buồn ngủ đã vây kín.
18.
Vì Long không thích hợp cho việc ở công trường, dù sao nó cũng là
con nhà khá giả, việc làm quán bar xem ra đã quá đủ cho khao khát
tự lập của nó, hắn phải kêu 1 thằng “đàn em” năm nhất khoa Cơ khí
trong đội banh làm thay ca. Quốc, tên của nó, nhà ở tận Sóc Trăng,
mỗi 3 ngày liền đi học chỉ mặc độc 1 bộ đồ, nghe có việc làm thêm
thì mừng quýnh ra mặt.
“Bảy chục 1 tuần, mày làm buổi sáng. Tao ca chiều.” – Hắn truyền
đạt thông tin. Đừng thấy lạ tại sao hai trăm chia đôi còn…bảy chục,
đó là do cái đầu khôn lỏi của hắn mà thôi.
“Dạ, hiểu rồi anh.”- Quốc nhanh nhảu.“Hôm nào anh không rảnh, em
làm luôn ca chiều cho, không tính lương”
“Khỏi cần, mày còn phải đi học, tao không muốn ông bà già mày lên
đây kiếm tao đâu. Vậy sáng mai tao dắt mày qua đó.” – Hắn đều
giọng, dù chỉ lớn hơn Quốc 1 tuổi, nhưng hắn luôn có vẻ bề
trên.
“Dạ…dạ…” – Quốc líu ríu – “À, em gửi anh…trái ổi để thay lời cảm
ơn!”, nói rồi nó móc trong túi ra trái ổi xanh đưa cho hắn bằng hai
tay.
“Mày con trai mà cũng ăn mấy thứ này hả?” – Hắn cầm lấy “món quà
biếu”, thảy vài cái, liếc thằng Quốc đang gãi đầu thẹn thùng. “Được
rồi, đừng có cua bồ bằng ba cái này đó, không nghe tao là thất bại
ê chề” Hắn cười, cắn miếng ổi rồi quay đi.
“Khi nào muốn cua ai, em hỏi ý anh là được!” – Tiếng Quốc vọng đằng
sau. “Tin tưởng tao vậy à? Mày đúng là Nam Căn.” Dáng hắn nhấp nhô
giữa đám sinh viên đang tranh nhau quả bóng. Đời hắn cũng nhấp
nhô…
19.
Chỉ vài tuần dang nắng làm việc ở công trường mà da hắn sạm đen
hẳn, chắc gần như mấy gã Indo. Các cô nương khoa Hóa thì không biết
thật hay m**, luôn miệng xúyt xoa: “Hoàng ngầu ghê, da bánh mật, sô
cô la… Giống y chang Cổ Thiên Lạc”. Cứ nghe mấy câu đó mà hắn muốn
nổi khùng lên được. Thằng Quốc thì khỏi nói, trước khi đi làm nó đã
đen nhem nhẻm, giờ thì nó y như cột nhà cháy, nếu ban đêm ra đường
không có đèn dám người ta chỉ thấy bộ đồ của nó.
Học ngành xây dựng nên hắn làm khá được việc, hiểu nhanh, biết cái
gì nên và không nên khi đổ cột, dựng xà dù trước đó chưa làm qua.
Anh Cường quản lý rất ưng bụng, thậm chí đôi lúc còn bàn luận bản
vẽ kết cấu với hắn. Hắn cũng học được kha khá từ anh. Tuy nhiên,
hắn mệt kinh khủng, mỗi ngày sáng đi học, chiều ra công trường, tối
làm quán bar… nhiều lúc hắn thấy mình cày như trâu!
…
Dàn đèn bên góc phải quán cứ chớp chớp, nhá nhá. Không để ý thì
thôi, nhưng nếu chú tâm thì nó dễ làm người ta phát bực. Chị chủ
quán ngoắc hắn lại: “Em và Long lên coi thay cho chị, để mấy cha
khách này cằn nhằn kiếm chuyện phiền lắm”.
Hắn dựng cái thang vào tường, dặn Long: “Mày giữ chặt đó!”
“Biết rồi”. Long nói chắc nịch.
Hắn leo được 3 bậc, bỗng thấy chóng mặt, mọi vật nhòe đi. Hắn lắc
lắc đầu, bóp trán.
“Mày làm được không? Để tao…” – Long có vẻ không yên tâm khi thấy
bộ dạng hắn. Nhưng câu đó của Long càng làm hắn muốn tiếp tục. “Sao
không được?”
Vừa dứt câu, hắn bước thêm bậc thứ tư, và bây giờ, hắn quay mòng
mòng, cảm giác như đang ở trên con tàu Titanic lúc gặp bão. À,
không phải, gặp băng trôi thì đúng hơn. Hắn buông ngừơi vì không
giữ thăng bằng được nữa.
“Rầm”. Hình như Long đã kịp đỡ hắn, chỉ có chiếc thang ngã ra sàn.
Có tiếng lao chao…
…
Hắn mở mắt, thấy mình đang nằm trên băng ghế, trong phòng thay đồ
của quán.
Tiếng nhạc vẫn xập xình ngoài kia. Mũi hắn cay xè. Khỉ thật, chắc
thằng Long đã đổ cả chai dầu vào đó! Hắn loạng chọang đứng dậy, vào
toalet rửa mặt.
“Em khỏe rồi hả?” – Tiếng chị chủ khiến hắn giật mình. – “Vậy em ra
phụ tụi nó, thứ bảy đông quá mà em lại…thiệt là…” Gịong chị ta vẫn
ngọt dịu nhưng thật đáng sợ.
“Để em ra.” – Hắn lách người qua góc hẹp giữa chị ta và cánh cửa
phòng. Cô ca sĩ trên sàn nhảy cố gào thét trong tiếng ầm ầm của
chiếc loa. Hắn thấy đầu bưng bưng…
Chị chủ đưa tiền cho hắn và Long, sau khi đếm đi đếm lại 2-3 lần.
Long cầm lấy, nói với chị: “Mai Chủ nhật cho tụi em nghỉ…”
“Một đứa đến đi, nghỉ cả hai thì khó quá. CN lại là ngày cao điểm.
Mấy tuần trước 2 em xin nghỉ thứ 2 mà.” Chị ta tỏ ra không hài
lòng.
“Nhưng thằng Hòang nó…” Long cố thuyết phục.
“Hoàng nghỉ thì em đi làm nhe” – Chị chủ nói gút câu, không cho
Long cơ hội thoái thác “Vậy đi, 2 đứa về được rồi”. Và chị ta kêu
mấy đứa khác tới tiếp tục đếm tiền phát lương.
Hắn nãy giờ vẫn nghe câu chuyện, nhưng không lên tiếng. Hắn mệt lả
người, chỉ muốn nằm xuống giường, nên chuyện ngày mai có đi làm hay
không hắn chẳng thể biết được.
20.
Hắn thức dậy khi trời đã quá trưa. Bụng cồn cào, hắn uể oải vươn
vai. Một chiếc áo len trắng thấp thoáng trong bếp…Nàng? Hắn nhỏen
miệng cười. Bóng chiếc áo càng gần, tay bưng cái tô to tướng…
Không, đó là Linh. Hắn mới nhận ra chiếc áo len của Linh khác của
nàng, không phải dạng áo khóac tay dài mà là kiểu chồng đầu không
tay.
“Trưa nóng mà em thấy lạnh?” – Hắn đón lấy tô cháo nóng.
“À…Không. Áo mẹ đan cho em…” – Linh giải thích bằng giọng buồn
buồn. Hắn húp muỗng cháo, chẳng hỏi thêm gì, chỉ nói: “Ừ. Anh chưa
thấy bao giờ.”
Linh cười nhẹ. “Hình như anh không phải bị sốt…”- Cô nói trong lúc
xếp lại tấm chăn. Hắn chỉ ậm ừ, mải lo ăn, đang đói mà.
Con bé Vy từ đâu chạy ào vào, nắm tay Linh. “Chị biết làm bánh bông
lan hun?”
Ba chữ “bánh bông lan” làm hắn giật thót. Đặt tô cháo xuống ghế,
hắn quát: “Đi ra!!” Con bé vẫn tỉnh ruồi, nhìn Linh chờ đợi. Linh
hơi lúng túng, nhưng rồi cũng gật đầu: “Em thích ăn à? Để chiều chị
làm cho.”
“Khỏi cần, kệ nó”. Hắn hơi gắt, liếc con bé: “Tao bảo mày đi ra!”
Nó bắt đầu hơi sợ, vẻ rụt rè: “Anh làm gì dữ vậy? Chị này không
được thì chị kia cũng làm cho em hà!” Nó nói xong rồi bỏ chạy nhanh
như sợ hắn đá cho 1 phát, mà cũng có thể lắm chứ. Mặt hắn đang đỏ
ngầu thế…
Linh sững sờ. Rõ ràng là câu nói của bé Vy đã nằm gọn trong tai cô
ấy. Chỉ cần Linh hỏi, hắn sẽ có hàng chục câu chuyện để phân trần.
Nhưng khác với chuẩn bị của hắn, Linh không tra khảo gì, thậm chí 1
ý thắc mắc nhỏ. Cô chỉ nhẹ giọng: “Anh ăn hết đi.”
Thái độ của Linh khiến hắn thấy băn khoăn, nhưng không khảo mà khai
thì là thằng ngu nhất trên đời. Hắn vét tô cháo trong cái nhìn kín
đáo của Linh.
Phụ nữ luôn có những suy nghĩ và hành động chỉ cô ta mới
hiểu.
21.
…Hắn đang bước xuống con dốc… Phía xa nàng đang sánh bước cùng
Long. Hắn cố gọi…Nhưng họ không nghe thấy. Gió thổi khiến cát bay
mù mịt, dáng nàng mờ khuất. Hắn chạy theo, bước chân nặng trịch
trên cát… Ai đó kéo áo từ phía sau, hắn quay lại… Linh… hắn cố
thóat, bước tới… Nhưng Linh vẫn kéo áo hắn…Hắn lấy tay giật mạnh
vạt áo…
“Trời ơi là trời, đưa cái mền cho em!!” – Tiếng bé Vy chan chát.
Hắn giật mình. Giấc mơ vừa rồi hơi kỳ lạ ... Con bé đang kéo cái
mền, còn tay hắn thì giữ chặt nó. “Quái đản, cái con này, bộ hết
mền đắp rồi hả mà dám…?”
“Cháy nhà kìa mà ở đó còn ham ngủ!” – Nó tiếp tục kéo cái mền. Hắn
thì đã buông ra, vò đầu gắt gỏng: “Cháy cái gì…” Hắn lắng tai nghe,
tiếng người ồn ào ngoài hẻm. Đồng hồ chỉ 2 giờ khuya, cũng đỡ là
tối nay hắn nghỉ làm ở quán, nếu không thì việc bị đánh thức kiểu
này dễ biến hắn thành quái vật lắm. Con bé
Vy đã vác tấm mền chạy ra ngoài.
Hắn vén rèm cửa sổ, bên ngoài sáng vàng rừng rực, hắn nhoài người
nhìn ra. Cảnh tượng thật nhốn nháo, nhiều người chạy tới chạy lui,
có người đứng xem, nhưng hầu như nhà nào cũng có người đổ ra con
hẻm chỉ rộng 3 mét. Khói quyện từng dòng xám mù…
“Hoàng!” –Nghe tiếng ba hắn hét, hắn liền lật đật nhảy tót xuống
giường, trên người chỉ mặc mỗi… chiếc quần đùi. Ba hắn đang ôm cái
mền của hắn vừa nhúng nước xong, đưa cho hắn cái xô. “Xách nước qua
tạt phụ người ta!” Ông ra lệnh.
Hắn làm theo như con robot, hì hục múc nước từ bồn nhà, cũng may
không phải nhà mình đang cháy…
Lò bánh mì ở gần đầu con hẻm đang bốc cháy, tạo thành cột khói cao
ngút. Ai nấy đều căng thẳng, người dùng mền ném vào, người xối
nước, người phụ khiêng đồ đạc của hai căn nhà bên cạnh ra… Mồ hôi
hắn vã ra. Hắn chạy đi chạy lại mấy lượt mà không để ý người ta lấy
nước từ những căn nhà gần hơn… Khi thấy 1 anh trong xóm xách xô rẽ
vào căn nhà nọ đang mở toang cửa lấy nước, hắn mới thấy mình ngu
không kể nổi!
Tiếng còi xe cứu hỏa hụ ngoài đường cái. Hắn và nhiều người nữa thở
phào. Nhân viên cứu hỏa kéo đường ống nước vào trong hẻm, mọi người
đứng dạt ra. Hắn cũng nép vào mép tường…
“Mẹ để con… Mẹ vào nghỉ đi” – Giọng nói thanh thóat trong như thủy
tinh quen thụôc. Hắn chưa kịp quay sang thì 1 vòi nước xịt ngang
mặt, ướt sũng. Khá bực dọc, hắn quay mặt lại. Nàng đang cầm ống
nước, mẹ nàng cũng đang đứng sát, giữ 1 phần chiếc ống. “Thấy chưa,
con thiệt là…” Bà trách nàng rồi bước qua chỗ hắn đứng, vuốt mái
tóc đang đầy nước của hắn, dịu dàng như 1 bà tiên trong cổ tích.
“Mệt không con? Có bị nước vào mắt không?”
“Dạ..Không sao!”. Hắn mím môi, nhìn bà. Nàng thật hạnh phúc khi còn
có mẹ. Bà cười vỗ vai hắn rồi quay vào, bảo nàng: “Cẩn thận đó
con”. Lưng áo mẹ nàng đẫm ướt.
Nàng vẫn giữ chiếc vòi, hướng lên khiến nước phun òng ọc. “Xin
lỗi…Hảo..không cố ý!”
Hắn vẫn còn hơi tức vì bị xịt nước bất ngờ, sẵn chiếc xô trên tay
còn đọng chút ít, hắn … tạt luôn vào người nàng. Bấy giờ mà hỏi hắn
tại sao làm vậy thì…hắn cũng không thể lý giải đựơc!
Nàng, đương nhiên là sốc cực độ, sau phút trân trối nhìn hắn, liền
cầm ống nước chĩa ra… Hắn đâu có ngốc để bị “phản công”, tay chụp
lấy ống nước quay lại vào nàng… Kẻ giằng người kéo, cả hai như đang
tắm mưa, hắn cười, nàng cũng cười, vui - vui không cần biết trời
đất, thế giới như chỉ có nàng và hắn… “Đang lúc như vầy mà còn
giỡn”. Mấy người hàng xóm nói bằng giọng khó chịu.
Tiếng cười khanh khách của cả hai im bặt, nhận ra sự vô tư không
đúng chỗ của mình, hắn ngồi xuống, đặt cái xô bên cạnh. Còn nàng
thì cúi mặt chìa vòi châm nước vào xô của… 1 ông bác vừa đem
tới.
22.
Có vẻ như họ đã dập tắt được ngọn lửa. Người ta lục *****c trở vào
nhà… Hắn quay sang nhìn nàng đang ngồi trên bậc thềm ngay bên cạnh,
mắt quan sát những người cứu hỏa. Mái tóc bới quất lên bằng một
chiếc kẹp, đuôi tóc bung rũ xuống. Tóc phía trước dính bệt vì ướt,
sau “trận chiến” ban nãy. Mặt nàng cũng còn nước, má lem luốc những
vệt dơ… hắn khẽ cười. Nàng trông dễ thương quá đi mất, chỉ muốn véo
cho 1 cái. Hắn liếc xuống chiếc cổ áo hình tim, nó ướt mem làm nổi
lên làn da hồng bên trong, cả chiếc bra… trong ánh đèn lờ mờ của
con hẻm. Hắn sượng đỏ mặt, quay đi, nuốt nước miếng. Một sự quyến
rũ khó tả.
“Mệt thật ha” – Nàng cất tiếng.
“Hảo có làm gì đâu mà kêu mệt!” – Nói vậy nhưng hắn cảm nhận được
sự vất vả trên mặt nàng, mồ hôi rịn ra nơi thái dương.
“Hảo xách nước cho mọi người còn trước cả Hoàng!” – Nàng cao giọng
vẻ bất bình khi bị phủ nhận công lao – “Trong lu hết nước mẹ Hảo
mới kéo vòi ra.”
“Vậy hả?”. Hắn cười toe, xấu hổ nhớ tới việc mình còn ngái ngủ khi
bị kêu dậy.
“Hoàng không
nhìn thấy Hảo, Hoàng cứ chạy…” – Nàng tiếp – “Nhưng Hảo đã thấy
Hoàng ngay từ lượt đầu tiên Hoàng chạy ngang…”
“…” Hắn im lặng. Dường như câu nói có 1 hàm ý gì đó…
“…dù rằng Hoàng không mặc áo vẫn nhận ra!”- Nàng cười khúc khích.
Hắn chợt nhớ ra “phục trang gợi cảm” của mình lúc này, chiếc quần
đùi màu đỏ… ặc, ôi mẹ ơi!!…
“Khiêng ra rồi lại khiêng vô. Oải ******!”- Em trai nàng, thằng
Tiến, đang đi tới than thở, ba nàng bước chậm rãi phía sau. Lúc tạt
nước vào đám cháy, hình như hắn có thấy bóng họ…Hắn đứng lên, hơi
cúi người khi ba nàng bước qua. “Vào nhà thôi, xong cả rồi”. Giọng
ông từ tốn.
Nàng đứng dậy, vẫy tay ra hiệu “bái bai” với hắn. Hắn không đáp
lại, bỏ đi 1 mạch. Cái xô trên tay nhẹ tênh…
…
Hắn không ngủ được nữa, trằn trọc. Đã gần 3 giờ rưỡi. Ánh trăng hắt
qua cửa sổ, đêm lại tĩnh mịch như đúng cái vẻ vốn có. Hắn đã đùa
giỡn rất vô tư, cười trong niềm vui thật sự… Tại sao? Hắn không
biết. Hình ảnh nàng với cái vòi nước, và cái áo cổ tim gợi cảm… vây
chặt hắn. “Mày đừng giành Hảo với tao”. Tiếng Long văng vẳng… Hắn
kéo cái gối đè lên đầu, co ro: “… Nếu đó là Linh thì mày cũng vui
như vậy thôi, Hoàng à.” Hắn tự nhủ rồi cố ngủ, nhưng sự thật là hắn
đã ôm hình bóng đó của nàng cho tới sáng.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!