Thiên Thiên tức giận đi về phòng. Rõ ràng 3 người các cô mới là người tìm thấy bản đồ, tại sao lại không cho cô đi cứu bố của cô chứ? Hơn ai hết, cô luôn đặt sự an toàn của ông lên đầu, vì sao lại nói sợ cô đi không những không cứu được cha cô mà còn mất cả cô chứ? Sỉ nhục! Quá sỉ nhục!
Hạo Nhiên cùng Kyo đang điềm nhiên đọc sách trong phòng, bỗng nhiên lại nghe một tiếng sẩm, ngẩng lên đã thấy Thiên Thiên đại tiểu thư thở phì phò đứng trước mặt, dọa hai người sợ điếng. Cho đến khi nghe Thiên Thiên kể lại sự việc, Hạo Nhiên mới thở phào ra một cái.
-Mọi người cũng chỉ là lo cho an toàn của em thôi. Vì sao lại tức giận như thế chứ?
-Nhưng đó là bố của em. Anh biết em rất lo lắng cho ông ấy mà.
-Vậy nếu em đi thì em có thể giúp được gì chứ? Năng lực của em căn bản là không đủ.
Thiên Thiên sững người. Cô biết khả năng của cô không đủ. Cô cũng biết Wind không cho phép Kyo lẫn Hạo Nhiên đi là vì muốn 2 người bảo vệ cho cô. Thế nhưng cô làm sao có thể bình tâm được chứ?
Cô biết Wind lo cho cô. Cô cũng biết Hạo Nhiên không muốn cô nguy hiểm. Thế nhưng cô cũng không thể an an ổn ổn mà ngồi đây được. Chính vì thế nên lúc Hạo Nhiên dỗ dành cô đi ngủ, cô vẫn là gật nhẹ đầu nhưng trong lòng lại nhen nhóm một ý định khác.
……………..
Thiên Thiên nằm trùm kín chăn, mắt mở trừng trừng. Bây giờ là 4 giờ sáng. Chỉ còn 1 tiếng nữa mọi người sẽ xuất phát. Theo như kế hoạch mà cô nghe lỏm được, một nhóm bao gồm 10 người giỏi nhất thiên giới sẽ theo Wind âm thầm đến điện Thái Giao cứu bố cô. Vỗn dĩ có thể nhân cơ hội này mà giết luôn thủ lĩnh của nhóm Thiên Thần sa ngã. Thế nhưng Wind lại là một người rất cẩn thận. Ông sợ nhỡ như bọn thiên thần sa ngã kia làm liều giết chết Avi thì thật sự không còn cách nào mà phải chờ đến khi tìm được nhân tài khác. Chính bởi vì Avi là nhân tài nên JK-thủ lĩnh nhóm thiên thần sa ngã kia- mới để Avi sống đến giờ. Nếu có động, chỉ e là mạng của Avi khó giữ.
Hạo Nhiên tỉnh giấc lúc tờ mờ sáng, một nỗi lo len lõi vào tâm trí của cậu khiến cho cậu không tài nào ngủ tiếp được. Hạo Nhiên lại nằm thẫn thờ mất một lát, trong đầu bỗng nhiên vụt qua những hình ảnh của Thiên Thiên. Lúc cô cười, lúc cô ngạc nhiên, lúc cô thẫn thờ, còn có… hình ảnh lúc cô máu me đầm đìa trong giấc mơ chập chờn của cậu tối nay.
Trái tim Hạo Nhiên loạn nhịp, một suy nghĩ bỗng lóe trên trong đầu cậu. cậu sợ hãi khoác tấm áo gió màu đen, xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà, sau đó vội vã chạy sang trước cửa phòng Thiên Thiên, dùng chút phép xuyên qua bức tường lạnh lẽo.
Căn phòng màu trắng tinh khiết im lìm như đang chìm trong giấc ngủ, ở trên giường vẫn là bóng người trùm chăn kín mít đang say ngủ. Hạo Nhiên thầm thở phào. Cũng may, cậu còn tưởng cô muốn đi cứu bố cô nên đã lẻn đi.
Trái tim Hạo Nhiên dần trở lại nhịp đập bình thường. cậu nhẹ nhàng bước tới bên giường, định bụng chỉnh lại tư thế cho Thiên Thiên, thế nhưng bước chân càng đến gần, nỗi lo sợ của cậu lại trào lên một cách mãnh liệt.
Lúc bàn tay Hạo Nhiên chạm tới chiếc chăn lạnh lẽo, bàn tay cậu khẽ run rẩy mất một chút. Hình ảnh Thiên Thiên máu me đầy mình lại vụt qua, khiến cho tâm trí hắn như tê liệt.
Hạo Nhiên nhanh chóng kéo chiếc chăn xuống, để lộ bên trong là chiếc gối ôm mà Thiên Thiên hay dùng. Đầu óc Hạo Nhiên nổ đùng một tiếng, cậu quay người lao vút ra cửa, đuổi theo chút hơi ấm của Thiên Thiên còn vương lại trong không khí.
…………
Lúc Hạo Nhiên lao đến thì thiên giới đã giống như một bãi chiến trường đầy thây ma thiên thần sa ngã. Những đôi cánh đen rũ xuống, dính vài giọt máu. Đại Thiên Sứ Avi lửa giận ngút trời túm lấy JK-tên cầm đầu đáng hận kia lắc qua lắc lại một cách giận dữ.
-NÓI!!! MÀY GIẤU CON GÁI TAO Ở ĐÂU??? MAU TRẢ LỜI TAO!
Nỗi sợ hãi tê liệt bao quanh Hạo Nhiên. Cậu dường như không nghe được gì, chỉ nhìn thấy tên JK dù máu me đầy mình vẫn cố cười khẩy.
-Hôm nay tao rơi vào tay bọn mày, tao không cam tâm chết một mình. Con gái mày, nếu có giỏi thì mày tự đi tìm nó đi.
Nói xong liền giơ tay tự chưởng vào ngực mình. Trước khi chết còn cười một cách man rợ.
Nhìn thấy JK dần dần tan biến thành nhưng hạt châu đen láy, Hạo Nhiên hoảng hốt lao ra. Không thể để hắn chết như thế, nếu không Hạo Nhiên biết đi đâu tìm Thiên Thiên?
Tất cả những đại Thiên sứ đi cứu Avi từ 10 người giờ chỉ còn lại ông ngoại Thiên Thiên cùng với Hỏa Thần, Thủy Thần cùng Phong Thần, còn lại không ai sống sót. Tất cả đều là những Thiên Sứ sức mạnh cùng với kinh nghiệm đầy mình, tất cả đều nắm rõ địa lí Thiên giới, nhưng tất cả đều không ngờ tới JK đã sớm phòng bị, đánh úp cả nhóm, chật vật lắm những người xuất sắc mới có thể sống sót.
Chương 37 : ĐẠI KẾT CỤC
Thiên giới 5 năm sau đã trở lại yên bình như trước kia, Các đại Thiên Sứ đã quyết định chọn Wind làm Thiên đế, Ngày đăng cơ, Thiên Đế cùng đại thiên sứ Avi quyết định làm lễ tế cho Thiên sứ Thiên Thiên theo nghi thức của một Đại Thiên Sứ, công cáo với toàn dân Thiên hạ công lao của cô, đồng thời truy phong cô thành Đại Thiên Sứ cấp cao.
Tất cả những thần dân của Thiên giới lẫn Quỷ giới đều được đặc cách lên tham dự lễ Đăng cơ của Thiên Đế, đồng thời tuyên thệ sẽ luôn luôn trung thành với Thiên Đế. Duy chỉ có một người không xuất hiện.
Một tiểu linh đồng thì thầm vào tai một tiểu quỷ.
-Ta còn tưởng sẽ được chiêm ngưỡng dung nhan nổi tiếng của thái tử, thật không ngờ người lại không xuất hiện. Có phải là quá tuyệt tình với Đại Thiên Sứ Thiên Thiên của chúng ta không?
-Ngươi thật không hiểu chuyện. Thái tử của chúng ta chưa bao giờ ngừng tìm kiếm Đại Thiên Sứ của các người đâu.
-Thật hay giả vậy? Nhưng rõ ràng mọi người đều nói, năm xưa nhờ có Đại Thiên sứ Thiên Thiên đánh lạc hướng JK, các Đại Thiên sứ mới có thể hợp sức đánh trọng thương hắn, nhưng cũng vì thế mà khiến JK tức giận quyết tâm dùng mảnh hồn cuối cùng giấu Đại Thiên Sứ vào hư vô…
-Chính thế…. Haizzz.. chỉ trách Thái tử của chúng ta quá chung tình, không chịu nhìn vào sự thật.
-Thật đáng thương…
……………………..
Hạo Nhiên lạc chân vào công viên, tần ngần đứng trước nơi mà anh từng tuyên bố cô là vợ của mình. Bao nhiêu năm trôi qua, bao nhiêu lần tìm kiếm, những lần tưởng như sắp nắm được đôi bàn tay bé nhỏ của cô, Hạo Nhiên bỗng giật mình phát hiện ra, thì ra cô đã đi mất rồi.
Thiên Thiên không đợi được anh đến, đã lại rời đi mất. Biết bao nhiêu lần, biết bao nhiêu chấp niệm, vậy mà anh vẫn chưa bao giờ thật sự tìm thấy cô. 5 năm dài đằng đẵng không có bóng dáng cô bên cạnh, anh mải miết đi tìm hình bóng cô. Anh hiểu rõ cô ở trong cõi hư vô, cô ở bên anh, chỉ là anh không thể nhìn thấy cô. 2 thế giới tồn tại song song, 2 không gian không có cách nào xuyên qua nhau. Anh tìm trong biết bao nhiêu cuốn sách cổ, tất cả những phép thuật cổ xưa anh đều thuộc làu làu, nhưng tuyệt không nhìn thấy được dấu vết của cô.
Hạo Nhiên khẽ thở dài. Ít nhất, anh biết rằng cô chưa chết. Chỉ là không ai có thể nhìn thấy cô, nhưng chắc chắn cô chưa chết. Hạo Nhiên chưa bao giờ nhìn thấy cô trong giấc mộng, cũng như chưa bao giờ thôi tin tưởng cô còn sống. Anh đưa tay miết nhẹ chiếc nhẫn, giọng nói mang theo chút khàn khàn vì lâu ngày không nói chuyện.
-Rốt cuộc thì em ở đâu vậy? Thiên Thiên, cùng anh về nhà đi…
Từ trên ngón tay hiện lên cảm giác nóng rực, men theo chiếc nhẫn len lỏi vào máu thịt của Hạo Nhiên. Từ ngày gặp lại Thiên Thiên trên Thiên giới, anh đã lẳng lặng đeo chiếc nhẫn lên tay cô một cách vui sướng. Anh nhớ rõ ràng chiếc nhẫn có thể đưa anh tới bên cô, nhưng bao nhiêu lần thử đều không thành công.
Cảm giác sắp gặp được cô lại lần nữa xuôi theo tâm trí anh mà công kích vào từng sợi dây thần kinh, từng thớ thịt trên người anh. Hạo Nhiên cúi nhìn chiếc nhẫn, anh biết cô đang nhớ anh, cũng như anh đang nhớ cô.
Chiếc nhẫn đột nhiên sáng rực một cách kì lạ, trái tim Hạo Nhiên khẽ nhảy lên một nấc. Anh có thể cảm nhận được cô. Hạo Nhiên run run giơ chiếc nhẫn lên, chỉ cảm nhận được một hồi kích động. Giống như có cái gì đó thôi thúc anh quay trở lại tòa lâu đài. Hạo Nhiên nhanh chóng dùng thuật phi thân, Tiến thẳng vào trong lâu đài, vượt qua bao nhiêu cánh cửa, bước chân gấp gáp bước tới phòng Thiên Thiên. Anh có thể cảm nhận được. Chỉ một chút nữa thôi…
Phòng Thiên Thiên vẫn tỏa ra một thơm mát dịu, giống như cô vẫn còn ở đây vậy.
Một bóng người thanh nhã ngồi trên giường, dáng ngồi đoan chính như mỗi lần cô giả vờ nghe anh giáo huấn, suốt tóc buông thẳng nay đã dài hơn rất nhiều. Mùi hương hoa nhài thơm ngát phủ lên mắt Hạo Nhiên một tầng hơi nước mỏng. Cô từ từ quay lại, nhìn chằm chằm vào Hạo Nhiên, ánh mắt chứa bao nhiêu là thâm tình. Anh chỉ kịp nghe cô nói một câu nhỏ nhẹ
-Hạo Nhiên, em về rồi!
Sau đấy liền lao tới ôm chầm lấy cô, trái tim dường như chưa bao giờ thổn thức đến như vậy.
Thiên Thiên của hắn thật sự đã quay về!
Chương NGOẠI TRUYỆN 1 : THIÊN THIÊN
Tôi tỉnh dậy khi mà khắp người đều đau đớn không thôi, tưởng chừng như không thể cử động nổi. khẽ nhíu mày, tôi thử nhấc ngón tay.
Không thể cử động!
Đấy là câu nói đầu tiền xuất hiện trong đầu tôi. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra với tôi?
Thời gian dần trôi đi. Không biết đã trôi qua bao nhiều ngày bao nhiêu tháng. những hình ảnh trước đây cứ lập lòe trong trí óc của tôi, chúng dần khôi phục, dần dần tái hiện lại những tình cảm, cảm xúc, những đau đớn của tôi trong khoảng thời gian trước kia.
Tôi còn nhớ, khi tôi chạy tới thiên giới, thiên giới dường như không thể nhận ra được nữa. Tất cả tan hoang, những đôi cánh đen gãy rời, những chiếc lông vũ bay đầy trời, tạo thành bầu trời đen kịt, giống như một đám tang thầm lặng đang diễn ra. Ba tôi nằm dưới đất, không nhúc nhích. Trái tim tôi dường như ngừng đập. Tôi hét lên, lao về phía ba. Ba mở đôi mắt kinh hoàng ra nhìn tôi. Đôi môi Ba khẽ mấp máy điều gì đó. Nhưng tôi không nghe rõ,. Tôi hoảng hốt, Tôi cúi lại sát gần Ba, đến khi nghe được những gì Ba muốn nói thì đã muộn.
Ba tôi nói, "Chạy đi, Thiên Thiên!"
Một bàn tay nóng rực in lên lưng tôi, ý thức tôi dần trở nên mơ màng. Tôi thấy ông tôi gào lên, thấy Ba tôi dường như đã dùng hết sức để đứng vụt lên kéo tôi lại. Còn tôi cứ xa dần, xa dần khỏi vòng tay của Ba tôi. Ý thức tôi dần mơ hồ. Sau đấy, tôi ngất đi.
Đến tận bây giờ, khi đã có thể nhúc nhích tay chân, tôi mới nhận ra rằng, có thể là tôi chưa chết. Xung quanh tôi là một mảng hỗn độn. Dường như tôi đã rơi vào cõi Niết Bàn, hoặc là một không gian nào đó tồn tại song song cùng với không gian mà tôi đã sống. Tôi biết nguyên căn của tôi đã bị tổn thương rất nghiêm trọng. Nguyên thần không còn nguyên vẹn, tôi không thể trở về. tôi có thể cảm nhận được chiếc nhẫn trên tay tôi nằm im lìm. Dường như nó không thể giúp tôi liên lạc với Hạo Nhiên khi mà 2 người ở hai không gian khác nhau.
Hạo Nhiên, không biết anh thế nào. Đã qua thời gian lâu như vậy, không biết anh có còn tìm tôi? Không biết anh có buồn khi không nhìn thấy tôi? Tôi không rõ những cảm xúc của anh, nhưng tôi rất rõ ràng, tôi thật sự nhớ anh muốn chết. Thật khó chịu khi cứ phải nằm im một chỗ. Tôi cố dùng sức, ngón tay khẽ nhúc nhích. Nguyên thần của tôi bị xé ra nhiều mảnh nhỏ, vương quanh chỗ tôi nằm. Ngày qua ngày, tôi dùng ngón tay mình vá từng mảnh hồn nhỏ đến mức tưởng như không thể nhìn thấy. Tôi cố gắng làm tất cả những gì có thể. Tôi không muốn chết cô đơn thế này, Tôi muốn gặp lại mọi người. Tôi muốn gặp lại Hạo Nhiên.
Quá trình vá nguyên thần quả thật rất đau đớn. Tôi dùng ngon tay mình như một chiếc kim. xuất máu ra thành từng tia làm sợi chỉ. Cứ thể. Ngón tay tôi dần tê buốt. nhưng nguyên thần của tôi đã dần dần hồi phục.
Tôi dường như đã có thể xác định nơi tôi đang ở chính là một không gian song song với không gian kia. Bởi vì tôi có thể nhận ra từng kiến trúc, từng nơi mà tôi đi qua. Nguyên thần hồi phục, tôi đã có thể di chuyển một cách chậm rãi. Những nơi này rất quen thuộc, nhưng không có một bóng người. Dường như đây là thế giới trong gương của thế giới kia. Tất cả mọi thứ đều là hình ảnh phản chiếu của thế giới kia, chỉ trừ con người.
Không một bóng người, như một thế giới chết
Tôi không phải là kẻ nhát gan, nhưng trong lúc này, tôi quả thật rất sợ hãi. Sự sợ hãi làm cho tay tôi run rẩy, làm quá trính vá nguyên thần ngày càng đau đớn hơn. Đến khi nguyên thần tôi hồi phục, tôi cảm giác như mình vừa trải qua một lần chết vậy. Nhưng dù sao thì thân thể cũng đã hồi phục không ít. Vì thế tôi bắt đầu suy nghĩ đến chuyện làm thế nào để quay về.
Trước đây tôi có đọc một cuốn sách về không gian này. Cuốn sách dường như đã rất lâu đời rồi. Trong đó hình như có một đoạn miêu tả về một phép thật đưa con người ta đến nơi này.
Đây vốn dĩ là nơi những vị thần sáng lập ra đất trời sau khi hóa thần sẽ yên nghỉ. Nó như một nghĩa trang rộng lớn, yên tĩnh. Muốn thoát ra ngoài phải tìm thấy người sáng lập ra nơi này, Mụ Thần.
Tôi biết tìm bà ở đâu. Chỉ cần tới nơi luôn luôn có ánh sáng sẽ tìm thấy bà. Vì thế, ngay khi gom đầy đủ nguyên thần, tôi bắt đầu dùng chút ít sức lực của mình bay tới tìm bà. Chỉ sau mấy tháng, tôi đã tìm thấy bà đang ngồi đùa nghịch với muôn thú ở giữa cột nắng.
khi tôi tới gần, Mụ Thần chẳng buồn ngước lên nhìn tôi. Bà chỉ nói.
-ta sẽ đưa ngươi trở về. Ngươi là người sau này sẽ cùng với Quỷ Vương vĩ đại nhất cai quản quỷ giới. Nhưng ngươi phải nhớ. Tuyệt đối không thể để bị đánh vào đây lần nữa, nếu không sẽ không bao giờ có thể thoát ra.
Tôi gật đầu. Tôi có thể hiểu. Qua một lần vượt không gian như thế cơ thể tôi đã tổn thương không ít. Lần này có thể về coi như là phúc phận của tôi rồi. Tôi khẽ mỉm cười. Hạo Nhiên, chờ em thêm một chút nữa thôi...
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!