Khi định thần lại,Seohyun thấy chiesc xe ngựa đó đang lao thẳngđến
mình.Cô hoảng hốt,né sang một bên.Không may,cô vấp phải một hòn đá và
lăn xuống thảm cỏ,cô đập đầu vào một khúc gỗ ở gần đó rồi ngất
đi.Chiếc xe ngựa đột ngột dừng lại,trên xe một chàng trai bước
xuống.Đó là Yonghwa-hoàng tử của xứ Ilu.Anhchạy lại gần Seohyun,lay
mãi không thấy cô tỉnh dậy.Anh đành bế cô đưa lên xe và vè hoàng cung
của mình.Seohyun vẫn không hay biết gì.Đến nơi,anh bế cô vào phòng,đặt
cô lên giường và gọi người hầu vào chăm sóc cho cô.Xong việc,anh bước
khỏi phòngthif gặp mẹ-thái hậu Hansun.Trông bà có vẻ không vui.Yonghwa
hỏi:
-Mẫu hậu,người sao thế?
-Hãy giải thích cho ta biết chuyệnnày là thế nào?
-Sao cơ?
-Tại sao con lại bế một cô gái về hoàng cung thế hả?
-Mẫu hậu,người hiểu lầm rồi.Thực ra,con suýt đâm vào cô ấy đấy ạ.
-Cái gì?Cô ta có làm sao không?
-Con không biết.
-Cô ta tỉnh lại rồi thì hãy hỏi cô ta nhà ở đâu rồi đưa về cho ta
ngay.Nghe chưa?
-Vâng thưa mẫu hậu.-Yonghwa thở dài.Vừa lúc đó,người chạy ra,tâu:
-Thưa hoàng tử,cô ấy đã tỉnh rồi ạ.
-Vậy sao?-yonghwa nói rồi bước nhanh về phòng.Seohyun đã tỉnhdậy,cô
ngơ ngác nhìn mọi thứxung quanh.Yonghwa bước vào,mỉm cười với cô:
-Cô tỉnh rồi sao?Có thấy bị thươngchỗ nào không?
Seohyun vẫn im lặng.Yonghwa ngạc nhiên hỏi:
-Cô sao thế?Thấy không khỏe sao?Nhà cô ở đâu,cô nói đi,tôi sẽ đưa cô về.
-Nhà tôi…..tôi có nhà sao?-Seohyun nói.
-Này,cô sao thế?Cô không nhớ bốmẹ cô sao?
-Bố mẹ tôi à..Là ai mới được chứ.
“Cô ấy mất trí nhớ rồi.Chắc tại va đập vào đâu đó,là lỗi của mình,mình
đã làm cô ấy như thế này”
-Cô mất trí nhớ rồi.
-Mất trí nhớ….-Seohyunngơ ngác.Phải,cô đã quên rồi,cô khôngthể nhớ
ra được bố mẹ côlà ai và những kỉ niệm đẹp giữa cô và anh-người đã làm
cho cô rơi lệ ngày hôm qua.
Tại hoàng cung Azura,30 phút trước…
-Donghae oppa-Tiếng Jessica như sắp khóc-Seohyun…Seohyun bỏ đi rồi.
-SAO CƠ?-Donghae bật dậy.
-Con bé để lại bức thư này.
Donghae cầm bức thư và đọc:
“Gửi Jessica unni của em.Em xin lỗi vì đã đi mà không nói gì với
chịcả,rất xin lỗi chị.Em sẽ về nhà và sống với phụ vương,mẫu hậu
như trước đây,chị hãy sống với Donghae oppa thật vui vẻ nha,hôm nào lại
đến thăm em.Còn nữa,cho em gửi lời xin lỗi đến Kyuhyun oppa nhé.Thật sự
xin lỗi mọi người”
-Chuyện này là sao chứ?-Donghae vò tờ giấy lại-KYUHYUN-Nóirồi anh lao
nhanh đến phòng của nhịthái tử.
-Khoan đã,anh…-Jessica định kêu anh lại nhưng đã quá muộn,Donghae đã
chạy đến phòng Kyuhyun rồi.Jessica ngồi phịch xuống đất,nước mắt chảy
dài.Lúc đó,Taeyeon nghe tiếng ồn đi ngang qua thì thấy Jessica,bà
lolắng hỏi:
-Jessica,con sao thế?
-Mẫu hậu,Seohyun đi mất rồi.
-SAO CƠ?!-Bà Taeyeon như khôngcòn tin vào tai mình nữa-Con vừanói gì?
-Seohyun bỏ đi lúc sáng rồi.
-Sao lại thế được chứ?-Taeyeon đảo mắt nhìn xung quanh-ThằngDonghae đâu?
-Anh ấy chạy đến phủ của nhị tháitử rồi.
-Không được rồi,đi theo ta-Nói rồiTaeyeon cầm tay Jessica chạy đến
phòng của Kyuhyun.Lúc đó:
-Kyuhyun,mày nói đi mày đã đưa Seohyun đi đâu rồi?
-Seohyun đi rồi sao,lúc nào vậy?-Kyuhyun lo lắng.
-Mày còn giả vờ nữa sao.Vì giờ mày không còn là em trai tao nữa nên
tao sẽ không nhẹ tay với mày đâu.
-Khoa đã-Tiếng Taeyeon thở dốc.
-Mẫu hậu…-Donghae và Kyuhyun đứng dậy cúi đầu.
-Donghae đừng đổ tội cho Kyuhyun,ta nghĩ là không phải lỗi của Kyuhyun đâu.
-MẪU HẬU…
-Ta sẽ nói việc này với cha các connhưng trước hết hãy theo ta về văn
thư của cha,ta muốn các con nghe toàn bộ sự việc.
-Vâng thưa mẫu hậu-Cả ba ngườicúi đầu.
Tại phòng của Yonghwa…
-Cô không thể nhớ quá khứ của mình sao?
-Không-Seohyun lắc đầu.Yonghwathởdafi.
-Vậy tạm thời cô cứ ở đây một thời gian,sau khi tìm được tung tích của
cô,tôi sẽ đưa cô về.Cô biếtchưa?
Seohyun im lặng.Yonghwa đứng dậy bước ra khỏi phòng.Lát sau quay lại
với một bộ đồ trên tay,đặtbên cạnh Seohyun.Seohyuncầm bộ đồ ngơngác
nhìn anh.
-Mẹ tôi không thích tôi đưa ngươilạ về nhà,vậy nên tôi đã xin bà chocô
ở lại đây làm cung nữ một thời gian và bà đã đồng ý.Vậy cô hãy thay đồ
đi,kể từ giờ cô sẽ là ngườihầu của vương quốc này.-Nói rồi Yonghwa
bướcra khỏi phòng.Seohyun cầm bộ đồ vào phòng thay.
Tại văn thư của Hangeng…
-Chuyện là như vậy sao?-Hageng và Taeyeon lắc đầu.
-Tất cả là tại nó đấy,nếu nó không bỏ rơi Seohyun thì đã không có cớ sự này.
-Đừng lo,ta đã phái người về cungđiện Kimusa để hỏi thăm tin tức
rồi-Hageng nói-Donghae à,con nên thông cảm cho em,nó bị bắt buộc phải
làm thế đấy.
-SAO CƠ-Cả Donghae,Jessicavà Taeyeon ngạc nhiên.
-Phụ vương,người đừng nói-Kyuhyun ngăn cản.
-Bí mật không thể giữ lâu được đâu.Ta sẽ kể cho mọi người.
…………………………………*****………………………………
-Vậy sao chứ?!-Donghae há hốc mồm-Tất cả là tại Park Hanul cả sao?
-Ừ.
-Kyuhyun anh xin lỗi vì đã hiểu lầm em.Tha lỗi cho anh nha-Mặt dễ thương.
-Em biết rồi,chỉ là hiểu lầm thôi mà.Mà anh cất cái mặt đó đi,nổi cảda gà.
-Ha ha,đùa thôi.Nhưng nhất định anh sẽ trả thù hộ em nha em trai
ngoan.-Donghae véo má Kyuhyun.
Kyuhyun suýt xỉu.Bỗng……….
“Cấp báo,cấp báo”Tiếng của lính canh ở nội cấm vệ ngày một rõ.
-Chuyện gì vậy?-Hangeng đứng bật dậy.
-Thưa hoàng thượng,tướng quân Lee từ cung điện Kimusa về báo cáo là
công chúa Seohyun không về đó.
-SAO CƠ?-kyuhyun đứng bật dậy.Mắt Jessica nhòa đi,cô lao ra khỏi phòng.
Donghae chạy theo.Ra khỏi đại điện,Jessica bắt đầu nấc,cô đã để mất
người em gái mà cô yêu thương nhất trên đời.Cô không biết giờ em mình
đang ở đâu.Chẳng biết cô sẽ chạy đến bao giờ néu không có một cánh tay
giữ cô lại.Cô nhìn anh,nước mắt vẫn còn chảy dài trên má.Anh mỉm
cười,nhẹ nhàng quẹt nước mắt trên má cô.
-Đừng khóc,em khóc trông rất xấu.
-Nhưng làm sao mà em có thể không khóc được chứ.
-Anh biết thế nào thì Seohyun vẫn sẽ trở về mà.Phụ vương đã cho quân ở
nội ngư ti đi tìm rồi.kyuhyun cũng đi tìm đấy.
-Em cũng muốn đi.
-Không được,em mà xuất cung,nhỡ lại xảy ra việc gì thì sao.Cứ ở đây
chờ tin đi.Anh sẽ đi tìm Seohyun cho.
-Vậy anh đi cẩn thận nha.
-Ừ,nhất định rồi.
—————————————————-o0o———————————————–
-Shim Chang Kim,giờ tên của của cô là như thế đấy!-Yonghwa nói.
-Sao cơ?!-Seohyun tròn mắt nhìn anh.
-Thì cô nói không nhớ tên mình mà nên tôi gọi cô như thế để dễ nhớ
tên.Từ giờ cô sẽ là cung nữ của phủ tôi.Biết chưa?
-Vâng.
-Bây giờ cô hãy ra chợ mua đồ cho mẫu hậu của tôi.Đây là danh
sách.-Nói rồi Yonghwa đưa cho cômột cái giỏ đựng và một tờ giấy.
-Nhưng tôi không biết đường-Seohyun lắc đầu.
-Vậy sao?Chắc cô không phải là người ở đây.Được rồi,Tiffany sẽ đicùng cô.
Tại chợ tỉnh Yumil….
-Mua gần đủ rồi,còn thiếu cà rốt nữa là xong.
-Ừ,cà rốt phía này nè,họ bán nhiềulắm-Nói rồi tiffany cầm tay seohyun
chạy nhanh.
Lúc đó bỗng một người cưỡi mộtcon ngựa bạch mã phóng quacô.Nhìn lưới
qua trông anh ta rất quen,cô định gọi nhưng không hiểu sao lại không
nói được.Cứ thế bóng người và ngựa dần khuất.Đột nhiên,một giọt nước
mắt trào ra ở khóe mi cô.Cô đã thấy anh,đã gặp anh,hai người chỉcách
nhaucos vài cm thôi nhưng lại không thể đến với nhau được.Cô cũng
không biết lí do tại sao mình lại khóc nhưng hình ảnhngười ấy gợi đến
cho cô một kỉ niệm đau lòng rất mơ hồ.Liệu cô có còn gặp lại anh
mộtlần nữa không.Tiffany không để ýđến thái độ của cô nên cũng không
thắc mắc.
Kyuhyun bất giác quay người lại,anh đã thấy cô mặc đồ cung nữđứng giữa
chợ,anh có thể nhìn thấy cô dù anh và cô cách xa nhauđến mấy km.Anh
nhìn thấy cô nhưng không phải là mộtngười vợ hạnh phúc khi nhìn thấy
chồngmà là một người đang rơi vào hố sâu tuyệt vọng khi anh tuyên bố
sẽ chia tay.Trái tim anh bỗng nhóiđau,anh phi ngựa thật nhanh đến chỗ
cô đang đứng nhưng đã quá muộn,cô đã về cung của Yonghwarồi.Kyuhyun
tiến lại gầnmột cô gái,anh xuống ngựa,hỏi:
-Cô có thấy một cô gái nào mặc đồcung nữa vừa đi qua đây không?
-Không tôi không biết.
-Vâng cảm ơn.Xin lỗi đã làm phiền.-Anh không biết rằng bao nhiêu cặp
mắt hình trái tim đang hướng về phía mình.
Tại Đông cung điện…….
-Thượng cung Chơng.
-Vâng thưa công chúa.
-Đã có tin tức gì về em gái ta chưa?
-Chưa có thưa công chúa.
-Được rồi cho ngươi lui.Lúc nào có tin hãy báo lại cho ta.
-Vâng thưa công chúa.
Jessica thở dài.Cô không thể ngồiyên trong phòng dù chỉ một phút.Cô
thấy hơi giận kyuhyun,tạisao lại chia tay em gái cô chỉ vì một lời đe
dọa đó.Cô cũng đã thề sẽ trả thù cho em cô bằng mọi giá.Vì chính Park
hanul cũng là kẻthù truyền kiếp của cô.cô không thể đợi được đến ngày
cô sẽ tử hình cô ta.
——————————————–o0o——————————————–
-Thưa hoàng tử tôi đã đưa Cung nữ Shim đi mua đủ đồ cho hoàngthái hậu rồi.
-Thế à?Tốt lắm.Cho ngươi lui.Giờ cung nữ Shim ở đâu rồi.
-Cô ấy ở ngoài vườn hoa thưa hoàng tử.
-Được rồi.
-Cung nữ Shim-Seohyun giật mìnhvì tiếng nói của Yonghwa.Cô quay lại,cúi đầu:
-Chào hoàng tử.
-Cô đang làm gì đấy?
-Tôi tưới cây và tỉa cành.
-Trông cũng đẹp đấy.-Yonghwa ngắm tuyệt tác mà Seohyun vừa làm xong-Co
biết làm những việc này à?
-Vâng.
-Cô vẫn chưa nhớ ra được gì sao?
-Vâng.
-Vậy à?-Yonghwa thở dài.-Thôi làm cho xong việc đi.
-Vâng thưa hoàng tử.-Seohyun tiếp tục với công việc
Đông cung điện……..
-SAO?!Không tìm thấy nhị công chúa sao-Jessica bàng hoàng nói.
-Xin lỗi công chúa.Thần đã cho người tìm cả trong và ngoài kinhthành
vãn không phát hiện được tung tích của nhị công chúa.-Tướng quân Lee
nói.
Jessica không thể nói được một câu nào nữa.Tay cô nắm chặt,trong đầu
cô bắt đầu vạch ra một kế hoạch táo bạo.
-Tướng quân Lee.
-Vâng thưa công chúa.
-Hãy gọi nhị thái tử và thái tử đếnđây cho ta.
-vâng
-Jessica?Em có bị làm sao không đấy?-Donghae ngạc nhiên trong khi
Kyuhyun thì đơ người đó.
-Jessica tại sao em lại có thể nói như thế chứ?-Kyuhyun nói(Kyuhyun
lớn tuổi hơn Jessica).
-Em đang rất bình thường-Jessica quả quyết.
-Vậy chẳng lẽ em định…..
-Đúng vậy,anh hãy lấy Park Hanul đi.
-Nhưng tại sao em lại quyết định như thế?-Donghae thắc mắc.
-Vì bây giờ em đang rất tỉnh táo.
-Anh không bao giờ chấp nhận chuyện đó-Kyuhyun cương quyết.
-Hãy nghe em!Chuyện này đã nằm gọn cả vào tính toán của emcả rồi.
-SAO CƠ?!-Cả Donghae và Kyuhyun ngạc nhiên.
-Hãy nghe em một lần.Em đã suy nghĩ và tính toán rất kĩ lưỡng rồi.Tất
cả dềuddax nằm trong tầmkiểm soát của em.-Jessica nởmột nụ cười đầy tự
tin.
-Jessica đang nghĩ gì thế không biết?-Donghae sau khi ra khỏi Đông
cung điện vẫn còn thắc mắc.
-Em chịu.-Kyuhyun nhún vai.
-Anh nghĩ là cách tốt nhất là nghe Jessica đi.Cô ấy muốn làm gì là
làmcho bằng được đấy.Không cản nổiđâu.-Donghae thở dài.
-Vâng,nhưng trước hết ta phải nóichuyện này với phụ vương đã chứ.
Chính cung….
-Jessica muốn thế sao?-Hangeng hơi ngạc nhiên.
-Vâng,con mong phụ vương hãy chấp nhận-Donghae nói.
-Nhưng việc này không phải là quá nguy hiểm đối với Kyuhyun
sao?-Hăneng thắc mắc.
-Con tình nguyện làm việc đó.Nhấtđịnh con phải tìm được Seohyun và bắt
cô ta đền tội.
-Ừm…..-Hangeng lưỡng lự.
-Phụ vương,con xin phụ vương.-Kyuhyun van nài.
-Được rồi,nếu con đã quyết tâm thì ta cũng không ngăn cản nhưng ta
khuyên con nên thận trọng,cô ta không phải loại dễ chơi đâu.-Hangeng
nhắc.
-Yên tâm đi phụ vương.Chẳng phải trước khi quen Seohyun,Kyuhyunđã có
biệt danh là khối sắt biết đi sao?-Donghae bá vai Kyuhyun cười.
-Anh này,kì vừa thôi.
——————————————o0o—————————————-
-Shim Chang Kim.
-Có tiểu nữ thưa hoàng thái hậu.
-Mọi việc ta giao đã xong cả chưa?
-Thưa,đã xong rồi ạ.
-Vậy hãy ra khu giặt đồ và lấy đồ của ta về đây.
-Vâng thưa hoàng thái hậu.
Seohyun lê từng bước đi.Cô cảm thấy nơi này rất xa lại đối với cô.Cô
bỗng nhớ về quá khứ nhưng nó hiện ra không quá rõ ràng.Cô chỉ biết là
mình đã từng hạnh phúc và đau khổ.Hình ảnh người đó lại hiện ra trong
tâm trícô.Cô lại rơi nước mắt.Những giọt nước mắt vô hình….
Đông cung điện.
Jessica ngồi trầm tư.Cô muốn cái ngày Kyuhyun lấy Park Hanul maumau
đến để cô có thể trả thù cho em mình.Bao suy nghĩ bỗng chốctiêu tan
khi…
-Thưa công chúa,thần là thượng cung Min đây ạ.
-Có chuyện gì vậy?
-Mời công chúa ra ngoài.Thái tử muốn gặp cô.
-Donghae sao?-Jessica thoáng chút ngạc nhiên.
-Anh đến gặp em có chuyện gì vậy?
-Có chuyện mới đến gặp em được sao?
-Em xin lỗi,em không có ý đó.
-Anh muốn biết lí do tại sao em lạimuốn như vậy?
-Tại sao ư?Bởi vì em muốn vậy.
-Anh biết em luôn có những ý tưởng đien rồ mà.
-Nè Anh khùng vừa thôi.Em làm cósuy nghĩ ấy chứ.
-Dỗi rồi hả?Anh xin lỗi nha.
-Khỉ ngố anh ấy.Mà anh đã tìm được Seohyun chưa?
-Ô hay,cái đó tự em đi mà tìm.Saolại hỏi anh?
-Vậy anh cho em đi tìm thật sao?
-Ừ
-Không hối hận nhá.
-Ừ.
-Thượng cung Min,chuẩn bị ngựacho ta.-Jessica chưa kịp nói hết câu thì
bị Donghae bịt mồm lại.Anh cốc đầu cô:
-Nói cái gì thế hả?
-Thì anh cho mà.
-Anh đùa đấy.
-Thế mà cũng nói được.
-Vậy em có thể cho anh biết kế hoạch của em được không?
-Em sẽ không nói đâu.Vì em không muốn ai cũng vì em mà liên lụy cả.
Nụ cười trên môi Donghae bỗng vụt tắt.Anh hơi ngập ngừng:
-Em nói vậy là sao?
-Donghae oppa,nếu một ngày nàođó em sẽ biến mất khỏi thế gian này thì
sao?-Jessica cười buồn.
Donghae tái mặt,anh không thể tin được những lời Jessica vừa nói.
-Đừng dọa anh.
-Không đâu,có thể anh sẽ không tin phải không.Nhưng mà…-Jessica
lưỡng lự-Mà thôi anhđừng để ý,em dọa anh đấy.Em sẽ không chết đâu.
-Ừ,được rồi.Anh về đây,Có gì anh sẽ nói lại cho em biết.-Donghae cười
nhạt và bước đi thật nhanh.
.
.
“Xin lỗi,thật sự xin lỗi anh.Anh có thể sống mà không có em không?”
——————–
-Nè,Chang Kim.cô đang làm gì đấy?
-Chào hoàng tử.Tiểu nữ lại làm việc hôm trước thôi ạ.-Seohyun cặm cụi làm việc.
-Giờ cô lại làm hình gì đấy?
-Đây là cây của hoàng tử phải không ạ?
-Phải,thì sao?
-Tiểu nữ dã tỉa hình Jung Yonghwa đấy.Hoàng tử thấy đẹp không?
-Ừm đẹp lắm.Mà cô đã nhớ ra gì chưa?
-Chưa ạ-Seohyun lắc đầu.
-Vậy sao.Cô đi với tôi đến một nơinhé!-Yonghwanói.
-Sao cơ ạ?
-Thì cứ đi rồi biết.-Nói rồi,Yonghwa nắm tay Seohyun đưa đi.
- – -
-Được rồi.Cô mở mắt ra đi.
-Woa,đây là chuồng thỏ mà.Sao hoàng tử biết tiểu nữ thích thỏ vậy?
-Hôm trước tôi thấy cô tỉa lá hình con thỏ nên tôi đoán vậy thôi.
-Cảm ơn hoàng tử.
-Không có gì.
-Tiểu nữ có thể cho chúng ăn không?
-Tất nhiên là được.
Seohyun vui vẻ chạy lại bế một con thỏ lên,cô vuốt lông nó.
“Thật mềm mại.Đáng yêu quá”
Sau đó,cô cúi xuống mỉm cười nhìn lũ thỏ con đang nằm ngủ ngon lành
bên mẹ.Đột nhiên cô khựng lại,một cơn gió lại buốt thổi qua gáy cô.
Thịch
“Em đang làm gì đấy?
-Em cho thỏ ăn thôi!Anh định quản lí em đấy à
-Anh hỏi thôi mà.Vậy mà cũng không được sao?
-Được chứ.Anh nhìn kìa.Thỏ con đấy,đáng yêu chưa kìa?
-Ừ nhưng sao mà bằng em được!
-Anh này.Đùa kì quá.Thỏ con đángyêu hơn em nhiều mà.
-Thế sao?Anh thì thấy ngược lại.
-Anh có vui không?
-Vui chứ.Nhất là khi thấy em cười.Sau này em có muốn như thỏmẹ kia
không?Trông nó rất hạnh phúc với đàn con của mình
-Nhất định là em muốn,cả anh nữa nhé.
-Ừ.-Anh quàng tay qua vai cô,để cô dựa vào vai mình.Cô mỉm cườihạnh
phúc nhìn anh”
Đau
Sao lại là lúc này chứ?
Tại sao em lại nhớ đến anh?
.
.
Tại sao em lại nhớ những kỉ niệmgiữa đôi ta?
.
.
Chẳng phải anh đã nói là không yêu em nữa!
.
.
Đó có phải là sự thật không?
.
.
Hay chỉ là cơn ác mộng.
————————————————o0o—————————————-
-Nè,Chang Kim.Cô khóc đấy à.
-À không,thưa hoàng tử-Seohyunlấy tay gạt nước mắt.
-Cô nhớ ra được gì rồi sao?
-Vâng nhưng kí ức đó mơ hồ quá.
-Xin lỗi cô nhé!
-Không sao đâu ạ!Thôi,tiểu nữ phải ra ngoài hoàng cung đây ạ.Hoàng
thái hậu có nhờ việc.
-Vậy sao?Vậy cô đi nhanh đi.Có cần tôi đưa cô đi không?
-Dạ thôi.Tiểu nữ đi một mình cũngđược ạ
Seohyun xách túi đồ chạy thật nhanh ra khỏi hoàng cung.Đi ngang qua
chỗ đông người,cô hơi tò mò.Dừng lại,cô hỏi một người:
-Xin lỗi chị.Có chuyện gì mà mọi người túm lại một nơi đông vậy.
-Nghe nói nhị thái tử Jo Kyuhyun của xứ Azura sắp lấy vợ.Nghe đâu lại
là công chúa của xứ Amazona gì đó ấy.
-Sao ạ-Seohyun tròn mắt,kí ức lại ùa về.Cô thấy con tim nhói đau.
“Tại sao chứ?Đau”
Cô bắt đầu khóc.Cô lại khóc một làn nữa mà không biếst lí do
mìnhkhóc.Cô nhớ anh nhưng không biết anh là ai.Cô không nhớ được.Càng
cố nhớ cô càng khóc,nước mắt thật mặn.
“Có lẽ định mệnh đã không để đôita gặp nhau…
Nhưng sao em lại nhớ đến anh…
Kí ức giữa chúng ta giờ chỉ còn làmột tờ giấy trắng
Một ngày nào đó nó sẽ bay mất phải không anh?
Có lẽ ra đi sẽ là cách tốt nhất để em quên được anh…”
Chân lại bước nhưng Seohyun không biết là mình đang bước đi đâu.
“RẦM”
——————————————————-
“XOẢNG”
-Công chúa Jessica.
Chúc các bạn online vui vẻ !