XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Tình yêu hai nàng công chúa - trang 7

Người con gái cứ đứng lặng đó mà khóc,cô và anh chỉ các nhau có vài
mét thôi mà không thể gặp lại nhau được,có lẽ định mệnh đã muốn họ như
thế.Hai trái tim,hai con người nhưng một cảm xúc,rồihọ sẽ đi đến
đâuđây.Tình yêu có thể dang tay chào đón họ một lần nữa không,liệu họ
có thể trở về bên nhau một lần nữa không?Hay định mệnh sẽ chia cắt họ
mãi mãi…..
————–****—————
Mặt Seohyun vẫn còn ướt đẫm nước mắt nhưng miệng cô lại mỉm cười.Tại
sao chứ?Cô nhìn anhmà lòng quặn thắt,muốn chạy ào lại ôm lấy anh,muốn
được anh an ủi,vỗ về nhưng tất cả giờ chỉ còn là dĩ vãng,giờ cô chỉ
mong anh hạnh phúc,cô không nhớ được anh là ai,nhưngtrái tim cô vẫn
cònmãi hình bóng của anh.Cô thấy mình thật yếu đuối vì đã không giữ
được anh,dể giờ đay anh đã thuộc về người con gái khác.Trái tim cứ rỉ
máu từng hồi,nước mắt mặn chát cứ mãi chạy dài trên khuôn mặt cô.Giá
như giờ anh có thể ở đây để lau nước mắt cho cô,giá như anh có thể ở
cạnh cô để ôm ấp vỗ về cô như ngày nào,giá như có anh ở đây,cô sẽ
không khóc nữa nhưng cô biết điều đó chẳng thể xảy ra.Hít vào,thở ra
thật nhẹ,cô nhắm mắt,cố quên đi tất cả,cô có biết đâu,ở ven hồ đằng
sau vườn thượng uyển,hai chú thiên nga đang nở một nụ cười hạnh
phúc…..
————–~~~~~~~~~~—————-
-Chà,các cháu đã lớn phổng phaothế này rồi cơ đấy.Chả bằng hồi xưa,cứ
gầy tong teo là thế.-Vua Ilu cười nhìn Donghae vàKyuhyun.
-Anh này,cứ đua.-Hoàng hậu huých nhẹ tay chồng.
-Ồ,không sao đâu.Mà hồi xưa đúng như thế thật mà-Taeyeon xua xua tay.
-Mẫu hậu,hồi đó con nặng hơn Kyuhyun 4 kí-Donghae thanh minh.
-Thì cũng như con cò hương cả thôi mà-Taeyeon nói và không quên tặng
cho Donghae một cái nhìn sắc lém,Donghae cũng cúi đầu nhìn đi chỗ
khác.Jessica bụmmiệng cười.
-À mà hai con của cậu đâu rồi.-Hangeng hỏi.
-Đây đây.-Vua xứ Ilu nhờ người đưa hai con của mình vào.
-Kính chào hoàng hậu và đức vua-Yonghwa và Sulli cúi đầu lễ phép.
-Ơ,Yonghwa…-Kyuhyun ngạc nhiên.
-Kyuhyun-Yonghwa cũng không kém
-Hai con quen nhau sao?-Hangengthắc mắc.
-Vâng,con và Yonghwa quen nhau khi còn học ở học viện hoàng
gia.-Kyuhyun nói,đoạn anh quay lại Sulli-Chào.
-Vâng chào anh-Sulli đỏ mặt,lần đầu tiên rong cô có một cảm giácnhư
thế,trống ngực đập thìnhthịch.Cô đã yêu anh rồi sao?…Park Hanul cũng
để ý đến thái độ của Sulli và cau mày.Cuộc tình tay ba này sẽ sắp diễn
ra sao?Kết thúc sẽnhư thế nào?Hạnh phúc hay khổ đau…
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
Sau khi nhận phòng,Donghae thảmình trên chiếc giường êm ái màngủ ngon
lành.Jessica thở dài nhìn Donghae.
“Vừa mới đến mà ngủ ngay liền được à?Anh là người hay là heo vậy?”
Jessica nhẹ mở cửa để Donghae không biết và bước ra ngoài vườn.Cô nhắm
mắt cảm nhận những cơn gió nhẹ đang đùa giỡn với mái tóc óng vàng của
cô.Chợt cô nhìn thấy một người mặc bộ đồ cung nữ đang tỉa cành trong
vườn thượng uyển.Jessica mỉm cười bước lại gần,cô hỏi:
-Chào cô,trông cô có vẻ rất thích tỉa cành nhỉ?
-….-Người đó vẫn không trả lời.
-Cô có nghe tôi nói không?-Jessicahơi ngạc nhiên.
-…-Đáp lại vẫn chỉ là sự im lặng.
-Này cô,cô có nghe tôi nói không?-Jessica bắt đầu hết kiên nhẫn.
-Xin lỗi-cô gái đó nói nhỏ chỉ đủ để cô và Jessica nghe,cô cúi đầu rồi
bước đi.Nhưng nếu không có viên gạch chết tiệt đứng chắn đường cô gái
đó thì đã không xảyra chuyện này.
“BỊCH”
-Ôi đau quá-Cô gái rên rỉ.
-Cô không sao chứ!Để tôi đi lấy bông cho nha-Jessica nhìn vết thương ở
chân cô gái đó và nói.Một cơn gió tai quái bỗng nhẹlướt qua.Mái tóc cô
gái cứ bay theo chiều gió.Đột nhiên,jessica nhìn lên:
-Seo….Seo..hyun…….

-Seo…seo..hyun-Jessica thậty không còn tin vào mắt mình nữa,trước
mắt cô là ai đây?Là emgái cô,là đứa em gái mà cô yêu quý nhất.Cô ôm
chầm lấy Seohyun,nói:
-Bé ngốc à,em có biết chị nhớ em đến thế nào không?Mà sao em lại ở đây vậy?
Đáp lại thái độ vui mừng của Jessica,Seohyunchỉ im lặng khôngnói gì.Cô
đẩy Jessica ra,đứng dậy,phủi quần áo và cúi đầu:
-Xin lỗi công chúa,đã khyua rồi người nên đi ngủ sớm để giữ gìnsức
khỏe,thần xin cáo lui.
-Sao?-Jessica đứng người,sao đứaem gái à cô tin tưởng và yêuquý nhất
lại có thẻ nói với cô những lời tệ bạc vậy,cứ như họ chưa từng là chị
em vậy-Em nói sao cơ?Seohyun?Em có còn nhớ chị là ai không?
-Thần xin lỗi nhưng có lẽ là công chúa đã nhầm thần với một ngườinào
đó,mời công chúa về tư cung nghỉ ngơi,thần xin phép-Nói rồi Seohyun
lui đi.Jessica định thần lạimột lát,không thấy em đâu,cô chạy theo
hướng lúc nãy mà Seohyun vừa đi.Vừa chạy cô vừa gọi:
-Seohyun à,Seohyun,em hãy ra đâyđi.Chị biết đó là em mà,em bị mất trí
nhớ đúng không?Hãy về với chịđi,chị sẽ giúp em nhớ lại tất cả.
Bỗng từ đau,một cánh tay màu đen bịt lấy miệng cô,Jessica giãy
giụa,lúc này cô thật sự rất sợ nhưng không thể thoát ra được tay của
tên đó.Hắn bắt cô uống thuốc mê và đưa cô đi.Trước khi thuốn mê tái
phát,cô bỗng nở một nụ cười”Donghae oppa,em biết mà,ngày này cuối cùng
cũng sẽ dến,hãy tìm một người vợ kháctốt hơn em nhé.Đừng tìm em”rồi cô
ngất hẳn.
-Này,tỉnh chưa?Còn định ngủ đếnbao giờ thế?Tôi đợi cô suốt ba mươi phút rồi đấy.
Jessica từ từ mở mắt,trước mắt côcảnh tượng thật khủng khiếp.ParkHanul
cùng đồng bọn đang ngồi chễm chệ trước mắt cô,cả người cô bị trói
tay,từ cánh tay xuống mu bàn chân đều có chỗ bị rỉ máuvà thâm,có lẽ cô
đã bị bọn chúng đánh lúc đang ngấtxỉu.Park hanul bước lại gần cô,nởmột
nụ cười nửa miệng quen thuộc.
-Sao?Chắc cô bất ngờ lắm nhỉ?Có gì trăn trối trước khi chết không?
Nhưng đáp lại thái độ của Park Hanul,không phải là một cô gái đang
khóc vì biết mình sắp chết mà ngược lại,Jessica nở một nụ cười đầy tự
tin,nó khiến cho ParkHanul có phần hới run sợ.
-Bất ngờ sao?Tôi chẳng thấy bất ngờ?Vì tôi đã biết trước mà.Trăn trối
sao,tôi muốn rằng cô sẽ chẳng bao giờ chiếm trọn trái tim của em rể
tôi đâu.
Park Hanul cười man rợ:
-Ha ha,rất tiếc nhưng hình như lờitrăn trối của cô không thành hiện
thực rồi.Vì nếu một khi Kyuhyun đã chọn tôi thì chắc chắn anh ấy đã
dành trọn trái timcho tôi rồi.
-Thật sao?Vậy thì tôi sẽ cho cô thấy điều mà cô vừa nói là sai
lầm.Không phải bây giờ thì cũng sẽ là lần sau.-Jessica vẫn giữ khuôn
mặt đầy tự tin.
-IM MIỆNG,sắp chết đến nơi còn già mồm-Park Hanul quát.
-Tôi chết vẫn có người thay tôi.Tôikhông sợ đâu,tôi sẽ cứ nóiđấy.
Jessica nói nhưng tim cô đập mạnh,cô biết ngày này cuối cùng cũng sẽ
đến nhưng không biết rằng nó lại đến quá sớm như vậy.Cô có nhiều việc
muốn làm,muốn hoàn thành hết nhưngtất cả lại bị bỏ dở,giờ cô sắp đối
mặt với cái chết,nhắm mắt,cô cố để những giọt nước mắt không trào
ra,để cho hỉnh ảnh người con trai ấy hiện rõ trong trái tim cô một lần
cuối.
Lúc đó,Seohyun đã quay lại vườn thượng uyển vì lúc đó cô bõng thấy
trong người nóng ran,cái cảm giác sợ hãi như sắp mất mộtai đó cứ trào
dâng trong cô,côcốchạy thật nhanh đến vườn thượng uyển nhưng người đó
đãkhông còn ở đây nữa.Môi cô mímchặt cố bật ra từng tiếng:”Jessicaunni
à,unni…”
-Này thả tôi ra,mấy người đưa tôiđi đâu thế?-Jessica giãy giụa.
-Đưa cô đi đâu thì đưa,hỏi nhiều.-Park Hanul tỏ vẻ khó chịu.
Sợ,đó là tất cả những gì mà Jessica cảm nhận được vào lúc này.

-Đến rồi,dừng lại-Park Hanul báo hiệu cho đồng bọn.Nơi mà Park Hanul
đang đứng là một vách núi-Sao?Đây sẽ là nơi đưa cô đếncái chết.Cô hài
lòng chứ.
-Rất hài lòng là đằng khác,cô hỏi thừa quá-Jessica nhoẻn miệng cười.
-Coi như cái cười của cô là tạm biệt tôi,cô rất gan đấy.Được rồi,làm
đi-Park Hanul nói xong quay sang đồng bọn.Một người cở trói cho
jessica,còn hai người còn lại thì giữ khư khư tay cô.
-1,2,3..Làm đi!-Park Hanul nói.Sau khi nghe tiếng của thủ lĩnh,hai
tênđó đã đẩy Jessica xuống,cô rơi vớitốc độ chóng mặt.Tuy vậy,Jessica
vẫn còn nghe Park Hanul nói vọnglại.
-Game over!Cuối cùng thì cô cũng chỉ là cái bóng của tôi thôi.
Cô cười,một nụ cười chua xót.Bên dưới vực thẳm sâu hun hút kia là
biển.Cô có thể cảm nhận được cái giận dữ của biển cả,từng đợt sóng như
muốn nhấn chìm con người nhỏ bé củacô.Tạm biệt ư,côsẽ nói lời tạm biệt
với cuộc đời còn dang dở sao?Cô không muốn nhưng cô vẫn phải nói.”Tạm
biệt tất cả,hãy thứ lỗi cho em,Donghae oppa.Cảm ơn và xin lỗi”.
Trái tim hai người thiếu nữ sẽ mãimãi là bất hạnh sao?Hai con người
nhưng chung một trái tim,cả hai đều không gặp được hạnh phúc.Đến bao
giờ họ mới thấy được ánh sáng của hạnh phúc.Đến bao giờ họ mới nhận
thấy được tình yêu của mình,hay có lẽ sẽ chẳng bao giờ vậy?Có lẽ…

Hai con người nhưng chung mộttrái tim,một trái tim đau khổ.
Jessica:
Hãy để em hòa mình vào những cơn sóng,Sóng,nó có thể cuốn emđi bất cứ
lúc nào,đừng tìm em,anhnhé!Hãy tìm người con gái khác tốt hơn em thật
nhiều.Em không hoàn hảo,cũng chẳng thông minh,em ngĩ mình chẳng thể
lọt mắt anh được,em nghĩ chắc anh chỉ coi em như là một đứa em gái
thôi,đúng khônganh?Biển,sao nó có thể lạnh lẽo đến thế.Em rất sợ,sợ
rất nhiều.Những cơn sóng này sẽ là sợi dây để ngăn cách emvà anh,tạm
biệt,chỉ còn một đợt sóng nữa thôi,em sẽ đợi nó đến.Cảm ơn và xin lỗi
anh rất nhiều.
Seohyun:
Anh,anh là ai?Tại sao anh lại mãi hiện hữu trong trái tim em vậy?Tại
sao em lại nhớ đến anh?Tại sao em lại cười khi thấy anh hạnh phúc?Anh
hãy nói đi,anh là ai vậy?Tại sao chúng ta lại chia tay?tại sao em vẫn
mãi mãichỉ có anh.Chúng ta không hợp nhau đến thế sao?Đau,đó là tất cả
những gì em cảm thấy được.Em sợ thế giới này,nó thật kinh khủng.Em cần
anh bên cạnhđể an ủi em,cần anh để anh trêu đùa em,cần tấm lưng vững
chãi của anh,cần bàn tay ấm áp cra anh đỡem dậy khi em gục ngã.Có thể
em sẽ chẳng gặp lại được anh nhưng trái tim em vẫn chỉ mãi có hình
bóng anh thôi,đừng quên,anh nhé!Thế giớinày,nó có thât sự tốt đẹp hay
không?…
———————————————-o0o———————————
Sáng hôm sau,ánh nắng chói chang cố gắng len lỏi qua từng kẽlá.Donghae
vươn vai tỉnh giấc,anh khẽ cau mày khi nhìn sang bên
cạnh,nó…trốngtrơn,vợ anh đâu rồi?
“Mới sáng sớm ra mà đã đi đâu rồi/”
Trong lòng anh bỗng thấy khôngyên,cái cảm giác nó rất khó chịu.Bật
dậy,cố gắng sửa soạn thật nhanh rồi anh bước ra ngoài.Đến phòng
Kyuhyun,anh gọi:
-Kyuhyun ơi!
-Sao thế?-kyuhyun với khuôn mặtngái ngủ thò đầu ra ngoài.
-Thấy Jessica đâu không?
-Không,mà chắc là em ấy đi đâu với cung nữ rồi.Anh là chồng em ấy
mà,anh phải biết rõ tính em ấychứ.
-Anh cũng nghĩ thế nhưng mà cáccung nữ đều ở đây cả rồi mà.
-Vậy thì chắc là em ấy đi ngắm cảnh đâu đó.Anh đừng lo,em ấy sẽvề sớm thôi mà.
-Không lo sao được?-Donghae bực bội.
-Thì cứ đợi đi,khoảng 1 tiếng nữa nếu em ấy chưa về,ta sẽ đi tìm.Được chưa?
-Thế cũng được.Mà soạn nhanh nhanh lên đi,lát đi thăm hoàng cung với
mâu hậu phụ vương đấy.
-Em biết rồi.Lắm chuyện-Kyuhyunnói rồi đóng sầm cửa lại.
-Cái thằng…Ai lắm mồm chứ.-Donghae làu bàu.
30 phút sau…
-Đây là bảo khánh đường,nơi ở của casc phi tần.

-Đây là nội ngư ti.
….
-Đây là nội cấm vệ.
Tiếng của đại quan Lee Myu Hyung cứ vang lên đều đều.Đến nơi nào,nơi
đó đều có các cung nữ và thượng cung ra đón,họ ra hủ yếu chỉ để ngắm
hai thái tử của xứ Azura thôi.Taeyeon biết,trông cô rất khó chịu,sao
cứ ngắm con mình mãi thế?Bộ cả cái xứ Ilu này thiếu các công tử đẹp
trai tài giỏi rồi hay sao?
Đúng lúc đó,tại hậu cung:
-Chang kim f không Seohyun ơi-Tiffany vừa chạy vừa gọi.kìa.
-Sao thế?-Seohyun hỏi.
-Lát nữa vua và hoàng hậu xứ ilu cùng hai thái tử sẽ đến đây
đấy,thượng cung nói ra đứng vào hàng kìa.
-Tớ không ra có được không?-Seohyun e dè hỏi.
-Không được,biết tính thượng cung Choi rồi còn hỏi,nghiêm đến phát sợ
luôn.Thoi,khôngbàncãi,đingay.-tiffany nói rồi cầm taySeohyun kéo đi mà
không đợi phản ứng của cô.
Một lát sau:
-Đây là hậu cung.-Đại quan Lee Myu hyung nói.
-Kính chào hoàng hậu,hoàng thượng cùng hai thái tử của xứ Azura-Cả
cung nữ và thượng cungđều cúi đầu chào.
-Miễn lễ cho tất cả-hangeng nói rồi lại bước đi.kyuhyun bỗng sững
người lại khi nghe một cungnữ nói:
-Seohyun,xem nhị thái tử hay tháitử đẹp hơn?
-À,ừm..thì…aicũng đẹp cả.
Kyuhyun quay người lại nhưng thật bất hạnh cho anh,đúng lúc đó,bông
hoa cài trên áo Seohyunrơi xuống nên cô đã cúi xuống nhặt và anh đã
không nhìnthấy cô.
“Sao?Giọng nói,cái tên đó…Hay là mình nghe nhầm nhỉ?”
-Này,kyuhyun,làm gì mà đứng ngây ra đó thế?Đi nào..-Donghae nói với lại.
-Hả?À vâng-kyuhyun nhanh chóngthoát ra khỏi suy nghĩ củ mình.khianh đi
rồi,Seohyun lại bật khóc.Một lần nữa,một lần nữahọ lại không gặp được
nhau.Ôngtrời thật quá cay nghiệt.
—–~~~——
-Người bị thương đầy cả rồi.
-Cô ấy có qua khỏi không ạ?
-Có thể là có nếu được chữa trị kịp thời.Rất may là cô ấy đã thở đều trở lại.
-Phù cảm ơn trời.
-Cô có biết cô gái này không?
-không ạ.
-Cô có thể chăm sóc cho cô ấy chứ?
-Vâng tất nhiên.
-Hãy cho cô ấy uống thuốc đều mỗi ngày.
-Vâng.
-Sunny unni à,unni đang làm gì đấy?Mà ai kia?

Anh không hề nhận ra rằng anh đã mất cô ấy rồi…
-Jessica!Jessica!Em ở đâu vậy,trả lời anh đi?-Donghae vừa chạy vừa
kêu,bỏ mặc những người còn đang đuổi theo phía sau.Đã hơn 8tiếng kể từ
lúc anh không gặp Jessica rồi,anh đã tìm mọi nơi,khắp hoàng cung,thậm
chí làngoài kinh thành.Cả ba mẹ anh,em trai anh,đức vua và hoànghậu xứ
Ilu cùng các quân lính cả hai nước cùng chung sức đi tìm nhưng kết quả
vẫn chỉ là con số không.Ai cũng lấy làm lo lắng vì không biết Jessica
đã đi đâu,tất cả,à không,trừ một người,đó là Park Hanul,cô ta giờ nhâm
nhi cốcrượu mừng,bỏ mặc cho những người đó chạy đitìm.
-Donghae à,dừng lại đi con,mẹ vớicác quân lính sẽ đi tìm thay
cho-Taeyeon nói-Con hãy nghỉ đi.
-Mẹ có biết giờ con đang thế nàokhông mà mẹ nói?Con sẽ đi tìm,một khi
chưa tìm thấy em ấy,con quyết sẽ không nghỉ đâu.-Donghae quát.Người
anh lúc này nóng bừng lên.Cái cảm giác mất cô ấy đối với anh thật đáng
sợ.
Trái tim,nó có thể khóc không?
Seohyun lúc này vẫn ở ngoài vường thượng uyển,cô cứ đứng đợi một người
mãi mà chưa thấy người ấy quay lại.Cô sợ hãi,ngắt nhẹ một cành hoa lay
ơn trắng,cứ mân mê mân mê trên taymãi.Cho đến khi:
-Chang Kim à,cô làm gì ở đây vậy?-Yonghwa mỉm cười nhìn cô.
-A,chào hoàng tử-Cô lễ phép cúi đầu-Xin đừng nói tiểu nữ là
ChangKim,tiểu nữ tên là Seohyunạ.
-Sao?Cô đã nhớ ra được gì rồi sao?-Yonghwa mừng rỡ.
-À,mới chỉ nhớ có tên thôi ạ.-Seohyun cúi đầu.
-Thôi,không sao.Cứ từ từ rồi cô sẽ nhớ mà.
-vâng.
-À,cô có biết bạn tôi không?-Yonghwa chuyển đề tài.
-Không ạ nhưng sao hoàng tử lạihỏi thế?-Seohyun thoáng chút ngạc nhiên.
-À,tưởng là cô biết,không thì thôi.Tôi đi đây,cô đi ngủ sớm đi,đừng
thức khyua-Yonghwa nói rồi bước đi.
-Vâng,cảm ơn hoàng tử đã quan tâm-Seohyun cười,nụ cười gượnggạo,đau
khổ,hòa lẫn trong vị nước mắt mặn chát,rốt cuộc,cuộc tình giữa cô với
người đó đến bao giờ mới hạnh phúc?
————————–~~~~~—————————
-Sunny unni à,unni đang làm gì đấy?Mà ai kia?-một cô bé cở chừng 11,12
tuổi chạy tung tăng lại chị.
-À chị đang chăm sóc bệnh nhân đấy,em hãy giữ yên lặng nhé-Sunny nháy mắt cười
-Vâng-Cô bé mỉm cười rồi chạy tung tăng ra ngoài sân.Sunny nhìn người
đang nằm trên giường bệnh kia,trông cô ấy thậtđẹp,tựa như ánh mặt trời
rực rỡ nhưng khuôn mặt cô ấy thật buồn.
Buồn,đến bao giờ em mới hết khóc đây anh?Hãy để em cười đi.Xin anh.
.
.
.
Yonghwa đi đi lại lại,kyuhyun chán nản nhìn bạn mình.
-Này,yonghwa.Đến bao giờ cậu mới hết đi lại vậy?
-Cậu tưởng anh cậu buồn,tớ không buồn chắc.Đang lo đây này.
-Cậu làm như tớ không lo ấy?lại đây ngồi đi,đi lại làm gì cho mệt.
-Phù!Được rồi!-Yonghwa tiến đến,ngồi cạnh Kyuhyun,anh bắt chuyện:
-Nghe nói cậu khoogn yêu Park hanul phải không?
Kyuhyun giật mình,hỏi lại:
-Sao cậu biết?
-Nhìn thái độ,cử chỉ của cậu dànhcho cô ấy là tớ biết.Cậu đang giấutớ
chuyện gì phải không?
-À…không,không có gì đâu-Kyuhyun thoáng buồn-Mà cậuđã thích ai chưa?
-Sao?À,thì…..-Yonghwa ấp úng.
-Tớ biết mà.Ai,cậu có thể cho tớ biết được không?
-Ừ,cô ấy là một người tốt nhưng lại rất yếu đuối,cô ấy có nụ cười rất
dễ thương.Mái tóc nâu dài xõa ngang vai,cô ấy thật tuyệt vời.
-Ái chà,cậy lãng mạn quá nhỉ!Tên cô ấy là gì vậy?-Kyuhyun cười ranhmãnh.
-Seo…….Seo……hyun-Yonghwa nói.
-Sao cơ?-Kyuhyun ngạc nhiên nhìn Yonghwa,trái tim anh sao lại nhói đau
đến thế.Anh đã nghĩ mình nhầm nhưng không,không hề.Nửa mừng nửa lo,anh
hỏi:
-Cô ấy là ai?Ở đâu?
-Cậu hỏi là gì?
-À,mình chỉ hơi tò mò.
-Cô ấy bị mất trí nhớ vì một sự cốnhỏ và mình đã đưa cô ấy về đây làm
cung nữ cho phủ của mình.
-Cậu,cậu có thể cho tớ gặp cô ấy được không?-Kyuhyun cố gắng giữ khuôn
mặt bình thường nhất.
-Ừm,được thôi.Đi theo tớ-Yonghwa nắm tay Kyuhyun đưa đi.
-Tại vườn thượng uyển,Kyuhyun nhìn thấy một cô gái đang ngồi tỉa cành
ở đó,cái dáng rất quen.Yonghwa nói:
-Cô ấy đấy!-Đoạn anh gọi to-Seohyun ơi.
-Sao ạ?-Seohyun quay người lại.Nụ cười trên môi cô tắt hẳn khinhìn
thấy anh,”CẠCH”,cô buông thõng chiếc kéo xuống,nước mắt lại rơi,cô đã
muốn quên anh mà,sao anh lại xuất hiện.Đầu óc cô trỗng rỗng hoàn
toàn,bên tai cô chỉ còn nghe thấy tiếng nói chứa đựng sự vui mừng và
hạnh phúc:Seohyun,Seohyun.
Anh đã làm em đau khổ,tại sao anh lại xuất hiện trước mặt em.Đểcho con
tim em phải khóc một lầnnữa.Anh,em không thể hiểu được,tại sao,định
mệnh lại trớ trêu đến thế này chứ?
——————————o0o————————–
-Jessica!!!!

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ