XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Tình yêu không trốn chạy - trang 4

Chương 9: Người không hiểu rõ tình hình


Nếu thích… có lẽ một bát mỳ ờ hàng ăn ven đường cũng lãng mạn. Những màn romantic trước mắt cô chẳng qua chỉ là một chiếc áo khoác sặc sỡ để che giấu nội tâm trống rỗng mà thôi.

Trong điện thoại Hàn Hiểu nói với Hình Nguyên, cô không có thời gian rảnh rỗi không phải hoàn toàn là cớ thoái thác, thực sự cô không có thời gian.

Công việc chính ở bộ phận giám sát kỹ thuật là tiến hành nghiệm thu kỹ thuật tất cả các dự án của Hải Công, trong đó bao gồm các dự án ở đất liền và sàn thi công ngoài biển. Hàn Hiểu đã nhận được chỉ thị công tác từ cấp trên, chuẩn bị tham gia khóa đào tạo tập trung trước khi làm việc trên sàn thi công.

Hàn Hiểu là người mới đến bộ phận giám sát kỹ thuật, chưa bao giờ lên sàn thi công. Vì thế, đối với các lão làng làm việc lâu năm ở Hải Công đây là việc bình thường trước khi ra biển, nhưng đối với cô, đây là một việc vô cùng mới mẻ.

Vì công việc ở sàn thi công rất nguy hiểm, nội dung của khóa đào tạo tập trung hầu như chỉ triển khai các vấn đề xoay quanh việc cứu sinh như thế nào khi có tình hình cấp bách xảy ra, các nội dung như kết cấu của sàn thi công và thuyền, cách sử dụng thuyền cứu hộ và các đồ dùng cứu hộ, thiết bị phòng cháy chống nổ, dạy bơi và nhảy từ trên cao xuống nước…

Những mệt mỏi và vất vả vô hình chung giúp Hàn Hiểu thoát khỏi những dằn vặt trong chuyện tình cảm. Đặc biệt là nội dung học nhảy từ trên cao xuống nước, khi nhắm mắt lại nhảy từ độ cao mười mét, sau giây phút căng thẳng lo lắng, cô cảm thấy tất cả mọi bức bối trong lòng đều được giải phóng và biến mất trên chín tầng mây.

Lúc Hàn Hiểu run rẩy bước lên từ bể nước, cô nhìn thấy giáo viên hướng dẫn đang chỉ lên bục nhảy cao mười mét nói với hai anh chàng ở bộ phận thiết kế, “Người ta là một tiểu cô nương còn dám nhảy, hai anh rốt cuộc có phải là đàn ông không? Hả?!”

Lúc đó Hàn Hiểu bật cười, trong lòng nghĩ không biết thầy giáo dạy có mắt không, còn gọi mình là “tiểu cô nương”? Rõ ràng cô là một “cô nương già”…

Trước khi ra biển, Hàn Hiểu nghe theo lời khuyên của các bậc tiền bối đi mua bảo hiểm. Trong cột ghi tên người hưởng lợi ngoài bố mẹ, ma xui quỷ khiến thế nào cô còn viết tên La Thanh Phong vào đó.

Điền xong cô cảm thấy hơi đau xót. Cho dù mình có ra sao, La Thanh Phong cũng không đồng ý nhận số tiền này. Huống hồ anh ấy cũng không thiếu tiền…

Khi Hàn Hiểu nghĩ đến đó, cô giận không tát mình vài cái. Sao lại nghĩ đến điều không hay như vậy? Hơn nữa nếu thực sự đến mức đó, linh hồn cô đơn của cô không biết bay đi đâu, lại còn có thể biết La Thanh Phong vui hay không vui sao? Nếu không vui…

Coi như đó là một điều để anh nhớ tới cô là được.

Theo quy định của Hải Công, chu kỳ làm việc của nhân viên trên sàn thi công là hai mươi tám ngày. Điều đó có nghĩa là, nếu không có gì bất thường, nhân viên đã lên sàn thi công sẽ cách ly với thế giới bên ngoài trong thời gian gần một tháng.

Tất nhiên là có thích thú, có căng thẳng và có một chút lo sợ. Hàn Hiểu không biết người khác lần đầu lên sàn thi công có đứng ngồi không yên như cô không.

Sau khi thu dọn xong các đồ cá nhân, gọi điện cho bố mẹ và Quách Dung Dung, Hàn Hiểu không biết nên làm gì nữa. Khi cô đang nhìn đám đồ chơi bằng bông xếp đầy trên giường và dưới sàn, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Hàn Hiểu nghe điện thoại mà không nhìn màn hình, “Tôi là Hàn Hiểu. Ai đấy?”

Trong điện thoại vang lên giọng nói không thật quen nhưng giọng điệu đủ khiến cô nhận ra đó là ai, “Nghe nói cô sắp bay đến biên cương xây dựng cho Tổ quốc rồi?”

“Hình Nguyên,” Hàn Hiểu mắm môi mắm lợi, “Anh lại nghĩ ra trò gì nữa?”

Túi bí đỏ khoai tây lần trước của anh hại cô mất đúng một tiếng đem đi tặng hàng xóm. Cái túi gai rách vứt bên cạnh thùng rác, mấy ngày sau vẫn thấy nằm ở đó. Có lẽ, người nhặt rác cũng không cần đến thử đồ quá lỗi thời đó.

“Hàn Hiểu, tôi cảm thấy cô rất đáng yêu.” Hình Nguyên trêu, “Thật ra tôi cũng không có nhiều trò như thế, tôi chỉ có lòng tốt quan tâm đến cô Hàn luôn làm việc chăm chỉ.”

“Anh…” Cô còn chưa kịp nói ra những lời căm hận chất chứa trong lòng thì bị anh ngắt lời. Lần này, giọng nói của anh trở nên rất nghiêm túc, “Hàn Hiểu, tôi nghe nói sàn thi công là một nơi làm việc có rất nhiều nguy hiểm. Nếu cô hối hận, tôi sẽ giúp cô giải quyết. Chuyện công việc…”
Hàn Hiểu mắng, “Ai bắt anh phải quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như thế?”

“Coi như tôi rỗi việc đi.” Hình Nguyên ngừng một lát rồi nói: “Cô thật sự quyết định sẽ đi sao?”
“Đương nhiên!” Hàn Hiểu trả lời với giọng chắc nịch.

Hình Nguyên không nói gì.

Hàn Hiểu đang nghĩ xem có nên tắt máy không thì nghe thấy giọng nói trầm trầm của anh vang lên, “Gần đây tôi phải đi Aachen một chuyến, có lẽ phải hai tháng.”

“Ồ,” Hàn Hiểu ngạc nhiên, “Không cần nói chuyện đó với tôi, tôi và anh không quen biết.”

Hình Nguyên hừ một tiếng, “Cô đúng là một cô gái… thật sự không có trái tim.”

Hàn Hiểu không nói gì tắt điện thoại, chưa đến hai phút sau, chuông điện thoại lại vang lên. Hàn Hiểu đang phân vân không biết nên mang theo đồ gì, cầm lấy điện thoại hét lên, “Anh vẫn còn chưa xong à? Anh thích đi đâu thì đi, không liên quan gì đến tôi? Tôi không quan tâm anh chết ở Đức hay chết ở Mỹ.”

Đầu bên kia im lặng, không có ai cười hi hi phản bác cô. Hàn Hiểu ngạc nhiên, cảm thấy có gì đó nhầm lẫn.

“Tôi, La Thanh Phong.” Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại khiến Hàn Hiểu giật mình, “ Ngày mai cô lên sàn thi công sao?”

Hàn Hiểu cảm thấy tim mình đang chặn lấy cuống họng, đầu ngón tay cô run run, “Quách Dung Dung nói với anh à?”

La Thanh Phong ừ một tiếng, “Xuống đi, chúng ta đi ăn cơm.”

Hàn Hiểu không nói gì.

La Thanh Phong không biết đang nghĩ gì, giọng có vẻ hơi mất kiên nhẫn, “Hàn Hiểu, coi như cô không coi trọng cách bộc lộ tình cảm của tôi, dù tốt xấu thế nào chúng ta cũng là bạn học, tiễn cô đi cũng không có gì là quá đáng.”

Cách bộc lộ tình cảm? Hà Hiểu cười khổ sở. Nhưng đồ đạc đã thu dọn xong rồi, ngồi thẫn thờ cũng chán rồi, so với việc ở trong phòng nghĩ linh tinh, không bằng đi… gặp anh ấy.

Nghĩ như vậy, cảm giác muốn gặp tạm biệt anh ấy trước khi đi của cô trở nên mãnh liệt.

vẫn là nhà hàng Đức đó, cảnh sắc ban đêm có vẻ ấm áp và lãng mạn hơn ban ngày.

Hoa hồng cắm trên bàn ăn rất đẹp, ánh đèn êm dịu, âm nhạc cũng rất tuyệt khiến cho Hàn Hiểu cảm thấy như mình đang lạc vào một giấc mơ. Nhưng trong giấc mơ, cô cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ở bên cạnh La Thanh Phong như lúc này.

Mọi tình tiết đều rất tuyệt vời.

Hàn Hiểu nghĩ, đúng là La Thanh Phong không thích mình.

Nếu thích… có lẽ một bát mỳ ờ hàng ăn ven đường cũng lãng mạn. Những màn romantic trước mắt cô chẳng qua chỉ là một chiếc áo khoác sặc sỡ để che giấu nội tâm trống rỗng mà thôi.

Nếu thích.

Nếu anh ấy cũng thích… có lẽ sẽ tuyệt vời hơn.

Hàn Hiểu xoa khuôn mặt nóng ran của mình, không muốn La Thanh Phong nhìn thấy sự thất vọng của cô. Mẹ cô đã nói, làm người không được quá tham lam, phải biết thế nào là đủ mới có thể sống vui vẻ. Nhưng dục vọng, được một lại muốn hai, được hai lại muốn ba…

“Hàn Hiểu,” La Thanh Phong ngồi đối diện chăm chú nhìn cô, “Cô có thể gọi điện cho tôi không?”

“Tôi không biết.” Hàn Hiểu thật thà lắc đầu, “Lần này tôi đi sàn thi công khá xa, điện thoại có thể bị mất sóng. Điện thoại vệ tinh trên sàn nghe nói phải xếp hàng để gọi, vì thế tôi không nói trước được, nếu có cơ hội tôi sẽ gọi cho anh.”

“Giữ lời nhé.” La Thanh Phong nâng ly rượu nhẹ nhàng chạm vào ly của cô, “Đợi cô quay lại, tôi sẽ mở tiệc tiếp đãi.”

Hàn Hiểu cười không đáp. Đợi cô quay về sao? Phải sau một tháng nữa. Một tháng có thể xảy ra rất nhiều chuyện, có lẽ đủ để anh cảm thấy chán với trò chơi này, có lẽ anh sẽ nhận ra, bạn gái cũ của anh là thích hợp với anh nhất…

Ai biết được?

Những gì hiện ra trước mắt đã vượt quá tưởng tượng của cô, Hàn Hiểu không dám hy vọng vào chuyện quá xa xôi.

Hai người vừa bước ra khỏi nhà hàng thì nghe thấy có tiếng phụ nữ gọi phía sau: “Leo!”

La Thanh Phong dừng bước, quay lại nhìn.

Hàn Hiểu không hiểu, đang nghĩ hóa ra anh còn có tên nước ngoài thì nhìn thấy một người phụ nữ đang vội vàng chạy về phía họ, mặc một chiếc váy hiệu Chanel, không giống như chiếc váy liền đơn giản của Hàn Hiểu. Trên cổ và tay cô ấy có đeo một bộ trang sức bằng đá rất đẹp.

Cho đến khi cô ấy thở gấp chạy xuống bậc cửa, Hàn Hiểu mới nhận ra đó là Vu Dương. Cô ngại ngùng nhìn La Thanh Phong, La Thanh Phong chau mày rồi bình thản nói: “Thật là trùng hợp, cũng đến đây ăn cơm sao?”

Vu Dương trừng mắt nhìn anh rồi nhìn Hàn Hiểu đứng bên cạnh anh, có vẻ rất tức giận, “Hóa ra anh vì cô ta mà chia tay với tôi sao?”

La Thanh Phong nhíu mày, kéo Hàn Hiểu bước đi.

“Leo!” Hàn Hiểu nghe thấy tiếng người phụ nữ như sắp phát điên, La Thanh Phong vẫn kéo cổ tay cô, không ngẩng đầu lên bước thẳng về phía bãi đỗ xe.

Vu Dương đuổi kịp Hàn Hiểu, giơ tay lên tát cô.

Một tay Hàn Hiểu vẫn bị La Thanh Phong giữ, cô chao đảo người, va vào người La Thanh Phong.

La Thanh Phong vội vàng đỡ lấy Hàn Hiểu, không nghĩ gì, giơ tay tát Vu Dương.

Một âm thanh vang lên khiến cả ba người đều sững sờ.

Vu Dương bị đánh, ôm lấy mặt ngạc nhiên hồi lâu rồi lắp bắp chỉ vào mặt La Thanh Phong: “Anh đánh tôi?!”

Hàn Hiểu ngẩng đầu lên, nhìn thấy móng tay quét sơn màu đỏ của Vu Dương đang giơ lên hướng về phía mặt La Thanh Phong. Cô chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào hành động khác thường như thế nên bất giác sợ hãi lùi ra sau một bước. Tay La Thanh Phong đỡ chặt lấy người cô, bàn tay anh ấm nóng truyền hơi ấm lên cơ thể cô qua lớp vải mỏng khiến cô có cảm giác như đang bị thiêu đốt.

La Thanh Phong nhanh tay kéo Hàn Hiểu ra phía sau rồi giữ lấy tay Vu Dương, nói nhỏ: “Từ khi bắt đầu quên cô, tôi đã luôn luôn nhẫn nhịn trước những cơn thịnh nộ, động tay động chân vô lý của cô. Tôi nhịn cô chỉ vì cảm thấy cô nhỏ tuổi, lại là bạn thân của chị dâu tôi, lúc cô ở bên tôi, tôi phải có trách nhiệm chăm sóc cô, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đồng tình với thái độ của cô! Vu Dương, tôi luôn không hiểu vì sao cô lại có suy nghĩ là cô cao quý hơn tất cả những người khác trên thế giới này? Theo tôi, đây là một điều rất ấu trĩ, là biểu hiện của việc không được dạy bảo. Cô đã không còn là trẻ con nữa, tôi hy vọng cô có thể học cách tôn trọng người khác, đồng thời có thể giữ thể diện cho chính mình!”

Thái độ của Vu Dương từ ngạc nhiên đến mức khó tin chuyển sang thịnh nộ: “La Thanh Phong, từ trước đến giờ anh không đối xử với tôi như thế này… Có phải là vì cô gái này không?”

La Thanh Phong buông lỏng tay cô ta ra, tránh ánh mắt của cô, “Là vì hôm nay tôi không chịu đựng được nữa. Vu Dương, tôi đã nhẫn nhịn với cô quá lâu rồi.”

Giọng của Vu Dương vút cao, “Tôi nghĩ tốt nhất là anh nên nhìn rõ tình hình rồi hãy lên giọng với tôi.”

“Tôi thấy ở đây chỉ có cô là không nhìn rõ tình hình.” La Thanh Phong lùi lại một bước, chỉ vào chiếc xe Mercedes màu đen phía sau lưng cô ta, “Tốt nhất là cô nên nhìn cho rõ, cô phải đối xử với người đó như thế nào? Nếu tôi không đoán nhầm, cô đến đây cùng ông ta đúng không?”

Vu Dương không nói được gì, càng lúc càng tức giận.

Hàn Hiểu bị cô ta tát nên đầu óc vẫn còn choáng váng, bây giờ thấy họ cãi nhau giằng co như thế, cô không khỏi cảm thấy đau đầu. Không ngờ, Hàn Hiểu cô lại có thể bị tát giữa đường như thế này…

“Tôi sang bên kia đợi hai người.” Hàn Hiểu vừa bước được một bước thì bị La Thanh Phong kéo lại. Hàn Hiểu quay lại nhìn, thấy đôi mắt to tròn của Vu Dương dường như biến dạng. Hóa ra người đẹp khi trợn mắt cũng khó coi như vậy!

“Đi thôi.” La Thanh Phong kéo cô đi, giọng điệu có vẻ hơi mất kiên nhẫn.

“La Thanh Phong!” Tiếng người phụ nữ tức tối vang lên phía sau, “Việc này không dễ bỏ qua như thế đâu!”

La Thanh Phong không quay đầu lại nói: “Hà tất phải biến mình trở nên khó coi như thế?”

Vu Dương không nói gì nữa nhưng Hàn Hiểu vẫn cảm thấy như đang nghe thấy giọng điệu mắm môi mắm lợi của cô ta cho đến khi ngồi vào trong xe của La Thanh Phong.

La Thanh Phong đóng cửa, bật đèn trong xe rồi cẩn thận quan sát cô.

Bàn tay của Vu Dương đánh vào gần huyệt thái dương, có một mảng hơi sưng đỏ, trên gò má không có dấu vết gì, nói với mọi người là không cẩn thận bị ngã cũng không sao.

La Thanh Phong hỏi nhỏ: “Đau không?”

Hàn Hiểu lắc đầu, muốn gạt tay anh ra khỏi đầu mình. Nhưng anh cẩn thận đỡ lấy mặt cô, dường như đang ngắm một thứ đồ gốm sứ tinh xảo khiến Hàn Hiểu không có cách nào giãy giụa được.

Ngón tay của La Thanh Phong vén tóc trên trán cô, cẩn thận xoa lên chỗ da sưng đỏ của cô rồi trượt xuống bên tai. Những tiếp xúc nhẹ nhàng qua đầu ngón tay khiến anh cảm nhận được da mặt cô không đánh phấn. Nếu hôn lên đó sẽ không lo miệng bị dính phấn trang điểm.

La Thanh Phong mỉm cười.

Mặt của anh rất gần, lúc cười, cô có thể nhìn thấy những tia sáng lung linh hiện lên từ đáy mắt anh. Hàn Hiểu cảm thấy mất tự nhiên, muốn trốn khỏi cái nhìn đó.

La Thanh Phong nâng mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng động đậy! Tôi đang xem vết thương trên mặt cô.”

Hàn Hiểu không dám động đậy nữa. Nhưng với khoảng cách gần như thế này, có thể cảm thấy hơi thở của nhau, Hàn Hiểu thấy mặt mình bắt đầu nóng ran không sao kiểm soát được.

Giống như đang nâng một đóa hoa, từng bông từng bông nở đỏ rực, liên tưởng đó khiến cho La Thanh Phong xúc động, hơi thở của anh trở nên gấp gáp.

“Hàn Hiểu…”

Hàn Hiểu hoang mang ngước nhìn lên, chạm vào ánh mắt của anh rồi không có cách nào thoát khỏi đó. Đôi mắt vốn lạnh lùng giờ rất sáng và quyến rũ đến mức nguy hiểm, giống như mặt hồ đang gợn sóng bất giác hình thành hai xoáy nước không ngừng lớn dần và hút tất cả những gì xung quanh nó.

Hàn Hiểu cảm thấy hoa mắt, không biết phải nhìn đi đâu. Không muốn nhìn vào mắt anh nhưng lại không thể quay đi, cô cảm thấy tiếng nhạc, tiếng xe cộ huyên náo biến mất, chỉ còn lại tiếng trái tim đang đập ngày càng nhanh và mạnh, không biết là của cô hay của anh. Cảm giác căng thẳng trong lòng lên đến mức tột cùng cho đến khi môi anh nhẹ nhàng chạm lên môi cô.

Đầu óc Hàn Hiểu trở nên trống rỗng.

Không còn nhận thức, cơ thể cô nhẹ bỗng tựa lông hồng. Những cảm giác của cô trở nên mơ hồ như đang ở trong một lớp sương mù, tất cả trở nên vô thực, chỉ có một luồng điện đang chạy giữa hai người là thật.

Môi hé ra, hoàn toàn là một cảm giác khám phá và chiếm lĩnh.

Hàn Hiểu cam tâm tình nguyện rơi vào vòng xoáy cuồng nhiệt đó.

Chương 10: Lần đầu lên sàn thi công


Cho dù cuối cùng không được gì, ít nhất lúc già, lật lại những tấm ảnh cũ thời niên thiếu, có thể thốt lên một câu: “Đây là người mà tôi thầm yêu suốt mười năm, rất ưu tú. Sau đó chúng tôi cũng đã thử đến với nhau…”

Từ cửa sổ trực thăng nhìn xuống, biển xinh đẹp như một viên đá quý màu ngọc bích. Một màu xanh vô tận với đường bờ biển dài ngút tầm mắt.

Có lúc thế giới bỗng nhiên trở nên rộng lớn, chứa đựng những gì đẹp đẽ nhất giữa trời và đất. Có lúc thế giới lại trở nên nhỏ bé, không có thành phố với những con đường, không có cây cối và người đi lại, ngoài màu xanh vẫn chỉ là màu xanh. Bầu trời xanh trong, nước biển xanh thẫm một màu, ngay cả ánh sáng cũng có sắc xanh.

Một lần nữa, Hàn Hiểu thích thú ca ngợi cảnh tượng đó, hai người có kinh nghiệm lâu năm của bộ phận giám sát kỹ thuật ngồi bên cạnh cô là Hồ Đồng và Mạnh Giao không kiềm chế được nhìn nhau cười. Mạnh Giao lắc đầu cười nói: “Anh Hồ, anh nói xem có phải chúng ta già rồi không? Tôi không nhớ lần đầu tiên lên sàn thi công có háo hức như cô ấy không.”

Hồ Đồng vuốt cằm cười, “Lúc đó tôi cũng háo hức, nhưng vì đi cùng một cô gái ở bộ phận thiết kế nên tôi giả vờ rất trầm tĩnh.”

Hàn Hiểu ngại ngùng nhìn hai nhân viên thiết kế khác. Người nữ có lẽ cũng tầm tuổi cô, người nam nhiều tuổi hơn cô, đang cúi đầu xem bản vẽ, có vẻ như không để ý đến câu chuyện giữa họ.

Hàn Hiểu không hiểu, “Rõ ràng như vậy sao? Có thể nhận ra ai là người lần đầu lên sàn thi công ạ?”

“Không chỉ nhận ra ai là người lần đầu lên sàn thi công,” Mạnh Giao cười đáp, “Người đi lên sàn thi công nhiều có thể nhận ra ai sắp quay về đất liền, ai vừa mới lên sàn thi công. Sau này cô cũng sẽ biết.

Hàn Hiểu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Hồ Đồng cười đáp: “Lần đầu tiên tôi lên sàn thi công, mọi người đều nói với tôi, lúc ăn cơm ở nhà ăn, tám chín mươi phần trăm những người nói nhiều là những người sắp về đất liền. Bởi vì ở sàn thi công gần một tháng, nhìn thấy ai cũng sẽ cảm thấy vô cùng thân thiết, hầu như gặp ai là nói chuyện với người đó.”

Có lẽ cũng đã trải nghiệm nhiều nên Mạnh Giao và Hồ Đồng cùng bật cười. Từ đó Hàn Hiểu sinh ra một tật nhỏ, mỗi lần đi ăn cơm ở nhà ăn đều cố gắng quan sát xem ai nói nhiều…

Đây là sàn thi công “Mỏ dầu biển 991”, là sàn thi công xử lý dầu mỏ nguyên chất. Giai đoạn đầu tiên đã được thi công gần hoàn tất, một nửa số dây cáp điện máy móc đã được nối từ phòng điều khiển đến công trường.

Bước đầu kiểm tra đường dây điện đơn lẻ bên thi công đã hoàn thành, công việc kiểm tra tổng thể còn lại sẽ cần có nhân viên kỹ thuật của bộ phận giám sát kỹ thuật bên Hải Công hỗ trự. Trần Công của bộ phận giám sát kỹ thuật đã đến trước họ, vì thế bốn người chia thành hai tổ làm việc, bắt đầu làm việc vào sáng ngày hôm sau.

Trước khi đến Hải Công, Hàn Hiểu luôn làm việc trong phòng thực nghiệm nên cũng đã vài năm không ra công trường. Mặc dù công việc giống nhau nhưng dù sao cũng có khác biệt. Đặc biệt là khi làm việc ở độ cao mấy chục mét, ngẩng đầu lên chỉ thấy một khoảng trời xanh ngắt, trong lòng Hàn Hiểu có những lúc thất thần.

Rõ ràng là không gian rất thoáng đãng nhưng lòng người lại bị đè nặng đến mức không thể thở được. Lúc đó cô cảm thấy cô đơn, hơi u sầu và cảm giác man mác khó có thể diễn đạt bằng lời. Trong lòng trống rỗng, nếu không có bóng người đi lại lên xuống các thiết bị, cô sẽ nghĩ rằng mình đã bị cả thế giới bỏ rơi.

Những lúc như thế, cô nhớ La Thanh Phong tưởng như phát điên, nhớ những lời anh nói, nhớ nụ hôn không rõ ý nghĩa của anh… Tự nhiên cảm thấy cho dù chỉ là “thử xem thế nào” cũng không phải là không thể – Tình yêu vốn dĩ không phải là thứ có thể bảo đảm mãi mãi.

Cho dù cuối cùng không được gì, ít nhất lúc già, lật lại những tấm ảnh cũ thời niên thiếu, có thể thốt lên một câu: “Đây là người mà tôi thầm yêu suốt mười năm, rất ưu tú. Sau đó chúng tôi cũng đã thử đến với nhau…”

“Đúng rồi,” Hàn Hiểu nghĩ, “Nếu chúng ta thật sự đã từng cố gắng thử đến với nhau, giống như tất cả những đôi tình nhân khác, hẹn hò, ôm hôn… cùng nhau nghe hơi thở và nhịp đập trái tim của nhau trong đêm thanh tĩnh…”

Đó có phải là một mong muốn quá xa vời không?

Sau bữa cơm tối hôm đó, Hàn Hiểu chạy đến phòng điều khiển.

Sau khi xếp hàng hai mươi phút, cô cũng chạm vào được… điện thoại vệ tinh.

Sau khi ấn số mà nhắm mắt lại cô vẫn nhớ được, Hàn Hiểu cảm thấy chân mình hơi run.

Điện thoại vang lên vài tiếng, La Thanh Phong nghe máy với giọng mệt mỏi nhưng tỏ vẻ rất vui mừng, “Hàn Hiểu? Cuối cùng cũng đến lượt em xếp hàng gọi điện thoại rồi?”

Hàn Hiểu hơi bối rối, thật ra xếp hàng gọi điện thoại cũng không đến mức độ khó khăn như cô tưởng tượng.

“Điều kiện sống thế nào?” La Thanh Phong hỏi dồn, “Ăn thế nào? ở thế nào?”

“Bốn người một phòng, ba người kia đều là người của viện thiết kế.” Sau phút run rẩy lúc ban đầu, giọng của Hàn Hiểu tự nhiên hơn, “Mỗi bữa đều có sơn hào hải vị, ăn uống miễn phí, nuôi như nuôi lợn con. Hoa quả nhập khẩu về phải to bằng cái bảng pha màu của anh…”

La Thanh Phong cười nho nhỏ.

Bỗng nhiên mắt Hàn Hiểu hơi cay. Đấy là tiếng cười của anh, cách nhau giữa biển và đất liền, xa thế, mà lại gần thế.

“La Thanh Phong.” Đột nhiên Hàn Hiểu gọi tên anh, dường như ba chữ đó có thể giúp cô bổ sung thêm sức lực thần bí nào đó. Nhưng sau khi gọi tên anh, cô lại quên hết câu nói mà cô đã trốn trong nhà vệ sinh tập nói rất nhiều lần trước đây. Hàn Hiểu càng lúc càng cảm thấy hoang mang, không thể nhớ ra nên nói như thế nào câu nói vô cùng quan trọng đó.

La Thanh Phong hiểu nhầm sự yên lặng của cô, giọng nói trở nên ngại ngùng, “Thật ra anh nói muốn em gọi điện cho anh không có ý ép buộc em phải làm như thế nào, nếu em bận thì thôi. Anh chỉ… chỉ hy vọng có nhiều cơ hội liên lạc với em hơn.”

Hàn Hiểu nên nói gì đó, nhưng cô quá căng thẳng, cổ họng cô khô khốc, chỉ có thể ho khan hai tiếng và thốt lên một tiếng “Ờ”.

“Chú ý an toàn.” La Thanh Phong nghĩ rồi nói thêm một câu, “Sức khỏe là quan trọng nhất.”

Hàn Hiểu lắp bắp đáp lại một tiếng, cổ họng cô như bị ai đó chặn lại, từng lời muốn nói bay ra khỏi đầu, không có cách nào liên kết lại thành một câu hoàn chỉnh.

Cho đến khi tắt điện thoại, trí óc mới dần dần quay lại với cô, câu nói mà cô đã luyện tập rất nhiều lần hiện lên trong đầu, “Nếu anh không thay đổi ý định, chúng ta cùng thử xem.”

Công việc cũng tương tự như vậy, chỉ có điều môi trường thay đổi, tâm trạng cũng theo đó mà đổi thay.

Không nhìn thấy dòng người tấp nập trên đường, biển rộng vô bờ vô bến trở thành một bức tường đồng ngăn cách con người với thế gian. Nhà tù giam phạm nhân phạm trọng tội trên hải đảo… cũng chỉ đến mức như thế này mà thôi.

Đếm từng ngày một trôi qua. Đêm nằm trên giường, nghe tiếng sóng ngoài xa và nhớ đến La Thanh Phong, nhớ câu nói “Anh chỉ hy vọng có nhiều cơ hội liên lạc với em hơn.”. Bỗng nhiên cô cảm thấy mình giống như một con cá ngốc nghếch, không vượt qua được sức hấp dẫn của miếng mồi, rõ ràng biết ẩn sau miếng mồi đó là lưỡi câu sắc nhọn nhưng không kiểm soát được tiến lại gần hơn… gần hơn nữa.

Có lẽ, con người cần phải ngốc nghếch như vậy một lần.

Dường như sống cách biệt với thế giới, dụng cụ liên lạc duy nhất với bên ngoài chỉ có điện thoại vệ tinh. Nhưng Hàn Hiểu không thích xếp hàng, cô biết cảm giác khi đang gọi điện cho người thân, người đứng gần đó mong mình cúp máy như thế nào. Đặc biệt là những nhân viên kỹ thuật lớn tuổi có con nhỏ ở nhà, họ có nhiều ràng buộc với đất liền hơn người độc thân như Hàn Hiểu.
Hàn Hiểu có thể hiểu được điều đó, vì thế khi nhìn thấy có người đang gọi điện, cô luôn tự giác tránh đi.

Huống hồ, cô cũng không biết nên tả một cách hoa mỹ cho bố mẹ nghe về cái sàn thi công to bằng bàn tay này như thế nào. Ngoài không gian tốt, đãi ngộ tốt, ăn uống miễn phí hàng ngày, cô không biết phải nói thêm gì nữa. Nói nhiều quá có thể làm cho bố mẹ cô lo lắng. Còn La Thanh Phong… mặc dù mỗi lần cô đều rất muốn liên lạc với anh, nhưng thật sự khi nối được máy, cô lại không biết nên nói gì. Nói chuyện công việc, La Thanh Phong không hiểu; nói về tranh sơn dầu, Hàn Hiểu không hiểu.

Vì thế cô bắt đầu nghi ngờ: Hai người không hợp nhau như thế này, nếu muốn thử đến với nhau thì không biết sẽ như thế nào?

Hàn Hiểu kiểm tra kỹ số liệu từ đầu đến cuối, sau đó hài lòng tắt nút gạch chéo màu đỏ trên góc trên bên phải màn hình. Đang định kiếm chỗ nằm nghỉ ngơi một lát thì nghe thấy có người gọi: “Chị Hàn! Chị Hàn bộ phận giám sát kỹ thuật của Hải Công! Nghe điện thoại!”

Theo như Hàn Hiểu biết, chỉ có tổng công ty Hải Công mới có thể gọi điện ra sàn thi công.
Hàn Hiểu lao nhanh vào văn phòng nghe điện thoại, chưa kịp nói “A lô”, cô đã vô cùng ngạc nhiên bởi giọng của người đàn ông trong điện thoại.

“Hàn Hiểu, nhớ tôi không?”

Bỗng nhiên Hàn Hiểu có ý định ném điện thoại đi, “Vì sao đi đâu cũng có anh xuất hiện?”

Hình Nguyên cười lớn, “Thế giới thật là nhỏ bé, đúng không? Đương nhiên cô ở trên sàn thi công đó lại càng nhỏ hơn. Những ngày qua cô sống như thế nào?”

Hàn Hiểu bắt đầu nghiến răng theo thói quen, “Không nhìn thấy anh, đương nhiên là rất tốt.”

Hình Nguyên lại cười, dường như đối với anh, sự tức giận của cô là một điều rất thú vị, “Tôi nói này, cô không ngạc nhiên vì sao tôi lai có thể gọi điện thoại cho cô sao? Đây không phải là bí mật kỹ thuật của các cô sao?”

Cho dù thừa nhận hay không, Hàn Hiểu cũng thật sự cảm thấy rất tò mò. Đây là nội dung trong quy định bảo mật kỹ thuật, anh ta chỉ là một người làm kinh doanh, hơn nữa, nghe nói còn là một người làm kinh doanh có hoàn cảnh rất phức tạp…

Hàn Hiểu bực bội hừ một tiếng, “Anh đã tự nói là thế giới này rất nhỏ bé mà. Cũng chẳng biết anh có phải là con riêng của trưởng bộ phận nào đó không…”

Hình Nguyên cười lớn, “Đúng là cô khiến cho tôi phải nhìn nhận bằng con mắt khác, hóa ra cô là người có sức tưởng tượng rất phong phú! Nhưng không được nói ra ngoài, nếu để bố tôi biết được, có khi lại bắn bỏ cô mất. Không phải là dọa cô đâu.”

Hàn Hiểu hừ một tiếng.

Hình Nguyên cười chán rồi nói với giọng nghiêm túc hơn, “Tôi giải thích với cô một chút. Sở dĩ tôi có thể sử dụng điện thoại này, chú ý là sử dụng một cách quang minh chính đại, vì hệ thống máy tính các cô sử dụng trên sàn thi công là loại sử dụng chip hoàn toàn mới, nhãn hiệu là HVVN161, không sai chứ?”

Hàn Hiểu ngạc nhiên, trán cô toát mồ hôi: Tất cả các cuộc điện thoại trên sàn thi công đều được ghi âm, nếu có người lấy bản ghi âm này tố cáo cô tiết lộ bí mật kỹ thuật… thì nửa cuộc đời còn lại của cô sẽ bị giam cầm trong nhà tù nữ Tùng Sơn mất.”

Hình Nguyên không cần cô phải chứng thực, nói tiếp: “HVVN161 ra đời từ phòng thực nghiệm Birmingham ở thành phố Aachen, nhà đầu tư chính của phòng thực nghiệm này là tập đoàn tài chính Vu Thị. Hiểu chưa? Vì thế, cô phải thấy là tôi cũng không phải là phần tử xã hội đen đơn thuần.”

Hàn Hiểu lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm. Tên tiểu tử này lại cố tình trêu đùa cô.

“Anh thừa nhận anh là phần tử xã hội đen sao?” Hàn Hiểu không vui hỏi lại.

Hình Nguyên kéo dài giọng, “Trên đời này hầu hết mọi người đều không có màu trắng hoàn toàn hoặc đen hoàn toàn, họ có màu xám, hoặc là xám đậm, hoặc là xám nhạt. Tôi chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.”

Hàn Hiểu không muốn thừa nhận anh ta nói có lý, nhưng cũng không có cách nào để phản đối. Hơn nữa bỗng nhiên cô ngạc nhiên phát hiện ra, mình không những tắt điện thoại mà còn nói chuyện với anh ta suốt mười phút!

Lẽ nào cô không chịu được cô độc nên nói chuyện với bất kỳ ai? Giống như những nhân viên kỹ thuật lớn tuổi sắp được về đất liền trong nhà ăn, họ nói rất nhiều, gặp ai cũng bắt chuyện nói không dứt?

Đây có được coi là bệnh nghề nghiệp không? Hay là, cô đơn và buồn bã là hai điều không hoàn toàn giống nhau, Hàn Hiểu không còn phân biệt được mình sợ điều gì hơn nữa?

Phát hiện này khiến cho Hàn Hiểu cảm thấy sợ hãi nên muốn tắt điện thoại.

“Hàn Hiểu!” Hình Nguyên gọi cô, khi cô nghĩ anh có việc gì đó muốn nói với mình thì anh lại thở dài, “Hàn Hiểu, cô có thời gian thì nhớ đến tôi đi, thật ra tôi cũng không tồi.”

“Tôi tự nhiên nhớ đến anh để làm gì?” Hàn Hiểu phản bác.

Hình Nguyên bật cười, “Cô nghĩ xem, ngoại hình của tôi không tồi, có tiền, tính cách cũng không khó chịu. Cô không thấy lúc chúng ta ở bên cạnh nhau, cả hai đều rất có sức sống sao?”

Lửa như cháy bùng lên trong lòng Hàn Hiểu. Như vậy mà gọi là có sức sống sao? Tức giận như sấm sét mà gọi là có sức sống sao? Hận không thể cầm gạch mà đánh chết anh ta cũng được gọi là có sức sống sao?

“Tôi cần anh có sức sống như vậy sao? Hàn Hiểu thở gấp, mãi mới thốt lên được một câu.

Không ngờ Hình Nguyên cười hi hi nói tiếp: “Điều này… cũng có thể.”

“Tên họ Hình kia, anh không trêu đùa người khác thì sẽ chết à?” Hàn Hiểu không chịu nổi nữa, hét lên trong điện thoại, “Có thời gian rảnh rỗi như thế, anh làm việc khác không tốt hơn sao?”

Sóng điện thoại bị ngắt, Hình Nguyên nghe thấy có tiếng máy bận tút tút truyền lại, mỉm cười tự nói với mình: “ Làm việc khác… không hay. Làm gì để bắt nạt cô không thú vị hơn sao?”

Nếu Hàn Hiểu nghe thấy câu này, chắc cô sẽ vô cùng tức giận.

Lúc mới quen, Hình Nguyên luôn cảm thấy khi Hàn Hiểu tức giận trông rất giống một người. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh cảm thấy hai người này không giống nhau. Bây giờ nhớ lại những cảm giác lúc ban đầu, Hình Nguyên cảm thấy hơi ngạc nhiên. Vì sao lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào anh lại nghĩ Hàn Hiểu khi tức giận rất giống cô ấy?

Hình Nguyên chống tay lên bục cửa sổ, vui vẻ ngắm nhìn thành phố xinh đẹp đang tắm mình trong ánh sáng mặt trời, khóe miệng hơi cong lại.

Anh nghĩ, khi Hàn Hiểu tức giận khuôn mặt cô trở nên rất sinh động. Bình thường lúc cô nghiêm nghị, dáng vẻ của cô rất nhàm tẻ, dường như cô luôn luôn ép mình phải sống theo nguyên tắc của ai đó khiến anh cảm thấy mệt mỏi hộ cô.

Anh tưởng tượng ra cảnh cô tức giận: lông mày chau lại, mắt mở to tức giận như một con mèo nhỏ, lưng cong lại, lông dựng lên…

Nghĩ đến đó, Hình Nguyên không nhịn được cười.

Chương 11: Anh hơi thích em rồi


Nếu thực sự tình yêu có thể nuôi dưỡng, vì sao mình thích anh ấy lâu như thế, cố gắng đến gần anh ấy lâu như thế mà chỉ có thể nuôi dưỡng một thứ tình cảm mập mờ.

Công việc nghiệm thu công trình giai đoạn đầu không hết hai mươi tám ngày.

Thiết bị không lớn, sau khi kết thúc nghiệm thu công trình giai đoạn đầu, bên thi công công trình kỳ hai vẫn đang trong quá trình kiểm tra riêng từng thiết bị. Nhân dịp máy bay trực thăng đưa đến sàn thi công hai người thiết kế của viện thiết kế nên Hồ Đồng là tổng giám sát lấy lý do chuẩn bị tài liệu cho giai đoạn hai, đưa Hàn Hiểu về đất liền.

Hôm đầu tiên rời khỏi sàn thi công, Hàn Hiểu kéo Quách Dung Dung đi chợ suốt cả một buổi chiều, không phải là kiểu cưỡi ngựa xem hoa, đi rồi lại dừng mà là một quá trình đi liên tục chen hết chỗ này đến chỗ kia một cách đáng sợ.

Quách Dung Dung rất mệt nhưng Hàn Hiểu vẫn rất háo hức.

“Không phải là cậu vừa rời sàn thi công sao?” Quách Dung Dung vừa than thở, vừa ôm lấy cột ở cửa chợ, sống chết cũng không chịu bước đi, “Cậu không về nhà ngủ một giấc, chen chúc giữa dòng người này làm gì?”

Hàn Hiểu khoác tay cô, trả lời rất hùng hồn, “Bởi vì vừa rời sàn thi công nên mới cảm thấy rất thích những chỗ đông người, chen thế nào cũng không đủ.”

Quách Dung Dung nhìn cô dò xét, “Thật ra cậu muốn đến phòng tranh của La Thanh Phong đúng không?”

Hàn Hiểu bị sặc cô ca, ho hai tiếng rồi nói: “Nói linh tinh gì thế?”

Muốn đi thì tất nhiên là muốn đi, nhưng cô vẫn không biết nên gặp anh ấy với thái độ như thế nào… Cô cảm thấy chẳng qua anh ấy muốn thử chấp nhận cảm giác được cô thích mà thôi, nói đến điều khác… rõ ràng là tự lừa mình.

Hàn Hiểu biết trong mắt rất nhiều người, đừng nói một nụ hôn, ngay cả sự đụng chạm về cơ thể cũng chỉ là một món ăn đơn giản mà thôi. Nếu La Thanh Phong cũng nghĩ như thế, hoặc là… sau một tháng suy nghĩ, La Thanh Phong đã từ bỏ sự tò mò với câu hỏi ngốc nghếch “Thế nào là thích thật sự”, cô xuất hiện trước mặt anh liệu có phải là chuyện đáng buồn cười không?

Bỗng nhiên Hàn Hiểu nhận ra rằng “cô đơn” là một điều vô cùng đáng sợ, cô đã bị cảm giác này ngăn trở ý định dốc túi đánh ván bạc cuối cùng, sau khi về đất liền, cô bắt đầu lùi bước. Cô biết, cuộc sống một tháng trên sàn thi công đã phá tan ý chí “kiên cường” trong lòng cô. Con người bây giờ của cô nhạy cảm hơn trước rất nhiều và sự cô độc hơn bất kỳ lúc nào. Nếu bây giờ La Thanh Phong chăm chú nhìn cô với ánh mắt ấm áp một lần nữa, cho dù trong đó có tình yêu hay không, cô sợ cô sẽ lao mình vào đó.

Như vậy sẽ không còn cách nào cứu vãn được.

Vì thế, càng đến gần anh cô càng sợ hãi.

Quách Dung Dung vỗ lưng cô, nét mặt đầy tâm sự, “Thật ra có một chuyện mình không dám nói với cậu. Trước khi cậu lên sàn thi công, La Thanh Phong đã gọi điện cho mình hỏi về cậu. Mình cảm thấy anh ấy bắt đầu để ý đến cậu, không biết điều này có phải là việc tốt với cậu không…” Nói xong rồi thở dài, “Anh ấy có gọi điện cho cậu không?”

Hàn Hiểu giả vờ như không nghe thấy câu cuối ngốc nghếch này bừng tỉnh, cảnh tượng trước mắt rõ ràng là một cơ hội tốt, “Mình nói với cậu này, tình cảm luôn là thứ thà đánh cược còn hơn chịu thua, cậu đã thua rồi. Thật ra… La Thanh Phong không có trách nhiệm với mối tình câm của cậu.”

Hàn Hiểu cúi đầu không nói gì.

Quách Dung Dung nghĩ là cô khóc, nâng mặt cô lên mới thấy mặt cô đờ đẫn.

Thái độ như vậy khiến Quách Dung Dung càng lo lắng hơn, “Hiểu Hiểu…”

Hàn Hiểu lắc đầu, có vẻ như đã tĩnh tâm trở lại. Ngẩng đầu nhìn Quách Dung Dung, cô nói một câu rất đáng thương: “Khó chịu.”

Quách Dung Dung thở phào, “Không sao, để mình đưa cậu đi thư giãn một chút.”

Rượu bạc hà màu xanh trong ly thủy tinh thon dài, màu sắc và hương vị rất tinh tế, có cảm giác dường như hoàn toàn vô hại. Nhưng khi nhân viên phục vụ mang lên ly thứ hai có ý tốt nhắc nhở cô, rượu bạc hà “Bách Hương Quả” có pha rượu vodka.

Hàn Hiểu không để ý. Thật ra, khi cô nghe thấy hai chữ “bạc hà”, cô cảm thấy mình cần thứ đồ uống mát lạnh này để giảm nhiệt.

Cô cảm thấy mình bị mụ mẫm đầu óc nên cần tỉnh táo trở lại.

Khi Hàn Hiểu uống ly rượu bạc hà thứ hai thì cô đã thấy hoàn toàn thoải mái. Bên cạnh cô là Quách Dung Dung, đối diện là Mạch Lâm và bác sỹ nhi khoa – Hừ, bác sỹ nhi khoa Từ Thiên Lâm. Gặp người này, Hàn Hiểu cảm thấy hơi có lỗi, nhưng uống xong rồi, ý định xin lỗi của cô đã biến mất trên chín tầng mây. Hơn nữa, xin lỗi gì chứ? Xin lỗi vì mình không yêu được anh ta sao?

Hàn Hiểu áp trán lên ly rượu lành lạnh, cười một tiếng.

Mạch Lâm có vẻ không yên tâm, liên tục dùng mắt ra hiệu cho Quách Dung Dung, Quách Dung Dung giả vờ như không thấy. Người lớn ai không có lúc buồn lòng? So với việc để những buồn phiền trong lòng giày vò thần kinh, không bằng vui vẻ say một trận. Sự tồn tại của quán rượu không phải là vì tác dụng này sao?

Mạch Lâm bắt đầu đá chân Quách Dung Dung dưới gầm bàn. Quách Dung Dung bị anh giục, quay sang hỏi Từ Thiên Lâm, “Bác sỹ Lâm, anh nói xem, làm việc trên sàn thi công ngoài biển có bị áp lực lớn về tâm lý không?”

Bác sỹ Lâm dường như biết vì sao cô hỏi như vậy, liếc nhìn Hàn Hiểu đang say, gật đầu có vẻ thấu tình đạt lý, “Hệ số nguy hiểm rất cao, cường độ kỹ thuật cũng cao. Dù sao Hàn Hiểu cũng đi lần đầu, uống một ít để giải tỏa áp lực tinh thần cũng không sao. Sau này, dần dần thích ứng là được.”
Quách Dung Dung đắc ý dương cằm về phía Mạch Lâm. Mạch Lâm đang định than thở với cô thì chuông điện thoại của cô vang lên. Quách Dung Dung cầm điện thoại chạy ra ngoài.

“Cô gái không thông minh này…” Mạch Lâm bĩu môi, “Thiên Lâm, nói thật, anh vẫn còn may mắn hơn tôi. Mặc dù Hiểu Hiểu hơi ngốc nhưng tính tình rất tốt.”

Bác sỹ nhi khoa nhìn trộm Hàn Hiểu, cười ngại ngùng.

Lúc Quách Dung Dung quay lại, ly rượu bạc hà thứ tư của Hàn Hiểu đã được uống hết một nửa.
Quách Dung Dung có vẻ không yên tâm, vừa cướp lấy ly rượu của cô, vừa lườm Mạch Lâm, “Hàn Hiểu, mình nghe nói trà hoa quả của Bách Hương Quả rất nổi tiếng, còn có tác dụng làm đẹp, chúng ta đổi sang uống trà hoa quả thôi.”

Hàn Hiểu giữ lại ly rượu, nghiêng đầu phản đối: “Bác sỹ Từ vừa nói, uống một ít cũng không sao.”

Quách Dung Dung vừa tò mò vừa buồn cười, “Chúng ta nói chuyện bao nhiêu lâu, cậu chỉ nghe thấy mỗi câu này thôi sao.”

Hàn Hiểu dựa người lên ghế sô pha, hơi rượu bốc lên khiến cô hoa mắt. Hàn Hiểu cảm thấy mình đang dựa vào một đám mây, chao đảo, ngay cả trái tim cô cũng lơ lửng. Cảm giác cô đơn khi đối mặt với mặt biển rộng vô bờ bến khi ở trên sàn thi công lại đến với cô. Có những thứ sau khi uống rượu trở nên nặng nề khiến người ta không sao chịu nổi.

“Ra tết là mình hai mươi tám tuổi rồi.” Hàn Hiểu dựa vào vai Quách Dung Dung thở dài, “Công việc khô khan, cuộc sống khô khan, mình sẽ trở thành một cô gái già khô khan. Không có người nhà ở bên, không có nhiều tiền, không có nhà, không có sắc, không có tình yêu, không có con, không có vui vẻ… Mất công việc cũ, công việc mới bước đầu khiến người ta không chịu đựng nổi… Quách Dung Dung, bỗng nhiên mình phát hiện ra mình không có gì cả…”

Quách Dung Dung đau lòng trước điệu bộ của Hàn Hiểu, ôm lấy vai cô nhẹ nhàng an ủi, “Công việc mới rất tốt, cậu rất được trọng dụng. Mình cũng chưa có con mà, đúng không? Còn về tình yêu, cậu có thể nuôi dưỡng dần dần với bác sỹ Từ…”

Có thể nuôi dưỡng sao? Hàn Hiểu dựa vào vai cô thở dài. Nếu thực sự tình yêu có thể nuôi dưỡng, vì sao mình thích anh ấy lâu như thế, cố gắng đến gần anh ấy lâu như thế mà chỉ có thể nuôi dưỡng một thứ tình cảm mập mờ.

Rốt cuộc còn thiếu điều gì?

Bỗng nhiên có người cầm lấy tay cô.

Đó là một bàn tay dài và mềm mại. Hàn Hiểu nhìn bàn tay trong giây lát rồi nghĩ: Đây là tay một người đàn ông. Theo tay người đó nhìn lên, cô thấy La Thanh Phong đang mím môi, ánh mắt yên lặng nhìn cô với tâm trạng khó hiểu.

Hàn Hiểu bật cười to, “Quách Dung Dung, Dung Dung, mình đúng là không cứu được nữa rồi. Đầu óc mình, có vẻ có vấn đề rồi. Mình có ảo giác rồi.”

Quách Dung Dung bối rối nhìn Hàn Hiểu nói lung tung rồi lại nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của La Thanh Phong, vội vàng phân bua, “Hiểu Hiểu, xin lỗi, mình không cố ý bán cậu. Thật sự mình không muốn nói cho anh ấy biết chúng ta đang ở đâu…” Nhưng nếu không nói, Hàn Hiểu uống rượu bạc hà như uống nước ở đây cũng không phải là tốt.

La Thanh Phong nhấc Hàn Hiểu đứng dậy, không nói lời nào bước ra ngoài.

Hàn Hiểu không còn chút sức lực nào, nhìn thấy những nét căng thẳng trên mặt La Thanh Phong, dường như anh đang tức giận. Phía sau, Quách Dung Dung và Mạch Lâm vụng về cố gắng an ủi bác sỹ nhi khoa Từ Thiên Lâm đang sắp phát khùng…

Bỗng nhiên Hàn Hiểu cảm thấy, tất cả mọi bức tranh đều không thực như thế.

Khi những hưng phấn do uống rượu chìm lắng xuống, đầu óc cô trở nên choáng váng. Hàn Hiểu loạng choạng đi theo sau La Thanh Phong, không biết anh đưa cô đi đâu. Cô cũng không quan tâm đi đâu, nếu có thể đi mãi như thế này…

Người mềm nhũn, cô nghe thấy có tiếng động.

Hàn Hiểu cố gắng mở mắt, hình như đang ở trong xe. La Thanh Phong đang bước sang một bên, kéo cửa xe, ngồi vào trong ghế lái.

Trong không gian khép kín chỉ có hai người, không khí rất mờ ảo. Hàn Hiểu chớp mắt, trong lòng nghĩ quả nhiên nuôi dưỡng với anh ấy chỉ có thể ra điều như thế này… Ánh đèn mờ của “Bách Hương Quả” chiếu lên mặt anh, trong mắt anh có những tia sáng long lanh khiến người khác phải rung động. Hàn Hiểu đầu óc mụ mẫm đưa tay lên, La Thanh Phong chớp mắt, kéo tay cô đưa lên môi hôn.

Hơi ngứa, Hàn Hiểu không chịu được lùi lại phía sau.

Mặt La Thanh Phong ghé sát lại gần cô. Trong mắt anh có gì đó dao động như sóng nước.

“La Thanh Phong…”

Đầu óc Hàn Hiểu mụ mẫm, trước khi kịp nhận thức được điều gì, cô đã ôm lấy cổ anh và hôn lên đó.

Không ai hy vọng một người mới hôn lần thứ hai đã có sự thuần thục. Hàn Hiểu như một con thú cắn lấy môi anh, không giống như đang tìm kiếm gì đó mà như muốn trút tất cả mọi giận hờn lên đó một cách vụng về.

Trong miệng cô vẫn còn lại mùi hương mát lạnh của rượu bạc hà, khi anh chạm vào đầu lưỡi cô, Hàn Hiểu rên lên nhè nhẹ, mắt cô nửa nhắm nửa mở rơi vào một khoảng mông lung.

Bất giác, ngay cả anh cũng có một chút gì đó thay đổi. Có gì đó sinh ra trong lòng La Thanh Phong khiến cho tim anh rung động, ngay cả khao khát hôn cô cũng trở nên mạnh mẽ hơn… La Thanh Phong hôn cô rồi dừng lại trên cổ cô.

Cách một làn da mỏng, dường như có thể nghe thấy tiếng máu đang chảy.

La Thanh Phong thở một hơi thật sâu, vùi mặt vào cổ cô. Anh muốn nói với cô, lúc đầu là sự tò mò muốn chứng thực, nhưng bây giờ đã khác. Trước khi bắt đầu nụ hôn này, trước khi anh nhìn thấy cô quay đi không ngoảnh đầu nhìn lại bên kia đường… Anh ôm chặt lấy cô, thở gấp bên tai cô, “Hàn Hiểu, lúc em không ở đây anh thường nhớ đến em. Anh cảm thấy mình bắt đầu hơi thích em rồi.”

Vẫn chưa đi ra khỏi khu nhà, Hàn Hiểu nhìn thấy chỗ Quách Dung Dung thường đứng có một chiếc xe Jeep màu xám rất quen. Mặc dù Hàn Hiểu không giỏi nhận diện xe, nhưng chiếc xe này… thật sự không cần phải cố gắng để nhận ra.

La Thanh Phong đang đứng dựa vào cửa xe hút thuốc, nhướn lông mày cười khi nhìn thấy cô.

Ánh nắng buổi sáng ấm áp như nhuộm một màu vàng chanh nhạt trên người anh, ngay cả các đường nét trên khuôn mặt của anh cũng có vẻ dịu dàng hơn.

Hàn Hiểu quen anh rất lâu, nhớ anh cũng rất lâu, đường nét trên khuôn mặt anh cô nhớ rõ như lòng bàn tay. Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, cô vẫn cảm thấy khó thở, dường như cô bị ánh sáng làm cho lóa mắt. Hình ảnh hiện lên trước mắt đã được cô tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, đột nhiên biến thành sự thật trong một buổi sáng trong trẻo với ánh nắng đẹp đẽ. Ngay cả con đường đi qua không biết bao nhiêu lần cũng được nhuộm một màu sắc vô cùng rạng rỡ.

Một buổi sáng không khí trong lành, tràn ngập ánh nắng màu vàng nhạt. Mùa hè đã qua nhưng mùa thu vẫn chưa tới, ngay cả một làn gió vuốt ve trên gò má cũng mang vẻ ấm áp.

Người đó đứng ở bên đường, nở một nụ cười nhìn cô. Cô chỉ biết đứng nhìn yên lặng, trái tim cô cũng đã say rồi.

Đúng là hoàn mỹ. Khi Hàn Hiểu đang đứng nhìn người ấy một cách ngốc nghếch, trong đầu cô chỉ hiện lên hai chữ. Có lẽ cuộc sống vốn có màu xám, tuy nhiên cũng vì những thời khắc hoàn hảo như thế này mà ngay cả những áng mây trên bầu trời cũng như kéo dài vô tận.

Trong cuộc sống có những thời khắc thật lung linh, đột ngột đến khiến cho người ta trở tay không kịp.

Lúc này Hàn Hiểu cảm thấy mình giống như một diễn viên phụ chưa bao giờ dám tin mình sẽ có cơ hội xuất hiện trên sân khấu, khi cô đứng dưới ánh đèn, cho dù đã chuẩn bị tinh thần từ rất lâu, cô cũng không sao bình tĩnh để nói ra những lời cần nói.

Vì quá để tâm, nên cô lo sợ diễn hỏng hơn bất kỳ ai.

Bên kia đường, La Thanh Phong vứt điếu thuốc, làm động tác tay ra hiệu bảo cô đứng đó đợi, anh lái xe Jeep quay đầu rồi dừng lại trước mặt cô.

Hàn Hiểu cảm thấy có một thứ gì đó như một dòng nước ấm áp trào dâng trong lòng nhưng không biết phải nói gì liền đưa tay chỉ vào chỗ anh vừa đứng, “Anh vừa vứt thuốc bừa bãi, chính mắt em nhìn thấy.”

La Thanh Phong cười nhỏ, “Anh luôn phải có khuyết điểm gì đó đúng không? Nếu không thì hoàn mỹ quá, đẹp trai, tài giỏi, không những có tiền mà tính cách cũng tốt đến mức không có lời nào để nói…”

Những lời này là do người khác nói khi theo đuổi anh ấy sao? Hàn Hiểu liếc nhìn anh, “Còn tự cao tự đại!”

“Cũng được, tính vào đó. Nếu chỉ có khuyết điểm vứt thuốc lá lung tung thì vẫn còn là quá hoàn mỹ.” La Thanh Phong đợi cô đóng cửa xe xong, lại gần giúp cô thắt dây an toàn. Ngón tay anh dài, đặc biệt là khi cầm đồ gì đó trông rất nho nhã. Hàn Hiểu nghĩ, đây là đôi tay của một nhà nghệ thuật đích thực.

Anh tiến sát lại gần cô, Hàn Hiểu dường như có thể cảm thấy hơi thở của anh. Mặt cô bất giác đỏ lên.

Khoảng cách rất gần, giữa cô và anh có một luồng điện mơ hồ khiến cô như ngừng thở.

“Anh nghe thấy rồi.” La Thanh Phong nhìn xuống cười nho nhỏ.

“Gì?” Hàn Hiểu không kịp phản ứng lại với lời anh nói. Nghĩ rằng nói chuyện sẽ giúp cho không khí giữa họ quay trở lại bình thường, nhưng khi anh ngước mắt lên, nói với cô bằng một giọng vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp bốn chữ “tiếng tim em đập” luồng điện giữa hai người càng mạnh hơn.

Hàn Hiểu cũng nghe thấy. Tim cô đang đập nhanh với một tốc độ chưa từng thấy trước đây, dường như chỉ một giây nữa thôi có thể nhảy ra ngoài xuyên qua lồng ngực cô. Có lẽ tim đập quá nhanh khiến cô mất sức nên không chớp được mắt nữa, chỉ biết ngạc nhiên nhìn anh đang tiến lại ngày càng gần và hôn lên môi cô.

Một nụ hôn rất nhẹ nhàng, mềm mại tựa lông hồng.

Môi của anh chạm lên môi cô, trong hơi thở vẫn còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, rời khỏi môi cô, chăm chú nhìn cô rồi tiếp tục nhẹ nhàng cắn lên môi cô.

“Hàn Hiểu,” La Thanh Phong đỡ tay lên gáy cô, cười nho nhỏ, “Đây là lần đầu anh hôn em giữa ban ngày, em không phải căng thẳng như thế. Anh có thể khiến cho người ta sợ hãi như thế sao?”

Hàn Hiểu cảm thấy đỏ mặt là một biểu hiện rất trẻ con, nhưng lúc này cô không sao kiểm soát được, mặt và cổ cô đang nóng rực lên, lông mi rung rung và không dám nhìn anh.

La Thanh Phong lại cắn lên môi cô, nói như thở dài: “Làm thế nào bây giờ, anh thấy em thật sự rất ngon.”

Hàn Hiểu mở to mắt nhìn anh, gò má đỏ hồng giống như trái cây chín đỏ trông rất đẹp.

“Được rồi, chúng ta đi ăn sáng thôi.” La Thanh Phong có vẻ tiếc nuối buông cô ra, “Em muốn ăn gì?”

Chủ đề nói chuyện không dồn lên mình nữa nên Hàn Hiểu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Dựa vào ghế lái phụ nghĩ một lát, cô quay sang nói: “Có một cửa hàng bánh kẹp thịt rất ngon trên phố ăn vặt, năm ngoái Quách Dung Dung đưa em đến đó ăn một lần.”

La Thanh Phong vui vẻ nói: “Được, vậy thì ăn bánh kẹp thịt, dù sao anh cũng chưa ăn bao giờ.”
Đợi đến lúc xe rẽ ra đường lớn, đột nhiên anh không nghĩ ngợi gì thốt lên một câu: “Trông em rất gầy, thật ra khi ôm anh thấy em cũng có da thịt.”

Suýt chút nữa Hàn Hiểu bị sặc, người đàn ông bên cạnh cảm thấy rất thú vị khi thấy cô phản ứng như thế, cầm chắc vô lăng và cười không ngớt.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ