Polaroid
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Tình yêu tội lỗi - trang 5

Phần 23 : Có lẽ cô ấy thích hợp hơn tôi.

Trên đường lớn, mọi người đều nhìn về phía chúng tôi, hay nói chính xác là nhìn về Nhật Minh và Bảo Yến. Phải công nhận, bọn họ thực sự rất đẹp đôi, đẹp đến nỗi làm người ta lóa mắt. Thậm chí tôi còn có thể cảm thấy ánh hào quang tỏa ra xung quanh họ…Giống như là họ sinh ra là để đứng cạnh nhau.
Đột nhiên tôi lại nghĩ, chỉ có người như Bảo Yến mới xứng với Nhật Minh.
Nếu như…nếu như là cô ấy, có lẽ anh sẽ hạnh phúc hơn?
“Chị thích Nhật Minh.”
“…”
“Chị vẫn luôn lấy tư cách bạn thân để ở bên cậu ấy, nhưng giờ chị muốn vì chính mình mà cố gắng một lần.”
“Chị nói với em làm gì? Chị muốn em giúp chị sao?”
“Không. Chị chỉ đơn giản muốn cạnh tranh công bằng thôi.”
“…”
Tôi lén nhìn Nhật Minh. Anh quá tốt, anh xứng đáng có được một người yêu anh thật lòng mà không phải là hao tổn tâm trí vào tôi. Nếu tôi đã không thể nào cho anh điều đó, có phải tôi nên giúp anh tìm được người thích hợp hơn không?
_Em đang nghĩ gì?
_Không, em nghĩ em phải về. – Tôi mỉm cười, cố che giấu vẻ mất tự nhiên.
_Vậy để anh đưa em về…
_Không cần đâu, anh nên đưa chị Bảo Yến về, chị ấy không biết đường, còn em bắt xe về là được. – Tôi thoáng thấy nét ngạc nhiên trong mắt Bảo Yến.
_Cái này…
_Hừm, đúng là đồ trọng sắc khinh bạn mà. Thôi tôi tự về cũng được.
_…
_Xe đến rồi, em đi đây. – Tôi quay lại chào tạm biệt rồi nhảy lên xe 43 gần đó.

Xe đi xa dần, bóng họ cũng xa dần.
Trong lòng tôi cũng thầm hạ quyết định…
*******
Một tuần rất nhanh trôi qua, đồng nghĩa với việc nghỉ hè đã đến. Trong tuần qua, tôi phát hiện Bảo Yến không chỉ nói suông, cứ khi nào tôi đi với Nhật Minh, cô ấy đều đi cùng. Nhưng tôi cũng không thấy quá khó chịu, vì thật ra đó cũng là điều tôi muốn.
Bản thân tôi thì hạn chế đến mức thấp nhất số lần gặp anh. Mỗi buổi hẹn, tôi thường lấy cớ về sớm để tạo cơ hội cho họ ở riêng. Rồi thỉnh thoảng tôi cũng dò hỏi suy nghĩ của anh về Bảo Yến…
Mới đầu Nhật Minh không nói gì, nhưng dần dần ánh mắt anh nhìn tôi càng ngày càng thâm trầm làm tôi có loại cảm giác như bị ai đó nhìn thấu…
_Thu à, mai em có rảnh không?
_Em…không…
_Tối mai là liên hoan tốt nghiệp của lớp bọn anh, em có thể đi cùng anh không?
_Liên hoan lớp anh? Nhưng em…- Tôi định nói “nhưng có phải liên hoan lớp em đâu?”, song cuối cùng lại nuốt trở về.
_Em không cần lo, chỉ cần đứng cạnh anh là được rồi. Em là “bạn gái” anh mà, nhớ chứ? – Anh nhấn mạnh từ “bạn gái”làm tôi chợt thấy chột dạ. Anh…sẽ không đã nhận ra gì rồi?
_Còn…chị Bảo Yến có đi không? – Tôi thận trọng dè dặt hỏi.
Im lặng. Tĩnh đến đáng sợ. Nếu không phải tôi chưa nghe thấy tiếng tit tit thì chắc tôi đã nghĩ anh dập máy rồi.
_Có. Trước khi đi du học cô ấy cũng học cùng lớp với bọn anh.
_Vậy sao anh không…- “đi cùng chị ấy” còn chưa thốt ra anh đã ngắt lời tôi.
_Tối mai 8 giờ anh sẽ đến đón em. Còn giờ em ngủ sớm đi.
Ngủ? Bây giờ mới 9 giờ có được không? Nhưng nghe được sự tức giận ẩn nhẫn trong giọng anh nên tôi chỉ có thể ngoan ngoãn nhận mệnh.
_Vâng…
Aiz…Ngoài thở dài ra tôi còn biết làm gì?
*******
Tôi nhìn nhìn đồng hồ, thời gian cũng không sai biệt lắm.
Cái này…Không được, diêm dúa quá.
Cái này…Không,màu tối quá.
Này…Cổ áo hơi trễ. Loại…
_Chị đang định đi đâu à?
Giật mình một chút, tôi thoáng dừng lại động tác.
_Ừ.
_Với Nhật Minh?
_Ừm…
_Có cần em giúp gì không? – Cậu ấy liếc qua đám quần áo vứt lung tung trên ghế.
_Em nghĩ chị nên chọn cái màu xanh hay màu hồng? – Tôi giơ lên hai cái áo trưng cầu ý kiến.
_Màu xanh đi.
_Ừ. – Khẽ mỉm cười, tôi cũng nghĩ thế. – Em tìm chị có việc gì à?
_Không có gì. Định rủ chị đi đâu đó chơi thôi, ai ngờ chị lại bận.
_Em có chuyện gì vậy? – Tôi có thể nhận ra cậu ấy đang có điều phiền não.
Thoáng thở dài, Thế Anh chỉ trầm mặc không nói.
_Có phải…liên quan đến Phượng Ngân không? – Tim tôi hơi nhói lên khi nhắc đến cái tên này. Ha, thì ra…tôi vẫn là để ý như thế.
Cậu ấy đạm cười.
_Có những lúc, em cảm thấy…Nên nói như thế nào nhỉ? Buồn chán…Mệt mỏi…Thấy như gánh nặng, càng mang càng nặng, chỉ muốn vứt bỏ tất cả.
Tại sao…càng nghe tôi càng thấy giống…
_Có lẽ em nên nghĩ thoáng một chút, đừng nên nghiêm trọng vấn đề quá, chắc sẽ…
_Chị nghĩ sao nếu em nói…Em muốn chia tay với Phượng Ngân?
Thịch!
_Em…em đang đùa à?
_Chị cho rằng em sẽ lôi chuyện này ra để đùa?
Thịch…Thịch…
_Em…
“When it’s not alright
When it’s not ok…”

_À, chắc là Nhật Minh gọi…- Tôi thở phào nhẹ nhõm. – Thôi em ra ngoài đi, chị cần thay đồ. – Nói rồi tôi vội đẩy cậu ấy ra rồi đóng cửa lại. Nhưng nhịp tim của tôi thì vẫn chưa thể vì thế mà bình tĩnh lại được!
Cậu ấy nói thế là có ý gì? Tại sao lại hỏi tôi?
A…Sao lại làm tôi rối loạn đến thế?

Phần 24 : Tiệc tốt nghiệp.
Căn phòng xập xình tiếng nhạc. Ánh đèn hồng mờ nhạt cùng một đám người đang ầm ĩ hát hò. Bất giác tôi nắm chặt vạt áo Nhật Minh.
_Đừng lo. – Anh mỉm cười trấn an tôi.
_A…Minh !! Woa…Em là cô bạn gái trong “truyền thuyết” của cậu ta à?
“Truyền thuyết”? Khóe miệng tôi giật giật. Không phải nói quá lên vậy chứ? =.=
_Này này, đừng làm cho em ấy sợ chứ! – Một anh tóc đầu đinh vượt lên đứng trước mặt tôi. – E hèm…Chào Thu, xin được chính thức giới thiệu, anh là Tuấn, em còn nhớ anh không?
_Hả? – Tôi ngơ ngác không hiểu.
_Kỉ niệm trường, tầng 2, mặt nạ…
_À…
_Còn nhớ ngày hôm đó,tên ngố này đột nhiên giật cái khăn anh mới mua định tặng bạn gái rồi chạy mất, đã thế khi trở về còn ngồi thẫn thờ, thỉnh thoảng còn ngây ngô cười…Oái!!!
Tôi nhìn cảnh trước mắt, không nhịn được bật cười. Một người đuổi, một người trốn náo loạn cả căn phòng.
_Thu, giúp anh với! Bạn trai em bạo lực quá!
_Hả? A…
Chưa kịp suy nghĩ gì bỗng một lực mạnh chợt tác động vào vai khiến tôi bị đẩy về phía trước. Đến lúc lấy lại tinh thần thì tôi đã ngã vào một bờ ngực ấm áp…
Bên tai bỗng vang lên tiếng tim đập mau hơn bình thường cùng hơi thở có chút rối loạn.
_Ồ…
_Tuyệt vời! Cú ngã quá chuẩn.
_Ê! Nghiêm cấm hành vi thân mật nơi công cộng nhớ…
Tôi bối rối đẩy Nhật Minh ra, cả khuôn mặt phút chốc nóng lên.
_Chậc chậc, Minh, cậu bị cự tuyệt rồi. Hiếm có nha!
_Ồ, em gái, có phải trong phòng nóng quá không? Sao mặt em lại đỏ?

_Chuyện gì náo nhiệt vậy? – Khi tôi đang cố thực hiện chính sách “không nghe, không nhìn, không để ý” thì một giọng nói đột nhiên xen vào.
Bảo Yến bước từ cửa vào,với chiếc váy xanh nhạt ôm sát làm tôn lên dáng người hoàn mĩ. Mái tóc ngắn uốn xoăn nhẹ, thấp thoáng ẩn hiện đôi khuyên tai nhỏ lấp lánh hình ngôi sao…
Cảm giác bầu không khí xung quanh trong nháy mắt như ngưng đọng lại. Thật rực rỡ. Đây mới đúng là mẫu bạn gái đáng mơ ước phải không? Đến tôi cũng thấy bị lôi cuốn nữa là…Không hiểu sao trong lòng tôi lại có chút gì đó như ê ẩm. Bất giác tôi quay sang Nhật Minh, trông anh vẫn thản nhiên, thậm chí còn mang theo vài phần lãnh đạm. Ắc! Không phải đâu!? Người đẹp ngay trước mặt, chẳng lẽ anh lại không có cảm giác gì? Tôi chợt rùng mình. Liệu…anh không có vấn đề gì chứ!?
_Sao tự dưng em nhìn anh kiểu đó? – Tiếng nói ngay sát bên làm tôi giật mình, theo phản xạ lùi lại đằng sau hai bước.
_À không…ha ha…không có gì…- Không thể nào! Tôi lại suy nghĩ lung tung rồi > _Trời! Tôi không nhìn lầm đấy chứ? Miss party?
_Đã bao lâu rồi nhỉ? Bốn năm à? Càng ngày em càng đẹp ra đấy!
_Còn miệng lưỡi anh cũng lợi hại hơn rồi đấy.
_Ầy ầy,hát đi! Đã lâu không nghe cậu hát rồi! Hay là hát đôi đi, Nhật Minh! Minh đâu rồi?
Tôi nghi hoặc nhìn anh.
_Anh cũng hát được sao?
_Em muốn nghe không?
Tôi hào hứng gật đầu. Vẽ tranh, chơi bóng rổ, đánh đàn, hát, sử dụng thành thạo máy vi tính…Còn gì mà anh không biết không? Vì sao…thật giống như…người nào đó…
_A A A…Mọi người chú ý! Cặp song ca nổi tiếng Yến – Minh sau đây sẽ lên trình diễn một bài tình ca bất hủ : Lời của gió! Vỗ tay!!!
Mọi người bắt đầu hưng phấn vỗ tay, huýt sáo. Còn tôi thì lặng im nhìn họ đứng cạnh nhau. Tôi có thể cảm thấy những lời bàn tán xung quanh, thỉnh thoảng lại có những ánh mắt liếc về phía tôi. Thật ra không cần nghe tôi cũng có thể đoán được họ đang nói gì. Nhật Minh – Bảo Yến…Rất xứng đôi đúng không? Nếu không có tôi, có lẽ thực sự họ đã trở thành một đôi…
“Em có nghe thấy anh nói gì không?
Em có nghe thấy gió nói gì không?
Anh đã thương nhớ gửi vào trong gió…”
Ơ…Có gì đó không đúng lắm…
“Cơn gió nào bay ngang cuộc đời
Nói với em rằng tôi lẻ loi
Cơn gió nào bên tai thì thầm…”
Tôi thấy trán mình đổ mồ hôi lạnh. Sao tôi lại có dự cảm không tốt nhỉ?
“Dù gió có ngang qua vườn chiều…”
“Dù gió có mang bao điều…”
Không ai bảo ai, tất cả đều bắt đầu tập trung về phía tôi. Còn tôi thì biết vấn đề ở đâu rồi. T.T
Hai người hát song ca, vậy mà anh lại hát luôn cả lời của Bảo Yến. Hơn nữa…anh đang nhìn tôi!? Ánh mắt chất chứa tình cảm chân thành, cùng giọng hát truyền cảm sâu lắng…
“Gió hãy nói rằng tôi mong có em
Gió hãy nói rằng tôi luôn nhớ em
Gió hãy nói rằng tôi yêu em…”
Bỗng nhiên…mắt tôi dường như ươn ướt…Tôi lướt qua Bảo Yến, dù cô ấy cố tỏ ra bình thường nhưng cũng không thể che giấu đáy mắt đau thương.
Trái tim như bị siết chặt. Tôi vụt đứng dậy, chạy vội ra ngoài…

Phần 25 : Phẫn nộ.
_Thu, em làm sao vậy?
_Không, không có gì.
_Sao em lại khóc? Cho anh biết rốt cuộc có chuyện gì? – Anh đưa tay lên định lau nước mắt cho tôi nhưng tôi né tránh.
_Em hơi mệt…
_Vậy anh đưa em về.
_Không cần đâu, em có thể tự bắt xe được.
_Tối rồi, em về một mình không an toàn.
_Nhưng còn bạn anh…
_Em đứng đây đợi, anh ra lấy xe.

Tại sao? Tôi đã làm được gì cho anh? Tại sao lại đối xử tốt với tôi? Anh thật lòng đến thế, còn tôi!? Vì muốn quên Thế Anh mà lôi anh vào chuyện này…Không, quá bất công với anh. Trước khi mọi chuyện lại lún sâu thêm, có lẽ tôi nên kết thúc…
Trên cả quãng đường, anh vẫn trầm mặc không nói. Anh vẫn như thế, nếu tôi không muốn nói, anh cũng sẽ không hỏi…
*****
Xe đang đi đến khi vào một ngõ nhỏ thì đột nhiên dừng lại.
_Tại sao…
_như vậy dễ nói chuyện hơn.
_…
_Sao vậy? Không phải em có chuyện muốn nói với anh?
Tôi hơi run một chút, nhưng rồi lại cố lấy lại bình tĩnh. Vì sớm hay muộn thì cũng đến lúc…
_Anh thấy chị Bảo Yến như thế nào?
_Vậy em thấy cô ấy thế nào? – Anh không đáp mà hỏi ngược lại.
_Chị ấy rất đẹp, điều kiện rất tốt, hơn nữa cũng rất hiểu anh…
_Thì sao? – Giọng nói lãnh đạm, nghe không ra một tia cảm xúc.
_Chị ấy thích anh.
_Cho nên? – Sắc mặt anh càng thêm âm trầm.
_Nên…- Tôi nuốt nuốt nước bọt – Thật ra em nghĩ…có lẽ chị ấy…thích hợp với anh hơn.
_Em nói thế là có ý gì?
_Em…
_Em muốn nói, vì Bảo Yến thích anh nên anh phải quen với cô ấy? Cũng giống như vì anh thích em nên em mới phải quen với anh?
_Không…em không…ý em không phải thế…
_Vậy ý em là gì? Ra đó là lí do em cố tránh mặt anh? Em muốn anh đến với người khác? Thì ra em coi thường tình cảm của anh đến thế?
_Không…em…
_Em đang thương hại anh phải không? Vì thương hại anh nên lúc trước em mới đồng ý quen với anh phải không? – Anh nói gần như hét lên, trong đêm khuya yên tĩnh càng trở nên vang vọng đáng sợ…Tôi dường như không nhận ra anh nữa. Là Nhật Minh đây sao? Là người luôn mỉm cười dịu dàng với tôi đây sao? Cả người anh giờ đây bao phủ bởi sự phẫn nộ, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo dần áp sát làm cho tôi thấy khó thở…Bất giác tôi lùi dần về phía chân tường.
_Em nói đi, sao lại không nói nữa?
_Em…A!!!

Rầm! Rầm! Rầm!
Tay
anh đánh mạnh vào tường, mu bàn tay đỏ dần…
_Anh làm gì vậy? Đừng đánh nữa, Nhật Minh! – Tôi hoảng hốt cố nắm lấy tay anh.
Rầm! Rầm!
Trên tường bắt đầu xuất hiện những vệt màu đỏ, nước mắt tôi chợt trào ra.
_Em xin lỗi, em sai rồi, anh dừng lại đi!
Bỗng dưng tiếng động ngừng lại. Một cảm giác ấm áp lướt qua mặt tôi.
_Đừng khóc…
Tôi không nhịn được càng khóc to hơn. Vì sao? Cứ luôn làm tôi cảm thấy có lỗi đến thế?
Chợt anh khẽ thở dài, tựa đầu vào vai tôi.
_Anh nên làm gì bây giờ? Có phải anh khiến em cảm thấy rất mệt mỏi?
Tôi lắc đầu, vùi mặt vào vai anh.
_Anh biết, em không thích anh, nhưng đừng đẩy anh cho người khác, được không?
_Xin lỗi…Nhật Minh…Xin lỗi…- Chỉ muốn mọi việc tốt hơn, nhưng lại làm cho anh tổn thương nhiều hơn…
_A, tay anh!?
_Không đau. Chỉ cần em ở bên anh, sẽ không đau.

Phần 26 : Nghỉ mát.
Trời xanh, biển xanh, cát trắng, nắng vàng…
Gió từ biển thổi vào mát rượi tạo cảm giác thư thái. Tôi đang đi dọc bãi biển để thu thập vỏ sò, bàn chân vùi trên cát, cảm nhận dòng thủy triều nhịp nhàng lên xuống…Không khí trong lành buổi sáng cũng làm tâm hồn trở nên thanh thản.
_Chị ngố !
Dĩ nhiên là với điều kiện không có thằng nhóc hay phá quấy này =.=
_Em bảo ai ngố hả?
_Ha. Không ngố thì là gì? Chị nhìn cả bãi biển xem có ai đi tắm biển mà mặc đồ như chị không?
_Như thế nào? – Tôi nhìn mình từ trên xuống dưới, áo cộc quần cộc. Rất thoải mái, có gì không ổn?
_Mà cũng phải thôi, que củi như chị thì sao dám mặc đồ tắm?
Cốp!
_Oái ! Sao chị bạo lực thế? Thật đáng thương cho anh nào thích chị, haizz…Chả bù cho bạn gái Thế Anh, người ta vừa xinh vừa hiền…
Tim chợt đau nhói. Chẳng phải “mắt không thấy, tâm không phiền” sao? Vì sao cứ hết lần này đến lần khác buộc tôi phải trông thấy?
Tuần trước, cơ quan bố mẹ tôi định tổ chức cho nhân viên đi nghỉ mát, nhưng vì bố tôi bị cảm không đi được nên họ đăng kí cho tôi với Kì Phong. Rồi bởi lo lắng cho chúng tôi nên họ lại nhờ Thế Anh đi cùng để “trông nom” giùm. Tôi còn chưa kịp tiêu hóa tin sét đánh đó thì Nhật Minh với Phượng Ngân sau khi biết cũng muốn đi…Mệt mỏi. Kể cả khi tôi đã dặn chính mình đừng bận tâm nhưng vẫn chẳng thể bình ổn khi thấy họ bên nhau.
Phượng Ngân, dẫu xuất hiện ở đâu vẫn luôn là tâm điểm thu hút, còn tôi thì chỉ là một đám mây mờ…
_Cái gì đáng thương?
Nhật Minh!? Phải rồi, ít ra đám mây mờ vẫn may mắn được ánh nắng ấm áp quan tâm đến.
_A! Không có gì! Em đi bơi đây, anh chị cứ tự nhiên.

Một bàn tay xoa đầu tôi, kèm theo cảm giác ấm áp quen thuộc.
_Phao của em này.
_Cám ơn…
_Đừng nghĩ nhiều. Cho dù em thế nào, anh vẫn thích em.

_Nhật Minh!
_Ừ?
_Có thể đừng nói những câu sến như thế được không?_Ha ha…Biết làm sao bây giờ? Từ khi quen em…
_Ngừng ngừng ngừng! Không được nói! – Hic, tha tôi đi, nổi hết cả gai ốc rồi._Tại sao…
_A a a!!!Ào! =.=
_Em dám té nước anh hả? Đợi đó!…
Hậu quả, không tránh được, dĩ nhiên là ướt sũng rồi. =.=
Nhưng sao tôi luôn có cảm giác như có ai đó đang nhìn…
***
Chơi nửa buổi, mặt trời đã lên cao. Nắng nóng đối lập với mặt biển mát mẻ. Tôi nửa ngồi thư giãn trên phao, nhìn trời, nhìn mây, nhìn biển, nhìn sóng…Miễn là không nhìn thấy những cảnh thân mật của “ai đó”. Có vẻ như là cậu ấy đang dạy cô ta tập bơi, nhưng sao cứ lượn lờ trước mặt tôi thế?
_Anh đi mua nước, em có muốn uống gì không?
_Hả? À có, gì cũng được. – Tôi cũng thấy hơi khát. Anh để ý sao?Nói đến thì…hình như…tôi là một người bạn gái rất thất bại rồi.
_Vậy đợi anh.…
Haizz…Khó hiểu quá. Một người như anh, sao lại để mắt tới con bé nhàm chán vô tâm như tôi chứ? Rốt cuộc, tôi có thể làm gì cho anh bây giờ?

Phần 27 : Sự cố.
“Bộp” – Oái!
_Oa, quả bóng của tớ!
_Đồ ngốc! Cậu ném đi đâu thế hả?
Tôi nhìn nhìn “hung khí”, rồi lại nhìn hai đứa nhóc cách đó không xa. Đứa bé gái mặc váy bơi màu phấn hồng rất dễ thương, còn bé trai mặc quần bơi thì có vẻ lạnh lùng.
_Em xin lỗi, chị có thể ném quả bóng lại cho bọn em được không ạ?
_Ừ được.
Ngưỡng mộ quá! Trẻ con đúng là vô tư nhất. Trông chúng, bất giác tôi lại nhớ đến mình và cậu ấy ngày xưa…Hồn nhiên, không lo lắng, không muộn phiền, không tính toán. Chỉ đơn thuần cùng vui chơi, cùng nô đùa, cùng làm rất nhiều chuyện trẻ con…Tiếc là…Có rất nhiều thứ đã thay đổi, không bao giờ có thể quay trở lại nữa…
_Chị ơi!?
Á, đúng rồi,quả bóng! Mà hình như…nó trôi xa hơn rồi. =.=
Do tôi không biết bơi nên chỉ có thể bám vào phao để di chuyển đến gần nó. Nhưng…quả bóng đó có thù với tôi à? Tại sao mỗi lần tôi đến gần nó lại dạt ra xa hơn chứ? T.T Không, tôi không tin mình lại không bắt được nó! Cố lên nào, cố lên…Một chút nữa thôi…
Được rồi
_Chị ơi cẩn thận!!!
Hả? Cái gì?

Đầu giống như bị cả tảng đá lớn đập vào. Tất cả đảo lộn. Tôi liên tục uống phải vài ngụm nước biển…mặn chát…Lồng ngực bị đè ép, không thở nổi… Đau buốt đến tận óc. Khó chịu quá…Cố gắng vùng vẫy…nhưng càng ngày càng chìm xuống…Mọi thứ trước mắt mờ nhạt dần. Tối đen…
A…Thế Anh…Xin lỗi…Đáng lẽ lúc trước nên nghe lời em đi học bơi…
*******************************
**********************
Bên tai lùng bùng tiếng gì đó…Im lặng đi, tôi thật sự rất mệt, chỉ muốn ngủ…
Nhưng những giọng nói đó không ngừng lại mà càng lớn hơn. Ồn quá…Không để cho tôi ngủ yên được à?
Lạ quá…Cái gì vậy nhỉ? Mềm mềm, âm ấm, áp vào môi tôi, một luồng không khí bỗng tràn vào phổi…Có vẻ như…dễ thở hơn…
_Thu! Em không sao chứ? Thu!

_Khụ! Khụ!
Chói mắt quá…Ai vậy? Nhật Minh!?
_ Em ổn chứ? May quá…
_Khụ…- Tay …đau…
_Đừng lay mạnh thế, anh sẽ làm chị ấy đau! Hãy để chị ấy thở đã…
Thế Anh? Sao đông người vậy?…Phải rồi, hình như…tôi vừa đi nhặt bóng, nhưng bị sóng đánh…Sau đó…Nhật Minh cứu tôi sao?
_Em…không sao…Bóng đâu!?
_Chị còn nghĩ đến bóng bánh gì nữa? Bộ bị nước vào óc hư rồi hả? Không biết bơi còn ra xa thế làm gì? – Hừ, cái thằng này, quan tâm thì cứ nói, cần gì phải dùng cái giọng chanh chua đó?
_Chị…Em xin lỗi…Hu hu…Tất cả là tại em…Lẽ ra em không nên nhờ chị…
_Không sao…- Tôi mỉm cười trấn an tụi nhóc. Đáng yêu quá…Ước gì tôi có đứa em gái như thế…Còn thằng bé lạnh lùng sao nó vẫn lạnh lùng thế? =.=
_Em mệt không? Anh đưa em về.
_Có một chút…-Dù gì tôi cũng suýt chết đuối, không phải sao?
Bỗng nhiên tôi thấy người mình rời khỏi mặt đất.
_Nhật…Minh! Không cần đâu, em có thể tự đi được…
_Đừng lộn xộn, nếu em không muốn bị chú ý nhiều hơn.
Đúng là uy hiếp mà!!!! Không còn cách nào hơn là tôi phải cố giữ yên lặng suốt đoạn đường. Nhưng khi chúng tôi lướt qua Thế Anh, tôi thoáng thấy nét mặt cậu ấy có vẻ kì lạ…

Phần 28: “Nếu”
Hoàng hôn nhàn nhạt xuyên thấu vào gian phòng. Tấm rèm cửa sổ khẽ khàng lay động. Tôi lười biếng dụi dụi mí mắt.
_Em dậy rồi?
Hả?
_Anh…Sao anh lại ở đây? – Tôi hoảng hốt ngồi dậy, lắp bắp kinh hãi.
_Em đã đói chưa? Có muốn đi ăn chút gì không?
Nghe anh nói, hình như tôi cũng thấy hơi đói. Nhưng…
_Bây giờ là mấy giờ?
_6h30.
Buổi chiều!? Tôi đã ngủ suốt từ trưa đến giờ sao?
_Anh ngồi đây từ lúc nào? Sao không gọi em dậy?
_Cũng không lâu lắm…Vì trông em ngủ rất ngon nên anh không tiện đánh thức.
_Không lâu lắm…là khoảng bao lâu? – Đột nhiên tôi có dự cảm không tốt lắm…
_…Chắc khoảng từ giữa trưa…
Ặc! Quả nhiên…Mà khoan…
_Anh vẫn chưa ăn gì?
_…
_Anh!! – Thật…không còn lời nào để nói với anh nữa.
***
Quán cơm gần khách sạn, tình cờ chúng tôi lại gặp Thế Anh, Phượng Ngân cùng Kì Phong. Không hiểu sao tên nhóc nghịch ngợm này lại nhìn chúng tôi có vẻ mờ ám. Phượng Ngân thì mỉm cười. Lạ nhất vẫn là Thế Anh, cậu ấy không nói gì, hơn nữa còn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt. Trực giác mách bảo tôi cậu ấy đang giận, nhưng mà tại sao?
_Aiz…Tưởng anh chị đi đánh lẻ ở đâu rồi chứ? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?
_Nói linh tinh gì thế? – Tôi giận trừng mắt nó.
_Nói linh tinh? Chậc, lần đầu em mới thấy đi gọi một người xuống ăn cơm cũng mất mấy tiếng đồng hồ đấy!
Vậy ra ánh mắt quái dị đó là do hiểu lầm sao?
_A, biết rồi, chắc là vừ mới suýt chút nữa thì “sinh li tử biệt” nên hai người mới ngồi tâm sự chứ gì?
Cái thằng này!
Rầm!
Hơ…
_Ồn quá! Không ai thấy đói à?
Phút chốc tất cả chúng tôi đều nhìn về Thế Anh. Phải nói thế nào nhỉ? Trông cậu ấy cực kì hắc ám, trên mặt hiện rõ 4 chữ “đừng làm phiền tôi”. Phượng Ngân bên cạnh thậm chí còn giật mình kinh ngạc. Chẳng lẽ chỉ vì đói nên tâm trạng không tốt? Không đúng lắm, bình thường cậu ấy có như thế đâu?

Im lặng…
Nặng nề quá…
Tôi vùi đầu đếm đếm hạt cơm trong bát. Mặc dù đói, nhưng không khí này quả thực làm cho tôi nuốt không trôi.
_Đừng ăn cơm trắng thế, ăn thêm thức ăn đi. – Bỗng bát tôi nhiều thêm một con tôm biển đã bóc vỏ.
_A, em…
_Chị ấy dị ứng với tôm. – Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Thế Anh đã gắp con tôm ra khỏi bát của tôi, sau đó lại thực tự nhiên thay nó bằng hai miếng sườn xào chua ngọt, món tôi thích nhất.
_Phải đấy,lần trước chỉ vì mấy con tôm mà trên mặt chị ấy bị nổi đầy nốt đỏ to như hạt đậu, kinh chết đi được.
_Kì—Phong!! – Tôi gần như rít qua kẽ răng. Tại sao lần nào nó cũng lôi chuyện xấu của tôi ra mà nói chứ?
_Cậu cũng dị ứng với tôm?
Hả? Tôi quay sang nhìn Thế Anh, cậu ấy đang thả lại con tôm vào trên đĩa.
_Không chỉ thế đâu! Hai người này từ bé đã được gọi là bản in và bản photocopy đấy! Sinh cùng ngày cùng tháng cùng giờ luôn, lớn lên thì học cùng trường, sở thích thì giống nhau, ngay đến tính cách cũng có mấy phần tương tự. Kinh dị nhất là khi bị bệnh cũng thường rủ nhau cùng bị luôn. Cả cái vụ dị ứng cũng là cùng một ngày đấy!
Bàn tay tôi bất giác nắm chặt…Miệng vết thương cũ,cứ thế…lại bị khoét rộng ra.
_Có chuyện kì lạ thế sao?
_Vậy mới nói! Khó tin lắm đúng không? Cứ như ma làm ý, nghĩ thôi cũng thấy rùng mình!
_Phong, em nói nhiều quá rồi đấy.
_Trùng hợp thật? Nếu cả hai không phải chị em họ thì chắc sẽ là một đôi trời sinh nhỉ?
Bỗng chốc không khí trở nên ngưng trọng, cứng ngắc. Tôi vô tình liếc qua Thế Anh, sắc mặt cậu ấy khẽ biến nhưng nháy mắt lại khôi phục bình thường.
_Có lẽ anh phải cảm thấy may mắn vì điều đó, đúng không, Thu!?
Tôi hơi giật mình nhìn anh. Anh nói thế có ý gì?
_Ăn cơm, ăn cơm! Xin lỗi, tại em nhiều chuyện quá. Cứ coi như em chưa nói gì đi…
Ha…Bữa ăn này…còn ăn nổi sao?

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ