Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen tinh cam - Tôi Đã Nói Rồi ! Tôi Là Con Gái trang 4

Trở lại với hiện tại, cô gái đó đang đứng trước mặt anh đây. Cô lên tiếng, tươi cười:
- Hôm nay trốn học để đi shopping với em trai, không ngờ lại gặp anh ở đây. Anh cũng mua đồ à?
Nhắc mới nhớ, anh vẫn đang đứng giữa 1 đống đồ chưa tính tiền. Chợt nghĩ ra cái gì, mắt anh sáng lên:
- Phải rồi, em cho anh mượn điện thoại được không? Anh đi mua đồ với đứa em mà nó có việc đi trước rồi, anh lại không mang tiền.
Uyên Uyên ngỏ lời trả tiền hộ nhưng Hoàng Anh kiên quyết không nhận. Anh gọi về máy của mình ở nhà để vu Năm nghe máy và sai người đến. Trong thời gian đó thì đương nhiên phải tranh thủ nói chuyện với người đẹp rồi.
Nói chuyện một hồi, Hoàng Anh mới biết Uyên Uyên cũng là người mẫu của MZ, được tuyển qua cuộc thi ở trường Nghệ thuật vào năm ngoái. Nhưng anh tuyệt nhiên không cho cô biết mình là con trai của Tổng giám đốc công ty MZ. Điều đó có thể sẽ trở thành vật cản. Sau khi có người đến và trả tiền, anh đành ra về, không quên để lại 1 điều làm chìa khóa cho những cuộc hẹn sau:
- Anh nợ em, nhất định sẽ trả!
- Không có gì, em mới phải cảm ơn anh mà.
- Vậy cho anh 1 cuộc hẹn nhé?
- Uhm...... được thôi!
"ÝEAH!" Hoàng Anh nhảy lên vui sướng làm Uyên Uyên phì cười.

Liệu anh chàng xinh gái Hoàng Anh có cưa cẩm được Uyên Uyên và Nó sẽ ra sao khi đến muộn cuộc thi?
Nó đến trường thì cuộc thi cũng đã bắt đầu được 1 lúc. Trần Duy đang sải bước tự tin trên sàn catwalk, ánh mắt ấm áp và khóe miệng nhoẻn 1 nụ cười. Phần đầu của cuộc thi là "Trang phục tự chọn". Hắn khoác lên mình bộ đồ thể thao trắng,, mũ và giày cũng trắng nốt, đeo túi đựng gậy đánh gôn đằng sau. Trông hắn lúc này vừa năng động, vừa lịch lãm, đúng với phong cách của hắn. Đám fan của hắn ở dưới được thể cứ gào rú ầm ĩ lên.

Nó vội vàng vào phòng chọn đồ ở phía sau sân khấu thì đụng Hoàng Kỳ ngay ở cửa. Hắn nhếch miệng:
- Chà, tôi còn tưởng cậu không đến cơ đấy.
Nó nheo mắt lại:
- Yên tâm, trước khi đánh bại cậu thì tôi chưa chết đâu.
Nó vào chọn đồ xong thì ra trang điểm. Vừa ngồi yên cho chuyên viên make up, nó vừa tranh thủ bắt chuyện với Trung - 1 cậu bạn cùng lớp:
- Nè cậu, tại sao có mình lớp ta thi thôi vậy?
Trung liếc nhìn nó 1 cái rồi từ tốn:
- Cậu không biết gì mà vẫn vào học ở đây à? Lớp mình là lớp dành cho những người muốn trở thành người mẫu. Hôm nay chỉ thi để chọn người mẫu thôi. Hai người dành chiến thắng sẽ được MZ đào tạo, giống như 1 suất học bổng ấy.
Nó gật gù:
- Ra là vậy.
Trung tiếp:
- Năm ngoái Uyên Uyên lớp mình là 1 trong 2 người được chọn đấy.
- Hả? Hèn chi hôm nay không thấy cô nàng đâu.
- Ừ, cô ấy không phải thi nữa. Mà này, nói nhỏ nhá, số đo thực của cô ấy là 88- 50- 86 đấy. Trên báo thì nói là 90- 60- 89.
- Ha ha, sao cậu biết được hay vậy? (Tên chết tiệt)
- Tôi còn biết cả chuyện cô ấy làm gì trước khi ngủ, thích ăn gì, uống gì nữa cơ. Khó có chuyện gì mà Nam Trung này không biết lắm!
Vừa nói Trung vừa há miệng ra cười làm cô chuyên viên trang điểm sợ hãi đánh rơi cả hộp phấn lên người hắn. Nó hừ nhẹ 1 tiếng rồi mặc xác hắn hí hửng kể lể đủ thứ, nó chỉ ngồi sửa soạn lại 1 chút. Sắp đến lượt nó rồi.

Nó đứng bên cánh gà và nhìn Hoàng Kỳ đang biểu diễn. Lần đầu tiên nó thấy hắn cũng......... đẹp trai. Các fan ở dưới thi nhau chụp hình và hét lên phấn khích. Hắn mặc một chiếc áo len mỏng dài tay màu tro có cổ tim, quần bò và giầy đen, trông rất lãng tử. Cái bản mặt nhăn nhó thường ngày trở nên lạnh lùng và có chút gì đó thu hút. Bước đi của hắn vững vàng và chuyên nghiệp khiến nó cảm thấy mình phải cố gắng hơn nữa mới có thể thắng được.
Những điều cơ bản mà 1 người mẫu cần biết, nó đều được học từ khi còn rất nhỏ. Lúc ấy mẹ nó rất yêu nghề (giờ vẫn vậy) nên khi về nhà thường dạy nó đi, đứng, tạo dáng sao cho đẹp. Cả gu thẩm mĩ của nó cũng ít nhiều ảnh hưởng từ bà.
Hoàng Kỳ bước vào thì nó bước ra. Nhưng chân của nó, sớm không sớm, muộn không muộn lại chọn ngay lúc này mà vướng phải bậc thềm làm nó ngã uỵch xuống. Phía dưới khán đài ồ lên. Trần Duy đang đứng ở gần đó và Hoàng Kỳ đang đi về phía nó, cả 2 vội vàng đến đỡ nó dậy. Chân nó khuỵu xuống. Có lẽ là đã bị thương rồi, cổ chân có vết bầm lớn và bàn tay cầm ván trượt cũng bị trầy xước không ít. Nhưng nó chỉ có chưa đầy 1 phút trên sàn diễn, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ được? Nghĩ thế, nó đứng dậy và..... đi tiếp. Ánh mắt nó cương quyết và mạnh mẽ như muốn nói lên rằng "Tôi nhất định không thua, nhất định không gục ngã!"

Nó bước trên sàn catwalk 1 cách tự tin và chuyên nghiệp không kém những người mẫu hàng đầu. Chiếc áo thun dài tay được nó kết hợp với áo sơ mi cộc tay khoác ngoài và quần bò bạc, tay cầm chiếc ván trượt màu xanh dương và đội chiếc mũ lưỡi trai màu xanh dương pha trắng. Vẻ đẹp tự nhiên, phong cách ấn tượng cùng sự thu hút trời phú và sự kiên cường mạnh mẽ, nó làm tim của 2 anh chàng đứng sau và hàng trăm con tim ở đây lỗi mất 1 nhịp.

Đang đến giữa sân khấu thì chân nó hơi khuỵu xuống 1 giây nhưng ít ai thấy được vì nó vẫn mỉm cười đi tiếp. Ở lượt quay về, nó đặt chân lên tấm ván trượt và để ván tự lăn đi 1 đoạn ngắn. Khán giả ở dưới phấn khích vỗ tay và hét ầm lên. 3 vị giám khảo: Cô Hiệu trưởng, Đại diện công ty MZ và cựu người mẫu Lý Tiểu Oanh im lặng quan sát và......... lắc đầu (?)

Nó vào được sau cánh gà thì cả lớp nhào đến hỏi thăm rồi bắt nó đến phòng y tế kiểm tra. Nó cười nhẹ bảo không sao nhưng Hoàng Kỳ đứng ngoài khoanh tay nói:
- Đôi chân và gương mặt là thứ cần được bảo vệ nhất của 1 người mẫu. Để cho mình bị thương thì cậu là đồ bất cẩn, để cho mình bị thương mà không chăm sóc thì cậu chỉ là 1 tên nghiệp dư không đáng xách dép cho tôi thôi.
Nói rồi hắn bỏ đi, mặc kệ lời phàn nàn của 1 số bạn rằng hắn nói hơi quá. Nhưng nó cũng tức cái thái độ của hắn thôi, chứ ai bảo là nó không định chăm sóc vết thương? Hơ hơ, cả nhà nghĩ sao ấy chứ, nó là ai nào?
Trần Duy dìu nó lên phòng y tế thì không thấy cô y tá đâu, hắn đành sát trùng vết thương rồi băng bó cho nó. Nó chỉ ngồi nhìn còn hắn thì cứ cười tủm tỉm. Nó có cảm giác đang bị cười nhạo, cau mày hỏi:
- Cậu cười cái gì?
- Cười là nghề của tôi mà!
- Thế thì tiếp tục đi, tiếp tục cho tới khi cái miệng cậu rộng như miệng con cá ngão ấy!
Hắn lại bật cười thành tiếng làm nó phát cáu. Hắn dường như cũng biết nên thôi không cười nữa, nói với nó:
- Ước mơ thật sự của cậu là gì?
Nó lạnh lùng, nghĩ chắc hắn lại lôi ước mơ nhỏ bé của nó ra làm trò cười:
- Đừng hỏi lại những điều cậu đã biết.
Hắn nhìn thẳng vào mắt nó, hỏi nghiêm túc:
- Ý tôi là có việc gì khiến cậu đam mê và có thể chịu mọi gian khổ để làm được không?
Nó hơi bối rối khi chạm vào ánh mắt ấy - ánh mắt sâu như đọc thấu tâm can nó:
- Tôi... thực ra... Hồi nhỏ tôi đã từng ước được làm một siêu mẫu như mẹ.....
- Mẹ cậu là người mẫu?
- Ơ.. à... ý tôi là, mà thôi, cậu quan tâm đời tư người khác làm gì? Bây giờ tôi chẳng thích làm gì hết! Cậu hết việc để làm rồi hay sao mà...
Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng trong chốc lát khiến nó lạnh sống lưng, nói với nó:
- Vì tôi coi cậu là bạn nên mới nói với cậu điều này. Nếu như cậu không có đam mê với nghề này thì tốt nhất là đừng có dây dưa thêm. Tôi có thể nhường cơ hội cho 1 người có đủ năng lực và đam mê hơn mình nhưng tuyệt đối sẽ không lùi bước trước 1 kẻ không coi trọng nghề đâu.
Nói xong hắn lại mỉm cười:
- Giờ cậu cứ nghỉ đi, chừng 30 phút nữa sẽ thi phần tiếp theo.
Hắn để nó ở lại phòng y tế rồi đi. Nó khá bất ngờ trước thái độ thay đổi như tắc kè hoa và những điều hắn nói. Liệu nó có hứng thú với nghề làm người mẫu không nhỉ? Trước đây nó từng rất thích, rất muốn làm người mẫu. Nhưng từ khi chứng kiến mẹ mình phải nhập viện do làm việc quá sức và không ăn uống đầy đủ thì nó cảm thấy sợ hãi. Sau đó mẹ nó đã không nhận được bất cứ hợp đồng nào, dần chìm vào quên lãng. Nhưng trước khi biến mất khỏi giới người mẫu, bà lại dùng các mối quan hệ và vốn liếng của mình để dựng nên công ty MZ hôm nay. Bà luôn hy vọng sẽ đáp ứng được đầy đủ những yêu cầu mà một người mẫu cần để không ai phải làm việc quá sức như mình.
Nó đang suy nghĩ thì có điện thoại:
- A lô?
- Mày làm cái trò gì mà để bị vấp ngã thế hả em???
- Anh giảm volume xuống hộ em cái. Chỉ là vấp ngã chút thôi mà.
- Hừ, sưng cả chân lên mà còn cãi!
- Em vẫn đi được. Mà sao anh biết nhanh vậy?
- Ơ, à.... em nghỉ ngơi cho khỏe đi nhá, anh chợt nhớ ra có con chuột trong phòng, phải đi tìm, à nhầm, đi tập kích nó đã, chào em gái yêu nhá! Bye!!
- .....
- tút tút tút
- HOÀNG ANH ĐÁNG CHẾT!!!
Nó tức giận hét vào cái máy dù bên kia đã tắt máy rồi. Chắc chắn ông anh có nội gián ở trường rồi, nếu không sao lại biết nhanh đế vậy. Để xem, nó nhất định sẽ điều tra!
Đang ngồi nguyền rủa Hoàng Anh thì nó lại nhận được điện thoại. Nhìn vào màn hình, nó há hốc miệng:
- Mẹ.....???
Đang ngồi nguyền rủa Hoàng Anh thì nó lại nhận được điện thoại. Nhìn vào màn hình, nó há hốc miệng:
- Mẹ.....???
Bấm nút nghe mà lòng nó cứ bồn chồn. Mẹ nó đâu có hứng thú gọi cho nó, nhất là vào cái giờ mà lẽ ra nó đang học này đâu chứ?
- Alô, mẹ ạ?
- Con với cái, bị thương nặng đến không cầm nổi máy hay sao mà để mẫu thân đợi lâu thế hả??
- Sao mẹ biết....
- Nghe cho rõ đây: Con NHẤT ĐỊNH PHẢI THẮNG cuộc thi hôm nay, vì thế lo mà dưỡng thương cho tốt. May là chỉ bị bầm thôi đấy.
- Không phải là mẹ đang lo cho con đấy chứ?
- Con mà cũng cần người khác lo sao? Hôm nào rảnh ta sẽ đến huấn luyện lại cách đi cho con mới được. Có mỗi bước lên sàn catwalk mà cũng ngã nữa, haizz.
Nó cười trừ:
- Không phải chứ? Mà tại sao con phải thắng cuộc thi này? Con cũng chẳng thích thú gì với công ty MZ của mẹ đâu...._ Nó ra vẻ không quan tâm để chọc tức mẹ nó. Nhưng cuối cùng thì vẫn là mẹ nó áp đảo:
- Vậy thì con chuẩn bị đi chuyển đổi giới tính luôn nhé. Ta sẽ rất vui đấy!
- KHÔNG!!! CON LÀ CON GÁI CỦA MẸ CƠ MÀ???
- Tút tút tút....
Trời ơi, sao ai cũng nắm thóp nó thế này, sống sao nổi??? Mà khoan! Nó vừa hét cái câu chết người đó à? Lỡ có ai nghe thấy thì sao???
Nó vội vàng khập khiễng ra tới cửa, ngó quanh quất một hồi rồi mới thở phào trở vào trong. Nhưng nó nào biết, khuất sau bức tường kia, có người đang đứng thở dốc cùng với sự ngạc nhiên tột độ.......

Hoàng Anh về tới nhà liền vơ vội cái điện thoại để lưu số của Uyên Uyên. Anh nhắn tin cho cô rồi hí hửng đi tắm. Từ bây giờ, Hoàng Anh đã không còn là Hoàng Anh của ngày hôm qua nữa rồi. Phải thay đổi chứ. Tất cả vì tình yêu muôn năm!!!

Sau khi nghỉ ngơi, nó lại được Trần Duy hộ tống tới phòng thi dù nó đã có thể tự đi được. Phần thứ 2 sẽ được tổ chức ở studio của trường: Đứng trước ống kính. Nó thấy có chút... hồi hộp. Cảm giác thú vị khi đứng trước máy ảnh, đã rất rất lâu rồi nó chưa có lại cảm giác này. Kể ra thì..... làm người mẫu cũng rất thú vị đấy chứ.

Phần này để xác định xem từng thí sinh có ăn ảnh hay không. Các bạn khác thì cũng khá, nhưng phần lớn là ẽo ợt hoặc giả tạo khi chụp. Nó không thích thế. Chụp hình là phải tự nhiên, tự tin, dùng cảm xúc thật của mình để thể hiện qua từng động tác, từng ánh nhìn giống như...... tên khỉ Trần Duy lúc này. Hắn có sẵn trong người cái khí chất của một người mẫu, chụp hình rất phong cách và ăn ảnh. Vẫn là trường phái lịch lãm, hắn làm nó nghĩ đến những chàng hoàng tử trong mơ của các cô gái, tất nhiên, trừ nó ra.

Hoàng Kỳ thì có vẻ không hứng thú với phần này nhất nhưng hình hắn chụp vẫn rất ấn tượng. Sự mạnh mẽ nam tính và nét quyến rũ qua phong thái lạnh lùng, hắn làm tim ai đó có hơi.... đập nhanh 1 chút vì ngưỡng mộ. Phần này không có đông khán giả và mọi người cũng được yêu cầu giữ trật tự nên không xảy ra cảnh la hét cuồng nhiệt. Nhưng nó vẫn ghi nhớ mãi bởi màn "xịt máu mũi" vô cùng ấn tượng của 1 cô nàng khi nhìn thấy Hoàng Kỳ nhoẻn 1 nụ cười nửa miệng. Máu phun ra theo hình cầu vồng với ti tỉ những hạt li ti, trông vô cùng..... đẹp. Nó cứ đứng đơ người ra ngắm cảnh máu phun và nở nụ cười ngây dại còn mọi người sợ hãi đưa cô nàng đi cấp cứu. Trước khi cô ta được đưa lên xe, nó còn níu tay áo người khiêng cáng rồi nhìn cô nàng với ánh mắt luyến tiếc. Chú khiêng cáng tưởng nó là người yêu của cô nàng hay sao bèn nói 1 câu làm nó tỉnh ngay tắp lự:
- Cậu đừng lo. Cô ấy sẽ về bên cậu ngay thôi mà!....
Nó nổi da gà, quay vào trong. May mà nó chưa để mọi người biết là nó thích máu đấy. Bình thường nó tỏ ra sợ máu vì thực ra nó rất yêu màu đỏ tươi và mùi tanh của máu, nếu để nó tiếp xúc với máu thì nó sẽ trở nên.......... không biết diễn tả sao nữa.

Tới lượt nó chụp hình. Nó tạo cho mình những tư thế ngộ nghĩnh. Phong cách mà nó muốn thể hiện là sự năng động. phá cách và có phần..... nổi loạn ^^. Nó mong chờ sẽ có một màn xịt máu nữa đây mà...

Và có một người nữa cũng khiến nó phải chú ý: Tiêu Dương. Cô nàng không nổi bật ở phần đầu nhưng ở phần này lại đặc biệt thu hút. Nó chưa có ấn tượng về người này thì phải. Nhưng từ hôm nay thì phải nhìn nhận lại rồi. Nói sao nhỉ? Trông cô ta....... giống y như một đứa trẻ! Nụ cười của cô ấy rất trong sáng và đáng yêu, ngay cả một đứa "nhờn" người đẹp như nó cũng phải thừa nhận là cô nàng quá ư dễ thương >"
Phần 3 vẫn là chụp hình nhưng là chụp hình quảng cáo. Là một người mẫu thì ắt hẳn bạn sẽ có cơ hội đại diện cho một hãng nào đó, mà MZ lại rất chú trọng việc kết giao với các hãng sản phẩm để các nhân viên của mình có một thị trường rộng lớn mà phát triển nên việc chụp hình quảng cáo là rất cần thiết.

Cũng với một lon coca, trong khi các bạn khác bày đủ trò múa máy, Trần Duy nhẹ nhàng đưa lon coca lên uống và "khà" 1 tiếng với vẻ mặt "OA, thật là tuyệt". Hoàng Kỳ thì để lon coca áp vào má, đưa ánh mắt lạnh mà quyến rũ chết người nhìn về ống kính, nó sử dụng 1 động tác hiphop, 1 tay chống xuống đất, 1 tay cầm lon coca đặt lên đầu, 2 chân giơ cao trông rất cá tính và mạnh mẽ. Tiêu Dương thì tinh nghịch cầm lon coca ngang mặt trong tư thế chuẩn bị mở, một mắt nhắm một mắt mở như kiểu đang mở 1 hộp bí mật gì đó. Cả bốn đều thể hiện rất đạt, chỉ còn chờ nhận xét từ phía giám khảo. Mà tại sao họ cứ lắc đầu thế nhỉ?

Nó không giấu nổi tò mò, dùng ánh mắt để hỏi cô hiệu trưởng thì nhận được câu trả lời....... từ đại diện công ty MZ:
- Chúng tôi đã rất khó xử khi lựa chọn ra 2 người để kí hợp đồng hợp tác với MZ giữa các bạn, vì ai cũng rất có năng lực. Nhưng sau khi thảo luận, chúng tôi đã tìm ra được 4 người xuất sắc nhất trong đợt thi này.
Bà Lý Tiểu Oanh nói tiếp:
- Đó là bạn Trần Duy, Hoàng Kỳ, Vũ Hoàng Minh và Tiêu Dương.
Cô hiệu trưởng cũng "đá" vào:
- Nhưng cơ hội này chỉ được dành cho 2 người mà thôi. Nếu có ai trong số các bạn muốn nhường cho bạn mình thì có thể nói với chúng tôi để không mất thời gian chọn lựa. Có ai không?

Cả 4 nhìn nhau 1 chút và đều hướng ánh mắt quyết tâm về phía ban giám khảo. Nó nói:
- Em không có lí do để nhường cho bất cứ ai cả. Họ vừa là bạn nhưng cũng vừa là đối thủ của em. Đã là đối thủ thì không thể nhường nhịn theo kiểu cô nói. Như thế gọi là thương hại, mà chúng em không cần sự thương hại từ bất cứ ai.

3 người còn lại đều gật đầu đồng tình với nó, ánh mắt cả 4 đứa chứa đựng một bầu trời nhiệt huyết đang sục sôi khiến 3 vị giám khảo sững sờ nhìn thấy mình của ngày xưa trong đó. Họ khẽ mỉm cười và quyết định:
- Nếu vậy, chúng tôi không còn cách nào khác là phải tuyên bố 2 em xuất sắc nhất.
Đại diện công ty MZ:
- Người đầu tiên là Trần Duy. Cậu biết cách phát huy điểm mạnh của mình, làm việc rất chuyên nghiệp và luôn cố gắng. Tôi rất vui mừng được chào đón một người có tâm huyết và trách nhiệm như cậu vào MZ.
Nói rồi ông ta đi đến và bắt tay Trần Duy. Hắn mỉm cười cảm ơn và quay sang bọn nó, chờ đợi.
Bà Lý Tiểu Oanh nhìn Hoàng Kỳ và nói:
- Biết đứng lên sau vấp ngã, luôn mỉm cười trên sàn diễn, có tư chất và sự sáng tạo trong diễn xuất, cậu chính là sự lựa chọn tiếp theo của chúng tôi, Vũ Hoàng Minh.
Rồi bà quay sang nó và mỉm cười. Nó vui mừng bắt tay bà và tên Trần Duy. Thế là nó đã hoàn thành rồi, đã giữ được cuộc đời con gái của mình rồi, và thắng cả con khỉ Hoàng Kỳ chết tiệt ấy.....
Nó chợt nhớ ra, quay sang Hoàng Kỳ và cô bạn Tiêu Dương. Cả 2 đang lặng người đi buồn bã. Nó nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Tiêu Dương, đôi mắt to tròn giờ đã ngân ngấn nước. Còn Hoàng Kỳ thì cúi gằm mặt xuống.

Lúc đó, nó có chút.... buồn theo. Như có gì đó hụt hẫng và buồn bã lắm. Trần Duy thì không biết nói gì hơn. Bây giờ có lại với Hoàng Kỳ, hắn cũng bị cho là đang thương hại, mà không lại, nhìn em thế này hắn cũng rất đau lòng. Nhưng sự nghiệp là do chính tay mình dựng nên, hắn cũng mong Kỳ có thể vững vàng trên đôi chân của chính cậu, hắn chỉ có thể đứng một bên và dõi theo mà thôi.

Nhưng tiếng cô hiệu trưởng vang lên làm phá tan bầu không khí khó xử ấy:
- Và cũng không thể phủ nhận năng lực của 2 em Kỳ và Dương, chúng tôi quyết định sẽ xét đỗ cả 2 em. Chúc mừng cả 4.
Cô và 2 vị giám khảo còn lại mỉm cười, còn tụi nó thì như vỡ òa lên, chạy lại quàng vai bá cổ nhau "thắm thiết". Nó bẹo má Tiêu Dương và bá vai Hoàng Kỳ còn Trần Duy thì dúi đầu Hoàng Kỳ xuống mà dụi dụi nắm đấm vào. Cả 4 đứa cười giòn tan.

Để cho bọn nó tận hưởng niềm vui một chút, đại diện MZ lại nói:
- Tuần sau các bạn sẽ bắt đầu kí hợp đồng và trở thành người mẫu của MZ. Các bạn phải cố gắng hết sức mình để có thể tiến xa hơn. Chúng tôi sẽ xếp các bạn vào chung 1 nhóm với người mẫu hàng đầu MZ - Angus để thực hiện dự án nhóm người mẫu 5 thành viên lấy tên là ANGELS. Bây giờ các bạn.....
- KHÔNG PHẢI CHỨ???_ Nó hét lên. Tại sao lại là hợp tác với cái tên chảnh chọe đó?? Không, nó nghĩ lại rồi, nó sẽ nhường cho bất kì ai đấy, có ai muốn thay nó thì nói lẹ đi. Nó không muốn làm cùng với tên biến thái Angus đâu...........
Nó cười gượng gạo nói với cô hiệu trưởng và 2 người kia:
- Thưa cô.... em..... có thể rút lui được không ạ?
Tất cả mọi người nhìn nó ngạc nhiên. Cô hiệu trưởng từ tốn hỏi lại:
- Em suy nghĩ kĩ chưa? Kì thi này vốn không ép buộc, chỉ khi các em kí hợp đồng thì mới phải chịu trách nhiệm về những điều khoản trong hợp đồng thôi.
- Dạ em....
Hoàng Kỳ ngắt lời nó:
- Tốt thật, cậu thấy tôi cùng vào nên tính rút lui trước là phải. Biết đâu sau này tôi lại được ái mộ hơn, đúng không?
- Cậu coi chừng cái mặt khỉ của mình đấy! Ai nói tôi sợ nào?
- Ồ, để xem ai sợ đến nỗi định rút lui ấy nhỉ?
- Ai vậy? Tôi có nói là rút lui sao?? Mà cậu bại dưới tay tôi rồi còn định khiêu khích để tiếp tục bại à? Tôi sẵn sàng đây, ha ha.

Hoàng Kỳ hừ 1 cái rồi quay mặt đi. Nó thưa lại với cô là nó sẽ tiếp tục. 1 Hoàng Kỳ và 1 Angus chứ có đến 100 thằng Vũ Hoàng Minh này cũng cóc sợ! Fighting!!
Tiêu Dương cũng nhìn nó với ánh mắt dễ thương chết người:
- Hay quá, Minh giúp đỡ tớ với nha!_ cười.
Nó bất giác đưa tay lên bẹo má nhỏ:
- Vì cậu tớ sẽ ở lại!
Dương đỏ bừng mặt lên, nó nhìn thấy được cả khói đang bốc lên nữa đấy. Nhưng đứng trước Tiêu Dương thì nó không thể kiềm chế được. Đảm bảo ai cũng thế thôi, nhìn là muốn cắn, muốn bẹo, muốn ôm, muốn đá cho 1 phát. Như Trần Duy lúc này cũng đang giơ 1 tay, vừa cười với nó vừa bẹo má Dương. Cả nó và hắn cùng đồng thanh:
- Dễ thương thật!
Dương vừa kêu đau vừa quẫy quẫy 2 tay:
- A, A, hả ớ a, au á (thả tớ ra, đau quá)
Nó và Duy buông tay thì nhỏ ôm lấy má, phụng phịu:
- 2 người bắt nạt tớ!
Hoàng Kỳ đứng ngoài thấy ngứa mắt bèn nói chen vào:
- Thầy cô và mọi người vê rồi kìa. Mấy người tính đóng quân ở đây à?
Thế là cả 4 rủ nhau đi ăn mừng. Tiêu Dương hết dỗi rất nhanh, tíu tít đi giữa nó và Trần Duy, nói chuyện rôm rả. Hoàng Kỳ thì cứ ngó lơ đi chỗ khác rồi thi thoảng lại kêu:
- Mấy người lắm chuyện quá!
Nó lè lưỡi, nghĩ bụng hắn cũng thích đi cùng chứ không thì sao lại còn ở đây. Nhưng sợ nói ra mất vui, nó tiếp tục bàn luận về món cơm chiên và chè Huế với 2 người còn lại.
Đang đi thì Hoàng Kỳ va phải 1 tên trong đám du côn đi ngược chiều. Tên đó quay lại trừng mắt quát:
- Thằng khốn, mày đi kiểu gì đấy hả?
Cả đám nghe thấy tiếng quát liền dừng lại. Tên đi đầu quay lại, gạt bọn đàn em ra để nhìn cho rõ mặt thằng "xấc xược" nào dám đụng vào người của chúng:
- Thằng ngu nào........ Á, mày.... à, đại... đại ca, bọn em biết lỗi rồi, bọn em không dám làm thế nữa, xin phép anh ạ!
Nói rồi hắn định co cẳng chạy nhưng đã bị Hoàng Kỳ túm cổ lại, xách lên. Hoàng Kỳ trừng mắt lên nhìn tên đó:
- Mày vừa nói cái gì? Ai là thằng ngu hả?
Hắn sợ hãi run cầm cập:
- Em... em không biết đó... đó là anh, em "bay" liền ạ!
Nói rồi hắn cầm tay Hoàng Kỳ, gỡ nhẹ nhàng xuống và tự vỗ vào mông mình rồi chạy biến. Mọi người xung quanh nhìn Hoàng Kỳ với ánh mắt kì thị và sợ hãi. Tiêu Dương núp sau áo nó len lén nhìn còn nó và Trần Duy đứng nhìn hắn. Hắn quắc mắt:
- Nhìn cái gì? Có ai làm gì đâu chứ?
- Tôi đang xem trên mặt cậu có viết chữ "GIẾT NGƯỜI" không mà mấy tên kia sợ như thế.
Hắn bực bội nhưng không nói gì nữa, chỉ quay sang nhìn anh trai đúng 1s rồi quay đi. Duy thì im lặng rồi lại lên tiếng:
- Đi hát karaoke nhé.
Nó và Tiêu Dương nhảy lên đồng ý, quên hết mọi chuyện vừa nãy mà vui vẻ vào quán Karaoke. Vừa bước vào cửa, tụi nó đã nhận ngay những cái nhìn "khủng khiếp của các cô gái và 1 số ánh mắt đểu giả của bọn con trai. Nó nghe thấy tiếng xì xào:
- Trời ơi, mấy người kia đẹp quá. 3 anh chàng pro hết sẩy!!
- Nhưng anh kia có bồ rồi, 2 anh còn lại nhìn thích hơn.
- Cô nàng kia trông cũng "ngon" phết chứ, đáng tiếc là có thằng nẫng mất rồi.
Nó bực mình đi qua để lên phòng karaoke ở trên. Tiêu Dương do sợ hãi nên đang bám lấy cánh tay nó, làm mấy kẻ lắm mồm kia tưởng là 2 đứa bồ bịch. Thôi thì nó đang đóng giả con trai cũng chẳng sao, nhưng lại bảo nó không bằng 2 tên kia thì hơi ức.
Lên đến phòng, tụi nó gọi đồ ăn và 1 ít nước ngọt không ga. Sở dĩ không dám uống bia rượu vì tụi nó sợ bị cho thuốc, với cả người mẫu thì không nên uống những thứ có cồn hoặc ga. Tụi nó chọn vài bài rồi đưa cho chú ở dàn máy. Trần Duy xung phong lên hát trước với mấy bài nhạc pop lãng mạn. Giọng của hắn trầm ấm và truyền cảm khiến người nghe như ngủ vùi trong mật ngọt. Nó có cảm giác còn nghe được cả nhịp tim của Tiêu Dương khi cô nàng nhìn Duy hát say mê nữa đấy.
Tiêu Dương chọn vài bài trong sáng và dễ hát với chất giọng trẻ con của mình, nó thì cứ nhạc rap mà đánh, còn Hoàng Kỳ thì......... hát nhạc vàng. Cả 3 đứa nó cùng trố mắt lên nhìn. Dường như cả Trần Duy cũng không biết em mình lại hát được nhạc vàng. Giọng của hắn và Duy khá giống nên khi nghe nó cũng có hơi mụ mị một tẹo. Nhưng chỉ thế thôi. Khi hát xong, hắn lại trở về cái giọng khó nghe nổi của mình làm nó phát bực.

Điểm á? Nó chỉ cho hắn 90 thôi, lấy khuyến khích ấy mà, nhưng cái máy chết tiệt kia lại cho hắn tròn 100 điểm, bằng nó và Duy, chỉ hơn Tiêu Dương 1 điểm. Thế là thế quái gì hả????????

Cả đám đang ngồi nói chuyện thì có mấy người xin vào, bảo là người của phòng bên. Bên đó chơi trò chơi và ai bị thua sẽ phải sang phòng này làm quen. Tên bị thua là một trong số 2 thằng trên tổng 5 đứa bên đó. Hắn nham nhở:
- Tôi là Hưng, đây là Trinh, Thảo, Huyền và Lực. Rất vui được làm quen!
Duy cũng nham nhở lại:
- Còn tôi là Duy, tên này là Kỳ, Minh và Dương.
Mấy đứa con gái son phấn lòe loẹt cứ ra sức cười và "chài" tụi nó. Nói chuyện được mấy câu thì 1 cô hỏi tụi nó, ra vẻ ngây thơ:
- Các anh không uống rượu ạ?
Nó hơi bĩu môi. Cái giọng điệu ấy, bộ dạng ấy, ánh mắt ấy mà cũng đòi ngây thơ ư? Cô ta thậm chí còn chẳng đáng xách dép cho Tiêu Dương nữa.
Nói đến Tiêu Dương, nhỏ đang bị 2 tên kia hỏi han tán tỉnh dù nó đang ngồi ngay cạnh. Nó bực mình kéo Dương vào trong giữa và ngồi ra ngoài, miệng mỉm cười với 2 tên kia. 2 thằng mất "mồi" liền quay sang gọi rượu rồi mời tụi nó uống:
- Chúng ta cùng cạn ly chứ? Anh em với nhau cả, uống 1 chút mới ra dáng đàn ông chứ?
Hắn nhướn mày khiêu khích rồi cười xuề xòa. Chẳng lẽ lại để người ta mời rồi tự uống, bên nó đành nâng ly lên và nhấp môi 1 tý. Tên Lực đưa 1 ly cho Tiêu Dương, mời mọc:
- Em cũng uống 1 tý cho vui. Đến đây rồi chẳng lẽ lại không uống?
Nó gạt nhẹ tay hắn ra, mỉm cười:
- Cô ấy không uống được rượu, xin phép!
Hắn cười giả tạo:
- Nếu vậy cậu hãy uống thay cô ấy cùng tôi nào.
Nó đang định cầm lấy ly rượu thì Hoàng Kỳ quay sang giật phắt:
- Tôi uống cho!
Nhưng nó cũng ngay lập tức giật lại rồi nốc cạn:
- Tôi uống được!
Tiêu Dương nhìn nó lo lắng nhưng nó chỉ cười, ý là không sao. Mấy cô nàng cứ í ới réo tên tụi nó rồi lân la sang ngồi. Nó bị 1 cô kéo ra 1 bên, tách ra khỏi chỗ Tiêu Dương. Cảm thấy có chút không ổn, nó nhìn cô nàng ngồi ưỡn ẹo trên đùi mình, 1 tay quàng lấy vai, 1 tay vuốt ve trên cổ mình mà sởn da gà. Cô nàng lên tiếng:
- Em là Huyền. Trông anh đẹp trai thật đấy, anh có muốn vui vẻ 1 chút không?
Nó liếc sang bên 2 tên còn lại thì cũng không khá khẩm cho lắm, chỉ có Tiêu Dương là đang ngồi sợ hãi giữa 2 thằng mắc dịch kia thôi. Thấy nó cứ nhìn Tiêu Dương, cô ta hơi luồn tay vào cổ áo nó, cúi sát, khẽ thì thầm vào tai nó:
- Thi thoảng đổi vị một chút cho thú vị chứ? Bạn gái anh, để bạn em lo cho.
Cô ta bắt đầu cởi áo khoác của nó thì bị nó túm tay lại, lạnh lùng gằn từng chữ 1 cách kinh tởm:
- Tránh- ra!
Cô ta có vẻ uất ức nhưng vẫn cố sấn lại:
- Bọn anh được dùng "hàng" rồi, có không muốn cũng khó đấy.
Ánh mắt cô ta đầy dục vọng, nó chợt giật mình nhận ra người mình đang rất nóng, nhưng "hàng" của cô ta là cái chết tiệt gì chứ, nó là con gái mà!
Nó gạt phắt tay cô ta ra, thở:
- CÚT! Nói cho cô biết, tôi - là - con - gái! Là con gái đấy, cô hiểu không?
Cô ta hậm hực lại gần:
- Đừng đùa chứ? Cơ thể anh đang phản ứng kìa.
Cô ta cũng dùng thuốc hay sao mà bắt đầu cởi bỏ áo ngoài. Nó giật mình nhìn về phía Tiêu Dương, 2 tên khốn đó đang ép cô bé uống rượu, chắc là có thuốc. Tụi này thường chơi thuốc để có cảm giác mạnh đây mà. Trần Duy và Hoàng Kỳ cũng đang chống cự quyết liệt với chính mình trước vẻ sexy của 2 cô còn lại. Nó quay sang Huyền, cô nàng đang tiến lại gần nó hơn, nó lùi dần và đụng vào tường. Đã có thuốc rồi thì trai gái gì tụi nó cũng làm thôi. Nó lo cho Tiêu Dương hơn, cô bé chắc đang sợ hãi, còn khóc nữa kia kìa.

Bàn tay của Huyền vừa chạm lên cổ nó, nó thấy mọi tế bào như tê rân. quả thực điều nó muốn làm lúc này là cắn rồi bóp cổ cô ta tới chết. Nhưng ánh mắt nó mệt nhọc chỉ nhìn được đúng 1 chỗ... nó thở dốc.... Bàn tay của cô ta bắt đầu di chuyển trên vùng cổ nó,.......
Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Disneyland 1972 Love the old s