Insane
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Tuổi thanh xuân chôn giấu dưới bụi trần

Full | Lùi chương 5 | Tiếp chương 7

Chương 6: Người nhu nhược làm sao dám nói tiếng yêu?

Nếu thật sự có ngày nào đó, cô nghĩ, người đầu tiên trốn chạy nhất định là cô, sau đó ở một nơi xa xôi, không ngừng lừa gạt bản thân, dùng khả năng đặc biệt đã luyện được trước đó để thay đổi ký ức, giả làm một người có bố mẹ khỏe mạnh, giả vờ vui vẻ để tiếp tục sống.

1.

Tình yêu ngọt ngào đó đi theo suốt những năm tháng học cấp ba trong những năm sau đó, có sự bầu bạn của Triệu Ngôn Thuyết, trong ngôi trường nổi tiếng khắt khe này, Long Vịnh Thanh không cảm thấy buồn chán, chỉ có điều cô vẫn không ham học hành lắm, trong giờ học thường không tập trung, thành tích luôn xoay vòng trong mười người học bét lớp, dần dần, cô và Triệu Ngôn Từ bị các thầy cô giáo liệt vào nhóm “vô vọng đối với các trường đại học danh tiếng”.

Khi thi đại học, Triệu Ngôn Thuyết sợ cô lại bạt mạng như lần thi lên cấp ba, sợ cô mệt lại sinh bệnh nặng, cũng không nỡ ép cô, cứ để cho cô thoải mái tinh thần thi cử, thi như thế nào cũng chẳng sao cả, dù sao anh cũng sẽ thi vào trường đại học tốt, tương lai sẽ có công việc tốt, anh sẽ nuôi cô.

Long Vịnh Thanh ôm tinh thần thoải mái như vậy bước vào phòng thi, kết quả là phát huy rất tốt, cuối cùng đậu vào một trường xếp hạng ba. Địa chỉ của trường đại học đó ở thành phố S, ngày nhận được giấy thông báo nhập học, cô vui mừng khôn xiết, không do dự chọn ngay chuyên ngành dễ nhất của trường đại học đó - ngành nghệ thuật làm vườn.

Còn Triệu Ngôn Thuyết và Vịnh Lục cùng thi vào một trường đại học nổi tiếng ở một thành phố gần đó, điểm thi của Triệu Ngôn Từ vẫn cứ kém đến mức chẳng buồn nhắc đến. Khi chọn trường, ba Triệu vứt cho anh một đống các danh sách, giới thiệu các trường mà chỉ cần đóng tiền là có thể vào học, Ngôn Từ tùy tiện chỉ vào một trường, giống như đang đùa, chọn một trường dạy nghề gần trường của Long Vịnh Thanh nhất, học nghề sửa chữa xe ô tô.

Ba mẹ Triệu gửi gắm hết niềm hy vọng vào Triệu Ngôn Thuyết, cũng không buồn tức giận với Triệu Ngôn Từ nữa. Triệu Ngôn Từ nhàn rỗi vui vẻ, sau khi thi xong, suốt cả mùa hè cứ lông bông ở bên ngoài suốt, nhiều lúc còn chạy đến thôn Long Sơn tìm Long Vịnh Thanh. Sau đó cứ ở lỳ trong nhà Long Vịnh Thanh đến mấy ngày, chẳng chịu quay về nhà trong thành phố.

Mùa hè sắp lên đại học này thực sự buồn chán đối với Long Vịnh Thanh, không những cô không được gặp Triệu Ngôn Thuyết, mà còn bị Triệu Ngôn Từ đeo bám, bắt cô chơi mấy trò chơi điện tử Quan Quan để lại. Cô vốn chẳng thích mấy trò chơi điện tử, nhưng cũng không cách nào từ chối được, bởi vì chỉ cần cô từ chối, Ngôn Từ lại nửa đùa nửa thật nhào sang bóp cổ cô, hoặc là đẩy cô ngã lên giường, đánh nhau như ngày còn nhỏ. Nhưng xét cho cùng họ đã không còn nhỏ nữa, làm sao có thể chơi vô tư như trước đây được nữa? Có một lần họ đang đánh nhau nhưng không ai chịu thua ai ở trên giường, mẹ Long đột nhiên đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hai người đang đè nhau ra đánh nhau trên giường, mặt đanh lại, hét ầm lên, “Hai đứa cút ra ngoài mau, như vậy còn ra cái thể thống gì nữa hả?” rồi đạp cửa đi ra ngoài.

“Tại cậu cả đấy, nhỡ mẹ tớ hiểu lầm thì sao?” Long Vịnh Thanh đẩy Triệu Ngôn Từ ra, vội vàng bò dậy, bực tức đá cho Triệu Ngôn Từ vẫn đang còn nằm trên giường một phát, sau đó xuống giường mang dép vào. Từ khe cửa, cô nhìn thấy Vịnh Lục đang đứng nhìn bên ngoài, từ khe cửa đó trừng mắt nhìn cô.

Cô biết, lần này, không những bị mẹ Long hiểu lầm, còn bị cả Vịnh Lục hiểu lầm nữa.

Sau đó là những lời răn đe của mẹ Long và ba Long, cuối cùng phạt không cho cô ăn cơm. Buổi tối, sau khi đứng ngoài cửa làm mồi hai tiếng cho lũ muỗi, còn kẻ cầm đầu gây ra tội lỗi Triệu Ngôn Từ lại làm như không xảy ra chuyện gì, cầm một cái đùi gà từ trong cửa đi ra, cười gian trá với cô, đã làm sai rồi mà còn không biết điều, “Ai bảo cậu không chơi điện tử với tớ? Đáng đời. Với trình độ đó của cậu, tớ chịu chơi với cậu đã xem như là coi trong cậu lắm rồi đấy. Nếu như có Quan Quan ở đây, tớ thèm vào chơi với cậu.”

Long Vịnh Thanh không vui, nghe nhắc đến tên Quan Quan, trong lòng bỗng nhiên chùng xuống.

Đã mấy năm rồi, Quan Quan không đến thôn Long Sơn nghỉ hè nghỉ đông nữa, cô cũng đã nhờ mẹ Long hỏi thăm chú Quan tình hình của Quan Quan, nhưng mỗi lần cũng đều là những thông tin sáo rỗng như “Nó rất tốt”, “Không cần phải nhớ nhung quá.”

Sau đó Long Vịnh Thanh lại nhờ Triệu Ngôn Thuyết, nhờ anh tìm ba Triệu hỏi thăm tình hình, lúc đó mới biết, thực ra chú Quan cũng đã lâu không về Nhật Bản, cũng có nghĩa là đã lâu rồi chú chưa hề gặp Quan Quan.

Mẹ Long nói, bệnh tình của mẹ Quan Quan kéo dài đến tận bây giờ đã là kỳ tích rồi, giờ sống được ngày nào tốt ngày ấy, đã hoàn toàn vứt bỏ điều trị, mà chú Quan và anh trai Quan Nhã Dương không chấp nhận với sự thật là bà ấy có thể chết bất kỳ lúc nào, trốn tránh suốt, không dám về Nhật Bản thăm bà ấy. Chỉ có Quan Quan, một mình túc trực bên cạnh mẹ cả ngày, việc học cũng phải nhờ giáo viên về nhà dạy kèm...

Biết được tin tức này, Long Vịnh Thanh trốn vào căn phòng Quan Quan từng ở, khóc rất lâu. Thực ra cô không cách nào tưởng tượng được, cũng không dám tưởng tượng, đối mặt với một người mẹ sắp chết, đối mặt với sự lựa chọn trốn chạy chỉ vì một câu nói “không chấp nhận sự thật”, ba và anh trai gần mấy năm không lộ diện, Quan Quan trơ trọi một mình không ai giúp đỡ, đã làm cách nào mà có thể tự mình chèo chống được? Làm cách nào để vừa chăm sóc, an ủi mẹ, vừa mong ngóng được gặp mặt ba và anh trai? Làm sao để vượt qua những đêm dài tít tắp trong tuyệt vọng ấy được.

Sau khi khóc xong, một mình cô vào thành phố tìm Triệu Ngôn Thuyết, nói anh nghĩ cách gọi điện thoại cho Quan Quan. Bởi vì những gia đình bình thường sẽ không mở dịch vụ gọi điện thoại quốc tế, cho nên Triệu Ngôn Thuyết đành phải đưa Long Vịnh Thanh đến công ty của ba Triệu. Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nhấc máy, nói toàn tiếng Nhật, giọng nói nhẹ nhàng, giống như vừa phải chạy tới, trong tiếng nói có mang theo hơi thở gấp gáp.

“Là Quan Quan phải không?” Long Vịnh Thanh không hiểu tiếng Nhật, nhưng cô nhận ra giọng của Quan Quan, hai tay nắm ống nghe, sốt ruột hỏi, “Là Quan Quan phải không? Chị là Long Vịnh Thanh, Long Vịnh Thanh ở thôn Long Sơn.”

“Chị Vịnh Thanh ạ?” Quan Quan vừa kinh ngạc vừa mững rỡ, dùng tiếng Hoa hỏi lại lần nữa, “Chị Vịnh Thanh hả? Em không nghe nhầm chứ, chị Vịnh Thanh, có thật là chị không?”

“Là chị thật mà, Quan Quan, đã lâu không gặp rồi...” Cô muốn hỏi “Em khỏe không?” Nhưng mấy chữ này nặng gần cả tạ, mắc ở trong lòng, không cách nào nói ra được. Có khỏe không? Làm sao mà khỏe cho được? Nhưng nếu như cô hỏi, Quan Quan nhất định sẽ trả lời, “Em rất khỏe, chị Vịnh Thanh, chị đừng lo lắng cho em.” Thế thì, hỏi như vậy có ý nghĩa gì đâu? Thế là cô âm thầm đổi chủ đề, “Quan Quan, bọn chị đều đã học đại học cả rồi, lần sau đến đây gặp bọn chị, chắc chắn em sẽ giật mình, chị đã cao một mét sáu rồi, Vịnh Lục cao hơn chị hai centimét, anh Ngôn Thuyết và Ngôn Từ còn kinh khủng hơn nữa, sắp cao đến một mét tám rồi...”

Cô kể lể một loạt chuyện, Quan Quan bên kia yên lặng lắng nghe. Một lúc sau mới nghe tiếng cười nhẹ, than thở, “Chị Vịnh Thanh, em rất nhớ mọi người, nhưng không cách nào vứt bỏ mẹ em lại được. Đợi đến khi bệnh của mẹ em tốt hơn, em sẽ lập tức về thôn Long Sơn thăm mọi người.”

Sống mũi của Long Vịnh Thanh cay cay, còn muốn nói gì đó, nhưng nghe thấy có tiếng bước chân chạy đến, tiếng đó giống tiếng gọi khẩn thiết, nói tiếng Nhật, Long Vịnh Thanh nghe không hiểu. Quan Quan dùng tiếng Nhật trả lời bên đó, tiếp theo vội vàng xin lỗi Long Vịnh Thanh: “Xin lỗi, chị Vịnh Thanh, em phải đi nấu thức ăn dinh dưỡng cho mẹ rồi, sau này chúng ra nói chuyện tiếp ...”

“Nhà em không phải có người giúp việc và người chuyên chăm sóc mẹ à? Sao mấy việc này em phải làm?” Long Vịnh Thanh nhíu mày, đau lòng hỏi.

“Thức ăn dinh dưỡng của mẹ em đều là công việc của người chuyên chăm sóc mẹ, nhưng người trước đó vụng về quá. Có lần còn đổ hết bát canh lên người mẹ, cho nên em cho người ta nghỉ việc rồi, người mới còn chưa đến, cho nên em đành phải tự làm, thực ra tìm một người thạo việc không dễ, em đã cho năm người nghỉ việc rồi, làm những việc này cũng đã quen rồi. Chị Vịnh Thanh, thật sự là không nói chuyện với chị được nữa, mấy người giúp việc đang gọi em, em đã dặn dò họ, ai cũng không được động vào thức ăn của mẹ em, cho nên canh của mẹ em đang sôi, họ cũng không dám động vào, em phải vào đó xem mới được.”

Quan Quan nói một tràng vừa nhanh vừa gấp, sau đó gác điện thoại, đi luôn, Long Vịnh Thanh vẫn đứng đó cầm ống nghe, cầm rất lâu mà không buông ra. Cô ngẩn người ra khoảng nửa phút, “cạch” một tiếng, bỗng nhiên vứt luôn điện thoại, phẫn nộ quay đầu hét lên với Triệu Ngôn Thuyết: “Ngôn Thuyết, anh có biết số điện thoại của chú Quan không? Em phải nói cho chú ấy biết, con trai nhỏ của chú ấy, Quan Quan nhỏ hơn chúng ta hai tuổi đó, hiện nay đang làm cái gì? Cậu ấy đang ở lứa tuổi đi học, không được đi học thì không nói làm gì, bây giờ là một người quản gia của một gia đình bên Nhật Bản, cái việc sa thải người làm trong nhà, là công việc mà những đứa con trai bằng tuổi cậu ấy phải suy nghĩ sao? Giờ này, đáng lẽ cậu ấy phải được đi đá bóng với bạn bè, một ngày vui vẻ bàn tán xem đội bóng nào mạnh hơn mới phải chứ? Cái gì mà không dám chấp nhận sự thật. TMD[1], họ không dám chấp nhận sự thật, dựa vào cái gì mà bắt Quan Quan một mình chấp nhận sự thật đó? Dựa vào cái gì?”

[1] TMD: một câu chửi thề.

May mà lúc này ba Triệu đi họp, không có ở văn phòng, thư ký ở bên ngoài hết hồn khi nghe thấy tiếng động ở phía trong, hoảng hốt chạy vào xem. Triệu Ngôn Thuyết nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu, bảo không có việc gì, để cô ấy đi ra ngoài trước, sau đó đi đến bên cạnh Long Vịnh Thanh, nhẹ nhàng xoa vai cô, “Vịnh Thanh, thực ra, chúng ta không có tư cách gì để trách chú Quan, mình không ở trong hoàn cảnh đó, chúng ta không có cách nào đặt mình vào vị trí đó để hiểu hết được cảm nhận của họ. Em thử nghĩ xem, nếu người đang bị bệnh sắp ra đi là mẹ Long, người đầu tiên muốn trốn chạy, không chấp nhận sự thật đó sẽ là ai chứ?”

“Đừng nói những đạo lý to tát đó với em, em không muốn nghe.” Long Vịnh Thanh tức giận bừng bừng, làm gì nghe những lời khuyên của Triệu Ngôn Thuyết, mặt tối sầm đẩy anh ra, xông thẳng ra khỏi văn phòng.

Thực ra, Long Vịnh Thanh cũng đang giận bản thân mình, khi ở thôn Long Sơn, cái gì Quan Quan cũng lo cho cô, không biết chịu thay cho cô bao nhiêu trận đánh, cũng không biết đã nói dối giùm cô bao nhiêu lần, bây giờ Quan Quan phải một mình chèo chống nhiều việc như thế, cô lại chẳng giúp gì được. Ngoài việc đòi công bằng cho Quan Quan, nổi giận, trách mắng chú Quan và Quan Nhã Dương qua điện thoại ra, những việc khác đều không được... Cô cảm thấy mình thật bất lực.

Về đến nhà, Long Vịnh Thanh rầu rĩ không vui suốt mấy ngày liền. Cô cũng đã từng suy nghĩ kĩ những lời nói của Triệu Ngôn Thuyết, nghĩ rằng, nếu người bị bệnh sắp chết đó là mẹ Long, người đầu tiên trốn chạy chấp không chấp nhận sự thật đó là ai.

Sẽ là ai? Trong ngôi nhà này, người nhát gan nhất, hèn nhát nhất, ngoài cô ra có ai đâu?

Đúng vậy, nếu quả thật có ngày hôm đó, cô nghĩ, người đầu tiên trốn chạy ...

Bởi vì quá yêu, cho nên không cách nào chấp nhận người mình yêu thương ra đi, thà rằng thay đổi ký ức, trong tim cô, trong tiềm thức của cô, suy nghĩ chân thực đúng là như vậy!

Nếu bản thân mình cũng là người hèn nhát, vậy thì, cô làm gì có tư cách giận chú Quan và Quan Nhã Dương chứ?

2.

Mùa hè buồn chán rồi cũng qua nhanh, chắng mấy chốc lại đến ngày nhập học vào đại học. Ba Triệu đích thân lái xe đưa Triệu Ngôn Thuyết đến trường học, bởi vì cùng một trường, nên cũng tiện chở Vịnh Lục đi luôn, còn Triệu Ngôn Từ làm người ta mất mặt bị vứt một bên, ba Triệu dứt khoát không thèm hỏi han, cử một tài xế đưa anh đi. Trước khi đi, Triệu Ngôn Từ lấy lý do trường gần, phải vòng về thôn Long Sơn, chở Long Vịnh Thanh đi cùng.

Trái ngược với sự khô khan và buồn chán ở trường cấp ba, môi trường của trường đại học hạng ba này, đối với một người thích lông bông như Long Vịnh Thanh thì đúng là thiên đường. Xa nhà rồi, bên cạnh lại không có Triệu Ngôn Thuyết quản lý, cô thoải mái rong chơi khắp nơi, ngày nào cũng trốn học đi gặp bạn bè với Triệu Ngôn Từ, chơi bời xả láng. Triệu Ngôn Từ đẹp trai, biết đánh nhau, gia đình lại có tiền, đi đâu cũng được mọi người hoan nghênh chào đón, đặc biệt là những học sinh, thanh niên chơi bời lêu lổng ở trong trường và trên đường phố. Chẳng bao lâu sau, tên tuổi Triệu Ngôn Từ đã lan rộng trên các con đường đại học xung quanh đó, hơn một nửa những thanh niên, học sinh ham chơi đó, gặp Ngôn Từ phải mời anh hút thuốc, đấm lưng, gọi anh là anh Ngôn Từ. Mà Long Vịnh Thanh suốt ngày được Ngôn Từ kéo theo bên mình, lâu dần, những người đó liền cười đùa gọi cô là “chị dâu”, mỗi lúc như vậy, Triệu Ngôn Từ luôn kích động, nhảy lên, nửa thật nửa đùa đánh cho người ta một trận, “Chị dâu cái gì, đây là người anh em, người bạn tốt của anh, không phải là quan hệ chán ngắt ấy đâu, sau này phải biết quan sát một chút, gọi là chị Vịnh Thanh nghe chưa?”

Long Vịnh Thanh mặc dù chẳng hề ủng hộ việc Triệu Ngôn Từ cứ hở ra là đánh người, nhưng lại rất hài lòng với câu nói này. Họ quả thật là bạn tốt, hơn thế nữa, phải làm bạn suốt cả đời, điều này đã xác định từ hồi còn nhỏ, không ai được thay đổi cả.

“Anh còn nói Ngôn Từ thích em, tuyệt đối không có khả năng, bây giờ ai bảo em qua lại với Ngôn Từ liền bị cậu ấy đánh cho một trận, đây là biểu hiện của việc thích người khác à? Xùy, lại đọc sách à, anh thông minh thật, chỉ có duy nhất việc này, xem ra anh nhầm rồi.” Cuối tuần, Long Vịnh Thanh trốn đi sang thành phố bên cạnh, âm thầm hẹn hò với Triệu Ngôn Thuyết, không chỉ nói một lần với anh như vậy.

“Thật không?” Triệu Ngôn Thuyết và cô dựa vào vai nhau ngồi trên thảm cỏ trong công viên Sâm Lâm. Diện tích của công viên này rất lớn, cho dù lượng khách cuối tuần rất đông cũng không thấy ồn ào, hơn nữa họ cố ý chọn những nơi vắng vẻ yên tĩnh, xung quanh gần như không nhìn thấy ai. Nghe những lời cô nói, anh cũng không cãi, cúi đầu lật một quyển sách nguyên tác tiếng anh. Anh học chuyên ngành tài chính, bài vở rất nhiều, hơn nữa anh lại chọn học ba ngoại ngữ, thời gian ở trường, ngoài ăn cơm là học bài, đến việc đi vệ sinh mà còn bị anh bảo là tốn thời gian, đúng là khác nhau một trời một vực so với tư tưởng tệ hại của Long Vịnh Thanh, vào đại học chỉ để dễ tìm được việc làm, “Anh cũng hy vọng là anh đoán sai rồi.”

“Chắc chắn anh nhầm rồi, em và Ngôn Từ cho dù có ôm nhau lăn trên giường, cũng chẳng có cảm giác gì cả.” Long Vịnh Thanh bĩu môi, dựa đầu vào vai anh, móc điện thoại trong túi anh ra, tự tìm trò chơi cho mình, “Thực ra chúng ta đều lớn rồi, hơn nữa cũng không phải là mối quan hệ xấu xa gì, chắc chẳng cần phải giấu giấu giếm giếm gì nữa rồi nhỉ? Mỗi lần các bạn cũng lớp đi giao lưu kết bạn tâm giao, em không biết có nên đi cùng hay không, nếu đi, em cảm thấy có lỗi với anh, nếu không đi, lại bị bạn bè cười nhạo, bảo giả làm ra vẻ thuần khiết.”

Triệu Ngôn Thuyết đang chăm chú vào quyển sách tiếng anh trên tay, không nghe rõ cô đang nói gì, chỉ nghe thấy mấy chữ kết bạn tâm giao, cơn ghen nổi lên, nhíu mày không vui nhìn cô, “Giao lưu kết bạn? Em nói em đi giao lưu kết bạn hả?”

“Anh ghen à?” Long Vịnh Thanh thấy anh hiểu lầm cũng chẳng thèm giải thích, cười “hí hí” nháy mắt với anh, hình như rất thích nhìn thấy dáng vẻ lên cơn ghen của anh, cố ý lừa anh, nói: “Đúng rồi, em không chỉ đi giao lưu kết bạn tâm giao, hơn nữa còn làm vương làm tướng ở quán bar đó, mọi người đều gọi em là nữ vương quán bar nữa... Đợi đã, cái cô Giang Lệ Vũ này là ai? Sao bọn anh lại gọi cho nhau nhiều thế này?”

Cô nghịch điện thoại của anh, không tránh khỏi việc mở nhật ký cuộc gọi ra, nhìn thấy có ba mươi cuộc gọi, tất cả đều là số của một cô gái, ngay lập tức nâng cao cảnh giác, vội vàng mở tin nhắn ra, quả nhiên hai người nhắn tin cho nhau cũng rất nhiều lần. Không ngờ có một tin nhắn với nội dung như sau: Đợi em một lát, em sẽ đến ngay, hơn nữa sẽ mang cho anh một niềm vui bất ngờ, anh chờ nhé.

Nhìn thấy tin nhắn thân mật như vậy, Long Vịnh Thanh nổi cơn ghen lên, đưa màn hình đến sát mặt anh, phẫn nộ chất vất anh, “Mỗi ngày đều gọi điện, nhắn tin, liên lạc mật thiết hơn giữa em và anh, người con gái này rốt cuộc là ai?”

“Long Vịnh Thanh, em có biết không, tin nhắn và nhật ký cuộc gọi thuộc về bí mật cá nhân, sao em lại tùy tiện mở ra xem như vậy?”. Triệu Ngôn Thuyết vươn tay ra chụp lấy điện thoại.

Anh vốn là một người đàng hoàng, đối với những vấn đề về đạo đức và lễ nghĩa, anh vốn có những qui tắc bảo thủ không phù hợp với độ tuổi, yêu người không biết xấu hổ như Long Vịnh Thanh quả đúng là một kỳ tích. Anh không hiểu tại sao, nhưng vẫn cảm thấy ngọt ngào như ăn mật, hơn nữa còn không bao giờ chê bai cô điều gì, sẽ dạy dỗ cô một lúc mới bắt đầu giải thích, cũng giống như dạy bảo cô lúc còn nhỏ, phải tự mình làm bài tập vậy, đơn thuần chính là chỉnh đốn cô theo phản xạ có điều kiện, không hề có ý gì khác. Nhưng những lời nói lần này, Long Vịnh Thanh lại nghĩ khác, giống như sau khi bị cô phát hiện bí mật anh đang qua lại với người khác, thẹn quá hóa giận mới dạy dỗ cô, cô càng nổi điên hơn, không thèm quan tâm đến cái gì nữa, giật điện thoại gọi điện cho Giang Lệ Vũ.

Có người bắt điện thoại ngay, cô không đợi cho bên kia nói gì, hét luôn một câu, “Tôi cảnh cáo cô, lần sau tránh xa Triệu Ngôn Thuyết ra một chút, nếu không...”

Triệu Ngôn Thuyết quả thật không ngờ được Long Vịnh Thanh lại dám làm việc bất lịch sự như thế ngay trước mặt mình, khuôn mặt biến sắc, chồm qua giật mạnh điện thoại, vừa ngăn Long Vịnh Thanh lại, vừa xin lỗi người phía đầu dây bên kia.

“Xin lỗi nhé, chỉ là một chút hiểu lầm... Ờ, đúng vậy... Không hiểu phép tắc lắm... xin lỗi...”

Xen kẽ là tiếng la hét của Long Vịnh Thanh, sau khi bị người ta cười nhạo cho một trận, tắt điện thoại, Triệu Ngôn Thuyết cảm thấy mình chẳng còn chút tôn nghiêm nào cả, lại sợ Long Vịnh Thanh gọi điện làm phiền người ta, anh đành phải tháo pin ra, vứt vào hồ nước bên cạnh thảm cỏ.

“Triệu Ngôn Thuyết, anh thả tôi ra, rốt cuộc anh có ý gì hả? Người con gái đó là ai?”

Người ta nói, người phụ nữ đáng sợ nhất là khi lên cơn ghen, Triệu Ngôn Thuyết bây giờ mới thấu hiểu được điều này, anh vất vả lắm mới giữ không cho tay chân của cô đánh đấm loạn xạ, nhưng không cách nào ngăn được tiếng la hét của cô, cuối cùng không còn cách nào, đành phải cúi người xuống, dùng môi mình chặn miệng cô lại.

Rất nhiều người nói, hai người đang yêu ở xa nhau, kéo nhau lên giường là việc làm đầu tiên khi gặp mặt. Họ chưa phát triển đến mức độ đó, khi gặp nhau, chỉ lén lúc trốn vào trong nhà vệ sinh, hôn nhau rất lâu trong đó, gửi gắm hết nỗi khổ sở vì nhớ nhung vào những nụ hôn.

Mặc dù đã hôn rất nhiều lần, nhưng Long Vịnh Thanh vẫn chẳng khá lên được chút nào. Chỉ cần môi của Triệu Ngôn Thuyết dán lên môi cô, cả người cô lập tức mềm nhũn, cả người tê dại không nhúc nhích nổi, cơn giận trước đó cũng đã lắng xuống ít nhiều.

Triệu Ngôn Thuyết hôn cô, thấy cô đã bình tĩnh trở lại, mới dần dần nhích môi ra, cách khuôn mặt cô khoảng một centimét, nhìn cô, “Đó là bạn học của anh, bài tập điều tra thị trường của học kỳ này, hai bọn anh ở chung một nhóm, phải viết báo cáo với nhau. Tin nhắn em đọc được, là những tin nhắn bọn anh hẹn gặp nhau thảo luận về báo cáo, địa điểm là căng tin sinh viên của trường, nói như vậy em vừa ý rồi chứ?”

“Thật à?” Cô trề đôi môi bị hôn hơi sưng lên, có vẻ không hài lòng lắm.

“Thật mà.” Anh chăm chú gật đầu.

“Anh thề?” Cô vẫn không tha.

“Anh thề!”

Anh cúi đầu và cọ cọ vào mũi cô, hôn lên môi cô lần nữa. Hôn được một chút, Long Vịnh Thanh tình cảm lại trào dâng, đẩy nhẹ anh ra, cười gian ghé sát vào tai anh thì thào, “Triệu Ngôn Thuyết, anh có muốn làm không?”

“Làm cái gì?” Triệu Ngôn Thuyết theo phản xạ có điều kiện hỏi lại, vừa hỏi xong lại cảm thấy câu hỏi của mình ngu ngốc không chịu nổi, vừa ngượng vừa xấu hổ bò dậy từ người cô, nghiêm mặt trách móc cô, “Những lời này mà em cũng nói được à?”

“Sao lại không nói được?” Long Vịnh Thanh lè lưỡi với anh, “Anh là người yêu của em, sao em lại không nói được? Hơn nữa, em chờ anh mở miệng nói ra, thì phải chờ đến bao giờ? Tám mươi tuổi hay là chín mươi tuổi?”

“Nói tóm lại, bây giờ không được, chúng ta vẫn đang là học sinh.” Khuôn mặt Triệu Ngôn Thuyết ửng đỏ.

“Triệu Ngôn Thuyết, anh đúng là bằng chứng sống của đá hóa thạch.” Long Vịnh Thanh không vui ngồi dậy, ghé sát vào anh tiếp tục hỏi, “Vậy khi gặp em, anh có động lòng không? Chẳng nhẽ anh chẳng hề muốn em chút nào...”

“Long Vịnh Thanh...” Triệu Ngôn Thuyết nghiêm mặt lại, nhíu mày, điệu bộ kỳ cục, “Em còn nói linh tinh, anh sẽ về trường ngay lập tức, anh chẳng có thời gian ở đây để làm loạn với em đâu.”

“Em làm loạn?” Long Vịnh Thanh như một con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy cả người lên, chỉ vào Triệu Ngôn Thuyết chất vấn: “Bây giờ anh muốn đuổi em phải không? Anh không muốn nhìn thấy em thì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo như vậy.”

“Anh chỉ nói em là đừng làm loạn, có nói không muốn nhìn thấy em đâu?” Long Vịnh Thanh thấy cô trở mặt còn nhanh hơn cả trở lòng bàn tay, cảm thấy thực sự bị cô đánh gục.

Từ nhỏ đến lớn, Long Vịnh Thanh, tiểu yêu tinh chuyên giày vò người khác không hề thay đổi, vô lại, mặt dày, làm việc không tính đến hậu quả, những cuộc hẹn hò từ khi vào đại học cũng vậy. Trong đầu cô hình như không có sự tồn tại của cụm từ “thông báo trước”, từ trước đến nay đều là, tối hôm trước đột nhiên gọi điện thoại, bảo ngày mai sẽ đến. Mỗi khi như vậy, cho dù anh bận như thế nào đi chăng nữa, cũng phải lập tức gác công việc lại, đi chơi cùng cô, cũng giống lần này, để có thời gian rảnh cho ngày hôm nay, đêm qua anh đã thức trọn đêm viết báo cáo, chưa ngủ phút nào, buổi sáng phải vội vàng chạy ra bến xe đón cô, còn cô ăn no ngủ kĩ, hoàn toàn không quan tâm đến nỗi vất vả của anh, kéo anh đi chơi khắp nơi. Khó khăn lắm mới được ngồi nghỉ một chút, cô lại năm lần bảy lượt gây chuyện, không ngừng giày vò anh, anh thật sự cảm thấy mệt chết đi được, anh ngồi lặng lẽ, quay đầu đi nơi khác, quyết định lạnh nhạt với cô một lúc, để cô tự thức tỉnh về những hành vi của mình.

Nhưng mà trong từ điển của Long Vịnh Thanh căn bản không hề có hai từ thức tỉnh, Triệu Ngôn Thuyết không thèm để ý đến cô, cô chỉ nghĩ là, điều cô nghi ngờ đã được chứng minh, cô phẫn nộ giơ chân lên đá vào anh.

Bắp chân của Triệu Ngôn Thuyết bị đôi giày da của cô đá trúng mấy lần, đau buốt từng đợt, nhưng cô vẫn chẳng tỏ ra áy náy chút nào cả. Lúc đó anh cũng phát bực, mặt đanh lại hét lên với cô, “Long Vịnh Thanh, chính cái kiểu được nuông chiều rồi ngang ngược, thích gì làm nấy của em làm người ta cảm thấy chán ghét. Đúng vậy, anh không muốn nhìn thấy em, em đi đi.”

Câu nói này vừa ra khỏi cửa miệng, không những Long Vịnh Thanh, đến cả Triệu Ngôn Thuyết cũng sững sờ, không khí ngượng ngập khoảng vài giây, Long Vịnh Thanh phẫn nộ quay lưng, bỏ chạy như bay ra khỏi công viên.

3.

Sau khi chạy ra khỏi công viên Sâm Lâm một lúc, Triệu Ngôn Thuyết cũng không hề đuổi theo, một mình Long Vịnh Thanh đi lững thững trên con đường xa lạ, cô cúi đầu, đếm bước chân mình, càng đếm càng thấy tâm trạng nặng nề.

Ba ngàn sáu trăm tám mươi chín... Ba ngàn sau trăm chín mươi chín... Ba ngàn sáu trăm chín mươi mốt...

Cô đã đi được ba ngàn sáu trăm chín mươi mốt bước chân, không kể lúc bắt đầu chạy, đi đúng một tiếng đồng hồ.

Trước đây cũng đã từng cãi nhau, nhưng lần nào, cô nhiều nhất chỉ đi khoảng ba bước, anh nhất định sẽ đuổi theo. Cho dù cô không nói gì, giận dỗi, làm mặt lạnh không nói gì với anh, anh tuyệt đối cũng sẽ không để cô đi một mình với quãng đường dài như vậy, anh luôn lặng lẽ đi theo. Cho đến khi cô không giận nữa, quay đầu lại pha trò với anh, anh mới nhíu mày, bước nhanh lên vài bước, nắm lấy tay cô, đi tiếp về phía trước.

Cảm giác mất mát lớn dần trong lồng ngực, lần đầu tiên trong đời Long Vịnh Thanh có cảm giác đau đớn. Cô đứng ở vạch kẻ đường dành cho người đi bộ ở ngã tư chờ đèn xanh, không đếm bước chân mình được nữa, cô đành đếm những vạch đen trắng ở trước mặt, hình như chỉ có vậy mới có thể chuyển hướng chú ý của mình sang nơi khác, mới không cảm thấy trong lòng mình mỗi lúc một đau đớn hơn.

Thực ra cô cũng không hề đê tiện như thế, không nhất quyết bắt anh phải làm gì, hỏi những câu về quan hệ nam nữ, chẳng qua muốn thử anh một chút, xem vị trí của mình trong trái tim anh, muốn xác nhận lại lần nữa, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, bản thân mình còn có sức hấp dẫn đối với anh nữa hay không. Trước đây khi còn ở thôn Long Sơn cô cảm thấy rất tự tin về bản thân mình, nhưng sau khi đến thành phố S học đại học, cô dần dần mất đi sự tự tin, vẻ ngoài không thuộc dạng xuất sắc nhất, đầu óc cũng không thông minh, tương lai rõ ràng là rất mù mịt. Con mọt gạo chờ anh đến nuôi, rốt cuộc còn điểm gì để đáng cho anh ấy yêu?

Cho nên cô muốn có một vài ràng buộc với anh ấy hơn. Về đầu óc, đương nhiên cô không bằng anh, vậy thì ít nhất, ở những mặt khác...

Anh hoàn toàn không hiểu nỗi sợ hãi trong lòng cô, cô vốn không đê tiện như vậy, nói ra những lời đó, bản thân cô cũng cảm thấy rất khó xử, lại còn bị anh trách móc, không còn gì tồi tệ hơn việc này nữa rồi.

Long Vịnh Thanh đá vào vỏ lon nước ngọt ai vứt lung tung dưới chân mình, tâm trạng suy sụp, cánh tay đụng vào ba lô sau lưng, mới đột ngột nhớ ra, cô mới xin ba Long mua di động cho mình. Lần này đến, cô định sẽ âm thầm lén lút nhập số điện thoại của mình vào máy của anh, sau đó trên đường về, nhắn tin cho anh, làm cho anh hết hồn. Việc này bây giờ, xem như không còn có khả năng nữa rồi.

Thời gian buồn bã trôi qua chậm rì, cô tưởng rằng đã đợi rất lâu rồi, nhưng thực ra mới được vài giây. Đèn xanh chưa bật lên, bên cạnh có người không tuân thủ luật lệ giao thông, vội vàng đi qua đường, tinh thần đang hoang mang, tưởng đèn xanh bật lên rồi, cũng đi theo người đó, hoàn toàn không để ý rằng, trên đường vẫn có xe qua lại, một chiếc xe taxi đang lao đến, vốn đang định tăng tốc, nhân lúc đèn xanh vẫn còn vài giây cuối cùng, phóng qua con đường rộng rãi này, ai biết rằng, đúng lúc này, Long Vịnh Thanh cũng đang hoang mang đi qua bên này đường. Đúng vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó, thời điểm có thể xảy ra thảm kịch này, may mắn thay, đằng sau có người dùng hết sức bình sinh kéo cô lại, mới có thể kéo cô từ Quỉ môn quan trở về.

Long Vịnh Thanh đang đi bình thường, đột nhiên có người kéo giật ngược lại một phát, cả người ngã lăn về phía sau, nằm đè lên một người nào đó. Lúc này, cô mới định thần lại, nhìn thấy một chiếc xe taxi chỉ cách cô vài milimét vọt qua trước mặt cô, còn ân nhân vừa kéo cô lại đang nằm phía dưới, làm đệm thịt cho cô.

“Xin lỗi ạ... Đè phải chú rồi...” Long Vịnh Thanh bừng tỉnh, như vừa quay lại nhân gian, vội vàng bò dậy khỏi “ân nhân”, vừa xin lỗi, vừa cảm ơn, “Cảm ơn... Cảm ơn đã cứu cháu.”

“Không sao...” “Ân nhân” hình như bị té không nhẹ, nghiêng người ôm lấy cánh tay, mặt cũng đang cúi xuống, hình như rất đau đớn, dưới cánh tay hình như có máu rịn ra, chứng tỏ lúc nãy ngã xuống, cánh tay chạm đất trước nên bị thương.

Long Vịnh Thanh rất áy náy, đưa tay ra đỡ người đó mới nhìn thấy khuôn mặt người đó đang từ từ ngẩng lên, cô sững người ngay lập tức, “Lâm Quốc Đống.”

Đúng là Lâm Quốc Đống, Long Vịnh Thanh đã từng gặp người đàn ông kỳ lạ này mấy lần ở quê, mấy năm rồi không gặp nhưng ông cũng chẳng có gì thay đổi, chỉ là bây giờ nửa người đang nằm trên mặt đất, trông có vẻ hơi thê thảm.

Ở thành phố xa xôi cách thôn Long Sơn mấy trăm ki lô mét này mà vẫn gặp người mình hơi không ưa, Long Vịnh Thanh khó tránh khỏi cảm thấy chán nản, nhưng nghĩ lại người này vừa cứu mình, cô cũng không thể nào bất lịch sự, quay người bỏ đi như trước đây, đành phải rầu rĩ hỏi thăm một tiếng, “Tại sao lại là chú? Chú có sao không ạ? Có cần đi bệnh viện không?”

“Không sao, không sao.” Thấy Long Vịnh Thanh không quay người đi, ngược lại còn cúi xuống nói chuyện nhiều như vậy, Lâm Quốc Đống sợ hãi lắc đầu liên tục, “Bị thương một chút này không sao đâu, chỉ cần cháu không bị sao là tốt rồi.”

“Chú nói vậy là sao? Muốn cháu áy náy ạ?” Long Vịnh Thanh thật ra không quen được một người xa lạ tỏ ra quá quan tâm, nghe thấy khó chịu, thế là xịu mặt lại, đỡ ông dậy.

“Không phải, không phải, ý chú là bị thương một chút như vậy, không cần đi bệnh viện, chú tự băng bó được...” Lâm Quốc Đống đứng dậy, chân hơi run run, hình như chân cũng bị thương. Nhìn thấy dáng vẻ Lâm Quốc Đống như vậy, cho dù không thích người này như thế nào đi chăng nữa, Long Vịnh Thanh cũng cảm thấy day dứt, vội vàng ngắt lời, “Hay là cứ đi bệnh viện đi, nhỡ may nhiễm trùng thì sao?”

Lâm Quốc Đống không từ chối nữa, nói xe của ông đậu cách đây không xa lắm, bảo cô dìu ông qua đó. Hai người lên xe, đến bệnh viện gần nhất, lấy số, vào khám, tất cả đều thuận lợi, vết thương ở trên tay không sao, chỉ bị thương ngoài da, khâu hai mũi là xong, vết thương ở chân lại hơi phiền, mặc dù nhìn thì không sao, nhưng không đi đứng bình thường được, bác sĩ nghi ngờ khớp gân ở chân có vấn đề, bắt Lâm Quốc Đống phải nằm viện hai ngày.

Việc này làm Long Vịnh Thanh hơi khó xử, “Chú nằm viện theo dõi, chắc không cần cháu ở lại phải không, cháu cãi nhau với bạn, chẳng biết đi đâu, cũng không có tiền ở nhà khách, chú xem như vậy được không? Cháu về trường trước, cháu để lại số điện thoại cho chú. Nếu như xảy ra chuyện gì, chú cứ gọi điện cho cháu, tiền điều trị cháu sẽ nói với ba mẹ, nghĩ cách gửi lại cho chú.”

Lâm Quốc Đống vốn định nói không cần cô phải trả tiền điều trị, nhưng vừa nghe Long Vịnh Thanh nói đưa số điện thoại, liền vội vàng gật đầu, lúc gần đi, còn hỏi Long Vịnh Thanh còn tiền đi xe về thành phố S hay không, nếu như không có, có thể cho cô mượn tạm.

“Không cần đâu ạ, cháu còn tiền đi xe, cháu không nghèo đến mức ấy đâu, hơn nữa là cháu mắc nợ chú, sao còn cầm tiền của chú được?” Long Vịnh Thanh dần dần có cảm tình với người đàn ông vốn rất đáng ghét này, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy hơi nghi ngờ, làm sao Lâm Quốc Đống biết rõ cô về thành phố S, hơn nữa mình hại ông bị thương, trong lòng đã rất áy náy rồi, nên cũng không nghĩ nhiều nữa, để lại số điện thoại rồi ra khỏi bệnh viện.

4.

Ra khỏi bệnh viện, cô gọi một chiếc xe đến trường của Triệu Ngôn Thuyết, trước khi quay về trường ghé thăm Vịnh Lục một lát, nhân tiện... À, nhân tiện xem Triệu Ngôn Thuyết đã về chưa. Nếu anh không đi tìm cô thật, đã quay về ký túc xá, vậy thì sau này, cô không thèm đến tìm anh nữa. Mặc dù cô chẳng có chí khí, chẳng có tiền đồ, nhưng cô vẫn còn có chút ít sĩ diện nhỏ nhoi.

Xuống khỏi xe taxi, từ đằng xa, cô đã nhìn thấy huy hiệu sáng chói của trường đại học Q, nhiều nữ sinh viên dịu dàng, xinh đẹp ôm cặp sách ra ra vào vào trước cổng trường, cảnh tượng tích cực phấn đấu đó đúng là khác hẳn một trời một vực với một trường đại học hạng ba như trường của cô, cô đứng ở cổng trường, ngắm cái huy hiệu biểu tượng cho sự kỳ tài xuất chúng kia, sự tự ti và nỗi mất mát đã bị cô chôn sâu trong tim lại trỗi dậy lần nữa, nó lớn dần lên thành hình thù mà cô không thể nào tưởng tượng được, hai chân cô như bị đóng chặt xuống mặt đất, không cách nào đi tiếp được nữa.

Lúc này, đột nhiên điện thoại di động trong ba lô đổ chuông. Cô lấy máy ra, là một số lạ hoắc cô chưa từng gặp, do dự một lúc rồi nhấn nút nghe. Phía bên kia điện thoại truyền đến tiếng thổi vi vu của gió, tiếp theo là một giọng nói quen thuộc, giống như ở một nơi xa xôi nào đó vọng lại, “Chị Vịnh Thanh, bây giờ chị đang ở đâu? Em muốn gặp chị.”

Giọng nói này, mặc dù trầm hơn nhiều so với mấy năm trước đây, nhưng ngữ điệu mềm mại, cách phát âm pha lẫn ngữ điệu của người Nhật Bản rất đặc biệt này, chắc chắn không phải ai khác, là Quan Quan.

“Quan Quan?” Cô nghi hoặc hỏi lại, có chút không tin vào tai mình, ba Long gửi điện thoại di động này cho cô, cô mới nhận được một ngày, số điện thoại chỉ có ba mẹ Long mới biết, cô còn chưa kịp nói cho Vịnh Lục và Ngôn Từ biết nữa, làm sao Quan Quan biết được?

“Là em, chị Vịnh Thanh, em đến thôn Long Sơn, hỏi ba Long địa chỉ trường và số điện thoại của chị, bây giờ em đang ở dưới ký túc xá của sinh viên nữ, các bạn học của chị nói với em, chị đi ra ngoài, chưa về, bây giờ chị ở đâu? Em muốn đi tìm chị.” Giọng nói của Quan Quan rất gấp gáp, mang theo cả sự mệt mỏi không che giấu được nữa.

“Em đến Trung Quốc rồi à?” Long Vịnh Thanh kinh ngạc, đồng thời không thể không nghĩ đến một vấn đề khác, thế thì mẹ Quan Quan giờ ra sao? Không hiểu tại sao, nghĩ đến đây, cô có một dự cảm không lành, “Chị ở một thành phố gần đó, ở trường của Vịnh Lục, lát nữa sẽ về ngay, đợi...”

Cô chưa nói xong, đã bị ngắt lời. Quan Quan nghe cô nói ra vị trí của cô, chẳng suy nghĩ gì cả, nói luôn: “Em sẽ qua đó ngay, chị Vịnh Thanh, chị nhất định phải chờ em.”

Sau đó dập điện thoại ngay, Long Vịnh Thanh còn không có cơ hội nói “Đừng đến, chị sẽ về ngay” nữa.

Hoặc nói cách khác, thực ra trong lòng cô cũng muốn Quan Quan đến đây. Quan Quan đến đây rồi, ít nhất cô cũng đường đường chính chính có lý do đi tìm Triệu Ngôn Thuyết, bạn cũ gặp nhau, vẫn còn có thể diện hơn là tức tối bỏ đi, còn dai như đỉa đói đi giảng hòa với anh.

Với suy nghĩ này, tạm thời cô không cần đến đại học Quan Quan nữa, thế nên cô quay người đi qua con đường bên cạnh trường, tìm một khách sạn nhỏ cho thuê phòng theo giờ gần đó, định vào đó ngủ một lúc, nhưng sau khi vào đó mới phát hiện, khách sạn này hình như mở ra để dành cho sinh viên “thực hành chuyện người lớn”. Cô mới đi vào một chút, nhìn thấy ba, bốn cặp nam nữ sinh viên tay trong tay từ trong đó bước ra, cô vòng qua mấy đôi nam nữ đó, cầm chìa khóa bước vào phòng mình, đóng cửa lại, ngã lên trên giường, chẳng bao lâu sau chìm vào giấc ngủ.

Lúc cô đang ngủ ngon, điện thoại di động báo chuông nhận được tin nhắn, cô lơ mơ mở điện thoại xem, là tin nhắn của Lâm Quốc Đống, hỏi cô đã về thành phố S chưa, nói vết thương của mình không sao, không cần cô phải trả tiền điều trị, cuối cùng còn có một câu nói lạ lùng: Mấy năm nay cháu sống rất tốt, thực ra chú không nên làm phiền cháu, nhưng chú không kiềm chế được bản thân mình, bởi vì hiện nay, cháu là niềm hy vọng duy nhất để chú sống trên cõi đời này.

Long Vịnh Thanh đang ngủ mơ màng, chỉ đọc được một nửa, rồi nhấn nút quay trở lại, mắt nhắm mắt mở đánh hai chữ, “cảm ơn”. Cảm ơn Lâm Quốc Đống không bắt cô trả tiền điều trị, câu nói lạ lùng sau đó, cô không hề đọc được.

Buông điện thoại xuống, lại ngủ thêm một lúc. Khi trời sắp tối, cuối cùng cô cũng nhận được điện thoại của Quan Quan, Quan Quan nói đã đến trước cổng trường đại học Q, hỏi cô đang ở đâu, cô ngồi dậy, nhìn lên móc chìa khóa ở đầu giường, mơ hồ trả lời, “Khách sạn Di Tình ở con đường bên cạnh đại học Q, phòng 334, chị nghĩ chắc phải hai tiếng nữa em mới tới, nên đi tìm chỗ ngủ một lúc.”

Sau khi dập điện thoại khoảng năm phút, cô nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, “cốc cốc cốc” vang lên một tràng, cô nhảy xuống giường, vuốt gọn mái tóc chắn ngang vai, mở cửa phòng, lập tức bị một chàng trai đầy nét bụi trần ôm trọn vào lòng.

“Chị Vịnh Thanh, cuối cùng đã gặp được chị rồi.”

Chàng trai đó thì thào bên tai cô, mặc dù cô biết người đến là ai, nhưng mà quả thật cũng bị người đó làm cho hết hồn. Họ không gặp nhau đã mấy năm rồi, Quan Quan đứng trước mặt cô đây, ngoài khuôn mặt vẫn còn giữ những nét của ngày xưa ra, còn lại đều khác hẳn. Long Vịnh Thanh giơ tay lên, định xoa đầu Quan Quan như ngày còn bé, nhưng vừa giơ tay lên, nhưng cuối cùng chỉ dừng lại được ở vị trí cao hơn cô khoảng một cái đầu, sờ thấy tóc của Quan Quan, vóc dáng cao lớn của cậu chẳng khác Triệu Ngôn Thuyết là mấy, cô còn nhớ lần cuối cùng tiễn Quan Quan ra sân bay, Quan Quan chỉ cao gần bằng cô, cô không kìm được kinh ngạc than thở, tốc độ dậy thì của con trai làm người ta thực sự cảm thấy kinh ngạc.

“Quan Quan, được rồi, được rồi mà, em mà cứ ôm chị như thế này, nhỡ bị người ngoài nhìn thấy sẽ tưởng hai chị em mình là học sinh lén lút ra đây hẹn hò bây giờ.” Long Vịnh Thanh vỗ vào đầu cậu, nhẹ nhàng đẩy Quan Quan ra, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt anh, lại nhéo mặt anh như khi còn nhỏ, “Đã lớn thành một anh chàng đẹp trai rồi, chắc giờ có nhiều em gái mê em lắm hả?”

Quan Quan nhướn môi cười với Long Vịnh Thanh, nụ cười đó vẫn ấm áp và mềm mại như ngày Quan Quan còn nhỏ, giống như cơn gió nhẹ thổi qua ruộng lúa mạch, cho dù bất cứ lúc nào nhìn thấy cũng đều có thể dễ dàng chữa được nỗi đau khổ trong lòng của Long Vịnh Thanh, cô cũng vui vẻ cười theo, “Sao tự nhiên em về nước vậy?” Cũng không thông báo trước một tiếng, để chị tổ chức ‘một tiểu đoàn’ ra sân bay đón em?”

“Một tiểu đoàn” ra đón tại sân bay mà Long Vịnh Thanh nói, gồm có ba Long, mẹ Long, Vịnh Lục, Ngôn Thuyết, Ngôn Từ và cô, những khi ba Triệu không bận cũng sẽ đi theo, mẹ Triệu chưa đi lần nào, bởi vì lúc đó ông nội gia đình họ Triệu còn sống, bà khó đi ra khỏi nhà được.

“Tự nhiên em muốn đến, đột nhiên muốn nhìn thấy chị Vịnh Thanh, nên đặt vé đi liền.” Quan Quan cúi xuống nhìn Long Vịnh Thanh cười, có vẻ như vừa trút được những nỗi căng thẳng trong lòng, lộ ra vẻ mệt mỏi, ngồi thừ trên sofa cạnh cửa, ngẩng đầu nhìn cô cười khổ sở, “Có điều, vừa đi máy bay, vừa đi xe hơi, di chuyển cả một ngày trời, đúng là mệt thật.”

“Ngốc ạ, ai bảo em gấp gáp làm chi? Em không đến đây, chị cũng sẽ trở về thành phố S ngay lập tức.” Long Vịnh Thanh vỗ đầu Quan Quan, trong lòng trào dâng nỗi thương xót.

“Ba Triệu cho tài xế đến đón em, nên em đến đây gặp chị vẫn nhanh hơn một chút.” Quan Quan vẫn giữ nụ cười.

“Nhanh hơn một chút, chậm hơn một chút thì có sao đâu?” Long Vịnh Thanh nhíu mày, có chút bực bội vò đầu tóc của Quan Quan cho rồi tung lên, “Chị cũng đâu có chạy trốn, lúc nào gặp mà chẳng được?”

“Không được.” Quan Quan nắm lấy tay cô, nắm thật chặt, nụ cười dần trở nên méo xẹo, cuối cùng trở thành một nụ cười đau khổ làm người ta xót xa, “Em nhất định phải gặp chị sớm, để chứng tỏ rằng em vẫn còn sống... Chị Vịnh Thanh, mẹ em mất rồi.”

Quả nhiên...

Điều này sớm muộn gì cũng phải đến, từ ngày đầu tiên Long Vịnh Thanh quen với Quan Quan, cô đã ý thức được điều này, mặc dù dã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, hơn nữa cũng đã chuẩn bị rất nhiều lời an ủi trong lòng, nhưng khi phút giây này thật sự xảy ra, cô lặng cả người, cổ họng mắc nghẹn lại không nói được câu nào.

Cô chỉ biết lặng lẽ ôm lấy đầu Quan Quan, vỗ nhè nhẹ vào vai, muốn cho Quan Quan một nơi nương tựa ấm áp, cô biết, Quan Quan là người nhỏ tuổi nhất trong mấy người nhưng lại là người kiên cường nhất, chịu đựng giỏi nhất, cô muốn Quan Quan cứ khóc to một trận cho thoải mái.

Nhưng mà cuối cùng, Quan Quan vẫn không khóc, im lặng không nói gì, ngồi ghế sofa ôm lấy eo cô, cứ ôm rất lâu như thế.

Tất cả mọi việc xảy ra quá bất ngờ, hai người ở trong phòng cứ mãi theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, không để ý rằng cửa vẫn mở. Trên hành lang ngoài kia, lâu lâu vẫn có hai ba người khách đi ngang qua, nhìn vào cảnh tượng trong phòng, rồi bịt miệng cười trộm. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy, chắc hai người yêu nhau đang giận dỗi có lẽ vừa mới làm lành với nhau. Tình cảm dạt dào trỗi dậy, chỉ nhớ mà ôm nhau thôi, quên cả đóng cửa.

“Ủa, Lệ Vũ, cậu nhìn kia, cô gái bên trong đó giống người mà cậu nhờ bọn mình tìm ấy...”

Bên ngoài cửa có khoảng ba, bốn cô gái đi cùng nhau, trong đó có một nữ sinh đột nhiên kéo cô gái người cao gầy, để kiểu tóc uốn lọn màu hạt dẻ đi đằng trước lại, chỉ vào cánh cửa chỉ mở một nữa, khẽ ngạc nhiên kêu lên.

Nữ sinh có tên Lệ Vũ đó quay người lại, cũng nhìn vào trong cửa, mở máy di động ra nhìn hai lần, mới kinh ngạc gật đầu, “Đúng là cô ấy, nhưng sao cô ấy lại hẹn hò với người khác được nhỉ? Người yêu cô ấy còn đang nhờ tớ đi tìm cô ấy dùm nữa.”

“Bắt cá hai tay? Cô gái này cũng ghê gớm nhỉ? Giấu người yêu đi hẹn hò với người khác còn chẳng thèm đóng cửa.” Nữ sinh bên cạnh kéo tay của Giang Lệ Vũ, chọc ghẹo cười nói, “Lệ Vũ, cậu không được đối xử như vậy với Triệu Ngôn Thuyết, người ta là đối tượng của tất cả bạn gái trong khoa tài chính của chúng ta, không biết có bao nhiêu người đang để ý đến Ngôn Thuyết đó. Nghe nói gia thế cũng rất tốt, các cậu đúng là trời sinh một đôi.”

“Làm gì có...” Giang Lệ Vũ xấu hổ cúi đầu, nhưng lại nhanh chóng chỉnh lại điện thoại đến chế độ chụp ảnh, lén mọi người chụp vài tấm, sau đó nói với các bạn gái đứng bên cạnh: “Chúng ta đi thôi, trở về nói với bạn nam nhờ tớ đi tìm người, nói rằng không tìm thấy. Xét cho cùng thì cũng là chuyện của người ta, chúng ta xen vào cũng chẳng thấy hay ho gì.”

5.

Long Vịnh Thanh ở trong phòng ôm lấy Quan Quan, cũng không biết là đã ôm bao nhiêu lâu, hai chân càng lúc càng tê mỏi mới cất tiếng gọi Quan Quan, nhưng thấy Quan Quan không có phản ứng gì, cúi đầu xuống xem, lúc này mới phát hiện Quan Quan dựa vào người cô ngủ say từ lúc nào, chắc là rất mệt mỏi.

Long Vịnh Thanh dự định là, đợi Quan Quan đến đây, sẽ đưa cậu đến trường đại học Quan Quan tìm Triệu Ngôn Thuyết, gọi thêm cả Vịnh Lục, mấy người tìm chỗ nào đó ăn cơm rồi nói chuyện cho vui, coi như là một buổi gặp gỡ nho nhỏ. Đến lúc đó cô có thể tự nhiên nói chuyện với Triệu Ngôn Thuyết, không cần lo lắng ngại ngùng xấu hổ nữa. Nhưng mà giờ đây, Quan Quan mệt như thế này, thật sự cô không nỡ lòng nào gọi anh dậy đi đến đại học Quan Quan, cô suy nghĩ một lúc, quyết định để anh ngủ một chốc đã, đợi khi nào Quan Quan tỉnh rồi đi cũng còn kịp. Nếu như muộn quá, thì để đến sáng sớm mai, cũng để cô và Triệu Ngôn Thuyết có thể bình tĩnh lại được.

Suy tính mọi chuyện xong, cô vỗ vào đầu Quan Quan, gọi cậu tỉnh lại, nhắc cậu đi lên giường ngủ. Nếu như cứ ngủ suốt đêm với tư thế này, cho dù lưng của Quan Quan không mỏi, thì chân của cô cũng sẽ tàn phế trước.

Quan Quan có lẽ đã lâu không được ngủ ngon, mơ màng đứng dậy, nằm vật lên trên giường rồi chìm vào giấc ngủ say ngay lập tức. Long Vịnh Thanh ngồi bên giường, nghe tiếng thở đều đều của anh, nghịch ngợm véo mạnh vào má của anh, cho dù là đang ngủ say, tính khí cũng rất dêc thương, cảm nhận được có người đang làm phiền, Quan Quan chỉ nhíu mày tỏ vẻ không bằng lòng, quay người qua, ngủ tiếp.

Quan Quan ngủ một mạch đến tận bốn giờ sáng, bên ngoài trời cũng đã tảng sáng, Long Vịnh Thanh nằm cuộn tròn ngủ trên ghế sofa cạnh cửa, cũng không biết vì lạnh, hay vì ghế không thoải mái, cô ngủ say, đôi lúc còn nhíu mày, lông mi rung rung. Anh vỗ vào đầu, mới dần nhớ ra, ngày hôm qua mình đã vô ý ngủ quên từ lúc nào, hơn nữa còn chiếm dụng luôn chiếc giường duy nhất trong căn phòng này, anh áy náy đi xuống giường, cầm theo cái chăn, đắp lên người Long Vịnh Thanh.

Trước khi Long Vịnh Thanh ngủ, cô buồn chán mở điện thoại của mình ra, vô tình nhìn thấy tin nhắn của Lâm Quốc Đống, cô đọc đến tận đoạn cuối cùng. Từ giây phút đó cho đến trước khi ngủ, cô cảm nhận được từng đợt lạnh buốt chạy dọc sống lưng, một vài việc sắp bị cô quên lãng lại bị bới móc lên, cô hồi tưởng lại những lần gặp gỡ với Lâm Quốc Đống, bắt đầu từ năm học lớp chín, đôi lúc gặp gỡ ở cổng bệnh viện của mẹ Long, cho đến hôm nay lại gặp ở trên đường, Lâm Quốc Đống trở thành ân nhân cứu mạng của cô. Trong những lần gặp mặt ít ỏi đó, cô thật sự cũng cảm nhận được, ánh mắt nhìn cô của Lâm Quốc Đống rất kỳ lạ, ánh mắt cực kỳ thân thiện, hoàn toàn không giống với người lạ, làm cho cô cảm giác không thoải mái, đây cũng chính là nguyên nhân cô ghét ông.

Vậy những thứ này có nói lên được gì không? Lâm Quốc Đống nói mấy năm nay cô sống rất tốt, vốn không định làm phiền cô, ông nói có là niềm hy vọng duy nhất của ông, điều đó có nghĩa là gì?

Long Vịnh Thanh thật sự không muốn liên tưởng đến bí mật đã nghe trộm ngoài cửa phòng của ba Long và mẹ Long, nhưng vẫn không kìm được bản thân mình liên tưởng, và những dự đoán mà cô nghĩ ra làm cô thấy hoảng sợ, cô thử gửi mấy tin nhắn đi hỏi Lâm Quốc Đống, những lời ông nói có nghĩa là gì?

Tín nhắn gửi trả lời rất nhanh, trên đó viết rõ sự do dự: chú cũng không muốn làm tổn thương cháu, cũng không biết phải nói với cháu như thế nào, có thể cháu hoàn toàn không hề hay biết, cháu không phải con gái của gia đình họ Long, cháu không phải là con gái ruột của Long Tú Phần, cháu là con gái của chú, chú mới là ba ruột của cháu.

Cô đọc được tin nhắn trùng khớp với dự đoán của cô, nhưng vẫn thấy kinh ngạc và sợ hãi, mồ hôi ướt lạnh cả người, tay run run, suýt nữa thì làm rớt điện thoại xuống nền nhà, sau đó cô ra sức thuyết phục với bản thân mình rằng, đừng tin ông ta, đừng tin ông ta, chắc chắn là ông ta nói tầm bậy, chắc chắn là bởi vì mẹ Long đã từng cãi nhau với ông ta, đến bây giờ ông ta vẫn còn hận mẹ Long, muốn chia rẽ gia đình nhà họ Long để trả thù mẹ Long. Mặc dù cách nói này quá ngây thơ không đáng tin cậy, nhưng cô bắt buộc phải tự thuyết phục mình như vậy, nếu không cô sẽ cảm thấy khó thở, mồ hôi lạnh không ngừng rịn ra, cô cảm nhận được cái xương cá mắc vào trong cổ họng ngày xưa, cuối cùng tức anh ách không chịu được những tháng ngày dài đằng đẵng, bắt đầu bị nhiễm trùng, đang kêu gào trong đó lần nữa.

Tiếp đó, điện thoại di động lại nhận được tin nhắn thứ hai, hình như Lâm Quốc Đống sợ cô không tin, đặc biệt nhấn mạnh: Chú biết cháu khó có thể tin vào những việc này, có nên nói cho cháu biết chuyện này hay không, chú cũng đã từng đấu tranh rất lâu, từ khi cháu mười lăm tuổi, lần đầu tiên vô tình nhìn thấy cháu, đến bây giờ cũng chỉ dám nhìn trộm cháu từ đằng xa, rất ít khi lộ diện, nhưng bây giờ cháu lớn rồi, cũng nên cho cháu biết sự thật. Nếu như cháu không vẫn không tin, chú cháu mình có thể đi xác định quan hệ huyết thống cha con... Thực ra chú chẳng mong gì cả, cũng không ước mong được cháu gọi một tiếng ba, chỉ mong khi chú già, có một người thân thích ở bên cạnh.

Long Vịnh Thanh đọc kĩ từng chữ từng câu, sau đó biên soạn một tin nhắn trả lời, viết lặp đi lặp lại: Chú chết đi, chú là kẻ lừa bịp, tôi chẳng thèm tin những lời nói linh tinh của chú, chú đi mà lừa đứa trẻ lên ba... Viết lặp đi lặp lại như thế, những một giây trước khi gửi đi lại nhận nút xóa, sau đó chán nản vứt máy điện thoại di động vào góc ghế sofa.

Ông ta là ba ruột của mình, những lời nói linh tinh như thế, cô không muốn tin, không muốn tin chút nào, tuyệt đối không tin được.

Nhưng mà, có thật hoàn toàn... có thật hoàn toàn không tin một chút nào được không?

Chẳng nhẽ trong lòng không hề bị lung lay chút nào ư?

Đừng lừa dối người khác nữa, Long Vịnh Thanh, trong lòng cô đang phát ra tiếng cười chế nhạo cô, sau đó cô liên tục hồi tưởng lại, đoạn đối thoại mà cô nghe trộm đó, “khả năng đặc biệt” mà cô đã luyện để thay đổi ký ức đó, nay đã không còn tác dụng nữa rồi.

“Tú Phần này, bà nói xem hai đứa con nhà mình sao không ở được với nhau nhỉ? Từ nhỏ đã sống với nhau, cho dù không phải chị em ruột, cũng phải có tình cảm với nhau với mới đúng chứ.”

“Chị em với nhau cũng phải có duyên nợ, hai bọn nó e rằng không có cái duyên này.”

“Bà nói hồi đó chúng ta ôm đứa bé đó ở bệnh viện về là đúng hay là sai đây?”

“Đúng với sai cái gì, chẳng lẽ để đứa bé khóc đứt hơi ở trong thùng rác ở bệnh viện sao? Có phải ông không biết mẹ nó là người như thế nào đâu, sinh con còn không trả tiền viện phí, bỏ trốn luôn, còn hy vọng bà ấy lo cho sự sống chết của con bé à?”

“Cũng đúng, dù sao hai đứa đều sinh một ngày, đều do chúng ta nuôi nấng, đứa nào cũng là con, hai đứa bọn nó không hợp nhau, tôi cũng sốt ruột lắm.”

“Ai mà không sốt ruột, nhưng mà sốt ruột được cái gì? Mau ngủ đi thôi, mai còn phải đi làm.”

...

Nếu như không nghe được những lời này, cô chắc chắn sẽ kiên quyết cho rằng, Lâm Quốc Đống là một ông chú kì cục, chắc là thèm muốn sắc đẹp của cô, nhưng những lời nói của ba mẹ là có thật, hơn nữa cho đến tận hôm nay, nó vẫn còn in đậm trong trí óc cô.

Cô và Vịnh Lục không phải là chị em ruột, một trong hai người được ba mẹ Long ôm về từ thùng rác của bệnh viện, cái người vừa mới chào đời đã bị vứt vào thùng rác, sau này mới được ba mẹ Long nhặt về, không biết như vậy là quá may mắn hay là quá xui xẻo, đứa bé bị vứt bỏ đó lại chính là cô.

Cái tên Long Vịnh Thanh này, đáng lẽ ra không phải thuộc về cô, cái họ tên mà cô đã từng cảm thấy tự hào, vốn không phải thuộc về cô.

Cô suy nghĩ linh tinh một lúc, cuộn tròn trên sofa, cả người rét run lên từng đợt, cho đến khi trời gần sáng mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, cô vốn ngủ không say, cho nên khi Quan Quan đắp chăn cho cô, một động tác nhẹ nhàng như vậy cũng có thể làm cô hết hồn tỉnh dậy.

“Em đánh thức chị dậy à?” Quan Quan nhìn thấy Long Vịnh Thanh tỉnh dậy, cười ăn năn với cô, “Sao chị không kêu em dậy? Để em chiếm giường của chị lâu như vậy?”

“Ờ...” Xung quanh ánh sáng rát yếu ớt, nghe được những lời nói của Quan Quan, cô hốt hoảng ngồi dậy, đầu óc lơ mơ, ngồi đó cố gắng hồi tưởng lại một lúc, mới dần dần nhớ ra những việc xảy ra trước khi ngủ, cô day day huyệt thái dương, hỏi Quan Quan đang quỳ bên ghế sofa, “Em dậy làm gì? Chạy tới chạy lui cả ngày trời như thế, sao không ngủ thêm một chút nữa?”

“Em đã ngủ đủ rồi, hơn nữa chị em mình lâu rồi không gặp nhau, ngủ thì quá lãng phí thời gian, em muốn ngồi nói chuyện với chị.” Quan Quan dựa đầu vào ghế, nhướn môi lên, nụ cười phảng phất nét xót xa.

Long Vịnh Thanh cũng đã tỉnh ngủ, dựa vào sofa, mở mắt ra, ngắm nhìn khuôn mặt Quan Quan qua những tia sáng nhạt nhòa. Trước đây mỗi lần nhìn anh, dù ít dù nhiều, cô cũng cảm thấy đồng tình và thương yêu cậu, nhưng vào giờ phút này, cô nhìn Quan Quan, không ngờ lại nảy sinh cảm giác đồng cảnh ngộ với cậu.

Cô nhìn ra bầu trời còn hơi xám xịt bên ngoài, thở dài một tiếng, hỏi Quan Quan, “Em có hận chú Quan và anh trai em không?”

“Hận chứ.” Không ngờ Quan Quan trả lời vô cùng dứt khoát như thế, nét mặt vẫn rất hòa nhã, nhưng giọng nói rất kiên định, không giống như đang nói dối, cậu cười, “Có điều, đã không sao nữa rồi, em cũng đã trả thù họ được rồi.”

“Em trả thù họ ư?” Long Vịnh Thanh kinh ngạc.

“Dạ, khi mẹ mất, họ không biết, cho đến một ngày trước khi hạ huyệt, em mới gọi điện thoại thông báo cho họ. Lúc đó mẹ em đã được hỏa táng rồi, chỉ còn lại một hộp tro tàn, họ không được gặp mặt mẹ em lần cuối cùng...” Quan Quan nheo mắt lại, nhướn môi lên, có màn đêm làm nền, khuôn mặt cậu sa sầm lại như một con cáo, “Họ không có tư cách đi gặp mẹ em, người chỉ biết trốn chạy nhất định phải bị trừng phạt, em đã thay bản thân em, cũng đã thay mẹ em trừng phạt họ, bây giờ chắc chắn họ đau khổ hơn em nhiều. Nghĩ đến đây, em cảm thấy rất vui, cho nên cũng không thấy hận họ nữa.”

“Em...” Long Vịnh Thanh nghe Quan Quan nói những lời này, một Quan Quan từ trước đến nay luôn trên kính dưới nhường, luôn lo lắng cho người khác, sao tự nhiên lại nghĩ ra chuyện trả thù như vậy? Nhưng kinh ngạc cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi, cuối cùng không hiểu sao lại bật cười thành tiếng, “Em hư hỏng quá rồi, Quan Quan.”

“Thì có sao đâu? Ít nhất bây giờ em không còn hận họ nữa rồi, sau này cho dù có sống cùng nhau cũng có thể sống vui vẻ được, có gì là không tốt đâu?” Quan Quan chầm chậm đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, mở cánh cửa sổ đang đóng chặt ra. Một cơn gió lạnh lẽo của trời đêm ùa vào, thổi thẳng vào khuôn mặt của anh, anh đứng đó, nhìn về phía chân trời đang dần dần sáng ra, nhẹ nhàng hít thở một hơi, nhướn môi cười, “Bác sĩ tâm lý của mẹ em đã từng nói với em một câu, ông ấy nói, con người, đừng tìm cách đè nén nỗi hận thù vào trong lòng, con người biết thù hận là phản ứng tâm lý tự nhiên khi bị tổn thương, đó là điều bình thường, nhưng nếu như đè nén quá mức những nỗi hận này, sẽ làm nó thay đổi bản chất, hơn nữa nó sẽ lớn dần lên trong lòng mình. Lúc này, cách giải quyết tốt nhất chính là để những nỗi hận thù này thoát ra ngoài, tạo một vài hành động trả thù không ảnh hưởng gì lớn đến người ta, hoặc là để nỗi hận thù di chuyển qua nơi khác. Nói tóm lại, phải có một lối thoát cho nó phát tiết ra ngoài, như vậy, nỗi thù hận này không thể trở thành vật cản đường trong cuộc sống của mình. Chị Vịnh Thanh, chị có thấy thế không? Người bị tổn thương, nếu như cứ để những nỗi hận thù này làm vật cản đường trong cuộc sống của mình, vậy thì đúng là quá vô vị. Một khi bị nỗi hận thù vây bủa, thì cuộc sống của chúng ta đã kết thúc vào giây phút trước đó rồi.”

Long Vịnh Thanh ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt Quan Quan qua ánh sáng mờ mờ từ ngoài cửa chiếu vào, trên khuôn mặt đó hiện ra một nụ cười, sao tự nhiên cô cảm thấy nó rất xa lạ. Quan Quan đang đứng trước mặt cô đây rất lý trí, rõ ràng cậu là người cần sự an ủi, nhưng lại có thể đứng trước mặt cô, cười nói với cô nhưng điều mà có lẽ cả đời này cô căn bản không thể nào hiểu được.

Lúc này, cô không hề biết được rằng, rồi có một ngày, cô cũng sẽ bị những nỗi hận thù bủa vây, sớm kết thúc cuộc sống tốt đẹp đáng lẽ thuộc về bản thân cô.

Full | Lùi chương 5 | Tiếp chương 7

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ