Disneyland 1972 Love the old s
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Vẽ em bằng màu nỗi nhớ trang 10

Chúng ta cùng lật tiếp những trang hồi ký thì hiện tại, hiện tại không có nghĩa là bây giờ. Nói chính xác nó là thời gian gần hiện tại hơn so với quá khứ. Nói dễ hiểu là lúc Khanh 25 tuổi……..

—————————————–

Mới đó mà đã 6 năm trôi qua, mọi chuyện cứ ngỡ như ngày hôm qua. Nghĩ lại cảnh máy bay cất cánh, đôi khi lại thấy nghẹn. Em chỉ tay về phía cái ghế đá và hỏi tôi.

- Nhớ chứ, nụ hôn đầu của mình ở đó mà. _ Tôi trả lời.

- Hì…. _ Em cười tít mắt.

- Không biết bây giờ thằng X sao rồi anh nhỉ? Lầu rồi em không gặp nó.

- Thằng X nào em?

- Thằng nhóc mà đi đưa thư cho anh đó. ( P/s: Thằng X là thằng đang ngày đêm viết lại tập hồi ký của anh Khanh thành truyện Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ cho các bạn đọc đây ^^)

- À, lâu rồi anh không gặp nó. Tính ra bây giờ nó cũng 17-18 rồi nhỉ?

- Nhớ ngày xưa, em hành thằng nhỏ thấy thương. Đọc xong thư là em kêu nó dẫn em đi tìm anh liền, mà nó cũng ú ớ không biết gì.

- Vậy hả? Hồi đó nó cứ bám lấy anh, bắt anh dạy nó chơi guitar. Mà nó cũng lười lắm, học được hai ba hôm lại nghỉ. Vài hôm nữa mình đi thăm nó nhe.

- Dạ!

- Hưng bây giờ sao rồi em?

- Lâu rồi em không gặp. Từ ngày anh đi, em cũng ngừng mối quan hệ với ảnh. Em nhận ra người mình yêu thật sự là ai. Tình yêu nó khó hiểu thật anh à! Em yêu anh lúc nào mà em cũng không nhận ra. Đến lúc mất anh rồi thì em mới biết. Cuộc sống em thay đổi nhiều lắm khi không có anh. Nó như một căn nhà sụp đổ vì mất hết nền móng vậy. _ Em nói trong nghẹn ngào.Thật sự tôi cũng hiểu được điều này, dù ngày xưa tôi có chuẩn bị nhiều thứ cho em cuộc sống không có tôi, nhưng sẽ khó mà đủ được.

- Thôi mà! Chuyện qua lâu rồi, nói tới lại khóc nữa bây giờ Linh xinh. Khóc là không thương nữa nhe. _ Khi nghe tôi nói hết câu thì em nhìn tôi không chớp mắt. Tôi cũng cảm thấy kì kì, tự nhiên rớt từ miệng ra chữ thương.

- Anh có thương em hả?

- Không, ghét lắm! _ Tôi cười. Mặt em nụ một cục.

- Sao vậy? Giận rồi hả? 24 tuổi rồi nhe cô nương, không phải cái thời bận đồng phục Lê Quý Đôn ngày nào đâu mà nhõng nhẻo.

- Anh chê em già hả?

- Không, ý anh là em lớn rồi, không còn con nít nữa đâu. _ Tôi thấy em đẹp hơn xưa nhiều, nhưng cái nét đẹp học trò ngày xưa mới là cái để lại ấn tượng của em trong tôi nhiều nhất. Con người thay đổi qua từng ngày, có lẽ sẽ không bao giờ được thấy em của ngày nào nữa, nó sẽ là kỷ niệm đẹp nhất về em.

- Anh anh! Chút mình đi ăn kem ở hồ Con Rùa nhe, ăn lẫu dê nữa, ăn ốc nữa………..!

- Bộ nhịn đói nhiều ngày rồi hả? _ Tôi trố mắt nhìn em.

- Em muốn ở gần anh lâu hơn. _ Em ôm lấy cánh tay tôi.

- Em nhớ mãi câu hỏi mà anh hay hỏi em ngày xưa, nhớ đến tận bây giờ. Và em sẽ chờ cho đến khi nào anh hỏi em câu đó một lần nữa. Em đã có câu trả lời rồi, em muốn được trả lời nó ngay tức khắc chứ không im lặng như xưa nữa. _ Em nói và ôm chặt cánh tay tôi hơn.

- Ăn vừa vừa thôi, dạo này trông cô cũng ú ú rồi đó. _ Tôi chọc em để không khí thoải mái hơn.

- Anh chê em mập hả?

- Lại nữa rồi, thôi đi ăn thôi cô. Đói bụng lắm rồi đó.

Tôi chở em lượn bở hồ, dạo sông Sài Gòn, la cà ăn vặt như hồi còn học sinh, em cười nhiều lắm. Cười như 6 năm qua chưa bao giờ được cười, lòng lại thấy vui và thoải mái hơn.Đi cho đến gần 11 giờ thì tôi chở em về nhà mẹ.Tôi vào chào mẹ rồi về.

- Chào cô, con mới đưa em nó đi ăn về. _ Mẹ đang ngồi trong nhà xem tivi.

- Cái thằng này, gọi mẹ đi! Gọi cô mẹ không quen tí nào. _ Mẹ cười và nói.

- Dạ….vậy con gọi mẹ….. _ Thật sự tôi cũng thấy cứng miệng, dù không còn là gì của em. Nhưng tôi vẫn luôn xem cô là mẹ của mình.

- Mẹ có nấu mấy món con thích nè, mang về ăn nhe!

- Dạ! Con cảm ơn. _ Mẹ chu đáo quá, vẫn như ngày nào.

- Ngày mai qua đây chơi nhe Khanh! Mẹ làm thêm nhiều món nữa cho con ăn. _ Nhìn vẻ mặt Linh rất vui khi nghe mẹ nói vậy.

- Dạ để còn xem coi mai có làm việc gì không. _ Tôi không chắc là ngày mai sẽ rảnh.

- Thôi qua đi mà! Con không qua có đứa buồn suốt ngày đó. _ Mẹ vừa nói vừa nhìn Linh cười.

- Dạ! Vậy mai con qua sớm.

Tôi xin phép mẹ ra về, cũng trễ quá rồi. Đường Sài Gòn bắt đầu vắng xe, khí trời hơi se lạnh. Không biết bây giờ tiệc ở nhà đã tàn chưa.Chắc về là phải dọn nữa đây. Về đến nhà, tôi dẫn xe vào thì không như những gì mình nghĩ,nhà cửa đã được dọn ngăn nấp.Vào phóng thì đã nghe tiếng ngáy của ông Đen vang dội, thằng Huy thì cũng chả thua kém. Hai an hem đang ôm nhau ngủ như chết, lâu lâu ông Đen lại nói mớ chửi thề như ngày nào.

Tôi vào phòng tôi thì thấy nhóc Ly đang nằm có rút trong chăn. Con nhóc nằm sát mép giường, lăn nhẹ qua một cái nữa là rớt đất ngay. Tôi vội vàng lại đẩy con nhóc vào giữa, rồi kéo chăn đắp cho nó. “Anh về rồi hả?”Nó mơ màng hỏi mấy câu rồi lại ngủ tiếp, con nhóc buồn cười thật.

Có tiếng nước chảy sau bếp, và tôi biết chắc là ai đang ở sau đó rồi. Tôi nhẹ nhàng bước vào bếp để xem nhỏ Miu đang làm gì, nhỏ đang rửa chén ly cho cái bãi chiến trường trước đó đây mà. Đi nhẹ nhàng lại sau lưng của nhỏ, định hù nhỏ một cái cho vui.

- Về rồi đó hả? _ Chưa kịp hù thì nhỏ đã hỏi tôi trong tình trạng không quay lưng lại, cuối cùng thì tôi mới là người bị giật mình.

- Uh.

- Bạn anh bị thế nào?

- Uh, cũng không sao. Tụi nó giỡn thôi chứ không bị gì hết.

- Vui quá hé, đi đến bây giờ mới chịu về? _ Nhỏ quay lưng lại nhìn tôi và hỏi.

- À…ờ… _ Tôi cười trừ.

- Vậy ăn uống gì chưa? _ Nhỏ hỏi.

- Anh ăn rồi.

- Tốn công tui nấu cơm cho mấy người. _ Nhỏ có vẻ giận, rửa chén bác phát ra tiếng động to hơn như đang bực dọc.

- Đồ ăn thơm quá. _ Tôi chạy lại bàn, ngồi vào ăn lấy ăn để, ráng ăn để nhỏ khỏi buồn.

- Khỏi cần, đi chơi với người yêu vui vẻ, ăn uống no say rồi giờ còn bày đặt. Đừng có ráng ăn, một hồi bể bụng bậy giờ. _ Nhỏ nói

- Đâu có, anh ăn được nhiều lắm. Với lại em nấu ăn ngon mà, nấu toàn món anh thích ăn.

- Xía….khỏi nịn.

- Em để đó tí anh rửa cho, qua
đây ngồi ăn chung cho vui.

- Dụ tui ăn khuya cho mập ú hả? Đừng hòng…. _ Em nói rồi cũng chùi tay và lại ngồi vào bàn.

- Ăn tí có sao đâu, em phải lên thêm 5 kg nữa mới chuẩn.

- Chuẩn gì? Chuẩn heo á? _ Nhỏ lè lưỡi, nhưng cũng bắt đầu gấp thức ăn.

- Mà đô em cũng mạnh quá hé! Mọi người say như chết, em còn ngồi ở đây dọn dẹp, nấu cơm, rửa chén.

- Tui có uống đâu mà đô cao đô thấp. Tui không biết nhậu, với lại không tốt cho sức khỏe.

- Ủa, bảo không ăn mà sao nãy giờ gấp đồ ăn liên tục vậy gái? _ Nó hơi ngượng và rút đũa lại.

- Chiều giờ có ăn gì đâu, toàn ngồi nhìn người ta nhậu thôi. _ Nhỏ giải thích.

Ăn một lúc thì đến công đoạn rửa chén, hồi nãy có hứa là rửa những giờ thấy lười thật. Nhỏ đứng dậy rồi đi ra ngoài phòng khách.

- Ủa vậy là để anh rửa đóng chén này thật hả? _ Tôi hỏi nhỏ.

- Chứ sao? Hồi nãy ai mạnh miệng? _ Tôi đành đi rửa chén thôi.

- Thôi đi ra ngoài đi, tui rửa cho. Tay mấy người còn chưa lành mà, đừng có bày đặt hứa này hứa nọ nữa nhe.

_ Đến giờ nhỏ vẫn còn nhớ đến việc tôi bị đứt tay lúc trưa. Được thế tôi chay ra ngay để nhỏ rửa.

Ra phòng khách, ngồi vào bàn, tôi lấy cuốn hồi ký ra và viết vài dòng……..

Ngày…….Tháng…..Năm…….

…………………..

…………………………………….

………

Viết một lúc thì ngừng, quay lưng lại thì thấy nhỏ vẫn chưa ngủ. Đang ngồi ăn snack và xem phim.

- Sao thức khuya vậy? _ Tôi hỏi.

- Anh cũng vậy mà.

- Chút nữa em cứ vào phòng anh ngủ với Ly, anh qua phòng anh Đen ngủ được rồi.

- Nãy giờ anh viết viết cái gì đó?

- Ừ, viết một dạng như nhật ký thôi em.

- Thiệt hả? Tui không nghĩ người như anh cũng viết ba cái thứ đó.

- Là sao? Sến lắm hả em?

- Không biết, chỉ ít thấy con trai viết mấy loại đó lắm.

- Uhm.

- Miu nè…… ! _ Tôi gọi và nhìn thẳng vào mắt em.

- Cả ngày hôm nay anh quan sát em kỹ lắm, anh cảm thấy ngôi nhà này rất quen thuộc với em. Em biết mọi thứ đồ dùng nằm ở đâu mà không cần phải hỏi anh. Cho anh biết lý do được không? _ Tôi vẫn nhìn em không rời.

- Em…..em…….. _ Nhỏ bắt đầu ấp a ấp úng……….

- Em…..em….. _ Nhỏ bắt đầu ấp úng nhìn vào mắt tôi. Tôi được nước lấn tới, càng tỏ ra nghiêm trọng hơn.

- À….ừ…thì tui từng ở đây trước khi anh đến. _ Nhỏ quay mặt sang hướng khác và nói.

- Là sao?

- Là lúc trước có vài lần tui phải đến đây ở tạm, chỉ vậy thôi…. _ Đôi mắt nhỏ lại nói cho tôi biết còn nhiều thứ uẩn khúc khác nữa.

- Em là gì của anh Đen mà được ở nhờ?

- Anh đang điều tra tui hả? Có thẻ hình sự không? _ Lúc này mặt nhỏ lại trở nên lạnh lùng đến đáng sợ. Tôi lại trở thành người bối rối, quơ đại bịt snack của nhỏ ăn cho qua chuyện. Ăn được vài miếng thì phun ra vì lạt bách mà rất khó ăn. Tôi đứng dậy đi vào trong.

- Uh, thế thôi! Anh vào ngủ trước đây. Em nhớ tí nữa vào phòng anh ngủ với Ly nhe.

Bước vào phòng anh Đen, hai anh em ổng nằm mà tay chân đâm chọt loạn cả lên, không còn chỗ nào tôi có thể chui vào nên đành nằm đất. Ngã lưng ra một cái thật thoải mái, ngày hôm nay dài thật, có nhiều thứ phải lo nghĩ quá, thế là tôi chìm sâu vào giấc ngủ.

Tờ mờ sáng tôi đã giật mình thức dậy vì âm thanh của tivi ngoài phòng khách. Vệ sinh cá nhân xong tôi đi ra ngoài xem tại sao tivi vẫn mở. Nhỏ Miu đang nằm ngủ trên ghế sofa, tay vẫn cầm remote. Chắc là con nhỏ nằm ngủ quên cả đêm ở đây rồi. Cửa sổ nhà thì không đóng, nửa đêm gió lùa vào chắc lạnh lắm. Nhỏ nằm co rút thật tội nghiệp. Tôi vào phòng lấy ra một cái chăn để đắp cho nhỏ. Tôi phủ chăn rồi khẽ kéo nhẹ lên qua vai của nhỏ.

Cái nét lạnh lùng mọi ngày đã tan biến đâu mất. Con người nhỏ dễ gần nhất có lẽ là khi nhỏ ngủ, thấy nhỏ rất là ngoan và hiền. Ở cùng lứa tuổi của Ly, nhưng nhỏ giỏi hơn con em tôi nhiều. Biết nấu nướng, chịu khó làm việc nhà lại quan tâm người khác dù bề ngoài luôn tỏ ra lạnh nhạt khó gần. Tôi ngồi xuống cạnh nhỏ, chạm nhẹ vào gò má trắng hồng phúng phính của nhỏ. Không hiểu sao lại làm vậy, không thể điều khiển được hành động của mình.

Bất giác nhỏ cựa quậy và lờ mờ mở mắt.

- Anh Khanh…..sao anh thức sớm vậy?_ Mắt nhỏ vẫn lờ mờ như đang nói mớ, không biết nhỏ hoàn toàn tỉnh chưa mà giọng nói sao nhẹ nhàng quá.

- À..ừ…còn sớm lắm, em ngủ tiếp đi! _ Tôi trả lời hơi bối rối.

- Dạ! _ Nhỏ dạ nhỏ nhẹ rồi cười mĩm rất đang yêu, nhỏ nắm lấy tay tôi đang để trên mặt nhỏ và kéo lại nằm lên tiếp tục rút đầu vào giấc ngủ.

Chuyện gì thế này, hôm nay cọn dạ lễ phép nữa. Hành động lạ thường khác với mọi ngày, có lẽ chỉ xảy ra khi mớ ngủ.

Được một lúc khi nhỏ đã quay trở lại giấc ngủ thì tôi từ từ rút tạy tôi ra, kéo chăn lại cho nhỏ rồi tôi đi bộ ra đầu hẻm mua đồ ăn sáng cho mọi người. Khi quay lại thì cả nhà vẫn chưa ai thức dậy, tôi để đồ ăn trên bàn rồi đẩy xe chạy qua nhà Linh như đã hứa với mẹ.

Trên đường đi tôi cứ nghĩ đến những hành động khó hiểu của nhỏ Miu. Ở nhỏ hình như là hiện diện của 2 con người khác nhau. Đâu đó trong con người nhỏ tồn tại một hình ảnh thân quen với tôi. Hình ảnh thân quen ấy xuất hiện chỉ thoáng qua trong những lần nhỏ lo lắng khi tôi bị đứt tay, nhỏ ấp a ấp úng đêm qua và lúc vừa nãy nữa. Cứ như nhỏ đang tự dựng lên một bức màng che đậy con người thật của mình, và khi vô tình hay vô thức lúc ngủ mà lớp vỏ bọc ấy lại được kéo xuống trở về đúng bản chất con người nhỏ.Em có phải là……không? Nếu thật sự là em thì tại sao em phải như vậy? Em vẫn chưa quên được ngày đó sao? Có lẽ không phải, tôi suy nghĩ quá nhiều rồi.

Dòng suy nghĩ cứ loạn xạ lên và khi quay lại với thực tai, tôi phát hiện mình đã vượt đèn đỏ. Vội vàng bóp thắng hết lực để dừng lại thì cũng chạy qua vạch đi bộ được một khoảng. Tôi dùng chân để đẩy xe lùi lại bằng với hàng xe đang dừng đèn đỏ. Hú hồn vì bên phía bên kia 2 chiếc bồ câu trắng đang đậu nhưng có lẽ không nhìn thấy tôi. Khi lùi xe lại đúng vạch dừng với mọi người thì bên cạnh có một em gái đi xe đạp điện cứ lấy tay che miệng cười, có cảm giác như em đang cười tôi, xấu hổ thật! Đèn giao thông đã chuyển sang xanh thì tôi cũng chạy theo mọi người qua ngã tư, đang chay thì nghe tiếng huýt còi, đồng chí ấy đang chỉ tay thẳng về phía tôi, lại phiền phức đây.

- Cho tôi xem giấy tờ bằng lái xe! _ Anh ta đi lại chào tôi rồi nói. Phiền rồi, bằng lái xe tôi vẫn còn để trong vali ở dưới quê, lúc đi vội quá nên quên mang theo. Giờ không biết tính sao, chắc phải gọi anh Đen, hy vọng ổng quen địa bàn này.

- Ủa? Khanh phải không? _ Tôi nghe một tiếng nói khá quen phát ra từ một hướng khác. Quay sang nhìn thì thấy thằng Phước, thằng bạn thân cùng quê thuở nhỏ. Nó đang mặc quần áo cảnh sát hình sự.

- Người quen, em dẫn xe lên lề giúp anh! _ Nó nói với người đồng nghiệp rồi dẫn tôi vào quán café lề đường gần đó.

- Mày thiệt đó hả Phước?

- Tao nè chứ ai, nhìn khác lắm hả?

- Uh, nhìn mày ra dáng hơn xưa nhiều đó.

- Vậy là cũng 10 năm rồi không gặp nhau, kể từ ngày mày chuyển về thành phố học, rồi sau đó gia đình mày di dân luôn.

- Hì…Uh!..không ngờ cũng có ngày gặp mày trong tình huống này! Không có mày tao cũng không biết làm sao!

- Không có tạo thì còn anh Đen, ổng quen rộng lắm.

- Mày vẫn còn liên lạc với ổng hả?

- Tất nhiên rồi, không có ổng thì tao không có vị trí này đâu.

- Nghĩ cũng buồn cười, ngày xưa cũng côn đồ đánh lộn suốt mà giờ làm hình sự.

- Ờ…..thời trẻ trâu qua rồi mà…._ Nó cười và vỗ vai tôi.

- Thôi giờ tao phải đi làm việc rồi, hôm nào rảnh thì anh em mình lai rai sau. Có khó khăn gì thì cứ gọi cho tao.

- Uh! Vậy mày đi làm đi.

Tôi tạm biệt nó và tiếp tục chay về quận 3. Chạy mãi mà vẫn chưa đến, đường bây giờ sao dài thật. Ngày xưa dù có mưa bão, tối trời, chạy tích tắc là đến. Trên đường tôi ghé vào một tiệm hoành thánh ngày xưa hay mua cho mẹ và Linh ăn, mua 2 tô mang đi. Quán nhìn khang trang hơn xưa nhiều, nhưng bác gái già nấu ngày xưa đã mất, giờ truyền lại cho người con trai.

Chạy đến nhà thì thấy mẹ đang tưới cây, tôi đẩy xe vào rồi ra làm phụ mẹ.

- Con có mua hoành thánh mà 2 mẹ con thích ăn nè.

- Uh, mẹ cảm ơn!

- Có gì đâu mẹ, Linh ngủ chưa dậy hả mẹ?

- Uh, hôm nay nó được nghỉ làm nên chắc đang ngủ nướng đó. Con lên kêu nó dậy rồi xuống ăn sáng nhe!

- Dạ!

Bước lên phòng em, từng bậc cầu thàng một. Mỗi một bước lại gợi nhớ cho tôi biết bao nhiêu là kỷ niệm ngày xưa. Không biết cứ chạy lên chạy xuống cái cầu thang này bao nhiêu lần, đến nỗi thuộc luôn số bậc. Tôi gõ cửa phòng em.

- Mẹ vào đi, cửa không khóa. _ Vẫn câu trả lời ngày nào.

Từ từ bước vào căn phòng ngày xưa, hồi hợp vì không biết nó thay đổi như thế nào rồi.Cửa từ từ mở ra, căn phòng vẫn như ngày nào, cách bày trí vẫn trẻ con dù em đã lớn. Vẫn chiếc bàn học đó, vẫn tủ sách đó. Trên kệ vẫn còn để hình 2 đứa tôi chụp chung khi cầm 2 cây kem ngồi ăn ở hồ Con Rùa. Trên bàn của em thì đặt đứng một tấm hình tôi đang ngồi đàn hát gần nhà thờ Đức Bà.

Thở dài một cái khi nghĩ đến quá khứ, tôi bước ra ban công để ngắm nhìn thành phố Sài Gòn. Đây là góc nhìn Sài Gòn mà tôi ưa thích nhất, ngày xưa mỗi lần qua đây chơi, tôi đều ra đây đứng.

- Anh…. qua hồi nào mà không kêu em. _ Một đôi tay ôm lấy tôi từ đằng sau.

- Mới dậy đó hả? Vẫn ngủ nướng như xưa nhỉ?

- Không có….em dậy rồi nè. _ Em cười tít mắt.

- Chưa súc miệng phải không? _ Tôi chọc em. Em nhéo tôi một cái rồi chạy vào trong.

Điện thoại báo anh Đen gọi.

- Đi đâu sớm vậy mạy?

- Em đi qua nhà bạn chút? Có gì không anh?

- Uh, tranh thủ về sớm dọn vali. Mai cả bọn đi Vũng Tàu nhậu…ui da….à ừ…đi Vũng Tàu tắm biển. _ Bên đầu dây bên kia hình như ổng bị ai đánh khi nói đến từ nhậu.

- Sao gấp vậy anh? Nói là đi liền vậy hả?

- Uh, tụi này toàn dân chơi, nói là làm liền. Không nói nhiều, tao cúp máy đây.

Tôi đi vào nhắc Linh làm vệ sinh nhanh nhanh rồi xuống ăn sáng, tôi đi xuống nhà trước.

- Mẹ nghỉ dạy ở trường lâu chưa? _ Tôi ngồi vào bàn ăn nói chuyện với mẹ.

- Cũng gần đây thôi con, lâu lâu dạy thêm cho đỡ nhớ nghề. Linh nó cũng đi làm nên giờ ở nhà dưỡng già nè. _ Mẹ cười nói.

- Linh giờ giỏi quá mẹ nhỉ? Có công ăn việc làm ổn định rồi.

- Giỏi gì con
ơi, nó cũng tiểu thư lắm. Đi làm mà bị sếp chửi tí là không nhịn được, nuông chìu rồi riết quen. Nói chung thời gian đầu cũng trầy trật lắm.

- Thì ai lần đầu đi làm cũng vậy mà mẹ.

- Khanh nè……Linh nó còn yêu con lắm, có bao giờ con nghĩ đến cho nó cơ hội không con? _ Mẹ nhìn tôi nghiêm túc.

- Dạ…dạ…._ Tôi hơi ấp úng.

- Từ ngày con đi đến giờ, nó sống khép kín lắm. Đây là thời gian mà mẹ thấy nó cười nhiều như vậy đó. Mẹ khổ tâm lắm, cha mẹ sinh con trời sinh tánh. Nhìn con mình lúc trước thấy nó buồn bã, thui thủi một mình mẹ đau lắm. _ Tôi vẫn im lặng lắng nghe.

- Mẹ hy vọng thời gian sau, con cho nó cơ hội, mẹ quý con lắm. _ Mẹ cầm lấy tay tôi và nói.

- Hai người đang nói xấu gì con đó. _ Em hí hửng từ trên lầu chạy xuống.

- Thôi lại ăn sáng nhe mẹ. _ Tôi trả lời lãng qua vấn đề khác.

Cả ngày hôm đò tôi ở nhà Linh chơi, nói chuyện với mẹ và Linh rất nhiều. Buổi trưa thì phụ mẹ nấu cơm và làm món ăn Âu mà tôi học được thời gian sống ở nước ngoài cho mẹ và Linh ăn.

Đến chiều thì tôi xin phép ra về để chuẩn bị đồ đi Vũng Tàu chơi với đám lâu la cộng với một ông già rồi mà còn xì teen. Trên đường về có chạy ngang qua nhà ông Hưng, không biết có khi nào chạy đến đó thì gặp ổng không nhỉ?

- Khanh…..phải Khanh không? _ Một tiếng gọi từ trong quán café phát ra. Tôi nhìn lại thì y như rằng mình nghĩ. Đúng là ông Hưng, nhìn bộ dạng bây giờ thấy hết hồn………………

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ