Tôi rời khỏi đó rồi mà mặt mày vẫn bừng bừng đỏ mới chết chứ….
Ai cũng nhìn tôi….. khiến tôi thêm khó chịu…
Tôi cảm nhận hình như khi tôi rời đi, tôi thoáng nhìn thấy một nụ cười đáng sợ từ một người mà tôi nghĩ rằng vô hại…..
Tôi thẫn thờ bước vô thức, và bước chân lại đến quán bar ấy….
Hay thật!
Sao lần nào cũng đến đây?
Thôi được! Đã đến thì vào. Cúp học một bữa cũng có chết được đâu.
Tôi ngồi vào một bàn khá khuất trong quán bar……
Lặng lẽ uống Brandy và làm một việc ngớ ngẩn là nhìn Duy…..
Trông anh ta rất thản nhiên và sẵn sàng uống rượu, cười nói với những cô gái ở đó….
Cái thái độ mà chưa bao giờ, chưa một lần nào anh ta đối xử với tôi…
Vì sao ư? Vì tôi quen với em trai anh ta.
Kể thì cũng đúng… ai nỡ để cho người con trai sạch sẽ ấy nhúng bẩn… Tôi biết cảm giác của Duy, anh ta đã làm tất cả để chiến đấu với cuộc đời khắc nên anh ta không muốn em trai giống như mình cũng chẳng phải điều gì xấu…
Nhưng tôi lại là một kẻ tham lam….
Tôi khát khao sự tinh khiết của Huy nhưng cũng thèm muốn sự lạnh lùng xa cách của Duy…..
Duy… anh ta đang nhìn cười nói và uống cùng một ly rượu với một người phụ nữ chừng 20t, ăn mặc sexy, bộ dạng lả lướt của cô ta như người không có xương vậy….
Tôi uóng thêm một ly thì có một anh chàng tự ý ngồi xuống đối diện tôi:
-Chào cô gái xinh đẹp!
Tôi ngẩng mặt lên, một chàng trai có đôi mắt đen láy, nhưng nhìn thì ngay lập tức thấy vẻ phong lưu…..
-Người đẹp uống Brandy không sợ say à?
Tôi tự nói, chắc tôi say là điều người đàn ông này muốn….
Tôi không chút mảy may quan tâm đến hắn nữa mà tiếp tục uống…. Tửu lượng của tôi không tồi đến mức uống một chút đã say…
Đột nhiên, tôi thấy có bàn tay đnag nắm chặt lấy tay tôi rồi tiến dần lên…
Tôi giật mình rút mạnh nhưng người đàn ông đó không có vẻ gì là yếu ớt đến mức đó..
Tôi đanh giọng:
-Anh muốn chết à?
-Xin lỗi, nhưng chẳng phải cô đi với tôi sẽ tốt à? Ngồi một mình ở đây không tốt đâu!
Tôi lạnh lùng nói:
-Không tốt cái con khỉ! Biến ngay!
Nhưng người đàn ông đó có lẽ là người mặt dày nhất trên đời, không chút mảy may sợ hãi mà còn cười cười nhìn tôi, tôi sởn gai ốc,….
Đột nhiên một bàn tay rắn chắc bóp mạnh bàn tay hắn, khiến hắn căm hận nhìn lên…
Tôi hơi cười nhẹ, là anh ta.
-Anh đang làm gì với bạn tôi đây?
-Cậu Duy, cậu hà tất làm vậy? Cậu bị gì vậy? – Hắn bật cười nhìn Duy.
-Đây là bạn tôi.- Duy nhìn hắn với vẻ bực bội.
Hắn đứng dậy giơ tay hệt kiểu đầu hàng:
-OK. OK! Bạn cậu thì thôi! Tôi đi trước!
Tôi uống thêm một ngụm Brandy, khẽ mở miệng:
-Cảm ơn!
Duy không nói gì, nhưng với tay rút ly rượu khỏi tay tôi:
-Có chuyện gì?
-Thèm rượu! Sao? – Tôi bất-cần nhìn anh ta.
Duy nói:
-Cô nên đi khỏi đây sớm đi! Nhìn cô thật khó chịu.
-Sao cơ?
- Ngta đang nhìn cô. Nếu như cô không đi khỏi đây thì ng làm phiền cô không chỉ có 1 nữa đâu!
Tôi cười :
-Tôi có sức quyến rũ đến mức đó?
-Im ! Rời khỏi đây!
-Tôi không thích!
-Tôi gọi cho Huy đó!- Duy dọa.
Hờ… Tôi thở hắt… Bây giờ anh ta còn biết dọa dẫm tôi bằng cách này nữa chứ.
Tôi uể oải đứng dậy nhưng hình như tôi uống hơi nhiều thì phải…
Tôi loạng choạng mãi khiến anh ta phải đỡ ….
Bàn tay anh ta đặt lên eo tôi khiến cơ thể tôi nóng bừng, tôi còn nghe rõ cả nhịp thở của anh ta…
……….
Tôi thều thào khi anh ta ép tay tôi ôm chặt người anh ta:
-Anh đưa tôi đi đâu?
- Cô muốn đi đâu? Nhà tôi hay nhà cô?
- Không đi đâu cả.
-Nhà tôi.
Anh ta tự quyết định rồi phóng vèo đi, khiến tôi mấy phen suýt ngã lăn ra đường…
Tôi gắt ầm:
-Anh đi chậm lại!
- Chậm lắm rồi!
Anh ta trầm ngâm suốt đoạn đường còn lại, không nói một lời nào với tôi nữa….
Cuối cùng khi dìu tôi lên sofa, anh ta ngồi đối diện tôi, hỏi:
-Cô thích Huy?
-…….
Thấy tôi không trả lời, anh ta tự cười:
-Trên đời này đúng là chỉ có tôi, nói chuyện không tìm lúc tỉnh, lại kiếm lúc say.
Tôi nhìn thấy anh ta đang tiến lại gần mình, khuôn mặt anh ta ngày một gần hơn, và tôi cảm nhận cái gì đó đang mơn man trên đôi môi mình…
Anh ta đột nhiên rời môi tôi và nhăn mũi:
-Lần sau đừng uống Brandy! Tôi không thích!
Tôi gật đầu trong vô thức, mà không nhìn thấy nụ cười lạ lùng của anh ta, chỉ nghe thấp thoáng lời anh ta:
-Thì ra… cô vẫn mong có lần sau!
……….
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ lẫm, đầu tôi đau nhức….
Không phải chứ?
Tôi đã ngủ qua đêm ở nhà anh em họ Mạc ư???
Ôi không!!!
Một lát, tôi thấy Duy bước vào, khuôn mặt lạnh lùng cố hữu:
-Chỉnh lại quần áo! Về nhà đi! Huy vừa đi học! Đừng để nó biết cô đã ngủ ở đây!
Bắt gặp ánh mắt âu lo sợ hãi của tôi, Duy nói tiếp:
-Tôi không làm gì cô cả! Tôi không cần!
Tôi bĩu môi, vớ tạm cái lược rồi chải vội mái tóc….
……….
Lên taxi về nhà, tôi vẫn thấy là lạ,…
Sờ lên môi, tôi thấy mặt mình có chút nóng lên…….
Rốt cuộc là sao?
Tôi ảo ảnh à?
Không thể nào!
……………..
Tôi chạy vào phòng, thay bộ váy trắng rồi chạy đến trường…
Biết ngay mà! Muộn rồi!
-Thưa GS, em…
-Vào đi!- GS lạnh lùng ra lệnh.
Tôi len lén đi vào.
Tôi nhìn thấy Huy trong lớp.
Lớp tôi hôm nay học cùng lớp cậu ấy…??
Tôi thấy cậu ấy nhìn tôi rất lạ… Và cả cái quay mặt khó chịu khi tôi nhìn cậu ấy nữa?
Lại có chuyện gì nữa???
Oh my god!!!! Terrible!!!!
Tôi khốn khổ suốt cả buổi học để nghĩ xem tôi đã làm sai cái gì nhỉ???
Kết quả là chẳng vào được chữ nào mà còn thêm đau đầu nữa!!!
-Mạc Huy!- Tôi lớn tiếng gọi ngay khi giáo sư vừa ra khỏi phòng.
Cậu ấy thậm chí không quay lại nhìn tôi nữa….
Tôi gọi cậu ấy vì tôi nghĩ rằng, tôi nhìn nhầm trong khoảnh khắc ấy, nhưng bây giờ tôi đã hiểu rõ, tự cậu ấy muốn vậy, tôi cũng không có ý thử lần nữa.
Trong tôi, có lẽ cậu ấy chưa đủ quan trọng đến mức đánh quật được cả lòng tự trọng của tôi.
Tôi lập tức đi thẳng ra khỏi lớp học với khuôn mặt thản nhiên, không phải là ko có gì mà tựa như tất cả chỉ là giấc mộng!
…………..
Ở trường này, tôi không có bạn.
Không một ai làm bạn với tôi, vì tôi kiêu ngạo, vì tôi ranh ma, vì tôi là hotgirl……
Có hàng tá cái lý do được họ bịa ra để từ chối làm bạn với tôi, tóm lại một câu đơn giản là họ ghét tôi……..
Tôi còn một tiết học ở phòng G450 nên phải ở lại trường ăn trưa.
Xuống canteen, tôi ngạc nhiên thấy Duy tựa mình đứng ở cửa. Trông anh ta có vẻ gì đó rất lãng tử mà cũng rất lạnh lùng, thoáng nhìn thấy tôi, anh ta bước lại:
-Phiền cô, đưa giúp cái này cho Huy. Tôi về!
Tôi cười buồn với anh ta, có ý từ chối nhưng không thể mở miệng được nên đành nhắm mắt nhắm mũi cầm hộp cơm rồi nhìn Duy đi về…..
Không khó khăn lắm để tôi tìm thấy Huy…….
Cậu ấy đang ngồi cùng vài anh chàng, cô gái trong khoa. Tôi cứ nghĩ cậu ấy chỉ có tôi làm bạn thôi đấy.
Tôi bước nhanh đến chỗ bàn cậu ấy, đặt nhẹ hộp cơm lên bàn:
-Của cậu.
Tôi đã có ý đi rồi, nhưng tiếng nói ở sau lưng của một anh chàng nào đó giật tôi khựng lại:
-Cô làm cơm cho Mạc Huy à? Con gái thời nay mạnh bạo ghê ha, không trừ cả hotgirl như Mẫn Hà Nhi?!
Tôi không quay lại, mà dằn mình rồi bước đến mua một hộp sữa nhỏ, và cái bánh sandwich.
Gặm nhấm chúng đã khiến tôi thấy khó chịu, đằng này lại thêm cả Bạch Yến Yên, cô ta bám nhằng nhẵng theo tôi điên lên!! Hết biết . ><
-Chào cô!
Bạch Yến Yến đặt khay cơm nhỏ xuống bàn rồi tự ý kéo ghế ngồi xuống.
-Dạo này ko thấy cô đi với Mạc Huy nhỉ? Bình thường hai người dính với nhau như sam ấy mà?
Tôi nhếch môi tự nghĩ: “cô ta cũng giỏi bày trò. Mới sáng nay mà cô ta đã bảo là “dạo này” được! Thật có trí tưởng tượng phong phú”.
-Cô cũng rảnh ghê? – Tôi uống một chút sữa rồi nói- Cô còn dính với tôi chặt hơn sam nữa đó!
-Ừh. – BYY gật đầu một cách khó chịu rồi nói- Nhưng tôi muốn nói với cô một chuyện đây.
-Chuyện gì cơ?- Tôi hỏi lại.
-Hai anh em nhà họ Mạc đều là lũ trai bao cả đấy! Tôi còn tưởng gì … Hóa ra……
“Chát”- “Chát”
Bạch Yến Yến ôm mặt oán hận nhìn tôi…..
Cả canteen dồn tất cả sự chú ý vào bàn chúng tôi một cách không hề dấu diếm……
Tôi không hiểu tại sao, mới nghe cô ta nói đến đó, tôi đã tức sôi máu lên rồi….
Bạch Yến Yến, nước mắt ròng ròng nói:
-Không phải……. thì cô bảo với tôi…… tại sao cô dám…….???
Tôi hít một hơi dài rồi bỏ đi vội vã…..
Tôi biết mọi người vẫn đang nhìn tôi, bao gồm cả cậu ấy…..
………….
Vườn trường……
Khóm hoa hồng tôi vun ở một góc vườn trường từ hồi mới vào giờ cũng được kha khá…….
Nhìn nó mà tôi tự hỏi chính mình:
“-Có bao giờ đã thực sự khôn lớn như nó? Trưởng thành như nó?”
-Có chuyện gì …….đã xảy ra….. vậy?
Tiếng nói dịu êm vang lên sau lưng khiến tôi quay lại và mở to mắt sững sờ……..
…..Khóm hoa hồng tôi vun ở một góc vườn trường từ hồi mới vào giờ cũng được kha khá…….
Nhìn nó mà tôi tự hỏi chính mình:
“-Có bao giờ đã thực sự khôn lớn như nó? Trưởng thành như nó?”
-Có chuyện gì …….đã xảy ra….. vậy?
Tiếng nói dịu êm vang lên sau lưng khiến tôi quay lại và mở to mắt sững sờ……..
Tôi quay lại và hết sức sửng sốt…
Là anh ư?
Anh đang đứng trước mặt tôi, thật đến không ngờ,……
-Hải Minh…..
-Chuyện gì đã xảy ra à?
-Híc!- Tôi kìm dòng nước mắt khó chịu, nhìn thấy anh là tôi lại muốn khóc, vì tôi quá nhớ anh, nhớ đến phát điên lên.
- Nào! Đừng khóc!
Anh càng dịu dàng bao nhiêu thì tôi lại càng muốn bật khóc bấy nhiêu….
Tôi òa lên nức nở…..
Tôi nhận ra mình cần anh hơn tôi tưởng….
Anh choàng tay ôm lấy vai tôi, vỗ về bằng cái giọng ngọt ngào khôn tả….
Tôi không nhận ra mình đã đứng bao lâu ở đó, nhưng có một điều tôi chắc chắn là tôi đã đánh mất lòng tự trọng của mình một cách vô ý thức.
Lát sau, tôi mới định thần lại và đẩy nhẹ anh ra.
Lý Hải Minh nhìn tôi với vẻ sững sờ rồi anh nói:
-Em…..
-Cảm ơn.- Tôi lạnh nhạt & khách sáo nói.
Lý Hải Minh nhẹ nhàng bật lên một tiếng cười rồi thản nhiên quay đi.
Anh ta chẳng có gì với tôi. Chỉ là tôi ảo tưởng.
Nhưng phải chăng còn có một điều mà tôi k biết?
…….
Ngoài chúng tôi, e rằng vẫn có một người đứng đâu đó theo dõi……
…….
Và ♥ cũng đau như tôi……..
………………………………….
“Reeng”
Tiếng chuông cắt đứt dòng hồi ức của tôi.
Tôi chán nản quay về lớp học và hầu như chẳng vào đầu được cái gì cả…. Híc!
………….
-Cảm ơn!
Tôi quay lại.
Là Huy.
Tôi nhạt nhẽo nói như một con rôbốt:
-Lý do.
- Vì lúc đó cô đã bảo vệ chúng tôi.- Huy rành rọt nói nhưng đôi mắt thì mong chờ một điều gì đó từ tôi.
- Được rồi. Tôi hiểu.- Tôi gật đầu và bỏ đi thì chợt Huy nắm cánh tay tôi bóp mạnh, chưa bao giờ tôi nhìn thấy vẻ mặt giận dữ này của cậu ấy.
-Tại sao chứ? Tại sao chứ hả?
-..???
-Cô luôn luôn làm sai, và tôi luôn luôn phải tha thứ!! Tại sao lúc nào tôi cũng phải chạy theo cô như kẻ ngốc hả?
Huy đã khóc.
Cậu ấy mím chặt môi, nước mắt rơi tuôn trên khuôn mặt trắng bóc……
Tôi quay mặt đi hỏi:
-Tôi đã làm sai gì?
-Cô……. Cô đã ở nhà tôi. Qua đêm.- Huy gằn từng tiếng một để ngăn tiếng nấc.
Tôi sửng sốt sững sờ hồi lâu nhìn cậu ấy.
-Cậu biết sao?
-…….
-Thì sự thật đúng là vậy. – Không hiểu sao khi ấy tôi lại thản nhiên thốt ra những lời bình thản đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên thay.
Huy cười nhạt nhìn tôi:
-Cô không cần giải thích?
-Tôi không làm sai gì để giải thích cả. Vả lại, cậu cũng chưa phải là gì của tôi để tôi nhất thiết phải có một lời giải thích.- Tôi mệt mỏi trả lời.
Huy nghe vậy, cúi mặt hồi lâu, rồi nói:
- Thôi được.
Nói xong cậu ấy quỳ xuống trước mặt tôi, trang trọng nói:
-Hãy làm bạn gái tôi nhé?
Tôi sững người lại hồi lâu, nên gọi là “vỡ òa hạnh phúc” hay “tràn ngập khó xử” đây nhỉ?
Lúc ấy, tôi thiết nghĩ: “Hay cứ thử một lần cho biết? Dù sao thì cũng chẳng phải là cô gái chưa yêu lần nào!”
Nghĩ vậy tôi hỏi:
-Nếu sau này, tôi chia tay với cậu, cậu sẽ k tỏ ra đau khổ chứ? Tôi không chắc là mình có thể làm cho cậu vui đâu!
Huy lưỡng lư và tôi biết cậu ấy cũng khó xử nhưng rồi cậu cười tươi:
-Tôi chịu đựng được!
Tôi gật đầu:
-Vậy thì chúng ta chính thức quen nhau!
Có thể khi ấy trái tim tôi đã cố gắng để tiếp nhận hình ảnh cậu ấy nhưng có lẽ việc này…… khó hơn tôi tưởng nhiều…..
Huy ôm chầm lấy tôi rồi đột nhiên buông ra, mặt làm bộ “hình sự” rất đáng yêu:
-Bây giờ thì cô… à…. Em phải nói cho anh biết…… em làm gì ở nhà anh hả?
Tôi bụm miệng cười:
-Em ý hả? Chơi.
-Nhà có anh trai anh, em chơi gì ở đó?- Huy tiếp tục “tra khảo” một cách dễ thương.
Tôi ghìm mình lại khỏi cười rồi nghiêm trang đáp:
-Em say.
-Say? Ở quán bar của anh Duy hả?
-Ừh. –Tôi gật gật đầu.
“cóc”
Một cái cốc khá là đau hạ cánh trên đỉnh đầu tôi.
Tôi nhăn nhó:
-Anh cốc đầu em?
-Chứ sao! Con gái gì mà sống buông thả thế hả? Uống cho lắm vào! Đấy phải tay anh trai anh chứ ai thì chết đấy nhé! – Giọng Huy có chút vừa phấn khích vừa trêu chọc.
Tôi phì cười vì bộ dạng “đóng kịch không đạt” của cậu.
-Sao? Bây giờ anh muốn tiếp tục làm gì?- Tôi hỏi.
Huy suy ngẫm một lúc, lấy tay xoa xoa cằm rồi nói:
-Đi hẹn hò.
- ha ha!- Tôi bật cười lớn.
Huy nhăn nhó:
-Sao em dám cười bạn trai em như thế hả?
-Thích mà!
Nhận thấy cái mặt sắp giận của Huy, tôi vội nói:
-Vậy chúng ta sẽ đi đâu đây nhỉ?
-Zoo. (Sở thú)
Tôi lắc đầu nguầy nguậy:
-Không. Anh nghĩ chỗ đó mà đc à? Anh là trẻ con à???
- Đi nhé???? Nhé???
…………..
Zoo.
Đây là sau một hồi cương quyết, tôi vẫn phải chịu thua cái mặt dịu dàng của cậu ấy.
Thua toàn tập đó!
-Ấy! Con hổ nhìn dễ thương ghê đó!- Tôi reo nhỏ.
Cậu ấy nhăn nhó:
-Chưa thấy ai nói hổ dễ thương nha!! @_@
Tôi bướng bỉnh:
-Bây giờ có em nói rồi đó. Á, con rắn kia nhìn cute lovely quá!! Chụp đi chụp đi!
Huy trêu chọc:
-Thế ban đầu em bảo k thích mà?
-Bây giờ thích có muộn đâu.- Tôi ương bướng cãi rồi tiếp tục bảo- Chụp đi kìa!
………..
Restaurant…..
-Em ăn gì?
-Gọi tất đi. Em chơi được hết. – Tôi hào hứng nói. Vì nãy giờ chạy loăng quăng mệt chết đi được. Giờ phải nạp năng lượng chứ sao!! ^_^
Điều lạ là “bạn Huy tốt bụng” của chúng ta không hề phản đối mà cứ gọi hết.
Tôi hí hửng ăn, ăn, ăn….
Đến lúc bàn trắng trơn toàn đĩa thì Huy giở ví ra:
-Anh hết tiền!
Tôi hét lên:
-Thật hả?
-Hết tiền sau khi đã trả tất cả những món em đã ăn đấy!
Tôi vuốt ngực:
-May quá! Tưởng phải ở lại rửa bát chứ! Hé hé! Đi tiếp thôi.
Suốt ngày hôm đó, chúng tôi đi chơi đên mệt lử, tối về tôi lại bắt Huy lên mạng chơi game với tôii suốt đêm. Hắc hắc. Chắc sáng mai tỉnh dậy, cậu ấy đã chết rồi đấy. Hihi.Có khi còn khiếp đến già vụ này nữa đó. ^_^
…….
Tôi không để ý có một bóng người đã nhìn chúng tôi, theo dõi chúng tôi, và thầm đau đớn một mình trong bóng tối……..
Nếu hỏi ngày nào mà tôi thấy kinh hoàng nhất, chắc hẳn là hôm nay rồi.
Vào một ngày mưa gió, rét buốt k tưởng, gió đập đập vào cửa kính nhà tôi một cách thô bạo, trời tối mịt, và chúng cứ duy trì như thế đến cả buổi tối, khiến tâm trạng tôi chùng xuống một cách thảm hại.
Màn đêm tĩnh lặng buông xuống, tôi thức chong chong nhìn trần nhà.
Hôm nay mẹ tôi đi công tác, chị giúp việc thì giờ này đã về, tôi cảm thấy trống trải trong ngôi nhà lớn.
Mưa vẫn đập đập ở góc nhà.
Đột nhiên trong màn đêm yên tĩnh, tôi thoáng nghe thấy, tiếng bước chân…..
Chính xác là một vài bước chân ở gần phòng tôi………
Tôi trấn tĩnh. Rõ ràng là chỉ có tôi ở nhà mà………
Hay tôi tưởng tượng????????
Không thể nào.
Tai tôi chưa bao h nghe sai….. À mà có nghe sai thì cũng chẳng nghe sai trong bầu không khí gần như k có chút tiếng động nào thế này……..
Tôi ngồi dậy một cách khó khăn, từng chút một đi đôi dép bông vào chân……
Từng bước một tôi bước đến cánh cửa chính trong phòng…..
Tôi cố gắng tìm một vật để tự vệ…..
Vừa mở cánhc ửa tôi đã hét lên như trong phim chưởng:
-Ya………!!
“Bốp bốp”
Tôi cố gắng đánh mạnh vào người trong bóng tôi…
Kẻ đó hét lên với cái giọng quen quen khàn lại:
-Đau!!! Điên à?
Tôi giật mình lùi lại, tay cầm cây gậy hơi run run:
-Ai?? Là ai?
-Tôi.
-“Tôi” là ai?- Tôi hơi lấy lại đc bình tĩnh hỏi tiếp.
-Trời ơi!- Người đó gầm gừ trong cổ họng- Là tôi. Mạc Duy.
Tôi rơi hẳn cây gậy xuống đất.
Mặt trắng bệch, tôi ngồi sụp xuống đất.
Mạc Duy đưa tay bật điện, anh ta có vẻ cũng hoang mang như tôi, nhưng khá khen là anh ta vẫn cười hỏi tôi:
-Cô xem tiểu thư mà cũng mạnh mẽ gớm.
Tôi thở hổn hển, rít trong kẽ răng:
-Chết tiệt! Đêm hôm anh chui vào nhà tôi làm gì?
Mạc Duy ngớ người rồi không nói gì đứng dậy bước về phía cửa:
Tôi giật mình:
-Sao về hả?
-…….
Tôi chạy đến giật tay anh ta, tôi cảm thấy anh ta có gì đó muốn nói.
-Có gì cần gấp vậy hả? Đã đến rồi thì nói đi.
Anh ta quay lưng lại nên tôi không thấy anh ta đang biểu cảm thế nào, nhưngtôi cảm nhận anh ta không vui.
Anh ta giật tay tôi ra, khuôn mặt lạnh đến khó tưởng:
-Muộn rồi. Khi đến đây, tôi biết mình đã muộn.
Chỉ nói một câu ngớ ngẩn như thế, rồi anh ta sải bước ra khỏi nhà tôi.
Tôi cười khẩy một mình.
Nếu không nói thì đừng làm người khác tò mò.
Đúng là hết thuốc chữa.
Tôi tự gầm lên rồi vào chăn nằm ngủ tiếp .
Điên quá!
Sáng hôm đó, tôi gặp Mạc Huy trước cổng nhà tôi. Khóe môi hơi rớm máu, đôi mắt ưng hồng. Khuôn mặt biểu cảm lạ lùng…..
Tôi hốt hoảng:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mạc Duy quay mặt không nói.
Tôi lục vội khăn tay trong túi áo và lau máu cho cậu ấy một cách vụng về.
Cậu ấy nhìn tôi một lúc lâu, khẽ đưa tay chạm lên tóc tôi rồi rụt tay lại- nhanh chóng. Cậu ấy nói nhỏ:
- Chúng ta……Chúng ta chia tay đi !
Tôi sững lại. Đôi tay nắm chặt.
Mạc huy vừa nói gì?
Cậu ấy đòi chia tay với tôi sau một ngày? Chỉ sau một ngày?!
Tôi chết đứng, mất một lúc lâu sau, tôi mới kìm mình hỏi:
-Ly do?
-…………Không có! – Mạc Huy nói nhỏ – Anh mệt mỏi.
- Ha! Mệt ? – Tôi cười nhạt.
Mạc Huy mím môi, một giọt nước mắt khẽ rơi ra. Tôi đau lắm!
Tôi lại làm thiên thần tội nghiệp rơi nước mắt rồi. Nhưng kẻ rơi lệ nhẽ ra phải là tôi chứ nhỉ?!
……
“ Anh bước vào đời em nhẹ nhàng như một cơn gió vậy hãy để gió cuốn anh đi, nhé em?
Em là sự sống của anh, nhưng có quá nhièu thứ quan trọng hơn sự sống.
Anh xin lỗi em!
Hãy ngưng nhìn anh mà hướng về người khác…Vì anh và em không thể tự xóa đi bi kịch này…”
………………..
- Ừ! Chia tay, em đòng ý! – Tôi đột nhiên nói.
Mạc Huy ngẩng phắt lên nhìn tôi. Đây không phải điều cậu ấy muốn hay sao…Vậy còn nhìn tôi với ánh mắt ấy làm gì?
Tôi lạnh lùng bước đi..Tôi nhận ra mình yêu cậu ấy nhiều hơn bản thân tôi tưởng…
Nhưng khi tôi nhận ra thì chúng tôi không còn đứng cạnh nhau nữa rồi…
Tôi thấn thờ bước đi. Cảnh vật quay cuồng quanh tôi.
Và bên cạnh tôi đột nhiên..
“Ke..é…t”
- Cô điên à?
Cái giọng hơi quen vang lên khiến tôi sửng sốt.
- Là cô à? – Mạc Duy dịu giọng
- ……….- Tôi gật đầu
Mạc Duy xưống xe. Tôi ngồi bệt bên vệ đường. Đôi mắt vô hồn.
- Cô làm sao vậy?
Tôi không muốn khóc đâu nhưng tại sao anh ta lại dịu giọng với tôi như thế?
Tôi hét lên
- Anh đi đi! Anh đi đi!..Đừng nói gì với tôi cả ? Tôi ghét anh!
Mac Duy đờ người rồi anh ta lặng lẽ lên xe.
Vấn nhẹ nhàng đến khó tưởng, anh ta nói:
- Tôi sẽ trở lại!
Tôi hừ lạnh phủi tay đứng dậy…..
Tự tôi cũng không biết tại sao mình lại cộc càn như thế nữa…
Tôi bước men theo con đường lớn…Đếm từng hàng gạch khiền lòng tôi dịu lại…
Rồi bỗng nhiên, tôi rẽ vào một góc phố nhỏ. Tôi cúi mặt để mặc tóc xõa ra…
Tôi âm thầm nấc nghẹn trong nước mắt….
- Cô em khóc gì vậy? – Giọng nói khá ồ, đáng sợ vang lên .
Tôi run rẩy, ngẩng mặt…
Là thế này sao?
-Đừng lại gần ! – Tôi lấp bắp.
Mấy tên lưu manh cười man rợ:
- Cô em sợ gì chứ? Xong liền ấy mà!
Tôi nép người vào góc tường, môi run run tay nắo chặt. Lần này thì hết rồi. Sẽ chẳng còn ai cúư tôi nữa! Tôi hoàn toàn cô độc. À..Tô đã tự cô độc một mình rồi chứ?
Tôi cảm thấy bàn tay như nhuốc của chúng chạm vào người tôi…Cái kết đây sao?
Không!
Không thể nào!!!
Đột nhiên không gian tĩnh mịch dội lên trong tiếng hét chói tai cua những tên vô lại.
Tôi len lén nhìn lên.
Mạc Duy.
Anh ta thực sự hóa thành ác quỷ trước mắt tôi.
Đôi mắt anh ta vằn tia máu. Bàn tay đấm liên tục vào những tên ác ôn.
Đôi mắt tôi dịu lại.
Anh ta là ác quỷ nhưng sẽ không phải ác quỷ đối với tôi…
Tôi đứng dạy khó khăn bám chặt lâý tay anh ta:
- Dừng …lại đi! Anh giết người mất!
- Tôi sẽ giết hắn! – Mạc Duy gầm lên.
- Dừng lại! Đi thôi được không? – Tôi van lớn.
Anh ta nhìn tôi rồi đáp:
- Được! Đi thôi!
………….
- Ổn chưa? – Mạc Duy hỏi:
- Ừ! – Tôi gật đầu nói sau khi một mình “xử” hết 10 cốc kem và hai tô mỳ.
Tôi cười nhẹ:
- Tôi cũng không biết anh cũng tốt bụng thế đấy!
- …..- Mạc Duy im lặng rồi hỏi – Cô với em tôi xảy ra chuyện gì à?
Tôi giật nảy mình, run run:
- K..h…ông! Không có gì!
- Cô định không nói? – Mạc Duy nhìn tôi uy hiếp
- ……..- Tôi thở dài – Chúng tôi vừa chia tay.
Mạc Duy lặng lẽ mím môi:
- Ai nói trước?
- Mạc Huy.
- Cô có yêu Mạc Huy không?
Tôi sửng sốt:
- Sao? À…Tôi tửng nghĩ là không! Nhưng giờ tôi biết rồi!
Tôi yêu cậu ấy! Rất nhiều.
Mạc Duy đột nhiên nói với giọng giận dữ.
- Cho hai chai Vodka!
Anh ta một mình uồng hết chai này đến chai khác. Đôi mắt đỏ lừ..
Đến lúc trên bàn đầy chai bia rỗng thì anh ta loạng choạng đựng dậy.
Tôi chạy ra đỡ.
Trong mơ màng tôi nghe giọng anh ta khàn lạc hẳn đi,……vang lên nhẹ nhàng bên tai tôi cùng mùi rượu nồng…….
“ Tôi yêu cô….. nhiều lắm, Mẫn Hà Nhi,…”
Anh ta một mình uồng hết chai này đến chai khác. Đôi mắt đỏ lừ..
Đến lúc trên bàn đầy chai bia rỗng thì anh ta loạng choạng đựng dậy.
Tôi chạy ra đỡ.
Trong mơ màng tôi nghe giọng anh ta khàn lạc hẳn đi,……vang lên nhẹ nhàng bên tai tôi cùng mùi rượu nồng…….
“ Tôi yêu cô….. nhiều lắm, Mẫn Hà Nhi,…”
Tôi lặng người đi, nhìn kỹ khuôn mặt đẹp trai đỏ ửng vì uống rượu, anh ta đang nói gì?
À…. Không anh ta vừa nói gì???
Tôi lặng lẽ dìu anh ta vào nhà.
Huy vội chạy lại, ánh nhìn cậu ấy xoáy vào chúng tôi, nhưng tôi không chú ý chỉ đẩy Duy sang người Huy cho cậu ấy đỡ, rồi loạng choạng bước khỏi căn nhà chung cư….
Tôi không hiểu bây giờ mình đang cảm thấy thế nào nữa, có thể nói là lâng lâng như uống một loại rượu mạnh, chưa bao h thử qua, lạ lẫm nhưng vui sướng…
Có phải vậy k?
Nhưng lập tức tôi cảm nhận mình không vui sướng, mà là cảm giác đè nặng lên lồng ngực, sợ hãi… Và sợ hãi điều gì thì tôi không thể rõ…
…………..
Ngày hôm sau, tại một bệnh viện….
-Xin lỗi. Thực tình nếu cậu không chịu làm theo cách của chúng tôi, thì …..
-……
-Không nhập viện? Chắc chắn chứ?
-…. Vâng.
-Vậy thì xin lỗi cậu.
…..
Huy thất thểu đi ra.
Cậu không biết mình đã nghe câu này bao nhiêu lần nữa, nhưng chúng đã đánh bại tất cả ý chí của cậu rồi.
Tại sao chứ?
Tại sao lại đối xử vs cậu như thế???
…………
Tôi nghỉ học.
Gặp Huy cũng chỉ thêm mệt.
Ngủ.
Ổn.
………
“Ring….”
-Alô.
-Mở cửa. Tôi có chuyện.
Tôi hoảng hồn với cái giọng của anh ta, lạnh_ băng_ chết_người.
Tôi chạy ngay ra mở cửa…
“Chát”
-Cô chết đi.- Duy nói một câu ngắn gọn khiến tôi chết đứng,
Không gian ngưng đọng,….
Mọi thứ vẫn diễn ra….
Vẫn đẹp đẽ…….
Nhưng tại sao tất cả đột nhiên sụp đổ thế này???
Tôi sực tỉnh chạy theo bóng dáng dần xa của Duy…
Tôi biết….
Người duy nhất có thể khiến Duy xử sự với tôi thế này là ai…
“Huy! Anh xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Tôi gào lên trong tâm trí….
Đừng có chuyện gì, nhé Huy?
Chúc các bạn online vui vẻ !