Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Yêu cậu bạn thân trang 8

Không khí yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thông báo và động cơ máy bay chuẩn bị cất cánh.

Không một cửa sổ máy bay nào được mở lên, khoảng không gian yên tĩnh chỉ có màu tối!

Ngồi trên ghế máy bay, Quỳnh Lam ngả đầu về phía cửa sổ. Đôi mắt màu nâu sữa đỏ lên. Có phải đã khóc rất nhiều?

-Mẹ, sao không cho con về gặp nhà ngoại?

Quỳnh Lam hướng mắt về phía mẹ Ly, cô là rất thắc mắc, tại sao chỉ đưa cô về một lần duy nhất, lúc ông ngoại mất?

Đáp lại chỉ là sự im lặng của mẹ, hình như, cô đang nghe thấy mẹ nín khóc?

-Mẹ, mẹ khóc à?

-Quỳnh Lam! Con sẽ không được tiền tiêu vặt. Mọi sinh hoạt của con sẽ do con tự kiếm. Nếu muốn về sớm thì cố gắng xin việc đủ tiêu trong một tháng, cả tiền học, ăn uống!

Quỳnh Lam ngạc nhiên, sao tự dưng mẹ lại như vậy? Dù Quỳnh Lam từ trước có làm sai gì, mẹ cũng chưa bao giờ như vậy.

-Mẹ, sao có thể chứ?

-Quỳnh Lam! Chỉ được cố gắng. Hiểu không?

Quỳnh Lam hướng đôi mắt đỏ hoe về phía mẹ Ly.

-Mẹ, nhưng tự nhiên bây giờ con kiếm đâu ra tiền để nhập học?

Mẹ Ly lặng lẽ lau nước mắt.

-Phải nghĩ cách! Cố gắng nghĩ cách đi. Mẹ thật sự không thể giúp gì được cho con!

Sao mẹ lại nói vậy, không lẽ…

-Mẹ, lý do là gì?

Nước mắt đã chảy dài xuống gò mà cao, mẹ Ly đã khóc…

-Quỳnh Lam. Con phải cố gắng, cố gắng giúp bố Quân hiểu không?

-Mẹ! Có chuyện gì?

-Nhà nội nói nếu con không ở cũng họ một tháng thì sẽ không nhận bố Quân là người nhà nữa!

-Mẹ! Tại sao mọi người làm vậy?

Mẹ Ly nắm chặt lấy tay Quỳnh Lam, mắt hướng về phía cửa sổ.

-Quỳnh Lam nghe này, con, phải cố gắng hết sức, bằng mọi cách phải cho họ thấy gia đình nhà mình không dễ để họ đè đầu cưỡi cổ được. Quỳnh Lam, có biết là công ty nhà chúng ta lớn không? Họ muốn có nó. Con phải cố gắng, hiểu không? Bố mẹ đã cố gắng cả tuổi trẻ để có được nó, đừng để người khác cướp nó.

Họ, định cướp công ty của bố mẹ Quỳnh Lam sao? Có phải Quỳnh Lam đã quá vô tâm? Đến tình hình hiện tại của gia đình thế này mà cô vẫn còn đi chơi…? Nhưng…

-Mẹ, tại sao lại muốn con ở chung với họ? Họ đâu có ưa gì con?

Mẹ Ly quay sang vuốt tóc Quỳnh Lam, thật sự mẹ không muốn làm vậy, nhưng họ sẽ không nhận bố Quân nữa, người ngoài sẽ nói gia đình Quỳnh Lam bất hiếu. Rồi không chỉ ảnh hưởng bây giờ, mà mai sau biết đây được, tương lai Quỳnh Lam nữa cơ mà? Mẹ Ly thật sự nói vì công ty cũng chỉ là một phần trăm nhỏ. Mẹ, là lo lắng cho tương lai của Quỳnh Lam.

-Quỳnh Lam, con phải hiểu, con là con gái duy nhất của bố mẹ, làm sao chúng ta có thể sống mãi được? Họ phải nhằm vào khuyết điểm của con chứ? Mà…bà nội mới mất.

Quỳnh Lam ôm chặt lấy mẹ Ly…

-Mẹ, thật sự thì chưa hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng con sẽ cố gắng, còn bố mẹ phải sống mãi với con chứ? Sao lại nói thế?

-Quỳnh Lam, cố chịu đựng chỉ một tháng thôi nhé!

-Vì bố Quân mẹ Ly, con sẽ cố gắng hết sức.

Mẹ Ly khẽ cười, Quỳnh Lam, Biết là sẽ khổ lắm, cố chịu đựng nhé.

-Mẹ! Con ngủ nhé!

Quỳnh Lam tựa đầu vào vai mẹ Ly, gục ngủ. Cô biết là trong vòng một tháng tới, sẽ chẳng có ai bên cạnh cô cả…phải tự cố gắng thôi!

Mẹ Ly vòng tay ôm lấy bờ vai bé nhỏ của Quỳnh Lam. Con gái nhỏ, hãy vì tương lai của mình nhé…

———

Máy bay đã thông báo hạ cánh, những tiếng va đập do vali được lấy xuống, cảm giác thật ồn ào!

-Quỳnh Lam, xuống thôi.

Mẹ Ly lay nhẹ vai Quỳnh Lam, cô vẫn còn đang ngủ rất say.

-Mẹ! Sao nhanh vậy?

Mắt mở nhỏ để quen với thứ ánh sáng được hắt từ cửa sổ và đèn.

-Quỳnh Lam, nhanh lên, mọi người ra hết rồi!

Mẹ Ly kéo tay Quỳnh Lam đứng dậy, ra làm giấy tờ.

Bước ra khỏi phòng soát vé, cái lạnh buốt của xuyên vào da Quỳnh Lam làm cô khẽ run người.

Hà Nội, mùa đông lạnh dù không có tuyết. Quỳnh Lam với lấy chiếc áo khoác vắt trên nơi để tay trên vali, mặc vào, chỉ ấm lên được chút xíu.

-Mẹ, ngồi đây một lát được không?

Quỳnh Lam chỉ vào hàng ghế đông người, cô thật sự chỉ muốn thời gian trôi chậm lại. Vì sẽ rất đáng sợ khi bước vào căn nhà ấy…!

-Quỳnh Lam đói không? Con với mẹ lên ăn nhé.

Quỳnh Lam nhẹ gật đâu cười khẽ:

-Trên máy bay con cũng chưa ăn.

-Nhanh nào!

Mẹ Ly kéo lây chiếc vali, cầm tay Quỳnh Lam đi vào thang máy.

-Mẹ ơi, mẹ có ở lại với con không?

Quỳnh Lam ngước nhìn mẹ Ly hỏi.

-Ngốc này, sao mẹ biết được người ta có cho không?

Quỳnh Lam gượng cười, khuôn mặt cui xuống nhìn mũi giày, sao có thể chứ? Họ muốn tìm khuyết điểm và hành hạ Quỳnh Lam thì sao có thể để mẹ Ly ở lại chứ?

-Mẹ, con ăn cơm sườn.

Ngước mắt lên, cười tươi một cái, Quỳnh Lam, đừng để mẹ Ly lo lắng chứ? Không phải đã lớn rồi sao?

Ngôi nhà lớn với kiến trúc khá truyền thống. Như tách rời riêng biệt khỏi thế giới hiện đại.

-Mẹ, đến rồi, con bấm chuông nhé!

Quỳnh Lam đưa tay lên bấm chuông, dù đã nói chuyện ở trong máy báo nhưng vẫn phải đợi một lúc mới thấy Vương Huyền ra mở cửa.

Liếc dọc liếc ngang, cuối cùng, ánh mắt Vương Huyền trở lại nhìn mẹ Ly, cao giọng nói.

-Cô rảnh nhỉ?

Nói thật, mẹ Ly cũng chẳng ưa cái kiểu thái độ của cháu gái, gặp người lớn không chào mà như vậy. Nhưng cũng chẳng có thời gian chấp với trẻ con:

-Cô đưa Quỳnh Lam đến!

Cường Huyền vờ che miệng liếc liếc sang Quỳnh Lam nhếch mép cười rồi woa lên một tiếng:

-Không phải không có nhà nên đến đây chứ?

Quỳnh Lam chống tay vào hông, nhìn thẳng vào mặt Vương Huyền.

-Không phải nhà chị còn đòi em ở cùng sao? Hay giờ muốn em đi?

Không phải Quỳnh Lam tới đây để cho những người ở đây chà đạp. Muốn sống cùng Quỳnh Lam à? Đơn giản lắm!

Quỳnh Lam quay sang mẹ Ly cười cười, thật sự cô không muốn vì mình mà mẹ Ly khổ tâm.

-Mẹ, con tự lo được. Nhà rộng như này làm sao không có phòng cho con ở được? Mẹ cứ về Pháp ở với mẹ Ngọc một thời gian đi.

Mẹ Ly nhìn Quỳnh Lam mỉm cười:

-Để mẹ dẫn con lên phòng.

-Mẹ, không cần, con tự tìm được.

Quỳnh Lam đẩy đẩy mẹ Ly vào xe rồi nhìn sang Vương Huyền:

-Mẹ, con bảo JK rồi, anh ấy nói sẽ bảo Quang chuẩn bị.

Thật sự thì Quỳnh Lam biết, mẹ Ly chẳng biết Quang là ai, đến cả bây giờ cậu ta ở đâu Quỳnh Lam còn chẳng rõ. Chỉ biết là Nhật Minh đã chuẩn bị vé máy bay cho mẹ rồi.

-Quỳnh Lam, con thật sự ổn chứ?

-Mẹ lo xa rồi, con còn có chị họ giúp mà. Thôi, mẹ đi nhé!

Quỳnh Lam cúi xuống, thơm mẹ Ly một cái rồi đóng cửa xe lại.

-Bye mẹ!

Quỳnh Lam đứng vẫy vẫy cho tới khi chiếc xe chạy xa khỏi tầm mắt mới quay lại.

-Nhờ chị họ giúp đỡ!

Vương Huyền cười nhếch mép một cái.

-Tất nhiên, em họ!

——–

Quỳnh Lam bước vào nhà, chẳng có ai. Chắc đi làm hết rồi.

Vui vẻ kéo vali lên cầu thang, Quỳnh Lam đi thẳng tới phòng Vương Huyền. Tự nhiên mở cửa, tự nhiên nằm xuống chiếc giường lớn bên cạnh.

-Oa! Thoải mái quá!

Vương Huyền đi tới, nhìn thấy Quỳnh Lam tự nhiên như vậy thì gắt lên:

-Đi sang phòng khác ngay!

-Trời ơi chị họ, chị tiếp đãi với em thế sao? Ở cùng vòng thì càng thân nhau hơn chứ sao?

Quỳnh Lam vờ kêu lên, miệng vẫn còn cười cười. Thật sự thì nếu bây giờ cô về Pháp thì cũng chẳng sao. Người thiệt là đằng nội. Mẹ Ly nói cô ở đây cũng chỉ để cho họ thấy gia đình cô không dễ bắt nạt. Nên đã tới đây rồi thì họ đâu dễ dàng để cô về khi chưa tới hạn? Quỳnh Lam, hiểu chuyện nhanh thật đấy!

-Ai muốn ở cùng phòng với cái đứa ở nhờ?

Nhếch môi, Quỳnh Lam nhìn thẳng vào mặt Vương Huyền:

-Có cần biết ai mới là người ở nhờ không chị họ?

Quỳnh Lam thừa lớn để đủ hiểu cái nhà này là do trước lúc ông nội mất đã nhượng tên lại cho bố Quân. Cũng chỉ vì cái nhà này mà mọi người sống ở đây đều ghét gia đình Quỳnh Lam.

Nhưng biết sao được? Dù ở cái nhà này lâu hơn nhưng Vương Huyền cũng đâu phải chủ?

Giận tím mặt, Vương Huyền cũng biết cái nhà này là của ai, đành đổi chủ đề khác.

-Ừ, một con nhà quê rẻ tiền thì cuối cùng cũng bị bỏ rơi. Giám đốc JK làm sao lại để ý đến người như vậy chứ? Lại còn ra bộ thơ ngây.

Sao cơ? Nói Quỳnh Lam sao? Nhà quê rẻ tiền? Bỏ rơi? Giả bộ ngây thơ?

Quỳnh Lam nằm vắt chân lên, mở điện thoại ra chơi frutninja.

-Chị họ, em thắc mắc một điều, đầu chị chỉ để mọc tóc thôi sao?

-Mày nói gì?

Vương Huyền tức nắm chặt tay lại. Cô ta là đang cố gắng kiềm chế. Bố bảo không được động tới nó. Nếu không ngôi nhà này cũng sẽ không thuộc về gia đình Vương Huyền.

-Haiz…ở Việt Nam đâu có ít bác sĩ khám tai?

Quỳnh Lam lăn lộn từ đầu giường tới cuối giường. Đang chơ điện thoại của mẹ Ly, không biết mẹ đã tới sân bay chưa?

Con nhỏ chết tiệt. Cứ đợi đấy, rồi khi nào đừng có quỳ xuống xin Vương Huyền tha thứ!

-Thôi, em phải đi tìm trường, nghỉ học chơi với JK suốt thôi.

Quỳnh Lam ngáp dài, kéo vali của mình bên cạnh.

-Có gì tối nhớ dọn tủ nhé, tối em về phải có chỗ cho em để quần áo đấy!

Vương Huyền đằng sau giẫm mạnh chân xuống dưới đất. Thật tức điên lên! Con nhỏ đáng ghét này, mọc ở đâu ra đây?

———

Quỳnh Lam kéo vali theo, trước tiên là đi tìm trường học đã. Mà Quỳnh Lam chẳng am hiểu gì về trường học ở đây cả. Lại phải lấy điện thoại ra tìm.

Bây giờ là phải tìm trường chuyên về tiếng Pháp. Quỳnh Lam thật sự chỉ muốn trong vòng một tháng sắp tới sẽ không phải lo lắng về học nữa.

Ở trong có ghi nếu em học sinh nào có nắng khiếu về tiếng Pháp thật sự, nhà trường sẽ cho học miễn phí và sau khi tốt nghiệp sẽ đầu tư đi du học.

Bớt được một khoản. Tiếng Pháp của Quỳnh Lam có khi còn giỏi hơn những đứa học sinh người Pháp tầm tuổi.

Giờ chỉ cần tìm địa điểm này, làm một bài thi vào này, còn gì nữa nhỉ? À mua sách giáo khoa nữa!

OK! Xong rồi!

Việc này coi như xong, sau đó sẽ đi tìm việc làm thêm nữa.

——

Đứng trước cổng trường. Nói chung là khá to. Nhưng kiểu nhà hình như hơi khác lạ thì phải…

-Phòng hiệu trưởng…phòng hiệu trưởng.

Quỳnh Lam vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh. Cô nhóc là đáng tìm phòng hiệu trưởng. Dù trong bài thông tin về trường có bản đồ, nhưng Quỳnh Lam xem chẳng hiểu gì hết. Đành tự tìm…

-Phòng hiệu trưởng…đâu rồi? Cất đâu mà kỹ thế? Sợ cướp hay sao?

Cứ vừa ngó vừa lẩm bẩm.

-A! Đây rồi!

Quỳnh Lam vui vẻ bước vào mà quên…không gõ cửa!

-Cháu chào thầy à con chào thầy!

Thật sự là Quỳnh Lam chưa học ở Việt Nam lần nào. Xưng hô kiểu gì đây? Còn chưa ai nói cho Quỳnh Lam về vấn đề này nữa!

Thầy hiệu trưởng đang ngồi viết cái gì đó thì giật mình làm rơi cả bút:

-Em là ai?

Quỳnh Lam trợn mắt, nhì thầy chắc cũng đã hơn tuổi cả bố Quân rồi cơ mà? Sao lại em?

-Dạ, cháu muốn tới đây xin học!

-Xin học?

-Dạ!

Quỳnh Lam lấy từ trong balo ra chiếc túi mà Nhật Minh đưa cho, chỉ thấy cậu ấy nói đi xin học thì cầm theo cái này. Đưa cho thầy hiệu trưởng.

-Dạ, đây là giấy phép ạ!

-Giấy phép?

Thầy hiệu trưởng cầm lấy túi giấy, mở ra xem, một lúc khá lâu, rồi ngẩng mặt lên:

-Em mới từ quê lên à?

Quỳnh Lam ngạc nhiên:

-Sao cơ?

-Không phải trong này có ghi sao?

Chết, quên…

-À! Vâng vâng!

-Cho em làm luôn một bài kiểm tra, nếu làm đúng hết, mai em sẽ bắt đầu học! Được chứ?

-Dạ! Vâng!

Quỳnh Lam trả lời. Dù vẫn chưa quen với cách gọi mà Quỳnh Lam nghĩ nó hơi…lố lăng!

——

Ngồi đợi một lúc, cuối cùng thầy giáo mang vài tờ giấy đến. Để lên mặt bàn:

-Em có 90 phút làm bài!

Quỳnh Lam nhận lấy đề thi, đặt xuống và bắt đầu làm!

Bắt đầu cho cuộc sống mới ở Việt Nam!

Trên hè phố đông người, không khí có phần chật chội, khó chịu…

Dưới đường, làn xe chen nhau nhích từng xăng-ti-mét…những tiếng còi xe vang lên inh ỏi, thỉnh thoang ở đâu đó có người còn nói những lời không hay…để tranh đường.

Phố cổ…nơi đẹp nhất của Hà Nội đây sao?

Quỳnh Lam đi nhanh qua bậc thang ngoài của từng ngôi nhà lớn, sát nhau không còn khe hở.

Ngột ngạt…khó thở…mệt mỏi…đau đầu

Tất cả là những thứ xuất hiện trong người Quỳnh Lam lúc này.

Đến nơi này là để tìm việc làm. Quỳnh Lam muốn làm bồi bàn ở quán gà rán nào đó. Thật sự là ở Việt Nam chưa có max nên hơi buồn.

Nhưng cứ nghĩ đến cái cảnh ngày nào cũng phải đi qua nơi ngột ngạt thế này thực sự khá mất công đây. Nhưng vì lương cao, Quỳnh Lam sẽ cố gắng.

Nói thật thì cũng chưa hiểu rõ cách làm việc ở Việt Nam lắm, nhưng ở Pháp Quỳnh Lam đã cùng vài đứa bạn làm tình nguyện ở một cửa hàng max nổi tiếng để chuyển tiền tới cho người nghèo. Nghĩ cửa hàng nước ngoài ở Việt Nam cũng giống ở Pháp thôi mà…

———

Đi mãi mới tới địa điểm cần tới, cửa hàng này cũng khá to. Lương cao là phải.

Mở cánh cửa kính lớn, bên trong nội thất đều theo một phong cách Châu Âu. Từ rèm cửa, bàn ghế rồi tới nơi bán bánh.

Quỳnh Lam vui vẻ đi vào, cô vừa còn nhìn thấy bảng tuyển nhân viên liền gỡ xuống. Nhân viên tốt nhất thế giới đến rồi đây! Cần gì cái bảng đấy nữa? Haha!

Nhưng đầu tiên, Quỳnh Lam muốn ăn thử trước đã, nếu ngon, vừa miệng thì Quỳnh Lam sẽ ở lại làm, tiện nếu bỏ bữa ở nhà sẽ mua đồ ăn nhanh luôn.

Đứng xếp hàng khá lâu vì có nhiều người ăn, cuối cùng, Quỳnh Lam mua một phần lớn với hai hộp gà rán cay, một chiếc bánh theo phần của Việt Nam. Chẳng chọn một chiếc bàn ở giữa hay gần cửa sổ, Quỳnh Lam đến ngồi lại bộ bàn ghế nhỏ nhất góc trong cùng. Tránh sự chú ý!

——-

Woa! Ngon lắm nha, gà rán cay cay nè, côca lạnh thêm chiếc bánh max Việt kẹp thịt. Ngon vô cùng.

Quỳnh Lam…nghiện ngay từ lần thử đầu tiên rồi! Cô không ngờ nó lại ngon tới vậy!

Ăn xong, vì sẽ định đi xin việc nên không dám vứt đồ lại bàn, Quỳnh Lam bê khay tới thùng xử lý, rửa tay xong xuôi rồi bắt đâu xin việc!

Quỳnh Lam tới nơi bán hàng hỏi chỗ thử việc, nhưng chẳng cần, họ đã nhận cô luôn vì quá đông khách.

Vậy có phải số Quỳnh Lam hên không? Ở quán đồ ăn nhanh này lại còn trả công theo ngày chứ. Thật chẳng còn gì hạnh phúc hơn khi một ngày đầu mà Quỳnh Lam làm được bao nhiêu thứ.

Quỳnh Lam bê đi bê lại, cầm lấy quyển sổ nhỏ ghi ghi chép chép, họ nói tiếng Việt, Quỳnh Lam ghi tiếng Pháp, mà hay lắm, thỉnh thoảng, Quỳnh Lam có gặp vài người Pháp, thế là cô nhóc lại có cơ hội thể hiện tài năng của mình. Thật hạnh phúc quá đi, mọi người đang nhìn cô kìa. Ngại chết mất…!

Cuối cùng thì cũng đã xong, tưởng dễ mà cũng mệt lắm. Đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần rồi.

Trong vòng thay đồ nữ, ánh đèn mờ mờ cùng tiếng nhạc nhẹ phát ra từ phía góc tường, mùi từ chiếc hộp thơm thoảng cả không gian nhỏ.

-Chết mất thôi, dù cái vé có bằng cả tuần lương của tớ thì tớ vẫn phải đi!

-Cậu đùa sao?Tiền vé tính bằng USD đó!

-Nhưng mà làm sao chịu được? Đây là lần đầu tiên anh đến Hà Nội biểu diễn đấy!

-Vậy là cậu đi sao?

-Ừ! Chắc chắn đấy!

-Thế thì mua hộ tớ một vé nhé, mai tớ đưa tiền cho!

Quỳnh Lam mở tủ đồ, nghe được vài câu nói của hai người ngồi ghế thay giày. Lại có cái hay à? Quỳnh Lam muốn biết:

-Xin lỗi vì đã nghe hai chị nói chuyện, nhưng thật sự muốn biết mọi người đang nói đi đâu, có thể cho em theo với được không?

Trời ơi, họ nói to thế, nghe được thì phải là lỗi của họ chứ? Quỳnh Lam đâu có cố tình?

-A! Em là nhân viên mới đến sao? Có phải người mà ban nãy ở ngoài nói chuyện với mấy người nước ngoài đúng không?

Quỳnh Lam xấu hổ trả lời, không phải cô đã nổi tiếng vậy chứ?

-Dạ? Sao chị biết ạ?

-Trời ơi, ông chủ nói sẽ trả lương của em gấp đôi nếu em làm ở đây đúng không?

-Ơ? Sao cả chuyện đấy mà chị biết hay vậy?

Quỳnh Lam khá là ngạc nhiên, không phải cô sau giờ làm đã vào phòng riêng nói chuyện với chủ nhà hàng rồi sao?

-Haiz…tất nhiên là có cách để biết rồi. Mà em nói sao? Muốn đi cùng không?

Quỳnh Lam gật đầu, cô là đang rất muốn hoà đồng cùng người Việt Nam:

-Có chứ, có chứ!

Hai người kia nhìn nhau rồi nhìn Quỳnh Lam, dơ hai tay lên xoa xoa!

Quỳnh Lam cười cười, rất vui nha, sắp được đi chơi rồi. À…

-Nhưng bao giờ hả chị?

-Ngày mai!

Cô gái vửa trả lời vừa cầm tờ tiền quạt quạt…

Quỳnh Lam vẫn chẳng để ý, tay cứ vớ lấy chiếc áo trong tủ để đồ rồi vừa cười vừa hát.

Hai cô gái thì cứ nhìn nhau, cuối cùng không nhịn được ho khan:

-À, còn tiền vé ấy mà, nó hơi đắt bé ơi!

Quỳnh Lam à lên một tiếng, mỉm cười quay về phía hai cô gái kia:

-Coi như em là người mới, mời em một lần, lần sau có, em sẽ mời hai người, nhé!

-Ơ kìa, sao mà được, tiền vé bằng gần một tuần làm đó!

Quỳnh Lam vẫn cười tươi rói:

-Thôi mà, một tuần một người chỉ làm nhiều nhất bốn buổi, mà chắc gì các chị đã làm bốn buổi một tuần? Chắc chỉ bằng một hai buổi làm thôi mà.

-Nhưng mà…

Quỳnh Lam vỗ vỗ vai hai cô gái trước mặt, giả làm mặt đáng thương:

-Em thật ra cũng chưa có tiền, cũng là fan của anh ấy, mà chị em mình còn làm với nhau dài dài mà!

Quỳnh Lam nói đúng, cô là chưa có tiền. Ngày mai mới bắt đầu được nhận lương. Nhưng mà là fan của ai thì chính cô cũng không rõ…

Cô gái có dáng người thấp thấp, hơi mập chút xíu nhưng khuôn mặt khá dễ thương, lườm lườm Quỳnh Lam nói!

-Thôi được rồi, coi như nhóc còn nhỏ, hai chị sẽ góp tiền vào mua vé, nhớ phải trả đó!

Quỳnh Lam hơi cúi xuống, hôn chụt vào má của hai người đồng thời hỏi:

-Hai chị tên gì?

-Chị tên Yến!

-Chị tên Vân!

-Rất vui được làm quen nhé, em tên là Quỳnh Lam!

-Biết rồi! Mai sáu giờ tối đợi chị ở trước cửa hàng! OK?

-OK chị!

Quỳnh Lam vui vẻ trả lời, người Việt Nam tốt thật, chẳng bù cho nhà nội Quỳnh Lam.

Ánh đèn buổi tối Hà Nội mập mờ, nhưng trên đường phố đông đúc, màu sáng tỏa ra từ những chiếc xe máy trông thật đẹp, khá là hay mắt.

Woa! Ngạc nhiên nha, đã khá muộn rồi mà? Sao đường vẫn đông vậy?

Trong quán phở nhỏ…

-Chờ cháu chút…

Quỳnh Lam vừa nói vừa chạy…có phải…cô nhóc lại làm thêm? Không phải muốn có tiền đến vậy chứ?

Quỳnh Lam cứ nhanh nhảu chạy đi chạy lại, bê chiếc khay đựng những tô phở thơm phức nóng tỏa khói.

Thực chất thì Quỳnh Lam khá là thèm…từ lúc về Việt Nam, cô chưa có được ăn gì hết, mà lại không có tiền. Vậy nên mới phải làm như vậy đây. Haiz…mệt chết đi được!

Thật sự là chưa bao giờ Quỳnh Lam phải như vậy, nhưng may mắn là lúc trước ở Pháp Quỳnh Lam lam đã làm khá nhiêu việc để từ thiện nên có chút…quen!

Nhưng vì bữa tối, cố gắng lên!

Chạy lại bàn đầu tiên, Quỳnh Lam ngạc nhiên mở to mắt.

Sao…Nhật Minh lại ngồi đó?

-Cậu? Mẹ không biết sao?

Nhật Minh mắt chẳng rời màn hình điện thoại, hình như đang đọc gì đó, còn ký nữa kìa.

-Quỳnh Lam, tớ đói!

-Nhật Minh, cậu…vẫn làm việc sao?

Không phải chứ? Quỳnh Lam làm sao mà khóc, không phải sáng mới gặp Nhật Minh sao? Mà có phải là Nhật Minh đang làm việc mà vẫn quan tâm tới Quỳnh Lam không?

-Quỳnh Lam, đừng khóc, mẹ sẽ không biết đâu, từ bây giờ ngày nào tớ cũng tới chơi với cậu, được không?

Nhật Minh đứng dậy, nhẹ thơm vào trán Quỳnh Lam. Cậu đã gắn định vị vào máy điện thoại Quỳnh Lam rồi.

-Nhật Minh, tớ cũng đói lắm!

Quỳnh Lam tự nhiên khóc ầm lên, cứ mặc cho Nhật Minh dỗ dành, cứ nghĩ tới tối nay phải ngủ ở căn nhà kia Quỳnh Lam lại cảm thấy khó chịu!

-Được rồi được rồi, đi ăn nhé!

Quỳnh Lam nhìn Nhật Minh sụt sịt:

-Nhưng mà chưa hết giờ làm.

Nhật Minh khẽ lau nước mắt cho Quỳnh Lam, cô nhóc này, biết lo lắng như vậy từ khi nào chứ?

-Không cần làm nữa.

Quỳnh Lam kéo kéo tay áo Nhật Minh, mặt cúi xuống, di di mũi giày…

-Nhưng mà Nhật Minh, còn tiền…

À! Lo không được tiền trả công. Quỳnh Lam, lớn rồi sao?

-Yên tâm, cậu đã làm được hơn một tiếng rồi mà? Còn có ba mươi phút nữa thôi, tớ se bảo họ trả tiền thời gian cậu làm.

Quỳnh Lam ngạc nhiên, sao mà Nhật Minh biết cô đã làm hơn một giờ? Đến chính cô còn không để ý mình làm được bao nhiêu!

-Nhật Minh, sao biết tớ làm hơn một tiếng?

Nhật Minh véo nhẹ vào má Quỳnh Lam:

-Cô ngốc, tớ cái gì mà không biết?

Đúng rồi, Nhật Minh cái gì mà không biết chứ?

-Nhưng mà như vậy có được không?

Haiz…cô nhóc này xem ra biết sợ mất tiền rồi đây!

-Được mà Quỳnh Lam, cậu nói nhiều quá!

Nhật Minh kéo Quỳnh Lam ra khỏi quán phở thơm.

Ra ngoài, Quỳnh Lam chẳng nhìn thấy xe của Nhật Minh đâu!

-Cậu tới đây bằng gì?

-Taxi!

WHAT? Nhật Minh đi taxi? Không đùa chứ?

Quỳnh Lam đấm nhẹ vào lưng Nhật Minh.

-Cậu đang nói dối phải không?

-Ừ!

Một từ, đầy đủ ý nghĩa…

Nhật Minh đáng ghét, dám trêu Quỳnh Lam!

Quỳnh Lam chạy tới trước mặt Nhật Minh, kiễng chân cao, cắn nhẹ vào môi Nhật Minh!

Nhật Minh cười cười, Quỳnh Lam cũng bạo dạn hơn rồi.

-Cậu biết đây là ở Việt Nam?

Quỳnh Lam liếc nhìn Nhật Minh. Hỏi vớ vẩn thật!

-Thế cậu nghĩ đây là Châu Phi chắc?

-Quỳnh Lam, biết đấy, người Việt khá tò mò.

Quỳnh Lam nghe vậy, nhìn nhìn xung quanh…thật sự là có khá nhiều con mắt đang nhìn…

Nhưng lạ nhỉ, sao chẳng ai nhận ra JK? Họ không biết?

Không phải chứ?…Quỳnh Lam quay lại nhìn mặt Nhật Minh…đeo cái kính to đùng, ai mà dám tới, ở Việt Nam nhận nhầm người là ăn đón như chơi!

-Nhật Minh, giờ đi bộ à?

Quỳnh Lam tự nhiên lại lắc lắc tay Nhật Minh, mặt nhăn lại.

-Quỳnh Lam, còn muốn gì nữa?

Quỳnh Lam chu chu cái môi lên…

-Nhưng mà tớ mỏi chân!

Nhật Minh đã xoá hết tất cả những câu nói mà mình đã nghĩ trong đầu, người lớn sao? Đối với Quỳnh Lam thì không có khái niệm!

-Cậu muốn gì?

-Nhật Minh, cậu không thương tớ sao? Tớ đã phải làm từ chiều tới giờ đó!

Quỳnh Lam giận dỗi dẫm mạnh chân xuống đất, nhất định không chịu đi tiếp.

Nhất Minh hơi cúi người xuống, cắn nhẹ vào môi Quỳnh Lam…cô nhóc trẻ con này!

-Nhật Minh!

Cúi xuống bế hẳn Quỳnh Lam lên, mệt thật, không phải muốn như vậy sao? Lại còn cái gì mà không thương chứ?

-Quỳnh Lam hết mỏi chân chưa?

Quỳnh Lam vùi mặt vào áo Nhật Minh, cô không muốn gây sự chú ý, chỉ là muốn cõng thôi mà, sao Nhật Minh lại vậy?

-Nhật Minh, mọi người đang nhìn kia! Xấu hổ chết mất!

Cũng biết xấu hổ cơ đấy, cứ tưởng dây thần kinh xấu hổ của cô bị đứt lâu rồi chứ?

-Quỳnh Lam, trẻ con vừa thôi!

Hàng ghế đá nhỏ, lạnh ngắt hơi gió mùa đông, ánh đèn buổi tối sáng rực cả góc phố, chiếu xuống nước hồ xanh…

Tiếng bước chân quét trên mặt đất,tiếng còi xe, tiếng cười nói trên những khoảng cỏ trống.

Thủ đô…khác thật! Ồn áo náo nhiệt ngay cả lúc cần yên tĩnh.

Quỳnh Lam ngồi trên ghế đá mát lạnh, tay cầm hộp chè đá to bự, vừa hát vừa hút nước trà sữa thơm ngọt.

Nhật Minh ngồi bên cạnh, mắt vẫn không rời khỏi màn hình sáng trên tay…

-Quỳnh Lam! Không lạnh sao?

Quỳnh Lam cười cười, lạnh bằng Pháp à? Quỳnh Lam quen với thời tiết lạnh rồi, thế này thì có sao?

-Hứ! Ai yếu như cậu?

Cô nhóc này…đã ăn hết mấy cái kem rồi, uống mấy cốc trà sữa rồi? Quần áo thì phong phanh. Con gái làm sao chịu như vậy được chứ?

-Quỳnh Lam, sẽ ốm đấy!

Quỳnh Lam quay lại, woa…có phải Nhật Minh đang lo cho Quỳnh Lam không? Cảm động quá.

Cúi mặt xuống, che đi màn hình trên tay Nhật Minh, mặt đối diện nhau, Quỳnh Lam cười một cái, rồi kéo đầu Nhật Minh xuống hôn…

Lạ thật! Nhật Minh từ chiều đâu có ăn gì? Sao toàn mùi bạc hà vậy? Không phải Nhật Minh đã lén ăn kẹo đấy chứ?

Nhật Minh nhếch môi cười đầy ranh mãnh.

-Quỳnh Lam, cậu có phải đang ngửi miệng tớ không?

Quỳnh Lam xấu hổ đỏ mặt…cố gắng uống thật nhiều chà sữa lạnh để xua đi cái nóng trong người!

Lộ rồi!

-Nhật Minh, đó là hôn mà…

Hôn sao? Vậy sao lúc rời ra lại cho thấp mũi xuống gần miệng Nhật Minh hít vào?

Nhật Minh à lên một tiếng, rồi nâng mặt Quỳnh Lam lên.

-À? Kiểu hôn mới sao?

Nhìn mặt Nhật Minh, Quỳnh Lam thấy…hơi lo!

-Định làm gì?

Nhún vai một cái, Nhật Minh trả lời rồi cúi xuống…hít hơi mà Quỳnh Lam nói ra. (ặc…em không muốn viết ngoặc kiểu này đâu@@…)

-Quỳnh Lam, mùi mát lắm!

Cả mặt Quỳnh Lam nóng bừng, không phải là mùi của cả mấy loại kem cùng chà sữa sao? Trời ơi, xấu hổ chết mất!

-Nhật Minh! Tớ lạnh rồi, đưa tớ về đi.

Quỳnh Lam vội vàng đứng dậy, đi thằng, bỏ lại Nhật Minh vân còn đang cười cười.

Quỳnh Lam trẻ con hết sức!

Bước vào ngôi nhà lớn, khuôn mặt Quỳnh Lam dãn ra, tự nhiên cười cười nói nói với đứa nhỏ ngoài sân, mắt vừa liếc nhìn người ngồi trên ghế salon đắt tiền.

-Cho kẹo em này, không có độc đâu!

Từ trong nhà, người đàn bà nhìn khá lớn tuổi, bước ra, lườm Quỳnh Lam rồi giằng lấy cây kẹo trên tay thằng nhỏ, vứt bột xuống đất, nghe thấy cả tiếng vỡ kẹo trong bao.

-Đâu ai biết được cô làm gì với cái kẹo?

Quỳnh Lam nhếch miệng cười, đến cả người làm mà cũng cái kiểu kênh kiệu đó à? Không phải là làm vậy thì được thêm tiền thưởng đó chứ?

-Cô à? Nhà cháu thấy đang sạch lắm mà? Dọn sớm nếu không muốn nó bị chảy nước nhé!

Người đàn bà tức điên! Kéo tay Quỳnh Lam lại:

-Cô cần dọn ngay chỗ đó!

Quỳnh Lam a lên một tiếng, dẫm mạnh lên chiếc kẹo, vớ vụn ra từng mảnh, cúi xuống, bóc vỏ và đổ hết kẹo ra nền đất lạnh.

Nhếch môi cười một cái, muốn bắt nạt Quỳnh Lam sao? Đến cả người trả tiền cho bà ta còn không dám!

-Đây là cách cháu dọn!

Người đàn bà trợn mắt, định dơ tay tát Quỳnh Lam sau câu nói khó nghe thì đã bị tay Quỳnh Lam chặn lại.

-Cô rửa tay chưa?

Trong cái nhà này, thật là cái gì cũng vô lý!

Người đàn bà trợn to mắt, nhưng chẳng làm gì được hết!

Thật là…bị đồng tiền lằm mờ mắt!

Quỳnh Lam một tay kéo vali lên cầu thang, một tay bấm bấm điện thoại. Nhật Minh mai không tới được rồi. Haiz…còn định rủ cậu ấy đi xemca nhạc cùng chứ. Chán quá à!

Bước tới tầng hai, giờ Quỳnh Lam về cũng khá muộn mà vẫn chưa tắt đèn. Thật là tốn điện mà!

Mở cửa lớn, từ trong phòng ngủ, một người phụ nữ bước ra, nhìn mặt có thể nói là hiền. Quỳnh Lam nhìn thấy, vô cung vui sướng, nghĩ mình sẽ có một người đồng minh đây!

Nhưng…

-Con gái mà đêm mới về à? Đi với mấy thằng rồi?

Quỳnh Lam suýt tức nghẹn, cố gắng để tỏ ra thật nhỏ nhẹ:

-Cảm ơn đã quan tâm.

-Nghĩ cái nhà này muốn đi thì đi muốn về thì về sao?

-Không phải vậy sao? Thế bác nghĩ sao khi có nhà, muốn về mà lại đứng ngoài đường ăn xin?

-Cháu à, nhà ta là nhà truyền thống, nếu không biết phép tắc thì đừng cố mà sống!

Quỳnh Lam nhếch môi cười:

-Vậy, nếu không thích?

Thật là kinh khủng, ở trong cái nhà này đến một người tử tế cũng không có sao? Mệt mỏi…

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

XtGem Forum catalog