Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Yêu đôi môi em - trang 1

Chương 1. Tình cờ

Lạc Tiểu Phàm run rẩy dựa lưng vào chiếc bàn gỗ bên quầy bar, sắc mặt mệt mỏi, hai mắt nhìn chăm chăm vào chất nước màu xanh đang tan dần trong đá qua lớp thủy tinh trong suốt của chiếc ly, bên tai vang lên bài hát “Khách sạn Carlifornia” với những giai điệu khiến người ta say mê.

Khóe miệng Lạc Tiểu Phàm hờ hững một nụ cười như có như không, nụ cười thê lương, đau đớn và phóng đãng. Ai nói đàn bà không thể phóng đãng, ai nói chỉ có đàn ông mới có quyền đùa giỡn với tình cảm mà không bị tổn thương, Lạc Tiểu Phàm cô cũng có thể! Tay cô lắc mạnh ly rượu đế cao, những viên đá chưa tan hết đập vào thành ly, tạo nên một cơn sóng nhỏ màu xanh lam. Cô nằm bò trên bàn, đôi mắt mơ màng, một lát sau, bỗng dưng cô ngẩng đầu lên, đưa ly rượu lên khóe miệng, uống cạn, quay đầu lại, lắc lắc tay với anh chàng Batender đứng cách đó không xa, giọng nói khàn khàn: “Cho tôi một ly nữa, tôi muốn uống nữa, tôi chưa say, vẫn có thể… - Cái cổ hình chữ V bằng lụa tuột xuống khỏi đôi vai trắng ngần, bầu ngực nõn nà nhấp nhô lộ ra ngoài, cái nốt ruồi màu đỏ ngay trước ngực đập vào mắt mọi người có trong quầy bar.

Đôi mắt như dải lụa, lả lơi.

- Thưa cô, cô uống say rồi, đừng nên uống nữa!

- Tôi say ư? Không đâu, tôi còn uống được nữa!

Cô liếc mắt, nhìn thấy một chàng trai xinh xắn đứng trước mặt, khuôn mặt vẫn còn vẻ non nớt, trông như bầu không khí chưa hề vướng bụi, thậm chí còn ngửi thấy mùi hương của mặt trời tỏa ra từ cơ thể cậu, bộ đồng phục trắng tinh, trên cổ là một cái nơ bướm màu đen.

Lạc Tiểu Phàm đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt ấm áp và mịn màng của cậu, cảm thấy hình như mình đang vuốt ve một mảnh lụa thượng hạng, mềm mại, mịn màng, khuôn mặt chàng trai nhòa dần đi trong ánh đèn mờ ảo của quán bar. Lạc Tiểu Phàm nhếch miệng cười, khuôn mặt cô tỏ vẻ ghê tởm với chính mình.

- Cậu có muốn ngủ với tôi không? – Lạc Tiểu Phàm nhìn sự thay đổi trên nét mặt của chàng trai bằng một vẻ vô cùng nghiêm túc.

Chàng trai sửng sốt, khuôn mặt thoáng vẻ ngượng ngùng, trù trừ hồi lâu rồi mới ấp úng:

- Thưa cô, cô rất xinh đẹp, cũng rất quyến rũ, chắc chắn có nhiều người thích cô…

- Vậy sao?

Lạc Tiểu Phàm khẽ nhướng mày lên, giọng nói nhỏ như một con muỗi, dường như muốn nói với chàng trai, nhưng cũng giống như đang nói với chính mình. Nụ cười như có như không trên khóe miệng lại càng sâu hơn, ánh mắt mơ mơ màng màng, như mặt nước xanh nhìn không thấy đáy, thoáng ánh lên một sắc xanh gợi cảm.

- Vậy tại sao anh ấy lại bỏ rơi tôi! Tại sao anh ấy không yêu tôi nữa mà yêu người đàn bà khác? Có phải vì tôi không đẹp bằng cô ta không… - Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt cô là sự đau đớn và khẩn cầu. – Cậu ở cùng với tôi được không? Không ai chịu ở bên tôi cả, cậu ở bên tôi được không?

Chàng trai cảm thấy cô gái trước mắt thật kỳ lạ, vẻ đẹp của cô phản chiếu dưới ánh đèn mờ ảo, giống như một thiên thần, cũng giống như một ác quỷ. Sự mơ màng trong đáy mắt cô đã kích thích vào chỗ mềm yếu nhất của cậu, cậu đưa tay kéo áo Lạc Tiểu Phàm lên, bàn tay hơi run rẩy, hoảng loạn, nhưng giọng nói lại rất cương quyết:

- Chờ tôi tan ca, tôi có thể ở bên cô.

Lạc Tiểu Phàm muốn cười, nhưng lại không cười được. Cô sờ chỗ tiền trong túi áo, đó là tiền sinh hoạt trong một tháng của cô, nhưng hôm nay cô lại dùng nó để mua lấy sự ấm áp trong một đêm, để sưởi ấm cơ thể lạnh giá của mình. Lạc Tiểu Phàm nắm tay chàng trai, đặt lên miệng, nhẹ nhàng hôn, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt đau thương nhìn vào đôi mắt trong sáng và tràn đầy quan tâm của chàng trai trẻ, lẩm bẩm:

- Được.

Khi Lạc Tiểu Phàm nói câu này, cả người cô đang tắm trong ánh đèn neon từ trên chiếu xuống, đẹp tới mức quái dị, giống như vẻ đẹp của những yêu tinh trong truyền thuyết của Trung Quốc xưa.

Lạc Tiểu Phàm lại ngửa cổ lên uống hết số rượu trong ly, uống luôn cả thứ nước mằn mặn vừa lăn khỏi mắt cô:

- Được, nhưng cho tôi một ly nước.

Chàng trai lặng lẽ đứng sau lưng cô, nhìn bờ vai gầy mỏng manh của Lạc Tiểu Phàm đang run rẩy.

- Thưa cô, tôi có thể mời cô một ly không?


Lạc Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, đuôi mắt cô như mắt một con cáo, đập vào mắt cô là một khuôn mặt xa lạ nhưng dễ mến của một người đàn ông trung niên, khuôn mặt trắng trẻo, trên đó là cặp kính gọng vàng, bộ comple màu trắng thẳng thớm, dáng đứng thẳng ra vẻ người quân tử.

- Cút đi! – Lạc Tiểu Phàm có một khuôn mặt bướng bỉnh và một đôi môi mỏng, có 
những lúc cô có thể nói ra những lời độc ác nhất.

Khuôn mặt của người đàn ông trung niên thoáng chút thay đổi:

- Chẳng phải cô muốn người ta ngủ cùng cô sao? Tôi cho cô tiền, cô cần bao nhiêu?

- Cần mẹ của ông, có dám không?

Sắc mặt của Lạc Tiểu Phàm cũng thay đổi rất nhanh, khuôn mặt hất lên đanh đá, đôi mắt sắc bén có thể xuyên thủng trái tim người khác, giống như một con báo sẵn sang lao vào vồ người ta bất cứ lúc nào.

Khuôn mặt của người đàn ông nhanh chóng mất đi vẻ nho nhã, lịch sự ban đầu.

Lạc Tiểu Phàm nhìn thấy khuôn mặt đó, bật cười lớn, tiếng cười rất to, to tới mức không thể nào khống chế được, những ai nghe thấy tiếng cười đó, bỗng dưng sẽ muốn khóc.


- Vũ, cậu có hứng thú không? Chẳng phải đó là loại đàn bà cậu thích nhất sao? Rất thú vị và đanh đá.

Đôi môi mỏng của Lâm Nam Vũ nhấp nhẹ một ngụm Swing, trước mắt anh là một người phụ nữ đã say mèm, cô gái có mái tóc dài đen uốn xoăn, đôi môi mỏng, sống mũi cao và nhỏ, đôi mắt hoa đào biết đung đưa, khi nheo mắt lại, đôi mắt đó lại trở thành mắt một con cáo, một thân hình mảnh mai, chiếc áo màu đen để lộ bờ vai trần gợi cảm, thu hút ánh mắt của mọi người đàn ông.

Lâm Nam Vũ lạnh lùng lắc dầu, đôi mắt sâu như một đầm nước trong đêm tối, không một gợn sóng, giọng nói châm biếm:

- Tôi không có hứng thú với những người đàn bà tự tìm đến mình, nhất là những người đàn bà say rượu, làm mất cả khẩu vị.

Bạch Hạo Uy nhìn nụ cười của Lâm Nam Vũ, bất giác khóe môi mỏng cũng nhếch lên, đôi mắt lại trở về với cô gái cách đó không xa đang chìm đắm trong men rượu và ánh đèn quán bar:

- Cậu khẳng định là không cần, vậy thì tôi không khách sáo nữa. – Nói rồi anh đứng lên. Anh mặc một chiếc áo màu hồng phấn thêu hoa, chiếc quần bò màu đen, khuôn mặt sáng sủa, dáng vẻ kiêu ngạo, khóe miệng là một nụ cười tự tin.

Lạc Tiểu Phàm cảm thấy mí mắt mình càng lúc càng nặng, chàng trai xinh xắn lúc này đặt một ly nước ấm vào tay cô, trên khuôn mặt là một nụ cười đáng mến:

- Cô vẫn khỏe chứ? Có cần tôi gọi xe đưa cô về trước không?

Lạc Tiểu Phàm lắc lắc đầu, khóe miệng thoáng giễu cợt, giọng nói lè nhè: 

- Không, tôi muốn đi cùng cậu.

Trong mắt chàng trai có cái gì đó như một giọt nước chuyển động rồi tan ra:

- Được, cô uống nhiều rượu như vậy, chắc là cũng đói rồi, về nhà tôi sẽ làm cái gì đó cho cô ăn.

Bạch Hạo Uy bước đến ngay lúc đó, khuôn mặt kiêu ngạo, khóe miệng là một nụ cười tự tin, ánh mắt đảo qua đảo lại:


- Tôi muốn mời cô tới kia uống một ly. – Theo cánh tay của Bạch Hạo Uy chỉ, Lạc Tiểu Phàm nhìn thấy một đôi mắt đen như nước mực, trong đó có sự chế giễu, có nụ cười lạnh lùng và cả vẻ bất cần.

Lạc Tiểu Phàm lảo đảo dựa người vào bàn rồi đứng lên, hai tay dang ra chặn đường Bạch Hạo Uy, đôi giày cao gót dưới chân khiến cô mất thăng bằng, cô đành chống tay vào bàn, tay còn lại tháo giày cao gót ra cầm tay rồi lảo đảo đi về phía đó.

Lâm Nam Vũ nhìn cô gái đang đi về phía mình, ánh mắt ngang ngược quét một vòng khắp người cô, khóe môi đỏ cắn nhẹ, những ngón chân nhỏ trắng trẻo, móng tay sơn màu đen, bắp chân săn chắc, cặp đùi mềm mại lấp ló sau lớp vải lụa mỏng màu đen. Nhìn Lạc Tiểu Phàm, nụ cười giễu cợt trên môi Lâm Nam Vũ càng sâu thêm, những trò chơi như thế này trong quán rượu ngày nào mà không có, chỉ khiến người ta càng thấy hưng phấn và kích thích hơn mà thôi.

Đôi môi lạnh giá phả vào mặt Lâm Nam Vũ hơi rượu nồng nặc rồi chầm chậm trượt xuống, mũi anh ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng, khóe môi mỏng bặm lại, anh nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Lạc Tiểu Phàm. Âm thanh không lớn, nhưng đủ để khơi dậy hứng thú trong Lâm Nam Vũ.

Trong quán rượu lập tức dậy lên tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay. Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên hai người họ. Khuôn mặt xinh xắn của chàng trai trẻ lộ ra vẻ chán ghét, ánh mắt cậu thoáng qua một cái gì đó như gió, như mưa, như sương mù.

Lâm Nam Vũ nhìn người đàn bà trong lòng mình, lạc vào mắt anh là một khuôn mặt bướng bỉnh, lạnh lùng và không sợ hãi. Ánh mắt mê loạn của Lạc Tiểu Phàm cũng dừng lại trên khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng của Lâm Nam Vũ.

- Tôi muốn anh ngủ với tôi. – Khi Lạc Tiểu Phàm nói câu này, cô nói rất nghiêm túc, dứt khoát, cứ như thể câu nói này đã được cô nói ra hàng trăm lần.

Lâm Nam Vũ lại cười, nụ cười châm biếm, khó hiểu, nhưng giọng nói thì lại lạnh lùng tới đáng sợ:

- Tôi không bao giờ thích những người đàn bà chủ động tìm đến mình, mời cô tránh ra.

Khuôn mặt Lạc Tiểu Phàm vẫn là vẻ đanh đá, đôi môi mỏng cắn nhẹ đôi môi của Lâm Nam Vũ, nhưng trong đáy mắt lại nở nụ cười mê hồn:

- Giả sử anh không muốn tôi làm tổn thương một cậu bé vô tội thì anh nên đồng ý ngủ với tôi, cũng chẳng tổn thất gì với anh cả, nhưng với cậu ấy thì khác.

Lâm Nam Vũ muốn cười. Đây là lý luận kiểu gì vậy? Lần đầu tiên anh nghe thấy câu nói buồn cười như thế, nhưng lại không nghĩ ra lý do gì để phản bác. Ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt của chàng thanh niên đang đứng ở một góc âm thầm nhìn họ, có một cảm giác đau đớn kỳ lạ đang dâng lên trong đôi mắt đó.

- Được! – Lâm Nam Vũ đứng lên, kéo tay Lạc Tiểu Phàm đi. Bạch Hạo Uy đứng cạnh giơ ly rượu lên, nháy mắt với Lâm Nam Vũ.

Đó là một chiếc Ferrari màu đỏ rất đẹp, xung quanh chiếc xe tỏa ra thứ ánh sáng hấp dẫn. Trong mắt Lạc Tiểu Phàm cũng lấp lánh một ánh nhìn thích thú, Lâm Nam Vũ cảm thấy Lạc Tiểu Phàm chẳng khác gì những người đàn bà từng ngủ với anh, chỉ có điều cô xinh đẹp hơn, thú vị hơn họ một chút.

Hai người ngồi vào xe. Lạc Tiểu Phàm khép hờ mắt, thoải mái dựa vào lòng Lâm Nam Vũ, giống như cái nơi mà ngày trước cô vẫn thường dựa vào. Lâm Nam Vũ lại nở nụ cười, nụ cười khó hiểu. Lạc Tiểu Phàm khẽ cử động, quấn hai cánh tay vào cổ Lâm Nam Vũ, hôn nhẹ lên trán anh rồi nhắm mắt lại, không nói gì.


Lâm Nam Vũ khởi động xe, lái xe vào đường 15 khu Hương Xá. Gió biển mang theo vị tanh thổi tới, cả người lập tức có cảm giác lành lạnh nhưng sảng khoái. Tay Lạc Tiểu Phàm càng ôm chặt Lâm Nam Vũ hơn, cứ như thể cô sợ anh sẽ biến mất. Mùi thơm nồng nàn tỏa ra từ người Lạc Tiểu Phàm cũng bao vây lấy Lâm Nam Vũ, hương thơm khiến anh không kiềm chế được, đưa tay lên vuốt mái tóc dài của cô, khóe miệng lại là một nụ cười nhàn nhạt.

Khi chiếc xe đi vào đêm tối tăm, Lạc Tiểu Phàm chầm chậm trượt khỏi ngực Lâm Nam Vũ, nằm trên đùi anh, hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mày dài và cong, khóe mắt thoáng run rẩy, một giọt nước mắt trong vắt như thủy tinh đọng bên khóe mắt, hình như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Trái tim Lâm Nam Vũ xao động, anh đưa tay ra, nhìn nó rớt xuống những ngón tay thon dài của mình, lành lạnh rồi tan đi trong lòng bàn tay. Lâm Nam Vũ dừng xe trước cửa Khách sạn Carlifornia trên đường 15 khu Hương Xá, dùng tay nâng khuôn mặt của Lạc Tiểu Phàm lên. Khuôn mặt đó xinh đẹp, có cái gì đó ma mị, giống như loài yêu tinh vẫn đi lang thang trong các khu rừng đen tối mà truyền thuyết từng nói tới. Lâm Nam Vũ cười, nhưng Lạc Tiểu Phàm thì không, vẻ ma mị trong ánh mắt cô càng sâu hơn.

Đây là khách sạn mở cửa suốt 24 giờ, chuyên phục vụ các cặp tình nhân, Lâm Nam Vũ là khách quen ở đây. Lâm Nam Vũ nhìn Lạc Tiểu Phàm cởi từng chiếc áo, chiếc quần trước mặt mình, thản nhiên tới mức không hề thấy xấu hổ, tư thế cởi áo cũng vô cùng hoàn mĩ, như một điệu nhảy nhẹ nhàng và tuyệt đẹp. Anh đoán thầm trong lòng, chắc chắn anh không phải người đầu tiên được thưởng thức “điệu nhảy” này, và cũng không phải là người cuối cùng.
Làn da trắng nõn nà phơi bày ra trước mặt anh, Lâm Nam Vũ không thể không khen ngợi vẻ đẹp của tạo hóa. Ánh trắng rọi lên cơ thể Lạc Tiểu Phàm, như đắp lên mình cô một tấm màn huyền bí, nhưng lại khơi dậy sự tò mò của người khác.

Lạc Tiểu Phàm trần truồng đứng giữa căn phòng rồi chầm chậm bước về phía Lâm Nam Vũ, như mụ phủ thủy trong khu rừng sâu, mang theo sự mê hoặc ghê người, khiến người ta cam tâm thuần phục cô, cam tâm vì cô mà phải chịu trừng phạt. Lâm Nam Vũ cắn nhẹ môi, khóe miệng là nụ cười đểu cáng, ánh mắt như một ngọn lửa cháy rừng rực.


- Lại đây. – Anh đưa tay ra, nhìn Lạc Tiểu Phàm tới gần mình hơn.

Bên tai vang lên tiếng thở nhè nhẹ và tiếng lẩm bẩm:

- Em muốn có anh. – Lạc Tiểu Phàm hôn lên từng chỗ nhỏ trên người Lâm Nam Vũ, lành lạnh, nhưng sau đó lại như một ngọn lửa đốt cháy trái tim anh.


- Được. – Giọng nói của Lâm Nam Vũ bỗng trở nên khàn khàn nhưng dễ chịu.

Anh nhìn bàn tay nhỏ bé của Lạc Tiểu Phàm đang cởi từng chiếc cúc áo trên người anh, cảm giác làn da cô mát lạnh, như một lớp nước mỏng, bàn tay chầm chậm lần xuống tới thắt lưng anh, nhưng một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng mở cúc, đôi môi ngọt ngào, run rẩy đang cắn vào môi anh, giọng nói nhẹ như hơi thở:


- Em không mở được thắt lưng.

Lâm Nam Vũ muốn cười, nhưng vẫn cố nhịn, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Lạc Tiểu Phàm. Anh cởi quần áo, ôm chặt lấy cô gái vào lòng, hai làn da chạm vào nhau. Bên dưới dường như phát ra một âm thanh nhè nhẹ, như tiếng thở, như tiếng khẩn cầu. Nhưng thứ khiến anh thích nhất là cảm giác như một giấc mộng, một niềm vui thầm kín chưa bao giờ có, giây phút siết chặt hai tay, cảm thấy một niềm vui khi hai người hòa vào một.

Lâm Nam Vũ hôn lên gò má Lạc Tiểu Phàm:
- Nói cho anh biết, có dễ chịu không?

Khóe miệng Lạc Tiểu Phàm nở một nụ cười ngọt ngào, ánh mắt say đắm, hai tay ôm chặt thắt lưng Lâm Nam Vũ, đôi môi tiến lại gần đôi môi anh:


- Em muốn có anh, không bao giờ thấy đủ cả.

Trái tim Lâm Nam Vũ giây phút đó như bị lửa thiêu cháy, chỉ vì câu nói của người phụ nữ trong vòng tay, đây là câu nói mà những người đàn ông thích nghe nhất, cho dù nó được thốt ra từ miệng một người đàn bà xa lạ thì vẫn có khả năng châm lên một ngọn lửa nhiệt tình trong họ. Hai cơ thể mềm mại lại một lần nữa quấn vào với nhau.

Sau phút nghỉ ngơi, Lâm Nam Vũ ôm chặt cơ thể Lạc Tiểu Phàm, đôi môi anh cắn lên làn da cô, để lại những nụ hôn cháy bỏng.
Lạc Tiểu Phàm siết chặt hông Lâm Nam Vũ, ánh mắt trong sáng như nước suối mùa xuân. Cô ngẩng đầu lên, nhìn mặt trăng treo lơ lửng ngoài khung cửa sổ trong suốt, mông lung, mơ hồ.

Lạc Tiểu Phàm quay đầu lại, trong mắt cô có cái gì đó chế giễu, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lâm Nam Vũ, sống mũi cao và thẳng, đôi môi mỏng như đôi môi cô, cô không nhịn được, giơ tay lên vuốt nhẹ mặt anh, mũi anh, môi anh, cả hàng lông mi dài và cái cằm của anh nữa, dưới cằm anh là một lớp râu rậm mới mọc, cứng cứng, khiến tay cô nhồn nhột.

Lâm Nam Vũ vẫn nhắm mắt, giơ tay ra nắm chặt bàn tay không yên phận của cô, đặt lên miệng cắn nhẹ mấy ngón tay, khiến Lạc Tiểu Phàm bị nhột cười khúc khích. Bàn tay còn lại của Lạc Tiểu Phàm vẫn không chịu nghỉ ngơi, trượt xuống phần bên dưới thắt lưng Lâm Nam Vũ.

Lâm Nam Vũ mở mắt ra nhìn Lạc Tiểu Phàm, có vẻ gì đó rất nghiêm túc, có vẻ gì đó như nhẫn nại. Đôi mắt Lạc Tiểu Phàm khép hờ, hàng lông mi dài khẽ lay động, khuôn mặt cô như một đứa trẻ, có cảm giác ngây thơ, trong sáng. Dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt Lạc Tiểu Phàm, cảm giác dễ chịu lan khắp người anh, anh giơ cánh tay ra ôm chặt cô:


- Thích anh không?

Lâm Nam Vũ bỗng trở nên kỳ lạ, tại sao lại hỏi câu hỏi này nhỉ? Nhưng đúng là bây giờ anh rất muốn biết, cho dù chỉ là tình một đêm, anh hy vọng người phụ nữ xa lạ này sẽ yêu anh, có thể đó là vì lòng ích kỷ của một người đàn ông.

Lạc Tiểu Phàm lười biếng mở mắt ra, nở một nụ cười tinh nghịch, đưa tay lên ôm cứng cổ Lâm Nam Vũ, đôi môi tiến lại gần rồi bỗng dưng cắn mạnh một cái lên cổ anh. Lâm Nam Vũ đau đớn “a” một tiếng rồi đẩy mạnh Lạc Tiểu Phàm ra:

- Chết tiệt, cô làm gì vậy? Điên rồi hả?

Lạc Tiểu Phàm bật cười, cười rất vui vẻ, tiếng cười vang khắp căn phòng, không thể dừng lại được:


- Em muốn đánh dấu lên cổ anh để chứng minh là em đã từng ăn anh.


Tâm trạng tốt đẹp của Lâm Nam Vũ phút chốc bị Lạc Tiểu Phàm phá hỏng, Lạc Tiểu Phàm thấy khuôn mặt giận dữ của Lâm Nam Vũ, tự giác quấn ga giường rồi nằm về một bên, cơ thể nhỏ bé cuộn lại, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào.

Lâm Nam Vũ bực bội thở hắt ra, quay người lại, không buồn nhìn Lạc Tiểu Phàm nữa, đúng là người đàn bà thần kinh có vấn đề. Có thể vì quá mệt mỏi nên Lâm Nam Vũ nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Khi Lâm Nam Vũ tỉnh lại thì mặt trời đã treo lơ lửng giữa bầu trời. Ánh mặt trời chói chang hắt qua khung cửa sổ bằng thủy tinh, xuyên thẳng vào mắt Lâm Nam Vũ khiến anh nhất thời quên mất mình đang ở đâu. Nhưng anh nhanh chóng nhớ lại người đàn bà đáng ghét đêm hôm trước, người đàn bà đã cắn anh một cái thật đau.


Nhớ tới cô, thân dưới của anh lại nóng lên, hơi thở bắt đầu dồn dập, dục vọng lại kéo tới. Bàn tay anh quờ quạng sang bên cạnh, trống không, lạnh lẽo, không hề sờ thấy cơ thể mềm mại ấm áp mà anh đang tưởng tượng. Ngày trước, đa số những người đàn bà anh mang về đều giống như một con mèo lười biếng nằm trong lòng anh, chờ anh tỉnh dậy, hoặc là hai người sẽ cùng vào nhà tắm nghịch ngợm với nhau, hoặc là sẽ nằm trong lòng anh để chờ anh “ăn tươi nuốt sống”.
Anh luôn là người rất rộng lượng, cho dù là những người đàn bà xa lạ có với anh những mối tình một đêm thì xong việc, anh đều cho họ một số tiền vừa đủ để bù đắp cho những gì mà họ đã đem lại cho anh. Anh không muốn có bất cứ quan hệ lằng nhằng nào với họ sau này, tiền là cách giải quyết tốt nhất.
Nhưng lần này là thế nào đây?
Lâm Nam Vũ kinh ngạc quay đầu lại, bên cạnh anh trống không, chỉ có tấm ga giường trắng tinh được gấp gọn gàng đặt ở đầu giường. Cửa phòng tắm mở, bên trong cũng không có tiếng nước chảy. Lâm Nam Vũ cau mày tỏ vẻ không hài lòng, bước xuống giường, xỏ chân vào đôi dép lê, lẩm bẩm:
- Cô nàng chết tiệt này đi đâu rồi nhỉ?
Anh nhìn Đông ngó Tây, có phải là ra ban công rồi không? Nhưng cánh cửa kính dẫn ra ban công vẫn mở, không có bóng người nào, chỉ có tấm rèm in hình hoa mai đang phất phơ bay trong gió. Nhìn xung quanh cũng chẳng thấy ai, quay người lại anh mới phát hiện trên chiếc tủ để quần áo, không biết từ lúc nào đã có thêm một tờ giấy và một xấp tiền. Lâm Nam Vũ khi đó cảm thấy đầu mình ù đi, hai mắt bỏng rát. Anh đưa tay ra, trên tờ giấy chỉ có một hàng chữ:

Honey: Cảm ơn anh đã cho em một đêm thật tuyệt vời, để em được thưởng thức niềm vui chưa bao giờ có, số tiền này là thù lao trả cho anh. Từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai nữa.

Không để lại họ tên.
Sắc mặt Lâm Nam Vũ thay đổi liên tục, ghê tởm, không tin, phẫn nộ, chế giễu, anh chỉ cảm thấy từng câu nói trên tờ giấy như biến thành những lưỡi dao sắc bén nhất thế gian, đâm thẳng vào ngực anh, khiến anh không thể thở nổi. Anh giận dữ ném mạnh tờ giấy xuống đất, nắm tay vang lên những tiếng “rắc rắc”, hét lớn:
- Con đàn bà chết tiệt, cô coi tôi là cái gì? Cô thật là đáng chết, đừng để tôi gặp lại cô lần nữa! Đúng là khốn nạn…
Nếu người đàn bà đáng chết đó xuất hiện trước mặt anh lúc này, chắc chắn Lâm Nam Vũ sẽ vặt cái đầu xinh đẹp đó xuống làm bóng đá. Anh chỉ muốn người bỏ đi lúc này là anh, còn người ở lại nhìn xấp tiền là người đàn bà đáng chết đó. Cổ anh có cảm giác bỏng rát, anh sờ tay lên, thở mạnh:
- Đáng chết, đừng để tôi tìm thấy cô, tôi mà gặp cô thì sẽ giết cô hàng ngàn, hàng vạn lần!
Anh bịt chặt cổ, đi vào phòng tắm, nhìn vết đỏ trên cổ qua tấm gương. Trời ơi, thế này thì làm sao anh dám gặp người khác! Đúng thật là… Trời ơi, sao anh lại gặp người đàn bà như thế này! Lâm Nam Vũ đau đầu:


- Làm thế nào bây giờ, mình chưa bao giờ gặp chuyện này cả.

Lâm Nam Vũ tắm qua loa một chút, khắp nơi trên cơ thể anh đều vương lại mùi thơm của cô, trên quần áo cũng vậy, khiến anh không thể nào quên được người đàn bà chết tiệt đó. Nhìn xấp tiền trên tủ quần áo, sự kiên nhẫn của Lâm Nam Vũ đã vượt quá giới hạn, anh cầm xấp tiền lên, mở cửa sổ ra rồi ném ra ngoài, cả tờ giấy đáng ghét đó nữa. Khi anh ra thanh toán tiền phòng, cô nhân viên lễ tân có khuôn mặt xinh xắn mặc bộ đồng phục màu xanh mỉm cười nói với anh:

- Thưa anh, cô gái tới cùng anh đã trả tiền phòng rồi.

Sắc mặt Lâm Nam Vũ càng trở nên khó coi hơn, anh cảm thấy ánh mắt cô nhân viên nhìn anh càng ngày càng kỳ dị, cứ như thể anh là một kẻ vô công rỗi nghề chỉ chuyên dựa vào khuôn mặt đẹp trai quyến rũ phụ nữ để kiếm tiền nuôi thân, tất cả những điều này đều là do người đàn bà đó gây ra cho anh. Lâm Nam Vũ kéo mạnh cổ áo, trong lòng như bị lửa thiêu đốt, càng cảm thấy khó chịu, miệng không ngừng chửi rủa người đàn bà khiến anh không vui.

- Con đàn bà chết tiệt! Nhớ là đừng để tôi gặp lại cô, nếu không thì cô chết chắc rồi! Tôi chắc chắn sẽ xẻ thịt cô ra.

Chương 2. Một Thoáng Xao Động

Lâm Nam Vũ bước nhanh ra khỏi khách sạn, nhảy lên ô tô, lấy điện thoại ra gọi tới công ty:
- Thư ký Lý, hôm nay tôi không tới công ty, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.
Nghe thấy tiếng trả lời bên kia xong, anh cúp điện thoại, suy nghĩ một lát, cái dáng vẻ thê thảm của mình lúc này nếu về nhà cũng không được, chắc chắn mẹ anh sẽ đi theo hỏi mãi không thôi. Anh lại gọi điện thoại cho Bạch Hạo Uy:
- Đường 15, khu Hương Xá, gặp nhau ở sân golf nhé. – Không để bạn có cơ hội từ chối, anh ngắt điện thoại luôn.
Bạch Hạo Uy ở đầu dây bên kia ngạc nhiên, mới sáng sớm đã bị cái gã dở hơi này quấy rầy. Anh nhìn khuôn mặt cô gái nằm bên cạnh, véo nhẹ lên má cô, nở nụ cười xin lỗi:
- Cục cưng, tối nay anh đền cho nhé.

Anh cũng chẳng buồn để ý xem cô ta có đồng ý hay không, đã vội vàng ngồi dậy mặc quần. Đàn bà không có thì tìm người khác, nhưng bạn bè mà mất rồi thì khó khăn lắm. Khi tới sân golf, lên tầng hai, anh thấy Lâm Nam Vũ vẫn hằm hằm nét mặt ngồi trên hàng ghế đặt ở hành lang, đôi mắt đầy lửa giận, không biết là ai đã đắc tội với anh. Giang Lỗi Hằng ngồi bên cạnh Lâm Nam Vũ cũng thấy kỳ lạ trước thái độ của anh, anh ra hiệu bằng mắt cho Bạch Hạo Uy, cười nói:
- Hạo Uy, cái gã này hôm nay bị điên rồi, chúng ta mặc kệ hắn, không có tới lúc bị hắn giết lại không hiểu vì sao.
Bạch Hạo Uy vỗ vỗ lên vai Lâm Nam Vũ, tỏ ra rất tò mò.
- Sáng sớm ra, ai đắc tội với Giám đốc Lâm vậy? Sao mặt mũi khó chịu thế? Chúng tôi đâu có đắc tội với cậu, ồ… - làm ra vẻ ngạc nhiên. – Có phải là cô gái tối qua có vấn đề không?
Bạch Hạo Uy không nhắc tới cô gái đó còn tốt, vừa nhắc tới, sắc mặt Lâm Nam Vũ càng trở nên khó coi hơn, lửa giận lại bốc lên. Anh cầm cốc nước đặt trên bàn, uống một hơi hết sạch.
Giang Lỗi Hằng ngơ ngác nhìn Bạch Hạo Uy rồi lại quay sang nhìn Lâm Nam Vũ, tò mò hỏi:
- Cô gái nào? Hai cậu đang nói gì vậy? Sao tôi chẳng hiểu gì cả!
Bạch Hạo Uy mỉm cười giảo hoạt, hất mặt về phía Lâm Nam Vũ. Bạch Hạo Uy thấy Lâm Nam Vũ không nói năng gì, sắc mặt càng u ám hơn thì cười:
- Sao hả Vũ? Chẳng nhẽ không ăn được cô ta sao? Hay là… hay là cậu không được? Ha ha ha…
- Bạch Hạo Uy, nếu cậu còn muốn sống thì mau câm miệng lại cho tôi, nếu không tôi không khách sáo với cậu đâu. – Lâm Nam Vũ hình như đã thực sự nổi giận, dứ dứ nắm đấm về phía Bạch Hạo Uy.

Bạch Hạo Uy thấy Lâm Nam Vũ nổi giận thì lập tức im lặng, không nói nữa, nhưng một lúc sau, anh không nhịn được lại tò mò hỏi:
- Rốt cuộc là cậu làm sao? Nói với anh em xem nào, biết đâu giúp được gì cho cậu. Dù sao cũng hơn là một mình ôm nỗi tức giận trong lòng. – Nói được một câu nghiêm túc, Bạch Hạo Uy lại quay lại với bản tính cợt nhả vốn có, chế giễu Lâm Nam Vũ.
– Có phải là vì cô gái nhỏ nhắn tối hôm qua lợi hại quá không? Người anh em không chống đỡ nổi nên nảy sinh tâm lý tự ti, bởi vậy hôm nay mới buồn rầu không vui, ha ha ha…
Câu nói của Bạch Hạo Uy làm tổn thương tới lòng tự trong của Lâm Nam Vũ, khiến anh nổi giận:
- Thằng chết tiệt, cậu nói gì vậy? Chán sống rồi phải không, cút mẹ đi.
- Thế thì cậu nói mau lên để bọn tôi đỡ phải đoán mò. Cậu mà không nói thì Bạch Hạo Uy còn nói nhiều lời khó nghe hơn, tới lúc đó đừng có trách tôi không nhắc nhở cậu. – Giang Lỗi Hằng lại thêm dầu vào lửa.
Đối với chuyện tối hôm qua, Lâm Nam Vũ thật khó mà mở lời, cảm thấy mình thật là mất mặt, đúng là làm hỏng cả cái danh hiệu “công tử đào hoa”. Lúc đầu anh không chịu nói, nhưng không chống nổi sự tò mò của Bạch Hạo Uy và Giang Lỗi Hằng nên anh bèn kể cho họ nghe chuyện xảy ra hôm qua.
Bạch Hạo Uy nghe xong, ngoác miệng ra cười, cười bò lăn ra cả bàn:
- Ha ha ha, cô nhóc này thú vị thật, thú vị quá đi mất! Tôi chưa bao giờ gặp cô gái nào thú vị như thế, ha ha ha… Vũ, cậu gặp đúng đối thủ rồi, tôi phục cô ta thật. – Anh không hề quan tâm tới việc sắc mặt của Lâm Nam Vũ ngày càng khó coi hơn.
Giang Lỗi Hằng cũng cười lớn, khuôn mặt đầy vẻ chờ đợi:
- Tôi thực sự rất muốn gặp mặt cô gái ngủ cùng với Vũ mà lại trả tiền cho cậu ta trông như thế nào. Có thể trả tiền để được ngủ với Giám đốc Lâm của chúng ta một đêm, đúng là có bản lãnh, nếu mà để các phóng viên trong giới giải trí biết được thì chắc chắn sẽ được lên trang nhất luôn.
- Tôi chắc chắn sẽ tìm được cô ta, con đàn bà chết tiệt! – Sắc mặt Lâm Nam Vũ càng lúc càng tối, đấm mạnh tay lên bàn, nghiến răng trèo trẹo.
Giang Lỗi Hằng vỗ vai Lâm Nam Vũ, vẫn không nén được nụ cười:
- Được ngủ với người đẹp lại còn được tiền, một việc tốt như thế này biết tìm ở đâu, cậu còn buồn rầu cái gì? Haiz! Chán thật! Sao tôi lại không được gặp cô ấy nhỉ, buồn quá đi mất!
Lâm Nam Vũ giận dữ túm cổ áo Giang Lỗi Hằng, khuôn mặt phẫn nộ, giơ cao nắm đấm:
- Có phải cậu muốn ăn đánh không? Hay là người ngứa ngáy khó chịu, để tôi gãi cho vài cái nhé?
Giang Lỗi Hằng biết điều giơ tay lên, cười hi hi nhìn Lâm Nam Vũ, vỗ vỗ lên mặt anh:
- OK, Vũ, đừng giận. Anh em chỉ muốn giúp cậu thôi, nếu cậu không thích thì lần sau gặp cô gái đó cứ để tôi, tôi thích những việc như thế này.
Lâm Nam Vũ chán nản buông Giang Lỗi Hằng ra. Nghe Giang Lỗi Hằng nói vậy, trong lòng anh cảm thấy không thoải mái. Mặc dù anh hận người con gái đó, nhưng vừa nghĩ tới việc cô tùy tiện liên giường với người con trai khác là anh lại không kìm được ý nghĩ muốn giết cô, giọng nói của anh trở nên lạnh lùng:
- Không cần, tôi tự giải quyết được, không cần các cậu phải lo.
Giang Lỗi Hằng cười lớn, không nghĩ rằng người bạn thân của mình, luôn được mọi người ca ngợi là khắc tinh của phụ nữ, giờ cũng có lúc bị phụ nữ đánh bại, cô gái đó đúng là thú vị thật, xem ra anh sắp có kịch hay để xem rồi.
- Cảm ơn, cho tôi một ly nước quả. – Một giọng nói ngọt ngào dễ nghe từ đầu hành lang phía Bắc vang tới. Một cô gái xinh đẹp, sang trọng trong bộ quần áo thể thao màu trắng nhãn hiệu Adidas, trên đầu đội một chiếc mũ LV xuất hiện ở đầu hành lang. Khuôn mặt cô trắng nõn nà, nụ cười tươi tắn nở trên môi, đôi mắt long lanh ướt như mặt hồ, cảm giác nước mắt có thể chảy ra bất cứ lúc nào.
Bạch Hạo Uy nhìn cô gái đó chăm chăm, hai mắt sáng lên, vỗ vai Lâm Nam Vũ:
- Vũ, cậu nhìn kìa, có phải cô gái của cậu không.
Lạc Tiểu Phàm ung dung gác chân lên bàn, uống nước ép dưa hấu, nhìn anh chàng đẹp trai người Hàn Quốc với mái tóc dài buộc gọn đằng sau như đuôi ngựa, mặc bộ đồ Dior màu trắng đang đánh golf vào lỗ. Đường bóng đi rất đẹp, tư thế cũng hoàn hảo, quả bóng đánh ra thẳng, trung bình mỗi quả đi xa khoảng 200m, có những quả đi được 300m.
- Wa! – Giang Lỗi Hằng trố mắt lên nhìn Lạc Tiểu Phàm, nước miếng trong miệng tứa ra. – Cô gái như thế này mất tiền tôi cũng chịu chứ đừng nói là còn được cho tiền. Một việc tốt như thế này đúng là có thắp đèn đi tìm cũng không thấy. Vũ, tôi càng ngày càng ngưỡng mộ vận may của cậu đấy! Trời ơi, nếu biết thế tối qua tôi đã tới bar với các cậu rồi! Vì một cô gái xinh đẹp như thế này thì đám cỏ dại kia có thể vứt hết.
Lâm Nam Vũ đã không còn nghe thấy Giang Lỗi Hằng nói gì nữa, trong mắt anh chỉ còn lại không mặt của người đàn bà đáng ghét đó, nhìn nụ cười vui vẻ của cô là anh nổi giận:
- Các cậu có mang tiền mặt đi không?
- Cái gì? Tiền mặt? Cậu cần tiền làm gì? – Giang Lỗi Hằng kinh ngạc nhìn Lâm Nam Vũ.
Ánh mắt Lâm Nam Vũ trở nên thật đáng sợ, nghiến răng nói:
- Bảo cô ta ngủ với tôi.
- Ha ha, Vũ, tôi thấy cậu bị cô ấy làm cho nổi giận đến phát điên rồi. Có điều cậu sẽ không nghiện ngủ cùng cô ấy chứ! – Bạch Hạo Uy còn chưa nói xong đã sợ hãi im miệng khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Nam Vũ.
Ba người vốn dĩ đều không thích mang theo tiền mặt, nên góp hết lại được có 5000 tệ, hình như cũng tương đương với số tiền mà cô gái đó để lại cho anh. Lâm Nam Vũ vẫy tay với cô nhân viên phục vụ mặc bộ đồng phục màu xanh lam đứng gần đó, viết mấy chữ vào một tờ giấy, kẹp tiền vào trong đó rồi đưa cho cô phục vụ, chỉ về phía Lạc Tiểu Phàm:
- Đưa tờ giấy này cho cô gái đó.
Cô nhân viên nhìn Lâm Nam Vũ, rồi lại nhìn Lạc Tiểu Phàm đang vui vẻ ngồi bên kia, khuôn mặt tỏ vẻ khó hiểu:
- Dạ vâng, thưa ông, còn chuyện gì nữa không ạ?
Lâm Nam Vũ lắc đầu, lại quay sang nhìn Lạc Tiểu Phàm. Anh muốn xem cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào, bất giác trong lòng thấy căng thẳng hơn.
Đúng lúc Lạc Tiểu Phàm đang theo dõi rất say mê thì cô nhân viên phục vụ nhét vào tay cô một tờ giấy rồi chỉ về phía Lâm Nam Vũ:
- Anh bên kia nhờ tôi đưa cho cô.
Lạc Tiểu Phàm quay đầu lại, đụng ngay phải đôi mắt giận dữ của Lâm Nam Vũ, đôi mắt đen và sâu thẳm như đang muốn nuốt chửng cô.
Lạc Tiểu Phàm giật mình cúi đầu xuống, kéo kéo cái mũ lưỡi trai trên đầu, chết tiệt thật, sau lại là anh ta nhỉ. Nhưng nghĩ một lát, thấy mình chẳng có gì phải sợ cả, cô đã trả tiền cho anh ta rồi, chẳng nhẽ một đêm 6000 tệ mà còn chê ít sao? Dù sao đó cũng là tiền mà cô vất vẻ kiếm suốt một tháng trời, nếu không phải vì không muốn sau này lằng nhằng với anh thì cô cũng chẳng nỡ bỏ hết số tiền trong túi ra cho anh như thế. Trên thực tế, điều quan trọng nhất là cô không muốn tiếp tục sai lầm, sa đọa một lần trong đời đã là đủ lắm rồi. Lạc Tiểu Phàm cầm tờ giấy trong tay cô nhân viên, trong đó nằng nặng bèn tò mò mở ra xem, thì ra là một xấp tiền, trên tờ giấy còn có mấy dòng chữ:
Tối nay, tôi muốn em ngủ với tôi.
Lâm Nam Vũ ngồi cách đó không xa quan sát nụ cười tươi rói nở trên khóe miệng cô gái, đôi mắt nheo lại, ánh mắt nghịch ngợm nhìn anh. Anh thấy Lạc Tiểu Phàm đứng lên đi về phía mình, khuôn mặt cô tỏ vẻ bất cần.
Lạc Tiểu Phàm đi tới bên cạnh chiếc bàn, lấy xấp tiền ra khỏi tờ giấy rồi đặt xuống trước mặt Lâm Nam Vũ, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên:
- Xin lỗi, tôi không thích những người đàn ông chủ động tìm đến mình.

Giọng nói không lớn nhưng đủ để những người chơi bóng xung quanh đều nghe thấy. Lâm Nam Vũ cảm thấy rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn lên người anh, có người khinh bỉ, có người chế giễu, có người thờ ơ, đương nhiên, tất cả những điều này đều do người đàn bà trước mặt ban cho anh. Lâm Nam Vũ đã không còn kiên nhẫn với cô nữa, anh giận giữ nắm chặt tay Lạc Tiểu Phàm, lửa giận trong mắt đủ để thiêu cháy cô:
- Con đàn bà chết tiệt, không phải tối qua cô từng cầu xin tôi sao?
Ánh mắt của Lạc Tiểu Phàm đang cười, như nụ cười của một con cáo, giảo hoạt và xảo quyệt:
- Anh có thể từ chối, tôi không nghĩ rằng anh ngon hơn cậu bé đó.
Lâm Nam Vũ chỉ cảm thấy các mạch máu của mình căng phồng lên, công lao “tu dưỡng” của anh bao nhiêu năm nay đã bị người con gái này phá hỏng. Anh cố nén giận, giữ lại chút lý trí cuối cùng:
- Vậy bây giờ phải làm thế nào cô mới động ý?
- Rất đơn giản. – Lạc Tiểu Phàm vẫn cười, nụ cười gian xảo, nụ cười lẳng lơ, nụ cười tươi rói như đóa mẫu đơn đang nở rộ, khiến người khác không thể không ngoái lại nhìn. Nhưng tất cả những thứ này trong mắt Lâm Nam Vũ chỉ khiến anh thấy lạnh toát cả người.
Lạc Tiểu Phàm mỉm cười lấy một đồng xu ra đặt trước mặt Lâm Nam Vũ, ánh mắt chế giễu:
- Chỉ cần anh chấp nhận giá này, anh có thể được ngủ với tôi, nhiều hơn 1 xu cũng không được.
Bạch Hạo Uy và Giang Lỗi Hằng không nhịn được, bật cười lớn. Cô gái này đúng là khiến họ mở rộng tầm mắt, họ chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào thú vị như thế, hoàn toàn khống chế được anh chàng Lâm Nam Vũ vốn nổi tiếng lạnh lùng trong tầm tay. Giang Lỗi Hằng đứng lên, vỗ vai Lâm Nam Vũ:
- Vũ, cậu thật là đáng thương, 1 xu, ha ha ha…
Lâm Nam Vũ sầm mặt xuống, bất chấp sự chế giễu của hai người bạn bên cạnh, kéo đầu Lạc Tiểu Phàm lại, miết chặt tay lên cằm cô rồi miết mạnh môi mình lên đôi môi đỏ chót của cô, sau đó nói:
- Con đàn bà chết tiệt, có phải cô không muốn sống nữa không?
Lạc Tiểu Phàm đẩy tay Lâm Nam Vũ ra, làm nũng:
- Em rất hài lòng về anh, chỉ cần anh đồng ý thì em cũng đồng ý. Anh có tiền, lại được người đẹp ngủ cùng, em không biết anh còn lý do gì mà không đồng ý. – Nói xong, khuôn mặt cô lập tức thay đổi, tinh ranh như một con cáo.
Lâm Nam Vũ sa sầm mặt, lấy ra một chiếc thẻ ở trong ví, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lạc Tiểu Phàm:
- 10 vạn, cô ngủ với tôi.
Lạc Tiểu Phàm cười lớn, nụ cười rất sảng khoái và ngông nghênh:
- Em nói rồi, em không thích những người đàn ông chủ động tìm tới mình, những người đàn ông như vậy không đáng một xu! – Nói xong, cô không thèm nhìn Lâm Nam Vũ nữa, quay về ngồi cạnh chàng trai người Hàn Quốc, miệng ngậm ống hút, tỏ ra rất vui vẻ.
Lâm Nam Vũ thực sự phát điên vì người con gái đó, nhưng anh lại không biết phải làm gì cô, người ta còn chẳng buồn liếc mắt nhìn anh, ngày trước anh đã từng đối xử như vậy với phụ nữ, không ngờ hôm nay lại gặp báo ứng. Trái tim anh chùng xuống, liếc xéo sang khuôn mặt của cô gái, lần nào gặp nhau cũng là cô đùa giỡn anh! Ngày trước anh từng nghe nói có những người đàn bà thích chơi kiểu “thả con săn sắt, bắt con cá rô”, chắc chắn là vậy, có người đàn bà nào không động lòng trước tiền? Tôi không tin cô lại ngoại lệ.
Bạch Hạo Uy nghiêm túc nhìn Lâm Nam Vũ:
- Vũ, tớ khuyên cậu đừng tiếp cận với những cô gái như thế này, nguy hiểm quá, cậu sẽ tan xương nát thịt mất. Rồi cậu sẽ yêu cô ta lúc nào không biết. Cậu đừng quên, cậu đã có vị hôn thê rồi, dừng tay thôi!
Lâm Nam Vũ nhếch một nụ cười giễu cợt:
- Uy, tôi sẽ không thích người đàn bà như thế đâu, cô ta và những người đàn bà khác chẳng có gì khác nhau cả, không biết chừng cô ta làm quen với tôi là vì muốn chơi trò mèo vờn chuột, tôi sẽ không mắc bẫy đâu.
- Vũ, nếu cậu đã nói vậy thì chứng tỏ cậu không quan tâm tới cô ấy, thế thì nhường cô ấy cho tôi đi! Tôi rất hứng thú với cô gái này. – Giang Lỗi Hằng nhìn Lạc Tiểu Phàm, tại sao ngày trước anh không phát hiện ra còn có những cô gái thú vị như thế này nhỉ? Anh phải có được Lạc Tiểu Phàm, để cô ấy thích mình, chắc chắn sẽ rất thú vị.
Khóe miệng Lâm Nam Vũ bất giác khẽ run run, giọng nói tắc nghẹn:
- Chờ tôi báo thù xong đã, tới lúc đó thì tùy các cậu, tôi không quan tâm, nhưng bây giờ cô ta là của tôi.
Lạc Tiểu Phàm vẫn không thèm liếc nhìn Lâm Nam Vũ một lần nào, không phải cô không có tình cảm với anh, thậm chí trong lòng còn thầm thích anh, thích cảm giác anh cắn vào ngón tay mình, thích cảm giác được anh ôm chặt vào lòng, thích mùi hương trên cơ thể anh, nhẹ nhàng thôi nhưng lại đem tới cho cô một giấc mơ đẹp. Con gái thật đáng thương, trao cơ thể mình cho ai thì sẽ có tình cảm với người đó.
Thật tiếc là giờ đây cô đã không còn là cô bé Lạc Tiểu Phàm đáng thương luôn cần người khác phải chăm sóc nữa, từ sau khi người đàn ông mà cô yêu sâu sắc vì tiền tài, danh lợi mà ngủ với một người đàn bà khác, Lạc Tiểu Phàm đã không còn để cho mình phải chịu tổn thương nữa, vĩnh viễn không. Một lần đau đớn vì xé rách trái tim mình đã quá đủ rồi, cô không muốn tái diễn việc này một lần nữa, cô sợ tới lúc đó cô sẽ không thể đứng lên được. Một lần buông trôi bản thân đã đủ rồi, từ nay về sau, Lạc Tiểu Phàm phải sống vì chính mình.
Lâm Nam Vũ không nén được, lại quay sang nhìn lén Lạc Tiểu Phàm, trong lòng anh thực sự hy vọng cô sẽ quay lại nhìn anh, nhưng điều khiến anh thất vọng là Lạc Tiểu Phàm coi anh như thể không tồn tại, không thèm liếc qua lấy một cái. Lẽ nào anh đoán nhầm rồi sao? Lâm Nam Vũ ủ rũ, tâm trạng vô cùng tồi tệ.
Nhìn Lạc Tiểu Phàm và gã thanh niên người Hàn Quốc nói nói cười cười rất vui vẻ, Lạc Tiểu Phàm cùng gã thanh niên đó chơi golf với nhau, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc. Lâm Nam Vũ bực mình đứng lên, nói:
- Tôi về trước đây, các cậu cứ chơi đi! – Không chờ hai người kia nói gì, anh đã quay người đi luôn. Lúc đi ngang qua Lạc Tiểu Phàm, anh ngửi thấy mùi hương quen thuộc của cô, trong lòng thấy chua chua. Thấy cô cười rạng rỡ, anh thực sự muốn đánh cho cô vài cái. Nhưng anh vẫn cố nhịn, những người đàn bà thích anh còn xếp hàng dài, thích người như thế nào mà không có. Anh không thèm quan tâm tới cô, một người đàn bàn thích chủ động đi tìm đàn ông.
- Tôi đoán Vũ sẽ bị cuốn vào đó. – Bạch Hạo Uy nhìn theo cái bóng lạnh lùng của Lâm Nam Vũ đang rời xa.
Giang Lỗi Hằng thản nhiên:
- Đâu phải lần đầu tiên Vũ lên giường với đàn bà, cũng chưa nghe cậu ta nói là thích ai, cậu ta chỉ giận giữ nhất thời thôi, chắc vài ngày nữa là quên. Nhưng mà tôi thì có lẽ nên nghiêm túc mới được.
Bạch Hạo Uy cười lớn:
- Chúng ta đánh cược, cô gái này chắc chắn không phải loại người như cậu và Vũ tưởng. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, nhìn vào đôi mắt ấy, tối hôm đó đã tôi luôn có cảm giác cô ấy và Vũ sẽ có chuyện gì đó, bởi vì hai người họ thuộc cùng một loại người.
- Cậu vẫn chưa nói là cược cái gì.
- Chúng ta cược hai người họ sẽ yêu nhau.
Lần này thì tới lượt Giang Lỗi Hằng cười:
- Không thể nào, Vũ chưa bao giờ thích người đàn bà nào cả, tôi cược họ sẽ không xảy ra chuyên gì.
Bạch Hạo Uy bất lực cười:
- Chuyện gì cũng có lần đầu tiên, 100 vạn, tôi cược họ sẽ yêu nhau!
- OK!
Hai bàn tay nắm chặt vào nhau.
Nhà Lâm Nam Vũ nằm trong khu nhà giàu trên đường 15 khu Hương Xá, ngôi nhà gần biển, tựa lưng vào núi, hai bên đường có những cây bích đào xanh ngắt cùng những khóm tử vi, những cây anh đào và rừng trúc, một căn biệt thự nhỏ xinh xắn ẩn mình trong chốn non xanh nước biếc. Ngôi nhà có vườn treo đầy những giỏ hoa cúc Huyền Nhai màu vàng chính là nhà của Lâm Nam Vũ, cúc Huyền Nhai cành nhỏ và mềm, dáng cây tự nhiên như những bông hoa cúc nhỏ treo trên vách núi, cành cây rủ xuống rồi bám vào bờ tường. Trong vườn còn có một chiếc xích đu bằng gỗ quấn đầy hoa cúc, mỗi khi có cơn gió thổi qua, nhưng bông hoa cúc lại tỏa ra mùi thơm dìu dịu, lan rộng khắp vườn.
Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

XtGem Forum catalog