Polly po-cket
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen Teen - Anh Không Thích Phụ Nữ, Nhưng Anh Yêu Em, Cô Bé Ạ trang 2

Cuối cùng thì cũng đến ngày lễ cưới diễn ra. Không ồn ào, nhộn nhịp cũng không có nhiều khách mời tham dự. Đặc biệt là cả Vi và Thiên Vũ đều không mời bạn của mình tham dự bởi tất cả bọn họ đều biết quá rõ mối quan hệ của 2 người. Báo cho họ biết chẳng khác nào khiến cho họ có 1 trận cười đến đau bụng và nghĩ rằng 2 đứa đang ăn lễ 1/4 sớm. Nên thôi, im lặng thì hơn vì dù sao họ cũng sẽ sớm ly hôn cơ mà.


Sau khi kết hôn, Vi sẽ dọn về chung cư nơi Vũ đang thuê để sống. Bà Kim có ý muốn 2 đứa về ở với bà để tiện việc chăm sóc lúc sinh nở, nhưng Vi nhất quyết từ chối, ở với mẹ thì không sớm thì muộn mọi việc cũng sẽ bại lộ, rồi làm sao mẹ chấp nhận việc 2 đứa ly hôn kia chứ ? Thà làm đứa con gái bất hiếu 1 lần vậy. Hic… Xin lỗi mẹ, con hư quá đi


“Này ! Đang nghĩ gì thế ? Đi tắm rồi thay đồ đi chứ ! Cậu định mặc bộ đồ đó đến khi nào nữa ? Không thấy khó chịu à ?” Vũ lên tiếng ngắt ngang dòng suy nghĩ của Vi


“Được rồi ! Tớ đi liền đây nè, bà mẹ khó tính à” Vi cười xòa nhìn Vũ rồi bước vào phòng tắm


“Ơ… cái con bé này… tin tớ đét vào mông cậu không hở ?”


15 phút sau…


“Này cậu vẫn chưa ngủ nữa à ? Còn ở đó làm gì thế ?”


“Cậu cứ ngủ ở trong phòng đi, tớ sẽ ngủ ở phòng khách”


“Gì cơ ? Cậu đùa à, sao lại ngủ ở phòng khách được cơ chứ, cậu xem cái chân của cậu dư khỏi cái ghê cả tấc kia kìa”


“Ừ thì có sao đâu, tớ thấy vậy rất thoải mái mà”


“Gì mà thoải mái ? Cậu tưởng tớ là con nít 3 tuổi à ? Thôi vô phòng ngủ đi, dù sao giường cũng đủ rộng cho 2 người mà”


“Nhưng mà…”


“Nhưng nhị cái gì ? Dù sao cậu cũng không hứng thú với tớ thì cần gì phải sợ chứ, thôi vào ngủ đi, mai còn đi làm nữa”


“Ừ được rồi” Thiên Vũ uể oải “Vì tin tưởng quá nên giờ cái bụng mới thế đó”


“Này cậu đang lầm bầm gì thế ?”


“À không ! Tớ có nói gì đâu”


“Cậu ngủ bên này nhé ! Tớ để cái gối này chặn ở giữa, cậu không được lấn qua đâu đấy !”


“Rồi ! Rồi ! Em biết rồi thưa nữ chủ nhân !”


“Ừm ngoan, ráng làm việc đi rồi cuối tháng chị tăng lương cho” Vi bật cười “Giờ thì ngủ đi ! Ngủ ngon !”


“Ừm… ngủ ngon”
------------------------------
“Ưm… mùi gì thơm thế nhỉ ?” Thiên Vũ bị đánh thức bởi mùi thức ăn thơm lừng xộc ra từ nhà bếp. Vũ vươn vai ngồi dậy, buổi sàng hômnay thật dễ chịu, đã lâu rồi Vũ không được ngủ ngon như thế ! Mơ màng đứng dậy đi theo tiếng gọi của mùi thơm, Vũ thấy Vi đang đứng trong bếp, một cảm giác ấm áp kì lạ vây lấy Vũ. Bỗng nhiên Vũ cảm thấy lấy Vi quả thật không tệ chút nào.


“Cậu thức rồi à ? Mau rửa mặt đi, tớ nấu xong đồ ăn sáng rồi này !”


“Sáng nay cậu có vẻ vui nhỉ ? Do hôm qua được ngủ với tớ à ?” Vũ nheo mắt nhìn Vi trêu chọc


“Hứ… đừng có tưởng bở vậy chứ bạn hiền, tớ lúc nào buổi sáng cũng vui vậy mà, nếu không sao có tinh thần bắt đầu 1 ngày làm việc được chứ !” Vi cong môi lên cãi lại “Mau đi rửa mặt đi, không thôi tớ cho cậu nhịn luôn đấy”


“Ok ! Ok ! Tớ đi liền đây ! Chờ tớ một lát !”
------------------------------
“Alo ! Cậu về chưa ? Hôm nay tớ có nấu cơm tối đấy ?”


“Ah chết ! Xin lỗi cậu ! Tớ quên báo cho cậu biết hôm nay phòng tớ mới có sếp mới, cả phòng định mở tiệc để chào đón sếp. Nên tối nay tớ không ăn cơm với cậu được”


“Ừ không sao ! Vậy cậu đi chơi vui vẻ nha !” Vi cúp máy, thở dài “Vậy là tối nay mẹ con mình phải ăn cơm 1 mình rồi con ạ !” Kể cũng nhanh thật, từ ngày 2 đứa sống chung tới giờ đã được nửa tháng rồi, Vi đã quen với việc ngày nào cũng ăn cơm với Vũ, nên hôm nay Vũ không về, Vi cảm thấy có phần hơi trống trải. Thôi thì không nấu nữa, ra ngoài ăn vậy !


“Này, ai gọi thế ? Bạn gái à ?” Một anh đồng nghiệp vỗ vai Vũ


“Dạ không, chỉ là nhỏ bạn thân thôi ạ”


“Thế à ? Vậy mau đi thôi, sếp đang đợi kìa”


“Vâng ! Em đi ngay đây !”


Nhắc tới sếp mới của Vũ, Trần Hạo Minh, đó là một người thành đạt ở cái tuổi khá trẻ, đã vậy ngoại hình cũng rất khôi ngô và cực kì nam tính, đặc biệt là anh ta có nụ cười rất đẹp đến nỗi khiến tim Vũ cũng phải đập lỗi nhịp mỗi khi đối diện với nụ cười đó. Tất nhiên khỏi cần phải nói bọn con gái trong phòng cũng điêu đứng như thế nào vì nụ cười đó. Thiệt tầm thường hết sức ! (Tác giả: Bản thân mình cũng thế mà đi nói người khác, haizzz… )


Suốt buổi tiệc, Thiên Vũ cảm thấy có ánh mắt cứ nhìn mình chăm chú, ngước lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt sếp. Vũ cười xã giao chào lại, cố tỏ ra bình thường rồi tiếp tục gắp thức ăn, nhưng thật ra trong lòng Vũ quả thật không bình thường chút nào, tim Vũ đang đập liên hồi. Cảm nhận thấy một cái gì đó rất lạ đang trổi dậy trong lòng.


Vũ về đến nhà, đèn vẫn tắt. “Vi đi đâu rồi thế nhỉ ? Sao giờ này vẫn chưa về ?” Nghĩ rồi Vũ cầm điện thoại lên bấm gọi cho Vi
“Alo ! Tớ nghe nè !”


“Cậu đi đâu thế ? Sao giờ này chưa về nữa ?”


“Tớ đang trên đường về nè, tớ đi mua sắm ít đồ ấy mà. Thôi lát nữa về nói tiếp, tớ cúp máy đây !”


“Ừh”


30 phút sau…


“Ủa cậu vẫn chưa ngủ à ?”


“Ừ tớ đợi cậu ! Đi mua sắm gì mà về trễ thế ?”


“Hì… tại tớ gặp một tiền bối sinh hoạt chung câu lạc bộ thời đại học nên mãi nói chuyện mà tớ quên mất thời gian” Vi le lưỡi tỏ vẻ biết lỗi


“À mà tớ có mua cho cậu cái này nè, cậu xem thử xem có thích không ?”


“Cái gì thế ? Áo sơ mi à ? Mà này…. cậu có thấy là nó hơi…. nữ tính không vậy ?” Thiên Vũ nhăn mặt nhìn chiếc áo sơ mi


“Đâu có đâu ! Tớ thấy nó rất hợp với cậu mà, tại da cậu trắng nên mặt áo màu hồng sẽ đẹp lắm á, với lại tớ thấy bây giờ nhiều người mặt áo màu hồng cũng rất nam tính mà. Huống hồ chi… cậu đâu cần nam tính đâu” Vi bắt đầu đổi giọng trêu chọc


“Không cần nam tính cái đầu cậu á, cho cậu chết này…” Vừa nói Vũ vừa thọc lét làm Vi cười sặc sụa đến không thở nổi


“Thôi ! Thôi… tha cho tớ đi… tớ biết lỗi rồi mà” Vi van xin trong tiếng thở nặng nhọc


“Được ! Tạm tha cho cậu ! Lần sau mà dám chọc tớ nữa thì coi chừng đấy nhá ! Còn giờ đi ngủ thôi, trễ lắm rồi”


“ À mà cám ơn cái áo của cậu nhé !” Trước khi đi vào phòng Thiên Vũ cố ý quay lại nói


“Không cần cám ơn ! Lần sau mua lại cho tớ cái váy dạ hội là được rồi” Vi cười gian


“Đầu tư lỗ vốn ! Không có chuyện đó đâu cưng à” Vũ quay đi, nhưng Vi biết Vũ đang cười. Một cảm giác ấm áp, hạnh phúc đang len lỏi trong lòng của cả 2 đứa. Vi bất giác cũng mỉm cười.


“Tối nay Vũ có rảnh không ? Đi ăn cơm với tôi nhé !” Hạo Minh lên tiếng khi thấy Vũ đang chuẩn bị tan ca


“À… hôm nay hả ? Dạ được ! Anh muốn đi ăn ở đâu ạ ?” Tưởng tối nay về phải ăn cơm một mình vì hôm nay Vi có hẹn với bạn, giờ lại được thần tượng mời đi ăn, thiệt là sướng không ai bằng ! :”> Thiên Vũ hí hửng (Tên này háo sắc quá sức rồi =_=)


“Ừm một chỗ đặc biệt… đi thôi !”


Đến nơi... đó là một nhà hàng ven sông, khung cảnh rất đẹp vàyên tĩnh, gió lồng lộng, từ đây có thể nhìn thấy thành phố lấp lánh phía bên kia sông. Thật sự là một nơi quá đỗi lãng mạn, Vi mà có ở đây nhất định sẽ thích mê cho mà xem.


“Vũ đang cười gì thế ?” Tiếng nói của Hạo Minh làm ngắt ngang suy nghĩ của Vũ


“À không có gì, tại khung cảnh đẹp quá nên bỗng nhiên làm em thấy vui thôi mà”


“Vũ thích nơi này lắm à ? Vậy lần sau chúng ta đi nữa nhé !” Lại nụ cười quyến rũ đó


“À… dạ” Vũ lúng túng nhất thời không biết phản ứng thế nào


“Mà này, Vũ đã có người yêu chưa nhỉ ?”


“Ơ… em hả ? À… em… chưa có” Vũ tự cảm thấy buồn cười với phản ứng của mình, sao lại ngố như vậy nhỉ ?


“Vậy cho anh 1 cơ hội nhé ?”


“Sao ạ ?” Vũ quá bất ngờ đến nỗi không thể tin vào điều mình vừa nghe


“Anh nói là Vũ cho anh một cơ hội để làm người yêu của Vũ nhé ?” Hạo Minh kiên trì lập lại


“Ơ… em…”


“Không cần phải trả lời ngay, cứ từ từ suy nghĩ. Thôi, chúng ta dùng bữa nhé !”


“Ơ… dạ…”
----------------------------------
Vũ vẫn không thể nào tin nổi chuyện lúc nãy lại là sự thật. Về tới nhà rồi mà tâm trí của Vũ vẫn còn bơ vơ ở đâu đấy quên đem về.


“Này ! Cậu không sao đấy chứ ? Nãy giờ tớ nói cậu có nghe không hả ?” Vi quơ quơ tay trước mặt Vũ


“Hả ? Cậu vừa nói gì ?” Vũ ngơ ngác


“Cái cậu này ! Hôm nay bị làm sao thế ? Tớ định rủ cậu chủ nhật này mình đi mua sắm cho baby của chúng ta ? Tớ nhìn thấy mấy món đồ đáng yêu của baby tớ muốn mua quá, nhưng tự mua 1 mình sợ cậu lại trách tớ. Nên chủ nhật này mình đi mua nhé !” Vi cố gắng dùng ánh mắt long lanh ra vẻ nài nỉ


“Thôi được rồi ! Sợ cậu quá ! Đừng nhìn tớ như thế, tớ ói chết đấy” Vũ lại trêu chọc


“Xí… cậu đúng là không biết thưởng thức gì hết, đấy gọi là tuyệt chiêu hợp nhất mỹ nhân kế và khổ nhục kế đấy, cậu nên học hỏi tớ đi” Vi tự hào “Vậy chủ nhật này mình đi nhé ! Cậu hứa rồi đấy ! Móc nghéo cái nào !”


“Được rồi ! Vậy hài lòng chưa, cô nương ?”


“Ừm được rồi !” Vi cười vui vẻ “Thôi tớ đi ngủ đây, mai có cuộc họp sớm, ngủ ngon !” Nói rồi Vi quay lưng đi vào phòng ngủ


“À mà này… Vi…” Thiên Vũ gọi với theo


“Gì thế ?”


“À… ừm… không có gì… ngủ ngon nha !”


“Ừm…” Vi bắt đầu cảm thấy Thiên Vũ có gì đó kỳ lạ, nhưng Vi biết bây giờ có hỏi chắc chắn cậu ấy cũng sẽ không nói. Thôi thì để có dịp nào thuận tiện sẽ hỏi sau vậy.
------------------------------------
“Xin lỗi anh ! Em đã có vợ nên không thể chấp nhận tình cảm của anh được”


“Em… em đang đùa với anh sao ? Em có vợ à ?”


“Dạ…” Vũ ngập ngừng


“Không thể như thế được ! Rõ ràng thái độ của em đối với anh… rồi cả thái độ của em đối với những nhân viên nữ khác trong công ty nữa… chứng tỏ em không hề quan tâm phụ nữ. Em đừng hòng gạt được anh !”


“Nhưng mà sự thật là em đã có vợ, nên… xin anh đừng làm vợ em hiểu lầm” Vũ quả quyết nói, Vũ không muốn Vi bị người ta chỉ trỏ là chồng mình ngoại tình với người đàn ông khác, rồi đây lỡ như bị mẹ vợ bắt gặp… Vũ không biết mọi chuyện sẽ ra sao ! Về phần Vũ thì Vũ không quan tâm, người ta xỉa xói thế nào cũng mặc kệ, dù sao thì Vũ cũng đã quen rồi. Nhưng còn về phần Vi, liệu Vi có thể vượt qua được chuyện này hay không ? Không ! Vũ không cho phép mình làm những chuyện gây tổn hại đến Vi. Ít nhất thì trong thời gian làm vợ Vũ, Vũ muốn Vi được hạnh phúc.


“Này ! Em đang nói cái gì thế ? Em coi tôi là thằng ngốc à ? Em có yêu vợ mình không ?”


“Em… em… Tóm lại là em không thể đáp lại tình cảm của anh ? Xin anh hãy tìm người khác thích hợp với anh hơn em” Nói rồi, Vũ nhanh chóng quay lưng bỏ đi.


“Đừng tưởng tôi sẽ bỏ cuộc… tôi nhất định sẽ không bỏ cuộc… không bao giờ” Hạo Minh nói như hét, mặc dù Vũ đã đi ra khỏi phòng nhưng vẫn nghe rõ mồn một từng lời, từng chữ mà Hạo Minh đã nói.


“Thiên Vũ ! Hôm nay cậu mặc cái áo tớ tặng hôm trước đi !” Vi tươi cười nhìn Thiên Vũ


“Gì ? Cái áo màu hồng hôm trước ấy hả ? Thôi…”


Chưa nói dứt câu, Vi đã dùng đôi mắt hâm dọa nhìn Vũ “Được rồi ! Tớ sẽ mặc, vừa lòng cậu chưa ?” Vũ thở dài


“Ừm thế mới ngoan chứ ! Tớ đảm bảo cái áo đó hợp với cậu mà, cứ tin tớ” Vi tỏ vẻ phấn khởi “Tớ chờ cậu ở ngoài phòng khách nhé ! Cậu thay đồ mau đi rồi chúng ta đi thôi !”


Quả thật đúng như lời Vi nói, dù không muốn công nhận nhưng quả thật cái áo màu hồng này rất hợp với Vũ. Vũ nhìn vô kiếng, không khỏi cười thầm “Cái con tiểu yêu tinh này, thấy vậy mà mắt thẩm mỹ cũng tốt gớm nhỉ ?”


“Sao hả ? Rất đẹp phải không ?” Tiếng Vi làm Thiên Vũ giật thót cả mình. Quay lại thấy Vi đang cười rất gian, làm Vũ có chút không tự nhiên


“Được rồi ! Đi thôi, tiểu yêu !”


“Ai là tiểu yêu chứ ?”


“Vậy bây giờ có đi không ? Không đi nhanh tớ cho ở nhà à !”


“Đi chứ ! Chờ tớ với !”
-----------------------------------------
Chỉ trong vòng có 1 tiếng đồng hồ mà Vi đã mua được cả đống đồ “Vậy mà nói là muốn cùng đi mua gì chứ ? Thật ra là muốn tìm người xách đồ cho thì đúng hơn !” Vũ vừa xách đồ vừa rủa thầm


“Thiên Vũ ! cậu đang lầm bầm gì vậy ? Tớ đói bụng rồi, mình đi ăn nhé ! Hôm nay để tớ đãi” Vi cười rạng rỡ, Vũ nhìn thấy nụ cười ấy cũng cảm thấy nguôi ngoai phần nào


“À mà cậu xách nặng không ? Để tớ xách phụ cậu nhé !”


“Được rồi ! Cậu lo đi đứng cho cẩn thận kìa, hôm nay đường đông lắm đấy !”


“Ừ nhỉ ? Hôm nay là chủ nhật mà !” Quả thật hôm nay đường đông hơn mọi ngày, làm cho Vi rất khó khăn để bắt kịp theo tốc độ của Thiên Vũ. Vi cố gắng đi nhanh hơn nhưng rốt cuộc vẫn bị đẩy về phía sau.


Vũ nhìn thấy đằng sau mình có 1 tiểu yêu tinh đang cố gắng đuổi theo mà rốt cuộc cũng không thể đuổi kịp khiến Vũ không khỏi phì cười. Đành đứng lại chờ vậy !


“Tớ… sao…hôm nay đường… đông thế nhỉ ? Tớ… đuổi theo cậu mệt chết được… cậu không thể đi chậm lại được à ?” Vi cố gắng nói trong tiếng thở nặng nhọc


“Haha… ai biểu chân cậu ngắn quá làm chi ? Người lại nhỏ nữa nên chen không lại người ta là phải rồi !


“Cậu… hứ… cậu làm như tớ muốn ấy hả ? Ai biểu cậu cứ đòi đến cái quán trên đường này làm chi ?” Vi tức giận


“Được rồi ! Được rồi ! xin lỗi tiểu thư, là em có lỗi, giờ thì tiểu thư xách cái này hộ em đi !”


“Ơ… sao lúc nãy cậu nói cậu xách một mình được mà ? Tớ đuổi theo cậu đã mệt chết rồi, giờ lại còn bắt tớ xách đồ nữa hả ?”


“Bình tĩnh nào ! Nếu cậu không muốn đuổi theo tớ nữa thì ít nhất cậu cũng phải để cho tớ rảnh một tay để nắm tay cậu kéo đi chứ !”


“Ơ…”


“Ơ gì ? Thế giờ có xách không ? Hay muốn đuổi theo tiếp ?”


“Xách ! Xách chứ !” Vi cười xòa tỏ vẻ biết lỗi vì đã trách nhầm bạn. Lúc nãy… trong phút chốc Vi đã nghĩ Thiên Vũ thật đẹp trai. Trời ! Vi ơi là Vi ! Mày đang nghĩ gì thế ?


Đột nhiên, Thiên Vũ đứng lại, làm Vi quá đà đập mặt vào lưng Thiên Vũ. Tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra, Vi nhìn về phía trước mặt, có một người đàn ông khôi ngô đang đứng trước 2 người.


Vừa nhìn thấy Vi, anh ta liền lên tiếng ”Vợ của Vũ đấy à ?”


“À… vâng, đây là vợ em” Vũ ngập ngừng một lát rồi quay sang Vi giới thiệu “ Vi, đây là sếp mới của anh, Trần Hạo Minh”


“Xin chào, rất vui được gặp mặt” Vừa nói Hạo Minh vừa chìa tay ra


“Vâng chào anh” Vi cũng chìa tay ra bắt lấy tay của anh ta


“Hai vợ chồng đang đi ăn à ? Ngọt ngào quá nhỉ ?”


“Vâng… anh đi ăn cùng với vợ chồng em luôn được chứ ạ ?”


“À… Rất tiếc, tôi có việc phải đi bây giờ, hẹn 2 vợ chồng vào dịp khác vậy !” Ánh mắt Hạo Minh chỉ tập trung vào mỗi Thiên Vũ như thể chỉ có mình Vũ đứng trước anh ta


“Dạ vâng… chào anh !” Vi cũng bắt đầu cảm thấy kì lạ


"Tạm biệt !"


Hạo Minh đi rồi, Thiên Vũ vẫn không hề nói câu nào, kể cả câu chào tạm biệt sếp của mình. Cậu ấy bị sao thế nhỉ ?


“Thiên Vũ, cậu sao thế ?” Vi lo lắng


“Tớ không sao cả ! Chúng ta đi thôi !”


Cậu ấy nói không sao với thái độ như thế thì quả thật là có sao rồi. Bỗng nhiên 1 cảm giác sợ hãi vô hình vây lấy Vi. Có lẽ Vi cũng đã đoán được phần nào câu chuyện !
----------------------------------------
Những ngày sau đó, Vũ cứ như người mất hồn, cho dù Vi gặng hỏi thế nào, Vũ cũng nhất định không chịu nói. Vi cảm thấy vô cùng lo lắng và cả sợ hãi nữa. Vi sợ Vũ sẽ quay về là Vũ của 10 năm về trước, con người bất cần đời và suốt ngày bị bao lấy bởi một màn đêm ưu tối. Vi quả thật không muốn nhìn thấy Vũ như thế một lần nữa, nó làm Vi cảm thấy đau lòng…. Đang suy nghĩ miên man, bỗng tiếng tin nhắn làm Vi giật mình. Là từ một số lạ


“Xin chào Nhật Vi, tôi là sếp của Thiên Vũ, chúng ta đã gặp nhau lần trước cô nhớ chứ ? Tôi có chuyện muốn nói liên quan đến Thiên Vũ, cô gặp tôi lúc 6h ở quán café MyPlace nhé. Tôi sẽ chờ cho đến khi cô đến”


Vi có lẽ đã đoán được chuyện anh ta muốn nói là gì, nhưng thật sự trong thâm tâm cô cầu mong là không phải. Cô từ bao giờ đã trở nên ích kỷ đến thế nhỉ ?
------------------------------------

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ