Polly po-cket
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen Teen - Bà xã nghịch ngợm Em là của anh trang 9

Chap 29:
Vẫn như bình thường , hắn thích dùng hành động để trả lời nó hơn. Nhanh chóng thu dọn mọi thứ trên bàn
Vẫn thái độ ngạo mạn hắn nắm tay kéo nó ra phía cửa lớp không quên mang theo ba lô của nó bỏ lại thầy giáo đang tức tối nói với theo
-EM KIA, QUAY LẠI ĐÂY CHO TÔI NGAYYYYYY
Ra gần tới cổng trường nó không thể chịu nổi nữa
-Nè…anh làm cái gì vậy hả?
-……………………..-im lặng
-Có nghe em nói không? Dừng lại đi.
-………………………
Sau một hồi cố gắng vô ích , nó đành im lặng để hắn tự nhiên dẫn ra xe, chiếc xe lăn bánh bỏ lại 2 tên vệ sĩ đứng ngơ ngác.
Trong trường một ánh mắt chứng kiến tất cả, tay cầm điện thoại :
-“Chăm sóc” hắn đi……………. Chỉ hắn thôi
Ngồi trên xe không ai nói lời nào. Nó thấy ghét hắn ghê gớm
-Tới rồi.
-Tới đây làm gì?
Nó ngạc nhiên nhìn hắn
-Sao hôm nay em “chậm tiêu” vậy?
-Mau trang sức sao?
Nó không hiểu hắn định làm gì mà dẫn nó tới một cửa hàng trang sức rất lớn và sang trọng.
-Đừng hòng mua chuộc em .
-Ai thèm mua em mà chuộc.
Hắn mở cửa xe mà nó cứ ngồi lỳ ở đó, tay nắm chặt dây an toàn mặt hầm hầm
-Xuống xe.
-Hok, đừng mong hối lộ em.
Hắn muốn nổi khùng với cái tính hay nghĩ vẩn vơ của nó.
-Xuống mau
-KHÔNG
Nó vẫn cứng đầu. thấy nói thôi không có tác dụng, hắn chồm người vào xe lôi lôi kéo kéo một hồi nó mới “rời” khỏi cái ghế.
-ANH THẬT ĐÁNG GHÉT…BỎ RA ..BỎ EM RA
Nó vừa la hét vừa ôm chặt cánh cửa xe mặc hắn lôi thế nào cũng không buông. Nhận thấy đang gây sự chú ý hắn nóng ruột
-Người ta nhìn kìa, bỏ ra.
-Không bao giờ….EM GHÉT ANH
-TIỂU DU, bỏ tay ra ngay, bộ muốn đem cánh cửa vô luôn mới vừa lòng hả?
-Á….
Hắn dùng hết lực kéo bật nó ra vác lên vai mặc nó la hét
-Á….THẢ EM XUỐNG, KHÓ ƯA, ĐÁNG GHÉT…
Hắn vác nó vào dưới sự ngạc nhiên tột độ của nhân viên ở đây
-Chào….chào quý ..khách
Hắn cuối cùng cũng cho nó “tiếp đất”, dẫn nó đi một vòng tới tủ kính bày rất nhiều nhẫn cặp hắn ra lệnh
-Chọn đi!
-Hok thèm.
Thấy nó cứng đầu như vậy hắn cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai nó:
-Em mà không nghe lời anh sẽ đánh đòn em tại đây đó.
Hắn thật sự hối hận khi không nghĩ ra cách này sớm hơn. Bây giờ nó ngoan ngoãn trong tay hắn, lúc này người bán hàng “mới dám” chào hàng
-Xin hỏi quý khách mua nhẫn để tặng hay để….
-Chúng tôi sắp kết hôn
Cô bán hàng hơi ngạc nhiên khi nhìn lên bộ đồng phục trên người tụi nó. Nhưng nhanh chóng mỉm cười
-Vâng, chúc mừng 2 bạn rất đẹp đôi.
Hắn nhìn qua nó đang mở tròn mắt.
-“em yêu”, em thích cái nào?
Nhìn vào tủ kính đầy nhẫn một ý nghĩ chợt chạy qua rồi “đóng quân” tron đầu nó luôn.
-Lấy cho em cái đắt nhất.
Nhìn sơ qua hắn cũng đủ hiểu cái mưu đồ đen tối của nó. Nhìn người bán hàng rồi hắn khẽ liếc về phía cặp nhẫn to nhất trong tủ. hiểu ý người bán hàng đưa cho nó
-Đây ạ!
-Đây….đây…sao????
Nó mở to mắt nhìn cặp nhẫn đắt tiền nhưng khó mà đắt khách trước mặt. nhẫn được thiết kế bản to. Điểm phía trên là một hột đá bự chảng. nhìn nó hắn cố nhịn cười cầm tay nó
-em yêu, em thích cái này à? Để anh đeo cho em
-Hì…thôi…thôi khỏi
Nó rụt tay lại cười trừ trong đầu thầm nghĩ
-“Đeo cái này chắc xụi ngón tay”
Nó vẫn chưa dẹp ý định
-Chị cho em xem cái đắt “thứ nhì” đi
Một lần nữa hắn lại làm nó tròn mắt, nó bắt đầu thấy ngán hàng đắt tiền. nhìn nó ủ rũ hắn khẽ mỉm cười nhìn sang người bán hàng
-Tôi là Trần Gia Huy, tôi có đặt trước rồi, cái “rẻ” nhất đó
-CẬu Gia Huy? Sao nãy giờ cậu không nói sớm, co câu đợi chút nhé
Kéo nó tới cái ghế bên cạnh thấy nó vẫn làm mặt giận hắn xoa đầu nó.
-Nãy giờ em phá đủ chưa?
Chỉ cần nghe là nó biết nãy giờ nó bị hắn “chơi xỏ”, tức tối càng dâng lên nó không thèm trả lời.
Nhìn nó như vậy hắn không thể không kéo nó ngồi vào lòng mình.
-vẫn giận anh à?
Nó chưa kịp nói gì thì người bán hàng khi nãy lại gần đưa cho hắn một cái hộp nhung
-Của cậu đây.
Nhìn thấy vẻ mặt giận dỗi của nó cô bán hàng không khỏi mỉm cười, ghé sát tai nó cô ta thì thầm:
-Đó là cái đắt nhất rồi ạ!
Nó hơi đỏ mặt vì ngượng, may mà hắn nhanh chóng kéo nó ra xe.
Chiếc xe lại lăn bánh trên đường trong sự im lặng của cặp “vợ chồng”
-Xuống thôi
Lần này đích đến là bờ hồ, còn được coi là “nơi kỷ niệm” của 2 người. và lần này hắn cũng không phải vất vả để kéo nó xuống xe nữa
Ngồi xuống cái ghế quen thuộc hắn nhìn nó.
-Giận anh sao?
-Ừ
-Sao giận?
-thích!
Trước câu nói “ngang như cua “ của nó hắn bỗng nghĩ ra một kế sách, Hắn tiến tới sát nó
-Vậy anh hôn em nhé!
-KHÔNG, ANH ĐI MÀ HÔN ĐẠI ÁNH……
Nói tới đây nó mới biết mình bị hố, còn hắn thì đang đắc ý ghê lắm, cười gian hắn nhìn nó
-Em ghen à?
-xì…Ai thèm ghen.
Nó cuối mặt che giấu cảm xúc còn hắn thì nhìn nó ánh mắt dịu đi rất nhiều.
Bây giờ hắn phải làm một việc là “giải thích” cho nó, nếu không nó hiểu lầm thì sẽ rất khổ cho hắn. nghĩ lại hắn thật ngốc, hôm qua tự nhiên nhận lời đưa Đại Ánh về để rồi cô ta vội vàng ôm lấy hắn, bỏ lại Đại Ánh hắn không về nhà mà ra đây ngồi.
-Thật ra hôm qua….
-Không cần giải thích!
Hắn hơi ngạc nhiên , đưa mắt nhìn sang bắt gặp ánh mắt tin tưởng của nó. Nó lém lỉnh
-Vì em biết anh không thể “cưỡng lại” sức hấp dẫn của em mà đi theo Đại Ánh.
-Tự tin quá đi cô.
Hắn tặng cho nó một cái cốc đầu. mặt nó nhăn lại nhưng cũng rất nhanh nét mặt dãn ra, nó cúi mặt, giọng đủ nghe
-Nhưng em cũng không thích anh đi cùng Đại ÁNh.
-Ừa.
Nó không dám ngẩn mặt lên vì có lẽ câu nói vừa rồi làm mặt nó nóng lên.
Nó không biết hắn đã xích lại gần từ lúc nào, trên tay cầm cái hộp nhung khi nãy nhẹ nhàng cầm tay nó.
-Cho em!
Sau câu nói có thấy một vật tròn lấp lánh ôm trọn ngón tay nó. Hắn vừa đeo vào tay nó một chiếc nhẫn xinh đẹp. hắn đưa cho nó một chiếc nhẫn khác ra lệnh
-Đeo cho anh.
-ừm…
Nó ngoan ngoãn làm theo , mặt vẫn không dám ngước lên vì mắc cỡ. giọng nói hắn ấm áp phá tan không gian yên lặng
-Yên tâm chưa?
-Hả…ả..??
-Từ nay về sau chúng ta đã có sự ràng buộc.
Không cần trả lời, không cần nói gì nữa hắn đan 5 ngón tay vào tay nó, cảm giác ấm áp xâm chiếm trái tim 2 con người.
Như nhận ra sự ngại ngùng của nó hắn lên tiếng:
-Anh mua kem cho em ha!
-Vâng!
Nó trả lời nhưng không ngước lên , nếu nhìn nó đã có cơ hội thấy khuôn mặt nghiêm nghị kia ửng hồng, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy.
Hắn đi rồi nó mới quay ra nhìn bóng hắn bên kia đường bên cạnh xe kem đầy màu sắc.
Rè…è….è….è…
Đang mải suy nghĩ điện thoại báo có tin nhắn làm nó giật mình.
From: chồng iu
Nội dung: Vợ à, khi mua kem về anh hôn em nhé!
Tin nhắn “bên kia đường” làm nó mỉm cười, làn gió nhẹ thổi bay mái tóc. Nó nhìn sang thấy hắn đang nhìn nó. Tinh nghịch nó lè lưỡi lêu lêu hắn.
Nhìn nó trái tim hắn như được ủ ấm. cảm giác cô độc biến mất khi ở cạnh nó.
Tay cầm kem hắn rảo nhanh bước chân, tiến về phía người con gái đang đợi hắn bên kia đường.
Rầm…m…m…m…m……
Sau tiếng động lớn đó, nụ cười nó tắt hẳn, nhìn ra phía tiếng động trái tim nó thắt lại đau đớn, từng huyết quản trong người như vỡ ra.
Ánh mắt cay xè nó nhìn về phía người thanh niên đang nằm trên đường. máu không biết ở đâu dần loan ra mặt đường.
-Gia…Gia…Huy…Gia Huy!

Nó tắc nghẹn, bước một bước về phía hắn, 2 bước rồi bước chân nhanh dần , nó chạy thật nhanh ra đường.
Nó không dám tin vào mắt mình, Gia Huy đang nằm đó, máu loan lổ dần xuống thấm ướt chiếc sơ mi trắng.
Ngồi thụp xuống nó đỡ đầu hắn đặt lên đùi. Xung quanh đã bắt đầu có nhiều người đứng quây quanh, bàn tán nhốn nháo nhưng giờ đây nó không còn nghe thấy gì nữa, tất cả chìm trong im lặng, nó thấy trái tim nó đập nhanh thật nhanh nhưng ngay cả tiếng tim nó đập nó cũng không thể nghe được.
-Gia…Huy…
Nó chỉ biết gọi tên hắn, mắt bắt đầu nhòe đi. Màng nước nặng trĩu trên mắt chỉ chờ nó chớp đôi mi sẽ rơi xuống ngay.
Nhưng một bàn tay quẹt ngang mắt nó, ngăn chặn màn mưa sắp rơi xuống khuôn mặt thon dài đó.
Là hắn, một lần nữa hắn ngăn giọt nước mắt của nó.
-Tiểu…Du…u…em…em đừng khóc.
Như dồn hết sức lực cuối cùng, tay hắn dần buông thỏng, hắn lịm đi.
Nó như bừng tỉnh, không còn cảm giác cay xè nơi khóe mắt nữa, ôm chặt hắn vào người nó hét lớn:
-MAU GỌI XE CỨU THƯƠNG
Chap 30:
Đưa hắn vào phòng cấp cứu nó ngồi bên ngoài, lấy điện thoại bấm số:
-Mạnh…Mạnh Khang…giúp em!
*30 PHÚT SAU
Mạnh Khang, Bảo Như không biết tại sao có Khải Tuấn cũng vội vã chạy tới phòng cấp cứu
Thấy nó ngồi đó, ánh mắt vô hồn, tay nó, chân, mặt, bộ đồng phục trên người, toàn thân nó đầy máu. Cả 3 lo lắng chạy tới. Khải Tuấn sốt ruột
-Tiểu Du, em sao vậy? có sao không? Bi thương chỗ nào?
-Chị có sao không vậy?
Nó vẫn thất thần nhìn ra khoảng không phía trước:
-Không…không sao.
Khải Tuấn càng lo lắng
-Người đầy máu mà còn không sao?
-Đây….không…không phải máu của em.
Mạnh Khang vẫn chưa hiểu chuyện gì vì khi nãy trong điện thoại nó cũng lắp bắp không nói gì rõ ràng:
-Không phải 2 người gặp tai nạn sao?
-Không. Chỉ Gia Huy…anh ấy mua kem…rồi xe lao tới….
Bảo Như nhìn nó mà không khỏi thương cảm
-Thôi thôi, có gì tí nữa rồi nói phải xem tình hình anh Huy đã.
Bốn người ngồi đó nhìn nhau lo lắng không ai nói câu nào, riêng nó khuôn mặt cứ như vậy, không có chút cảm xúc, không nói gì, cũng không khóc. Nó như vậy càng làm mọi người lo lắng.
Khải Tuấn dùng một cái khăn ướt giúp nó lau mặt.
-Để anh lau cho em.
Nhưng khi nắm lấy tay nó để lau thì 2 tay nó cứ nắm chặt vào nhau, nói đúng hơn là đang nắm chặt tay đeo nhẫn bây giờ đang nhuốm máu. Khải tuấn đành để yên nó như thế.
*MẤY TIẾNG SAU:
Thời gian cứ trôi thật chậm, nó không nhận thấy bất cứ điều gì đang diễn ra xung quanh , đầu óc nó bây giờ trống rỗng như lần đầu tiên nó thức dậy và phát hiện mình không có ký ức gì cả.
Cạch…
Tiếng cửa mở, bác sĩ bước ra theo sau là các y tá đẩy hắn ra khỏi phòng mổ.
Mạnh Khang và bảo Như vội vàng chạy tới
-Sao rồi bác sĩ?
-Bị mất máu khá nhiều nhưng đã không sao rồi, cần nhập viện để theo dõi kỹ hơn. Riêng những vết trầy xướt trên người thì sẽ từ từ bình phục.
Nghe tới đây Bảo Như và mạnh Khang thở phào nhẹ nhõm. Một người đi làm thủ tục nhập viện còn một người đi theo y tá đưa hắn vào phòng hồi sức.
Nó cứ ngồi đó, đầu óc mơ màng , chờ đợi nhưng lại sợ kết quả không như nó mong đợi. Khải Tuấn lay mạnh nó.
-Tiểu Du,….Gia Huy không sao rồi, em nghe không?
Phải 2 lần như vậy lời nói của Khải Tuấn mới làm nó chú ý.
-Thật sao?
-Ừ, cậu ta….
Không đợi Khải Tuấn nói hết nó đã chạy đi mất, nó một lần nữa làm trái tim Khải Tuấn nhói đau:
-Tiểu Du…em yêu cậu ta đến vậy sao?
Nó cứ chạy, không nhớ ra là nó không biết hắn đang ở đâu. May mà Bảo Như đúng lúc quay ra tìm nó
-Chị ơi, anh Huy ở đây
Nó thở gấp sau một hồi chạy thục mạng, đứng trước cửa phòng nhìn thấy hắn đang nằm, tiến vào trong nó thấy khuôn mặt xanh xao của hắn, trên đầu quấn một lớp băng trắng, trên mặt có vài vết xước.
-Gia Huy! Anh đang ngủ à?
Nó nói như để chứng thực hắn vẫn còn sống, vẫn còn bên nó.
Khuôn mặt dãn ra nó đưa một tay lên định chạm vào mặt hắn thì 2 cô y tá bước vào
-Xin lỗi bệnh nhân cần nghỉ ngơi cô quay lại sau nhé.
-Cô ổn chứ? Cô có bị thương không?
Một người lo ngại hỏi khi nhìn thấy toàn thân nó đầy máu.
-Không!
Lẳng lặng quay ra nó gặp Mạnh Khang và Bảo Như ngoài cửa, Bảo Như nhìn nó
-Chị về thay quần áo nghỉ ngơi đi em ở lại với anh Huy cho.
Nó vẫn đứng im như không muốn bước, Mạnh Khang kéo tay nó
-Đi, anh đưa em về.
-Đừng mà
-Nhưng em….
-Làm ơn…
Nhìn ánh mắt nó cả 2 người cũng biết không thể làm gì, Bảo Như đành đưa ý kiến:
-Vậy chị ở đây, em về lấy quần áo cho anh chị
-Ừm
Mạnh Khang Và Bảo Như đi rồi , y tá vẫn đang kiểm tra cho hắn, nó đi tới nhà vệ sinh ở hành lang, xả nước rửa sạch vết máu trên tay, nó làm thật nhanh để có thể quay về phòng bệnh hắn sớm nhất có thể. kHi quay ra nó gặp một người mà nó không mong đợi
-Em có yêu hắn không?
Thấy Quốc Minh hỏi một câu ngu ngốc nó lãnh đạm nhìn
-Anh điên à?
-hừ…nếu vậy em thật lợi hại, người yêu như vậy cũng không rơi một giọt nước mắt.
-Nước mắt tôi không phải người như anh có thể thấy.
-Nhìn em đi, người dính đầy máu nhưng vẫn xinh đẹp như thế. Màu đỏ của máu rất hợp với em
-Anh thật bệnh hoạn
Nhìn Quốc minh bằng ánh mắt khinh bỉ nó bước đi bỏ lại Quốc Minh nhìn theo thích thú, miệng nở một nụ cười nửa miệng.
-Tôi sẽ nhuộm em bằng….. máu của hắn để thấy nước mắt em!

*ĐÊM:
Sau khi thay quần áo xong nó không ăn uống hay nói gì, chỉ ngồi bên cạnh hắn, chăm chú nhìn hắn đang nhắm nghiền. cứ như nếu nó lơ là thì hắn sẽ biến mất.
Bảo Như và Mạnh Khang biết làm gì cũng không thể kêu nó ăn nên đành để nó ở đó rồi cũng ra về.
Đã gần nửa đêm, nó vẫn ngồi đó nhìn hắn không biết mỏi mệt, nó xen 5 ngón tay vào bàn tay hắn, 2 chiếc nhẫn lại được gần nhau. Nghe hắn thở đều nó mỉm cười:
-Đồ khó ưa…anh nghĩ sẽ thoát khỏi em sớm thế sao?
Cứ như vậy nó truyền hơi ấm vào vào lòng bàn tay hắn.
Mi mắt nặng trĩu, hắn cảm thấy cả người ê ẩm, đầu là nơi khiến hắn đau nhất, các dây thần kinh cảm giác như đang hoạt động cật lực, chẳng thế mà hắn thấy mệt mỏi rã rời.
Nhưng xen vào đó là một chút cảm giác ấm áp nơi bàn tay, hắn cảm nhận thấy hơi ấm quen thuộc đó. Cố gắng hết sức hắn từ từ mở mắt.
-“đây là đâu”?

Đập vào mắt hắn là một màu trắng, tạo cho người ta cảm giác có phần đau thương tan tóc. Đôi mắt nâu giờ đây nhuốm thêm màu mệt mỏi.
Nhìn bên cạnh hắn thấy một người con gái đang khép đôi mi, khuôn mặt có phần lo lắng. tay vẫn nắm chặt tay hắn không rời. Là nó.
Rất nhẹ hắn dùng tay kia khẽ vén lọn tóc dài. Khộng ngờ vẫn động tác đó nhưng nó lập tức bật dậy
-Gia Huy!
-Em làm gì vậy? canh chừng người bệnh mà ngủ vậy đó hả?
-……………………….-im lặng
Vốn định lợi dụng cơ hội này chọc lại nó nhưng hắn không ngờ nó không cãi lại mà chỉ nhìn hắn, khuôn mặt như sắp khóc. Hắn lo lắng
-Em sao vậy?
-……………………
-Mạnh Khang lại chọc em nữa à?
-…Không….
Nó như sắp không chịu nổi càng làm hắn bối rối.
-Chứ sao?
-Vì….vì lúc sáng anh bảo em…đừng khóc…nên…nên bây giờ…
Như gắng gượng hết sức để nói, chỉ được nửa câu nó không thể kìm ném nữa, nước mắt không biết để dành từ khi nào lã chã rơi . nước mắt làm ướt khuôn mặt nó đồng thời cũng làm mềm trái tim hắn. Rất cản thận hắn đưa tay lên khuôn mặt nó
-Vậy nên em…”nhịn”…từ sáng tới giờ đó hả?
Nó gật đầu, cái gật đầu của nó cũng cùng lúc làm lòng hắn trào dâng bao cảm xúc. Không thể kìm lòng hắn đưa tay kéo nó nằm lên ngực mình.
Nó cứ khóc những giọt nước long lanh ấm nóng thấm ướt ngực áo hắn, có lẽ thấm vào cả trái tim đang thổn thức của hắn nữa.
-Tiểu Du….?
Hắn hỏi khi thấy nó ngừng thút thít , thấy khong trả lời hắn đoán chắc nó đã ngủ. cố gắng không làm nó thức giấc hắn bế nửa người còn lại của nó lên giường. Đêm đó “bệnh nhân” canh chừng cho nó ngủ.
Ở một nơi khác, một ánh mắt sắc lẻm đang nhìn ra màn sương đêm mỏng manh, tư thế ung dung dựa vào ghế tay khẽ nhịp trên mặt bàn theo tiếng nhạc phát ta từ chiếc tai nghe.
-Chuyện này là sao?
-Gì?
-Muốn giết anh ấy luôn hả?
-À, chỉ là tai nạn
-Tai nạn? Sao lại bất cẩn như vậy? Ph….
-Chưa chết là được rồi.
-Được thôi nhưng nên nhớ, chỉ lấy quyền lực trong tổ chức thôi còn Gia Huy…Cấm động vào.
-Hình như có nhầm lẫn thì phải? ở đây tôi mới là người ra lệnh. Bây giờ thì đi ra đi , tôi đang nghe nhạc
-Nhưn….
-Biến!
Cạch….
Cửa phòng vừa đóng một ánh mắt nham hiểm cùng cái cười nhạt, môi mấp máy giọng tham lam
-Bây giờ ngoài quyền lực tôi còn muốn một thứ khác từ hắn…. một thứ mà khi hắn chết tôi mới có được.
*SÁNG:
Cạch….
-Tôi có mua thức ăn…..
Mạnh Khang bước vào chưa nói hết câu thì đã thấy hắn ra hiệu. nhìn sang thấy nó đang ngủ say Mạnh Khang nhỏ tiếng hơn
-Có mua thức ăn cho 2 người đây.
-Cám ơn. Bảo Như đâu?
-Đi học rồi, nói tan học sẽ vào ngay
Thấy hắn không đáp Mạnh Khang hỏi:
-Tôi đang phân vân có nên nói cho 2 bác biết không.
-Đừng nó, phiền phức lắm
Nhỏ giọng hơn hắn hỏi:
-Điều tra chưa?
-Rồi.
-là hắn à?
-Ừm.
Mạnh Khang nét mặt nghiêm túc:
-Tôi thấy cậu nên cẩn thận, hắn bắt đầu rồi đó.
Nhìn sang nó Mạnh Khang mỉm cười
-May mà voi con không sao.
-Ừ.
Nhìn nó hắn thấy thật may mắn, may vì người gặp tai nạn không phải là nó. Nhưng lần sau thì sao? nếu không phải là hắn mà là nó? Liệu hắn có đủ can đảm như nó đã làm hôm qua không?
Chap 31:
-Ưm..m..m
Nó trở mình , mắt hơi nheo lại vì ánh mặt trời. biết nó đã thức Mạnh Khang “lại bắt đầu”
-Nè, em đi canh bệnh nhân như vậy đó hả?
-Ủa…Khang khìn. Vậy còn….
Như chợt nhớ ra nó bật dậy
-GIA HUY? …GIA HUY ĐÂU????
-Đây chứ đâu.
Hắn thật sự “bó tay” với nó, biết vậy nó cười trừ
-Hi….em ngủ quên!
Mạnh Khang không bỏ qua tiến lại gần cúi xuống quan sát kỹ mặt nó, vẻ mặt đậm chất “bác học”
-Nè, hình như em đâu có vòi …?
-Tất nhiên, thì sao?
-Sao ngủ chảy “ke” ghê vậy?
Nghe Mạnh Khang nói mà nó “tá hỏa”, nó xanh mặt
-Thật..thật hả?
-Thật!
Sau vài giây lo lắng, nó tỉnh ngủ hẳn và biết mình….”đã bị lừa”. nó tức tối đấm vào đầu Mạnh Khang
-KHANG KHÌN ĐÁNG GHÉT DÁM LỪA TÔI HẢ…
-Ui da đau anh.
Mạnh Khang đắc ý chưa được bao lâu thì ôm đầu mếu máo nhìn sang hắn:
-Gia Huy….hic hic
-Cậu đừng có mà chọc “vợ tôi” nữa đi, nhức cái đầu quá
-Hehe nghe chưa?
Nhưng chưa kịp chọc lại mạnh Khang thì hắn đã cốc đầu nó một cái, hạ màn cái mặt đắc thắng của nó xuống:
-Em nữa, đi rửa mặt đi.
-Biết òi…
Hình như bị thương cũng có cái lợi, lời nói của hắn bỗng “có giá trị” hơn hẳn. cả buổi “2 tên kia” không làm ồn ào như mọi ngày.
-Anh ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Nó Mạnh Khang và hắn nhìn ra hướng tiếng gọi “Điêu Thuyền” kia thì thấy Bảo Như đang ùa vào như một cơn bão
-Anh Huy, anh sao rồi, em lo cho anh lắm hic hic
Phía sau là Hải Yến, Đại Ảnh nhưng lần này không thấy Khải Tuấn như thường lệ.
-Tiểu Du, bạn ổn chứ? Nghe Bảo Như kể chuyện hôm qua mà mình lo cho bạn quá.
Hải Yến lo lắng nắm tay nó trong khi Đại Ảnh cũng nhào tới bên hắn đứng cạnh Bảo Như.
Còn nó, trước lời “hỏi han” của Hải Yến mặt nó ngu ngơ:
-Mình đâu có sao đâu.
-Vậy sao? vậy mà hôm qua có người mặt mày bơ phờ người đầy máu cứ như trên mây ngồi như bức tượng trước phòng cấp cứu.
Mạnh Khang nhìn nó đầy “dụng ý”, nó vẫn ngơ ngác:
-Anh nói tôi hả?
Vẻ ngu ngơ như trái bơ của nó đã phá tan tành ý đồ của mạnh Khang, tức tối Mạnh Khang cười nham hiểm:
-Chứ ai trồng khoai đất này, muốn khóc thì cứ khóc còn giả bộ anh hùng nữa
-ANH….
Nó mặt đỏ tía tai định cãi lại thì hắn nhanh chóng dập tắt cuộc chiến bằng cách kéo nó ngồi xuống bên cạnh
-Gọt đi
Nó đón lấy dao và một trái táo từ hắn ngoan ngoãn ngồi gọt
Nhưng mọi chuyện đâu thể dễ dàng kết thúc, suốt buổi chiều hôm đó phòng bệnh của hắn có đủ thứ các loại tạp âm, tiếng cười nói, tiếng cãi nhau, tiếng mấy bà tám nói chuyện, tiếng chia phe đánh nhau… lúc này hắn chỉ thầm mừng trong bụng:
-“May mà 2 bà tám kia không đòi qua nhà mình ở”
*BUỔI TỐI
-Thôi bọn mình về nhé, mai lại tới thăm 2 người.
-Bái bai.
Sau một buổi “lao động miệt mài” thì mọi người rồng rắn kéo nhau ra về trả lại cho hắn không gian yên tĩnh để …dưỡng bệnh!
Chia tay mọi người, Hải yến bước nhanh sang phía chiếc xe đang đỗ bên kia đường.
Cạch…
Mở cửa bước vào trong xe Hải Yến nhìn sang phía người cầm lái:
-Không sao rồi, cả 2 người.
-………..ưm, cám ơn cô nhiều lắm!
-Ơn nghĩa gì, tôi đói rồi
-Hi ừa chúng ta đi ăn thôi.
Cả 2 mỉm cười, chiếc xe mỗi lúc mộ xa bệnh viện.
Mọi người vừa về chưa được bao lâu thì nó va hắn phải tiếp 2 vị khách không mời khác.
-Gia Huy! Anh có sao không? Anh làm em lo lắng quá.
Vừa đẩy cửa bước vào Đại Ánh đã bổ nhào vào người hắn, theo sau không ai khác là Quốc Minh.
-Cậu ổn chứ? Sao bất cẩn vậy?
-Cám ơn, nhưng thật xui xeo tôi còn nằm đây.
Cả 2 nói chuyện đầy ẩn ý, đa phần là mỉa mai nhau, Đại Ánh cứ rối rít
-Anh nói gì vậy? sao lại nói gỡ?
-Kệ tôi, LÀm ơn tránh ra dùm chút đi.
Thấy hắn tỏ vẻ khó chịu Quốc Minh lên tiếng, giọng tử tế:
-Cậu sao vậy? vừa nghe tin cậu bị tai nạn Đại Ánh lo lắng lắm cứ kêu tôi nhất định phải đưa tới đây gặp cậu đó.
-Cậu muốn tôi không thể hồi phục hay sao mà dẫn cô ta tới đây?
Quốc Minh mỉm cười, nhưng hình như tên này không biết cười, nụ cười luôn mang phần giả tạo. Nhìn sang nó Quốc Minh ân cần hơn:
-EM ổn chứ? Chắc em lo lắng lắm!
Nó bất ngờ trước kỹ năng “diễn xuất” của tên này, hắn làm nó nghi ngờ việc gặp hắn hôm qua là mơ hay là thật, nó lịch sự đáp lại
-cám ơn anh, tôi vẫn ổn.
Đi thăm bệnh nhưng quốc Minh ít khi nói chuyện với “người bệnh” đa phần là Đại Ánh, cô ta bám riết lấy hắn dù hắn tỏ vẻ khó chịu hay nặng lời đều vô ích.
Hắn rất khó chịu nhưng người khó chịu hơn có lẽ là nó. Nó thấy không khí thật ngột ngạt nên lấy cớ:
-Em ra ngoài mua tí đồ nhé!
Nó đứng dậy, hắn không biết vô tình hay cố ý nắm lấy cổ tay nó, nhưng như nhận ra hắn từ từ buông tay nó:
-Cẩn thận đó.
-Vâng!
Một mình lang thang trong khuôn viên bệnh viện rộng lớn nó hơi rùng mình vì từng cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh về đêm.
Nó bước đi , khung cảnh yên tĩnh đến đáng sợ. nó muốn trờ về phòng ngồi bên cạnh hắn nhưng nghĩ tới hình ảnh Đại Ánh cứ bám riết lấy hắn nó lại rảo bước chán nản:
-Đáng ghét, làm gì cứ bám lấy người ta
-Em nói tôi à?
Giật mình nó way lại thấy Quốc Minh theo sau nó từ lúc nào. Ánh mắt không chút cảm xúc nó nhìn Quốc Minh
-Anh làm gì ở đây?
-Tôi đi dạo, đi dạo cũng phải xin phép em sao?
Trước câu trả lời “cũng có lý” đó nó không đáp bước nhanh lên phía trước, nó không muốn dính giáng tới con người này.
-Khoan đã!
Bất ngờ nó bị kéo mạnh về phía sau. Quốc Minh lại dùng cách cũ để giữ nó lại. Dùng tay nắm chặt tay nó kéo lại làm nó mất thăng bằng ngã nhào vào hắn. nhanh chóng dùng 1 tay còn lại nó đẩy Quốc Minh ra:
-Anh làm gì vậy?
-Em muốn biết không?
Nhanh như cắt QUốc Minh đẩy nó vào gốc cây gần đó. Miệng cười gian xảo. nó không đẩy Quốc Minh ra nữa vì nó biết có cố gắng cũng không thể thoát. Nó lãnh đạm nhìn vào đôi mắt ranh mãnh kia:
-Thả tôi ra.
-Sao em không la lên? Trong tình cảnh nay cách đó có vẻ hiệu quả hơn là đàm phán đó.
Thấy nó không kêu cứu cũng không phản kháng Quốc Minh càng hứng thú muốn biết nó sẽ làm gì. Cúi người xuống,Quốc Minh muốn hôn nó. Nói đúng hơn là “cưỡng hôn” nó
Bốp….p…
Quá nôn nóng và thích thú Hắn quên mất một tay còn lại của nó vẫn đang được tự do không ngần ngại tặng hắn một cái tát nóng mặt.
-Em…em dám đánh tôi?
-Sao lại không? Tôi cẢnh cáo anh, đừng bao giờ chạm vào tôi một lần nào nữa.
Nhìn Quốc Minh bằng ánh mắt nghiêm khắc nó hất tay Quốc Minh bỏ đi, để lại tên này từ tức giận sang ngạc nhiên rồi thích thú:
-Tiểu Du à? Em không thoát khỏi tôi đâu.
*MỘT TUẦN SAU:
Hắn đã ở trong bệnh viện một tuần, ngày nào lũ bạn cũng vào “quậy phá và ăn hết đồ ăn” của hắn rồi lũ lượt kéo nhau về với khẩu hiệu “MAI BỌN MÌNH LẠI TỚI”
Nhưng điều làm cả 2 phiền lòng nhất lá ngày nào sau khi “số đông” về thì “số ít” lại tới. “số ít” ở đây không ai khác là Đại Ánh.
-Anh Huy!
Chưa mở cửa giọng nói ngọt xớt của Đại Ánh đã vào trước làm từng đợt da gà hắn nổi lên chi chít, hắn lập tức nằm xuống kéo chăn lên ngực, nhắm mắt lại….Giả vờ ngủ.
-Ủa? ảnh ngủ rồi hả?
Đại Ánh tiếc nuối nhìn sang nó:
-Ừ…ừa…
Nhìn bộ dạng thật thà “khác thường” của nó Đại Ánh biết ngay, cô ta nhào tới ngả vào người hắn. như phản xạ có điều kiện hắn bật dậy đẩy Đại Ánh ra mặt nhăn nhó:
-Tránh ra đi! Sao ngày nào cô cũng tới vậy?
-Em tới thăm anh mà, xem anh khỏe hơn….hôm qua không.
-Nếu muốn tôi khỏe cô đừng tới đây.
-Nhưng….&^&*^^*&^*(&*(%^$%^#
Như thường ngày Đại Ánh lại nói không ngơi nghĩ trước vẻ thờ ơ lạnh lùng của hắn, lúc đầu nó rất khó chịu nhưng sau cũng quen, đôi khi thấy hắn “hất hủi” Đại ÁNh nó cũng thấy thương hại nghĩ thầm:
-“Tội nghiệp”
Thấy nó ngồi ngẩn ngơ hắn lên tiếng:
-Tiểu Du!
-Vâng!
Nó vừa tới bên cạnh hắn đã kéo nó vào lòng, làm như Đại Ánh là người vô hình khiến nó đỏ mặt vì ngượng:
-Ngồi đó suy nghĩ gì vậy?
-Đâu…đâu…có gì…bỏ em ra đi!
Nó vùng ra khỏi tay hắn, không muốn nó đi hắn ra lệnh:
-Gọt đi!
Đưa cho nó quả táo và một con dao nhỏ, ánh mắt đầy đe dọa nhưng xem lẫn âu yếm khiến Đại Ánh không khỏi ghen tị
-Để em gọt cho
Đại Ánh dằn con dao và quả táo trong tay nó, nhưng nó níu lại
-Cô ngồi đi, tôi gọt cho 2 người luôn nha
-Không, cô bỏ ra ….
Nó chưa kịp buông tay thì quả táo đỏ rơi xuống sàn nhà, con dao nằm giữa tay 2 người đang nhỏ máu.

Honoka Orihara khong che - phim jav khong che

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ