Truyện teen - Bé lại anh nói nè! Anh yêu em - trang 2
Trong khi đó thì có một cuộc tranh cãi trong ô tô
giữa nó và nhở Vân:
- Chú Ba ơi(tên tài xế lái xe cho nhà Vân) chú lái nhanh nhanh giùm
kon xíu_nhỏ Vân hối thúc
- Dạ! thưa tiểu thư! Tôi đang lái với tốc độ nhanh nhất có thể rồi
đấy ạ
- Chú lái chậm rì mà nhanh cái j`! chú tăng tốc lên đy xíu nữa, k
con trễ mất_Nó cũng nôn nóng k kém
- Mi điên à_ Vân quát lên_ Lái nhanh quá công an phạt xe tao roy
sao. Mà mi còn dám hối thúc nữa, chẳng phải do cái tính lề mề, chậm
chạp, ham ngủ của mi mà ra thế này đấy. Mà quái nhỉ, hồi ở nhà mi
rõ ràng ta thấy cái đồng hồ chỉ mới có 6h 30 à! Sao h` đã 6h57 roy
nhỉ?
Thấy nó cúi đầu k nói j`, Vân cảm thấy lạ quá. Mọi hôm là nó đã gân
cổ lên cãi với Vân roy, thế mà h`…nó lại im re thế kia? Nhỏ Vân khẽ
nghi ngờ:
- Này? Sao hum nay hiền thế? Hay là…. Cái đồng hồ…nhà mi có vấn đề
đúng hk?
- Hik…đâu…đâu…có_nó chối phăng
- Đâu có? Ngươi khai ra mau. Sao? Cái đồng hồ nhà mi có sao
hk?
- Hik! Ta nói…mi đừng oánh ta nhoa
- Uk! Ngươi nói yk! Ta hk oánh ngươi âu
- Thiệt ra…cái đồng hồ nhà ta…là ta chỉnh cho nó …chạy…chậm chậm tí
xíu ấy mà
- Hả? ngươi có bị sao k vậy? hèn chi ngày nào mi cũng đi trễ hết á.
Đáng lẽ mi phải chỉnh cho nó chạy nhanh chứ ai lại…thiệt…hết nói
nổi mà_ Vân “vò đầu bức tai”
- Thoy cho ta xyn lỗi mà. Ta…_ Nó đang nói thì xe bỗng thắng két
một cái
- Có chuyện j` vậy chú
- À! Thưa tiểu thư. Đã đến trường rồi ạ
- Thế ạ, thế chúng kon đi đây, cảm ơn chú nhiều_ nó nói roy kéo nhỏ
bạn bay biến ra khỏi xe.
Có một ánh mắt đằn đằng sát khí đang nhynf nó. Haizzzzz! Sao lúc đy
chơi cũng gặp phải oongt hầy giám thị hắc ám này nhỉ. Nó chuẩn bị
một nụ cười thật tươi để chào:
- Herher! Em chào thầy ạ! Hum nay thầy cũng đy cùng với tụi em lun
hả thầy? công nhận thầy lo cho tụi em ghê. Em thiệt là xương thầy
quá_ nó nói moh trong lòng cứ phải gọi là “ói mửa đầy đường”
- Uk!!!!!!!!!!!!!!!!! Cảm ơn em đã xương tui. Nhưng mà tui lại k
thể “xương” em được. TẠI SAO NGAY CẢ LÚC ĐY CHƠI MÀ EM CŨNG ĐẾN TRỄ
VẬY HẢ LINHHHHHHHHHHH?_ông thầy đang nói bỗng chốc hét lên làm “mưa
giăng đầy mặt nó”
- Hề hề! xin thầy bình tĩnh, đừng bức xúc chứ ạ. Thiệt ra thì em
cũng đâu có muốn zậy đâu. Chỉ là…
- Dẹp ngay cái chỉ là của em đy. Hôm nay tôi tha chứ hôm lhacs thì
em bk m` phải làm j` roy đấy
Nói rồi ổng “xách đít” đy thẳng làm nó cũng chẳng hỉu j` cả. tại
sao hum nay Mr. Giám thị lại đổi tính thía nhỉ? Thoy kệ! miễn là
ổng k phạt m` là đc roy. Nó quay sang Vân thì thấy nhỏ bạn đang
đứng rung như cầy sấy, mắt long lanh lệ. Haizz! Có ai nói với mấy
bạn là nhỏ Vân bị yếu tim bẩm sinh chưa nhẩy. Khổ thân con nhỏ. Đã
yếu mà ra gió, cứ thích rủ nó đy học cơ, roy để h` nghe bị chửi roy
phải “như chuối chín cây” thế này cơ . Nó lay lay nhỏ bạn rồi dìu
nó đến gần xe của trường:
- Ngươi k sao chứ?
- Ngươi còn nói nữa hả?_ nhỏ bỗng quát lên rồi ôm mặt_ từ trước h`
ta chưa nghe thầy cô nào la như vậy. Vậy mà…. Do mi…._nhỏ bỏ lửng
câu nói rồi ôm mặt khóc tiếp. Hik! Đây là triệu chứng của bịnh học
sih ngoan đó moh. Nó phải xuống nước dỗ dành
- Thôi thôi ta xin lỗi mi được chưa. Thôi! Mi đừng khóc nữa, trông
xấu lắm cớ. nhaaaaaaaaaaa. Đừng khóc nữa
- Hik! Xấu thiệt hả? _nghe nó nói, nhỏ vội quẹt nước mắt quay đầu
hỏi lại
- Uk! Cười như vầy mới ẹp chứ nhở, thôi lên xe đy, mọi người đang
đợi chúng ta kìa_nó kéo tay kon bạn lôi sềnh sệch vào trong
xe
Nó vào trong và chọn một ghế trong góc và ngắm nhìn cảnh vật ra cửa
sổ. Tuy nó và nhỏ Vân thân nhau nhưng tính tình 2 đứa vốn dĩ khác
nhau tuy k nhìu lắm nhưng cũng đủ để mỗi đứa ngồi 1 nơi. Tuy rằng
cái miệng nó lúc nào cũng luyến thoắng để bào chữa cho cái tật mê
ngủ của m` nhưng nó lại tự tách xa mấy đứa bạn khi bk tụi nó đang
t8m với nhau. Nó thích một mình nhìn ngắm cảnh xung quanh như lúc
này đây, còn nhỏ Vân đang bên mấy đứa bạn bàn tán về Quân_ anh
chàng mới đến vô cùng điển trai. Nó lắc đầu ngao ngán, mí nhỏ này
lại bị giai đẹp hút hồn nữa oiz, nhìn đy nhìn lại nó vẫn thấy Kay
đẹp hơn. Kay là ông anh được bố mẹ nó nuôi trước lúc bố nó mất. Sau
khi bố nó mất, anh đã nhận được học bổng qua Mỹ du học. Kay lúc đầu
nhất định k đy du học vì sợ 2 mẹ con nó ở nhà một mình buồn .Nhưng
sau đó mẹ nó đã khuyên nhủ anh hãy vì tương lai trước mắt của mình,
mẹ con nó vẫn có thể tự lo liệu được
-con đi rồi nhanh nhanh kiếm giúp mẹ cô con dâu để mẹ có cháu bồng
bế chứ_ mẹ nó cười hì hì và ôm chầm lấy anh khi tiễn đến sân
bay
Kay đến bên, xoa đầu nó và dặn dò:
-Em ở nhà chăm sóc mẹ giúp anh nha nhóc
-Bk roy, nhưng khi về anh phải có quà tặng em đấy nhá, k là…_ nó
giơ tay dứ dứ vào người anh
-Hi`hi`! anh biết oiz, làm sao anh có thể quên mua quà cho em
được
Chuyến bay…từ Việt Nam đến California sắp khởi hành. Đè nghị hành
khách chuẩn bị….
Anh nó quay lại, ôm chầm cả 2 mẹ con nó và nói:
-con đy nha mẹ, anh đi nha em. Khi học xong con sẽ quay lại. Con sẽ
nhớ 2 người lắm đó.
-Thoy, con đy đy k kẻo trễ, cố gắng giữ gìn sức khỏe nha con_ mẹ nó
bắt đầu sụt sùi
-Thôi mà mẹ. mẹ cứ khóc như vậy làm sao ảnh đi được. với lại sau
này ảnh cũng gọi điện cho mẹ mà_nó choàng qua vai đỡ mẹ
-ừ! Thôi! Mẹ k khóc nữa, mẹ xin lỗi_mẹ nó lấy tay quệt ngang mặt.
con đi đi, đừng lo cho mẹ. Cố gắng học hành nha con
-vâng! Mẹ cũng giữ gìn sức khỏe. Thôi, đến giờ roy, con đi đây. Anh
đi nha em_ nói rồi Kay hôn má nó cái chụt. nó cũng đã quá quen với
cảnh này nên cũng chào lại anh
-vâng! Anh đi. Pipi anh
mẹ và nó nhìn anh khuất đi giữa những hành khách. Nó thiệt ra cũng
buồn và cũng muốn khóc lắm chứ.2 anh em nó đã thân thiết với nhau
từ nhỏ. Tuy 2 anh em nó hay cãi nhau(thực ra là nó bắt nhạt anh
trai trước) nhưng lúc nào anh cũng nhường nhịn nó, che chở và bảo
vệ cho nó. Nếu mà nó cứ khóc rấm rứt thì làm sao anh có thể đành
lòng ra đi cho được. Cho nên nó phải cố tỏ ra vui vẻ.
Quá khứ như một cuốn phim quay chậm dần dần hiện lên trong đầu nó,
1 giọt nước mắt lăn dài trên má nó. Nó bỗng thấy nhớ Kay quá. Đã
gần 4 năm từ khi anh đi du học. Anh nói anh đy 4 năm sẽ về nhưng h`
lại chẳng thấy anh đâu. Sợ rằng lúc anh về thì nó đã đy lấy chồng
rồi cũng nên. Lúc đó anh sẽ cảm thấy ngỡ ngàng vô cùng vì 1 đứa kon
gái tôn thờ chủ nghĩa độct hân như nó lại lập gia đình trước anh.
Mẹ và cả nó không muốn nói chuyện của công ty cho anh biết, sợ anh
sẽ k hoàn thành chương trình học mà quay về ngay. Lúc đó thì bao
nhiêu công sức học tập sẽ đổ xuống sông xuống biển. Nó hiểu rõ con
người anh nó: rất thương mẹ và gia đình, nhất là cái công ty một
tay bố dựng nên. Anh sẽ k chịu quay lại Mỹ tiếp tục học mà sẽ tìm
cách vực dậy công ty. Điều đó tất nhiên k ai mong muốn cả cho nên
nó phải chấp nhận cuộc hôn nhân đầy tính kinh tế này để cứu vãn
công ty của bố. ngồi suy ghĩ một lát, nó bắt đầu mệt mỏi và chìm
vào giấc ngủ.
Quân vội bước lên xe. Hơi thở hổn hển. Chết tiệt thật, hôm nay con
xe của cậu dở chứng nên phải loay hoay một lát mới đến được trường.
Chẳng phải do cô con dâu tương lai quý hóa của mẹ cậu suốt ngày bám
như đỉa thì anh cũng chẳng đi những thứ vớ vẩn này đâu. Với môt gia
đình như Quân thì muốn đi đâu mà chẳng được, cần gì phải đi chung
với bọn bạn cùng lớp làm j`. với lại cũng có một nguyên nhân nữa k
kém phần quan trọng, là Quân muốn được đi chung với nó. Từ sau nụ
hôn vô cùng bất ngờ đó, trong lòng cậu cảm thấy có chút gì hơi xốn
xang, mong muốn đến trường để nhìn thấy nó.
Bước lên xe, Quân đã đảo mắt chung quanh để tìm nó. A! đây rồi, may
là con nhỏ ngồi một mình nên cậu k cần phải tốn công sức zụ dzỗ để
được ngồi gần nó. Cậu từ từ tiến lại gần nó và ngồi phịch xuống bên
cạnh. Im lặng, chẳng thấy nó phản ứng j`. sao lạ thế nhỉ? Hay là…nó
cũng thích được ngồi gần mình? Cậu vô cùng thích thú với ý nghĩ ấy.
Vô lí! cậu không nghĩ cái lý do đó là đúng. Cậu cảm nhận được hơi
thở đều đều của nó, quay lại thì mới biết nó đã ngủ từ lúc nào rồi.
hik! Ngủ kiểu này thì dù có ai đem nó bán sang nước ngoài nó cũng
chả biết gì đâu. Nhưng…nhỏ này nếu đem bán sang nước ngoài thì được
mấy xu trong đó? Cậu bật cười với cái ý nghĩ đó. Nhìn gần, nó có
một vẻ gì đó rất cuốn hút, khiến cậu k thể rời mắt khỏi nó được. Ây
da!!!!!!!!! Cậu lại nghĩ gì nữa vậy nek? Làm sao cậu lại để ý đến
nhỏ này được cơ chứ? Ôi ôi! Cái đầu của cậu, chắc là lại bị “chập
mạch” j` trong đây roy.
Chiếc xe từ từ lăn bánh đưa tụi nó đến chân một ngọn núi. Buổi du
lịch hôm nay là buổi du lịch “3 in 1”(haiz! Tiết kiệm gúm nhở),
buổi du lịch có 3 mục đích:
-giúp tụi nó giải trí, nghỉ ngơi
-rèn luyện sức khỏe, thể thao (leo núi đấy ạ)
-tìm hiểu về môi trường sinh thái (kiến thức khoa học )
Trở lại với tụi nó, chiếc xe đang đi thì bỗng xốc một cái, thế là
đầu nó đang dựa vào cửa kính nay chuyển hướng đáp xuống bờ vai của
Quân làm cậu đang dựa đầu vào thành sau ghế thưởng thức âm nhạc
cũng phải giật mình. Hik! Con gái kiểu gì mà chẳng giữ ý giữ tứ j`
cả, dầu sao thì cậu với nó cũng là “cô nam quả nữ” mà (^^). Định
hất đầu nó dậy nhưng nhìn nó ngủ ngon lành, trên môi còn vương vấn
nụ cười nên…lại thôi
- Này! Dậy! đến nơi rồi đó! Dậy!!!!!!!!!!!!!!!!_ Quân vừa lay vừa
kêu nó dậy.
Thế mà nó thản nhiên hất tay Quân ra, chẹp chẹp kai miệng roy lại
tiếp tục ngủ. Vân thừa bk tính của nhỏ bạn nên tay nhúng nước, bước
đến và nhẹ nhàng vẩy lên mặt đang mơ ngủ của nó. Nó nhíu mặt mày,
từ từ mở mắt thì thấy ngay hình ảnh nhỏ bạn đang đắc ý cười tươi
nhìn nó khiến nó đâm nổi khùng:
- kon kia! Mày vừa làm cái j` đó hả?
- kêu mà dậy? _Vân tỉnh bơ đáp
- mày k thể kiu người khác dậy bằng cách nhẹ nhàng hơn được
à?
- Uk! Tao kiu nhẹ nhàng được đấy. oiz sao?_con nhỏ vòng tay trước
ngực_ đối với ai còn kiu nhẹ nhàng được chứ với con heo nhà nguoqi
thì KHÔNG THỂ NÀO
- Ngươi…._ nó chưa kịp nói thì tiếng loa của cô chủ nhiệm vang
lên
- ĐỀ NGHỊ CÁC EM RA KHỎI XE VÀ TẬP TRUNG DƯỚI CHÂN NÚI
Cả đám k ai bảo ai lập tức ngưng chiến, lục đục xuống xe đến điểm
tập trung. Lúc tụi nó đến thì cả trường đã tập trung hết rồi, mỗi
lớp thành một nhóm riêng. Cô chủ nhiệm đang huyên thuyên về nội
dung và quy định của nhà trường về buổi dã ngoại.
…..
Buổi dã ngoại bắt đầu
Lúc đầu, ai cũng phấn chấn, hứng khởi, có nường còn máu đến nỗi
mang giày 10 phân đi leo, mặc cho tụi nó có ngăn cản (khổ thân! Con
nhà giàu chưa từng một lần leo núi) khoảng được 15, 20 phút sau,
lớp nó bắt đầu có tiếng thở phì phò, có mấy đứa k ngừng than
vãn
- Ôi cha! Soa mà mệt quá z trời?
- Hik! Sao càng đy càng thấy xa z? hồi nãy thấy đingr cũng gần lắm
mà
- K nhìn hấy bến bờ luôn ấy
- Hik! Chắc đi lần đầu cũng như lần cuối quá. Tao xin chừa
- Ai da!!!!! sao mà nắng quá zầy nek? Bik trước m` đã k cho thêm
mấy bộ kem dưỡng da, mấy bịch oshi vào oiz
- …
Còn nó bắt đầu thấy hơi chóng mặt! chết cha! Quên là nó bị chứng sợ
độ cao. Bất giác nó quay xuống nhìn phía dưới, quang cảnh thật đẹp
nhưng sao nó thấy mọi vật cứ xoay vòng như nhảy múa trướng mắt
nó.
Quân đã để ý đến sắc mặt ngày càng tím tái của nó. Có chuyện j` với
con nhỏ đó sao? Nhor bị bệnh hay đau yếu ở đâu ak? Quan đến gần nó,
vẻ quan tâm
- Này! Cậu k sao đây chứ?
- Ak! Ukm. K sao
- Vẻ mặt như cơm thiu thế này mà k sao ak?
- Cậu nói cái gì cơm thiu?_nó quắc mắt_mặt tôi sao moh cậu nói cơm
thiu? Với lại mặt tôi như thế nào đy chăng nữa hì cần cậu quan tâm
ak?
- Ak ờ! Cãi nhau với tôi còn tốt chán, chắc k sao rồi
Cậu định bỏ đy nhưng chưa kịp quay lưng thì cả thân thể nó gần như
đổ ập xuống ng` cậu. vội vàng đỡ nó, cậu lay
- Này! K sao đấy chứ?
- Ban ngày làm j` có sao _ Nó tuy mệt nhưng cái mồm vẫn gắng cãi
với Quân
- Thế này mà còn già mồm đượcà? Mà…cậu bị sao thế? Mệt ak? _vẻ quan
tâm
- Tôi…tôi bị làm sao thì liên quan j` đến cậu
- Thôi chết! Mà hình như Linh, mày sợ độ cao từ bé cơ mà_ Vân thốt
lên_ sao lại dám đi leo núi
- Hik! Tao quên. Lúc leo lên mới nhớ
- Trời đất. vậy mà cũng quên cho được _Quân lắc đầu
- Kệ tôi
- Thôi. Hay mày xin phép cô nghỉ đi chứ leo lên vầy…tao sợ…._ Nhỏ
Vân khuyên
- Thế sao được? tao đã lên đến tận đây sao h` leo xuống được. như
vậy phí quá. Với lại như thế thì còn j` là uy danh của ta nữa
- Cậu có ngày chết vì cái sĩ diện của cậu đấy_ Quân lo lắng_ mới
leo tới đây mà đã thế này rồi thì lên cao nữa có ngày đi về miền
cực lạc luôn ấy. thôi! Nghe lời Vân, xuống đi
- Đâu có được_ nó cãi_ tôi nói tôi đi được là đi được, sao cậu cứ
nói nhiều thế nhỉ. Thôi, tôi hết mệt rồi, đi thôi.
Nói rồi nó đứng dậy và đi thửng để tụi bạn ngơ ngác, lúc sau nhỏ
Vân lắc đầu nói:
- Tính nết nó hồi h` vẫn vậy, cậu không ngăn được đâu. Cứ kệ nó
đi
- Kệ sao được_Quân gắt_ Lỡ có chuyện j`….
- Cậu làm j` mà phải gắt lên thế. Chứ cậu nghĩ cậu khuyên giải được
nó à?
- Chứ chẳng lẽ cậu mặc kệ Linh à
- K! sao mặc kệ cho được. chúng ta cứ đi sau nó là xong thôi
- Uk~ vậy cũng được
Thấy 2 đứa bạn đi sau, nó cũng yên tâm phần nào. Thực sự là hồi nãy
tuy nói cứng vậy thôi chứ h` nó thấy sợ kinh khủng, mồ hôi chảy ra
đầm đìa. Có cảm giác như có j` đó kéo nó lại, muốn đẩy nó xuống
dưới kia. Nhưng k thể vì thế mà nó bỏ cuộc dễ dàng được. cố lên! Nó
tự động viên mình.
Một lúc sau, tụi nó cũng tới đích. Nó quệt tay lên trán và thích
thứ nhìn thành quả của mình. Yeah! Cuối cùng thì nó cũng chinh phục
được sự sợ hãi của mình o`y. cảm giác thật tuyệt. cả lớp nó quay
quần bên nhau, dựng lều trại và mở tiệc. nó lôi từ trong ba lô ra
nào cóc, ổi, xoài, snack,…nhỏ Vân xuýt xoa
-Ui cha! Sao mi mang toàn đồ ăn vặt k vậy hả? k mang theo thức ăn
trưa à?
-Ô hay con nhỏ này? Sao mi phân biệt chủng tộc thế hả? hàng vặt
cũng là đồ ăn chứ có phải là j đâu mà mi nói?
-Nhưng ăn thế này át đói thì sao?
-Lát đói thì…_nó quay sang nhìn nhỏ bạn và hộp đồ ăn trong tay với
nụ cười gian trá_hehe! Vân ơi! Mi có phải là bạn của ta k?
-Thôi thôi_Vân nhìn nó đầy đề phòng và giấu hộp cơm ra sau
lưng_ngươi stop ngay cái giọng điệu chảy nước của mi đi. Thức ăn là
của ta, mi k được xơ múi nào đâu mà nhìn
-Hứ! k cho thì thôi. Ta đây cũng k cần
…….
-Oa! No quá_nó vỗ vỗ cái bụng của mình
-Éc! Mới đó mà ngươi xử xong hết oiz ak?_Vân nhìn đống vỏ snack của
nó mà kinh ngạc
-Nhiêu đây có là j`. xử nhanh rồi đi chơi chứ. Thôi ngươi ở đó đi
ha. Ta đi ngắm cảnh tí đẫ
Nó lí lắc pi pi kon pạn oiz bắt đầu rảo bước. càng đi nó càng thích
thú với phong cảnh nơi đây. Thật thoáng đãn và thơ mộng. bỗng nó
nhìn thấy hình như ở dưới tán cây kia có 2 người. họ đang quấn quýt
bên nhau thì phải. Hik! Thiệt tình! K pk liêm sỉ là j` cả. nhưng
hình như tên con trai kia quen quen thì phải. sao giống….tên ck sắp
cưới của nó thế nhỉ?. Nhưng đó đâu phải là việc của nó. Nó ngượng
ngùng quay lưng bỏ đi. Nhác thấy bóng nó, nhỏ Vân đã lên tiếng
trách
¾Nãy h` mi đi đâu mà hông nói hông rằng j` hết zậy?
¾Ak! Thấy cảnh đệp nên đi xung quanh thôi mà
¾Uk!_nhỏ Vân lơ đãng nhìn chung quanh bỗng mắt nhỏ sáng lên_a! anh
Ken kìa, anh Ken tới kìa. Nó vừa nói vừa nhảy tưng tưng theo lũ bạn
đén bủa vây chàng Ken
nó tò mò quay lại thì ôi chao! Khuôn mặt ông chồng chưa cưới hiện
len mồn một trước mắt nó. Nhưng cái áo này…người con gái này…sao
mà…giống y chang 2 người hồi nãy…ở dưới gốc cây…bộ đồ người con gái
đang mặc tuy đã được sửa lị nhưng vẫn cnf xộc xệch. Thiệt không ngờ
đường đường là một công tử nhà họ Lê Kỳ lại ăn chơi đến thế. Hik!
Chỉ mới nghĩ đến việc làm vợ hờ của anh ta, dù chỉ là 6 tháng thôi
cũng đủ làm nó rã rờ con người. nó lắc đầu xua đi ý nghĩ kinh khủng
ấy. còn hắn vẫn vô tư cười nói với mấy cô gái chung quanh mặc cô
nàng bên cạnh nhăn nhó, dậm tay dậm chân. Nhân lúc hắn đang “bận
bịu” với mấy nường, nó nhanh chân tính chuồn đi trước khi hắn bk
đến sự có mặt của nó. Nhưng hắn nhanh mắt hơn, gọi giật nó
lại:
-Ơ Linh! Gặp anh sao k nói gì mà đi đâu thế?
Mấy chục ánh mắt quay lại nhìn nó. Hik! Nó gãi đầu bước tới miệng
cười hiền
-Hì hì! Thấy anh bận bịu quá nên đâu đâu dám làm phiền_nó cố kéo
dài từ “bận bịu” để trêu tức hắn
-Hi! Có gì bận bịu đâu. Anh có làm gì đâu mà mới gặp anh em chạy
như thể…bị anh thịt vậy?_hắn nheo mắt hỏi nó
-ủa? hai người quen nhau à?_một con nhỏ lên tiếng phá tan cuộc trò
chuyện
-ak ukm_nó ấp úng! Thực sự là nó hk muốn mọi người bk về cái đám
cưới “kì dị” của nó. Nó quay sang nhìn Ken với ánh mắt cầu
cứu
-à! K có j` đâu. Chỉ là hôm trước tình cờ quen ngoài đường thôi
mà
Mấy đứa tuy vẫn nghi ngò nưng k tiện nói ra. Một khi Ken đã không
muốn nói thì có cạy họng cũng k nói nửa lời. họ quay sang làm dáng
với hắn:
-anh Ken ơi! Anh dùng kem j` mà…trắng dữ vậy. anh chỉ em dùng
với
-tối nay anh rảnh hok? Đi chơi với em đi
-không! Tối nay anh phải đi với em cơ
-blah…blah…
Nhân lúc đó, nó nhanh chóng bỏ đi. Haizzzzz! Phải chơi cho đã chứ
mấy hôm nữa k bk có chơi đc như vầy nữa k. nghĩ là làm, nó lắc đầu
rũ bỏ mọi suy nghĩ, ưu lo. Hít thở không khí trong lành, nó khoan
khoái nằm xuống bãi cỏ xanh mượt. gác tay lên đầu, nó nhìn bầu trời
xanh thẳm rồi …lăn ra ngủ lúc nào hông hay (hik! Heo nguyên chất,
không trộn lẫn luôn nè)
Quân thả bộ men theo bãi cỏ. nãy h` chả thấy mặt mũi con nhóc đâu
cả. con heo ấy hồi nãy thấy vẻ mặt trông có vẻ xanh xao lắm ý, h`
không bk đỡ chưa nữa? ây da! Lại nghĩ đến nó nữa rồi. haizzz! Chẳng
lẽ…m` “cảm nắng ” nhỏ heo đó rồi sao. Được thôi, cậu búng tay cái
tách, phải cho nỏ đó là GF của mình mới được. tìm nhỏ đó ở đâu đây
ta? Quân dáo dác tìm kiếm xung qanh thì bỗng thấy một “vật thể lạ”
đang nằm trên bãi cỏ.
Cái quái j` thế nhr? Cậu tiến đến xem thư! Phì cười! Háo ra là nhỏ
heo! Đúng là ngủ mọi lúc mọi nơi. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong
đầu, cậu lấy 1 cây cỏ lau…
-h…át…hát…hát…xì…ì…ì…_nó nhăn nhó mặt mũi, kéo đôi mi nặng trĩu lên
để tìm kiếm kẻ đã phá giấc ngủ của mình. Hình ảnh tên Quân cười
gian xảo hiện ra mờ mờ trước mắt nó. Nó dụi dụi mắt lần nữa, há hốc
mồm, rồi sừng sỏ:
-tên kia! Cậu làm j` ở đây?
Nãy h` Quân nhìn thấy hết những biểu hiện trên khuôn mặt của nó,
hết ngạc nhiên, lạ lẫm, rồi đến phừng phực tức giận thì không khỏi
bật cười. Tại sao trên một khuôn mặt trong một lúc lại có thể thay
đổi nhìu trạng thía như thế chứ?cậu trêu chọc
-à! Là vì tôi trông thấy một con heo đang nằm ở dâu nên tới bắt để
về “mần thịt” ấy mà
-cậu! _nó phồng má, mặt đỏ bừng bừng_1 ngày cậu không chọc tôi thì
cậu k ăn cơm được à? Cậu đi đi cho tôi nhờ. Chọc phá mấy cô gái của
cậu ấy
-nhưng tôi chỉ thích chọc phá cậu k à_Quân hạ giọng_ tôi muốn cậu
là của tôi
-cậu nói cái gì cơ?_nó bất ngờ hỏi lại
-TÔI NÓI TÔI MUỐN CẬU LÀ CỦA TÔI_Quân nói rõ ràng từng tiếng
một
-Ya`! cậu đùa như vậy chả vui chút nào đâu. Cậu nói với mấy cái
đuôi của cậu chắc vui hơn đó
-Tôi k đùa!_Quân nghiêm giọng_tôi nó thật lòng đấy
Nó bàng hoàng nhìn Quân. Thật vô lý hết sức. thường ngày cậu ta lúc
nào cũng làm nó nổi khùng lên mới hả dạ. thế mà h`…nói như vậy là
sao???? Câu hỏi của Quân đưa nó về thực tại:
-Cậu trả lời tôi đi chứ
-Ơ! Hả? trả lời cái j` cơ?_nó ngơ ngác hỏi
-Cậu đồng ý làm bạn gái của tôi chứ_Quân bình thản hỏi lại
-CÁI GÌ???????????????_nó hét lớn_CẬU ĐIÊN À?
-Tôi k điên! Tôi cho cậu 1 ngày suy nghĩ_Quân nói rồi quay lưng bỏ
đi để lại nó ngơ ngác
Hik! Sao hết chuyện này đến chuyện khác cứ đổ ập lên đầu nó thế
này? Hết chuyện gia đình h` lại đến chuyện cậu bạn mới tới. ôi! Khổ
thân cho cái đầu tội nghiệp của nó
…….
Lúc ra về, cô chủ nhiệm tập trung tụi nó lại và thông báo:
-Cô thay mặt nhà trường thật sự xin lỗi khi phải nói với các em
rằng: tối hôm nay các em phải ở lại nơi này. Chiếc xe chở chúng ta
đã bị trục trặc và không thể sửa xong vào tối hôm nay. Cũng chẳng
có chiếc xe nào chở chúng ta đi trong vùng hẻo lánh và thời gian
chập tối như lúc này
-ở! Thế sao được hả cô_tiếng của mấy đứa bắt đầu rộ lên_chúng em có
chuẩn bị j` đâu
-cô ơi! Một đêm ở đây làm sao tụi em chịu nổi
-…
-Này! Tụi bay biết j` chưa?_Thư, cái loa truyền thanh của lớp từ
đâu hớt hải chạy vào
-Biết j` nữa! tối nay phải ở lại đây chứ sao
-Hả? vậy à!_mắt nhỏ sang lên_ ô la la! Vậy thì tốt quá
-Tốt cái mặt mo mày chứ tốt_một nhỏ gần đó cốc đầu nó_ở đây tối nay
có đem j` theo đâu. Muỗi cắn chết
-Hì hì! Vậy là tụi bay chưa biết oiz! Hôm nay...anh Ken sẽ chơi
cùng lớp ta đó
-Hả? Anh Ken hả? Tao có nằm mơ hk zậy mày
-Trời ơi! Có thiệt hk zậy?
-Thôi thôi! Tao phải chuẩn bị cái đã
Mấy đứa con gái mơ màng, hét ầm ĩ lên rồi nhảy tưng tưng về lều
chuẩn bị. Nó chỉ biết ngớ người rồi lắc đầu. Nhưng vậy cũng tốt.
Cho nó có thêm cơ hội gần bạn bè hơn...và cũng là kỉ niệm đẹp. Nó
bất chợt cảm thấy gai gai nơi sống cổ, theo cảm tính, quay đầu nhìn
lại thì thấy ánh mắt tên Ken nhìn nó say đắm. Nó ngại ngùng quay
đi, nó hông quen với ánh mắt đó, cứ làm nó thấy sao sao ấy. Nó vội
bỏ đi, nếu không cứ đúng dấy cho tên kia nhìn mòn mặt ak? ^^
Tối đến, cả lớp quây quần bên ánh lửa trại. Tất nhiên k thể thiếu
sự góp mặt của 2 tên hắc ám: Ken và Quân . đám con gái cứ vây lấy
hai tên này nhưu thể vật lạ. Tên Ken vẫn vậy, luôn vui vẻ cười nói
và không ngần ngại nhyas mắt với đám con gái theo đúng chất lãng
tử. Tên Quân tuy tỏ ra lạnh lùng nhưng điều đó cũng làm cho mấy đứa
chết mê chết mệt.
Huy-lớp tưởng lớp nóp là một người vô cùng hoạt bát và năng động,
luôn biết cách xử lí mọi tình huống. Thấy mấy girl chỉ chăm chú ‘rù
quyến’ 2 chàng hoàng tử nên tìm cách khuấy động không khí:
_E hèm! Đề nghị các bạn trật tự. Bây h` mình sẽ tổ chức một trò
chơi để lớp ta ngày càng gắn bó với nhau hơn, đồng thời cũng để
giao lưu, gặp gỡ và hiểu thêm về nhau_nói rồi quay sang tên Ken_anh
cũng chơi với tụi em chứ ạ
_Tất nhiên rồi! Làm sao anh có thể bỏ qua cuộc vui này chứ
_Vậy thì tốt quá. Rồi mình sẽ đưa ra luật chơi nhá: vì số nữ gần
bằng số nam nên ta sẽ chơi cặp hen. H` các bạn nam bốc thăm để chọn
bạn chơi của mình đi.
Mấy đứa kon zai nhìn qua, ngắm lại, lạy chúa để phù hộ cho chúng
bốc được “người trong mộng của mình”. Sau cùng, lớp trưởng công bố
:
_Sau đấy mình xin công bố kết quả các cặp. bạn…
Nó bỗng thấy người mình hơi nhồn nhột, khó chịu quay lại, nó bắt
gặp ánh mắt giễu cợt của tên Ken đang nhìn nó. Cái quái j` đang xảy
ra thế nhỉ? Tự dưng lại nhìn nó như thế…nó k nghĩ nưa, mặc kệ hắn,
nó quay phắt lên
_Anh Ken của chúng ta sẽ cùng đội với Linh và Quân với Vân sẽ cùng
một đội
Nó nghe kết quả đó mà lùng bùng hết cả lỗ tai. Ôi trời, quay lại,
mấy chục con mắt đang tóe lửa nhìn nó. Hik! Do tên Ken mà tình ruột
thịt của lớp nó vỡ tan tành. Lạy chúa! Con biết phải làm sao đây.
Keng! Một ánh sáng lóe lên trên đầu nó. Hehe! Mới cầu chúa mà Người
đã giúp. Thiệt là…Người thương con quá. Nó giả bộ nhăn nhó la
lên:
_A! ôi! Sao mình lại thấy đâu thế này
_Này! Không sao chứ?_mấy đứa thấy vậy đỡ nó và quan tâm
_Hik! Mình cũng không biết nữa. cái bụng mình…a ôi! Nó sao sao
ấy
_Chắc ăn trúng cái j` oiz_nhỏ Vân xót xa nhìn nó_ tao đã bảo với
mày bao nhiêu lần rồi, ăn uống phải cẩn thận. h` thấy hậu quả
chưa?
_Uhm! Tao biết rồi. tao xin lỗi mày. Nhưng tao e không hể chơi với
lớp được. hay là…._nó hướng ánh mắt sang nhìn lớp trưởng
_Thôi! Cậu vào lều nghỉ ngơi đi. Khỏi tham gia vào cuộc chơi này
cũng được.q uan trọng nhất là sức khỏe của cậu
_Nhưng như thế liệu có ảnh hưởng… còn anh Ken thì sao_nó giả nai
nhìn sang Ken
_Không sao đâu! Mình sẽ…
Nó chưa kịp nghe lớp trưởng nói hết câu thì cánh tay đã bị ai đó
nắm chặt và lôi đi. Nó hốt hoảng quay lại nhìn, thì ra là tên Ken,
nó la lên oai oái:
_Này! Anh thả tay tôi ra. Có j` thì từ từ nói
_H` em nói rõ với anh đi_ hắn dồn nó vào trong tường_tại sao lại
giả bệnh để từ chối cuộc chơi? Anh làm j` có lỗi với em, khiến em
không hài lòng à?
Tôi…tôi_nó ấp úng rồi bất giác nổi sùng lên_ừ đây! tôi k thik chơi
với anh đấy! rồi sao? Tôi không muốn bị mấy đứa trong lớp “chiếu
tướng”. mà trước khi kết hôn, anh không Thể tha cho tôi được à? Sao
cứ “ám ” tôi luôn zậy? cho tôi bình yên hưởng chút tự do còn lại
chứ
Hừ! anh làm j` đâu mà em bảo anh làm mất tự do của em hả? chỉ là
anh bốc thăm trúng chứ có phải do anh muốn đâu
_Thế hả? _mắt nó sáng lên_thế thì anh đổi người khác chơi với anh
đi
_Thế sao được? nếu anh đã bốc trúng thì anh phải thực hiện
chứ
_Anh chọn người khác thì có sao đâu
_Không sao trăng gì hết_Ken bỗng quát lên_tôi nói nhỏ nhẹ mà cô
không nghe hả? cô quay lại với tôi
_Tôi…tôi_thấy Ken bỗng dưng nổi đóa lên làm nó đâm…quíu._được rồi.
đi thì đi
Ken đi trước, nó đi sau mà khuôn mặt trở nên buồn rười rười. hik!
Đã hk muốn mà sao chạm mặt hoài zậy trời? bọn nó quay lại làm cả
lớp ngạc nhiên:
-ủa? Linh sao hk nghỉ mà ra đi chi vậy?
-uk! Nghỉ đi cho khỏe
-…
-A`! Linh vì k muốn cả lớp mất vui nên đã hết đau và quay lại_Ken
lên tiếng rồi quya sang nó_anh nói vậy đúng không Linh?
-À ừm!_nó nói mà răng cứ nghiến kèn kẹt_mình chỉ đau sơ sơ thôi.
Với lại mấy bạn đnag chơi mà mình lại ở một mình thì chán chết. h`
hết đau oiz_mỉm cười tươi rói dù trong lòng đang “dậy sóng”
-Ukm! Vậy tốt quá. Chúng ta bắt đầu thôi_lớp trưởng kêu lên_luật
chơi như sau: mỗi cặp sẽ dùng trán đưa từng trái táo thả vào trong
rổ của mình. Aai được nhiều táo trong rổ là chiến thắng. còn về
phần thưởng…mình xin để phần cuối cuộc choi mới được tiết lộ cho
thêm phần hấp dẫn. rồi….h` thì…start………..
Trò chơi bắt đầu, trái táo được đặt vào trán 2 đưa tụi nó. Nó cảm
nhận khoảng cách giũa nó và Ken rất gần, có thể nhận thấy hơi thở
ấm nóng của Ken phả lên mặt nó. Dù không muốn nhưng nó phải công
nhận là Ken rất ddwpj. Gương mặt góc cạnh đầy nam tính, da trắng,
dôi môi đỏ mọng luôn nhếch lên đúng chất lãng tử, hàng lông mày rậm
màu đen…tất cả đều toát lên vẻ quyến rũ. Hèn chi mà mấy đưa kon gái
theo hắn như điếu đổ. Đến nó còn thích nữa là…nghĩ đến đây, nó bỗng
đỏ mặt. ôi ôi! Nó đnag nghĩ cái j` thế này?. Tên Ken nãy h` mới lên
tiếng:
-Nãy h` ngắm anh đủ chưa vậy zợ iu?
-Tôi…tôi_nó ấp úng đâm nổi quạu_ai là zợ iu của anh hở? ai bảo tôi
đang ngắm anh
-Thế à?_hắn nheo mắt_zậy em tập trung đi. Sắp hết h` rồi. anh không
muốn thua cuộc
-Tôi cũng có muốn đâu
ở bên kia, có 1 ánh mắt đang lạnh lẽo nhìn nó. Chàng Quân tuy cũng
tham gia chơi nhưng ánh mắt không ngừng quan sát nó. Vân tuy cùng
đội với Quân nhưng hắn chả liếc mắt nhìn nhỏ một cái, Vân rụt rè
hỏi:
-Quân…Quân thích Linh à
Lúc này Quân mới giật mình thu ánh mắt mình lại và đối diện với
Vân
-Cô đang nói cái quái j` thế?
-Đừng chối! nhìn mắt Quân là mình thấy ánh lên 2 chữ ganh tị liền
hà_Vân buồn rầu đpá mà không dám ngước mặt lên
-A`…ừ! tôi thích cô ấy. nhưng cô ấy có vẻ như…rất hời hợt
Tuy đã bk kết quả là như vậy nhưng lòng Vân không ngừng buồn bã.
Đúng là lúc đầu Vân chỉ thích Quân vì vẻ ngoài hào nhoáng. Nhưng
lâu dần, càng tiếp xúc với Quân, Vân nhận ra rằng đằng sau cái vẻ
ngoài lạnh lùng ấy là một trái tim nồng cháy khao khát yêu
thương(đoạn này có hơi sến k nhẩy?) và dần dần thì Vân đã bị guvj
hoàn toàn trước Quân rồi. nhưng càng thích, Vân càng đau đớn nhận
ra người Quân thích k phải là Vân mà là Linh_cô bạn thân chí cốt
của mình. Mà cũng đúng thôi. Linh là một cô gái ngây thơ,thánh
thiện đáng được mọi người yêu thương. Còn Vân_cô chỉ là 1 nàng mắc
bệnh “hám trai đẹp” chứ đâu có được như Linh. Tiếng hô của lớp
trưởng khiến Vân thoát khỏi chùm suy nghĩ:
-5…4…3…2…1…hết h`. rồi đề nghị các đội dừng lại
Tất cả dừng lại, lớp trưởng đi đến từng rổ và đếm kết quả. Nó quệt
mồ hôi trán. Ôi! Mệt chết đi được.lăn tăn chạy đến bên Vân, nó hỏi
thăm:
-Mệt quá mày nhỉ! Tao hk ngờ là mệt z đó
-Hì_Vân cố nặn ra 1 nụ cưới thật tươi mà miệng méo xệch
-Éc! Mày làm sao z? sao cười mà miệng y như khóc z? có chuyện j`
hả?
-Hk có gì_Vân xua tay_chỉ là tao hơi mệt nên cưới hk nổi
-Thế à? Thế mà làm tao lo muốn chết
Nhìn con bạn lo lắng cho m`, Vân thiệt là muốn ôm nó quá. Từ nhỏ
Linh đã gặp nhiều chuyện đau đớn rồi, h` nhỏ phải được hạnh phúc.
Và Vân tin rằng Quân đủ khả năng đem lại hạnh phúc cho Linh…
Lớp trưởng công bố kết quả, đội thắng là đội của Hồng và Kiên.mọi
người hồi hộp nghe công bố giải thưởng:
-Và…giải thưởng chính là…một phần quà vô cùng giá trị
-Trời ơi! Nhanh yk! Hồi hộp quá_mấy đứa giục
-Từ từ đã nào. Phần thưởng là…một tràng pháo tay của mọi
người
-Trời_cả lớp gần như ngã ngửa. cái này gọi là giá trị ư?
-Hì hì_lớp trưỡng gai đầu gãi tai khi thấy ánh mắt hình viên đạn
của mấy đứa bắn cho m`_các bạn đừng nhìn m` thế chứ. Phần quà này
rất giá trị …về mặt tinh thần mà đúng hk. Với lại giải thưởng có j`
là quan trọng. quan trọng là lớp chúng ta hiểu nhau hơn là được
oiz
Mấy đứa nghe nói cũng có lý nên đỡ bực mình phần nào, tản ra sinh
hoạt văn nghệ. Phong_bí thư của lớp cũng là một tên chơi guirta ổn
nhất trong lớp phụ trách phần đệm đàn. Mới đầu là tiếng hát của nhỏ
Vân_sơn ca của lớp. chúng nó hòa vào âm điệu du dương của bài “my
heart will go on”. Sau đó cả lớp cùng hòa nhịp theo bài “Hãy đến
với con người Việt Nam tôi”. Bài đó cũng chính là bài dự thi văn
nghệ của lớp nó. Nhớ lại mấy ngày â’y vui cực, là 1 kỉ niệm khó
quên của lũ nó. Đêm càng khuya, mấy đứa càng “máu”, k đứa nào muốn
về lều cả. chẳng mấy khi được cùng nhau thế này, ai mà muốn nủ chứ.
Ngủ thì lúc nào chả được. còn ở cùng nhau thế này, có mấy khi…hơn
nữa, tụi nó đều là học sinh 12 cả rồi. sắp chia tay cả rồi…
-E hèm…h` không hát 1 m` nữa, chúng ta hát song ca đi. Mấy cặp hồi
nãy cùng song ca cho nó vui. Hen mấy bạn
-Nhất trí…._mấy đứa hào hứng la to
Chỉ khổ cho nó, nhìn sang Ken với ánh mắt cầu cứu hy vọng hắn giải
quyết được j`. ai pk caí j` mà hát với chả hò cơ chứ. Hik!
-Còn đứng đó mà nhìn hả? chuẩn bị đi
-Chuẩn bị? chuẩn bị cái gì?_nó ngơ ngác
-Cô k định thi à?
-Tôi…
-Tôi tôi cái j`…cô hát được nhất bài nào
-Tôi k pk
-Không bk? Cô từ Sao Hỏa xuống à?_hắn quát nhỏ
-Nhưng thực sự là tôi k pk mà
-Rồi! được rồi. vậy cô pk bài “Thiên đường hạnh phúc” chứ
-Sơ sơ
-Sơ sơ là thế nào?_thấy nó trả lời nhát gừng nên Ken đâm nổi quạu.
cái j` cũng như trên trời rơi xuống. a k hỉu nó là loại kon gái
kiểu j` đây_bk thì bk, k thì k chứ sao lại sơ sơ
-ừ thì pk! Mà…song ca bài đó à?
-Chứ cô có bài khác ak?
-K! ý tôi là! Anh định thi thiệt à?
-Chứ cô nghĩ nãy h` tôi giỡn cô à
-Có thể…k thi được k?_nó rụt rè
-Cái gì…_Ken quát nhỏ
-Thôi thôi_nó hoảng hồn_tôi chỉ hỏi thế thôi. K được thì thôi vậy,
anh k cần phải la to như vậy chứ
-Cô bớt giỡn đi. Tôi với cô tập tí nào
Nó tuy k muốn nhưng cũng phải tập. lẽo đõe đi theo Ken đến một gốc
cây, Ken uốn nắn, chỉ cho nó tập từng câu sao cho chuẩn và còn thêm
vài động tác phụ họa nữa
-Nek! Có cần phải quá thân mật như thế này k?_nó la nhỏ khi Ken ôm
eo nó wor đằng sau
-Cô hay nhỉ? Cô tưởn tôi thich lắm ak? Chỉ làm cho phù hợp với nội
dung của pài hát thôi. Với lại…
-Với lại cái j`?
-Với lại cô cũng sắp thành vk tôi rồi. tuy chỉ là vợ hờ nhưng những
kai này cũng là bình thường thôi
Nó im lặng k nói j`, đúng hơn là chả pk nói j`. hắn nói quá
đúng.haizzzzzzzzzzz. nó thở dài trong lòng
-Được rồi. hết thời gian chuển bị. mờii các đội trình diễn. đầu
tiên là đội của…
Nó thích thú ngắm nhìn các đội khác. Hay ghê! K ngờ là lướp nó có
nhìu “nhân tài như z”. thiệt là hát hay quá…làm nó mất tự
tin^^
-Sau đây là đội của Quân và Vân
2 người bước ra. Nó nhìn con bạn đang khoác tay Quân mà lòng k khỏi
thán phục: “2 đứa công nhận đẹp đôi thiệt”. bài mà 22 đứa trình bày
là”trái tim của gió”.giọng hát của Vân cất lên thật ngọt
ngào:
-Lại nhìn vào dòng thư của em
Mà ngỡ như chưa hề thức giấc
Nhìn qua hai hàng cây trước sân
Vừa mới xanh tươi có đôi lần.
Và mọi người cũng không khỏi kinh ngạc vì giọng của Quân cũng hay
và ấm không kém, rất hợp với bài này và với giọng của Quân:
Cầu thang kia còn in dấu chân
Bàn chân vô tình đã mãi xa
Bàn tay anh đã cố với lấy
Một cơn gió hay là trái tim của em?
Giọng trong vắt của Linh cũng hòa theo chất giọng trầm ấm của Quân
tạo nên một sự kết hợp tuyệt vời:
Mà gió cứ mãi vô tâm, làm sao ôm?
Mà gió cứ mãi vô hình, làm sao giữ?
Có thể yêu một nụ hôn
Có thể nhớ một mùi hương
Mà vì sao lại không thể quên những đau thương.
Nó nhìn 2 người tình tứ mà há hốc mồm ra. Quả thật là rất đẹp đôi.
Trước h` không để ý. H` nhìn lại mới thấy : chàng Quân nhà ta vô
cùng lịch lãm nhưng cũng không kém phần lạnh lùng, đi cùng với Vân
luôn yêu đời, nhí nhảnh và vô cùng trông sáng thì còn j` bằng. Thế
mà tên Quân kia không chịu nhận ra bông hoa đứng trước mặt mình,
lại chỉ cứ chăm chăm phá nó. Haizzzzz! Nghĩ đến chuyện hồi chiều
làm nó thấy chán nản. bk đối mặt với tên Quân kia như thế nào đây|?
Nhất là hắn ngồi cùng bàn với nó nữa
Đành quá giang những cơn mưa về ngày xưa
Để sống trong những kỷ niệm và nỗi nhớ
Đã xa rồi một hình dung, những ánh mắt và nụ cười
Dòng nhật ký từng đêm lại mang nỗi cô đơn
Những lời xót xa.
Thấy nó hết mỉm cười tinh quái, lại lắc đầu nguầy nguậy, Ken quan
tâm:
_Này! Không sao đấy chứ? Sao đầu cứ quay như chong chóng, rồi alij
thở dài nặng nề nhưu thế kia?
_Haizzzzzzzzzzzzzzzz!_nó lại thở dài
_Này! Có chuyện j` nói ra đi, soa lại cứ thở dài mãi thế
_Nói ra thì anh cũng giúp j` được cho tôi đâu_nó chán nản_tốt nhất
là anh đừng quan tâm tới tôi và cũng đừng ám tôi nữa là tôi cảm ơn
anh lắm rồi
_Ya`! cô tưởng tôi thích quan tâm tới cô lắm sao?
_Thôi thôi được oiz! _H` nó cũng chẳng có tâm trí nào để cãi nhau
với tên “hâm ” đó nữa _ anh k quan tâm tới tôi. Được chưa_rồi nó
hướng mắt nhin về 2 người đang hát_anh thấy bọn họ đẹp đôi
chứ
_Hả?_hắn cũng hướng mắt lên nhìn_uk! Thì cũng đẹp thiệt. mà có
chuyện j` sao
_Keke! Thấy người ta z mình phải…tạo cơ hội chứ
_Hở?_hắn trố mắt_tạo cơ hội j` cơ
_Sao mọi hôm anh thông minh lắm mà h`…ngốc thế
_Cái j`?_hắn bắt đầu sừng sộ_cô nói ai ngốc
_Thôi thôi được rồi_nó hạ giọng_k nói cái đó nữa. h` thế này nhá.
M` phải tạo cơ hội cho 2 ng` đó có cơ hội được…hiểu về đối phương
chứ_nó nháy mắt
_À!_hắn nhìn nó đầy cảnh giác_trông cô vậy mà cũng “lưu bị” gớm
nhỉ
_Ô hay! Tôi có ý tôt thế mà sao dám bảo tôi lưu bị cới chả lưu
manh
_Uk! Uk! Được rồi. thế cô nghĩ nên hành động như thế nào?
_À…cái đó_nó lúng túng_...cái đó…tạm thời tôi chưa nghĩ ra.hì
hì
_Trời_hắn la nhỏ_z mà tôi tưởng cô có cách hay nào oiz chứ. Ai
dè….
_Thì…thì…từ từ rôi nghĩ cũng ra ak! Anh lo j` chuyện đó. Hihi.
Nhưng…
_Nhưng sao?
_Lúc tôi nghĩ ra rồi có chuyện j` thì cũng nhờ anh giúp đỡ ha
_Giúp đỡ ak?_hắn ra vẻ suy nghĩ_cái đó thì phải để tôi suy nghĩ
đã
_Đi mà…_nó lôi kéo_anh Ken đẹp trai. Giúp đỡ tí đi mà. Anh Ken tốt
bụng
_Éc! Cô thôi giúp tôi cái giọng điệu chảy nước đấy di. Nghe ớn
quá
_Yahhhhhhh! Không giúp thì thôi. Anh cũng đừng làm cao quá chứ_nó
nhăn nhó
_Này! Cô nhờ tôi mà nói cái giọng như quát thế ak?
_Nhưng anh cũng không cần chê tôi tối mặt tối mũi như thế chứ
_Cô…
_Sau đây là phần trình diễn của anh Ken và pé Linh của chúng
ta_tiếng lớp trưởng vang lên làm tụi nó ngưng ngay việc cãi nhau
lại
_Này! Tới lượt của chúng at rôi_Ken nhắc nhở
_Biết rồi! _nó gắt nhỏ_nhưng…tôi thấy cứ sao sao ấy
_H1 còn là lúc cho cô thấy sao sao nữa hả? tôi không muốn mất mặt
đâu. Vì thế…cố lên nhé_Ken nheo mắt_
_Biết rồi! anh cũng vậy nhé
_Ukm
Nói rồi Ken kéo tay nó đi ra ngoài . cúi đầu chào mọi người, Ken
bắt đầu cất giọng hát của mình lên:
Trong giây phút này ta thuộc về nhau
Trong giây phút này có nhau mãi mãi
Nói yêu anh đi em
Tuy đã được nghe giọng của Ken vài lần trước đó nhưng nó cũng không
hỏi choáng ngợp trước giọng hát ấy. thừa biết hắn chơi trong một
Boyband nhưng vẫn không ngờ là con trai có thể hát hay đến như vậy.
Nó cũng cất lên:
Nói yêu em đi anh
Điệp khúc: Hãy hứa dẫu mai ra sao
Sẽ luôn có nhau suốt đời
Hãy lắng nghe trái tim rung động
Ngôi sao chứng nhân cho đôi ta
Muôn hoa thắm tươi tô điểm cho đôi mình
Cùng nhịp đập con tim trao lời yêu thương
Ken đứng ở sau, vòng tay ra ngoài trước ôm chặt nó:
Thiên đường hạnh phúc là khi anh có em
Thiên đường hạnh phúc là khi em có anh
Hãy cầm tay anh đi em
Hãy ôm Em thật chặt
Để tình yêu đôi ta mãi luôn luôn gần nhau
ở dưới là những con mắt thán phục có, ghen ghét có. Mấy girl nhìn
nó và Ken như vậy mà không khỏi tiếc nuối.
“Ước j` m` được như cô ấy”. nhưng cũng có một ánh mắt sắc lạnh đang
theo dõi hai tụi nó không hề chớp.Vân
Thấy Quân vậy thì cũng buồn lắm, lên tiếng an ủi:
-Đừng có buồn. mình tin một ngày nào đó Linh sẽ nhận ra itnhf cảm
của bạn thôi mà. Với lại nó cũng chẳng để ý j` đến loại người đa
tình như anh Ken đâu. Vì thế…
-Tại sao cậu luôn quan tâm đến tôi, quan tâm đến cảm giác của
tôi_Quân đột nhiên cắt ngang lời nó của Vân
-Tôi…_Vân lúng túng, không biết nên trả lời như thế nào, có nên nói
tình cảm của mình ra không
-Sao? Trả lời đi chứ. Tại sao luôn an ủi tôi
-Vì…cậu là người tốt, và mình nghĩ cậu hợp với bạn mình. Mìh cũng
mong muốn nhỏ Linh sống hạnh phúc
-Đó…có vẻ như không là sựu thật_Quân nhìn Vân tỏ vẻ nghi ngờ
-Nhưng đó lại là sự thật. cậu không tin tôi thì thôi_nói rồi, Vân
bỏ đi, không dám quay lại nhìn Quân một lần nào nữa
Thiên đường hạnh phúc là khi anh có anh
Thiên đường hạnh phúc là khi em có em bên cạnh
Nỡ nụ cười ấm áp
Trao nhau lời tin yêu
Suốt cuộc đời này ta mãi thuộc về nhau
Thiên đường hạnh phúc…..
Quay trở lại với nó và Ken.Tuy biết là đang diễn nhưng giọng hát,
ánh mắt ấy cuốn hút nó đến nỗi nó quên rằng mình đang diễn, nhìn
Ken say mê. Và cuối cùng là tràng pháo tay dành cho tụi nó
-Này!_Ken khèo nó_hồi nãy làm j` mà nhìn anh ghê thế
-Nhìn cái j` mà nhìn_nó liếm láp_anh mơ mộng quá rồi đó
-Thế ak?_Ken cười cười rồi bị một đứa lôi tuột đi nói chuyện
Nó thở dài rồi cũng quay về lều. Hum nay sẽ là một ngày đáng
nhớ.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!