Old school Swatch Watches
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Cao thủ học đường - trang 9

Đôi mắt ngạo nghễ lướt những tia nhìn sắc lạnh về bên dưới, bà chủ tịch đang thầm đánh giá những con người ở đây. Bây giờ bà mới để ý, sao trong phòng giám thị lại xuất hiện nhiều học viên như thế, chẳng nhẽ vi phạm kỉ luật lại theo cả một tập thể thế này sao?

- Có chuyện gì thế này.

Giọng nói thập phần lạnh tanh vang lên, âm khí nặng nề bao trùng cả không gian của căn phòng hơn một trăm mét vuông ,nhận thấy dấu hiệu bất thường, cô Hải Thu mới nhẹ nhàng lên tiếng:

- Thưa chủ tịch hôm nay….

- Có cái quy luật nào mà cấp trên chưa mở miệng cấp dưới đã xen vào thế, không còn phép tắc gì nữa sao.cái học viện này bây giờ lại thành ra thế này ư?

Thầy hiệu trưởng run bắn người, mặt cúi xuống không dám ngước lên dù chỉ một giây:

- Xin lỗi chủ tịch, tôi sẽ kiểm điểm lại nhận viên của mình.

Cô Hải Thu thụt lùi ra sau, cố dấu đi vài giọt mồ hôi trên trán, người này quả là khó đối phó, chỉ cần vài ba câu nói cũng có thể mất việc như chơi. Bà chủ tịch đưa con mắt ra xung quanh dò xét, có chút gì đó không hài lòng.

- Sao học viên lại kéo nhau đến phòng giám thị thế này.

- Các em ấy vừa đụng độ trong canteen ạ, nên tôi mới bảo chúng lên đây để phạt.

Thầy giám thị đứng ra giữa, ánh mắt cương nghị nhìn thẳng vào con người đối diện, không một chút sợ hãi. Chủ tịch khẽ cười, nụ cười cô đọng lại nơi khóe miệng, nhếch lên:

- Vậy giải quyết thế nào rồi.

- Thưa chủ tịch, đang còn phân vân ạ.

Ngọc Vi dõng dạc lên tiếng, một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện, tất cả giáo viên và học viên lớp Anh há hốc mồm, sao nhỏ lại có thể ngang nhiên ăn nói với vị chủ tịch đáng kính kia như thế chứ, nhưng trái lại với những suy nghĩ của họ, thái độ của bà chủ tịch vẫn hết sức bình thường, không có gì là bực tức, nói đúng hơn là có chút gì đó cảm thấy rất thú vị.

- Thế em nghĩ như thế nào mới đúng.

Ngọc Vi tiến lên thêm một bước nữa, khuôn mặt nhỏ dãn ra, miệng bắt đầu hoạt động:

- Các thầy cô ở đây đều cho rằng lớp 11 Toán của chúng em sai, trong khi đó kẻ sai là lớp 11 Anh mới đúng.

Bất ngờ, chết sững, ba mươi mốt học viên của lớp 11 Anh đứng hình. Vạch trần tội trạng của chúng một cách dễ dàng vậy sao? Anh Thư đánh mắt sang nhìn Cát Anh, nhỏ vẫn lặng im theo dõi mọi việc đang diễn ra, khuôn mặt bình thản đến lạ. Bà hiệu trưởng nhíu mày, khuôn mặt tối lại dần khi nghe câu trả lời của Vi. Thầy hiệu trưởng khúm núm, đôi chân đứng không vững nữa, đôi mắt thầy hiện rõ sự lo lắng.

- Lớp 11 Toán sao.

Một lần nữa ánh mắt cao ngạo ấy lại từ từ hướng về bên dưới. Dừng lại. Hai mắt chạm nhau, Cát Anh khẽ nở một nụ cười ẩn ý, bà chủ tịch thu mắt lại, dằn giọng xuống:

- Tại sao các thầy cô lại cho rằng lớp Toán sai.

- Vì lớp Toán luôn là chủ mưu cho những trò quậy phá trong trường thưa chủ tịch.

Thầy quản sinh vội vàng đáp lại thay cho cái sợ sệt của hơn một trăm giáo viên trong phòng.

- Vì thế mà trong vụ việc lần này, các thầy cô cũng cho rằng lớp Toán sai sao.

- Nhưng mà lớp Anh luôn là lớp chuẩn mực nhất trong học viện.

Thầy quản sinh vẫn cố gắng cãi lại. Quét mắt qua thầy quản sinh một lát, bà chủ tịch quay về nhìn thầy hiệu trưởng:

- Thầy cho tôi xem camera theo dõi trong canteen .

Đoàng.

Tất cả mọi người trong phòng giám thị nhất là cô Hải Thu và lớp Anh dường như tê liệt tại chỗ, camera ư? từ lúc nào canteen trong trường lắp camera vậy, tại sao lại như thế chứ. Mặt Anh Thư tái dần đi, sự lo lắng xen kẽ hoang mang đang dâng lên trong lòng cả cô và trò của lớp Anh.

- Bà theo dõi tôi?

Hàn Tuyết bất ngờ lên tiếng, hai mắt dán thẳng về hướng bà chủ tịch. Bắt gặp nó, người phụ nữ ấy bắt đầu thay đổi thái độ, bà dịu dàng đáp lại :

- Tại ta lo lắng cho con thôi, nhưng không ngờ điều đó lại giúp ích trong chuyện này.

Đoạn băng được chiếu lại trên màn hình, bàn tay cô Thu siết chặt lại, lớp Toán đứng cạnh mỉm cười, cũng có một ngày lớp Anh gặp cảnh này sao? bị vạch mặt trước toàn thể thầy cô thế này đúng là một sự sỉ nhục. Rõ ràng trong cuốn băng ấy, người cố ý đổ thức ăn lên người Quỳnh Chi là Bảo Ngọc, người cố ý tranh cãi với Ngọc Vi là Anh Thư, và người xông lên tát thẳng vào mặt Hà Mi là cô Bạn lớp phó Huyền Lam xinh đẹp, cuốn băng là một minh chứng sống nói lên tất cả.

- Thế nào, các thầy cô cảm thấy thế nào.

……………..

- Các thầy các cô là những nhà giáo, mà nhà giáo thì không thể dễ dàng vứt bỏ lương tâm chỉ vì cái tôi của mình như thế, các thầy cô đã đổ oan cho các học viên lớp Toán một lần trong hôm nay, hay nhiều lần trước đó nữa, các thầy cô tự xem xét lại đi.Ta không nghĩ thầy cô lại là những người như vậy.

- Nhưng thưa…

- Ta không muốn nói chuyện này nữa, thầy hiệu trưởng, thầy xử lí đi.

Khẽ gật đầu, hai mắt thầy hiệu trưởng mở to ra một chút, tất cả các học viên lớp Anh cúi mặt run người, vì xấu hổ, vì bất lực, và vì căm tức.

- Năm nay lớp 11 Anh sẽ mất tất cả các danh hiệu thi đua, phải đi lao động trong vòng 3 tháng.

Mất danh hiệu thi đua ư? Một tin tồi tệ nhất mà lớp Anh nhận được. Một nỗi bực tức kéo lên ngùn ngụt. Lớp Toán, để coi mọi chuyện sẽ thế nào, nếu lớp 11 Anh mất đi các danh hiệu thì học viện này chẳng khác gì là nhà cụt nóc.

Đứng bên cạnh, lớp Toán vô cùng vui vẻ. Ngày lớp Anh phải cúi đầu trước lớp Toan sắp đến rồi.

Trong một căn phòng sang trọng, người phụ nữ với ánh mắt dịu dàng tha thiết ngắm nhìn người con gái trước mặt, trái lại với những cử chỉ dịu dàng êm ái đó, Hà Tuyết vẫn băng lãnh, giọng lạnh tanh:

- Có chuyện gì…. bà nói đi?

Trong phút chốc người phụ nữ ấy trở nên bối rối:

- Ta, tại ta nhớ con, cha con cũng…

- Cha ư ? lạ quá nhỉ? tôi không nhớ là tôi còn có cha đấy.

Giọt nước mắt rớt xuống, nhưng vẫn ngọt ngào và nhiều yêu thương:

- Ta, ta xin lỗi, ta nói thật, cha con rất nhớ con, lâu rồi con lại không về nhà, con muốn gì ta cũng sẽ giúp, ta sẽ làm bất cứ điều gì con muốn.

Nụ cười nửa miệng lại một lần nữa xuất hiện, đôi mắt vô hồn chĩa ra một vài tia căm ghét, nghiệt ngã vô cùng:

- Nhà ư? lâu rồi tối mới nhớ mình còn có một cái nhà, à không những hai cái.Bà muốn giúp tôi?

Bà chủ tịch vội vã gật đầu lia lịa, lần đầu tiên bà được đứa con gái này chấp nhận sự giúp đỡ, đối với bà, không có hạnh phúc nào hơn thế nữa:

- Con nói đi, bất cứ điều gì ta có thể.

- Tôi muốn….chị ta… bị sa thải.

Ngưng lại, có chút gì đó xa vời, cổ họng người phụ nữ nghẹn lại, đuổi việc ư? cho một niềm vui, và lấy đi một nụ cười. Nhưng người trước mặt đối với bà rất quan trọng, bà làm sao chọn đây. Trong lúc bà vẫn còn đang chìm đắm trong những suy nghĩ của chính mình, Hàn Tuyết lại lướt qua, nhỏ chớp nhẹ mắt:

- Sao? không nỡ à.

Nhỏ đứng dậy, toan bước ra khỏi phòng, y như những gì đang nghĩ, người phụ nữ ấy vội vàng kéo tay nhỏ lại, nghẹn ngào lên tiếng:

- Được, ta chấp nhận.

Xin lỗi nhé ! Nhưng ta chỉ có một sự lựa chọn duy nhất.

Trời về chiều những hạt mưa cuối cùng trút xuống, trả lại một bầu trời quang đãng với những đám mây bồng bềnh màu ngọc bích và cầu vồng hiện ra, đẹp đến dịu dàng.Bảy sắc lung linh trên bầu trời xanh thẳm tràn đầy sức sống hệt như tâm trạng của các học viên lớp toán bây giờ. Hà Mi ngoắc tay sau lưng , dáng đi điệu đà nhẹ nhàng ngắt một nhành hoa cúc, đôi mắt nhỏ mơ màng:

- Vui thật đấy, thế là lớp Anh thất bại thảm hại rồi, cũng có ngày như thế.

Ngọc Vi giật phăng nhành hoa trong tay bạn, nhỏ cố hít hà cái mùi hương thoang thoảng ấy, rồi reo lên:

- Đương nhiên rồi, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, hay chiều nay mình đi chơi đi.

Hà Mi phụng phịu, nhỏ bĩu môi nhìn Vi:

- Cậu chỉ được cái nói là giỏi. làm sao mà ra khỏi trường được đây, bác bảo vệ ngồi thù lù ngoài kia kìa.

Vứt nhành hoa xuống đất một cách không thương tiếc, Vi cốc nhẹ lên trán Hà Mi ,nhỏ mặt nhăn lại tỏ vẻ không hài lòng:

- Mi khờ , thế cậu nghĩ bữa giờ chúng ta đi chơi đường đường chính chính sao.

Hà mi mở to miệng, nhỏ lắc lắc cái đầu:

- Lại leo tường hả, tớ không đi nữa đâu, á….Vi buông tay tớ ra…Vi…buông tớ ra

Hà Mi chưa kịp nói hết câu đã bị Ngọc Vi cầm tay lôi đi xềnh xệch, Thế Bảo đi bên cạnh hiểu ý , cậu bịt ngay miệng Mi lại tránh bứt dây động rừng, vậy là ba mươi mốt học viên lớp Toán nhanh chóng lẩn trốn ra khỏi học viện bằng cái đường mà ai cũng biết.

Nhìn theo dáng đi nhỏ nhắn của đám học trò, cô Hàn Thủy mỉm cười nhẹ, chúng lúc nào cũng vậy, luôn hồn nhiên và ngây thơ như những đóa hoa cúc mùa thu,đẹp nhưng thanh khiết và nhẹ nhàng. Có ai đó vỗ nhẹ vào vai, cô Thủy giật mình quay lại …đôi mắt cô long lanh nước, có một niềm hạnh phúc nào đó len lỏi cả trái tim…là người ấy.

- Ta muốn nói chuyện với con.

Sài Gòn sau cơn mưa lại trở về với cái ồn ào náo nhiệt vốn có, đường phố đông đúc xe cộ cũng không thể làm lu mờ đi cái vẻ đẹp cuốn hút cảu ba mươi mốt cô cậu học trò đang lang thang trên công viên thành phố. Hà Mi thở dốc, bây giờ nhỏ mới nhận ra, chân dài rất có lợi, leo tường cũng dễ mà đi cũng nhanh, nhìn mấy đứa bạn đi đằng trước mà lòng nhỏ nhen lên một chút khó chịu ” Không chịu chờ người ta với, cứ thấy cảnh đẹp là quên bạn bè”. Mỗi bước đi của nhỏ nặng nề hơn rất nhiều, khuôn mặt giận dỗi cúi xuống, đáng yêu vô cùng.

Thấy bạn đang thụt dần lại đằng sau, Cát Anh mỉm cười, Hà Mi lúc nào cũng vậy, cái tính trẻ con không thể nào bỏ được, vậy mà học mười một rồi đấy.

- Nhanh lên Mi khờ.

Cát Anh đứng lại , giọng nói êm ái vang lên xua đi cái bực tức con trẻ trong lòng Hà Mi ngay tức thì , nhỏ cười rạng rỡ chạy lại gần Cát Anh, hai mắt híp lại:

- Cuối cùng thì cậu cũng nhớ tới tớ.

Khẽ dí lên trán bạn, Cát Anh nắm nhẹ tay , nhìn bạn gật đầu:

- Nên nhớ là tớ luôn ở bên cạnh các cậu, cái tát hồi sáng còn đau nữa không?

Hà Mi lắc đầu lia lịa, nhỏ siết chặt tay bạn hơn, cười rạng rỡ:

- Không sao nữa rồi, hì, tớ yêu cậu nhất.

Ánh nắng nhè nhẹ vương lên làn tóc, chút dịu dàng của nắng mùa thu, đẹp đến mê hồn, công viên im lặng chìm vào lời ru của gió. Hàn Tuyết kéo nhẹ chiếc khăn choàng, nhỏ đã nghe thấy hết những lời đối thoại của cô bạn lớp trưởng với Hà Mi, một cảm giác ấm áp xen lấn ,lan tỏa cả trái tim, tình bạn là thế sao? không vội vã, không xa xỉ, đơn giản chỉ là một câu hỏi rất đỗi bình thường, nhưng….nó thật bình yên.

Ngồi trên ghế là người mà suốt hai mươi lăm năm qua cô Hàn Thủy trân trọng và yêu thương rất nhiều. Nhưng oan trái thay, người đó không dành tình yêu ấy cho cô, mà là cho một người khác, ánh mắt trìu mến liếc những tia nhìn đến người con gái trước mặt, bà chủ tịch đang cố gồng mình lên để không thể hiện cảm xúc bây giờ.

- Dạo này con khỏe không.?

Dường như hơi đột ngột thì phải, cô Thủy vẫn chưa thoát khỏi cái tâm trạng do chính mình tạo ra.

- Bình thường thôi ạ!

Nuốt nước mắt vào trong, hai bàn tay của bà chủ tịch khẽ run lên, giọng nói ấy, đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy, hơn hai mươi năm nay đã bị bà bỏ rơi. Phải? Bà đã quá ích kỉ khi chỉ nghĩ cho hạnh phúc của riêng mình, nhưng giờ đây, khi đứa con gái bé bỏng ngay thơ ngày nào đã trưởng thành, trưởng thành trong sự cô đơn tủi nhục, thiếu vắng tình yêu thương của cả cha lẫn mẹ, khi đối diện với nó, bà cũng không thể nói lên được một câu yêu thương nào cho trọn vẹn. ” Xin lỗi con nhé Hàn Thủy, ta đã sai lầm khi bỏ rơi con đi tìm hạnh phúc, nhưng lúc này đây, đã quá muộn để bù đắp cho con, hãy hận ta đi, đừng tôn trọng và yêu thương ta nhiều đến thế, van con, hãnh để ta bình yên ngắm nhìn con lần cuối”

Những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống, tà áo dài trắng tinh khôi đẫm nước mắt, cô Thủy lại một lần nữa không kìm nổi cảm xúc của mình trước mặt bà ấy. Cô không giống bà, lí trí không thể ngự trị nổi con tim, hơn hai mươi năm nay, trước mặt bà cô luôn như thế, giống như một ngọn cỏ may mỏng manh có thể rơi rớt bất cứ lúc nào và bất cứ ở đâu. Đau ư? cô bao nhiêu tuổi là ngần ấy năm cô phải chịu cảnh đau dớn trong câm lặng, không mẹ, không cha, không có một người thân nào bên cạnh, lớn lên, hai từ yêu thương dần chìm trong vô thức.Hận ! cô biết hận ai, đây, cô không đủ dũng cảm để hạn những con người đã sinh ra mình, càng không đủ dũng cảm để hận những con người đã cướp đi của cô một tuổi thơ êm đẹp.

- Con có thể nghỉ việc được không?

Không bất ngờ, đó là điều mà cô đã lường trước được, nhưng lại một lần nữa…cô đau.

- Hàn tuyết muốn thế, đó là điều duy nhất ta làm được cho nó, con….

- Con hiểu, con chào người. con xin đi trước.

Những hạt nước mắt liên tiếp rơi xuống nhiều hơn, trong làn nước mắt ấy, hình ảnh trẻ thơ của đám học trò lại hiện về, chưa bao giờ cô dám nghĩ mình có thể xa chúng, xa đi nụ cười trong veo và những giây phút nghịch ngợm của chúng, và đó có lẽ sẽ là lần cuối cùng cô được nhìn thấy những đôi mắt biết nói nhưng đượm buồn của lũ học trò nhỏ. Tạm biệt nhé, tạm biệt học trò của cô, tạm biệt những năm tháng đầy yêu thương, tạm biệt tia nắng đầu đời đã len lỏi vào trái tim cô sau hơn hai mươi năm nguội lạnh. Cô yêu các em nhiều.

” Cô ơi, sau này cô cưới thầy Vinh cho em làm phù dâu cô nhé”

” Còn em làm phù rể nhá cô”

” Ứ, ông xấu thế, không thích đi cạnh ông đâu”

” Cô ơi, sau này lớn lên em sẽ làm cô giáo giống cô vậy đó , em sẽ dạy những học sinh giống chúng em thế này nè..hì hì”

” Lão bà bà, em nhớ cô lắm …”

” Cô ơi, đừng bao giờ rời xa chúng em nhé”

” Ừ, không bao giờ cô rời xa các em đâu”

” Vậy cô hứa đi”

“cô hứa…”

Chiều tắt nắng, màn đêm bao phủ lên một màu đen kịt, nhìn lại học viện một lần nữa, đôi mắt của Cô Hàn Thủy nhìn chăm chăm lên phòng học của lớp Toán.

Tạm biệt !

Bước đi, không một lời từ biệt, cô biết các em sẽ buồn, nhưng dấu nước mắt đi nhé, hay sống như những năm tháng các em đã từng sống, đừng như cô, đừng yếu đuối, các em phải vươn lên, giống như những cánh chim trên bầu trời rộng lớn kia, đừng để nước mắt làm vơi đi nụ cười, đừng để tuổi thơ trôi qua chỉ có nỗi buồn, cô sẽ nhớ các em lắm đấy. Những thiên thần nhỏ của cô. Yêu các em nhiều.

Khu giải trí …..

Ngọc Vi đang cùng các bạn nữ dạo quanh các shop thời trang, mấy khi mà được đi chơi thế này, tụi con gái đang tha hồ thu lượm tất cả những thứ nằm trong tầm mắt, mấy đứa con trai đứng ngoài mà ngán ngẩm, không khó để biết được lát nữa tụi nó sẽ là những anh thợ xách vác đồ, kiêm luôn vệ sĩ. Nhật Nam bước lại gần Cát Anh, nhỏ đang chăm chú đọc một cuốn tạp chí thời trang nào đó.

- Cậu không muốn mua gì sao?

Ngước khuôn mặt mình lên, nhỏ nhìn cậu mỉm cười nhẹ:

- Không, cậu biết là tớ không có hứng thú mua sắm mà.

Nam ngồi xuống cạnh nhỏ, cậu khẽ thở dài. Cát anh đặt cuốn tạp chí sang một bên, nhỏ nhíu mày, liếc qua Nam một chút:

- Hè vừa rồi cậu qua Úc phải không?

- Ừ, họ muốn tớ rời khỏi việt Nam để sang đó.

Bàn tay buông hờ của nhỏ chợt nắm lại, trong đôi mắt đen tuyền có một vài gợn sóng, cũng phải thôi, Nam sinh ra trong một gia đình đầy quyền lực, bố mẹ cậu là những con người có tiếng tăm trong lĩnh vực chính trị trên toàn thế giới, nhưng con người ta không có ai là hoàn hảo cả, họ giúp ích cho đời nhưng lại bỏ quên đứa con trai duy nhất, lên năm Nam đã phải rời xa vòng tay của ba mẹ, có chăng chỉ một năm được sang thăm họ một lần vào mỗi kì nghỉ hè. Nhưng giờ đây khi cậu đã lớn, họ lại muốn cậu ở cạnh mình, họ không nghĩ được rằng suốt những năm tháng qua cậu con trai của họ đã lớn lên nhờ sự quan tâm và yêu thương của bạn bè, liệu cậu có thích nghi được không nếu như có một ngày cậu rời xa nơi này, xa những người bạn kia để đến một đất nước xa xôi khác.

- Cậu sẽ làm gì?

Nhỏ không hỏi cậu có đi không? cũng không hề níu kéo cậu ở lại, chỉ đơn giản là một câu hỏi bình thường, vì nhỏ tôn trọng quyết định của cậu, dù trong lòng hoàn toàn không muốn.

- Tớ cần các cậu hơn họ.

Nam nhìn Cát Anh khẽ cười, một nụ cười đẹp và dịu dàng, nhỏ tránh mặt đi nơi khác, gật đầu nhè nhẹ:

- Bọn tớ cũng rất cần cậu.

Sau một trận mua bán dốc hết tiền túi của tụi con trai, đám con gái hăng hái đi ra phía cổng khu giải trí, để lại mấy cái mặt nhăn như khỉ của các quý ông và một đống đồ đạc. Nhưng cái cốt yếu là tụi con trai đường đường là những” siêu mẫu chân dài” vì thế mà chỉ sau ba giây tụi nó bước qua mười một đứa con gái cùng với nụ cười rạng rỡ, không thèm quay lại nhìn dù chỉ một giây. Thế Bảo ưỡn ngực dẫn đầu, miệng huýt sáo vi vu, mà trong lòng thập phần sung sướng, Ngọc Vi quẳng lại một đống bực tức, nhỏ dừng chân, bặm môi nhìn về phía trước. Vậy là cả đám con gái đứng lại còn đám con trai vẫn cứ thế oai phong bước đều.

Đi được một đoạn khá xa, Nam mới giật mình , mải giờ lo tận hưởng mà quên mất mấy bà chằn, xoay người, và…..cậu chết sững:

- Tụi con gái đâu rồi.

Cậu quay qua hỏi các bạn, Thái Huy vội vàng đặt đống đồ đạc xuống, cậu nhíu mày:

- Chẳng lẽ mấy bả giận thật.

- Lúc nãy tao thấy bà Vi đứng lại.

Thế Bảo kêu lên, Nhật Nam cắn môi nhẹ, cậu cho liền một phát lên đầu Bảo, miệng tức giân:

- Sao không nói sớm hả, mày có biết cái đoạn đường lúc nãy nguy hiểm lắm không?

- Tao cứ tưởng mấy bả giả vờ ai ngờ.

- Nhanh lên, không nói nhiều nữa, chạy về đó nhanh lên.

Nhật Nam vứt đống đồ xuống, kéo tay Huy chạy một mạch, đám con trai còn lại cũng vội vàng bám theo, Khánh Đăng và Anh Kiệt chẳng hiểu gì cũng bị lôi đi nốt, trong lòng Nam như lửa đốt, mong rằng không có chuyện giừ xảy ra, nếu không….?

Con đường này rất tối, lúc đi tới trời còn sáng, bây giờ đã hơn chín giờ đêm, lại khuất tầm nhìn của đèn cao áp, người Ngọc Vi run lên bần bật, nhỏ đang hối hận vì lúc nãy đã vô cớ giận dỗi tụi con trai để bây giờ cả đám phải chịu cảnh này. Hà Mi nắm chặt tay Cát Anh, nhỏ sợ bóng tối, à không tất cả 11 đứa con gái của lớp Toán đều sợ bóng tối, sợ cái cô đơn mà suốt 17 năm qua lúc nào tụi nó cũng phải đối diện. Đêm lạnh. Những hạt mưa phùn rả rích rơi xuống. Đen hơn.

- Tớ sợ lắm.

Hà Mi thốt lên, bàn tay nhỏ đã đẫm mồ hôi, mặt cứng đơ, lại là cái màn đêm này, nhỏ ghét nó, ghét bóng tối, cái màu đã khiến đôi mắt nhỏ mờ đi vì nước mắt,Cát Anh thở hắt ra, nhỏ đang cố giữ bình tĩnh để an ủi các bạn.

- Qua đoạn đường này thôi chúng ta sẽ thoát mà.

- Mấy cô em định đi đâu đấy.

Một giọng nói lạ hoắc vang lên, nghe qua cũng biết chủ nhân của nó không phải là người đang hoàng, những tiếng cười khả ố vang lên nhiều hơn, tụi nó dừng lại, đôi mắt cố mò mẫn trong bóng đêm, một toán thanh niên vô công rồi nghề, lại là những chiếc xe đen lần trước.

- Ồ lại là các cô bé này à, thú vị thật, mấy thằng oắt con hôm trước đâu rồi.

Nhận ra người quen cũ, tên đầu sỏ nhếch mép lên, nụ cười man rợ kèm theo một cái nháy mắt” chết người” của hắn khiến cho Cát Anh chết sững.

- Chúng tôi không quen các anh.

Nói đoạn nhỏ cầm tay Hà Mi tiến về phía trước, đám người đó lại cười, chúng đứng ra chặn ngay giữa đường, tên cầm đầu dùng bàn tay thôi ráp của mình nâng cằm Cát Anh lên, môi mấp máy, chỉ đủ cho mỗi nhỏ nghe thấy:

- Trước lạ sau quen mà cô em, muốn quen không anh cho quen liền.

Câu sau hắn nâng cao giọng lên, đám thuộc hạ lại khoái chí cười vang, và nhanh chóng chúng giữ chặt cả mười một đứa con gái trong tay mình.Bàn tay giơ bẩn bắt đầu sờ soạng.

Chát…..

- Buông cái bàn tay hôi thối của mi ra.

Ngọc Vi kêu lên bất lực, trong khi đó nước nước mắt của Hà Mi đã bắt đầu rơi, đám thanh niên được nước làm tới, chúng ghì chặt tụi nó vào thành tường , đôi mắt đầy dục vọng. Tiến thêm một bước, đôi mắt hệt như một con thú lâu ngày bị bỏ đói.Cát Anh ngoảnh mặt sang một bên, tránh cái nhìn cầm thú ấy, nhỏ nhổ nước bọt vào thẳng mặt hắn.

- Anh sẽ chết nếu dám đụng vào tôi.

Vuốt lại cái mặt tèm lem nước, tên đó khẽ cười:

-Cô em được lắm, thế anh đây càng thích.

Hắn tiến sát hơn, khuôn mặt xích lại gần nhỏ hơn.chiếc áo sơ mi trên người hắn bị giật phăng, cúi người xuống.

Tách…

Chiếc cúc đầu tiên của chiếc áo đồng phục bị bật tung ra, nhỏ nuốt khan, mắt nhắm nghiền lại môi cắn chặt. Lại cười, nụ cười ấy đã tăng thêm vài phần ghê rợn.

Tách….

Cúc thứ hai lại bị bật ra…..

Trong khoảnh khắc, mặt Cát Anh đanh lại, nhỏ không còn đủ bình tĩnh nữa, quét những tia nhìn ra đằng sau, mười đứa con gái còn lại đang giãy giụa. Bất lực.Tụi nó không một ai biết võ hết.

Phập…..

Tay giữ nguyên, 1 phút sau tên biến thái chết tiệt ấy vẫn đơ ra một chỗ. Cát Anh phủi tay, nhỏ khẽ cười.Tuyệt chiêu bí mật của lớp Toán được vận hành.Không ai có tên nào toàn thây có nếu đụng vào học viên lớp Toán dù chỉ một giây.

Cát Anh nhìn lại tên đó một lần nữa, nhỏ khẽ cười, để đánh lừa hắn cũng mất khá nhiều thời gian đấy, đôi mắt liếc xuống chiếc áo đồng phục, may mắn thay nó được làm từ hai lớp vải. Ngọc Vi chạy lại gần , nhỏ đạp thẳng một phát vào người tên đó, miệng không ngừng nguyền rủa:

- Đáng đời, cho mi chết đi, ta sẽ chặt cái tay mi ra vì cái tội dám sờ soạng lung tung, tưởng muốn đụng vào bản cô nương là dễ sao.

Cát Anh lắc đầu, nhỏ nhìn Ngọc Vi nheo mắt:

- Cậu hả dạ chưa.

Vi ngước mặt lên, nhỏ cười khì khì:

- Rồi, nhưng mà công nhận cái chiêu điểm huyệt này hay thật nha.

Khẽ cốc nhẹ lên trán bạn, Cát Anh xoay người ra phía sau, nụ cười trên môi vụt tắt. Tám đứa còn lại đang sửa sang lại quần áo. Còn…..Hàn Tuyết. Phải rồi, nhỏ mới vào lớp chưa biết được mấy cái tuyệt chiêu này.Nhưng mà bây giờ….

Cát anh tiến đến một góc khuất khác của con hẻm, ánh đền mờ mờ hắt ra từ một căn nhà gần đó đủ để cho nhỏ thấy hình ảnh phía trước, một bóng người đang giãy giụa, bất lực, bàn tay chợt siết chặt lại, đôi mắt nhỏ ánh lên những tia nhìn căm phẫn. Bước lại gần…nhưng….

Bốp

Một lon cô ca, hướng thẳng đầu tên cầm thú mà lao tới, hắn khụy xuống , ôm đầu, rồi ngất lịm, nhỏ xoay người về phía sau, hai mươi thằng con trai đang đứng đó, thở hổn hển, nét mặt hiện rõ sự lo lắng. Nhật Nam nhìn thẳng vào mắt nhỏ, cậu hỏi nhẹ:

- Các cậu không sao chứ.

Cát Anh lắc đầu:

- Bọn tớ không sao?

Nhỏ lại gần Hàn Tuyết, bàn tay đưa lên chợt buông xuống, cắn nhẹ môi, Tuyết đang ngồi sụp giữa lòng đường, mái tóc dài xõa ra rối bời, hai mắt hằn đỏ còn thấp thoáng sự đau đớn, chỉ một chút nữa thôi….thế giới sẽ hoàn toàn sụp đổ. Giọt nước mắt lăn dài, vị mặn đắng ấy, lâu rồi nhỏ không còn nhớ, kể từ cái ngày định mệnh ấy, cái ngày mà hạnh phúc trọn vẹn bỗng vỡ òa trong phút chốc. Nhỏ vẫn ngồi đấy, nước mắt vẫn rớt xuống, ngày một nhiều hơn, sự việc lúc nãy giống như một giọt nước tràn li, cái cảm giác sợ hãi của mười năm trước ùa về trong kí ức.Một mảng ghép của cuộc đời nhỏ, đen sẫm, tưởng chừng như vòng quay của trái đất đã ngưng lại thì người giúp nhỏ thoát ra chính là những người bạn này, không phải là một ai khác.

Cát Anh quay mặt đi hướng khác, cố kìm nén cảm xúc bây giờ, nhỏ biết Tuyết cũng đã từng phải chịu nhiều nỗi đau, nhỏ gục vào ngực của Nam, ừ thì để khóc, không những nhỏ mà chín đứa còn lại cũng khóc. Đau. Cái cảm giác ấy đã ngấm dần vào trái tim non nớt của tụi nó. Nam khẽ nén một tiếng thở dài, lâu lắm rồi tụi con gái không khóc, những đặc quyền được cho là của tụi nó cũng không bao giờ được thực hiện. Vì con gái lớp Toán phải mạnh mẽ, khi đã bước chân vào cái lớp ấy….thì nghĩa vụ của tụi nó phải là như vậy. Không được yếu đuối.

Trời về khuya, ngôi sao sáng nhất trên bầu trời chiếu thẳng màu vàng rực xuống thảm cỏ, cả lớp Toán đang ngồi đây, ngăm nhìn bầu trời và lắng nghe tiếng gió thổi, Đồng cỏ ngạt ngào một mùi hương thanh khiết, mang âm hưởng của đồng nội, đưa tụi nó trở về một miền đất xa xôi nào đó, không có những nỗi đau ám ảnh trong tâm trí, không có những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi, tất cả thật bình yên. Khoảnh khắc ấy chìm vào một khoảng không phía trước. Lặng. Những trái tim thốt lên lời ca buồn để mặc cho hạt sương vương lên làn tóc. Ba mươi mốt cái đầu chụm vào nhau, nhắm nghiền mắt. Lại một đêm nữa không ngủ ở kí túc xá.

6h 58 phút

Bước chân không vội vã, con đường trải đầy lá mùa thu, nắng nhạt rải vàng khắp lối. Tất cả các học viên lớp Toán đang trở về trường sau một đêm an giấc trên đồng cỏ, không cặp sách, chiếc áo đồng phục hôm qua cũng còn y nguyên trên người, đi qua bác bảo vệ, tụi nó khẽ nở một nụ cười, khác với mọi lần phải năn nỉ ỉ ôi, chưa kịp mở lời thì cánh cổng học viện đã lập tức mở cửa.Một sự bất bình thường. Phải chăng sóng gió sắp nổi lên?

7h 50 phút.

Một tiếng đồng hồ là quá đủ so với việc chuẩn bị, tụi nó bước ra từ kí túc xá, khuôn mặt có đôi phần rạng rỡ hơn, trong đáy mắt của Hàn Tuyết đã dịu đi cái nhìn lạnh lùng vốn có, tiết đầu đã hết, nhưng là tiết thể dục nên lớp Toán có thể miễn, tiết tiếp theo là của cô Hàn Thủy.

- Á.

Có ai đó kêu lên, Cát Anh khẽ nhíu mày quay lại đằng sau, Hàn Tuyết đang cúi gập người ôm cái chân sưng mọng của mình. Sau một hồi xem xét, Cát Anh nhìn qua Khánh Đăng cười nhẹ, nụ cười ấm áp như nắng mùa thu:

- Cậu cõng Hàn Tuyết nhé.

Đăng tròn mắt, cậu có nghe lầm không vậy, chân mày Đăng lập tức co lại, cậu tự chỉ tay vào chính mình:

- Tớ ư?

Cát Anh gật đầu cái rụp:

- Ừm, là cậu đấy

- Nhưng….

- Cô Thủy sắp vào tiết vào nha, cậu nhanh lên nào.

Đăng nuốt khan, cứ như bị một cái gì đó hối thúc, mệnh lệnh của cô bạn lớp trưởng này đúng là không thể chống lại, nó có một sức hút nào đó rất lợi lại, khiến người ta cứ răm rắp nghe theo. Khánh Đăng bước lại gần Hàn Tuyết, cậu khom người, nhưng chưa kịp cúi xuống thì đã bị Tuyết đẩy ra:

- Không cần, tôi tự đi được.

Đăng nhăn mặt, bực tức:

- Nhanh lên, cậu mà không lên là trễ học đấy.

Cậu lại gần Tuyết hơn, nhưng chỉ đúng một giây sau lại bị bàn tay của nhỏ đẩy ra liền:

- Tôi đã bảo ,tự đi được mà.

- Nếu cậu ấy không chịu, thì cậu bế bổng lên luôn đi.

Lệnh vàng của Cát Anh ban ra, lập tức khiến cho nạn nhân hộc máu, nhỏ nói giỡn hay thật vậy, Tuyết liếc qua Cát Anh một chút, mặt nhỏ tái dần, quả là không dễ chơi. Hai mươi mấy cặp mắt còn lại của lớp Toán đang nhìn nhỏ chờ đợi.

- Không phải nhìn, các cậu nhanh lên, nếu không hai người bị tách ra bây giờ.

Cát anh tiếp tục lên tiếng. Lần này là mắt của Khánh Đăng chăm chăm nhìn vào cô bạn lớp trưởng, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nếu như theo suy đoán ban đầu, nhỏ tính tình điềm đạm thì phải xem xét lại, sức ép và sự uy hiếp của nhỏ luôn luôn là tuyệt đối.

Năm phút sau giữa sân trường, người ta nhìn thấy một chàng trai với khuôn mặt tuyệt đẹp đang cõng một thiên thần trên lưng. Các học viên còn lại đi đằng trước không nén nổi những nụ cười thích thú. Cát Anh đúng là số một.

Phòng học của lớp Toán vẫn như mọi ngày, nhưng trống đã vào hơn mười phút mà vẫn chưa thấy cô Hàn Thủy đâu, Ngọc Vi sốt ruột xem đi xem lại đồng hồ, đúng lúc Nhật Nam định chạy xuống phòng giám thị thì cửa lại mở. Và….một cô giáo bước vào. Cả lớp Toán đứng hình.

- Giới thiệu với các em ,cô là Mai Vân giáo viên dạy môn Anh văn đồng thời….

- Cô Hàn Thủy đâu rồi ạ?

- Cô ấy bị ốm hay sao mà cô lại dạy thay vậy?

- Lão bà bà ốm nặng không cô?

Cô Vân chưa kịp nói hết câu đã bị tụi nó ngồi phía dưới cướp lời, cả lớp Toán nháo nhào lên, lo lắng có, tò mò có, nhưng trên hết vẫn là cảm giác ấy…..sợ hãi. Chỉ có một người ngồi cuối lớp, vẫn lặng lẽ xem lại sách vở, như chưa hề có gì xảy ra.

RẦM

Bàn giáo viên rung lên, hai mắt cô Vân sòng sọc, kìm cơn giận xuống cô dằn giọng:

- Có định cho tôi nói nữa hay không hả? Tôi là giáo viên dạy Anh Văn mới đồng thời cũng là giáo viên chủ nhiệm của cái lớp này.Nghe rõ chưa có cần tôi nhắc lại hay không ? Này….này em làm cái gì thế…..này

Cô Vân chưa nói hết đã phải ngưng lại vì Nhật Nam đang bước dần ra khỏi phòng học, Cát Anh chạy lại, nhỏ níu tay cậu , hỏi nhẹ :

- Nam, cậu định làm gì vậy?

- Tớ lên phòng hiệu trưởng.

- Nam, không được, từ từ giải quyết được không.Cậu thử hỏi cô Vân xem đã…

Nhỏ lắc lắc đầu, nhìn cậu nài nỉ, Nam giật phăng tay nhỏ ra khỏi tay mình, cậu lớn giọng hơn:

- Tớ không thể để chuyện này xảy ra được, sao tự nhiên lại bắt cô Hàn Thủy nghỉ việc chứ.Người nên hỏi là người khác, cậu biết mà.

Cậu nhìn nhỏ, mắt buồn hơn, nhỏ khẽ gật đầu.Lần đầu tiên Nam không nghe lời Cát Anh nói, lần đầu tiên cậu buông tay nhỏ dễ dàng như vậy, cậu chạy ra khỏi lớp, để mặc cô Mai Vân vẫn chết sững như trời trồng, Cát Anh chạy theo, nhỏ cố níu cậu lại không được, vậy thì nhỏ sẽ đi theo cậu, các học viên trong lớp lần lượt rời khỏi chỗ, tiến thẳng về phòng hiệu trưởng. Hàn Tuyết là người cuối cũng, chân nhỏ vẫn bước đi. Một cảm giác gì đó dâng lên nghèn nghẹn, phải chăng nhỏ đã sai?

Lớp học vắng hoe, cô Mai Vân ngồi trên ghế giáo viên nhìn xuống , mắt mờ đục, chuyện gì đã xảy ra thế này?

sex asian - Yui Nishikawa - Ameri Ichinose

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ