XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Cặp đôi băng tuyết - trang 8

Chương 31

Nhìn thái độ của Đăng, An hài lòng nhếch mép:

- Anh có thể cấm nổi tôi sao? Để xem lũ người này của anh có thể làm gì hai bọn tôi.

An nhướn mày đầy thách thức, tay siết chặt lấy tay Quân. Hơi ấm quen thuộc ấy cho cô cảm giác an toàn. Đăng đang nộ khí bừng bừng bỗng nhiên thái độ xoay chuyển 180 độ. Hắn nở nụ cười nửa miệng, giọng nói đầy mị hoặc:

- Tất nhiên lũ người hèn mọn này sao có thể đấu với 2 người nhưng tôi có cái này cho cô tự quyết định. - Nói rồi Đăng ngoắc tay với đàn em - Đem con bé đó ra đây!

Trong lòng An bỗng thấy bất An, cô nhìn Quân đầy lo lắng. Cậu chỉ siết chặt tay cô, kéo cô sát người. Một lúc sau, tên đàn em đó đi ra với một cô gái tay bị trói đằng sau, tóc tai hơi rối, quần áo đồng phục bụi bẩn, nhăn nhúm, gương mặt ráo hoảnh như không quan tâm đến lũ xã hội đen này. Nhìn thấy An và Quân, cô nàng lập tức mừng rỡ, mắt sáng như sao:

- Anh Quân, chị dâu, hai người đến muộn quá đó!

An và Quân kinh ngạc nhìn cô nàng trước mặt, đồng thanh hỏi:

- Linh, sao em lại ở đây??

- À, chúng bảo dùng em để bắt chị dâu ở lại. Chị dâu, không cần lo cho em, họ không làm gì em đâu, cứ đi đi.

- Ai nói là tôi lo cho cậu? Chỉ là đi mà bỏ cậu lại thì Quân không phải sẽ trách tôi sao?

- Chị quan tâm đến tâm trạng anh Quân hơn sự an toàn của em?? - Linh nói giọng như oán trách, ngân dài như cải lương làm An có chút rùng mình, Quân bên cạnh nhịn không được cười thành tiếng.

Đăng bị coi như người thừa thì cực không vui, mặt sớm đã xuất hiện vài vạch đen, giọng nói trầm xuống:

- Mấy người không phải đang đi dã ngoại đâu. - Nói rồi nhanh chóng kéo Linh về phía mình, tay rút ra khẩu súng ngắn bên cạp quần.

Lần đầu tiên Linh thấy súng thật ngoài đời, gương mặt tái nhợt nhìn An và Quân. Gương mặt hai người họ rốt cuộc làm bằng gì mà gặp chuyện cũng không biết sắc vậy? Thậm chí mắt còn không có chút hoảng loạn

- Mày muốn gì? - Quân lạnh giọng hỏi

- Bạn gái mày.

- Mày.... - Quân giận dữ trừng mắt

- Sao? Đổi bạn gái lấy em gái không làm được à?? Vậy thì cứ đi đi! Không tiễn!

Quân đang không biết phải xử trí ra sao thì An đằng sau đã tràn ngập hàn khí, đôi mắt bạc lạnh lẽo đến ớn sống lưng. An lạnh lùng lên tiếng:

- Quân, An đưa Linh về, em sẽ ở lại. Dù Linh có ở đây hay không em cũng khó thoát được. Nhìn xem, ngoài kia gần 200 người là ít, em với anh chống được bao lâu.

- Nhưng em ở đây, anh và Linh có thể đi an toàn sao? Đi cùng nhau. - Quân lo sợ nói.

- Không! - An dứt khoát - Em có thể đảm bảo chúng không dám cản trở anh. Phải không Ngô Thái Đăng??

An liếc sang nhìn gương mặt cười cợt của Đăng, nói tiếp:

- Bởi vì anh ta cần em. Nếu anh ta làm gì đó với anh và Linh, em quyết sẽ không tha cho anh ta. Dù sao anh ta cũng yếu hơn em mà.

An nói với Quân, đồng thời cũng nói cho Đăng nghe, hơi liếc về phía hắn một chút, một bên khóe môi nhếch lên một chút. Lửa giận trong Đăng tăng lên ngùn ngụt, đã cố gắng kiềm chế lắm mới không xông lên đánh An một trận.

- Còn nữa, nói với bố không cần lo cho em, em sẽ tự lo liệu được.

Linh đã được cởi trói, chạy lại chỗ Quân, nghe An nói hoảng loạn một phen:

- Chị dâu, đừng nói những lời như trăn trối ấy được không? Em sợ mất chị lắm!

Mặt An trầm xuống, nộ khí tỏa ra xung quanh, Quân nhìn An, giật giật tay áo Linh. Khỏi nói Linh cũng hiểu, cô nói sai rồi. Cô cười cười cầu hòa, nói giọng nhỏ gần như thì thầm:

- Chị An, cùng trốn đi! Dù em không giỏi võ nhưng ngày xưa bắt nạt là sở trường của em, ít ra em có gậy là có tất cả.

An khẽ lắc đầu:

- Hai người đừng lo lắng quá! Nếu hôm nay thoát ra được khỏi đây thì lần sau không chỉ một mình cậu bị bắt cóc đâu.

An còn chưa nói xong, hai người kia đã một trận choáng váng. Khi hai người ngã xuống, đằng sau là hai tên cầm gậy gỗ tay còn chưa thu về. An tức giận, quát lên:

- Bọn mày làm gì thế? (Tiếng Nhật)

Hai tên đó dù không hiểu nhưng vẫn biết An đang giận dữ, nhìn sang Đăng cầu cứu. Lúc này, Đăng lên tiếng:

- Ai bảo các người không hiểu rõ hoàn cảnh của mình hiện tại, tôi chỉ là muốn hai người đó bớt mồm miệng một chút.

An nhếch mép:

- Cái gì mà bớt mồm miệng một chút. Lúc bắt cóc, chắc chắn các người bịt mắt hoặc đánh ngất. Không muốn họ biết đây là nơi nào thì nói luôn, không cần viện cớ.

- Quả không hổ là Hoàng Linh An, nghĩ rất nhanh. Không sai! Chúng biết nơi này là nơi nào thì băng chúng tôi không có chỗ dung thân mất.

- Người ta nói "Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn" - An đến gần Đăng hơn, trên môi luôn hiện hữu nụ cười nửa miệng - Nhưng thật đáng tiếc, tao là con gái, không phải quân tử.

Chỉ nói đến đấy, Đăng lập tức hiểu An sẽ làm gì. Hắn hoảng loạn, nhất thời tay chân lóng ngóng, muốn gọi đàn em đến giúp mà miệng cứng lại. Thu vào mắt hắn, một thân ảnh màu đen nhỏ nhắn xoay người. Đế giày không thương tiếc đạp vào mặt hắn. Đầu óc choáng nặng, những đốm đỏ vàng nhảy liên tục trong mắt, hắn không thể giữ nổi thăng bằng mà ngã phịch xuống đất. Đàn em đến đỡ, hắn giận cá chém thớt, hất tay, chửi xa xả vào tên đàn em. Tên đó không biết làm gì ngoài câm nín.

An lại liếc về phía 2 tên cầm gậy ban nãy. Chúng biết mình lành ít dữ nhiều, lùi lại vài bước giữ khoảng cách với An đang tiến đến. Sâu trong thâm tâm chúng rât muốn chạy. Chỉ là 2 tên đàn ông xã hội đen to cao lại sợ một đứa con gái có vẻ ngoài liễu yếu đào tơ thế này thì quả là nhục nhã. Nghĩ vậy, chúng cầm chắc gậy trong lòng bàn tay đang túa đầy mồ hôi. An đến gần, cả hai tên đồng thanh hét tên, giáng thẳng gậy xuống đầu An. Cô đưa tay trái lên đỡ. Khẽ cau mày khi nơi ống tay truyền đến cơn đau nhức. Rất nhanh sau đó, An nhếch môi. Thẳng chân đạp lên thân dưới của một tên. Mặt hắn liền biến sắc, ôm lấy hạ thân mà gào thét. Tên còn lại còn chưa kịp định thần thì ánh bạc lạnh lẽo của kim loại đã chiếu lên mặt hắn. Hắn vội lùi lại. Lấy được khoảng cách, An lập tức nhảy người lên, một cú đá tạt với lực đạo kinh người làm hắn bất tỉnh. Khóe môi một dòng máu đỏ tươi chảy xuống.

Sau khi đã trả thù cho Quân và Linh, An quay sang nói với đám đàn em của Đăng:

- Bọn chúng chưa chết được đâu mà phải kinh hãi như vậy? Để họ nghỉ ngơi vài ngày thì còn khỏe hơn các người đấy. - Cô quay sang nhìn Đăng nhìn tròng trọc mình, ánh mắt lóe lên sát khí, các mạnh máu trên mặt hiện rõ mồn một - Sao thế? Không phải đổi ý thả tôi đi chứ??

Đăng giận dữ hét lên:

- Cô quá lắm rồi!

An nhún vai:

- Không phải dân giang hồ các người có nguyên tắc "Có thù tất báo" sao? Tôi đang làm theo luật giang hồ đó thôi!

An vừa nói xong, gáy truyền đến 1 trận đau nhức, xung quanh tối sầm lại. Cô mất cảnh giác rồi!

Chương 32

Nắng vàng xuyên qua lớp kính, vuốt ve gương mặt thiếu nữ đang say ngủ. Làn da bạch ngọc thoạt nhìn mỏng manh như thể chạm nhẹ thôi cũng sẽ rách. Đôi môi anh đào khẽ mím lại. Rèm mi cong dài dần nâng lên để lộ đôi đồng tử màu bạc lạnh lẽo. Đôi mắt mới đầu còn mơ màng, sau khi đảo một vòng nhìn xung quanh thì cô lập tức bật dậy.

Đây là đâu??

Căn phòng màu trắng với không gian mở. Qua lớp kinh dày là bãi biển, đằng xa xa có rặng dừa. Tiếng sóng vỗ vào bờ làm An thấy thoải mái hơn. An nhìn thấy Quân cao lớn đứng đó, bóng đổ dài trên bãi cát. Cậu nhìn cô nở nụ cười có thể làm điên đảo từ trẻ em đến người già. An nhắm mắt, nở nụ cười tự giễu. Mới xa Quân không lâu đã thấy nhớ cậu rồu sao? Kia rõ ràng là Đăng mà. Hắn ta có bị vấn đề không khi mà đang giữa đông lại tắm biển?

"Cạch"

Tiếng mở cửa vang lên. Một chàng trai bước vào, trên tay là một khay thức ăn:

- Cô đã tỉnh! Cô ngủ hơn 1 ngày rồi.

Hơn 1 ngày? Vậy là ở nhà đang loạn lên rồi.

- Các người đem họ đi đâu? - An lạnh lùng hỏi

- Yên tâm! Không phải là bãi rác.

- Tôi không nhắc lần 2.

- Trước cửa nhà Vũ Anh Quân.

An đánh giá người này một lượt. Người này trên người tỏa ra một loại khí thế rất tự nhiên. Giống như Quân vậy. Là ánh hào quang vương giả không hề khoe mẽ hay cố tình bộc lộ. Loại khí thế này làm người khác không dám chọc vào. Gương mặt so với Quân kẻ tám lạng người nửa cân. So với Đăng chỉ có hơn chứ không có kém. Người này chắc chắn xuất thân không bình thường.

Hắn vừa đặt khay thức ăn xuống bàn vừa nói:

- Cô ăn đi.

- Đây là đâu?

- Biệt thự riêng của Ngô Thái Đăng.

- Anh là ai?

- Cánh tay phải của Đăng. Gọi tôi là Khoa.

Nói rồi Khoa đi ra, cái vẻ băng lãnh kia cũng thật giống Quân. An liếc khay cơm, cô không đói. An lật chăn đứng dậy thì phát hiện cả bộ đen của cô biến thành đồ ngủ có hình gấu Pucca màu trắng. Mặt An tối lại. Cô thực mong chỗ này có con gái.

An đi ra mở cửa, lập tức bị 2 tên mặc vest đen chăn lại:

- Không có lệnh của cậu chủ, cô không được ra khỏi phòng nửa bước.

- Hai người nghĩ có thể cản nổi tôi? - An nheo mắt hỏi

Sau câu nói đó, hai hàng vệ sĩ khoảng 10 từ đâu đi ra chắn trước mặt An. An cười khẩy. Ngô Thái Đăng ơi là Ngô Thái Đăng. Để 10 canh giữ có phải đã đề cao cô quá rồi không?

An đóng cửa thật mạnh. Hắn nói muốn hành hạ cô. Vậy mà cho cô ngủ, cho cô ăn, chỉ gian cô trong phòng. Muốn hành cô kiểu buốn chán đến chết. Nhưng hắn tính nhầm rồi. Cuộc sống của cô trước đây vốn tẻ nhạt như thế này mà. Nói là "trước đây" bởi vì hiện tại không phải cô đã có Quân rồi sao? An ngồi trên giường, nhìn ra biển, chợt mỉm cười khi nghĩ về Quân.

Aaaaaa.....nghe các nàng nói làm ta thấy phiêu

*****

Trong khi đó, hai trong ba căn biệt thự lớn nhất thành phố đang loạn lên tìm cô chủ. Khỏi cần nói cũng biết ông Minh và ông Nam đang lo lắng thế nào. Đặc biệt, ông Minh lại trở về với con người lãnh khốc trước kia. Xung quanh ông tỏa ra một loại hàn khí làm các vệ sĩ cảm thấy vô cùng áp lực. Một người nữa chẳng khá hơn ông Minh là bao. Quân lo lắng đến mức điên cuồng. Cậu ra lệnh vệ sĩ phải lục tung các nhà máy, nhà kho bỏ hoang trong thành phố lẫn ngoại ô. Cậu phóng xe moto với tốc độ cao đến suýt gây ra tai nạn, còn bị người đi đường chửi bới. Nhưng giờ đây trong đầu cậu còn chứa được cái gì nữa. Cậu cố gắng nhớ lại hình như trong cơn mê man đêm hôm đó Đăng có nói địa điểm nhưng bộ não không nghe lời vẫn mịt mờ vô phương. Càng nghĩ Quân càng thêm lo lắng, tay ga được vặn hết cỡ. Trên đường có một bóng đen lướt qua rất nhanh. Nhanh đến mức người ta sẽ tưởng đó là một cơn gió nếu không có dư âm tiếng động cơ và lớp bụi mù mịt.

Ông Minh vẫn giữ thái độ bình tĩnh đó từ khi biết An xảy ra chuyện. Ông ngồi trên ghế sofa đơn ở trong phòng khách, hai chân vắt chéo, trước mặt là cốc trà Tuyết. Ông Nam ngồi nhìn chăm chăm vào cốc trà tuyết. Ông biết một khi ông Minh uống trà Tuyết là lúc đó tâm trạng ông đang vô cùng rối bời. Ông Nam cũng nhấp một ngụm trà Ô Long, nhẹ giọng nói:

- Tôi nghĩ lần này là tư thù.

- Đúng vậy! Đã một ngày mà không có động tĩnh từ bọn bắt cóc. Tôi nghĩ là bọn lần trước.

- Để tôi gọi Long cùng bàn bạc.

Ông Nam rút điện thoại, còn chưa kịp động đậy gì thì ông Minh ngăn lại:

- Đừng! Cậu đừng gọi Long. Khi nào bắt buộc hãy gọi cậu ta. Cậu ta là trùm mafia thế giới không cần dính vào mấy vụ nhỏ nhặt này. Cậu ta đi về không nói một câu, không chừng đang ở nước ngoài xử lý bang phái nào đó rồi.

Ông Nam gật gù:

- Cũng đúng! Vậy giờ phải tìm An ở đâu giờ??

Ông Minh lắc đầu:

- Đang cho người tìm, mong có tiến triển.

Cả hai rơi vào im lặng, cố vận dụng trí thông minh trời ban của mình nghĩ hết cách này đến cách khác. Một lúc sau, ông Nam chợt nhớ ra một điều:

- À đúng rồi! Cậu có nhớ nhà kho lần trước nhốt An không?

Ông Minh nhấp một ngụm trà, gật đầu:

- Sao thế?

- Bãi đất mà tôi mua gần đó, tình cờ biết được nhà kho đó là của nhà họ Ngô, tập đoàn The Best.

- Chủ tịch Ngô Thái Bảo?

- Đúng là lão. Lão già đó, già rồi mà vẫn quỷ kế đa đoan, vài lần suýt chút là làm hỏng việc của tôi rồi. - Ông Nam nói về Ngô Thái Bảo trong giọng điệu có vài phần giận dữ, vài phần mỉa mai.

- Chẳng phải nhà kho đó bỏ hoang sao?

Ông Nam lắc đầu:

- Chúng dùng nhà kho đó để đồ, mặc dù ít khi đến đó nhưng vẫn khóa cửa nẻo kỹ càng.

- Nhưng mà một lão già thì có thể có thù oán gì với An?

- Vấn đề không phải lão già đó mà là thằng cháu đích tôn của lão ấy - Ngô Thái Đăng. Vì nghi ngờ nhà kho, tôi cho người theo dõi Ngô Thái Đăng. Hắn thuộc dân chơi, hay đi các bar và quan hệ với nhiều cô gái. Nhưng hắn trong công việc cũng là bộ óc nhân tài. Những vụ lớn nhỏ của The Best đều do hắn giải quyết. Chỉ có điều tính cách của hắn di truyền từ ông hắn khá nhiều.

- Vậy thì có liên quan gì đến An?

- Hắn rất hay gặp Mai Anh.

- Mai Anh? Ai thế?

- Là đại tiểu thư tập đoàn Phillas. Con bé là bạn của Quân từ nhỏ. Con bé thích Quân từ lâu rồi nhưng Quân lại chỉ coi nó là bạn thôi. Quân từ nhỏ chưa giành tình cảm cho ai cả. An là mối tình đầu của nó nên nó hết sức trân trọng. Mai Anh đi gặp Đăng, nhà kho An bị nhốt của nhà Đăng. Quả thật, không muốn nghi ngờ cũng khó.

- Đại tiểu thư Phillas không phải nổi tiếng xinh đẹp, tài giỏi lại dịu dàng sao?

- Cũng không thể biết trước được điều gì. Còn nữa, The Best có một tổ chức ngầm do Đăng đứng đầu. Bấy nhiêu thôi cũng đủ để chúng ta đến tìm hắn rồi.

- Phillas chỉ cao hơn The Best một bậc, lợi lộc cũng không nhiều.

- Chú Minh, chúng ta phải đi tìm tên Đăng đó. - Bỗng Quân từ đâu xuất hiện, tay cầm mũ bảo hiểm đem đưa cho vệ sĩ.

- Tại sao cháu khẳng định là hắn?

- Vì hắn đã xưng tên. Còn nữa, đúng là lần trước Mai Anh có nhúm tay vào. Chú còn nhớ tập đoàn Mine chứ?

Ông Minh gật đầu:

- Chú là cổ đông lớn nhất mà!

- Bà Đỗ Hoa Giang là dì Mai Anh, con bà ta là Hà Mai Linh và Hà Bảo Yến vô cùng yêu quý chị họ. Trước khi bị bắt cóc, An đã bị đánh ngất, người ra tay là Hà Bảo Yến. Khi cháu đến hỏi hai chị em họ, Hà Mai Linh nhất quyết không nói, còn Hà Bảo Yến vì sợ mà thú nhận là do Mai Anh sai khiến. Cháu đã từng cảnh cáo Mai Anh nhưng có vẻ cô ấy càng ghét An hơn.

- Đi thôi! - Khi nghe Quân nói xong, trong lòng ông Minh vốn đã như lửa đốt nay bùng cháy thành hỏa hoạn.

Ông lấy áo vest vắt ở thành ghế mặc vào, cùng ông Nam đi ra xe. Quân lấy mũ, chạy về phía chiếc moto đang đỗ ngoài cửa.

Chương 33

Thành phố sầm uất nay càng nhộn nhịp, hào hứng hơn để chuẩn bị Giáng sinh. Các nhà thờ lớn nhỏ trong thành phố đều chật cứng toàn người là người. Mọi người tràn ngập trong không khí vui tươi mà đâu biết rằng hai thế lực một chính một tà, một lớn một nhỏ đang đấu đá không ngừng nghỉ. Không phải về chính trị, không phải kinh doanh, càng không phải về địa vị xã hội. Cái họ muốn là một cô gái.

Bên tà muốn cô thống khổ.

Bên chính muốn cô bình an.

Ông Minh và ông Nam đã đến The Best vài lần, dùng lối ăn nói giả tạo của doanh nhân, khéo léo dụ đối phương nói ra những thông tin mình cần. Nhưng Ngô Thái Đăng dù không phải bậc tiền bối hay lão luyện nhưng cũng có chỗ đứng trong giới kinh doanh, tuyệt không dễ mắc bẫy. Vả lại, ông Minh và ông Nam không hề có bằng chứng Đăng liên quan đến việc này. Quân làm sao có thể buộc tội Đăng với trí nhớ mơ hồ của người bị chụp thuốc. Dung đã định điều động người bên Anh sang Việt Nam tìm An nhưng bị ông Minh ngăn lại. Dung đành vận dụng hết khả năng tin học cùng trí thông minh mà tìm An. Tình hình hai bên vẫn căng như thế. Mỗi hành động của đối phương cũng phải cảnh giác cho dù đó chỉ là một cái phẩy tay.

An không biết những điều đó nhưng cô biết, bố cô và Quân đang tìm kiếm cô. Cô có thể tưởng tượng được gương mặt lãnh khốc của ông Minh. Có thể tưởng tượng được dáng vẻ lạnh lùng của Quân.

An bị bắt cóc cũng đã 2 ngày. Những ngày này, An luôn quanh quẩn với bốn bức tường. Điều đó đối với cô không có gì to lớn nhưng cô thực rất nhớ Quân, nhớ cả bố cả Dung nữa. An không theo đạo, cô vốn không tin vào Chúa và tất nhiên Giáng sinh đối với cô nó không có ý nghĩa gì hết. Nhưng năm nay, cô lại rất muốn đón Giáng sinh cùng ai đó.

An cũng thật phục mình. Trong lúc này vẫn nghĩ được những cái đó. Bây giờ xung quanh cô là một mảng u tối. Trong người lại nóng ran. Cô cảm nhận được thân nhiệt mình tăng cao. Hơi thở vô cùng nặng nhọc. An muốn đi tìm thuốc. Nhưng trong phòng này có thể có thuốc sao? An tự giễu cái suy nghĩ của chính mình. Gọi bọn người đang canh gác ngoài kia đưa thuốc cho cô? Chúng không đưa cô thuốc chuột đã là phúc rồi. An cứ trong tình trạng sống dở chết dở, mê man ấy cho đến khi không còn ý thức.

*****

- Cháu không thể chịu được nữa! Phải mau tìm ra An thôi! - Dung giận dữ khi nghĩ đến An đang bị nhốt ở nơi nào đó mà cô bất lực tìm không ra.

- Ở đây ai cũng muốn như chị nhưng có tiến triển gì đâu. - Quân lãnh đạm nói.

Ông Nam nhìn hai người chuẩn bị nổ chiến tranh thì lập tức cắt ngang:

- Tôi đã cho người theo dõi hắn nhưng hắn quả là xã hội đen mà. Cảnh giác rất cao, hành động cũng mau lẹ nữa.

- Tôi có ý này.....

Dung vừa reo lên thì lập tức bị ông Minh chặn lại:

- Từ đã!

Ông đứng dậy, tiến đến góc bàn uống nước, luồn tay xuống gầm bàn, chậm rãi gỡ ra một thiết bị nghe lén mini.

Ba người kia tròn mắt nhìn ông Minh. Khóe môi ông kéo lên một chút:

- Dung nói tiếp đi.

- Nhưng mà.....

- Cứ nói đi.

Dung ngập ngừng một chút, cô không hiểu ông Minh sao lại làm vậy nhưng cô biết ông Minh làm việc luôn có lý do. Một người đứng trước máy nghe lén nói ra kế hoạch của mình, nếu là người khác cô nhất định sẽ cười nhạo và chê anh ta ngu dốt nhưng nếu là ông Minh thì đó nhất định là hướng đi hiệu quả nhất của kế hoạch:

- Cháu thấy chúng ta nên cài người vào The Best, còn nữa phải là chức vụ thường xuyên tiếp xúc với Ngô Thái Đăng. Sau đó cài máy nghe lén cùng máy định vị trên người hắn. Hắn nhất định sẽ đến nơi An bị nhốt. Lúc đó chúng ta chỉ cần đến chỗ đó cứu An thôi.

- Tốt lắm, cứ vậy mà làm đi. Mai chúng ta sẽ để Luci nộp hồ sơ vào phòng kế hoạch rồi từng bước lên làm trưởng phòng kế hoạch. Với khả năng của cô ấy thì sẽ mất khoảng 1 - 2 tuần. Nhưng nếu có thể làm thư ký giám đốc thì thật tốt.

Nói xong những lời đó, ông Minh dùng ngón cái và ngón trỏ bóp nát máy nghe lén. Ông Nam cười cười:

- Minh, cậu thật cao tay!

Quân cũng nhếch một khóe môi nhìn ra cửa kính, nơi có thể nhìn bao quát thành phố. Dung vẫn chưa hiểu dụng ý của ông Minh:

- Mọi người giải thích chút đi. Cháu đâu làm kinh doanh như mấy người đâu!

- Chú Minh làm thế là cố tình muốn Đăng nghe được. Ngày mai chắc chắn The Best sẽ thông báo tuyển thư ký giám đốc. Hắn không muốn đợi lâu cho việc dắt mũi chúng ta theo mấy trò tiêu khiển của hắn.

- Hẳn là hắn bây giờ đang rất tự đắc vì nghe được kế hoạch của chúng ta. - Ông Nam cười cười.

- À...cháu đã hiểu! Chú đúng là cao thủ mà.

Ông Minh khẽ nhếch môi, lại gần bàn làm việc, bấm điện thoại bàn gọi thư ký Trường:

- Gọi Hòa đến đây!

Mười phút sau, một cô gái trẻ khoảng 22 - 23 bước vào, gương mặt không đến mức nghiêng nước nghiêng thành nhưng thanh thuần, tự nhiên. Trên người cô là bộ đồ vệ sĩ màu đen. Hòa kính cẩn cúi chào ông Minh:

- Chủ tịch cho gọi tôi có việc gì?

- Cô biết ngôn ngữ ký hiệu (ngôn ngữ của người câm) phải không?

- Vâng!

- Được, tối mai cô đến trước cửa Ngô gia, ăn mặc rách rưới một chút, làm sao để kinh động đến Ngô Thái Đăng. Cô phải giả câm và không biết chữ. Cô phải vứt bỏ thái độ cùng tính cách của vệ sĩ. Phải giả vờ yếu đuối, nhu nhược. Chỉ có thế Ngô Thái Đăng mới không nghi ngờ cô. Nơi nhốt An nhất định là nơi ít người sống vì không muốn đàm tiếu, như thế ở đó sẽ chỉ có vệ sĩ. Khi nghĩ một người câm lại không có học thì không thể làm hỏng chuyện, Đăng sẽ không do dự mà đưa cô đến chỗ An làm giúp việc. Cô hiểu chứ?

- Tôi đã hiểu!

- Không còn gì nữa. Cô về chuẩn bị đi.

Hòa cúi chào rồi đi ra. Dung mắt long lanh nhìn ông Minh:

- Lợi hại! Quả là lợi hại! Nhưng sao lại là buổi tối?

- Ban ngày Ngô Thái Đăng không có nhà, một người câm lại là ăn mày thì nhất định sẽ bị quản gia đuổi đi như vậy thì hỏng bét. Được rồi, mọi về nghỉ ngơi đi. Hôm nay cũng khá mệt rồi!

*****

An nặng nề mở mắt, đầu đau như búa bổ. Cô khó nhọc ngồi dậy thì một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Cứ nằm đi! Cô vừa mới hạ sốt thôi!

Là Khoa!

- Anh chăm sóc tôi sao? - An lãnh đạm hỏi lại

- Không phải chăm sóc, chỉ cho cô uống thuốc thôi. Tôi để cháo ở đây, cô ăn đi!

Nói rồi Khoa đứng dậy đi ra cửa:

- Rốt cục các người nhốt tôi ở đây vì cái gì?

- Làm cho cô khổ sở!

- Làm cho tôi khổ sở? - An nhếch môi - Nếu bị nhốt với bốn bức tường là khổ sở thì tôi quả thực chưa bao giờ sung sướng.

- Chỉ là chưa có lệnh của Đăng thôi.

Khoa đóng cửa, An thở hắt ra một tiếng rồi lại nằm xuống. Hôm nay là Giáng sinh, cô thực muốn chúc mọi người vui vẻ nhưng Giáng sinh năm nay của mọi người bị cô tước đi mất rồi.

Khoa vừa đóng cửa, cậu thở dài một tiếng. Tại sao cô ấy luôn làm cậu phải lo lắng cơ chứ? Trước cũng vậy giờ cũng chẳng khác gì. Một tên đàn em lại gần hỏi:

- Cậu Khoa, cậu đi nghỉ chút đi! Cậu đã thức cả đêm chăm sóc cô ta rồi, lại còn tự tay nấu cháo cho cô ta nữa!

- Tôi không cần cậu nói. Đừng để cô ấy biết. Tôi đi nghỉ có gì cứ gọi tôi!

Khoa nằm trên giường, vắt tay lên trán "Em thật sự đã quên tôi rồi! Những việc tôi làm vì em đương nhiên em không biết, những đau khổ tôi chịu vì em tất nhiên em cũng không rõ. Nhưng so với nỗi đau em quên mất tôi thì những việc ấy chỉ như đầu kim mũi chỉ thôi!"

*****

Quả đúng như ông Minh dự đoán, hôm sau The Best phát thông báo tuyển thư ký giám đốc và một người phụ nữ xinh đẹp, tài năng tên Luci trúng tuyển.

Buổi tối, trước cổng Ngô gia có một cô gái câm lấy giấy báo làm chăn nằm co ro. Dù thương cô nhưng quản gia không muốn bị trách mắng nên đã đuổi cô đi. Cô nàng lại bù lu bù loa khóc xin ở lại nhưng ngôn ngữ ký hiệu quản gia không hiểu đâm ra tức giận. Chuyện này làm kinh động đến đại thiếu gia Ngô Thái Đăng ở lầu hai. Nghe người hầu thông báo sự việc, hắn đích thân ra xem xét cô gái câm. Sau đó cho cô ăn uống, tắm rửa, thay quần áo và cả chỗ ngủ. Việc làm này làm đám gia nhân ngạc nhiên, thiếu gia của họ sao lại nhân ái đến vậy?

Sáng hôm sau, hắn đưa cô câm đó đến biệt thư ven biển để cô ta làm người hầu.

Kế hoạch của ông Minh đã thành công một nửa.

Chương 34

Đây là người mới, cô ta sẽ hầu hạ Hoàng Linh An. Cô ta có đặc quyền ra vào tự do phòng này. Còn nữa, cô ta bị câm lại không biết chữ nên sẽ khó khăn trong giao tiếp, mấy người đừng bắt nạt cô ta.

Một tên đàn em nghe Khoa nói xong xem xét Hòa vài lần rồi trưng ra bộ mặt tiếc nuối:

- Ai....Thực đáng tiếc, người xinh đẹp như vậy mà câm.

Từ đầu đến cuối, Hòa vẫn làm theo lời ông Minh dặn "vứt bỏ thái độ cùng tính cách của vệ sĩ, giả vờ yếu đuối, nhu nhược". Nghe những lời nói của tên đó, Hòa lẳng lặng cúi đầu tỏ vẻ sợ hãi. Khoa thấy vậy, lãnh đạm nói:

- Cô không cần phải sợ. Chúng không dám làm gì cô đâu. Cô ở đây, chỉ cần hầu hạ cô gái trong phòng cho thật tốt là được.

Hòa gật đầu trong khi vẫn cúi. Khoa mở cửa cùng Hòa bước vào.

Nằm trên giường, một cô gái có vẻ đẹp nhu hòa tựa trăng. Làn da bạch ngọc có vẻ mong manh như thể chạm nhẹ thôi cũng sẽ rách. Mái tóc đen mượt xõa tùy tiện trên gối. Nắng ngày đông không ấm áp nhưng màu vàng nhàn nhạt của nó chiếu qua cửa kính làm cô giống như ảo ảnh. Rèm mắt cô dần nâng lên để lộ đôi đồng tử màu bạc lạnh lẽo. Đẹp! Quả thực rất đẹp! Hòa thầm cảm thán. Vẻ đẹp lạnh lẽo như ánh trăng trắng đục ngày Rằm, vẻ đẹp mềm mại tựa dòng nước êm đềm trôi. Dù không muốn thừa nhận nhưng Hòa cũng là con gái. Phàm là con gái ai cũng sẽ ghen tị với vẻ đẹp như vậy.

An đảo mắt qua cửa, là Khoa và một cô gái. Cô gái đó có vẻ đẹp thanh thuần tự nhiên làm người ta sinh ra cảm giác thân thiện dễ gần. An có chút khó nhọc ngồi dậy. Khoa thấy vậy lập tức vươn tay ra toan tới đỡ lấy cô. Nhưng chưa đến 5s sau, theo sức cản của lý trí, cánh tay lạc lõng giữa không trung liền thu về, bàn tay nắm lại thành quyền. Hành động đó, hoàn toàn được thu vào mắt Hòa. Điều đầu tiên cô nghĩ đó là "Người này có thể lợi dụng được!"

An dựa lưng vào giường, lãnh đạm hỏi:

- Có việc gì?

Không vội trả lời An, Quân đảo mắt qua chỗ bát cháo:

- Còn chưa ăn??

- Không muốn ăn! - Nhìn sắc mặt Khoa trầm xuống, An tiếp tục - Làm sao tôi biết được các người có cho gì vào cháo hay không! Cho tôi uống thuốc, tống cho tôi bát cháo đơn giản vì tôi vẫn còn giá trị lợi dụng. Các người chẳng phải muốn hành hạ tôi hay sao? Biết đâu các người cho vào cháo loại thuốc làm tôi câm dở mù dở kia thì sao?

Càng nghe An nói sắc mặt Khoa càng khó coi. Thì ra thành ý của cậu trong mắt An lại biến thành thứ bẩn thủi, nhơ nhuốc đến thế. Không kìm được cậu nở một nụ cười có cả đau khổ, tự giễu cùng sầu bi. An nào biết lời nói của cô như con dao hung hăng găm phập vào tim Khoa. Cô lãnh đạm hỏi:

- Ai kia?

- Đây sẽ là người hầu của cô. Cô ta bị câm lại không biết chữ sẽ gây chút khó khăn trong giao tiếp.

Một bên khóe môi An nhếch lên đầy khinh miệt:

- Câm? Không biết chữ? Quả nhiên muốn hầu hạ tôi ở cái nơi này sẽ chỉ có những kẻ như vậy! Không sao hết! Tôi biết ngôn ngữ ký hiệu.

Khoa gật đầu, toan đi ra thì An nói:

- Chờ chút! Trước khi anh đi thì đổ bát cháo kia giùm.

Khoa cười. Cười thật chua xót. Cậu lại gần nhìn bát cháo cậu cất công nấu giờ đây nguội ngắt thậm chí thìa vẫn còn nguyên trên khay.

Dưới bếp, Khoa nhìn bát cháo thật lâu. Hai giọt nước từ đâu rơi xuống làm bề mặt cháo có chút trũng xuống. Hai giọt nước đó dần hòa tan cùng cháo chỉ để lại vết trũng nông. Khoa đau khổ ôm đầu. Em vẫn nhẫn tâm như vậy, trước giờ vẫn nhẫn tâm như vậy.

Từng dòng ký ức ùa về làm tim Khoa thắt lại.

Trước đây, cuộc sống của Khoa của thực như một đường hầm dơ bẩn không lối thoát. Đường hầm đó nhơ nhuốc đến nỗi nếu bất kỳ ai biết được thì chắc chắn sẽ ruồng bỏ cậu. Đó là lần đầu tiên cậu giết người. Năm 14 tuổi cậu đã giết người. Cậu vẫn nhớ khuôn mặt của người đàn ông đó. Khuôn mặt trung niên đẫm máu cầu xin cậu tha mạng. Ông ta nói ông ta còn con gái ở nhà, còn gái ông ta cũng tầm tuổi cậu không thể không có bố. Cậu đã sớm mủi lòng nhưng cậu thương ông ta ai thương cậu? Cậu tha cho ông ta vậy ai tha cho cậu? Cái ý nghĩ sẽ bị roi quật đến chảy máu, sẽ bị dao rạch lưng, sẽ bị búa đập vào tay, tứ chi sẽ bị kéo căng đến sắp đứt lìa, v.v....làm cậu không dám không ra tay. Cái ý nghĩ đó làm vết thương trên người cậu cả mới lẫn cũ đều đau nhức. Trong một cái nhà gỗ hoang rách nát cũ kỹ, một tiếng đoàng vang lên, một dòng máu tươi tràn ra làm không khí nhiễm mùi tanh tưởi, một mạng sống vừa bị mất đi, trong tay cậu. Căn nhà đó không bị cắt nước, cậu vội vàng chạy vào nhà tắm bốc mùi hôi thối mà kỳ thật sạch cả bàn tay dính đầy máu. Nhưng sao rửa mãi không đi, trong mắt cậu vẫn là sắc đỏ kinh dị ấy. Cậu bất lực ngồi thụp xuống sàn rồi khóc. Khoa biết cậu có mặt ở đất Mỹ này là để giết người, là để học cách giết người. Nhiều năm cậu được huấn luyện khắc khổ vì một mục đích giết người. Nhưng giờ thì người cũng đã giết, con đường cậu đang đi nhất định sẽ có nhiều người nữa chết dưới tay cậu. Cho đến sau này, Khoa mới ngộ ra rằng khuôn mặt người đàn ông đó là khuôn mặt duy nhất cậu có thể nhớ được trong số những kẻ cậu đã giết.

saki kozai - phim Emiri Suzuhara - Jun Aizawa

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ