“Jingle bells, jingle bells
Jingle all the way…”
Cứ mỗi năm khi đi ngoài đường hoặc nghe ai đó phát bài hát này thì trong lòng tôi lại lâng lâng một cảm xúc gì đó khó tả lắm. Bởi lẽ khi nghe được những bài hát như thế này thì chắc rằng không khí giáng sinh đã tràn ngập khắp muôn nơi rồi.
Và ở Sài Gòn cũng vậy, khi mùa giáng sinh đang cận kề thì trên những con đường lớn như Nguyễn Tất Thành chạy ngang qua Bến Nhà Rồng ở Quận 4, người ta đã làm những cây thông noel bằng đèn điện rải rác ở hai bên lề đường và trước cửa những tòa nhà lớn rồi.
Đến đêm khi người ta bật đèn lên thì trông nó lộng lẫy, lung linh vô cùng. Có lẽ vì thế nên nơi này thu hút rất nhiều người nước ngoài đến đây, đâu đâu cũng thấy, đâu đâu cũng gặp.
Nhưng cái mà tôi khoái nhất đó chính là những cô nàng teen nước ngoài khoác vào mình bộ váy noel trông xinh lắm cơ, nhìn đúng chất noel phương Tây luôn. Quả là khu nước ngoài có khác, từ trang trí đến cảnh quang đều toát lên không khí noel ngập tràn, nhìn là muốn nôn đến noel rồi.
Nhưng đừng tưởng chỉ ở những nơi nhiều người nước ngoài mới tổ chức linh đình thế nhé. Một số nơi ở Sài Gòn cũng tổ chức linh đình không thua kém đâu. Và…lớp tôi cũng thế…
Ngay bữa 24 tây tôi với Hoàng Mai vừa vào lớp thôi thì đã thấy một cảnh tưởng hết sức hùng vĩ rồi. Đó là hơn chục đứa con gái trong lớp vây kín chỗ ngồi của thằng Toàn, còn thằng cô hồn đó thì cứ gọi là thoăn thoắc tay thu tiền, rồi thỉnh thoảng lại ghi cái gì đó vào cuốn sổ trước mặt trong y như là thư kí vậy.
Rồi đột nhiên nó lại ngửa mặt lên nói to:
-Tui nhắc lại một lần nữa nhe! Tối nay ai tham dự buổi đi chơi noel của hội FA lớp 10A4 thì nhanh tay lại bàn của tui đăng kí ghi danh rồi nộp phí đi chơi! Đặc biệt trong lúc đi chơi có hao hục ngân sách thì Toàn đây xin chịu mọi phí phát sinh luôn!
Nó vừa dứt lời thì cả đám con gái trong lớp lại hô lên đồng tình với nó.
Xem ra thì các nữ FA trong lớp tôi cũng nhiều bộn, đến hơn chục đứa chứ ít. Cũng một phần là do lớp tôi âm thịnh dương suy nên sỉ số nữ FA trong lớp mới nhiều đến thế, còn nhỏ nào mà có bạn trai rồi thì chắc chia ra làm hai trường hợp:
Một là nó đã có bạn trai từ trước đó rồi nên không tham gia.
Hai là tụi nó được mấy thằng con trai lớp khác đến tán tỉnh nên đồng ý luôn.
Nhưng lí do thứ hai thì không khả thi lắm vì Lam Ngọc lớp tôi nổi tiếng là thiết diện sát thủ. Bất kì thằng con trai nào muốn vào lớp tôi thì phải trải qua “vòng phỏng vấn” của Lam Ngọc mới được qua cửa. Nhưng hiếm có thằng con trai nào có thể đối diện với Lam Ngọc quá 5 giây đâu, thậm chí vừa mới gặp thôi thì đã chạy mất dép rồi. Bởi lẽ nhỏ là chỉ huy đội cờ đỏ của trường mà, đụng vào thì chỉ có đường chết. Vậy nên nhờ vào hồng phúc của Lam Ngọc mà cả đám con gái lớp tôi FA hết 2/3 lớp rồi.
Cho nên nhìn thấy cảnh tượng ngộ nghĩnh như thế thì tôi cười rệu rạ mà đùa với Hoàng Mai:
-Em đi không, mình đăng kí hai suất với thằng Toàn nha?
-Thui cái đó để anh đi thì hơn, em hông đi đâu! – Em nhăn mũi trêu tôi.
-Hề hề, để tối hai chúng mình đi riêng chứ gì?
-Em nói thật đó Phong ơi, anh đăng kí đi!
Nghe Hoàng Mai nói thế tôi bỗng giật thót mà đặt em xuống chỗ ngồi:
-Sao vậy? Lại tự dưng buồn ngang nữa rồi!
-Um, Phong à! Tối nay em không thể đi chơi với anh được rồi!
-Ơ, có chuyện gì vậy?
-Tối nay em phải đi lễ nhà thờ với mẹ và em của em!
-Uầy, không đi không được sao?
-Không được! Đây là truyền thống của gia đình em rồi! Cứ noel hằng năm thì phải vào nhà thờ làm lễ!
-Trời ơi, công bằng ở nơi đâu! – Tôi ngửa cổ tru tréo.
-Thôi mà chồng ngốc! Em cũng buồn lắm chứ bộ!
-Nhưng biết làm gì bây giờ, chẳng lẽ phải ở nhà xem TV như mấy năm trước sao?
-Um, anh cứ đăng kí hội của Toàn cho vui! Em hứa cố gắng về sớm mà!
-Nhưng hội của nó là hội FA mà, vào thì kì lắm!
-Đi mà, nghe lời em đi, nha nha nha!
-Rồi rồi! Tham gia thì tham gia vậy! – Tôi lều bều ôm cặp về chỗ ngồi.
Phải nói là tậm trạng của tôi lúc này cực kì tôi tệ. Người ta có bạn gái để những dịp lễ lộc có thể cùng nắm tay đi chơi, hâm nóng lại tình cảm…bla bla bla. Còn tôi cũng có bạn gái như ai kia nhưng tại sao lại phải chịu khổ thế này kia chứ. Mỗi một năm có dịp noel để đi chơi với nhau mà đành đọa nào em lại đi lễ nhà thờ chớ. Ít ra cũng phải nói cho tôi một tiếng để chuẩn bị tinh thần. Tự nhiên trong lúc tôi đang mơ về khung cảnh noel băng ghế đá hai người thơ mộng như thế mà em lại cho tôi rớt thảm thế này thì chết rồi.
Thấy tôi nằm dài ườn trên bàn, bé Phương liền thắc mắc:
-Nè, tối nay được đi chơi mà trông anh ũ rũ vậy?
-Chính vì thế mới ũ rũ ấy chứ?
-Là sao?
-Thì tối nay Hoàng Mai đi lễ nhà thờ rồi, không đi chơi được, buồn!
-Ùm, kể ra cũng tội nhỉ? – Em gật gù.
Nhưng chỉ khoảng một vài giây sau đó thôi thì sắc mặt của bé Phương lại xoay chuyển 180 độ:
-Phải rồi, anh tham gia hội FA 10A4 tối nay đi!
-A sặc!
-Sao, có gì bất tiện à?
-Khi nãy Hoàng Mai cũng nói thế!
-Đúng rùi, lời khuyên đúng đắn mà! Đêm noel vui thế ở nhà làm gì! Em cũng tham gia nữa nè?
-Èo èo, để suy nghĩ lại đã!
-Không cần phải suy nghĩ gì hết! Đăng kí ngay và luôn, hi!
Thế là chả cần tôi phải mở miệng, Ngọc Phương đã quay xuống đăng kí dùm tôi một suất với thằng Toàn phởn giờ này đang thống kê lại số người sau khi tất cả đã đăng kí xong.
Nghe tôi đăng kí, nó ngạc nhiên:
-Đú! Mày mà cũng đăng kí hội nữa hả?
-Hoàng Mai tối nay phải đi lễ nhà thờ nên mình đăng kí dùm Phong đó!
-À, ra vậy! Nể tình mày bạn thân tao nên tao cho free một suất đấy!
-Thiệt hả mạy?
-Có bạn gái mà không được đi chơi thấy cũng tội nên tao đặc xá cho đấy!
-Ok bạn hiền!
-Ê, tao cũng bạn thân mà sao không cho tao free mạy! – Khanh khờ lóc chóc.
-Mày hả, FA lâu năm tao không tính phí thêm thì may cho mày rồi!
-Ặc chơi gì kì! Thế còn Ngọc Phương sao mày cũng cho free đấy?
-Cái đó khác, bộ mày là con gái hả, hỏi nhiều!
-Nhưng…
-Nhưng nhưng cái mế! Học bài sử đi mày, hôm nay mày không trả bài được thì gạch tên mày khỏi danh sách luôn!
Nghe thằng Toàn đe dọa thế, thằng Khanh chẳng biết làm gì hơn ngoài cắm đầu vào bài sử dày hơn 4 trang giấy trước mặt. Trông mặt nó thảm còn hơn là bị dựt hụi nữa, bị đích thân lớp phó học tập đe như thế mà không sợ sao được, thiệt là tội cho thằng nhỏ mà, hề hề!
Nhưng tôi cũng không hiểu một điều rằng vì sao thằng cô hồn Toàn này lại không lấy phí của bé Phương nhỉ, ga lăng chăng? Không đúng, cả lớp này toàn là con gái, nếu nó ga lăng thì phải ga lăng hết với đám con gái luôn mới đúng, đằng này chỉ có mỗi bé Phương được ưu ái thôi. Hay là…hề hề, phải rồi. Trông mặt thằng này gian lắm, hẳn là có tình ý gì với bé Phương đây mà.
Trong gần 1 tháng qua thì tôi đã để ý kĩ thấy thằng cô hồn này hay tán chuyện với bé Phương lắm. Đặc biệt là vào giờ ra chơi thì thỉnh thoảng nó lại rũ bé Phương đi uống nước nữa, nhìn ứa gan không thể tả. Mặc dù biết là không được xen vào chuyện tình cảm của người khác nhưng trông nó với bé Phương chả hợp tý nào. Người thì quá ngoan hiền, người thì quá phá phách. Thiệt là không thể nào tìm được mối liên hệ giữa hai người này cả.
Mà thôi gát qua bên đi, suy nghĩ mệt óc lắm. Tôi chỉ khoái chuyện gì đó minh bạch rõ ràng mà thôi.
Như chuyện của thằng Khanh khờ với nhỏ Kiều ẹo nè, minh bạch quá trời quá đất luôn. Chả biết thằng Khanh khờ nó khờ thiệt hay khờ giả nữa. Chỉ trong một thời gian ngắn thôi thì nó đã làm cho nhỏ Kiều ẹo không còn đeo theo thằng Toàn nữa mà chuyển sang nói chuyện với nó rồi. Đúng là bá đạo nhất chợ gạo luôn mà!
Đến khoảng 6h tối, tôi bắt đầu lọ mọ chuẩn bị quần áo để đi chơi cùng hội FA của thằng Toàn. Nhưng trước đó tôi cũng phải chở Hoàng Mai qua nhà em trước để em đi lễ nhà thờ cùng mẹ và em của mình, việc này thì tôi đã bàn với em hồi chiều lúc tan học rồi.
Nhưng nhìn Hoàng Mai trong bộ đầm trắng muốt khoác ngoài một chiếc áo lông màu đen thế này tôi lại cảm thấy tiếc hùi hụi như thằng bé làm rớt cây cà lem dưới đất vậy
Bởi lẽ mặc như thế này em trở nên quá đẹp đi. Cái lạnh của đêm noel làm hai má em cứ ửng hồng lên như được đánh phấn vậy. Đã thế đôi môi của em lại được phủ lên một lớp son hồng mỏng trông tựa như những cánh hoa anh đào vào mùa nở ở Nhật, nhìn xinh xắn lắm cơ. Không được nắm tay một người đẹp như thế này đi chơi thì cuộc đời của tôi coi như chết một nửa rồi, uổng gì đâu!
Thấy tôi lơ lơ như thằng mất hồn, Hoàng Mai liền che miệng cười khẽ:
-Nè, nhìn thì cũng nhìn vừa vừa thôi! Tính phí đó nhe!
Tôi liền giật thót người tỉnh mộng:
-Ơ, sặc! Tính gì!
-Chán anh ghê! 4 tháng rồi lần nào nhìn em cũng ngơ ngơ như mới gặp vậy!
-Thì lần nào mặc đồ mới vào trông em cứ như người khác như thế không ngơ sao được!
-Mà có đẹp hông!
Tôi cười khì trả lời:
-Xời! Hông đẹp sao làm mất hồn Phong này được!
Sau câu nói đó thì vẻ giận dỗi trên mặt Hoàng Mai đã biến mất hoàn toàn. Ngay cả cảm giác tiếc nuối của tôi cũng tan biến theo vẻ đẹp thuần khiết, tinh khôi kia mất rồi.
Chắc chính nhờ thế tôi mới thẳng giò mà đèo Hoàng Mai đến nhà em được. Chứ bình thường thì tôi đã đạp một cách uể oải tới đó rồi, không khéo lại bị Hoàng Mai véo cho một cái vì tội lề mề luôn ấy chứ.
Ngoài đường, xe cộ đã bắt đầu đông dần. Trên nhhững tuyến đường lớn bây giờ đã tràn ngập những xe và xe. Xe hơi có, xe máy có, đạp điện có và xe đạp bình dân như tôi cũng có. Tất cả đã hòa vào làm một tạo nên một khối lớn dòng dười đổ xô về những khu vui chơi giải trí, nhà thờ, quán ăn các kiểu.
Noel cũng là dịp để các cặp tình nhân tặng quà cho nhau mà, thế nên đi đến đâu tôi cũng bắt gặp được những cặp đôi đang nắm nắm tay nhau, trao quà cho nhau và thậm chí là ôm hôn nhau nữa. Trông họ hạnh phúc lắm!
Cũng phải thôi, giữa cái không khí se lạnh của mùa noel năm nay, được ôm người mình yêu vào lòng, cảm nhận được hơi ấm của họ thì còn gì hạnh phúc hơn nữa chứ.
Hoàng Mai dường như cũng nhận biết được điều đó nên đã chủ động vòng tay ôm tôi thật chặt. Cái ôm đó chặt đến nỗi tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở của em đang phả vào lưng tôi từng đợt từng đợt ấm nóng.
Do đang gồng lưng đạp xe nên tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài dùng tay mình đặt lên đôi bàn tay mềm mại, ấm ấp của em giờ đây đang khẽ siết chặt lấy tôi mỗi khi có những cơn gió lạnh thổi ngang.
-Lưng của anh ấm ghê!
Hoàng Mai bỗng cất tiếng xua tan đi khoảng lặng giữa hai đứa.
-Mà em có giận anh hông?
-Giận gì cơ?
-Noel mà anh quên mua quà rồi!
-Tưởng chuyện gì chứ, quà thì em có rồi!
Nói đoạn em nhẹ siết chặt vòng tay rồi dụi đầu vào lưng tôi:
-Quà noel của em nè, ấm lắm!
-Ừ! Nếu em thích thì dùng cả đời cũng được!
-Điều đó là đương nhiên rồi chồng ngốc ạ!
Em khẽ cắn yêu vào lưng tôi làm tôi giật mình suýt lạc tay lái nhưng may mà vẫn còn kìm lại được.
Và rồi cổng nhà em cũng hiện ra trước mặt. Điều đó có nghĩa rằng đã đến lúc tôi phải tạm xa em đêm này rồi. Mặc dù tiếc lắm nhưng tôi cũng đành gượng một nụ cười tiễn chân em trở về ngôi nhà thân yêu của mình.
Còn nhớ cách đây không lâu, trước khi vào ngôi nhà này em phải rón rén đến gần xem cổng nhà có khóa không và nó đang khoá trong hay khóa ngoài. Nếu khóa trong, thế nào em cũng nấp sau lưng tôi mà từng bước một đi vào nhà.
Nhưng giờ đây khi mối nguy hiểm từ ba em không còn nữa, tôi có thể cảm nhận được sự tự tin trong từng bước chân của em tiến vào nhà.
Đây ắc hẳn là lần đầu tiên Hoàng Mai bước vào nhà một cách thoải mái như thế. Nhìn cung cách đi tung tăng của em thôi thì tôi cũng đủ biết được em đang vui sướng cỡ nào rồi.
Thôi thì em vui thì tôi cũng vui, chỉ là không được gặp em đêm nay thôi mà chắc sẽ không buồn lắm đâu, vui lên nào!
Khi tôi chuẩn bị đạp xe đi thì Hoàng Mai đột nhiên gọi với, hối hả chạy đến chỗ tôi:
-Anh Phong, chờ tý đã!
Tội vội gạt chống xe rồi chạy đến đón em:
-Sao vậy, còn quền đồ hả?
-Em chưa tặng quà giáng sinh cho anh mà!
-Ui, không cần đâu!
-Sao hông! Lúc nãy anh tặng em tấm lưng ấm áp rồi còn gì, bây giờ đến em tặng lại nè.
Nói rồi em kiểng gót quàng tay lên cổ tôi nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn thật thắm thiết.
Lúc đầu tôi còn bỡ ngỡ toang đẩy vai em ra nhưng sau đó khi tôi bắt đầu cảm nhận được những luồng điện từ đôi môi mềm mại của Hoàng Mai lan truyền khắp cơ thể của mình thì theo bản năng tôi đã ôm đáp trả em, trao lại cho em nụ hôn bằng chính tình cảm thật của mình.
Cái siết tay ấm áp cộng với nụ hôn ngọt ngào của Hoàng Mai làm cơ thể tôi như đang tan chảy ra giống cục nước đá đặt trên lò điện vậy.
Những cơn gió lạnh mùa đông giờ đây không còn làm tôi cảm thấy lạnh nữa mà trái lại nó càng khiến tôi khắn khít với Hoàng Mai hơn bao giờ hết. Gió càng lạnh tôi càng ôm em chặt hơn và em cũng siết chặt vòng tay sát vào tôi hơn.
Ngoài đường, những ánh đèn màu chóp tắt trên nhưng cây thông noen đã được bật lên, những chú người tuyết bằng nhựa có cánh tay làm bằng vải dù phất phơ mỗi khi có gió như đang tô điểm thêm màu sắc cho nụ hôn ngọt ngào, say đắm giữa tôi và Hoàng Mai.
Đến một lúc lâu sau em mới khẽ khàng đẩy vai tôi ra, kết thúc nụ hôn ngọt ngào nhất từ đó đến giờ tôi có được.
-Quà đã tặng rồi đó, hông được buồn nữa nha! Em sẽ cố gắng về sớm nấu thật nhiều món ngon cho anh được chưa?
Em bâu lấy vai tôi, khẽ mỉm cười hứa hẹn.
Được tiếp sức bởi món quà noel của Hoàng Mai, những buồn bực, lo âu trong lòng tôi bỗng dưng tan biến đi hết. Giờ đây tôi hoàn toàn có thể vững tâm xa em tối nay rồi. Chắc chắn tôi sẽ chơi tẹt ga với tụi thằng Toàn mà không phải vướng bận một điều gì cả. Sướng!
Tạm biệt Hoàng Mai xong, tôi dong thẳng xe đến chỗ tập trung mà thằng Toàn đã định trước ở lớp. Đó là siêu thị LotteMart nằm trên đường Nguyễn Hữu Thọ.
Khi đến nơi, bọn nó có vẻ như đã tập trung đầy đủ cả rồi, Khanh khờ vẫn rù rì với Kiều ẹo như mọi khi, một số thì lót dép ngồi trên thành bồn hoa tán chuyện với nhau, một số thì ngồi bấm điện thoại giải trí còn một số bá đạo hơn khi rượt đuổi nhau trên thềm siêu thị nhìn cứ y như lũ tinh tinh vậy.
Thấy tôi lỉnh kỉnh đạp xe đạp đi đến, bọn nó chỉ thực hiện một cử chỉ duy nhất đó là há hốc mồm kinh ngạc, số khác thì ngạc nhiên đến đỗi thốt lên một tiếng “hả” không tự chủ rồi quay sang bàn tán xôn xao um cả lên.
Chỉ đến khi thằng Toàn đứng lên giải thích nguyên nhân thì bọn nó mới trở lại với công việc hiện tại của mình đó là…tám.
Nhưng chẳng im lặng được bao lâu thì bọn nó lại phải tiếp tục trố mắt ngạc nhiên khi một người nữa lù lù chiếc đạp điện chạy đến. Phải dụi mặt ít nất 3 lần thì tôi mới dám khẳng định rằng người đó là Lam Ngọc. Nhỏ đã đăng kí hội FA của thằng Toàn ư?
Như để trả lời dùm cho câu hỏi của tôi, thằng Toàn liền đứng dậy nêu ra lí do mà Lam Ngọc tham gia vào hội này y như tôi lúc nãy:
-À, xin mọi người đừng quá ngạt nhiên! Vì lớp trưởng rất quan tâm đến lớp nên đã đăng kí tham gia hội của mình để hòa đồng cũng với mợi người ấy mà!
Nghe thằng Toàn giải thích, một số nhỏ bụm miệng cười, một số ít khác lại xì xầm với nhau về lí do của Lam Ngọc:
-Úi xời, lớp trưởng cũng đang ế thôi chứ có hơn gì tụi mình đâu!
-Ờ, còn bày đặt lí do thương lớp nữa, cứ nhận đại đi có chết ai đâu
Có vẻ như Lam Ngọc đã nghe được những lời bàn tán đó nên em liền nhoẽn miệng đe một câu tóe lửa:
-Tôi còn nắm danh sách những ai không đeo huy hiệu đoàn tuần qua! Chắc phải nộp lại cho cô Thanh thôi!
-Hả, chuyện gì kì vậy?
-Hùm, mấy người đến để vui chơi hay đến để bàn tàn chuyện người khác?
-Ơ hi! Đương nhiên là đến để vui chơi rồi, bà Ngọc này nóng tính ghê!
Được một số nhỏ ngọt giọng năn nỉ, Lam Ngọc chẳng biết làm gì hơn ngoài thở hắc ra một tiếng rồi đi về chỗ của thằng Toàn đang cầm cuốn sổ điểm danh những ai có mặt.
Thoáng thấy có sự xuất hiện của tôi cạnh thằng Toàn, ánh mắt của Lam Ngọc chợt lóe lên ánh nhìn kinh ngạc rồi nhanh chóng trở lại bình thường chỉ trong 1 tíc tắc.
Hôm nay Lam Ngọc không mặc kiểu quần jean áo sơ mi tay dài như thường ngày nữa, thay vào đó là một chiếc quần kaki màu cà phê sữa phối với chiếc áo bull mỏng màu vàng nhạt và đặc biệt là đôi giày bốt vải trẻ trung, cá tính làm Lam Ngọc đã duyên dáng nay lại duyên dáng gấp bội phần.
Sau khi xem qua danh sách thành viên của thằng Toàn xong, Lam Ngọc liền nhíu mày đến ngồi gần tôi:
-Phong sao lại ở đây?
-Ờ thì đi chơi ké!
-Hoàng Mai đâu?
-Đi lễ nhà thờ với mẹ rồi!
-Hùm ra vậy! Chứ Phong đời nào mà tham gia hội FA này nhỉ?
Em rung rinh đôi má mủm mỉm của mình trêu đùa tôi.
Trong làn gió lạnh của tiết trời noel, mái tóc suông dài của Lam Ngọc cứ phất phơ nhẹ nhàng tựa như những chiếc đuôi dài thòn của những con điều bay thẳng tấp trong gió.
Mùi hương hoa lily quen thuộc được những cơn gió cuốn vào mũi tôi từng dòng từng dòng đến mát lạnh cả người. Chằng biết mùi hương đó có sức cuốn hút gì không nhưng đã khiến tôi phải nhoài người đón lấy từng dòng hương thơm thanh dịu tỏa ra từ mái tóc xõa dài buông hững hờ của em.
Bất giác Lam Ngọc quay mặt về phía tôi làm cho bao nhiêu hình ảnh thơ mộng lơ lững trên đầu tôi vỡ tan thành từng mảnh, cuốn tôi trở về thực tại đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng, đầy nghi hoặc của em.
-Cẩn thận khoảng cách đấy!
Lam Ngọc trầm giọng khi giờ đây mặt của tôi và mặt em chỉ cách nhau chừng 1 gang tay.
Do lúc nãy quá say đắm trong mùi hương lily nên tôi đã nhích gần đến Lam Ngọc lúc nào không hay, đến khi phát hiện ra thì tôi đã sít sát vào em quá rồi. Sát đến nỗi tôi có thể cảm nhận được từng hơi ấm tỏa ra từ cơ thể Lam Ngọc.
Thấy mình quá càn rỡ tôi vội nhích ra ngay, chờ đợi sự giận dữ của Lam Ngọc trút lên mình.
Nhưng chờ mãi chẳng thấy một dấu hiệu gì chứng tỏ Lam Ngọc đang chuẩn bị “làm thịt” tôi cả. Em vẫn bình thường như chưa hề xảy ra chuyện gì, có vẻ như Lam Ngọc chẳng để tâm đến sự đụng chạm của tôi lúc nãy.
Thi thoảng em lại khẽ vén những lọn tóc mai bị những cơn gió lạnh hững hờ cuốn bay phấp phới lên vành tai rồi đung đưa đôi chân theo giai điệu bài hát Jingle bell được phát từ siêu thị LotteMart ngay sau lưng.
-Nhìn nãy giờ đủ chưa?
Lam Ngọc bỗng dưng mở lời nhưng mắt vẫn hướng về phía đám con gái trước mặt như thể có mắt ở hai bên trán vậy.
-À ơ…x…xin lỗi! Tại hôm nay nhìn Ngọc lạ quá!
-Lạ ở chỗ nào? – Em quay mặt lại nhìn tôi, lấy tay vò vò trên hai gò má mủm mỉm của mình – Mặt Ngọc bị dính gì à?
-Đâu có!
-Vậy sao lạ?
Trước ánh mắt lạnh băng và thái độ cương quyết của Lam Ngọc, tôi không thể nào trụ vững quá 5 giây được. Khi bị em hỏi dồn, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài nói huỵt tẹt ra những suy nghĩ trong đầu mình:
-Thì hôm nay Ngọc ăn mặc thế này…
-Thế này là thế nào?
-Đẹp…quá, nhìn khác mọi thường!
Tôi lí nhí trong cổ họng rồi cúi mặt đi chỗ khác. Đồ rằng mặt tôi giờ này còn nóng hơn cái lò sưởi nữa.
Biết sao được, trước mặt những cô gái sắc xảo, xinh đẹp thế kia thì tôi ít khi nào có thể dấu được chuyện gì lắm. Một là tôi tự khai ra hai là bị họ nhìn thấu tim, kiểu nào cũng chẳng thoát được, khổ gì đâu!
Lam Ngọc sao khi nghe tôi nói những lời đó trên mặt em bỗng hiện lên một màu gạch cua đặc trưng. Đôi bàn tay em bắt đầu đan vào nhau lộ rõ vẻ bối rối. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lam Ngọc như vậy. Và tôi cũng đã phát hiện ra một điều rằng, con gái dù có lạnh lùng, cương quyết đến đâu thì cũng là con gái, họ vẫn biết mắc cỡ đấy chứ!
Nhưng sau câu nói đó thì tôi và em chẳng biết nói gì với nhau cả. Đôi bên cứ ấp úng, ngượng ngùng làm cho không khí trở nên căng thẳng lạ.
Mãi đến một lúc sau đó khi tôi trở nên bình tĩnh hơn thì mới dám mở lời trò chuyện với em:
-Mà Ngọc cũng tham gia hội của thằng Toàn hả?
Chắc có lẽ tôi hỏi thừa nhưng em cũng khẽ cười trả lời:
-Buổi tối không có gì làm đi chơi cho vui thôi!
Và đó cũng là câu nói cuối cùng trong cuộc trò chuyện giữa tôi và Lam Ngọc bởi vì thằng Toàn đã bắt đầu hô hào tập trung tất cả các thành viên lại khi thấy mọi người đã có mặt đầy đủ.
Trong số 20 thành viên có mặt trong hội của thằng Toàn, ngoài những nhỏ bình dân ra cũng có một số thành phần cốt cán trong ban cán sự lớp như bé Phương tân cán sự môn văn, Lam Ngọc lớp trưởng và đặc biệt còn có nhỏ Thu lớp phó lao động nữa. Đa số là con gái ham vui, nghe mùi đi chơi là lật đật đăng ký ngay.
Nhưng tôi cũng phải phục sự hào phóng của thằng Toàn nữa. Dẫn 17 đứa con gái đi theo thì xác định đến quán nào sạch quán đó. Ấy thế mà nó vẫn niềm nở nêu ra hàng loạt địa điểm ăn để bọn con gái lựa chọn. Theo như tôi biết thì những địa điểm đó không phải là những quán cốc bình dân ngoài lề đường đâu, những nơi nó nêu ra bao gồm cả một số nhà hàng đắt tiền nữa đấy, thiệt bái phục!
Sau khi bàn qua tính lại thì cả đám cũng chọn được một quán ăn có thể gọi là ứng ý nhất. Nhưng quán ăn đó không nằm trong danh sách mà thằng Toàn đưa ra, nó xuất phát từ một cô bé đá từng làm việc tại đó lâu năm.
Không ai khác hơn đó chính là bé Phương siêu dễ thương và quán ăn mà em đề nghị chính là quán Alice nằm ngay sau trường của chúng tôi học.
Quán Alice theo tôi nhận xét thì đó là quán được nhất rồi, đồ ăn ở đó bán rất rẻ nhưng lại rất ngon, cách phục vụ của nhân viên tại đó thì khỏi chê, rất lịch sự và hiếu khách. Đó là lí do vì sao khi Ngọc Phương vừa đề nghị đến quán Alice là tôi bỏ ngay một phiếu tán thành luôn không cần phải suy nghĩ. Ngay sau đó các nườm còn lại cũng đồng ý theo vì có lẽ đã ăn ở quán đó ít nhất một lần nên mới đồng loạt bỏ phiếu như thế.
Địa điểm đã được chốt chặn, bây giờ là phần chuẩn bị phương tiện di chuyển đến đó.
Theo như thằng Toàn phân tích thì cả nhóm có 20 đứa và 15 chiếc xe đạp, trong đó có 1 chiếc xe đạp điện của Lam Ngọc. Mà quán Alice có diện tích sân tương đối nhỏ nên phải hạn chế càng nhiều xe càng tốt.
Gửi bớt xe là cách duy nhất để giảm số lượng xe vào lúc này. Theo đó nhóm tôi sẽ gửi 5 chiếc xe đạp dư thừa vào bãi giữ xe ở gần siêu thị. 20 người sẽ đạp trên 10 chiếc xe đạp còn lại theo đội hình 2 người 1 xe.
Như thế vừa giảm được số lượng xe lại vừa có thể tạo nên một không khí noel vui vẻ khi không một ai phải đạp xe một cách cô đơn, lẻ loi cả vì bây giờ ai cũng có cặp hết rồi còn gì 2 người 1 xe mà. Đúng là tại dàn xếp của thằng Toàn này lên bậc thánh rồi, ghê thật!
Nhưng Lam Ngọc lại không tán thành với việc gửi xe đó, bởi lẽ:
-Nè, tôi chạy xe đạp điện mà, cũng phải gửi sao?
-Uầy, bà phải cùng vui với mọi người một chút chứ!
Toàn phởn lều bều làm Lam Ngọc càng thắc mắc. Em khoanh hai tay trước ngực mà nhíu mày:
-Cùng vui thế nào?
-Thì bà thấy đấy, ở đây ai cũng đi xe đạp hết có mình bà đi xe đạp điện, chẳng lẽ bà đi trước bỏ tụi tui lại sao?
-Hừm, vậy nên tôi phải giữ xe à?
-Đều đó là lẽ dĩ nhiên!
Lam Ngọc bỗng nhìn một lượt hết những gương mặt trong nhóm rồi nhoẽn miệng:
-Vậy ai sẽ chở tôi?
Câu hỏi tưởng chừng như chỉ cần một cái giơ tay tình nguyện thôi thì sẽ được giải quyết ngay tốc xoẹt thế mà chả có nhỏ nào dám làm điều đó. Lại còn đùng đẩy nhau nữa chứ. Nhỏ này đùng sang nhỏ kia, nhỏ kia đùng sang nhỏ nọ, mặt mày nhỏ nào nhỏ nấy đều xanh như tàu lá chuối, ví rằng Lam Ngọc là hàng cấm chỉ cần chất em lên xe thôi là bị quy vào tội tử hình vậy, nhìn buồn cười tợn!
Thế rồi đến lượt thằng Khanh khờ bị đùng đẩy trách nhiệm, nhưng nó đã có một bình phong vô cùng lợi hại:
-Tui chở Linh Kiều rồi, không chở bà Ngọc được đâu!
-Ồ…ồ…ồ!
Nó vừa dứt câu thì cả đám đều đồng thanh ồ lên um cả một siêu thị nhưng rồi chẳng mấy chốc sau tất cả lại quay về vấn để hiện tại mà tìm cách thoái thác.
Và lần này nạn nhân chính là thằng Toàn phởn:
-Nè, Toàn chở Lam Ngọc đi đi! Chủ xị mà!
Toàn phởn nghe hung tin liền xua tay chối ngay:
-Đâu được! Tui cũng bận mà!
-Bận gì?
-Ừ thì…
Nửa chừng nó gãi đầu ấp úng làm cho mấy nhỏ con gái càng đổ thao nước trách nhiệm lên đầu của nó nhiều hơn. Vậy mà nó vẫn không ướt bởi vì nó cũng đã tìm được bình phong cho mình:
-A…tui bận chở Ngọc Phương rồi! Không thể chở Lam Ngọc được! – Rồi nó đá mắt với Ngọc Phương – Phải không Phương?
-Um, phải! Lúc nãy Toàn chở mình đến đây nên mình muốn nhờ Toàn chở nốt!
Vốn được mọi người yêu quí nên khi bé Phương vừa mở miệng ra, chẳng ai đùng đẩy bất cứ thứ gì vào thằng Toàn nữa. Nhưng thật không may rằng, nạn nhân tiếp theo đó chính là tôi.
Thứ nhất, tôi đi một mình, không chở ai, không vướng bận bất cứ thứ gì. Thứ hai, theo như tụi nó nhận xét thì tôi là người thân với Lam ngọc nhất, tiếp xúc nhiều với Lam Ngọc nhất và là người duy nhất nói chuyện với Lam Ngọc mà không bị em đay nghiến.
Vậy nên:
-Ông chở lớp trưởng đi nha!
Bọn nó khoái chí đùng tất cả trách nhiệm lên đầu tôi rồi co giò đạp xe 1 mạch cứ y như rằng ở lại chút nào là bị tôi bắt thay thế ngay vậy.
Thiệt tình là từ đó đến giờ tôi mới thấy con gái lại sợ con gái đến thế. Suy cho cùng thì Lam Ngọc chỉ làm tròn trách nhiệm của mình thôi. Đôi lúc em còn bao che cho học sinh lớp mình nữa mà. Như lúc nãy đấy rõ ràng là những học sinh không đồng phục của lớp tôi rất nhiều, hầu như nhỏ nào cũng không đeo huy hiệu đoàn khi đi học, ấy thế mà có đứa nào bị trừ hạnh kiểm đâu. Vậy mà giờ đây khi Lam Ngọc cần người chở nhỏ nào nhỏ nấy đều cố lảng tránh, thiệt là bất bình quá mà!
Nhưng cái ý nghĩ đó nhanh chóng bị cuốn theo những cơn gió mùa đông lạnh lẽo, xuyên qua những con đường tấp nập xe cộ nối đuôi nhau theo ánh nhìn xa xăm của Lam Ngọc.
Trước khoảng sân bao la đông nít người qua lại của siêu thị đêm giáng sinh, thật không khó để nhận ra em trong màu áo vàng tươi đặc trưng của hoa mai ngày Tết.
Có lẽ vì em đang đứng gần tôi nhưng cũng có lẽ ở nơi em toát ra một thứ gì đó rất cuốn hút khiến tôi không thể nào rời mắt được, xinh đáo để!
Nhưng rồi cái sự nhìn lén của tôi cuối cùng bị Lam Ngọc phát hiện. Em quay sang tôi với cặp mắt hình viên đạn:
-Đã đi được chưa? Hay còn muốn ngắm nữa?
Giật thót bởi câu nói nửa úp nửa mở của Lam Ngọc, tôi chẳng biết nói gì hơn ngoài một câu trả lời cộc lốc:
-Ờ, đi!
Lam Ngọc thở phì, lắc đầu nhìn tôi rồi nhanh nhẹn leo lên xe thoăn thắc như một chú sóc.
Suốt quảng đường từ siêu thị Lotte đến cổng sau trường học khoảng gần hai cây số, tôi và Lam Ngọc cứ lặng thin mỗi người đều làm công việc riêng của mình. Tôi thì gồng người đạp xe hòng bắt kịp đám thằng Toàn, còn em cứ nhìn xa xăm ở đâu đó, hai tay khoanh trước ngực để giữ ấm khỏi những cơn gió lạnh đang tung từng luồng hàn khí rít qua thân thể hai đứa tôi.
Cũng nhờ có nhưng cơn gió đó, tôi mới có cớ bắt chuyện với Lam Ngọc:
-Ngọc có cảm thấy lạnh không?
-Hơi hơi! – Em nói với giọng run run.
-Sao lúc nãy không mang theo áo ấm?
-Chỉ có áo khoác mỏng để che nắng thôi, không có áo ấm!
Câu trả lời của em khiến tôi hết sức ngạc nhiên bởi phàm là con gái thì sẽ có rất nhiều loại áo mới đúng, làm gì có việc chỉ có mỗi áo khoác thôi chứ.
Thế nên tôi quyết định hỏi sâu hơn:
-Vậy từ đó giờ Ngọc không ra ngoài trời lạnh lần nào à?
-Không! Vì để thực hiện lời hứa cứ hễ thời gian rảnh là Ngọc đi học võ, mà học võ rồi mồ hôi ra nhiều, nóng nực cần áo ấm để làm gì chứ?
Dù biết Lam Ngọc chỉ cố giải thích cho lí do mình không có áo ấm nhưng tôi không thể nào tránh khỏi cảm giác áy náy, hổ thẹn được. Em nói rằng em thực hiện lời hứa, đi học võ, chẳng phải đó là lời hứa của em với tôi năm xưa hay sao. Hứa rằng em sẽ có võ giống tôi, em sẽ mạnh mẽ, kiên cường và không bao giờ khóc.
Dường như nhìn thấu được tâm can của tôi (không biết là lần thứ mấy rồi) Lam Ngọc bỗng trầm giọng như thể không còn là giọng của em nữa:
-Thắm thoát đã 10 năm trôi qua rồi Phong nhi?
-Ừ…ừm, nhanh thật!
-Lời khi xưa Ngọc đã hoàn thành rồi, còn Phong chắc không bao giờ hoàn thành được phải không?
Từng lời nói của Lam Ngọc tựa như những con dao ghim sâu vào trong tim tôi đau đến tê tái. Lúc đó tôi chỉ ậm ừ, chẳng biết nói gì hơn. Trong lòng tôi giờ này đang rối như tơ vò, làm sao có thể đáp lời em được.
Khi xưa thơ bé tôi đã hứa rằng sẽ lấy em làm vợ khi hai đứa gặp lại. Nào đâu chưa đến 10 năm thì tôi đã quên đi lời hứa đó rồi, thậm chí còn quên luôn cả em nữa chữ. Nếu như không có mùi nước hoa đó thì không biết đến chừng nào tôi mới có thể nhớ ra em được đây.
Mà lí do để tôi quên nhanh như thế là vì lúc trước tôi chỉ xem nhưng lời hứa đó chỉ là nhưng lời giao kèo của con nít với nhau mà thôi. Chúng sẽ mau chóng tan biến như những viên kẹo bạc hà tôi thường ăn lúc nhỏ.
Thế mà Lam Ngọc lại xem nó như mục đích sống của mình. Em luôn luôn phấn đấu để đạt được nó như một lời thề non hẹn biển của một đôi trái gái sắp chia lìa nhau.
Không thể hoàn toàn trách Lam Ngọc được, chỉ vì tôi quá vô tâm xem lời hứa tựa như những chiếc lông có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào. Còn Lam Ngọc thì tất nhiên rất coi trọng những lời hứa đó rồi, nếu không thì em sẽ không bao giờ chịu đựng những vất vả, thử thách đó để được như hôm nay đâu.
Lương tâm cắn rứt đã trở thành động lực để tôi mở miệng hối lỗi trước Lam Ngọc một cách đầy chân thành:
-Phong xin lỗi! Giá như Phong nhận ra được Ngọc sớm hơn thì mọi chuyện sẽ không tiến triển đến ngày hôm nay đâu!
Nghe xong lời trần tình của tôi, em chỉ phì cười rồi đáp lời:
-Nếu có giá như thì chưa chắc mọi chuyện sẽ diễn ra như lời hứa đâu Phong à!
-Vì sao?
-Vì tình cảm của con người xuất phát từ trong trái tim, không xuất phát từ những lời hứa! Bây giờ nếu Phong thực hiện lời hứa thì Phong có cam tâm không?
Quá bất ngờ vì câu hỏi của em, lại một lần nữa tôi chìm vào khoảng lặng tột cùng.
Đúng tình cảm phải xuất phát từ trong tim. Nhưng tôi cũng cảm nhận được vẻ như Lam Ngọc đang trách móc tôi đã thay đổi, đã không còn là Phong ngày xưa nữa và quan trọng nhất là em đang ám chỉ rằng trong trái tim tôi chưa bao giờ có hình bóng của em.
Rồi đột nhiên Lam Ngọc cười lớn, vỗ vai tôi bồm bộp:
-Thôi đừng khẩn trương như thế! Nãy giờ Ngọc chỉ đùa một tý thôi mà!
-Ơ, đùa…?
-Ừ chỉ là đùa thôi! Ai mà để tâm đến lời hứa trẻ con đấy chứ!
-À, ừ! Chắc vậy rồi!
Kể từ lúc đó tôi cũng nhận ra một điểm yếu của Lam Ngọc là em diễn rất dở. Có vẻ một người ngay thẳng, trung thực như Lam Ngọc thì khái niệm kịch đối với em cứ như mặt trời với mặt trăng vậy, không bao giờ có thể kết hợp với nhau được.
Bởi vì trong cái vỗ vai của Lam Ngọc, tôi đã cảm nhận được ít nhìu sự bối rối trong đó. Và ngay trong giọng nói của em cũng ẩn chứa những giọt lệ u sầu khiến nó cứ run lên, nhão thành từng tiếng ngọng nghệu đặc trưng của người đang khóc.
Có lẽ em đã cố kìm nén rất nhiều mới nói được những câu bông đùa như vậy…
Chẳng bao lâu chúng tôi cũng đến nơi. Tụi thằng Toàn thì đã ổn định chỗ ngồi trong quán tự lúc nào rồi chỉ chờ chúng tôi đến cho đủ danh sách thôi.
Xét thấy mọi người đã có mặt đông đủ, nó bắt đầu trưng cầu dân ý:
-Mọi người muốn ăn món gì nào?
Lập tức, một loạt các món ăn được đưa ra với đủ loại hương vị từ các nườm sành ăn cho đến các cô nghiệp dư nhìn menu mà góp vui cho thêm phần inh ỏi.
Sau một hồi trưng cầu chẳng tìm được món nào nhất trí, thằng Toàn liền chuyển thành chế độ độc tài tự đưa ra món ăn cho cả nhóm:
-Ở đây có 20 người chia ra 5 người ăn một nồi lẩu đi! Vậy kêu 4 nồi lẩu hải sản nhe? Có ai ý kiến gì không?
Phần vì nó là chủ xị cầm tiền, phần vì nó gọi món ăn quá hợp lí nên chẳng đứa nào tranh cãi về món ăn nữa cả. Thằng Toàn đúng là chuyên gia ăn chơi thứ thiệt, chuyện gì về ăn chơi nó đều có thể quán xuyến được, độ này mà mai một nó làm quản trị kinh đoanh là số dzách luôn nè, ghê thật!
Chừng nửa tiếng sau, 4 nồi lẩu nghi ngút khói đã được bày trước mặt chúng tôi nhìn gợi miệng không thể nào tả được. Cứ mỗi lần thấy bọt nước lèo nổ bong bóc trong nồi lẩu là tôi chẳng thế nào kìm được nước bọt cứ ứa ra đầy miệng. Cảm tưởng như chỉ cần tôi vừa mở miệng ra thôi thì nước bọt sẽ trào ra ngập cả quán vậy, ngon kinh hồn!
-Kính thưa quí vị và các bạn. Tôi Nguyễn Nhật Toàn với tư cách là chủ xị của hội FA 10A4 xin tuyên bố khai mạc buổi party đêm noel năm nay…
Chẳng để chúng tôi phải chờ đợi lâu, thằng Toàn đã đứng lên dõng dạc khai mạc buổi tiệc với sự hô hào nhiệt tình bọn con gái lẫn cả bọn con trai chúng tôi.
Theo như phân chia lúc nãy là một nồi 5 người. Tôi, thằng Toàn, Khanh khờ, Lam Ngọc, bé Phương dùng chung một nồi lẩu.
Quả thật là bé Phương chọn quán này không sai chút nào, nước lẩu chua chua, ngọt ngọt ngon đáo để. Đã thế còn có thể xin bún thêm miễn phí nữa. Thảo nào quán này hôm nay lại đông như thế. Chúng tôi mà không đến sớm thì chắc đã không còn chỗ ngồi rồi. Hôm nay quán đông nườn nượp, chậc nít người, còn một số đang nấng ná ở ngoài không chịu đi nữa. Dường như đang chờ một nhóm nào đó vừa ăn xong là bọn họ lao vào liền vậy, tội ghê!
-Chẹp, bé Phương là số 1 luôn!
Thằng Toàn vừa chép miệng vừa tấm tắc khen bé Phương.
-Sao lại khen mình?
-Chọn quán ngon như thế mà, kiểu này kêu thêm một nồi lẩu nữa vẫn còn thèm đó!
-Hi, có gì đâu mà! Mọi người vui là được rồi!
Bé Phương vẫn vậy, lúc nào cũng nghĩ cho mọi người hết. Thảo nào tất cả con gái trong lớp đều yêu thích bé Phương đến thế. Đi đâu cũng rũ em theo, riết dần bé Phương cứ như là biểu tưởng của lớp 10A4 vậy. Đương nhiên là biểu tượng hòa bình của 10A4 rồi, còn biểu tượng địa ngục chẳng ai có thể so bì với Lam Ngọc được cả.
Mà nhắc đến Lam Ngọc thì nãy giờ mới để ý, em có vẻ trầm, chỉ lo ăn phần của mình ít khi tham gia nói chuyện chung cùng với mọi người lắm. Tôi biết tính em lạnh lùng, nghiêm nghị nhưng một khi đã tham gia vào nhóm rồi thì phải nhập gia tuy tục chứ, đâu có lững lưng như thế được.
-Lam Ngọc này, tích cực hoạt động với mọi người đi!
Tôi xoay qua em nói nhỏ.
-Không quen, Ngọc không thích đông người!
-Đăng kí vào hội rồi thì phải cùng vui chứ?
-Lúc đầu Toàn bảo mình đăng kí đi chơi, cứ tưởng là ít người nên Ngọc cũng đăng kí cho vui! Ai ngờ đâu đông người thế này, không thích!
Như để miêu tả thêm cảm nghĩ của mình, Lam Ngọc nhìn một lượt đám con gái xung quanh rồi nhăn mũi lắc đầu.
Với lí lẽ như thế thì tôi đành chào thua. Ai chứ cô bé Ngọc này cứng đầu lắm. Đã bao lần tôi khuyên em như thế này, thế kia trong lớp mà em có bao giờ chịu sửa đổi đâu. Nên mặc nhiên tôi cứ để em làm theo ý thích của mình. Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!
Thưởng thức nồi lẩu chừng được mươi phút sau thì thằng Khanh khờ lại làm một động tác hết sức quen thuộc mà tôi đã thấy nó làm nhiều lần vào những bữa tiệc trước đó. Đó là thò tay xuống dưới bàn, lôi lên một chai nước ngọt có màu đục đục kèm theo là một khuôn mặt gian xảo không thể nào tả được. Mỗi lần như thế là cái mặt của tôi lại nhăn lên, giật bặc bặc theo những sợi gân bởi lẽ đó chính là rượu.
Lần nào cũng vậy, cứ hễ có tiệc tùng là có mặt nó mà hễ có mặt nó là có nhậu nhẹt. Và lúc nào cũng lấy lí do: “Tiệc tùng mà không có rựu bia thì còn gì là tiệc tùng?” Nên chả đứa nào có thể từ chối được cả.
Nhưng hôm nay đột nhiên nó giảm số lượng người nhậu nhẹt xuống hẳn. Chắc có lẽ do thấy đông người quá, phần vì toàn là con gái nên nó cũng ngại phải năn nỉ từng đứa uống theo kiểu bắt ép nên qui mô nhậu nhẹt chỉ được khoanh vùng trong bàn của tôi mà thôi!
Nhưng kế hoạch này đã sớm bị Lam Ngọc phản đối:
-Không được! Tôi không uống rượu đâu!
-Thôi nào bà Ngọc! Noel mà xõa đi!
-Không, tôi không thích!
Em vẫn lắc đầu ngoày ngoạy từ chối uống rượu cho đến khi tôi mở miệng thuyết phục:
-Ngọc này, lâu lâu mới có một lần mà! Cứ vui chơi đi!
-Không được là không được!
-Sao lại không được?
-Vì…
Em đột nhiên nhỏ giọng làm tôi phải ghé sát tai để thu âm thanh tốt hơn:
-Sao nào nói đi!
-Vì…Ngọc không biết uống rượu!
Lời trần tình nho nhỏ của Lam Ngọc đã khiến tôi suýt phì cười vì độ ngây ngô của em của em trong chuyện nhậu nhẹt. Quả thật Lam Ngọc chưa bao giờ nhậu. Vào tiệc sinh nhật 4 tháng trước của Hoàng Mai em chỉ nhấp môi một ly rồi từ đó cự tuyệt không uống nữa. Ấy là lúc đông người. Còn giờ đây khi quy mô đã được thu nhỏ xuống còn 5 người thì tần suất uống rượu đương nhiên sẽ tăng gấp nhiều lần rồi. Đó là điều Lam Ngọc e sợ từ nãy đến giờ, buồn cười ghê!
-Thôi không sao, nếu như uống nguyên ly không được thì uống nửa ly được không?
Tôi kề tai hỏi khẽ Lam Ngọc.
-Ừm, chắc là được, để xem sao!
Và thế là Lam Ngọc cũng đã đồng ý tham gia vào tiệc nhậu của riêng bàn tôi. Hình thức rượu sẽ được phân chia như thế này. Thằng Khanh và thằng Toàn do đô mạnh nên uống nguyên ly. Lam Ngọc, bé Phương sẽ uống nửa ly vì là con gái. À còn tôi nữa, chúng nó sợ tôi nhậu say rồi quậy lung tung nên chỉ cho tôi uống nửa thôi.
Cuộc nhậu bắt đầu…
Vẫn y như lúc trước, từng ly rượu được chuyền xoay vòng theo thứ tự kim đồng hồ đến mỗi người trong nhóm. Đến lượt người nào sắc mặt người đó cứ gọi là nhăn như khỉ cắn ớt. Cũng không hẳn là hầu hết đâu chỉ có bé Phương với Lam Ngọc là biểu hiện như thế thôi. Còn hai thằng ôn Toàn phởn với Khanh khờ thì uống như cái máy vậy. Chỉ có mình tôi là trung lập uống không quá nhanh, cũng không quá chậm.
Còn mấy nường ở bàn khác tuy không uống nhưng được cái miệng khích tướng rất hiểm độc. Như lúc bé Phương vừa uống xong ly rượu bọn nó đã la ó lên rằng bé Phương chừa long đền (còn một lớp rượu mỏng dưới đáy ly) rồi bắt em phải uống lại nữa chứ. Nếu không có thằng Toàn gỡ rối thì chắc em đã uống thật!
Bữa tiệc tối noel cứ trôi hết món này đến món khác. Khi thì ngập tràn mùi than khói với món thịt xiên nướng. Khi thì ngào ngạt mùi thơm với món hủ tiếu xào thịt bò. Chung quy thì tối hôm nay thằng Toàn đã giữ lời hứa của mình, cho chúng tôi ăn nhậu tới bến mà không kêu ca một lời nào cả.
Tôi biết 20 người, trừ tôi và bé Phương ra thì còn 18 người, mỗi người đóng 50 nghìn, tổng cộng lại là 900 nghìn. Số tiền đó sẽ không bao giờ đủ cho từng này món chúng tôi ăn nào là lẩu hải sản, thịt xiên nướng, hủ tiếu xào thịt bò…mỗi món lại kêu đến 4-5 phần. Riêng lẩu hải sản 130 nghìn một nồi, 4 nồi đã ngốn hết 520 nghìn chứ chẳng chơi.
Bình sinh ra tôi rất ghét mấy thằng nhà giàu làm phách nhưng thằng Toàn là một dạng khác. Nó rất hòa đồng với mọi người, đặc biệt với khiếu hài hước bẩm sinh của mình thì tôi chắc chắn đến hơn 50% những thành viên nữ trong lớp đã bị đổ đốn trước nó rồi, sát gái thứ thiệt là đây!
Đến khoảng 10h đêm, đường phố đã bắt đầu thưa người qua lại. Những ánh đèn pha mỏi mệt đang tìm nơi nghỉ ngơi sau cuộc vui vô bờ bến. Những bàn tay cũng đã rệu rã không còn nắm chặt nhau trong đêm noel nữa.
Giờ này là lúc mọi người trở về mái ấm của mình để được thưởng thức đêm noel trọn vẹn trong không khí gia đình. Còn không thì chắc đã tập trung ở nhà thờ để làm lễ hết rồi. Cảm tưởng rằng noel chỉ bắt đầu sau 10h đêm vậy, một không khí lạnh lẽo, tĩnh mịt trên đường phố. Nó có thể làm cho bất cứ ai lạc quan nhất cũng phải man mác buồn về một thứ gì đó không xác định.
10h cũng là lúc nhóm tôi chia tay nhau sau cuộc vui hả hê đầy tiếng cười. Và tôi chắc một điều rằng nếu chưa hết bình rượu mà thằng Khanh mang theo thì có chết tụi nó cũng chẳng đòi về.
Khanh khờ, Toàn phởn xem ra vẫn còn tỉnh táo lắm, bé Phương thì hơi ngà ngà một chút nhưng còn đi lại bình thường được. Duy chỉ có Lam Ngọc là bước chân hơi liêu xiêu, mặt mày đã đỏ gây như quả dâu vào mùa, xem ra đã hơi thắm rượu rồi.
Bất chợt Lam Ngọc bụm miệng, lao đến bên chiếc thùng rác nôn ra từng đợt từng đợt trông đến phát sợ.
Thấy thế, bọn con gái liền chạy đến kê dép dìu em ngồi xuống xoa dầu, bắt gió hệt như đang bị trúng gió vậy.
Tôi lúc đó cũng lo cho Lam Ngọc lắm, nhưng vì em là con gái nên tôi không tiện chăm sóc, chỉ biết đứng ngoài cùng thằng Toàn và thằng Khanh quan sát tình bình qua cử chỉ của tụi con gái mà thôi.
Chừng một lúc sau, tụi con gái dìu Lam Ngọc đến chỗ tôi nét mặt có vẻ hoang man lắm:
-Tại ông đó Toàn, tự dưng ép Lam Ngọc uống quá làm gì?
-Ẹc, ai mà biết Lam Ngọc uống kém thế đâu.
Xét thấy nét mặt tội nghiệp của thằng Toàn, bọn con gái chẳng biết làm gì hơn ngoài lắc đầu chịu trận rồi nhăn nhó mặt:
-Bây giờ ai chở Lam Ngọc về đi, tụi này chẳng ai biết nhà của Lam Ngọc cả.
-Bọn tôi cũng đâu ai biết nhà đâu! – Khanh khờ nhún vai.
Chợt bé Phương nhìn tôi reo lên:
-À phải rồi, có Phong biết nhà Lam Ngọc này!
-Ẹc, Phương cũng biết mà! – Tôi hốt hoảng.
-Nhưng Phương không có xe! Phong giúp Lam Ngọc một lần này đi!
Quả thật, lúc trước khi hỏi bé Phương số điện thoại nhà Lam Ngọc, em đã cho tôi luôn cả địa chỉ nhà. Ngay cái hôm tôi ở công viên đợi điện thoại, nếu như Lam Ngọc không hồi âm lại cho tôi thì chắc tôi đã đến nhà của em theo địa chỉ để kiếm rồi.
Giờ đây khi nhìn những ánh mắt hi vọng của tụi con gái lẫn đám con trai trông về phía tôi. Làm sao có thể từ chối được đây, khổ gì đâu!
Nhà Lam Ngọc nằm ở đường Hàm Nghi gần Bến Nhà Rồng thuộc quận 4 cách quán alice khoảng 6km. Thường thì với khoảng 20 phút đi bằng xe đạp thì tôi đã có thể đi đến đó rồi nhưng Lam Ngọc bây giờ đang say vật vờ thế thì thì làm sao có thể chở em đi đàng hoàng được.
Công việc đầu tiên mà tôi phải thực hiện đó là cố gắng đèo em trở về chỗ giữ xe ban đầu mà chúng tôi đã gửi. Nghe thì dễ nhưng đến lúc làm mới khó.
Lam Ngọc dường như đã say khước rồi, không còn tự chủ được bản thân nữa, thi thoảng em lại ngã người qua bên trái, rồi lại ngã qua bên phải làm tôi chẳng thể nào đạp nhanh được.
Nghĩ cũng lạ, lúc rời bàn tiệc em vẫn còn rất tỉnh táo thế mà vừa ra đến trước cửa quán sắc mặt của em đã thay đổi hẳn, nhìn cứ như là quả dâu tây bị chích thuốc để ép chín đỏ vậy.
Nhưng sau khi ngẫm nghĩ một lúc lâu, tôi mới để ý đến một chi tiết vô cùng quan trọng. Đó là khi kết thúc bữa tiệc nhậu, Lam Ngọc có bảo khát nước, ngặc cái là trà đá trên bàn đã bị uống hết rồi, chỉ còn 1 ly pepsi đơn độc thôi.
Thế là chẳng nói chẳng rằng, Lam Ngọc liền cầm ly pepsi đó lên nốc một hơi hết sạch chẳng còn một giọt. Tôi tin chắc rằng đó là nguyên nhân dẫn đến lí do say khước của em.
Bởi lẽ trong nước ngọt có các bọt khí CO2, khi vào cơ thể nó giúp bao tử hấp thụ thực phẩm nhanh hơn. Vì lẽ đó khi trong người có rượu rồi, uống thêm nước ngọt vào sẽ làm rượu nhanh hấp thụ vào cơ thể hơn, con người sẽ dễ say hơn lúc thường. Đó chính là lí do làm Lam Ngọc say mèm như bây giờ. Khổ gì đâu!
Lặn lội vất vả, trèo đèo lội suối, vượt thác xuống ghềnh, cuối cùng tôi cũng đã đưa Lam Ngọc về đến chỗ giữ xe an toàn.
Tạm thời để chiếc xe đạp của mình ở gần đó. Tôi khoác vai dìu Lam Ngọc vào bãi giữ xe tìm xe của em. Vừa vào đến bãi thì đã bắt gặp ngay ánh mắt xỉa xói của bà chủ bãi. Trông cách nhìn của bả thì cứ y như rằng tôi và Lam Ngọc là một cặp ăn chơi đàn đúm, vũ trường sàn nhảy mới về vậy, nhìn chả có thiện cảm tẹo nào.
Lúc sau tôi cũng loay hoay với chiếc đạp điện của em ra khỏi cổng. Nhưng giờ đây tôi lại đối mặt với một thử thách mới, đó là chở Lam Ngọc về nhà bằng xe gì.
Tôi đang có hai xe, một là chiếc xe đạp cà tàn của tôi, hai là chiếc xe đạp điện của Lam Ngọc.
Nếu như tôi chở em về bằng chiếc xe cà tàn của mình, tôi có thể về nhà sớm, nằm đắp mền mở quạt ủ ấm trong đêm noel giá lạnh. Thế thì chiếc xe đạp điện của Lam Ngọc phải giữ ở chỗ nào đây, người ta đâu có cho giữ qua đêm.
Còn nếu tôi miễn cưỡng chở Lam Ngọc đi bằng chiếc xe đạp điện của em thì tôi sẽ phải gửi tạm xe của mình vào bãi, chở em về nhà rồi lội bộ 5km đến bãi giữ xe để lấy xe. Như thế sẽ cực cho tôi hơn rất nhiều nhưng đổi lại Lam Ngọc sẽ không phải lặn lội đường xa đến lấy xe nữa.
Cuối cùng tôi cũng lựa chọn phương án tối ưu nhất cho cả em và tôi đó là phương án thứ 2.
Xét cho cùng Lam Ngọc là con gái, tôi cũng không nỡ để em phải đi bộ để lấy xe vào ngày hôm sau. Vả lại nếu tôi chọn phương án 1, tôi cũng phải chạy xe đạp của em về nhà. Chi bằng tôi cứ dùng xe của em chở em về trước, rồi tôi cuốc bộ về sau cũng được. Dù gì đêm noel năm nay tôi cũng rảnh mà, về nhà cũng chỉ có một mình thôi, cứ thế mà làm!
Tuy là đi xe đạp điện nhưng tôi cũng chẳng thể đi nhanh hơn xe đạp thường là bao. Lam Ngọc đang say khước có thể rớt khỏi xe bất cứ lúc nào. Vả lại đây cũng là lần đầu tôi chạy xe đạp điện. Cảm giác như đang lái một chiếc xe tay ga thực thụ vậy, vừa phiêu lại vừa sợ!
Nhưng nói Lam Ngọc say khước không nhận biết được chuyện gì thì mọi người đã hoàn toàn sai lầm rồi. Lam Ngọc tuy say đấy nhưng vẫn còn đủ ý thức để biết được chuyện gì đang xảy ra với mình.
Và chuyện tôi đèo em về nhà đương nhiên em cũng ngờ ngợ ra được.
-Xe của Phong đâu rồi!
Em nói với một chất giọng nhừa nhựa như những gã bợm nhậu thực thụ.
-Xe Phong gửi ở bãi xe rồi, chốc về lấy sau!
-Phong về bằng xe gì?
-Đi bộ giảm eo!
Nghe tôi nói, em liền nghiêm giọng:
-Không được đâu, đêm khuya rồi còn đi bộ nữa!
-Hề gì đâu, đàn ông con trai mà!
-Như thế thì phiền Phong quá!
-Không phiền, không phiền! Ngọc cứ ngồi yên, kẻo té bây giờ!
Có lẽ vì ngại để tôi vừa chạy xe vừa vịnh mình như thế nên Lam Ngọc lại thỏ thẻ:
-Phong không cần phải giữ Ngọc đâu!
-Không giữ lỡ té thì sao?
-Không té đâu mà, cứ yên tâm mà lái đi!
Nghe thế tôi cũng chẳng làm trái ý em làm gì, bắt đầu nhích ga để tăng tốc bù lại chặng đường lề mề từ nãy đến giờ.
Nhưng cái cách Lam Ngọc giữ thăng bằng trên xe mới khiến tôi hốt hoảng. Đó là một cách vừa quen lại vừa lạ. Quen vì Hoàng Mai đã thực hiện cách đó với tồi cả chục lần rồi, lạ vì đây là lần đầu tiên Lam Ngọc thực hiện cách này đối với tôi.
Ngay cái lúc tôi vừa nhích ga thì em đã vòng tay ôm hông tôi sát rạt như thể nếu buông tôi một giây nào thì em sẽ bị rớt khỏi xe ngay vậy. Vì tuy Lam Ngọc còn tỉnh nhưng thực ra là em đang say, những biểu hiện vừa rồi chỉ là hồi quan phản chiếu Lam Ngọc giúp tôi có thể lái xe dễ dàng hơn thôi. Khi Lam Ngọc đã ôm tôi cứng ngắc, em lại trở về trạng thái ban đầu của mình đó là…say bét nhè.
Thi thoảng em lại nấc lên từng cơn như những gã sâu rượu. Cứ mỗi lần như thế, cơ thể em lại càng ép sát vào tôi hơn. Những lúc đó tôi cả người tôi nóng bừng chỉ muốn nổ tung vào khoảng không như những cây pháo hoa đã châm ngòi chỉ chựt chờ mồi lửa bén đến gốc mà thôi.
Tôi không thể phù nhận được rằng Lam Ngọc rất duyên dáng. Nét đẹp của em không phụ thuộc vào gương mặt ưu tư với hai gò má mủm mỉm mà chỉ phụ thuộc vào vóc dáng cao ráo với thân hình nảy nở do nhiều năm luyện võ đem lại.
Cũng giống như những người học võ khác, tay của em tuy có hơi thô và ráp do phải đánh đấm suốt ngày nhưng không vì thế mà nó mất đi vẻ nữ tính như bao người con gái khác. Có lẽ em đã phải chăm sóc nó rất nhiều với những loại kem dưỡng da nên mới được mịn màng như thế. Điều đó có thể cho thấy vì lời hứa năm xưa mà em phải hi sinh đi 1 phần con gái trong mình như thế nào, buồn thật!
Thoắc cái cũng đã đến nhà của Lam Ngọc. Ấn tượng đầu tiên của tôi về ngôi nhà của em là một ngôi nhà 2 tầng màu trắng có kiến trúc rất hiện đại. Mặc dù nhìn không được rõ lắm nhưng hình như có một kiến trúc nhỏ hình mái vòm ở bên phải ngôi nhà, trông như một căn phòng riêng vậy, nhìn ngộ lắm!
Dìu Lam Ngọc đến gần cánh cổng, tôi nhấn chuông để nhờ người nhà ra đón em.
Chừng chốc lát sau có một người phụ nữ trung niên lật đật ra mở cổng. Dường như phát hiện người con gái tôi đang dìu là Lam Ngọc nên người phụ nữ đó liền vội vàng mở cổng ngay:
-Ôi trời, cô Ngọc bị sao vậy?
-Dạ bọn con mở tiệc noel! Nên có uống rượu chút đỉnh ạ!
Tôi lí nhí trong họng như thể mọi chuyện xảy ra với Lam Ngọc là do tôi mà ra vậy.
Nghe tôi nói, người phụ nữ đó chỉ thở hắc ra rồi nhẹ giọng:
-Thôi được rồi, để dì dìu Lam Ngọc cho, con dắt xe vào sân nhà giúp dì đi.
Đến đây nhiệm vụ của tôi có thể nói là hoàn thành rồi, chẳng còn lí do gì để tôi phải ở đây nữa nên sau khi đẩy xe vào sân xong tôi cũng xin phép người phụ nữa đó (có lẽ là dì vú của Lam Ngọc) ra về.
Chắc dì vú của em không nhận ra tôi là ai đâu, đã 10 năm trôi qua rồi cơ mà, riêng tôi khi vừa gặp người phụ nữ đó thì tôi đã nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi. Vẫn khuôn mặt phúc hậu với giọng nói pha lẫn một chút miền Trung, thật không thể tin được dì ấy đã làm ở nhà Lam Ngọc 10 năm rồi, chưa kể khoảng thời gian trước đó tôi chưa gặp dì. Chắc giờ dì cũng đã quá 50. Mặc dù tôi không biết Lam Ngọc đối với dì ra sao nhưng tôi biết chắc dì vẫn còn thương yêu em lắm, qua nét mặt lo lắm của dì là tôi có thể cảm nhận được ngay.
Người ta thường nói thức đêm mới biết đêm dài, đằng này tôi chẳng những thức mà còn cuốc bộ vào ban đêm nữa. Đồng hồ giờ này đã điểm đến con số 11 rồi, tức là đã 11h đêm. Ở miền quê cứ khoảng vào tối là đã có thể thấy những ánh sao rải rác khắp nơi trên bầu trời. Còn ở thành phố, khó lắm mới có thể ngắm sao một cách trọn vẹn thế bởi lẽ những ánh sao đó đã bị những ánh đèn đường, đèn pha, đèn rọi lấn át đi hết ánh sáng, chỉ khi nào những ánh đèn đó tắt đi thì những ngôi sao mới dám thoát khỏi chỗ ẩn nấp của mình mà tỏa sáng trong đêm để rồi mai lại vụt tắt theo ánh mặt trời thức dậy.
Ngoài đường, những con phố đã lưa thưa người qua lại, chỉ có những quán ăn nằm dọc tuyến đường Tôn Đản là còn nếu lại những thực khách ham vui mà thôi. Còn những tín đồ thiên chúa như Hoàng Mai chắc giờ đã yên vị trong nhà thờ làm “lễ vọng” đêm noel rồi.
Theo lịch thì ngày lễ noel được cử hành chính thức vào ngày 25 tháng 12 nhưng thường thì người ta đã mừng từ tối ngày 24 tháng 12 rồi. Lễ chính thức ngày 25 được gọi là “lễ chính ngày”, còn lễ đêm 24 gọi là “lễ vọng” và thường thu hút nhiều người tham dự hơn.
Nhưng cũng lắm những khi tôi bắt gặp một số đôi tình nhân đang âu yếm nhau trên những băng ghế đá dọc đường đi. Và cứ mỗi lần thế tôi lại bị họ xỉa xói với những tia nhìn khó chịu pha lẫn một chút bực bội như thể bạn đang liếm láp cây cà lem mà có một người cứ nhìn bạn chăm chăm vậy, bực gì đâu!
Thực ra thì tôi cũng muốn một lần được thưởng thức không khí noel trong nhà thờ lắm chứ. Nhưng ngặc nỗi tôi có biết đọc kinh gì đâu, lỡ người ta đọc kinh mà mình cứ im rú rú như gà mắc thun thì thế nào cũng bị phát hiện thôi. Tới chừng đó lợi bất cập hại, nguy hiểm vô cùng.
Nhưng khi đi ngang nhà thờ Xóm Chiếu thấy những đứa trẻ đang nô đùa ở bên ngoài cùng với đó là rất nhiều người đứng trước cửa nhà thờ tham gia làm lễ thì tôi cũng đã tự tin hơn một chút rồi. Do là lúc nãy tôi cứ tưởng làm lễ là phải vào nhà thờ ngồi đọc kinh nên hơi nhát, giờ thì khác rồi, xem ra tôi có thể vào nhà thờ tham quan không khí làm lễ giáng sinh mà không bị người ta phát hiện ngoài đạo, sướng!
Bước vào nhà thờ, Toà tháp chuông cao lêu nghêu trước cửa là điểm làm tôi chú ý nhất. Vừa đi tôi vừa đảo mắt ngắm nhìn mọi cảnh vật xung quanh với một vẻ thích thú không gì có thể bì được. Cứ như hai lúa lần đầu tiên lên thành phố vậy, nhìn lạ lẫm vô cùng!
Theo như tôi biết Nhà thờ Xóm Chiếu là một nhà thờ thú vị có từ thời Notre Dame Basilica. Xung quanh nhà thờ là các bức tượng, miếu, nhà nguyện, làm cho nhà thờ trở thành một nơi dừng chân lý tưởng cho mọi nhu cầu tinh thần về Thiên Chúa Giáo. Giáo dân tập trung ở đây hàng ngày vào 4h45 sáng và 5h30 chiều, và 6 lần vào ngày chủ nhật, riêng “lễ vọng” đêm 24/12 này được nhà thờ tổ chức rất long trọng và có rất nhiều giáo dân đến dự.
Đang loay hoay tìm cách chen chân vào bên trong nhà thờ thì giọng một cô gái phát ra từ sau lưng tôi:
-À, bạn gì ơi! Mua socola ủng hộ nhà thờ nhé?
Tôi quay lại theo phản xạ và cũng giật thót người theo phản xạ khi người con gái đó chính là Lan. Nàng đang mời tôi mua socola?
-L..L..Lan hả?
Tôi trố mắt kinh ngạc chẳng biết nói thế nào. Và Lan cũng kinh ngạc chẳng kém gì tôi:
-Phong? Sao Phong lại đến đây?
-À! Phong đến nhà thờ để tham quan chút ấy mà!
-Tham quan?
-Ừ, tại từ đó giờ chưa ăn noel ở nhà thờ lần nào, nên hề hề…
Tôi gãi đầu cười ngang che đi nỗi vui mừng tột độ của mình khi không thể nào ngờ được mình lại gặp Lan ở một chỗ như thế này. Có câu hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, đây có phải là do tôi và Lan có duyên không hay đây chỉ là một sự tình cờ nghìn năm có một. Nhưng dù có là gì đi chẳng nữa thì gặp nàng ở đây quả là một điều quá may mắn đối với tôi rồi.
Cùng nàng ngồi trên băng ghế đá đặt trước sân nhà thờ. Trong lòng tôi thấp thỏm biết bao nhiêu cảm xúc khó tả tựa như những ngọn nến cháy lung linh trên những cây cột hàng rào xung quanh nhà thờ.
Bọn trẻ vẫn vui đùa hồn nhiên trước sân cứ như mua noel này là để dành riêng cho cho bọn nó tụ tập chơi đùa vậy. Thú thật tôi cũng muốn hóa nhỏ để được vui đùa cùng chúng lắm. Như thế tôi mới có thể nhìn trộm Lan qua những lần dắt bóng chạy ngang qua nàng. Bởi một điều hết sức buồn cười, nếu là con gái khác thì tôi thích nói chuyện trực tiếp hơn, nhưng riêng đối với Lan, tôi chỉ thích ngắm nhìn nàng từ xa mà thôi.
Đã nhiều lần tôi nói rằng Lan có đến hai tính cách. Một là tính cách trẻ con, hoạt bát, tự do. Hai là tính cách lạnh lùng, sắc xảo, khép kín. Tôi biết khi ở gần tôi Lan không bao giờ bộc lộ tính cách thứ nhất của mình ra như lúc mới quen cả. Dường như kể từ lúc tôi quen với Hoàng Mai, Lan đã tự bảo vệ mình bằng tính cách thứ hai thông minh và sắc xảo. Chỉ những khi tôi không có mặt thì Lan mới trở về tính cách thật của mình mà thôi. Và đó là lí do vì sao tôi thích lén nhìn nàng như vậy.
-Nè, nhìn ra xa cho đỡ mỏi mắt đi! Nhìn gần mãi bị cận đó!
Lần nào cũng vậy, cứ hễ tôi nhìn lén là lại bị nàng bắt gặp. Những lần đó nếu như trước đây tôi có thể đã bị nàng tọng cho một quả vào bụng hoặc tệ hơn là cù lét tra khảo rồi. Nhưng lần này chỉ là một lời nhắc khéo đầy sắc xảo từ một cô gái đã mất đi vẻ hoạt bát khi xưa mà thôi.
-Lan ở nhà thờ làm gì vậy?
Tôi buột miệng hỏi nàng để cả hai không chìm vào khoảng lặng quá lâu.
-Lan đến để giúp nhà thờ bán socola đó!
-Bộ Lan hay đến nhà thờ này lắm sao?
-Ừ, ngày thường thì cứ mỗi tuần chủ nhật Lan lại đến đây!
Rồi đột nhiên Lan đặt giỏ socola lên trước mặt tôi niềm nở:
-Hay là Phong mua một thanh nhé! Không nhiều tiền đâu, chủ yếu là để lấy danh sách cầu phúc thôi!
-Là sao?
-Những ai mua socola sẽ được Lan ghi tên lại, sau khi bán hết mình sẽ được cho Cha sứ cầu phúc cho họ!
Nhìn những thanh socola ngon lành được bọc giấy bạc nằm yên vị trong chiếc giỏ may của Lan như mời gọi, tôi không thể nào kìm lại cảm giác thèm thuồng của mình trước sự cám dỗ đầy uy lực đó được.
Giá như đó là những thanh socola được bày bán trong những cửa hàng bánh kẹo thì tôi có thể cưỡng lại nó rồi. Đằng này do chính tay của Lan làm (chắc 100 phần công lực luôn), lại còn là món tôi khoái nhất nữa chứ. Cho nên tôi đã gục ngay từ lần gặp đầu tiên và không thể nào không mua giúp nàng được.
-Bán cho Phong 10 thanh socola đi!
Tôi định mua số lượng lớn để giúp nàng mau bán hết hàng cũng vừa để ăn dần trong đêm đông nhưng Lan đã nhanh chóng dập tắt dự định đó:
-Không được đâu, mỗi người chỉ mua một thanh thôi!
-Ơ tiếc vậy! Phong còn định mua hết nữa cơ!
-Không được, socola này bán ra là để cầu phúc cho người có duyên mà!
-Chậc! Vậy lấy cho Phong một thanh! – Tôi chép miệng tiếc rẻ số socola còn đầy vun trong giỏ – Mà từ nãy giờ Lan đã bán cho ai chưa?
-Vẫn chưa, Phong là người đầu tiên mua đó! – Rồi nàng rút trong người ra một cuốn sổ nhỏ – Phong ghi tên mình vào trong cuốn sổ này đi!
Theo chỉ dẫn của Lan, tôi cầm bút ghi tên của mình vào cuốn sổ. Nhưng có một điều lạ là trong danh sách người mua socola đã có một người tên Dương Ngọc Lan được ghi trước đó rồi, sao Lan lại bảo tôi là người đầu tiên được.
Thắc mắc tôi liền hỏi Lan ngay và được nàng tươi cười giải đáp:
-Tên của Lan đó!
-Ủa, chẳng phải Lan tên là Lanna hả?
-Đó là tên do ba Lan đặt trong khai sinh! Còn tên này do bên nội Lan đặt để dễ gọi trong gia đình ấy mà!
Ôi, Dương Ngọc Lan! Cái tên nghe kiêu sa, mĩ miều quá. Tên bình thường đã đẹp, tên tiếng Việt còn đẹp gấp trăm lần. Nghe nó cứ tựa tựa nữ tướng Hoa Mộc Lan thời xưa ấy nhỉ?
-Vậy từ nay Phong gọi Lan bằng Ngọc Lan luôn nha?
-Ừa, sau này cứ gọi thế! Nhưng đừng cho ai biết đấy!
Nàng nở nụ cười tươi rói tựa như ánh ban mai trong đêm lạnh đáp lời tôi.
Cảm giác được gọi tên riêng của một người nào đó rất đặc biệt các bạn ạ. Nó không giống như cảm giác ta gọi tên của những thằng bạn trong lớp, cũng không giống như những biệt danh mà ta hay dùng để gọi những đứa bạn thân. Nó tựa như lời hẹn ước giữa hai người với nhau rằng chỉ có mình mình mới biết tên bạn, chỉ có mình bạn mới biết tên tôi và chỉ có hai chúng ta mới biết tên của nhau thôi, lãng mạn gì đâu!
Ngồi chơi với tôi một hồi Ngọc Lan bắt đầu nhấc mình khỏi băng ghế đá toang rời khổi chỗ ngồi. Thấy thế tôi ngạc nhiên:
-Lan đi đâu vậy?
-Lan phải đi bán hết số socola này trước 12h! Phong cứ ngồi đó ngắm cảnh đi! Xong việc Lan sẽ trở lại!
Chẳng để tôi kịp gọi với, Ngọc Lan đã nhanh chân chạy ra trước cổng chào mời từng người đi ngang cũng như đi vào nhà thờ làm lễ.
Giờ tôi mới để ý Ngọc Lan đang mặc một bộ váy noel đỏ ói y hệt như những cô nàng teen ngoại quốc mà tôi đã từng gặp ở khu nước ngoài gần Bến Nhà Rồng. Nhưng ở nàng lại có một số điểm khác so với bọn họ.
Nếu như nhìn vào những nàng teen nước ngoài tôi chỉ thấy ở họ toát ra một không khí hào nhoáng của noel phương Tây mà thôi. Tuy nhiên đối với Ngọc Lan, tôi có thể cảm nhận được đồng thời cả 2 dòng máu đang chảy trong người nàng. Một dòng máu cổ kín, mộc mạc tràn đầy màu sắc dân tộc và một dòng máu thanh cao, phóng khoáng nhưng rất quý phái đậm chất phương Tây, yêu quá đi!
Càng về đêm, tiết trời càng chuyển lạnh! Những hạt sương bé tí đã bắt đầu rơi lất phất trên những ngọn đèn đường soi rõ từng hạt rơi phủ xuống những đôi vai mỏi mệt, những mái đầu lật lừ mong mỏi một tiếng chuông nhà thờ đêm noel được vang lên.
Tôi tự nhận mình là người chịu lạnh giỏi nhưng cũng đã cảm thấy hơi tê người vì đã thắm sương hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.
Nửa tiếng đồng hồ cũng là ngần ấy thời gian Ngọc Lan đứng bán socola trước cổng nhà thờ. Tôi biết Ngọc Lan có thể chịu được lạnh do quen với khí hậu phương Tây nhưng điều mà tôi lo sợ nhất đó chính là những giọt mồ hồi lấm tấm trên gương mặt thon gọn, thanh tú của nàng.
Từ nãy đến giờ nàng đã mời chào không biết bao nhiêu người, thế mà chỉ được chừng có 10 người mua socola mà thôi. Ngồi trên bằng ghế đá nhưng lòng tôi nóng như lửa đốt. Phần vì thấy tội cho nàng, phần vì thấy uổng công nàng đã bỏ ra làm những thanh socola ngon như thế mà không ai thèm đá động vào.
Nét mặt lạc quan, hồ hởi của Lan đã tan biến đi theo những hạt sương rơi lả chả trên mặt đất. Thay vào đó là một điệu buồn pha lẫn một chút thất vọng phảng phất trên nét mặt ưu tư mỗi khi nàng lau đi những giọt mồ hôi đang hững hờ bám trên trán như thể đó là địa bàn riêng của bọn chúng vậy, tội gì đâu!
Bỗg dưng Lan bước loạng choạng va phải một người đi đường khiến cho giỏ socola rớt vương vãi trên mặt đất. Người đó sau khi va phải Lan liền bỏ đi một mạch để lại một mình nàng lọ mọ với đống socola đang bày biện lung tung trên đường. Thậm chí còn có vài người cố tình nhặt những thanh socola đó đút vào túi quần rồi lưng lững bỏ đi chẳng nói câu nào, đó chẳng phải là hôi của hay sao chứ?
Nhưng người làm tôi ngạc nhiên nhất đó là Ngọc Lan, Nhớ không nhầm thì nàng không bị cận, viễn cũng không, mù thì càng không phải. Vậy tại sao nàng lại dùng tay mò mẫm dưới đất để tìm những thanh socola y như người khiếm thị thế kia?
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng không thể ngồi yên nhìn Ngọc Lan nhặt nhạnh từng thanh socola ngoài đường như thế được. Nàng đang mặc váy nên việc cuối xuống nhặt socola là điều bất tiện vô cùng. Chưa kể những cặp mắt nham nhở từ những thằng mặt ngựa ăn chơi lêu lỏng đang chiếu những tia nhìn thèm muốn vào Ngọc Lan mỗi khi nàng ngồi xuống nhặt socola.
Nhanh như cắt tôi liền chạy đến đỡ nàng đến băng ghế đá ngay:
-Lan bị sao vậy?
-Không biết nữa! Tự dưng mọi thứ mờ đi làm Lan không nhìn thấy đường nên va phải người khác!
-Sao giống như lúc diễn văn nghệ vậy?
-Lan không rõ! Vài tuần là nó lại tái phát 1 lần!
-Thế thì nghiêm trọng đấy! Lên bệnh viện khám đi!
-Không sao đâu! Dạo này Lan ăn hơi ít nên bị xuống máu ấy mà!
Nói rồi Lan lại đứng lên vẻ như muốn đến chỗ những thanh socola để nhặt tiếp. Nhưng với hiện trạng bây giờ thì làm sao tôi có thể để nàng làm những việc nặng nhọc đó như thế được.
Lúc nãy nàng chỉ mới ngồi xuống thôi thì đã có chục cặp mắt tâm tia, dòm ngó. Nếu nàng còn tiếp tục nữa thì chuyện gì đã xảy ra đây? Có lần trong lúc nàng bán socola đã có một số thằng đến tán tỉnh, gợi chuyện làm nàng rất khó xử
Điều đó càng làm tôi muốn giúp Lan bán socola hơn và đó là lí do vì sao tôi níu tay nàng lại:
-Để Phong giúp một tay cho!
-Phiền Phong quá, Lan tự bán được mà, không nặng nhọc gì!
-Nhìn thấy Lan bán socola một mình bị người ta dòm ngó thế này Phong lo lắm!
Từng câu nói được tôi thốt ra một cách tự nhiên không tự chủ khiến cho hai gò má của Lan thoáng ửng hồng trong đêm đông se lạnh. Chẳng biết tôi có đang hoang tưởng hay không khi thấy Lan khẽ cười với tôi bằng nụ cười đã làm trái tim tôi loạn nhịp ngay lần đầu gặp nàng 4 tháng trước. Lúc đó tôi đã đá trái banh trúng đầu nàng và được nàng tặng lại một cú đạp lộn cổ xuống ao dù rằng nàng đã mỉm cười với tôi vài phút trước.
Lúc đầu tôi cũng chẳng biết Lan đỏ mặt về việc gì nhưng khi nghiệm lại câu nói của mình lúc nãy, tôi mới ngờ ngợ ra rằng ý nghĩa sâu hàm của nó quá nhạy cảm. Đó cứ như một lời nhắc nhở của một cậu con trai đối với người con gái mình yêu thương, cái mà người ta gọi nôm na là ghen!
Thấy tôi có vẻ ngờ nghệch, Lan nheo mắt cười tùm tỉm:
-Thôi được rồi! Nếu vậy thì Lan phải đứng bán chung với Phong!
-Ơ, là sao!
-Thì Phong cứ chào hàng mọi người! Lan tình nguyện làm cục mồi dẫn khách cho!
Câu nói bông đùa của nàng làm cả hai bật cười khanh khách xóa tan đi những ngượng ngùn, những bức tường vô hình ngăn cách chúng tôi bấy lâu nay. Đã gần 1 tháng rồi chúng tôi mới nói chuyện với nhau lâu đến vậy. Còn nhớ thời gian trước, nếu như không phải đi cùng với Hoàng Mai thì bài vở chống chất khiến tôi không thể nào tiếp chuyện với Lan quá 5 phút được, hầu như khi vừa tiếp chuyện với nàng là sẽ có một việc gì đó lôi kéo tôi rời khỏi nàng ngay.
Giờ đây mặc dù trong đầu tôi liên tục nhắc nhở mình không nên quá gần gũi với Ngọc Lan mà quên đi bạn gái của mình là Hoàng Mai nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị nhấc bổng lên rồi cho vào một góc trong tim tôi tựa như những thanh socola tôi đang nhặt vào giỏ của Lan.
Đã nhiều lần lí trí cứ khiến tôi phải xa cách Ngọc Lan. Ngay lúc đó trái tim lại kéo tôi lại gần nàng hơn, như thế chẳng phải trái tim đã chiếc thắng lí trí rồi sao? Người ta thường nói hãy làm theo lời trái tim mách bảo, vậy tôi đã làm đúng hay sai?
Nhưng dù là đúng hay sai thì tôi cũng đã hứa sẽ giúp nàng rồi, tôi không thể nào thất hứa được. Trong cuộc đời tôi đã thất hứa rất nhiều lần, tôi không muốn mình phải trở thành kẻ thất hứa một lần nào nữa. Một Lam Ngọc lạnh lùng đã quá đủ rồi! Tôi sẽ không bao giờ để Lam Ngọc thứ hai xuất hiện đâu!
Sau khi nhặt nhạnh, lau chùi từng thanh socola bị đánh rớt, tổng cộng lại vẫn còn 30 thanh chưa được bán. Chắc chắn đấy sẽ là một đêm dài đối với tôi nhưng tôi cũng biết rằng mình không cô đơn, vẫn có một cô gái mặc váy noel tình nguyện song hành cùng tôi. Đây ắc hẳn là cô gái mà ông già noel đã sai xuống trần giúp đỡ tôi rồi, hạnh phúc ghê!
Theo như đã sắp xếp với Ngọc Lan, tôi phụ trách phần cầm giỏ với đưa hàng, còn nàng lo phần mời gọi với giao tiếp. Đó vốn là thế mạnh của con gái mà, cho nên phải phát huy tối đa, vả lại Ngọc Lan có ngoại hình rất ưa nhìn, cộng với đôi mắt xanh dương óng ánh của nàng thì ai có thể cưỡng lại được chứ, tôi còn chết mê đây mà!
Kế hoạch cứ thế phát huy mặc cho ngoài trời sương đã rơi dày hơn tên những ngọn đèn đường. Những dãi ruy băng được treo từ đỉnh tháp chuông nhà thờ xuống cổng càng trở nên lấp lánh hơn khi những hạt sương phủ lên chúng tựa nhưng những lớp kim sa màu bạc sáng lên qua ánh đèn dây chớp tắt liên hồi.
Mới lúc đầu tôi và Lan đứng bán, chẳng ai thèm để mắt đến chúng tôi cả. Dần về sau khi người ta đã phát hiện ra cô gái noel đứng đằng sau tôi có vẻ đẹp tuyệt vời thì ngay lập tức số lượng người mua tăng vọt đáng kể. Lúc trước khi Lan đứng bán một mình, số lượng người ghé qua cũng nhiều đấy nhưng chủ yếu là đi ngang để chiêm ngưỡng nhan sắc của Ngọc Lan thôi.
Còn bây giờ khi tôi đã đứng án ngữ trước mặt nàng, ai muốn xem phải lại gần mà muốn lại gần phải mua socola. Cứ thế từng thanh socola được bán đi trong sự hồ hởi của tôi và Lan. Một thanh rồi hai thanh, số lượng socola cứ vơi dần đi theo từng phút. Cuốn sổ ghi chép tên người mua cũng đã dày đặc chữ hơn. Tay Lan cứ phải gọi là thoăn thoắt ghi như cái máy mới kịp được tốc độ người mua như thế.
Chẳng mấy chốc sau số socola ấy cũng đã được bán sạch sành sanh chẳng còn một thỏi. Trong lòng tôi vừa cảm thấy vui mà cũng vừa cảm thấy buồn. Vui vì cuối cùng mình cũng đã giúp được Ngọc Lan bán hết socola. Buồn vì đây là những thanh socola ban phúc, thế mà người ta chỉ mua vì muốn ngắm nàng, như thể chẳng phải là sai mục đích rồi sao.
Có lẽ nàng cũng cùng tâm trạng với tôi nên sắc mặt đã lộ rõ vẻ thất vọng. Nàng cầm cuốn sổ tên trên tay mà thở dài:
-Mình có nên trao cuốn sổ này lại cho Cha không?
-Lan cứ trao đi! Dù gì họ cũng đã mua, coi như có một chút lòng thành rồi!
-Ừm, vậy Phong đợi ở đây chút nhé!
Nói rồi nàng quay bước chạy vào phía trong nhà thờ hệt như những bước chạy nàng thường dùng mỗi lần học võ trước đây. Chiếc nón noel cũng đung đưa lên xuống theo nhịp chạy của nàng làm cho dáng chạy ấy khắc sâu vào trong tâm trí của tôi, sâu hơn bao giờ hết!
Bất giác tôi lại nhớ đến những kỉ niệm dạy võ cho nàng trước đây. Vì muốn tăng cường thể lực cho Ngọc Lan nên tôi đã bắt nàng phải chạy vòng công viên mỗi lần kết thúc buổi tập.
Lúc đó tôi đã nghe Ngọc Lan nói rằng nàng thường tập chạy bộ hồi còn ở Pháp nên tôi đã tự tin cho nàng chạy đến 2-3 vòng quanh công viên coi như thử lực trước
Những buổi đầu Ngọc Lan tỏ ra rất xuất sắc, luôn luôn hoàn thành vòng chạy sớm hơn thời gian dự định khiến tôi rất hài lòng.
Nhưng những buổi sau, đặc biệt là từ lúc tôi hứa đến nhà nàng dạy võ mỗi ngày thì những bước chạy của Lan dường như chậm dần theo từng buổi. Thời gian hoàn thành vòng chạy không còn nhanh như lúc trước nữa, có vẻ như nàng đang ỷ lại việc tôi đến nhà nàng dạy võ thường xuyên nên không cần tập nhiều thì phải?
Thực ra thì không phải đâu mọi người ạ! Lan không phải là tuýp người lười biếng trong học tập và thể thao như tôi nghĩ lúc đó. Sở dĩ nàng chạy chậm dần theo thời gian là vì trong những lần chạy trước đó nàng đã sở ý làm trật chân nên không thể chạy nhanh như mọi thường được.
Hơn thế nữa, nàng sợ rằng nếu như nói ra nguyên do này tôi sẽ cho nàng tạm nghỉ một thời gian nên đã giấu nhẹm bất chấp đau đớn dồn dầp trên mỗi bước chạy của mình.
Và nếu như tôi không sốt sắng đi tìm nàng vì thấy quá thời gian dự định thì chắc còn lâu tôi mới phát hiện ra chuyện Ngọc Lan bị trật chân và đang ngồi kìm nén cơn đau ở một băng ghế đá trong công viên.
Lần đó báo hại tôi ngày nào cũng phải mang chai thuốc trật đả của cha tôi sang nhà Ngọc Lan để nắn khớp cho nàng mau lành.
Những lần như thế nàng chỉ cười khì rồi nói giả lả:
-Biết có dịch vụ nắn khớp như vầy thì Lan khỏi nén đau rồi!
Câu nói bông đùa của nàng lúc đó thoáng làm trái tim tôi nghẹn ngào trong hơi thở hổn hễn của những rung động đầu đời tuổi mới lớn, thật là thơ mộng làm sao!
-Nè, làm gì mà mơ mộng ghê vậy! Lớn rồi ông già noel không cho quà đâu!
Đang suy nghĩ xa xăm thì Lan bỗng từ đằng sau vỗ vai tôi làm cho biết bao nhiêu nơ ron thần kinh giật bắn lên hệt như những cây pháo bông được châm ngồi nổ đì đoàn trên trời. Chỉ khác một điều là sau khi bị Lan hù phát thì tôi suýt la toáng lên mà tẩu hỏa nhập ma tại chỗ. Nếu tôi mà không có thần kinh thép thì chắc phải nhập viện lúc đó rồi.
-Lan nộp danh sách chưa?
Nàng ngồi xuống cạnh tôi, nhún vai trả lời:
-Nộp rồi, thôi thì cứ để cho chúa phán xét họ xem có được ban phúc không đã. Đến lúc đó ai thật lòng, ai giả dối sẽ biết hết thôi!
-Ừ, có lý đấy! – Tôi bật ngón cái lên gật gù – Mà bây giờ Lan có đi đâu nữa không hay là về nhà?
Nghe tôi hỏi, nàng bỗng thở dài, nét mặt có vẻ chùn xuống một tý rồi nhanh chóng trở về trạng thái vui vẻ như mọi khi để đáp lời tôi:
-Lan muốn ở ngoài một tý! Chốc về!
Lúc đầu tôi cũng chẳng nghi ngờ gì về nét mặt cũng Ngọc Lan nên khi nghe nàng nói thế tôi cũng đinh ninh nàng vẫn còn ham chơi, chưa muốn về nha sớm. Vậy nên tôi cũng tạo điều kiện cho nàng biết thêm văn hóa Việt Nam một tý thông qua việc ăn khuya:
-Nè, Lan đói không, mình đi ăn khuya đi!
-Ăn khuya hả? Ở đâu?
-Ngay sát chỗ nhà thờ luôn nè!
-Ừa được đó! Lan đói nãy giờ rồi, đi liền đi!
Lan vẫn vậy, chẳng ngại ngùng những việc tôi cho là tế nhị của con gái. Vì thế có đôi lúc tôi lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nang vì lối sống tự do, phóng khoáng này của nàng. Nhưng chung quy lại thì tôi vẫn thích kiểu con gái như vậy, không gò bó, không khuôn mẫu, luôn luôn hướng ngoại, vui vẻ với mọi người.
Lại bàn về chuyện ăn khuya, ý định của tôi là muốn dẫn nàng đi ăn những món thuần Việt Nam để cho nàng biết Việt Nam có những món ăn ngon đến cỡ nào và cũng là cơ hội để tôi biết thêm về những món ăn vặt của Sài Gòn nữa.
Thú thật thì tuy tôi là dân Sài Gòn chính gốc Triều nhưng vẫn chưa được thưởng thức hết những món ăn chơi ở đây đâu. Một phần là vì tôi chẳng mấy khi ăn ở ngoài đường, phần vì tôi là con trai nên rất ít khi ăn vặt nên suốt từ năm cấp 2 tới giờ tôi chỉ trung thành với món mì phá lấu béo ngậy của mình mà thôi.
Cũng phải nói về nới bán những món ăn chơi này một chút đã. Nếu là dân Sài Gòn thì bạn không thể nào không biết Chợ 200 được.
Chợ 200 là một khu chợ sầm uất, nằm lọt thỏm trong đoạn đường Tôn Thất Thuyết thuộc quận 4. Khu chợ này nổi tiếng là một nơi buôn bán đồ ăn vặt lớn ở Sài Gòn. Chỉ trong một đoạn đường dài hơn 100m thôi đã có hàng chục hàng ăn nằm dọc hai bên đường chỉ rộng khoảng 5m, cảm tưởng như chỉ cần một chiếc xe máy xì lốp hoặc hết xăng là cả đoạn đường đấy sẽ kẹt hàng giờ liền ngay.
Sở dĩ chợ 200 nổi tiếng như vậy không chỉ vì mặt hàng chuyên môn của nó là đồ ăn vặt thôi đâu mà nó còn bán rất ngon và rẻ nữa. Nếu tôi không ngại xa, làm biếng đạp xe đến đây thì chắc ngày nào tôi cũng đến đây xơi một tô phá lấu là ít.
Nhắc đến món phá lấu, tôi lại muốn giới thiệu nó ngay với Ngọc Lan vì đây là món tôi am hiểu tường tận nhất và có nghiên cứu sâu nhất từ trước tới nay trong công trình nghiên cứu món ăn chơi của mình.
Thế nên tôi chẳng ngài ngần gì mà dẫn nàng sang chợ 200 ngay vì khu chợ đó chỉ cách nhà thờ Xóm Chiếu khoảng vài chục mét rẽ phải mà thôi.
Chợ 200 hôm nay phải nói là đông nượp người, chỉ đi bộ thôi thì đã không có đường đi rồi huống chi là những người đi xe máy đang nhích từng chút một trên đoạn đường ở khu chợ sầm uất này.
Dù đông người là thế nhưng nét đẹp của Ngọc Lan không thể nào bị lấn át được. Đôi mắt lẫn khuôn mặt thon mịn của nàng cũng với bộ áo váy noel làm nàng nổi bật hơn tất cả những người xung quanh khiến họ phải ngoái nhìn nàng ít nhất 1 lần mỗi khi đi ngang đến nỗi nàng phải lấy chiếc kính đen đeo vào mắt cho đỡ bị chú ý, thiệt là khổ mà!
Cùng nàng ngồi trong một hàng ăn vặt ở giữa đoạn đường trong khu chợ đường 200, tôi lớn giọng gọi ngay hai tô phá lấu cùng 2 ổ bánh mì một cách hùng hổ. Bởi lẽ đông người thế này mà kêu bé tý thì tới ngày mai cũng chưa đến lượt mình ăn được.
Thấy vẻ thích thú của Ngọc Lan, tôi liền nhướng đôi mày sành đời của mình lên mà dò hỏi nàng ngay:
-Sao, thấy khu chợ này thế nào?
-Hay thật đó! Từ đó giờ Lan mới thấy khu chợ như thế này!
Nàng hồ hởi nhìn ngắm cảnh người tấp nập chiên đồ, nướng thịt bừng bừng lửa xung quanh mà tíu tít cả lên rồi lại cúi gần đến hỏi tôi:
-Mà Phong lúc nãy vừa gọi món gì vậy, nghe lạ quá!
-À, đó là món phá lấu! Món ăn của người Hoa khi xưa đấy! Nó du nhập vào Sài Gòn có lẽ hơn trăm năm rồi!
-Món đó có gì?
-Để xem, có thể là lòng heo, lòng bò có cả tim nữa! Tẩm ngũ vị hương vào chiên vàng rồi luộc mềm với nước dừa, ngon lắm đấy! – Tôi gật gù.
Chẳng để bọn tôi phải đợi lâu, bà chủ quán bưng ra ngay 2 tô phá lấu hừng hựt khói cùng với 2 ổ bánh mì làm tôi phải gọi là thèm nhỏ dãi vì độ quyến rũ của nó, đồ rằng có cho cả núi vàng tôi cũng không đổi nữa, nhìn thèm quá, đang đói nữa chứ!
-Món này ăn thế nào!
Ngọc Lan tròn xoe đôi mắt xanh biếc nhìn tôi.
-À, Lan cứ thưởng thức nó như thưởng thức bánh mì với trứng ốp la vậy! Xé ra chấm nước dùng rồi gắp vài miếng phá lấu bỏ vào mồm, ngon bá cháy con bọ chó luôn!
Làm theo lời tôi, nàng tỉ mỉ xé một miếng bánh mì nhỏ chấm vào nước dùng rồi nhẹ nhàng đưa lên miệng:
-Wow, ngon! – Nàng nhắm tịt mắt réo lên.
-Thấy chưa đã bảo mà! Phong này mà giới thiệu thì chỉ có món ngon thôi!
-Chà, Phong có vẻ sành ăn ghê ta!
-Kinh nghiệm ăn vặt ở Sài gòn đấy mà! – Tôi vuốt căm gật gù.
Rồi nàng cầm ổ bánh mì đưa lên đưa xuống ngắm như chưa từng gặp bao giờ:
-Bánh mì ở Việt Nam cũng ngộ ghê!
-Hửm, ngộ thế nào? – Tôi ngạc nhiên.
-Ở Pháp cũng có bánh mì nữa đấy, nhưng dài hơn rất nhiều, nó gọi là Baguette!
-À, hình như Phong cũng có thấy qua trên TV! Chưa gặp ở ngoài bao giờ!
Nghe tôi nói, Ngọc Lan cười tươi rồi vỗ vai tôi bồm bộp:
-Hề, để mai mốt Lan cho Phong biết mùi vị của nó thế nào!
Sau món bánh mì phá lấu, bọn tôi còn ăn được thêm món bánh trán trộn nữa. Tất nhiên tôi cũng phục cái bụng vô hạn của nàng rồi, tuy ăn nhìu nhưng chả thấy mập bao giờ cả. Dường như phàm là con gái thì mỗi người lại có một bí quyết riêng để làm đẹp, giữ dáng vậy, xinh đáo để!
Nhưng có một điều từ lúc bán socola xong đến giờ tôi vẫn còn thắc mắc. Đó là vì sao nàng không về nhà?
Lúc nãy vì còn sớm nên tôi cứ cho rằng nàng muốn đi đó đây khám phá Sài Gòn nhưng khi ăn khuya xong đồng hồ cũng đã chỉ đến phút thứ 45 của 11h rồi, tức bây giờ đã 11h45. Tôi biết ở Phương Tây người ta thường đón noel cùng gia đình, và tôi càng biết rằng gia đình của nàng cũng không là ngoại lệ. Vậy vì cớ nào chứ?
Tranh thủ lúc nàng gỡ bỏ cặp kính khỏi mặt cho vào túi xách, tôi lân la hỏi ngay:
-Lan này, bây giờ còn chưa về nhà nữa à?
-Ừm, Lan muốn đi chơi chút nữa, còn sớm mà!
-Nói cho Phong biết đi, nhà Lan đã xảy ra chuyện gì à?
-Đâu có gì đâu! Thì noel nên đi chơi thôi!
Thế nhưng trái lại với những lời nói vô tư đó là vẻ buồn bã pha lẫn một chút thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt thon nhỏ, xinh xắn của nàng. Giờ thì tôi chắc chắn một điều rằng nàng đang giấu tôi chuyện gì đó và có thể đó chính là lí do nàng không muốn về nhà.
Vậy nên tôi càng hỏi dồn:
-Lan nói thật cho Phong biết đi! Tại sao giờ này Lan vẫn ở lại đây chứ! Phong tuy mù về văn hóa phương Tây nhưng ít nhất cũng biết được rằng đêm noel là đêm tụ họp gia đình, không thể nào vắng mặt được!
Nghe tôi nói, nàng chỉ thở dài. Hai tay khoanh trước ngực nhìn lên bầu trời như thể đang suy tư chuyện gì đó rồi nhẹ nhàng quay sang tôi trầm giọng:
-Họ bây giờ có ở nhà đâu mà về…
saki kozai - phim Emiri Suzuhara - Jun Aizawa
Chúc các bạn online vui vẻ !