Trở lại chuyện hai chúng mình…à nhầm trở lại chuyện của Ngọc Phương, dạo gần đây nhỏ có vẻ rất lo lắng và lúc nào cũng thấp thỏm lo âu nhất là khi tan trường, nhỏ cứ ngoáy tới ngoáy lui rồi chạy tót đi làm tôi cứ nhớ đến những lần đầu gặp nhau nhỏ cũng phi như bay giống vậy, nhìn cứ y như môn võ công lăng ba vi bộ trong mấy bộ phim kiếm hiệp mà tôi đã từng xem ấy.
Thật ra thì không chỉ mình tôi tò mò về vụ việc này đâu, Hoàng Mai và nhỏ Ngọc cũng thấy khó hiểu lắm, cứ mỗi lần ra về là nhỏ Phương chạy mất hút đi, không kịp để bàn luận chuyện gì cả, làm như đang trốn nợ không bằng vậy, hỏi nhỏ thì cứ ậm ờ không trả lời làm mọi người cũng bó tay chẳng còn biết cách nào hơn ngoài việc cứ mặc nhỏ làm theo ý mình, còn riêng tôi lại được ngắm tuyệt kĩ lăng ba vi bộ mỗi ngày.
Nhưng cũng chẳng có gì đáng nói nếu như không xảy ra sự việc làm chúng tôi cực kì hoang mang và bị dồn ép phải chuyển sang trạng thái cảnh giác cao độ…
Đó là vào buổi trưa thứ 6 sau khi tan học xong tôi, Hoàng Mai và Lam Ngọc lật đật ra quán nước gần trường để tổng hợp thông tin thu được trong thời gian qua cũng như bàn tính kế sách cho bước tiếp theo.
Khi nhắc đến thằng Toàn, tất cả không khỏi rầu não lòng khi mà nó đã mất tích hơn 2 ngày rồi, hoàn toàn không một chút tin tức gì từ nó cả:
-Vậy là Toàn thật sự mất tích rồi…! – Nhỏ Ngọc suy tư
-Uầy, còn thật sự mất tích gì nữa, mất tích hôm bữa giờ rồi mà! – Tôi tặc lưỡi.
-Bắt bẻ tôi đấy à? Hay nhỉ?
-Ơ, hề hề, hông có gì?
-Vậy thì phải làm sao đây! Toàn đang giữ mẫu tóc của ông Trung, không tìm được bạn ấy thì công sức bỏ ra coi như đổ sông đổ biển…! – Mai thở dài.
-Việc đó thì cũng không quan trọng lắm, tụi mình có thể tìm cách khác để lật mặt ông ta được, còn thằng Toàn nếu mà mất tích thật thì mới là gay go.
-Bây giờ cứ tạm thời yên tâm đi, người ta nói sống phải thấy người chết phải thấy xác mà. – Nhỏ Ngọc thản nhiên
-Phụt…! Nói gì nghe ghê thế? – Tôi thản thốt.
-Ý tôi nói là nếu Toàn thực sự bị bọn thằng Nam bắt thì phải có hồi âm từ bọn chúng rồi, nếu như chưa có động tĩnh gì thì đương nhiên Toàn vẫn còn đang ở đâu đó!
-Cũng mong là vậy, à mà mọi người thấy Ngọc Phương mấy ngày nay có gì đó lạ lắm không?
-Um…cũng lạ lắm, tan học là mất hút!
-Nhưng mà hỏi thì bạn ấy cứ lắc đầu, việc này thì bó tay rồi…! – Lam Ngọc thở dài.
Quả như tôi dự đoán, tất cả mọi người đều cảm nhận được Ngọc Phương đang cố ý giấu diếm chuyện gì đó rất hệ trọng, chẳng phải đã thống nhất với nhau là sẽ bàn luận thông tin mình đã thu thập hay sao chứ, mà nhỏ Phương đang giấu chuyện gì mới được…, hệ trọng đến nổi không cho bọn tôi biết luôn hay sao…?
Thế là tất cả đều chìm vào trạng thái vô thần, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng của mình nhưng tuyệt nhiên không ai nói với nhau một lời nào cả, bỡi lẽ những suy nghĩ đó có thể là nhưng suy nghĩ vô căn cứ nên nói ra cũng chẳng giúp được gì nhưng cũng có thể những suy nghĩ đó đều hướng về một kết cục tệ hại, không lường trước được nên không ai dám nói ra sợ sẽ làm tình hình ngày càng tệ.
Tôi là con trai nên tuyệt nhiên…không thể suy nghĩ được gì, thế nên chỉ ngồi ngắm trời, ngắm đất, ngắm mây, ngắm mấy cái ly trên bàn rồi lại tâm tia, trầm trồ nét đẹp tinh khôi của Hoàng Mai, thỉnh thoảng ngắm thêm mấy con kiến đang bò dưới đất nữa, nói chung là cái gì cũng ngắm.
Thế rồi…tôi lại chú ý đến Lam Ngọc bới cái hương nước hoa đặc trưng ấy. Rõ lắm, cái mùi hương này dường như tôi đã gặp từ rất rất lâu rồi, cũng có lẽ vì quá lâu nên tôi không thể nhớ nỗi nữa, dù gì thì trí nhớ của con người cũng có hạn mà.
Nhìn kĩ lại thì Lam Ngọc trông cũng ra dáng lắm, dự là nhỏ còn cao hơn tôi nữa, theo như suy đoán thì đến 1m68, tuy là cao nhưng nhỏ không thon gọn như Lan, lại không lả lướt như Hoàng Mai mà có một vẻ gì đó rất đường hoàng mang đậm chất Lam Ngọc, nhưng cũng có thể tạm gọi là thân hình cân đối, chắc là do học võ.
Ngoài ra, khuôn mặt của nhỏ cũng được liệt vào dàn gái xinh trong danh sách của tôi đấy ít nhất là xếp sau Lan và Hoàng Mai, phải nói là rất bầu bỉnh, nhìn hai má đã muốn véo rồi. Phụt…! Ây dà, hình như hơi phấn khích quá thì phải, cầu mong em nó đừng có đọc phải dòng này của tôi, ôi lạy cụ phù hộ.
Miên man suy nghĩ thế nào, tôi bỗng giật mình phát hiện ra nhỏ Phương đang lấm la lấm lét, ngoái trước ngoái sau ở đường bên kia trông y như là đang trốn hụi vậy. Tò mò muốn biết thực hư chuyện này ra sao nên tôi liền gọi cho Lam Ngọc và Hoàng Mai biết để cùng theo dõi:
-Ê, nhỏ Phương đang ở bên đường kia kìa, theo xem sao?
Phải nói là giờ này trông nét mặt của nhỏ Phương lo lắng đến phát tội, cứ ôm cứng ngắt chiếc cặp mà mặt cắt không còn một giọt máu, rõ là đang có chuyện gì đó kì lạ đang diễn ra với Ngọc Phương mà cả 3 chúng tôi đều không thể hiểu nổi được, có khi nào…
-Ngọc Phương đang bị theo dõi kìa! – Lam Ngọc đột nhiên trầm giọng.
-Gì, đâu…? – Tôi nhìn dáo dác.
-Đó…! Cái thằng thằng mặc áo đen đấy?
Qua sự chỉ dẫn của nhỏ Ngọc, tôi phát hiện ra một tên mặc áo phong đen đang lén lúc rình mò nhỏ Phương từ phía sau. Phải chăng đây là nguyên nhân mà Ngọc Phương cứ thấp tha thấp thỏm lo âu suốt mấy ngày qua, nếu thế thì chỉ cần xửcái tên đó là xong chứ gì, cứ để tôi…
-Này, anh đi đâu vậy? – Mai ngạc nhiên.
-Đi xử thằng đó chứ sao?
-Chưa có gì hết mà, bây giờ tự dưng anh ra đánh sẽ bị người ta phản lại đấy!
-Nhưng mà, uầy…!
-Hoàng Mai nói đúng đấy, cứ yên vị ở đây đi, chừng nào tôi ra hiệu rồi hành động. – Nhỏ Ngọc nhíu mày.
Đành vậy, đa số thắng tiểu số, chưa kể các cô gái thường tính toán những tình huống như thế này chắc chắn hơn nên tôi cũng yên vị nghe theo. Xưa có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà, cũng được…, để xem cái tên đó định làm gì rồi ra tay cũng chưa muộn, đến lúc đó càng có cớ thịt thằng đó cho đã tay.
Còn về phía Ngọc Phương, nhỏ bây giờ phải nói là kinh hoàng tột độ, tay chân cứ líu ríu cả lên, có khi lại vấp vào cục đá suýt té nữa chứ, dường như nhỏ cũng nhận ra sự có mặt của tên áo đen đó rồi nên mới ra nông nỗi thế này đây. Chắc bọn chúng theo dõi Phương để lần cho ra chỗ ở của nhỏ đây mà, không ngờ bọn này cũng ranh ma thật.
Thế rồi có lẽ do không chịu được áp lực nữa, nhỏ Phương lại đáp “Lăng ba vị bộ” mà lao vút đi như tên bắn, tên áo đen sau một hồi bất ngờ cũng vọt lên mà bám theo nhỏ Phương sát nút, thấy tình hình nguy cấp, chúng tôi thấy cũng lật đật đuổi theo tên áo đen đó. Tất cả tạo nên một màn rượt đuổi ngoạn mục ngay trên đường.
Nhỏ Phương phải nói là có những bước chạy nhanh như thỏ, chỉ trong thoáng chốc thôi đã bỏ lại tên áo đen đó một quãng đường khá xa rồi. Còn nhớ trong những buổi tập thể dục của cả lớp ở phần chạy 100m thì không ai khác ngoài nhỏ Phương là đối thủ nặng kí nhất của nhỏ Ngọc, ngay cả đám con trai bọn tôi còn phải há hốc mồm mà kinh ngạc bởi tốc độ chạy khủng khiếp của hai nhỏ này, chỉ một câu thôi, kinh hồn bạc vía…
Thế nhưng sẽ chẳng có gì xảy ra và chúng tôi đành quay về nếu như nhỏ Phương vẫn còn tiếp tục giữ tốc độ khiếp vía như thế, đằng này chả biết vô tình hay cố ý mà một thằng nhóc đi trên đường lại vứt cái chai nước khoáng ngay giữa đường chạy của nhỏ…và thế là chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới…Ngọc Phương giẫm ngay chai nước đó, ngã oạch ra đất, rất may là có cái cặp nhỏ ôm che phần ngực và phần đầu nên cũng không bị thương là bao, có điều…
-Mịa nó, con nhãi này, trốn tao à? – Tên áo đen chụp lấy tay nhỏ lôi dậy.
Không thể kêu cứu, cũng không thể tri hô, nhỏ Phương chỉ còn nước vẫy vùng một cách vô vọng hòng thoát khỏi bàn tay dơ bẩn của tên này.
-Có nói ra chỗ ở của mày không thì bảo?
-………..! – Nhỏ vẫn vùng vẫy, tìm cách gỡ tay tên áo đen ra.
-Cái con này, lì với tao đó à…? – Hắn khóa chặt luôn tay còn lại của nhỏ.
Nhưng các bác biết không, điều làm chúng tôi thấy kinh ngạc nhất không phải là cái tên áo đen đó mà là tội ác đang diễn ra lộ lộ trước mặt như thế mà chẳng có lấy một người nào ra can thiệp cả, tất cả chỉ đứng nhìn rồi ngoảnh đầu quay đi, phải chăng đây là lối sống hiện đại của con người đây sao, có phải đây là cái triệu chứng mà người ta hay gọi là bệnh vô cảm không?
-Đã không muốn nói thì đi về nhà với anh nhé bé con, nhìn ra dáng phết, hề hề, chắc mướt lắm đây…? – Tên áo đen cười đểu, lôi nhỏ Phương đi.
Đồ đểu cán…! Bắt được nhỏ rồi mà còn muốn giở trò sở khanh nữa sao? Lần này đã đủ nhân chứng vật chứng rồi, còn chờ gì mà không thanh trừng vết nhơ của xã hội này chứ, một tên cầm thú như hắn thì không có tư cách làm giang hồ…
-Bốp…! – Tôi lao đến đấm vào mặt hắn một quả đau điếng.
-Thằng mất dạy, chuyện của tao sao mày…
-Bốp…chát…! – Chưa kịp nói hết câu, hắn lại bị tôi tọng thêm một quả vào mặt rồi khuyến mãi thêm một chưởng vào lồng ngực nữa.
-Bà mày, chơi tao à…? – Hắn điên tiết lao đến.
Với mấy món võ chợ bình dân ấy chỉ đủ để bắt nạt người dân thường tay không tất sắt như Ngọc Phương thôi, còn đối với tôi hắn chẳng là gì cả, chỉ làm tôi căm ghét thêm cái bọn lưu manh đầu đường xó chợ hơn mà thôi:
-Chách…bốp… – Tôi đánh bật tay của hắn ra, bồi một đấm vào lồng ngực của hắn.
“Này thì giang với chả hồ…”
-Thụp…thụp…thụp – Tôi bật cơ gân, dấn 3 đấm liền vào bụng hắn.
“Giang hồ như mày chỉ tổ làm mất mặt các tiền bối thôi”
-Phịch…phịch…phịch… – Tôi sử ra ngũ chỉ , xỏ thẳng vào hai bên nách, chấn thủy, và hai bên hông của hắn.
“Xã hội không cần những tên bại hoại như mày…”
-Dừng lại được rồi đó Phong…! – Tiếng nhỏ Ngọc cất lên.
-Hừ, sao không để tôi trừng trị mấy tên đốn mạt như thằng này chứ?
-Chúng mình còn có thể khai thác một số thông tin về hắn, tội gì mà không thử?
-Ừ, được rồi…, tên này giao cho bà đấy, để tôi qua xem nhỏ Phương đã.
-Khỏi lo, ông đi đi…!
-Đợi em với…! – Hoàng Mai lót tót theo sau.
Ngồi bệch dưới đất với khuôn mặt hãy còn kinh hãi, nhỏ Phương cứ rung rẫy, ôm khư khư cái cặp mà đôi mắt nhìn vô hồn đến phát rùng mình. Cũng đúng, sự việc lúc nãy không ít thì nhiều cũng ảnh hưởng đến tinh thần yếu ớt, dễ bị tổn thương của nhỏ Phương mà, nhỏ lại là con gái nữa làm sao có thể chịu đựng được việc này chứ?
Thấy vậy Hoàng Mai nhẹ nhàng ngồi cạnh nhỏ Phương, dịu giọng an ủi:
-Là tụi mình nè, đừng sợ nữa…!
-……………
-Tên đó đã bị trừng trị rồi mà…!
-…………..
-Có nhận ra mình không?
-……………
Thế nhưng đáp lại những lời hỏi thăm của Hoàng Mai chỉ là một sự im lặng đến lạnh lùng, xem ra ngọc Phương bị chấn động tinh thần loại nặng rồi, cộng thêm cách biệt tâm lí về khả năng nói nữa nên cứ ngu ngu ngơ ngơ như kẻ tương tư thế này đây.
-Để anh thử xem sao? – Tôi vỗ vai Hoàng Mai ra hiệu
Hoàng Mai chép miệng, thở dài một tiếng rồi cũng nép ra sau lưng tôi, vẻ mặt xem ra cau có lắm, nhưng cũng khoanh tay trước ngực mà theo dõi tình hình.
Nhẹ nhàng ngồi cạnh Ngọc Phương, tôi đánh bạo vỗ vai nhỏ kèm theo vài tiếng gọi be bé đủ để nhỏ có thể nghe được mà không bị giật mình:
-Phương à, Phong nè, có nhận ra không?
Lần này tôi vui như mở cờ trong bụng khi mà nhỏ đã có phản ứng, dù chỉ là quay sang nhìn tôi thôi nhưng đó cũng là một bước tiến ngoài mong đợi rồi, như vậy có nghĩa là ngỏ vẫn còn ý thức chứ chưa bị mất hoàn toàn, âu cũng là một điều may mắn.
-Để Phong đỡ Phương dậy nhé..nào..! – Tôi ân cần sốc vai nhỏ nâng lên, nhẹ nhàng và từ từ.
Thế nhưng khi vừa đứng dậy, mặt nhỏ bỗng dưng biến sắc, tựa hẳn vào lòng tôi mà khụy xuống đất, tay vẫn còn nắm chặt lấy ngực áo của tôi, mặt mày nhăn nhó đền phát sợ.
Thêm một lần nữa nhỏ lại ngồi bệch xuống đất, nhưng lần này tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn rất nhiều, nhỏ cứ ôm cái chân phải mà mím môi, mặt mày tái nhợt, mồ hôi trên trán chảy xuống đầm đìa ướt cả áo…
-Để Phong xem nào… – Tôi nhẹ nhàng nắn vào cổ chân của nhỏ.
-Hơ..ức…! – Nhỏ nắm chặc lấy tay tôi như ngăn cản.
-Uầy, bị trặc chân rồi, để Phong nắn lại đã…
-Hức…! – nhỏ lắc đầu lia lịa.
-Đừng sợ mà, nắn nhanh lắm, không đau đâu…
-…………..- Nhỏ cúi gằm mặt, lưỡng lự.
-Thôi bây giờ thế này, Phong điếm đến 3 là sửa khớp lại cho Phương nhé, đồng ý không?
Gật.
-Rồi điếm nhé, 1…rốp….!
Áp dụng chiến thuật đánh lạc hướng như mọi khi, khi vừa đếm số đầu tiên là tôi đã nhanh tay sửa khớp lại cho nhỏ, một chiến thuật lúc nào cũng thành công và đạt được nhiều hiệu quả trên cả mong đợi, thế nhưng với nhỏ Phương, việc này lại ở một đẵng cấp khác…
Ngay khi vừa sửa khớp xong, nhỏ bàng hoàng, ngã vào lòng tôi mà ôm cứng ngắt, kèm đó theo là tiếng khóc rống xuyên thủng tầng mây với cường độ có thể sánh ngang với tuyệt kĩ thiếu lâm sư tử hống mà giang hồ thường đồn đại.
-Ấy, đứng có rống lên như thế người ta nhìn chết…! – Tôi luống cuống ghì đầu nhỏ vào ngực mình để át đi tiếng khóc, phải nói là bàn dân thiên hạ đang nhìn tôi như kẻ ức hiếp con gái nhà lành vậy.
Thế là thế quái nào nhỉ, lúc nãy nhỏ bị tên kia bắt sao không ai đoái hoài gì đến, còn giờ đây nhỏ chỉ khóc huhu trong lòng tôi thế này thôi là cả chục con mắt hình viên đạn xỉa vào mình tôi rồi, rõ khổ mà, thiệt là ức chế tinh thần quá đi…!
-Nín đi mà….á…oái…ấy da….! – Tôi trợn mắt, nghiến răng ken két chịu đau.
Thay vì hét toán lên, Ngọc Phương đã chuyển sang một chiêu thức vô cùng mới đó là thiên cẩu sực tâm, à dịch ra có nghĩa là dùng miệng cắn vào ngực, mà không phải chỉ cắn bình thường thôi đâu, nhỏ còn nghiến trèo trẹo nữa chứ, ngay trúng vết thương cũ do Hoàng Mai để lại luôn, làm tôi bây giờ muốn cười cũng không được, muốn khóc cũng không xong, mặt cứ méo méo như trái dưa leo vậy.
Hoàng Mai đứng sau lưng tôi quan sát sự việc từ nãy đến giờ cũng lấy làm khó chịu mà bước đến, toan ngăn cản Ngọc Phương không cắn tôi nữa
-Này, Phương….
-Suỵt…! – Tôi suỵt miệng, lắc đầu ra hiệu cho Hoàng Mai bình tĩnh.
Mặc dù còn tỏ ra khó chịu lắm nhưng Hoàng Mai cũng miễn cường mà nép sang một bên, khoanh tay trước ngực mà tiếp tục quan sát tình hình, trông bộ dạng thì lửa giận trong lòng có vẻ đang bùng cháy dự dội tợn, đồ rằng tôi mà không vì giúp đỡ Ngọc Phương là đã bị em lăng trì xử trảm không thương tiếc rồi.
Phải đến một lúc lâu sau đó nhỏ Phương mới bĩnh tĩnh lại mà nhã hàm răng sắc lẽm khỏi người tôi, tuy là không còn khóc nữa nhưng thi thoảng nhỏ vẫn còn nấc lên bần mà dụi nước mắt trên mặt, thiệt là siêu dễ thương quá đi mà.
-Hừm…! – Tiếng Hoàng Mai gầm gừ phía sau làm tôi tỉnh mộng
Xét thấy Ngọc Phương đã hồi phục trở lại, vẻ mặt không còn tái nhợt, thiếu sức sống như trước nữa, nên tôi đánh bạo mà mở lời với nhỏ:
-Đã bình tĩnh lại chưa?
Gật gật.
-Chân hết đau rồi chứ hả?
Gật gật, lắc
Chắc các bác có thể không hiểu những cử chỉ đó của Ngọc Phương nhưng đối với tôi, một người bạn ngồi chung bàn với nhỏ đã hơn một tháng nay mà nói thì những cử chỉ đó chẳng có gì là lạ cả, nhỏ cứ như là một cô bé trong thể xác người lớn vậy, còn nhớ lúc mượn viết của tôi thì nhỏ thường cầm cây viết lên vẫy vẫy trước mặt tôi, còn muốn kiểm tra xem tôi có làm bài tập chưa thì nhỏ thường lấy ngón tay vẽ ngoạt ngoẹt lên cuốn bài tập mà nhíu mày, rồi khi nhỏ khát nước thì lại chụm ngón tay lại dốc lên miệng trông xinh lắm cơ, thế nhưng một cử chỉ làm tôi điêu đứng nhất là mỗi khi cần một người chia sẽ chuyện gì buồn, nhỏ thường chỉ ngón tay về người đó rồi đan hai bàn tay, lại để lên má và chỉ có mình tôi mới hiểu những cử chí đó mà tâm sự với nhỏ thôi.
Trở lại với hiện tại, những cử chỉ bây giờ của nhỏ theo kiến thức am hiểu của tôi có thể hiểu là chân nhỏ đã hết đau rùi, chỉ còn hơi ê ẩm thôi. Vậy thì tôi cũng tạm yên tâm mà đỡ nhỏ Phương dậy, ngồi lì ờ dưới đất hoài cũng kì lắm, người ta cứ đi ngang rồi nhìn dzô làm tôi quê thấy tía luôn, dám tưởng là ăn xin ngoài đường mới ác chứ.
-Nào, để Phong dìu nhá…? – Tôi đỡ nhỏ Phương như đỡ trứng.
-Phong này, để em đỡ Phương cho…! – Hoàng Mai nhanh nhẫu cất lời.
-Nhưng mà…!
-Để em đỡ Phương cho, chồng…ngốc…! – Hoàng Mai nhấn mạnh hai chữ cuối làm tôi sựt nhớ ra là em nãy giờ đang bùng bùng cơn lửa cũng chẳng dám làm căng cho hỏng chuyện.
-Rồi, cẩn thận…! – Tôi miễn cưỡng trao nhỏ cho Hoàng Mai.
Dường như cảm nhận được hơi ấm quen thuộc mất đi, nhỏ Phương bối rối ghì chặt lấy tay tôi.
-Không sao đâu…! – Tôi cười hiền trấn an nhỏ.
-Phải đó, để Mai dìu Phương cho, Phong nãy giờ mệt rồi…! – Hoàng Mai nói hộ.
Phải vất vả, khuyên bảo đến rụng cả lưỡi, Ngọc Phương mới có thể an tâm mà buông tay khỏi tôi được, giờ đây tôi mới biết việc làm chấn động đến một cô bé dễ bị tổn thương sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng đến nhường nào, thậm chí sẽ không còn hồi phục như trước được. Điều này làm tôi nhớ lại lúc tôi tuyên bố hùng hồn Hoàng Mai là bạn gái tôi trong tiệc sinh nhật, Ngọc Phương cũng đã từng biểu hiện như thế một lần nhưng không nặng như bây giờ, chắc lúc nãy nhỏ đã hoảng sợ lắm.
Yên tâm vì Ngọc Phương đã có Hoàng Mai chăm sóc, tôi lân la tiến về chỗ Lam Ngọc giờ đây đang khóa chặt tay tên áo đen đó mà tra khảo làm hắn hốt hoảng toát mồ hôi hột. Phải nói việc thẩm vấn, tra khảo là một công việc sở trường của nhỏ Ngọc lớp trưởng, chẳng có đứa nào trong lớp mà không lắp bắp trước hàn khí lạnh băng của nhỏ cả, cộng thêm từ lúc biết nhỏ có võ thì ai ai cũng xếp re hết, bao gồm cả tôi nửa đấy mấy thím ạ, bất hạnh lắm cơ.
-Ê, thằng kia, có phải lão Trung kêu mày tới đây phải không? – Tôi hăm he nắm đấm, dọa nạt tên áo đen.
-Này, này Phong, bĩnh tĩnh lại…! – Lam Ngọc bỏ tay khỏi người tên đó ngăn tôi lại.
-Kìa, sao bà không khóa hắn lại, coi chừng hắn chạy đó…
-Chúng mày yên tâm, tao không chạy đâu mà lo. – Hắn nhếch môi.
-Ý gì đây? – Tôi kinh ngạc.
-Tụi bây muốn hỏi gì cứ hỏi, tao cũng ghét cái lão đó lắm rồi, chỉ là một thằng lưu manh đầu đường xó chợ ỷ có chút đỉnh tiền bày đặt thuê người lập băng nhóm này nọ.
-Ô, mày ghét lão đến thế à?
-Ờ, cái thằng cha làm phách tao ghét lắm, tính chơi ổng một vố mà lại sợ bị trả thù, giờ có chúng mày ở đây thì muốn hỏi gì cứ hỏi?
-Vậy ông ta có qua lại với người phụ nữ nào không? – Lam Ngọc thẩm tra.
-Ý tụi bây nói là cái bà lẳng lơ có nhỏ con gái lớn lớn cỡ chúng mày phải không?
-Phải, chính bà đó…!
-Ngày nào mà hổng tới, riết quen mặt, vợ của thằng chả chứ ai?
-Thế con nhỏ đó có phải con của hai người đó không?
-Ai biết, lúc nhập băng với ổng tao đã thấy rồi…! Mà nói trước nghe, ổng chỉ kêu tao đến đây theo dõi nhỏ này thôi, còn không thì bắt về chứ tao không biết ổng định làm gì cả?
-Thế mày còn biết gì nữa không? – Tôi nhíu mày.
-Hết rồi, tao không rành mấy cái chuyện này lắm, ổng kêu thì tao làm thôi!
-Ẹc, vậy mà đòi chơi ổng, mày đang giỡn mặt với tao hả? – Tôi tức tối.
-Thôi nào, có đỡ hơn không mà! – Lại bị nhỏ Ngọc ngăn lại.
-Uầy, đi đi, đừng có bén mảng đến gần con bé kia nữa! – Tôi xua tay mặc dù trong lòng vẫn còn ấm ức lắm.
Tưởng là được manh mối nào đó, ai ngờ hỏi ngay trúng cái thằng khùng, chỉ nói chuyện đâu đâu, còn mấy chuyện quan trọng thì chẳng biết tẹo nào, vậy mà đòi lật đổ lão Trung thì chắc lật bằng niềm tin. Đúng là chủ nào thì tớ nấy mà, lão Trung hơi khác người nên đàn em của ổng cũng chã ra hồn ma gì, không bằng một góc của bọn giang hồ thực thụ. Chã trách, nghe tên đó nói lão chỉ là một tên lưu manh dư dã tiền bạc thôi, có biết đánh đấm gì đâu, thảo nào tôi lại hạ gục đàn em của ổng dễ vậy, cứ tưởng tôi võ công cao cường cơ, ai ngờ chỉ là một lũ ô hợp…
Thế nhưng trước khi chạy đi trốn sự dòm ngó của dân chúng, hắn cuối cùng cũng để lại một thông tin hữu ích:
-Ê, tao quên nói với tụi bây là ngày mai ổng sẽ ra tay đó, tụi bây liệu mà lo thân đi…
-Khoang đã, ra tay khi nào…? – Tôi gọi với nhưng tên khốn đó đã chạy mất xác.
Quả thật nếu đúng như hắn nói thì ngày mai ông Trung sẽ ra tay hay sao, có nên tin tên khùng này không nhỉ, dù gì hắn cũng là tay chân của ổng nên tôi hơi dè chừng, nhưng nói với chúng tôi những đều đó thì hắn được lợi ích gì đâu nhỉ, khó hiểu thật?
-Hỏi được thông tin gì rồi? – Hoàng Mai lỉnh kỉnh dìu Ngọc Phương về phía bọn tôi.
-Cũng không nhìu, toàn là những tin ngoài lề, nhưng hắn có nói là ngày mai ông Trung sẽ ra tay đấy…! – Lam Ngọc đăm chiêu.
-Có chuyện đó nữa sao? – Em thản thốt.
-Ừ, nhưng cũng không biết có phải là sự thật không?
-Thà tin là có chứ đừng tin là không, tốt nhất vẫn phải phòng hờ trước thôi. – Nhỏ Ngọc quả quyết.
-Nếu thật vậy thì phải theo sát Ngọc Phương rồi, bà có cách gì không?
-Bây giờ tôi sẽ chở Phương về chỗ trọ, rồi ngày mai sẽ đến rước bạn ấy, mọi người thấy thế nào?
-Nghe cũng hay đấy, vậy được không Phương? – Tôi gật gù quay sang hỏi nhỏ Phương.
-Um…. – Nhỏ khẽ gật đầu, ra cử chỉ tay tỏ vẻ đồng ý.
-Phìu, thôi được rồi, để mình đỡ bạn ra chỗ giữ xe nhé, nào cẩn thận…! – Lam Ngọc ân cần khoác vai nhỏ Phương
Thiệt quả đúng là một lớp trưởng gương mẫu và có trách nhiệm, thành viên nào quá khích nhỏ sẽ không nương tay nhưng nhưng ngược lại thành viên nào khó khăn, nhỏ sẽ tận tình giúp đỡ, chỉ cần có ai động chạm gì đến thành viên trong lớp, nhỏ sẽ bảo vệ ngay tức khắc, có thể nói Lam Ngọc là người con gái đầu tiên tôi nễ phục, chắc chắn một điều như thế và sau này vẫn vậy.
-À, đi thôi…! – Tôi líu ríu bước theo chân Lam Ngọc.
-Phong à, ở lại em nói nghe chút…! – Hoàng Mai ngọt giọng nhưng đầy dao kiếm.
-Vậy tôi với Ngọc Phương về trước nhá…!
-Ực, về chung đi…! – Tôi nuốt khan.
-Đã bảo ở lại đây em nói chút mà…! – Hoàng Mai nũng nịu, níu tay tôi lại.
Thế là tôi ngậm ngùi nhìn nhỏ Phương và Lam Ngọc khuất dần về phía quán nước, bỏ lại mình tôi nơi đây cô đơn và lẻ lôi và sau lưng là một cô gái đang bùng bùng lửa giận…
-Phong…! Hay quá ha? Khoái lắm rồi chứ gì?
-Hả? Khoái cái gì?
-Được Phương ôm chắc sướng lắm phải không, nhìn mặt phởn thế mà?
-Sặc, bất khả kháng mà…! Không làm thế thì sao Phương có thể bình tĩnh lại chứ?
-Hừm…Phương có vẻ thân với anh lắm nhỉ, việc gì cũng dựa vào anh hết? – Em nhìn tôi nghi hoặc.
-Ẹc, thì ngồi chung nhờ vả qua lại thôi mừa, không có gì đâu! – Tôi hốt hoảng chối ngay tốc xẹt.
-Có thật không, thấy ngày nào cũng tay bắt mặt mừng mà?
-Ực…! Hồi…hồi nào…! Anh là anh trong sáng lắm nhé…! – Tôi cố trấn tĩnh.
-Thiệt hông đó…! – Em hỏi dồn.
-Thiệt luôn chứ bộ…!
-Ừa, dù gì em cũng không tin anh Phong lừa dối em nhỉ? –Mai nheo mắt.
-Phải, phải…! Anh hông có lừa dối gì đâu…!- Tôi miễn cưỡng trả lời mặc dù trong lòng cảm thấy áy náy lắm.
-Bởi thế em hông có giận anh lâu được Phong à…! – Em lại cười hiền mà nắm lấy tay tôi.
Bất giác, trong lòng tôi chợt cảm thấy thật bình yên, Hoàng Mai có thể bí ẩn, Hoàng Mai có thể hay giận dỗi và cũng rất hay ghen tuông nhưng chung quy lại thì chỉ vì em yêu tôi, em không muốn mất tôi và em chính là bạn gái của tôi, đôi lúc ở bên em tôi cũng cảm thấy ấm áp lắm, ngoài tính khí thất thường ra, em vẫn là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng mà, cầu mong em vẫn mãi như thế nhé Hoàng Mai…
Trở lại với vụ lùm xùm về gia đình của Ngọc Phương, tin tức mới nhất mà chúng tôi vừa cập nhật được từ tay chân của ông Trung là ổng sẽ ra tay vào ngày mai, tức là vào thức 7, để đề phòng bị đánh úp bất ngờ, Lam Ngọc đã tình nguyện “bảo kê” Ngọc Phương suốt từ nhà đến trường và từ trường về nhà. Như thế thì tôi cũng có phần an tâm, chỉ có điều là chẳng biết ông Trung đang dự định làm cái giống gì đây, thằng cha đó khùng khùng điên điên kiểu gì mà chẳng dám làm, chỉ tội cho nhỏ Phương mà thôi.
Hôm nay là một ngày thứ bảy bình thường như bao ngày thứ bảy khác, chỉ khác có một điều là chuyện của Ngọc sẽ được định đoạt trong ngày thứ 7 này, mọi chuyện đã âm ỉ quá lâu, đến hôm nay sẽ là nhưng diễn biến cuối cùng, cả chuyện của Ngọc Phương và sự mất tích của thằng Toàn.
Như thường lệ, khi vào đến lớp là nhỏ Phương lại lật tập sách ra mà ôn lại bài cho ngày hôm nay, tôi thì có phần rảnh rỗi một tý khi mà môn học bài hôm nay chỉ có môn sử của ông thầy già khó tính và môn văn của cô Chiêu trẻ măng, nhưng rất tiếc là tôi đã trả bài những môn đó hết rồi, dự là đến học kì sau sẽ tiếp tục tao ngộ với những người đó tiếp vậy. Hề hề, học sinh là thế đấy các bác ợ, một khi đã trả bài được môn nào rồi thì đừng mong mà học bài môn đó lần nữa, hối trước tôi vẫn thường nghĩ vậy đấy, cho đến khi bị ông thầy vật lý kêu lên trả bài đến 3-4 lần trong 1 học kì, từ đó tởn đến già luôn…
Yên tâm là nhỏ Phương đã an toàn trong lớp, tôi vươn vai, hít thở không khí trong lành của một ngày không phải học bài. Thấy tôi ung dung ngã người ra băng ghế đá trước cửa lớp, Hoàng Mai tò mò mà đi đến ngồi cạnh tôi:
-Nè, sao anh không học bài đi, hôm nay bài sử dài lắm đó!
-Ờ, thì anh học rồi…! – Tôi cắn môi nói dối vì nếu mà tôi nói lí do là trả bài rồi khỏi trả nữa thì Hoàng Mai thế nào cũng sạc cho một trận
-Đọc vài câu cho em xem…! – Hoàng Mai tung chiêu hiểm hóc.
Chết chửa, mạnh mồm cho cố rồi bây giờ cứng họng luôn, lấy đâu ra miếng lịch sử nào mà đọc cho em đây, chẳng lẽ lại đọc mấy cái câu người nguyên thủy dùng mã tấu nữa sao, như thế bị em bêu đầu như chơi chứ giỡn. Binh pháp tôn tử có câu, 36 kế chạy là thượng sách, nên đã lâm vào tình trạng thế này rồi, không chạy cũng uổng.
-À, Mai ơi…! – Tôi giả lơ.
-Sao, có chuyện gì vậy, không đọc đi…! – Em chưng hửng.
-Ngọc Phương nhờ anh nhắn em vào lớp có chuyện gì ấy…!
-Thật sao?
-Thật…luôn…! – Tôi nuốt khan.
-Ừ, để em vào xem, anh lo học bài đi đấy.
-Rồi, ô kê con dê…!
Khi Hoàng Mai vừa đi vào lớp thì tôi cũng biến mất tăm luôn, ở lại chừng nào nguy hiểm chừng đó, cứ đợi cho đến khi trống điểm vào học rồi hẳn chạy vào lớp, có thế mới toàn mạng với Hoàng Mai thôi, ừ thì ít nhất là toàn mạng cho đến khi ra chơi, còn xui xẻo thì nghỉ 5 phút giữa tiết, chung quy lại đều chết, ôi cái thân tôi.
Đang lỉnh kỉnh “trốn hụi” ở tầng hai thì tôi phát hiện hai tên lạ mặt đang đi theo hướng ngược lại, nói lạ thì lạ ở trong trường này thôi chứ thực ra hai tên đó chính là đàn em của ông Trung, có hóa thành tro tôi cũng nhận ra mà, à câu này trong phim kiếm hiệp chém gió hơi quá tay đấy các bác ợ.
Nhưng có một điều rất lạ là hai tên này hôm nay lại mặc đồ rất ư là lịch sự, kiểu như đi đám ma vậy, nói đi đám cưới thì tâng bóc cho bọn chúng quá, nhưng quả thật là bọn chúng hôm nay trông khác hẳn, thấy có điều nghi hoặc, tôi liền rẽ vào cầu thang dẫn xuống tâng trệt để tránh sự chú ý của bọn chúng.
Lần này tôi mới giật mình thật sự khi mà bọn chúng lân la vào phòng hiệu trưởng để bàn bạc cái vụ gì đó, thật mờ ám, 2 tên du côn vào phòng của hiệu trưởng để làm cái quái gì nhỉ, gặp lại thầy cũ chăng? Bọn này có học vấn gì đâu mà gặp. Hay là bạn cũ của ông thầy này? Uầy, một ông thầy hiệu trưởng thì có liên quan gì đến bọn du côn này đâu, họa chăng thì ông thầy này cũng cầm đầu một băng xã hội đen khét tiếng ấy chứ, cơ mà giả thuyết này chỉ là viễn vong thôi, tôi biết ông hiểu trường này hiền lắm mà, chỉ là bị bọn nhà giàu chén ép quá nên chẳng thế nào lên tiếng được.
Và rồi bọn chúng cũng bước ra khỏi phòng, vẻ mặt trông phởn lắm, cứ như là đạt được mục đích rồi vậy, thề với các bác là nếu như không ở trong trường thì tôi đã tri hô anh em trong lớp ra truy sát tụi nó rồi, 37 đứa con gái cùng cào cấu không chết cũng bị thương.
Thế nhưng cũng chẳng có chuyện gì nếu như tôi không tình cờ nghe được bọn chúng nói chuyện:
-Hề hề, kì này xem cái bọn nít ranh đó còn bày được trò gì.
-Bày được cái đách gì nữa, tụi mình đường đường chính chính mà lị.
-Thôi, lên đón con nhỏ lẹ đi, tao thèm rượu tới nơi rồi.
Thế là bọn chúng cứ hiên ngang hếch cái mặt móc lên trời mà ung dung đi lên lầu 3, tiến về phía lớp tôi. Cảm nhận được có chuyện không lành, tôi vội chạy vào lớp, giục nhỏ Phương tìm chỗ trốn, thế nhưng người tính không bằng trời tính, vừa vào đến lớp đã bị Hoàng Mai sạc cho một chập đến thộn cả mặt mày:
-Anh hay rồi nhỉ? Dám lừa cả em nữa, quá đáng lắm rồi…!
-Ơ, thì…!
-Ồ…ồ…ồ…! – Cả lớp mặt đứa nào cũng khoái chí nhìn chúng tôi.
-Chu choa, lại còn anh với chả em, lãng mạn ghê ta? – Tiên vượn châm ngòi cho một loạt các câu bơm đểu sau đó.
-Hâm mộ hai người quá à, hí hí…! – Kiều ẹo che mặt ngượn ngùn.
-Đã tiến đến anh-em rồi sao, chắc sau nay sẽ là vợ chồng đó… – Nhi lùn cũng không bơm không kém cạnh.
Và thế là:
-Oa…hông biết hai người này luôn nha!
-Trùi ui, giấu diếm đến giờ luôn.
-Anh-em nữa kìa…!
-Bla…bla…bla…!
Những câu nào câu nấy của mấy con nữ mở miệng ra là xỉa xói vào tôi đến đỏ mặt tía tai, thí đều chưa xì khói như cái máy hơi nước mà thôi.
-Trời ơi Mai, em đang làm cái gì vậy, mọi người chú ý kìa! – Tôi thất kinh nhìn xung quanh như một đám sói hám mồi.
-Thì kệ, trước sau gì cũng biết, đâu cần phải ngại chứ…! – Em tỉnh bơ như chưa hề có chuyện gì.
-Phải đó, trước sau gì cũng biết mà…! – Tiên vượn lại chề cái mặt móc ra mà bởm đểu.
-Tất cả mọi người, trật tự hết cho tôi. – Lam Ngọc sừng sộ, ổn định lớp.
Thế là cả lớp im bặc không một tiếng hó hé, phải công nhận là tiếng nói của Lam Ngọc có kí thiệt, hét phát im luôn không ai dám cãi, cái điệu này mà đi đọc diễn văn thì chắc là có cảm xúc dữ lắm đây.
Sặc, phải lo chuyện của Ngọc Phương trước đã.
-Phong đi đâu đấy…! – Mai tròn mắt ngạc nhiên khi thấy tôi gấp gáp tiến về chỗ Ngọc Phương.
-Chuyện gấp lắm, phải dẫn Ngọc Phương đi lánh nạn đã…! – Tôi trả lời qua loa rồi chạy đến lôi Ngọc Phương đi trong sự ngạc nhiên của nhỏ.
-Này Phong…! Chờ đã! – Hoàng Mai gọi với.
-Một lát Phong sẽ giải thích…!
Thế nhưng tôi đã chậm một bước, vừa chạy đến của lớp thì bọn chúng đã đứng lù lù một đống đợi sẵn, tôi khai tấn định động thủ thì bọn chúng nhếch môi chẳng hề sợ hãi:
-Có ngon thì đánh đê, đây là trường học đấy…!
-Mày…! – Tôi khựng lại, để Ngọc Phương nép sau lưng tôi.
Hắn nói đúng, bây giờ tôi đang ở trong trường, đánh hắn có nghĩa là đánh nhau trong trường, kiểu gì cũng sẽ bị kỉ luật, hoặc thậm chí là đuổi học không thời hạn, ba tôi luôn muốn con trai mình có thể học thành tài, bây giờ tôi mà bị đuổi học thì biết ăn nói thế nào với ông đây, thế nên giờ đây tôi chỉ biết che chắn cho Ngọc Phương mà câu giờ nghĩ cách thôi.
-Ê, có nghe bọn tao nói không, đưa nhỏ đó cho tao! – Một tên nhếch môi.
-Không đấy, bọn mày là gì mà tao phải nghe lời…!
-Tụi tao là anh trai của Ngọc Phương, muốn đón em về thôi, có được không?
-Sấc láo à?
-Ừ láo đấy, có làm sao không?
-Này thì…
Ngay khi tôi vừa tung đấm nhắm vào hắn thì ông hiệu trường lại xuất hiện làm mọi chuyện trở nên rắc rối, gây áp đảo cho tôi gấp bội phần:
-Có chuyện gì thế, sao hai em không đón em gái về?
-Thưa thầy, em vào lớp tính đón em gái về thì thằng này nó cứ cản em… – Một tên giả vờ đóng kịch, lườm tôi đến cháy mắt.
-Nè, tại sao không cho họ đón em gái về hả? – Thầy hiểu trường nhìn tôi khó chịu.
-Nhưng thưa thầy, bọn nó không phải anh của Ngọc Phương. – Tôi phản pháo.
-Ê, đừng có mà nói kiểu đó nhé, tao là anh ruột của nó đấy. – Tên kia cũng lì lợm không kém.
-Em tên Phong phải không? À, Phong này, đừng có ngăn cản họ nữa, em là gì của bạn kia mà ngăn cản này nọ thế?
-Em không…! – Tôi đuối lý.
-Đấy còn gì chối cãi nữa, đưa tao con bé…! – Một tên hầm hố đi đến.
Mình đã thua rồi sao nhỉ, sau bao công sức bỏ ra mình lại ngậm ngùi để Ngọc Phương trở về cái địa ngục trần giang ấy nữa sao, rồi em sẽ bị đánh đập, sẽ bị hành hạ và còn nhìu nhìu các nhục hình khác nữa, Ngọc Phương bé bỏng sẽ phải bị giày vò bởi con mụ mẹ kế ác độc đó, rồi nhỏ sẽ càng trở nên cách biệt với thế giới xung quanh, sẽ chẳng còn lại gì nữa ngoài cái thể xác trống trơn…
Ngó thấy Ngọc Phương đang bám víu lấy lưng tôi với đôi mắt van lơn đến xót lòng, đây là lần đầu tiên nhỏ nhìn tôi như thế, một ánh nhìn thấu tận đến tim mà xoáy vào tâm can của tôi đến tê tái tâm hồn. Bất giác, tôi nhớ lại những lời mà ba tôi thường dạy:
-“Mày đã là người học võ, thì phải biết giúp đỡ kẻ yêu nghe chưa con..?”
-“Giúp đỡ họ để làm gì hả ba, chuyện đâu phải của mình?”
-“Vậy học võ làm gì hở con, võ đâu phải của mày?”
-“Dạ con…”
-“Tao khuyên thì cứ nghe đi, giúp được người ta cứ giúp, hiểu chưa…?”
“Bây giờ con đã hiểu rồi ba, trách nhiệm của một người học võ và trách nhiệm của một người bạn thân, con đã hiểu hết tất cả. Bây giờ con đã biết mình phải làm gì rồi và con sẽ không hối hận những việc mình đã làm, ích nhất là sau khi biết Ngọc Phương vẫn an toàn…”
-Bốp…! – Tôi dồn lực từ cơ và gân đấm vào mặt tên đang đi tới một đấm nhá lửa làm hắn bật ngửa ra sau mà ôm mặt.
-Thằng mất dạy, mày đang làm cái gì thế hả? – Tên còn lại hậm hực chạy đến đỡ đồng bọn.
-Tao có thể bị kỉ luật, tao có thể bị đuổi học, nhưng tao không bao giờ để người bạn nào của tao bị tổn thương cả, ít nhất là khi tao còn ở bên cạnh họ…
-Mịa mày, láo với tao…! – hắn điên tiết lao đến tôi.
Xác định là đã chơi sát ván ngày hôm nay nên tôi không còn luyến tiếc gì mà nương tay với cái lũ du côn này cả, ba tôi đã dặn một khi đã chơi thì phải chơi cho tới…
Ngay khi tên đó lao đến tôi để để vung đấm, tôi bình tĩnh đẩy Ngọc Phương qua một bên rồi lùi về một bước né đòn, chiếm được ưu thế, hắn liền tục tùng đấm này hết đấm, phải nói là xả chiêu loạn xà ngầu, nhưng cũng phải công nhận một điều là lực tay của những tên này rất mạnh, bị đánh trúng thì xi cà que là ít.
Thế nhưng bọn chúng chỉ được cái sức trâu chứ đánh đấm chả ra hồn ma gì cả, sức người thì có hạn, đánh vào không khí mãi thì hắn cũng phải thấm mệt chứ, bằng chứng là bây giờ hắn đã đánh chậm dần lại, không còn hùng hổ nhưng lúc đầu nữa, mà thân thủ chậm thì xác định là bị ăn hành.
-Bặc…bốp… – Tôi nhanh nhẹn thó lấy tay của hắn kéo về phía mình, tiện tay giáng luôn một đấm vào mặt của nó, có lẽ đau đấy.
Vậy mà hắn còn chưa chịu thua, sau khi lĩnh cú đấm của tôi xong vẫn còn hầm hố mà tiếp tục cuộc chiến.
-”Đã thế thì cho mày hết lết được về nhà”
Khi hắn tung đòn đá trực diện, tôi dịch người bước sang trái một bước né đòn, liền đó nhập nội xuất vào hông hắn một cú đấm ngầm ở khoảng cách gần, rồi dùng sức bật cơ gân tống hắn bật ngửa ra đất.
-“chết đi con trai…” – Tôi xuất quyền, dấn thẳng xuống, nhắm vào mặt hắn.
-Dừng lại hết…!
Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng thì tiếng ông thầy hiệu trường vang lên cắt đôi cuộc ẩu đả ác liệt giữa tôi và hai tên du côn, kết quả sau cuộc chiến là một tên bị bầm mũi đang nhăn nhó ôm mặt, tên còn lại thì mềm mình đang cố gượng dậy. Còn mặt ông thầy hiệu trường thì cong cớn, hình sự hơn bao giờ hết:
-Mấy người tưởng đây là ngoài đường ngoài xá muốn làm gì thì làm hả?
-………….- Tất thẩy tôi và cả hai tên đó đều không nói được lời nào.
-Thôi được rồi, hai cậu xuống văn phòng đợi đi, sau khi xử xong vụ này thì tôi sẽ cho trò Phương về.
-Nhưng thầy…
-Ý kiến gì… – Ông trừng khuôn mặt lạnh băng làm tôi cứng họng.
Thế nên mặc dù tôi đã đánh thắng bọn chúng nhưng xét về tình hình hiện tại thì tôi đã thua cuộc mất rồi, ông hiệu trưởng lí nào lại tin một kẻ vừa mới đánh nhau ì xèo trước mặt ổng chứ. Khi hai tên đó vừa hả hê đi xuống cầu thang thì ông thầy đã sừng sộ, sạc vào mặt tôi một chập với độ lực còn kinh hồn hơn Hoàng Mai gấp trăm lần:
-Học sinh trường MD giỏi nhỉ? Nay còn đánh nhau ở trong trường nữa à, có còn xem đây là trường học nữa không, dám đánh cả phụ huynh học sinh nữa, tôi ăn nói thế nào với họ đây.
-Nhưng thưa thầy, bọn họ không phải là anh của bạn Phương đâu ạ? – Tôi phản pháo yếu đuối.
-Bằng chứng đâu, em lấy thông tin đó từ đâu chứ hả?
-Phương à…! – Tôi lây vai Ngọc Phương chỉ mong nhỏ có thể hồi tĩnh lại bởi vì hiện giờ nhỏ lại đứng khúm rúm trong vô thức.
-Đấy, ngày cả trò Phương còn không nói là như vậy, em còn gì để nói nữa không?
-Nhưng thầy… – Tôi đuối lí cùng cực chẳng nghĩ ra được cách nào.
-Thôi được rồi, tôi sẽ dẫn trò Phương đi gặp anh trai, còn em thì hãy chờ bị đuổi học đi. – Ông nhíu mày đi về phía Ngọc Phương.
Kiểu này là mất cả chì lẫn chài rồi, chẳng những không thể giúp nhỏ Phương mà tôi lại còn bị đuổi học nữa, công sức mấy tháng hè ôn thi, công sức bao nhiu lâu bảo vệ Ngọc Phương giờ đã đổ sông đổ biển, chằng còn cách nào khác ngoài đứng nhìn nhỏ Phương đi về cái địa ngục trần gian đó, rồi nhỏ sẽ chịu cảnh đày đọa mẹ ghẻ con chồng đến không còn có thể hồi phục lại nữa…
-Không…! – Tôi bất giác gạt tay ông thầy ra, kéo Ngọc Phương về phía tôi.
-Lại muốn gì nữa đây? – Ông tức tối.
-Ngọc Phương không phải là em của hai người đó, nếu đi về cũng họ chắc chắn Ngọc Phương sẽ bị hành hạ.
-Bằng chứng?
-Em không có, nhưng chắc một điều nhưng thế!- Tôi quả quyết.
-Nói thế thì ai có thể tin em được?
-Em tin bạn ấy…
Giữa cuộc tranh luận nảy lửa với thầy hiểu trường mà tôi đang có phần thua thiệt, Lam Ngọc lại xuất hiện một lần nữa, cứu vớt tôi khỏi đống bùn lầy không lối thoát, đã có lần tôi ví Lam Ngọc như phúc tinh của mình, nhưng đó chỉ là ý nghĩ thôi, còn bây giờ tôi không muốn nghĩ cũng không được…
-Em nói cái gì thế Lam Ngọc, sao lại bao che cho thành viên lớp em?
-Thưa thầy, em không bao che, em chỉ đứng về phía sự thật thôi.
-Ý em là sao, Lam Ngọc?
-Những gì bạn Phong nói nãy giờ hoàn toàn đúng, tuy là bọn em chưa có chứng cứ, nhưng em xin cam đoan với thầy như thế?
Nghe những lời quả quyết hùng hồn của Lam Ngọc, thầy hiệu trường có vẻ bị thuyết phục vài phần, chắc là do thái độ quả quyết của nhỏ và uy tín của nhỏ trong đội cờ đỏ nên ông ấy không làm to nữa, liền dịu giọng nhưng vẫn còn một chút răn đe:
-Thôi được, tôi tạm tin các em lần này, tôi sẽ điều tra để làm sáng tỏ mọi chuyện, còn Phong, nếu thầy còn bắt gặp em đánh nhau trong trường một lần nữa thì đừng trách tại sao lại bị đuổi học nhé?
-Dạ…! – Tôi thất kinh gật đầu cái rụp.
Sau khi bóng thầy hiểu trường khuất dần xuống cầu thang tầng 3, tưởng là được thoát nạn thì ngờ đâu Lam Ngọc lại phà ra một câu lạnh băng đến buốt cả sống lưng:
-Ông theo tui vào lớp tính chuyện, nhanh!
Kiểu này không chết cũng trầy vi tróc vảy, vẻ mặt của Lam Ngọc đang rất là hình sự, bây giờ mà còn làm nhỏ giận thêm nữa thì có 10 cái đầu cũng không đủ để nhỏ chặt. Đã vậy mà mấy tụi trong lớp còn nháo nhào lên khi tôi đi ngang, làm bực mình không thể tả được:
-Ê Phong, có chuyện gì vậy?
-Này hai tên đó là ai dzậy Phong?
-Sao ông đánh hai thằng đó dzậy?
Phải nói là đám con gái trong lớp tôi có thể không giỏi việc gì chứ về việc tám thì không có một lớp nào có thể sánh được cả, bỡi lẽ 1 người biết thì 36 đứa còn lại bắt sóng còn nhanh hơn cả TV, thu thanh còn nhanh hơn cả máy cát-xét, thậm chí mức độ phủ sóng còn lan sang cả mấy lớp kế cận nữa, thật khủng khiếp…
Sau khi đã dẹp loạn được đám con gái ngồi ở bàn chót, tôi, Lam Ngọc, Ngọc Phương và cả Hoàng Mai bắt đầu ngồi đàm đạo, bàn chuyện bình gia…
-Ông hay quá nhỉ, đã bảo đừng manh động vậy mà vẫn cố chấp? – Nhỏ Ngọc cau có.
-Tính huống đó bất khả kháng mà, tôi có thể làm gì được chứ?
-Thấy ông bị bọn họ dồn ép tôi đã tính chạy ra nói hộ rồi, vậy mà vẫn không kịp với cái tính hấp tấp của ông, uầy…
-Ngọc à, không trách Phong được, bạn ấy chỉ muốn bảo vệ Phương thôi…! – Hoàng Mai vừa nói hộ vừa trấn an Ngọc Phương.
-Còn bạn nữa Hoàng Mai, suốt ngày chiều chuộng cái tên ngốc này nên hắn mới càng ngày càng cứng đầu đấy.
-Việc này liên quan gì đến mình, Phong có suy nghĩ của bạn ấy mình cấm cản được chắc?
-Nhưng ít ra cũng phải khuyên ngăn hắn một câu, để bây giờ thấy hậu quả chưa?
-Mình là bạn gái của Phong, làm sao là việc của mình, bạn không cần phải dạy!
-Thôi đủ rồi…! – Tôi tức tôi cản ngăn cuộc khẩu chiến.
Một mình chuyện của Phương đã đủ mệt rồi, vậy mà các nường còn muốn cãi nhau vì tôi nữa, quả thật chuyện càng ngày càng rắc rối, một thằng nhóc mới học lớp 10 như tôi thì làm sao mà đủ sức giải quyết việc này chứ, chỉ làm đến đâu hay đến đó thôi:
-Phải…! Là tui đã sai, tui hấp tấp, tui nóng tính, như vậy bà đã vừa lòng chưa Lam Ngọc. Còn về em Hoàng Mai, em là bạn gái của anh nên có việc gì thì hãy khuyên nhũ anh được chứ? Xin mọi người hãy tập trung vào giải quyết chuyện của Ngọc Phương dùm tui, đây mới là việc quan trọng, ok…!
-Nếu ông đã nói thế thì tôi không muốn nói dong dài nữa? – Nhỏ Ngọc thở dài nhìn về phía cửa sổ.
-Em xin lỗi…! – Hoàng Mai cuối gằm vân về tà áo dài.
Bỗng dưng lúc đó nhỏ Phương lại đặt một tờ giấy ra giữa bàn, trước mọi cặp mắt ngạc nhiên của bọn tôi:
-[Mình xin lỗi mọi người, vì mình mà mọi người gặp bao nhiêu là rắc rối, thôi thì mọi người hãy rút khỏi chuyện này đi, để mình theo bọn họ về nhà là được mà]
-Không được, chuyện đã đến nước này rồi bọn mình không bao giờ bỏ cuộc đâu! – Tôi đập bàn cương quyết.
-Bạn đừng có nói thế Ngọc Phương, tất cả mọi người đã cố gắng vì bạn đến ngày hôm nay, nói bỏ thì không ai nỡ đâu! – Lam Ngọc thoáng nhíu mày.
-Mọi người nói đúng đấy, hãy để bọn mình giúp bạn nhé!
.
-[Đành là vậy nhưng mình thấy mọi người vất vả quá…!]
-Hề hề, cứ yên tâm, ở hiền gặp lành ở ác gặp dữ mà, tất cả mọi chuyện sẽ ổn cả thôi…! – Tôi tự tin chốt câu.
Mặc dù nói là nói thế nhưng chúng tôi chẳng còn cách nào cả, thằng Toàn mất tích đến bây giờ chưa có tin tức gì, mấy mẫu tóc nó vẫn đang giữ, cái chúng tôi nắm được chỉ là những thông tin không bằng chứng, làm gì được bọn họ đây, nhất là khi ông Trung còn tiếp tục nhưng chiêu trò hiểm độc thế này nữa thì chắc chắn bọn tôi sẽ chẳng trụ được bao lâu nữa đâu.
Như tôi đã nói, chuyện của Ngọc Phương đã dần đi đến những hồi kết rồi và ngày thứ 7 hôm này chính là ngày kết thúc của nó, vừa mới sáng nay lão Trung đã cử hai đàn em của mình đến để bắt Ngọc Phương đi nhưng may mắn là tôi và Lam Ngọc đã kịp thời ngăn cản vụ này, nhưng hậu quả của nó để là tôi đã bị ông hiệu trưởng để mắt đến, giờ đây tôi phải cẩn thận giữ mình trước mặt ông ấy, nếu không thì cả cơ hội bảo vệ Ngọc Phương cũng không có.
Quả đúng như dự đoán, khi đến tiết sinh hoạt lớp thì cô Thanh chủ nhiệm đã kêu đích danh tên tôi đứng dậy để thẩm tra vụ đánh nhau lúc sáng, tuy tôi là học trò cưng của cô Thanh về khoảng anh văn nhưng với vụ việc khá là nghiêm trọng thế này thì có cưng cỡ nào cũng phải xử cho nghiêm minh:
-Phong này, thầy hiểu trưởng đã kể cho cô nghe hết sự việc lúc sáng rồi, cô thất vọng về em lắm đấy!
-Em biết thưa cô…! – Tôi xui xị.
-Cô không dám nói gì về chuyện của Ngọc Phương cả, chỉ là muốn nhắc em về việc đánh nhau trong trường thôi.
-Nhưng tình huống đó là bất đắc dĩ mà cô…!
-Cô không cần biết có bất đắc dĩ hay không, nhưng em đánh nhau ở trong trường là sai rồi đấy! – Cô cương quyết.
-Uầy…! – Tôi đuối ly chẳng nói được gì hơn.
-Còn em nữa Lam Ngọc, phải quản lí lớp chặt hơn nữa có biết không?
-Em rõ, thưa cô…! – Nhỏ Ngọc nghiêm nghị.
-Chúng ta là một đại gia đình, đoàn kết thương yêu nhau là đúng, nhưng không phải vì thế mà bao che cho nhau những việc xấu, các em đã rõ chưa? Đã là lớp chọn thì phải làm gương cho những lớp khác chứ?
-Dạ…! – Cả lớp uể oải đồng thanh.
Cảm giác lúc đó tức lắm các bác ạ, uất ức không thể tả, mình làm một việc tốt đường đường chính chính mà không thể giải thích cho ai được, mà nếu có giải thích cũng chẳng có ai tin lời một đám học sinh loi nhoi lớp 10 nói hết, bởi thế người ta có câu: tình ngay lí gian là như thế này đây.
Cơ mà cũng may một điều là cô Thanh chẳng hỏi gì thêm ngoài việc dặn dò chúng tôi phải học hành nghiêm túc cả, dường như cô cũng cảm nhận được chúng tôi có điều gì đó khó nói nên chỉ hỏi qua loa cho có lệ rồi trở lại tiết sinh hoạt bình thường ngay, đúng là hiểu học sinh không ai khác ngoài giáo viên.
Lần này tâm điểm của tiết sinh hoạt này không phải chuyện đánh nhau hồi sáng của tôi mà là vụ mất tích của cu Toàn nhà ta, tính đến nay thì nó đã mất tích được 3 ngày rồi, theo như nội quy thì đã bị hạ một bật hạnh kiểm vì đã nghĩ học không phép 3 buổi rồi, mà thằng quỷ đó lại là lớp phó học tập nữa, tội càng thêm tội, nặng càng thêm nặng, thế nhưng làm sao có thể hạ hạnh kiểm một người mất tích 3 ngày được chứ.
Phải nói qua một tý là lớp tôi được chia làm bốn tổ, mỗi dãy là một tổ, bắt đầu từ cửa vào là tổ 1, 2, 3 và 4. Theo như vị trí chỗ ngồi thì Lan là thành viên ở tổ 1, Nhi lùn, Kiều ẹo ở tổ 2 cùng với Lam Ngọc, tổ 3 gồm có tôi, Khanh Khờ, Toàn phởn và cả Hoàng Mai nữa, ghét nhất là con nhỏ Tiên vượn ở tổ 4 lúc nào cũng chầu chựt bơm đểu tôi cho bằng được.
Nghe tin thằng Toàn phởn nghỉ học không phép 3 ngày bọn tổ 4 khoái chí lắm, liền lên bảng thông báo ngay, cái này là thi đua theo dõi chéo mà, tổ 1-2 theo dõi nhau, tổ 3-4 theo dõi nhau:
-À bạn Nguyễn Nhật Toàn do nghỉ học không phép 3 buổi nên…
-Ê khoang, không được trừ thằng Toàn…! – Tôi mở miệng quát to
-Sao lại không hạ hạnh kiểm bạn ấy? 3 ngày không phép rồi đấy! – Nhỏ tổ trưởng tổ 4 kênh kiệu.
-Nó đâu phải nghĩ học không phép đâu, có lí do chính đáng đấy chứ.
-Giấy phép đâu?
-Không có, nhưng…mà…không được trừ…!
-À, bạn Phong trật tự để các tổ trưởng còn chấm điểm thi đua…! – Lam Ngọc nháy mắt ra hiểu cho tôi đừng làm càng nữa.
Thiệt là ấm ức đến cùng cực mà, Toàn phởn khi không mất tích rồi còn bị hạ hạnh kiểm oan mạng nữa, rốt cuộc mày đã chết ở cái xó xỉn nào rồi hả Toàn, phải báo mộng cho tao một tiếng để còn biết đường mà kiếm xác của mày chớ…? Ơ, lạy cụ con tức quá nói chơi thôi đừng làm thiệt tội nghiệp thằng nhỏ…!
Sau khi công bố kết quả thi đua lớp, tổ 3 của tôi đương nhiên nằm chiểm chệ ở vị trí…chót bảng, vụ nghỉ học của thằng Toàn đã làm ảnh hưởng lớn đến số điểm của tổ tôi, giá mà nó không mất tích mấy ngày liền thì tệ gì cũng hạng nhì chứ ít, chỉ sợ có tổ 1 của Lan mà tôi, công nhận tổ đó quy tụ toàn học sinh giỏi với lại chăm nữa, tuần nào cũng về nhất hết, tổ tôi tính ra chỉ có thằng Toàn với nhỏ Phương, mà thằng Toàn lại mất tích thì thành ra chỉ có một mình nhỏ Phương gánh cả team thôi, làm sao mà nổi chứ.
Và phần thưởng cho đội về chót là một suất quét lớp nguyên tuần dành cho tất cả các thành viên trong tổ.
“Phân công làm sao thì phân công, miễn lớp sạch sẽ từ đầu tuần đền cuồi tuần thì duyệt”, cái nhỏ lớp phó lao động trời đánh đã từng nói thế và cho đến nay vẫn còn được áp dụng, “cán bộ gì vô trách nhiệm” tôi cũng đã từng nói thế và đến giờ vẫn còn bị nhỏ hăm he, hành hạ…
-Các em còn ý kiến gì không? – Cô Thanh chốt chặn.
-Dạ, không…?
-Được rồi, các em về…!
Như mọi khi, vừa dứt câu chốt của bà cô chủ nhiệm là cả lớp ùa ra như ong vỡ tổ, đứa nào đứa nấy phởn ra mặt, vì hôm nay là bữa sinh hoạt cuối tuần rồi mà, được nghỉ hẳn một ngày luôn chứ ít, chưa kể tối thứ 7 không cần phải học bài nữa, hề hề. Nói thật xem, mấy bác có từng ước ngày nào cũng là chiều thứ 7 không, chắc là có rồi chứ gì, học sinh mà lị…
-Anh Phong, từ nay em không dung túng cho anh nữa đâu! – Hoàng Mai nũng nịu, đấm nhẹ vào vai tôi.
-Hả, nói gì?
-Từ nay làm việc gì cũng phải thông qua sự đồng ý của em đó nha…!
-Sặc, thế thì còn gì là tự do nữa?
-Chẳng phải anh đã bảo còn gì, như vầy nè, e hèm :”còn về em Hoàng Mai, em là bạn gái của anh nên có việc gì thì hãy khuyên nhũ anh được chứ?” – Em gằn giọng bắt chước điệu bộ của tôi lúc sáng.
-Ừ thì vậy, chỉ là khuyên nhũ thôi…! – Tôi xui xị.
-Nhưng suốt giờ học em đã suy nghĩ lại rồi, khuyên nhũ chi bằng hỏi ý kiến trước, thế có hay hơn không? – Em nheo mắt đá xoáy tôi.
-Uầy, tù chung thân…! – Tôi lắc đầu ngao ngán.
-Chồng ngốc hông thương em hỡ? – Mai tròn xoe mắt.
-Có chớ, sao lại hỏi thế?
-Nên sau này phải hỏi ý kiến em đó nhe, em có gì cũng hỏi ý kiến anh, được chưa?
-Cứ vậy đi…! – Tôi tặc lưỡi tiếc rẻ tuổi thanh xuân.
Trong dòng người xô bồ của buổi tan trường, thật khó để nhận ra đứa nào trong lớp mình, đứa nào học lớp khác, bởi vì tất cả học sinh đã hòa làm một trở thành một đám trắng to lớn, ngó nghiên ngó ngửa, ngó ngang, ngó dọc đều chỉ thấy toàn là một màu trắng của đồng phục học sinh, đứa nào tinh mắt lắm mới có thể dòm ra được vài đứa, ít nhất là bạn thân của mình.
Thế nhưng giờ đây thật không khó để nhận ra Ngọc Phương và cả Lam Ngọc đang lúi cúi nói chuyện gần cây bàng ở sân trường, bởi lẽ nếu chỉ có 2 người đứng đó thì tôi sẽ chẳng bao giờ nhìn ra được, nhưng lần này Phương và Ngọc còn đứng nói chuyện với một cặp trung niên nữa và cặp trung niên không ai khác chính là mẹ kế của Ngọc Phương và cả ba ruột của nhỏ.
Phải rồi, ngày hôm này chính là ngày về của ba nhỏ Phương mà, thảo nào lão Trung lại ra tay vào lúc sáng sớm như vậy, chắc có lẽ muốn cho Ngọc Phương về nhà sớm để ổn định chỗ ở nhưng bị tôi và Lam Ngọc cản trở nên hai người đó phải nhờ đến ba ruột của nhỏ Phương ra mặt, kiểu này thì nhỏ Phương không muốn về cũng không được, nguy…
-Nhanh lên Mai…! – Tôi kéo tay Hoàng Mai chạy đến chỗ nhỏ Phương.
Vừa đến nơi, giọng nhỏ Ngọc đã oang oang lên nghe chắc nịt nhưng có phần miễn cưỡng và thua thiệt:
-Thưa bác, Ngọc Phương không thể về nhà bây giờ được ạ?
-Sao lại không về, Phương là con của bác mà?
-Lí do khó nói lắm…!
-Con nhỏ này nói xạo đấy, dám bắt cóc con gái của của bà à?
-Con xin đính chính lại là không có chuyện bắt cóc gì ở đây cả, chỉ là Ngọc Phương không thể về nhà bây giờ, bạn ấy cũng muốn thế mà.
-Sấc láo à, con Phương lúc tỉnh lúc mê bị tụi bây lừa gạt, cái gì cũng nghe theo.
-Xin cô hãy nói đàng hoàng.
-Tao không biết, đưa con bé ấy cho tụi tao! – Bà ta hầm hố xông lại chỗ Ngọc Phương
-Cô không được đụng đến Ngọc Phương…! – Tôi lao đến, gạt phắng tay của bà ta ra.
Thấy tôi bất thình lình xuất hiện, bà ta hơi sợ sệch nhưng cũng nép sau chồng mình mà bô bô cái miệng thâm độc:
-Đấy, cái thằng này bắt cóc con gái mình đấy, báo công an bắt nó đi…!
-Này, tôi không có bắt cóc Ngọc Phương, bà ăn nói cho đàng hoàng! – Tôi tức tối gắn giọng.
-Đó thấy chưa, thấy nó mất dạy chưa…?
-Bà từ từ đã, này sao con lại giấu Ngọc Phương của bác vậy! – Ba Phương từ tốn.
-Thưa bác…! – Tôi cứng họng vì nói ra thế nào cũng bị coi là trò đùa.
-Sao…không nói cho bác biết đi…?
-Nó có nói được gì đâu, vì cơ bản là chính nó đã dụ dỗ con gái nhà mình mà…! – Bà ta giở giọng xảo trá.
-Tôi không…?
-Tốt nhất là con nên nói thật ra đi, bác sẵn sàng bỏ qua chuyện con đã giấu Ngọc Phương mấy ngày qua?
-Thật là khó nói lắm bác à…
-Phải đó bác, vì chưa có chứng cứ nên không tiện nói ra… – Hoàng Mai cũng nhiệt tình nói hộ.
-Các con lúc nào cũng nói có lí do, mà không nói ra được, hỏi xem bác có tin được không, Ngọc Phương là con gái của bác, bác không đón nó về nhà được à?
-Được nhưng mà…!
-Có chuyện gì vậy…?
Đến lúc này thầy hiệu trưởng và cả cô chủ nhiệm cũng có mặt, quả thật là một tình huống tiến thoái lưỡng nan mà, rút lui thì bị coi là bọn lừa gạt, mà nói ra thì không ai tin lại bị quy vào tội vu không người khác, kiểu nào cũng chết, kiểu nào cũng thiệt thòi, đúng là đám con nít non nớt tụi tôi không thể nào chống lại người lớn được, việc này đã đi quá sức tưởng tượng rồi.
-Thầy với cô làm chứng dùm tôi, cái thằng nhóc này nè, nó dụ dỗ con gái nhà tôi đi mấy ngày liền, xem có thằng con trai nào thế không? – Được nước, bà ta càng lần tới.
-Có thật vậy không Phong? – Cô Thanh lo lắng nhìn tôi.
-Thật là vậy nhưng không phải là dụ dỗ thưa cô…! – Tôi càng rối trí chẳng biết nói gì.
-Đấy, tôi có nói oan cho nó không, nó đã dẫn con gái tôi đi mấy ngày liền mà…!
-Nhưng tôi không có bắt cóc hay dụ dỗ gì sấc, chỉ là muốn bảo vệ Ngọc Phương… – Nữa chừng nhỏ Ngọc chặn họng tôi lại.
-Bớt nói bậy đi…! – Nhỏ gằn giọng nhắc nhở.
-Bây giờ nói chung là mấy đứa không nói được lí do phải không?
-Dạ…! – Lam Ngọc và Hoàng Mai đáp thay tôi.
-Vậy bác dẫn cón gái bác về nhà. Còn chuyện dụ dỗ gì đó bác cũng chẳng muốn hỏi tới nữa.
-Nhưng mà…! –Tôi ấm ức.
-Trò Phong, đấy đích thực là ba của Ngọc Phương, trò còn muốn chối cãi sao? – Đến phiên thầy hiệu trưởng lên tiếng.
Đến nước này, chúng tôi đã thua hoàn toàn không còn một cơ hội phản kháng được nữa, sự việc này đã làm chúng tôi thiệt hại quá nhiều rồi, ban đầu là thằng Toàn rồi bây giờ tôi đang đứng trước nguy cơ bị đuổi học, sự việc đã đi quá mức bình thường để đám con nít bọn tôi xen vào rồi, có lẽ chúng tôi nên rút lui tại đây thôi, chắc Ngọc Phương sẽ sống tốt ở nhà của mình mà, ít nhất là cho đến khi ba của nhỏ lại đi công tác…
Thế nên cả 3 chúng tôi đành lặng nhìn Ngọc Phương líu ríu theo ba mình về nhà mà không khỏi xót lòng, đáng lẽ người tốt như Ngọc Phương phải được hạnh phúc chứ, cớ sao người xấu lại ung dung tự tại mà người tốt phải chịu thiệt thòi như thế sao? Đúng là cuộc đời luôn lắm chuyện bất công, mặc dù tôi đã được ba tôi dạy nhiều về điều này rồi thế nhưng đến nay, tôi mới được tận mắt chứng kiến một sự việc trớ trêu đến thế kia chứ.
Thật là không cam tâm chút nào khi biết được Ngọc Phương sẽ bị mụ mẹ kế đó hành hạ những khi ba của nhỏ không có ở nhà, đúng là một mụ đàn bà độc từ trong ra ngoài, độc từ lời nói đến hành động, không hiểu sao mà ba của Ngọc Phương lại yêu một người như bà ta được chứ, một con mụ ác độc nhất tội từng thấy, ác hơn bà mẹ kế của lọ lem, ác hơn bà hoàng hậu trong bạch tuyết, chẳng còn gì để so sánh với bà ta nữa.
Nghĩ lại thì chúng tôi chẳng còn gì để mà mất nữa rồi, nếu nói ra sự thật thì cùng lắm tôi sẽ bị đuổi học thôi, nhưng bù lại mọi người sẽ biết được bộ mặt thật của bà ấy, nếu không thì chí ít cũng phải có một chút nghi ngờ về bà ta chứ, nếu quả đúng như thế thì sự hi sinh của tôi chắc sẽ có ích lắm. Được, tôi sẽ nói, nói hết tất cả bí mật của bà ta cho mọi người biết, dú có tin hay không thì tôi vẫn nói:
-Khoang đã…! – Tôi lớn giọng thu hút sự chú ý.
-Chuyện gì vậy Phong…! – Hoàng Mai lo lắng, thúc nhẹ vào tay tôi
-Dù gì cũng không còn gì để mất, thì con cũng xin nói với bác một bí mật…! – Tôi bắt đầu hướng sự chú ý đến ba của Ngọc Phương.
-Thôi đi đi ông…! – Mụ mẹ kế sợ sệch giục ông chồng đi
-Con muốn nói bí mật gì? – Ba Phương vẫn bình thản nhìn tôi.
Khắp sân trường giờ vẫn còn lác đác những học sinh ra lớp muộn, vì nghe được những tiếng la hét của tôi nên cũng đứng nán lại xung quanh tạo thành một vòng tròn lớn không cách xa chỗ chúng tôi đứng là bao.
-“Tốt, càng nhiều người biết càng hay”
Hít một hơi thật sâu để lấy hết dũng khí, tôi chỉ tay vào mặt mụ mà hét lớn:
-Bà ta là kẻ lừa đảo…
Vừa dứt câu, tất thảy mọi người đều ồ lên đồng loạt làm nhốn nháo cả một góc sân trường, phải vất vả lắm ông thầy hiểu trường mới dẹp loạn được cái đám đông đó, thế nhưng vẫn có một vài tên tò mò lén lén đứng coi từ tầng trên xuống, nhưng giờ tôi không quan tâm lắm đến chuyện đó, vẫn bình tâm mà tiếp tục sự nghiệp công tố viên của mình:
-Thôi đi đi ông, thằng nhóc đó khùng rồi…! – Mụ vẫn chèo kéo chồng mình đi khỏi.
-Khoang đã nào bà, để tôi hỏi thằng nhóc – rồi ông ấy quay sang tôi – con nói rõ hơn xem nào?
-Trong lúc tình cờ đi dạo ở công viên, con bắt gặp bà ta đang đi với một người đàn ông lạ, và người đang ông đó chính là người yêu của bà ta?
-Rồi sao nữa? – Ông sốt sắng.
-Hai người họ bàn kế chờ cho bác chuyển nhượng một nữa tài sản cho bà ta rồi bà ta sẽ trốn đi cùng với người tình của mình đó!
-Ông đừng có tin lời nó…! – Bà ta mặt mày giờ đã tái nhợt.
-Nào còn gì nữa không? – Ba của Phương vẫn không để tâm
-Vẫn còn, Ngọc Phương ở nhà lúc nào cũng bị bà ta đánh đập dã man, bị ép buộc phải sống vất vả trong thư viện của trường, đến khi bác về bà ta mới đến đón bạn Phương trở lại như ngày hôm này đấy
-Vẫn còn chứ…?
-Còn một thông tin nữa nhưng không chắc! – Tôi đăm chiêu.
-Cứ nói…!
-Kiều Linh con của bác và bà ta không phải là con ruột của bác, mà là con của bà ta với gã tình nhân đó…!
-Mày nói láo…! Tao sẽ kiện mày tội vu khống… – Mụ tức tối phản pháo.
-Này bà, nếu như không phải bà làm thì cứ im miệng để tôi hỏi, có tật giật mình sao? – Ba Phương nhíu mày
-Ơ, em…! – Mụ xui xị lùi ra sau.
Sau những chuyện chấn động nhứ thế cứ tưởng ba của Ngọc Phương sẽ tức tối lắm chứ, vậy mà trông sắc mặt vẫn bình thản như chưa xảy ra xuyện gì hay sao? Rốt cuộc ông ấy có tin lời tôi nói không?
Như để xác thực lại điều đó, ông ấy lại hỏi tôi:
-Đã hết rồi chứ…?
-Dạ hết rồi…! – Tôi thở phào vì mình đã đóng tròn vai.
Thế nhưng ông ấy lại chốt một câu làm tôi không thể ngờ được:
-Bằng chứng đâu?
-Dạ….! – Tôi cứng họng thực sự.
-Không có bằng chứng phải không? Chúng ta đi thôi…! – Ba Ngọc Phương lạnh lùng quay lưng đi bỏ lại tôi giờ đây tưởng như đã hóa đá.
Việc quái gì đang xảy ra thế này, ông ta bắt mình nói huyên thuyên muốn rụng cả lưỡi rồi cuối cùng chỉ cốt một câu “bằng chứng đâu?” rồi lạnh lùng bỏ đi như thế sao, thực sự ông ấy đang nghĩ cái gì vậy, không nghi ngờ gì về bà vợ kế của mình sao? Không được, tôi phải hỏi cho ra lẽ:
-Bác khoang đi đã…!
-Còn muốn nói gì nữa? – Ông ấy vẫn từ tốn.
-Bác không tin những lời con nói sao?
-Không…
-Nhưng những lời con nói đều là sự thật đó, con thề với bác…
-Thề thốt thì ai chẳng thề được, thề không có chết đâu con à…
-Nhưng bác phải biết suy xét chứ?
-Suy xét việc gì?
-Việc của Ngọc Phương!
-Chỉ một câu thôi, bằng chứng đâu?
-Con…con…không có…! – Tôi uất nghẹn, rít qua từng kẻ răng.
-Thế thì đừng vu khống người khác một khi chưa có chứng cứ…!
Thế rồi ông ấy vẫn quay lưng bước đi, mặc cho tôi cứ đứng chết trân như trời trồng mà chẳng làm được gì, sao ông vô tâm quá vậy, con gái ông sẽ bị hành hạ đó, tài sản của ông sẽ bị chiếm đoạt đó, ông không quan tâm sao, ông là người cha vô trách nhiệm, một người yêu đương mù quáng, phen này có bị đuổi học tôi cũng nói, tôi nhất quyết sẽ nói:
-Khoang đi đã….
-Con còn muốn gì nữa đây? Đã giỡn đủ rồi đấy? – Ông ấy dường như cũng mất bình tĩnh.
Cơn ấm ức đã lên đến đỉnh điểm, tôi dõng dạc to miệng:
-Bác là một người cha vô tâm…
-Như thế nào?
-Ngọc Phương bị đánh đập, bị hành hạ dã man, bác đi công tác xa có biết được không, bác có rành bằng những người bạn thân như chúng con không?
-Thế thì sao…?
-Ngọc Phương đã từng khóc, khóc rất nhiều, những nỗi đau khổ đó bạn ấy chỉ để sâu vào tim không muốn cho ai biết cả, nếu con không tình cờ bắt gặp mụ ta đang hành hạ Ngọc Phương thì con cũng không tin vào đều này đâu. Bác có bao giờ nghĩ nguyên nhân Ngọc Phương không nói không?
-Nguyên nhân ra sao?
-Tất cả chỉ vì mụ đàn bà này đã chèn ép Ngọc Phương phải rời khỏi nhà đến sống trong một cái thư viện cô đơn lạnh lẽo suốt 3 năm trời, bác có tưởng tượng được cuộc sống lúc đó của Phương như thế nào không? Thế mà bạn ấy không dám nói ra, chỉ vì mong muốn bác được hạnh phúc bên mụ đàn bà ác độc này thôi.
-Con là gì của Ngọc Phương vậy hả?
-Chỉ…chỉ là bạn bình thường thôi. – Tôi ấp úng.
-Chỉ là bạn bình thường thì đừng có xen vào chuyện vủa người khác, con có biết những lời nói không bằng chứng như thế có thể phá vỡ hạnh phúc gia đình người của khác không? – Ông ấy đã mất bình tĩnh thực sự.
-Con không quan tâm, bởi vì những lời nói đó hoàn toàn là sự thật, con không bao giờ đi phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác đâu, con là con nhà võ, một lời nói ra không bao giờ hối hận, chí ít là đến lúc chết…
-Con chỉ là một thằng nhóc con thôi mà dám to mồm với người lớn là, học ở đâu cái thối như thế vậy hả?
-Con không học ở đâu cả? Chỉ tại bác là một người cha vô trách nhiệm, không chăm lo cho con gái nên con cảm thấy bất bình thôi.
-Nhưng lời nói của con chung quy lại thì chỉ là một phía, không bằng không chứng , ai mà tin. Bác cũng có thể nói con dụ dỗ con gái bác đấy, con chịu không?
-Con…! – Tôi dần đuối lí.
-Bây giờ bác hỏi lại một lần nữa, con có bằng chứng để chứng mình cho những lời nói đó không?
-Con không có nhưng xin cam đoan chắc chắn là nhưng thế!
-Vô căn cứ.
-Người cha vô trách nhiệm.
-Con nít ranh.
-Yêu mù quáng…!
-Tất cả mọi người thôi đi….
Giữa bầu không khí căng thắng của cuộc khẩu chiến long trời lở đất, quỷ khóc thần sâu, tan nhà nát cửa, một giọng nói quen mà lạ cất lên làm tất cả mọi người dường như chết lặng trong sự kinh ngạc tột độ. Một giọng nói quen mà lạ, lạ vì tất thẩy mọi người đều chưa nghe giọng nói đó bao giờ cả, còn quen vì người phát ra giọng nói đó chính là Ngọc Phương, lần đầu tiên từ lúc trong phòng y tế đến giờ, tối mới có thể nghe lại giọng nói của nhỏ một lần nữa, và lần này rõ hơn gấp trăm, gấp nghìn lần…
-Phương…? Con đang nói đấy à…! – Ba em còn chưa tin vào tai mình.
-Phải, con đang nói, con đã nói, con muốn nói vì sự vô tâm của cha…!
-Là như thế nào…!
-Tất cả đúng như bạn Phong đã nói, những lần ba đi công tác, dì ấy và cả đứa con riêng đều đánh đập hành hạ con không thương tiếc. Vì muốn mọi chuyện êm xuôi, con phải rời khỏi nhà để sống ở thư viện đã 3 năm rồi, đáng lẽ ra con không muốn nói việc này đâu, nhưng mọi chuyện đã đi quá xa rồi, con không muốn nói cũng không được.
-Vậy tất cả…?
-Là sự thật đó ba…
-Bà…! – Ông tức tối quay sang mụ mẹ kế.
-Em xin lỗi, chỉ là lúc đầu nó cứ im lìm nên em chỉ kích thích nó để nó nói chuyện thôi mà, ai ngờ nó chịu không được nên mới bỏ nhà ra đi thôi.
-Dì quả là một người nói láo trắng trợn, ngay cả tài sản của ba con dì cũng muốn chiếm.
-Ê nè, nói cho rõ ràng, dì nhận việc đã đánh con, còn việc chiếm tài sản gì đó dì không có nhe, cả việc con Kiều Linh không phải con của ba con nữa…tất cả là vu khống!
-Dì…! – Ngay cả khi Ngọc Phương đã lên tiếng cũng phải chịu thua.
-Phải đó con, chuyện dì ấy đánh con, ba sẽ làm sáng tỏ, còn việc chiếm đoạt tài sản và con riêng gì đó nữa, phải có chứng cớ đã…!
-Hề hề, ai nói không có chứng cớ nào…
saki kozai - phim Emiri Suzuhara - Jun Aizawa
Chúc các bạn online vui vẻ !