Disneyland 1972 Love the old s
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Chàng hoàng tử trong giấc mơ - trang 1

Chap 1: Chuyển trường

6h30’ sáng . . Vẫn như thường lệ . 4 tiếng báo thức theo cấp số nhân lần lượt vang lên

Reng reng reng . . . – Báo thức đồng hồ 1 kêu

5 phút sau

Keng keng keng . . . – Báo thức đồng hồ 2 kêu

10 phút sau

Shake it up . . . – Tiếng báo thức điện thoại kêu

Và 15 phút sau thì :

- Puny – Tiếng của ai đó vang lên

- Mẹ à ! Con đang ngủ mà – Tiếng thều thào ngái ngủ đáp lại

- Con gấu ngủ kia ! Dậy mau ! Lin đợi ngoài kia kìa ! Buổi đầu tiên đi học mà thế hả ?

- Chết cha . Sao mẹ ko gọi con dậy sớm hơn ! Lại đi muộn đầu năm rồi ! Con sẽ chết với cô chủ nhiệm – Tiếng thều thào chấm dứt theo đó là màn vung chăn loạn xạ >”<

- Trời đất quỷ thần ơi . Nhanh lên nào

15 phút . . Xong .

Chạy với tốc độ ánh sáng Puny vớ luôn ba lô rồi băng xuống nhà khóa cửa cẩn thận mới ra thú tội với cô bạn đã phải đợi lâu:

- Lin! A ha ! Lâu ko gặp

Đáp lại cô bạn của mình Lin cũng tươi cười:

- Chào Puny – cô nàng Gấu ngủ nướng

- Này này . .

- Tại cậu ý ! Bà la sát lớp mình giết mình mất

- Ực ực – Puny nhớ lại thảm cảnh dọn vệ sinh lớp học cả khối là muốn khóc luôn

Cô chủ nhiệm quả là vị thần đặc biệt trong mắt 2 cô bé. Sau bao năm ở ngôi trường này vẫn là những hình phạt và khuôn mặt nghiêm nghị của cô làm cả hai điêu đứng và run cầm cập. Chiếc xe của 2 cô bé lao nhanh một cách khủng khiếp trên đường. Và hình như kết quả vẫn không khả quan là bao khi bác bảo vệ trường cũng là một vị thần canh gác nghiêm ngặt . . Đường nào cũng chết . .

- 2 cô kia – Tiếng ông bảo vệ văng vẳng bên tai

Dù biết tiếp theo sẽ là gì nhưng quen miệng 2 đứa vẫn ngây thơ và hồn nhiên trả lời :

- Dạ sao ạ

Ông bảo vệ nhìn vào đồng hồ chầm chậm nhấn mạnh từng từ:

- MUỘN . . 1 . . PHÚT. . . 30 . . GIÂY

Lin cãi lại:

- Trời có 1 phút bác làm gì gê vậy

Ông kiên quyết dù với ai cũng phải tuân thủ đúng giờ giấc :

- Ko đc ! Ko ai đc đi muộn dù chỉ là 30 giây

- Hôm nay nhà cháu có việc nên . . .

Chưa kịp nói xong đã bị ông chặn ngang :

- Ko lí do ! Tôi sẽ báo cho cô CN để phạt 2 cô! Vào lớp đi

Với lời cương quyết của thần canh gác Puny và Lin ỉu xìu đi vào lớp và chuẩn bị tiếp tục hình phạt của vị thần chủ nhiệm. Nhưng dường như hôm nay vận may từ đâu hạ cách ban phước lành cho 2 cô bé dễ thương

- Em thưa cô cho e vào lớp ạ – 2 đứa đồng thanh

Cô cười hiền ra hiệu cho 2 đứa vào lớp. 1 hành động mà có lẽ là không bao giờ có kể cả trong suy nghĩ của tụi nó. Cử chỉ, lời nói, biểu hiện của cô hôm nay quá là khác lạ. . Vốn dĩ đâu phải là sự hiền từ đâu chứ!!!

Lin thắc mắc :

- Ê kì vậy lẽ ra phải là : – Xuống cuối lớp đứng mau hay là ở lại dọn vệ sinh chứ nhỉ?

Puny cũng thấy lạ nhưng cô bé không quá bận tâm. Có thể cô trúng số độc đắc, được tiền thưởng hoặc có người yêu cũng không chừng. .

- Bảo Uyên ! Linh Hân – Cô CN nhìn về bàn tụi nó

- Dạ . . . – Ngập ngừng

“ Kiểu này là lại nhớ ra hình phạt rồi”

Cả hai lại tưởng tượng ra cảnh mình bị phạt. Cô hiền bất chợt thế này làm cả hai hơi lo lắng

Cô nghiêng đầu để nhìn về phía 2 đứa đặt câu hỏi

- 2 em chuyển trường mà không báo trước cho cô và cả lớp sao? Cô mới nhận được thông báo

“ Cái gì! Chuyển trường á !”

2 cô bé khó hiểu nhìn nhau . Ai đời chuyển trường mà bản thân mình cũng không biết, không hay. Thậm chí cái trường mình chuyển tới còn không biết thế nào. Mọi thứ quá bất ngờ và bí ẩn

Một lúc sau . Cô Chủ nhiệm vẫn dáng vẻ và điệu bộ hiền từ, giọng nói thánh thót:

- Buổi đầu nên các em có thể về rồi!!!

Sau khi cô đeo túi xách lên có quay sang nói với Puny và Lin:

- Cảm ơn mẹ các em vì món quà nhé!!

Cả hai giờ mới nhận ra nguyên do của sự kiện có một không hai này của cô chính là vì món quà vô cùng đặc biệt của phụ huynh 2 đứa tặng cô. Nhờ nó mà cô Chủ nhiệm đã hiền hòa và dễ tính tới vậy

Rầm rầm

Vừa mới đi ra khỏi bàn thì Puny đã chính thức ngã nhào

- Puny! Có sao ko ? – Lin lo lắng hỏi rồi đỡ Puny dậy

Puny bấu vào tay cô bạn nhích người lên. Cố gắng chấn an Lin:

- Ko sao đâu mà!

Lin với bản tính không chịu nhẫn nhịn bất kì điều gì cô bé quay sang bên cạnh hắng giọng :

- Hoa Phương ! Cậu làm phải ko?

- Bằng chứng đâu kêu tôi làm ! Cậu ta tự vấp tự ngã đó chứ ! Đổ cho tôi nữa – Cô ta gắt lên rồi ưỡn ẹo đi trước

Nhớ lại bao nhiêu lần cô ta ném bóng trượt , té nước nhầm chỉ để hại chúng nó là chỉ muốn chuyển đi ngay để thoát mụ này. Ít ra thì giờ cũng kiếm tạm đc cái lí do để rời trường 1 cách bất thình lình thế này

Oái ! Rầm – Lần thứ 2 hôn đất

- Puny, ko sao chứ – Lin lo lắng hỏi lần 2

- Cô có sao ko ? – Giọng nam lạ hoắc vang lên

Puny cố gượng dậy nhưng lần này xem ra vết thương ko nhẹ lại thêm vừa nãy té ngã ở lớp nữa . Đứng ko nổi rồi! Cô bé không muốn phiền phức nên vẫn đáp :

- Tôi ko sao

Người kia rất có thành ý đáp lại:

- Cô cứ lên xe chân cô thế này ko đi đc đâu

Ko để Puny từ chối Lin kéo luôn Puny lên xe rồi dắt xe của mình sang 1 quán nước để gửi xe.

- Đến nơi rồi – Anh ta lên tiếng khi chiếc xe dừng lại

Bước ra khỏi xe 2 cô bé bị chóng ngợp bởi vẻ cuốn hút của ngôi biệt thự trắng . Phải mãi 1 lúc sau mới chấn tĩnh lại . Chợt nhớ ra lí do mình đến đây không phải để ngắm quang cảnh nhà cửa nên cả hai đi vào bên trong theo sau người lạ

- Mời 2 cô ngồi để tôi gọi người tới sát trùng và bôi thuốc – Anh ta thân thiện niềm nở mời 2 cô bé vào nhà

Anh ta vô cùng tử tế nên 2 cô bé cảm thấy thoải mái khi vào nhà 1 người lạ thế này. Nhưng khi nghe anh giải trình thì thực sự vai trò của anh trong ngôi nàh này là chăm lo cho 1 người !! Nghe có vẻ dễ dàng nhưng ẩn sâu trong đó là cả 1 quá trình vất vả và khó khăn !!

Người băng bó cho Puny lên tiếng rồi thu gọn dụng cụ bỏ vào hộp y tế. Cô bé cúi đầu cảm ơn rồi đứng lên. Nếu đây là nhà của anh thì cô bé sẽ tự nhiên như lúc trước nhưng giờ thì chắc phải trở về thôi

Puny vẫy tay chào anh quản lí rồi ra ngoài . Cô chợt thấy người thanh niên đc anh quản lí gọi là cậu chủ kia đang đứng ở ngoài hiên mắt anh như đang nhìn 1 khoảng ko vô định nào đó . Puny bất giác lên tiếng:

- Xin lỗi vì đã làm phiền tới nhà của anh. Tôi về đây ạ !!!

Anh có quay sang nhìn cô bé nhưng rồi lại trở về trạng thái như khi nãy. Ko nói gì cũng ko phản ứng gì nữa

Puny thấy vậy thoáng chút là lạ nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng do cô bé làm phiền tới nhà anh. .

Nhưng dù có là như thế cũng nên lịch sự mà đáp lại lời chào của người ta chứ!!! – Cô bé thầm nghĩ

Tối : Trong bữa ăn

Mẹ Puny dặn cô bé đủ thứ về việc chuyển trường. Cô bé chỉ biết cái nguyên nhân phải chuyển trường là do việc học tập chểnh mảng và thờ ơ của cô bé ở trường cũ là hợp lí. . Còn cái lí do chuyển trường vì nghe theo lời của cô bạn thân của mẹ thì vô cùng là vô lí !!

- Mẹ coi trọng bạn thân của mẹ hơn cả con sao??? Đừng nói là bạn của mẹ bắt con lấy con của cô ấy mẹ cũng đồng ý nha !!!

- Sợ con muốn mà ko được kìa !!

- Con mà cần chắc!!! Cho dù có là ai con cũng ko thay đổi đâu !!! Mẹ đừng tự ý quyết định hết mọi chuyện thế chứ!!!

- Được rồi !! Lần sau mẹ sẽ hỏi ý kiến con ha !!!

Cậu lại nhảy hả ? Ba mẹ cậu trc khi qua nước ngoài đã dặn tôi ko đc cho cậu nhảy nhiều qá ! Họ sợ cậu bị đau ! Nên cậu nghe lời đi – Anh quản lí nói giọng buồn buồn khi nhớ lại lời của 2 ông bà chủ

Vyl nói vẻ lạnh lùng. Anh chẳng muốn nhắc gì tới 2 người chẳng thèm quan tâm tới mình:

- 2 người đó ko có quyền cấm tôi

Anh quản lí ko cam chịu đáp lại Vyl :

- Dù sao họ cũng là ba mẹ cậu

- Họ mà xứng sao ? – Mắt anh hằn hằn những tia đỏ như muốn đốt cháy hết những thứ đến gần cậu lúc này

Anh quản lí vẫn ko chịu lại lên tiếng :

- Tất cả là vì cậu ! Họ rời xa cậu cũng chỉ vì họ muốn cậu có cuộc sống tốt hơn , đầy đủ hơn ! Cậu hãy hiểu cho họ

- Tùy – Buông câu nói bất cần anh rời bàn ăn đi lên phòng

- Cậu chủ ! Cậu chưa ăn mà – Anh quản lí gọi với theo nhưng chỉ nghe thấy tiếng sập cửa đầy oán giận.

Chap 2 : Gặp gỡ

Shake it up . . À a à a á . . . Shake it uppp

Bụp ! Bụp – Tiếng rơi của vật phát ra âm thanh

Mẹ cô bé bắt đầu bản tình ca sáng sớm :

-Bảo …. Uyên

Puny hé hé đầu khỏi chăn ngái ngủ nói rồi tiếp tục rúc vào trong ngủ tiếp:

-Mẹ hôm nay Chủ Nhật mà
Mẹ Puny kéo chăn và nhấc cô bé dậy :

- Hôm nay con đi xem trường mới với Hân đi

Đẩy tay mẹ ra cô bé lại nằm ngủ tiếp:

- Xem trường thôi mà !

Mẹ cô bé mất kiên nhẫn và thôi nhẹ nhàng :

- Mau lên ! Dậy mau! Mẹ đếm từ 1 đến 3 con ko dậy là . . . Ko đc ôm Gấu bông đi ngủ trong vòng 1 tháng – MẸ cô bé “đe dọa”

Puny lật đật tung chăn dậy :

- Ko đc ! Gấu bông của con ! Con dậy ngay

Một sở thích đặc biệt của cô bé đó chính là sưu tầm gấu bông. Căn phòng ngủ cứ như 1 viện bảo tàng Gấu bông. Nhưng với cô bé những con gấu đó khiến căn phòng trở nên ấm áp và bớt cô đơn !!!

* * *

Trước mặt 2 cô bé bây giờ là 1 ngôi trường rộng , nhiều cây xanh , thiết kế khuôn viên trường cũng rất đẹp . Quả là chuyển qua trường mới phong cảnh tuyệt thật. Mẹ 2 cô bé đã quyết định đúng khi cho 2 đứa chuyển qua đây. Ngoài há hốc miệng ra và khen ngợi thì 2 cô bé chả nghĩ được gì nhiều.

- Đi nào – Lin kéo cô bạn đi trước khi bị m.ng nhìn chằm chằm
Thăm thú xong cảnh quan trường. 2 đứa ngồi nghỉ ở ghế đá sau khuôn viên trường. Ở đây khá là đẹp , mát mẻ và yên tĩnh. Khung cảnh đẹp lại có cả nhạc nữa . A ! Nhạc ! Có tiếng nhạc

- Puny này ! Cậu có nghe thấy tiếng nhạc ko

Puny ngó nghiêng lắng nghe nhưng ko nghe thấy :

- Ở đâu cơ

- Đi theo tớ – Lin lại kéo cô bạn đi
Đến nơi . Đứng im như phỗng đc vài phút. Lin khẽ huých tay cô bạn:

- Thiên thiên . . . thần

Tiếng nhạc kết thúc. Chàng trai đc gọi là thiên thần kia để cây đàn sang 1 bên ngước mắt lên nhìn 2 cô bé ngạc nhiên :

- 2 em làm gì ở đây vậy

Lin ấp a ấp úng vì khuôn mặt đẹp trai và giọng nói ngọt ngào cuốn hút :

- À . . . ờ thì .. .

- À . . ờ .e nói gì a ko hiểu – Chàng trai bị Lin làm cho ú ớ luôn

Cuối cùng cũng tìm ra lí do ko gì tuyệt vời hơn :

- Chúng e bị . . . lạc

- Vậy sao ! Có cần a chỉ đường ko? – Anh ân cần hỏi

Tất nhiên là 2 đứa gật đầu lia lịa muốn rụng đầu luôn ý chứ! Vừa đi 2 đứa vừa nói chuyện với anh chàng thiên thần và cũng hỏi ra đc tên anh là Zita. Học cũng theo ban C như 2 đứa nhưng anh đã là sinh viên đại học Ko- san . Vậy là sẽ đc gặp anh dài dài rồi .

- Đến nơi rồi ! 2 em tự về đc rồi phải ko ? – Anh ấy cứ ân cần thế này thì biết làm sao

- Dạ được – 2 đứa đồng thanh

- Anh có việc phải đi ! Hẹn gặp lại – Nói rồi Zita vẫy tay chào tạm biệt

Lin nói vọng theo anh có chút tiếc nuối :

- Hẹn gặp lại anh

Đợi bóng dáng của Thiên thần đi khuất Lin mới quay sang Puny hỏi :

-Puny này ! Cậu có tin vào tiếng sét ái tình ko ?

Puny thấy bộ dạng như đang “ FLY IN THE SKY” của Lin mà mém té thiếu chút đánh cho cô bạn tỉnh mộng :

- Thế ai lần trước nói là vớ vẩn nhỉ ?

Lin bị câu nói làm cho hạ xuống đất bất ngờ quay sang biện bạch :

- Thì lúc ý chưa biết ! Giờ thì tớ tin rồi vì bây giờ tớ đang . . . bị tiếng sét đấy đây

- Đc rồi về nhà mà mơ tiếp – Puny lần này phải kéo Lin đi trước khi bị mọi người nhìn chằm chằm

Tại phòng tập

1 Giọng nam vang lên :

- Cái thằng nhóc này ! Đi đâu để cả nhóm đợi thế hả ?

1 giọng nam khác vang lên :

- Thằng này có bao giờ đến trễ đâu. Hay lại bị đám nữ sinh vây rồi !

Zita chỉ biết gãi gãi đầu giải thích:

- Em xin lỗi ! Em gặp người quen nên hơi lâu

Nhìn bộ dạng ngố của Zita , hai giọng nam kia biết là ko phải nên vẫn ko buông tha:

- Khai thật đi ! Bị mấy em nữ sinh lôi đi quên cả anh em chứ gì

Zita cố không nhắc tới chuyện đó nên gắng chuyển chủ đề :

- Tập thôi ! Anh là nhóm trưởng mà cứ như là “ MAMA tổng quản” ấy

- Á! Thằng ranh ! Tập xong rồi anh mày xử sau

- Huan !!!! Nói gì đi chứ

Thấy tình hình sắp có đổ máu sau buổi tập , chàng trai được Zita gọi là Huan kia lên tiếng:

-Trưởng già! Thôi tra khảo đi!! Nó là hát chính đấy !!!

Mama tổng quản thấy cũng có lí đành nghe:

-Nể thằng Huan! Thôi tha cho chú mày đấy

Lúc này vị trí quen thuộc của anh Hội trưởng bị chính thức chiếm hữu bởi Huan. Chiếc Mic cũng đang ở trên tay anh chàng:

- A lô ! A lô! Đề nghị mọi người ổn định vị trí chúng ta tiếp tục tập luyện

Nhóm trưởng lúc này mới nhận ra mình bị hớ liền hắng giọng:

-Thằng kia ! Dám cướp mic của nhóm trưởng cơ đấy ! Lừa anh mày là ko đc đâu

Zita chỉ biết đứng nhìn 2 ông anh đuổi nhau chẹp miệng:

-Lại đc xem Tom và Jelly 4D miễn phí rồi

- Đi đâu về đấy- 1 giọng nam khác nữa lên tiếng

Zita lại bị tra hỏi đành nói thật:

-À! Vừa nãy đi tập đàn thì gặp 2 cô bé bị lạc đường ! Phải chỉ đường nên quên mất buổi tập

Nghe chuyện của Zita xong giọng nam đó chỉ nhếch mép :

-Lạc đường ???

-Thực ra là 2 cô bé mới chuyển tới nên bị lạc – Zita cười khi nhớ lại vẻ ngây ngô của 2 cô bé

2 anh chàng Tom & Jerry đuổi nhau xong mệt quá đành ngồi nghỉ :

-2 đứa nói gì đó

-Ko có gì ạ ! Tập tiếp thôi anh – Zita phản biện

Mama tổng quản lúc này cũng ko muốn tra hỏi nữa đành cầm Mic lườm cái tên vừa cướp Mic của mình hắng giọng :

-E hèm ! Tất cả vào vị trí

Chap 3: Hiểu lầm

Thứ 2 đầu tuần cũng là lễ khai giảng trường Ko – san

Puny và Lin đã chính thức nhập học ở đây. . Và từ giờ sẽ gắn bó với bộ đồng phục này . . Phải nói rằng không chỉ ngôi trường đẹp mà cả đồng phục , thiết bị ở đây cũng rất tuyệt !! Bộ đồng phục nữ bao gồm một áo trắng , một áo khoác ngoài và một chiếc váy nâu xếp li trên đầu gối một chút. Phải nói rằng bộ đồng phục khá là hợp với hai cô bé. Trông vô cùng dễ thương nên Puny và Lin tỏ ra rất thích thú

Vì trường xa nên hai cô cũng cải thiện được tình hình đi học muộn vì phải dậy đúng giờ . Gặp bác bảo vệ hai đứa không còn sợ như hồi trường cũ nữa. Vì đến sớm nên chỉ có vài bạn đến trước ngồi trong lớp. Puny, Lin chọn ngồi cùng nhau ở bàn cạnh cửa sổ để ngắm cảnh sân trường. Vừa mới an tọa được một chút chính xác hơn là 30 giây. Tự nhiên thấy đám học sinh chạy ào ra ngoài, các lớp khác cũng chạy tán loạn xuống sân trường như kiến vỡ tổ. Cảnh này sao giống sao Hàn về vậy .

Có chuyện gì thế nhỉ? – Puny quay sang hỏi Lin

Có Chúa mới biết được. Chắc ngôi sao nào hạ cố đến chơi – Lin thản nhiên đáp

Bất chợt một giọng nói vang lên:

Không phải sao trăng gì đâu ! 4 Hoàng tử của Prince trường mình đấy

Hai đứa nghệt mặt ra khi thấy cậu ấy:

Cậu là . . .

-Hả? Mình là ai – giọng nói đó vang lên

Này Lin ! Đừng có cái kiểu thấy nam sắc là lại thiên thần chứ – Puny huých tay cô bạn

Ý mình là cậu tên gì ??– Lin chống chế

Người đó lên tiếng :

-Cứ gọi mình là Gum

_________________________________________________

Hoàng Diệu Liên

Ngoại hình : Mang phong cách Tomboy vô cùng đẹp trai

Tính cách: Có phần nổi loạn, cá tính và mạnh mẽ

Puny tò mò về 4 HotBoy trường này nên gặng hỏi tiền bối :

Mà cậu này ! 4 HotBoy là những ai đấy ! Prince là thế nào ?

Người đó thản nhiên đáp lại với vẻ rất thờ ơ :

Đối với nữ sinh trường này thì 4 tên đó như thiên thần, hoàng tử còn đối với tớ chỉ như cân đường hộp sữa thôi !!!

Lin nghe vậy phẩy tay đáp:

Cậu là nam sinh không nói thế mới lạ

Người đó ngạc nhiên quay sang hỏi lại:

Nam sinh á ?

Ơ ! Sai à?

Người đó định nói gì lại thôi đành lắc đầu phản biện.

Sau một hồi chuông báo dài . Cô chủ nhiệm bước vào lớp ổn định. Cô trông rất hiền không nghiêm như cô chủ nhiệm cũ của hai đứa .Nhắc tới cô chủ nhiệm cũ Puny lại có chút chút nhớ cô. Cái gì qua đi rồi cũng sẽ để lại trong tim ta một nỗi niềm nhớ nhung .

Mong là sẽ khá hơn trường cũ . Sau màn chào hỏi, Puny và Lin cũng rất vui vì được cả lớp ủng hộ nhiệt liệt đến thế. Cô có vẻ rất quan tâm và ân cần với hai học sinh mới. Giọng nói ấm áp của cô vang lên dù là nhắc nhở nhưng vẫn cứ dịu dàng:

Liên ! Cô bảo em thế nào ! Hết hè mà tóc vẫn thế kia à?

Dạ – Người bạn mới của 2 cô bé ậm ừ lên tiếng

Có lẽ sở thích của cậu ấy là vậy. Dù muốn dù không thì vẫn phải nói rằng cậu ấy rất đẹp trai. Nghe cô nói vậy có vẻ cô muốn cậu ấy để tóc dài chăng ? Puny và Lin cứ ngớ người ra khi biết cậu ấy là nữ sinh !Cô bé vẫn đang nghĩ ngợi mông lung thì cô chủ nhiệm lên tiếng :

Bảo Uyên ! Linh Hân ! 2 em có gì không biết cứ hỏi mĩ nam ngồi trên nhé

Thấy cô cũng rất thích trêu đùa , Puny và Lin cũng cười ha hả rồi đáp:

Chắc chắn rồi ạ ! Vinh dự cho chúng em quá

Cô cũng cười nhìn “Mĩ nam” đang ngại cúi đầu xuống bàn.

Thôi ! Cả lớp xuống sân tập trung đi ! Đến giờ rồi

Sau lời cô nói . Cả đám nữ sinh lại chạy ùa ra ngoài y như lúc nãy. Theo Puny đoán có lẽ là đợi để xem phần biểu diễn của Prince . Cô bé cũng có chút háo hức không biết 4 Hoàng tử của Prince là những ai.

Chap 4: Cứu tinh

Thầy phụ trách lên tiếng để học sinh chú ý lên sân khấu xem các tiết mục chào mừng lễ khai giảng. Nếu như ở trường cũ thì thực sự hai cô bé chỉ biết nhìn nhau ngao ngán với những tiết mục nhàm chán thì có lẽ trường Quốc Tế Ko- san khác hoàn toàn. Có lẽ là vì có Prince !

Puny, Lin ngồi ở đầu nên có thể nhìn rất rõ khuôn mặt của một thiên thần rất quen thuộc. Chàng trai đó tiến lên sân khấu cầm đàn ghita, chỉnh lại Mic. Đó là ai thì ai cũng biết rõ . Cả sân trường như vỡ òa hò hét, tiếng vỗ tay âm vang . Người vui nhất có lẽ là cô bạn thân của Puny đang mắt chữ O miệng chữ A . Là anh ấy – Zita . Puny nhìn cô bạn mình ngạc nhiên mà khẽ cười, còn Gum tất nhiên là chả hiểu mô tê gì vẫn hướng lên sân khấu xem Zita đàn và hát.

” . . .

Đã bao thời gian anh mơ

Được nhìn em hé nụ cười

Người ơi em có hiểu được anh không?

Lòng anh thẫn thờ yêu em nhiều lắm !!! . . . “

Anh hát say sưa, lắng đọng hớp hồn cả khán đài. Tất cả chỉ biết ngẩn ra, mọi giác quan tê liệt hết khi anh cất giọng hát. Cho đến khi anh biểu diễn xong , mọi người hò reo nổ trời, Lin lúc đó mới dám thở mạnh. Cô bé như bị thôi miên, mắt ko rời anh một giây nào. Đến khi nghe bạn mình lên tiếng cô bé mới trở về thực tại:

Ngắm đủ chưa nàng ??

Lin quay qua nhìn Puny xoa xoa ngực mình đang thổn thức :

-Chắc tớ chết quá à !!! >”<

Lúc này Gum ngạc nhiên nhìn Lin rồi chỉ tay về phía Zita đang đang đi ra sau sân khấu :

Sao? Lin thích hắn ta à ??

Hả ? À không ! Hâm mộ thôi – Lin biện bạch cho cảm xúc hỗn loạn đang trào lên trong người mình

Gum thở phào một cái rồi nói:

Mấy tên này chắc nhiều bạn gái lắm ! Thích họ không có gì hay ho đâu ! Mệt mỏi à!!!

Lin có vẻ buồn buồn nhưng thấy Gum nói đúng nên thôi ! Hướng lên sân khấu xem tiết mục tiếp theo!

Prince ! Prince ! Prince – Tiếng hò hét ở phía dưới sân khấu

Gum ! Prince gồm những ai vậy ? – Puny hỏi Gum đang bịt tai vì những tiếng hét

Nhóm trưởng cũng là hội trưởng của câu lạc bộ bên ban C tụi mình :

Tiến Dũng _ Tan

Hát chính là Đình Tuấn _ Zita

Nhảy chính là Minh Huy _ Vyl và Tường Quang _ Huan

AAAAAAA ! Họ kìa ! Prince ! Prince – Tiếng hò reo phía dưới

Suy nghĩ thoáng qua của Puny về 4 bốn anh chàng chợt tan biến khi nhìn thấy Vyl. Chàng trai cô gặp ở ngôi biệt thự hôm trước. “ Thì ra là anh ta ”

Đó là Prince sao ?- Lin cũng phải đứng lên hò hét

Nhạc vang lên, giai điệu cũng đủ để lắc lư theo rồi nhưng nhìn bốn chàng Hoàng tử thì mọi người chỉ biết hét hét và hét. Zita dạo lời hát đầu tiên thật cuốn hút. Tiếp theo là Huan và Vyl – 2 Main Dancer của Prince . Vũ đạo của hai người thì khỏi bàn rồi. Đỉnh của đỉnh . cả hai chuyển động cơ thể theo nhạc cả tay và chân đều kết hợp thật ăn ý với nhau.

Ở phía dưới đang nóng phừng phừng. Đúng là màn biểu diễn rực lửa đúng chất Prince. Anh hội trưởng kiêm nhóm trưởng chắc chắn là phải ra sau cùng để gây bất ngờ. Tan từ đâu chạy ra phía sân khấu hòa cùng ba thành viên kia. Bốn Hoàng tử kết hợp với nhau tuyệt hơn bao giờ hết dù gì cũng đã hợp thành một nhóm được khoảng thời gian dài. Gần kết thúc bài diễn , Tan bỏ mũ ném hoa hồng từ sân khấu xuống phía dưới làm những bông hoa hồng bị giành giật đến nát mới thôi. Và màn biểu diễn được kết thúc bằng hàng nghìn tiếng vỗ tay + hò hét.

Cả nhóm rời sân khấu làm bao ánh mắt tiếc nuối hiện lên.

Các em ổn định chỗ ngồi ! Bây giờ là phần lễ – Thầy phụ trách lên tiếng làm ảm đạm cả 1 vùng vừa rực lửa

Lúc đầu toàn trường rất chăm chú nghe thầy đọc diễn văn có cả ba đứa nhưng lúc sau đoạn diễn văn cứ được lật lật và lật mà vẫn chưa hết. Đám học sinh bắt đầu nản nản và nản. Đứa thì ngủ gật, đứa thì đọc truyện, đứa thì chụp ảnh tự sướng, phía xa xa còn tụ tập ngồi ghế đá ăn. . . . Nếu bây giờ có ai cứu nguy nhỉ?

Tình hình vẫn không khá hơn là mấy khi thầy cứ đọc diễn văn từ từ, chậm rãi hết mức có thể còn học sinh như sắp xuống địa ngục đến nơi. Cứu tinh ???

Cứu tinh??? Cứu tinh???

* * *

Ba đứa ra ngoài kia lấy đạo cụ rồi còn về – Anh hội trưởng kiêm nhóm trưởng ngồi vắt chân chỉ đạo

Vậy còn anh?? – Cả ba không hẹn mà đồng thanh

Anh hội trưởng thấy vậy liền chống chế :

Các em có thấy hội trưởng nào ra dọn đạo cụ không ? Đi mau đi gặp nhau ở cổng trường !!!

Zita thấy mình suốt ngày bị ông này bắt nạt tức tối anh đẩy Tan ngã lăn lộn

* * *

Ba đứa thể chịu nổi nữa rồi :

Cứu tinh ơi ! Anh mau đến nhé ! Dù anh là ai em cũng sẽ nguyện yêu anh cả đời – Puny chắp tay cầu nguyện

Lin thấy vậy cũng a dua theo cô bạn cầu nguyện làm Gum chỉ biết lắc đầu chẹp miệng.

AAAAAAA ! – Cả trường lại hét

Sự việc là thế này, ba anh chàng HotBoy đi lấy đạo cụ theo lời của Hội trưởng lười biếng. Lên sân khấu thu dọn để đám học sinh đang chán nản lại hò hét. Thầy phụ trách không hiểu gì hết vẫn đang đọc diễn văn tự nhiên thấy đám học sinh hò hét thì thoáng có suy nghĩ : “ Đọc gần hết rồi tụi này mới thấm! Tiếc thật nhưng mà tụi nó thấm được thì phải đọc thêm mấy phần nữa ”

Lấy đồ xong ba chàng bê đồ xuống và đi ra phía phòng cất xong mới đi ra lấy xe. Thầy phụ trách cầm Mic lên tiếng :

Cảm ơn các em đã lắng nghe ! Các em có thể . . .

Giờ thì bất chấp cả Hiệu trưởng tụi học sinh cứ chạy tán loạn theo sau 3 chàng HotBoy chả mấy chốc mà sân trường vắng tanh, lác đác vài người dọn ghế.

Ra về – Thầy gằn giọng nhưng rồi cũng nói nốt câu dù định đọc thêm hai phần nữa

Còn 3 cô bé đứng đó :

Vậy là vị cứu tinh của mình là anh Zita sao ? – Lin vừa cười vừa nhảy dựng lên

Nếu là anh ta thì chắc mình hủy lời hứa vửa rồi – Puny không thích thú với mấy vị cứu tinh

Về thôi ! – Gum khoác vai hai cô bạn kéo đi.

Chap 5: Giết chết nỗi sợ bằng đồ ăn

Trước khi ra về Lin có rủ Gum và Puny chiều lên phòng tập . Hai cô bạn đồng ý và cả ba cùng đi về. Đi qua cổng trường ba cô bé có nhìn thấy ba chàng HotBoy đang bị đám nữ sinh vây quanh. Puny nhích qua đám nữ sinh đó đi thẳng Gum cũng vậy. Lin thấy Zita bị đám nữ sinh vây quanh tức giận nên cô bé cố ý gọi to :

Anh Zita !!!

Zita nghe thấy tiếng gọi anh nhìn ra phía đó thấy Lin anh cũng thân thiện vẫy tay chào lại. Hành động đó làm đám nữ sinh tức ói máu tự hỏi sao con bé đó lại quen Zita chứ ! Lin thấy vậy cười thầm trong bụng nhưng vẫn giả bộ bình thường trước ánh mắt hình viên đạn của đám đó.

Giải tán – Tiếng bác bảo vệ của trường đang bắt loa oang oang

Đám nữ sinh trường này sợ bảo vệ hơn cả ma. Thấy bác chạy lại tất cả cũng chạy biến luôn. Chả mấy chốc chỉ còn ba chàng và ba nàng. Lúc này, Tan mới chạy lại thú tội :

Mấy đứa đợi lâu không ? Anh ngủ quên !!!

Cái gì ? Bắt tụi này dọn đồ mà còn nằm ngủ – Huan bất bình lên tiếng

Anh là Hội trưởng mà đúng không? – Tan đẩy đẩy Huan lên xe không cho nói thêm câu nào nữa

Zita bây giờ mới lên tiếng :

Các em đi bộ đến hả ?

Lin liền kéo hai đứa bạn chạy lại về phía Prince trong khi hai đứa vùng vẫy không chịu :

Em đi cùng Puny và Gum ! Tụi em đi xe bus đến !!

Puny nhìn sang thấy Vyl cô bé tỏ ý không thích cho lắm đầu vang lên : ” Lại là tên Hoàng Tử hắc ám đó ” ( thù dai vụ lần trước chào hỏi tử tế mà Hoàng Tử không thèm phản ứng nè)

Gum thì vỗn dĩ không thích Prince nên chỉ đứng cho có. Mắt không thèm liếc ai chỉ nhìn về phía cổng trường. Tan bước ra khỏi xe lịch sự chìa tay làm quen :

Các em là bạn của Zita ! Anh là Tan ! Nhóm trưởng Prince rất vui được làm quen

Tụi nó cũng lịch sự bắt tay lại. Huan cũng vui vẻ bước ra khỏi xe lịch sự làm quen :

Anh là Huan

Nói xong anh còn khoác vai Gum vỗ vỗ nói:

Anh bạn ! Rất vui được biết

Nghe thấy vậy Lin và Puny lăn ra cười làm bốn chàng khó hiểu nhìn nhau. Dù biết là nên ý tứ nhưng thực sự là rất buồn cười nên hai đứa nó không kìm được cứ bò lăn ra cười nghiêng cười ngả. Tội cho Gum cứ nghệt mặt ra nhìn Huan. Zita thấy vậy chạy đến đỡ Lin đứng dậy trước khi cô nằm xuống mà cười :

Lin ! Em sao thế ??

Tay Zita chạm vào người làm Lin sực tỉnh không cười nữa :

Không sao ! Tại vì . . .

Chưa kịp nói xong thì Huan đã bị Gum đá cho một phát đau điếng vào chân khi vẫn đang khoác vai Gum

Cậu làm cái gì thế ? – Huan vừa ôm chân vừa tức tối nói Gum

Nghe cho kĩ đây ! Đừng để tôi đá bay anh ra khỏi đây nhé! Tôi là Hoàng Diệu Liên – nữ sinh trường Ko – San ! Rõ chưa ? – Gum nói một lèo như đe dọa

Được thể nghe xong cả đám lại lăn ra cười có cả anh hội trưởng và Zita nữa.Tất nhiên kẻ đáng ghét của Puny chỉ nhếch mép một cái rồi lại trở về trạng thái như trước. Puny thấy bộ dạng đó thì ngừng cười chỉ Hừ nhẹ một tiếng. Tan cứ lăn lộn vì thấy Huan ngơ ngơ như bò đội nón vì quá sốc. Trận cười cứ nhỏ dần . . . nhỏ dần . . Lúc này Huan chấn tĩnh lại lên tiếng :

Tôi xin lỗi

-Ờ không sao – Gum trả lời nhưng lòng vẫn đang bực

Thấy tình hình có vẻ không ổn anh Hội trưởng lớn đầu lên tiếng :

Hay là chúng ta đi ăn thôi ! Coi như là chuộc lỗi với Gum ! Tất cả cứ để thằng Huan lo ! Đi nào !!!

Huan nghe vậy bực ông Leader lợi dụng cơ hội để bắt nạt mình nhưng mà dù gì anh cũng có lỗi.

“ Biết vậy không tốt bụng làm quen làm gì! Cô ta thật là con gái gì mà để cái đầu Tomboy quá mức như thế ! Vì cô ta mà mình bị cái tên Hội trưởng kia bắt nạt ! Đi thì đi chứ sợ gì ! Nhớ đấy Tan ! Hừ hừ” – Huan thầm nghĩ

Nhìn Tan với ánh mắt tóe lửa Huan quay sang vờ nhẹ nhàng nói với Gum :

Coi như đây là lời xin lỗi của anh ! Em và các bạn đi nhá

Gum nổi da gà với cái kiểu anh anh em em của tên Huan này lại còn tặng kèm cái nháy mắt với cô nữa chứ ! Gớm ! Gum quay sang nhìn Puny và Lin như để thăm dò ý kiến 2 cô bạn : – Đi không??

Puny, Lin không nói gì nhưng đầu gật lia lịa! Đi đâu chứ đi ăn miễn phí thế này tội gì không đi ! Nhìn vậy thôi chứ Puny và Lin có “ Tâm hồn ăn uống” lắm đấy ! Ba đứa khoác vai nhau cười cười bước đi! Quên rằng có 4 đôi mắt của 4 chàng nhìn khó hiểu

Các em đi đâu đấy? – Huan lên tiếng mặt nghệt ra

Đi ăn!! Anh vừa rủ mà quên à – Ba đứa hồn nhiên đáp lại

Các em đi bộ đến ? – Lần này Tan mặt nghệt ra hỏi

Biểu cảm y chang nhau của Tan và Huan làm Zita đứng gần đó cứ ôm bụng cười. Khuôn mặt lúc cười của Thiên Thần không lẫn đi đâu được. Quá ư là đẹp trai khiến ai đó chỉ biết ngây ra nhìn ngắm .

Ờ nhỉ !! – Ba đứa lúc này mới ngớ ra vui quá hóa rồ mà tròn mắt nhìn nhau

Hôm nay , Zita, Tan và Huan đi chung xe với nhau còn Vyl thì lúc nào cũng chỉ đi mô tô phóng mù mịt một mình. Tan với Huan đi chung xe mà cứ tranh nhau lái. Tình trạng của 2 người lúc nào cũng như sắp có cuộc rượt đuổi của Tom và Jerry đến nơi. Để cả 2 ngồi cạnh nhau là không thể cho nên sáng nay đi chung đã phải để Zita lái. Vấn đề là Puny nhà ta bị say xe. Puny ngó sang xe của Vyl nuốt ực một cái

“Chả lẽ mình lại phải cùng đi với tên kia”

Zita thấy Puny cứ đứng ngẩn ra anh mới hiểu ra vấn đề chạy lại chỗ Vyl nói gì đó rồi bảo:

Puny! Em đi cùng Vyl nhé !!

Puny tỏ ý không thích cơ mà cả nhóm đi chả lẽ vì tên đó mà lại chịu số phận về nhà sao? Đấu tranh tư tưởng một lúc Puny vẫn bị đồ ăn mê hoặc ! Bực bội nhích từng bước đến chỗ Vyl. Puny ngước lên nhìn Vyl thăm dò ánh mắt bất chợt thấy Vyl quay ra nhìn mình cô bé cứ khua tay loạn lên

Cô là Khỉ đột à ?? – Anh bất ngờ lên tiếng làm Puny dừng động tác nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn

Chỉ tay vào mình, cô bé nhắc lại lời anh vẻ mặt ngạc nhiên:

Khỉ đột ??? Nhìn tôi giống Khỉ đột á!!!!

20 giây trước – Anh bình thản đáp

Anh . .. . – Puny chỉ tay vào Vyl nhưng không nói được gì vì quá xúc động

Mấy người còn lại trên chiếc xe ô tô của Tan dường như đang nói chuyện rất vui vẻ. Chiếc xe từ từ nổ máy và đi qua chỗ Puny và Vyl :

Tụi này đi trước nhé !! – Cả đám vẫy vẫy tay qua cửa kính cười chào tạm biệt để lại hai con người bơ vơ

Ê ! Này ! Lin ơi ! Gum ơi – Puny gọi với theo nhưng chiếc xe đã lao đi mất rồi

Puny hậm hực giậm chân xuống đất bức bối :

Có nam sắc là quên bạn ! Hừ hừ

Vyl thoáng nhìn bộ dạng hờn dỗi của Puny nhưng chỉ trong tích tắc lại trở về trạng thái ban đầu. Anh đưa mũ bảo hiểm cho cô bé:

Anh . . . – Puny đang bực mình nhưng thấy anh có ý đưa mình đi thì không nói nên lời

“ Hoàng Tử phải thế này chứ” – Cô bé nghĩ ngợi

17 tuổi chỉ nói được từ đó sao ? – Anh lại lên tiếng nhưng vì giơ lâu mỏi tay nên anh đặt ngay vào người Puny trước khi tay cứng đơ

Puny cũng không nói gì nữa cầm lấy mũ đội lên đầu và trèo lên xe của Vyl. Xem trên ti vi thấy người ta phóng mô tô nhanh nhìn thôi đã sợ run người rồi. Đằng này hôm nay lại còn được thử nghiệm luôn chắc cô bé ” thân tàn ma dại ” mất. Chưa kịp định hình xem bấu víu vào đâu Vyl đã rồ ga phóng đi rồi. Theo quán tính Puny ôm chặt lấy người Vyl run run. Miệng không ngừng la hét làm Vyl phải nhíu mày ngán ngẩm ! Chiếc xe lao nhanh trên đường quốc lộ khiến những người đi đường nhìn vào cũng phải hãi.

Cô bé đó thật dũng cảm – người đi đường A lên tiếng

Hạnh phúc thật đấy – cô gái đi cùng người yêu lên tiếng

Người ta nhìn vào thì làm sao biết được Puny của chúng ta đang đấu tranh tư tưởng lắm mới quyết định đấy chứ ! Tất cả là vì đồ ăn ! Có vẻ tâm hồn ăn uống của cô bé đã lên Level Max rồi !

* * *

Minh Huy thế nào rồi ?? – Tiếng nói từ đầu dây bên kia

Thưa bà chủ!Cậu chủ vẫn ổn ạ! Nhưng cậu ấy chỉ biết có Prince thôi nên việc bà chủ nói có vẻ..– Anh quản lí ngập ngừng

Không được ! Chuyện này nhất định anh phải khuyên bảo nó ! Mấy hôm nữa tôi và ông nhà sẽ về ! Cậu chuẩn bị sắp xếp chuyện tôi dặn đi ! Hai chúng tôi muốn có con dâu lắm rồi – Bà chủ háo hức nói lại với anh quản lí tâm trạng có khá hơn trước

Tôi hiểu bà chủ. Cậu chủ chưa về. Chắc là đi cùng Prince. Tôi sẽ khuyên bảo cậu ấy – Anh quản lí cúp máy lòng cũng hơi lo lắng vì biết tính cậu chủ nhất định sẽ ko chịu đi xem mắt theo ý của bà chủ.

* * *

Suốt quãng đường đi, Vyl chỉ nghe thấy tiếng hét của cô bé phiền phức phía sau. Đến nơi tai anh cứ ù ù tiếng “ a a” của cô bé khiến anh bực bội. Anh lạnh lùng cởi mũ bảo hiểm nhíu mày khi thấy cô bé vẫn hét ôm chặt anh :

Xuống mau

Người run run mắt he hé từ từ mở ra. Puny tá hỏa khi thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm trong đó có cả nhóm đến trước. Hoàn hồn sau câu nói lạnh lùng đó. Puny nhìn lại ánh mắt của mọi người có gì đó ko ổn. Cô bé ngớ người rồi bỏ tay ra khỏi người Vyl.

Không quên cách ứng xử lịch sự. Cô bé xuống xe rồi nở nụ cười dễ thương với Vyl:

Xin lỗi nha !

Chưa nghe cô bé nói hết câu Vyl đã xuống xe trước để cô bơ vơ ở đó. Lần đầu tiên sự dễ thương của cô bé bị đối xử phũ phàng như vậy. Từ trước tới giờ cô bé rất ít khi lịch sự mà cười dễ thương với ai đó xa lạ nhưng hôm nay vì anh mà cô bé đã nhẫn nhịn mà nở nụ cười xin lỗi chân thành thế mà anh dửng dưng và vô cảm đến phát ghét!!! Cô bé vẫn không thôi bực bội về kẻ đáng ghét mang vẻ ngoài Hoàng Tử đó . . . Mải mê nghĩ ngợi quên chuyện quan trọng , phải nghe tiếng hai cô bạn cô bé mới sực tỉnh :

Puny ! Vào thôi – Hai đứa chạy lại kéo Puny đi theo

Trong bữa ăn. Cầm tờ thực đơn ba cô bé gọi món lia lịa. Phải nhìn dáng vẻ đau khổ của Huan thì mới thấu được hoàn cảnh của anh . Ba cô cứ chọn mãi đến khi bàn ăn la liệt thức ăn mới thôi. Huan thầm nhắc nhở bản thân không đụng vào tam cô nương này nữa. Nếu không chỉ có rước họa vào thân. Không cần biết có ăn hết không chỉ biết ba cô đang vét sạch tiền của Huan. Thực ra là nhà anh không thiếu tiền để cho cả bọn ăn uống nhưng vấn đề vẫn là sự keo kiệt của đại thiếu gia Huan . . Nhắc tới tiền là lại đủ thứ nảy sinh . . Hôm nay bị tiêu tiền oan Huan cảm thấy vô cùng bức bối . .

Đang ăn ngon miệng chợt Puny có cảm giác đang bị ai đó nhìn rất khó chịu. Ngẩng đầu lên, má phồng ra vì ngậm hai miếng sushi to đùng, thấy Vyl đang nhìn mình khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế nhạo.

Anh ông ăn i ìn ôi àm gì ( Anh không ăn thì thôi nhìn tôi làm gì)– Cô bé nói khi thức ăn vẫn ở trong miệng

Anh không nói gì chỉ cảm giác người trước mặt mình là một con bé tham ăn. Cứ như lần đầu tiên được biết tới thức ăn vậy !! Tan thấy cô bé cứ ấp úng thức ăn trong miệng anh quan tâm hỏi :

Em không thích thức ăn ở đây hả ?

Puny lắc đầu tiếp tục ngấu nghiến và ực ực :

Không! Ngon lắm ạ . . ực ực . . .- Cô bé vừa tẩu tán đống thức ăn vừa nói làm Tan phì cười

Gum chẳng thể ăn nổi vì cô ko thích đồ ăn Nhật lắm còn Huan cứ ngồi chán nản nhìn hai con heo ăn hì hục mà xót xa cho cái ví cũng không ăn được gì. Nhìn hai người lúc này thật thảm hại.

Lin và Zita thì cứ em ăn một miếng, anh ăn một miếng. Chắc là hai người này hạnh phúc lắm ha !!! Mới quen mà đã tâm đồng ý hợp !!!

Buổi ăn miễn phí của ba nàng kết thúc khi Puny, Lin được ” ăn ké ” chén gần hết đồ ăn( hai nàng heo) . Puny cứ nhìn Vyl hậm hực trong lòng : “Tên đáng ghét ! cứ nhìn mình chế nhạo làm mất cả ngon” ( ăn hết sạch mà còn mất ngon >”<)

Cả ba không muốn làm phiền thêm nữa nên quyết định về bằng xe bus. Dù sao thì cũng là buổi chiều rồi thời tiết này đi xe bus khá là ổn. Về đến nhà, Puny lên phòng nằm ngủ một lát

* * *

Chiều ! Tại phòng tập trường Ko – san

Xin lỗi ! Tụi em tới trễ – Cả 3 đều bị lỡ xe bus đồng thanh

Ồ ! Không sao – Tan cười hiền đáp lại

Thấy Tan đối xử với cả ba cô bé rất nhẹ nhàng khác hoàn toàn với lúc ba chàng Hoàng Tử đi muộn. Huan chế nhạo:

Xem ông Leader lười nhác của chúng ta kìa ! Tốt bụng thật đấy !

Tan nghe vậy bực bội lại lao về phía Huan rượt đuổi. Đây quả là màn Tom & Jerry kinh điển của Prince

Cô giáo thanh nhạc của ba cô bé là cô Lệ. Cô còn rất trẻ và xinh đẹp. Cô có niềm đam mê âm nhạc từ nhỏ đặc biệt cô rất thích được cùng với học trò của mình hòa vào âm nhạc. Cô yêu quý tất cả những ai có niềm đam mê về nghệ thuật. Chính vì thế cô tâm huyết với nghề này hơn ai hết. Cô coi học trò của mình như những đứa con cưng của cô, của niềm đam mê âm nhạc.

Cô Lệ ân cần chỉ dạy ba cô bé từng nhịp, từng nhịp một. Có lẽ chỉ một buổi đầu tiên thôi cô cũng đã làm ba cô bé này say mê học hát rồi. Một buổi học thoải mái như thế này khiến ba đứa thư giãn đầu óc, tâm trạng cũng khá lên. Một tuần một lần cứ như vậy dần dần trở thành thói quen của tam cô nương. Và mỗi lần như vậy đều gặp Prince ở phòng tập nhảy. Điều này khiến nhiều nữ sinh ghen tị !!! Ba nàng thì vẫn ngày ngày hưởng cái đặc ân trời cho này của mình !!!

Yui Nishikawa - Akiho Yoshizawa - Yui Hatano

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ