Polly po-cket
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen Teen - Chàng trai ngọt ngào

Chương 8: Có lẽ sẽ rất ngọt ngào!

Tôi điên mất thôi!

Nếu cứ như thế này tôi sẽ điên mất!

Kể từ khi hoàng tử có đôi mắt quyến rũ nhất trường Thần Nam bất ngờđến tìm tôi, mỗi ngày sau khi đến trường, ngoài việc lên lớp nghe giảngtôi còn phải liên tục đối mặt với đủ thể loại con gái đến tìm.

“Chị cả, cậu với Nam Trúc Du có quan hệ gì vậy?”, một nữ sinh nào đó lên tiếng.

“Chúng tôi là bạn bè bình thường, không có quan hệ gì hết!”, tôi kiên nhẫn trả lời câu hỏi của cô ta.

“Lâm Xuân Vũ, có phải cậu đang hẹn hò với Nam Trúc Du không đấy?”, lại một cô khác lên tiếng.

“Sao có thể thế được? Tôi không hẹn hò với Nam Trúc Du!” , tôi lớntiếng phản bác. Hài, thôi được, nghĩ lại hôm cái tên đó lớn tiếng “Chúng ta hẹn hò nhé” khiến cho tôi có chút chột dạ.

“Chị cả, cậu đã dùng cách gì để khiến Nam Trúc Du trở thành bạn trai của cậu thế?”, một đứa khác lại lên tiếng.

“Tôi đã nói rồi, Nam Trúc Du với tôi chỉ là bạn bè bình thường!”, cái tên ấy quả thực không phải là bạn trai của tôi. Mặc dù tôi thừa nhậnrằng mình có đỏ mặt, tim có đập nhanh trước lời tỏ tình của anh ấy,nhưng mà tôi đâu có gật đầu, vì vậy đương nhiên Nam Trúc Du không phảilà bạn trai của tôi rồi!

“Lâm Xuân Vũ, tôi cảnh cáo cậu, hãy tránh xa Nam Trúc Du ra…”, một đứa nào đó lên tiếng uy hiếp.

Chỉ có điều, cô ta chưa kịp nói hết thì đã gặp phải cái lườm sắc lẻmcủa tôi, thế nên lập tức im bặt, không dám tiếp tục khoa trương nữa.Tránh xa Nam Trúc Du ra? Tại sao chứ? Cái con ranh này cho rằng mình làcái gì của Nam Trúc Du? Tại sao tôi phải nghe lời của cô ta chứ? Hơnnữa, điều quan trọng là tôi kông muốn tránh xa Nam Trúc Du!
Tôi thích cái cảm giác ở bên cạnh Nam Trúc Du.

Mỗi khi ở bên cạnh Tùng Bình, vì sự lỗ mãng và ngốc nghếch của cậu ta nên tôi phải gồng mình tỏ ra mình là chị lớn để ngăn chặn những hành vi khoa trương quá mức của tên này. Còn đối với hội trưởng Mậu Nhất, mặcdù anh ấy có thể khiến cho tôi cảm thấy rất vui vẻ, rất xao xuyến nhưnglúc nào tôi cũng có cảm giác căng thẳng, thậm chí căng thẳng đến mức mệt mỏi. Còn với Nam Trúc Du, khi ở bên cạnh anh ấy cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Lúc nào Nam Trúc Du cũng khiến cho tôi cảm thấy thư giãn, nhẹnhõm, làm cho tôi có cảm giác mình như một công chúa cần được bảo vệvậy.

Nam Trúc Du đối với tôi mà nói chính là ánh sáng mặt trời vào thángba. Dưới ánh mặt trời, tôi có thể ngẩng mặt đón gió xuân, cơn gió nhẹnhàng như hơi thở phả qua mặt, khiến cho toàn thân cảm thấy dễ chịu, nhẹ nhõm như chợt bừng tỉnh khỏi giấc ngủ dài mùa đông.
Mấy ngày hôm nay, tôi cứ nghĩ, có phải là vì nguyên nhân này nên lúc ấy, khi mà Nam Trúc Du tỏ tình với tôi, mặc dù không đồng ý nhưng tôi cũngkhông lên tiếng từ chối.

“Chị cả, cậu và Nam Trúc Du quen nhau ở đâu vậy? Hai người đã hẹn hòđược bao lâu rồi?”, không biết là đứa con gái thứ mấy lại tiếp tục lêntiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.

“Tôi nói rồi, tôi hoàn toàn không…”, tôi ngẩng đầu, không thể nén nổi cơn giận đang ngùn ngụt bốc lên trong đầu thì đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt chờ đợi của cô bạn cùng bàn Lâm Miêu Miêu, rõ ràng là câu hỏi vừarồi là của Lâm Miêu Miêu rồi.

“Tôi đâu có…”

“Đừng nói với tôi là cậu và Nam Trúc Du không hề hẹn hò với nhau. Cậu lừa người khác thì được, nhưng lừa làm sao được tôi? Nếu không cậu nóiđi, đây là cái gì?”, Lâm Miêu Miêu khua khua mảnh giấy trong tay, nói:“Nhìn xem trên giấy này viết gì đi… người nhận: Tiểu Vũ, người gửi: Nam! Chị cả à, đừng cho rằng tôi là con ngốc, chữ Nam này chẳng phải là NamTrúc Du sao?”

Hả, anh chàng Nam Trúc Du này gửi thư cho tôi từ lúc nào vậy nhỉ?
Tôi đứng dậy, nhanh tay cướp lấy mảnh giấy trong tay Lâm Miêu Miêu.
Hài, nhưng mà cái anh chàng này, đây là thời đại gì rồi mà còn dùng phương pháp đưa thư của người thời cổ như thế này nhỉ?

Tôi vừa lẩm bẩm vừa mở tờ giấy ra đọc. Trên giấy là vỏn vẹn một câu: “Tan học, gặp em ở nơi lần đầu tiên mình gặp mặt!”

Nơi đầu tiên mình gặp mặt? Nhớ lại cái buổi trưa âm u đó, trên conđường mê cung kì lạ kia, một chàng trai đẹp dịu dàng như hoa đào thángba đã xuất hiện từ phía sau tôi, người ấy đã nói bằng một giọng kiênquyết sẽ cố gắng hết mình để làm bạn trai thế thân cho tôi.
Trong lồng ngực tôi chợt dâng lên một cảm giác rất ngọt ngào.
Tôi không nén được liền khẽ nhoẻn miệng cười.

“Còn nói là không phải nữa? Chị cả, cậu có cần tôi cho mượn tấm gương để nhìn cái bộ dạng của mình lúc này không?”, Lâm Miêu Miêu nhìn tôi,khó chịu hét lên, “Xin cậu đấy, lúc này trên mặt cậu đã hiện ra dòng chữ ‘Tôi yêu rồi’ rõ rành rành kia kìa!”

Hừ, tôi không thèm để ý đến cái con ranh Lâm Miêu Miêu này nữa. Cứnghĩ đến việc tan học có thể gặp được Nam Trúc Du là tâm trạng của tôilại vô cùng hồi hộp, chẳng có hứng thú tranh cãi với cậu ta nữa.
“Lâm Xuân Vũ, em có nghe bài giảng của tôi không hả? Những bài trong đềthi này tôi đã giảng hết cả rồi, thế mà tại sao em chỉ được có 30điểm?”, trong giờ số học, cô giáo lớn tiếng phê bình tôi.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng bào chữa thì cô giáo đã nói tiếp:

“Lâm Xuân Vũ, hôm nay sau giờ học, em phải làm lại tất cả
những bài tập trong đề thi này cho tôi. Làm đúng mới được về nhà!”, giáo viên số học kiêm giáo viên chủ nhiệm tàn nhẫn đưa ra tuyên bố này vớitôi, “sáng sớm mai tôi sẽ đến lấy bài!”

Hả, nhìn đi nhìn đi! Điều duy nhất mà tôi biết lúc này là cô giáo chủ nhiệm đang phạt tôi, hơn nữa…thượng đế ơi, cho dù có làm đến sáng maithì tôi cũng không thể làm xong đống bài này, mà cho dù có làm hết thìcũng không thể đúng hết được!

Xem ra cuộc hẹn mong chờ đã bị cô giáo chủ nhiệm độc ác phá tan tành rồi!

Để Nam Trúc Du không phải chờ lâu, đợi đến khi các học sinh đều đã ra về, tôi liền chạy ra con đường mê cung để tìm Nam Trúc Du.

“Như vậy sao, thế thì hết cách rồi!”, nghe xong những điều tôi nói,Nam Trúc Du thất vọng nhìn tôi, khẽ nói: “Thế Tiểu Vũ về lớp trước đi,không cần phải tiễn anh nữa đâu!”

Nam Trúc Du nói xong liền quay người bỏ đi.

Hài, mặc dù nói rằng mục đích đến con đường mê cung này là để bảo anh ấy đi về trước. Nhưng mà, sao anh ấy lại có thể như vậy chứ? Vừa nghenói tôi bị phạt phải làm lại bài thi đã quay người bỏ đi rồi!
Hu hu hu…thật là đáng ghét, làm tôi suốt dọc đường đi cứ nghĩ xem phảinói như thế nào để thuyết phục anh ấy về trước, kết quả là…
Nói cái gì mà hẹn hò với tôi chứ? Hoàn toàn là lừa đảo mà! Đồ đáng ghét! Vừa nghe thấy mình bị phạt ở lại là quay đầu bỏ đi, không thèm ngoảnhlại nữa!

Nam Trúc Du, anh là đồ chết tiệt, đồ chết tiệt!

Tôi vừa mắng vừa lủi thủi đi về lớp học.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, nhìn vào những đề bài và công thức lạ hoắc trên bài thi, cảm giác duy nhất của tôi là…đói bụng quá!

“Tiểu thư…tiểu thư ơi! Nghe nói cô bị cô giáo bắt ở lại trường, cô không sao chứ?”, một giọng nói gấp gáp vang lên từ ngoài cửa.

Tôi vô vọng nhìn lên trần nhà: thượng đế ơi, có phải người nghĩ rằng con còn chưa đủ thê thảm sao?

“Tiểu thư, cô…cô không sao chứ?”, Tùng Bình vừa vào cửa đã hỏi dồndập, anh ta lắc mạnh vai tôi, liến thoắng như một chú chim non.

Oái….ưu điểm lớn nhất của cái tên Tùng Bình này chính là rất khỏe, bị anh ta lắc mạnh như vậy khiến cho bộ não của tôi như đang bị nhảy nhót ở trong đầu vậy.

“Anh Tùng Bình, anh đang làm gì vậy hả? Tiểu Vũ bị anh lắc đến nỗingất đi rồi kìa!”, đúng vào lúc tôi đang định nổi trận loi đình thì mộtgiọng nói trong veo cất lên, chẳng khác gì ánh mặt trời rực rỡ hiện lênxua tan mây mù, chiếu thẳng xuống mặt đất.

Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy một chàng trai cực kì đẹp trai đangđứng dưới ánh đèn mờ mờ nơi cửa ra vào. Chàng trai ấy bước thật nhanh về phía tôi, lôi tôi ra khỏi bàn tay của Tùng Bình rồi hết sức tự nhiên,kéo tôi vào vòng tay anh.

“Nam Trúc Du, chẳng phải anh đã đi rồi sao? Sao lại quay lại thế?”,tôi dẩu môi, giọng điệu có chút hờn dỗi. (*^_^*), nói nhỏ với các bạnmột câu, thực ra khi nhìn thấy anh chàng xuất hiện ở cửa, cơn giận củatôi đã giảm đi một nửa, tôi chỉ giả bộ tức giận mà thôi.

“Tiểu Vũ, anh xin lỗi!”, Nam Trúc Du lấy tay vuốt vuốt những sợi tócrối tung trên đầu tôi do bị Tùng Bình lắc quá mạnh, “Nhưng mà anh tưởnglà em muốn ngồi yên tĩnh một mình để làm bài, hơn nữa anh cũng cần cóchút thời gian để chuẩn bị cơm tối cho em! Thực ra anh rất muốn ở lạicùng em, nhưng mà chỉ sợ em bị đói!”

“A..cơm tối?”, tôi cúi đầu, nhìn hộp cơm trên tay kia của Nam TrúcDu. Nhớ lại mùi vị thơm ngon của hộp cơm lần trước anh ấy chuẩn bị chomình, tôi liền nuốt nước bọt cái “ực”.

“Mau…mau mau, Nam Trúc Du, em đói bụng chết đi được đây này! Em muốn ăn cơm!”, tôi reo lên.

“Tiểu Vũ, em không giận anh sao?”, Nam Trúc Du âu yếm nhìn tôi, thái độ đã trở lại dịu dàng như bình thường.

“Hừ, để em ăn xong rồi nghĩ tiếp!”, tôi hừ giọng, hiếm khi được mộtanh chàng chiều chuộng như vậy thì mình cũng phải ra vẻ chút chứ!
“Hài, em vẫn giận anh sao? Thôi vậy, thế thì anh đành mang hộp cơm nàyvề thôi!”, Nam Trúc Du nhíu mày, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối: “Đáng tiếcthật, trong này có món bít tết, ngó sen chua ngọt và canh phù dung anhvừa mới làm. Nếu một mình anh ăn chắc no vỡ bụng ra mất!”
Sườn xào, ngó sen chua ngọt, canh phù dung…Tại sao anh chàng này mỗi lần đều làm toàn những món mình thích vậy nhỉ?

“Em có giận anh đâu!”, tôi không cam tâm, thò tay ra kéo áo Nam Trúc Du cầu xin.

Cái tên đáng ghét này, không hiểu học ai chiêu này? Càng đáng ghéthơn là tôi lại cảm thấy rất thích thú với cảm giác này, thậm chí ngay cả khi bị cái tên Nam Trúc Du này mang cơm tối ra “uy hiếp” , tôi còn cảmthấy hạnh phúc nữa chứ. Một thứ hạnh phúc rất tự nhiên và dễ chịu.

“Ha ha!”, nghe thấy tôi nói vậy, Nam Trúc Du liền đắc chí ngoảnh đầulại, đặt hộp cơm lên bàn, sau đó mở ra. Hương thơm ngào ngạt tỏa ra khắp căn phòng.

“Em bắt đầu hành động đây!”, tôi reo lên sung sướng rồi vùi đầu vào ăn.

“Anh Tùng Bình đã ăn chưa thế? Anh có muốn qua đây ăn một chút vớibọn em không? Em làm nhiều lắm!”, Nam Trúc Du ngoảnh đầu lại hỏi TùngBình, lúc này đang đứng há hốc miệng ở bên cạnh.

“Nam Trúc Du, cậu lừa tôi!”, Tùng Bình đột nhiên hét lên, lao về phía Nam Trúc Du.

“Bịch” một tiếng, cả hai người cùng ngã nhào ra đất.

“Chẳng phải cậu nói rằng nghe thấy Tiểu Vũ phải ở lại làm bài kiểmtra nên đã về trước rồi sao? Cậu lừa tôi, lại còn giở chiêu này để lấylòng của Tiểu Vũ nữa, cậu thật là quá đáng!”, Tùng Bình đè chặt Nam Trúc Du xuống đất, phẫn nộ gào lên!

Ha ha, tôi vừa thưởng thức những món ngon vừa đưa mắt quan sát cảnhtượng trước mặt. Hài, vừa ăn vừa xem hài quả là một chuyện thú vị!(Chúng tôi không hề diễn kịch…. Tùng Bình tức tối gào lên)

Vol 2. Sự hoài nghi của Mê Cúc
Việc hẹn hò của tôi và Nam Trúc Du cứ diễn ra như vậy.

Nam Trúc Du không hề hỏi đến vấn đề liệu có phải chúng tôi đangchính thức hẹn hò hay không, nhờ đó tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Tôi rấtthích cái cảm giác được ở bên cạnh Nam Trúc Du, nhưng mà nói tới việchẹn hò thì…

“Tiểu Vũ, anh vừa phân tích tính cách của nhân vật Paris xong, em đã hiểu rõ chưa?”, một đôi tay thon dài nhẹ nhàng khua khua trước mặt tôi.

“Hơ, hội trưởng ơi, anh có thể giảng lại thêm lần nữa cho em đượckhông?”, tôi ngẩng đầu, ngại ngùng nhìn chàng trai khôi ngô đang ngồitrước mặt mình.

Lâm Xuân Vũ à, hiện giờ mày đang ở trong hội trường của câu lạc bộkịch nói, mày đang mơ mộng cái gì thế hả? Hơn nữa, điều quan trọng làtại sao mày dám nghĩ ngợi linh tinh trong khi hội trưởng Mậu Nhất đangngồi trước mặt mày như vậy?

Hài, thật là mất mặt!

“Được thôI!”, hội trưởng Mậu Nhất cúi đầu, lấy tay chỉ vào kịch bản, tiếp tục nói: “Nhân vật Paris mà anh muốn thể hiện hoàn toàn khônggiống với nhân vật Paris dưới ngòi bút của Shakespeare, hơn nữa vai tròcủa nhân vật này cũng nặng hơn so với vai diễn trong vở “Romeo và Julie” của Shakespeare!”

“Vâng!”, tôi nghiêng nghiêng đầu, chăm chú nhìn vào khuôn mặtnghiêng nghiêng của Mậu Nhất. Cái mũi thon nhỏ, sống mũi cao và thẳngtắp, đôi môi hồng hào khé mấp máy, hàm răng trắng bóng như ngọc trai lúc ẩn lúc hiện.

“Ực”, thượng đế ơi, nuốt nước bọt khi đứng trước một người làm tráitim mình rung động cũng không có gì là quá đáng phải không ạ?
“Tiểu Vũ, Paris là nhân vật chính!”, hình như không hài lòng lắm vềphản ứng của tôi, hội trường Mậu Nhất liền buông cuốn kịch bản xuống.

“À vâng, nhân vật chính!”, tôi gật đầu, chỉ là… “Nhân vật chính? Hội trưởng, anh để em làm nhân vật chính sao?”

Tôi lấy tay chỉ vào mình, không dám tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy.

Trời đất ơi, tôi điên mất, chẳng phải là tôi sẽ diễn một người quađường thôi sao? Tại sao lại đột nhiên trở thành nhân vật chính thế này?
“Tiểu Vũ, đừng nói rằng cậu còn chưa động đến mấy chương kịch bản tôiđã đưa cho cậu đấy nhé!”, Mê Cúc ngồi bên cạnh nhướn mày, vẻ mặt có chút không hài lòng.

“Tôi có xem chứ, nhưng mà…”, thôi được rồi, tôi thừa nhận là dạo này thường xuyên ở bên cạnh Nam Trúc Du nên tôi chưa thèm động đến cuốnkịch bản ấy.

Hài…hội trường ơi, em rất xin lỗi anh. Em chỉ biết mải mê chơi đùa mà lạnh nhạt với kịch bản của anh.

Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác tội lỗi.

“Không sao, Tiểu Vũ à, sau khi họp xong, em hãy cẩn thận đọc lại kịch bản một lần nữa nhé!”, hội trưởng Mậu Nhất ôn tồn nói.

Hu hu hu…cám ơn anh, hội trưởng! Anh quả là một người cực kì tốt bụng!

“Được rồi, ngoài Lâm Xuân Vũ ra, chắc là tất cả mọi người đã chămchỉ học thuộc kịch bản rồi! Cuối tuần này chúng ta sẽ ở lại diễn thử, hi vọng mọi người sắp xếp thời gian để đến đầy đủ!”, Mê Cúc thờ ơ nhìntôi, tuyên bố giải tán.

Hài, tôi chọc giận Mê Cúc rồi sao?

Tôi thở dài, nhưng mà Mậu Nhất viết ra kịch bản còn chẳng giận thì thôi, tại sao Mê Cúc lại có phản ứng như vậy chứ?

“Mê Cúc…”, đợi mọi người ra về hết, tôi liền gọi Mê Cúc lại, “Cậuđừng có giận tôi có được không? Tôi hứa là tôi nhất định sẽ chăm chỉ học thuộc kịch bản mà!”

“Tiểu Vũ, cậu nghĩ rằng tôi giận vì cậu không chịu học kịch bảnsao?”, Mê Cúc lạnh nhạt nhìn tôi, sự tức giận của cô ấy không vì lời xin lỗi của tôi mà giảm bớt, thậm chí có phần còn dữ dội hơn.

Tại sao thế nhỉ? Hài…

“Lâm Xuân Vũ, tôi tức giận là bởi vì gần đây cậu không chịu chăm chỉ học kịch bản, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy hả? Cậu có biết là chúng talâu lắm rồi không cùng ngồi ăn cơm, nói chuyện không?

Hay là cậu yêu rồi?”, Mê Cúc chớp chớp đôi mắt rất đẹp của mình, ánhmắt đầy vẻ nghi vấn: “Có phải cậu giấu tôi hẹn hò với bạn trai không?”
“Đâu, đâu có, tôi không có mà!”, tôi lắc đầu nguầy nguậy.

Quan hệ giữa tôi và Nam Trúc Du không thể coi là quan hệ nam nữđược, dù sao thì tôi đâu đã đồng ý với đề nghị hẹn hò của anh ấy, thếnên giữa chúng tôi chỉ đơn thuần là bạn bè mà thôi!

“Vậy Trúc Du thì sao?”, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau lưng tôi.

Ngoảnh đầu lại, ánh mắt tôi bắt gặp một người đáng lí ra không xuấthiện ở câu lạc bộ kịch này, người đó không ai khác chính là Minh ĐạoLiên.

Tôi trợn mắt lườm anh ta, nhưng đáng tiếc là anh ta chẳng thèm nhìn tôi lấy nửa cái.

“Cái gì mà Nam Trúc Du chứ?”, Mê Cúc hỏi.

“Chính là cái người mà cô gái xấu xí này đang hẹn hò dạo gần đâyđấy! Thời gian rảnh rỗi của cô ta gần như đều dành cho gã đó hết cả,đương nhiên là không có thời gian mà đọc kịch bản rồi!”, Minh Đạo Liênlạnh lùng nói.

Nói gì vậy? Anh ta nói cứ như thể tôi là những tên bạo chúa thời xaxưa, chỉ yêu mỹ nhân mà không yêu giang sơn, cả ngày chỉ chìm đắm trongsắc dục, không còn tâm trí dành cho chuyện khác ấy! Tôi đâu có phải mộtkẻ như vậy? Hơn nữa tôi và Nam Trúc Du cũng đâu có quan hệ như vậy đâu!

“Tôi đâu có…”

“Đạo Liên, tôi đã lấy kịch bản rồi, chúng ta đi thôi!”, một giọngnói quen thuộc đột nhiên vang lên đúng vào lúc tôi định lên tiếng phảnbác. Tiếng nói ấy vọng ra từ trong căn phòng đối diện với hội trường,sau đó, một bóng người cao và thanh mảnh bước ra, nụ cười quyến rũ quenthuộc, ánh mắt dịu dàng cũng cực kì quen thuộc.

“Trúc Du…”, tôi khẽ gọi.

“Tiểu Vũ, điều mà Minh Đạo Liên nói là sự thật sao? Cậu và Nam TrúcDu đang hẹn hò ư?”, Mê Cúc nhìn tôi, rồi lại nhìn sang Nam Trúc Du, ngạc nhiên hỏi.

“Đương nhiên là không phải rồi”, tôi nháy nháy mắt với Nam Trúc Du, nói.

“Chúng tôi đâu có phải là người yêu của nhau đâu”, cũng may là anhchàng Trúc Du hiểu ý của tôi, thế nên ngoan ngoãn phối hợp với tôi. Anhấy quả là biết nghe lời!

“Thật chứ?”, Mê Cúc không tin, tiếp tục hỏi.

Minh Đạo Liên đứng bên cạnh, không nói nửa lời, chỉ nhếch mép cười.

Mặc dù gã này không nói gì nhưng chỉ một cử chỉ nhỏ của anh ta cũngkhiến cho tôi cảm thấy khó đối phó hơn cả những câu hỏi mang tính chấtvấn của Mê Cúc.

Kì lạ, điều tôi nói rõ ràng là sự thực mà!

“Là thật đấy, tôi và Tiểu Vũ chỉ là bạn thôi!”, Nam Trúc Du nhìn Mê Cúc, gật đầu nói.

“Cái đó…nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây!”, sợ ở lại thêm lúc nữa sẽ bị Mê Cúc lôi ra ngoài chất vấn tiếp, thế nên nhânlúc Mê Cúc vẫn còn tin vào lời Nam Trúc Du nói, tôi liền vội vàng bỏ đitrước.

Nhưng mà, sao lúc tôi bỏ đi, vẻ mặt của Nam Trúc Du lại có vẻ lạc lõng và hụt hẫng đến vậy? Có phải là tôi đã sai rồi không?

Thôi bỏ đi, tôi làm gì có thời gian mà nghĩ đến chuyện của Trúc Du nữa, tôi phải đọc kịch bản thôi!

Nhưng mà, sao trong lồng ngực tôi lại thấy khó chịu như thế này nhỉ. Dường như là…lần đầu tiên từ khi sinh ra cho đến nay. Tôi cảm thấy ghét chính bản thân mình. Tôi làm như vậy có đúng không nhỉ? Như vậy đốivới Trúc Du có…?

Vol 3. Trúc Du bị bắt trói cóc rồi.

Mặc dù tôi thoát khỏi số mệnh bị Mê Cúc tóm lại chất vấn nhưng hômsau, Nam Trúc Du lại không thể thoát khỏi cơn ác mộng bị “bắt cóc”.

“Tùng Bình, cậu nói cái gì? Bố tôi bắt trói Nam Trúc Du tới nhà mình sao?”, tôi căng thẳng tột độ, hét tướng lên trong điện thoại.
Nam Trúc Du bị bố bắt trói về nhà rồi.

Trong vòng vài phút đồng hồ, bộ não của tôi không sao ‘tiêu hóa” được ý nghĩa của câu nói này.

Chết thật rồi!

Chỉ cần nghĩ đến tính cách nóng nảy và thô bạo của bố, tôi không còn tâm trí nào mà nghĩ đến việc hội trưởng Mậu Nhất đang chờ mình đến đểcùng bàn luận về kịch bản, lập tức chạy một mạch về nhà.
“Hội trưởng, xin lỗi anh, hôm nay em có việc gấp, không thể đến được.Ngày mai nhất định em sẽ học kịch bản tử tế!”, tôi vội vàng gọi điệnthoại báo cho Mậu Nhất, không kịp để anh ấy đáp lời liền ngắt luôn điệnthoại, bắt xe phi thẳng về nhà.

Chiếc xe taxi màu xanh nước biển đỗ xịch trước cổng nhà, tôi lao như bay vào trong nhà.

“Bố ơi, sao bố có thể không nói lời nào đã bắt người ta về nhà thế?”, tôi thở hồng hộc, lao thẳng vào nhà, “Bố ơi, sao bố….”

Tôi chớp chớp mắt, đưa mắt nhìn khắp lượt phòng khách của nhà mình.Chỉ thấy những dụng cụ gia đình vốn được bày biện trong phòng khách bỗng nhiên không cánh mà bay, cả phòng khách trở nên trống không, chỉ nhìnthấy duy nhất một chiếc ghế làm bằng gỗ lim đặt ở giữa căn phòng.

Tôi đứng ngây người trước cửa phòng khác, mở to mắt nhìn chăm chămvào chiếc ghế gỗ lim. Ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ lim kia chính là người bố thân yêu của tôi. Nhìn thấy tôi đang thở hồng hộc, mặt mày thấtthần, bố liền mỉm cười ôn hòa.

Cơn giận dữ của tôi từ từ bốc lên đầu.

“Bố, Nam Trúc Du đâu rồi?”, tôi nhìn bố, tức tối tra hỏi.
“Nam Trúc Du? Ai là Nam Trúc Du? Bố có quen anh ta sao?”, bố tôi nhúnnhún vai, tỏ vẻ ngây ngô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Bố không quen Nam Trúc Du sao?”, tôi nghiến răng, nhả ra từng chữmột, “Bố, bố đừng nói với con là trước khi vô duyên vô cớ bắt người tađến đây, bố đã không cho người đi điều tra về thân phận của anh ấy đấy!”

“Bắt người á? Tiểu Vũ, bố đâu có làm những chuyện thô lỗ như vậy?”, bố tôi lắc đầu, vẻ mặt bi thương.

“Bố đừng diễn kịch nữa, bố còn không chịu nói thật hay sao?”, tôi trợn mắt, gào lên.

“Thôi được rồi, thôi được rồi!”, nhìn thấy tôi đang nổi cơn thịnhnộ, bố liền đứng dậy, từ tốn nói: “Tiểu Vũ, không phải là bố cố tìnhchọc tức con, chỉ là bố đang làm một trắc nghiệm nho nhỏ thôi mà. Mà kết quả trắc nghiệm ấy quả đúng như những gì mà tên nhóc Tùng Bình nói. Cái anh chàng Nam Trúc Du đó đối với con mà nói quả nhiên là không giốngbình thường”.

Trắc nghiệm? Tôi đần mặt ra nhìn bố.

“Bố à…”, tôi gằn giọng, “Nam Trúc Du đâu rồi? Anh ấy đang ở đâu?”

“Con gái, con yên tâm đi! Khó khăn lắm bố mới thấy con bắt đầu yêuđương, thế nên đương nhiên bố phải đối đãi tử tế với bạn trai của conrồi, làm sao có thể dọa cho nó sợ hãi mà chạy mất được chứ? Hơn nữa, cho dù bố có dùng cực hình với nó cũng phải tiến hành trước mặt con chứ!”,bố nhìn tôi, thản nhiên nói.

“Dùng cực hình?”, tôi hét lên, trong đầu vụt hiện lên những cảnhtượng tra tấn dã man ngày xưa: kẹp ngón tay? Châm kim vào người? Xẻthịt…

“Bố à, cho dù có là thời đại ngày xưa đi nữa, nếu bố mà dùng cực hình với người khác là phạm pháp đấy, bố có biết không hả?”
“Hừ…”, bố kiêu ngạo nhìn tôi, từ tốn nói: “đừng tưởng con nói thế là bố sẽ tha cho bạn trai của con! Nói cho con biết, muốn trở thành con rểcủa nhà họ Lâm, trưởng môn của Lâm Nguyên Đường, người kế thừa của vương quốc giải trí nhà họ Lâm không phải là chuyện dễ dàng! Vì vậy khôngphải bất kì ai cũng được bố chấp nhận đâu!”

Bạn trai? Rồi lại con rể, trưởng môn, người kế thừa…bố thật sự cho rằng Nam Trúc Du chính là….

“Không, không, không…”, tôi lắc đầu.

“Cái con nhóc này, cho dù có lắc đầu cũng vô ích mà thôi! Muốn trởthành con rể của ta mà không có chút thực tài là tuyệt đối không được!”, bố nhìn tôi, vừa nói vừa khoát tay.

Bộp…bộp bộp…vài giây sau đó, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên bên tai tôi.

Ngoảnh đầu lại, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo complemàu đen, thân hình cao to đang vác Nam Trúc Du lúc này đã bị trói chặtđi vào nhà.

Oái, đất đá từ đâu đang đổ ào xuống đầu tôi thế này?

“Bố ơi…”, tôi gào lên, “sao bố có thể bắt trói người ta như thế kia cơ chứ? Thật là quá đáng!”

Tôi vừa nói vừa lấy tay cởi trói cho Nam Trúc Du.

“Quá đáng á? Nhưng mà bố làm vậy là được sự đồng ý của tên nhóc này đấy chứ!”, bố đắc chí nói.

Hơ, bàn tay đang cởi trói của tôi cứng đờ lại, đưa ánh mắt dò hỏi về phía Nam Trúc Du.

“Ừ…”, Nam Trúc Du bị trói chặt như con tằm nằm trong kén, vội vànggật đầu nói: “Vì bố em nói như vậy sẽ thú vị hơn, thế nên anh đã gật đầu đồng ý!”

Thú…thú vị?

Nam Trúc Du à, anh thật là dễ thuyết phục quá mức đấy!

Quạ quạ, một đàn quạ đen đang xếp hàng bay qua đầu tôi.

“Người đang đứng dưới bục kia là ai?”, bốp một tiếng, bố tôi lấy tay đập xuống chiếc ghế ở giữa nhà, lớn tiếng hỏi.

“Rầm…”, tôi giật mình, trượt chân ngã nhào ra đất. Thượng đế ơi, thật không thể tin nổi người đàn ông kia chính là bố của mình!

“Bẩm đại nhân, thảo dân là Nam Trúc Du!”, càng đáng sợ hơn nữa chính là: Nam Trúc Du lại khom lưng, cúi thấp đầu xuống và hùa theo trò đùacủa bố.

“Nói mau, ngươi và con gái ta là thế nào?”, người tung người hứng, bố tôi càng nhập vai hơn.

“Bẩm lão gia, con là bạn trai của tiểu thư ạ!”

“Bạn trai?”, trong phòng khách, một tiếng reo lớn vang lên.
“Cậu thật sự là bạn trai của Tiểu Vũ sao?”, trong giọng nói của bố có pha trộn chút hân hoan, chút kinh ngạc và chút thất vọng.

“Cậu trở thành bạn trai của tiểu thư nhanh như vậy sao?”, giọng nóicủa Tùng Bình trở nên vô cùng ai oán khi gặp phải cú sốc cực lớn này.

“Đương nhiên” ngại ngùng nhìn sang phía tôi. Sau khi thấy tôi khôngcó ý phản bác những điều mình nói, Nam Trúc Du liền nhoẻn miệng cười:“Đúng thế, tôi chính là bạn trai của Tiểu Vũ!”

“Không thể nào!”, cả bố tôi và Tùng Bình cùng đồng thanh kêu lên.

“Nhóc con, ta vẫn chưa gật đầu, dựa vào đâu mà cậu đòi làm con rểcủa Lâm Nguyên Đường, người kế thừa của vương quốc giải trí hả?”, bốquát lớn…(Hài, vương quốc giải trí chính là chỉ KTV của nhà tôi ấy mà!)

“Cháu không muốn làm cái gì mà con rể của Lâm Nguyên Đường, càngkhông muốn trở thành người thừa kế vương quốc giải trí. Cháu chỉ muốnlàm một người bạn trai có thể bảo vệ cho Tiểu Vũ, có thể khiến cho cô ấy cảm thấy vui vẻ!”, Nam Trúc Du nhìn bố, đôi mắt thuôn dài trong veo ánh lên những tia sáng lấp lánh khiến cho khuôn mặt anh càng trở nên khôingô.

Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy bố tôi đang ngây người trước sự quyếnrũ của Nam Trúc Du. Đúng là vẻ đẹp của yêu ma chẳng tha cho ai hết, từgià trẻ lớn bé đều có thể bị nó lôi cuốn hết!

“Nhóc con, cậu tưởng rằng nói như vậy là ta sẽ tin sao?”, một hồi lâu sau, bố mới sực tỉnh, tiếp tục quát Nam Trúc Du: ‘Mau nói đi, mục đíchcậu tiếp cận Tiểu Vũ nhà tôi là gì? Theo tài liệu điều tra của tôi, cậulà người không có lấy một xu, lại nợ ngân hàng cả đống tiền. Cậu nói đi, có phải là muốn lợi dụng tài sản nhà chúng tôi để trả nợ cho mìnhkhông?”

“Món nợ của cháu đương nhiên cháu sẽ tự trả”, Nam Trúc Du lập tức lên tiếng phản bác lại.

“Cậu có khả năng ấy sao?”, bố tôi nghi hoặc hỏi.

“Đương nhiên rồi, nếu không làm sao cháu bảo vệ Tiểu Vũ được?”

“Cậu nói cậu muốn bảo vệ con gái tôi ư?”, bố tôi tỏ vẻ như vừa đượcnghe một câu truyện cười cực kì thú vị, bật cười sằng sặc chẳng chút nểnang gì: “Này, cậu nhóc, cậu có biết con gái tôi mới 5 tuổi đã lên đaiđen nhu đạo, 7 tuổi đã thành thạo tất cả các môn võ công của Lâm NguyênĐường. Đặc biệt, khi nó lên 9 tuổi đã thì trong Lâm Nguyên Đường này,ngoài ta và nhị sư bá của nó ra thì không ai xứng làm đối thủ của nókhông hả? Cậu nhóc à, cậu có biết vì sao mà phần lớn những lần tỏ tìnhnó đều bị người ta từ chối không? Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì võ côngcủa nó quá cao cường, đám con trai đó đều sợ nó cả! Đúng là buồn cười,một cậu nhóc yếu đuối như cậu mà cũng đòi bảo vệ con gái tôi sao? Ha haha…”

Hài, bố ơi là bố,cho dù con gái bố có lợi hại đến mấy thì bố cũngđừng có mang cái thiên tình sử tồi tệ ấy ra mà nói với người ta như vậychứ!
“Bảo vệ con gái không nhất định là phải có võ công cao cường hay thânhình cường tráng”, Nam Trúc Du không chịu thua, tiếp tục nói. Tôi độtnhiên cảm thấy rất hứng thú với những điều anh ấy nói, dường như mỗi câu mỗi từ anh ấy nói ra đều rất quan trọng đối với tôi…

“Không có võ công cao cường, không có thân hình cường tráng, cậu dựa vào đâu mà đòi bảo vệ con gái tôi?”, bố tiếp tục chất vấn.

“Cháu nghĩ để bảo vệ một người, điều quan trọng nhất chính là tráitim chứ không phải là vũ lực!”, một người luôn coi trọng ý kiến củangười khác như Nam Trúc Du bỗng nhiên trở nên kiên quyết. Nhìn thấy điệu bộ của anh ấy lúc này, đột nhiên trái tim tôi lại cảm thấy vô cùng cảmđộng.

“Nếu không có võ công, đánh không lại người khác sao có thể nói đến hai từ bảo vệ?”, bố tôi cũng kiên quyết lập trường của mình.

“Cứ cãi nhau như thế này cũng không phải là cách hay. Thế này đi, nếu cậu có thể vượt qua ba thử thách của ta, ta sẽ tin lời cậu nói, nhậncậu làm con rể. Thế nào?”, bố tôi đột nhiên đưa ra đề nghị này.
Rất tốt, hai người ấy đã quay trở lại trạng thái bình thường, không còntranh luận những vấn đề vô vị kia nữa. Tôi đứng bên cạnh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.

“Được ạ!” Nam Trúc Du gật đầu.

“Người đâu, cởi trói!”, bố tôi liên ra lệnh cho người mặc áo đen cởi trói cho Nam Trúc Du.

“Vâng thưa lão gia!”, người mặc áo đen nhanh chóng cởi trói cho Nam Trúc Du theo lệnh của bố tôi.

Hài, không biết bố còn định bày ra trò gì nữa đây!

Tôi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, không muốn nói thêm gì về hành vi của bố nữa! Hài, dù sao cũng chỉ là thử thách thôi mà…

Nhìn thấy bộ dạng đầy tự tin của Nam Trúc Du, tôi bất giác lại cảm thấy lo lắng…

Yui Nishikawa - Akiho Yoshizawa - Yui Hatano

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ