Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen Teen - Chỉ yêu cây kẹo bông nhỏ trang 10

 

Trở về bên anh

Phòng 502, ký túc xá nữ khu tây

“Ân Ân, hôm nay cậu và anh trai đi đâu thế? Sao muộn thế này mới về?”, Nhược Lăng vừa đắp mặt nạ dưỡng da vừa nhìn Kiều Ân đang tập thể dục qua gương.

“Vườn hoa trung tâm”, Kiều Ân thở hổn hển đáp. Sao hôm nay tập lại thấy mệt thế? Chắc do hôm nay ăn nhiều quá đây mà, haizzz, lại phải tập thêm nửa giờ đồng hồ nữa.

 

“Hai người lại nhàn rỗi đến đó tâm sự hả, còn mua con gấu bông to đùng này về nữa?” Hôm nay, lúc Kiều Ân ôm con gấu bông về phòng, ba cô nàng kia liên tục hét ầm lên, ai cũng ngưỡng mộ, cô gái nào cũng thích con gấu bông đáng yêu này, ôm rất dễ chịu.

“Hộc… hộc…”, Kiều Ân thở dốc, cố gắng nói mấy tiếng, “Anh mình tặng đấy”.

“Ân Ân, cậu cũng quá đáng lắm rồi đây, so với mấy anh chàng khác thì anh trai đối xử với cậu tốt như thế, ngày nào đó anh ấy mà có bạn gái chắc cô ấy ghen tỵ lắm đây?” Dù ai cũng biết Thiệu Minh Vỹ thích Kiều Ân nhưng họ không biết việc Kiều Ân cũng đã đồng ý qua lại vói anh, vẫn luôn coi cô và Thiệu Minh Vỹ chỉ là anh em thân thiết.

“Anh ấy có nhưng chắc cô nàng kia không để ý đâu!”, Ân Ân cúi đầu cười thầm. Sao cô lại ghen tỵ với bản thân mình được chứ.

Kiều Ân cố gắng tập thêm nửa giờ đồng hồ, cơ thể toát đầy mồ hôi, hai chân đứng không vững nữa. Mỗi khi tập xong, cô đều thấy nhiệt lượng toàn thân tăng cao, cơ thể nóng bừng, nhưng trong lòng lại thấy cực kỳ thoải mái. Cô biết chỉ cần mình giảm đi chút mỡ thừa thì nhất định sẽ đạt được mục tiêu, sẽ trở thành một cô nàng xinh đẹp có thể sánh đôi cạnh anh.

Kiều Ân đứng lên cân thử. “Oa…” Nhìn kim trên cân Kiều Ân không kìm được khẽ reo lên.

“Còn bao nhiêu rồi?”, A Nhã đang cắm mặt vào trò CS* trên máy tính không ngẩng đầu lên hỏi.

“Năm mươi lăm cân”, Kiều Ân nói nhỏ. Ánh mắt khẽ liếc trộm ba người bạn cùng phòng, vẻ mặt như không dám tin.

“Cậu? Không thể nào!”, Nhược Lăng đứng gần cô nhất, vội chạy lại, cẩn thận nhìn lên cân sau đó soi cô một lượt từ đầu xuống chân, không nói lời nào.

“Bao nhiêu? Nói xem nào Nhược Lăng”, A Nhã hỏi vẻ nghi ngờ.

“Xuống đi!”, Nhược Lăng ra lệnh cho Kiều Ân rồi tự mình bước lên cân kiểm tra thể trọng của mình. “A Nhã, báo cáo chính xác, cô bạn Kiều Ân của chúng ta đứng là đã gầy đi rồi! Chính xác còn năm mươi lăm cân!”

“Ôi… Đúng là mình gầy đi rồi!”, Kiều Ân sung sướng ôm Nhược Lăng hét lớn. Tập thể dục quả nhiên là phương pháp giảm cân hiệu quả nhất.

“Thật hả?”, bây giờ đến lượt Đình Đình không chịu được, cũng thò đầu ra hỏi.

“Đúng thế đúng thế không tin các cậu thử cân đi, chắc chắn cái cân này không hỏng đâu. Ha ha, vui quá đi mất!”, Kiều Ân vui mừng quay tròn trong phòng. Nhìn cô bây giờ không thể bảo là béo ú được. Bộ dạng năm mươi lăm cân của cô bây giờ đã hấp dẫn lắm rồi, cô sung sướng khua chân múa tay loạn hết cả lên.

“Mình phải khoe anh mới được.” Kiều Ân sung sướng chỉ muốn báo ngay cho anh tin tốt lành này.

Ba người kia nhìn ánh mắt ngập tràn niềm vui của cô chỉ biết cười lắc đầu, lúc nào cô cũng nhớ đến anh trai mình.

“Anh, em gầy rồi, bây giờ chỉ còn năm mươi lăm cân thôi”, Kiều Ân cao hứng hét to vào điện thoại.

“Năm mươi lăm? Năm mươi lăm cân? Oa, thật đáng sợ!”, nghe xong anh còn cố ý trêu cô.

“Anh… là năm mươi lăm cân, em gầy đi được năm cân đó”, Kiều Ân hơi cáu.

“Ồ, em còn lợi hại hơn cả anh nữa, giảm cân rồi mà vẫn còn vượt quá chỉ tiêu đề ra.”

“Quá đáng, người ta giảm cân được mà một câu động viên cũng chẳng thèm nói.”

“Cái đó phải ôm mới biết được!”

Ân Ân đột nhiên cứng họng, trong đầu chợt hiện ra hình ảnh anh đang ôm mình, trái tim cô cũng đập nhanh dần, bàn tay to lớn, thô ráp, sự cọ xát mờ ám… cô rất muốn… rất muốn…

“Ân Ân? Sao tự nhiên lại không nói gì thế?”

“Dạ!”

“Sao thế?”

“Không có gì”, giọng cô dần nhỏ lại.

“Giận rồi à? Em gần đạt được mục tiêu của mình, đương nhiên là rất vui rồi nhưng anh không mong em giảm cân nhiều như thế vì ôm sẽ chẳng đã tay”, anh vội an ủi. Kiều Ân như một chú chó nhỏ đáng yêu, ve vuốt một chút là ngoan ngoãn trở lại.

Mặt Kiều Ân càng lúc càng đỏ, tay không có cảm giác gì, cảm giác ở tay là gì? Cảm giác của anh mỗi lần ôm cô thế nào? Sự hiếu kỳ trong lòng Kiều Ân ngày càng lớn, cô cũng rất muốn biết cảm giác của mình mỗi lần ôm anh, liệu có phải lúc nào cũng ấm áp như vậy không?

“Được rồi, đùa em thôi, Ân Ân lúc nào cũng đáng yêu mà!”, Thiệu Minh Vỹ nghĩ cô buồn nên an ủi.

“Anh… em nhớ anh”, Ân Ân nói khẽ chỉ để anh nghe được. Nhẹ nhàng nói ba từ cuối cùng, im lặng một lát sau đó ngắt điện thoại.

Kiều Ân ngước mắt lên nhìn, thấy ba người kia đều đang bận việc không ai để ý thấy biểu hiện và hành động khác thường của cô khi nãy. Cô vội vội vàng vàng cầm điện thoại chạy vào phòng tắm.

Thiệu Minh Vỹ nhìn chằm chằm vào dòng chữ “cuộc gọi kết thúc” hiển thị trên màn hình điện thoại. Mãi hồi lâu sau anh vẫn chưa định thần lại được, vừa rồi anh không nghe nhầm đây chứ? Dù câu cuối cùng cô nói rất nhỏ, nhỏ đến nỗi anh không nghe rõ, nhưng âm thanh đó lại truyền đến trái tim anh.

Ân Ân nói, cô ấy nhớ anh! Mặt anh vẫn không thay đổi, khóe miệng khẽ nhếch rồi càng lúc càng mở rộng, sự vui sướng đã hoàn toàn hiện ra trên mặt. Cuối cùng Ân Ân cũng chịu thừa nhận.

*CS là viết tắt của từ Counter Strike, là trò chơi điện tử thuộc thể loại bắn súng, có tính chiến thuật cao được nhiều người biết đến. Lúc đầu, nó được ra mắt dưới tên gọi Half – Life: Counter Strike.

Trước đây đều là anh đơn phương yêu thương và chăm sóc cô bởi cô vốn ngây thơ, không thể nghĩ đến những chuyện quá mệt mỏi và phức tạp. Yêu và được yêu đã trở thành thói quen nên muốn cô cũng đáp lại tình cảm của mình, anh phải tiếp tục chờ. Đợi cô trưởng thành hơn, đợi đến khi trái tím cô hoàn toàn thuộc về anh thì lúc đó cô mới có thể đáp lại tình yêu của anh được.

Nhưng cô đã hiểu, quả nhiên Ân Ân của anh đã hiểu rồi. Giọng nói thẽ thọt xấu hổ của cô khiến trái tim anh thấy vô cùng ngọt ngào!

 

Kiều Ân cầm điện thoại đứng tựa vào cửa phòng tắm, ngắm mình trong gương. Hai má ửng hồng, lộ ra niềm vui của một cô gái rơi vào lưới tình. Càng ngày cô càng không thể xem anh chỉ đơn thuần là một người anh trai ở bên chăm sóc cô được. Giờ đây ánh mắt, nụ cười và cả những hành động vô tình của anh đều khiến trái tim cô loạn nhịp. Những suy nghĩ trong đầu cô ngày càng kỳ lạ, dường như con tim không còn đập theo quy luật nữa. Tình cảm của cô đang bắt đầu thay đổi, con tim cô bắt đầu thức tỉnh yêu thương, những điều này là vì sao?

Cô không muốn hiểu. Vân đề này như một dấu hỏi lớn không ngừng hiện lên trong đầu cô, gợi lên sự tò mò và kỳ vọng trong cô. Nhưng bất luận là tại sao, cô chỉ biết rằng, mình rất thích, rất thích niềm vui âm thầm mà lặng lẽ này, có một hạnh phúc nho nhỏ đang len lỏi trong sâu thẳm trái tim cô!

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên điện thoại Kiều Ân rung lên, báo có tin nhắn.

“Muốn mỗi giây, mỗi phút em đều nhớ đến anh!”, chỉ một tin nhắn ngắn như vậy nhưng cũng đủ lấp đấy trái tim cô. Anh muốn cô nhớ đến anh mỗi phút mỗi giây, không kìm nén được niềm vui Kiều Ân khẽ nở nụ cười, tay trái đưa lên che miệng cười sung sướng nhưng không thể nào ngăn được tiếng cười thoát ra qua kẽ tay. Trong phòng tắm, có một niềm vui mang tên hạnh phúc đang tràn ngập.

Cô đã thay đổi, cô đã biết rồi!

Vòng eo cô đang ngày càng nhỏ lại, vòng đùi cũng dần bé lại. Mỗi sớm thức dậy, khẽ xoa vùng bụng dưới cô cũng có thể cảm nhận nó cũng dần co lại. Sờ vào vẫn thấy nhiều mỡ nhưng dù sao cô cũng có thể cảm nhận được vòng eo của mình rồi. Ngắm nhìn eo mình trong gương, Kiều Ân bật cười!

Quá trình khổ luyện đã đạt kết quả. Hơn nữa gần đây cô cũng rất chăm chỉ, mỗi động tác đều tập đủ một trăm lần. Tim đập nhanh, thở dốc, chân tay rã rời, mồ hôi vã ra như tắm nhưng không còn đau như hồi đầu mới tập nữa, vả lại sau mỗi lần tập, cô đều thấy cơ thể mình thoải mái hơn nhiều. Cảm nhận từng giọt mồ hôi đổ ra, chảy xuống người, cô chợt thấy thích thú, những giọt mồ hôi này có thể lấy đi lượng mỡ thừa trên người cô. Cô muốn giảm xuống còn năm mươi cân, nhất định cô sẽ làm được!

Phòng học khoa Điện

Hôm nay là thứ Tư. Tuần này cô chuyên tâm giảm cân mà suýt nữa thì quên hôm nay có tiết, Nhan Trinh Tịch cũng bị cô bẵng đi luôn. Hôm nay, lúc cầm quyển sách lên cô mới chợt nhớ đến những lời Nhan Trinh Tịch nói lần trước.

Cô khẽ mỉm cười, ra nước ngoài, từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Cô thích tự do, hiện giờ cô chẳng thiết đi đâu, chỉ muốn ở lại đây vì nơi này có người cô yêu thương.

“Ê, Nhan Trinh Tịch!”, Kiều Ân vui vẻ chào.

“Kiều Ân!” Cậu ta không quá vui nhưng cũng miễn cưỡng nở một nụ cười trước thái độ vô cùng cởi mở của cô.

“Còn một tuần nữa là sang tháng Mười một, cậu dự định gì chưa?” Thời gian trôi nhanh thật, lại sắp đèn kỳ nghỉ rồi. Đây là điều tuyệt nhất khi học đại học, cứ đến ngày nghỉ theo quy định là ai nấy đều chấp hành vô cùng nghiêm túc. Đến những khoa không có tiết học thì các sinh viên đều trốn từ trước đó rồi.

“Mình định đi Bắc Kinh một chuyến, có bạn cùng lớp ở đó giúp mình nghe ngóng một vài thông tin du học.” Có vẻ cậu ấy đã sớm định hướng rồi.

“Ha ha, thích thật đấy. Đi chơi xa có thể hiểu thêm nhiều điều.” “

…Kiều Ân…”

“Hả?”

“Cậu có thể đi cùng mình không?”, ánh mắt Nhan Trinh Tịch chân thành.

“Mình? Không được rồi.” Không biết cậu ấy đang kỳ vọng điều gì?

“Cậu đi cùng mình đi mà, khẩu ngữ của cậu tốt như vậy, không chừng còn có thể giúp mình nữa.”

“Việc này…” Cô rất muốn từ chối nhưng ánh nhìn chân thành của Nhan Trinh Tịch lại khiến cô có đôi chút do dự.

“Chúng mình chỉ đi hai ngày thôi, được không?”, Nhan Trinh Tịch nhìn thẳng vào ánh mắt lưỡng lự của cô.

“Nhưng… mình thật sự không muốn ra nước ngoài.” Có vài điều không thể nói rõ ra được.

“… Hiểu rồi, vậy lần này coi như cậu giúp mình, được không?” Dù có chút thất vọng nhưng Nhan Trinh Tịch cũng không muốn thịnh tình lần này của mình cũng lại bị cự tuyệt.

“Để mình suy nghĩ thêm nhé?” Có nên nói vói anh không? Nói rồi nhất định anh sẽ không đồng ý đâu.

“Được, mai trả lời được không, để mình còn đặt vé, vé đi Bắc Kinh bây giờ không dễ mua đâu.” Nghe Kiều Ân bảo để cô ấy suy nghĩ, Nhan Trinh Tịch chợt thấy vui hơn.

Phòng 502, ký túc xá nữ khu tây

Kiều Ân duỗi thẳng hai chân nằm dài trên giường, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Liệu anh có muốn về nhà không nhỉ? Tháng Mười một năm ngoái anh đưa cô về cùng vì ở trường chỉ có anh với cô là đồng hương.

Kiều Ân nhắn cho anh một tin, rất nhanh sau đó đã nhận được tin nhắn trả lời.

“Năm nay anh không về nhà, bận việc rồi.”

“Việc gì thế?”

“Sẽ nói cho em sau.”

“Vậy em đi chơi cùng các bạn nhé!”, cô hỏi dò xem phản ứng của anh

. “Đi cùng hội Minh An Nhã à?”

“Vâng.” Do dự một chút rồi cô cũng trả lời anh.

 

“Để anh sắp xêp lịch một chút rồi sẽ sớm báo lại cho em. Nếu việc đó hoãn lại thì anh sẽ đi cùng em.”

“Được ạ!” Tâm trạng Kiều Ân bối rối, xem ra anh có việc bận, vậy cô có thể đồng ý đi cùng Nhan Trinh Tịch rồi, dù sao cậu ấy cũng chỉ đi có hai ngày, lúc về cô vẫn có thể đi cùng anh và cũng khiên anh không vì mình mà lỡ việc. Ân Ân suy nghĩ một lúc rồi cũng đưa ra quyết định, cô sẽ dành hai ngày để đi Bắc Kinh với Nhan Trinh Tịch, dẫu sao bạn bè cũng nên giúp đỡ nhau. Nghĩ tới nghĩ lui, Kiều Ân liền gọi điện cho Nhan Trinh Tịch nói quyết định của mình, nghe xong cậu ta rất vui!

Thật quá nhanh!

Lúc Nhan Trinh Tịch đưa vé trước một tuần khiến Kiều Ân vô cùng kinh ngạc, quả nhiên hôm sau cậu ấy đã đi mua luôn. Cầm vé trên tay mà cô vẫn còn do dự, không thể để anh biết được. Anh vốn chẳng ưa gì Nhan Trinh Tịch, nêu biết nhất định sẽ cho cậu ấy một trận mất.

“Ngày Hai mươi tám à?” Thật khó nghĩ quá, vé đã mua, muốn lùi lại cũng không được nữa rồi.

“Ừ, mình muốn tận dụng kỳ nghỉ đi nghe ngóng một chút, nêu cậu muốn đi thăm thú Bắc Kinh thì chứng mình cũng có thể chơi ở đó vài ngày.” Kiều Ân đồng ý đi cùng khiến Nhan Trinh Tịch rất vui.

“Nhưng…” Vậy thì đi với cậu ấy trước, đến hôm Ba mươi quay về rồi đi với anh qua kỳ nghỉ là ổn. “Mình chỉ đi được hai ngày thôi.”

“Ừm, không sao.” Ánh mắt Nhan Trinh Tịch hơi thất vọng. “Cậu đồng ý cùng là mình vui lắm rồi. Kiều Ân, cảm ơn cậu!”

Nhìn nụ cười vui vẻ của Nhan Trinh Tịch, nhưng Kiều Ân thấy không thoải mái lắm. Liệu có nên nói cho anh biết không? Có lẽ gần đây anh rất bận, cũng không quan tâm đến cô như trước nhung cô vẫn cảm thấy có chút bất an, giống mình đang làm điều gì đó sau lưng anh.

Sắp đến nghỉ lễ rồi, đối với các sinh viên thì kỳ nghi lễ dài là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Bởi những sinh viên năm ba, năm tư không phải là những cô cậu sinh viên ngày nào còn bẽn lẽn đến nhập trường hay nhớ nhà nên chỉ mong đến kỳ nghỉ để về thăm nhà nữa. Ngoài kỳ nghỉ đông và Tết là nhất định phải về nhà thì những kỳ nghỉ khác, rất nhiều sinh viên đều lựa chọn đi du lịch đó đây. Với những sinh viên khá giả thì họ còn lên kế hoạch từ rất sớm.

A Nhã và Nhược Lăng đi du lịch Đại Liên và Tần Hoàng Đảo với bạn trai. Đình Đình định về thăm gia đình Lý Hải Lạc ở Thành Đô*, đây là lần đầu Đình Đình về làm khách tại gia đình bạn trai. Không ngờ Đình Đình và Lý Hải Lạc lại phát triển nhanh vậy, đã dẫn về ra mắt bố mẹ rồi đấy. Tính cách Đình Đình như vậy, nhất định bố mẹ Lý Hải Lạc sẽ rất hài lòng.

Trước đây năm nào anh cũng đón năm mói cùng cô, dù hai năm trước đều về quê. Nghĩ đến việc anh nói chuyện, cười đùa vui vẻ với mẹ mình, Kiều Ân không nhịn được liền bật cười, thật không ngờ anh lại có duyên thế. Bây giờ mỗi lần về thăm, anh còn được mẹ cô yêu quý và quan tâm hơn cả cô nữa, mẹ thường tiếc năm đó không sinh được con trai. Mẹ rất muốn có một cậu con trai tuấn tú như này. Hại cô lần nào cũng ganh tỵ với anh vì chỉ cần anh đến thăm là mẹ cô làm bao nhiêu đồ ăn ngon chiêu đãi, còn quan tâm hỏi thăm rất nhiều chuyện trên trời dưới đất nữa.

Phòng 502, ký túc xá nữ khu tây

Kiều Ân vẫn chưa nói với anh việc mình đi Bắc Kinh với Nhan Trinh Tịch, ngày mai là ngày Hai mươi tám rồi.

Kiều Ân sầu não sắp xếp đồ đạc, đến lúc đó anh hỏi thì cô biết trả lời thế nào?

Đúng lúc ấy, tiếng nhạc chuông quen thuộc của điện thoại Kiều Ân vang lên.

“Anh à?”

“Ân Ân, mai em đi Quảng Châu với anh nhé. Chúng mình có thể đi trước.”

“Quảng Châu?”, cô bất ngờ hỏi lại. Anh muốn đi Quảng Châu sao?

“Ừ, vé anh đặt xong rồi, bọn mình đến Bắc Kinh trước rồi sẽ chuyển xe ở Bắc Kinh.”

“Nhưng mai em có kế hoạch rồi.”

“Bỏ đi, lần này đến Quảng Châu chơi một chuyến.”

“Em… em phải đi Bắc Kinh hai ngày.”

“Sao lại thế? Đi với ai vậy?”

“… Có chút việc cần giải quyết.”

“Đi với ai?”

“…”

“Không phải đi cùng mấy cô bạn cùng phòng em đấy chứ? Đến tháng Mười một họ mới đi mà.”

“Không phải bọn họ, là… Nhan Trinh Tịch.”

“…” Không nghe thấy anh nói gì nữa.

“Em đi Bắc Kinh cùng cậu ấy đế nghe ngóng thông tin du học.”

[Đại Liên là thành phố thuộc tỉnh của tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc; Tần Hoàng Đảo thuộc tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc; Thành Đô là thành phố đông dân thứ năm và là một trong những trung tâm giao thông vận tải và giao thương của Trung Quốc.]

“Sao không nói gì với anh?”

“Em… định đi đến ba mươi về rồi…”

“Không được!”

“Anh…”

“Không được, mười giờ sáng mai anh đón em ở dưới nhà, sau đó chúng ta sẽ ra bến, mười một giờ mười lăm xe chạy, vé anh đã mua rồi.”

 

“Nhưng em đồng ý với người ta rồi.”

“Không được đi!”, Minh Vỹ tức giận quát trong điện thoại. Bởi thứ nhất là cô đồng ý lời rủ rê của Nhan Trinh Tịch, thứ hai là cô đi Bắc Kinh cùng tên tiểu tử đáng ghét đó!

“Em… nhưng em đồng ý đi với người ta rồi.”

“Ân Ân, anh nhắc lại một lần nữa, mười giờ sáng mai anh đợi em ở dưới nhà.”

Nói xong anh cúp máy luôn. Kiều Ân rơi vào tình huống dở khóc dở cười này. Xem ra anh sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu.

Mười giờ sáng hôm sau.

Đúng giờ, điện thoại phòng 502 đổ chuông.

“Kiều Ân đâu rồi?”, giọng Thiệu Minh Vỹ đầy nộ khí.

“Cô ấy đi rồi”, A Nhã chẳng hề sợ, đáp tỉnh bơ.

“Đi rồi? Đi đâu?” “Bắc Kinh, chín giờ sáng Nhan Trinh Tịch đã qua đón rồi.”

“Sao có thể như vậy, quả nhiên Ân Ân không đợi tôi!”

“Anh tự hỏi cô ấy đi.”

Cụp… điện thoại bên kia đã cúp máy.

Nghe tiếng tút tút trong điện thoại không ngừng vọng ra, báo hiệu máy đang bận, lửa giận trong lòng Thiệu Minh Vỹ bùng cháy càng lúc càng lớn, anh thực sự đang rất giận dữ.

Quả nhiên Kiều Ân không đợi anh mà bỏ đi cùng Nhan Trinh Tịch.

Lúc đầu, anh định đi Quảng Châu với Kiều Ân, và anh cũng đã liên hệ với anh bạn của anh ở đó. Thực ra anh đã nộp hồ sơ ứng tuyển qua mạng vào vị trí khá phù hợp với chuyên ngành mà anh đang học tại một công ty liên doanh ở Quảng Châu. Nhà tuyển dụng cũng rất hài lòng với hồ sơ của anh nên đã mời đến phỏng vấn. Anh muốn người thân của mình đến công ty đó xem xét một chút và anh cũng định đi trong hai ngày, thật may phía công ty kia lại hẹn gặp trước kỳ nghỉ.

Vừa hay, hai ngày đó anh bạn của anh được nghỉ lễ nên đến đó có thể ở nhờ phòng thì không phải lo về chỗ ăn ngủ.

Vốn dĩ anh định sau khi sắp xếp ổn thỏa sẽ báo cho Kiều Ân. Vì anh nghĩ kỳ nghỉ này Kiều Ân nhất định sẽ đi cùng mình. Mặc dù việc đi Quảng Châu lần này anh không hỏi ý kiến cô trước nhưng anh cũng không ngờ cô lại nhận lời đi Bắc Kinh với Nhan Trinh Tịch.

Điều này đã khiến lửa giận trong anh bốc lên ngùn ngụt.

Bây giờ đến di động của Kiều Ân cũng không liên lạc được.

Thiệu Minh Vỹ đành hậm hực ra bên xe, chuẩn bị đến Quảng Châu một mình.

Ga tàu

Nhìn ga tàu nhộn nhịp, Thiệu Minh Vỹ càng thêm bực bội. Vốn định dành cho Ân Ân niềm vui bất ngờ nên mới cố tình giữ bí mật kế hoạch đó. Nào ngờ tên họ Nhan kia lại cơ hội như vậy, thật đáng ghét!

Càng bực hơn là rõ ràng Ân Ân biết anh vốn không ưa gì tên tiểu tử kia thế mà còn làm vậy, thật khiến anh tức hộc máu ra mà.

Thiệu Minh Vỹ bước vào phòng chờ tại ga. Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tàu chạy, nhìn xung quanh thấy người qua lại tấp nập. Tâm trạng buồn bực, đứng ngồi không yên anh đeo túi ra ngoài phòng chờ, lấy thuốc ra hút, tâm trạng chán nản.

Càng nghĩ càng thấy buồn, sao Ân Ân có thể đi Bắc Kinh cùng tên tiểu tử đáng ghét đó chứ. Anh vẫn định đưa Ân Ân đi Quảng Châu chơi một chuyến, cuối cùng bây giờ anh lại phải ở đây một mình, TMD!

Thiệu Minh Vỹ hậm hực dụi tắt điếu thuốc đang hút, mặt hầm hầm như có thể giết bất kỳ người nào.

Điện thoại trong túi đổ chuông, Thiệu Minh Vỹ vội vàng lôi ra xem, là số lạ.

Dừng một chút anh mới quyết định nghe máy.

“A lô?”

“Anh, em đây.”

“Ân Ân, em đang ở đâu thê? Sao không đợi anh? Sao lại đi Bắc Kinh với cậu ta!”, Thiệu Minh Vỹ lập tức hỏi dồn, hoàn toàn không cho cô có cơ hội trả lời.

“Em… em đang ở ngoài phòng chờ số hai, người gác cửa không cho em vào, họ nói em không có vé”, thật ngốc quá đi, muốn vào phòng chờ phải có vé mới được vào mà.

Phòng chờ số hai chẳng phải phòng chờ anh đang đứng sao, Thiệu Minh Vỹ vội ném điếu thuốc đang hút dở đi, chạy nhanh ra ngoài cửa nhìn xung quanh.

Kiều Ân! Thấy cô đang đứng gọi điện ở một cửa hàng nhỏ gần nhà ga, Thiệu Minh Vỹ lập tức lao nhanh đến.

“Ân Ân!”, niềm hạnh phúc khi nhìn thấy cô khiến giọng nói anh có phần hơi khác.

“Anh!”, Kiều Ân quay người lại, gương mặt ánh lên niềm vui khôn tả pha chút ngại ngùng, e thẹn hiện trên khuôn mặt phớt hồng.

 

Còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị anh ôm chặt vào lòng, điện thoại vẫn cầm trong tay. Anh vùi mặt sâu vào hõm cổ khiến mùi thuốc lá trên cơ thể anh như sộc thẳng vào mũi cô.

Cô như cảm nhận được vòng tay mãnh liệt, nỗi nhớ nhung khôn tả và niềm hạnh phúc vô bờ của anh dành cho cô. Mặt Kiều Ân đỏ bừng nhìn mọi người đang đi lại xung quanh nhìn cô và anh vẻ tò mò, vội đẩy anh ra: “Anh…”.

Thiệu Minh Vỹ ôm cô thêm một lát rồi mới chịu buông, đưa tay nắm lấy tay Kiều Ân.

Trả tiền điện thoại xong, Thiệu Minh Vỹ dắt Kiều Ân đi vào phòng chờ cùng mình. Ngay từ đầu anh đã mua hai vé vì dự định đi cùng cô rồi.

Tìm thấy chỗ trống trong phòng chờ, hai người cùng ngồi xuống đó.

Từ lúc Thiệu Minh Vỹ gặp Kiều Ân, lúc nào tay anh cũng nắm chặt tay cô không buông, như sợ chỉ cần buông ra là cô sẽ chạy mất.

“Em… sao em không đi cùng cậu ta nữa?”, Thiệu Minh Vỹ vẫn nghi ngờ. Chẳng phải cô đã đi từ lâu rồi sao?

Kiều Ân cười ngượng nói: “Em bỏ rơi cậu ấy rồi”.

“Đứng là nên như vậy”, Thiệu Minh Vỹ cười vui vẻ, gương mặt nặng trịch hồi nãy đã biến mất.

“Em đã lên xe cùng cậu ấy rồi”, Kiều Ân từ từ giải thích, “nhưng lúc ngồi cạnh cậu ấy, trong em chỉ hiện ra gương mặt lo lắng của anh. Cứ nghĩ đến việc anh giận, anh buồn là trái tim em như thắt lại. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, em quyết định mình sẽ đi Quảng Châu cùng anh. Nhưng em không dám nói thật với Nhan Trinh Tịch mà nói dối cậu ấy rằng em khát nước rồi nhờ cậu ấy đi mua, sau đó em nhẹ nhàng xuống xe ở cửa sau. Đứng trốn sau cây cột ở bên xe, thấy bóng cậu ấy lo lắng đi tìm, em thấy rất có lỗi. Sau khi xe chạy, em mới dám gửi cho cậu ấy một tin nhắn nói rằng em không thể đi cùng cậu ấy được”.

Nhớ tới hình ảnh Nhan Trinh Tịch lo lắng, hốt hoảng chạv đi tìm mình khắp nơi, Kiều Ân cảm thấy mình thật có lỗi.

“May quá, em đã không bỏ anh”, Thiệu Minh Vỹ siết chặt tay Kiều Ân, trong lòng vô cùng cảm kích, hóa ra cô ấy vẫn chọn anh.

“Sau đó, em ra khỏi bến xe, đang định gọi điện cho anh thì bị người khác va phải, điện thoại rơi xuống đất, mở kiểu gì cũng không được”, Kiều Ân buồn bã lôi điện thoại ra, xoa xoa lên vết nứt một cách tiếc rẻ.

“Thảo nào gọi cho em cả nửa ngày cũng không liên lạc được.”

“Em nhớ anh bảo xe chạy lúc mười một giờ mười lăm, em đến tìm thì chỉ có chuyến này, thế là định vào phòng chờ, hy vọng sẽ gặp được anh, nhưng đến cửa họ lại không cho em vào.” Nhìn điệu bộ đáng thương của cô, thật khiến người khác không thể cầm lòng nổi, chỉ muốn ôm vào mà vỗ về, an ủi.

“Em nên gọi cho anh từ đầu mới phải.” ỉn con ngốc nghếch này, gọi điện cho anh từ đầu thì đâu đên nỗi phải lo lắng sợ hãi như thế này. Tim anh đau nhói, nhẹ ôm Kiều Ân vào lòng, dịu dàng vuốt tóc cô.

“Em không nhớ ra.” Khi ấy cô chỉ nghĩ đơn giản là đến phòng chờ sẽ gặp được anh, mà quên mất rằng có thể gọi điện tìm anh.

Nhìn gương mặt tròn tròn nhăn nhó, miệng không ngừng lẩm bẩm của Kiều Ân, Thiệu Minh Vỹ cười thầm. Haizzz, cứ thế này thử hỏi làm sao anh yên tâm khi cô không bên cạnh chứ? Cứ nghĩ đến việc cô lúc nào cũng như thế này, anh hận một nỗi không thể cho cô vào trong túi để xách theo bên mình, đến đâu cũng có thể nhìn thấy nhất định cô sẽ đem lại cho anh rất nhiều “niềm vui”.

Vòng tay qua cổ Kiều Ân, Thiệu Minh Vỹ nhẹ nhàng kéo đầu cô ngả lên vai mình, sau đó anh cúi mặt xuống cọ cọ lên má cô.

Anh sao có thể chịu nổi khi không có cô ở bên? Nếu không có cô bên cạnh, tình yêu của anh dành cho cô sẽ thế nào đây?

Yui Nishikawa - Akiho Yoshizawa - Yui Hatano

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

80s toys - Atari. I still have