Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen teen - Cô nàng xui xẻo - trang 13

truyện teen Cô nàng xui xẻo Tập 5
Cô nàng xui xẻo Tập 5

Trong tập 5 : Để bảo vệ Thái Linh, Hựu Thần đã thực sự trở thành một chàng trai dũng mãnh, ra tay chống lại những kẻ xấu và mở rộng vòng tay với Thái Linh.
Trong chuyến thăm điền trang nhà họ Giang, Thái Linh phát hiện ra Hựu Thần đúng là hoàng tử thực sự của vương quốc Xianai States...

CHƯƠNG 01: LỜI TIÊN ĐOÁN CỦA QUẢ CẦU PHA LÊ

Prediction

Địa điểm:

Hội trường trường British

Nhân vật:

Thái Linh – học sinh lớp 12 trường Maria

Bùi An An – học sinh lớp 12 trường Maria

Giang Hựu Thần – học sinh lớp 12 trường British

An Vũ Phong – học sinh lớp 12 trường British

Lâm Tử Hạo – học sinh lớp 12 trường British

LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ

Chúa ngự ở trên các vì sao xa tít tắp

Dõi theo và che chở cho các con chiên của mình

Liệu có ai bị ngài bỏ quên chăng?

Chúa đáp: Đôi tay quyền uy và công bằng của ta

vuốt ve khuôn mặt của tất cả các con chiên

Thế còn cô bé đó?

Chúa lặng im.

Vì chúa công bằng, chính trực, tâm huyết với nghề

của chúng ta

cũng có lúc trốn việc.

- Cô… cô ta là con gái.

Đôi mắt nham hiểm của Lâm Tử Hạo nhìn chằm chặp vào tôi, đôi môi mỏng quẹt như tờ giấy lụa rướn lên, kéo dài ra thành chuỗi năm tiếng – năm tiếng đủ để đẩy tôi xuống hai mươi tầng địa ngục.

Xoạt!

Thoắt một cái, ánh đèn sân khấu rọi lóa mắt, những ánh mắt dưới khán đài sắc như lưỡi mác tua tủa đâm lên phía tôi đứng.

Tiếng ồn ào, lao xao ù ù bên tai như một đàn ong vỡ tổ.

- Á, Thái Lăng là con gái?

- Thật thế sao?

- Cậu có bằng chứng gì không?

- Mọi người yên lặng nào! Nếu không có bằng chứng xác thực thì tôi, với tư cách là trợ lí hội trưởng hội học sinh, một con người được tiếng là công tâm, vô tư, chính trực, thẳng thắn không lẽ nào lại dễ dàng tin vào lời kẻ khác, nghĩ oan cho anh em chúng ta. – Trong lúc mọi người lao xao bán tín bán nghi, Lâm Tử Hạo tỏ ra rất điềm tĩnh. Hắn từ từ bước lên phía trước, liếc mắt khiêu khích tôi.

- Bằng chứng? Rốt cuộc hắn có bằng chứng gì? Tôi ngước đầu nhìn về phía Tử Hạo, thấy tên trợ lí béo tròn như cối xay thóc lật đật nhận từ tay hắn một bao giấy, ba chân bốn cẳng chạy như bay về phía phòng đa năng ở bên cạnh khán đài.

Trời ơi… Lẽ nào lại là một đĩa CDROM…

Huhu… Đừng mà, trong đó chứa nội dung gì? Xin các vị thần tiên chín phương tám hướng mau ra tay cứu giúp con, cứu đứa nhỏ tội nghiệp này! Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực…

Xoạt xoạt…

Bức màn sau lưng tôi bị kéo lên, phía sau là màn chiếu màu trắng xóa. Lòng tôi như có lửa đốt, tôi quay sang thì bắt gặp nụ cười đắc ý, nham hiểm của tên Hạo.

Rốt cuộc hắn muốn gì? Trong lòng hắn đang toan tính âm mưu đen tối gì?

Nơ ron thần kinh của tôi tê liệt, đầu bốc khói như muốn nổ tung.

- Xin hãy nhìn màn hình! – Giọng tên Hạo lanh lảnh làm tôi liên tưởng đến lễ trao giải bài hát hay nhất trong năm. Hic… xem chừng màn này còn hoành tráng hơn cả lễ trao giải gấp ngàn lần.

Tôi run bần bật như cầy sấy, muốn quay lại phía sau mà khớp cổ cứ cứng đơ ra không thể xoay nổi. Bên tai tôi văng vẳng tiếng nói the thé như mài ống bơ gỉ của tên Hạo.

- Xin mọi người hãy nhìn cho kĩ. Người nữ sinh đứng ở hàng đầu góc bên phải chính là Thái Lăng! – Tên Hạo quay người về phía bức hình tập thể được phóng to hết cỡ. Nụ cười ngạo mạn, đắc thắng nở trên môi, đôi cánh mũi diều hâu phập phồng như nhảy disco.

- Á, ối…

- Xem kìa, Thái Lăng sao lại mặc váy thế kia?

Câu hỏi như giọt nước rơi vào chảo dầu sôi bắn lên tanh tách, không khí dưới khán đài như nồi nước sôi sùng sục. Nhiều người không nén nổi ngạc nhiên bật dậy như lò xo khỏi ghế, giương mắt thao láo nhìn màn hình.

Ảnh? Váy?

Đầu tôi trống rỗng, mắt mở trừng trừng…

Trên màn hình là tấm hình tập thể lớp 11B trường Maria…

Đây… đây là bức hình mà trước khi rời trường Maria tới British học mà…

Trong cảnh nháo nhác hỗn loạn bên dưới, tôi cảm thấy ớn lạnh dựng tóc gáy, dường như có một ánh mắt sắc lạnh như băng đang nhìn tôi. Tôi hít một hơi sâu…

An An đứng ở một góc khán đài, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, môi nhếch lên đầy vẻ mỉa mai. Đúng là kiểu cười thâm hiểm độc chiêu An An.

- Thưa hiệu trưởng, Thái Lăng là con gái! Vì vậy hôm nay dù số phiếu của Thái Lăng cao nhất cũng không đủ tư cách làm hội trưởng hội học sinh trường ta. – Trong tiếng ồn ào bàn tán của bàn dân thiên hạ, giọng nói tên Hạo càng lúc càng cao. Hắn phấn khích đẩy âm thanh của mình lên cực đại, sải chân về phía ban giám khảo, cao giọng xin ý kiến hiệu trưởng.

- Thái Lăng xuống! Xuống! Xuống mau!

Đám đông bị kích động náo loạn cả lên. Tôi nghe thấy tiếng người ta hò nhau đòi đuổi cổ tôi xuống, tiếng bàn tán nhốn nháo như những đợt triều cường dâng trào, xô tới nhấn chìm tôi.

- Hừm… – Với tư cách là chủ tịch ban giám khảo, ngài hiệu trưởng lấy tay đẩy mục kỉnh, lông mày nhíu lại, mắt nhìn đăm đăm vào màn hình rất lâu, rồi chậm rãi lên tiếng. – Việc này…

Xong rồi, tiêu đời rồi! Tôi hình dung ra cảnh tôi mặc quần áo sọc tù bị nhốt trong cũi sắt ghi “tội lừa đảo”. Á! Hiệu trưởng chắc sẽ đuổi cổ tôi ra khỏi trường! Tôi sa vào sự tuyệt vọng, mồ hôi mồ kê ra như tắm, tim đập thình thịch, mắt hoa lên…

- Đợi chút! Đây không phải là Thái Lăng! Đây là em họ Thái Lăng!

Lúc hai chân tôi bủn rủn, không còn đứng vững được nữa thì một giọng nói vừa ấm áp cương quyết vang lên.

Tôi hướng về phía cất lên tiếng nói, cánh cửa lớn mở toang, một dáng người bao bọc bởi vầng hào quang chói lòa như vị thiên sứ hộ mạng chậm rãi bước đến gần tôi.

Giang Hựu Thần! Người đó chính là Hựu!

Thình thịch… thình thịch…

Thầy hiệu trưởng vừa định tuyên bố phán quyết cho tôi bỗng lặng người đi, cả hội trường im phăng phắc.

Giang Hựu Thần bước từng bước lên bục, toàn thân phát ra một luồng năng lượng kì lạ làm cho đám người lố nhố xếp thành hai hàng ngay ngắn. Ánh mắt của tất cả mọi người đều dõi theo từng bước chân của Hựu.

Thịch… Thịch… Thịch …

Tôi dường như nghe thấy tiếng từng nhịp đập của tim mình.

Tôi đăm đăm nhìn Hựu, toàn thân như đóng băng…

- Cái gì mà em họ với em hàng, ông bạn có chứng cớ gì chứng minh không? Rõ ràng là Thái Lăng – Mặc dù bị Hựu chặn họng, nhưng tên Hạo vẫn ngoan cố, kiêu ngạo vênh vang, chỉ tay lên màn hình.

- Trên thế giới này không thiếu những người giống nhau. Tôi và các bạn tôi Ân Địa Nguyên… đều từng gặp em họ của Thái Lăng. Chúng tôi mới đầu cũng lầm lẫn hai người không ngờ có người giống nhau như thế! – Hựu không hề nao núng, trả lời lưu loát, tự nhiên, Hựu quay người xuống phía dưới, nhìn bao quát khắp hội trường, rồi dừng lại ở hàng ghế đầu, chỉ tay về phía dưới. – Hơn nữa người có quyền phát ngôn duy nhất, vẫn còn ở dưới kia…

- An… An… – Mọi người hướng ánh mắt theo tay của Hựu, “Xoẹt” tất cả ánh mắt đều tập trung vào An Vũ Phong! Tôi đứng như trời trồng! Sao?! Sao Hựu lại chỉ An Vũ Phong?!

- An Vũ Phong?!

Tiếng ngạc nhiên xôn xao, An Vũ Phong hất tóc xõa trước trán, bình tĩnh như không đứng lên, ngẩng cao đầu bước lên phía trước, đứng cùng với Hựu ở giữa khán đài.

Trong tích tắc, cả khán đài sáng như đèn công suất 1000W.

- An… An Vũ Phong?! – Nhìn thấy Vũ Phong, tên Hạo lúng túng như người thừa lưỡi nói nghịu.

- Phong, cậu chắc chắn sẽ chứng minh được cho mọi người. – Giang Hựu Thần ánh mắt hướng về phía An Vũ Phong, sắc mặt không hề đắn đo, do dự.

- Ờ?! – Vũ Phong nhìn Hựu không chớp mắt như một con ngựa bất kham.

Giang Hựu Thần không hề sợ hãi, phong thái bình tĩnh ung dung mà cũng rất kiên cường, mạnh mẽ. Miệng của An Vũ Phong nhếch lên 5 độ, 10 độ, 15 độ, 30 độ…

Thịch thịch thịch…

Ngay cả tôi đứng cạnh bên cũng cảm nhận được không khí nồng nặc mùi khói súng. Hội trường như bị nén khí, sắp nổ tung ra! Dưới khán đài như nín thở, người ta không nghe thấy cả tiếng muỗi bay qua. Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy Hựu dùng giọng mệnh lệnh như thế ra lệnh cho Phong. Bọn họ là địch thủ không đội trời chung, sao Vũ Phong có thể ?!

Hic… Phong từ trước tới giờ có nghe lời ai đâu. Chắc chắn hắn sẽ nổi khùng lên! Đứt rồi! Sắp xảy ra đại chiến thế giới rồi. Trời ơi, chưa hết sóng gió này lại đến sóng gió khác đổ lên đầu Thái Linh xui xẻo này. Chẳng nhẽ ông không nghỉ một ngày làm phước hay sao hả, ông thần xui? Hãy tha cho Thái Linh này một lần.

Vũ Phong lảng tránh ánh mắt Hựu, cố tình quay xuống phía dưới, cười đầy ẩn ý:

- Các bạn nói xem, nếu Thái Lăng là con gái sao ở cùng phòng mà tôi không phát hiện ra chứ?

Ôi! Ông thần xui cuối cùng cũng nghe thấy lời khẩn thiết van xin của con….

- Đúng thế! Vũ Phong nói có lý!

- Thái Lăng ở cùng Vũ Phong mà!

- Chắc là lộn rồi! sao Thái Lăng lại là con gái được?

Mọi người lần lượt bị Vũ Phong thuyết phục, đứng về phía tôi. Lúc này, tôi mới thở phào nhẹ nhõm nhưng bỗng thấy ớn lạnh sống lưng vì ánh mắt sắc lạnh như dao. – An An, An An cong môi khiêu khích, lộ rõ nụ cười nham hiểm. Tim tôi bị treo ngược lên, giật thót mình, sợ hãi như ngồi xe leo dốc không phanh. Liệu An An sẽ giở thủ đoạn gì để đối phó với tôi?

- Làm gì có em họ nào! Đó chính là Thái Lăng – An An nhìn tôi như sư tử đói mồi, nở nụ cười lạnh như nước đá, bước lên sân khấu. An An hết nhìn Hựu, nhìn Phong lại nhìn tôi, gào lên như đinh đóng cột. – Tôi là học sinh trường Maria, bức ảnh này là ảnh tập thể của tôi. Tôi có thể chứng minh, đó là Thái Lăng! Không chỉ có tôi, tất cả các nữ sinh trường Maria đều có thể làm chứng người nữ sinh trong ảnh là Thái Lăng!

- Đúng đấy! Chúng tôi đều có thể làm chứng!

- Đó là Thái Lăng mà! Giống nhau như lột, không thể sai được!

Lời nói của An An như viên đá ném xuống làm xao động mặt hồ phẳng lặng. Tất cả các nữ sinh trường Maria bừng tỉnh sau cơn mê, như bị kích động hét tướng rồi nhảy cẫng lên chỉ tay về phía tôi.

Rầm…

Một lần nữa tôi rơi vào hố sâu tuyệt vọng!

- Chẳng nhẽ các bạn không tin lời tôi?

Trong lúc tôi bị bủa vây bởi những cánh tay chỉ trích, những tiếng gào thét như thác đổ thì một tiếng nói cương nghị lại vang lên.

Đôi mắt đen nhánh của Hựu như chất chứa bao nhiêu lời muốn ngỏ, đôi môi khẽ trùng xuống, vẻ mặt đăm chiêu càng lộ vẻ quý tộc, quyến rũ. Một cảm giác bi thương xâm lấn dần hội trường.

- Trời ơi! Hựu của em đẹp trai quá!

- Sao chúng ta lại có thể nghi nhờ hoàng tử của chúng ta kia chứ?

- Ôi ! Anh ấy mới dịu dàng làm sao? Sao chúng ta lại có thể nghi oan cho anh ý chứ? Thật quá đáng!

- Thái Lăng là con trai! Trên ảnh không phải là Thái Lăng!

- Không phải Thái Lăng! Không phải Thái Lăng!

Một giây trước thôi, đám nữ sinh còn ngây người ra, giờ hai mắt đã hiện lên hình trái tim hồng phấn, tay thì tự đập vào ngực mình hối hận, nhận lỗi. – Tôi sai rồi, tôi không nên đa nghi như thế!

Người ta hỏi là hỏi học sinh trường British chớ đâu có hỏi lũ mê trai đẹp… Gào thét gì mà om sòm? Họ đâu có vì mình chứ, mà là vì Đệ nhất Hoàng tử British! Nhìn họ xúc động ra mặt, lòng tôi bỗng ấm áp trở lại: Đây là lần đầu nữ sinh trường Maria giúp đỡ tôi. Dù biết rằng thật ra họ cũng chẳng vì Miss quạ đen Thái Linh này mà chỉ mê mẩn vào hùa với chàng đẹp trai nhưng:

Mê trai tự cổ tội chi?

Hotboy có lý người nghe rầm rầm

Hựu mỉm cười, hàng lông mày vừa nhíu lại nay giãn ra mãn nguyện, tự ti
n. Hình như Hựu đã dùng cây gậy thiết bảng vẽ nên một vòng tròn bảo vệ xung quanh tôi.

Thình thịch… Thình thịch…

Mặc dù tim tôi đập nhanh như trống báo vỡ đê nhưng không còn loạn nhịp. Tay phải của Hựu nắm chặt, chẳng nhẽ cậu ấy muốn nói với mình – Fighting?

- Mấy người làm trò gì vậy? – Nhìn cả đoàn quân nữ sinh Maria bị Hựu thu phục trong tích tắc, An An tím mặt giận dữ, nụ cười phụt tắt.

- Thái Lăng là con trai! Hoàng tử nói Thái Lăng là con trai thì là con trai!

Đám nữ sinh như bị hớp hồn kêu lên, tất cả dư luận đều nghiêng về ủng hộ tôi.

- Rồi! Đã không phân biệt được rõ cô ta là trai hay gái thì để tôi chứng minh cho mọi người xem! – An An ánh mắt thù hằn nảy lửa, lao đến phía tôi, giơ hai tay định giật phăng cúc áo của tôi.

- Đừng mà! – Tôi kêu lên thất thanh, sợ hãi lùi ra sau nhưng An An như phát điên càng giằng mạnh hơn.

- Ai da! Thật là… Hotboy British vô cùng có sức hút với phái đẹp! Ngay cả hoa hậu trường Maria cũng phát cuồng rồi! – Tôi bị ép vào thế bí, sắp không cựa nổi mình thì một âm thanh chậm rãi mỉa mai cất lên.

An Vũ Phong? Sao lúc này tên Phong không lùi lại giúp mình kéo An An ra mà đứng đó nói những câu xằng bậy!

- Ha ha ha…

- Trời ơi! Muốn thoát y cho Thái Lăng cơ à, hoa hậu?!

Lời nói của An Vũ Phong làm cho cả hội trường cười rộ lên, mọi người ôm bụng cười nghiêng ngả, ngay cả Hựu cũng phải bật cười.

An An mặt đỏ như mông khỉ, vội vàng buông tay ra, mắt trừng trừng nhìn tôi tức tối, miệng nghiến răng ken két.

Trong lúc cả hội trường tràn ngập tiếng cười thì Hựu quay ra phía tôi, mỉm cười trìu mến, khẽ gật đầu.

Hựu quay về phía trên nhấc Micro, đôi hàng lông mày đậm lộ rõ vẻ kiên quyết vốn có, nói chậm rãi:

- Tôi tin rằng bất cứ chàng trai nào ở đây nếu bị hiểu lầm là phái yếu đều hết sức phẫn nộ. Đây là một sự sỉ nhục, hơn nữa lại không hề có bằng chứng xác thực. – Hựu nói đoạn, cố ý liếc nhìn An An. – Tôi, Phong mấy người chúng tôi và Thái Lăng chơi với nhau một thời gian rồi, tôi có thể lấy danh dự của mình ra đảm bảo Thái Lăng không phải là con gái!

- Á…

Lấy danh dự ra đảm bảo?

Trời! Hựu lấy danh dự ra đảm bảo cho tôi!

Chẳng nhẽ Hựu không sợ bị tôi liên lụy sao?

Những người phía dưới đều sững người nghe câu tuyên bố bảo lãnh của Hựu, ngước mắt dõi theo Hựu.

Đôi mắt Hựu tỏa sáng long lanh, như những vì sao trong không trung vậy. Không! Hựu là vầng trăng hiền hòa trên cao, tất cả ánh sáng của các vì sao khác đều không thể sánh bằng.

Dường như tất cả những tiếng huyên náo, tiếng bàn tán xì xào, tiếng gào thét đều biến mất tăm tự lúc nào. Trước mắt tôi chỉ thấy mình Hựu đang đứng hiên ngang che chắn cho tôi.

Lời nói của Hựu như một làn gió xuân ấm áp nhẹ nhàng ủ ấm trái tim tôi.

- E hèm! E hèm!

Tiếng hắng giọng phá vỡ sự im lặng của cả hội trường. Tất cả mọi người “Xoẹt” đưa mắt về phía thầy hiệu trưởng.

- Tất cả yên lặng! Người chiến thắng trong cuộc thi bầu chọn Hội trưởng hội học sinh trường British năm nay là… Thái Lăng!

Cánh mũi diều hâu của Lâm Tử Hạo lệch sang một bên, mái tóc màu vàng xù lên như nhím, chắc là hắn đang ức muốn ói mật. An An tức tối nhếch mép, dùng ánh mắt như muốn giết người đến nơi hằn học nhìn tôi.

Bộp… Bộp… Bộp…

Nghe câu tuyên bố của Hiệu trưởng, tiếng vỗ tay rào rào như pháo nổ. Tất cả các tiếng rì rầm bàn tán, tiếng la ó phản đối ban nãy đều bị tiếng vỗ tay rền như sấm dậy nhấn chìm.

An Vũ Phong đứng lên, nhẹ nhàng hất tóc rủ xuống trán, rồi bất giác rờ tay lên cái khuyên kim cương. Luồng ánh sáng tỏa ra từ viên kim cương len lỏi khắp chốn, miệng Phong khẽ nhếch lên nửa như châm chọ nửa như mãn nguyện.

Hựu quay lại phía tôi, ánh mắt đôn hậu, dịu dàng chứ không đầy quyền uy như lúc nãy.

- Thái Lăng, chúng ta có thể về rồi. – Hựu đứng ngay cạnh tôi, khẽ nói.

Tim tôi vẫn đập liên hồi, người như robot di động, không dám nhúc nhắc cái đầu quay lại nhìn Hựu.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tôi bị quăng từ thiên đàng đến địa ngục, rồi lại bị quẳng trở lại thiên đường tươi đẹp. Ôi! Ông thần xui, con biết là ông luôn “quan tâm săn sóc con chu đáo” quá mức cần thiết, nhưng lần này phải cảm ơn ông rồi. Vì ông đã cho con nhìn thấy tình bạn đáng quý…

Giang Hựu Thần, An Vũ Phong, cảm ơn!

- Theo quy định cũ, kết quả sẽ được công khai trong bảy ngày. Nếu trong bảy ngày không có kháng nghị gì, Thái Lăng sẽ chính thức trở thành Hội trưởng hội học sinh trường British!

Tiếng thầy hiệu trưởng vang vọng trong không trung, một năm học mới lại bắt đầu!

CHƯƠNG 2: DẠ KHÚC SÔNG DANUYP XANH

Blue Melody

Địa điểm:

Hội trường trường British

Khu ký túc xá trường British

Văn phòng hội hội sinh trường British

Sân vận động trường British

Nhân vật:

Thái Linh – học sinh lớp 12 trường Maria

Anna – học sinh lớp 12 trường Maria

Giang Hựu Thần – học sinh lớp 12 trường British

An Vũ Phong – học sinh lớp 12 trường British

Ân Địa Nguyên – học sinh lớp 12 trường British

Lâm Tử Hạo – học sinh lớp 12 trường British

Kì Dực – học sinh lớp 12 trường British

Nghiêm Ngôn – học sinh lớp 12 trường British

LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ

Nếu có thể

Con nguyện lướt trên phím đàn dạo khúc sông xanh

Danuyp

Dưới ánh trăng cùng anh khe khẽ ngân nga

Chúa đáp: Lời nguyện ước ta đã nghe thấy…

Thế là tôi thấy cảnh

Anh và cô gái khác tay trong tay điệu vũ say sưa.

oOo

Boong! Boong! Boong! Boong! Boong! Boong! Boong!

Tiếng chuông đồng hồ cỡ lớn vang lên đúng bảy hồi, cánh cửa của hội trường British từ từ mở ra.

Chiếc thảm đỏ được trải dài từ trong hội trường ra tận cửa. Bốn chữ “Hội trường trường British” ánh lên màu bạc, xung quanh còn được trang trí bằng cờ hoa đủ màu sắc. Năm chùm bóng bay nhiều sắc màu như đang đung đưa theo từng đoàn người ra vào.

Đứng trước cửa hội trường được trang hoàng rất bắt mắt, trong lòng tôi thấp thỏm không yên.

- Hoan nghênh hội trưởng hội học sinh nhiệm kỳ mới – Thái Lăng! Một giọng nói tràn đầy niềm vui và nhiệt huyết vang lên từ chiếc loa phóng thanh.

Vụt!

Chiếc đèn sân khấu hắt ánh sáng từ trên cao xuống, chiếu sáng cả người tôi, khắp hội trường cũng được chiếu sáng rõ như ban ngày.

- Ô!

- A!

Đột nhiên có hai đám nữ sinh từ hội trường chạy bổ ra. Họ không nói năng gì mà xếp thành hai hàng ngay ngắn, đứng thẳng tắp, những tiếng gào thét reo hò như muốn nhấn chìm cả người tôi. Ai cũng hưng phấn cầm dải lụa vàng rồi hét rất to rõ ràng: – “Các nữ sinh trường Maria đón chào tân hội trưởng Thái Lăng!”

- Tân hội trưởng! Thái Lăng! Tân hội trưởng! Thái Lăng!

Nữ sinh?! Nữ sinh trường Maria?!

Tôi tròn mắt há miệng kinh ngạc nhìn, cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Tôi cố gắng dụi mắt nhưng khi định thần lại, miệng còn há to hơn.

Hai nữ sinh đứng hàng đầu tiên ăn mặc lòe loẹt như cá bảy màu, đó không phải là hai bà bạn thân từ hồi để chỏm Thượng Hội và Ngọc Dĩnh sao? Trời đất thiên địa ơi! Hai nhỏ đó gào khẩu hiệu to nhất, lại còn làm ra vẻ dễ thương, chớp chớp mắt nhìn tôi. Không phải! Hình như ánh mắt của hai nhỏ đó không phải dành cho tôi mà là phía sau lưng tôi mới đúng…

Tôi vội quay đầu lại, ai dè nhìn thấy một khuôn mặt rất đỗi thân quen: Mái tóc dài, chiếc khuyên kim cương sáng lấp lánh… là An Vũ Phong.

Tôi nghệt mặt ra nhìn đám nữ sinh đang phát cuồng xô lấn, chen chúc nhau để tranh lên trước. Mắt ai cũng biến hết thành hình trái tim. Tôi thấy sợ đến rùng mình, mãi lâu sau tôi mới trấn tĩnh được, ngậm miệng vào, quay đầu lại thì thầm:

- Sao bọn họ… lại ở đây?

- Ha ha! Thái Lăng! Câu này cậu phải hỏi hậu duệ của chủ tịch trường British là tôi, Lâm Tử Hạo mới đúng! – Tai tôi không nghe thấy giọng nói như sức hút nam châm của An Vũ Phong nhưng lại nghe thấy một giọng nói rất giảo hoạt.

- Lâm Tử Hạo! – Không cần nói cũng biết cái tên mặt dày như mo cau đó là ai. Tôi quay đầu sang, đập ngay vào mắt là cái mũi diều hâu to tướng, sau đó là mái tóc nhuộm màu vàng. Lâm Tử Hạo liếc xéo tôi một cái, hắn ghen tị ra mặt.

- Hơ hơ! Trợ lý Lâm này, cậu chuyên tâm với công việc quá nhỉ! Buổi tiếp đón hôm nay long trọng lắm. Đối với một người dựa vào chính năng lực của mình để giành chiến thắng như Thái Lăng mà nói thì cũng đáng lắm! – Tôi chưa biết nên đối phó lại với bộ dạng vênh váo của Lâm Tử Hạo thế nào thì thình lình, An Vũ Phong tiến lên trước một bước, đứng chen vào giữa tôi và tên Hạo. Phong vừa cười ma mãnh vừa vuốt tóc.

Cậu ta đột nhiên quay người lại, nói rất to với đám nữ sinh đang rất hưng phấn đứng ở đằng sau:

- Mọi người hãy dành cho tân hội trưởng Thái Lăng một tràng vỗ tay nào!

- Thái Lăng! Cậu thật tuyệt vời! Lãnh đạo toàn những handsome boy.

- Thái Lăng giỏi lắm! Giỏi lắm!

Câu nói của An Vũ Phong như có ma lực làm đám nữ sinh cao hứng hơn, họ gào thét làm tôi suýt nổ màng nhĩ.

Trời ạ! Đó là khẩu hiệu gì vậy?

Tôi sững người ra ở một chỗ, quay đầu sang nhìn Lâm Tử Hạo. Tên Hạo mặt tối sầm lại, hậm hực quay người đi rồi rời khỏi.

Tôi đi cùng An Vũ Phong vào hội trường lớn. Nơi này được trang trí y như có vũ hội. Dưới những tia sáng mập mờ, ánh đèn neon như xoay tròn sáng lấp lánh, không khí âm nhạc sôi động làm người khác chỉ muốn thả lỏng cơ thể, nhảy hết mình trong sự vui vẻ.

- Thái Lăng! Chúc mừng cậu trở thành tân hội trưởng hội học sinh! – May nhờ có An Vũ Phong đuổi cổ tên Hạo đi giùm tôi. Tôi đang định đi tìm một nơi nào đó để hít thở không khí thì bỗng có một giọng nói rất ngọt ngào vang đến.

- Cám ơn cậu… Anna! – Không biết tại sao mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt búp bê của Anna, tôi đều cảm thấy lúng túng, đến nói cũng lắp ba lắp bắp.

- Ha ha! Cậu khách sáo quá! Nhưng làm hội trưởng hội học sinh không phải là chuyện dễ dàng đâu! – Anna khẽ chớp đôi mắt tuyệt đẹp, sau đó duyên dáng xoay người, nhìn về phía sau. – Hựu! Cậu nói xem có đúng không?

Hựu… Giang Hựu Thần!

Bộp bộp bộp!

Có tiếng bước chân chậm rãi đi về phía tôi. Tôi không dám ngẩng đầu lên, nhưng giọng nói ấm áp, thân quen đã vang đến tai tôi từ lúc nào:

- Thái Lăng! Chúc mừng cậu!

- Cám ơn… – Giọng tôi có vẻ hơi run run, may mà lúc đó đột nhiên vang lên điệu nhạc rất mê lòng người.

Tôi ngẩng đầu thấy Hựu đang mỉm cười nhìn tôi. Đôi mắt Hựu đen nháy như hạt trân ch
âu, dưới ánh đèn neon phản chiếu trông còn giống cả viên pha lê, khuôn mặt rạng rỡ như hoa anh đào đang nở. Nụ cười cậu ấy rất đẹp. Không, phải nói rất quyến rũ.

Nhìn khuôn mặt Hựu, tim tôi như bị cái gì đó va vào, đập liên hồi, trong đầu cứ hiện lại hình ảnh sáng nay, khi ở lễ bầu chọn, cậu ấy đã làm tất cả vì tôi. Lúc đó trông Hựu như anh hùng cái thế trên ngọn cân đẩu vân…

Từng đôi nam nữ đi lướt qua chỗ chúng tôi đứng, tiếng nhạc dần dần mạnh hơn.

Giọng nói ngọt ngào của Anna đã cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.

- Hựu! Hôm nay mình vui lắm! Cậu có thể nhảy cùng mình một bản không? – Nụ cười trên khuôn mặt Anna còn rực rỡ hơn cả hoa hướng dương, thật thuần khiết làm người khác không thể từ chối.

Hựu Thần hơi ngạc nhiên, nụ cười trên khuôn mặt dần dần tắt, cậu ấy quay lại nhìn tôi.

Anna dường như đoán được Hựu đang nghĩ gì, nhỏ quay đầu sang, cười rất tự nhiên:

- Tuy làm thế này là cướp mất vị trí nhân vật chính ngày hôm nay của Thái Lăng nhưng tôi nghĩ chắc cậu không để ý đâu!

- À… ừ… tôi không để ý đâu! – Tôi hiểu ý của Anna, vội vã lắc đầu, phối hợp cùng nhỏ.

Giang Hựu Thần nhìn tôi rồi khẽ gật đầu, rảo bước nhanh đến trước mặt Anna, kéo đôi găng tay màu trắng lên trông rất lịch lãm giơ tay trái ra, hơi khom người:

- Anna! Mình có được vinh dự nhảy với cậu một bản không?

- Mình bằng lòng! – Anna nhìn đôi mắt dịu dàng của Hựu, nhẹ nhàng đưa một tay ra, đặt lên tay của Hựu.

Xoạt!

Hội trường đang tối mập mờ bỗng chiếc đèn sân khấu sáng bừng lên làm ai cũng nhìn thấy rõ ràng cảnh hoàng tử Giang Hựu Thần cùng công chúa Anna sắp bắt đầu nhảy.

Một tay Hựu giữ lấy eo của Anna. Mái tóc dài mượt mà, ánh lên tia sáng của Anna như khẽ bay bay. Nhạc nổi lên…

Bản nhạc dường như đã được người ta kiểm tra rất kỹ càng, chau chuốt, giai điệu trầm trầm vang khắp nơi. Bản nhạc “Dạ khúc sông Danuyp xanh” du dương vang khắp hội trường.

- Ôi! Anna của trường Maria và đệ nhất hoàng tử British Giang Hựu Thần đúng là cặp đẹp đôi!

- Đẹp quá đi mất!

- Thật tuyệt vời!

Mọi người có mặt tại đây đều như chìm vào trong bóng tối, tất cả ánh sáng đều tập trung lại dành cho cặp đôi Giang Hựu Thần và Anna. Theo giai điệu bản nhạc, Giang Hựu Thần giơ tay lên để Anna xoay người. Những hạt pha lê đính trên váy Anna khẽ rung động, tưởng chừng đó là những đám mây nhỏ trên bầu trời. Bước nhảy của Hựu Thần khoan thai. Anna thì giống như một thiên thần bé nhỏ giáng trần, cứ xoay người, xoay người theo điệu nhạc…

Bản nhạc vang vọng truyền đến tai tôi, lan vào tận tâm hồn. Nhưng nhìn thấy cảnh trước mặt mình đẹp như một bức bích họa, tim tôi không hiểu sao thắt lại.

Đứng trước mặt Hựu, Anna đẹp như một nàng công chúa barbie, mỗi ánh mắt của nhỏ cũng đủ để làm cả hội trường náo nhiệt lên. Có lẽ tất cả các nam sinh đều thích những cô gái đẹp và đáng yêu như thế. Anna và Hựu đứng cạnh nhau trông càng tuyệt vời hơn, mọi động tác, cử chỉ của họ đều đẹp mê hồn.

Ánh mắt Hựu ấm áp vô cùng, cậu im lặng nhìn nàng công chúa trước mặt mình. Sự ấm áp trong đôi mắt đó lại không thuộc về tôi…

Tôi chỉ dám đứng phía xa của sân khấu, đứng quan sát vẻ mặt hạnh phúc của hai người bọn họ…

Nghĩ đoạn, tôi thấy mũi mình cay cay, trong lòng rất khó chịu… Hình như có cái gì đó sắp trào ra ở khóe mắt.

Tôi cố gắng kìm nén bản thân nhưng cảm giác cay cay ở mắt càng lúc càng mạnh… Đây là lần đầu tiên tôi nhận ra: Trong trái tim mình, Hựu chiếm một phần vô cùng lớn. Đây cũng là lần đầu tiên bản thân chợt hiểu rằng tôi luôn hy vọng người đứng bên cạnh cùng cậu ấy tỏa ánh hào quang là mình chứ không phải ai khác…

Trong lòng… thực ra tôi rất thích Hựu… liệu có phải…

Ầm ầm! Xẹt!

Một cơn sét vô hình lóe lên, mắt tôi bừng sáng.

Thái Linh! Mày điên rồi phải không? Tại sao lại có ý nghĩ như vậy?

Mày phải biết, mày chỉ là một đóa hoa mọc ở góc tường chẳng ai thèm để ý, còn Giang Hựu Thần là một chàng hoàng tử bước ra từ lâu đài sang trọng. Tỉnh lại! Tỉnh lại đi Thái Linh! Mày đừng có nằm mơ nữa!

Những giai điệu êm dịu trong bản nhạc “Dạ khúc sông Danuyp xanh” vẫn vang lên. Tôi thẫn thờ nhìn Giang Hựu Thần và Anna nhảy với nhau. Điệu bộ của nhỏ Anna xem rất tự hào và kiêu hãnh.

Bất luận ai chỉ cần ở bên cạnh Hựu cũng cảm thấy sung sướng, hạnh phúc sao? Tôi…

Cảnh diễn ra trước mặt mình như cái gai đâm vào mắt tôi, tôi thấy mắt mình cay cay, có cái gì đó nóng hổi lăn trên má.

Thái Linh! Bây giờ mày đang là tân hội trưởng hội học sinh của trưởng British đấy, đừng có… khóc ở đây chứ!

Nghĩ đến đây, tôi vội vã quay người đi, cắn chặt răng lại, đi thẳng ra khỏi hội trường British mà không hề ngoảnh đầu lại.

(còn nữa )

Gió buổi tối mát lạnh làm đầu óc tôi tỉnh táo hơn một chút. Nước mắt cũng được cơn gió thổi khô.

Tôi đi thơ thẩn trong vườn trường, trái tim như rỗng tuếch, đập vô hồn.

Tôi cố gắng lắc đầu, muốn vứt bỏ cảnh không vui ban nãy đi, nhưng tim tôi vẫn đau nhói không dứt.

Tôi ngước đầu lên mới phát hiện ra không biết từ lúc nào đã đến khu giảng đường. Nhìn khu giảng đường tối om như mực, tôi hít hơi sâu, sau đó đột nhiên nhớ ra một nơi.

Két!

Đẩy cánh cửa đang được khép chặt, tôi bước vào văn phòng của hội học sinh của trường British.

Giang Hựu Thần đã giúp tôi làm hội trưởng hội học sinh, dù thế nào chăng nữa tôi cũng phải nỗ lực hết mình, không được phụ lòng tốt của cậu ấy. Trong lòng thầm hạ quyết tâm, tôi mở đèn lên, đi thẳng về phía bàn làm việc, nhưng vừa mới lại gần chiếc bàn đó thì có một cảnh tượng rất kinh khủng hiện ra trước mắt làm tôi giật bắn người, lùi lại mấy bước.

Trên bàn để chất đống tầng tầng lớp lớp toàn là giấy tờ, văn bản, mỗi một chồng giấy tờ đều có thể dùng một câu thành ngữ để ví von: Chất cao như núi.

Trời ạ! Chẳng nhẽ những thứ này… đều là công việc của hội trưởng hội học sinh?!

Tai tôi vang vọng lại câu nói của Anna khi nãy:

Làm hội trưởng hội học sinh không phải là chuyện dễ dàng đâu…

Tôi thất thểu cố lết chân đến bàn làm việc một lần nữa, tiện tay lấy một tập giấy tờ, mở ra, cố căng mắt đọc những hàng chữ đầu tiên. Bấy giờ tôi mới biết hóa ra là đơn xin được hội trưởng hội học sinh phê duyệt. Tôi lại mở tập giấy tờ khác ra, đây lại là đề nghị khác với hội trưởng.

Híc! Bao nhiêu giấy tờ thế này, nếu như tôi phải đọc và phê duyệt hết chỗ này thì biết bao giờ mới xong đây?!

Mặt mày tôi méo xẹo, cố ngóc đầu lên khỏi chồng giấy tờ, nhưng trong lòng thì tối sầm lại như bầu trời sắp nổi cơn dông. Hóa ra làm hội trưởng hội học sinh và làm khổ sai cũng chả khác nhau là mấy. Liệu có thể xin không làm hội trưởng nữa được không? Nếu ngày nào tôi cũng phải vùi đầu vào những giấy tờ này thì nhất định tôi phát điên mất.

Hay là mau về khu kí túc xá để đánh một giấc đã. Cứ để mấy thứ này sáng mai xem cả thể. Trong ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách, dù gì bây giờ cũng chưa ai biết tôi đến đâu, mau về thôi!

Tôi nhấc bước, định đi về phía cửa nhưng trước mắt lại hiện lên hình ảnh Hựu đứng trên khán đài tuyên bố rất quả quyết:

Tôi có thể lấy vinh dự của mình ra đảm bảo Thái Lăng không phải là con gái!

Đồ ngốc! Tôi tự lấy tay vỗ vào đầu mình! Thái Lăng! Mày đúng là đứa hết thuốc chữa nhất quả đất, vừa nãy rõ ràng nói không muốn để Giang Hựu Thần thất vọng, thế mà lại muốn chạy trốn. Mày đúng là đứa vô dụng.

Tôi chậm rãi thu lại bước chân, tự trách mình, cố gắng lấy tinh thần, rảo bước nhanh về phía bàn làm việc và ngồi xuống. Tôi tập trung tinh thần cao độ, khí thế bừng bừng xắn tay áo lên, mở tập giấy tờ ra, bắt đầu “nghiền” từng trang một.

Kế hoạch trù bị xuất bản tập san của các câu lạc bộ. Hết tập này đến tập khác, trường British có nhiều câu lạc bộ đến vậy sao? Câu lạc bộ bóng rổ, bóng đá, lại có cả câu lạc bộ ẩm thực… Ha ha, tôi nhớ ra rồi, ngày xưa hồi học lớp 10 tôi cũng từng tham gia câu lạc bộ nấu ăn, nhưng tại sao câu lạc bộ ẩm thực cũng xin ra tập san nhỉ? Chẳng nhẽ họ muốn bình luận xem ai làm bánh kem ngon nhất?

Xem kĩ các văn bản, còn cả đơn xin phê chuẩn, đầu tôi ngày càng nặng trịch.

Làm sao đây? Làm sao bây giờ? Tôi nên phê vào thế nào mới đúng?

Mở từng tập văn bản ra, đầu óc tôi cứ rối tinh rối mù, cứ giơ chiếc bút lên mấy lần nhưng lại lưỡng lự chẳng biết nên viết gì.

Một lúc sau, tôi hoa mắt chóng mặt, những hàng chữ trước mắt càng lúc càng nhạt nhòa đi. Tôi mở to mắt ra nhưng cái mí mắt cứ thích chống đối tôi, càng lúc càng nặng… càng lúc càng sụp xuống…

Xoạt! Xoạt!

Tôi đang mơ mơ màng màng ngủ bỗng tiếng giấy kêu sột soạt đã “nhẫn tâm” kéo tôi từ giấc mơ trở về với hiện thực.

Tôi cố dụi dụi cái mí nặng như đeo chì, lát sau tôi mới nhận ra mình ngủ gật ở phòng làm việc từ lúc nào. Đã thế ngủ lại còn xấu thói, đẩy đổ cả mấy chồng văn bản xuống đất.

Ôi! Văn bản…

Nhìn các giấy tờ rơi tứ tung trên sàn, đầu óc tôi hoảng loạn. Chết rồi, chết rồi! Mình ngủ bao lâu rồi? Văn bản! Mình chưa phê được chữ nào vào các văn bản cả.

Tôi vội vã cúi thấp người xuống nhặt các chồng giấy tờ lên. Một tập, hai tập… Hu hu hu, có đến mấy trăm tập liền!

Đầu tôi tê cả đi. Thế là tiêu đời rồi!

Khó khăn lắm mới xếp lại được các chồng văn bản ngay ngắn lại như cũ trên bàn. Tôi cúi đầu, khóc không thành tiếng, bỗng trong lòng bừng bừng ý chí chiến đấu: Không được! Thái Linh, mày phải cố lên!

Tôi nắm chặt tay, chuẩn bị lên dây cót tinh thần “đấu tranh” với lũ giấy tờ. Híc… xem ra hôm nay về kí túc xá muộn lắm đây!

Tôi thò tay ra với lấy một tập tài liệu, mở ra, đọc lẩm nhẩm từng câu từng chữ, ai dè ở phía dưới cùng đề một dòng chữ rất có sức thuyết phục:

Đồng ý đầu tháng tới sẽ tiến hành tổ chức hoạt động này. Mong đội trưởng các nhóm làm thật tốt công tác chuẩn bị. Thái Lăng!

Cái gì? Sao lại thế? Là… là ai phê duyệt đây?

Tôi ngồi bật dậy trên ghế, như bị đàn hồi lùi lại mấy mét. Vì quá đỗi kinh ngạc nên cả người run lên.

Lát sau tôi mới định thần lại, thấp thỏm đi về chỗ ngồi, nhìn chằm chằm vào hàng chữ đó, sự nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn.

Boong! Trong đầu tôi bỗng lóe lên một tia sáng, tôi mau chóng lấy một tập giấy tờ khác, mở vội ra xem:

Khả năng thực hiện kế hoạch này không cao. Không duyệt. Thái Lăng!

Sao lại thế? Sao lại thế chứ?

Tôi như p
hát điên lật tất cả các tập văn bản còn lại ra. Tập thứ 3… tập thứ 4… tập thứ 5…

Ối! Tại sao tất cả các chồng văn bản này đều được phê duyệt hết sạch vậy?!

Tôi kinh ngạc nhìn đống giấy tờ đó, đột nhiên một mảnh giấy hiện lên trước mặt tôi. Mảnh giấy đó được kẹp dưới 1 chồng văn bản, phía trên có viết cái gì đó. Dựa vào trực giác, tôi nghĩ bụng, người để lại mảnh giấy này chắc chắn biết những chồng văn bản ở đây do ai đọc và phê duyệt.

Nghĩ đoạn, tôi vội rút ngay mảnh giấy đó ra, cố gắng mở to mắt đọc:

Văn bản đều đã được phê duyệt xong hết rồi! Mau quay về nghỉ ngơi đi!

Tôi ngạc nhiên đứng dậy, tay nắm chặt mảnh giấy đó, một ý nghĩ mơ hồ khẽ lướt qua trong đầu. Chả nhẽ là cậu ấy…

***

Cả buổi tối hôm qua tôi không tài nào chợp mắt được. Sáng nay, tôi đờ đẫn đi đến khu giảng đường, rồi lại đi vào văn phòng của hội học sinh.

Cộc cộc!

Tôi vừa mới đi đến chỗ cái ghế, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

- Mời vào!

Một cán bộ trong hội học sinh ôm cả chồng lớn toàn giấy tờ bước vào, thận trọng đặt nó lên bàn tôi.

Bộp!

Đầu tôi như vừa được đeo thêm mấy tấn đá, dây thần kinh căng lên như cái dây đàn.

- Đây là những văn bản ngày hôm nay mới gửi tới! – Cậu cán bộ đó nhìn tôi thản nhiên rồi gật đầu. Cả người tôi như bị tê dại, ngồi phịch xuống ghế.

Hóa ra công việc của hội trưởng mãi mãi chẳng bao giờ hết. Vậy tôi… tôi ngày nào cũng phải sống trong cuộc sống như địa ngục thế này sao?

Hu hu hu…

- Hi! Mới sáng sớm ra mà đã chăm chỉ thế! – Mặt mày tôi đang nhăn nhó như cái bị rách thì có tiếng đẩy cửa, tam đại tướng quân bước vào trong.

Mái tóc màu hung đỏ của Kì Dực đầy vẻ khiêu khích.

- Xem ra bạn hội trưởng chuyên tâm với công việc gớm!

- Sao các cậu lại đến đây? – Tôi sững ra, nhìn về phía ba tên đó.

- Công việc vẫn ok cả chứ? – Nghiêm Ngôn mặt lạnh như hình sự, dường như chả có điều gì có thể làm cậu ta thay đổi vẻ mặt đó cả.

- Các cậu đến giúp tôi hả? – Nghe Nghiêm Ngôn nói vậy, tôi vui vẻ tiến về phía cậu ta một bước.

- Cậu phải tự mình giải quyết!

Nghiêm Ngôn nói dứt câu xong, tôi như tí nữa thì ngất sùi cả bọt mép trên đất như bị trúng độc.

- Thái Lăng! Cậu cuối cùng cũng hiểu ra là làm hội trưởng hội học sinh không dễ, phải không?

- Tôi… – Vừa giãy giụa thoát ra từ bể khổ, tôi ngẩng đầu lên thấy ánh mắt của tên Ân Địa Nguyên cứ đanh lại, nhìn tôi chằm chằm, vẻ muốn khuyên tôi đừng cố lấy trứng chọi đá.

- Hừm! Tôi khuyên cậu đừng có gắng gượng quá. Nếu cảm thấy không làm nổi thì từ bỏ đi. – Không ngờ Ân Địa Nguyên như nhìn thấu tâm can tôi, nói một câu mà trúng tim đen.

Tôi thộn người ra, mới đầu cứ nghĩ cậu ta sẽ cổ vũ, động viên tôi giống Giang Hựu Thần, nhưng không ngờ cậu ta lại khuyên tôi bỏ cuộc.

- Sao thế? Đang nghĩ xem lúc nào nên từ chức hả? – Thấy tôi cúi đầu không nói gì, Nguyên mỉm cười, mắt kính phát ra một tia sáng rất lạnh.

- Không phải! Phê duyệt mấy giấy tờ này chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, sao làm khó được Thái Lăng này chứ! Tôi nhất định sẽ làm một hội trưởng hội học sinh xuất sắc!

Tôi tức giận đi về phía bàn làm việc, ngồi xuống. Rút một tập văn bản ra từ chồng giấy tờ chất cao như núi. Tôi đặt lên bàn rồi khẽ mở ra.

Cuộc thi “Công chúa British”

Vì trường British là trường toàn nam sinh nên xin đề nghị trường tổ chức cuộc thi “Công chúa British”. Cho các nam sinh hóa thành con gái, sau đó bầu chọn ra nam sinh trông giống con gái nhất…

Là ý kiến của ai thế này? Con trai hóa trang thành con gái?!

Nếu như cái đề nghị kiểu biến thái này mà được thông qua thì thân phận thật sự của tôi bị bại lộ là cái chắc. Những cố gắng của Giang Hựu Thần chẳng phải sẽ chỉ như công dã tràng xe cát sao?!

Tôi bực mình, lật trang cuối cùng của văn bản đề nghị đó ra, tôi nghiên răng ken két khi nhìn ba chữ ở phía cuối cùng ghi tên người đề nghị:

Lâm Tử Hạo

- Quá đáng quá! Thế này chẳng khác gì muốn lật tẩy tôi trước mặt bàn dân thiên hạ hay sao? Vả lại British là trường nam sinh, hóa trang thành nữ sinh sẽ ảnh hưởng đến uy tín của trường! – Tôi cầm chặt tập văn bản đó trong tay nói ra ý kiến của mình.

- Thái Lăng! Cậu nên cẩn thận với hắn ta! – Ân Địa Nguyên liếc nhìn tập văn bản trong tay tôi – Hắn ta có thể làm những chuyện mà cậu không ngờ tới được đâu!

- Tôi… phải làm sao đây? – Tuy tôi biết cần phải cẩn thận với tên Hạo nhưng nhớ lại cái mũi diều hâu của hắn, tôi hơi lo sợ.

- Cậu không biết nên làm thế nào à? – Kì Dực nhảy dựng lên, đập tay vào bàn tôi. – Nếu cậu dám làm gì liên lụy đến Hựu thì tôi không để cậu yên đâu!

- Dực, đừng nóng nảy quá! – Nghiêm Ngôn tuy miệng thì khuyên Kì Dực, nhưng lại dùng ánh mắt ớn lạnh nhìn thẳng tôi. – Đó là trách nhiệm của cậu ta, cậu ta phải tự nghĩ cách.

Tôi bực mình nhìn ba tên mặt lạnh đó. Xem ra họ không làm tổn hại tôi là may mắn lắm rồi, nói gì đến giúp đỡ chứ?

- Thái Lăng! Cậu đúng là ngốc quá mức! – Ân Địa Nguyên nói một câu tỉnh bơ, sau đó cùng Kì Dực, Nghiêm Ngôn rời đi.

Đây là… là do tôi tự gieo gió thì phải gặt bão sao?

Tôi hậm hực đặt tập văn bản xuống, viết ba chữ to tướng:

Không phê duyệt!

***

Boong!

Đồng hồ lớn vang hồi chuông báo hiệu 12 giờ, chớp mắt đã đến giờ nghỉ trưa.

Không ngờ tôi mất cả buổi sáng bận bịu trong văn phòng hội học sinh. Híc… bây giờ đói muốn chết, phải đi kiếm cái gì nhét vào dạ dày đã.

Ọc ọc! Ọc ọc!

Nghĩ đến hai chữ “ăn cơm”, bụng tôi sôi lên òng ọc. Cơn đói cồn cào làm tôi đứng bật dậy, không nghĩ ngợi gì rời khỏi văn phòng.

Tôi đi thật nhanh ra khỏi khu giảng đường, tiến thẳng về phía sân vận động. He he… chỉ cần đi qua sân vận động là tới nhà ăn. Ôi! Cái bụng tôi sắp được no nê rồi!

Tôi rảo bước định đi qua sân vận động, bỗng tôi nhìn thấy một người…

Buổi trưa ở sân vận động thường có rất ít người, nhưng người này lại đứng ở ngay giữa sân vận động, thái độ nom rất kì lạ. Hơn nữa, cậu ta trông rất bắt mắt: Mái tóc dài dài, nước da trắng hồng, chiếc mũi thanh tú…

Đó không phải là An Vũ Phong sao?

An Vũ Phong đứng quay lưng lại về phía tôi, hai tay đút túi quần, đầu ngẩng cao trông rất hiên ngang. Tôi biết cậu ta không phát hiện ra tôi vì ánh mắt tên đó đang còn mải nhìn thẳng vào một người phía trước.

Nhìn theo ánh mắt của An Vũ Phong, tôi khẽ giật mình: Mái tóc ngắn bồng bềnh, nước da rám nắng, khuôn mặt anh tuấn, đôi môi đẹp như cánh hoa anh đào…

An Vũ Phong cứ nhìn chằm chằm người đó, mà người đó lại chính là Giang Hựu Thần.

Càng làm người khác thấy ngạc nhiên là Hựu đứng thẳng người trông rất điềm tĩnh, hai tay hơi trùng xuống.

Hai… hai tên này trước giờ cứ như nước với lửa, sao lại đứng với nhau ở đây thế này? Hơn nữa lại còn là sân vận động vắng teo vắng ngắt.

Tôi đột nhiên thấy căng thẳng, cố nuốt nước bọt rồi như phản xạ có điều kiện thu ngay lại bước chân, vội vã nấp sang đằng sau một cái cây.

- Phong! Cậu tìm tôi có chuyện gì? – Giọng Hựu ấm áp, làm tim tôi như đập nhanh hơn.

- Tại sao cứ ép buộc Thái Linh phải là hội trưởng hội học sinh? – An Vũ Phong vừa mở miệng ra đã nói với giọng điệu đầy đe dọa, có vẻ còn rất nghiêm túc và lạnh lùng làm tôi run cầm cập.

Cậu ta đang nhắc đến tôi sao? Không ngờ An Vũ Phong lại tìm gặp Hựu để bàn chuyện về tôi. Cậu ấy không muốn tôi làm hội trưởng hội học sinh sao?

Tôi ngạc nhiên đến nỗi cứ há hốc miệng, tim đập như gõ mõ. Vì căng thẳng quá, không biết từ lúc nào, tay cứ bấu chặt vào thân cây, thấp thỏm chờ câu trả lời của Hựu.

- Chức hội trưởng hội học sinh của Thái Linh đều do mọi người bằng lòng bầu chọn! – Có vẻ như Hựu không tán thành cách nghĩ của An Vũ Phong. Cậu ấy khẽ nghiêng đầu, mỉm cười. – Mọi người đều chấp nhận Thái Linh!

Nhìn thấy nụ cười của Hựu, trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp.

Nếu như không phải Hựu lấy danh dự ra đảm bảo, tôi e rằng mình sẽ bị đuổi cổ ra khỏi British rồi. Tôi được mọi người chấp nhận cũng là do công lao của Giang Hựu Thần.

- Do mọi người bằng lòng bầu chọn?! – An Vũ Phong như bị kích động, cậu ta gắt lên. – Cậu nghĩ rằng như thế Thái Linh có vui vẻ không? Cậu nghĩ rằng cô ấy làm hội trưởng hội học sinh là sung sướng lắm sao? Nhìn Thái Linh cả ngày vùi đầu vào công việc, trông rất đáng thương. Cậu có biết tối hôm đó cô ấy phê duyệt văn bản nhiều đến nỗi ngủ thiếp đi từ lúc nào không?

A… Tôi phê duyệt văn bản nhiều quá đến nỗi ngủ thiếp đi… Trông bộ dạng tôi lúc đó chắc khổ sở lắm…

Sao An Vũ Phong lại biết chuyện tối hôm đó tôi ngủ gật ở văn phòng nhỉ? Hay là người giúp tôi phê duyệt toàn bộ số văn bản đó chính là cậu ấy?

Nhìn khuôn mặt tức giận của Phong, tâm trạng tôi rối bời.

- Không sao! – Giang Hựu Thần không hề để tâm đến cơn giận dữ của An Vũ Phong, giọng nói của cậu ấy vẫn rất bình tĩnh, dường như muốn làm Phong yên tâm hơn. – Chúng ta có năm người, cùng nhau giúp cô ấy sẽ khắc phục được thôi!

- Cái gì mà năm người? – Nhưng câu trả lời điềm tĩnh của Hựu như đổ thêm dầu vào lửa. – Ai mà biết được ba tên ngốc kia giúp được cái gì cơ chứ?

- Có những việc tôi chỉ làm được thế. Phong, cậu nên hiểu… – Giang Hựu Thần vẫn không hề bị những câu nói của An Vũ Phong làm cho tức giận, trả lời điềm tĩnh. – Nguyên rất thông minh, cậu cứ yên tâm!

- Cậu thì biết cái gì? – Nhưng An Vũ Phong rất không vừa lòng với cách trả lời đó, ngọn lửa giận dữ trên người cậu ấy cháy đùng đùng, giọng như gằn lên. – Từ trước đến giờ, cậu chỉ như cây hoa được trồng trong nhà kính, lúc nào cũng chịu sự bao bọc, bảo vệ của mấy tấm kính đó, chẳng bao giờ có chủ kiến của mình. Cậu chẳng hiểu cái gì cả, cậu giúp Thái Linh được gì? Cho dù lần trước cậu tuyên bố rất hùng hồn là lấy danh dự ra bảo đảm, nhưng tôi nói cho cậu biết, cái danh dự của cậu chẳng đáng giá đến thế đâu, Thái Linh cũng chẳng cần đến!

An Vũ Phong nói dứt câu, nhíu chặt lông mày, quay đầu ra chỗ khác, không muốn nhìn thấy khuôn mặt Hựu nữa.

Bỗng, cả sân vận động yên lặng đến đáng sợ. Không khí xung quanh yên lặng đến nỗi cơn gió thổi qua cũng nghe rõ tiếng.

Tôi nín thở nhìn hai người đó, mím chặt môi, sợ rằng chỉ cần không cẩn thận phát ra tiếng động thì…

Tích tắc… Tích tắc…

Kim giây và kim phút khẽ chuyển động mấy vòng nhưng tôi có cảm giác thời gian kéo dài đến mấy thế kỉ.

- Ừm! – Giang Hựu hơi cúi
đầu xuống, mắt tối lại, đợi đến lúc cậu ấy ngẩng đầu lên, tôi ngạc nhiên phát hiện ra rằng đôi mắt ấm áp mọi khi đã biến mất, thay vào đó là một đôi mắt rất kiên định, dứt khoát. – Vậy cậu thấy Thái Linh cần gì?

- Thái Linh cần sự quan tâm chân thành, cần một người có thể bảo vệ cho cô ấy, một người luôn săn sóc, giúp đỡ cho cô ấy! – An Vũ Phong nói thẳng thừng mà không chút nghĩ ngợi. – Cậu căn bản không thể đem lại hạnh phúc cho Thái Linh, hãy từ bỏ cô ấy đi!

Ơ!

Câu nói của An Vũ Phong như một dòng nước lạnh ùa vào đầu tôi. Tôi không kiềm chế được, hơi run lên, trượt tay, suýt nữa ngã từ trên cây xuống, may mà tôi kịp phản ứng, tóm chặt lấy cành cây, cố sống cố chết ôm thật chặt cái cây đó.

- Dù có mất cả buổi tối giúp cô ấy phê duyệt các văn bản cũng vô ích sao? – Đột nhiên Hựu mỉm cười như nắm chắc phần thắng trong tay.

Ầm ầm!

Cả người tôi cứng đơ như bị sét ban ngày đánh.

Người mà buổi tối hôm trước giúp tôi phê duyệt toàn bộ các văn bản hóa ra là … Giang Hựu Thần.

Tôi sững người ra nhìn Hựu đứng trước mặt, trong lòng sự xúc động cứ như dòng nước lũ tuôn trào, sâu sắc, im lặng và một chút cay cay ở sống mũi…

Tại sao cậu ấy không nói cho tôi biết? Hay là Hựu không muốn cho tôi biết?

- Vậy thì để cậu làm được rồi hẵng nói! – An Vũ Phong nghe không hiểu câu nói của Hựu, trái lại còn tiến sát đến trước mặt Hựu nói rõ to. – Nhưng e là tôi không để cho cậu có cơ hội đó đâu! Bây giờ tôi sẽ giành lại Thái Linh từ tay cậu!

- Vậy sao? – Nụ cười của Hựu phụt tắt, lông mày nhếch cao lên, buông ra một câu nói sắc lạnh. – Nếu cậu nghĩ mình có khả năng giành lại được thì cứ thử xem!

Thịch!

Cả người tôi cứng đơ như khúc gỗ, có cảm giác người mình biến thành một bức tranh bị dán chặt trên cây.

Gió khẽ thổi trên sân vận động làm tóc dài của Phong khẽ bay bay, để lộ ra ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm Hựu, cách nhìn này giống như nhìn người không quen biết.

Ánh mặt trời dịu dàng chiếu rọi xuống mái tóc Hựu, đôi mắt đen láy như phát ra tia sáng, trên khuôn mặt đẹp như một bức tượng điêu khắc để lộ ra nụ cười vừa ấm áp, vừa kiên định, đôi môi khẽ mấp máy.

Tôi nghệt ra đứng nấp sau gốc cây, không nói câu gì nhìn hai người đó, tâm tư trong lòng cứ bộn bề như từng đợt sóng dâng lên đánh vào bờ…

Giọng nói của Giang Hựu Thần vang vọng… vang vọng rất lâu bên tai tôi…

Nếu cậu nghĩ mình có khả năng giành lại được thì cứ thử xem!

CHƯƠNG 03: PHÚT GIÂY NGỌT NGÀO

Honey Time

Địa điểm:

Nhà Thái Linh

Nông Trại Hạnh Phúc

Nhân vật:

Thái Linh – học sinh lớp 12 trường Maria

Giang Hựu Thần – học sinh lớp 12 trường British

Ông Giang – ông nội của Giang Hựu Thần

Giang Tiểu Vân

LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ

Nếu có thể

Tôi nguyên trở thành một cô bé ngây thơ

Thầm ước nguyện trong vòng tay anh

Chúa đáp: Ta đã nghe thấy lời cầu nguyện của con

Thế là tôi đắm chìm trong bài hát đồng dao của

những đứa trẻ.

oOo

Píp… Bạn có E-mail, hãy vào check mail.

- Ôi! – Trải qua một trận đấu tranh kịch liệt với lũ bọ ngủ, cuối cùng tôi cũng cố gắng mở được đôi mắt khép chặt như được dính keo.

Híc… Chúa ơi! Hội học sinh phải xử lí bao nhiêu hồ sơ, giấy tờ, thư từ qua email chất cao như núi. Tôi mất cả buổi tối, khó khăn lắm mới giải quyết xong, ai dè lại nhảy ra ở đâu một email mới. Cũng tại bây giờ công nghệ thông tin phát triển quá, máy tính của tôi kết nối internet với cả trường British, kết quả là báo hại tôi cuối tuần vẫn phải ở nhà làm việc.

To: Thái Linh

Công việc của hội học sinh rất quan trọng nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn! Sau này không được thức trắng đêm làm việc đâu đấy! Xuống dưới ăn sáng đi nhé!

From: Giang Hựu Thần

Gửi lúc 6 giờ sáng.

A! Giang Hựu Thần biết tôi vất vả, cực nhọc nên bảo tôi không được thức khuya. Trong lòng tôi bỗng ấm áp lạ thường, hơi ấm như lùa lên tận cổ họng, rồi tràn cả vào mắt.

Tạm stop lại đã!

Tôi định thần lại, xem kĩ lần nữa cái email đó. Email gửi lúc 6 giờ sáng?!

Không… không phải chính là bây giờ sao?!

Giang Hựu Thần bảo tôi xuống ăn sáng, lẽ nào cậu ấy đứng ngay dưới lầu?! Ha ha ha… Thái Linh, mày đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày đi. Nếu như thế giới này xuất hiện kì tích thì may ra điều đó mới là sự thật.

Tôi chép miệng một lúc, vươn vai đứng dậy, mắt nhìn tứ phía thăm dò.

Má… má ơi! Thế giới này đúng là có kì tích sao?!

- Giang… – Tôi không dám tin vào mắt mình, vội vã mở cửa sổ, thò vội người ra.

Dưới màn sương mù lờ mờ buổi sáng có một bóng người cao cao đang vẫy tay với tôi.

Mặt trời uể oải vương mình qua những đám mây dày, những tia nắng ấm áp xuyên qua tán cây chiếu sáng trên khuôn mặt Hựu làm cho người khác có cảm giác bị choáng ngợp. Ánh mặt trời nhè nhẹ lách qua từng sợi tóc của Hựu, mái tóc màu đen tuyền như được nhuộm màu vàng óng.

Một làn gió mát lạnh khẽ thổi, sự ấm áp chan hòa của nắng sớm như hòa vào với cái lạnh lẽo còn sót lại của ban đêm, làm cho tôi thấy lâng lâng trong người.

Thình thịch… thình thịch…

Tôi có cảm giác mình như bị phù phé, ngơ ngẩn đứng im thít nhìn chàng hoàng tử đang cưỡi bạch mã màu trắng – Giang Hựu Thần.

- Thái Linh ! Đây là bữa sáng của cậu ! – Giang Hựu Thần mỉm cười rồi huơ huơ chiếc hộp giấy. Bầu trời ban nãy còn tờ mờ thế mà thoắt một cái tràn đầy ánh sáng rực rỡ.

- Ơ ! – Tôi như bừng tỉnh lại, đóng sập cửa, mặt nóng bừng rồi chạy một mạch xuống. Tôi vừa thở dốc vừa hỏi – Cậu… sao cậu biết mà đến?

- Mình thấy phòng cậu đèn còn sáng nên nghĩ chắc chắn cậu còn đang làm việc. – Giang Hựu Thần nhẹ nhàng xoa đầu tôi rồi lấy chiếc di động ra. Dùng cái này gửi email cho cậu!

- Ơ…

Rốt cuộc là tại sao? Hôm nay Giang Hựu Thần trông quyến rũ mê hồn…

Thình thịch! Thình thịch…

Khó khăn lắm tôi mới điều chỉnh được nhịp thở của mình nhưng tim tôi lại đập loạn xạ. Trước mắt tôi, Giang Hựu Thần như muốn làm tôi tan chảy đến nơi. Ánh mắt, giọng nói của cậu ấy đều dịu dàng đến thế.

Bỗng Hựu kéo tay tôi, quay người bước đi.

Lúc này tôi mới trấn tĩnh, ý thức trở lại:

- Giang Hựu Thần! Cậu… cậu muốn đi đâu vậy?

- Mình muốn đưa cậu đến một chỗ rất đẹp, mình đảm bảo cậu sẽ thích! – Giang Hựu Thần cười híp mí làm tôi đỏ bừng mặt.

- Được… được – Nhìn cậu ấy thế, tôi không còn sức phản kháng lại nữa.

- Đợi đã! – Đột nhiên Giang Hựu Thần đứng sững lại. – Bây giờ mình vẫn chưa thể đi cùng cậu!

- Tại… tại sao?

- Ha ha… Thái Linh, bộ áo ngủ của cậu nhìn đáng yêu thật… – Giang Hựu Thần vẻ vô tội, chớp chớp mắt nhìn tôi, cố ý chống cằm suy tư. – Nếu cậu không ngại thì chúng ta cứ như thế này đi tiếp vậy!

- Oái! – Một tiếng hét thảm thiết như phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng buổi sáng, tôi chạy vút về phòng.

Ông thần xui ơi! Sao ông lại cho con một vố đau vào đúng lúc giây phút lãng mạn như vậy!

***

Chiếc xe chạy liên tục không nghỉ qua một thành phố trông rất phồn hoa, chầm chậm đi đến một nơi rộng rãi, thoáng đãng. Phong cảnh xung quanh giống như những thước phim tuyệt đẹp chuyển hết cảnh này đến cảnh khác.

Trên bầu trời le lói những tia nắng làm khung cảnh càng đẹp mê hồn hơn. Làn gió mát tinh nghịch như đuổi bắt những đám sương sớm trên chạc cây, chúng cuộn lại với nhau trên ngọn cây rồi từ từ đọng lại trên lá.

Trên khoảng đất mênh mông là một cánh đồng lúa chín vàng óng được điểm xuyết màu xanh mượt của những lùm cây, thảm cỏ non. Tất cả rất thanh khiết làm cho người ta liên tưởng đến khúc ca mùa thu.

- Thái Linh, đến nơi rồi, xuống xe thôi!

- Ừ! – Tôi ngây ngất theo Giang Hựu Thần bước xuống xe.

- Ôi! Oa!

Đây… đây không phải là khu nông trại lớn chỉ có trong phim “Garfield” sao? Chả nhẽ đây là sự thực?

Sân được lát gạch đỏ, bao bọc xung quanh toàn cây xanh hiện ra ngay trước mắt chúng tôi. Bốn phía sân là những cánh đồng như trải dài bất tận, nhìn cảm tưởng đó là bức tranh sơn dầu phủ màu vàng óng.

- Thái Linh! Mau vào đi! – Giang Hựu Thần đã đi đến phía trước, quay đâu lại vẫy tay với tôi.

- Đến nơi rồi! – Tôi há hốc miệng, chạy về phía Giang Hựu Thần. Nông trại này lớn thật!

Tôi đi theo Hựu, tò mò nhìn ngó những cảnh vật mới lạ xung quanh. Nông trại rộng đến mức khó tưởng tượng nổi, chỉ riêng cái cửa bước vào đã to ngang với một căn phòng nhà tôi.

Tôi lóng ngóng cởi giầy ra giống như Hựu rồi nhẹ nhàng đặt lên giá giầy ở chỗ cửa.

Sao Hựu Thần lại đưa tôi đến đây nhỉ? Tôi nhìn sang bên cạnh thấy sắc mặt Giang Hựu Thần thay đổi, miệng mấp máy định nói gì thì bỗng nghe thấy những giọng nói nheo nhéo, mừng rỡ tíu tít.

- A! Anh Hựu về rồi!

- Anh Hựu! Anh Hựu!

Một đám nhóc khoảng bốn, năm tuổi, khuôn mặt trắng hồng, chân tay huơ loạn xạ, sung sướng cực độ lao như tên bắn về phía chúng tôi.

Một bé gái buộc tóc chỏm đào và một bé trai thò lò mũi xanh chạy lên đầu tiên. Hai nhóc này không nói gì cả, cứ chạy nhằm thẳng về phía Hựu. Trông chúng cứ như đang chạy đua nước rút với nhau, đứa thì bên trái, đứa thì bên phải, lao bổ đến rồi ôm chặt lấy Giang Hựu Thần.

Oái… chứng dị ứng với con gái!

Tôi lo lắng lao ngay về phía đó nhưng Giang Hựu Thần không bị sao cả. Cậu ấy dang rộng tay để ôm cả những đứa trẻ khác, mỉm cười rất vui vẻ.

Nhìn nụ cười tự nhiên đó, tôi thộn người ra. Người trước mặt tôi có đúng là Giang Hựu Thần không?

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Giang Hựu Thần như một chiếc rương phép thuật chứa đựng biết bao nhiêu điều bí ẩn, mang lại cho tôi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Lúc trên sân khấu, Hựu như một chàng hoàng tử, lúc thì dũng cảm chấp nhận lời quyết đấu trên sân bóng rổ, lúc lại ấm áp, dịu dàng như ánh mặt trời…

Rốt cuộc con người nào mới là cậu ấy thực sự? Tôi nhìn Giang Hựu Thần đang nô đùa cùng đám nhóc tí, trong lòng đột nhiên thấy ấm áp.

Nhưng…

Một phút… hai phút…

Năm phút đã trôi qua.

Không thể nào! Tôi đứng ở cửa, trễ môi ra, xoa xoa đôi chân sắp tê của mình, trong lòng cảm thấy như nước sôi sung sục nổi bọt trắng.

- Ừm… – Tôi lấy hết sức hắng giọng một cái.

Bên cạnh tiếng cười nói vẫn say sưa không ngớt.

- Ừm… Ừm ừm… – Tôi lấy hết hơi, lên “giây cót” cổ họng, hắng giọng rõ to mấy cái.

- Ủa?! Anh ta là ai vậy? – Đứa bé gái buộc tóc chỏm đào ban nãy chạy tiên phong phát
hiện ra tôi. Cô nhóc ngạc nhiên, lấy tay chỉ vào tôi hét lên rõ to.

- Anh ý nhìn đẹp trai quá!

- Đáng yêu giống y như anh Hựu!

Tiếng nói oang oang của bé gái làm đổ dồn mọi sự chú ý của những đứa trẻ khác. Thoắt một cái, đám nhóc tì đó đều quay sang nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt.

Oái! Anh ư? Đám nhóc đó gọi tôi là anh?

Tách tách… tách tách.

Trán tôi mồ hôi tuôn xối xả.

- Mấy cậu làm trò gì thế? Đó là con gái mà! – Bỗng có một giọng nói rất quả quyết vang lên.

Hu hu hu… Xúc động quá! May mà còn có người nhận ra.

Cuối cùng cũng có người biết tôi là con gái! Tôi cảm kích quay đầu sang nhìn vị “ân nhân” đó nhưng vừa mới đầu sang thì…

Xèo xèo!

Tôi cứ như ngọn lửa đang cháy hừng hực bị dội ngay một gáo nước lạnh tái người.

Một cô bé cắt tóc ngắn nhìn tôi chòng chọc không dời với ánh mắt đầy vẻ hoài nghi. Ánh mắt đó lạnh như tảng băng vậy! Trông cứ ngỡ là Nghiêm Ngôn phiên bản mới.

- Là con trai! Con trai mà! – Cô bé tóc chỏm đào không tin, vừa nhìn tôi cười lấy lòng, vừa “tuyên bố” ngọt xớt.

- Ngốc thế! Làm sao có thể là con trai được! Làm gì có đứa con trai nào lùn thế! Chỉ cao bằng nửa anh Hựu – Đứa nhóc tóc ngắn đó giọng càng quả quyết hơn. Ủa?! Phía sau lưng cô bé có tiếng gì ồn ào thế nhỉ?

Tôi đưa mắt nhìn, ngay sau đó đơ người ra. Ối cha mẹ ơi! Đám nhóc con gái không biết từ lúc nào đã nhảy xuống khỏi lòng Hựu, chia thành hai phe. Một phe do bé gái buộc tóc chỏm đào dẫn đầu, chạy rào rào về phía tôi rồi xếp thành một hàng dài, giơ hai tay lên hét rõ to:

- Anh ơi! Trông anh đáng yêu quá!

Phe còn lại do đứa bé gái tóc ngắn làm “đại ca”, giơ tay ra phản kích:

- Là con gái! Nhất định là con gái!

- Con trai!

- Con gái!

- Được rồi! Được rồi! – Đúng lúc hai bên đang giằng co kịch liệt, bất phân thắng bại thì Giang Hựu Thần đi về phía đó rồi đứng ở giữa. Hựu lấy tay xoa xoa đầu tôi, coi tôi cũng như một đứa nhóc con.

Cánh tay của Giang Hựu Thần thật to rộng, ánh mắt như muốn nói:

- Đừng để ý! Tụi nhỏ chưa biết gì mà!

Hựu nhìn tôi mỉm cười, môi khẽ mấp máy để lộ hàm răng trắng đều:

- Nghe anh nói này! Đây là chị Thái Linh, là con gái thật 100% đấy. Các em có thể gọi chị ấy là Tiểu Linh. Chị ấy tốt bụng lắm!

- Chị Tiểu Linh?

Đám nhóc tì cùng thốt lên kinh ngạc. Tôi nghệt người ra, cảm giác trong lòng mình như tỏa ra một hơi ấm. Giang Hựu Thần đang giới thiệu tôi với tụi nhóc sao? Trong mắt Hựu hóa ra tôi là một người như vậy!

Trong khoảnh khắc đó, giọng nói của Hựu như những nốt nhạc êm ru không ngừng vang vọng lại, quanh quẩn bên tai tôi. Tôi thấy mình như được thưởng thức một bản hòa tấu tuyệt vời, cả người khoan khoái lạ thường, cảm giác lo lắng, ngại ngùng ban nãy tan biến đi đâu hết.

- Hóa ra đúng là con gái… buồn quá! – Bé gái lúc nãy khen tôi đẹp trai, đáng yêu tỏ ra hụt hẫng, cúi rụp đầu xuống.

- Đã bảo là con gái rồi mà! – Bé gái tóc ngắn lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn tôi với ánh mắt đầy thù địch, sau đó kéo tay Giang Hựu Thần. – Anh Hựu! Chơi trò trốn tìm với Tiểu Vân đi!

- Đợi đã… phải chơi với cả chị ấy nữa! – Giang Hựu Thần rụt tay lại, vẫn đứng bên cạnh tôi, giọng nói thân thiện vô cùng. – Chúng ta cùng chơi trò trốn tìm.

- Không chịu đâu! Em chỉ muốn chơi với anh Hựu thôi! – Hóa ra đứa bé tóc ngắn tên là Tiểu Vân. Nhóc ta phụng phịu, nhăn mặt lại như khỉ ăn gừng nhìn tôi. – Chị này tự đi ngủ đi!

Hả?! Tôi giật mình. Sao Tiểu Vân lại ghét tôi đến thế nhỉ?! Híc… tôi có làm gì sai đâu?

- Tiểu Vân ngoan nào! Để anh xách hành lí giúp chị Linh vào phòng đã, được không? – Hựu vẫn dịu dàng dỗ dành đứa bé gái đó rồi quay sang đỡ lấy ba lô của tôi, ra hiệu đi theo cậu ấy.

- Ừm! – Tiểu Vân miễn cưỡng đồng ý, dẩu môi lên rõ cao.

Vèo vèo vèo vèo!

Một dáng người thấp bé lao vào chen giữa tôi và Giang Hựu Thần nhưng đột nhiên bị ngã bổ chửng ra đất. Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, chưa kịp giơ tay ra thì Hựu Thần đã bế Tiểu Vân vừa bị ngã lên.

- Tiểu Vân! Có đau không? – Giang Hựu Thần đặt Tiểu Vân xuống, nhẹ nhàng quay người cô nhóc để kiểm tra xem có bị thương ở đâu không.

Tôi định thở phào nhẹ nhõm thì…

Xoẹt! Xoẹt!

Ánh mắt Tiểu Vân nhìn tôi như nhìn thấy kẻ thù, khóe mắt lóe lên lời cảnh báo: Hừ! Sau này tôi không cho phép chị đi gần anh Hựu của tôi như thế!

Tách! Tách! Tách!

Tôi vã mồ hôi như tắm. Lẽ nào mình làm người khác ghét đến vậy?!

- E hèm! E hèm!

Đúng lúc tôi không biết nên làm thế nào thì bỗng có một tiếng hắng giọng phía sau lưng chúng tôi vọng lại.

Lũ nhóc tì khi nãy còn nhí nhố cãi nhau ỏm tỏi thế mà thoắt một cái đã giải tán, ai chạy về phòng nấy. Tôi đứng dậy, tò mò nhìn xem có ai lại đáng sợ đến vậy.

Tiếng guốc mộc kêu cộp cộp trên sán gỗ màu đỏ hun, quần vải thô màu nâu, áo vải xanh… Một người lớn tuổi chậm rãi đi từ đầu hành lang bên kia đến, hai tay đút vào túi áo, đôi lông mày to đậm trông rất nghiêm nghị, chỉ có điều… Ặc ặc… ông ta để kiểu đầu quả dưa.

Giang Hựu Thần quay lại nhìn ông lão đầu quả dưa đó, đi lên phía trước mấy bước:

- Ông nội!

Hở? Ông nội?! Đó là ông của Giang Hựu Thần?!

- Hựu! Cháu đến rồi!

Ông ấy xem ra không dữ dằn lắm, còn nhìn Hựu gật đầu trìu mến. Nhưng sao lũ nhỏ đều chạy mất hết cả dép vậy cà? Tôi mặt ngây ra không hiểu, nhìn hai ông cháu.

Thình lình, ông lão quay sang nhìn đứa bên cạnh đang đứng thộn ra là tôi. Mặt mày ông đang tươi như hoa thược dược được mùa bỗng đanh lại như thép, hai tay chắp đằng sau.

Cộp! Cộp! Cộp!

Ông lão bước mấy bước đến trước mặt tôi, mắt liếc nhìn xăm xoi tôi từ đầu đến chân.

- Cô là ai? – Oái! Giọng nói của ông ta khác hẳn lúc vừa rồi. Không khí nghẹt thở còn hơn cả ra pháp trường.

Tim tôi đập như gõ mõ, lát sau mới hoàn hồn lại, đặt tay lên ngực lắp ba lắp bắp giới thiệu:

- Chào… chào ông ạ! Cháu là… là bạn học của Giang Hựu Thần, cháu… cháu tên… là… là Thái Linh!

Nghe tôi tự giới thiệu xong, mặt mày ông lão vẫn ớn lạnh như nước đá Bắc Cực. Ông ta lặng thinh không nói câu nào, nhìn tôi trừng trừng, ánh mắt sắc bén như dao găm, cứ như muốn xuyên một phát cho tôi “ngủm” luôn.

Ối! Ối! Khủng bố quá… Chả nhẽ tôi nói gì sai sao? Ông lão và Tiểu Vân y hệt nhau, đều không ưa nổi tôi sao?

Tôi lo ngay ngáy như cá nằm trên thớt, thấy sống lưng lạnh toát.

- Ông à! Thái Linh là con gái mà! Ông cứ nhìn cô ấy chằm chằm thế làm cô ấy hiểu lầm đó! – Giang Hựu Thần nhẹ nhàng đi về phía tôi, chặn lại ánh mắt sắc lạnh của ông lão.

- Hừm! Lạ thật! Lạ thật! – Ông lão chau mày, liếc xéo Hựu một cái rồi lại quay sang nhìn ” thăm dò” tôi – Cháu nội tôi biến thành vệ sĩ từ lúc nào vậy?

- Ông! Ông không thay đổi thì sao cháu thay đổi được. Vả lại từ trước đến giờ ông hiếu khách lắm mà! – Giang Hựu Thần đứng chếch sang một bước, quay đầu lại giới thiệu với tôi. – Thái Linh! Đây là ông nội mình!

- Chào… chào ông ạ! – Tôi không dám ngẩng đầu lên nhìn ông lão, cúi đầu ấp úng chào.

- Khà khà! Xem ra chẳng có điểm gì nổi bật cả! Nhưng cháu nội tôi đã thích thì tôi đành miễn cưỡng đồng ý vậy! Ha ha ha! Vào ăn cơm đi! – Ông lão nói với giọng điệu phớt lờ nhưng không hiểu sao tôi thấy cách nói của ông như ẩn chứa điều sâu xa gì đó làm tim tôi thấp thỏm.

- Hừm hừm! Đồ đáng ghét! Ai mà ưa nổi! Anh Hựu! Chúng ta đi ăn cơm thôi! – Tiểu Vân mừng rỡ vỗ tay, lè lưỡi lêu lêu tôi, nhảy nhót kéo tay Hựu đi.

Quác quác quác quác!

Tôi đứng như chôn chân. Chúa ơi! Bộ con đến nhầm chỗ rồi sao?

(còn nữa )

- Ăn thôi!

- Ăn thôi! Ăn thôi!

Tôi bước vào trong thấy phòng ăn đã ngồi kín người. Trên chiếc bàn tròn lớn đặt những dĩa thức ăn thơm nức mũi: Thịt kho nước hàng, những hạt ngô ngọt lịm, rau tươi trông rất ngon mắt, lại còn cả một bát khoai lang to tướng còn nóng hổi.

Đám nhóc cười nói rôm rả, chen chúc nhau ở chỗ bàn của Giang Hựu Thần. Tôi không biết nên ngồi chỗ nào. Hựu nhìn thấy tôi, vui mừng giơ tay ra chỉ:

- Thái Linh! Ngồi bên cạnh mình!

- Ơ… – Tôi hơi bối rối, mặt đỏ bừng đi đến bên cạnh Hựu rồi ngồi xuống. Vừa ngồi xuống…

- Anh Hựu sao lại muốn ngồi với chị ta chứ? Tại sao lại không ngồi với Tiểu Vân? – Một giọng nói kiểu “bà cụ non” vang lên.

- Tiểu Vân! Hì hì… chị ấy là khách mà nên phải ngồi bên cạnh anh chứ! – Tôi ngạc nhiên nhìn mặt cô nhóc đó dần dần biến sắc. Mắt hằm hằm nhìn tôi, môi dẩu cong lên như cái loa nhỏ, tỏ vẻ khó chịu ra mặt.

- Tiểu Vân cũng muốn làm khách!

- Tiểu Vân ngoan nào, nghe lời anh! Phải tốt bụng như chị Linh thì nhiều người mới thích Tiểu Vân! – Hựu… Hựu Thần hôm nay sao vậy? Nói gì cũng nhắc đến tôi. Trong mắt cậu ấy tôi tốt bụng, lương thiện lắm sao?

Tôi cảm động, mặt nóng bừng lên.

- Ha ha ha…! Chị ấy đỏ mặt kìa! – Bỗng có một bé trai hét tướng lên.

Tên nhóc tì đó nhìn thấy đúng lúc tôi đang xấu hổ. Mặt tôi càng đỏ hơn, chắc nóng cỡ nhiệt độ của sao Hỏa quá! Tôi vội cúi đầu xuống, sợ người khác trông thấy.

- Nào các cháu! Ăn cơm thôi! – Một giọng nói sang sảng cất lên, là ông lão đầu quả dưa.

- Thái Linh, ăn đi! – Tôi cúi đầu, bên cạnh vang lên một giọng nói ấm áp – Mau ăn đi! Thức ăn ở nông trại ngon lắm, cậu nhất định sẽ thích!

- À, ờ… – Tôi ngẩng đầu lên, thấy trong bát mình có một miếng khoai lang tròn xoe và mấy cọng rau xanh.

Giang Hựu Thần mỉm cười, huơ huơ chiếc đũa như muốn nói: Không được phụ lòng tốt của mình đâu đấy!

- Thơm quá! Khoai lang thơm thật!

- Em muốn ăn! Em muốn ăn! – Bọn nhóc không nhịn được nữa, xúm vào “tấn công” bát khoai lang thơm nức.

- Cám… cám, cám ơn… – Mặt tôi nhất định còn đỏ hơn cả vỏ khoai lang nướng vừa lấy ở lò ra.

- A, cái cô… tên Thái Linh, cô hay ở bên cạnh Giang Hựu Thần hả? – Ông đầu quả dưa quay sang hỏi tôi.

- Vâng ạ! – Tôi tò mò nhìn ông lão, rồi lại len lén nhìn Giang Hựu Thần ngồi bên cạnh.

- Vì Giang Hựu Thần thấy họ không đủ tư cách để đến đây làm khách! – Ông lão nói tiếp. – Tôi phát hiện ra bạn của Hựu Thần không phải là vô địch môn toán toàn quốc thì cũng là các nhà văn trẻ. Thái Linh, cô giỏi môn nào?

Thịch!

Nghe ông lão nói, miếng nước tôi vừa uống bỗng nghẹn lại, sặc cả lên họng làm tôi ho sặc sụa.

Giang Hựu Thần nhẹ nhàng vỗ vai tôi, khẽ nói.

- Cẩn thận!

- Cháu… cháu chưa tham gia những kì thi đó bao giờ… – Tôi cố kìm cơn ho lại,
trả lời lí nha lí nhí, mặt đỏ gay như quả cà chua.

- Ồ, vậy cũng chả sao! – Ông lão không giận mà tỏ ra rất bình tĩnh, vừa ăn vừa nói. – Con gái cũng không cần thiết phải giật giải này giải kia, chỉ cần tinh thông cầm kì thi họa là được. Thái Linh, tôi nói có đúng không?

Khụ khụ khụ…

Câu nói của ông lão làm tim tôi như bay lên tận chín tầng mây, căng thẳng đến mức nuốt nước miếng cũng khó. Tôi… tôi biết trả lời thế nào bây giờ?

Cầm kì thi họa… Tôi… tôi có biết tí gì đâu.

- Ồ… ồ… Hóa ra chị ta ngốc thật! Cái gì cũng chẳng biết! – Tiểu Vân ngồi đối diện, vỗ tay hét lên, cười mỉa mai.

Hu hu hu… Xem ra tôi không có duyên với trẻ con.

- Ông ơi, sắp đến giờ ông nghỉ trưa rồi! – Giang Hựu Thần vỗ nhẹ vai tôi để giúp tôi điều chỉnh lại nhịp thở rồi mỉm cười nhìn ông lão.

- Ông vẫn chưa ăn xong mà! – Ông lão thu lại ánh mắt sắc như dao vừa rồi, ra hiệu với Hựu Thần là trong bát mình vẫn còn thức ăn.

- Ông! Không phải ông thường nói với cháu khi ăn không nên nói chuyện sao. Ông phải chú ý sức khỏe, vừa ăn vừa nói chuyện không tốt cho việc tiêu hóa! – Giang Hựu Thần mỉm cười, cứ như dặn dò đứa trẻ.

Cậu ấy đứng dậy vỗ nhẹ vào vai tôi:

- Chúng ta đi đào khoai đi!

- Khoai?! – Tôi vẫn còn chưa hiểu mẩu đối thoại ban nãy giữa Hựu Thần và ông lão đầu cua tai nheo ra sao thì lại đến chuyện đi đào khoai. Tôi mơ mơ hồ hồ, chẳng hiểu gì cả.

- Ơ! Tiểu Vân cũng đi đào khoai với anh Hựu. – Không đợi tôi kịp phản ứng, Tiểu Vân đã lao ngay sang kéo Hựu Thần đi ra ngoài, đám nhóc còn lại cũng hưng phấn, buông bát đũa xuống lao ra theo.

Tôi sợ họ để lại tôi với ông lão “đáng sợ” đó nên đành gật đầu nhìn ông lão rồi cũng chạy theo sau.

***

Dưới chân là đồng ruộng rộng thênh thang, trên đỉnh đầu là bầu trời xanh thẳm, những đám mây trắng xóa tung tăng bay lượn, ánh mặt trời rực rỡ như hàng vạn sợi tơ vàng óng trải dài xuống.

- Chúng ta đào khoai ở chỗ này đi! – Giang Hựu Thần dẫn theo một đội quân nhóc tì đến “cứ địa khoai lang” rồi vung tay lên làm động tác ra hiệu trong quân đội. – Ở đây… ở kia… ở đằng kia nữa! Các em chia thành nhóm để xem nhóm nào đào được khoai lang nhiều nhất!

- Tuân lệnh anh Hựu! – Đám nhóc tì đó tỏ ra rất vui vẻ, đứng nghiêm rồi cùng hô lên rõ to, trông lố nhố như đàn ong đi kiếm mật.

Xẹt! Xẹt!

Cảm giác lung túng lúc ngồi trên bàn ăn không còn nữa, nhìn Giang Hựu Thần lúc này giống như một vị đại tướng quân. Tôi bỗng nảy ra một sáng kiến, tôi đi đến trước mặt Giang Hựu Thần, ưỡn ngực, vươn vai, đứng nghiêm như quân đội, giơ tay lên trước trán.

- Báo cáo tướng quân! Tôi vẫn chưa được phân nhiệm vụ! – Ban đầu Giang Hựu Thần sững người ra, sau đó lại cười hì hì. – Cậu với tôi một đội! Chúng ta hành động riêng.

- Tuân lệnh! – Tôi thu chân lại đứng nghiêm, nhưng thật sự là không thể diễn kịch tiếp được nữa. – Ha ha ha ha…

- Woa! Anh Hựu! Em đào được rồi nè! Đào được rồi! – Đúng lúc tôi và Hựu đang ôm bụng cười nghiêng ngả thì có một giọng nói lanh lảnh cất lên.

- Thái Linh! Chúng ta cũng phải cố gắng lên, không được thua tụi nhóc! – Giang Hựu Thần quay lại rồi ngồi xuống, bắt đầu dùng cái cuốc nhỏ bới đất tìm khoai.

Không ngờ bình thường Giang Hựu Thần nho nhã, quý tộc là thế, vậy mà cũng có lúc trông rất bình dân, hơn nữa trông cậu ấy chẳng có vẻ gì là kì quặc hay kiêu ngạo. Dưới bầu trời xanh thẳm được tô điểm bởi những đám mây trắng xóa như bông, trông Hựu đẹp như một bức tranh.

Tôi muốn đi đến chỗ đó nhưng đột nhiên trước mặt tôi lù lù xuất hiện một “bức tường” nhỏ bé ngăn lại. – Không được đến gần anh Hựu như thế! – Giọng nói lạnh như băng của một bé gái tóc ngắn, mặt tròn xoe vang lên. Không biết Tiểu Vân xuất hiện từ lúc nào, lông mày nhíu lại, hai tay nắm chặt rồi giơ trước ngực, nói rõ từng câu từng chữ cảnh cáo.

Nhìn khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Vân, tôi chỉ còn cách đầu hàng vô điều kiện, quay người đi mấy bước rồi ngồi xuống đào khoai một mình.

Sau lưng nghe thấy rõ mồn một tiếng bước chân kêu xoạt xoạt. Có một cái bóng bé nhỏ xuất hiện ngay cạnh tôi. Tiểu Vân nheo mày, giọng lanh lảnh vang lên:

- Chị có biết bắn cung không?

- Hả? – Tôi lắc đầu nhìn Tiểu Vân đứng bên cạnh mình. Hai tay cô bé khoanh trước ngực trông y như bà cụ non, môi cong lên.

- Xì! Đến bắn cung mà cũng không biết! – Tiểu Vân bĩu môi, đắc ý nói tiếp. – Ngày xưa anh Hựu hay dẫn tôi đi bắn cung lắm. Thế nào? Thấy ghen tị chưa? – Nhìn bộ dạng đắc ý đó, thực lòng tôi chỉ muốn nhéo má cô nhóc đó.

- Chị biết tự ăn cơm không?

- …

- Chị biết kể chuyện với gấu không?

- …

- Chị biết bện hoa thành vòng nguyệt quế, bện cỏ thành nhẫn không? – Cuối cùng, Tiểu Vân lao về phía tôi, mắt trừng lên, tiếp tục truy hỏi quyết không buông.

- … – Tôi chỉ còn cách im lặng, lắc đầu.

- Đến cái đó cũng không biết, thế mà còn muốn làm cô dâu của anh Hựu?! – Tiểu Vân khoanh tay trước ngực, trợn trừng mắt nhìn cứ như tôi làm điều gì sai trái lớn lắm.

Cô dâu? Làm cô dâu của Hựu?

Tôi thấy mặt mình hơi nóng, nhịp tim đập loạn xạ.

- Mọi người xem chị ta kìa! Khoai không biết đào, không biết bắn cung, chẳng biết bện cỏ thành nhẫn. Đã thế chân thì ngắn, eo thì thô, làm sao xứng đáng với anh Hựu của chúng ta được. Mọi người nói xem có đúng không? – Tiểu Vân tức tối quay ngoắt người đi, đắc ý bóc mẽ tôi trước mặt đám nhóc.

Ôi trời!

Tiểu Vân không cẩn thận dẫm phải một cái xẻng để dưới đất, hai tay huơ lấy hươ để, sắp ngã đến nơi.

Tôi lao về phía trước, ôm chặt lấy Tiểu Vân nhưng do chạy nhanh quá nên tôi cũng bị mất thăng bằng, ngã vật ra phía sau. Tôi cố gắng bảo vệ Tiểu Vân nên bị ngã một cú đau điếng người, lưng đau nhói.

- Thái Linh! Cậu không sao chứ? – Giang Hựu Thần vội vã chạy đến, đỡ lấy Tiểu Vân đang ngã trên người tôi xuống, lo lắng hỏi. – Có bị thương ở đâu không?

- Không sao! Không sao! – Tôi phủi quần áo, vội vàng hỏi Tiểu Vân. – Tiểu Vân! Có sao không?

- Không… không sao! – Ánh mắt của Tiểu Vân không còn khó chịu, đối địch như ban nãy. Cô nhóc nấp sau lưng Hựu, không dám nhìn thẳng tôi. Chẳng nhẽ cô nhóc khó xử sao?

- Tiểu Vân phải cẩn thận chứ! – Giang Hựu Thần vỗ nhè nhẹ vào đầu Tiểu Vân rồi mỉm cười.

Trong chốc lát, tôi có cảm giác hơi ghen tị với cô nhóc đó. Tiểu Vân được Giang Hựu Thần yêu chiều đến vậy, tôi chợt hiểu ra tại sao Tiểu Vân lại ghét tôi, hóa ra cô nhóc đó cũng đố kị với tôi đây mà.

- Chị mới cẩn thận đó. – Tiểu Vân không phục, bĩu môi. – Vì lúc nãy chị cứu tôi nên tôi đưa chị đến chỗ hồ chơi trò ném đá.

- Ơ! Cám ơn em! – Tôi cười rồi gật đầu, ngoan ngoãn đi theo Tiểu Vân, nghe thấy tiếng hò hét ầm ĩ của bọn nhóc đang chạy về phía hồ.

***

Xế chiều, ánh nắng lấp lánh trên mặt hồ nhìn đẹp quá!

Bộp… Bộp… Bộp

Tôi vừa đi vừa đếm số khoai trong giỏ, bỗng có một tràng cười nổ như pháo rang làm tôi giật mình.

Hóa ra là mấy cậu nhóc nghịch ngợm nhặt những viên đá tìm được trên bờ rồi khoái chí ném xuống hồ.

Bõm… Bõm…

Mặt nước lập tức gợn sóng lăn tăn.

- Muốn chơi không? – Tôi đang mải mê nhìn thì có một giọng nói ấm áp vang lên phía sau lưng.

- Giang Hựu Thần? – Tôi vừa quay đầu nhìn đã thấy khuôn mặt có nước da rám nắng như phát ra ánh sáng long lanh trước mặt tôi. Trông Hựu vô cùng quyến rũ. Tôi vội lùi lại hai bước:

- Phải cách cậu hai mét, không thì Tiểu Vân…

- Ha ha ha… Thái Linh! Cậu đúng là tốt bụng thật! – Giang Hựu Thần khẽ nói, mắt sáng long lanh. – Kệ Tiểu Vân đi! Bây giờ mình chỉ muốn chơi trò ném đá với cậu thôi!

- Giang Hựu Thần… – Tôi chưa kịp phản ứng lại, Giang Hựu Thần đỡ lấy chiếc giỏ đựng đầy khoai lang trên tay tôi đặt xuống. Tay Hựu vừa to vừa ấm nắm chặt lấy tay tôi. Hựu không nói gì cả, dẫn tôi chạy đến bên hồ.

- Nhìn kĩ nhé! Thần ném bách phát bách trúng xuất chiêu đây! – Bóng Hựu Thần in xuống mặt nước trông như một đứa trẻ. Cậu phấn khích tìm một hòn đá tròn tròn, nheo một mắt, hít một hơi thật sâu rồi tự tin ngắm chuẩn, ném rất nhanh.

Bụp! Bõm! Bõm!

Hòn đá bay tận ra giữa hồ với tốc độ chóng mặt, hiện lên ba xoáy ốc tròn trên mặt nước.

- Tuyệt quá! – Tôi thốt lên như bị kích động. Giang Hựu Thần xòe tay tôi ra, nhét vào tay tôi một hòn đá cuội dẹt dẹt.

- Đến lượt cậu! – Ánh mắt của Hựu như biết nói, nụ cười đó làm tôi choáng ngợp.

- Mình không biết ném! – Tôi ngạc nhiên, cảm thấy hơi khó xử – Chúng ta… về đi!

- Để mình dạy cậu – Giang Hựu Thần không hề bỏ cuộc, trái lại mỉm cười nhìn thẳng vào mắt tôi, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

- Quay người lại! Nghe mình bày cách cho! – Oái, giọng của Hựu có sức hút như nam châm, tôi cứng đơ quay người lại theo lời cậu ta chỉ dẫn, chớp mắt nhìn về phía hồ, trong lòng rối bời.

Sau lưng tôi có một hơi ấm. Giang Hựu Thần chầm chậm ghé sát, đứng ngay sau lưng tôi. Khoảng cách này… rất gần! Tôi nghe rõ nhịp thở của Hựu, có cảm giác lưng mình gần sát Hựu.

- Giữ tư thế như thế này, ngắm thật chuẩn, ném thẳng! – Giọng nói của Hựu vẫn dịu dàng như mọi khi. Tôi hít thật sâu nhưng cánh tay cầm viên đá hơi run.

Hựu nâng tay tôi lên, một nguồn sức mạnh như truyền đến cánh tay bé nhỏ của tôi. Đầu óc tôi trống rỗng, lấy hết sức bình sinh ném viên đá.

Oái…

Trên bờ trơn quá, vả lại tôi bị căng thẳng nên mất thăng bằng, không những làm rớt viên đá mà bản thân cũng bị mất đà lao luôn về phía hồ.

2m… 1m… 50cm…

Hồ càng lúc càng gần ngay trước mắt. Tôi đâu có biết bơi!

Chúa ơi! Con xin ngài hãy cho thời gian ngừng lại… ngừng lại đi…

Thần xui ơi! Xin ngài hãy buông tha cho con đi! Con không muốn bị ướt như chuột lột!

Ủa?! Đúng là thời gian đã ngừng lại thiệt! Lẽ nào Chúa đã nghe thấy lời cầu xin của tôi?

Eo tôi được cái gì đó giữ chặt. Tôi cố gắng lấy hết sức vùng vẫy cố lấy lại thăng bằng nhưng lại phản tác dụng, tình hình càng tệ thêm.

Cả người tôi tiếp tục mất đà rơi xuống. Tôi sắp “ôm hôn” mặt hồ đến nơi rồi.

Xoạt!

Sao bề mặt đất đai mềm mại thế?! Sao tôi ngã xuống đất mà chẳng thấy đau tí gì nhỉ… Hơn nữa, miệng tôi có cảm giác ấm ấm, hình như… hình như là…

Tôi từ từ mở mắt ra, ai dè thấy hai con ngươi sáng bừng chỉ cách mặt tôi có 1cm. Vậy… môi tôi chạm vào…

Tách tách… Tách tách…

Sao có tiếng nước mũi chảy nhỉ?

Tôi trợn tròn mắt lên nhìn.

Mũi?!

Oái!
Giang Hựu Thần chảy máu mũi!

Tôi giật bắn mình, ngồi bật dậy từ trên đất, nói đúng hơn là ngồi bật dậy trên người Giang Hựu Thần, miệng ấp úng:

- Giang… Giang Hựu Thần… cậu… cậu chảy máu mũi rồi! Sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hu hu… đừng dọa mình!

Nhìn từng giọt máu chảy từ mũi Hựu ra, tôi sợ cuống cuồng, đạp liên tiếp vào mấy giỏ khoai lang để dưới chân.

Giang Hựu Thần nhỏm người muốn đứng dậy. Tôi định giơ tay ra dìu Hựu nhưng thấy máu mũi cậu ấy chảy ròng ròng liền rụt luôn tay về sau.

Giang Hựu Thần đứng thẳng người, cười đẹp như ánh mặt trời rực rỡ. Hựu lấy tay áo quệt quệt mũi:

- Đừng lo! Không sao đâu!

- Cậu chảy nhiều máu như thế, sao lại không sao chứ? – Tôi bị Hựu dọa đế mức giọng run rẩy. Tôi lục lọi khắp túi cuối cùng tìm thấy một chiếc khăn tay mà khi nãy tôi lau mồ hôi.

Giang Hựu Thần lắc lắc đầu, mỉm cười nhận lấy chiếc khăn tay đó. Lúc này mà cậu ấy vẫn còn đùa được. Hựu ngẩng đầu lên, lấy tay bịt chặt mũi.

Chao ôi! Khuôn mặt vô cùng đẹp trai đó như hiện rõ mồn một trước mắt tôi. Ánh mặt trời rọi xuống làm đôi lông mày Hựu đẹp như cánh bướm, khẽ động đậy. Hựu mỉm cười, nụ cười đó đẹp như trong bức tranh. Tôi thấy nhói đau trong lòng. Lần nào cũng đều do tôi mà cậu ấy phát bệnh, hại cậu ấy phải khổ sở như vậy.

- Thái Linh! Đừng lo! Mình không còn bị khó chịu như trước đây nữa đâu! – Giang Hựu Thần mở to mắt, lấy lại tinh thần nhìn tôi mỉm cười.

Tôi nhìn kĩ khuôn mặt Hựu. Đúng là mặt cậu ấy không còn trắng bệch như lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy phát bệnh. Có lẽ do lúc này trông Hựu rất kiên cường, không còn sợ chứng dị ứng hạ gục nữa.

- Chúng ta mau về thôi! Cậu phải nghỉ ngơi! – Tôi căng thẳng vân vê mép áo, trong lòng vẫn còn hơi lo lắng.

- Ừ! – Hựu Thần chìa tay ra vẫy vẫy, muốn ra hiệu tôi dìu cậu ấy. – Thái Linh! Chẳng nhẽ cậu thấy chết mà không cứu sao? Mình đang là bệnh nhân đấy!

- Mình… mình sợ… – Đương nhiên tôi cũng muốn dìu Giang Hựu Thần về nhưng tôi vội thu tay lại vì sợ nếu tôi chạm vào Hựu, Hựu lại bị chảy máu mũi mất.

- Mau lên nào! – Giang Hựu Thần vẫn chìa tay về phía tôi, nháy mắt rồi mỉm cười.

Ánh nắng xế chiều ấm áp chiếu rọi lên lưng chúng tôi, một làn gió nhẹ ùa đến thổi mái tóc Hựu bay bay.

Mặt hồ nổi sóng lăn tăn giống như chiếc gương phản chiếu khuôn mặt Giang Hựu Thần, hiện rõ lên đôi mắt sáng trong… Tôi nhìn đôi mắt lấp lánh như những vì sao và bàn tay cậu ấy chìa ra, trong lòng bỗng dâng trào một cảm giác ngọt ngào khó tả.

Tôi nhìn Hựu rồi chậm chậm giơ đôi tay của mình về phía đó.

truyen tinh cam - truyen ma

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Insane