Chương 54 : Cướp lô hàng
- Đến rồi, cẩn thận - Minh nhìn lên những nốt chấm đỏ dày đặc trên màn hình hiển thị và nhìn lên máy giám sát có camera.Hoàng hơi nở nụ cười ranh mãnh rồi thực hiện nhiệm vụ của mình, chỉ cần anh đối phó với đám vệ sĩ đi cạnh bà Liên thì anh sẽ hoàn thành được nhiệm vụ
Lúc bấy giờ, Khánh Anh, Nam, Tuyết mỗi người ở một chặng đường khác nhau, ko ai mất bình tĩnh mà tập trung cao độ chờ con mồi đến.
Tiếp đó, Hoàng nhảy xuống xe với bộ đồ đen trông anh ko khác j 1 sát thủ lành nghề. Anh chưa từng tham gia vào những cuộc tranh chiến , giết nhau thế này nhưng có lẽ tối hôm nay sẽ là 1 tối kinh hoàng nhất của anh đây
* Pằng...pằng....*
Tiếng súng nổ lên dài và đặc quánh, tất cả như hỗn loạn lên đặc biệt là người của bà Liên
Hoàng cùng đàn em nhanh chân hơn nên lợi thế đang nghiêng về anh, hàng rào vệ sĩ ngày càng được cử đến đông hơn nhưng Hoàng ko lấy làm sợ, anh càng ra sức đánh hơn, tiếng súng nổ lên kinh hoàng
- Chia lô hàng ra và chuyển đến kho của bang mau nên, số còn lại giết chết thằng áo đen đó đi - tiếng bà Liên vang vọng, ra lệnh khẩn khoản
- Có những trạm kiểm tra đã bị mua chuộc, cẩn thận là ko xong đâu đấy - Minh báo cho 3 người kia qua thiết bị liên lạc
- Lần này nhiều cớm lắm, 3 lô vũ khí chuyển trái phép mà bị cớm phát hiện là đi tong luôn đấy - Minh nói tiếp, mắt anh ko dời khỏi màn hình, càng ngày chấm đỏ càng tăng, anh thầm nghĩ Hoàng có đánh được bọn vệ sĩ đó ko mà ngày càng nhiều tên hơn thế này.
Hiu...hìu....
Tiếng còi báo động và lực lượng CIA đã đến, nguy hiểm rồi.
- Hoàng cẩn thận, nếu ko đánh nổi thì rút - Minh lo lắng, lần này cớm đến bắt lô hàng ấy cũng có 1 phần nguy hiểm cho bên Khánh Anh vì bên anh cũng đang tranh giành lô hàng ấy mà, có cái này thì các bang là kẻ thù của Hắc Long và Thiên Long chết chắc
Khánh Anh đạp thắng và lái với tốc độ kinh hoàng đuổi theo chiếc contenner phía trước, đường về đêm lạnh lẽo và tối om. Chỉ có những chiếc đèn pha ô tô làm sáng lên 1 mảnh đường
Kítttttttttt........
Khánh Anh nhanh chóng thắng xe lại khi trước mặt mình là lối cụt, phía dưới là 1 vực thẳm, hai bên đường được lũ người của bà Liên dùng chất XXM3 làm giảm tốc độ xe đi phía sau và giảm tầm nhìn, đã tối còn bị 1 mảng như sương mù dày đặc che lấp tầm nhìn nên Khánh Anh có vẻ hơi khó khăn trong việc di chuyển. Từ lâu anh đã luyện cho mình đôi mắt tinh anh để phòng trường hợp nguy hiểm nhất trong bóng tối, anh đã nhìn thấy chiếc contenner ấy ở đường bên phải nhưng đường bên trái cũng có 1 chiếc contenner với biển số giống y hệt. 1 trong 2 có cái giả, nếu đi theo chiếc bên phải nhỡ may là giả thì tất cả công sức của anh coi như vứt, và nếu đi theo chiếc bên trái nhỡ may là giả thì cũng thế.
- Đi theo đường có nhiều sương mù ấy - Tiếng Minh vang lên qua tai Khánh Anh, Minh cũng có suy nghĩ y hệt anh đang nghĩ bây giờ, đường có nhiều sương mù thì tầm nhìn bị hạn chế, đó cũng chính là thử thách mà Khánh Anh phải vuợt qua
Anh nhanh chóng phóng xe theo, đây ko phải sương mù bình thường, nó có mùi rất hắc và độc, anh vội đóng hết cửa xe và cho tấm gác mui trần xuống, trước đó anh chỉ kịp ho vài tiếng và hơi khó chịu
Khối lượng hàng lần này ko nhỏ lên ko thể qua nổi những chiếc mùi của cảnh sát, từ lúc nào tiếng xe , tiếng còi cơ động đã bám rít lấy xe của Khánh Anh
- Gọi người đến giải quyết lũ cớm này trước đi - Khánh Anh nói với Minh
- GỌi rồi, người của mình đi phía sau cảnh sát đó, mày cứ yên tâm giành lô hàng đó đi còn cảnh sát để bọn nó lo - Minh trấn an
Khánh Anh tập trung cao độ, anh lại tăng tốc độ để đuổi kịp chiếc contenner kia, do chiếc contener quá nặng và to nên tốc độ ko thể nào sánh bằng xe đua có tiếng của Khánh Anh được. Xe anh chặn ngay đầu contenner ấy khiến bọn trên contenner giật mình
Anh giắt hai khẩu súng bên mình, đã đến lúc anh phải sử dụng rồi.
...........
...........
- QUa trạm kiểm soát đi, ko sao đâu, chúng mua chuộc rồi - Minh nhắc Tuyết, cô đã chiến thắng trong việc tranh giành lô hàng đó của lũ kia và bây việc nhiệm vụ cuối cùng của cô chỉ là lái xe về kho của Hắc Long thôi
- Ko được rồi, trạm này hình như ko nhận mua chuộc, quay xe lại đi - Minh nhận thấy 1 điều ko lành xảy ra, lũ công an trong trạm nhìn vẻ mặt rất khác và có vẻ đắc thắng khi thấy chiếc contenner Tuyết đang cầm lái tiến tới
- Ko được, phía sau nhiều cớm lắm - Tuyết cau mày hơi quay đầu về phía sau
- Cho xe rẽ phải - Minh nhìn vào con đường bên phải ở hệ thống gắn liền với thiết bị liên lạc của Tuyết
- Có vực tầm 5 mét , phải bay xe qua - Tuyết hơi mất bình tĩnh
- Bay qua đi, chỉ 3 mét thôi mà
- Có được ko, contenner quá nặng - Tuyết dừng xe lại , nếu cô bay qua được đường bên kia thì chắc chắn cô thoát khỏi lũ cớm này bằng ko cô chết chắc
- 1 là bỏ lại hàng 2 là bay qua - Minh nhắc
Bỏ lại hàng thì đồng nghĩa bỏ lại mạng sống của cô luôn, dù sao chọn 1 trong 2 đều chết, Tuyết quyết định thả lỏng người mạo hiểm với cách thứ 2
- Yên tâm, bay được - Minh trấn an
- Thành công rồi - Tuyết cười đắc thắng khi đã vượt qua được khoảng cách 5 mét từ bên này sang bên kia, cô phải tự nhận mình là rất may mắn, cô cứ cười suốt và ngang nhiên thong thả đi trên đường mặc lũ cớm ráo riết còi đèn bên kia đường, bây giờ chỉ còn cách ngoành lại để chặn đầu xe cô nhưng quá là vô ích, có quay lại thì rất xa, lúc đó cô đã lái về đến kho rồi.
............................................
Phía Nam, anh cũng phải đấu trọi với phía sau là cảnh sát và phía trước là người của bà ta
- Sương mù độc, đóng hết cửa xe và gác mui trần lại - Minh nhắc, anh cũng làm theo, ngay sau đó anh lại tăng tốc độ, anh gặp phải trường hợp giống y Khánh Anh đó là có 2 chiếc contenner biển số y hệt nhau
- Đường nào ít sương mù thì đi theo - Minh nhắc, lần này khác lần của Khánh Anh 1 tẹo, Minh đoán chắc ko sai nên anh cũng đi theo, lũ cớm chọn cho mình con đường có sương mù dày đặc lên phía sau Nam đã vắng hẳn, ko coi đinh tai nhức óc với tiếng còi của xe cảnh sát nữa
Contenner phía trước do chính tay Vương Khang lái, hắn ta cũng thông minh khi lựa chọn con đường này, 1 con đường đầy rẫy nguy hiểm mà chính hắn và mẹ hắn tạo ra.
- Cẩn thận phía trước là....tít...tít....
Minh đang nói thì mất tín hiệu, anh vội vã cài lại tín hiệu vì phía trước Nam đang có nguy hiểm ko hề nhỏ, có thể cướp đi sinh mạng anh ngay tức thì....
Đã có người truy nhập vào phòng điều khiển của Hắc Long, tất cả thiết bị máy móc như ngừng hoạt động, camera cũng mờ tịt ko xem được bất kì hình ảnh nào, điều này cả 3 người kia đều biết, Nhất Nam thì chưa hoàn thành xong nhiệm vụ nên có lẽ anh đang là người nguy hiểm nhất.
Minh đang cố gắng hết sức để phá hỏng mục tiêu của tên hacker kia, hệ thống vẫn im tịt ko được hồi phục, có lẽ tên kia quá đẳng cấp nhưng Minh vẫn ko chịu thua, cái chính vẫn nằm trong phòng của Khánh Anh. Minh lập tức đi lên tầng trên, căn phòng của Khánh Anh phải cần mật mã để mở nhưng có lẽ lần này ko cần vì mật mã cũng bị hacker kia giải được. Minh nhanh chóng vào trong, lấy laptop ra và điều khiển hệ thống an ninh, sao có thể để 1 tên hacker trà trộn được vào trong tổ chức chứ, chắc có nội gián trong tổ chức nếu ko những thiết bị hiện đại và mạng lưới an ninh bảo vệ dày đặc như thế này dù cho hacker giỏi đến cỡ nào cũng chịu chết với mật mã mở cổng của tổ chức.
Hệ thống an ninh dần có tín hiệu, Minh đáng mật mã vào nhưng cả 2 lần đều sai, rõ ràng là mật mã này sao lại sai. Chắc chắn có người đã đổi.
Tít...tít....sai 3 lần. tín hiệu vang lên là có người đột nhập, toàn bộ tổ chức như náo loạn lên chạy lên tầng
- Cũng chẳng sao, cho chúng kiểm tra hộ - Minh hơi nhếch mép, anh lại xuống tầng hầm để hoạt động lại máy tính và bảng điều khiển.
Có lẽ vì Minh ấn sai 3 lần mật mã của hệ thống an ninh trong tổ chức nên phía máy tính của tên hácker kia cũng bị khoá mã, điều này cũng có lợi.
....
Phía trước Nam, 1 con đường dưới lưới điện dày đặc, làm sao anh có thể di chuyển được qua đây???
Cứ cách 1 đoạn là 1 hệ thống mạng điện được lắp đặt dưới lòng đường lại phát sáng, Nam ko hề biết có hệ thống đó nên anh vẫn lái xe theo chiếc contenner trước mặt
- Phía trước có đường điện, chỉ bánh xe contener mới ko va chạm được thôi,xe con thì ko đủ - quá nhanh khi Khánh Anh đã xuất hiện cùng Nam
- Xong rồi sao? Nhanh vậy? - Nam cau mày hỏi Khánh Anh trong khi nhiệm vụ của anh còn đang dở dang mà Khánh Anh đã hoàn thành và có mặt ở đây rồi
- Lũ cớm phía sau, quay lại thôi, để cho chúng đuổi theo - Khánh ANh nhếch mép
........
- Nam, mày chết chưa? Còn sống ko, nghe thấy tao nói j ko? - sau khi máy móc được hoạt động lại, Minh lập tức liên lạc với Nam
- Ơ người anh em nói hỏi j kì vậy? - Nam khó hiểu
- Phía trước mày....tít...tít....
Lại mất tín hiệu, lại có kẻ đột nhập vào hệ thống an ninh của tổ chức. Minh điên tiết đập bàn rồi mò mẫm mật mã. Anh mở webcome lên và cũng đúng lúc tên hacker kia cũng mở webcome. Hai người cùng truy cập 1 hệ thống cammera nên có thể nhìn thấy nhau qua màn hình máy tính. Quá rõ rồi. Minh đã biết tên hacker đó là ai? nhưng thật sự anh hơi sock khi đó là Thiên Bảo( Kỳ )
- Chết tiệt, nếu anh ko phải anh của Thiên Anh thì chết chắc rồi - Minh nghiến răng.
Anh mò mẫm cuối cùng cũng đã háck lại được hệ thống từ Thiên Kỳ và đổi mật mã cổng chính luôn,. giờ khó mà háck.
...........
Súng hết đạn, Hoàng chỉ còn cách cướp mã tấu từ tay lũ người của bà Liên, sức anh hơi kiệt khi chưa bao giờ anh đánh nhau nhiều thế này.
Có thể anh sẽ ko đấu nổi nữa nếu như người của bà ta kéo đến càng đông.
Những vệt chém dài liên tục xoẹt qua người Hoàng, những giọt máu thấm cả chiếc áo đến khó chịu
- Hoàng.......- Minh hét lên khi thấy đầu súng đang chĩa về phía mi tâm của anh chàng. Và....
- Tránh ra đi - Minh chạy đến đẩy Hoàng sang 1 bên và ko may vết đạn sượt qua cánh tay trái của anh, may chỉ sượt qua nên máu chảy có ít và ko nghiêm trọng
- Mày ko ở nhà điều khiển hệ thống mà ra đây làm j? - Hoàng hỏi
- Lo cho mày - Minh cười rồi rút 2 khẩu súng của mình ra và ném cho Hoàng 1 cái. Hai người nhập vai sát thủ và liên tiếp những thân xác to kềnh ngã đổ xuống.
................
- Cảnh sát đến rồi, rút đi, cho chúng chơi với nhau - Minh cười khoái trí nhưng nói rất nghiêm túc, anh hơi ôm cánh tay của mình ra vứt súng xuống rồi lên xe. Hoàng cũng bắn nốt mấy tên mới rút.
Khánh Anh, Nam, Tuyết đã có mặt tại tổ chức
- Minh đâu? - Khánh Anh hỏi 1 tên gác cổng khi ko thấy Minh ở trong hầm
- Thưa, cậu ấy đã ra ngoài từ lúc nãy - tên đó đáp
- Ra ngoài? - cả 3 người đồng thanh
- Lạ sao? Về rồi đây - Minh cùng Hoàng bước vào. Thấy 2 người trong bộ dạng tàn tạ mà 3 người kia hơi sock
- Mày...- Nam chỉ tay vào Minh
- Hoàng ăn đủ - Tuyết chêu
- Hừ....- Hoàng lườm Tuyết
- Thôi vào trong đi, tao có việc muốn nói - Minh kéo mọi người vào trong
- Việc j? - Nam hóng
- Lên thay quần áo trước đã, ko thấy khó chịu à? - Minh chêu cả đám rồi kéo nhau đi thay quần áo, mỗi tên 1 phòng
Tuyết thay quần áo xong, cô nàng trẻ trung trong bộ quần áo mình yêu thích đó là quần sooc và áo thun dài tay. Đợi mấy tên kia thay , Tuyết nghiên cứu mấy vị thuốc để bôi tạm cho Minh và Hoàng
---------------------------------------------------
- Chết tiệt, lũ điên ấy - Vương Khang đập mạnh tay vào tường nghiến răng nói
- Còn 1 lô đúng chứ? - Bà Liên cau mày ngồi xuống ghế
- Còn, toàn lũ ăn hại với lũ ngu - Vương Khang chửi
- Sao việc này để chúng biết - Bà liên cáu
- Hừ....hỏi vậy con trả lời sao? - Khang gắt, hắn đang rất phẫn nộ
- Lần này coi như thất bại, lần sau tôi chuyển vũ khí về cho mà xảy ra chuyện như này thì coi chừng đấy - Bà Liên doạ rồi đi lên phòng, hôm nay bà cũng được lãnh giáo mấy chiêu của Hoàng làm cho phát sợ
- Anh hai...........MẸ.....................- Hữu Tuệ hét lớn gọi hai người
- Con bé này cái j thế? Mẹ vừa về đến nơi ko cho nghỉ hả - bà Liên từ trong phòng bước ra
- Anh hai, anh Thiên Bảo đâu, sao anh ấy lại đi làm hacker chứ, bị phát hiện thì chỉ có nước chết thôi - Hữu Tuệ gắt
- Chết với sống cái nỗi j, sao mày cái j cũng biết thế - Khang gắt
- Hừ...thì ra bấy lâu hai người giấu em chuyện này, có j hay ho đâu chứ, anh Thiên Bảo bị sao thì........- Hữu Tuệ bỏ lửng câu
- Thì sao? - Khang trừng mắt
- Hai ko biết tên Minh đó hacker giỏi lắm sao?
- Sao em biết người hacker cho bọn chúng là thằng Minh - Khang bất ngờ
- J em chẳng biết - Tuệ hậm hực đi lên phòng
- Con bé này thật ra là người thế nào, sao cái j cũng hay vậy? - Khang lẩm bẩm nhìn theo dáng của em gái
...........................................
End chap
P.s ( mang tính chất giảm căng thẳng , t.giả tốt lắm )
Quảng cáo nhà tù mới xây dựng
- Đi vào tù như công tử vào cung
- Sáng thể dục như quan công múa võ
- Chiều nhổ cỏ như công chúa hái hoa
- Đêm đập muỗi như Hằng Nga bắt bướm
- Ăn cơm chính chủ
- Ngủ có lính canh
Bao giờ có chương 55 mình sẽ tiếp tục up vào trang 13 này tiếp, các bạn chú ý nhé
Chương 55
- Thiên Bảo, tên đáng chết ấy, suýt chút nữa Nam mất mạng rồi, lần này ko thể bỏ qua được – Minh tức tối đập mạnh tay vào bàn làm ly nước trên bàn sóng sánh, có vẻ tất cả mọi người ngồi đây đều cùng quan điểm giống anh
- Đúng vậy? Dù là anh hai của Thiên Anh đi chăng nữa cũng ko thể nhường nhịn lâu dài được, mình ko giết thì người ta cũng giết mình – Tuyết xen vào
- Nhưng Thiên Anh sẽ thế nào? – Hoàng cau mày
- Nếu ko giết thì chúng ta sẽ thế nào? – Minh nhăn mặt và ánh mắt của anh dừng lại ở phía cửa ra vào. Thiên Anh và Đường Vy đứng đó, 1 nỗi buồn hiện rõ trên khuôn mặt Thiên Anh khiến tất cả e ngại
- 2 em đến từ khi nào ? – Minh hỏi
- Cũng vừa mới đến thôi anh – Vy trả lời
- Ko nhắc đến chuyện này nữa, Thiên Anh ra ngoài gặp anh có chút chuyện – Khánh Anh vươn mình đứng dậy, 1 chút ấm áp của anh làm cô nhẹ bẫng nhưng ngược lại Hoàng có cảm giác như đang dần mất đi thứ j đó rất quan trọng, cõi lòng anh thổn thức và đau đớn dần, Hoàng nhìn theo bước chân 2 người song song nhau, anh ko thể phủ định rằng 2 người họ ko đẹp đôi.
Một chút sương vẫn còn vương trên cành lá hoà vào tiết trời se lạnh
- Em / Anh – Thiên Anh/ Khánh Anh ko hẹn mà cùng nói, Thiên Anh lúng túng quay đi, Khánh Anh khẽ cười nhẹ và đưa tay xoay đầu cô lại
- Em muốn nói gì? – Anh hỏi
- Ko, anh nói trước đi – Cô cười
- Làm bạn gái anh đi – Anh nói 1 cách nghiêm nghị , ko đùa, Thiên Anh như chết lặng trước câu nói của anh, à đâu trước câu tỏ tình của anh mới đúng, mới ngày nào cô luôn khao khát được nghe thấy câu nói này của anh nhưng giờ….
- Em có thể ko? Anh hai em….- cô thở dài buồn bã nhìn anh 1 cách lúng túng, đôi mắt ấy trong veo làm anh khẽ mỉm cười ngồi xuống, anh nhìn lên bầu trời 1 lúc lâu, cô nhìn theo ánh mắt của anh, anh đang nghĩ 1 điều gì đó nhưng nội tâm của anh khó đoán ra quá
- Có hay ko? – anh hỏi
- Tất nhiên là có rồi, em chờ câu nói này lâu lắm rồi, em, em yêu anh từ lâu lắm rồi , ko gặp 1 ngày em đã nhớ , chưa bao giờ em có cảm giác như vậy….- cô mừng đến nỗi nói lung tung, mặt cô đỏ như cà chua chín
- Vậy sao? Giờ anh mới biết em cũng cuồng anh vậy đó? – anh chêu làm cô càng ngượng hơn
- Em…- Thiên Anh cứng họng trước lời chêu chọc của anh, cô đang tự trách bản thân mình nói ra những điều này chưa đúng lúc
….
Phía xa, khuất sau 1 chiếc xích đu trắng, 1 bàn tay con gái khẽ đặt lên vai chàng trai và nói với giọng mỉa mai
- Anh thấy thế nào khi người mình yêu yêu người khác – Yun khẽ đụng đến nỗi đau của anh hai mình đó là Hoàng và hơn hết nhỏ cũng đang tự đụng vào nỗi đau của mình
- Anh sẽ chúc phúc cho họ? Sao ko? – Hoàng nhìn Yun với ánh mắt khinh khỉnh khi cô em của mình lại bắt đầu có những ý nghĩ xấu trong đầu – anh biết em đang muốn làm gì, em nên dừng lại ngay trước khi quá muộn – Hoàng nói tiếp và bước đi, để lại phía sau 1 ánh mắt tràn đầy phẫn nộ
…..
Tiếng chuông điện thoại của Khánh Anh vang lên, anh nghe và đứng dậy
- Em vào trong đi, anh có việc – Khánh Anh nói với Thiên Anh
- Anh lại đi đánh nhau sao?
- Đó là công việc của anh rồi , vào trong đi – anh cười trấn an lòng cô
…….
Đợi Khánh Anh đi trước Thiên Anh mới vào nhà nhưng khi đi được 1 quãng thì bị Yun kéo ra vườn sau
- Này, Vĩnh Thiên Anh, cô có thấy xấu hổ khi làm bạn gái của anh Khánh ko? – Yun hét lên và nắm chặt lấy cổ tay Thiên Anh
- Tôi…tôi có lỗi đâu – Thiên Anh khẽ nhăn mặt
- Anh hai cô hại nhóm anh Khánh như vậy mà cô còn mặt mũi bám lấy mọi người ở đây ư? Trơ trẽn quá mức – Yun sỉ vả
- Cậu quá đáng vừa thôi – Thiên Anh hét lên, cô rất buồn và tức, cô có muốn mọi chuyện như vậy đâu
- Quá đáng sao? Tao khuyên mày từ bỏ anh Khánh trước đi, Hạo Khánh Anh hợp với Vương Thiên Anh hơn nhiều con ạ - Yun mỉa mai và cười khả ố
- Vương Thiên Anh, mày về nhà mà thể hiện đi, ở đây ko có khán giả đâu, buông bạn tao ra, anh Khánh Anh với Vĩnh Thiên Anh xác định là của nhau từ khi họ gặp mặt rồi, mày làm gì còn cửa – Đường Vy từ đâu xông vào, theo sau là Minh, có vẻ hai người này đang giận nhau nên Minh ko ho he gì
Thấy Minh cũng có mặt, Yun ko muốn chuyện này đến tai nhóm Tử Tuyết nên nhỏ đã cãi
- Bạn nghe ko thủng rồi, tôi đâu có ý j, thôi hết chuyện rồi đi đây – nói rồi nhỏ õng ẹo lướt qua người Thiên Anh và Đường Vy
- Thiên Anh, chuẩn bị đồ đạc đi, mai bố mẹ tao về đón đấy, đi dài ngày, chị Tuyết cũng đang chuẩn bị rồi – Vy vào thằng vấn đề mà cô đang muốn tìm Thiên Anh để nói
- Tưởng….
- Tưởng cái gì, đi sớm hơn vài ngày sao đâu? Về chuẩn bị đi, tối nay bay rồi
- Ok
- Còn anh đứng đó làm gì, làm chuyện của mình đi – Vy quát Minh khiến anh giật mình
- Tối nay em đi rồi, khoảng tuần sau mới về, ở lại đừng đó giở trò gì, em mà biết thì đừng trách – Vy hăm doạ rồi bỏ đi trước khi Minh định lên tiếng, anh chỉ biết thở dài nhìn Vy và lắc đầu
……….
Sân bay….
- Đi đây, ở lại đừng có mà tìm mấy em sexy làm bạn đấy – Tuyết nói với Nam
- Ko bao giờ đâu, anh chung thành nhất trong đám này mà – Nam cười
- Cái gì? Cho mày nói lại – Minh lườm
- Nghe gì chưa? Hơn 1 tuần bọn em mới về, tha hồ chơi đi – Vy nói
- Đến giờ rồi, vào trong đi – Minh tiếp
- Muốn đuổi nhanh thế à? – Vy đùa
- À đâu có – Minh cười
- Nhưng mà đôi song Anh làm gì mà lâu thế nhỉ? Bảo đi 5 phút mà giờ hơn 10 phút rồi chưa quay lại – Vy nhăn nhó
- Chắc Khánh Anh bị gái vây, Thiên Anh bị trai bâu rồi – Nam chêu
- Ấy, anh cẩn thận đằng sau có boom đấy – Vy liếc
Nam quay lại phía sau thì hứng ngay cú đấm của Khánh Anh
- Ay da – Nam kêu
- Nói xấu người ko có mặt là phải bị thế - Khánh Anh cười đùa , từ bao giờ nụ cười thương hiệu của anh đã ngự trị trên môi anh nhiều hơn bao giờ hết
- Thôi tụi em vào trong đây, bọn anh ở ngoài tha hồ đánh nhau – Vy nói xong thì cùng Tuyết với Thiên Anh vào trong
Đến khi 3 người khuất dạng thì Minh và Nam hò hét và đập tay vào nhau
- Ô yeah, thoát khỏi “ bà chằn “ rồi, tối nay bar đê, haha - Nam cười lớn
- Ngày này hiếm, quẩy hết mình đi, tối này Khánh Anh trả tiền – Minh đề nghị
- Cho nói lại đi – Khánh Anh nhìn Minh
- À nhầm, tối nay tao trả tiền – Minh nói lại
- Thế còn được
3 người con trai rời khỏi sân bay, hôm nay vắng mặt Hoàng vì vừa tối Hoàng uống say ko thể dậy được
……
- Bố mẹ em bảo hoãn đến ngày mai, chán quá – Vy thn thở bước ra khỏi sân bay
- Chán gì mà, tối nay rủ mấy ông tướng đi bar đi – Tuyết cười
- Thôi em chả đi đâu – Thiên Anh nói
- Em ko đi là mất chồng đấy, vào bar phải có đôi có cặp thì mới ko bị làm phiền – Tuyết cười gian
- Vậy em đi – Thiên Anh thay đổi quyết định đến tuyết phải bật cười xoa đâu cô nhóc
- Giờ về cất đồ đã, Vy gọi Minh , Thiên Anh gọi Khánh Anh đi, chắc Hoàng ko đi được rồi, cậu ta đang say, à mà thôi hai em ko cần gọi 2 tên đó đâu, đến bar rồi tính – Tuyết nói
- À cái này để mấy tên đó bất ngờ hả chị - Vy nhí nhảnh
- Phải rồi, giờ về cất đồ thôi
- Vâng……
…….
Quán bar…..
- Này Minh, Vy thế nào? Có hay bắt nạt mày ko? – Nam hỏi trong khi hai tay ôm hay cô em ăn mặc thiếu vải
- Có, như bà chằn ấy – Minh cười trong tay ôm 2 cô em cũng ko kém Nam 1 phần nào
- Khánh Anh, sao ko gọi em nào vào, sợ Thiên Anh biết à? Làm gì phải sợ, mấy bà ấy đi những 1 tuần cơ mà – Nam nói
- Ko hứng – Khánh Anh trả lời
Thay đồ xong, Tuyết đến đón Thiên Anh và Vy đến bar, 3 cô gái với 3 bộ đồ khác nhau làm nổi bật cả 1 màu đen tối của bầu trời đêm
Vào đến bar, người trong đây ko khỏi khen ngợi cách phối đồ của 3 cô gái, ko quá hở hang mà rất kín đáo nhưng lại thu hút
- Phòng Vip 1 – Tuyết nói với quản lý
- Phòng đó đã có người rồi – tên quản lý trả lời
- Ai? Đuổi ra
- Là nhóm anh Kevin, ko đuổi được ạ
- Sao? Kevin, mấy tên đó đã có mặt ở đây rồi, đúng thật là – Tuyết lẩm bẩm rồi quay sang tên quản lý – phòng đó có camera ko?
- Dạ, có nhưng bí mật, ko ai được phép xem.
- Tôi được chứ nhỉ ? – Tuyết lạnh lùng nói
- Dạ…nhưng
- Trong phòng đó toàn bạn bè của tôi, tôi muốn biết họ đang làm j cái thôi – Tuyết nói tiếp
- Mời 3 người theo tôi – tên quản lý bẽn lẽn đi trước vì sợ ánh mắt giết người của Tuyết
Đập vào mắt 3 người là hình ảnh ko đáng xem chút nào, Khánh Anh thì ko nói còn 2 tên kia quá là đào hoa, mấy em bao vây vẫn chưa đủ mà còn định gọi thêm mấy em nữa
- gì đây? Tên Lý Hải Minh chết tiệt, lần này đừng trách tôi – Vy bực tức định đến phòng vip 1 làm cho rõ mọi chuyện thì bị Tuyết cản lại, săc mặt Tuyết cũng ko tốt hơn Vy là bao chỉ có Thiên Anh hạnh phúc nhất lúc này thôi
- gọi cho tên đó đi – Tuyết nói
- sao phải gọi ạ? Tên Minh chết tiệt này? Được lắm – Vy tức giận
- Gọi hỏi hắn đang làm j? đang ở đâu – Tuyết nói tiếp
Hiểu được ý của Tuyết, Vy lôi đt ra bấm số “ Ck hâm “
Đang mải mê trong nhan sắc của mấy em xinh tươi thì màn hình đt của Minh hiện lên chữ “ Vk yêu “ to đùng khiến anh giật mình. Minh cho giảm âm thanh và nghe máy
- Vợ yêu gọi anh tầm này có chuyện gì? Em đang trên máy bay mà
- Anh đang ở đâu đấy ?
- Anh đang ở nhà
- Với ai ?
- Khánh Anh với Nam
- Còn ai ko?
- Hết rồi, em hỏi kì vậy ?
- Ra ngoài đi, em đang đứng trước “ nhà “ của anh đây
- Nhà nào ? – Minh giật mình
- Phòng vip 1 ấy, mở cửa nhanh lên – Vy hét lên
Minh tím mặt chạy ra mở cửa thì thấy “ bà chằn “ của mình đang cầm đt trên tay, Nam cũng giật mình khi thấy Tuyết còn Khánh Anh thì bình thản nhìn Thiên Anh
- Mấy con kia cút hết ra ngoài đi , ko thì đừng trách – Tuyết chỉ thảng tay vào đám con gái đang ve vãn ở ghế, mấy nhỏ thi nhau chạy ra ko dám nhìn vào Tuyết
- Bây giờ anh muốn nói gì trước khi chia tay thì nói nhanh lên, tôi ko còn thời gian đâu – Vy vào thẳng vấn đề
- Vy, anh…- Minh nhăn mặt lo lắng nhìn màu đỏ của sự tức giặn hằn trên mặt Vy
- Chia tay đi – Vy dứt khoát
- Anh, anh xin lỗi, anh……dù thế nào đi chăng nữa anh ko bao giờ đồng ý chia tay, Vy…anh…lần sau anh ko thế nữa, anh hứa, Vy ơi…..
- 1 tháng ko gặp mặt em, 1 tháng gọi em là chị hoặc bác , ok – Vy nhắc lại luật
- Vy ơi…- Minh choáng váng
- Ko thì chia tay, có thế thôi – Vy nói rồi bỏ đi
….
Đôi Tuyết – Nam thì khác, sau 1 hồi Tuyết đánh Nam tơi bời hoa lá thì Tuyết bỏ đi ko nói lời nào luôn, Nam thê thảm hơn bao giờ hết
Chương 56
- Vy, để anh giải thích, mọi chuyện ko như em nghĩ đâu ??? – Minh chạy theo sau Vy cố muốn bày tỏ
- Anh nghĩ tôi đang nghĩ gì mà “ mọi chuyện ko như em nghĩ đâu ? “ – Vy vẫn tiếp tục đi mà ko thèm quay lại nhìn Minh, anh chàng đang rất nóng ruột
- Anh xin lỗi mà, anh……..- Minh đang nói thì bị Vy ngắt quãng
- Anh im đi, đi mà đi chơi với đám con gái khác, đừng làm phiền đến tôi, – Vy nói xong bắt luôn taxi và leo lên ko để Minh nói thêm một câu gì nữa
Minh đứng thẫn thờ nhìn theo chiếc xe taxi đã vô tình lướt qua mặt anh, anh thấy có lỗi với Vy, ngay từ lúc đầu anh ko nên làm như vậy, lần này phải làm sao thì Vy mới chịu tha thứ cho anh đây?????
- Thiên Em, em có thấy Tử Tuyết đâu ko? – Sau 1 hồi tìm kiếm Tuyết lâu dài, Nam trở về biệt thự của Khánh Anh với đôi mắt lờ đờ mệt mỏi , Nam ngả người xuống ghế và tự vò đầu mình
- Em ko biết ? Sao hai anh lại….- Thiên Anh nói rồi dừng, cô ko muốn chút thêm mệt mỏi cho Nam nữa
- Thế này tụi em lại phải huỷ chuyến đi chơi rồi – Thiên Anh than thầm
- Thiên Anh, anh đưa em về - Khánh Anh đứng lên nói, giờ cũng đã muộn rồi
- Ờ, vâng – Thiên Anh cũng đứng dậy theo
Chỉ còn mình Nam ngồi lại đó, đôi mắt anh mệt mỏi nhưng ko thể nào cụp được xuống để nghỉ ngơi, tính anh đào hoa nhưng từ khi có Tuyết anh đã từ bỏ cái tính đó nhưng giờ sao lại vậy chứ, anh cảm thấy mình thật ngu ngốc và bất lực đã để cho người anh yêu thêm buồn phiền
- Em…em muốn đi tìm chị Tuyết với Vy – Thiên Anh nói
- Ừ - Khánh Anh gật đầu , anh định lôi con xe đua ra thì Thiên Anh đã giật mình
- Anh nhầm – Khánh Anh nhận ra vấn đề nên đã lấy chiếc BMW mui trần ra, Thiên Anh cười vì may ra Khánh Anh ko vô tâm đến nỗi chuyện cô sợ đi xe máy mà anh cũng quên
Trên đường, gió hiu hiu thổi 1 cảm giác se lạnh và đơn độc. Mình cô chưa đủ giữ lửa cho anh sao mà anh phải đi tìm người khác, Vy nghĩ 1 hồi lâu rồi rẽ mình vào quán rượu gần đó, mắt cô nàng đã đỏ hoe và sưng lên vì khóc, bây giờ trong Vy rất tồi tệ, chẳng có gì có thể làm bạn với cô bây giờ ngoài vị cay cay đắng đắng của rượu. Điện thoại Vy đã tắt nguồn, lúc này mở ra phải hơn trăm cuộc gọi nhỡ của Minh mất.
Minh lái xe 1 mình trên đường đi tìm Vy, mong được cô tha thứ cho lỗi lầm của mình lần này nhưng tìm hoài ko thấy, dòng người cứ thế hối hả đi nhưng bóng dáng nhỏ bé quen thuộc ấy sao đâu mất rồi, Minh mệt mỏi ghé vào quán rượu ngay đó cũng là quán rượu Vy đang “ nghỉ ngơi “
- Kia chẳng phải là Vy sao?? – Minh lẩm bẩm rồi cũng chạy đến bàn của 1 cô gái đang uống rượu như uống nước lã, càng đến gần Minh càng thấy xót xa khi nhìn thấy cận cảnh Vy như điên cuồng nốc mấy chai rượu, hai má cô đỏ hồng, đôi mắt lờ đờ….và
- Vy ơi…anh……- Minh chưa kịp nói dứt câu thì Vy đã nằm gục xuống bàn, chiếc ly trên tay bị Vy làm rơi kêu 1 tiếng rất to, những mảnh thuỷ tinh vỡ vụn trong nước mắt của Vy, chỉ vậy thôi Vy đã ko chịu nổi được, Vy ko bao giờ nghĩ Minh lại như vậy, lần này quá shock với 1 con tim quá tin tưởng vào người mình yêu như cô, Vy cần yên tĩnh,….
………………..
- Chị Tuyết, chị dừng tay lại đi, chúng sẽ cho người giết chị mất – 1 tên đàn em của Tuyết nói như van xin, những vũng máu liên tục xuất hiện, tanh nồng 1 khoảng ko gian yên lặng của buổi tối, những thân ảnh to con đều lần lượt ngã xuống trước lưỡi dao của Tuyết
- Là tự bọn nó muốn chết thôi – Tuyết lạnh lùng vứt con dao đã dính đầy máu xuống đất và cầm lên tay 2 khẩu súng lục, cô bắn lên trời, những âm thanh man dợ cứ liên tục vang lên thay cho nước mắt của cô rơi, thật tồi tệ
- Chị Tuyết, dừng tay lại đi , ko được, anh Kevin sẽ…
- Sẽ sao??? – tuyết cười khinh khỉnh – tâm trạng ko tốt, chị mày chơi chút ko được à? – Tuyết lườm khiến tên kia sợ dựng tóc gáy
- Nhưng….kìa….chị cẩn thận, tụi người của bang Bạch Long đến rồi – tên đó hốt hoảng chạy đến gần Tuyết hơn. Tất nhiên cô cũng nghe thấy tên đó nói j, theo phản xạ, Tuyết quay sang, bấy giờ 2 khẩu súng đã hết đạn
- Muốn gì ? – Tuyết lên giọng hỏi người đứng đầu đám Bạch Long kia , đó là Thiên Kỳ
- Hàn Tử Tuyết đây sao? Cô vừa giết bao nhiêu người của bang tôi giờ cô đền mạng đi – Thiên Kỳ lên tiếng , với mối thù sâu với Khánh Anh, Thiên Kỳ ko bỏ qua bất kỳ 1 cơ hội nào có thể làm thế lực của Khánh Anh bị lung lay và diệt được Tuyết bây giờ là cơ hội tốt
- Dễ lắm thì vào hết đây – Tuyết nói và cười khẩy. Lũ người của Bạch Long vừa chạy đến thì tất cả đã lăn ra ho sặc sụa và nôn ra máu vì Tuyết vừa phun chất MN22 gây khó thở ban đầu và chết ngay tức khắc, đó là công nghệ tiên tiến có 1 ko 2 bên Italy mà đội của Khánh Anh đã lấy được từ lô vũ khí mà mẹ Vương Khang chuyển đến
Thiên Kỳ thông minh lên cũng đã phòng ngừa trước lên ko làm sao, ánh đèn điện mờ ảo từ đường hắt vào cũng đủ thấy hoa lá cây cối xung quanh đều héo úa và bốc cháy hết
- MN22 – Khánh Anh lẩm bẩm và quay đầu lại phía sau, anh thấy lửa và ý nghĩ trong đầu của anh ko hề sai
- Sao ạ? – Thiên Anh thắc mắc và cũng quay đầu lại phía sau giống anh. Khánh Anh tạm thời chưa giải thích cho Thiên Anh, anh lao xe về phía đám cháy rồi lao xuống xe
- Tuyết, mày làm gì vậy? – Khánh Anh quát lên, chưa bao giờ thấy anh có thái độ như vậy? Dù trường hợp nào, trong hoàn cảnh nào thì anh vẫn bình tĩnh cơ mà nhưng sao……
- Vào viện đi, ở đây để tao lo – Khánh Anh nói tiếp và ra lệnh cho đàn em phía sau Tuyết đưa cô vào viện, chắc chắn vừa rồi Tuyết cũng có hít vào 1 chút nên có thể bị nguy hiểm đến tính mạng, nhẹ nhất là viêm họng và khó thở. Ban đầu Tuyết ko chịu rời nhưng Khánh Anh tận tay lôi cô ra xe và đóng sập cửa lại, với lời nói ngàn vàng và đầy uy quyền của Khánh Anh, cuối cùng Tuyết cũng chịu phục tùng
- Anh hai…..- Thiên Anh lên tiếng, nước mắt lưng tròng nhìn Thiên Kỳ
- Lệ Băng…..
- Ko, em là Thiên Anh
- Ừm. Thiên Anh
- Thiên Anh, em tránh ra đi – Khánh Anh lên tiếng, hơi đẩy Thiên Anh ra phía sau
- Anh…. – Thiên Anh nhìn Khánh Anh
- Sao em đi cùng hắn ta – Thiên Kỳ quát Thiên Anh
….
….
- Tuyết…Tuyết….em có sao ko? Em bị gì ko? Em đau ở đâu ko? Sao em lại dùng chất gây chết người đó???? – Nam hỏi 1 tràng dài khi Tuyết đang được mấy cô y tá đẩy trên ca-bin, vừa hỏi vừa nắm tay cô
- Ko sao, đừng đi theo tôi – Tuyết lạnh lùng gạt tay Nam ra
- Anh….
- Anh cứ chạy theo nữa là tôi chết luôn đấy - Tuyết bực mình
- Anh xin lỗi….
- Tôi nhiều lỗi lắm hay sao mà anh xin hoài vậy? Về đi – Tuyết quát. Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, ca-bin đẩy vào trong
- Anh xin lỗi mà…- Nam ngồi xuống ân hận
phim xex - phim jav - sex asian
Chúc các bạn online vui vẻ !