Chương 72
Ngày hôm nay, trời mưa tầm tã, ,màn mưa trắng xoá mờ ảo ,những hạt mưa cứ thể rơi mang 1 màu tâm trạng, ko thay đổi được những gì đã trải qua, chỉ làm nỗi đau càng rộng thêm ra.
Nơi đây vắng bóng anh, vắng bóng người con gái đó. Từ lúc nào, anh nhận ra, anh đã yêu cô rất nhiều, ko hẳn vì sự hi sinh đó mà hơn hết chính tấm lòng cao cả đó đã cảm hoá con tim anh
Nhìn di ảnh của cô, anh chỉ khẽ cười , lòng nặng trĩu, ánh mắt chăm chú, nhìn sâu có thể thấy những vệt đỏ dài
Anh – với khuôn mặt đã hoàn toàn khác, anh sẽ thôi trả thù vì đơn giản anh đã biết hết sự thật, sự thật làm cho anh do dự, bối rối, người con gái đó hi sinh vì anh nên anh có thể coi đây là 1 sự bù đắp cho lỗi lầm người anh trai của cô gái gây ra cho anh. Anh đã trở lại với khuôn mặt ngày nào của mình, nhưng những vết sẹo vẫn còn mờ nhạt, phải chăng kí ức, dĩ vãng của anh vẫn đọng lại trên khuôn mặt ấy
- Thiên Kỳ – Ông Trí ngồi vỗ vai con trai, giọng ông có vẻ mệt mỏi sau bao thăng trầm.
Tháng qua, c.ty của cô đã phá sản vì làm ăn thua lỗ và vì sự tham lam của ông, tất cả đã biến mất, và giờ…ông chỉ là 1 người dân tầm thường, ông đã nhận ra mọi chuyện đều có cái kết của nó, gieo nhân nào tất thảy gặp quả đó, những sai lầm dù chỉ nhỏ bé thế nhưng ông đã ko lường trước được mọi chuyện, hằng đêm, ông luôn nhớ về đứa con gái của mình, hối hận và lo lắng, ko biết nó sống thế nào, có tốt ko. Tình yêu của nó đi đến bước nào
rồi….Ông hối hận, hối hận lắm, chắc ông chả còn mặt mũi nào gặp lại đứa con gái đã bị ông làm tổn thương nữa đâu.
- Con muốn đón Thiên Anh sang đây – Thiên Kỳ lên tiếng, giọng trầm lại
- Nó đồng ý thì tuỳ con…- ông cười và gật đầu…nhưng trong lòng ông đang rất lo sợ, ông lo sợ đứa con gái đó sẽ kinh tởm ông nhưng ông đâu biết nó vẫn yêu ông lắm
- Vậy 2 ngày nữa con về nước đón nó sang…
Ở một nơi khác…
“ Thiên Anh, hôm qua tôi chưa kịp nói cậu đã về rồi, chiều nay hẹn chỗ cũ được ko?” – sent to Thiên Anh
“ Được” – cô nhắn tin trả lời Phong một cách vui vẻ
Thiên Anh bấm nút sent và chuẩn bị bữa trưa cho cả Vy thì nhận được tin nhắn của Khánh Anh
“ Chiều nay rảnh đi ăn nhé !”
Do dự, phân vân mãi Thiên Anh mới dám bấm nút sent với nội dung “ Em bận rồi, khi khác nha anh”
Lỡ đồng ý hẹn với Phong rồi giờ cô ko muốn từ chối, sao anh rủ trùng lúc thế????
…….
Ăn xong, Vy lon ton chạy lên phòng thay đồ rồi lượn luôn ra ngoài, ( chắc lại có hẹn với Minh nhà ta đây mà -_-)
Công viên đông đúc nhưng có thể dễ dàng nhìn thấy cặp đôi nổi bật nhất ở đây…đang chí choé cãi nhau..ko biết vì lý do gì @@
- Anh bị hâm à? – Vy cáu kỉnh giật cốc trà sữa trên tay Minh
- hâm có nhiều nghĩa lắm đấy:
H: hạnh phúc khi có anh bên cạnh.
Â: âm thầm và quan tâm anh.
M: mãi mãi yêu anh. – Minh chêu ngươi Vy
- Anh điên à? Em chỉ vô tình nói thôi, chả ý nghĩa gì hết – Vy bĩu môi, mặt đỏ lựng, có lẽ anh nói đúng chăng???
- Vô tình hay cố ý ai mà biết được, yêu anh như thế thì cứ nói thẳng đi – Minh cười híp mắt, vừa đáng yêu vừa đáng ghét
- Anh nằm mơ giữa ban ngày à? Tỉnh đi – Vy trợn tròn mắt, 1 tay giữ cốc trà sữa 1 tay liên tục cấu véo Minh
Và bốn mắt nhìn nhau. Minh cười nhẹ, làn gió thoảng qua làm tóc cả hai khẽ bay bay. Vy nhắm mắt lại, cô sắp được thưởng thức 1 thứ gì đó ngọt ngào mà thế gian này chỉ duy nhất 1 người mới đem lại được cho cô. Minh hiểu Vy đang nghĩ gì, anh đẩy cô ra và cười lớn
- Ha ha, em tỉnh lại đi, anh chỉ đùa thôi, anh không kiss em đâu, dù kiss cũng chẳng có cảm giác gì
Vy bặm môi tức giận nhưng không thể hiện ra bên ngoài, cô vẫn giữ nguyên cái nụ cười mật ngọt chết ruồi trên khuôn mặt ấy, từ từ kéo anh lại gần môi mình, Minh cũng từ từ nhắm mắt lại thì lại bị Vy đẩy ra suýt lăn đùng ngã ngửa xuống đất. Vy nhìn Minh cười đểu
- Hơ hơ, thằng khùng tỉnh lại mauuu, em ko kiss anh đâu, dù kiss cũng chẳng có cảm giác gì…ề…ề
- Hơ hơ, em bị điên à? Anh chỉ thử em thôi
- Có phải ko đấy, thử mà cứ như thật ý – Vy lè lưỡi
- Anh thèm vào…
Và cứ thế, tiếng của hai người cứ vang vọng mãi trong ko gian cùng tiếng cười hạnh phúc. Họ hạnh phúc đến mây của trời cũng phải ghen tị, người xung quanh đi qua nhìn họ mà ko thấy chán
Đã đến giờ hẹn, Thiên Anh nhanh chóng thay đồ rồi đến chỗ hẹn với Phong, ngắm mình trong gương, cô thấy mình cũng tạm ổn, cô vẫn giản dị và chân thực nhất.
Vẫn chỗ cũ ở cửa hàng đó, Thiên Anh sải chân bước vào, từ xa cô đã thấy Phong ngồi kia và đang trầm tư suy nghĩ gì đó
Thấy Phong ko để ý, cô định tạo bất ngờ bằng cái oà thì Phong lên tiếng kịp thời
- Đến rồi đấy à? Ngồi đi định ú oà gì sao?
Thiên Anh bĩu môi rồi ngồi xuống tươi cười
- Cậu tinh thế?
- Từ xa tôi đã ngửi thấy mùi của cậu rồi – Phong chêu
- Mùi gì? Làm gì có gì? – cô đưa tay áo rồi vạt áo lên ngửi, quả thật là ko có mùi gì, nước hoa cũng ko xài mà cô tắm rửa sạch sẽ lắm, ko có cái mùi chua ngoa kia đâu ^^
- Đùa thôi, ăn gì gọi nhé – Phong chìa cuốn menu ra trước mắt cô, cô cầm lấy và lật qua lật lại vài trang, cuối cùng thì lắc đầu, đặt cuốn menu xuống và nói
- Thôi chả ăn gì đâu, vào vấn đề chính đi, hôm nay tôi phải về sớm
- Đến đây với tôi – Phong kéo ghế đứng dậy, mỉm cười nhìn Thiên Anh, nụ cười khó hiểu làm cho cô bối rối và quay đi
- Đi đâu?
- Đến nơi rồi sẽ biết – Cậu cười nhẹ, từ lúc nào, những nụ cười của cậu đã hoàn toàn khác với ngày xưa, ngày cậu là một thằng con trai lăng nhăng đào hoa và chỉ biết cười gian, cười cho có, nhưng bây giờ, nụ cười ấy thật khác, nó ẩn chứa một thứ gì đó rất lạ và hình như nụ cười này chỉ dành cho người con gái đứng trước mặt cậu
Lại là cái câu này “ đến nơi rồi sẽ biết” , sao cô thấy bức xúc khi nghe thấy câu này thế nhỉ? Tính cô đã tò mò rồi mà bắt cô đợi chờ kết quả thì thật là…
Một ngọn đồi xanh mấp mô đá, những viên đá với những hình thù khác nhau như được tạc khắc chứ ko phải tự nhiên, bãi cỏ xanh như trải dài đến vô tận, nơi đây ko có hoa, chỉ có cây xanh bao phủ mọi vật, buổi chiều xế tà những cơn gió rít qua lồng lộng, mát dịu
Nơi đây thật đẹp nhưng có vẻ âm u khác thường, xung quanh thật vắng, ko có nhà dân ở, ko có một bóng người, chỉ có hai con người đang leo lên đỉnh đồi, vì những viên đá nhấp nhô tạo thành bậc thang nên việc đặt chân đến đỉnh đồi là rất dễ dàng
Lên trên đỉnh, có một cái cây tùng to, rất to, gió rít qua từng kẽ lá, lá rơi xuống đất, rơi lên chiếc xích đu cạnh đó
- Cậu có thấy gì ko? – Phong đưa mắt nhìn Thiên Anh
- Khác với các ngọn đồi khác, ở đây ko có hoa. Mà ở đây lại lắm đá, ngã hẳn là đau lắm – cô nói theo suy nghĩ của mình, những gì mình nhìn thấy và cảm nhận
Phong lắc đầu nhìn Thiên Anh, cậu cười rồi bước thêm vài bước nữa, Thiên Anh ngớ ngẩn rồi bước theo, xuất hiện trước mắt hai người là hai ngôi mộ được xây cẩn thận, tỉ mỉ và giống nhau y đúc nhưng hai ngôi mộ này rất bé, hai ngôi mộ nấp sau thân cây tùng to lớn kia thảm nào Thiên Anh ko nhìn thấy, giờ cô đã biết câu trả lời mà Phong muốn hỏi cô
- Đây là…- Thiên Anh khẽ đưa mắt nhìn Phong
- Mộ của ba mẹ tôi – Phong mỉm cười và quỳ xuống bên cạnh hai ngôi mộ
- Con chào hai bác – Thiên Anh cũng quỳ xuống cạnh Phong, cô đang rất thắc mắc tại sao Phong lại đưa cô đến đây
- Khi còn sống, hai người luôn mong đứa con trai này có thể tìm được 1 nửa trọn vẹn chứ ko phải vui chơi qua đường, giờ con đã tìm thấy cô gái đó và dẫn cô ấy đến đây cho hai người xem mặt đây, hai người yên tâm rồi nhé – Phong nói nghiêm túc, Thiên Anh nghe vậy vừa bất ngờ vừa bối rối, cứ tưởng mình nghe lầm
- Cậu nói gì? – cô nhìn Phong
- Thiên Anh, thật ra thì tôi thích em từ lâu lắm rồi, từ cái lần đầu tiên gặp mặt cơ, nhưng tôi chưa có thổ lộ vì chưa phải là lúc, tôi đã hứa với ba mẹ tôi nếu yêu ai thật lòng sẽ dẫn người đó đến đây, để hai người chứng giám, giờ thì tôi dẫn em đến đây, em biết ý tôi rồi chứ? Vậy em làm bạn gái anh nhé!
Nghe những lời nói đó thốt ra từ miệng cậu, cô như bị shock nặng, cậu đưa cô đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, có lẽ nào đây chỉ là lời nói đùa? Mà ko thể, nói đùa thì dẫn cô đến trước mộ của cha mẹ cậu làm gì cơ chứ.
Người ra đi là thiêng liêng bất tử nhưng cô phải xin lỗi họ, cô đành phải nói thật những gì mình nghĩ và cô phải nói thật lời của con tim mình, ngay tại đây
- Xin lỗi cậu, tôi có bạn trai rồi, tôi ko thể….
- Đừng…- Phong chặn lời của cô, cậu ko muốn nghe, cậu đâu biết cô đã có bạn trai, nếu cậu biết cậu đã từ bỏ ngay từ lần đầu gặp mặt, nếu trường hợp khác cậu sẽ giành giật bằng được nhưng đó chỉ là yêu chơi, còn đây là yêu thật, cậu ko muốn giành giật gì cả. Lần này ko biết lỗi có phải của Thiên Anh ko? Vì sao ư? Vì cô ko nói với cậu là cô đã có n.y rồi chứ, tại sao cô giấu chuyện đó.
Ko hẳn là cô giấu, vì cậu đâu có hỏi, cậu quá bồng bột mà thôi, quen nhau lâu vậy mà chút tin tức bé nhỏ này cậu cũng ko nắm bắt được. Có quá vô dụng ko?
Phong im lặng nhìn vào di ảnh trên hai ngôi mộ, cậu cười nhẹ và nói nhỏ điều gì đó
- Ko yêu thật à? – Cậu cố tình chêu đùa để tránh làm cả hai xa lánh nhau
Thiên Anh lắc đầu nhưng lại nở nụ cười tươi rói như thể cả hai đang diễn kịch vậy
- Vậy thì trả dép đi về đây – Phong cười
- Ko trả đấy – cô cũng cười và hếch mặt lên kiểu thách thức
- Có trả ko thì bảo…
- Ko
Cả hai người giao kèo qua lại, rồi rượt nhau chạy xung quanh ngọn đồi, gió thổi đi những xúc cảm trong tim của hai con người lúc bấy giờ, chỉ thổi tạm thời lúc này thôi, thôi gió, cảm xúc ấy lại quay lại ngay.
Phong liên tục nở nụ cười tươi rói nhìn Thiên Anh chêu đùa, cậu cố che đi cái đau khổ bên trong và những giọt nước mắt chảy ngược. Thỉnh thoảng tim cậu lại nhói lên khi những dòng miên man cứ liên tục văng vẳng trong đầu cậu.
Biết những nụ cười ấy là giả tạo, biết cậu đang nghĩ gì, Thiên Anh cũng buồn lắm, mặc dù cười to lắm nhưng cô vẫn đang rất tự trách bản thân mình…sao lại làm nhiều người đau khổ như thế…
Phong lái xe đưa Thiên Anh rời khỏi nơi này và về thành phố, nơi ồn ào nhộn nhịp tiếng xe cộ và tiếng người dân. Vẫn chưa muộn nên Phong vẫn muốn đi chơi, cậu muốn bên cô, cứ mãi như vậy…
Dù sao cũng ko thể từ chối lời yêu cầu của Phong, Thiên Anh cũng gật đầu và hai người lại có chuyến hành trình “đập phá” tại khu vui chơi trung tâm thành phố
Những chiếc lá rụng xuống, trải dài trên màu xanh của đất trời, ko gian yên tĩnh và lắng đọng, thỉnh thoảng có một vài cơn gió nhẹ thổi qua làm mái tóc nâu nâu kia nhẹ bay trong gió, đẹp đến ma mị
Anh nằm trên xích đu, dưới một tán cây rộng, xung quanh toàn hoa là hoa, cảnh thiên nhiên nơi đây như 1 bức tranh sơn mài, đẹp và có hồn, đặc biệt là người con trai trong bức tranh, đôi mắt khẽ nhắm hờ, hàng mi rủ xuống, mái tóc phớt phơ cùng gương mặt lạnh như gió đông.
Đây là khuôn viên trong biệt thự của Khánh Anh, và người con trai kia chính là anh.
Gương mặt anh đã lạnh giờ còn lạnh hơn khi đọc được dòng tin nhắn từ số của Yun và kèm theo đó là những tấm hình 1 nam 1 nữ đi chung với nhau trong khu vui chơi
“ Cô ta đi cùng 1 người con trai khác thật tình cảm anh nhỉ? Em sợ anh ko tin nên em gửi ảnh cho anh xem, em tình cờ nhìn thấy”
Anh khẽ nhếch môi và ném đt sang 1 bên, anh sẽ ko ghen đâu…
………
Sáng hôm sau…
Thiên Anh và Vy đến trường với bộ đồng phục ko được gọn gàng cho lắm, đầu tóc thì chải được 1 nửa đã tóm gọn lên rồi. Đơn giản vì hai bà ngủ dậy muộn, cái tội tối hôm qua đi thâu đêm với nhóm nam kia
Cả hai chạy thục mạng với “ tốc độ bàn thờ” đến lớp
Từ khi lớp thay đổi cô chủ nhiệm, Vy và Thiên Anh đều đi học đầy đặn và đúng giờ hơn, tại chủ nhiệm mới vừa ghê vừa nghiêm khắc. Hôm nay muộn những nửa tiết đầu của cô chủ nhiệm với tiết truy bài, chắc hai người ko còn đường sống mất
- Em…ôi..à…em chào cô…ôi trông cô hôm nay đẹp thế? – Vy vừa thở dốc vừa nịnh hót
- Ơ. Vẫn như mọi hôm mà đẹp cái nỗi gì? – Thiên Anh buộc miệng nói, ko to quá nhưng đủ cho cả lớp nghe thấy
- Ơ..ơ – Vy vội bịt miệng Thiên Anh lại và nói tiếp – Hơ hơ…cô cho bọn em vào lớp, trộ ôi cô xênh thế ko biết, ôi kìa cả tóc cô cũng mới nữa à? Xoăn nhớ, đẹp lắm cô ạ – Vy hót 1 tràng dài khiến cả lớp bật cười thành tiếng, gvcn cũng cười phớt lờ rồi gật đầu cho cả hai vào lớp
Ngồi trong lớp, Thiên Anh chỉ mải mê nghĩ lại chuyện tối hôm qua mà cười thầm chứ chẳng chịu chăm chú nghe giảng
Tua lại đoạn kí ức tối hôm qua…
- Này, sao anh đi nhanh vậy? Chờ em với – Thiên Anh hậm hực nhún chạy theo bước chân Khánh Anh, Mặc dù nghe Thiên Anh kêu nãy giờ anh vẫn đi nhanh, mặc kệ cô như đang giận dỗi
- Anh Khánh, anh có nghe em nói gì ko? Anh đi bước nữa em về – cô tức thật rồi, cô đứng lại thở, hai tay quệt vài giọt mồ hôi trên mặt
Bấy giờ, anh mới dừng lại, đưa đt cho Thiên Anh, mở zalo cho cô xem
- Gì đây? – cô cau mày khi thấy ảnh của cô và Phong
- Nhìn mà ko biết à?
- Sao? Đừng nói là anh đang ghen nhé, em vô tội mà
- Anh tưởng chiều nay em bận gì, thì ra bận đi chơi với tên này hả?
- Em…tại cậu ấy hẹn em trước anh, em xin lỗi, em sai rồi – cô thành thật, gương mặt buồn buồn cúi gằm xuống, ko dám cãi anh
- Ngẩng mặt lên xem nào – Anh đưa hai tay nâng mặt cô lên và nói tiếp – Lần sau đi chơi nói với anh, đừng nói là bận,ok
- Ha ha, được, ôi yêu anh thế ko biết – cô nhảy cẫng lên ôm lấy anh, tự nhiên cô lại thấy mình càng yêu anh nhiều hơn, ko thể mất anh trong đời được…
Quay về hiện thực
- Họ và tên Vĩnh Thiên Anh, đứng dậy ra cửa đứng cho tôi – tiếng bà chủ nhiệm vang lên khiến Thiên Anh giật mình ngơ ngác như con nai
- Em…làm gì?
- Tâm hồn cô trên mây, ra ngoài trời mới lấy về được
- Vâng…
Thiên Anh ngậm ngùi bước ra ngoài đứng, cô bảo ra ngoài trời mới lấy lại được mà tâm hồn cô còn bay cao bay xa hơn đến nỗi chả biết xung quanh đang diễn ra hoạt động gì nữa….( pó tay )
Chương 73 : Sự trở lại của Mãnh Long
Trời nổi gió mùa, những khóm hoa trong vườn nhà Thiên Anh ngả nghiêng như gãy đổ, trời ko có nắng, chỉ có những đám mây đang vờn nhau, ríu rít lấy nhau. Thiên Anh thức dậy từ 4h để chuẩn bị cho ngày hôm nay. Ngày giỗ của mẹ cô.
Thiên Anh ra khỏi nhà lúc 6h, lúc đó Vy còn đang ngủ
Bầu trời thẫm một màu xám như sắp nổi cơn giông, gió lạnh buốt rít qua rít lại, cô mặc một chiếc áo phông, khoác bên ngoài là chiếc áo da đen, cổ quàng khăn ống và đi giày thể thao mà cô luôn ưa thích
Bước trên đường một mình với hoa cỏ thiên nhiên, một tay cầm giỏ hoa quả, một tay cầm vài nén hương và một số thứ khác, tai đeo headphone và vu vơ hát theo lời bài hát mà cô đang nghe, cô nhớ mẹ, cô đang nghe những bài hát về mẹ…
“ Lòng con nhớ về ngày xưa, bóng mẹ hiền dịu dàng ân cần chăm sóc làm con ko quên…dòng thời gian trôi đi và đây khôn lớn con đã biết đâu là tình yêu , những lỗi lầm ngày nào mong ko còn là những vết thương…”
Đến bên mộ mẹ, xung quanh cây cối vẫn như lúc ban đầu, mẹ muốn yên nghỉ ở một nơi yên tĩnh, có cây, có hoa, và chỉ riêng mình mẹ. Mẹ có thấy mẹ đang rất cô đơn ko? Khi xung quanh ko có một bóng ngôi nhà hoặc bóng một ngôi mộ. Quanh năm mẹ chỉ ở đây có một mình.. Mẹ nằm đây dưới bóng dâm của một cây cổ thụ lớn, những bãi cỏ trải dài vô tận, một con suối róc rách chảy…tất cả chỉ có thế, nhưng cô biết mẹ rất thích nơi này…chắc…mẹ sẽ ko cô đơn. Thời gian ko bao giờ quay trở lại cũng như một người ra đi mãi mãi sẽ ko bao giờ quay về nữa.
Cô quỳ xuống bên cạnh mộ, nhẹ nhàng lấy tay gạt những chiếc lá rơi trên mộ và đặt lên đó đồ cúng.
Khói hương dìu dịu bay theo gió đến một lời xa, gửi điều cô muốn nói đến tận chân trời để mẹ nghe thấy
- Con – Thiên Anh của mẹ , hôm nay là ngày giỗ mẹ, thời gian trôi qua nhanh lắm mẹ à? Mới ngày nào con vẫn là đứa bé nằm trong nôi, nghe mẹ ru để chìm vào giấc ngủ mà bây giờ con đã khôn lớn. Mẹ ko có cánh, mẹ ko vòng thánh nhưng trong mắt con mẹ mãi là thiên thần, vì con biết chỉ có thiên thần mới tốt với con như mẹ, mẹ cho con giấc ngủ say, cho con tất cả những điều thiêng liêng và mẹ…mẹ cho con cả mạng sống thứ 2. Mẹ đã vất vả nuôi con, nuôi anh hai, nhiều lúc con tự hỏi con đã làm cho mẹ vui hay đã làm cho mẹ mệt mỏi .Con vẫn chưa một lần báo hiếu được cho mẹ và con biết chắc con ko còn cơ hội nữa rồi.
Mẹ dặn con “ giữ cho cặp mắt luôn mở và đôi chân luôn bước, con sẽ tìm thấy điều con cần” nhưng sao mẹ ơi ! Dù cho mắt con luôn mở, đôi chân con luôn bước mà con ko có được thứ con cần bây giờ…đó là mẹ.. Mẹ nói “ sẽ có một nửa cuộc đời con chung sống bên kẻ khác mà ko bé bỏng trong vòng tay mẹ chở che” nhưng mẹ ơi ! Con được mẹ chở che chưa hết nửa cuộc đời cơ mà, sao mẹ bỏ con..bỏ con mãi mãi thế hả mẹ, nhưng con luôn cảm ơn trời vì đã ban cho con một người mẹ hiền vĩ đại như mẹ và…con cũng luôn trách ông trời sao quá bất công với mẹ của con…
Nói đến đây, nước mắt Thiên Anh chợt trực ra như hai dòng thác trên mặt. Gió vẫn vô tình thổi, hàng cây vẫn xào xạc nhưng ko ồn ào, náo nhiệt mà im lặng và yên tĩnh. Ở đâu đó, trong tiếng gió vi vu, cô như nghe thấy tiếng mẹ dịu dàng…
- Con gái của mẹ có nụ cười rạng rỡ và đáng yêu…con đừng khóc nhiều mà quên mỉm cười…con nhé !
Rồi giọng mẹ lạc đi, tiếng gió thổi càng mạnh hơn khiến nỗi nhớ mẹ càng dâng trào
Ngọn đồi với những hòn đá mấp mô, cũng có một người con trai đang quỳ gối trước hai ngôi mộ cạnh nhau và…khóc !
Khóc vì tình yêu bất diệt mà chưa bất…đã bị diệt, con trai rất ít khi khóc nhưng một khi họ khóc thì chứng tỏ họ đang đau rất nhiều, nhất là trong tình yêu, nước mắt của họ chỉ dành cho duy nhất một người mà họ yêu thương thật lòng thôi.
Vì…sẽ rất đau đớn khi yêu thật lòng một người mà ko được đáp lại
…
Từ xa xa, nấp sau một thân cây to, có một người con trai khác, ánh mắt luôn hướng về phía người con gái đang khóc kia, ánh mắt chứa đầy yêu thương và lo lắng.
Ko ai khác đó là Thiên Kỳ, anh đã về Việt Nam rồi, anh về từ tối hôm qua, anh về để đón em gái của anh đến Mỹ. Đến nhà Thiên Anh thì ko gặp cô và anh đoán ngay em gái của mình sẽ đến đây vì hôm nay là ngày đặc biệt ấy.
Một bóng đen lướt nhanh qua như một cơn gió, Thiên Anh vô tình nhìn thấy được và bóng đen ấy trông rất quen, nó giống một người đã từng đi qua cuộc đời của cô, dù thế nào đi chăng nữa cái hình dáng đó vẫn thế, vẫn ko thay đổi.
Cô thấy rất quen lên đứng dậy chạy theo, cô muốn kiểm chứng xem điều cô nghĩ trong đầu bây giờ là đúng hay là sai!
Biết mình bị phát hiện, bóng đen đó ko chạy nhanh nữa mà cố tình chạy chậm lại
Dừng chân lại trước một con suối nhỏ, cả hai đứng lại, Thiên Anh bất ngờ vì suy nghĩ của mình quá chính xác, đã lâu ko gặp người con trai đứng trước mặt mình đây, nhìn hắn trông có vẻ khác hơn nhiều, cao hơn và đẹp hơn nhưng ánh mắt sắc và lạnh lùng hơn rất nhiều
- Là anh ! Vương Khang – Thiên Anh lên tiếng
- Thiên Anh, lâu lắm ko gặp ! – Hắn lạnh lùng nói, ánh mắt có tia ranh mãnh cùng nụ cười nửa miệng
- Có vẻ yêu tên kia khiến em khổ quá nhỉ? Trông em có vẻ gầy đi hơn rất nhiều đó – Hắn nói tiếp và bước gần đến Thiên Anh hơn, tay phải chạm lên má cô vuốt ve đùa cợt – Anh thấy em xinh ra nhiều đấy, yêu anh nữa ko?
- VŨ VƯƠNG KHANG….- Đây ko phải giọng của Thiên Anh, chính xác là giọng của Thiên Kỳ, anh chạy đến, đứng sau Thiên Anh và nói to
- Chết tiệt – Vương Khang định bỏ chạy thì Thiên Kỳ lên tiếng
- Đứng lại
- Anh sẽ giết tôi, đúng chứ? – Hắn nói khinh bỉ, hắn ko sợ bị anh giết vì bây giờ hắn đã mạnh hơn rất nhiều so với anh, sau một thời gian vắng bóng, hắn đã luyện cho mình những thứ võ học được bên nước ngoài và chế tạo ra rất nhiều thứ vũ khí , độc dược lợi hại khác nhau rồi dần dần lập thêm vài bang khác để gộp vào bang cũ. Giờ đây, bang mới của hắn còn mạnh hơn bang cũ gấp 10 lần, tưởng chừng Mãnh Long sẽ tan dã nhưng ko hẳn, Mãnh Long sẽ là đối thủ đáng gờm nhất của tổ chức Hắc Long và Thiên Long trong thời gian sắp tới
- Tôi sẽ ko giết cậu và chắc bây giờ tôi cũng ko thể giết được cậu – Thiên Kỳ nói bằng giọng chêu chọc pha lẫn khinh bỉ rồi quay sang nói với Thiên Anh – em ra chỗ khác, anh cần nói chuyện riêng với người này
Nghe lời anh, cô đi ra chỗ khác, cô biết anh ko muốn cô nghe thấy anh với hắn nói gì với nhau vì có thể họ nói đến một cá nhân hay tổ chức nào đó hoặc một kế hoạch chỉ hai người họ biết, do dự lắm cô mới quyết định nghe lén cuộc nói chuyện.
- Vậy à? Thế tôi có thể hỏi anh một chuyện? – Hắn đề nghị. Anh ko nói chỉ gật đầu
- Bang Bạch Long vẫn hoạt động chứ? – Hắn hỏi
- Nghỉ rồi – anh trả lời thẳng thắn, dứt khoát
- Nhưng vẫn chưa tan rã
- Đúng ! Thì sao?
Mặc dù anh đã biết trước câu hỏi tiếp theo của hắn nhưng vẫn làm ngơ như ko biết, biết âm mưu của hắn bây giờ là gì, hắn vẫn như ngày xưa, vẫn ko thay đổi tính cách, vẫn muốn giết được người đứng đầu trong thế giới ngầm để hắn có thể xưng bá. Quá tham lam và độc chiếm
- Tôi muốn bang Bạch Long ra nhập bang Mãnh Long của tôi, và cả anh cũng thế, kế hoạch sắp tới của tôi thành công, tôi sẽ ko quên ơn anh ! – hắn nói lạnh lùng nhưng pha chút lời khẩn cầu
- Nếu ko thì sao? – anh thử thách thức. đôi mắt hắn khẽ nhíu lại rồi tinh anh nhìn thẳng vào mắt anh, cười nhếch mép
- Thì ko sao, nhưng cái mạng của anh là do em gái tôi hi sinh để cứu, anh ko định đền đáp gì ư?
Đứng sau một thân cây lớn có thể che hết 2 người cỡ như Thiên Anh, cô thấy ko hiểu cho lắm khi nghe Vương Khang nói đến đây? Gì mà “ cái mạng của anh là do em gái tôi hi sinh để cứu” Chẳng lẽ…
Cô lắc đầu để suy nghĩ của mình tan biến
- Hữu Tuệ đã chết, cậu đừng có mà nhắc tới cô ấy nữa – Thiên Kỳ mắt hồng hộc máu, anh quát lên. Anh đã cố quên giờ lại càng nhớ, cái ngày định mệnh hôm đó thật khiến anh phải đau lòng khi nhắc đến tên người con gái này
– Tôi chỉ nhắc lần này thôi, nó đã đỡ viên đạn đó cho anh kết quả bây giờ là nó xuống gặp tổ tiên trước tuổi, anh ko đền đáp gì được cho nó thì cũng phải đền đáp cho anh nó chứ nhỉ? Chính Kevin, hắn là người bắn viên đạn đó, giờ anh có muốn trả thù cho em gái tôi ko?
Nghe đến đây, Thiên Anh ko khỏi bàng hoàng, mặt cô hơi tái lại, ko phải vì lạnh mà vì câu nói của Vương Khang? Thế là cô lại nghĩ đúng rồi, Hữu Tuệ đã chết ư? Thế chuyện đi du học rồi sinh sống luôn bên đó là sao? Tất cả là dối sao?. Vậy là trong suốt thời gian qua cô ko hề hay biết gì cả , mà Khánh Anh lại là “nhân vật chính” gây ra cái chết đó thì ắt hẳn cả nhóm Tuyết, Nam, Hoàng, Minh cũng biết chuyện này. Thế đấy, kể từ ngày nghe tin Hữu Tuệ đi du học và sống bên nước ngoài luôn, cô và Vy thấy có gì đó vui trong lòng, như trút đi được một tảng đá đè lên đầu mình bấy lâu nay, nhưng sự thật đã phơi bày, cô lại thấy ko vui, lại một tảng đá khác nặng hơn đè lên…
Thấy Thiên Kỳ lặng im, ánh mắt nhìn về xa xăm như nhìn thấy bóng dáng người con gái đó, Vương Khang lại lên tiếng thức tỉnh anh
- Sao rồi? Sao anh ko nói gì?
- Được rồi, tôi sẽ giúp cậu ! – Thiên Kỳ gật đầu đồng ý. Anh nhận lời ngoài mặt nhưng trong thâm tâm anh ko bao giờ nhận lời giúp hắn, bởi lẽ..hạnh phúc của em gái mình anh sẽ đặt lên hàng đầu, Thiên Anh yêu Khánh Anh, yêu rất nhiều, anh biết thế nên sẽ ko hợp tác với người ngoài giết chết người cô yêu đâu.
Thiên Anh nghe câu trả lời của Thiên Kỳ mà tim cô như có ai bóp nghẹn, xung đột lại trở về, sẽ ko bao giờ chấm dứt ư? Thù qua trả lại, bao giờ mới kết thúc đây?
Cô buồn bã lặng lẽ bước đi, cô ko muốn nghe họ nói gì với nhau nữa và cứ thế cô bước thật chậm trên con đường lá đổ…
Sáng sớm hôm sau…
- Tuyết, em nghe tin gì chưa? – Nam từ ngoài chạy như siêu nhân vào trong hỏi Tuyết làm cô giật mình tý nữa thì phun hết nước đang uống trong miệng ra va khó nhọc nói
- Tin gì?
- Mãnh Long đã trở lại, bây giờ rất mạnh, giờ chúng còn vượt mặt Thiên Long rồi. Chỉ sau Hắc Long một chút thôi. Tối hôm qua, tên Vương Khang đó đã chính thức lên tiếng khiêu chiến giành ngôi vị bá chủ thế giới ngầm với thằng Khánh đó – Nam lặn lội một lèo
- Ko thể? – Tuyết đập bàn đứng dậy, tay kia cầm ly nước vô tình hất thẳng vào mặt Nam khiến anh chàng nhảy cẫng và kêu lên
- AA
- Ui, em ko cố ý… – Tuyết phủi phủi chút nước dính trên cổ áo của Nam rồi nói tiếp, cố nặn ra giọng nghiêm nghị lạnh lùng như bản chất để ko phì cười vì cái mặt của Nam bây giờ – Khánh Anh chắc biết tin rồi, có kế hoạch gì chưa? Giờ đến tổ chức Hắc Long thôi
Nói đoạn, Tuyết lấy chìa khoá ô tô rồi kéo Nam đi theo.
Tại tổ chức Hắc Long
Có rất nhiều vệ sĩ canh gác cả trong lẫn ngoài, tên nào cũng mang một thân hình cao to và khuôn mặt lạnh hơn tiền đứng khoanh tay vào nhau, hai bên hông là hai khẩu súng lục.
Nam và Tuyết bước vào trong những cái cúi chào của đám vệ sĩ và đàn em của tổ chức. Hai người đi về phía phòng bí mật của tổ chức, Khánh Anh đã chờ sẵn ở đó
Sau khi ấn một dãy mật mã dài tận mấy chục số, cánh cửa làm bằng kính đen, bên trong nhìn thấy bên ngoài còn bên ngoài ko thể nào nhìn thấy được bên trong. Đây là loại kính do chính Khánh Anh chế tạo, đập ko vỡ, nổ bom cũng ko xước, cánh cửa dày hơn 1 mét “ ting” một cái và mở ra. Nam và Tuyết bước vào
- Chúng thách đấu? – Tuyết vào thẳng vấn đề ko chần chừ
- Ừ – Khánh Anh lạnh lùng, hai mắt chăm chú vào sợi dây xích màu vàng trong hộp thí nghiệm
- Đó là? – Nam và Tuyết đồng thanh
- Rất độc, vì chúng mới khiêu chiến tối qua nên tao mới làm 2h sáng hôm nay, giờ vẫn chưa sử dụng được, phải đợi hai ngày nữa – Khánh Anh nói, ngữ điệu vẫn lạnh lùng
- Hai ngày nữa sao? – Nam
- Ừ, thế là nhanh đấy, 2 ngày nữa mới đưa ra khỏi hộp thí nghiệm này được, nếu bây giờ mà lấy ra 3 người chúng ta chết đầu tiên đấy, nó đang trong giai đoạn khử mùi bên ngoài – Anh nói, hơi cười nhếch mép…doạ hai người kia
- Chết làm sao được, đeo khẩu trang là xong – Nam đắc ý nói
- Đeo nhưng vẫn ngửi thấy mùi, loại này chỉ cần ngửi thoáng qua cũng đủ chết ngay sau 5s rồi – Anh nghiêm giọng
- Thế chỉ cần 2 ngày nữa là hết mùi chứ gì? – Tuyết chen vào
- Ừ – Anh gật đầu
- Bàn kế hoạch cho lần này, sau đó phổ biến cho đàn em bên ngoài kia đi xong tao còn đi hẹn hò…nhỡ lần này có chuyện gì ko hẹn hò được nữa thì chết – Nam cười cười nên bị Tuyết và Khánh Anh lườm cho suýt ngất, một người phóng ra toàn lửa, một người phóng ra toàn băng
- …… – Khánh Anh nói một hồi lâu, thỉnh thoảng Nam và Tuyết cũng lên tiếng đóng góp ý kiến riêng của mình và cả 3 đều gật đầu thực hiện.
Chuẩn bị kết thúc, Nam sực nhớ ra điều gì đó mà anh luôn nghi nghĩ trong đầu từ lúc biết tin, Nam hỏi
- Chuyện này…có nói với 2 thằng kia ko?
- Minh và Hoàng ko gia nhập giang hồ, ko phải người của tổ chức mình nên thôi, ko cần nói, tránh phiền phức – Tuyết nói ra quan điểm của mình, Khánh Anh cũng đồng tình
Ba người bước ra ngoài, cả đám đang nhốn nháo, huyên thuyên bên ngoài bỗng dưng ním bặt khi thấy sự xuất hiện của “ ba bang chủ”
Tuyết, Nam, Khánh Anh thay nhau phổ biến kế hoạch khi đã chắc chắn và cho đàn em về nghỉ sớm để bắt đầu ngày mai học thêm võ
Lịch khiêu chiến vẫn chưa có nhưng vẫn phải phòng trước, tránh rủi ro
Đã từ lâu, Tuyết, Nam và cả Minh cùng chuyển về ở cùng biệt thự với Khánh Anh và Hoàng, có chuyện gì cũng tám nhau biết nhưng riêng chuyện lần này, 3 người kia lại muốn giấu Minh và Hoàng, đơn giản vì 2 người ko phải người của tổ chức, sẽ dễ bị tiêu diệt hơn, Minh đang rất hạnh phúc nên anh ko thể ra đi trước được, còn Hoàng, Hoàng đang đi kiếm hạnh phúc nên lần này ko thể làm cản trở Hoàng được.
….
Chương 74 : Đánh ghen hội đồng
Mới sáng sớm. Nhóm Nam đi học trước còn Khánh Anh nói là sẽ đi theo sau một vài phút. Anh vừa chuẩn bị mọi thứ xong thì ngay lập tức bị tiếng nhõng nhẹo của một đứa con gái bên cạnh, ko biết từ lúc nào, Yun đã vào nhà anh
- Anh, anh có thể chở em đi học được ko?
- Xe cô đâu? – Anh ko thèm nhìn nhỏ và lạnh nhạt nói, hẳn là anh càng lạnh nhạt bao nhiêu, nhỏ càng yêu anh thêm bấy nhiêu
- Xe em bị hỏng rồi, anh chở em đi học với nha, nha anh ! – Yun nhõng nhẹo khiến Khánh Anh khó chịu
- Lên xe đi – Anh kiệm lời nên ko muốn nói thêm gì nữa. Hỏng xe ư? Chẳng nhẽ nhỏ thiếu tiền đi taxi ư? Mà nhỏ rất “tiểu thư”, sẽ ko đi bộ đến đây để nhờ đi xe anh đâu? Đúng là yêu quá hoá thừa lý do mà
Học hành đối với nhóm của anh là thứ giải lao, tính ra mấy người trong nhóm của anh đã đỗ đại học trước vài năm rồi, đi học chỉ như đi chơi nên dạo này Nam, Tuyết và Khánh Anh thường xuyên nghỉ học và bỏ tiết. Còn Minh và Hoàng vẫn đi học đều đều ( 2 người này nghỉ nữa thì còn “hoàng tử” nào để nữ sinh ngắm nữa )
Giờ giải lao, ko có chuyện gì tám, Minh thắc mắc
- Dạo này, chúng mày làm gì mà nghỉ học lắm thế, một tuần có 6 buổi đi học thì chúng mày nghỉ những 5 buổi rưỡi. Là sao?
- Thời tiết này nghỉ ở nhà là sướng nhất, học hành chán lắm rồi – Nam bịa cớ
- Đồng ý kiến – Tuyết cười nghiêng đầu để tránh bị ánh mắt của Hoàng tia
- Còn mày? Đồng ý kiến luôn hả? – Minh hỏi Khánh Anh
- Ừ – Khánh Anh ừ qua loa, đôi tay liên tục lướt qua lướt lại trên màn hình cảm ứng, đôi mắt thỉnh thoảng nhíu lại như đang gặp vướng mắc gì chưa giải đáp được
- Ko, tao nghĩ có chuyện gì đó – Hoàng chen vào , gương mặt đẹp sắc sảo ánh lên một sự nghi ngờ
- Làm gì có chuyện gì – Tuyết nhíu mày, huých vai Nam
- Bạn bè phải chia sẻ chứ, đến lúc bọn mày chết hết rồi tao sống để làm gì? – Hoàng gắt
- Đúng vậy? Ko giấu được bọn tao đâu, bọn tao sẽ tham gia trận đấu lần này, có 2 người bọn tao càng thêm sức mạnh chứ sao? Tự nhiên 3 bọn mày lại “ngu” thế – Minh cười
- Đúng là ko có gì giấu được lũ “chó xóm” bọn mày – Tuyết lắc đầu
- Ê, cho nói lại, ai là chó xóm – Minh nguýt dài, và trận đấu võ mồm giữa hai bên : Nam , Tuyết và Minh, Hoàng xảy ra cho đến lúc trống vào lớp
……
– Nghe xong câu chuyện mà Thiên Anh kể, Vy cũng bất ngờ và bàng hoàng như Thiên Anh mới nghe lần đầu vậy? Ko thể ngờ một người như Hữu Tuệ lại dám xả thân để cứu anh Thiên Kỳ. Bây giờ, Vy mới biết Hữu Tuệ lại yêu Thiên Kỳ đến như vậy, dám hi sinh vì người mình yêu cho thấy nhỏ yêu anh thật lòng. Đúng là ko thể nghĩ trước được mọi chuyện được, chúng diễn ra khá phức tạp
Vy và Thiên Anh cùng vào lớp, mải suy nghĩ vẩn vơ, Thiên Anh bị Yun va vào, đây ko phải vô ý mà là cố ý, Yun đã cố ý va vào Thiên Anh, khiến cô suýt ngã, may có cậu bạn đi ngang qua đỡ được
Thiên Anh tính ko để bụng, cô định về chỗ thì Vy ngăn lại, Vy tiến tới chỗ Yun, dẫm phát vào chân nhỏ khiến nhỏ la oai oái vì suýt chẹo, cái tội đi giày cao gót 7 phân
– Này, con kia, ai đụng chạm đến mày? – Yun cáu tiết, ném cái nhìn bực bội về phía Vy, nhỏ định giơ tay tát Vy thì Thiên Anh chặn lại
“ Con gái của mẹ ko dễ bắt nạt, con đừng quá yếu đuối con nhé ! Phải mạnh mẽ lên, con mới dễ dàng đứng vững trong cuộc sống” – Lời khuyên nhủ của mẹ trong giấc mơ tối qua làm Thiên Anh sực tỉnh, cô phải thôi cái tính yếu đuối, khoan nhường đó đi và thay vào đó là sự mạnh mẽ, gan dạ hơn nữa mới ko bị bắt nạt nhiều.
Yun gạt phang tay mình ra khỏi tay Thiên Anh, dùng giấy mềm lau qua lau lại chỗ bị Thiên Anh nắm tỏ ý khinh bỉ những thứ rác rưởi, bẩn thỉu
- Ngu dốt – Yun chửi thề ra tiếng
- Cô nói cô sao? – Thiên Anh cười
- Ko, tao nói mày đó, Thiên Anh – Yun lườm
- Thì cô tên Thiên Anh mà? – Thiên Anh chọc lại
- Mày…- Yun cứng họng, mặt mày nhăn nhó lại
- Tôi thấy cô đang già quá nhanh…và thông mình thì đến quá chậm đó, thôi cái kiểu đó đi, tôi và cô ko nợ nhau, đừng làm phiền đến tôi, giờ tôi ko dễ dãi để cô bắt nạt nữa đâu – thiên Anh mạnh miệng nói rồi về chỗ trước những con mắt tròn xoe của cả lớp đặc biệt là đôi mắt mở to kịch cỡ của Yun. Vy được phen cười ha hả..như… “con điên” . Chắc bác sĩ nào ở 3tk nhìn thấy Vy lúc này phải tặng cho cô nàng vé vào khám bệnh miễn phí mất
…
– Nammmmmmmmmm – Tuyết gào thét khi gặp Nam ngoài công viên cùng một em nào khác ko phải mình
- Ơ em…- Nam hơi giật mình khi thấy Tuyết, trong lòng nơm nớp lo sợ Tuyết nhà ta lên cơn ghen thì chết cả ruồi muỗi bay xung quanh mất
- Thằng cha này sao anh đào hoa thế nhỉ? Lần này anh chết với em – Tuyết săng tay áo lên định nhào vào cho hai người kia một trận lên thân thì tiếng chuông đt kêu, cô liền bắt máy. Lúc đó, cô gái kia chạy biến mất vì bị Nam …đuổi
Nghe máy xong, Tuyết quay sang nhìn Nam với đôi mắt toàn lửa là lửa, khuôn mặt thì lạnh như tiền, nhìn xung quanh thấy chiếc xe đạp ở đó, cô giả bộ cười cười và nói
- Anh…ăn bánh ko?
- Anh..anh có – Nam thấy Tuyết cười cũng hơ hơ cười theo, đầu gật gật trông cực kì đáng…ghét
- Ờ…bánh xe đây, anh ăn đi rồi về – Tuyết vớ luôn cái xe đạp đáp thẳng vào người Nam ko thương tiếc, may Nam né được ko thì bây giờ cái mặt đẹp như khắc tạc của anh giờ đang được phẫu thuật chỉnh hình rồi. Tuyết đi trước ko đợi Nam, anh vứt cái xe sang một bên rồi chạy đuổi theo Tuyết.
Chiều nay, lớp Thiên Anh có giờ học ngoại khoá, chỉ mình lớp cô phải đi học còn cả trường được nghỉ.
Đúng giờ, Vy và Thiên Anh đến lớp, Vy liền đi vệ sinh còn Thiên Anh ngồi nghe nhạc và đọc truyện.
“ ting ting”
Cùng một lúc, Thiên Anh và Vy nhận được tin nhắn từ số lạ
“ Vệ sinh xong ra sau trường nhé, tao có chuyện muốn nói. Sim tao hết tiền, đây là sim tao mượn, miễn thắc mắc”
“ Thiên Anh. Ra sau trường đi, tao có chuyện muốn nói. Sim tao hết tiền, đây là sim tao mượn, miễn thắc mắc”
Nhà vệ sinh cũng gần ngay sân sau của trường, Vy tiện đường xuống luôn, xuống sau Vy khoảng 10s, Thiên Anh cười toe toét và nói trước
- Muốn nói gì lại phải ra đây vậy mày?
- Nói gì? Mày hẹn tao ra đây chứ? – Vy cau mày, nghi ngờ rồi bỗng có một bàn tay đập mạnh vào gáy của cô khiến cô choáng váng nhưng ko ngất.
- Bị lừa rồi – Vy khó nhọc nói, tay phải xuýt xoa gáy sau. Ngay giây đó, hơn chục đứa con gái ăn mặc ko đồng nhất gì cả, đứa thì trên đông dưới hè, đứa thì trên hè dưới đông, đứa thì thiếu vải, đứa thì khoác áo choàng khăn kín mít nhưng ko thấy đứa nào quen cả, Thiên Anh lên tiếng hỏi
- Các người là ai?
- Là người ghét mày và nó – Một con trên đông dưới hè , tóc tím rực rỡ chỉ tay vào mặt Thiên Anh rồi vào mặt Vy
- Đúng là lũ thừa gạo mà – Vy bực tức nói to
- Hai con này gan to lắm nha ! Bọn tao ở đây muốn hai bọn mày phải từ bỏ một thứ, bọn tao sẽ ko đụng đến 1 sợi tóc của chúng mày – Nhỏ tóc tím nhìn cả hai bằng ánh mắt đầy thách thức
- Thứ gì? – Thiên Anh và Vy cùng đồng thanh
- Mày ( chỉ vào Thiên Anh ) bỏ anh Khánh, mày ( chỉ vào Vy ) bỏ anh Minh, ok – nhỏ đó tặc lưỡi, cười mỉa mai. Nhỏ thách thức một điều quá ngu xuẩn, làm sao bắt được những cặp đôi đanh hạnh phúc lại bỏ nhau ko lý do được chứ? Tình yêu chứ đâu phải trò đùa, nói bỏ là bỏ đâu
- À thì ra là đánh ghen hội đồng – Vy lườm – Hai bọn tao ko sợ chết đâu? Giỏi đánh chết luôn đi – Vy cười khinh
- Còn việc mày yêu cầu, bọn tao ko làm được – Thiên Anh thêm vào
- Xông lên đánh luôn đi, chần chừ nhừ thời gian – Một con khác lên tiếng, giọng đã chua rồi hét to lại càng chua hơn. Cả lũ xông lên đánh hai người, Vy và Thiên Anh ko biết võ mấy lên ko chống cự nổi mấy chục thân hình khác nhau liên tục cấu xé, dẫm đạp, túm tóc,…
Máu trong miệng của cả hai cứ thế trào ra theo phản xạ tự nhiên, bị những đôi giày cao gót nhọn hoắt dẫm đạp lên bụng, lên mặt còn gì đau đớn hơn, Vy và Thiên Anh ko chống chả lại được nữa, làm quằn quại dưới đất mặc cho lũ con gái liên tục chửi bới cấu xé
Từ phía sau, một người con gái đứng khoanh tay, một chân nhún xuống, cười đắc ý và lẩm bẩm
- Là do chúng mày ngu, động đến Vương Thiên Anh này.
- Chúng mày, chúng mày làm cái gì thế hả? Dừng tay lại ngay…- Từ phía bên phải, 2 bác bảo vệ trường chạy đến, hét to, đám kia thôi ko đánh và bỏ chạy, Yun cũng lủi đi. May hai bác bảo vệ đến kịp ko thì Vy và Thiên Anh đang chờ người đến nhận xác rồi, lũ này ác thật.
Nói như vậy nhưng Thiên Anh và Vy ko bị thương nặng lắm, chỉ bị xước sát bên ngoài và chảy máu một số chỗ chứ ko đến nỗi nhập viện cấp cứu, nhìn cả hai bây giờ trông thật thê thảm…
Cả hai cùng nghỉ học buổi này, được xuống phòng y tế và cả buổi nằm đó để mấy chị y tế phục vụ
– Ui da…đau quá ! – Vy than khi chị y tế bôi cồn lên khử trùng một số vết thương
…
– Ôi ôi vợ anh, em có sao ko? Ai đánh em ra nông nỗi này để anh đi giết chúng…- Minh từ đâu nhảy vào nói một thôi một hồi, tay cầm nắm tay Vy, hai mắt long sòng sọc. Cả nhóm Khánh Anh đều có mặt, anh đuổi mấy cô y tế ra ngoài rồi cả đám ríu rít vào hỏi thăm 2 bệnh nhân
Khánh Anh tự tay bôi thuốc cho Thiên Anh, anh bôi rất nhẹ nhàng nên cô ko đau, còn Vy thì bị Minh hành hạ đến nỗi đau hơn cả lúc chưa bôi thuốc
- Ai đánh biết ko? – Khánh Anh dời mắt khỏi vết thương của Thiên Anh rồi lên tiếng, giọng lạnh tanh và đầy tức giận
- Là một nhóm nữ, khoảng 30 người – Vy nói
-
Lạ lắm, bọn em chưa gặp bao giờ – Thiên Anh thêm vào
– Có con tóc tím? – Hoàng nghi ngờ một lúc rồi lên tiếng
- Có – Vy và Thiên Anh đồng thanh
- Sao? Mày biết à? – Tuyết hỏi Hoàng
- À ko – Hoàng lắc đầu , Hoàng nghĩ “ Lại là con em gái hư hỏng”
Khánh Anh hơi lắc nhẹ đầu rồi rút đt ra gọi cho ai đó , đầu giây bên kia bắt máy, anh nói lạnh lùng – Điều tra cho tôi một nhóm nữ khoảng 30 người đánh hai học sinh trường Light chiều nay, ko điều tra được biết hình phạt rồi đấy !
Hoàng lặng lẽ nhìn vào vết trầy xước trên mặt Thiên Anh mà ko khỏi xót xa, đau lòng, anh bấm số cho ai đó nhưng kết quả anh nhận lại chỉ vỏn vẹn hai chữ “máy bận” anh ra ngoài và lái xe đi tìm ai đó.
Anh lao xe trên con đường dài tấp nập với những suy nghĩ vẩn vơ nửa nghi trong đầu
Xe dừng lại một ngôi biệt thự màu vàng quen thuộc đối với anh, đó là biệt thự của gia đình anh
Hoàng đỗ xe ngay ngoài cổng rồi vào nhà tìm đứa em gái của mình
- Cậu chủ về chơi ạ? – Đám người hầu cúi đầu đồng thanh nói. Hoàng chỉ lắc đầu thay câu trả lời rồi
- Hoàng – tiếng ba của Hoàng vang lên từ phía sau
- Bố, con Thiên đâu – Hoàng vội hỏi
- Nó mệt, ngủ trên lầu đó – ông nói – mà con tìm nó làm gì? Mấy đứa có đủ ở đây thì về công ty quản lý giúp ta đi – ông nói tiếp
- Thôi, con ko thích quản lý c.ty đâu, con lên phòng tìm nó rồi con đi luôn – Hoàng vừa nói vừa chạy lên phòng Yun. Anh đập cửa gọi Yun nhưng cô ko trả lời, cửa ko khoá trái lên anh tự mở vào luôn, thấy Yun đang nằm trên giường “ngủ” một cách ngon lành, anh hét
- VƯƠNG THIÊN ANH, ĐỪNG GIẢ VỜ NGỦ NỮA. DẬY !
Nghe tiếng hét cao cả của anh, Yun bực mình ngồi dậy và nói
- Anh bị điên à? Anh bảo gì em?
- Chuyện đó là em làm đúng ko? Mau đến xin lỗi hai người đó ngay
- Chuyện gì? – Yun giả ngô
- Ko giấu được anh đâu, chỉ có em mới làm chuyện đó với Vy và Thiên Anh
- Thôi, làm ơn ra khỏi phòng em đi, em mệt, em muốn nghỉ, em mệt chiều nay em ở nhà đây, làm sao em đánh được hai con đó !
- Sao em biết hai người đó bị đánh – Hoàng nhìn chằm chằm vào Yun với ánh mắt đầy nghi ngờ
- Thôi, anh ra ngoài đi, em ngủ đây – Yun nói rồi nằm xuống chùm kín chăn vào người. Nhỏ thầm nghĩ “ Sao anh lại nghi ngờ mình nhỉ? Mình ko có lộ mặt mà? Haizz, mấy con kia làm ăn cũng chán”
- Mày cứ cẩn thận đấy, thằng Khánh biết là ko xong với nó đâu – Hoàng lạnh lùng nói rồi bỏ ra ngoài , đóng sầm cái cửa làm tim Yun cứ như sắp nhảy ra ngoài vì giật mình
phim xex - phim jav - sex asian
Chúc các bạn online vui vẻ !