Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - trang 4

CHƯƠNG IX: LẠNH LÙNG
Yêu một người cũng là tội lỗi sao?

Hôm nay tôi đi học trong tâm trạng hết sức tồi tệ. Cứ nghĩ đến chuyện hôm qua là tôi lại muốn khóc. Mặc dù mắt tôi đã sưng lên hết cả rồi. Ngồi trong lớp tôi thẫn thờ, mệt mỏi, không muốn suy nghĩ bất cứ thứ gì cả. Cả đêm hôm qua tôi không ngủ được tý nào. Cứ nhắm mắt lại, những lời nói của anh lại vang vọng trong đầu. Đầu óc trống rỗng, chỉ muốn gục đầu xuống bàn thôi nhưng lại sợ nước mẳt lại chảy ra. Tôi thở dài rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời hôm nay đẹp thế mà lòng tôi thì…

_Tiểu Minh, Tiểu Minh, bạn làm sao thế?

Tiếng nói của Tiểu Phần như kéo tôi trở về hiện thực. Tôi quay lại rồi lại giả bộ như không có gì xảy ra.

_Hì, có sao đâu chứ.
_Không sao là thế nào. Hôm nay tớ thấy Tiểu Minh mệt mỏi, suốt cả giờ chẳng chú ý vào bài giảng gì cả.

_Hì, không có gì, tại hôm qua tớ ngủ không ngon nên giờ mới thấy mệt mỏi vậy thôi mà.

Định ngủ đi một tý nhưng trời đẹp nên…

_Nên ngồi ngắm? Hi, hóa ra là vậy, vậy bạn cứ ngắm đi nhé, hihi, Tiểu Phần về chỗ làm nốt bài tập đã nhé ^.~
_Ừ, hì.

Tôi khẽ cười nhìn cô ấy về chỗ rồi lại nhìn ra bên ngoài. Nhưng tự nhiên mắt cứ nhòe đi. Lần này tôi gục hẳn đầu xuống bàn, mặc cho nước mắt cứ chảy ra giàn dụa. Tại sao cuộc hôn nhân của tôi lại thành ra thế này chứ? Muốn làm một người vợ tốt thôi cũng không thể được sao, có phải ông trời đang trêu ngươi tôi không vậy?

* * * * * *

Dừng xe trước cửa đã gần hai mươi phút, thực sự tôi không muốn vào nhà chút nào, tôi biết phải đối mặt với Hạo Du thế nào đây. Tôi sợ lại bị anh lạnh lùng lắm rồi. Tôi đã nghĩ đến giải pháp là trở về nhà, nhưng rồi sẽ phải nói sao đây, tôi không thể nói là vì vợ chồng đang có mâu thuẫn nên về được. Rồi bố mẹ sẽ lại hỏi lý do mất thôi. Dù sao thì tôi cũng phải vào nhà vậy.

Tôi thở dài thượt rồi quyết định mở cửa bước vào nhà. Anh đã về rồi nhưng không thấy ở dưới nhà, chắc là cũng vừa mới về hoặc vì không muốn gặp tôi nên mới về phòng luôn. Tôi thở dài, lặng lẽ đi lên tầng. Vừa đến cửa phòng thì gặp Hạo Du. Anh nhìn tôi, không cười, không nói, nhưng sao ánh mắt của anh như xuyên thấu trái tim tôi. Nó làm tôi bối rối nhưng cũng làm tôi đau. Tôi quay ngay mặt đi, định vào phòng nhưng thế nào lại quay lại hỏi anh:

_Anh…về lâu chưa ạ. – tôi ngập ngừng.
_Rồi. Sao không? – giọng anh lạnh tanh.
_À, không ạ.

Thế rồi anh đi luôn. Tôi nhìn theo anh rồi lại cúi mặt xuống sàn. Vào đến giường, tôi quăng cặp rồi ngồi phịch xuống. Anh sẽ cố ép tôi từ bỏ sao? Anh ghét tôi đến thế cơ à? Bao nhiêu câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu tôi làm tôi mệt mỏi vô cùng. Tôi thực sự không muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn buông xuôi tất cả thôi.
Ngồi trên giường mỏi mệt, tôi nhìn đồng hồ rồi uể oải ra khỏi phòng. Đã 12 giờ hơn, không biết Hạo Du đã ăn gì chưa. Xuống dưới nhà, thấy Hạo Du đang xem tivi, tôi liền đến trước mặt anh, nhẹ nhàng nói:

_Anh…ăn cơm chứ ạ?

Anh khẽ ngẩng lên nhìn tôi rồi gật đầu làm tôi cảm thấy vui mừng khôn xiết. Nhưng vì mặt anh vẫn cứ lạnh tanh nên tôi cũng không dám cười, chỉ cứ tủm tỉm trong lòng. Hạo Du đi sau tôi vào bàn ăn rồi ngồi xuống. Để bữa ăn không chìm trong im lặng, tôi vừa xới cơm cho anh vừa cười nói:

_Chiều anh có phải đi học không ạ?
_Có.
_Hì, anh ăn thêm đi này.

Tôi nói rồi định gắp cho anh miếng thịt thì anh bỗng gạt ra:

_Không cần, tôi tự gắp được.

Tôi buồn bã gật đầu rồi không nói gì nữa. Anh từ chối sự quan tâm của tôi như vậy thì thực sự muốn bỏ tôi rồi sao, hic. Sao tôi lại buồn thế này chứ, tôi biết là chúng tôi không có tương lai rồi nhưng sao, những cử chỉ và lời nói của anh lại làm tôi đau đến thế. Tôi vội vàng ngay vào phòng tắm, cố che giấu những giọt nước mắt yếu đuối của mình. Đừng khóc mà, khóc đâu có làm gì được chứ. Tự an ủi mình hồi lâu, tôi mới rửa mặt rồi đi ra, đúng lúc thấy anh ăn xong. Tôi ngồi xuống, cố gượng cười:

_Anh ăn thêm chứ ạ, để em xới thêm cho.
_Thôi, no rồi.

Nói rồi anh đặt mạnh đũa xuống bàn rồi đi thẳng luôn ra ngoài. Tôi thở dài nhìn anh, không nói được lời nào, mắt lại nhòe đi lần nữa. Tôi đau đớn gạt nước mắt. Sao chẳng bao giờ anh để ý, dù chỉ một lần thôi đến tâm trạng và suy nghĩ của tôi chứ. Tôi nghĩ mà xót xa cho chính bản thân mình quá!

5.30 p.m
Vừa về được đến nhà, tôi lao ngay lên giường nằm, cảm thấy cuộc sống này quá mệt mỏi. Tôi chỉ nằm và nhìn lên trần chứ có ngủ được đâu. Giá mà có thể không suy nghĩ gì cả mà có ngủ đi một tý thì có phải đỡ khó chịu như thế này không. Mọi chuyện xảy ra đều quá sức với tôi. Liệu, tôi có nên từ bỏ, dù sao thì tôi cũng cảm thấy có lỗi với Tú Giang lắm. Nhưng mà…anh đã chấp nhận làm chồng của tôi rồi lại bỏ tôi như thế sao? Không đâu, không bao giờ. Tôi sẽ không từ bỏ đâu, dù thế nào đi chăng nữa.

Nằm trên giường một mình, tôi cứ nghĩ miên man về hai chữ “từ bỏ” và “không từ bỏ”. Cuối cùng vẫn không thể quyết cho mình một lựa chọn, tôi đành ra khỏi phòng rồi vào bếp chuẩn bị cơm tối. Chẳng biết Hạo Du bao giờ mới về và anh có ăn không nhưng tôi không thể không nấu bữa tối cho anh được.

Nhưng rồi, ngồi bên mâm cơm nóng hổi mà tôi thấy cô đơn và buồn tủi vô cùng. Đã bảy rưỡi mà Hạo Du vẫn chưa thấy về, chắc anh đi chơi với Tú Giang rồi. Chắc bây giờ anh đang rất vui nhỉ, tôi thì chẳng một lần làm anh vui. Nhưng anh có cho tôi cơ hội đâu chứ. Chắc ở bên tôi anh khó chịu lắm, thấy anh lúc nào cũng lạnh lùng với tôi vậy mà. Hic, ước gì tôi cứ làm công cụ để anh đạt được mục đích của mình, ước gì tôi chẳng hề biết về cái mục đích kia thì có phải không đau khổ như lúc này không. Haiz, cô đơn quá, lạnh lẽo quá đi. Tôi nhìn mâm cơm, lòng buồn vô hạn. Tôi phải làm gì để anh thay đổi bây giờ, hay tôi thì không thể làm gì khác được chăng?

Chờ anh mãi không thấy về, người tôi cứ lạnh cóng đi. Tôi đậy mâm cơm, để giấy cho Hạo Du rồi lên giường nằm, trùm kín chăn. Cơ thể ấm dần lên nhưng trái tim sao lại cứ lạnh lẽo thế này?

HAO DU’ S POV
11.30 p.m
Hôm nay mình về, cô ta đã đi ngủ rồi thì phải, thấy đóng kín cửa phòng rồi, chắc đợi mình lâu lắm rồi nên mới đi ngủ trước. Mình về thì thấy thức ăn nấu rồi vẫn còn nguyên, hình như cũng chẳng ăn gì. Hic, vậy mà còn viết giấy để lại bảo mình nhớ ăn nữa chứ. Sao lại có người ngốc như vậy nhỉ? Sao cứ phải chịu đựng như vậy chứ. Mình đã cố tỏ ra lạnh lùng để cô ta tự động từ bỏ trước rồi, vậy mà vẫn cứ cam chịu, chịu thật đấy. Trưa nay, rõ ràng là đã khóc rồi vậy mà đi ra vẫn cố cười, ngốc đến thế là cùng. Biết là mình đã có Tú Giang rồi mà vẫn cố chấp như vậy, thật là…trên đời này thiếu gì con trai đâu chứ. Cô ta như vậy là mình thấy áy náy quá, hic.

<End Hao Du’s POV>

Năm giờ sáng, trời mùa đông vẫn còn nhá nhem tối, tôi không ngủ được nên tỉnh dậy cứ ngồi trên giường ngồi nhìn ra bên ngoài. Mở cửa sổ nên gió cứ thốc vào lạnh buốt. Tôi ngồi co ro trong chăn nhìn gió cuốn những sợi tóc dài thượt của tôi ra ngoài cửa sổ, thấy vướng víu vô cùng. Mùi gió hanh hao thổi vào còn làm tôi thấy khó chịu hơn. Cuối cùng không chịu được, tôi liền đứng dậy xuống nhà tranh thủ rửa dọn bát đĩa. Bước từng bước trên cầu thang mà thấy người cứ mỏi nhừ vì cả đêm không ngủ được tí nào.

Tôi nhìn bàn thức ăn vẫn đậy kín, chẳng biết hôm qua về Hạo Du có ăn tý gì không. Mà thức ăn vẫn nguyên như vậy, chắc là anh lại ăn bên ngoài rồi mới về nhà rồi. Thở dài thượt mấy cái liền bên bàn ăn, tôi mới uể oải đứng dậy cất thức ăn vào tủ lạnh và bắt đầu rửa bát. Nước sáng sớm lạnh buốt mơn man da thịt khiến tôi khẽ rùng mình, Đến lúc hai bàn tay như tê cứng lại mới nhớ ra đôi găng tay rửa bát. Nhưng mà đằng nào tay cũng ướt rồi nên tôi đành cứ mặc kệ. Cũng tại đôi tay này quá quen với việc lúc nào cũng có người phục vụ nên hơi tý là thấy khó chịu rồi.

Đứng với tay lên úp bát, tôi bỗng nghe thấy tiếng bước chân, chắc Hạo Du đã dậy rồi. Tôi quay lại thì đã thấy anh ở phía sau, liền khẽ mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra:

_Anh dậy rồi ạ? Hôm qua anh về lúc nào thế ạ, có ăn cơm không ạ?
_Hỏi gì mà lắm thế, không ăn.
_Ơ, vậy ạ.

Nghe anh nói, lòng tôi lại chùng xuống. Thức ăn mấy hôm nay thừa bao nhiêu đều cất vào tủ lạnh cả, không lại đổ đi. Toàn là tôi gắng sức làm cả, phí quá.

Đứng ngơ ngẩn một hồi, tôi quay lại đang định nói với anh thì anh đã đi vào tắm mất rồi, liền cố tình hỏi to:

_Anh có ăn mì không ạ, em nấu cho.

Không có tiếng đáp lại. Một lúc sau anh ra, tôi mới vội hỏi lại:

_Anh ơi, anh mì nhé, em nấu.
_Không. – lại là câu trả lời với cái giọng lạnh lùng ấy.
_Ăn đi mà, em nấu cho, anh bảo thích ăn mì của em mà.

Tôi cố nài nỉ. Không ngờ anh nhìn tôi vô cùng giận dữ rồi còn lớn tiếng:

_Bây giờ tôi ghét cô, ghét cả món mì đấy của cô rồi.
_Tại sao chứ, tại sao lại ghét em, em đã làm gì sai mà lại ghét em chứ.
_Sai lầm của cô là không chịu từ bỏ tôi đấy.

Nói rồi Hạo Du bỏ luôn lên phòng. Tôi nhìn theo anh, thấy trái tim mình như tan ra làm nghìn mảnh. Tôi sai vì tôi yêu anh ư? Thật nực cười, yêu một người cũng là tội lỗi sao?

Tôi lướt đi trên đường, mọi thứ cứ nhòe đi trước mắt tôi. Tôi lại yếu đuối nữa rồi. Sao mà tôi thấy ghét bản thân mình quá. Tiểu Minh ơi, khóc thì làm gì được đâu mà sao mày cứ khóc như thế. Khóc thì anh có hiểu cho mày đâu cơ chứ, huhu.

Tự dặn lòng mình như thế nhưng sao tôi không sao kiềm chế được nỗi lòng của mình, mặc cho nước mắt cuốn theo gió về phía sau. Bỗng tôi nghe thấy tiếng gọi của Tú Giang:

_Tiểu Minh, Tú Giang nè, sao cậu cũng đi sớm thế. Ơ, cậu sao thế Tiểu Minh, sao lại…

Nghe tiếng gọi, tôi đưa tay khẽ lau nước mắt rồi mới quay sang nhìn, Tú Giang đang ôm Hạo Du. Tôi nhìn cô ấy rồi cố gắng cười:

_Không sao đâu, bụi bay vào mắt ý mà.

Nói rồi tôi lại dụi ngay mắt.

_Thôi nhé, tớ đi trước đây.

Không chờ Tú Giang trả lời, tôi liền phóng xe lên trước. Trái tim lại được dịp đau quặn. Nước mắt ngày một trào ra, tôi cố gắng đi được đến trường rồi lao vội vào thang máy. Thế rồi, người tôi nhìn thấy đầu tiên lại là Đình Phong, mà trong đây cũng chỉ có mình anh thôi. Không hiểu mình đang nghĩ gì, mà cơ thể tôi cứ ngả vào người anh. Rồi tôi ôm chặt lấy anh và khóc lên nức nở:

_Đình Phong à, anh ơi, em…em…khổ lắm, em mệt mỏi lắm rồi, huhu… – tôi khóc nấc lên thành tiếng.

_Vịt con, em sao thế, có ai bắt nạt em à? Hay có chuyện gì, nói anh nghe đi em.

Đình Phong vừa hỏi dịu dàng cũng vừa siết chặt lấy tôi. Nhưng tôi không nói được gì mà chỉ biết dụi đầu vào anh mà khóc thôi. Cố mãi tôi mới nấc lên được vài tiếng:

_Cứ để…em khóc…được…không anh?
_Vậy…em khóc đi, khóc hết buồn phiền trong lòng đi.

Nghe anh nói mà tai tôi cứ ù đi. Tôi khóc, khóc, khóc ướt đẫm ngực áo anh. Ngực anh, lớn lắm, nên tôi có cảm giác yên tâm vô cùng. Rồi cho đến khi thang máy dừng hẳn, tôi mới rời khỏi vòng tay anh. Anh lại nhẹ nhàng xoa đầu tôi và đưa cho tôi một tờ giấy ăn.

_Vịt con, em lau mặt đi. Đã thấy đỡ buồn hơn chưa?

Tôi cầm tờ giấy anh đưa, lau nước mắt rồi gật đầu nhẹ.

_Ngốc này, có chuyện gì thế, kể cho anh nghe được không?

Ngước mắt lên nhìn anh, tôi không nói gì, chỉ lắc đầu thôi.

_Haiz, em không muốn nói thì thôi vậy, nhưng nếu khi nào buồn thì nhớ gọi cho anh, lúc nào anh cũng sẵn sàng vai cho em dựa, nhé. – rồi anh lại xoa đầu tôi.
_Cám ơn anh nhiều lắm. Mà em đâu dựa được tới vai anh đâu mà khóc. – tôi ngượng nghịu.
_Ha, ừ nhỉ. Thôi anh em mình ra ngoài đã nào.

Chiếm dụng Đình Phong và cái thang máy quá lâu, tôi ngại quá bèn chạy ra khỏi đấy trước. Rồi tôi bảo Đình Phong cứ về lớp anh vì tôi có thể tự đi một mình được. Ngồi trong lớp gục đầu xuống bàn, tôi không hiểu sao khi nãy nhìn thấy Hạo Du và Tú Giang tôi lại buồn đến thế nữa. Cảnh đấy, đâu phải tôi chưa thấy bao giờ, với lại, đó là điều tất nhiên vì hai người là người yêu của nhau mà. Sao…tôi phải đau lòng đến thế chứ, sao lại…ngốc nghếch đến vậy.

12.15 a.m
_Từ mai tôi sẽ không ở nhà nữa đâu.
_Ơ, tại…tại sao ạ?

Tôi đang xới cơm bỗng nghe Hạo Du nói vậy, bàng hoàng đến nỗi cái muôi rời luôn khỏi tay. Tôi vội vàng, luống cuống hỏi anh, sao tự nhiên anh lại nói như vậy chứ.

_Tôi sẽ ở lại trường luôn, không về nữa.
_Sao…sao lại như vậy ạ, anh…anh có việc gì sao ạ? – tôi cuống quá nên nói cũng không xong nữa.
_Tôi không muốn ở với cô nữa, khó chịu lắm.
_Đừng…đừng…vậy mà anh.

Tôi sợ hãi, toàn thân cứ run lẩy bẩy, mắt đã ngân ngấn nước. Vậy mà trước sự lo lắng của tôi, Hạo Du vẫn cứ lạnh lùng, quả quyết:

_Tôi quyết định rồi, đừng nói nhiều.
_Đừng…đừng mà, xin anh…, đừng rời bỏ em mà. Em sẽ không đeo bám anh nữa đâu, đừng bỏ nhà đi, anh…
_Tôi bảo đừng nói nhiều mà.

Anh bỗng nổi dậy, đứng vụt dậy rồi nhìn tôi trừng trừng, lại còn to tiếng với tôi nữa. Tôi vội bám tay anh, van xin anh bằng giọng vô cùng thảm thiết:
_Không…xin anh, đừng để em sống một mình ở đây.
_Cô có nói thế nào thì tôi cũng không thay đổi quyết định đâu.

Mặc cho lời van xin của tôi, Hạo Du vẫn cứ quả quyết sẽ rời xa tôi bằng cái giọng lạnh lùng đến đáng sợ. Rồi anh bỏ luôn bữa cơm mà lên phòng. Tôi cũng bỏ đấy chạy theo anh, nhưng chỉ nhận được một cái đóng sập cửa vô tình. Tôi ngồi sụp xuống trước cửa phòng anh, vẫn cứ run lên bần bật, không tin vào những gì anh vừa nói nữa. Mọi chuyện chỉ là mơ thôi chứ, phải không.

Tôi lững thững đi về phòng rồi lên luôn giường nằm. Cuộn tròn trong cái chăn bông ấm áp, tôi lúc này muốn khóc quá mà sao không khóc được, chỉ thấy đau quặn trong tim. Nếu thực sự mai anh không ở nhà nữa, thì tôi sẽ ra sao đây. Có lẽ tôi sẽ chết dần chết mòn vì nhớ anh mất thôi. Tôi sao có thể chịu được chứ, trời ơi!

* * * * * *
6.30 p.m
Tôi không hiểu tâm trạng của tôi bây giờ ra sao chứ. Mọi thứ đều cứ mờ mờ ảo ảo. Tôi không nghĩ gì được ngoài việc từ mai anh sẽ không về nhà nữa. Tôi nấu ăn mà hoàn toàn không kiểm soát được mình nữa, cứ cắt vào tay suốt. Tim tôi đau lắm, đâu đến thắt lại, cảm tưởng như có thể ngừng đập bất cứ lúc nào. Tôi mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, trước mắt chỉ có duy nhất một màu đen.

_Dọn cơm đi, tôi đói rồi.

Nghe thấy giọng Hạo Du, tôi quay sang nhìn anh rồi lặng lẽ đứng lên dọn cơm. Tôi không nói gì cả, mà cũng chẳng biết phải nói gì bây giờ, chỉ im lặng xới cơm và gắp thức ăn cho anh như mọi khi. Anh cũng ăn mà không nói gì, cũng không gạt thức ăn tôi gắp cho như trưa nay nữa.

Đây sẽ là bữa cuối cùng tôi được cùng ngồi đây với anh sao, ai nói với tôi là không phải đi mà. Tôi nhìn anh, chăm chú, bằng đôi mắt vô hồn. Cả bữa tôi chỉ ngồi nhìn anh vậy thôi chứ cũng chẳng có tâm trạng nào mà ăn nữa.

Chờ Hạo Du ăn xong, tôi đứng dậy dọn dẹp rồi lại về phòng. Hôm nay, tôi sẽ ngủ thật ngon, sẽ quên hết mọi chuyện đi, không quan tâm gì nữa đâu, không quan tâm gì nữa…

HAO DU’ S POV
Nhìn cô ta trong bữa cơm tối nay mà tự nhiên mình cứ có cảm giác lo lắng. Mình biết cô ta đang cố tỏ ra không có chuyện gì, nhưng lại hoàn toàn ngược lại. Thà cô ta cứ khóc như mọi lần thì còn dễ chịu hơn. Cứ nhìn vào ánh mắt ấy là mình lại không chịu nổi cảm giác tội lỗi đang dần xâm chiếm mình. Đôi mắt đáng thương, yếu ớt nhưng đầy dịu dàng, yêu mến. Ước gì cô ta cứ tỏ ra tức giận rồi trách móc hay hận mình, mình còn cảm thấy dễ chịu hơn. Đằng này lại vẫn quan tâm đến mình như vậy. Hic, mình có nên ở lại trường không nhỉ? Có chứ, mục đích của mình sắp đạt được rồi nữa, cứ thế này, nhất định cô ta sẽ bỏ cuộc thôi. Mặc kệ cô ta đi vậy.

CHƯƠNG X: I MISS YOU SO MUCH
Em sẽ phải bỏ cuộc sao anh?

Hôm nay Hạo Du không về nhà thật, mới thế mà tôi đã nhớ anh khôn nguôi. Tôi ngồi trên giường, mắt nhìn vô định. Tôi nhớ anh, nhớ dáng ngồi của anh trên sofa, nhớ lúc anh ăn ngon miệng món do tôi nấu, nhớ cái lần đầu tiên anh cười nhớ tôi, nhớ đến quay quắt. Nỗi buồn như vây lấy tôi, khiến tôi muốn khóc mà không khóc được, chỉ thấy đau nhói ở trong tim.

Giờ này không biết anh đang đang làm gì, đã ăn gì chưa, có ai chăm sóc không? Tôi cứ tự hỏi mình rồi lại suy diễn, đã có Tú Giang lo cho anh, tôi đâu cần. Lại trùm kín chăn và một mình trong nỗi nhớ, tôi không dám nhắm mắt lại nữa, chỉ sợ anh lại xuất hiện, cùng với những lời nói vô tình làm trái tim tôi tan nát. Ôi, đau lắm anh biết không.

HAO DU’ S POV (1)
Ôi, tâm trạng gì thế này. Sao mình lại cứ nghĩ đến cô ta. Hic, không biết cô ta có buồn nhiều không, có khóc nhiều không, khéo lại sưng hết cả mắt lên rồi ý chứ. Mong là không phải vậy, nếu cô ta cứ khóc nhiều mà lại không ăn gì thì thật là nguy hiểm, nếu bị làm sao thì sao đây, lại ở một mình nữa chứ. Hic, liệu mình có nên về không nhỉ. Nhưng nếu mới đi mà đã về thế này thì mất mặt lắm, không được. Thôi kệ, không có mình một hôm thì đã làm sao mà chết được, mình được tự do thế này thật là thích, haha.
<End Hao Du’s POV (1)>

* * * * * *
Ngày thứ hai không có anh là một ngày thật dài. Để không nhớ anh đến điên dại, tôi lao đầu vào học, học, học và học. Dù sao thì cũng sắp thi học kì rồi, không thể đều chuyện tình cảm choán hết tâm trí tôi như vậy. Nói thế chứ có học thế nào thì hình ảnh của anh vẫn cứ xuất hiện trong đầu tôi. Tôi nhớ anh quá. Hôm nay tôi vô tình thấy anh ở trường, đi cùng Tú Giang. Anh vẫn cười tươi lắm. Vậy là tốt rồi, chỉ cần thấy anh luôn vui khỏe, vậy là tôi yên tâm rồi.

Từ lúc anh không về nhà, tôi chẳng ăn gì cả. Nhưng tôi không thấy đói, chẳng muốn ăn gì. Có vui vẻ gì đâu mà ăn chứ, hic.

HAO DU’ S POV (2)
Hic, ngồi một mình buồn thiu trong kí túc xá trường mới chán làm sao, Tiểu Giang thì đi học suốt. Tự nhiên mình lại thèm có được sự quan tâm như lúc ở bên cô ta. Hic hic, ở nhà lúc nào cũng có người chuẩn bị bữa cơm cho rồi đem tận miệng, lại còn được cô ta gắp thức ăn cho, bây giờ phải tự chăm lo cho nữa ăn của mình mới thấy được cô cần thiết đến thế nào. Chán thật đấy, cả ngày cứ nghĩ đến việc cô ta bị làm sao là lại thấy bồn chồn không yên. Hic, sáng nay vô tình nhìn thấy, thấy cô ta xanh và gầy hơn, có phải nhớ mình quá đến phát ốm không vậy >.<

Mình đã cố không nghĩ mà sao lại nghĩ đến rồi. Mình sắp xếp lịch học kín mít luôn để khỏi nghĩ vẩn vơ nữa nhưng sao vẫn khó tập trung vậy. Điên mất thôi, đau đầu quá đi à.
<End Hao Du’s POV (2)>

Mệt mỏi, vẫn là anh trong tâm trí tôi. Mặc dù tôi không để bất cứ thời gian nào rảnh rỗi mà tôi vẫn nhớ anh. Chết mất thôi, tôi biết làm sao để khỏi nhớ anh bây giờ. Tôi đã học suốt ngày suốt đêm, thậm chí còn chẳng mất thời gian để ăn vậy mà không có giây phút nào là không nghĩ đến anh. Hic, cứ sống thế này chắc tôi chết mất. Mệt cả về thể chất lẫn tinh thần, huhu, ai cứu tôi với TT_TT

HAO DU’ S POV (3)
Ngày thứ ba không về nhà, thấy trong lòng cứ khó chịu làm sao. Chắc tại ở kí túc xá chẳng có ai suốt ngày làm mình bực bội nên mới có cảm giác này. Haiz, lại còn thấy lo cho cô ta nữa, chán quá, đã đi học suốt ngày mệt mỏi rồi, trong đầu cũng không được yên.
Ở đây một mình, Tiểu Giang thì không sang chăm sóc tôi được, cô ta cũng không ở đây. Học nhiều quá cũng thấy mụ mị hết cả đầu óc, haiz. Ước gì có ai nấu cơm cho mình ăn TT_TT.
<End Hao Du’s POV (3)>

* * * * * *
Lại một ngày nữa không có Hạo Du ở nhà, tôi cứ bước vào cửa là lại nhớ anh đến cồn cào ruột gan, nhớ không làm sao mà chịu được. Sao tôi lại cứ thế này chứ, đã bảo không nghĩ đến anh nữa cơ mà. Hôm nay tôi cố tình đi qua lớp Hạo Du để được nhìn thấy anh, thế mà không thấy anh ở trong lớp. Không biết có phải anh bị làm sao mà nghỉ học không vậy, mà sao tôi lo cho anh đến thế. Nhưng mà tôi cũng không thấy Tú Giang đâu, chắc là hai người tranh thủ ở bên nhau rồi chứ anh có sao đâu.

Haiz, mọi chuyện cứ như thế này, chắc tôi không thể chịu nổi được thêm nữa. Tôi phải làm sao bây giờ. Lẽ nào, em sẽ phải bỏ cuộc sao anh?

HAO DU’ S POV (4)
Ốm rồi, vì cứ lao đầu vào học, không quan tâm đến sức khỏe nên bây giờ mới bị ốm đây, vậy mà chẳng có ai chăm sóc cả, tủi thân quá, hic hic. Nếu mà có cô ta ở đây thì…Hôm nay mình mệt kinh khủng, sốt nằm trên giường cả ngày chẳng làm được cái gì. Thế mà phải tự dậy úp mì tôm ăn để còn uống thuốc, hic. Mệt quá đi thôi, mình có nên về nhà không đây?
<End Hao Du’s POV (4)>

CHƯƠNG XI: SĂN SÓC
Chưa bao giờ, tôi lại thấy anh dịu dàng với tôi đến như vậy.

Đã là sáng thứ năm tôi ngủ dậy mà không có anh ở nhà. Sáng nay, tôi ra khỏi phòng rồi cứ đứng tần ngần trước cửa phòng anh mãi, tưởng như anh đang ở trong. Rồi mới thấy mình ngớ ngẩn làm sao, anh có ở nhà đâu cơ chứ, anh đến kí túc xá ở đã bốn hôm nay rồi.
Giờ ra chơi, thay vì chạy “tung tăng” dưới sân trường, tôi nằm trên bàn, mệt mỏi nhìn ra cửa sổ, gió đông hôm nay thổi lạnh quá, không biết đi học anh có mặc ấm không? Haiz, mà tôi lo làm gì chứ nhỉ, Hạo Du đã có Tú Giang bên cạnh rồi, anh ấy có cần tôi quan tâm bao giờ chứ. Hơn nữa, tôi…cũng đã suy nghĩ kĩ rồi, chắc tôi sẽ phải từ bỏ thôi, chắc anh chẳng bao giờ trở về nhà sống với tôi nữa. Nhưng…không lẽ, hôn nhân này của tôi đến đây là kết thúc sao TT_TT

_Tiểu Minh, sao lại uể oải rồi.

Là Tiểu Phần. Tôi liền ngồi dậy và nhìn cô ấy, cười gượng:

_Mấy hôm nay học bài chăm chỉ quá nên hơi mệt.
_Hì, học thì cũng vừa thôi, coi chừng ốm đấy nhé. – Tiểu Phần như đang trách tôi.
_Ừ, tớ biết rồi mà, Tiểu Phần yên tâm, hì hì.
_Mà dạo này thấy Tiểu Minh ít nói thế, hic, ra chơi cứ ngồi một mình hoài. Có chuyện gì hả?

Tiểu Phần nói rồi nhìn tôi, mặt rất nghiêm trọng. Tôi xua vội tay:

_Gì đâu mà ít nói chứ, vẫn “bắn” liên tục đấy thui, hi.
_Haiz, thôi được rồi, tạm tin đấy nhá. Thôi vào lớp rồi, Tiểu Phần về chỗ đây. Tiểu Minh nhớ giữ sức khỏe đấy, học vừa thôi, hihi.

Tôi nhìn Tiểu Phần, gật đầu rồi lại nằm xuống bàn. Thấy mệt mỏi quá, chẳng muốn suy nghĩ gì nữa.

* * * * * *
_Tiểu Minh, Tiểu Minh…

Đang định vào thang máy chuẩn bị đi về thì tôi nghe thấy tiếng Tú Giang gọi tôi. Nhìn cô ấy có vẻ đang vội vã lắm. Tôi liền đứng lại chờ cô ấy đến nơi rồi lại cười gượng.

_Tiểu Minh, may quá, cậu đây rồi, ra đây với tớ một tí đi.

Nói rồi, cô ấy kéo luôn tay tôi đi, không kịp để cho tôi hiểu lý do nữa:

_Đợi, đợi đã, Tú Giang. Mình đi đâu vậy. – tôi thở dốc.
_Sang kí túc xá nam với tớ.
_Kí…kí tức xá nam? – tôi ngạc nhiên.
_Hì, Hạo Du bảo là tiện cho việc học tập nên chuyển đến kí túc xá nam ở ba, bốn hôm nay rồi.
_Vậy…vậy à. – điều này thì tôi biết lâu rồi mà – nhưng có chuyện gì mà sang đấy?
_À, anh ấy mấy hôm ở trường, học liên miên nên bây giờ ốm luôn rồi, hôm qua còn sốt phải nghỉ học. Tớ định sang bảo anh ấy nên về nhà, có người chăm sóc chứ ở đây thì…
_Ơ, gì cơ, Hạo Du bị ốm á, có sao không thế? – lo lắng, sốt sắng một hồi, tôi mới nhận ra khuôn mặt ngạc nhiên của Tú Giang – à…à…sao cậu không ở lại mà chăm sóc anh…, à cậu ấy.
_Hic, tớ cũng bận đi học suốt mà, bố mẹ tớ hôm trước lại về nữa. Vả lại, cứ sang kí túc xá nam hoài cũng đâu có được, phải không nào?
_Ừ…ừ, thế Tú Giang đi thôi, rủ tớ làm gì chứ, hic.
_Hì, đi một mình qua đó ngại lắm. Đi với tớ một tý thôi, nhé, nhé!

Nhìn bộ dạng làm nũng vô cùng đáng yêu của Tú Giang kia, ai mà nỡ không từ chối chứ. Tôi liền gật đầu. Tuy rằng đã phần nào nghĩ đến việc từ bỏ, nhưng tôi cũng nhớ và lo lắng cho anh lắm.

[…]

_Hạo Du, anh yêu!

Tú Giang gọi to rồi nhảy lên giường ôm lấy ngay Hạo Du trước mặt tôi. Tôi vội quay mặt đi, lúng túng bảo Tú Giang đứng ngoài cửa. Chờ ở bên ngoài, tôi nghe rõ nhưng gì hai người nói chuyện với nhau.

Tú Giang: Anh yêu, anh vẫn sốt à?
Hạo Du: Hì, không sao, anh đỡ nhiều rồi, giờ này mà em vẫn chưa về sao, gần mười hai giờ rồi, về kẻo bố mẹ lại trách bây giờ.
Tú Giang: Hic, em lo cho anh chứ sao. Hay là anh về nhà đi, còn có người chăm sóc, chứ cứ thế này thì…
Hạo Du: Nhưng mà…
Tú Giang: Nhưng nhị gì. Nhá, anh nghe em về nhà đi, anh ở đây em chẳng đến thường xuyên được, không có ai chăm sóc anh, em lo lắm. Đi, nhé!
Hạo Du: Hì, ừ, được rồi, vợ yêu của anh nói thế thì anh phải nghe thôi.
Tú Giang: Hihi, ngoan lắm, vậy mình về thôi anh.
Hạo Du: Ngay bây giờ á?
Tú Giang: Vâng, về luôn bữa trưa chứ, nào sắp đồ đi, mình cùng về.
Hạo Du: Vậy, chờ anh tí, hì hì.
Nghe đến đây, không hiểu sao tôi cứ thấy buồn buồn. Tôi lặng lẽ ra ngoài rồi về nhà trước.

* * * * * *
Tôi bừng tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, vội xem đồng hồ. Mấy hôm mệt nên ngủ từ lúc đi học về, đã hơn năm tiếng rồi, giờ đã là năm rưỡi. Tôi uể oải ngồi dậy rồi đi xuống nhà, bỗng nhìn thấy Hạo Du đang nằm ở sofa kia. Tôi rón rén lại gần anh. Hóa ra anh đang ngủ. Thấy anh nằm không có chăn, tôi liền chạy lên phòng mang chăn xuống để đắp cho anh. Nhìn anh ngủ ngon quá, đẹp thật, như thiên thần vậy. Lúc anh ngủ trông anh thật hiền làm sao, chẳng như khi anh đối xử lạnh nhạt với tôi. Tôi vô thức đưa tay lên và chạm vào má anh. Mềm quá. Bỗng anh giật mình tỉnh giấc, tôi vội thu tay vào nhưng hình như anh đã nhìn thấy rồi. Anh nhìn tôi, đôi mắt có vẻ rất giận dữ, nhưng lại không nói gì. Thế là tôi lại buồn bã quay người đi lên phòng, sợ lại nghe tiếng anh mắng lắm. Ngồi trong phòng một mình, tôi vừa buồn vừa vui, cảm xúc lẫn lộn. Hạo Du về là tốt rồi, nhưng tôi đã nghĩ đến chuyện sẽ từ bỏ rồi cơ mà, nhìn thấy anh rồi mói biết chẳng thể nào mà có thể thôi không yêu anh được…

Ngồi trên giường miên man trong cơn suy nghĩ, thấy đồng hồ đã chỉ số bảy, tôi mới ra khỏi phòng. Vừa bước ra đến cửa, tôi đã nghe giọng anh từ phòng bên:

_Này, lấy giùm tôi cốc nước với.

Tôi quay lại nhưng không thấy Hạo Du ở phía sau, có lẽ anh đang trong phòng mà nghe tiếng tôi mở cửa. Tôi không đáp lại mà chỉ lặng lẽ rót nước mang vào phòng cho anh. Đưa rồi, tôi lại im lặng đi ra cửa, định về luôn phòng.

_Ơ…này, đợi…đợi đã.

Vừa mới định đóng cửa phòng cho anh, tôi đã nghe tiếng anh gọi với theo. Tôi liền quay người lại.

_Tôi…tôi mệt.

Đến gần bên anh, tôi mới nhẹ nhàng đưa tay lên trán. Anh đang sốt, người nóng như lửa đốt vậy. Rồi tôi lại đứng lên đi ra ngoài luôn để mang khăn lạnh lên cho anh. Vào phòng đã thấy Hạo Du ngồi dựa lưng vào tường, chắc là anh mệt lắm. Đỡ anh nằm lại xuống, tôi liền đắp khăn lên trán cho anh, nói nhẹ:

_Anh nghỉ đi.

Anh nghe lời tôi, nhắm mắt. Nhìn anh ngủ một tẹo, tôi mới đi xuống bếp ngay, định nấu cho anh bát cháo. Lâu lắm rồi không động vào bếp. Tôi làm xong cháo, không quên đập một quả trứng cho xuống dưới bát và bỏ một ít tía tô vào rồi mới mang lên. Đến phòng, tôi còn vào lấy thuốc và cái nhiệt kế sang cho anh nữa.

Mở cửa nhẹ, tôi bước vào từ từ để không gây tiếng động. Anh vẫn đang nằm trên giường, ngủ chưa vậy nhỉ? Tôi rón rén đến bên cạnh, lật nhẹ cái khăn mặt đã bị nóng lên và đắp lại cho anh mặt còn lạnh. Thấy động, anh liền mở mắt. Lúc này, tôi mới nói nhỏ:

_Dậy đi anh, ăn tí rồi ngủ sau.

Rồi tôi liền đỡ anh dậy, để gối cho anh ngồi dựa vào tường. Bê bát cháo, tôi xúc từng thìa cho anh.

_Có nóng lắm không ạ?

Anh nhìn tôi lắc đầu. Vừa thổi vừa đút, thoáng chốc bát cháo đã không còn tí nào. Tôi đưa anh khăn lau miệng và nhiệt kế rồi mới bảo anh:

_Anh ngồi một tí rồi cặp xem nhé. Em xuống nhà giặt khăn rồi lên.

Nói rồi, tôi lấy khăn rồi mang cả bát anh vừa ăn xuống. Giặt khăn sạch, tôi liền lên phòng Hạo Du luôn. Sờ nhẹ lên trán anh, vẫn thấy rất nóng. Đắp lại khăn rồi, tôi mới bảo anh đưa nhiệt kế cho tôi xem. 38,2°C, cao quá.

_Sốt cao quá, anh uống thuốc rồi nghỉ đi nhé.

Nói rồi, tôi toan đi ra. Bỗng Hạo Du giữ lấy tay tôi:

_Đừng đi, ở đây với tôi mà.

Nhìn mặt anh nài nỉ thật đáng thương, khiến tôi không làm sao mà từ chối được, đành ngồi lại xuống giường. Vuốt nhẹ những sợi tóc mướt mồ hôi trên trán anh, tôi nói:

_Anh ngủ đi, ngủ đi cho đỡ mệt.

Anh nhìn tôi rồi khẽ gật đầu, mắt nhắm nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Tôi nhẹ nhàng bỏ tay anh ra rồi kéo chăn lên cho anh. Nhìn Hạo Du ốm mà tôi thương anh quá, sao người ốm không phải là tôi chứ, hic.

HAO DU’ S POV
Ngủ một giấc khá lâu, tôi bừng tỉnh giấc vì thấy nóng. Tuy ngủ cứ mê man đi vì mệt nhưng lại được trở về nhà khiến tôi cảm thấy rất thoải mái. Quàng tay lấy cái điện thoại, tôi nheo nheo mắt nhìn giờ thì đã thấy hơn hai giờ sáng, vậy là tôi ngủ đã khá lâu rồi đấy. Đặt điện thoại xuống giường, vừa định kéo chăn xuống thì tôi chợt thấy cô ta đang nằm ngủ bên cạnh giường. Chắc trông tôi ngủ rồi mệt quá nên mới thiếp đi đây mà. Tôi liền ngồi dậy, nhìn cô ta ngủ kìa, sao trông có vẻ mệt mệt, sắc mặt nhợt nhạt quá kìa. Thấy cô ta nằm không, tôi liền choàng áo khoác của tôi lên người cho rồi lại nằm xuống, nghĩ ngợi. Hôm nay tôi về, cứ tưởng cô ta sẽ vui lắm, sẽ cười nói suốt buổi và kể cho tôi nghe cô ta nhớ tôi đến thế nào cơ, vậy mà nhìn mặt cứ buồn rười rượi, nói ít đi mà cũng chẳng cười nữa. Có phải tôi quá đáng lắm không nhỉ, có phải tôi đã làm cô ta tổn thương?

Đang nằm suy nghĩ, bỗng tôi thấy động, hình như cô ta đã tỉnh. Tôi liền nhắm mắt lại và giả vờ vẫn đang ngủ thì thấy cô ta nhấc cái khăn ra khỏi trán tôi rồi sờ nhẹ lên. Sau đó hình như là đi ra ngoài. Tôi liền mở mắt, đúng là đã ra ngoài rồi thật. Một lúc sau, cô ta bê chậu nước đi vào, vừa thấy tôi là đã đến ngay bên giường, nhỏ nhẹ:

_Anh tỉnh rồi ạ, em làm anh tỉnh sao?

Nghe cô ta nói, tôi liền lắc đầu. Cô ta vắt khăn bớt nước rồi nhẹ nhàng lau mồ hôi cho tôi.

_Anh có mệt lắm không, đỡ sốt hơn rồi đấy.

Tôi không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô ta lau mặt rồi tay giúp tôi. Nhìn đôi tay cô ta kìa, gầy quá, nhìn xương xương thấy tội, cả sắc mặt nhợt nhạt nữa chứ.

_Cô…không sao đấy chứ, nhìn sắc mặt kém quá.
_Không ạ, em thì làm sao được chứ.
_Cô không ốm đấy chứ? – nhìn mặt cô ta xanh quá đi.

Lần này, nghe tôi hỏi, cô ta chỉ im lặng lắc đầu, hic, sao tôi lại lo lắng thế này. Nhìn thế kia mà không ốm sao tin nổi chứ. Lau xong cho tôi, cô ta đỡ tôi nằm xuống rồi lại trông tôi ngủ. Hic, thương cô ta quá.
<End Hao Du’s POV>

* * * * * *
6 a.m
Sáng nay anh dậy sớm đón Tú Giang đi học nên tôi cũng đi sớm. Rét quá, gió thổi làm tôi làm tôi lạnh buốt, cảm giác cơ thể có thể đổ gục đến nơi. Tôi đi nhanh vào thang máy rồi dựa người vào tường, mệt quá, có lẽ vì cả đêm hôm qua tôi thức trông anh ngủ. Ra khỏi thang máy, tôi lê từng bưới chân trên hành lang và bất chợt nhìn thấy Đình Phong đang đứng một mình. Thấy tiếng bước chân, anh quay lại ngay rồi hồ hởi chạy lại gần tôi, cười tươi:

_Vịt con, em đến rồi đó hả?

Tôi nhìn anh gật đầu. Rồi bỗng anh hỏi tôi dồn dập:

_Vịt con, em không sao thấy chứ? Sao mặt em lại tái nhợt thế kia, không sao đấy chứ?

Anh vừa hỏi vừa lay vai tôi. Chưa kịp trả lời anh, tôi bỗng thấy mọi thứ trước mặt như tối sầm lại. Tôi ngã ngay xuống và không biết gì nữa.

* * * * * *
Từ từ mở mắt, tôi thấy xung quanh chỉ có một màu trắng toát. Quay đầu sang bên thì tôi nhìn thấy Hạo Du. Thấy tôi tỉnh, anh sốt sắng hỏi:

_Cô tỉnh rồi sao, thấy sao rồi, còn mệt lắm không?

Tôi liền lắc đầu, nói khó nhọc:

_Em…em đang…ở đâu đây?
_Đây là phòng y tế, cô không biết sao, cô bị ngất nên cái tên Đình Phong đã bế cô vào đây. Cô y tế bảo cô bị kiệt sức đấy.
_Em…em thấy không sao mà.

Nói rồi tôi cố ngồi dậy, đúng lúc đấy thì Đình Phong với Tú Giang từ đâu chạy vào. Anh ấy chạy ngay đến bên tôi, ôm chặt lấy.

_Vịt con, em sao rồi, em làm anh lo quá đi mất, hic hic.

Vì có Hạo Du nên tôi vội đẩy anh ra, cười hiền:

_Hì, em không sao mà.
_Còn không sao hả, cô y tế bảo em bị kiệt sức do không chịu ăn uống và bị căng thẳng quá đấy, biết không hả. Trưa nay em ở lại đây đi, anh sẽ chăm sóc cho em.
_Ơ, không được…

Đình Phong vừa nói xong, Hạo Du đã phản đối ngay. Cả ba bọn tôi đều quay ra nhìn Hạo Du. Anh lúng túng cười trừ:

_Ý…mình là về nhà có bố mẹ chăm sóc thì vẫn tốt hơn chứ.
_Đúng rồi, nên để Tiểu Minh về nhà thì hơn. – Tú Giang lên tiếng – Hạo Du, anh lai Tiểu
Minh về giùm em được không?

Hạo Du nghe Tú Giang hỏi liền quay ra nhìn tôi rồi gật đầu. Hết buổi học hôm đó, Tú Giang đi xe tôi về còn Hạo Du lai tôi, mặc dù Đình Phong đòi đưa tôi về bằng được. Ngồi đằng sau xe, khi chỉ còn hai người, tôi mới dựa vào lưng anh, ấm áp và thoải mái lắm, nhưng vẫn thấy mệt ơi là mệt. Về đến cửa, Hạo Du cất xe rồi dìu tôi vào phòng. Sao hôm nay anh lại đối xử tốt với tôi như thế chứ. Chưa bao giờ, tôi lại thấy anh dịu dàng với tôi đến như vậy.

* * * * * *
6.30 p.m
Tôi vừa ăn xong bát cháo nóng anh mua, anh liền đưa cho tôi mấy viên thuốc rồi nói:

_Cô uống cái này vào đi, là thuốc bổ đó, uống cho lại sức.

Đỡ lấy từ tay anh, tôi liền uống luôn một mạch rồi ngồi dựa vào thành giường. Bây giờ tôi mới thấy mệt kinh khủng, mắt chỉ muốn nhắm nghiền lại thôi.

_Cô vẫn còn mệt lắm hả? Ngủ một tí đi.

Ngồi sát gần tôi, anh lại tiếp:

_Tôi chuyển ra trường sống mấy hômi, cô buồn lắm hả, phải không?

Tôi nhìn anh hồi lâu rồi mới gật đầu. Anh đi, tôi nhớ anh tưởng chừng như chết được vậy.

_Ngốc quá, vì vậy nên mới không chịu ăn uống chứ gì.

Anh lại hỏi. Tôi cúi gằm mặt xuống giường, im lặng.

_Vậy…lần này là lỗi của tôi sao, tôi xin lỗi nhé. ^.~

Tôi nhìn anh, thoáng ngạc nhiên rồi cười hiền:

_Hì, vâng.
_Đấy, cười như thế có phải tốt không, hôm qua nhìn mặt cô buồn rười rượi, tôi thấy tội lỗi lắm, biết không hả?

Tôi khẽ gật đầu, lại cười, thấy vui lắm. Cứ tưởng anh đi sẽ chẳng trở lại nữa vậy mà giờ lại ở bên tôi đây rồi, tôi vui quá không giấu nổi nụ cười luôn. Tôi cười tươi nhìn anh, anh cười gượng gạo. Cứ thế này, thì hỏi sao tôi không yêu anh được chứ. Thật may vì những ngày “địa ngục” đã qua rồi.

HAO DU’ S POV
Chưa bao giờ mình lại thấy lo lắng như hôm nay. Cái lúc mà thấy tên Đình Phong bế cô ta chạy xuống, tim mình như ngừng đập, hic, cứ tưởng cô ta bị làm sao chứ. Nhưng mà không hiểu sao nhìn Đình Phong bế cô ta xuống, mình lại thấy khó chịu vô cùng, chẳng hiểu thế nào nữa. Cả cái lúc anh ta đòi để cô ta ở trường chăm sóc, mình cũng thấy rất bực tức nữa. Mà sao cô ta lại thân thiết với cái tên Đình Phong đấy cơ chứ, có tốt đẹp gì đâu, anh ta nổi tiếng chuyên đi dụ dỗ gái nhà lành cơ mà, chắc là cô ta cũng bị dỗ ngon dỗ ngọt đây. Thật là, đã ngốc lại còn cả tin nữa.

CHƯƠNG XII: GHEN

…sao lại có thể thay đổi nhanh đến thế chứ…hóa ra cô ta chẳng khác gì những đứ con gái tầm thường khác…

6.15 a.m
Sáng nay đi học, cả tâm trạng và sức khỏe của tôi đều khá hơn rất nhiều. Nhất là vì tôi được Hạo Du lai đi học, hihi. Vui lắm, ngồi sau anh, rất là ấm, lưng anh lớn lắm, y như anh Đình Phong vậy. Mà áo anh lại có mùi rất thơm của nước xả vải nữa chứ, thích lắm cơ. Nhưng đến trường, anh với tôi phải vào hai tầng khác nhau nên cũng hơi chán. Bước ra khỏi thang máy, tôi liền đi nhanh về phía lớp, có lẽ Đình Phong đang đợi tôi. Tôi rón rén đến gần, đúng là anh đang đứng kia. Nhẹ nhàng đi đến đằng sau, tôi hù anh một cái. Đình Phong giật mình rồi quay lại, khuôn mặt rạng rỡ khi nhìn thấy tôi.

_Vịt con, em đến từ lúc nào vậy hả, đã đỡ mệt chưa mà đi học rồi?
_Anh hỏi thế mà sao vẫn đứng đây chờ em hả, hihi. – tôi lè lưỡi – em khỏe rồi, hôm qua cám ơn anh nhiều nha. – tôi nháy mắt.
_Ừ, nhìn em vui như vậy là anh yên tâm rồi. Hôm qua em bị ngất, anh sợ lắm đó, biết không, giờ thì nhớ ăn uống đầy đủ vào nghe chưa, chuyện này mà xảy ra lần nữa là anh không tha cho em đâu đó.

Đình Phong vừa nói vừa nhéo má tôi. Nhìn vẻ mặt anh kìa, lo cho tôi lắm đây mà.

_Hì, em biết rồi ạ.

Tôi nhìn anh, cười tủm tỉm, Đình Phong lúc nào cũng tốt với tôi nhất.

_Đình Phong này, anh đã yêu ai bao giờ chưa? – tự nhiên tôi lại hỏi cái gì không biết nữa =.=
_Em hỏi gì lạ thế, trước kia, anh chưa yêu ai cả.
_Vậy à, thật không thế?
_Ừm.

Nghe anh nói mà tôi ỉu xìu. Trót hỏi anh thế nhưng tôi cũng có chuyện muốn nghe lời khuyên của anh. Nhưng Đình Phong chưa yêu bao giờ thì sao có thể hiểu được tâm trạng của tôi chứ.

_Vịt con có gì muốn tâm sự với anh hả.
_À, dạ, không, hì. À, thực ra là chuyện của nhỏ bạn em… – tôi lúng túng khi thấy anh đoán trúng…tim đen – nó hỏi ý kiến em nhưng em có biết đâu, định hỏi anh thì hóa ra anh cũng chưa yêu ai bao giờ.
_Cứ kể đi, biết đâu anh giúp được.

Nghe anh nói vậy, tôi gật gù suy nghĩ rồi kể chuyện của chính mình:

_Nhỏ bạn em, có yêu một người. Nhưng người đó không yêu bạn ấy mà chỉ làm bạn ấy buồn và khóc thôi. Vậy mà bạn ấy vẫn mù quáng bất chấp những đau khổ người đó gây ra mà vẫn cứ yêu. Tuy bạn ấy đã có lúc có suy nghĩ là quên cái tình cảm đơn phương ấy đi nhưng không làm sao mà quên được. Anh thấy bạn ấy có sai lầm không anh?

_Haiz, nan giải nhỉ, anh không biết phải khuyên bạn em thế nào đâu. Nhưng nếu là anh thì chắc chắn anh sẽ không làm vậy đâu.
_Thế anh sẽ làm gì ạ. – tôi hồi hộp.
_Thì anh sẽ tìm một người khác đẹp trai hơn để yêu, ví dụ như Đình Phong đẹp trai nổi tiếng này. – nói rồi anh cười gian.
_Eo, nói như anh thì…hihi.
_Hì, anh nói đùa vậy thôi chứ bạn em làm vậy là ngốc lắm đó, em phải nói cho cô ấy biết. Cô ấy càng như vậy thì chỉ làm khổ mình thôi, mà cậu ta đâu có nghĩ gì đến nõi khổ của cô ấy đâu, đúng không. Tốt nhất là cứ tạm “lơ” cậu ta đi, đừng quan tâm nhiều như trước. Như vậy, nhất định cậu ta sẽ để ý cho mà coi.

_Vậy được không ạ. – nghe anh nói rất kinh nghiệm nhưng tôi vẫn chưa tin tưởng lắm.
_Nghe anh đi, anh cũng là con trai nên biết chứ, hehe.

Đình Phong nói rồi còn nháy mắt với tôi nữa. Tôi cười xòa, đã tin anh, nhưng không biết mình có làm được như thế không đây.

_Hì, được rồi, em sẽ nghe anh, hihi. Cảm ơn anh nhiều nhé. ^.~
_Cảm ơn suông thế đâu có được. – anh bỗng đổi giọng ngay, hic.
_Thế anh muốn gì nào? Nếu làm được em sẽ làm.
_Vậy…chiều đi xem film rồi đi ăn với anh, nhé, được không? – mặt anh lộ rõ vẻ háo hức.
_Chuyện này thì…
_Đi mà, nhé, nhé.

Nhìn điệu bộ “làm nũng” của anh lúc này mà tôi buồn cười quá không chịu được. Tôi bịt miệng cười xong rồi mới gật đầu:

_Vậy được ạ.
_Thật không? Thật chứ?

Nói rồi anh cứ chạy vòng quanh tôi, khuôn mặt đầy vẻ hạnh phúc. Lần thì tôi phì cười luôn, đi với tôi mà anh vui đến vậy sao?

_Nhớ đấy nhé, chiều anh sẽ qua đó em. Mà nhà em ở đâu?
_Ơ, nhà em… – có nên nói ra không nhỉ.
_Sao, hay em không biết nhà mình ở đâu, hihi.
_Ơ, biết chứ, thế anh chờ em ở chỗ này này.

Nói rồi tôi mới dùng hết lời nói rồi đến…tay chân để tả cho anh chỗ ở cách nhà tôi khá xa, tất nhiên vẫn có thể để tôi đi bộ đến được. Nói mãi Đình Phong cuối cùng cũng hiểu lời tôi nói, hic.

_OK, anh đã hiểu, mình đi sớm nhé, khoảng năm rưỡi được không? Em đi học rồi cứ về nhà nghỉ ngơi rồi đi.
_Vâng, nếu em quên mất thì anh nhớ gọi em nhé.
_Ừ. – Đình Phong nói rồi xoa đầu tôi – thôi anh về lớp nhé, mọi người đến cũng đông rồi.

Rồi Đình Phong vẫy tay chào tôi về luôn. Nhìn theo anh mãi đến lúc khuất hẳn tôi mới vào lớp. Tự nhiên thấy cứ tiếc nuối làm sao, đang nói chuyện với anh vui thế không nỡ rời xa anh >.<

11.45 a.m
Tôi vừa dắt xe vào nhà vừa hát, tôi đang vui kinh khủng đây, chiều nay bọn tôi được nghỉ, sướng ơi là sướng. Bước vào nhà, thấy Hạo Du đang ở ngồi ở sofa, tôi liền đến luôn trước mặt anh, cười tươi roi rói:

_Anh ơi, mình ăn cơm thôi nào.
_Nấu chưa mà ăn? – anh quay ra nhìn tôi.
_Hi, em mua rất nhiều thức ăn chín về đây rồi, em dọn mình ăn luôn.
_Ừm.

Rồi tôi vào bếp và dọn bàn ăn ngay, vừa làm vừa hát. Vui lắm chứ, tôi cứ sợ chiều đi học thì không có thời gian để chọn quần áo để đi chơi với anh Đình Phong, bây giờ thì không lo nữa rồi, hihi.

_Anh ơi, ăn thôi cho nóng anh.
_Ừ.

Nói rồi Hạo Du đi vào rồi ngồi luôn xuống ghế. Tôi cười tươi, xới cơm cho anh:

_Anh ăn đi ạ.

Tôi lại nhoẻn cười, cũng bắt đầu vào ăn. Nhưng tôi vừa ăn còn vừa nhìn anh, tôi đang tìm cơ hội để nói với anh chuyện tôi sẽ đi chơi chiều nay. Thực ra là cũng chẳng cần phải nói nhỉ, nhưng từ ngày làm vợ chồng đến giờ, tôi chưa khi nào đi chơi cả, cứ nên bảo với anh đã, để anh còn tự chuẩn bị bữa tối phòng khi tôi về muộn. Mà chắc chắn là thế rồi.

Cuối cùng, “rình” mãi mới đến lúc anh ăn hết bát thứ nhất, tôi vừa xới vừa quay ra nhìn anh:

_Em/Tôi có chuyện muốn nói. – bất ngờ cả tôi và anh cùng đồng thanh.
_Anh/Cô nói trước đi.

Hic, lại đồng thanh lần nữa. Im lặng nhìn nhau một lúc, tôi liền lên tiếng trước:

_Anh này, chiều em đi chơi, có gì anh ở nhà tự nấu ăn nhé.
_Ờ, thôi khỏi, chiều tôi cũng đi, cũng đang định nói với cô đây.
_Hì, vâng.

Tôi nhoẻn cười rồi xới cho anh xong cũng lại tiếp tục ăn. Thấy cứ vui vui sao không tả được. Cứ nghĩ đến việc được đi chơi với Đình Phong, tôi lại thấy háo hức đến nỗi tim cứ đập rộn ràng cả lên. Thú thật là lúc ở bên anh ý, tôi chẳng nghĩ gì đến Hạo Du cả, mà có nghĩ đến thì cũng chỉ buồn thêm thôi.

_Này, không ăn thì thôi sao cứ ngồi cười thế nhỉ, bực mình quá.
_Thì em đang vui.
_Hừ, thôi không ăn nữa, no rồi.

Hạo Du bỗng nhiên lại khó chịu, nói rồi thì bỏ dở bát cơm mà đi ra ngoài. Tôi ngơ người không hiểu chuyện gì xảy ra nữa. Nhưng cứ kệ anh đấy, tôi đã mua thức ăn rồi, dọn ra rồi, anh không ăn thì cũng chẳng việc gì tôi phải nài nỉ bắt anh ăn cả. Cứ “lơ” anh đi đấy xem có để ý tôi như lời Đình Phong nói không nào. Tự nhiên lại giận tôi, chẳng hiểu gì luôn.

Tôi nhìn anh ở ngoài, lè lưỡi như trêu ngươi, nhưng hình như Hạo Du không thấy, hic. Rồi tôi ăn nốt bát cơm của mình và rửa dọn bát đĩa. Giờ dù anh có không ăn thì tôi cũng cứ phải ăn cho mình đã, không việc gì phải vì anh mà khổ cả, thế là ngốc, Đình Phong đã nói với tôi như thế mà.

Rửa dọn hết rồi, tôi đang định ra ngoài ngồi thì thấy Hạo Du từ trên tầng đi xuống, khoác cặp, vậy là chiều anh vẫn phải đi học. Đi qua tôi, anh bỗng đứng lại hỏi:

_Đi học đây, chiều mấy giờ đi?
_Năm rưỡi ạ.
_Ờ.

Nói ngắn gọn vậy rồi anh dắt xe đi luôn. Đóng cửa cho anh rồi tôi đi luôn lên phòng, định bụng sẽ ngủ một tý rồi sẽ vào chuẩn bị cho buổi đi chơi chiều nay.

* * * * * *
3.30 p.m
Hic, chết rồi, tôi đã thay đến mười mấy bộ rồi mà vẫn chưa chọn được bộ nào ưng ý cả. Cái váy dài xanh này màu hơi nhạt rồi, bộ màu vàng này lại bị mất một cái nơ, hic. Bộ váy đen cao cổ này đi chơi lại không hợp cho lắm. Còn cái váy đầm hồng xinh xinh này tôi lại mặc nhiều rồi, không thích. Chọn mãi mà vẫn không được bộ nào ổn ổn để đi chơi với Đình Phong TT_TT.

Tôi ngồi trên giường ngán ngẩm nhìn mấy bộ váy đã “được” bày bừa ra, nhớ rõ ràng là còn một bộ váy hồng có dây ruy băng trên cổ nhìn rất đáng yêu nữa, đâu rồi ý. Để tìm cái váy ấy, tôi đã lật tung hết cả phòng, cả tủ, giường mà vẫn chưa thấy đâu. Không biết tôi để nó ở đâu rồi, hay tôi chưa lấy ra nhỉ. Nghĩ rồi tôi liền kéo cái vali quần áo ra, đúng là trong này thật. Tôi nhẹ nhàng lấy nó ra. Hình như tôi mới mặc nó đúng một lần vào hôm sinh nhật nên nhìn nó vẫn còn mới nguyên. Đang định cất cái vali đi, tôi bỗng nhìn thấy cái khăn tôi đã đan cho Hạo Du. Tôi sờ nhẹ nó rồi quàng thử, ấm quá. Vậy mà nó bị cất ở đây mà không được dùng. Tôi thở dài thượt, cứ nghĩ đến hôm ấy là tôi lại thấy buồn xo.

Xếp cái khăn gọn gàng lại, tôi cất nó lên góc tủ chứ không để trong vali nữa. Rồi tôi mới thử ngay bộ váy kia. Vẫn vừa xinh, chỉ hơi rộng một tẹo, chắc tôi có gầy đi một tý. Xoay qua xoay lại mấy vòng trước gương rồi, tôi mới thấy hài lòng, lúc này mới đi gập gọn mấy bộ váy kia cất vào trong tủ và bắt đầu tự trang điểm. Thực ra, tôi không mấy khi trang điểm khi đi chơi cả, mà có thì cũng là gọi thợ đến chứ tự mình “trang trí” cho mặt mình thì chưa. Ngồi một lúc trước gương tự tô tô vẽ vẽ, cuối cùng thành quả làm ra cũng không tệ, tôi tự trang điểm nhìn cũng xinh đấy chứ, hihi. Mất bao nhiêu thời gian đấy chứ, giờ đã là bốn rưỡi rồi. Tôi đứng trước gương, lại xoay một vòng nữa. Cái váy hồng bồng bềnh, nhìn quá ư là xinh luôn, làm tôi nhìn cũng dễ thương hơn bao nhiêu (ngại ~^.^~). Tôi ngồi xuống ghế, vuốt nhẹ nhàng từng lọn tóc mà tôi đã cẩn thận uốn xoăn. Không biết Đình Phong có thích tôi như thế này không nhỉ. Mà không biết má hồng thế này đã được chưa, môi đã vừa chưa nhỉ, hic, tôi hồi hộp quá đâm ra lo lắng mất rồi, hic hic.

Tôi nhìn đồng hồ, năm giờ đúng. Hic, sao mà thời gian trôi qua lâu thế nhỉ, mà Hạo Du cũng chưa thấy về nữa, hay anh ấy đi luôn. Mà có lẽ tôi nên xuống kia chờ đến giờ thì hơn. Nghĩ rồi tôi liền xách đôi guốc cao màu hồng rồi đi ra khỏi phòng. Vừa đóng cửa, tôi đã thấy Hạo Du đi từ cầu thang lên. Thấy tôi, anh liền ngẩng mặt lên nhìn. Nhìn mặt anh có vẻ ngạc nhiên lắm, cứ nhìn tôi chằm chằm. Tôi đỏ bừng mặt:

_Nhìn em…kì lắm sao…
_Cô…
_Sao…sao ạ… – tôi lo lắng.
_Cô mặc vậy mà được à, váy gì mà ngắn cũn cơn thế kia.

Ơ, bình thường tôi vẫn mặc mấy cái váy ngắn ở nhà, anh có nói gì đâu, hic, mà tôi cũng đã đi tất giấy dài ở trong rồi còn gì nữa. Sao tự nhiên anh lại phản ứng dữ dội thế.

_Có gì đâu mà ngắn ạ, người ta vẫn mặc thế này đi chơi đầy đấy thôi.
_Kệ cô đấy, tôi không thích, vậy thôi.

Nói rồi Hạo Du đi ngay về phòng. Tôi đứng tần ngần một lúc rồi quyết định thay tất mà mặc quần tất vào, có lẽ là váy cũng ngắn thật. Soi lại mình trong gương một lần nữa, tôi mới yên tâm đi ra khỏi phòng, đúng lúc lại gặp anh. Chắc anh đi chơi với Tú Giang đây mà, chau chuốt lắm, anh còn đeo cái khăn Tú Giang tặng nữa chứ, nhìn cái mặt…phởn phởn thấy ghét.

_Anh…đi cùng Tú Giang à?
_Ừ, sao không?
_À, không ạ.

Dù biết trước câu trả lời nhưng tôi vẫn tiu nghỉu, mặt xị xuống. Tôi đi ngay xuống cầu thang, chợt lại thấy Hạo Du chạy theo rồi đi bên cạnh tôi.

_Cô đi bằng gì thế?
_Có người đưa em đi.

Tôi thản nhiên trả lời. Bỗng thấy Hạo Du im lặng một vài phút rồi mới nói:

_Ờ.
_Mà anh hỏi làm gì chứ, lo mừ đón vợ yêu của anh đi. – tôi kéo dài giọng.
_Hơ, cô ghen đấy à.
_Ai thèm.

Tôi bĩu môi rồi ngúng nguẩy bỏ đi. Bỗng thấy điện thoại rung, tôi liền nhấc máy luôn, là Đình Phong.

_Vịt con, anh đang chờ em ở đây rồi, em ra đi.
_Vâng ạ.

Nói rồi tôi vội cúp máy, đi nhanh ra cửa. Đặt nhẹ ngàng đôi guốc xuống sàn, tôi xỏ chân vào rồi tự ngắm mình từ trên xuống dưới. Xinh lắm rồi, hehe.

“Tung tăng” đi ra khỏi nhà, nhìn thấy Đình Phong ở xa kia rồi, tôi liền vẫy gọi anh:

_ Đình Phong, Đình Phong…

Nghe thấy tiếng gọi, anh quay ra nhìn, thấy tôi, anh cười rạng rỡ, cũng giơ tay lên vẫy. Tôi đến trước mặt anh, cười toe toét. Anh bỗng nhiên nhìn mặt rất ngạc nhiên rồi cứ nhìn tôi chằm chằm, hic, không phải là anh lại kêu tôi như Hạo Du đấy chứ.

_Em…nhìn em…
_Ơ…sao thế, hic hic.
_Ôi, nhìn em như công chúa vậy đó, dễ thương quá đi à. (_ _”)
_Thật…thật chứ ạ. – tôi cười rạng rỡ, híp hết cả mắt luôn. Đình Phong vừa khen tôi đó.
_Ừ, đáng yêu lắm lắm.

Nói rồi anh bỗng “mi” lên trán tôi một cái làm tôi đơ luôn người. Mặt đỏ bừng, miệng cấm khẩu luôn. Anh nhìn tôi, cười rất gian. Rồi vỗ nhẹ vào vai tôi, anh nói:

_Hihi, thôi lên xe đi nào, mình sẽ đến một nơi mà đảm bảo em sẽ rất thích đấy.

Đến lúc này mà mặt tôi vẫn cứ…đần ra, để anh nói đến lần thứ ba, tôi mới trèo lên xa anh. Mặc váy nên phải ngồi nghiêng, hic.

_Vịt con, em có muốn đội mũ bảo hiểm không? – anh quay lại sau nhìn tôi.

Nghe Đình Phong nói, tôi ngẫm một hồi mới nghĩ ra nếu đội mũ vào thì tóc tôi sẽ hỏng mất. Thế là tôi liền lắc đầu:

_Không cần đâu ạ, nhưng anh đi chậm thôi đó, em sợ lắm.
_OK, có gì cứ ôm lấy anh, đi nha, nhớ ôm đó.

Thế rồi Đình Phong phóng xe đi luôn. Thế này mà còn không nhanh đây. Một tay tôi phải bám vào anh, một tay giữ váy, hic. Đi một tẹo, anh và tôi dừng trước một trung tâm thương mại, rất rất lớn. Tôi ngước lên nhìn mà tí…ngã ra sau, khéo phải đến năm mươi tầng mất. Đang mải ngắm tòa nhà thì Đình Phong chạy lại phía tôi rồi kéo tôi vào. Anh đã cất xe lúc nào mà nhanh thế không biết.

Vừa bước vào trong tòa thương mại, tôi đã bị choáng ngợp bởi sự rộng lớn và sang trọng của nó. Tất nhiên là chỉ khi mới bước vào thôi, vì những tòa nhà rộng thế này tôi vào không thiếu mà. Tôi đi bên cạnh Đình Phong, đi guốc cao nên cũng đứng gần đến vai anh ý (sướng), hihi. Đang đi bình thường, bỗng Đình Phong lại đứng khựng lại, tôi mới quay sang đang định hỏi thì thấy Đình Phong đang hướng ánh nhìn vào chỗ khác. Không hiểu anh nhìn gì nên tôi cũng nhìn theo, hình như là…một người đàn ông trung tuổi. Hết nhìn ông ta, tôi lại quay ra nhìn anh. Ánh mắt anh bỗng làm tôi rùng mình, sắc lạnh!!! Tôi vội siết lấy tay anh:

_Đình Phong, sao thế anh, mình đi thôi.
_À, ừ, đi thôi.

Đình Phong nói rồi kéo tôi đi liền luôn. Nhưng bây giờ đến lượt tôi quay lại nhìn người đàn ông kia. Ông ta cũng tầm tuổi bố tôi, thế mà đi bên cạnh còn có một cô gái ăn mặc rất hở hang, phấn son lòe loẹt. Nhìn đã thấy khó chịu, chắc Đình Phong cũng thấy khó chịu nên mới nhìn ông ta với ánh mắt “hình viên đạn” như thế.

Thấy hai người họ đi ra ngoài, tôi cũng không để ý gì nữa mà quay ra ngắm nghía xung quanh. Hàng hóa ở đây được bày biện rất đẹp. Tầng đầu tiền là cửa hàng ăn nhẹ, bán bánh và các loại đồ uống, Tầng hai là đồ trang điểm, toàn mĩ phẩm thôi, tầng ba cũng vậy. Tôi đứng trong thang máy nhìn ra cảnh người đi mua sắm nhộn nhịp bên ngoài mà thích mê đi được. Nhưng không hiểu sao Đình Phong cứ nắm chặt lấy tay tôi, mà từ nãy đến giờ anh cũng không nói gì cơ.

_Sao anh cứ nắm tay em hoài thế, Đình Phong? – tôi quay sang anh, thắc mắc.
_Ngốc ạ, đông thế này em lạc thì anh biết làm sao.
_Ơ – tôi nghệch mặt ra – lạc sao được chứ, em có phải con nít đâu mà.

Nói xong, tôi bối rối buông tay anh ra nhưng rồi Đình Phong lại nắm lại ngay.

_Ngoan nào, nhỡ em bị lạc thì sao.

Vừa nói Đình Phong vừa kéo tôi luôn ra khỏi thang máy, cười tươi (như dụ dỗ vậy =.=)

_Vào đây nào.

Theo anh, tôi chẳng biết đây là tầng mấy nữa, chỉ biết xung quanh tôi bây giờ tràn ngập…thú bông. Thích quá, tôi reo lên:

_Ôi, đẹp thế.

Rồi chạy ngay đến…ôm từng con một. Thích quá đi cơ, con gấu hồng mặc váy hoa này, to hơn cả tôi nữa. Tôi ôm lấy nó rồi quay sao nhìn anh, cười toe toét:

_Anh ơi, nhìn em này^^

Anh nhìn tôi gật đầu rồi lấy luôn điện thoại ra chụp ảnh tôi, chụp nhiều lắm, bức nào cũng cười rạng rỡ, hihi. Đi…ôm thú bông nhiều quá, tôi bắt đầu thấy mệt, thở phì phò.

_Vịt con, em mệt rồi đó hả?

Chạy đến bên tôi, anh lại cười. Tôi quay sang anh, gật gật cái dầu.

_Hì, vậy xuống tầng một ăn bánh nha. – anh nháy mắt với tôi.

Tôi gật đầu liền cái nữa, thế là Đình Phong lại nắm tay tôi kéo đi. Xuống tầng một, tôi ăn bánh cuộn socola dâu với một cốc sữa tươi, còn Đình Phong chỉ uống một cốc café nâu, nhìn đã không thấy ngon rồi.

_Em vui chứ? – anh nhấp miệng vào cốc café rồi hỏi tôi.
_Vâng, vui lắm. – tôi nhoẻn cười rồi cũng đưa một miếng bánh vào miệng.
_Vịt ngốc, nhìn em dễ thương lắm.
_Ý, xí hổ quá.

Được anh khen, tôi đỏ bừng mặt, bẽn lẽn cười rồi cúi xuống ăn mà không nói thêm gì vì ngại. Đình Phong cũng im lặng, bỗng đưa cho tôi xem điện thoại của anh.

_Nhiều ảnh đẹp lắm, hi. Mua tất đống gấu về nhé.

Đang xem ảnh, nghe anh nói mà tí tôi đánh rơi điện thoại anh xuống. Mặc dù tôi thích thì thích thật nhưng đống gấu ở nhà tôi còn chẳng mang đi, lại mua thêm đống này nữa thì không biết để đâu. Phòng mới của tôi không rộng như phòng cũ mà.

Tôi vội xua tay:

_Thôi, em có nhiều lắm rồi, không cần mua đâu ạ.
_Ưm, vậy à.
_Vâng.

Tôi khẽ cười, xem xong đống ảnh, bắn một ít ảnh sang máy mình rồi đưa trả điện thoại cho anh. Bỗng thấy anh sau vài phút đăm chiêu lại nhìn tôi, nói:

_Em ăn nhanh nha, sắp đến giờ chiếu phim rồi đó.
_A, vâng ạ.

Tôi quên béng mất là bọn tôi sẽ còn đi xem phim nữa. Tôi gật đầu, đưa miếng bánh cuối cùng vào miệng rồi giục anh:

_Em xong rồi, mình đi luôn ha.
_Ừ.

Đình Phong khẽ xoa đầu tôi, cười hiền. Chúng tôi đứng lên rồi đi luôn ra ngoài. Đứng chờ Đình Phong một chút, anh từ đâu phi xe đến trước mặt tôi rồi cười…rất đẹp:

_Vịt con, đi thôi nào.

Rồi tôi lên ngay sau Đình Phong ngồi, lần này anh đã đi chậm một chút nên tôi cũng đỡ sợ hơn.

Đến trước cổng Rạp chiếu phim quốc gia, tôi đi bên cạnh Đình Phong vui vẻ vừa đi vào vừa nói chuyện. Bất ngờ, tôi nhìn thấy Hạo Du và Tú Giang. Hai người cũng đi xem phim sao, hic. Tôi đang định kéo Đình Phong quay đi thì hình như là đã nhìn thấy, Tú Giang vẫy bọn tôi, gọi to:
_A, Tiểu Minh…

_A, Tiểu Minh…

Thôi chết rồi, Hạo Du cũng nhìn thấy rồi, làm thế nào bây giờ, anh ấy có vẻ không thích Đình Phong cho lắm. Nghĩ vậy nhưng tôi không thể giả vờ như không thấy được, liền bảo Đình Phong đến chỗ Hạo Du và Tú Giang.

_Hai người cũng đi xem phim hả? – tôi cố cười tự nhiên hết sức có thể.
_Ừ. – Tú Giang cũng cười, rất tươi – hai người đang hẹn hò đó hả, đúng không?

Gì cơ, hẹn hò á, đâu phải. Nhưng tôi chưa kịp phản đối thì Đình Phong đã nắm lấy tay tôi, cười rất tự hào:

_Chúng tôi đang hẹn hò đó.
_Woa, hóa ra là thật hả? Tiểu Minh, kín tiếng như vậy là không được đâu nha.
_Ơ, đâu…đâu có…

Tôi bối rối, mặt đỏ lựng, cố bỏ tay anh ra nhưng không được, sao anh lại nắm chặt thế chứ, hic. Tôi lén nhìn Hạo Du, oái, sao lại đằng đằng sát khí thế kia TT_TT. Bỗng thấy Hạo Du kéo tay Tú Giang vùng vằng bỏ đi.

_Mình đi thôi Tiểu Giang.

Thôi chết rồi, thế tôi thành người vợ trăng hoa mất rồi, huhu TT_TT. Thấy Hạo Du và Tú Giang đi vào, Đình Phong cũng kéo tôi đi luôn.

_Đi thôi vịt con.

Tôi bị anh kéo đi mà cứ lớ nga lớ ngớ, vẫn mải nghĩ chuyện từ nãy mà. Haiz, nghĩ kĩ lại thì, Hạo Du chẳng phải cũng đang “ngoại tình” đó sao, mà anh với Tú Giang thì đúng là yêu nhau, tôi với Đình Phong lại đâu như thế. Có gì thì vẫn là Hạo Du…phản bội trước, hehe. Tôi lúc này bỗng bật cười thành tiếng, thấy thoải mái quá đi mà.

Cùng Đình Phong đi vào sắp đến cửa, tôi bỗng nhận ra mọi người cứ đang nhìn tôi với anh chằm chằm, nhìn xong lại còn bàn tán gì nữa chứ. Tôi mới kéo Đình Phong đi chậm lại rồi “vểnh” tai nghe lén: “Nhìn anh kia kìa, đẹp trai thế”; “Có phải diễn viên không nhỉ”; “Ôi nhìn anh ấy thật là quyến rũ”; “Nhưng mà người yêu anh ấy cũng dễ thương quá đi kìa”; “Đúng là nam thanh nữ tú mà”…Hí hí, hóa ra là họ đang khen chúng tôi, ngại hết biết luôn (đỏ mặt ~>.<~). Ơ, nhưng không lẽ nhìn tôi với Đình Phong giống một đôi đến thế ư >.<

Lúc vào rạp đã thấy rất đông rồi, tôi với Đình Phong mới yên lặng đi vào. Chỗ bọn tôi ở hàng thứ hai, ngay gần màn hình.

_Ơ, Tiểu Minh.

Trời ơi, sao lại gặp Hạo Du với Tú Giang rồi TT_TT. Tôi cười méo xẹo:

_Lại gặp rồi, hai người cũng xem phim này hả?
_Ừ, là tớ chọn đó, phim này đang hot mà.
_Còn đây là do tôi chọn, vịt con nhỉ – nói rồi Đình Phong quay ra nhìn tôi – em ngồi cạnh anh này.

Tôi gật đầu rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, tôi thích ngồi cạnh Hạo Du cơ, hic.

_Em xem phim này chưa, vịt con?
_Em chưa ạ.
_Hi, phim này rating cao lắm đó. Anh không thích lắm đâu nhưng đảm bảo là em sẽ thích, anh đã chọn mất…
_E hèm, không nên gây mất trật tự trong rạp.

Đình Phong đang nói rất hào hứng thì bỗng Hạo Du lên tiếng. Thấy ánh mắt Đình Phong quay sang nhìn Hạo Du không mấy thiện cảm, tôi vội kéo anh lại, thì thầm:

_Phim sắp chiếu rồi mà anh, có gì muốn nói thì nói vào tai em nhé, hihi.

Anh nhìn tôi gật đầu rồi bỗng dựa vào vai tôi. Tôi giật thót, lúng túng:

_Ơ, anh, ở đây đông người lắm mà.

Phớt lờ lời nói của tôi, Đình Phong vẫn cứ dựa, tôi có muốn ẩn ra thế nào cũng không được, vậy là đành ngồi yên vì phim sắp chiếu rồi. Bộ phim chúng tôi sắp xem đây là I am your girl forever. Nghe tên là đã thấy lãng mạn rồi, hihi.

* * * * * *
Xem được đến quá nửa bộ phim thì “tình thế” bị đảo ngược. Tôi dựa vào vai Đình Phong và bắt đầu sụt sùi. Cô nhân vật chính kia đáng thương quá, anh người yêu bị tai nạn chết mà cố gắng không khóc, chỉ nuốt nước mắt vào tim, hic, thương quá TT_TT. Tôi dựa vào vai anh, mắt chăm chú nhìn lên màn hình, tự hỏi liệu cô ấy có yêu ai nữa không. Chợt Đình Phong đưa tay nắm lấy tay rôi. Tôi ngước lên nhìn anh, mắt lóng lánh nước. Anh khẽ cười rồi kéo tôi lại gần anh hơn. Tôi bối rối hơi nóng mặt rồi lại hướng lên màn hình. Còn đúng một tiếng nữa là hết phim rồi, không biết kết thúc phim có happy không đây.

* * * * * *

Tôi bám chặt lấy tay anh, vừa đi vừa sướt mướt. Cuối cùng cô nhân vật chính cũng chết theo anh người yêu, huhu. Bây giờ tôi mới hiểu tiêu đề phim. Hic, phim gì mà buồn thế không biết TT_TT. Đình Phong đi bên cạnh cứ nhìn và nắm tay tôi rất dịu dàng, xoa đầu tôi rồi khe khẽ nói:

_Vịt ngốc này, chỉ là phim thôi mà, nếu là ngoài đời thì chắc chắn cô ta sẽ sống hạnh phúc mà, nhỉ.

Tôi nhìn Đình Phong, đưa tay lau nước mắt rồi gật đầu. Đúng lúc, Tú Giang chạy lại chỗ bọn tôi.

_Hai người đi đâu đó, hay đi cùng với tụi này đi, nha.

Nghe Tú Giang nói, tôi ngước lên nhìn như muốn hỏi ý kiến anh. Vậy mà Đình Phong lại hỏi tôi:

_Vịt con, em có muốn vậy không?
_Có ạ. – tôi cười.
_Ừ, vậy thì đi.

Vừa đúng lúc, Hạo Du cũng đi đến, thế là bọn tôi nhập thành một hội đi cùng nhau. Nơi mà Tú Giang muốn rủ bọn tôi đi là khu vui chơi.

Bước vào cổng The land of dreams, tôi không khỏi phải reo lên vì thích thú. Chỗ này tôi đi nhiều lắm rồi nhưng đi buổi tối thì chưa bao giờ đấy. Ôi, trời tối nên đèn thắp khắp nơi, sáng lung linh đẹp lắm. Tôi đang mải ngắm xung quanh bằng đôi mắt háo hức thì Tú Giang đi vào trước liền vẫy bọn tôi đi nhanh vào để còn mua vé nữa.

_Nhanh lên hai người, chúng minh đi tàu lượn trước nhé.
_OK. – tôi cười tươi.

Mua được vé rồi, bọn tôi vào ngồi luôn cùng một toa. Tú Giang ngồi ngoài, còn tôi ngồi giữa Hạo Du và Đình Phong. Tú Giang thật bạo quá mà, cứ đòi ở ngoài, còn tôi thì cứ phải ngồi giữa cho chắc ăn, hihi.

Tàu bắt đầu chạy là chúng tôi bắt đầu hét, sợ nhưng vui lắm, tôi cứ bám suốt lấy tay Đình Phong, cảm giác rất an toàn.

_Hihi, vui quá anh nhỉ. – tôi nhìn Đình Phong, cười hào hứng mặc dù người vẫn còn…quay quay. – Bây giờ mình đi đua xe nhé. – tôi đề xuất.
_Ừ, được đấy, đi thôi.

Đáp lại lời tôi, Tú Giang cũng rất hưởng ứng. Cô ấy kéo tay tôi rồi hai bọn tôi chạy vào
thuê xe trước, đông người chơi lắm, may vẫn đủ xe cho chúng tôi thuê. Tôi đứng chờ Tú Giang thuê, tay vẫy vẫy Đình Phong. Hạo Du vẫn đang đi lững thững ở phía sau, không có vẻ gì là hào hứng với trò này cả. Cuối cùng thì chỉ có ba xe được thuê thôi, Hạo Du không muốn chơi.

Lên xe một cái là chúng tôi bắt đầu đâm nhau. Bãi xe tuy rộng nhưng đông xe nên cứ đụng nhau chan chát, hehe, vui cực luôn ý. Mỗi tội là Hạo Du không chơi, nhưng cũng không sao, không có anh bọn tôi vẫn rất vui vẻ mà, hihi.

Đua xe xong rồi, bọn tôi bắt đầu đi loanh quanh chụp ảnh “tự sướng” (thực ra là có tôi với Tú Giang thôi^^). Đến lúc thấm mệt, cả bọn liền rủ nhau đi ăn kem. Ăn kem mát lạnh, cảm giác rất sung sướng nhưng bốn người ngồi với nhau mà chủ yếu chỉ có tôi và Tú Giang nói chuyện hoặc tôi với Đình Phong, Tú Giang với Hạo Du. Cũng thấy hơi chán chán. Nhưng dù sao buổi đi chơi cũng rất là thú vị, lâu lắm rồi tôi không được thoải mái như hôm nay, tất cả cũng là nhờ Đình Phong, hihi.

Vui chơi thỏa thích rồi, bọn tôi mới đi về. Vừa đi còn vừa nói chuyện rôm rả, cười nói…toét toe luôn^^ (chủ yếu vẫn là tôi và Tú Giang, nhưng Đình Phong cũng thỉnh thoảng pha chuyện cười nữa cơ nhé, còn Hạo Du thì không nói lời nào cả). Rồi Hạo Du lai Tú Giang về còn Đình Phong lai tôi. Đến lúc phải xuống xe, tôi cười với anh, vui lắm.

_Đình Phong, hôm nay em rất vui, cám ơn anh.
_Ngốc ạ – lại gọi tôi là ngốc, lại xoa đầu tôi – có em đi cùng nên anh mới có một ngày vui như thế.
_Hì, vậy em về nha, bye anh.
_Bye, ngủ ngon nhé vịt con.

Tôi vẫy chào anh rồi quay đi, bất chợt anh gọi tôi.

_Đợi đã, vịt con.
_Gì thế ạ?

Tôi đứng yên rồi quay lại chưa hiểu chuyện gì. Đình Phong chống xe rồi chạy luôn đến trước mặt tôi.

_Anh quên mất, tí anh có thể gặp em được không?
_Tí? Làm gì ạ, có gì anh cứ nói luôn bây giờ đi ạ. – tôi nhìn đồng hồ, đã mười giờ kém rồi.
_Không, tí nữa cơ, nhé! Anh quay lại ngay thôi, bao giờ ra anh gọi.
_Ơ, vâng.

Nói rồi Đình Phong lên xe đi luôn, không kịp chào tôi nữa. Tôi nhìn theo anh một tẹo rồi cũng đi về nhà. Vừa đi vừa thắc mắc không biết anh đi đâu mà tý muốn gặp tôi làm gì nữa. Vừa hay đến cửa thì thấy Hạo Du về.

_Sao còn chưa vào nhà đi, còn định đi đâu nữa.
_À, không ạ.

Tôi cười rồi vội mở cửa to cho Hạo Du dắt xe vào. Tôi đi phía sau anh, cười nhưng có phần gượng gạo:

_Hôm nay vui nhỉ, anh nhỉ!
_Vui cái gì mà vui, tự dưng có hai người đi theo, làm mất cả riêng tư. – nói rồi anh vào ngay sofa ngồi.

Hic, nghe anh nói kìa, đó là Tú Giang rủ bọn tôi đi cùng chứ bộ, hic, ai biết đâu là anh không thích chứ. Tôi phụng phịu:

_Em đâu biết là anh không thích, xin lỗi. Nếu anh nói không thích thì chắc em đã cùng anh Đình Phong đi chơi riêng rồi.
_Anh Đình Phong – Hạo Du nói kéo dài, đầy vẻ chế giễu – quen không biết được bao lâu rồi mà đã gọi anh ngọt xớt rồi.
_Ơ, đâu có, mà chẳng gọi anh thì gọi là gì nữa ạ.

Tôi nói xong rồi, bỗng Hạo Du nhìn tôi rất…đểu, hic, tôi nói sai gì đâu chứ. Đúng lúc đấy thì điện thoại của tôi rung lên bần bật. Biết là Đình Phong gọi nên tôi tắt luôn, bảo Hạo Du:

_Em ra ngoài tí nha.
_Mấy giờ rồi còn đi, mà lại đi gặp cái tên Đình Phong kia chứ gì.
_Vâng ạ, em đi tí thôi, sẽ về ngay.

Tôi nói rồi toan đi ra cửa ngay, nhưng bỗng Hạo Du lại kéo tay tôi lại, hình như anh không muốn để tôi đi.

_Vừa gặp xong, mà mười rưỡi hơn rồi đó, còn làm gì nhau giờ này nữa mà gặp.
_Oái, hic, gặp nhau chứ làm gì là làm gì ạ.
_Không đi nữa, muộn rồi, tôi khóa cửa rồi.
_Tí thôi mà anh. – Đình Phong lại gọi tôi tiếp rồi.
_Kệ cô đấy, tôi…tôi…đói rồi.

Anh bỗng đổi ngay chủ đề =.=

_Thôi được rồi, về em sẽ nấu mì cho.

Nói rồi tôi chạy luôn ra ngoài, không để Hạo Du nói thêm gì nữa. Chạy…lung tung bên ngoài giờ này đúng là thấy hơi nguy hiểm, trời tối om luôn, gió lại còn lạnh lạnh. Tôi vừa run vừa chạy, cuối cùng cũng thấy Đình Phong đang đứng chờ ở kia.

_Anh…

Tôi chạy đến bên anh, hù anh một cái thế mà anh chẳng giật mình gì cả, hic.

_Có việc gì thế ạ?
_À, có cái này.

Đình Phong nói rồi không làm tôi tò mò nữa mà đưa ngay từ đằng sau ra con gấu hồng mặc váy hoa to đùng mà tôi đã ôm lúc chiều. Đưa nó cho tôi, anh còn ngượng nghịu, còn tôi thì đã thấy sướng mê luôn, ôm chặt lấy nó.

_Tặng em đó, vịt con.
_Woa, thích quá, cảm ơn anh. – tôi cười rạng rỡ.
_Hi, em thích là anh vui rồi, sao chiều anh hỏi lại bảo không muốn.
_Hì hì, thì…nhưng mà em rất thích mà, em đặt tên nó là Tiểu Phong nhé.
_Ơ, nhưng nó là con gái mà… – Đình Phong bỗng đỏ bừng mặt. Trong bóng tối mà tôi vẫn nhìn thấy anh đang ngại rõ ràng luôn.
_Hihi, không sao mà, Tiểu Phong, tên rất hay.
_Vậy…vậy thôi, anh về trường đây, em về nhà ngủ luôn đi không lạnh.
_Vâng ạ, chào anh, anh ngủ ngon nhé. – tôi cười híp mắt.
_Ừ, nhớ ôm nó đi ngủ nhé!
_Tất nhiên rồi ạ.

Anh gật đầu cười, (lại) xoa đầu tôi rồi quay xe đi luôn. Tôi đứng nhìn anh đi khuất rồi mới ôm Tiểu Phong đi về. Công việc cũng khá là vất vả đây vì Tiểu Phong còn lớn hơn cả tôi nữa. Vừa đi vừa vuốt ve bộ lông hồng mượt mà của nó, tôi thấy sung sướng không thể tả. Tự nhiên trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh của Đình Phong thôi. Mà lúc nãy anh đi là muốn mang tặng tôi con gấu này sao, muộn mà lạnh thế này rồi…anh tốt với tôi quá.

Bước vào nhà, tôi khóa cửa rồi hào hứng vào khoe Tiểu Phong với Hạo Du ngay, anh ấy vẫn đang ngồi trên sofa xem tivi.

_Hạo Du, anh nhìn này.

Tôi ôm Tiểu Phong đến trước mặt anh, cười toe toét. Anh ngước lên nhìn một cái rồi thể hiện vẻ mặt…rất khó hiểu.

_Đẹp không anh, đẹp nhỉ, nhỉ. – tôi mở to mắt nhìn anh, chờ đợi.
_Ừ, đẹp.
_Hihi, nhìn nó yêu nhỉ – tôi vừa nói vừa ôm Tiểu Phong xoay một vòng vì thích thú – ui, yêu quá đi.
_Cô có thôi đi không, chóng hết cả mặt rồi. – Hạo Du bỗng nhiên lại khó chịu với tôi.
_Ơ – tôi xị mặt rồi lại tươi cười ngay – a, anh đói phải không, em nấu mì cho nha ^.~
_Thôi khỏi, hết đói rồi.

Nói rồi anh tắt tivi rồi bỏ ngay lên phòng, để tôi lại một mình đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Đúng là rất khó hiểu, hôm nay Hạo Du cứ lạ lạ làm sao ý. Nhưng không nghĩ ngợi quá lâu, tôi tắt đèn rồi tung tẩy bế Tiểu Phong vào phòng.

Ngày…tháng…năm…
Hôm nay là một ngày hạnh phúc đối với mình. Cảm giác như mình với anh lại xích lại gần nhau thêm. Sáng thì được anh lai đi học, chiều lại được đi chơi với anh, vui quá cơ à. Mà hôm nay đi lại còn chụp (lén) được một cái ảnh của anh nữa chứ, thích quá đi, phải để ngay làm màn hình nền điện thoại và cả desktop laptop nữa, lúc nào cũng có thể ngắm anh thế này, còn gì bằng nữa, hihi. Tuy hôm nay Hạo Du có những biểu hiện rất lạ lùng nhưng không sao cả, đúng là một wonderful day mà. Yêu anh quá đi à, Hạo Du ơi!

HAO DU’ S POV
Aizzz…, tức không thể ngủ được nữa rồi, sao lại có thể thay đổi nhanh như vậy chứ. Hôm qua thì còn buồn vì nhớ mình, thế mà hôm nay đã hẹn hò vui vẻ với cái tên Đình Phong kia. Thật không thể chịu nổi mà, hóa ra cô ra cũng chẳng khác gì những đứa con gái tầm thường khác. Nhưng sao mình lại khó chịu thế này chứ, lúc nhìn thấy anh ta nắm tay rồi còn dựa vào vai cô ta, thấy lồng ngực như muốn nổ tung. Lại còn tặng gấu cho nhau nữa, hay ho gì cơ chứ, bực mình quá đi.

truyen tinh cam - truyen ma

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Polly po-cket