Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Đại tiểu thư đi học - trang 10

Ngoài cửa một người đàn ông cao chừng 1m8 mấy đó ko biết, chỉ biết là anh đứng gần tới mép trên cửa rồi, áo sơ mi trắng tinh ko một nếp nhăn, quần âu sẫm màu trông rất phong độ, nhưng điều cuốn hút ở đây ko phải là dáng người chuẩn ko cần chỉnh của anh mà là khuôn mặt quá menly của anh, từng đường nét trên khuôn mặt quá hoàn hảo, từ đôi mắt đến bờ môi, tất cả đều làm chết người, hiện tại anh đang đứng dựa vào cửa, hai tay dút túi quần trông phong trần ko thể tả, đôi mắt đảo quanh khắp cả lớp, chứng tỏ anh đang tìm kiếm ai đó. Và … đôi mắt ấy dừng lại ở mấy bàn cuối lớp, một đám con gái đang loi nhoi làm mấy hành động như đánh ghen, còn con nhỏ bị đánh ghen thì miệng la í ới, cũng chỉ xoay quanh nội dung : tao sẽ giết hết tụi mầy.

Đôi môi mỏng đầy ma lực của anh khẽ nhếch lên làm mấy nàng ở đây ngất xỉu rầm rầm, ánh mắt anh đầy ma mị. Riêng chỉ có 4 chàng trai của chúng ta là bất động nãy giờ vì quá sock. Thiên Vũ cảm thấy bầu trời như sụp xuống dưới chân của mình, tim anh co thắt lại, nỗi lo sợ chiếm giữ hết toàn bộ tâm trí anh.

Sau một hồi bị nắm tai giựt tóc, hết chịu nổi nó dùng hết công lực hất tung mấy con nhỏ kia ra, chỉnh sửa lại quần áo đầu tóc, đang chuẩn bị công cuộc báo thù thì cảm thấy không khí lớp là lạ, nhìn sang mấy bàn bên cạnh thì thấy 4 chàng đang bất động mắt hướng về phía cửa lớp, nó cũng tò mò nhìn theo.

Và …..

Giây phút này, người bất động là nó, trái tim nhỏ bé khẽ nhói lên, nó sửng sờ, ko biết mình đang mơ hay tỉnh, người đàn ông trước mặt nó chẳng phải là người mà đêm đêm nó vẫn mơ thấy đó sao, người đã lấy đi ko ít nước mắt của nhỏ sao, anh đã nói là ko bao giờ trở về nữa mà … anh đã bỏ nó đi mà, sao giờ lại … giây phút này đây sao nó ko có cảm giác vui mừng hay hạnh phúc ? cảm giác bây giờ là gì ? Lúc này cả lớp mới để ý tới thái độ của nó. Nó rút điện thoại vô thức bấm một số nào đó, dãy số mà trong những cơn đau nó đã bấm ko biết bao nhiêu lần và cũng ko biết bao nhiêu cái điện thoại ra đi chỉ vì ko thể liên lạc được với chủ nhân của dãy số kia, nhưng… bây giờ điện thoại nó lại có tín hiệu, tiếng chuông đổ dồn, ngoài cửa người đàn ông kia rút điện thoại trong túi ra bấm phím nghe:

- ….

- ….

Ko biết là hai người ở tình trạng này trong bao lâu, không khí cả lớp trở nên căng thẳng và ngột ngạt, giống như tâm trạng của nó vậy, tại sao anh lại xuất hiện, mới hôm qua nó đã có ý định ghen tuông xử lý người đàn bà của anh,vậy mà giờ đây khi gặp lại anh, cảm giác này là gì? Nó ko còn yêu anh sao ? hay thời gian qua tất cả chỉ là ảo giác, ảo giác rằng bản thân vẫn luôn nhớ, luôn đau khổ vì anh. Nhỏ ngu ngốc ko biết rằng giây phút anh xuất hiện là giây phút mà nó gần như đã quên được anh và gần như đã yêu người khác.

Nó lại nghi ngờ, nhưng ko biết là nghi ngờ điều gì. Bất giác nó lại lên tiếng hỏi anh.

- Về làm gì ?

- Có việc.

- ….

- ….

- Việc gì ?

- Tìm một thiên thần.

- ….

- …

- Để làm gì?

- Để nói với cô ấy rằng … anh yêu em … anh rất nhớ em.

Lúc này chân nó vô thức bước. Nó bước từng bước một, hướng về phía cánh cửa kia, nước mắt bắt đầu ko theo ý muốn của mình, nhỏ từng giọt lạnh buốt, ngay cả bản thân cũng ko biết tại sao lại khóc, chỉ là muốn ôm anh, muốn tìm lại cảm giác gì đó, bước chân nhanh dần, nhanh dần rồi biến thành những bước chạy. Cảm giác này ko phải là cảm giác hạnh phúc khi gặp lại người yêu sau bao ngày xa cách, cũng ko phải là vui vẻ khi gặp lại người bạn lâu ngày ko gặp, cảm giác này lạ lẫm, chỉ là nó muốn chạy tới cạnh anh. Nó chạy nhanh về phía anh, chạy tới cạnh anh, nó ôm chầm lấy anh trong sự ngỡ ngàng của cả lớp, ko hẹn nhưng tất cả đều quay lại nhìn Thiên Vũ, thấy anh nồi bất động, ánh mắt khó hiểu cả 3 người kia cũng vậy, họ cũng hiểu được tình hình ko nói gì chỉ im lặng nhìn ra cửa.

Nó ôm chầm lấy Nam Phong, nước mắt vẫn chảy dài, tay ko ngừng đánh vào ngực anh (phải nói là bụng mới đúng. Đi học nó ko mang giày cao gót nên chỉ đứng tới ngực anh mà thôi).Anh cũng đưa tay ôm choàng lấy nó, mặc dù trong lòng anh đã có câu trả lời, nó đã thay đổi thật, điều mà anh đã cố gắn dối lòng trong hơn một tháng qua. Anh đã cố gắn lấy lại những gì thuộc về mình, vốn là của mình để trở về bên cạnh nó, để có thể ở bên nó, vì anh luôn gạt bản thân cho rằng nó là yêu anh, cảm nhận suy nghĩ của anh là sai, nhưng giờ đây, sự thật luôn phủ phàng, người nó yêu là chàng trai ngồi cuối lớp. Cả hai ko nói nhau câu nào, chỉ đứng đó ôm nhau, người khóc, người trầm tư suy nghĩ.

Thời gian lặng lẽ trôi, từng giây từng phút trôi qua. Cuối cùng nó cũng nhận ra, cảm giác này ko phải, ko giống như lúc trước, cũng ko giống như lúc ôm Thiên Vũ, là vậy… cuối cùng nó cũng biết nó thật sự hết yêu anh rồi, nhưng … sao khi biết sự thật này nó lại đau lòng vậy, cảm giác nuối tiếc này là gì chứ?

Nam Phong cuối đầu hôn lên tóc nó, anh đưa tay kéo đầu nó ra khỏi ngực mình, áo trắng tinh tươm bị nước mắt của nó làm ướt một mảng lớn. Anh nhìn thẳng vào mắt nó, ánh mắt tràn ngập yêu thương, đôi môi khẽ nhếch lên:

- Ngốc ko phải anh đã về với em rồi sao?

- Hức …hức… nó vẫn ko nói câu gì của nhìn anh, rồi khóc.

- Ngốc ko được khóc nữa, em mà khóc nữa là anh lại đi đó- Nam Phong buông một câu dọa đã làm cho nó im bặt luôn ko còn nghe lấy một tiếng thút thít. Điều này làm cả lớp choáng váng, atula ko sợ trời ko sợ đất mà thế kia sao? Ngay cả Thiên Vũ cũng nhận thấy điều đó, nó ngoan ngoãn nghe lời người đàn ông kia, điều mà anh có mơ cũng ko được.

- Anh là đồ xấu xa dám bỏ em đi như vậy hả? tại sao lại bỏ em đi chứ? Sao anh lại làm em trở thành người xấu xa như vậy chứ ?- người ngoài nhìn vào sẽ thấy nó chu môi trách anh, nhõng nhẽo với anh trông thật dễ thương hết mức, nhưng đối với người trong cuộc thì họ mới biết câu nói kia nghĩa là gì, anh ra đi đã làm cho tình cảm của nó thay đổi?

- Uhm anh xin lỗi, từ giờ anh sẽ ko dám như vậy nữa bà chủ. – anh vừa nói vừa đưa tay lên véo vào má nó.

Lập tức cái mặt đáng yêu của nó được chuyển sang vẻ mặt lạnh tanh tràn đầy sát khí. Làm cho cả lớp bật ngửa ,ngay cả bọn người ngồi cuối lớp kia cũng ngạc nhiên ko kém. Nhưng đó chưa là gì cả khi nó cất giọng hót thánh thót lên để câu tiếp theo thì ko ai là còn còn đủ độ tỉnh táo để biết được chuyện gì đang xảy ra và cũng ko biết là hai người kia đang nói chuyện gì.

- Biết vậy là tốt, phản tôi chỉ có một con đường chết.

- Dạ.

- Thôi anh về đi tôi phải học, khi nào xong tôi gọi.

- Dạ

Nói xong nó chờ anh đi khỏi tầm nhìn của mình rồi quay lại chỗ ngồi ko quên nhìn mấy cái mặt đang ngơ ra đến tội.

Nam Phong bước ra xe, khuôn mặt anh trở nên méo mó đến sợ, bây giờ anh nên làm gì,thủ đoạn để có được nó thì anh có thừa, nhưng…. Anh có nỡ làm vậy ko?

Còn nó cũng chẳng khá hơn là bao. Tâm trạng rối bời được thể hiện qua khuôn mặt vô cảm , nó lặng lẽ bước về chỗ ngồi, nhìn qua người bên cạnh cố tìm kiếm trong trí nhớ của mình, anh đã có khi nào nói yêu nó chưa, mặc dù anh đã chờ nó 18 năm, nhưng chẳng phải hai năm trước anh cũng đã có tình cảm với người khác. Nó thở phì một cái, như lấy quyết tâm cao độ làm cho người bên cạnh tưởng rằng nó lấy quyết tâm để từ hôn nhưng đâu ngờ rằng là nó quyết định sẽ nói rõ tình cảm của mình cho Nam Phong biết và cũng sẽ nói rõ với anh.

Tan học, nó định hẹn Nam Phong hai giờ chiều ra gặp để nói chuyện với anh, nhưng khi về nhà….

- Gì đây? sao lại mang hành lý của tôi ra đây?- nó ngạc nhiên nhìn đống hành lý của mình rồi lại nhìn ông quản gia già với độ ngạc nhiên maximum.

- Dạ thưa tiểu thư, chủ tịch vừa gọi về, kêu tiểu thư dọn qua nhà mới.

- Nhà mới? tại sao? – chuyện gì ko biết, đang yên đang lành tự nhiên lại kêu nó chuyển qua nhà mới, nó từ ngạc nhiên,chuyển sang lo lắng, đã nói sau này nó muốn làm gì thì làm vậy mà tự tiện quyết định ko thèm hỏi nó lấy một lời, cái này được gọi là muốn làm gì thì làm sao? – nó bức xúc ko thôi, mặt chù ụ đang tính làm loạn thì Kỳ Khôi trên lầu đi xuống, nhìn nó, vẻ mặt nghiêm túc.

- Tới đây ngồi anh nói cho nghe – anh ngồi vào sa lông rồi ra hiệu cho nó ngồi xuống cạnh mình, thấy nó đã yên vị bên cạnh anh từ từ nói.

- Khi mẹ mang thai em, gia đình ta đã chuẩn bị một biệt thự để chào đón em ra đời, biệt thự đó cũng chính là quà cưới khi em tròn 18 tuổi, bây giờ em chưa tròn 18 nhưng cũng sắp rồi, vậy nên … ông mới ra lệnh cho em và Thiên Vũ qua đó ở trước cho quen, dù sao anh cũng phải lấy vợ, hai chúng ta ko thể ở chung một nhà được.

Kỳ Khôi từ từ chậm rãi giải thích cho nó hiểu, cứ tưởng nó sẽ phản đối, nhưng thái độ của nó làm cho anh cũng ngạc nhiên,nó im lặng ko nói gì, thỉnh thoảng lại nhếch môi lên cười,trông… thật quỷ dị, anh ko biết nó lại muốn bày trò gì, anh cũng muốn hỏi nó chuyện lúc sáng nhưng anh lại ngại, ai ngại biết sự thật, anh sợ nghe nó nói rằng nó ko yêu Thiên Vũ, anh sợ nhìn thấy vẻ mặt nó khi phải lấy người mình ko yêu vì anh biết,ông anh rất phong kiến, Nam Phong giàu thật nhưng anh lại ko có xuất thân quý tộc, điều quan trọng trong những điều quan trọng. Đột nhiên, nó quay qua hỏi anh, vẻ mặt như vừa mới phát hiện ra chuyện gì thú vị lắm vậy.

- Anh sẽ lấy vợ? khi nào lấy? lấy nhỏ Hạ Vi hả? anh có yêu nó đâu?

Nó xổ một tràng dài làm cho người nghe cũng phải hoa mắt chóng mặt. Kỳ Khôi nhìn nó, thầm than trong lòng, nó ngây thơ hay ngu ngốc đây, nó cũng có yêu thiên Vũ đâu ( anh này ko biết sự thật nha các bạn), mà vẫn phải lấy đó thôi, bộ nó định chống lại lão đại chắc, mà điều đó cũng có khả năng, chỉ cần sau nó là người đàn ông kia thì có gì lại ko thể chứ, có khi lại quá có thể đi chứ, nghĩ vậy anh lại thấy thương cho người bạn của mình, đợi rồi chờ những 18 năm cuối cùng được gì cơ chứ? Anh thở dài một cái rồi cũng trả lời cho nó.

- Uhm anh sẽ lấy Hạ Vi, chắc năm sau thôi, yêu hay ko yêu có gì quan trọng, em tưởng những người như chúng ta có thể lấy nhau vì tình yêu sao?

- Có chứ? – nó ngây thơ trả lời,làm anh giật mình, vậy là nó đã quyết định đến với người đàn ông kia sao, nó quyết định rời bỏ gia tộc này rồi, vậy là anh sắp mất một cô em gái sao. Khi mà những suy nghĩ kia dằn lòng anh thì nó đã đứng ngay dậy đi ra cửa, ko quên để lại cho anh một câu : em sẽ mời anh ăn tân gia. – cùng câu nói là cái nháy mắt tinh nghịch làm anh khó hiểu vô cùng, nó … ăn nhầm gì vậy chứ? ( ông này ngu đột xuất hay sao ko biết nữa. haizz)

Nhưng mọi chuyện có suôn sẻ theo ý nó ko, khi mà chiếc limo sang trọng đậu ngay trước cổng một ngôi biệt thự lớn. Nó cứ ngỡ rằng Thiên Vũ đã có mặt trong kia và sẽ ra đón nó với nụ cười hạnh phúc khi được ở chung với nàng, nhưng ko ngờ…

1 phút

5 phút

10 phút

Vẫn ko thấy ai ra đón. Người lái xe cũng sốt ruột quay lại hỏi

- Dạ thưa tiểu thư đã tới rồi ạ, tiểu thư có vào trong ko?

Nó còn chưa biết nói sao thì cánh cửa to lớn kia đột nhiên mở ra, trong lòng thoáng vui mừng vì nghĩ là cuối cùng chàng cũng đã ra đón nàng mặc dù hơi muộn, nhưng có còn hơn ko, tâm trạng nàng đang tốt mà. Nó mở cửa xe, đặt chân xuống tấm thảm đỏ vừa được trải bởi đội ngũ người làm đông như kiến, có đến hai người quản gia một ông già, một bà già đứng hai bên lối đi tất cả đều đang xếp hàng chào đón nàng. Nó cảm thấy mình đang ở trên mấy chứ ko phải trên mặt đất (các bạn fan cuồng của phim hàn quốc ơi, các bạn có nhớ mấy cái cảnh khi mà đại minh tinh bước xuống xe như thế nào ko ? nếu nhớ thì các bạn hãy tưởng tượng ra cảnh nó bước xuống xe như thế nào nha). Nó bước xuống xe đi đến giữa hai hàng người, đảo mắt nhìn. Công chúa đã đến vậy hoàng tử đâu rồi? một chút thất vọng trào dâng, nó quay lại hỏi hai người quản gia

- Thiên Vũ chưa tới ?

- Dạ thưa tiểu thư, thiếu gia Thiên Vũ chưa đến ạ, tuy nhiên hành lý đều đã chuyển tới rồi.- người quản gia già trả lời, hình như bà là người bên nhà Thiên vũ thì phải, nghe bà nói nó cảm thấy bực bội hẳn “gì chứ ? chưa tới? anh ta ăn phải gan hùm hay gan hổ mà lại dám?” nó đi thẳng vào nhà, bao nhiêu bực bội đều ném hết xuống cái thảm tội nghiệp kia. Haizz! Mức độ điên càng ngày càng có đẳng cấp.

Bước vào phòng khách, nó ngồi phịch xuống cái sa long lớn, nhìn quanh. Cách bài trí ở đây cũng đẹp màu sắc hài hòa, quan trọng hơn là thiết kế của nơi đây rất đẹp, phòng khách rất rộng được thiết kế theo phong cách Châu âu cấu trúc hình vòm, có những ô cửa sổ xung quanh, rèm cửa màu tím than càng làm căn phòng nổi bật và sang trọng, bên một góc phòng có cái bục hình tròn,bên trên có một cái đàn piano trắng hình như có đính đá nhìn nó phát ra ánh sáng dưới ánh nắng mặt trời thật rực rỡ, tường được sơn màu trắng tinh khôi, tất cả đều màu trắng màu nó rất thích.

Nó quay lại hỏi người quản gia lúc nãy

- Bà là quản gia bên nhà của Thiên Vũ?

- Dạ, thưa tiểu thư. Theo lời chủ tịch thì mỗi bên sẽ cử 10 người qua bên này giúp việc nhà cho cô cậu ạ.

Nó nghe bà nói gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu nhưng ko biết chủ tịch ở đây là ai vậy nhỉ mà nó cũng ko hỏi

- Bà tên gì?

- Dạ tôi tên nguyệt.

- Vậy từ giờ tôi sẽ gọi bà là quản gia Nguyệt nha, mà Thiên Vũ đâu? – nó quay lại chủ đề chính

- Dạ tôi cũng ko biết, từ sáng đến giờ cậu chủ ko về nhà.

- Ko về nhà?

- Dạ

Nó ko hỏi nữa, chỉ thầm nghĩ từ sáng có nghĩa là sau khi rời trường anh đã đi đâu chứ, có khi nào anh hiểu nhầm nó ko? Chắc chắn là có rồi, sao ko được chứ? Sóng gió chính là đây mà.

Nó quay người đi thẳng lên lầu.

- Dẫn tôi lên phòng.

- Dạ – hai người quản gia đồng thanh

Các bạn đừng thắc mắc là tại sao mình lại ko giới thiệu quản gia nam nha, vì ông ấy ko ai khác chính là quản quản gia Phát, ông ấy là quản gia của gia đình cũng là quản gia của nó nên nó đi đâu ông đi theo đó. Mà nó cũng rất thương ông đấy nha.

Phòng nó nằm trên lầu 3, căn phòng được trang trí rất cẩn thận, cũng toàn màu trắng, một mặt của căn phòng được làm bằng kính chịu lực có thể nhìn ra khu vườn trồng toàn hoa hồng nhung, bên trong phòng, mọi thứ đều rất hợp ý nó giường hình tròn đặt giữa phòng màu trắng, chăn gối đều màu đen có hoa văn ánh vàng, góc phòng có cái ghế bành to đùng hệt như ở nhà nó,cũng hai màu trắng đen, điều đặt biệt là ở đây có rất nhiều thú nhồi bông mà con nào cũng giống hệt với mẫy con ở nhà bên kia, còn có cả một kệ sách to đầy những quyển mà nó thích. Người trang trí phòng này hẳn rất hiểu nó đây, thấy nó vừa đi vừa gật đầu quản gia Phát lên tiếng:

- Tiểu thư có hài lòng ko ạ? Tất cả là do thiếu gia Thiên Vũ tự tay chọn, tự tay bài trí đó ạ.

Nó nghe ông nói, trong lòng như trút bỏ hết bực bội nãy giờ, vui vẻ hẳn lên. Liền quay qua hỏi:

- Vậy phòng anh ấy ở đâu?

- Ở đối diện phòng tiểu thư ạ.

Nó nghe bà quản gia nói xong ko kịp cho ai phản ứng nó bay phóc qua phòng đối diện xem xét, nhưng điều ngạc nhiên là… phòng anh giống hệt phòng nó, đến từng con thú bông cũng giống. Ngạc nhiên, nó quay lại nhìn hai người quản gia phía sau lưng, tay chỉ vào bên trong:

- Sao lại thế này?

- Dạ chúng tôi cũng ko biết ạ. – lần này cả hai người cùng đồng thanh, có vẻ hai người này hợp ý nhau đấy, hihi ..hiii.

Nó cũng chẳng hỏi gì nữa phất phất tay ra hiệu cho hai người này đi đâu thì đi đừng phiền nó nữa, nó quay lại phòng mình, lại đi một vòng ngắm ngía lại cái tổ mới của mình, lòng trào dâng một cảm xúc mới mẻ. Rồi đây sẽ là tổ ấm của nó với anh đó.


Sau khi xem xét xong, nó leo ên giường đánh một giấc tới tối mà quên béng mất một việc là điều tra xem ông chồng quý hóa của mình đang mất tích ở xó nào. Khi tỉnh dậy cũng là lúc trời nhá nhem tối, nó lững thửng bước vào nhà vệ sinh rửa mặt. Xong đâu đó, nó lấy điện thoại bấm một dãy số quen thuộc.

- A lô

- Gặp nhau chỗ cũ .

- Ok

Cuộc gọi kết thúc, hình như nó vẫn chưa bỏ được thói quen nói cụt ngủn qua điện thoại mỗi khi gọi cho ai kia. Nó đi vào tủ đồ, nói là tủ đồ chứ thật ra là một căn phòng treo đầy những xa xỉ phẩm mà người thường ko thể tưởng tượng được, có đủ mọi thứ. Nó chọn ình một cái váy ôm màu đen. Đi một đôi guốc cao 10 phân. Nó biết nó đang hẹn với ai mà, với chiều cao khiêm tốn của mình nó ko muốn người ngoài nhìn vào lại tưởng đâu cha dẫn con đi chơi.

Xong đâu đấy, nó bước ra xe đi thẳng tới chỗ hẹn. Đây chính là quán bar mà lần cuối cùng anh với nó đã ngồi và anh đã bỏ nó đi, mọi thứ vẫn như cũ, anh vẫn ngồi đó, vẫn cái bàn đó, chỉ là nó đã thay đổi rồi, nó thật sự ko biết phải bắt đầu từ đâu và bắt đầu như thế nào…. Buổi tối nó còn chưa ăn gì nên gọi ình một ly nước trái cây. Anh nhìn nó, nó thì lại ko dám nhìn anh, cứ cuối mặt nhìn ly nước.

- Kỳ Vân.- Nam Phong gọi

- Dạ? – nó giật mình ngước đầu lên nhìn anh.

- Em ko sao chứ? – anh ân cần hỏi, thật ra anh cũng đã có quyết định cho bản thân mình rồi, anh sẽ ko ép nó, anh sẽ để cho nó lựa chọn, anh yêu nó và muốn nó được hạnh phúc, anh ko thể ích kỷ giữ nó cho riêng mình mà làm nó đau khổ được.

- Em ko sao.- nó cười buồn, trả lời anh mà mắt cứ nhìn chằm chằm vào ly nước.

- Em đã có câu trả lời ình chưa?- anh lại hỏi, anh biết nó muốn nói gì, anh cũng biết là nó đang tự trách sự thay đổi của mình nên anh đã mở đường cho nó.

- Dạ ? – một lần nữa nó lại ngạc nhiên nhìn anh, đôi mắt to ko ngừng chớp.

- Em đã biết mình yêu ai chưa- anh thẳng tột luôn ko vồng vò nữa, anh thật ko muốn làm khó nó, anh muốn ngồi cùng nó, nói chuyện vui vẻ chứ ko phải là trong tình huống gượng gạo, ngượng ngừng thế này, ko giống nó chút nào hết.

Lúc này nó đã hiểu được, anh đã biết rồi, anh đã nhận ra sự thay đổi của nó, nó lại càng trách bản thân mình hơn, nó là người dễ thay đổi vậy sao, hai người đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm cũng như khổ ải vậy mà đến cuối cùng nó lại là người thay đổi, nghĩ vậy nước mắt lại chảy ra, lời muốn nói lại nghẹn trong cổ. Nam Phong biết, anh ko muốn nó buồn nên cố nén đau vào lòng, cười thật tươi nhìn nó.

- Ngốc,anh có trách em đâu mà khóc, chẳng phải anh đã nói em phải sống thật hạnh phúc đó sao? Cho dù ko ở cạnh anh cũng ko sao, em hạnh phúc là anh thấy hạnh phúc rồi, cô bé ngốc của anh.

Nó ngẩng đầu, ngước đôi mắt ước nhìn anh, giọng nghẹn ngào :

- Em xin lỗi, là em ko tốt.

- Ngốc, có gì mà ko tốt chứ,em đã làm rất tốt, chẳng phải em đã nghe lời anh đấy sao. – anh vừa nói vừa cười, tại sao cùng một chỗ mà lúc thì anh là người ra đi,lúc thì nó là người ra đi, ông trời cũng thật biết trêu người quá đi chứ.

- Anh sẽ mãi là trợ lý đặc biệt của em được ko?- anh mỉm cười nhìn nó, thật muốn ôm nó vào lòng nhưng có gì đó đã ngăn cản anh lại, là một bức tường vô hình chăng. Nhưng câu hỏi của anh lại làm cho nó hiểu nhầm.

- Anh cần tiền sao? – nó ngây thơ hỏi lại , rồi lại ngây thơ trả lời – anh có một nửa cổ phần ở MiLan mà, em sẽ lập tức chuyển qua cho anh.

- Một nửa? –anh nghi ngờ hỏi lại

- Uhm, một nửa – nó cũng ngây tơ đáp – anh cũng có công mà sao em lại có thể một hình hưởng hết chứ. – nụ cười đẹp kia lại có dịp phô bày rồi. Nam Phong phải mất mấy giây để kìm nén nếu ko anh sẽ ôm chầm lấy nó mất.

- Em cũng sòng phẳng quá nhỉ, nhưng anh ko cần tiền, anh chỉ muốn được giúp em khi em cần thôi – nói rồi anh rút ra một tầm danh thiếp trên đó ghi toàn tiếng Mỹ, ko biết là gì nhưng khi đọc xong nó đã rất kinh ngạc

- Anh là ông vua dầu khí?

- Uhm

Nó nín lặng, ko biết nói gì, anh là ngang hàng với lão đại Hoàng Kỳ. Ko. Có khi là còn hơn lão đại đó chứ, anh cần gì chút tiền lẻ của nó. Anh… nó nghẹn ngào trong từng suy nghĩ.

- Sao trước giờ anh ko nói

- Nói làm gì

- …. Nó đơ mấy giây…. Thì để em biết…. tiếp tục cùn

Anh ko nói gì nửa chỉ nhìn nó cười. Nó lấy lại tinh thần ngay

- Có trợ lý đặc biệt như anh thật vinh hạnh cho em quá, hihi …hihi… anh yên tâm khi có chuyện em sẽ liên lạc với anh ngay, anh cũng biết mà trong từ điển của em ko có hai từ khách sáo. – nó tự sướng một tràng dài làm người đối diện cũng bật cười, đúng là nụ cười đó, là vẻ mặt trẻ con đó đã làm anh yêu nó, còn gì hơn khi nó có thể vui vẻ như vậy chứ, cho dù có bắt anh làm gì cũng được chỉ cần nó có thể mãi mãi cười tươi như vậy là được rồi.

- Này chỉ khi nào có chuyện mới gọi cho anh sao? – anh làm ra vẻ giận dỗi bắt bẻ nó.

- Thì đúng rồi, khi nào có chuyện mới gọi chứ bình thường gọi làm gì, bộ anh rảnh lắm hả?- nó trả lời anh, nhưng nhìn vẻ mặt anh có vẻ như vẫn ko hiểu ý nó cho lắm nên nàng tiếp tục giải thích thêm … thì có chuyện vui gọi, chuyện buồn gọi, có chuyện cần giúp đỡ gọi… như vậy còn chưa đủ sao? Chứ anh muốn sao nữa.

Nghe nó nói anh à lên một tiếng tỏ vẻ đã hiểu. Hai người dường như đã quên đi những chuyện đau buồn, những dằn vặt trong lòng mà ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Bỗng ….

XOẢNG….XOẢNG… âm thanh chói tai vang lên từ bàn bên kia, theo bản năng của một con người nhiều chuyện nó quay lại nhìn… kia chẳng phải là ông chồng yêu quý của nó sao? Nhưng …. Bên cạnh anh là …. Một cô gái… ăn mặc hở hang… và …. Tay anh đang đặt lên …. Ngực cô ta.


Nó từ từ đứng dậy, ko muốn tin vào những gì mình đã nhìn thấy, bước chầm chậm về phía vừa phát ra âm thanh chói tai kia. Đập vào mắt nó, người nó yêu cùng một cô gái lạ hoắc đang làm trò …người lớn. Giọng run run, nó lên tiếng hỏi:

- Hai người …. Đang làm gì vậy? – mặt nó biến sắc, cảm thấy tim mình như có ai đó vừa đâm vào một nhát sâu, đau nhói.

Hai người trước mặt nó nghe thấy tiếng cũng ko vội ngước lên nhìn xem là ai, vẫn tiếp tục “công việc” của mình. Như không thể tiếp tục nhẫn nhịn hay chịu đựng, nó cầm ly rượu trên bàn hất thẳng vào hai người, mặt lạnh ngắt, ko cảm xúc, đôi mắt đầy băng tuyết có thể đóng băng tất cả những gì vô tình đụng phải. Bị hắt rượu vào người, người con trai mang tên Thiên Vũ ko ngước mặt lên nhìn vội mà nhếch môi cười khinh đời, đưa lưỡi liếm mấy giọt rượu dính trên khóe môi, vẻ bất cần đời lộ rõ. Người con gái thì khác, ngay lập tức cô ta hất mặt lên nhìn thủ phạm, nhưng chưa kịp nói lời nào, đập vào mắt cô ta là khuôn mặt của quỷ dữ, chân tay cô ta bắt đầu ko theo ý muốn mình mà run lên cầm cập, cô ta không ai khác chính là Lê Hạ Uyển Nhi ,cô tiểu thư mà 4 năm trước Thiên Vũ bị ép đính hôn, không ngờ hôm nay lại …. Cô ta nhanh chóng nhận ra người trước mặt mình là ai, tuy từ lúc xuất hiện với thân phận là đại tiểu thư nhà Hoàng Kỳ, nó chưa làm gì để mang tai tiếng nhưng… cô ta ko khỏi không sợ, nó là ai chứ, nữ hoàng của gia tộc Hoàng Kỳ và Hoàng Kỳ là gia tộc như thế nào chứ, lại còn ngang nhiên làm trò tình nhân với chồng sắp cưới của nó, đúng là ko muốn sống nữa mà. Cô ta liếc mắt nhìn quaThiên Vũ, giọng run run:

- Thiên …Vũ, là… tiểu thư… Kỳ Vân.

Lúc này Thiên Vũ mới ngước mặt lên, đập vào mắt anh là khuôn mặt lạnh lùng của nó, nhưng trong đôi mắt băng giá kia anh thấy được nó đang rất buồn. Trái tim anh co thắt lại, lòng quặn đau, bao nhiêu hờn ghen như muốn tan biến hết, anh đứng dậy nắm lấy tay nó đang định giải thích thì… phía sau Nam Phong bước tới, anh là thấy nó cứ đứng bất động nên mới qua xem sao ko ngờ….

- Em ko sao chứ? – Nam Phong quan tâm khi thấy vẻ mặt đầy biến động của nó

Tuy nhiên, khi Thiên Vũ nhìn thấy người đàn ông này lại nghe những lời đó của anh, sự ghen tuông, lòng tự tôn của đàn ông dâng lên, anh bỏ hai tay nó ra, đôi môi đẹp nhếch lên, mặt cũng lạnh ngắt, anh hừ lạnh một tiếng:

- Hóa ra là đi cùng tình nhân… – nói rồi nhìn qua người đàn ông bên cạnh nó …- đã vậy thì tôi tác hợp cho hai người ….- rồi lại nhìn qua nó….- tôi sẽ hủy hôn, cô vừa lòng chưa? – nói rồi anh quay đầu đi thẳng để nó đứng bất động với bốn chữ “ tôi sẽ hủy hôn”.

Nó nhếch môi cười, nhưng nụ cười của nó thật kinh khủng, nó đang sock, nên bản thân cũng ko biết là mình đang cười vì cái gì nữa, chỉ là người đứng sau nó đang trong trạng thái lo lắng và sợ hãi. Lo lắng vì ko biết anh chàng Thiên Vũ kia có nói thật ko, nếu thật thì người con gái anh yêu phải làm sao bây giờ. Sợ hãi vì trạng thái của nó bây giờ thật ko bình thường chút nào. Anh nắm chặt hai vai của nó xoay người nhỏ lại cho hai khuôn mặt đối diện với nhau:

- Em ko sao chứ Vân?

- Em ko sao?

- Thật ?

- Thật.

Nó nhìn anh rồi lại cười, lần này nụ cười bớt kinh khủng hơn một chút, lấy lại tự tin nó hất mặt nói:

- Anh nghĩ anh ta có thể bỏ được em sao? Làm được anh ta đã làm từ lâu rồi chứ ko đợi đến giờ đâu, mà đó là em chưa ra tay đó nha, em mà ra tay thì anh ta có chạy đường trời. Thôi mình về nha, em sẽ gửi anh thiệp cưới, anh phải đi quà thật to đấy. – nó nói với nụ cười rạng rỡ trên môi.

Nam Phong nhìn nó vậy anh cũng bớt lo, gật đầu đồng ý với nó mà lòng đau thắt. Đám cưới, trong đám cưới đó có nó làm nhân vật nữ chính, nhưng nam chính ko phải anh.

Nó bay ra xe phóng về nhà với hy vọng có thể gặp Thiên Vũ ở nhà, nó muốn hỏi người con gái kia là ai, tại sao anh lại làm vậy, nó cũng muốn nói với anh, nó là yêu anh, nó đã yêu anh rồi. Nhưng khi về nhà ….

- Thiên Vũ về chưa?

- Dạ thưa tiểu thư, thiếu gia chưa về ạ?

- Chưa về – nó nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, rút điện thoại bấm số gọi cho anh, một cuộc rồi hai cuộc rồi… N cuộc… anh ko bắt máy. Nó như muốn điên lên. Bỗng điện thoại đổ chuông, nó vội vàng cầm lên xem, là Quang Anh gọi, khuôn mặt tỏ rõ sự thất vọng:

- A lô

- Kỳ Vân hả, em mau đến bệnh viện …. Đi. Thiên Vũ bị tai nạn, đang cấp cứu.


XOẢNG ….

Ly nước đang cầm trong tay rớt xuống đất phát ra âm thanh chói tai. Nó như bị ai đó rút hết sức lực, toàn thân đổ xuống cái sô pha phía sau.

- A lô, em ko sao chứ Vân, a lô… a lô – Quang Anh lo lắng hỏi dồn, nhưng bây giờ nó như người vô hồn, một tiếng trước anh còn đòi từ hôn nó, vậy mà một tiếng sau… nó đứng phắt dậy chạy thẳng ra ngoài xe, nó cứ cho xe chạy, chạy trong trạng thái mà ngay cả bản thân nó cũng ko có một chút ý thức nào, nhưng điều may mắn là nó đã đến được bệnh viện.

Nó lao thẳng đến phòng cấp cứu, trước mắt nó là hai cánh của đang đóng im ỉm, điền phía trên vẫn còn sáng.

1 giọt

2 giọt

….

Nước mắt nó cứ thi nhau rớt. Kỳ Khôi đứng dậy ôm lấy nó.

- Híc … híc… anh ta bị sao vậy chứ…híc … híc… một tiếng trước anh ta con đòi từ hôn em… honey ơi… híc …híc… anh ta đúng là ngốc mà…. em chỉ đi nói với Nam Phong là em xin lỗi anh ấy… híc híc… em ko yêu anh ấy nữa… vì em lỡ yêu tên ngốc này mất rồi… huhu…huhu vậy mà anh ta lại kêu là sẽ từ hôn… híc híc… giờ anh ta lại vào trong kia… em phải làm gì giờ hả honey….híc …híc…

Những câu nói của nó đứt quãng theo từng tiếng nất nhưng ở đây ai cũng hiểu là nó đã nói gì, ai cũng bất ngờ, mọi người thở dài nhìn nó. Kỳ Khôi cười hiền nhìn nó:

- Cậu ấy sẽ ko sao đâu. Em yên tâm đi. Thôi ko khóc nữa, ngoan nào, khóc sẽ xấu lắm đó, em muốn mọi người nhìn thấy một cô gái xấu xí hả?

Những lời của anh hình như rất có tác dụng với nó, anh là chuyên gia dỗ dành nó mà, nó cũng mỉm cười nhẹ, thật ko? Anh ta sẽ ko sao đúng ko? Nó như đứa con nít bị người ta dụ dỗ mà ko hay biết gì hết. Khắc Thiên rút khăn tay của mình đưa cho nó, mặc dù được dỗ dành bởi 3 anh chàng đẹp trai nhưng nó vẫn cứ sụt sùi.

Cánh cửa cấp cứu đột nhiên mở ra, bác sỹ đi trước mấy người y tá đi sau,họ đang đẩy Thiên Vũ theo sau, anh nằm đó hai mắt nhắm nghiền, trên mặt những vết xước chằn chịt làm độ đẹp trai giảm đi mấy phần.

Kỳ Khôi buông nó ra chạy lại hỏi nhanh

- Bác sỹ, tên đó ko sao chứ?

- Đã qua nguy hiểm, chờ hết thuốc mê sẽ tỉnh thôi.

Nghe ông bác sỹ nói, cả bọn thở phào nhẹ nhõm. Lúc này nó mới để ý, người con gái ăn mặt hở han lúc nãy cũng có mặt ở đây.

- Cô ta là….nó lên tiếng hỏi.

- À … Cô ấy là Lê Hạ Uyển Nhi, tiểu thư nhà Lê Hạ

Tiểu thư nhà Lê Hạ… nó như nhớ lại lời của nhỏ Hạ Vi, cô ta chính là… nó nheo mắt nhìn người này, cũng xinh đẹp nhưng có chút gì đó gọi là lẳng lơ mặc dù bộ dạng cô ta lúc này vô cùng sợ hãi.

- Lúc đó cô và anh ấy cùng đi, tại sao có mỗi anh ấy bị tai nạn, cô thì không – nó ghì giọng hỏi cô ta, người có âm mưu cướp chồng chưa cưới của mình.

- Tại anh ấy lao ra đường nên… tôi ko cản kịp… xin..lỗi – giọng cô ta ấp úng, hình như sợ bị nó dổ tội, mà đúng là nó đang đổ tội cho ả còn gì, nhìn vẻ nhếch nhát của cô ta cũng điệu bộ run rẩy kia, nó nhếch môi khinh bỉ rồi ko thèm nói thêm gì nữa quay mặt đi chỗ khác.

Lúc này cuối hành lang, 4 đứa bạn chạy vào, vẻ mặt hốt hoảng, nhất là Hạ Vi.

- Này anh ấy sao rồi?

- Đã qua nguy hiểm.- Quang Anh lên tiếng trả lời

- Mình qua thăm nó đi – Khắc Thiên đề nghị.

Cả bọn gật đầu đồng ý, Kỳ Khôi đỡ nó đi, vì lúc này trông nó chẳng khác nào người ko xương, nhỏ Hạ Vi đang tức giận vì nghĩ rằng nó chính là nguyên nhân khiến anh mình ra nông nổi vậy, nhìn nó như vậy cơn giận cũng hạ hỏa mà quay lại quan tâm nó

- Mầy ko sao chứ?

- Nhìn tao thấy có vẻ gì là ko sao ko? Bị từ hôn còn chưa đủ, giờ còn bị vầy, là mầy chắc mầy nhập viện luôn rồi đó

- Vẫn còn sức chửi mà… Ủa mầy nói gì?… anh tao… từ hôn… mầy hả?- nhỏ như ko tin vào tai mình hỏi lại mà giọng cứ run run

- Uh – nó buồn thiu.

- Ôi ông anh của tôi, anh thật sáng suốt, haha… haha – nhỏ Hạ Vi la lên như bắt được vàng, tuy nhiên khi quay đầu lại,đập vào mắt nhỏ là mấy gương mặt đằng đằng sát khí, nhỏ vội giả lả làm bộ quan tâm nó:

- Ôi mầy buồn đó hả? cho chừa cái tật lăng nhăng, thích ngoại tình hả cưng. Haha anh yêu ta thật vĩ đại… haha – nhỏ lấy lại tinh thần cười ha hả làm nó tức muốn nổ đom đóm mắt nhưng cũng ko nói gì nữa vì nó biết hình như ai cũng nghĩ nó như vậy mà, bây giờ công lý ko thuộc về nó, im lặng là vàng

Ba nhỏ còn lại thì nhìn nó lắc lắc đầu, mặt phức tạp, ko biết là đồng cảm, thương tiếc hay mỉa mai nhỏ nữa, thấy vậy nó càng sầu thảm hơn.

Bước vào phòng bệnh, phải nói đây là khách sạn năm sao chứ ko phải là phòng bệnh, đầy đủ tiện nghi ko thiếu thứ gì, đúng là bệnh viện quốc tế có khác mà.

Nó cứ nhìn chằm chằm người nằm trên giường bệnh kia ko thôi, có lẽ đêm nay sẽ rất dài đây. Ngồi được một lúc, Kỳ Khôi muốn đưa nó về, vì trông nó mệt mỏi quá. Tuy nhiên nó lại ko chịu, nó muốn ở lại bên cạnh ai kia, biết là ko thể ngăn cản nó nên Kỳ khôi cũng chỉ có cách miễn cưỡng đồng ý, anh kêu mấy nhỏ kia về trước, để cho nó ở lại với Thiên Vũ, nhỏ Nguyên Thảo gật đầu đồng ý, đi ra cửa còn quay lại phán một câu xanh rờn

- Ở lại mà lập công chuộc tội đi.- thật tội nghiệp cho nó, đã buồn ko ai an ủi cho thì chớ vậy mà liên tiếp bị ném đá vô mặt trông nó tủi thân đến tội.

Kỳ Khôi chờ ọi người đi hết, anh cũng ra ngoài nhường ko gian lại ột người đang tự kỷ và một người đang hôn mê.

Còn lại một mình trong phòng, nó nắm lấy bàn tay Thiên Vũ lên săm soi, miệng nhếch lên tỏ vẻ khinh thường, trong đầu thầm nghĩ “ con trai gì mà tay như con gái, đúng là công tử bột mà” rồi lại soi mói khuôn mặt anh “ con trai gì mà lông mi dài như vậy, không biết có phải đi nối mi ko nữa, rồi nào là …môi gì mà đỏ vậy, chắc là đi phun thêu thẩm mỹ rồi, ….vâng vâng và vâng vâng” nhìn tổng thể khuôn mặt đầy vết trầy sướt nhưng vẫn điển trai của anh nó biểu môi nói thành tiếng : mặt anh mà để lại sẹo thì tui mới là người từ hôn anh đó, hứ . Vừa nói xong cánh cửa phòng mở ra. Kỳ khôi bước vào trên tay anh là ly sữa nóng, anh đưa cho nó

- Nè em uống đi

Nó đưa tay cầm lấy ly sữa làm một hơi dài, bây giờ mới nhớ ra là mình chưa ăn gì. Thật tình. Uống xong, nó đưa cái ly lại cho Kỳ Khôi, rồi “ra lệnh” cho anh ra ngoài, Kỳ Khôi cũng sock với nó, nhưng rồi lại cười, anh xoa đầu nó kêu nó đi ngủ sớm đi, anh ở bên ngoài có gì thì gọi. Nó gật đầu rồi cũng ko nói thêm gì, vậy là đêm nay nó ngủ lại tại đây.

Sáng hôm sau.

Ánh nắng chiếu rọi khắp phòng, nó khẽ nhíu mày. Hôm qua sau khi Kỳ Khôi ra ngoài nó lại ngồi nói nhảm một lúc rồi cuối cùng thiếp đi lúc nào ko hay, lúc thiếp đi tay vẫn còn nắm lấy bàn tay của ai kia. Sáng sớm, Thiên Vũ khẽ trở mình khi thuốc mê đã tan, anh mở mắt ra cảnh đầu tiên đập vào mắt anh đó là … một thiên thần đang ngủ gật bên giường anh, ánh nắng chíu thẳng vào khuôn mặt kia, thứ ánh nắng đó làm gương mặt thiên thần đang ngủ lấp lánh, điều quan trọng là cô ấy đang nắm lấy tay anh… rất chặt, còn đang say sưa ngắm thiên thần thì thiên thần khẽ trở mình, rồi… ngóc đầu dậy… rồi …. Đưa tay lên miệng che cái ngáp dài tám cây số. Khuôn mặt điển trai lạnh băng, nhưng trong ánh mắt rất rối bời, anh lên tiếng

- Cô là ai?

Nó đang lơ mơ còn chưa tỉnh hẳn nghe anh hỏi nó giật mình, tỉnh hẳn. Nhìn thẳng vào mắt anh, nó hỏi lại:

- Anh đang hỏi tôi?

- Chẳng lẽ tôi hỏi không khí.

- Anh ko biết tôi?

- Biết tôi hỏi làm gì?

- Thật ?

- Điên

Nó đờ đẫn.

1s

2 s

3s

- BÁC SỸ…………………… nó nhắm mắt, hít một hơi dài, hét một tiếng, đánh thức cả bệnh viện.


miho ichiki - Yui Hatano - Ria Sakurai

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Lamborghini Huracán LP 610-4 t