Teya Salat
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen Teen - Đại tiểu thư và chàng lưu manh - trang 7

Chương 13

- Rồi sao?

- Rồi sao ư? Sao cô chẳng có một tí cảm xúc gì vậy?

- Kệ tôi! Anh làm gì thì làm.. tôi không quan tâm!

Trương Thiếu Hạo lầm bầm : “chẳng hiểu nổi tụi con gái nữa!”

Lâm lại thần người ra. Đúng tối hôm đó, cái tối mà ba cô bảo đính hôn với Thiếu Hạo… anh đã nói lời yêu cô! Giả dối!

“…..
- lúc đó anh như phát điên, chỉ muốn chạy lại bóp chết hắn ta. Làm sao hắn… hắn có thể… ôm cả thể giới của anh thế chứ… nhưng không hiểu sao lúc đó anh lại bình tĩnh đến thế! Xin lỗi em!….”

Giờ cô mới hiểu… chẳng có gì gọi là tình yêu cả…!
Ngay cả con người cô tin tưởng hơn cả bản thân mình cũng phản bội cô thì có cái gì đảm bảo cho hai chữ “Thật lòng” ?

Quân cũng trở lại trường. ít nhất đó là một sự trùng hợp!

Anh vẫn chưa hoàn thành vai diễn của mình. CHính xác, anh phải nhận được câu nói : “chia tay đi!” của Lâm…

Anh lại cười…

Đốn mạt!

Sân trường Nhất Đẳng rộng lắm! cớ sao bây giờ ngột ngạt đến vậy! Một bên là Lâm đối diện với Quân cùng một cô gái khác… Mắt cô có cái gì đó cay cay. Đã bao lần cô muốn gạt bỏ tất cả nhưng chẳng đủ can đảm, muốn chạy lại ôm lấy anh nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh khiến tim cô như đông cứng. Cô sợ, sợ anh lại nói không cần cô. Sợ anh lại đẩy cô càng ra xa anh hơn. Vậy thì thôi… giả tạo chút, chắc sẽ đỡ đau hơn:

- Hi vọng anh sống tốt!

Rồi cô quay lưng lại…

Quân đứng đó. Chôn chân. Hai bàn tay buông thõng. Vở kịch của anh đã thành công. Thành công mĩ mãn. Đến nỗi anh không tin đó là sự thật… “anh sống tốt…” – lời nói nhẹ nhàng cớ sao đâm vào tim anh, buốt quá!

Tạm biệt!

“ những lời nói, hành động của anh có thể khiến em bị tổn thương, có thể khiến em hận anh trọn đời… nhưng em hãy tin rằng… anh yêu em là sự thật…!”

Ngày mai, khi nắng lên…

cô rảo bước trên phố, muốn tìm lấy cái cảm giác yên bình trong suốt thời gian sóng gió qua… chợt khựng lại trước một quầy lưu niệm nhỏ, nhìn hồi lâu…

con khỉ…!

Tim cô lại nhói. Nhớ anh! Cái nỗi nhớ gặm nhấm trí óc cô lúc nào không hay! Nhớ cái hơi ấm của anh khi tái tê mùa đông giá… nhớ cái nắm tay của anh khi chiều hè buông xuông. Nhớ anh cười, nhớ anh nói… nhớ cả cái nháy mắt tinh nghịch của anh! Muốn quên một người sao khó quá…

Bên kia đường, vô tình thôi, cũng có một người dừng lại. Vì ai đó… anh cũng nhìn thấy con khỉ, tim cũng cũng như ai bóp chặt. Cái dáng người nhỏ bé đó… đã bao lần anh mường tượng… cái anh nhìn thấy là nụ cười tỏa nắng của cô chứ không phải cái quay lưng xa lạ như vậy… Hình như nó quá xa vời với anh, anh cố bao nhiêu cũng chẳng thể với tới…

Chợt.. cô bước đi

Trong vô thức, theo tiếng gọi của trái tim, anh cũng bước theo…

Cô đó… thật gần anh, chỉ cần anh bước thêm một bước là đuổi kịp cô nhưng… đôi chân anh như tê cứng lại… bàn tay chỉ cần giơ lên là chạm vào bóng hình cô nhưng nó không đủ sức…

Anh giật mình… Lâm gục xuống… trước mặt anh. Anh chạy như bay đến, hết sức lay và luôn miệng gọi tên cô…. Nhưng vẫn chỉ là cái nhắm mắt của cô.. anh điên cuồng… lo lắng… bế cô ngay vào bệnh viện…

- Không sao! Chỉ bị suy nhược quá thôi! Người nhà cần quan tâm hơn!

Lời nói của bác sĩ không làm Quân an lòng. Nhìn cô nằm đó, thật nhỏ bé, yếu ớt, anh khóc. Chắc chắn tại anh không ra gì nên cô mới vậy…

Lâm thiếp đi nhưng cô vẫn cảm nhận được cái gì đó thật gần gũi, ấm áp… và rất “ Quân” . Choàng tỉnh dậy, cô ngơ ngác nhìn xung quanh, tất cả chỉ là một màu trắng lạnh lẽo. Nhưng, vương đâu đó hơi bàn tay ấm léo chăn đắp cho cô, cái hôn nhẹ nhàng trên má… Nhất định anh đã ở đây! Cô vùng hẳn dậy…. gỡ hết mấy cái dây chuyền nươc lằng nhằng, chạy đi trong hi vọng. Hi vọng anh quay trở lại. Hi vọng những gì cô mới trải qua chỉ là một cơn ác mộng

Cô đảo mắt nhìn quanh. Tất cả chỉ là những ánh nhìn xa lạ của những người không quen biết…. Vậy là anh đi thật rồi… rời xa cô mãi mãi….

Từ phía xa, khuất sau bức tường, Quân nép mình, ứa nước mắt. Lúc đó anh chỉ kịp đặt nhẹ một nụ hôn lên má cô rồi vội vàng rời đi sợ cô thức giấc.

Khoảng cách giữa hai người, nói gần cũng thật gần, chỉ cách mấy bước chân. Nói xa cũng không sai khi có một bức tường vô hình cứ chắn ngang giữa họ. Liệu có phải sự lựa chọn của Quân là sai? Liệu nó có đẩy anh và cô vào một con đường không lối thoát? Mọi chuyện sẽ đi về đâu nếu Quân nói cho Lâm biết toàn bộ sự thật, rằng chính ba cô là người giết cả nhà anh? Liệu cô có vượt qua được cú sốc này? …. Anh lắc đầu chán nản..!

Ra viện, Quân khong đến trường mà về thẳng nhà. Lúc này cô muốn ngủ một lúc, quên hết mọi chuyện!

- Thằng nhóc Quân đó biết hết mọi chuyện rồi sao? Cũng đã đến lúc rồi! chiều nay hẹn nó 3h ở Highland đi! Ta sẽ chấm dứt mọi chuyện tại đây trước khi con Lâm biết hết sự thật….

Cánh cửa khép hờ đủ để Lâm thấy mọi việc… ba cô đang nói chuyện với chú quản gia. Điều duy nhất khiến cô thắc mắc là cái tên Quân – liệu có phải anh hay không? Tại sao không thể cho cô biết? …. Đầu cô như muốn nổ tung lên!

Chiều…

Quân đi đi lại lại… chiếc áo đôi vẫn treo trên tường, giản dị, vẫn đẹp nhưng đẹp theo một cách khác…Đắn đo một lúc, anh lấy chiếc áo đó, mặc vào. Ngày hôm nay kết thúc mọi việc nên anh cũng muốn mặc chiếc áo này lần cuối, có thể chẳng bao giờ có cơ hội một lần nữa…. Chiếc áo, mỏng manh thôi nhưng chứa đựng ngàn nỗi nhớ…

Chiếc áo như lôi anh về tối hôm đó….

Quân lặng lẽ rời khỏi bar sau khi đã uống chục chai … đôi chân bước vô thức, chẳng biết sẽ đi về đâu… Nhà Lâm! Chính xác anh đã đến nhà cô…cũng chẳng nhớ tại sao anh lại đến được đó… Ngước mắt lên nhìn về phía phòng cô – một màu tối thui! Chắc có lẽ cô đã ngủ! Anh quay về. Vậy là được rồi, anh chỉ muốn ngắm cô từ xa, thấy cố bình yên trong giấc ngủ… vậy là quá đủ!

Vẫn chập choạng bước đi, anh vấp phải một người. Hơi thở quen thuộc. Cảm xúc da thịt cũng quen đến lạ! đến cái mùi hương trên tóc cũng như in sâu trong lòng anh vậy!

Người đối diện hình như cũng nhận ra sự thân quen đến lạ đó!

Khoảnh khắc đó…


..
Hai ánh mắt chạm nhau…
..


Một sự ngạc nhiên…

Trong hạnh phúc…

Trong đau khổ…

Là cô!

Là anh!

Quân tỉnh rượu hẳn. Còn Lâm cũng giật mình trước dáng vẻ tiều tụy của anh…!

- Anh Quân

Giọng cô cất lên, nhẹ nhàng nhưng sao mà đau đớn đến thế.. Còn anh, cũng muốn goi tên cô lắm cho thỏa nỗi nhớ nhung nhưng hình như trong cổ họng có cái gì đăng đắng chặn lại, chẳng nói nên lời… chẳng phải chia tay rồi sao? Anh lấy tư cách gì gọi cô như hồi còn nồng ấm?

Thái độ của anh làm cô đau. Lúc đầu, thấy anh, cô đã hi vọng nhận được lời xin lỗi từ anh, hàn gắn tình yêu này… nhưng không. Anh hờ hững… chắc anh đến đây chỉ là sự điều khiển của men rượu… và bản thân anh chẳng còn chút cảm xúc nào nữa hết…. cô mạnh mẽ… bước lướt qua anh… coi như chẳng quen biết….

Giọt nước mắt lăn dài trên má, chảy đến tận miệng khiến cô cảm nhận được cái vị chát mặn của nó…

Đơ… anh như tê dại. Đau thêm lần nữa. Cái tình yêu này khiến anh đau quá rồi,chẳng thể chịu nỗi. Còn cô, hà cớ gì cứ bóp chặt trái tim anh vậy. Cô quay lưng về phía anh, xa thật rồi… Có chút gì đó nuối tiếc. Có chút gì đó lạc lõng… Như mất đi một thứ rất quan trong vậy…

Có Phải Anh Đã Sai!

Có Phải Anh Vẫn Còn Yêu Cô?

Và Có Phải Buông Tay Cô Là Điều Hối Tiếc Nhất ĐờiAnh?

Mặc kệ, anh chạy đi… theo trái tim…

Nghe tiếng bước đi, Lâm chưa kịp quay lại… đã cảm nhận được một bàn tay nắm chặt lấy vai mình, chặt đến nỗi khiến cô khẽ rên .Vài giây sau, cô bị đẩy vào bức tường. Vai cô lần nữa va vào tường, đau đớn. chẳng kịp định thần chuyện gì đang diễn ra, cô im bặt. Hôn. Anh đang hôn cô.Mãnh liệt. trong cái mãnh liệt đó là nỗi đau đè nén bấy lâu, là nỗi nhớ da diết,… Đôi môi của anh ấn mạnh vào cô. Bàn tay anh ôm chặt lấy cô, sợ như nếu anh nới lỏng một tí thôi, cô cũng đi mất…

Cô nhắm nghiền mắt. Có mùi rượu. Mùi thuốc lá. Và mùi của Quân. Nụ hôn đó. Liệu là cảm xúc thật của anh hay chỉ là vui đùa với cô chốc lát. Cô sợ. Tin người rồi lại chuốc lấy khổ đau. Tai cô văng vẳng tiếng anh… “Yêu vì tiền…” “Chơi đùa với cô thôi…”…. Tại sao cứ trêu đùa cô như vậy… Cô đột ngột cắn mạnh, một dòng máu bật ra từ khóe miệng Quân… anh buông cô ra…. Giữa 2 người có một khoảng trống vô hình….

Tiếng còi xe của một chiếc AB lôi anh về hiện tại. Và vết thương trên môi là minh chứng cho cái thế giới anh sống chẳng phải mơ…

Highland vào một chiều nắng…

Ba Lâm đã đến trước. Khi Quân đến thì ly cà phê đã vơi nữa. Gương mặt hiền lành, dáng vẻ nhân từ đến nỗi Quân không tin nổi con người này đã làm chuyện đó với gia đình anh…. Thế mới thấm, biết người biết mặt không biết lòng!

- cậu đến rồi ak?

- …

- Mời ngồi…

- Tôi muốn nghe lời giải thích từ ông!

- …

- Sao ông làm vậy? Tiền quan trọng vậy sao? Cho dù có D-lite thì ông vẫn giàu vậy rồi cơ mà? Sao lại giết cả nhà tôi vậy? ông có còn là con ngừoi nữa không? – Quân tức giận hét lớn. Chưa bao giờ anh mất kiểm soát như bây giò. Con người trước mặt – ướcgì anh có thể giết được ông ta…

Khuất sau cánh cửa….

Lâm bàng hoàng, không tin nổi những gì vừa nghe thấy. Hóa ra, Quân chẳng phải một tên lưu manh như mọi người thường thấy mà là cậu ấm của D-lite tập đoàn hùng mạnh nhất. Hóa ra người khiến anh mất cả gia đình là ba cô. Hóa ra anh rời xa cô vì cô là con gái của kẻ thù… Hóa ra cuối cùng cô vẫn chỉ làcon ngốc/.

Lâm như ngã sụp xuống. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao người ba cô kính trọng lại trở thành kẻ giết người? Tại sao người con trai cô yêu nhất lại là con trai của D-lite? Tại sao cô không hề hay biết gì về chuyện đó….?

Có lẽ những ngày qua anh cũng rất đau khổ. Thậm chí hơn cô gấp vạn. Cảm giác sẽ thế nào nếu yêu nhầm con gái của kẻ thù giết cha? Cô đã quá ngốc khi không nhậ thấy sự bất thường của anh… Đáng lẽ cô phải tìm hiểu chứ không phải chỉ ngồi ôm gối và khóc….

Giá như…. Nếu như có hai từ đó…

Cô sẽ làm lại….

Cô bước ra trong nước mắt, trong sự ngỡ ngàng của ba cô và anh…. Người bối rối nhất chính là Quân khi Lâm cũng đang mặc chiếc áo đôi của hai ngừoi…

- Ba! Tại sao ba lại làm như vậy? Con…. Con ghét ba….!

- Lâm… lâm…. Nghe ba giải thích đã… Lâm!

Ba cô cố gọi theo nhưng chẳng kịp… cô bỏ đi ngay sau đó…. Điều duy nhất ông có thể làm bây giờ là bảo Quân chạy theo. Quân, tất nhiên là anh có lí do để không cần làm việc đó nhưng anh đã chạy. Anh biết cô đang rất sốc, vì chính anh cũng đã gặp phải chuyện như vậy….

- Lâm! Nghe anh nói….

- Không! Em không nghe! Tại sao anh lại dấu em? Tại sao? Anh đã sớm biết phải không? Anh muốn trả thù nên trêu đùa em phải không?…

- Không! Lâm… lâm….

Cô chạy băng qua đường.. Đầu óc cô trống rỗng… cô chẳng để ý đến mọi thứ xung quanh… tiếng anh gọi…. tiếng còi xe….

Rầm…

Một chiếc ô tô lao tới….

Một dòng máu đỏ chảy ra… từ Quân và từ Lâm…. Anh đã xông đến khi thấy một chiếc xe nhằm phía cô mà lao tới…. Quá muộn….

Đúng như lời người bán hàng nói…. 2 chiếc áo sẽ phát sáng nếu đi cạnh nhau!

Và giờ….

Một đôi nam nữ nằm xuống…

Người con trai ôm bạn gái mình …

Khoảng cách giữa họ thật gần, gần đến nỗi hai nửa trái tim ở hai chiếc áo đã ghép trọn một trái tim hoàn chỉnh… Cái ánh sáng bàng bạc hiện lên…giữa một vũng máu đỏ tươi!

Chương 14

Chiếc đèn cứu thương xoay tròn, nhấp nháy liên tục cùng với sự hoảng hốt của một tốp người:

- Nhanh lên! Mất nhiều máu quá!
- …

Hai chiếc xe đẩy chạy cấp tốc, cái ranh giới giữa sự sống và cái chết thật rõ ràng hơn bao giờ hết… Nhưng ở đây, sợi dây kết nối giữa họ vẫn thật mãnh liệt

“Quân! Em xin lỗi! Em…”

“Em không có lỗi! Oan trái là chúng ta sinh ra trong hai gia đình này…”

“Quân!”

“Nếu có kiếp sau, anh… không phải con của D-lite còn e cũng chẳng phải là tiểu thư Hotest… nếu….”

Hai chiếc xe vội vàng bước vào hai căn phòng rộng, sáng trưng nhưng lạnh lẽo vô cùng. Không gian xung quanh như dừng hẳn lại, nghe rõ cả nhịp thở, nhịp tim của hai người…

Nghe tin. Dì Ngân lập tức chạy vô viện. Hoang mang. Lo lắng. Quân mà có mệnh hệ gì chắc bà không sống nổi mất. Tuy không có họ hàng gì với anh nhưng bà chăm sóc anh từ bé, coi anh hơn cả mạng sống…

- Ông còn mặt mũi gặp thằng Quân sao? – Tiếng dì Ngân tức giận khi thấy ba Lâm đang đứng trước phòng cấp cứu, điệu bộ lo lắng không kém…

- Tôi…

- Các người! chính các người đã hại thằng Quân! Đồ giết người…!

- Này bà!

Dì ngân ngất đi, chắc dì đã quá xúc động.

Ba Lâm ở bên cạnh chăm sóc dì Ngân, lòng cũng như thiêu như đốt. Tất cả là tại ông. Nếu như ngày đó ông ngăn cản bố vợ mình thì chắc đã không xảy ra bi kịch này….

Ngày đó….

Bố vợ ông là chủ tịch hội đồng quản trị Hotest. Thấy ông thông minh, có tố chất bèn gả con gái duy nhất – cũng là mẹ Lâm sau này. Để tranh giành thị trường cũng như hạ bệ D-lite, ông bố đã ra lệnh giết cả nhà Quân. Biết chuyện, ông cố ngăn cản nhưng không được. Mẹ Lâm biết tin cũng sốc đến mức tự tử luôn. Tất cả đều do ông nhu nhược

Ông không thể ngờ mọi chuyện lại như thế này, càng không ngờ đứa con gái duy nhất của ông lại đem lòng yêu Quân. Ngang trái. Ông phải làm sao….

- Quân!…Quân!…. – tiếng kêu phảng phất từ phòng dì Ngân… Ba Lâm vội chạy lại…

- Đi đi! Ra khỏi chỗ này… tôi không muốn nhìn thấy mặt các người….!

- Tôi… tôi muốn giải thích….

- Ông còn nói được ư???

- Tôi… việc của 15 năm trước! là điều hối tiếc nhất đời tôi! Tôi đã không ngăn cản được bố vợ mình làm việc này… gây ra điều bất hạnh cho gia đình Quân! Tôi thật sự xin lỗi! là lỗi của tôi!
- ….

Tiếng một cô y tá vọng vào:

- Bệnh nhân TRịnh Thiết Lâm đã tỉnh… người nhà có thể vào thăm!\

Ba Lâm chạy như bay về phòng cô, theo sau là dì Ngân.

Mặt Lâm phờ phạc, tái nhợt…

- Lâm! Con tỉnh rồi sao?
- Ba…
- ba xin lỗi! ba không muốn giấu con chuyện gia đình Quân!

Lâm ngơ ngác…

- chuyện gì cơ ạ! Quân! Ai vậy ba???

Ba Lâm ngạc nhiên:

- con mới nói gì? Con không nhớ sao?? Bác sĩ…. Bác sĩ….!!! – ông gào to hết sức

một chiếc áo blu trắng chạy ngay vào, theo sau là một vài người y tá….Sau khi kiểm tra, khám… bác sĩ quay ra, ngán ngẩm:

- Chắc là do vụ tai nạn, đầu bệnh nhân bị va đập dẫn đến mất trí nhớ!

- Tại sao chỉ mất kí ức về Quân? – dì Ngân nãy giờ mới lên tiếng…

- Có thể bệnh nhân chỉ mất đi kí ức về một người quan trọng nhất, có thể làm cho bệnh nhân suy nghĩ nhớ nhung nhiều…

- Có loại bệnh đó ak? Không phải đây là bệnh viện tốt nhất sao? Các người phải chữa trị cho con gái tôi! – Ông Dương hình như đã quá mất bình tĩnh…

- Thưa ông bà, bệnh nhân Âu Thành Quân cũng đã tỉnh ạ? – tiếng một cô ý tá cắt ngang

- Thật sao? Dẫn tôi đến đó! – dì Ngân mừng rỡ, vội bước đi, ba và Lâm cũng bước theo….

Đến phòng bệnh….

Dì Ngân bật khóc:

- Sao? Sao cháu tôi … lại … lại bị thế này….

Trước mắt họ là một ÂU thành Quân tiều tụy, bị cuốn băng trắng quanh đầu, toàn thân chằng chịt những dây chuyền, vết băng bó, ánh mắt anh mệt mỏi, phờ phạc hẳn ra…..

- Người này là ai vậy ba? – Lâm hỏi. Rốt cuộc Lâm có quen người này không? Tại sao khi mới gặp cô lại có cảm giác quen thuộc đến lạ? Tại sao ba cô lại giấu cô chuyện của Lâm? Mọi chuyện là sao? A…. a…… ? sao đầu cô đau như búa bổ thế này cơ chứ!

- Quân! cháu có sao không?

Đáp lại lời nói của dì Ngân là một ánh mắt phờ phạc đầy lạ lẫm… có chút hoài nghi…

- cô… cô là… ai?

Có lẽ nào?

Số phận lại chơi đùa với hai người?

Có lẽ nào?

Cuộc sống lại trở về số không tròn trĩnh như chưa bắt đầu?

Có lẽ nào?

Hai người yêu nhau giờ lại như người xa lạ?

Và có lẽ nào?

Chúng ta – yêu lại từ đầu sao?

- Có thể do bệnh nhân đã che cho cô gái nên đầu bị va đập quá mạnh! Chúng tôi rất tiếc nhưng chỉ có thể bình phục nếu có kì tích!

Bịch trái cây trên tay dì Ngân rớt xuống. Cái gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại đổ mọi thứ lên đầu Quân? Ba Lâm cũng xót xa, thật sự ông thấy quá áy náy với anh, như chính ông là nguyên nhân dẫn đến bất hạnh cho Quân và kể cả con gái ông vậy…

- Ông đi đi! Chúng tôi muốn bình yên! – Dì Ngân gào lên, thực sự bây giờ dì đã biết sự thật rằng ba Lâm không phải kẻ thù của gia đình Lâm nhưng trong lúc này, bà khong muốn nhìn thấy ai trong gia đình Lâm nữa…

Khi chỉ còn lại hai dì cháu… dì Ngân nói trong nước mắt…

- Quân! Cháu có nhận ra gì không? Dì Ngân đây mà…. Dì NGân của cháu đây mà….

Quân nhíu mày….lắc đầu… đầu óc anh trống rỗng, bản thân không biết mình là ai huống hồ nhớ nổi những người khác…

Lâm đứng ngoài cửa nhìn vào, người con trai xa lạ đó…. Hình như…. Cô đã quen!

Trương Thiếu Hạo và Mai vào bệnh viện ngay sau đó. Vừa thấy bệnh tình của Quân và Lâm, cô úp mặt vào người Thiếu Hạo mà khóc… Tại sao? Hai người yêu nhau không thể đến được với nhau? Tại sao chứ hả trời?

- Giờ cả hai người đều không nhớ gì sao hả dì?

- Con bé đó chỉ mất kí ức về Quân,… còn nó…. – dì ngậm ngùi đưa mắt về phía anh – đã quên mọi thứ!

Trương thiếu hạo chạy lại bên giường bệnh:

- Thằng khốn! mày sao vậy? dậy đi? Chẳng phải mày vẫn muốn đánh nhau với tao sao?

- Cậu là ai?

- Mày diễn đạt lắm! mày nhớ cái lần xin ra ngoài với tao không? Bây giờ mày cũng đang diễn phải không?

- Cậu nói gì tôi không hiểu? tôi phải nhớ gì sao?

- Anh Hạo! vô ích thôi! Dì Ngân và chị Lâm là hai người quan trọng nhất đối với anh ấy mà còn không nhớ nữa là….

Phòng bệnh của Lâm:

- Khỏe chưa vậy?

- Giả bộ quan tâm tôi nữa hả? không cần đâu! – có vẻ Lâm đã khá bình phục, trở lại cái bản tính lì lợm ương bướng thường thấy!

- Cái gì mà giả bộ? thật lòng đó cô nương! – Hắn ta bĩu môi

- Mai cũng đến hả em?

- Vâng! Chị sao rồi!

- Chị khỏe! em không thấy sao?

- Chị có nhớ anh Quân không? – Mai hỏi dò…

- Sao ngày hôm nay ai cũng nhắc đến cái tên đó vậy? anh ta là ai vậy? tại sao chị phải nhớ…

Trương thiếu Hạo lắc đầu: “Hai người này… yêu nhau lắm… giờ thế này đây”

Hai ngày sau Lâm xuất viện

- Tiểu thư đã về! tôi nhớ cô quá! – bác Tư thốt lên, không khỏi xót xa vì trông cô gầy đi rất nhiều!

- Bác tư! Cháu cũng nhớ bác quá!

- Để tôi nấu bữa trưa cho tiểu thư nhá!

Ba Lâm thì trầm ngâm hơn nhiều, ông suy nghĩ về nhiều chuyện. Ông quá hối hận bây giờ đã quá muộn. Quân đã mất đi trí nhớ còn Lâm thì mất hoàn toàn khí ức về Quân! Mọi chuyện thật không ngờ nổi.

Thật bất ngờ, Mạnh Hạo Nhiên đã đến thăm Quân. Ông ấy tỏ ra vô cùng tiếc nuối và quan tâm rất nhiều đến Quân, có thể ông cắn rứt với việc làm của mình trong quá khứ…

Một tuần sau, Quân ra viện. Mọi thứ đối với anh dường như quá mới mẻ. Anh phải tập làm quen với một người dì tên Ngân, một người em họ tên Mai, một người tên Mạnh Hạo Nhiên và một thằng bạn tên Trương Thiếu Hạo! Tuyệt nhiên, cái tên Trịnh Thiết Lâm không xuất hiện trong tâm trí Quân bây giờ… điều đó chắc khiến anh đỡ đau lòng hơn…

- anh ấy thật sự không nhớ chị Lâm sao? – Mai hỏi Trương Thiếu Hạo

- chưa đến lúc thôi! Hai đứa sao mà tách khỏi nhau được!

- lúc nào? – Mai ngơ ngẩn

- Sao anh biết?

Một tháng sau…

- con thật sự muốn đi sao? – ông Dương hỏi Lâm khi cô quyết định trở lại Anh học thiết kế thời trang

- vâng thưa ba? Tuy con không nhớ vì sao con quay trở về VN nhưng con vẫn muốn sang lại Anh học! đó là ước mơ của con!

- Được thôi! Nếu con muốn! – Ba lâm thở dài… “nếu không có thằng nhóc đó, con sống được không? Tuy bây giờ chưa nhớ ra nhưng một ngày nào đó nhớ ra, sẽ rất đau đấy.. con gái ạ!!!…” ông nghĩ thầm. Số phận hai đứa này là ở bên nhau, nhất định thế. Nếu chúng nhận ra nhau, nhất định ông sẽ đồng ý cho chúng lấy nhau và ông tin, dì của Quân cũng nghĩ như vậy….

Tại sân bay….

- Ba nhớ giữ gìn sức khỏe nha ba? Sang đến nơi con sẽ gọi điện!

- Uk! Con đi mạnh khỏe! ba sẽ nhớ con đó!

- Tôi đí nhá! Chị đi nhá Mai! – cô đưa tay vẫy vẫy Mai và Thiếu Hạo, đồng thời nháy mắt đe dọa hắn ta : “Anh mà bắt nạt Mai thì coi chừng tôi đấy!”

- Biết rồi! có đánh chết cái nết vẫn không chết! – Thiếu hạo nhăn nhó

Mai ghé sát bên tai hắn ta: “không chừa mà… “ làm hắn ta ngượng thối mặt…. Lâm chỉ biết đứng đó cười, bó tay với hai người này.

“chuyến bay khởi hành từ Việt Nam đi London Anh sắp cất cánh….” – tiếng cô tiếp viên vang lên đều đặn như thúc giục Lâm.

- Con đi nha ba!

Lâm quay đi. Rời xa nơi đây…

Đôi bàn chân đang bước đi, bỗng khựng lại, cô ngoái đầu về phía sau…. Có cái gì khiến cô còn nuối tiếc? Hay trái tim không cho cô rời khỏi đây vậy? Cô còn chờ điều gì mà chưa bước tiếp? Cô còn mong ngóng bóng hình ai giữa hàng nghìn con người xa lạ kia?

Tiếng cô tiếp viên lại vang lên: “còn năm phút….”

Cô quay lưng đi…

Máy bay đã cất cánh….

ở một nơi nào đó, trái tim Quân bỗng thấy hụt hẫng đến lạ! có cái gì trống trải, xa cách ùa về trong anh. Anh đưa tay lên ngực! Tim – nó vẫn ở đây mà… – cớ sao anh lại thấy nó như theo ai đó đi rất xa… Người đó! Liệu có phải người rất quan trọng đối với anh mà nhất thời anh chẳng thể nào nhớ ra…. Trời ạ! Anh ôm đầu… tại sao không nhớ gì vậy? Một chút kí ức thôi cũng không tài nào nhớ nổi….

Một tháng sau….

Mạnh Hạo Nhiên đến nhà tìm dì Ngân và Quân :

- Sao? Ông muốn cho Quân qua Mĩ ư? – dì Ngân không dấu nổi sự ngạc nhiên

- Phải! chi nhánh của T.O.P bên Mĩ không có ngừoi quản lí… Với lại, tôi không có con, tôi muốn thằng bé tập quản lí mọi việc. Sau này T.O.P cũng nhờ vào nó cả…

- Bác Nhiên! Cháu….

- Không sao đâu! Bác tin cháu sẽ làm được! Bác mắc nợ gia đình cháu.. giờ là lúc bác phải trả…

- Mắc nợ gì cơ? Cháu không hiểu?

- Sau này nhớ ra cháu sẽ rõ… hi vọng lúc ấy cháu tha thứ cho Bác…. ! Rồi! cháu chuẩn bị đi! Bác đã lo thủ tục xong xuôi rồi!

- What? Mày sắp đi Mĩ á? Có lầm không? – Trương Thiếu Hạo suýt phun nước vào mặt quân

- Có cần phải thế không? Không phải mày bị gay đấy chứ? – Quân bình thản. Có một điều kì lạ là cà Lâm và Quân đều không mất cái tính xỏ xiên vốn có của mình, nhất là đối với trương Thiếu Hạo ( tội nghiệp thằng bé!!!)

- Gay cái đầu mày? Qua đó làm chi vậy?

- Bác Nhiên kêu qua đó quản lí chi nhánh T.O.P….

- Rồi khi nào mày về?

- Chưa biết! 1 năm 2 năm… có thể ở bên đó luôn!

- Nhanh rồi về! tao… tao sẽ nhớ mày lắm đấy… ! – Trương Thiếu Hạo dịu giọng, trong cái dịu giọng đó có sự quan tâm đến chuyện tình cảm của Quân – thằng bạn đầu tiên mà hắn có – liệu Quân với Lâm – hai người hai nơi có thể gắn kết lại với nhau không?

- Ghê quá! Tao bảo mày có vấn đề mà! Tránh xa con Mai ra nghe chưa?

- Không thích đấy!

- Mà mày phải gọi là anh chứ! Mai là em tao mà…

- Anh á? Ngồi đó mà mơ với ước đi nhóc! Trương Thiếu Hạo mà lại gọi Âu Thành quân là anh sao? Never!

- Mày…

asian sex - phim xex - phim xxx

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ