XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu ? - trang 16

Quốc chạy nhanh ra ngoài tìm thử nhưng không có kết quả gì. Anh tiếc vì không gặp được người đó, anh hỏi lại một bartender thì biết được cô ấy thường hay đến bar này và là khách mời đặc biệt của quán và cũng biết được tên cô ấy là… Trương Gia Linh.

====

Tan trường…

- Song Lâm! _ cô chạy theo gọi hai đứa lại.

- Có chuyện gì mà mày hớt ha hớt hải vậy? _ Kì Lâm hỏi.

- Tao có cái này hay lắm, bọn mày có muốn đi không?

- Đi đâu mà đi? Tan học không về mà còn lo đi chơi đâu hả? _ giọng cậu.

*Ặc… không thành rồi, ăn gì mà linh vậy không biết* _ cô lắc đầu.

- Định bỏ rơi tớ hả? _ cậu khoanh tay trước ngực.

- Hì _ cô gãi đầu. – Đâu có.

- Mà mày nói có gì hay? _ Kì Lâm hỏi.

- Xítttt sáng nay tao đi học phát hiện ra một chỗ này, đi theo tao sẽ biết. _ cô bí mật.

- Khoan đã! _ cậu ngăn lại. – Nếu không nói rõ cậu đi đâu tớ không cho cậu đi.

- Hi hí hí… _ song Lâm bụm miệng cười.

- Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, thôi bọn tui đi trước hen. _ Hoàng Lâm nói.

- Hai người đứng yên đó. _ cô không cho đi. – Tớ có làm gì nên tội đâu mà phải báo cáo với cậu?

- Nhưng tớ có quyền được biết.

- Thôi mà, có gì thì cậu nói luôn đi để Bảo anh bớt căng thẳng nào! _ Hoàng Lâm ý kiến.

- Cái này là cậu muốn đấy nhé! _ cô rào đón. – Đi ăn trộm.

- HẢ??? _ không chỉ cậu mà cả song Lâm cũng sửng sốt.

- Ăn trộm? Ý cậu là đi trộm á?

- Ưhm! _ cô trả lời tỉnh queo.

- Ực… _ cậu lẫn song Lâm nuốt khan.

- Ây dà… làm gì mà ngạc nhiên vậy? Chỉ có vài quả mận thôi mà, có đến mức các cậu tròn mắt vậy không? Theo kinh nghiệm của tôi thì xin không bao giờ họ cho nên… hái luôn cho chắc hề.

- Phù… _ cả 3 cùng thở phào.

- Vậy mà tao tưởng mày định làm cướp cơ _ Kì Lâm.

- Tao đã bảo là trộm chứ không phải cướp mà.

- Thích ăn để tớ đi mua cho không thích ăn của mua để tớ trồng cho tội gì đi ăn trộm? _ cậu không đồng ý.

- Ơ cái con người này, cậu còn không hiểu nó nữa à? Càng khác người nó càng thích làm, mà hơn nữa của trộm ăn ngon hơn của mua nhiềuuuuu… hề. Còn nếu ăn của cậu trồng thì đợi đến bao giờ hở? _ Kì Lâm đanh cậu.

- Chậc… chỉ có bạn hiền mới hiểu mình hôhố. _ cô cười khoái trá.

- Mà ở đâu? Nếu xa quá thì tui bó tay chấm cơm luôn, cũng 4h rồi còn gì. _ Hoàng Lâm.

- Yên tâm, đi theo tôi thì biết. _ cô dẫn đầu. – Bây giờ có hai chú ngựa sắt của song Lâm, chia cặp ra đạp đến đó cho lẹ hen. _ nói rồi cô nhảy lên xe Kì Lâm.

- Khoan khoan! Cậu như thế mà bắt kì Lâm chở hả? _ Hoàng Lâm đay nghiến.

- Her… ơ thế cậu định cho tôi đi với ai?

- Bảo!

- Gì?

- Đi xe tao cẩn thận nha mày. _ Hoàng Lâm nói rồi đưa xe cho cậu, còn mình thì sang xe Kì Lâm.

- Ái chà chà… ra là thế, vậy hai bạn yêu đi thong thả! _ cô chọc.

- Còn cậu có muốn thong thả tản bộ không? _ cậu ghé sát tai cô nói.

- Ái… haha nhột quá! _ cậu nói vào tai cô khiến cô thấy nhột. – Có có.

Cậu không hứng thú nhưng không thể không đi, lỡ có chuyện gì thì tiêu luôn.

Theo sự dẫn đường của cô bốn người nhanh chóng đến nơi, dừng chân trước một căn biệt thự lớn đứa nào cũng tròn mắt.

- Ý mày là ở đây á? _ Kì Lâm.

Gật

- Sao cậu gan vậy? _ Hoàng Lâm.

Cậu đứng hình, không còn lời nào có thể thốt lên để nói về con người này nữa.

*Sao cậu chọn nơi này hả? Cậu biết đây là đâu không…?*

- Sao cậu biết chỗ này? _ cậu hỏi.

- Tình cờ thôi, hôm bữa đi ngang qua nên biết.

- Mà tao có thấy mận soài gì đâu chứ. _ Kì Lâm ngó nghiêng tìm.

- Chán mày quá, cây mận mà trong đó thì người ở đâu hở? Một dãy đằng kia kìa. _ cô chỉ về phía hàng rào trong vườn.

- A có kìa, trời ơi… xítttt ực… _ Kì Lâm nuốt nước miếng.

- Đúng là con gái mấy người… thật là… _ cậu lắc đầu.

- Bây giờ làm sao để vào đó? _ Hoàng Lâm hỏi.

- Leo rào.

“Cốc” _ cậu gõ lên đầu cô.

- Ui đau…

- Cậu có biết đây là hàng rào điện không?

Nghe cậu nói cô nhìn lên hàng rao xem thử

- Đâu?… Đâu có đâu, tớ đâu có thấy sợi dây điện nào đâu.

- Không thấy không có nghĩa là không có, cậu muốn như mực cháy thì cứ tự nhiên.

- Mà sao cậu biết, Bảo? _ Kì Lâm hỏi.

- Ờ thì… tôi đoán, biệt thự nào chả thế, hờhờ _ cậu biện minh.

*Nhà tôi, tôi không biết thì ai biết…?*.

- Vậy bây giờ làm sao đây? _ Kì Lâm tiếc nuối nhìn vào hàng mận.

- Chưa thử sao biết, kệ cứ leo nhưng cẩn thận là được rồi.

- Ấy ấy, đừng có liều. _ Hoàng Lâm kéo cô lại.

- Để tôi thử xem đằng nào cũng đến rồi.

- Thôi mà!

- Kệ tôi…

- Xì tóp pịt, chậc tất cả theo tôi. _ cậu nói rồi dẫn đường.

Dẫn bọn cô đến một bức tường cao và dừng lại, cậu chỉ xuống một lỗ tường bị hổng đủ lớn để một người lọt qua.

- Ý cậu là chui qua á? _ Kì Lâm hỏi.

- Ưhm! _ cậu gật đầu.

- Sao giống… lỗ cún vậy? _ Hoàng Lâm đần mặt nói.

- Her her… lỗ cún là của cún chui qua, ơ thế mình chui qua là giống mấy em cún thế hóa ra mình là… _ cô không giám nói tiếp.

*Là cún? Vậy tôi là…* _ cậu dựng tóc mai.

- Là lỗ tường bình thường chứ cún gì, bình thường nghe chưa? _ cậu gắt.

- Mà sao cậu biết chỗ này? _ cô hỏi.

- Ờ hờ… tại… tại tôi đoán thôi.

- Uầy cậu thông mình thật! _ cô bật ngón cái lên.

(Hãnh diện gì chứ, cậu đã chui qua đó hàng trăm lần để qua lại sao không biết đc, chính cậu đã làm cho bức tường đó có lỗ như thế mà. Mọi người có tưởng tượng ra bộ dạng của cậu lúc dựng hết tóc mai không ta? Nếu không thì cầm những sợi tóc mai của mình ngang ra và kéo căng rồi soi gương thử xem nhé! hihí)

Hơi lưỡng lự nhưng rồi từng người cũng chui qua, đầu tiên là cậu, cô và cuối cùng là song Lâm.

- Woa… ực… _ Kì Lâm trầm trồ trước vẻ đẹp của biệt thự. – Na! Na ơi! _ Kì Lâm đưa tay tìm cô mắt vẫn dán vào căn biệt thự.

Nhưng đưa tay mà không thấy cô đâu quay lại đã thấy cô chuẩn bị tư thế sẵn sàng dưới gốc mận.

- Đi nhanh nào. _ Hoàng Lâm nói nhỏ rồi kéo Kì Lâm đi.

- Ui nhiều mận ghê, xítttt _ cô xoa xoa tay.

Cậu nhìn cô giống mấy nhóc hay đến ăn trộm nhưng không làm được gì mà bật cười.

- Cậu cười gì vậy? _ cô hỏi.

- À không có gì.

- Bây giờ ai trèo lên đây?

- Để tôi. _ Kì Lâm xung phong.

Kì Lâm trèo còn lại đứng nhìn, Kì Lâm xắn tay áo, tháo dày và bám lấy cành cây đu lên.

- Híhíhí…

- ặc… hahaha…

Nhìn Kì Lâm trèo lên lại tụt xuống, trèo lên lại tụt xuống khiến cô cậu và Hoàng Lâm không thể nhịn cười.

- Thôi thôi… haha… để tao, tránh ra coi. _ cô kéo Kì Lâm sang một bên.

Loáng cái cô đã tít trên ngọn cây, thật “chuyên nghiệp”.

Khi chiến lợi phẩm được kha khá, mặt trời bắt đầu xuống núi cô mới dừng lại.

- Nhưng giờ lấy gì để đựng? _ Kì Lâm hỏi.

- Ờ hen… A, Bảo! _ mắt cô sáng quắc.

- Gì?

- Hề cậu kiếm đồ đựng đi! _ cô đề nghị.

- Sao lại là tớ?

- Vì ở đây mỗi cậu có vẻ rành nhất, nên cậu đi tìm là đúng sách.

- Hợ…

- Không những cậu rành mà còn thông thuộc luôn ấy chứ, thôi đi đi nào haha. _ Hoàng Lâm móc khéo cậu.

- Cậu…

- Đi đi mờ!

Cậu nặng nhọc lê thân vào phía trong như ý cô.

*Biết lấy gì? Ở đâu? Chậc…* _ cậu nhăn mặt.

- Bảo! _ bỗng tiếng một phụ nữ gọi cậu.

Giật mình quay lại thì ra là zú, cậu vội kéo zú ra góc khuất.

- Có chuyện gì mà con thậm thụt vậy Bảo?

- Dạ… không có gì đâu zú, mà… zú có cái gì có thể đựng mận được không zú? Lớn lớn chút.

- … _ zú nheo mày suy nghĩ. – À có, để zú lấy cho.

Cậu theo zú vào trong

“Gâu gâu gâu”_ là tiếng chó sủa, có vẻ rất dữ tợn.

Cô và song Lâm nghe có tiếng chó liền leo tót lên cây nín thở quan sát.

Vừa cào trong đã nghe tiếng chó sủa cậu liền chạy ra *Chắc anh quản gia phát hiện rồi…* _ cậu đoán.

“Hiuuuuu huýt” _ cậu đưa tay lên miệng huýt sáo.

Lập tức những chó phanh “lết bánh” trước cậu.

- Chào cậu ba! _ anh quản gia cúi đầu.

- Khoan đã! _ anh quản gia định dắt mấy chú chó đi thì cậu ngăn lại.

- Thưa cậu?

- Anh định đi đâu vậy? _ cậu hỏi.

- Dạ ngoài vườn…

- Không cần đâu, họ là bạn em anh hãy để họ tự nhiên! Coi như vô hình càng tốt.

- Dạ! _ anh quản gia nhận lời và trở vào trong cùng mấy chú chó.

 

- Bảo à, có rồi nè con. _ zú đưa cho cậu một chiếc bịch lớn.

- Con cám ơn zú! _ cậu nói rồi cầm lấy chạy vụt đi.

Thấy cô cùng song Lâm sợ sệt trên cành mận cậu ôm bụng cười lớn.

- Cậu cười gì đấy? Có chó đó. _ cô nhìn ra xa quan sát.

- Hahahaha _ cậu càng cười lớn. – Không có đâu, cậu xuống đi!

- Thật không?

Gật

Cô nhìn lại lần nữa xác nhận lời cậu rồi mới chịu đưa tay cho cậu đỡ xuống và nối tiếp là song Lâm.

- À cái đựng đâu? _ cô hỏi.

Cậu chìa ra cái bịch lớn khiến cô cười tít mắt.

- Cảm ơn cậu!

Xong xuôi các cô lại chui qua lỗ tường ấy ra ngoài.

- Yeah _ cô đập tay với Kì Lâm.

Cậu chỉ biết lắc đầu

- Công này là của cậu nhiều nhất, cảm ơn cậu hennnn! _ cô đấm nhẹ lưng cậu.

*Chỉ những lúc này mới hiền lành như mun thôi…* _ cậu nhìn cô cảm thán.

- 5h30 rồi, về thôi. _ Hoàng Lâm nói.

- Yes! _ cô cùng Kì Lâm “hợp xướng”.

~-~-~-~

Một mình trong căn phòng vắng…

Tiếng đàn trong bar của Gia Linh cứ mãi vang lên trong đầu Quốc. Không hiểu sao anh có ấn tượng gì đó về cô gái này, có lẽ sự đa tính cách trong con người của cô ấy gây được sự chú ý nơi anh và hơn cả là tiếng đàn đó.

Quốc quyết định ra khỏi nhà vầ đến bar đó…

… Bước vào cửa điều đầu tiên anh làm là đảo mắt một vòng quanh quán và dừng lại nơi cây piano đang “đứng”. Vẫn những khúc nhạc du dương nhưng không đủ để anh tìm lại cảm xúc hôm nào trong anh.

Định quay lưng quay về nhưng Quốc dừng bước…

Anh vẫn chọn chỗ cũ, vẫn loại rượu mạnh cũ nhưng cảm giác cũ đã phần nào vơi đi.

######

- Tk2… cậu làm tôi thật thất vọng! _ một old man trong bộ vest đen với vẻ mặt tức giận.

- Tôi xin lỗi!

- Xin lỗi? Xin lỗi có làm não cậu ta trắng được không?

- …

- Cậu đã giật dây khiến con thú nổi giận liệu nó có để yên cho cậu không?

- Tôi xin lỗi!

- Tôi không muốn nghe bất cứ lời xin lỗi nào từ cậu nữa, hãy hành động để dọn lỗi lầm của cậu.

- Vâng!

- Và đừng để thêm một con thú nào phát hiện ra kẻ giật dây.

- Vâng!

- Ngoài tk3 còn ai biết cậu nữa không?

- Dạ không!

- Hừm… 10 vòng thao trường, cậu hãy tự kiểm điểm lại mình đi! _ old man ra lệnh.

- Vâng!

“Cốc cốc cốc”

- Tôi xin phép! _ hắn-tk2 kính cẩn.

- …

- Vào đi! _ old man cho phép.

“Cạch” _ tiếng cửa mở, một người bước vào còn một đi ra.

- Tôi không rảnh có chuyện gì ông nói nhanh đi! _ cậu thanh niên nói lạnh lùng.

- Mọi chuyện vẫn ổn chứ? _ old man.

- Cám ơn. _ anh nói cộc lốc.

- Tk1… cậu có cần tỏ thái độ với tôi đến vậy không?

- Vậy ông muốn tôi phải có thái độ thế nào với một con cáo già như ông?

- Ồ câu này hơi nặng, nhưng không sao cậu biết mình đang ở đâu và việc của cậu bây giờ nên làm là được rồi.

- Tóm lại ông muốn gì? _ anh gắt.

- Ok!… Tôi nghe nói cậu còn một cô em gái… rất thông minh… rất có tài… rất dễ thương… và… _ ông ta cố tình ngắt quãng câu nói để xem sự biến sắc trên mặt anh.

- Và ông rất có hứng thú? _ anh tiếp lời.

- Wao… càng ngày cậu càng hiểu ý tôi đấy!

- Ông nghĩ có thể sao?

- Sao lại không nhỉ?

- Vậy hãy xem anh trai của nó có phải kẻ vô tích sự hay không đã. _ anh nói rồi lạnh lùng bỏ đi.

- …

- Nhưng cũng phải xem khả năng của tôi tới đâu nữa. _ old man khẽ nhếch mép.

Một buổi sáng cuối tuần trong xanh và mát mẻ, rất thích hợp cho một chuyến picnic diễn ra…

Mới sáng ra cậu đã dậy lục đục từ sớm để chuẩn bị đồ đạc cho hoạt động của cả ngày hôm nay.

7h sáng…

- Na ơi Na!

Cô chạy vội từ trong nhà ra mở cửa cho cậu.

- Sao bữa nay đến sớm vậy? Có đi học đâu.

- Có việc.

- Việc gì? Mà… cậu làm gì mà đồ đạc lỉnh kỉnh vậy?

- Theo tớ sẽ biết, vào chuẩn bị rồi lên đường nào! _ cậu đẩy cô vào trong hối thúc.

- Đi đâu?

- Đã bảo cứ đi sẽ biết mờ, hỏi nhiều, lẹ đi!

Không biết cậu định dắt mình đi đâu nhưng cậu hối thúc khiến cô không thể làm khác.

- Cậu phải nói tớ biết là đi đâu chứ! _ cô lững thững từ trên phòng xuống gặng hỏi cậu.

- 7h30 rồi đó, đúng là con gái có khác.

- Kệ tôi!

- Hừm… _ cậu nheo mắt nhìn cô.

- Dạ tớ biết rồi ạ!

Định bước ra cửa xỏ dày lên đường thì…

“Ầm ầm ầm…”

Mây đen từ đâu kéo đến phủ kín bầu trời kèm theo sự gầm gừ của tiếng sấm.

- Không phải chứ? _ cậu thất vọng.

“Lộp độp… lộp độp… rào rào rào…” _ tiếng mưa thay cho từ “phải” của câu trả lời dành cho cậu về thời tiết hôm nay.

- Hờ… chắc mặt trời bé con không cho mình đi đấy. _ cô khoanh tay trước ngực nói ra vẻ.

- Hừ… thật là… _ cậu tức giận ngồi phịch xuống sofa.

- Cậu định cho tớ đi đâu nào? Nói ra đi, đằng nào cũng có đi được đâu.

- Picnic. _ cậu trả lời cụt lủn.

- Picnic? Trời! Sao cậu không nói sớm.

- …

- Vậy giờ sao? _ cô hỏi.

- Sao chăng gì nữa, tốn công làm bao nhiêu đồ ăn, hu.

- Cậu làm nhiều đồ ăn lắm à?

- Ưhm! Một ba lô con cóc kình đây nè. _ cậu chìa ba lô ra trước mặt cô.

- Tiếc nhỉ! Vậy làm sao ăn hết chỗ này.

- Hay cậu đưa cho mấy đứa con nít hàng xóm đi! _ cậu gợi ý.

- … Con nít?… AAA _ bóng đèn não cô bật công tắc. – Phải rồi! Con nít… cậu yên tâm để tớ xử cho. _ cô nói rồi cười bí hiểm.

- Cậu định làm gì? _ cậu thắc mắc.

- Bí mật hehe.

Những hạt mưa bắt đầu vơi đi, tiếng mưa dần nhỏ lại cho đến lúc tạnh hẳn…

- Đi thôi! _ cô nắm tay cậu kéo đi có vẻ rất rất háo hức.

Mất keo kia được keo này, tuy kế hoạch ban đầu của cậu bị phá sản nhưng kết quả sơ bộ cũng không hề buồn tẹo nào. Bằng chứng là nụ cười tít mắt kia của cậu, lần đầu tiên cô chủ động nắm tay cậu kéo đi. Cậu vui lắm, vui đến mức muốn nhảy tót lên 9 tầng mây ngay lập tức.

Cô bắt cậu ghé vào siêu thị gần đó mua thêm nhiều đồ nữa mới chịu xuất phát, không muốn tốn tiền xe cộ nhưng vì quá nhiều đồ nên hai người phải đón taxi để đến đó.

Dưới sự “chỉ huy” của cô, cuối cùng sau 30’ hai người đã có mặt tại nơi cô muốn dắt cậu đến.

Tu viện Maria…

- Sao lại đến đây? _ cậu hỏi.

- Lát nữa cậu sẽ biết.

- Tớ giống đang bị cậu xỏ mũi dắt đi hey.

- Cậu có thích con nít không? _ cô đánh trống lảng.

- No no! _ cậu xua tay.

- Hehe _ cô cười tủm tỉm rồi dông thẳng.

- Ơ đợi tớ!

“@bc$%^&cd$@f…”

Tự nhiên tóc gáy cậu dựng ngược lên

- Na! _ cậu kéo cô dừng lại. – Cậu có nghe tiếng gì không?

- Tiếng gì?

- Con nít.

- Cậu nhạy cảm quá thôi, đi nào sắp đến rồi.

Trán cậu toát mồ hôi hột… chỉnh lại dây cót tinh thần rồi lẽo đẽo theo cô.

Những gì cậu đang nghĩ rằng không muốn nó xảy ra đang dần “lộ thiên” trước mắt cậu.

- Mấy đứa dễ thương chứ? _ cô nhìn lũ trẻ vui đùa và hỏi cậu.

- …

- Đúng không? _ không thấy cậu trả lời cô hỏi lại.

- …

- Sao cậu không tr… _ quay qua định trách cậu nhưng chỉ còn lại không khí. … – Gia Bảo!!! _ cô hét lên để gọi cậu khi thấy cậu với ba lô con cóc đang “lủi” đi.

- Gia Bảo! _ cô gọi nhưng cậu không chịu đứng lại.

Cô vội chạy theo để kéo cậu lại

- Cậu đi đâu vậy?

- Tha cho tớ đi Na yêu dấu! Hu, tớ sợ con nít lắm lắm. _ cậu làm bộ tội nghiệp.

- Cậu nên nhớ cậu cũng đã từng là con nít đấy, không nói nhiều đi theo tớ lẹ nào! Mấy nhóc đang đợi cậu đấy.

- Đợi tớ?

- Ưhm!

- Sao chúng biết?

- NA NA!!! _ là giọng chanh quýt của Kì Lâm.

Thấy Kì Lâm cô vội chạy lại với nó.

*Sao Kì Lâm…???* _ cậu nai tơ ngơ ngác.

- Mày đến lâu chưa? _ Kì Lâm hỏi.

- Cũng mới hà, tao mang nhiều đồ lắm lần này lũ tiểu quỷ không cần phải tranh dành nữa rồi. _ cô nói rồi huơ huơ bọc đồ lên khoe với Kì Lâm.

- A chị Na Na đến rồi! _ một đứa la toáng lên và tất cả bọn nó chạy úa tới bu quanh cô với cậu.

- Từ từ nào, đứa nào cũng có mà. _ cô nói rồi phát bánh kẹo cho lũ nhỏ. – Ơ Bảo! còn ngây ra làm gì nữa phát bánh kẹo cho mấy đứa đi. _ cô nói.

Lập tức cậu phát phát phát… và phát cứ như robo chỉ biết làm theo sự điều khiển của cô.

Đến lúc trong túi hai người không còn một “vật tế” nào nữa chúng nó mới chịu tản ra.

- CHÚNG EM CẢM ƠN ANH CHỊ ẠAAA!!! _ bọn nó xếp thành từng hàng rồi lễ phép cảm ơn hai người.

- Được rồi mấy đứa đi chơi đi.

Cậu vẫn chưa kịp gọi hồn về, có lẽ nó đang trên ngọn cây kia.

- Hây! _ Kì Lâm vỗ vai cậu. – Có cần đến mức thế không anh bạn? híhí

- … Hờ… Kiếm… ực… kiếm đâu ra nhiều con nít vậy? _ cậu hỏi.

Cả cô và Kì Lâm đều đổi sắc mặt khi nghe cậu hỏi.

- Ngoài đường, thùng rác, cống rãnh, hầm cầu, nghĩa trang, nhà nghỉ… _Kì Lâm nói một ruỗi với ánh mắt vô hồn.

Cô xoa vai Kì Lâm an ủi.

- Ở đâu chúng ta vẫn mãi là một gia đình mà! – cô mỉm cười.

*Không lẽ đây là…* _ cậu bắt đầu hiểu.

Cô và Kì Lâm lao vào những việc công ích bận túi bụi, còn cậu thì ngược lại chỉ biết đứng ngắm cây nhìn trời.

Bỗng…

Cậu thấy gáy mình nhột nhột, quay lại xem thử thì ra là một cô bé đang tròn mắt nhìn cậu như nhìn vật thể lạ. Cậu đáp lại bằng ánh mắt khó hiểu đầy kì lạ nhìn nhỏ vài giây rồi quay lưng lại.

Cô bé vẫn đứng nhìn cậu không thôi, bực mình cậu quay lại gắt nhẹ:

- Bộ mặt anh có dính gì hở cô bé? _ cậu nheo mắt.

Lắc đầu

- Nhìn anh lạ lắm hả?

Gật

*Ọc*

- Giống tội phạm?

Lắc

*Phù*

- Vậy sao nhìn?

Không trả lời

- Sao không nói? _cậu hơi lớn tiếng.

Vẫn tròn xoe mắt nhìn

- Haizzz đúng là mình khùng mà.

Bực mình cậu vò đầu bứt tóc rồi bỏ đi.

Nhưng cô bé níu áo cậu lại…

Cậu nhìn cô bé nhưng cô bé vẫn không nói, bỗng cô bé giật tay cậu và chỉ vào chỗ nào đó bên trong kia. Bản tính tò mò trỗi dậy, cậu liền đi theo cô bé.

Dắt cậu vào phía trong nhà thờ, đi vào nơi dành riêng cho ca đoàn, nơi ấy có một cây đàn piano mà theo kinh nghiệm của cậu nó đã chững tuổi.

Cô bé lại giật tay câu, cậu nhìn cô bé và nhìn xuống những phím đàn mà cô bé đã đặt tay cậu lên.

- Em muốn anh chơi đàn?

Gật

Cậu đang tự hỏi tại sao cô bé này biết cậu có thể chơi đàn…

- Sao em chỉ toàn gật với lắc vậy? Em không nói được sao? _ cậu gắt khi thấy cô bé có vẻ xem thườg mình.

Cô bé cúi gằm mặt, ánh mắt long lanh như hai giọt sương sớm.

Gật

Cậu khựng lại

- Không lẽ… em bị… _ cậu nhìn cô bé dò ý mà không giám nói tiếp.

Gật

- Anh xin lỗi! Anh không cố ý. Vậy em muốn anh chơi bài gì nào?

Cô bé đưa cho cậu một quyển tập nhạc mà nãy giờ cô bé khư khư ôm nó vào lòng.

- Em ngồi kia nhé!

Cô bé cười tươi vẻ hạnh phúc và nhanh chóng làm theo lời cậu.

Đợi cô bé đã yên vị sẵn sàng, cậu mở hộp nhạc, đặt quyển tập nhạc lên và nhẹ đặt từng ngón tay lên phím đàn…

“♪ ♫ ♫ ♫ ♪ ♫ ♪ ♪ ♪ …”

- Kì Lâm!

- Tao cạnh mày đây còn gọi chi.

- Mày có nghe tiếng gì không?

- … _ Kì Lâm lắng tai nghe. – Không!

- Có mà, rõ ràng tao nghe có.

- Mày đó, chỉ được cái hoang tưởng thôi.

- Rõ ràng có tiếng đàn mà.

- Đàn? _ Kì Lâm trân mắt nhìn cô. – Giờ này lấy ai chơi đàn?

- Chậc rõ ràng có mà! _ cô mấm môi suy nghĩ và quyết định bước đi lần theo tiếng đàn ấy.

Mỗi lúc tiếng đàn một rõ hơn bên tai cô…

Cánh cửa nhà thờ không khóa… có tiếng đàn vang lên từ trong ấy…

*Là cậu…* _ nhìn dáng cậu say sưa bên cây đàn, trái tim phản chủ bắt đầu loạn nhịp khiến lòng cô xuyến xao.

“Rào rào rào…” _ tiếng vỗ tay không những làm cậu giật mình mà cả cô cũng bất ngờ với tiếng vỗ tay ấy.

Đó là sự tán thưởng của tất cả bọn trẻ dành cho cậu.

- Woaaa anh đàn hay quá! _ một đứa khen.

- Tuyệt cú mèo luôn!

- Quá tuyệt!

- BÁ CHÁY BỌ CHÉTTT!!! _ một đứa la lớn.

“Cốc”

- Ai da…

- Mày hả mày. _ một nhóc gõ lên đầu nó.

- Sao đánh tao?

- Mày làm như bài nhạc ăn được á mà kêu “pá cháy pọ chéc! Pá cháy pọ chéc!” hứ.

- Kệ tao!

- Mấy nhóc này cũng thú vị nhỉ? _ cậu ghé sát vào tai cô nói.

Cô giật mình quay lại đã thấy cậu đứng cạnh cô từ lúc nào không hay.

- Anh đẹp trai ơi! _ một nữ nói và giật tay cậu.

Hai người tròn mắt nhìn nữ ấy không thốt nên lời.

- Her em bảo anh này là gì cơ? _ cô hỏi.

- Em đâu có nói với chị, nhiều chuyện! hứ _ nữ đanh đá.

- Her… hợ _ cô tặc lưỡi.

- Em nói lại anh nghe nào! _ cậu cúi gần xuống mặt cô bé và nói.

- Anh đẹp trai! _ nữ điệu chảy nước.

- Ờ anh đây!

*Ọc* _ cô chịu hết nổi.

- Anh đệm đàn cho em hát nhá! _ nữ nói.

- Em biết hát à? _ cô hỏi.

- Đã bảo là không liên quan đến chị mà! Hứ _ nữ gắt gỏng đanh lại cô.

- Her her… _ cô dở khóc dở cười.

- Em biết hát, vậy hát một bài anh nghe nào! _ cậu đề nghị.

- Em chỉ nhớ mỗi điệp khúc thôi.

- Anh thích nghe điệp khúc.

- Dạ! E hèm…

Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong

Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau

Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)

Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me

Mặt cậu nóng như mới ăn kí ớt, nữ e thẹn rứt tay nhún nhá. Tất cả những người còn lại bỗng ai cũng có đôi mắt to tròn căng lên.

Chả là… nữ ấy vừa hát vừa làm theo những động tác trong đoạn nhạc ý, đến đoạn nữ hát “moahh” nữ dành tặng cậu luôn một chiếc hôn lên môi cậu.

- Sao em giám hôn cậu ấy? _ cô phồng má, trợn mắt nhìn nữ.

- Kệ tui, tui đánh dấu không được hả? _ nữ trợn lại.

- Ơ hơ… đánh dấu? _ cô càng nóng hơn.

- Sao chị nhiều chuyện thế nhỉ? Mấy chị lớn thường hay nhiều chuyện như chị đúng không? Hứ, chỉ có anh đẹp trai của em là dễ thương nhất!

- Của… của… của kưng áaaaaaa? _ cô rít qua kẽ răng.

(Yêu quá hóa dại rồi nàng ơi! Ghen chi với một đứa con nít không biết… haizzz)

Nhưng ai kia lại rất rất vui, một nụ cười tươi hơn nắng mùa thu đang nở trên môi cậu.

*Híhí… nhỏ ghen… haha* _ cậu sướng thầm.

- Vậy chị muốn gì? _ nữ chống nạnh.

- Ái chà, kưng hơi quá đáng rồi nghen.

- Với chị thì cần gì phải nể chứ? Hứ.

- Ok thích thì ta chiều, kưng muốn gì nào?

- Anh đẹp trai, chị ta là gì của anh mà giám hung tợn vậy anh? _ nữ quay sang cậu.

- Vợ. _ cậu trả lời tỉnh queo.

- Vợ? _ nữ sững sờ.

Cô cũng không kém nữ là mấy.

- Vậy anh bỏ chị ta đi! _ nữ ra lệnh.

- Bỏ? _ cô nhắc lại lời nữ.

- Anh bỏ chị ta đi, em tốt hơn chị ta gấp trăm lần.

Cậu nhìn cô rồi nhìn sang nữ, cô ghì chặt tay cậu không cho nhúc nhích. Cậu buông tay cô ra và khoác lấy vai cô kéo sát vào mình.

- Nhưng anh chỉ thương cái con người này thôi!

Cô nhìn cậu với ánh mắt long lanh cảm động còn nữ kia đang ngùn ngụt khói đen bốc lên cao.

- Anh giám? _ nữ nghiến răng trừo trẹo.

Cậu không trả lời mà chỉ nhún vai.

- Em không tin, em ghét anh… huhu… em ghét anh hu… hứchức… _ nữ nói trong tiếng nấc rồi bỏ chạy.

- Ơ này! _ cô định đuổi theo nhưng cậu níu tay cô lại.

- Kệ nhỏ đó đi nó hám giai vậy đó chị Na! _ một nhóc nói.

- Đúng đấy, em thấy hai anh chị rất đẹp đôi!

- Cảm ơn em! _ cậu bẹo má nó.

- Cũng đến giờ anh chị phải về rồi, hẹn gặp lại các em nhé! _ cô nói.

- Vậy lần sau anh chị có ghé nữa không ạ?

Cô không trả lời mà nhìn sang cậu

- Có chứ! Nhất định anh chị sẽ còn đến nữa mà. _ cậu trả lời.

Cô mỉm cười thật tươi hài lòng về câu trả lời của cậu.

- Lần sau anh chị đến nhớ dạy đàn cho tụi em nhá!

- Hi, ưhm! _ cậu xoa đầu nhóc.

- Vậy anh chị về nghen! _ cô vẫy tay.

- Dạ! _ tất cả đáp lại.

====

Cô bước những bước thật dài để không đi chung với cậu.

Cậu biết cô đang giận nên vẫn lẽo đẽo chạy theo cô.

- Cậu sao vậy? _ cậu hỏi.

- …

- Cậu vẫn giận à?

- …

- Na!

- …

- Cậu ghen đấy à?

- … _ cô dừng lại nhìn cậu vài dây. – Hứ _ cô nguýt cậu cháy mắt rồi đi tiếp.

Cậu chạy theo nắm tay cô đi nhưng bị cô giật phăng ra.

- Na! Cô bé mới khoảng 6 tuổi thôi mà.

- …

- Đứng lại nào!

- …

- Có đứng không thì bảo?

- … _ cô đi thêm vài bước rồi đứng lại hẳn, khoanh tay trước ngực.

- Tớ làm gì nên tội đâu mà cậu giận tớ chứ?

- Xê ra, bây giờ cậu là của người ta tôi không giám đụng chạm.

- Của ai? _ cậu ngạc nhiên.

- Người ta đã đánh dấu rồi còn gì.

- Àaaa thì ra là chuyện đó.

- Cậu… hứ _ cô thấy cậu có vẻ khoái trí, bực mình cô bỏ đi.

1 giây… 2 giây… 3 giây…

“Hựm”

Một luồng điện xẹt qua người cô khiến cô bất động.

Muốn đẩy ấy ra nhưng trong cô lại mong cái cảm giác điện giật ấy kéo dàiii thật lâu… cô chọn cách đứng yên và không nghĩ gì hết và… khép mi lại.

1 giây… 2 giây… 3 giây… 4 giây… những giây tiếp theo…

- Cậu là của tớ! Tớ đã đánh dấu rồi đấy nhé! Không được cho bất cứ một boy nào dù già hay trẻ lớn hay bé ngoài tớ đụng tới cậu đâu đấy! _ cậu ra lệnh tổng.

Gật nhẹ

- Bây giờ cười lên nào! _ cậu béo má cô giống mặt cười.

Nhưng cô không hề thấy đau, không biết vì không thấy đau hay do cảm giác tê rân rân đang làm cô muội đi nữa.

- Về nha? _ cậu hỏi.

Gật

Và… cô đã chịu để cậu nắm tay đi trên phố.

♥♥♥ + ♥♥♥

FIRST KISS

♥♥♥ + ♥♥♥

(nụ hôn đầu tiên)

Hồi hộp? Run run? Ngạt thở? Ngọt ngào? Nồng cháy? Hay… phê phê???

Là thứ cảm giác nào trong số ấy hay là… một thứ cảm giác khác??? @_?

emiri suzuhara - Jun Aizawa - Ameri Ichinose

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ