Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu ? - trang 40

Chương 74: The end…

“Bốp” _ Quốc đấm Thiên Tuấn thật mạnh…
Thiên Tuấn ngã dúi dụi xuống đất. Sao khó thế này? Cú ngã ấy đâu có đau đớn gì!?… Không! Đó là cú ngã tinh thần thật đau, và anh không thể đứng dậy được nữa.
- Sao? Không đứng dậy được à?… Có cần tôi đỡ không? _ Quốc dẫm lên tay Thiên Tuấn và nói.
- Cậu… hực… _ ánh mắt Thiên Tuấn nổi lên từng tia đỏ au.
- Không cần à? _ Quốc nheo mắt, lên giọng đồng thời di chân lên tay Tuấn mạnh hơn.
- Đủ rồi! Anh không thấy mình quá độc ác với anh ấy à? Hai người đã là bạn rất thân, coi nhau còn hơn anh em ruột thịt, vậy mà giờ anh nỡ…
“Chát”
Cô chưa kịp nói hết câu thì Quốc đã cho cô một cái tát.
- Tôi cần cô phải dạy đời tôi à? _Quốc tới gần bóp miệng cô. – Nói cho cô biết. Quốc mà ngày nào cô quen, là thằng bạn thân suốt ngày nhút nhát đã chết rồi. Nghe rõ chưa?
- Yaaaa… _ Phong thấy thế liền xông lên đạp Quốc. – Hự…
Nhưng không những không làm gì được Quốc, mà Phong còn bị anh hạ lăn xuống đất.
Tiếp đến là Gia Linh, nhưng cô cũng chẳng làm gì được Quốc.
Anh ta không những mạnh mà còn là bạn của họ, họ không thể xuống tay thật tình với Quốc được.
- Chịu thua tâm phục khẩu phục chưa? _ giọng khàn khàn của MK.
Tất cả đều trừng mắt nhìn lão.
- Chắc là mấy người không hiểu tại sao kế hoạch mĩ mãn của mấy người tạo ra lại thất bại thảm hại trong tay ta lắm đúng không!?
- …
- Hà hà, cũng nhờ bạn tốt của các người cả. Quốc quả thực làm việc rất tốt, và là người có năng lực nổi trội hơn hẳn. Điều quan trọng là… nói tới đây, ông ta đến gần và khoác vai Quốc. - Cậu ấy biết tìm đến tôi.
- Ông nói sao? Anh Quốc không đời nào tự tìm đến ông. Nói! Ông đã làm gì với anh ấy? _ cô gằn lớn.
- Ha hahaha. Nếu không tin thì cô có thể hỏi cậu ấy mà… Sao, cậu có muốn nói gì với con bé đó không?
- Tìm đến ML là do tôi tự nguyện, không ai ép buộc tôi cả. Chỉ tại các người ngốc ngếch quá nên tự tạo cho mình một con đường chết đó thôi. _ Quốc đút tay vào túo quần ngạo mạn.
- Anh… _ cô không còn lời nào để nói với Quốc.
- Ông đã biết trước, và tất cả chỉ là một cái bẫy mà ông đã giàn xếp sao? _ Thiên Tuấn.
- Đúng vậy.
- Tại sao ông biết?
Ông ta nhìn sang Quốc.
- Tất cả công lao to lớn này là phải kể đến anh bạn này đây. _ ông ta vỗ vai Quốc.
Thiên Tuấn chỉ biết trân mắt nhìn Quốc mà không thể nói lời nào. Mà nói… anh biết nói gì? Càng nói chỉ càng làm mình bị tổn thương mà thôi…
- Cậu còn lời nào muốn nói nữa không? _ MK.
- Muốn bắt, muốn giết sao thì tùy.
- Chết ư? Đâu dễ thế.
- Ông còn muốn gì ở chúng tôi? Bao nhiều năm nay, ông hết hại đời cha rồi đến đời con mà vẫn chưa đủ sao? _ Phong.
- Đó, vấn đề là ở đó. Các cậu có trách, thì phải trách ba mẹ các cậu đã phản bội tôi.
Nghe lão nói thế, tất cả đều nhìn nhau…
- Tôi phải giữ mấy người làm con mồi thì mới dụ họ trở về được chứ, ha hahaha…
- Ông thật là một con quỷ dữ. _ Gia Linh.
- Quỷ dữ mà có một đứa con gái như cô thì cũng thú vị phết.
- Tôi không đời nào là con của loại cầm thú như ông.
- Không nói nhiều, bắt hết chúng lại cho ta. _ MK ra lệnh.
Lập tức, bọn tay chân liền đưa cô, Thiên Tuấn, Phong và Gia Linh đi.
- Cậu làm rất tốt! _ MK dành lời khen ngợi cho Quốc.
- Tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ mà thôi. _ nói rồi Quốc cũng theo bọn tay chân áp giải bọn cô.
==:=:=:=:==
Nhà nội,
- Có chuyện gì sao con cứ đi đi lại lại vậy Trâm Anh? _ nội hỏi khi thấy Trâm Anh cứ đi lại đến chóng cả mặt.
- Dạ… con…
- Ngồi xuống đây rồi có gì thì nói nội nghe xem nào!
- Dạ…
- Sao!? Có chuyện gì thì kể nội nghe coi.
- Cũng không có gì đâu nội, bé Na với anh Thiên Tuấn đi công tác vài ngày nên con hơi lo thôi.
- Cha cha, nhớ rồi chứ gì. _ nội nói rồi đưa tách trà lên miệng.
Trâm Anh chỉ cười mà không nói gì, mặt chị đượm buồn vô hạn.
- Nộ ơi nội! Chị Trâm Anh ơi!… _ ngoài cổng có tiếng người gọi.
- Hình như tiếng của con bé Kì Lâm thì phải. _ nội đoán.
- Để con ra mở cổng. _ Trâm Anh nói rồi đứng dậy.

- Chị Trâm Anh! _ Kì Lâm vừa thấy Trâm Anh đã mừng ra mặt.
- Có chuyện gì mà gấp gáp vậy em?
- Dạ… _ Kì Lâm đảo mắt lên phòng cô qua ban công.
- Em đến tìm bé Na à?
- Dạ.
- Na có việc nên đi mất vài ngày rồi em à.
- Haizzz… _ Kì Lâm thở dài thườn thượt.
- Có chuyện gì thế em?
- …
- Cứ nói chị nghe xem có giúp được gì không.
- …
Trong nhà có nội nên không tiện, Trâm Anh đành kéo Kì Lâm sang ngồi xuống xích đu để nói chuyện.
- Rồi, giờ có chuyện gì thì làm ơn kể đầu đuôi cho chị nghe xem nào!
- Chậc, thiệt tình…
- …
- Em thấy bé Na dạo này khác quá chị ạ. Em chắc chắn là nó không tự nhiên bỗng đổi tính đổi nết như thế đâu. Hình như đã có chuyện gì đó xảy ra với nó mà em không biết. Nó cũng không nói với ai. Chị! Chị có biết nguyên nhân là từ đâu không chị? Nếu chị biết thì hãy làm ơn kể em nghe đi! Em không muốn mất một người bạn như nó đâu chị. _ Kì Lâm nói trong nước mắt.
- Haizzz… _ Trâm Anh thở dài. - Xin lỗi vì đã để em bận tâm và buồn nhiều! Nhưng lúc này… thực sự, chị không thể nói với em về chuyện gì Lâm à.
- Chị nói thế là có chuyện với Na Na thật đúng không chị!?
- …
- Chị nói đi! Em xin chị mà!
- Chị không thể nói với em trước điều gì vào lúc này đâu Lâm à! Thứ lỗi cho chị!
- Nhưng…
- Hãy kiên nhẫn, hy vọng và chờ đợi Na Na trở về được không em? _ Trâm Anh nắm lấy tay Kì Lâm.
- Nhưng Na đi đâu hả chị?
Trâm Anh lại nhìn ra xa xăm, ánh mắt buồn vô hạn.
- Chị không biết.
- Vậy khi nào Na về?
- Chị không biết.
- …Na làm việc gì thế chị?
- … Chị không biết.
- … _ mặt Kì Lâm xụ xuống. - Em lại càng không biết.
==:=:=:=:==
MK,
“Két” _ cánh cửa nhà giam các cô được mở ra.
- Vào đi. _ một tên đẩy mạnh cô vào trong.
Cô bị té nhào người xuống đất, nhưng do đang bị trói tay ngược ra phía sau nên cô không thể tự đứng dậy.
- Các người không thể nhẹ tay được à? _ Phong.
- Her, với lũ mấy người thì không đáng. _ Quốc lạnh giọng.
- Cút ra khỏi nơi này! _ cô ấm ức.
- Ok! Tôi chịu sao nổi nơi dơ dáy, ẩm mốc này. Chào. _ Quốc nói rồi đút tay vào túi quần, ngông nghênh bỏ đi.
“Két… rầm” _ cánh cửa đã bị khóa chặt.
- Na Na, em không sao chứ? _ Thiên Tuấn lo lắng.
Lắc đầu
- Em không sao, hai có sao không?
- Hai không sao… hự…
- Còn nói không sao, máu anh đang chảy nè. _ cô thấm đi vết máu trên miệng anh bằng vai áo mình.
- Mọi người, coi ai kia? _ Gia Linh phát hiện có một người khác cũng bị nhốt cùng các cô.
- Lại là một nạn nhân của lão ta. _ Thiên Tuấn gằn lên.
- Không biết có sao không. Để em qua đó xem thử. _ cô nói rồi dựa người vào tường đứng dậy.
- Cẩn thận nhe em!
- Vâng! Em biết rồi.
Cô từ từ tiến gần lại người đó…
Vì ánh đèn không rõ màu, người đó lại đang gục đầu vào góc tường nên cô không thể nhìn rõ mặt. Nhưng chắc là một người con trai.
Cô ngồi xuống, cố nhìn kĩ xem anh ta có động thái gây hại nào không. Khi đã chắc chắn an toàn cô mới gọi:
- Này anh!
Không trả lời.
- Anh gì ơi!?
Không trả lời.
- Anh gì ơi!?
Không trả lời.
Cô tiến gần lại hơn, dùng chân đá nhẹ vào người anh ta…
- Này anh!
Vẫn không có tác dụng.
Cô nhìn sang phía Thiên Tuấn rồi lắc đầu.
Thiên Tuấn, Phong và Gia Linh cố gượng dậy để lại chỗ cô.
- Nè! _ cô bực mình đá mạnh vào người anh ta.
- A… _ anh ta đổ người xuống đất, chỉ a nhẹ lên một tiếng rồi nằm quằn quại trên đất thấy mà thương.
Có lẽ vì không còn chút sức lực nào nữa, thậm chí để thốt nên sự đau đớn cũng không còn.
Nhìn những vết thương trên mặt, trên tay chân anh ta… quần áo thì lấm lem mà toàn mùi máu tanh.
- Có lẽ anh ta rất đau đớn. _ Thiên Tuấn nhận định.
- Lật anh ta lên xem đi. _ Gia Linh đề nghị.
- Nhưng anh ta có vẻ đang rất đau đớn. _ cô ngăn.
- Ý tôi nói là xem anh ta có bị sao không. _ Gia Linh giải thích lại.
- Ờ. _ cô xoay người lại, dùng vai đẩy anh ta nằm ngửa lên.
“Chớp chớp”
- Ực…
Cả Thiên Tuấn, Phong và Gia Linh đều sững người khi nhận ra khuôn mặt ấy…
- Mọi người sao vậy? _ cô thấy thái độ của cả ba không bình thường nên hỏi.
Gia Linh nhìn cô rồi hất mặt về phía anh ta.
Cô nhìn Gia Linh rồi quay lại nhìn người đó…
Mắt cô cố mở thật căng để chắc rằng nó không nhìn lầm. Cô như chết lặng đi…
*Tại… tại sao…??? Không! Không phải chứ!? Cậu…”
- Á… _ cô hét lên rồi bật ngửa người ra sau. - Không! Em đang nhìn lầm đúng không anh hai?
- Na à! Em bình tĩnh đi.
- Anh trả lời em đi!
Thiên Tuấn chỉ im lặng.
Cô vội nhoài người đến gần cậu, dùng người và vai cố nâng cậu ngồi dậy. Nhưng không được.
- Cởi trói cho em! _ cô hét lớn.
- …
- Nhanh lên!
Thiên Tuấn đang trọng thương nên không thể làm nhanh chóng được.
Phong thấy vậy liền cúi xuống, dùng răng mình để tháo dây đang trói chặt tay cô ra.
Vì trói rất chặt nên Phong cần thời gian để mở nó ra, răng của anh đã ê buốt nhưng vẫn cố sao để có thể tháo nó ra. Đến khi răng anh chảy máu thì dây mới bắt đầu lỏng ra hơn. Thêm chút nữa thì anh đã xử gọn cái dây thừng khó nhằn đó.
- Gia Bảo! _ cô đỡ cậu dựa vào ngực mình để cậu dễ thở hơn. – Bảo à! Cậu đừng làm tớ sợ mà, cậu mở mắt ra nhìn tớ đi! Hức…
- Khốn nạn. _ Thiên Tuấn Tức giận mà không thể làm gì hơn.
- Anh có tức giận cũng thế thôi. Ông ta vốn đã mất hết nhân tính rồi. _ Gia Linh nói bất cần.
- Đúng vậy. Điều nên làm bây giờ là hãy bình tĩnh nghĩ cách ra khỏi nơi quái quỷ này. _ Phong tiếp lời.
- Gia Bảo bị thương nặng quá hai à. Sao nóng vậy nè? Chết rồi, cậu ấy sốt cao lắm anh ơi.
- Em cởi trói cho Bảo với mọi người đi. _ Thiên Tuấn nói.
- Vâng! _ cô vội làm theo như chiếc máy.
Lật đật, run rẩy tháo những vòng dây mà mãi cô vẫn chưa mở được một nút thắt nào.
- Bình tĩnh đi! Làm gì mà cứ như cày sấy vậy. _ Gia Linh.
- À, em nhớ rồi. _ cô à lên rồi vội tháo dày của mình ra.
Dấu dưới chiếc lót dày là một con dao nhỏ, mảnh nhưng rất sắc.
- Em thông minh đấy! _ Phong cười.
- Thích nghi thôi. _ cô trả lời.
Với sự giúp đỡ của con dao thì không mất nhiều thời gian để cô tháo hết được những sợi dây trói chặt tay của mọi người.
- Thuốc giảm đau đây, cho cậu ấy uống đi. Công hiệu lắm đó. _ Gia Linh đưa cho cô một viên thuốc nhỏ xíu.
Cô cứ nhét thuốc vào miệng cậu rồi nó lại rớt ra, cứ nhét vào rồi lại rớt ra… Cứ như thế đến vài lần mà vẫn chưa cho cậu uống xong viên thuốc.
Cô nhìn cả ba vẻ bất lực.
- Haizzz… _ Gia Linh thở dài rồi ngồi xuống cạnh cô. – Đưa viên thuốc đây!
- Cậu đòi lại à? _ cô hỏi ngây ngô.
Gia Linh bật cười rồi lắc đầu chịu thua cô.
- Ngốc vừa thôi Na Na ngốc ạ. _ Gia Linh nói rồi một tay dí vào trán cô, tay kia lấy lại viên thuốc mà cô đang cầm.
- Cậu định làm gì?
- Cho cậu ta uống thuốc.
- Để tôi được rồi.
- Thế nãy giờ cậu có cho cậu ta uống được chưa?
- Em cứ để Gia Linh cho Gia Bảo uống thuốc đi! _ Thiên Tuấn nói.
- Tránh! _ Gia Linh ra lệnh.
Cô nhẹ nhàng đặt cậu xuống rồi đứng dậy…
“Bụp”
- A
Gia Linh đấm mạnh vào vết thương ở tay cậu làm cậu a lên đau đớn. Đúng lúc cậu vừa há miệng thì Gia Linh thả viên thuốc vào miệng cậu cho cậu nuốt xuống…
Qua là có hiệu nghiệm…
- Gia Bảo! _ cô vội chạy lại đỡ cậu lên.
Gia Linh phủi tay rồi đứng khoanh tay trước ngực.
- Cậu làm gì vậy? Cậu không thấy cậu ấy đang đau sao còn làm thế? _ cô xót xa cho cậu.
- Không thấy sao còn hỏi. Cho cậu ta uống thuốc chứ làm gì.
- Nhưng có cần phải dùng cách đó không, cậu ấy đang đau mà.
- Không chết đâu mà lo. _ Gia Linh vẫn nói khiêu khích cô.
Nhìn cô và Gia Linh mà cả Thiên Tuấn và Đại Phong đều nhìn nhau rồi lắc đầu cười cho hai cô bạn nhỏ.
- Cảm ơn! _ cô lí nhí.
- Không mướn. _ Gia Linh nói.
- Hai đứa thôi cho anh xin đi được không? Rõ ràng đều muốn làm bạn tốt với nhau mà cứ suốt ngày ngồi đâu đấu khẩu đó là sao!? _ Phong nói.
- Hứ, ai thèm bạn. _ Gia Linh buông một câu dối lòng rồi bỏ sang ngồi một bên góc tường đối diện với mọi người.
- Cậu không sao chứ Gia Bảo!? Cậu uống thuốc rồi hãy mau hạ sốt nhé! _ cô lau những vết nhem bẩn trên mặt rồi vuốt lại tóc cho cậu.
- Na Na! _ cậu thều thào kêu tên cô trong cơn mê sảng.
- Tớ đây, Na của cậu đây nè. Cậu hãy mau mở mắt ra nhìn tớ đi! _ cô vỗ nhẹ vào má cậu.
- Đừng bỏ mặt tớ mà Na!… hức… Tớ cô đơn lắm!… Tớ lạnh!… Tớ sợ lắm!… Na! _ cậu vẫn mê man nói sảng.
Cô ôm cậu vào lòng để sưởi ấm cho cậu.
- Tớ xin lỗi cậu! _ cô ôm cậu chặt hơn.
Thiên Tuấn nhìn cô rồi qua chỗ Gia Linh ngồi xuống.

Phong cũng nối gót theo Thiên Tuấn.
Nói đi sang chỗ khác cho có lệ, chứ thực ra phòng này chỉ bé tẹo, ngồi đối diện từ hai bức tường cũng như đang ngồi đối diện gần nhau thôi.
- Mấy ai trên đời biết viết chứ ngờ nhỉ!? _ Phong ngửa cổ dựa đầu vào tường nhìn lên trần nhà hỏi.
- Không biết nữa. Nhưng chắc là ít. _ Thiên Tuấn trả lời.
- Không biết viết mà cứ thế đi, thế mới thú vị chứ. _ Gia Linh.
- Uhm! Có khi thế lại hay. _ Thiên Tuấn cười nhạt.
- Có điều hơi tiếc khi cuối đời lại trong căn phòng chật hẹp, tối tăm này, mà không phải là salon hay khách sạn nào đó. _ Phong nhún vai.
- … Cảm ơn mọi người đã đi cùng tôi tới tận bây giờ! _ Thiên Tuấn trầm giọng. – Và… thật xin lỗi! Vì đã để mọi người đi cùng tôi tới tận bây giờ.
- Này! Ông nói thế là sao hả? Bộ ông nghĩ thằng Đại Phong này sợ chết lắm sao? Chả qua là chỉ hơi tiếc vì phải quyên sinh dưới tay của ông ta thôi. Nhưng đổi lại, những ngày cuối đời được bên cạnh những người bạn tốt như mọi người là tôi mãn nguyện rồi. _ Phong cười hiền.
Bỗng cô thấy thật thương cho Phong, kia có lẽ là nụ cười đẹp nhất của anh từ bấy lâu. Sao giờ cô mới nhận ra nụ cười của anh ấy cũng đẹp lắm.
- Ngày cuối rồi, có ai muốn nói cho tất cả biết bí mật của mình không? _ cô để cậu nằm lên đùi mình rồi dựa lưng vào tường nói.
- Ý kiến hay đó. _ Phong đồng tình.
- Bắt đầu từ ai nhỉ? _ Thiên Tuấn nhìn Phong.
- Sao sao nhìn tôi?
- …
- À hà hà.. ờmmm ờ thì… thì tui nói.
Tất cả cùng nhìn Phong…
- Thực ra, tôi có một bí mật… _ Phong ngập ngừng.
Thiên Tuấn, cô và cả Gia Linh đều chăm chú nhìn Phong.
- Thực ra là… là…
- Là gì thì nói đại đại đi, còn vẽ chuyện tạo hiệu ứng hồi hộp nữa. _ cô dục.
- Thực ra là, mỗi tối… tôi đi ngủ… _ Phong dừng lại nhìn tất cả một lượt. – Rất thích trầnnnn trụiiiiiiii với thiên nhiênnnnnnnn. Hi hi hí… _ Phong đắc chí.
Cô ngây ra không biết nói gì với con người này.
Còn Gia Linh thì chỉ nhếch mép cười.
- Tức tức tức là không có mảnh vải che thân đó hở? _ cô cà lâm.
Phong bật ngón cái.
- Xời, cái đó không phải bí mật, tui biết rồi. _ Thiên Tuấn nói.
- Tôi chưa nói với ai bao giờ thì đó là bí mật còn gì.
- Nhưng tui biết rồi, bí mật là chỉ của mình cậu mà chưa ai biết kìa.
- Tại cậu ngủ với tui nên mới biết chứ không thì đời nào.
- Hả? Anh anh hai ngu ngu ngủ với hắn á? _ cô lắp bắp.
- Em đừng hiểu lầm. Anh là man đích thực à nha. _ Thiên Tuấn vỗ ngực.
- Giờ đến cậu đó, nói đê. _ Phong nhướn mày với Thiên Tuấn.
- Ờ… có ai nói là không nói đâu.
- Thì nói lẹ đi.
- Tôi có một bí mật, trong bí mật ấy có rất nhiều bí mật, và trong bí mật ấy lại có rất nhiều bí mật, trong rất nhiều bí mật ấy…
- Lại có rất rất nhiều bí mật. _ Phong cắt lời Thiên Tuấn.
- Và trong rất rất nhiều bí mật ấy còn có rất rất rất nhiều bí mật. _ Gia Linh tiếp lời.
- Trong rất rất rất nhiều bí mật ấy là chả có gì cả. _ cô chốt lại một câu.
- Hề hề, sao biết dạ? _ Thiên Tuấn gãi đầu.
- Chiêu đó cũ rích rồi mà anh còn xài. _ cô bỉu môi.
- Chứ anh có dấu bí mật nào đâu.
- Phải hơm, phải hơm? _ Phong nheo mắt.
- Tui trong sáng tinh khôi thế này nhìn là biết rầu. _ Thiên Tuấn vuốt cằm.
- Chơi chơi, hên mà nãy tui chưa ăn miếng đồ ăn nào à nghen. _ Phong vuốt ngực xuống.
- Còn em? Gia Linh! _ Thiên Tuấn chuyển đối tượng qua Gia Linh.
Gia Linh không nói gì, cũng không có phản ứng gì mà chỉ lặng thinh buông tiếng thở dài thiểu não.
- Gia Linh chắc có chuyện khó nói, anh đừng ép cô ấy. _ cô đỡ lời.
- Nếu em thấy không tiện thì thôi vậy. Anh không cố ý đâu.
- … Mọi người thấy Gia Tuệ sao? _ bỗng Gia Linh hỏi không đầu không đuôi.
- Sao lại nhắc tới Gia Tuệ? _ Phong hỏi.
- Cậu nhớ em gái à? _ cô hỏi.
- Cảm nhận của mọi người về nó thế nào? _ Gia Linh hỏi lại.
- … Đáng yêu. _ Phong nhận xét.
- Xinh xắn. _ Thiên Tuấn.
- Thân thiện. _ cô.
- Dịu dàng, dễ khiến cho người ta có cảm giác rất nhẹ nhàng, thanh thản khi bên cô ấy. _ Phong.
- Học giỏi nhưng rất khiêm tốn. _ cô.
- Tốt bụng và trong sáng. _ Thiên Tuấn.
- Đúng hơn là như một thiên sứ đúng không? _ Gia Linh nhìn vô định và hỏi.
Ai cũng gật đầu đồng ý.
- Tôi thì sao? _ Gia Linh hỏi tiếp.
Chậm lại một chút rồi cô lên tiếng:
- Mạnh mẽ.
- Lạnh lùng. _ Phong.
- Khó gần. _ Thiên Tuấn.
- Cả bá đạo. _ cô thêm.
- Còn cứng nhắc. _ Thiên Tuấn.
- Chưa, rất cứng đầu. _ Phong.
- …
- Nhưng tôi chắc rằng, sau vẻ mạnh mẽ cậu tạo ra cho mọi người thấy thì thực chất, cậu vẫn là một người con gái yếu lòng, rất cần một nơi nương tựa cho mình. _ cô nói.
- Lạnh lùng không phải vì em kiêu ngạo, mà vì đó là phong cách của em. Lạnh lùng một cách đáng yêu! _ Phong nháy mắt.
- Sau vẻ khó gần là một Gia Linh có nụ cười tỏa nắng đẹp rạng ngời. Nhưng tiếc cho ai đã không được thấy nụ cười ấy. _ Thiên Tuấn.
- Bá đạo là vì muốn làm chủ bản thân mình. _ cô.
- Cứng nhắc không phải vì em không thích nhẹ nhàng, mà chỉ là vì em không muốn cho người ta thấy em yếu mềm mà thôi. _ Thiên Tuấn.
- Cứng đầu là vì em không muốn đi theo sự sắp xếp của bất cứ ai. Em muốn em chỉ là chính em. _ Phong.
Gia Linh mỉm cười nhẹ.
- Mọi người có ưu ái tôi quá không. Tôi không tốt như thế đâu.
- Tôi tin vào con mắt nhìn người của tôi là đúng! _ cô.
- Một cặp mắt có thể là sai, nhưng ba cặp thì không thể nào. _ Phong.
- Nếu một trong hai người, tôi và Gia Tuệ, buộc mọi người chỉ có thể cứu một trong hai thì mọi người sẽ chọn ai?
- Gia Tuệ. _ Thiên Tuấn.
Gia Linh cười
- Chúng ta phải cứu Gia Tuệ vì em đang chiến đấu cùng mọi người thì phải chiến đấu với mọi người tới cùng chứ. _ Thiên Tuấn vỗ vai Gia Linh.
- Đừng hỏi mấy câu hỏi vớ vỉn đó nữa biết chưa cô bé! _ Phong kí mạnh vào đầu Gia Linh.
- Muốn chết hả? _ Gia Linh trừng mắt, giơ nắm đấm lên.
Tất cả cùng phá lên cười khi nhìn điệu bộ hung dữ của Gia Linh.
Mặt Gia Linh đỏ lựng cả lên, cứ như gà mắc tóc vậy.
- Anh có điều này thắc mắc đã lâu mà không dám hỏi. _ Thiên Tuấn nói.
Gia Linh nhìn Thiên Tuấn.
- Tại sao hai đứa giống nhau như hai giọt nước vậy mà tính cách thì đứa thủy người hỏa?
- Thật giống lắm hả? _ Gia Linh hỏi.
- Uhm! _ không chỉ Thiên Tuấn mà cả cô và Phong đều gật gù.
- Gia Tuệ và tôi không phải là chị em ruột. _ Gia Linh cụp mi lại.
- Hả? _ ai cũng ngạc nhiên.
- Gia Tuệ là con gái độc nhất của MK. Còn tôi, tôi chỉ là con gái của một ông bảo vệ.
- Bảo vệ? _ cô nhắc lại.
- …
- Cậu đừng nói là… là là bác…
- Mẹ tôi mất sớm, cha con tôi phải tha phương cầu thực khắp nơi. Cuộc sống khó khăn, bần hàn tôi không thể chịu nổi. Rồi một ngày…
<<…Một đứa trẻ bán báo trên vỉa hè…
- Ai báo đi, báo Lao Động, Tuổi Trẻ, báo đi báo đi. Các tin nóng hổi… _ tiếng rao giữa trời với cái nắng gắt của trưa hè sài thành.
- Báo đi, báo đi, ai báo… ai da…
Cô bé bán báo mải chạy rao báo mà không để ý nên va vào một cô bé khác.
- Hức… huhuhu… _ cô bé kia mặc một chiếc váy hồng thật xinh xắn đang khóc nấc lên.
Chân của cô bé váy hồng bị trầy xước cả đầu gối đau rát.
- Phù phù… phù… mình xin lỗi! Mình không cố ý đâu. _ cô bé bán báo cúi xuống, nâng nhẹ chân của cô bé váy hồng và thổi để làm mát vết thương.
- Hu huhu… _ cô bé váy hồng vẫn khóc.
- Bạn nín đi! Mình xin lỗi mà! Khóc xấu lắm. Ba mình nói, con gái thì phải mạnh mẽ lên, không được dễ dàng mít ướt. Như thế mới không bị người khác bắt nạt. _ cô bé bán báo lau nước mắt cho cô bé váy hồng.
- Hức… _ cô bé váy hồng bắt đầu bớt tiếng nấc.
- Bạn có đau lắm không? _ cô bé bán báo đỡ cô bé váy hồng đứng dậy.
- Mình… hức… mình hơi đau tí, nhưng mà không sao.
- Mình xin lỗi! Tại mình vô ý quá.
- Bạn xin lỗi mình nhiều quá, mình không sao.
- Cẩn thận! _ cô bé bán báo la lên, đẩy cô bé váy hồng vào trong.
“Kíttttt… rầm” _ có một chiếc xe đạp tông vào cô bé bán báo.
Tên chạy xe đạp thấy thế sợ quá liền bỏ chạy.
- Bạn ơi!? _ cô bé váy hồng vội chạy lại đỡ cô bé bán báo. – Bạn có sao không?
- Mình… xítttt… “lắc đầu”
- Máu bạn đang chảy nè.
Một dòng máu chảy từ trán cô bé bán báo xuống.
- Chuyện nhỏ ý mà, mình quen rồi, Không sao đâu, bạn đừng lo. _ cô bé bán báo lau vết máu đó đi rồi nói.
- … Bạn tên gì?
- Mình tên Tiểu Yến.
- Còn mình là Gia Tuệ, mình làm bạn được không?
Cô bé bán báo nhìn cô bé váy hồng một lượt rồi mới nói tiếp:
- Bạn chịu làm bạn với mình hả?
- Uhm!
- Mình chỉ biết bán báo thôi, nhà mình nghèo lắm.
- Còn đỡ hơn mình, mình không biết làm gì hết.
- …
- Tiểu Yến dạy mình bán báo đi!
- Nhưng mệt lắm.
- Đi mà!
- Nhưng mà…
- Đi nha!?
- Vậy Gia Tuệ làm theo Tiểu Yến nha.
Cô bé váy hồng gật đầu lia lịa.

- Gia Tuệ! _ hai đứa vừa đi được vài bước thì có tiếng người gọi lại.
Cô bé váy hồng quay lại.
Thấy ba mình, cô bé vội chạy lại ôm lấy ba.
- Con gái đi đâu để ba tìm nãy giờ, có biết ba lo cho con lắm không?
Nhìn sự ân cần của ông bố ấy với con gái, cô bé bán báo cụp mi xuống, cười nhẹ vui cho cô bé váy hồng có một người bố lí tưởng. Kéo mũ xuống, cô bé bán báo lại tiếp tục công việc.
- Tiểu Yến! _ cô bé váy hồng gọi thật lớn.
Cô bé bán báo quay lại.
Cô bé váy hồng giới thiệu người bạn mới của mình cho ba biết.
Không hiểu sao, ông bố lại có ấn tượng rất mạnh với cô bé bán báo này.
- Cảm ơn con nhé! _ ông bố nói với cô bé bán báo.
- Con có làm gì đâu ạ.
- Lúc nãy chú đã nhìn thấy cả rồi, nếu không có con thì Gia Tuệ của chú đã bị thương do chiếc xe đạp kia rồi.
- …
- Nhà con ở đâu để chú đưa con về.
- …
- Sao vậy con?
- Con không có nhà.
- … Vậy con ở đâu?
Cô bé bán báo dắt ông bố và người bạn mới về “nhà” của mình.
…………ooO
Dưới một hầm cầu,
- Anh muốn làm việc cho tôi chứ? _ ông bố.
- Làm gì? _ bố của cô bé bán báo hỏi lại.
- Anh không muốn Tiểu Yến phải mãi lăn lộn ngoài đường với đống báo đó chứ? Nó cần được đến trường.
- Anh tưởng tôi không muốn sao? Tôi muốn cho nó một ngôi nhà, cho nó đi học, được ăn no, được học hành, được chơi như những đứa trẻ cùng tuổi. Nhưng hoàn cảnh tôi thế này không thể cho nó được những điều ấy.
- Tôi sẽ giúp anh có thể cho Tiểu Yến được những điều ấy.
- Thật không? Vậy tôi phải làm gì?
- Hãy làm theo lời tôi là được rồi!…>>

- Khốn nạn! _ Thiên Tuấn đấm mạnh vào tường.
- Ngay cả một đứa trẻ ông ta cũng không tha. _ Phong.
- Thực ra lúc đầu mục đích của ông ta chỉ là để tôi bên cạnh Gia Linh chăm sóc và bảo vệ cho con gái ông ta mà thôi.
- Nhưng lúc sau, nhận ra được năng lực của em nên đã biến em trở thành một công cụ giúp ông ta đúng không? _ Thiên Tuấn.
- Phải mất một năm trải qua những ca phẫu thuật đau đớn tột cùng để biến tôi trở thành “chị em song sinh” của con gái ông ta.
- Nhưng chỉ là ngoại hình, còn tính cách thì không thể. _ cô.
- Cha tôi là sự uy hiếp của lão ta đối với tôi.
- Tất cả mọi việc cậi làm chỉ để bảo vệ người cha của mình đúng không?
- Không!
- …
- Lúc đầu là như thế thôi. Còn sau này, thì không. Tôi không muốn trở lại làm một con bé bán báo bẩn thỉu, bần hàn như trước nữa. Tôi muốn phải thoát khỏi kiếp khốn khổ ấy, không được để ai khinh thường mình. Bằng mọi giá tôi phải thành công.
- Rồi sao nữa?
- Tôi muốn mình phải trội hơn Gia Tuệ về tất cả. Nhưng ông trời bất công đã không cho tôi thứ gì mà còn lấy đi của tôi nhiều hơn những gì tôi có. Tất cả mọi người đều yêu thương, tin tưởng vào nó. Nó luôn thành công còn tôi thì ngược lại. Tôi căm ghét nó!
- Lòng đố kị và sự ghanh ghét. _ Phong.
- Ông trời không cho ai thứ gì, và cũng không lấy đi của ai bất cứ thứ gì mà không có nguyên do cả đâu. Ông trời rất công bằng mà. Trước hoặc sau, cậu sẽ nhận được điều ấy thôi. _ cô.
- Gia Tuệ chưa hẳn đã sung sướng như em nghĩ đâu. Có một người cha như MK quả là một bất hạnh cho cô bé. _ Thiên Tuấn.
- Mẹ mất sớm, sống với người cha không còn tính người. Tuy mất hết tình thương, nhưng trái tim Gia Tuệ vẫn rất ấm áp. _ Phong.
- Nhưng tôi thì không đủ tỉnh táo để nhận ra những điều ấy sớm hơn. Tôi chỉ mải mê chạy theo danh và lợi mà quên đi lẽ sống, tình người và giá trị của cuộc sống này. Đến khi nhận ra thì đã quá muộn.
- Không là quá muộn cho bất cứ sự nỗ lực nào cả. Chúng ta phải vượt khỏi số phận mới thấy được ánh dương của ngày mai. _ cô.
- Đúng vậy! Và điều quan trọng bây giờ là phải ra khỏi đây. _ Phong.
- Ra khỏi đây, tất cả chúng ta sẽ bắt đầu lại cuộc sống của mình thật đúng nghĩa. Sống với chính con người thật của chúng ta. _ cô.
- Ra khỏi đây sao? Khác nào tìm đường lên chầu thượng đế đâu. _ Gia Linh.
- Còn hơn là khoanh chân ngồi đây rồi tới cuối cũng sẽ gặp ngài. Thà rằng cứ thử một lần đi! _ Phong.
- Quyết định vậy nhé!? _ Thiên Tuấn đưa tay ra.
Tất cả cùng đặt tay lên tay Thiên Tuấn để lấy sự quyểt tâm chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
“Ken két” _ tiếng cửa sắt được mở ra.
Một old man bước vào.
- Sao, tâm sự với nhau được chút gì chưa? _ giọng khinh khỉnh của MK.
- Ông muốn được tâm sự cùng chúng tôi à? _ Thiên Tuấn cười khảy.
- Ha ha, hay là thế nhỉ.
- Muốn xử sao thì nhanh gọn lẹ cho sạch. _ Phong.
- Từ từ chứ, làm gì mà nóng thế anh bạn. Tôi phải để còn chơi ú tim với phụ huynh các cậu nữa chứ.
- Ông đừng hòng động tới cha tôi! _ Gia Linh đứng bật dậy.
- Nhưng biết sao được khi ông ấy cứ sáp vào.
- Ông dám…
- Cứ chuẩn bị tinh thần để tất cả cùng được gặp pa ma nhé.
- Đúng là loại rắn độc. _ cô.
- Còn loại nào để nói thì nói cả đi, xem tôi hợp với loại nào nhất nào.
- Mọi việc đã chuẩn bị xong rồi chứ? _ MK quay sang hỏi Quốc.
- Vâng!
- Vậy là chỉ còn đợi các cắn câu nữa thôi. Sắp có màn kịch hay lắm đây, cứ từ từ xem nhe.
“Rầm rầm… bịch… xeng keng…” _ có tiếng xô xát ở ngoài.
- Có chuyện gì vậy? _ MK hỏi.
Quốc liền ra ngoài xem tình hình sự việc.

- Để họ đi! _ một ngọn súng cạnh thái dương MK kèm theo một câu lệnh.
Tất cả đều tròn mắt, cố mở to để nhìn rõ người trước mặt mình.
- Mau! _ lại một câu ra lệnh.
Không ai tin nổi một cô gái nhu mì, trọng lễ nghĩa bây giờ lại đang chĩa súng vào đầu cha mình.
- Gia Tuệ! Cậu đừng làm vậy, bọn tớ không sao mà. _ cô.
- Tôi nhắc lại một lần nữa, hãy để họ đi! _ Gia Tuệ đỏ hoe đôi mắt.
Ngược lại, MK chỉ đứng im không chút phản ứng. Ông ta dửng dưng đến đáng ghét.
- Con phản bội ta.
- Không! Tôi không phản ai cả. Tôi đang cứu ông, cứu rỗi phần linh hồn khốn khổ, tội lỗi của ông. Cứu linh hồn này không phạm thêm một tội lỗi nào nữa.
Ông ta từ từ quay lại để ngọn súng đúng giữa trán.
- Bắn đi!
Gia Tuệ nắm chặt tay súng.
- Nếu không bắn thì phần linh hồn này sẽ không thể dừng lại đâu.
- Ba! Ba không thể suy nghĩ lại được ư?
- Suy nghĩ? Gì?
- Tội lỗi ba đã gây ra. Người đã khuất. Nỗi hờn phẫn… Ba không thể để mình giải thoát khỏi nó sao?
- …
- Ba duy trì cái MK tội lỗi này chỉ để thỏa mãn nỗi căm hờn của mình mà đạp lên hạnh phúc của những người vô tội. Ba không thấy mình quá đáng sao?… Ba có nghĩ đến ba làm vậy sẽ có nhiều người như ba, như con cũng chịu nỗi đau ấy; họ cũng hận, họ cũng sẽ trở nên như ba và con không?
- Ta không cần biết.
- Chỉ vì một người đã khuất mà ba làm vậy có đáng không?
- Ta không quan tâm.
- Nhưng con thì có. Con cần một người cha, cần một mái nhà, cần những lời yêu thương, sự chăm sóc, bảo vệ con của ba. Con thèm muốn những điều đó vô hạn ba à! Nhìn thấy một người đàn ông dắt con họ đi dạo công viên, đi ăn, đi chơi mà con thèm thuồng. Con khát được như những đứa trẻ ấy. Đôi khi còn ước phải chi người đó là bố mình… Mẹ đã biết lỗi rồi mà. Linh hồn mẹ linh thiêng chắc chắn cũng đang ngàn lần xin lỗi ba rất nhiều! Ba hãy gạt đi tất cả để về bên con được không ba?
Gia Tuệ dần hạ cây súng xuống, nước mắt lăn dài trên đôi gò má cô bé.
- Ba! _ Gia Tuệ ôm lấy bố mình. – Ba hãy dừng lại được không? Ba về với con nha ba!? _ Gia Tuệ khẩn thiết.
- Ba không thể quay lại được nữa con gái à! Xin lỗi con! Kiếp này hãy để ta làm một ông bố tồi, kiếp sau ta sẽ bù đắp lại cho con tất cả.
- Ba! Không! _ Gia Tuệ lắc đầu nguầy nguậy.
- Đưa con bé ra ngoài! _ MK ra lệnh.
- Hức… ba quay lại đi ba à!
- Mau! _ MK quát mà không ai đưa Gia Tuệ đi cả.
- Thật đau lòng khi có người cha như ông. _ Quốc.
Tất cả lại nhìn Quốc.
- Màn kịch đến đây cũng hạ được rồi. Xin lỗi đã không thể cùng thuyền với ông đến cuối dòng. _ Quốc nói rồi đứng qua phía các cô.
- Cậu… tất cả các người… her her… Không có gì là sự vĩnh hằng cả. Tất cả chỉ toàn dối trá và phản bội. _ MK tức đến run người.
“Kịch… rầm… huỵch…” _ lại có tiếng xô xát ở ngoài.
- Cuối cùng thì cá cũng cắn câu. Không sao, vì dù sao tôi cũng đạt được mục đích mình muốn. _ MK thản nhiên.
Ngay sau đó là sự xuất hiện của một toán người mặc đồ tang đến.
- Chào ông! _ một người phụ nữ đứng đầu bước lên.
MK không trả lời.
- Bất ngờ lắm phải không? _ người phụ nữ ấy lại nói.
MK vẫn im lặng.
- Đáng lẽ người đứng đây chào ông phải là người khác chứ không phải là tôi đúng không?… Nhưng họ sẽ chẳng một lần nữa đứng trước mặt ông để nhìn lại người bạn tồi tệ của họ đâu.
Cô, Thiên Tuấn, Quốc, Phong, Gia Linh và Gia Tuệ đều chỉ biết đứng nhìn nhau rồi lại nhìn họ để nghe câu chuyện đang xảy ra…
- Họ đâu?
- Her… Ông còn dám mở miệng hỏi họ đâu à?
- Tại sao không.
- Vậy hãy hỏi 18 năm về trước ông đã làm gì với họ đi.
- Tôi đã làm gì?
- Her, chỉ vì họ quá yếu lòng nên mới đi tin một thằng bạn tồi là ông. Cũng bởi vậy mà họ đã phải trả một cái giá thật đắt.
- Có không. _ ông ta vẫn giọng mỉa mai.
- Tính mạng có phải là một cái giá thật đắt không?
- … _ nghe tới đây MK chợt nhíu mày. – Cô nói gì?
- Những việc ông làm thì ông tự biết chứ sao lại hỏi tôi.
- Tôi không có.
- Ngày đó, chính ông đã giết cùng đuổi tận họ còn gì. Đứa con độc tôn của họ không biết đang phương nào. Niềm hy vọng của cả dòng họ vào một người con, người cháu chốc lát tan thành bọt biển. Một đứa con gái bé bỏng vừa lọt lòng thì đã mất mẹ. Đến cả giọt sữa đầu của mẹ cũng chưa được nếm vì mẹ đã không còn, vòng tay âu yếm thương yêu của cha cũng chưa được bồng vì thân cha đã lạnh ngắt. Ông có thấy mình thật tàn ác không.
- Ông… chính ông đã hại họ đúng không? _ Thiên Tuấn túm lấy cổ áo MK.
- Bỏ ra. _ ông ta vùng tay Thiên Tuấn ra. – Tôi không có.
- Vậy ông nói đi, giờ họ đang ở đâu? _ cô.
- Hức… _ người phụ nữ bỗng nấc lên.
Bà ấy nhìn cô với Thiên Tuấn mà không thể kiềm lòng.
- Hai đứa… hai đứa… _ bà ấy dần tiến gần đến cô. Đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô rồi nhìn sang Thiên Tuấn… Quốc… rồi Phong… – Giống! Giống lắm! Rất giống!… Cha mẹ các con trên thiên đường mà nhìn thấy mấy đứa chắc chắn sẽ được yên lòng.
- Cô là… _ cô ngập ngừng.
- Ta là bạn của cha mẹ con, cũng là một trong năm người bạn thân cũ của ông ta. Nhưng bây giờ, chỉ còn lại mình ta và là kẻ thù của ông ta.
- …
- Ngày ấy, chúng tôi là một “gia đình” lớn. Thật vui vẻ, ấm áp và tràn ngập yêu thương. Nhưng chỉ vì lòng thù hận, sự ích kỉ của một thành viên đã phá vỡ tất cả. Chính ông ta đã tạo nên nghịch cảnh ngày hôm nay. Có trách thì phải trách trước đây sao quá yếu mềm để ông ta qua mặt. Và rồi cái mà chúng tôi nhận được là phải mất tính mạng mình. May mắn còn mình ta sống sót sau cuộc truy quét của ông ta. Giờ đây thì ông hãy đền mạng đi! Một mạng người không thể trả hết món nợ bốn mạng người, nhưng ít nhất, cũng để họ yên lòng nơi chín suối. _ bà ấy nói rồi chĩa súng vào đầu ông ta.
- Nói vậy, tức là cha mẹ tôi cũng bị hại trong tay ông ta ư? _ Quốc.
Bà ấy nhìn Quốc và Phong một lượt nữa…
- Cha con là một trong bốn người bạn ấy của ta, mẹ con vô can, nhưng cũng bị hại bởi tay ông ta. _ bà nhìn Quốc. – Còn con, mẹ con mang thai con, định sau này sẽ lui về sống với con, nuôi nấng con thành một đấng nam nhi. Nhưng… cũng không được toại nguyện. Chỉ vì chúng ta phản đối một quyết định của ông ta thôi, mà ông ta đã nhẫn tâm hại chúng ta tan nhà nát cửa.
- Ông… một tội nhân thiên cổ. Ông có chết ngàn lần cũng chưa đền hết tội của ông. _ Phong bóp chặt cổ ông.
- Anh Phong! _ Gia Tuệ vội gỡ tay Phong ra.
Gia Tuệ đứng dang hai tay ra để chắn cho bố mình.
- Tôi xin mọi người! Dù sao thì người mất cũng đã mất rồi. Cứ oan oan tương báo thế này đến bao giờ mới nguôi. Tôi không xin mọi người tha cho tên “ma đầu” MK, mà tôi xin mọi người tha cho ba tôi! Xin mọi người hãy thương cho đứa con tội nghiệp này mà tha cho ba nó! Tội lỗi của ba tôi, tôi nguyện xin thay ông ấy trả hết cho mọi người những gì tôi có thể làm! _ Gia Tuệ khẩn khoản nói trong nước mắt.
Tất cả đều nhìn nhau…
Quả thật là Gia Tuệ thật đáng thương. Cô bé cũng là một trong những nạn nhân của ông ta.
- Thật tội nghiệp cho con gái! _ bà ấy nhìn Gia Tuệ tội nghiệp. – Ông đã thấy gì chưa? Ông không thấy mình đáng chết sao?
- Tránh ra! Tôi không cần ai thương hại cả. Việc ai làm người đó chịu. Ai cho mày cái quyền tự quyết định thay tao hả? Gì chứ? Nợ? Tao làm gì có nợ mà phải trả!?
- Đến giờ này mà ông vẫn không nhận ra lỗi lầm của mình sao?
- Tôi nói rồi, tôi không có lỗi gì cả.
- Được, vậy hãy để tôi dạy cho ông một bài học.
- Her, mời! _ ông ta đưa tay mời.
Ông ta vừa đưa tay ra thì một toán người tay chân bao vây ở ngoài liền xuất hiện, tất cả đều có súng. Đó như là một tín hiệu của ông ta lúc cần viện binh.
- Sao? Không ngờ hả?
- Ông đúng là một con cáo già.
- Tôi biết chắc sẽ cần tới mà. Các người nghĩ tôi ngu tới mức để các người qua mặt vậy sao?
“Choắc” _ ông ta lại ra hiệu.
Lập tức bọn tay chân liền đưa người vào…
- Cha! _ Gia Linh gọi to.
- Trâm Anh! _ Thiên Tuấn và cô đều hoảng hốt.
- Khụ khụ… Kì Lâm! _ đúng lúc cậu mở mắt ra thấy Kì Lâm liền gọi.
- Gia Bảo! _ cô nghe tiếng cậu liền cúi xuống, ôm lấy gò má cậu. – Cậu hết sốt rồi, cậu không sao chứ!?
Cậu chỉ cười với cô.
- Đồ ngốc! Sao cậu lại để lão ta bắt thế hả? _ cô ôm cậu vào lòng.
- Ướt át quá, định đóng phim tình cảm hàn à? Đây không có thời gian xem nhé. _ ông ta châm một điếu xì gà cho mình.
- Tôi sẽ không để ông toại nguyện đâu. _ Thiên Tuấn trừng mắt, rít qua kẽ răng.
- Thế cậu định sẽ làm gì tôi nào?
- Chết đi! _ Thiên Tuấn vừa nói đã tiến tới đạp ông ta.
Nhưng nhanh hơn, ông ta liền né sang một bên làm anh mất đà.
- Những gì cậu có ngày hôm nay, tất cả đều nhờ tôi dạy đó. Cậu quên rồi sao?
- Hôm nay, tôi sẽ trả hết một lần cho ông.
…Cuộc chiến bắt đầu…
Tất cả đều xông lên chiến đấu.
Gia Linh cố gắng để giải vòng vây cho cha…
Cậu đã đỡ sốt, lại có cô làm sức mạnh nên đã có thể tự lo cho mình.
Cô vừa lo cho cậu, vừa cứu Kì Lâm và Trâm Anh. Phong cũng phụ cô một tay đắc lực.
Còn lão MK kia, cả Thiên Tuấn và người phụ nữ ấy cùng đối phó.
Hết người này đến kẻ kia bị hạ gục. Tiếng súng, tiếng đánh nhau, tiếng la hét,… thật tồi tệ!
………….ooO
- NA NA! Cẩn thận! _ cậu kêu cô thật lớn.
Do cô mải lo tiến đến phía trước mà quên đi phía sau mình.
“BỐP” _ một tiếng đập mạnh vang lên.
- Gia Bảo! _ Kì Lâm hoảng hốt.
Một tên đánh lén cô từ phía sau gáy nhưng đã có cậu đỡ thay. Đầu cậu bị hắn đập một tuýp sắt thật mạnh rồi va tiếp vào tường.
Máu từ đầu cậu cứ chảy ra không thôi.
- Gia Bảo à! Cậu mở mắt nhìn tớ đi! Hức… huhu. _ cô ôm lấy đầu cậu.
- Cậu… hực… không sao chứ!? _ cậu thều thào.
Gật gật _ cô gật đầu lia lịa.
Khi đã chắc chắn rằng cô bình an, cậu mới yên tâm nhắm mắt lại…
- Gia Bảo! GIA BẢO!!! _ cô gào lên.
- …
- Grừ grừ… _ cô nghiến rằn trèo trẹo. – Cậu nằm đỡ đây nhé! Tớ đi một lát sẽ quay lại với cậu. _ nói xong cô đặt cậu xuống rồi đứng dậy mà nặc mùi sát khí.
Cô quyết phải chiến đấu. Thà hi sinh chứ không sống nhún mình.
- Đừng mà! _ Gia Tuệ hét lớn.
“Đùng” _ sau đó là một tiếng súng vang lên vô tình.
Máu…
- Tiểu Yến! TIỂU YẾNNN!!! _ bác bảo vệ thét gào.
Ông vùng ra khỏi vòng vây như một con sư tử hùng hổ. Không ai có thể cản ông tìm đến con gái mình.
- Tiểu Yến… con chim bé nhỏ của ta! _ ông quỳ xuống cạnh Gia Linh, hai hàng nước mắt rơi mà toàn thân ông cứng đờ ra không biết làm gì.
Khi người phụ nữ chuẩn bị bóp cò cây súng đang chĩa về MK thì Gia Tuệ đã kịp nhìn thấy và lao ra cứu cha mình. Nhưng Gia Linh không thể đứng nhìn Gia Tuệ gặp nguy hiểm được. Cô ấy đã vội lao ra ôm lấy Gia Tuệ chắn cho cô mà không suy nghĩ gì.
- Tiểu Yến! _ Gia Tuệ nâng người Tiểu Yến lên.
Tiểu Yến (Gia Linh) thở không thành hơi.
- Tớ xin lỗi cậu rất nhiều! _ Gia Tụê bắt đầu khóc.
- Ngốc ạ… hức… ợ… Khóc xấu lắm.!… Hực… Ba mình nói… con gái thì… thì phải mạnh mẽ lên, không được dễ dàng mít… mít ướt… ực… Như thế mới không bị… ợ…người khác bắt nạt. _ Tiểu Yến nhắc lại nguyên văn lời nói năm xưa.
Đau đớn, khổ sở để nói ra từng chữ. Dòng máu đỏ tươi từ vết thương và miệng cứ liên tục chảy ra mà Tiểu Yến vẫn cứ cố để nói hết.
- Đừng nói nữa! Tiểu Yến phải giữ sức cho mình chứ. Hức hức hu…_ Gia Tuệ khóc nấc lên.
Quốc gần đó thấy thế liền chạy tới cạnh Tiểu Yến.
- Em cố lên! Sẽ qua nhanh thôi! _ Quốc động viên.
Tiểu Yến mỉm cười – nụ cười thật lòng và lắc đầu nhẹ.
- Cha! _ Tiểu Yến đưa tay chờ cha.
Bác bảo vệ vội nắm chặt tay con gái…
- Cha đây con gái yêu! _ bác ôm Tiểu Yến vào lòng.
- Con… con không muốn chết!!! _ Tiểu Yến thều thào nói.
Câu nói ấy sao chua sót đến vậy!? Sự bất lực không thể cứu lấy con gái yêu. Cha phải làm gì để không làm con đau? Nếu có thể đổi tính mạng ông để thay cho con gái, chắc chắn ông sẽ làm!
Nước mắt từ khóe mắt Tiểu Yến rơi xuống khôn nguôi… Lần đầu tiên cô muốn mình được sống mãnh liệt. Vốn nghĩ sẽ là một bắt đầu mới sau ngày hôm nay như đã định. Nhưng ước muốn đang dở dang mà chú chim nhỏ đã vội đứt tiếng rồi sao? Thật tàn nhẫn!
- Cha sẽ đưa con ra khỏi đây! Hãy cố lên con nhé!
- Cha! _ Tiểu Yến nắm chặt lấy tay cha.
- …
- Con biết… “lắc đầu” _ Tiểu Yến không thể nói tiếp, chỉ lắc đầu thay cho lời muốn nói.
- Con gái bất hiếu không lo được cho cha! Cha ở lại nhớ giữ… hực _ máu từ miệng Tiểu Yến lại trào ra.
- Con đừng nói nữa! Cha không muốn nghe con nói!
- Giờ không nói… sợ chẳng còn bao giờ nữa.
Tiểu Yến nắm lấy tay Gia Tuệ rồi đặt vào tay cha mình.
- Nhớ thay tôi chăm sóc cha thật… hực tốt!
- Không! Tôi không thể chăm sóc cha cậu đâu. Cậu phải tự khỏe lại để lo cho cha đi.
- Cậu có hứa với tôi được không?
- … Hu huhu…
- Được không?
- Được! Được! Tôi hứa!
- Kiếp này lỡ bước. Xin kiếp sau được làm chị em tốt với Tuệ!!! _ Tiểu Yến mỉm cười.
- … Nhất định! Nhất định!
- Quốc!
- Anh đây!
Tiểu Yến kéo tay Quốc vào, ghé nhỏ vào tai nói với anh điều gì đó…
- Cha hôn tạm biệt con được không cha? _ Tiểu Yến mong.
“Chụt” _ bác đặt nụ hôn lên trán con gái yêu…
- TIỂU YẾNNNNNN!!! _ Gia Tuệ gào thét trong nước mắt.
Bác thật đau đớn nhưng chỉ biết nuốt nó vào trong.
Quốc lặng người đi khi nhìn Tiểu Yến dần nguội lạnh.
……….ooO
Thiên Tuấn đã trọng thương, anh cố bò lê dưới đất để với lấy cây súng của mình…
“Đùng” _ một tiếng súng vang lên…
Máu… lại là máu…
Nhưng tại sao? Sao lại có hai người chảy máu nhiều đến thế???
Mọi người đều khựng lại khi nghe tiếng súng ấy vang lên.
- Anh hai!!!
- Thiên Tuấn!!!
- Cha!!!
Đó là hai chứ không phải một tiếng súng. Cả hai đồng vang lên… và hai người ngã xuống…
Vết máu loang lổ trên đất, cả Thiên Tuấn và ông ta đều bất động.
Cô và Phong xử tên cuối cùng rồi vội chạy đến bên Thiên Tuấn.
- Anh à! _ Trâm Anh ôm lấy anh.
- A… _ toàn thân cô run rẩy, miệng cứng đờ không thể gọi tên anh. Đôi tay giá lạnh cứ run run, đôi vai rung lên từng hồi.
- Anh không sao… _ Thiên Tuấn thở hắt ra và nói.
- Còn nói là không sao. Máu anh đang chảy đây nè. _ cô mắng anh rồi lấy tay bịt miệng vết thương cho nó không chảy máu nữa.
Nhưng vết thương không chịu nghe lời, cứ thế rỉ máu dù cô đã cố bóp chặt nó.
- A ạ… _ Thiên Tuấn đau đớn.
- Cố lên! Cậu sẽ không sao đâu. _ Quốc nắm lấy tay Thiên Tuấn.
- Thằng bạn, hì.
- Còn cười nữa.
- Tao biết mày vẫn là thằng bạn để tao được ăn bám mà.
- Nói nhiều quá, để sau nói đi.
- Mày hơn ai biết rõ tao còn có ngày mai hay không mà. _ anh bỗng nghiêm giọng.
- …
- Quốc! Phong! Tôi chỉ còn hai người là bạn, là người có thể để tôi nhờ cậy. Mong hai người có thể chăm sóc bé Na và Trâm Anh giúp tôi được không?
- …
- Hãy thay tôi trao tay của bé Na tới tay của Gia Bảo! Nói với nó, phải đối xử với bé Na thật tốt! Đừng cưng chiều bé Na của tôi quá kẻo nó hư đó.
- Ai nói anh là em hư hả? _ cô mếu máo.
- Em gái anh chứ ai mà không biết. _ anh nhéo má cô.
- Hức…
- Đừng khóc! _ anh lau giọt nước mắt trên má cô đi.
- Em đâu có khóc đâu. Hức… hu hu hu hu… _ cô lại càng khóc to hơn.
Cô ôm chặt lấy anh, dụi đầu mình vào ngực anh…
- Em không cho anh đi đâu! Hu huhu…
Quốc kéo nhẹ cô lên, kéo đầu cô vào ngực mình.
- Hãy để Thiên Tuấn được thanh thản trước khi đi! _ Quốc nói nhỏ với cô.
- Trâm Anh! _ Thiên Tuấn gọi chị.
Trâm Anh vội nắm chặt lấy tay anh…
- Chuyện em đợi anh về…???
- … Anh có thích con nít không?
Gật
Trâm Anh cầm tay Thiên Tuấn đặt vào bụng mình…
- Hơn hai tháng rồi. _ chị mỉm cười dịu dàng.
Thiên Tuấn xoa xoa, nhắm mắt lại cảm nhận…
- Nó sẽ là một đứa con trai, nó sẽ thay cha chăm sóc và bảo vệ mẹ nó.
- Còn chưa biết con trai hay con gái mà.
- Anh chắc vì nó là con trai anh mà.
Trâm Anh mỉm cười.
- Em sẽ dắt con đến thăm anh thường xuyên!
- Hãy giúp anh dạy con yêu cách làm một người đàn ông tốt! Đừng để nó giống cha nghe em!
- Không! Con phải giống anh mới có thể bảo vệ em chứ.
- Trâm Anh à! _ mắt anh hoe hoe…
- Em luôn cạnh anh mà anh yêu!
- Anh… cảm ơn! Và… xin lỗi!!!… _ anh trút hơi thở cuối cùng…
Không tiếng gào thét, không khóc lóc thảm thương… Mọi người lặng lẽ để anh ra đi trong sự thanh thản…
……..
“Ò e ò e ò e ò e…” (tiếng xe cấp cứu)
Đó có phải là kết thúc không?
Trách nhiệm của kết thúc này thuộc về ai??
Phải chăng tất cả đều là nạn nhân của lão MK tà độc đó?
Không! Ta không thể đổ lỗi cho bất cứ ai. Trước hết, hãy tự nhận lỗi về mình đã!
Chính xác mà nói thì tất cả là nạn nhân của sự thù hận và màn danh lợi che mắt người.
Thù hận chỉ làm con người ta bị lu mờ đi đôi mắt. Vì một mục đích cá nhân mà bất chấp tất cả chỉ để tìm được cảm giác sung sướng, mãn thú vui khi đạt được mục đích.
Nhưng họ không biết rằng, sự thù hận khiến họ dẫm đạp lên hạnh phúc của người khác thì cũng chính là tự dẫm đạp lên hạnh phúc của mình.
Sự thù hận khiến họ làm cho người khác đau khổ thì họ có nhận ra? Chính họ là người đã mất đi nụ cười trên môi đầu tiên.
Sự thù hận khiến họ ghanh đua, ngộ nhận thế giới này chỉ toàn màu đen và sống ích kỉ. Nhưng ai ơi! Thế giới này thật đẹp biết bao, nó đẹp từ ngày bạn ghé thăm cuộc đời này, nó không chỉ có thù hận, mà nó còn có rất nhiều thứ tình cảm tốt đẹp nữa. “Sống là để cho, đâu chỉ nhận riêng mình”.
Để rồi… sau tất cả… họ có đạt được cái mà họ muốn không? Có thực sự vui và mãn nguyện không? Hay lại càng đau đớn hơn???
Cái cuối cùng mà họ nhận lại là sự cô đơn, khắc khoải, day dứt đến khôn nguôi…
==:=:=:=:==
Ba tháng sau…
Bệnh viện,
Đứng trước cửa phòng bệnh của cậu, cô chỉ thở dài…
- Đến rồi hả Na? _ một vị bác sĩ ra hỏi.
- Vâng!
- Tình trạng cậu ấy sao rồi?
Lắc đầu.
- Cố gắng nhé! Biết đâu kì tích sẽ xuất hiện.
- Vâng!
- Ta đi trước nhé!
- Vâng!
Từ sau ngày hôm đó, cậu nằm trên chiếc giường trắng toát đó đã được ba tháng rồi. Bác sĩ nói do đầu bị va chạm quá mạnh làm tổn thương não nặng. Không biết khi nào mới tỉnh.
Cô mong ngóng cậu từng phút từng giây, chỉ mong sao được nhìn vào đôi mắt ấy…
“Cạch” _ cô mở cửa.

Cắm hoa vào bình. Vén rèm cửa sổ…
Cô ngồi xuống cạnh cậu…
- Hây ya… cậu định nằm thế này đến khi nào hả Gia Bảo kia? Cậu lười lắm rồi đấy nhé. Coi cái bụng đang dần thành bụng bia vì chỉ nằm mà không chịu vận động kìa. Cứ ngủ miết, không biết là có còn nhớ đến tui không nữa. Cậu thật đáng ghét…
Nhưng mắng xong, mặt cô lại xụ xuống.
- Haizzz… bụng gì chứ. Có ăn được miếng nào đâu mà to lên được. Toàn nhờ ống dinh dưỡng này không hà. Cậu phải dậy tự ăn đi chứ… Bao nhiêu món bánh tớ đã làm chờ cậu. Uổng phí hết hả?… Sao cậu không trả lời? Sao không cãi lại tớ như trước đi? Sao không nói vậy?… Nè! _ cô chọc vào người cậu. – Haizzzz…
Cô thở dài rồi đứng dậy định ra ngoài…
Bỗng…
……… Có một thứ gì ấm ấm đan lấy tay cô…
Cô quay lại nhìn cậu…
Nước mắt cô rơi lã chã tự khi nào mất rồi.
Cậu kéo cô vào lòng ôm thật chặt.
- Hức… ưm _ cô đánh cậu hờn yêu. – Ai cho cậu ngủ lâu như vậy hả?
- Chẳng phải bây giờ tớ đã tỉnh đây rồi sao?
- Đáng ghét. _ cô đánh mạnh.
- Ui ya…
- Cậu cậu… cậu có sao không? Tớ xin lỗi! _ cô xoa xoa cho cậu.
Cậu mỉm cười rồi lại kéo cô vào lòng ôm thật chặt… ghé vào tai cô, cậu thì thào…:
- Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu!?
- Ai là đồ khốn hả? _ cô ngóc đầu dậy gầm gừ.
- Yên nào. _ cậu kéo đầu cô xuống lại.
- Nhỏ sao xẹc!
- Ai là sao xẹc hả?
- Không phải hả?
- Không!
- Ờ, nhỏ sao chổi!
- Sao chổi với sao xẹc là mấy?
Cứ thế cô ngóc lên rồi cậu lại ấn xuống…
Trông ngộ thật… hai cái con người này thật là… ♥
- Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu!? _ cậu lại thì thào bên tai cô.
- Ai là đồ khốn hả?
- Đã bảo là nằm yên mà. Cậu nói nữa là tớ…hựm…
Cậu chưa kịp nói hết câu thì cô đã đặt lên môi cậu một nụ hôn thật nồng cháy…
- Cậu có biết lời đe dọa của cậu hết hiệu lực lâu rồi không? _ cô nhìn cậu và hỏi.
Cậu ngây ra nhìn cô.
- Nhìn gì hửm?
Cậu giữ chặt đầu cô…>>> KISS…

___ ♥ o ♥ o ♥-+ THE END +-♥ o ♥ o ♥ ___

Hạnh phúc không dễ tìm nhưng cũng không khó kiếm.
Hạnh phúc không phải là một điểm đến mà là một hành trình mà bạn đang đi.
Hãy nhận ra Hạnh phúc từ những điều nhỏ nhoi nhất của cuộc sống thường ngày! Hãy biết tự thỏa mãn cho bản thân mình, biết tự hài lòng và vui vẻ từ những điều nhỏ nhoi ấy! Đừng mải kiếm tìm thứ gì đó mà để Hạnh phúc tuột mất khỏi tầm tay!
Hạnh phúc có thể chỉ là bình thường khi ta có nó trong tầm tay ta. Nhưng khi ta để vụt mất nó, thì Hạnh phúc lại trở thành một thứ xa xỉ mà ta không thể với tới!
Để Hạnh phúc ra đi rất dễ!
Nhưng để tìm một Hạnh phúc thì rất khó!!
Và để giữ cho Hạnh phúc ấy mãi bên ta lại càng khó hơn!!!
Chúc các bạn Hạnh phúc trong cuộc sống!!!
Author: Chishikarin_360

miho ichiki - Yui Hatano - Ria Sakurai

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Polaroid