Polly po-cket
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Đơn giản chỉ vì anh yêu em! - trang 2

Candy chạy về và lục tung cả chiếc tủ đựng những đồ dùng của ba mẹ lên. Và quả nhiên , không ngoài dự đoán, Candy tìm thấy bức ảnh 1 người đàn ông già có khuôn mặt lạnh lùng, đáng kính, nhưng có nét gì đó vô cùng thân thuộc và hiền từ, bên cạnh là mẹ Candy khi còn trẻ với nụ cười trên môi. Không ai khác, chính là ông ngoại. Trong trí nhớ của Candy vẫn luôn mơ hồ về 1 bức ảnh mà ba đã giấu mẹ cho Candy xem. Đó là bức ảnh này. Phía sau là 1 địa chỉ lạ và tên 1 tập đoàn: tập đoàn AKT.

Candy ngồi ăn tối 1 mình giữa căn phòng lạnh lẽo. Cố gắng ăn từng thìa, nhưng bụng Candy thì vẫn đang quặn đau, không thể nuốt trôi được. Candy ngước mắt nhìn người quản gia già đang lo lắng khi thấy Candy như vậy. Candy ngồi lại ngay ngắn, chỉ vào 1 chiếc ghế rồi nói:
_ Ông ngồi xuống đi ạ!!
_ Vâng,cô chủ! _ ngồi xuống theo lời Candy_ có chuyện gì vậy!??
Candy đặt bức ảnh mình tìm thấy trước mặt ông. Trong 1 thoáng, mặt ông biến sắc. Khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên tột độ. Candy chậm rãi hỏi:
_ Đây là ông ngoại của con phải không ạ?
_... Vâng..., cô chủ._ ông im lặng 1 lúc rồi khẽ đáp.
_ Ông con là... chủ tịch tập đoàn AKT ở Nhật?
_ ...V..â.ng._ ông run run.
_ Vậy thì... ông hãy đặt cho con 2 vé máy bay đi Nhật dùm. Càng sớm càng tốt.!
_... Cô.. Cô ..chủ à!!!_ Ông hốt hoảng kêu lên._ Không thể được... người đó... sẽ không...
_ Dù là bằng cách gì thì con vẫn phải làm thế_ Candy mím chặt môi_ nếu không thừa nhận thì con sẽ làm mọi cách để ông ấy phải thỏa hiệp... con đã bị dồn vào đường cùng rồi.
_ Ông ... ấy..., đã từng chấp nhận lời ... xin lỗi của ba cô rồi...._ ông cố gắng nói ra từng câu_ nhưng... tôi không nghĩ...ông đã tha thứ cho việc...
_ Con biết ông nghĩ gì... nhưng... dù phải từ bỏ cả tên họ của mình... con cũng chấp nhận._ Candy ngắt lời người quản gia_ nếu ông hiểu cho con thì hãy làm theo những gì con nói..._ Candy nhìn thẳng vào mắt người quản gia.
_ Tôi hiểu. Tôi sẽ làm ngay... thưa cô chủ_ Ông run run đáp lại, và quay đầu nhìn vào nơi khác. Bởi vì, ông không thể nhìn thẳng vào mắt Candy. Đôi mắt sâu thẳm chứa đựng nỗi đau không tưởng và ánh nhìn sắc lạnh, chứa đựng sự căm thù cuộc đời tàn nhẫn...
Candy không nói gì. Chỉ đứng dậy rồi bước vào phòng, đóng sập cánh cửa lại.
" Ba mẹ hãy đợi Candy nhé... mối thù này con nhất định sẽ trả đầy đủ.... Candy này sẽ dìm cả nhà ấy xuống địa ngục... đặc biệt là bà phu nhân phó giám đốc Hans... rồi bà sẽ biết... sự trả thù của Candy là như thế nào"
Ngày hôm sau, Candy cùng người quản gia đi đến 1 nơi, đó là nhà Kid. Dù thế nào thì Candy vẫn thấy lo lắng. Ít ra, cũng phải nói lời tạm biệt Kid. Dù 2 nhà sát bên nhau, nhưng cổng ngược hướng nên phải vòng vèo mãi mới tới nơi. Chiếc xe từ từ dừng lại. Cánh cổng sắt khép chặt. Hình như không có ai ở nhà. Người quản gia mở cửa cho Candy bước xuống, không quên hỏi:
_ Nhà này có phải không? cô chủ!!
_ Ừm. _ Candy nhìn vào biển tên, khẽ đáp.
Từ đằng xa, 1 cô gái trẻ đi tới, tra chìa khóa vào ổ để mở cổng. Người quản gia ngay lập tức hỏi:
_ Cho tôi hỏi, Cô là...?
­_ Tôi là người giúp việc ở đây. Nhưng mà ông bà chủ và con cái đã đi du lịch rồi. Chắc phải 2, 3 ngày nữa mới về.Có chuyện gì không ạ?
_ À tôi...
_ Ông à, đi thôi_ Người quản gia chưa kịp nói thì Candy đã vội ra lệnh, rồi cúi chào_ Em chào chị!!_ Và quay đi.
_ Chào cô_ Ông vội vàng chào 1 câu rồi mở cửa xe cho Candy. Chiếc xe lăn bánh rồi đi khuất dần.
Đến lúc này, cô giúp việc mới thốt ra được khỏi miệng:
_ V..â..ng! _ Chắc bởi vì cô đang giật mình trước vẻ bề ngoài của Candy" Woa, cô bé đó đẹp thật đấy!!!Hơn hẳn bé Sakura luôn ( em gái Kid, cũng thuộc hàng đại mĩ nhân đó nhé>.<) . Nếu lớn lên, không biết sẽ như thế nào nữa, đúng là y như thiên thần vậy..."

Người quản gia lật lật tập hồ sơ trong khi chiếc xe đang đi tới mộ ba mẹ của Candy. Ông ho 1 tiếng rồi hắng giọng nói:
_ Thưa cô chủ, tôi đã đặt vé rồi. 8h sáng mai sẽ xuất phát.
_ Cám ơn ông. Ông nhớ chuẩn bị hành lí_ để ý thấy thái độ lạ của người quản gia, Candy nói_ Có chuyện gì thì ông cứ hỏi đi!
_có thể là,... cô chủ sẽ cho tôi là kẻ nhiều chuyện... nhưng..._Ông ngập ngừng_ lúc nãy ... là nhà của ai thế?
_ Nhà của 1 thằng nhóc hơn 2 tuổi..._ Candy cúi đầu_ nhưng rất quan trọng..._ khẽ thì thầm trong miệng.
_ tôi... xin lỗi..._ ông im lặng khi nghe được 3 từ " rất quan trọng" từ miệng Candy thốt ra. Đối với Candy, đó là những từ cấm kị. Candy chưa bao giờ nói rằng ai là quan trọng. ngoại trừ ba mẹ. " người rất quan trọng ư? Cô chủ à, nếu đã làm cô thốt ra mấy từ đó, nghĩa là ... đó là người duy nhất có thể kéo cô ra khỏi bóng tối...dù là 1 nhóc 7 tuổi, thì cũng không phải là đứa trẻ bình thường... chắc chắn... sẽ trở thành người quan trọng nhất của cô chủ trong tương lai...đó là điều chắc chắn "
Candy đứng trước mộ ba mẹ, thì thầm 1 câu tạm biệt: " con đi đây, ba mẹ" rồi trở về nhà.
Buổi chiều ngày hôm đó, Candy lại đến " căn cứ địa bí mật", đem theo chiếc vòng mẹ tặng trong ngày sinh nhật đau thương ấy, và 1 con dao gập nạm vàng_ Candy tìm thấy trong lúc tìm bức ảnh( đây cũng chính là kỉ vật duy nhất của bà ngoại đã để lại cho mẹ Candy). " nếu như... Kid xuất hiện bên cạnh Candy ngay lúc này.... Thì Candy sẽ ở lại đây...." Candy chìm đắm trong suy nghĩ và chợt giật mình " Điên rồ!!!! Sao mình lại có cái suy nghĩ ngu ngốc như thế chứ!!??? Dừng lại ngay, Candy... khi mà thù còn chưa trả....Nhưng...." Và Candy chợt nhận ra, không biết từ khi nào, trái tim Candy đã tràn ngập hình bóng của Kid... Đến mức, không thể kiểm soát được.... Vậy mà... Candy buộc phải ra đi....
Candy lấy 1 tờ giấy trắng trên bàn và 1 cái bút: ( đến lúc này, Candy mới nhận ra, việc ba mẹ ép Candy học thành thạo
tiếng Anh lẫn tiếng Nhật và nhiều cái khác nữa .... quả là hữu ích>.<):
" Kid à,
Candy sẽ đi đến quê hương của mẹ và... có thể sẽ không trở lại đây... Ba mẹ Candy... không còn nữa...
Ra đi mà không thể tạm biệt 1 lời... nhưng... Candy muốn để lại cho Kid ... vật đính ước thay cho lời hứa... Candy sẽ đợi.
Nếu Kid có thể tìm được Candy, nếu Candy có thể gặp lại Kid thì...
Tạm biệt!!!"
Candy đặt lá thư và chiếc vòng cổ vào 1 cái hộp rồi đặt ở giữa phong. Leo xuống rồi ngắm nhìn hình trái tim Kid đã khắc lên thân cây. Phía trong hình trái tim là tên 2 người " Kid - Candy" . Candy dùng con dao của mẹ khắc thêm 1 chữ " F" ( forever)
" đối với Candy, Kid là duy nhất và cũng là mãi mãi" . Candy khóa cánh cửa sắt lại và bước đi...
Vậy là Kid và candy đã chia cách 2 người 2 nơi. Và phải đến 10 năm sau, số phận mới kéo 2 người lại gần nhau thêm 1 lần nữa , dù Candy đã sang Mỹ du học tới 4 năm và Kid cũng sang Nhật rất nhiều lần.
Có lẽ đó là định mệnh, là sự trêu đùa tàn ác của cuộc đời ( kekeke, cái này là sự trêu đùa của Angdevy thì có, nhỉ>.<??kekeke)

Chap 6:

love 3: Chờ đợi _ đợi chờ
Nhưng đó là chuyện của 10 năm sau. còn bây giờ là đoạn kể về thời gian đầu Candy đến Nhật.
Nhật Bản, Tokyo :
Sau khi nghỉ ngơi tại khách sạn 5 sao Royal 1 đêm( vì lệch múi giờ) Candy cùng người quản gia tìm đến địa chỉ ghi sau tấm ảnh. Đó là 1 khu biệt thự nguy nga tráng lệ không khác gì 1 tòa lâu đài. Chiếc xe từ từ lăn bánh, lướt qua những hàng cây được cắt tỉa vô cùng công phu , tỉ mỉ rồi đỗ xịch trước đại sảnh của tòa nhà. Candy đưa tấm ảnh cho tốp vệ sĩ, nhờ chuyển cho ngài chủ tịch. Và vài phút sau, 1 người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp đi ra, trả lại bức ảnh và dẫn Candy đi theo mình. Candy đi qua cả 1 hành lang dài, xung quanh là những bức tranh quý giá treo đầy tường. Trước mắt Candy là 1 cánh cửa gỗ lớn được chạm trổ tinh xảo, choáng cả tầm nhìn. Và khi cánh của từ từ được mở ra,lúc Candy bước vào cũng là lúc cuộc đời Candy đã hoàn toàn thay đổi kể từ giây phút ấy.
Trước mặt Candy là người đàn ông trong tấm hình: ông ngoại. nhưng Candy không có chút cảm giác gì. Khuôn mặt thân thuộc nhưng lạnh như băng giá không chút thay đổi khi thấy Candy bước vào. Nhìn thẳng vào mắt ông, Candy thoáng ớn lạnh. Một đôi mắt chứa đựng sự bí hiểm và tàn nhẫn. Candy thu hết can đảm, hít 1 hơi thật sâu và cất tiếng:
_ Chào ông ạ! Con là Kady Johnson, con gái của mẹ Kyo Yashi, cũng có nghĩa là con là cháu gái của ông.
_ Ta biết! Con cứ ở đây chơi! Nhưng..._ ông chậm rãi nói_ ba mẹ của con đâu mà không vào?
Candy khẽ nhếch mép, rồi với bộ mặt giá buốt đáp lại:
_ Ông không biết sao? Ba mẹ con... mất rồi!_ nghiến răng.
Khuôn mặt ông biến sắc trong 1 thoáng. Hình như ông không thể tin nổi vào tai mình. Trong 2 tháng ông bị ốm
nặng, mọi việc được giao lại cho người thư kí của ông.... và ông không hề được biết... chuyện đó..!!! Là sao???
_ Vậy ư? _ông thốt ra 1 câu như để kiểm chứng độ chính xác của điều Candy vừa nói_ Ta...
_ Vâng. Và bây giờ... con chỉ còn ông là người thân duy nhất..._ Candy dừng lại rồi nói tiếp_ Cũng giống như ông chỉ còn con là người thân duy nhất vậy.
_ Ta... _ông im lặng 1 lúc_ Từ bây giờ, đây là nhà của con. Nhưng... ta không chấp nhận cái tên họ đó!!_ ông trừng mắt_ ít ra, con cũng phải đổi ngay cái tên mang dòng máu ngoại lai đó đi.Và... đừng nhìn chằm chằm vào ta bằng đôi mắt màu xanh ấy. Con hãy đổi tên là...
_ Lanayi Liuyashi!! Mẹ con đã đặt cho con cái tên đó_ Candy xen ngang_ cái tên mà nhìn vào... không ai phát hiện con là con cháu họ Yashi... Con xin lỗi! có thể ông sẽ cho con là vô phép, nhưng..._ Candy cúi đầu, dáng điệu buồn bã.
_ Không sao! Con cứ ở lại đây. Con luôn là công chúa của tập đoàn AKT này.
_ Con ... không muốn làm công chúa..._ Candy lạnh lùng.
_ Vậy thì con muốn gì đây ?Ta sẽ cho nếu con muốn. Tất nhiên, còn phải tùy thuộc vào câu trả lời của con nữa_ ông dò hỏi, trong lòng vô cùng thích thú trước cô cháu gái lần đầu tiên được gặp của mình.
_ Hãy cho con trở thành người thừa kế của ông!!! _ Candy dõng dạc nói_ đó là mục đích duy nhất của con khi đến đây!!!
Ông trừng mắt nhìn Candy. Thốt ra những lời mà có người cả đời cũng không dám nói trong khi Candy chỉ vừa tròn 5 tuổi, ông thật sự kinh ngạc không nói nên lời trước cô cháu gái của mình.Ông nhíu mày, mặt đanh lại. Căn phòng chìm trong im lặng_ 1sự im lặng đáng sợ. Sau một hồi lâu,ông lạnh lùng cất tiếng phá vỡ bầu không khí yên ắng :
_ con có hiểu mình vừa nói gì không?Con tự tin là mình có thừa khả năng để khống chế được những con người mưu
mô sành sõi đầy kinh nghiệm trong kinh doanh hay sao?Con còn quá nhỏ. Ít ra, cũng phải 20 năm nữa. Nhưng con là con gái. Đó là việc tưởng như không thể.
_ Vâng, con biết. Nhưng con tự tin là mình sẽ làm được. Không phải 20 năm. Con tự tin rằng, chỉ 10 năm nữa, con có đủ khả năng để điều hành toàn bộ tập đoàn. Con hiểu là ông sẽ không tin con. Vậy ông muốn con làm gì để ông có thể tin tưởng con ? Ông hãy đưa ra thử thách đi, con sẽ đáp ứng và thực hiện.
_ Được rồi! Nếu con đã tự tin như thế . Hãy thi vào trường Xbest xem nào! Đi học và kết bạn. Nếu con có thể hoàn thành khóa học trước năm 16 tuổi, thì ta sẽ nghĩ lại. Nhưng nhớ là không được tự ý để lộ việc con là cháu ta. Đó là giao ước và cũng là cơ hội duy nhất dành cho con!!
_ Vâng. vậy con xin lui ạ!_ Candy cúi đầu, bước ra rồi đóng cửa , để lại người đàn ông già cô độc trong căn phòng lạnh lẽo.
Người quản gia đứng đợi ngoài cửa nãy giờ. Candy nhìn ông, khẽ nói :
_ Con sẽ ở lại đây! Ông hãy về đi!
_ Tôi...
_ Ông đừng nói gì cả! Hãy trông nom ngôi nhà thay con! con sẽ gửi thư và ảnh cho ông mỗi tháng ! ông cứ sử dụng tiền trong tài khoản của con, không sao đâu!
_ tôi biết rồi! Nhưng tiền thì không cần đâu! tôi sẽ trông coi cả mộ phần của ông bà chủ nữa. Tạm biệt cô chủ!
Người quản gia cúi xuống, Candy thơm nhẹ lên má ông. Mắt ông đỏ hoe, như săp khóc. Ông mỉm cười nhìn Candy thật hiền rồi quay đi...
Và ngày hôm đó, ở New York:
_ Ông bà về rồi ạ!!
_ ừm, cô đem hành lí lên tầng 2 giúp tôi nhé!
_ Vâng! Bé Sakura và cậu chủ ( chị này hơi sợ Kid nên không dám gọi tên>.<) có muốn uống gì không? _ cô nữ giúp việc quay lại hỏi 2 đứa trẻ.
_ em uống nước cam!_ cô bé nhanh nhảu.
_ Không, Cảm ơn chị_ Kid lạnh lùng đáp.
_ À bé Sakura này,hình như có 1 cô bé bạn em đến tìm đấy!
_ Bạn??!! _ Cô bé tròn xoe mắt .
_ Ừ!! Đẹp ngất ngây luôn!!! tóc nâu dài, rồi lấp lánh mấy sợi vàng nữa!! À! Đặc biệt là đôi mắt màu xanh cây!! Chị cứ nghĩ là mình gặp thiên thần ấy!!Mà hình như có chuyện gì gấp lắm.
_ Em hok có ai là bạn mà giống như thế cả!!Anh Kid! Anh có quen hok?_ cô bé quay lại hỏi.
_ Ca..n ...Candy!!??!!_ Kid trợn tròn mắt lẩm bẩm trong miệng rồi vụt chạy đi, không để ý đến cả tiếng gọi của cô em gái:
_ Anh Kid!!??? Anh đi đâu thế!!!???? Nè!!!!!!!

Kid chạy thật nhanh, chui sang nhà Candy.Cậu thu hết can đảm đi đến trước của. Nhưng không có ai ở nhà. Căn biệt thư yên ắng đến đáng sợ.Không biết tại sao, Kid cứ cảm thấy bất an trong lòng. Buồn bã, Kid quay về, và đi đến " Căn cứ địa bí mật". Trên thân cây , có 1 dấu khắc mới, giữa hình trái tim. Đó là 1 chữ "F" . Kid vội leo lên căn nhà gỗ. Cậu giật mình, suýt giẫm phải cái hộp để giữa phòng. Trên hộp có chữ: " from Candy" " To Kid" . Kid vội vàng mẳ hộp ra. 1 sợi dây chuyền và 1 bức thư. Mở ra đọc, Kid bàng hoàng:
_ Không... kh..ông... Không thể thế được!!! Không được đâu, Candy à!!!! Candy... quay về đi!!!Không...!!!!!
AAAAAAHHHHH!!!!!! KKHHÔONNGGG !!!! CANDY!!!!!!!!!!!!!CANDY!!!!!!!! _ Kid gào to, tay siết chặt sợi dây chuyền.
... 1 tháng sau...
... New York.
_ Hôm nay chắc chắn là Kid được thả phải không mày?
_Ừ!! Chắc thế!
_ Dù sao cũng tội nó thật!!! Tao chưa bao giờ thấy nó nổi loạn như thế!!
_ Ờ!! Tên ngu ngốc!! Định bay sang Nhật đuổi theo Candy luôn cơ đấy!! Mà sao nó không biết nghĩ thế nhỉ?? Nó làm sao bay ra nước ngoài mà không có người lớn đi cùng được chứ???
_ Làm sao mà tao biết được!!!! Tại hành động rồ dại ấy mà nó bị ba giam luôn trong nhà kho đến 1 tháng lận còn gì. Đúng là yêu quá hóa điên!!!
_ Thôi, đời người ít nhất ai cũng điên 1 lần ( >.< trời, Angdevy ngán bọn " cụ non " này đến tận cổ rồi à>.<)!!! Nó được tha là may rồi!! Không có nó, chán chết mất!!!( không có người để hành hạ đây mà>.< đúng là lũ " devil">.<)
Và lúc đó...
Nhật Bản, Tokyo.
Tại phòng làm việc của Chủ tịch tập đoàn AKT:
_ Con bé thế nào rồi?_ 1 giọng nói trầm trầm cất lên.
_ Thưa chủ tịch, cô chủ đã xuất sắc vượt qua các vòng thi tuyển chọn, vào học lớp xuất sắc nhất và trở thành hội trưởng hội học sinh khối cấp I .
_ Ừm . Vậy còn bạn bè?
_ cô chủ hiên có 3 người bạn khá thân. Người đầu tiên tên là Neyuli Tamaya, con gái nhà Tamaya, 1 gia đình nổi tiếng về văn hóa truyền thống và đặc biệt có tiếng tăm trong lĩnh vực y học. Người bạn thứ 2 là Hanachi Iguyashi, dòng họ của những chính trị gia và luật sư nổi tiếng. Người cuối cùng là Salasa Ikune, công chúa của công ty Stars, chuyên đào tạo các thần tượng, người mẫu và ca sĩ được ưa thích nhất hiện nay, mặt khác còn rất có thế lực trong giới nghệ thuật, đứng đầu trong ngành truyền thông và báo chí.
_ Hừm_ Ông trầm ngâm.
_ Tuy nhiên, hình như tôi quên nói, nếu không xét về gia cảnh cũng như địa vị, thì những vị tiểu thư quý tộc này đều được mệnh danh là thần đồng, xuất sắc trong mọi lĩnh vực, đứng đầu các học sinh. Ngay cả những cô cậu lớn tuổi hơn cũng phải nể sợ. Cô chủ... khi vừa nhìn thấy họ, đã nói :" Đây rồi, những người mình cần"
_ thật đáng sợ, đúng là cháu gái của ta_ vị chủ tịch khẽ nói_ lời nói đùa hưởng ứng của ta... nếu không thực hiện thì xem ra không được rồi. ta cứ nghĩ con bé chỉ nói cho vui vậy thôi, không ngờ nó làm thật. 5 tuổi mà đã có mắt nhìn người như vậy, lại thêm tham vọng lớn đến thế, quả xứng đáng là người thừa kế của ta..._ ông im lặng1 lúc, rồi nói tiếp_ Nhưng chỉ vì ba mẹ mất mà nó trở thành như thế thì ..thật khó tin và... quá đáng sợ... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sự thật việc cháu gái ta biến thành như vậy là do nguyên nhân nào? lạnh lùng hơn băng giá, hơn cả ta... chấp nhận 1 cuộc sống cô độc... ta không muốn cuộc đời của nó sẽ lặp lại giống như cuộc đời của ta...
trong 1 căn phòng lỗng lẫy bậc nhất của dinh thự họ Yashi:
" Con đã thích nghi dần với cuộc sống ở đây. Không có ông khó khăn hơn con tưởng. Nhưng con vẫn ổn. Mọi việc ở bên đó, con xin giao lại cho ông. Mong ông giúp đỡ.
Chúc ông khỏe mạnh!!
Candy "
Candy gập bức thư rồi bỏ vào phong bì cùng vài tấm ảnh của mình. Candy tựa lưng vào ghế, nhìn vào 1 khoảng trắng vô định, khẽ thở dài " Kid à !! Kid còn nhớ Candy không? Candy... đã không thể quay đầu lại được nữa rồi... "

Chap 7:

love 4:Gặp lại
Và gần 10 năm đã trôi qua, thời gian xóa nhòa đi nhiều kí ức và kỉ niệm, lòng người cũng đổi thay. Nhưng tình cảm giữa Kid và Candy vẫn không hề phai mờ đi dẫu trải qua bao nhiêu năm tháng xa cách và chờ đợi...

New York, tháng 12.
1 anh chàng người Nhật với mái tóc đen tuyền mềm mượt ngồi bên cạnh cửa sổ trong lớp học không 1 bóng người. 2 chân bắt chéo, gác lên bàn, tai đeo headphone và tay cầm 1 cuốn sách, mắt chăm chú theo dõi từng dòng chữ trên trang giấy. Đôi mắt nâu sâu thẳm hút hồn, cặp lông mày rậm, lông mi dài hơn con gái, đôi môi mềm mại khẽ mấp máy khi anh chàng hát thầm theo bài hát đang nghe. Mái tóc lãng tử bồng bềnh như đang phát sáng trong làn gió lạnh của tiết trời, chỉ còn hiu hắt ánh nắng vàng dìu dịu của buổi chiều đông. Lấp lánh chiếc khuyên tai kim cương trên tai trái, lâu lâu có 1 ánh nhìn xa xăm, mơ màng pha chút ưu phiền đau khổ... trông không khác gì 1 nam thiên thần đầy quyến rũ...
1 cô nàng người Mỹ xinh xắn với mái tóc hoe vàng quăn tự nhiên đứng ở cửa, thu hết can đảm, chạy thẳng lại gần anh chàng, nói to:
_ Em rất thích anh!!! Anh có thể làm quen với em được không ạ???
Anh chàng vẫn chăm chú đọc sách, không để ý đến sự tồn tại của cô. Hình như vì quá mải mê, nên ngay cả việc hết giờ học mà anh cũng không biết, mặc kệ thời gian trôi qua 1 cách nhanh chóng...
Cô nàng ngượng chín cả mặt, nhưng vẫn cố gắng quyết tâm tỏ tình thêm lần nữa, vì chẳng mấy khi có được cơ hội như hôm nay. Hít 1 hơi thật sâu, cô tiếp tục :
_ Anh Shinichi Yemata!!! EM MUỐN LÀM QUEN VỚI ANH,CÓ ĐƯỢC KHÔNG Ạ???!!!_ cô nhắm chặt 2 mắt, mặt đỏ bừng.
Không 1 tiếng trả lời. Không gian yên lặng. Lớp học vắng tanh không 1 bóng người ngoại trừ cô nàng và anh chàng kể trên. Chỉ nghe mỗi tiếng lá xào xạc ngoài kia và tiếng lật trang sách. Anh chàng vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không chút mảy may đến xung quanh. Cô nàng ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ chín lên, khóe mi bắt đầu ươn ướt...
_ Bốp!! Này Kid, mày không thấy có 1 cô bé dễ thương đáng yêu đang nói với mày điều gì từ lúc nãy đến giờ à?_ 1 anh chàng đẹp trai với mái tóc vàng và đôi mắt xanh da trời tuyệt đẹp tiến lại, giật lấy cái headphone khỏi tai anh chàng kia và dúi đầu anh chàng kia xuống.
_ Mày làm gì thế?? _ Kid gỡ tay thằng bạn thân đang ấn đầu mình xuống ra, giọng bực bội _ Có chuyện gì?( đến lúc này mới bị thằng bạn kéo về thực tại>.<)
Kid nhìn theo hướng thằng bạn chỉ tay, hơi ngạc nhiên, Kid hỏi cô nàng:
_ Có chuyện gì? mà cô là ai?_ Kid nói bằng cái giọng khó chịu thấy rõ.
Cô nàng nhìn Ken, rồi lại nhìn Kid, mắt rưng rưng:
_ em ... e..m xin lỗi!!!!_ Lắp bắp được vài từ ngắn ngủn, khóc òa lên rồi bỏ chạy.
Ken nhìn thằng bạn ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, liền phán 1 câu:
_ Sao mày ác ôn vậy?
_ tao có làm gì đâu?? Tự nhiên đứng nhìn rồi bỏ chạy!!! mà mày... dám **** tao à??_ giận dữ
_ Mà mày đọc sách gì mà chăm chú thế?? _ đổi đề tài cái roẹt trước khi Kid nổi khùng lên.
_ Cái này à?_ Chỉ vào cuốn sách_ đây là cuốn " Dialogo sopra i due massimi sistemi del mondo" của Galileo Galiei ấy mà. cũng hay lắm, mày muốn đọc thử không?
_ thôi thôi tao xin, mày dừng lại giùm tao đi!! Nghe cái tên dài loằng ngoằng đã phát hãi rồi!!!!!!
_ Mà bọn kia đâu, sao chỉ còn mình mày?
_ Có đôi có cặp cả rồi, đi hẹn hò hết !!! Chỉ còn tao với mày !!
_ Trời!! tao định rủ bọn nó đi chơi bóng rổ, thế mà..._ Kid chán nản_ Ủa, mà mày không đi hẹn hò à!!! Đáng lẽ mày là người đi tiên phong trong chuyện này mới đúng chứ!!???
_ tao định kéo mày đến quán bar của ta mà!!đi nhé!!
_ thôi, tao bận rồi_ tay xách ba lô, đi ra khỏi lớp.
_ Mày định đi đâu?_ Ken đi theo, tỏ vẻ bực.
_ Thư viện. _ Kid đáp gọn lỏn.
_ Lại đến thư viện nữa???_ Ken trợn tròn mắt_ Mày định đọc hết toàn bộ sách ở đó chắc?? Điên quá đó!!!!
_ Ờ, chắc cũng gần hết rồi đó, chỉ thiếu ba cái truyện linh tinh vớ vẩn thôi. Cạch!! Xoạch!!!_ Kid mở hộc tủ đựng đồ và... Bao nhiêu là " love letter " cứ thế mà tuôn ra_ lại nữa rồi..._ Kid thở dài ngao ngán, cúi xuống nhặt hết_ Thật là thừa hơi, không có việc gì làm nữa thì phải, toàn khiến tao phát bực_ Trút hết tất cả vào ... sọt rác!!!!(>.<)( Tên này lạnh lùng dã man, Angdevy cũng sợ luôn á>.<) ! 1cách không thương tiếc!!!!
_ mày..._ Ken chưa kịp nói gì thì...
_ Anh Shinichi Yemata, em đã thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên!!!!! Xin anh hãy làm bạn trai của em !!!!!_ 1 cô nàng khác lại chạy đến tỏ tình.
_ Oh^^!!! Hoa khôi lớp 10A đây mà!! _ Ken giả vờ thốt lên.
_ Sorry. không được đâu!!_ Kid nhẹ nhàng.
_ tại sao ạ?Em rất thích anh cơ mà!!! Em có gì không xứng với anh đâu chứ??( >.< trời, thiệt là bó tay. Đúng là táo bạo. Dám hỏi vặn lại nữa cơ đấy!! Angdevy chịu>.<)
_ Bộ chỉ mình em là rất thích nó chắc?? _ Ken cười khẩy, nói đùa.
_ Anh thôi ngay đi!!! Anh thì biết cái gì mà nói!!!!!( To gan ghê>.<, dám mắng lại Ken_ đứa " devil " nhất trong cả nhóm " devil" mới ác chứ!!!! Kiểu này cô nàng chết chắc!! Angdevy không dám cứu đâu>.<)
_ Này nhé, anh là bạn thân của nó hơn 10 năm rồi đó, chuyện của nó, theo em mấy người hiểu được bằng anh? Bỏ cuộc đi!! rồi đến chơi với anh đây cũng được!! Cưng ạ!!_ Ken trêu chọc.
_ ANH THÔI ĐI!!! _ Hét lên_ loại đào hoa không chung thủy như anh, đây không thèm!! NHÉ!!!_ lè lưỡi_ ĐỒ ÁC MA!!
_ ÁC MA??!! ha ha_ tiến sát_ em chưa biết ai là thiên thần, ai là ác quỷ thì phải? Nó mới là ÁC MA chính hiệu đó !!_ Chỉ tay về phía Kid.
_ Đừng có nói xấu anh ấy!!! Và anh cũng đừng cứ gọi anh ấy là " Nó" nữa!!_ Giật lùi, mặt đỏ bừng vì giận_ Tại sao anh cứ xen vào chuyện của tôi thế chứ????!!!!_ Quay lại nhìn Kid, thay đổi 180 độ,_ E..m thích anh!!!_ ngượng ngùng_ e..m ..em.._ lúng túng.
_ Thôi. _ Kid định bỏ đi.
_ Tại sao ạ???_Níu tay áo Kid lại_ Nếu không nói em sẽ không cho anh về đâu!!!!_ Cô nàng ngoan cố, cứng đầu không chịu buông.
Kid sa sầm. Nét mặt từ từ thay đổi. Ken thì thầm trong miệng:
" Hơ, ác quỷ xuất hiện rồi!!'
Kid giật mạnh áo ra khỏi tay cô nàng, trừng mắt ( ánh mắt đầy sát khí>.< óe)
_ Cô... BIẾN ĐI!!!!!!!
Cô nàng chết lặng trong vài giây. Và lại khóc òa lên rồi bỏ chạy( y hệt như cô nàng lúc nãy>.<)
_ Oh^^! cô nàng này thú vị đấy!!!_ Ken cười nham hiểm_ ngây thơ mà táo bạo!!
_ Không hợp với mày đâu!! Tha cho nó đi!!_ Kid vừa đi vừa nói.
_ Đó là chuyện của tao và nó, đâu liên quan tới mày_ lại đi theo.
_ Ừ, mày thích làm gì thì làm.! Dù sao tao cũng sắp bye bye bọn mày rồi! Để ý làm gì chuyện yêu đương nhăng nhít của mày cho mệt xác!
_ Mày lại định đi đâu? Tiếp tục nghỉ học để tới Thư viện Quốc hội !!!??? ! 10 năm nay, hè nào mày cũng chết dí ở biệt thự tại Washington chỉ để ở lỳ trong Thư viện Quốc hội nhằm phục vụ cái thú vui đọc sách dở người của mày rồi còn gì!!! Mày không biết chán à!!!!???_ Quát to
_ Tao đi Nhật._ Bình thản_ Vào tháng sau.
_ MÀY ĐỪNG CÓ GIỠN!!!!!_ trợn mắt.
_ Sự thật đó. Sức khỏe ông tao không được tốt. Còn bà thì... tao chẳng biết nói sao nữa. Vả lại, tao có thiết tha gì khi ở lại đây đâu. Mày cũng hiểu mà. Nếu như mẹ tao không lúc nào cũng nói câu:" Mẹ chỉ muốn con phát triển bình thường như những đứa trẻ khác" thì mày với tao chắc cũng có 2 cái bằng đại học rồi.Tốt nghiệp cấp III ở đâu cũng như nhau cả thôi. Và..._ Kid ngập ngừng.
_ Và còn để tìm Candy? Đúng chứ?_ Ken cướp lời .
_ Ừ. Mày nói không sai. Lời hẹn giữa tao và Candy, sắp hết hiệu lực rồi... thời gian chỉ còn hơn 1 năm... tao.. buộc phải tìm thấy..._ Kid cúi đầu.
_ Nhưng... liệu mày có thể tìm thấy Candy được hay không??? mày đã sang Nhật rất nhiều lần rồi . Đâu thể chắc chắn Candy đang ở Nhật và... Nếu mày tìm thấy được Candy thì... cũng đâu thể biết được... Candy có còn nhớ đến lời hứa với mày không... hay... Candy đang ở bên cạnh người khác??_ Ken lo lắng_ đã 10 năm... 10 năm rồi... bao nhiêu thứ thay đổi...
_ Tao cũng không biết_ Kid đáp lại_ nhưng linh cảm mách bảo tao điều đó... tao tin chắc Candy đang ở Nhật, còn ..._ Kid nắm chặt mặt sợi dây chuyền hình chữ thập trước ngực( vật ước hẹn Candy đã gửi lại)_ Nếu như Candy quên thì tao sẽ khiến Candy nhớ lại. Nếu Candy ở bên người khác mà thật sự hạnh phúc thì tao sẽ ra đi, nếu không thì tao sẽ giành lấy... Dù ở đâu, dù thế nào, tao cũng sẽ tìm thấy Candy...
_ Ừm !! tao hiểu_ sấn tới_ vậy nên..._ vòng tay ôm cổ và eo Kid_ đến quán bar của ta với tao đi !!!( Không biết có hiểu thật không nữa>.< Angdevy bó tay toàn tập>.<)
_ Đừng có dụ dỗ!!!_ Kéo tay Ken ra_ Tao không thay đổi ý định đâu. Với lại, mày đừng có ôm vai bá cổ tao theo cái kiểu đó. Tao không muốn bị đồn là dân đồng tính đâu!!!
_ keke, à thế à!! Chụt!! Cưng ngượng à??!!_ Ken hôn gió Kid 1 cái, cười ranh mãnh_ À quên, uke chứ!! Nhỉ???Hì!1
_ ..,Thằng kia!!!!! Đứng lại!!!!_ Kid mặt đỏ rần vì giận_ Tao giết mày!!!!

Chap 8:

Nhật Bản, Tokyo.
_ Mừng cậu trở về, Salasa!!!
_Tớ nhớ cậu quá đi mất!!!! Candy iu!!!!!_ Salasa ôm chầm lấy Candy.
_ Nè nè, còn bọn này ở đây nữa đó nha!!!_ Neyuli tỏ vẻ hờn dỗi.
_Uh!!! Tớ biết!!! Tớ cũng yêu các cậu mà!!! Hì!!_ Salasa nháy mắt_ Candy mới về Nhật vào tháng trước phải không?
_ Ừm!!! Mới về!! Cả trường vẫn chưa ai biết chuyện này cả, ngoại trừ chúng ta!!_ Hanachi trả lời thay Candy_ Nhóm ta lại trở về như lúc đầu rồi_ cười_ 1 năm mới đầy hứa hẹn!
… 1 tháng sau.
Đầu tiên xin giới thiệu về học viện Xbest_ ngôi trường có cả 3 cấp chia thành các khu riêng biệt với đa số là học sinh thuộc tầng lớp thượng lưu có chỉ số IQ từ 130 trở lên.Học bổng toàn phần của Xbest chỉ dành cho 1 số ít học sinh thuộc dạng thiên tài trải qua rất nhiều vòng thi khó khăn. Khác hẳn những ngôi trường khác, ngoài việc dạy và học chương trình phổ cập, học viện đặc biệt chú trọng đến việc dạy cách ứng xử trong các tình huống, lễ nghi và văn hóa , rồi cách thưởng thức âm nhạc,nghệ thuật, cách ăn uống,v…v… nói đúng hơn chính là đào tạo học sinh cách sống trong tầng lớp thượng lưu 1 cách toàn diện. Là ngôi trường của những nhân tài đất nước, như các bậc doanh nhân, chính trị gia hay các bậc phu nhân… ảnh hưởng lớn đối với đất nước và thế giới, học viện Xbest rất có tiếng nói đối với giới thượng lưu.Học viện Xbest không ngăn cấm việc học sinh quen nhau hay đính hôn với nhau, bởi vì ngôi trường này vốn được xây dựng dựa trên mục đích chính là mở rộng mối quan hệ giữa các gia đình, giúp học sinh tìm kiếm 1 người phù hợp, môn đăng hộ đối theo ý nguyện của các bậc phụ huynh. Ngoài ra, học viện Xbest còn có tên là trường Athena đặc biệt khuyến khích học sinh phát triển tư chất và năng khiếu của bản thân, dành cho học sinh những quyền lợi nhất định, chế độ tập luyện và ăn uống được đặt riêng cho từng người do hội học sinh tính toán và đưa ra. Có thể nói, đây chính là thiên đường của học tập, là “ học viện mơ ước”
Đứng đầu học viện và có tiếng nói ngang bằng với hiệu trưởng chính là hội trưởng hội học sinh. Tất cả mọi việc trong trường chủ yếu do hội học sinh quyết định. Học sinh được chia lại lớp sau mỗi tuần, dựa vào kết quả bài kiểm tra thi vào cuối tuần. Tuy nhiên, mỗi khối có 1 lớp đặc biệt nhất, hầu như không có sự thay đổi trong lớp này. Đó chính là lớp … A** hay chính là lớp “ Bạch kim” _ Lớp học của những thiên tài có IQ 145 trở lên.
Và tại học viện này, Candy là 1 trong 4 Queens của khối cấp III, đồng thời giữ chức Hội trưởng hội học sinh của toàn bộ học viện. Candy luôn luôn đứng đầu lớp, là thiên tài của những thiên tài, được mệnh danh là Athena và trở thành thần tượng của hầu hết tất cả học sinh trong học viện.

Sự trở về của Candy và Salasa( được mệnh danh là nữ thần Venus) thật sự đã gây ra cuộc xáo động lớn trong học viện. Chức Hội trưởng hội học sinh được giao tạm cho Hanachi nay lại trở về với Candy.
Cùng lúc đó, Kid đã rời New York bỏ mặc toàn bộ đám nữ sinh đang kêu gào thảm thiết cùng lũ bạn “ hotboy” tinh quái của mình để đến Nhật, tiếp tục tìm kiếm Candy( trong vô vọng>.<)
Kid theo lời ông nội đến tham quan học viện Xbest và cảm thấy choáng ngợp khi trước mắt là 1 học viện tráng lệ , với hệ thống thiết bị bảo vệ và camera dày đặc, được chiếu lên các bảng tin điện tử đặt khắp trường.Chỉ cần nhìn vào đó, mọi người đã có thể bao quát toàn bộ khu vực ( Nơi Kid đang đứng là khu vực của khối cấp III>.<). Kid thật sự cảm thấy hứng thú với ngôi trường mang đậm phong cách cổ điển nhưng lại vô cùng hiện đại này. Đang chăm chú nhìn vào bảng tin điện tử lớn nhất đặt ở giữa trường thì... trên màn hình nhỏ góc trái... Kid bắt gặp 1 hình bóng quen thuộc lướt qua... Candy!!!??????!!!! CÓ PHẢI KHÔNG!!?!!!!??????????? Kid hoang mang, tim đập dồn dập...
THÌNH THỊCH...
THÌNH THỊCH... THÌNH THỊCH...
THÌNH THỊCH... THÌNH THỊCH...THÌNH THỊCH...
Kid vội vàng quan sát 1 lượt tất cả màn hình còn lại... nhưng... tuyệt nhiên không thấy lại 1 lần nữa bóng dáng đã lướt qua trên màn hình ấy...
... mái tóc nâu dài ấy...
ẢO GIÁC CHĂNG?????...
Kid đứng như trời trồng... hơn 30 phút trôi qua... rồi như chợt tỉnh lại ... và tự cười chính mình... KHÔNG THỂ NÀO!!!!!!!!!! KHÔNG THỂ NÀO CÓ CHUYỆN NHƯ THẾ ĐƯỢC!!!!! KHÔNG THỂ CÓ CHUYỆN DỄ DÀNG TÌM THẤY CANDY NHƯ THẾ!!!!!!!! KHÔNG THỂ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Kid bước vào khu văn phòng để chào hỏi thầy hiệu trưởng cho đúng phép tắc dù có thể cậu không học ở đây với tâm trạng đầy hỗn loạn. Kid mở của thang máy, bước vào, ấn nút số 7 ( vì phòng hiệu trưởng thường đặt ở nơi cao nhất>.<), quay mặt ra, nhìn 2 cán cửa đang từ từ ... và chỉ trong 1 giây phút ngắn ngủi... khoảnh khắc 2 cánh cửa sắp khép chặt lại ... 1 lần nữa... Kid bắt gặp bóng hình thương nhớ suốt suốt 10 năm đằng đẵng ... khuôn mặt đó... THÌNH THỊCH... mái tóc đó... THÌNH THỊCH... đôi mắt luôn tràn đầy sự tự tin và kiêu ngạo đó... THÌNH THỊCH... ĐÓ LÀ...THÌNH THỊCH... CANDY!!!!!!!!!!!!???????????!!!!!
_ CANDY!!!!!! CANDY!!!!!!RRRRẦÂMMMMM !!!!!! CANDY!!!!! RRRẦÂAAMMMM!!!!!! RRRRẦẦÂAAMMMM!!!!!!!!!!! CANDY!!!!!!!!!!! _ Kid gọi tên Candy như điên dại, 2 tay đập mạnh vào cánh cửa thang máy đã khép chặt lại. tay run run ấn vội nút mở cửa, Kid thật sự hoảng loạn trong lúc chờ đợi. Cánh cửa bật mở, Kid lao ra khỏi thang máy, chạy vội ra ngoài , mắt dáo dác nhìn khắp nơi, gương mặt hốt hoảng, mồ hôi chảy dài... nhưng bóng dáng đó đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Kid. Chỉ còn đọng lại trên khuôn mặt thất thần của Kid là 1 ánh mắt đầy đau khổ_ và 1 lần nữa Kid lại để lỡ mất Candy.

miho ichiki - Yui Hatano - Ria Sakurai

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ