XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Hạnh phúc diệu kỳ - trang 2

Chap 3

Quân tuy bực mình vì thật sự con nhỏ rất phiền phức nhưng dù sao thấy cũng hay hay, ít ra An cũng làm Quân buồn cười vì cái hành động trẻ con của nó, hắn tự hỏi nó đang nghĩ cái gì mà lại bẻ khúc cây bên đường che lên đầu thế kia rồi còn nhảy tưng tưng nữa chứ, đi đường núi mà cứ như trên vỉa hè ấy. Chỉ có một sự thay đổi là lần này Quân đi phía sau nó mà thôi.

Có vẻ như Thu và Duy khá suôn sẻ, nhưng hai người dường như rất căng thẳng.

- Xin lỗi cô vì chuyện lúc sáng, mong cô bỏ qua- Duy lên tiếng trước.

- Chẳng hiểu sao tôi lại dính vào chuyện này nhỉ, lại còn trở thành bạn gái của anh lúc nào không hay, mà thôi, tôi cũng chẳng nhỏ nhen gì để chắp nhặt mấy chuyện đó- có vẻ như Thu vẫn còn giận Duy và An lừa đưa nó vào tròng.

- Cô đừng trách An, mọi chuyện là do tôi bảo cô ấy làm cả thôi, nhưng tôi vẫn hy vọng cô có thể vì An mà đóng kịch lần này- Duy vừa đi vừa nói.

- Thật tình có một việc đến giờ tôi vẫn chưa hiểu, tại sao anh lại tình nguyện giúp An? Hình như tôi nghĩ quan hệ hai người không thân thiết đến mức đó- Thu nhìn Duy với ánh mắt dò xét.

Cậu ta bật cười khanh khách: “An cũng từng hỏi tôi như vậy?”

- Thế thì lý do là gì?- Thu rất nôn nóng.

- Hình như tôi không có nghĩa vụ phải nói cho cô biết- giọng Duy có vẻ trêu đùa.

- Vậy hai người cứ tự nhiên ở lại diễn hết vở kịch, còn tôi thì về, tôi chẳng phải là một con rối để ai đặt đâu thì ngồi đấy- vừa nói xong Thu quay mặt bỏ đi.

- Đừng vậy chứ, hãy nghĩ tình bạn cô mất bao công sức mới có được cơ hội lần này, chẳng lẽ cô nỡ phá hoại hạnh phúc của An sao?- Duy như nắm được điểm yếu của Thu,cô nàng dừng lại.

- OK, được rồi để tôi nói, là vì đối với tôi An là một người “đặc biệt” tôi chỉ muốn cô ấy vui mà thôi- Duy có vẻ trầm tư.

- Có nghĩa là anh thích An, phải vậy không?- Thu hỏi một cách nghi ngờ.

- Điều đó thì không hẳn- Duy cười nửa miệng khiến Thu bất mãn nhưng chẳng còn cách nào khác, đành phải làm theo những gì hắn nói, vì bạn mà thôi.

- Tôi không tin tưởng Quân, An tuy quen nhiều bạn trai nhưng nó vẫn rất ngây thơ, tôi không muốn nó bị tổn thương thêm nữa- Thu nói với vẻ mặt lo lắng.

Duy bật cười: “Ai chứ Quân thì cô cứ yên tâm, nếu mà thật sự Quân thích An, hắn sẽ bảo vệ nhỏ tốt hơn bất cứ ai, Quân là người sống nội tâm, tuy ít nói nhưng lại biết cách quan tâm người khác, sau này An thích Quân yêu nhau, giao cô ấy cho cậu ta tôi không có gì phải nghĩ ngợi cả, vì vậy tôi mới bỏ tâm sức lên kế hoạch này đấy chứ”

Thu chợt nhớ đến ánh mắt của Quân trong buổi lễ khai giảng, không hiểu sao Thu cảm thấy bình yên lạ lùng, tuy đôi mắt đó bề ngoài có vẻ lạnh lùng, nhưng lại chứa đựng sự cô đơn, tuy nghiêm nghị nhưng lại ấm áp, lại một

một lần nữa Thu cảm thấy bối rối, còn vì sao cả bản thân nó cũng chẳng trả lời được, có lẽ Duy nói đúng, Quân là người đáng tin cậy, Thu quyết định giúp An trong khả năng của nó còn mọi chuyện thành công hay không nó nghĩ tùy thuộc vào ông trời mà thôi.

Bất giác quay qua nhìn Duy: “Tôi thấy trong chuyện này anh mới chính là người không đơn giản”

- Tùy cô thôi, nghĩ tôi thế nào cũng được, nhưng cô cũng vậy mà, rất sắc sảo!- Duy vừa nói vừa ngước lên nhìn trời, cậu ấy đang cười.

Sau đó dường như hai người chẳng còn chuyện gì để nói với nhau nữa, mạnh ai nấy đi, nhưng nhiệm vụ hôm nay của họ là “một cặp tình nhân”

Một lần bên em hỡi..nắng gió sân trường vui đùa..ngồi tựa vai nhau anh đưa em qua bao con phố..

Và anh nói thật dịu dàng rằng đã yêu rất lâu rồi..nụ cười e cho anh ngàn mơ ước..

Từng chiều nguyện mong ngóng..vẫn đó nơi hàng cây qià.. đợi nhau vu vơ anh mang tên em trong giấc mơ..

rồi mùa thi chợt đến..bồi hồi nhìn phượng rơi..

Đợi chờ một chút mưa cho đôi mình..được đứng bên nhau thật lâu..

Tiếng hát họ giờ đây như hòa làm một…

Giờ trên từng bước chân cuộc đời anh đã có 1 người để ngóng trông..

Em đã nhìn thấy anh trong đời nhìn thấy anh và sẽ bên người mãi mãi..

Bài hát kết thúc trong sự lưu luyến của mọi người, Duy nhanh chóng đẩy cây đàn về phía Quân: “Giờ đến mày rồi đó”

- Duy, mày đúng là lắm trò thật- mặc dù nói vậy nhưng Quân vẫn cất tiếng hát, tuy không thật sự xuất sắc như một ca sĩ thực thụ nhưng lại rất tình cảm, mỗi giai điệu ngân lên đều làm mọi người phải chú ý lắng nghe, dường như từng câu, từng chữ đều in sâu trong tâm trí Thu và An.

Lần đầu tiên

biết yêu thương

biết quan tâm

biết hy vọng

biết rằng tuy có những muộn phiền vẫn không ngăn nổi những ước mơ

Và lần đầu tiên biết vu vơ

biết nhớ nhung đến một người.

lần đầu tiên tôi nhớ về một ánh mắt luôn dõi theo ngọt ngào.

(Ước mơ của thiên thần- Nam Cường)

Cứ như vậy, một buổi tối vui vẻ nhanh chóng trôi qua với những lời ca tiếng hát, nhưng điều bất ngờ nhất là khi Duy phân công: “Tôi và Thu một lều, cái còn lại là dành cho Quân và An.

Cả núi rừng yên tĩnh đột nhiên vang vọng một chữ: “Trời”- Duy bị ba người còn lại mắng như tát nước vào mặt, Duy nói nhỏ với Thu: “Nghe tôi lần này đi mà, tôi dám đảm bảo không có chuyện gì xảy ra đâu”

An chạy lại nắm chặt tay Thu: “Hai anh ngủ chung đi, em với nhỏ Thu qua lều kia”

Tuy có cảm giác không mấy an toàn, nhưng Thu tin tưởng Duy, chắc anh ta lại có kế hoạch gì đó, thôi thì cứ phối hợp cho xong: “Em nghe lời anh, quyết định vậy đi, Quân và An về lều của hai người đi”

An không tin vào tai mình nữa, nhỏ Thu bạn nó đó sao? Bình thường nó là người cẩn thận lắm mà, hôm nay sao lại, nhỏ An đứng như bất động.

- Muốn làm gì mặc kệ mấy người, tôi đi trước- Quân bỏ đi một nước mà chẳng thèm ngoảnh mặt lại.

- Thôi em về bên đó đi, anh và Thu vào đây- Duy nói xong thì nháy mắt với Thu, nó đi theo anh ta.

Chỉ còn một mình An đứng ngoài nó sợ lắm, nhưng chẳng lẽ vào lều của Quân thật, mặc dù… trong lòng nó cũng nghĩ tới mấy cái chuyện không nên nghĩ nhưng nó gạt phắt đi, Quân không phải người như vậy, nhưng mà nó vào thì liệu Quân có nghĩ nó là loại con gái dễ dãi hay không, mọi chuyện cũng tại nhỏ Thu hết, nó bực mình nhìn xung quanh, toàn là cây với cây, tối mù mịt, nó đành phải ép mình bước vào, đi rón rén, chầm chậm.

Cũng may Quân đã ngủ trước, An thở phào nhẹ nhõm.

- Anh tính làm gì vậy? Sao lại để họ chung một lều như vậy?- Thu thắc mắc.

- Cô cứ chờ xem đi, chúng ta sẽ có phim hay để xem đấy- vừa nói Duy rút từ ba lô của mình ra một chiếc lọ màu đen… cậu ta cười.

- Trong đó có gì vậy Duy, anh định làm gì với nó- nhỏ Thu chau mày nghĩ ngợi.

- Khẽ thôi, bây giờ thì đi theo tôi, thật nhẹ nhé, đừng làm hai người kia nghi ngờ- Duy có vẻ bí mật.

Chưa bao giờ An nghĩ nó có thể ngắm Quân ngủ như lúc này, nó sợ mọi việc xảy ra của ngày hôm nay chỉ là mơ, một giấc mơ đẹp, nếu thật sự như thế thì nó không muốn tỉnh dậy nữa, cho dù sống trong mơ cả đời nó cũng chấp nhận.

Có lẽ Quân đã ngủ thật rồi, đôi lúc chỉ khẽ cựa mình rất nhẹ. Nhỏ An ngồi đó đôi mắt cứ như dán chặt vào từng đường nét trên gương mặt chàng trai bên cạnh, từ mái tóc đen bồng bềnh pha chút nâu sẫm đến chiếc mũi cao cao thanh tú, tuy chẳng hoàn hảo và đẹp lộng lẫy như những ngôi sao hay ca sĩ mà nó thường thấy trên truyền hình, nhưng mọi thứ hội tụ trên khuôn mặt ấy cân xứng và hài hòa đến lạ kì, như tồn tại một ma lực vô hình nào đó có thể thu hút ánh nhìn của bất cứ ai bắt gặp.

Một tình cảm mãnh liệt trào dâng trong lòng nó, An đưa tay sờ lên ngực mình, tim nó dường như đang nhảy múa, An cảm nhận rõ được điều đó, mặt nó nóng bừng lên, vội quay sang hướng khác, An sợ nếu Quân thức dậy mà nhìn thấy cảnh này chắc nó ngại đến chết mất thôi và chắc chắn cậu ấy sẽ xem thường nó.

Bất chợt, trong giây phút Ancảm thấy có một vật gì đó đang chuyển động dưới chân.

- “Á! Gián… gián kìa”- An hét lên rồi nhảy tưng tưng, nó chạy khắp cả lều.

Quân giật mình thức giấc: “Cô làm cái quái gì mà ồn ào thế hả? Chẳng để cho tôi ngủ yên một chút được à?” nhưng trông thấy nó thế kia thì cũng tức cười thật.

- Anh cứu em với, con gián nó bò lung tung hết trơn, không phải chỉ một con đâu, nhiều lắm, nó bò khắp lều rồi- An nói mà như hét lên vậy, nó chạy sang chỗ Quân cầu cứu, vì né một con gián mà An đã khiến Quân trở thành nạn nhân của một cuộc “đụng đầu” trực tiếp, hậu quả là cả hai người đều ngã sóng xoài trên sàn. Chưa kịp thu hồn về xác nhỏ An lại tiếp tục nhảy dựng lên khi một con nữa đang hiên ngang đi trước mặt nó.

Mặc dù cả người còn đang ê ẩm sau một tai nạn trời giáng mà An gây ra, chưa kịp đứng vững lại thấy cô ta đang lao về phía mình, Quân quát: “Đứng yên đó! Đừng nhúc nhích, không được đến gần tôi”

Nhưng lần này nhỏ An chẳng nghe theo: “Làm sao đứng yên được, một lũ nó đang bò lúc nhúc kia kìa”- nó vẫn chạy về phía Quân nhưng có vẻ thận trọng hơn lần trước.

Quân lục lọi cái ba lô của mình kiếm xem có vật nào sử dụng được hay không? Hết cách cậu ta lượm một hòn đá to, hì hục đập chết từng con, còn An thì co rúm người lại, chờ xem Quân trổ tài “dũng sĩ”.

Trông cậu ấy rượt theo lũ gián mà tội nghiệp, mồ hôi ướt đẫm cả áo và lấm tấm trên mặt.

Nhưng thật chẳng may, có một con chui vào ống quần của con nhỏ, phản xạ tự nhiên An lại nhảy lên, không chút phòng bị, nó ngã nhào và đè lên người Quân, rồi hai ánh mắt đột nhiên chạm phải nhau, ngượng ngùng, nhỏ bật dậy như chiếc lò xo, chỉ là Quân giờ đây như chẳng còn sức để đứng dậy nữa.

Dùng mọi cách, rốt cuộc con gián cũng chui ra khỏi người nó, thở phào nhẹ nhõm nhưng nó đưa ánh mắt ái ngại nhìn về phía Quân: “Em xin lỗi”

- Nhờ phước của cô mà giờ tôi thành thế này đây- vừa nói Quân vừa thả mình xuống cái túi ngủ: “Cô mà bớt gây chuyện một chút thì tôi đã cám ơn trời phật rồi, nhưng dù sao ngày hôm nay cũng rất thú vị, được một lần thành “dũng sĩ diệt gián” có lẽ sẽ nhớ suốt đời”- nói xong Quân phì cười: “Chắc cô cũng mệt rồi, ngủ sớm đi”- cậu ấy đắp chăn đến ngang người, ngủ một giấc ngon lành, An cũng thế, chắc nó đã mệt lắm rồi.

Chỉ còn lều bên kia, có hai người đang ôm bụng cười khúc khích.

- Anh đúng là lắm chiêu thật đấy- Thu vẫn chưa nhịn được, cô ấy cười to.

- Ở bên kia chẳng dám lớn tiếng, nhỡ mà lộ thì tiêu, bây giờ muốn cười thì cứ thoải mái đi- Duy cũng không kìm được.

- Cô quá khen rồi, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc sớm thế đâu! Ngủ đi, mai còn nhiều việc phải làm nữa- Duy nói với Thu.

- Làm gì cơ?

- Chẳng lẽ lên núi chỉ để ăn uống, ngắm cảnh hoàng hôn rồi về sao? Nếu vậy thì uổng công thật rồi, ít ra phải có một cái gì đó ý nghĩa hơn chứ- Duy như đang nghĩ một điều gì đó khiến Thu tò mò.

- Anh lại đã bày trò gì nữa rồi phải không?- dường như đã quen với tính cách của Duy, Thu phỏng đoán như thế.

- Mọi chuyện cứ từ từ bé à, gấp quá hỏng việc đấy.

Mặc dù vui vẻ, hòa đồng nhưng Duy lại là một con người khó đoán, Thu nghĩ vậy. không ai có thể biết được anh ấy nghĩ gì và làm gì, con người này thật chẳng đơn giản chút nào.

Sáng hôm sau

- Ủa sao hai người mặc đồ giống nhau thế?- Duy ngạc nhiên khi nhìn thấy An và Thu.

- Vì hai đứa em mua chung một tiệm mà nhưng chưa có dịp mặc cùng nhau lần nào, bây giờ có cơ hội làm vậy nhìn cho nó tình cảm- An nhanh nhảu nói, còn Thu chỉ cười.

Trông hai nhỏ lúc này cứ như chị em sinh đôi, ngoại trừ khuôn mặt thì vóc dáng của chúng nó cũng tương đương nhau, nếu nhìn phía sau thôi chưa chắc đã phân biệt được ai với ai, nhưng Duy vốn chẳng đ

để tâm đến chuyện đó, Quân thì càng không.

- Tôi đã chuẩn bị sẵn cho mọi người cả rồi này, mỗi người một thứ gồm có: thức ăn nhanh, nước uống, đèn pin, la bàn…

Chưa kịp để Duy nói hết Quân đã lên tiếng: “Hôm nay mày lại bày trò gì thế?”

- Nghe nói trên núi này có một con suối rất đẹp, nước trong vắt mát rượi như sương mai, hai bên còn có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, đã đến đây rồi mà không tham quan một lần thì đúng là uổng phí công sức- Duy cười tươi, đôi mắt ánh lên niềm hân hoan.

- Tại sao anh lại biết rõ vậy?- An cũng háo hức không kém.

- Đến điều này mà cũng không biết thì đâu phải là Duy- cậu ấy tự tin khẳng định.

- Thôi đi thằng quỷ, mày nói đủ chưa, chừng nào xuất phát đây?- Quân nói mà như ra lệnh.

- Được rồi, mày đừng nóng thế chứ? Làm tao mất mặt trước bạn gái bây giờ- Duy nhìn Thu khiến nhỏ khẽ cười.

Duy đưa cho mỗi người một con dao bản to.

- Cái con dao này để làm gì đây? Anh lấy nó ở đâu ra thế? Mang theo người nặng lắm đó- An phàn nàn.

- Đề phòng thú dữ- Duy bình tĩnh nói trong khi Thu và An hét lên: “Cái gì!”

Quân phì cười: “Hắn trêu đấy, tôi nói rồi mà ở đây làm gì có thú dữ”

- Chỉ là dùng để chặt mấy cái dây leo trong rừng cho dễ đi mà thôi, chứ gặp thú dữ thật thì mấy con dao này đáng gì- Duy phá lên cười to: “Không ngờ hai tiểu thư của tôi lại dễ bị gạt đến vậy!”

- Xuất phát thôi! Bây giờ chúng ta sẽ đi về hướng tây, mọi người thẳng tiến nào- tiếng Duy hồ hởi, nhỏ An cũng rất háo hức.

Nhỏ Thu đang suy tư không biết sắp tới Duy lại bày thêm trò gì nữa, chỉ có Quân hình như chẳng có chút cảm xúc nào mà thôi.

Sau một lúc ca hát vui vẻ, dường như ai cũng đã thấm mệt, đội hình bắt đầu dãn ra hơn.

Bất ngờ Duy đi lên trước nhỏ nắm tay nó rồi rẽ sang hướng khác: “Anh biết có lối này dẫn đến suối nhanh lắm, đi theo anh. Khẽ thôi, đừng để hai người họ phát hiện”

Nó lấy làm lạ, sao Duy lại dẫn mình đi, sao lại không cho họ biết, chưa kịp mở miệng hỏi thì Duy nói rất nhỏ: “Anh biết em nghĩ gì nhưng hãy yên lặng chút nữa thôi, rời khỏi đây một lát anh sẽ nói sau”- cứ thế Duy dắt nó đi, cứ đi mà không thèm quay đầu nhìn lại lấy một lần. mặc dù trong lòng rất bối rối, nhưng ở bên Duy nó cảm thấy an tâm, mặc dù không biết là mìnhđang đi đâu.

Bất giác, nó chợt nhận ra hơi ấm từ bàn tay Duy truyền qua, một chút ngại ngùng nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, nó không hề muốn Duy buông tay ra.

- Chắc em mệt lắm rồi hả Thu, chắc cũng xa hai người đó lắm rồi, anh em mình nghỉ tạm ở đây đi- Duy rút tay lại, mở ba lô ra lấy chai nước đưa trước mặt nó, gương mặt cậu ấy bỗng nhiên biến sắc.

- Anh gọi em là Thu à?- An chỉ vào mặt mình, ngơ ngác hỏi: “Nhưng sao lại…”

Duy ngồi phịch xuống tảng đá bên cạnh, chẳng lẽ nhầm thật rồi sao?

Duy tự trách mình: “Thật ra anh dự định đưa Thu đi trước để em và Quân có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn, nhưng không hiểu sao hai người nhìn từ phía sau giống hệt nhau, anh cứ tưởng người đi gần Quân là em… hóa ra không phải. … nên mọi chuyện thành ra thế này đấy- Duy thở dài.

- Không sao, đi chung với anh em cũng rất vui mà, hơn nữa em cũng muốn hiểu rõ về anh hơn- nhìn An không có vẻ gì là thất vọng cả, ngược lại nó còn cười rất tươi, kể cả bản thân nhỏ cũng không hề nhận ra điều đó.

- Em từng nghe nói ba mẹ anh làm bác sĩ phải không? Ba em cũng thế, nên từ nhỏ em chỉ mơ ước được một lần khoác chiếc áo blouse trắng trên người, cảm giác đó chắc chắn sẽ rất tuyệt- An đang chìm đắm trong giấc mơ: “Vậy anh có dự định thi vào ngành y hay không? Anh giỏi thế thì có gì làm khó được”

- Mặc dù cũng rất thích, nhưng đời mà em, mình không thể nói trước được điều gì cả, có khi đến cả tương lai của bản thân mà mình còn chẳng có quyền quyết định- Duy nói rồi thở dài.

- Chỉ cần đó là điều em thích, em muốn làm thì không ai có thể cản được- An cương quyết.

Duy lại xoa đầu nó: “Em còn nhỏ lắm, có nhiều chuyện không phải bản thân muốn là được, cũng có lúc anh muốn mình có thể thoát ra khỏi cuộc sống phức tạp đó, nhưng thôi… anh nói nữa em cũng chẳng hiểu đâu”

- Anh cũng hơn em một tuổi chứ mấy, vậy mà chê em con nít cơ đấy- An trề môi.

- Anh cũng chỉ ước mình có thể vô tư như em đấy thôi, nhưng… điều đó vốn không thể- Duy cũng chẳng hiểu bản thân mình nữa, có bao giờ cậu ta luôn là người sôi nổi, là trung tâm của sự chú ý bởi sự khéo léo và dí dỏm của mình nhưng chưa bao giờ Duy nhắc đến bất cứ điều gì về bản thân, hôm nay là ngoại lệ.

Đi được một đoạn bỗng dưng An đứng khựng lại, mắt nó nhìn dưới đất, mặt thì xanh như tàu lá chuối, Duy chưa kịp hỏi gì thì một tiếng nói rất khẽ thốt lên: “Con rắn…”- rồi nó ngất xỉu.

Tâm trạng Duy lúc này đã thực sự hỗn loạn, cố gắng để bình tĩnh cậu ta xăm xoi vết thương ở chân một cách kĩ càng rồi thở phào nhẹ nhõm: “Không phải là rắn độc, cũng may là mình có chuẩn bị đầy đủ thuốc”

Cầm chai nước suối cho An uống hết số thuốc trong tay, sau đó Duy xoa một thứ “thảo dược” nào đó lên vết thương: “Chắc cô ấy chỉ ngất do quá sợ hãi mà thôi”- nhưng điều đó cũng đủ khiến tim Duy thắt lại.

Cõng An trên lưng, Duy lại bắt đầu hành trình của mình: “Có lẽ nên để cho em nghỉ thêm một lát nữa, em đã mệt lắm rồi, phải không?”- Duy âu yếm hỏi trong khi nhỏ An đang ngủ ngon lành.

Giật mình thức giấc vì vết thương ở chân đang đau nhói, An mở mắt ra.

Duy đang cõng nó thật sao? Nó dụi mắt thêm lần nữa để xác định nó không hề mơ.

- Em thức rồi đó hả?- Duy nhẹ nhàng hỏi.

- Em có bị sao không? Có chết không anh- mắt An ươn ướt, nó đang rất sợ.

- Cô bé ngốc ơi! Con rắn đó không có độc đâu, anh cho em uống thuốc rồi, sẽ nhanh chóng hết đau thôi- lúc nào Duy cũng rất dịu dàng, ít ra là trong mắt của nó.

- Em ngất lâu lắm rồi phải không? Anh vẫn cõng em đi thế này sao?- nó nhẹ cả người khi nghe lời Duy nói.

- Chân em đang đau mà, không cần lo cho anh đâu, nếu em mà anh cõng không nổi thì đâu đáng mặt nam nhi nữa chứ?- Duy phá lên cười, mặc dù nó cảm nhận được sự mệt nhọc trong tiếng cười ấy, nhưng điều đó nhanh chóng được lấp đầy bằng một cảm giác khác.

Cả bản thân An cũng không hình dung được thứ cảm giác ấy là gì, có một chút quen thuộc, nhưng lại quá mơ hồ, dường như từng trải qua mà không tài nào nhớ nổi, chỉ có sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể nó lúc này là thứ nó có thể sờ thấy mà thôi.

Vai Duy rộng quá, nhưng hai gang rưỡi tay nó cơ đấy.

- Sao em không nói gì thế? Hay là chân vẫn còn đau- Duy nói bất ngờ cắt ngang dòng suy nghĩ của An.

- Dạ không! Tại em đang suy nghĩ…- nó ngại ngùng.

- Về Quân sao?- Duy nói với vẻ trêu đùa.

- À không…- nó định nói là không phải, mà chẳng lẽ lại nói nó đang nghĩ về Duy sao? Bối rối, thà nhận cho xong: “Chắc là vậy đó anh”- An nhanh miệng.

- Chắc là vậy à, em nghĩ gì cả em cũng không biết sao? Nhưng anh thấy quan hệ hai người có vẻ tốt hơn rồi đúng không?

- Dạ! em cũng thấy vậy- nó ngượng ngùng nói: “Anh ấy có vẻ không còn ghét em như trước nữa, cám ơn anh nhiều lắm”

- Sao lại cám ơn anh, tất cả do sự nỗ lực của em đấy thôi!

- Em sẽ cố gắng đến cùng, em cũng hy vọng Quân chính là “half-apple” của mình.

- “Half-apple” à? Nghe lạ nhỉ?- Duy cảm thấy tò mò.

- “Half-apple” chính là “nửa trái táo” em từng nghe có một truyền thuyết, khi Adam và Êva bị đuổi khỏi vườn địa đàng, thượng đế đã biến tình yêu của họ thành một trái táo, ông ấy đem trái táo đó cắt ra làm đôi và ném xuống hạ giới. Nên chẳng ai biết được một nửa trái táo kia ở đâu, nên suốt đời người ta phải đi tìm, giống như tìm một nửa của mình vậy, chỉ khi đó hai nửa của nhau mới có thể tạo thành một trái táo hoàn hảo mà thôi.

Duy bật cười: “Con gái vẫn thường hay mơ mộng vậy sao?”

- Anh đang cười em đó hả?- An thẹn thùng.

- Không! Chỉ là anh ước mình cũng có thể vô tư như em- Duy như trầm lại.

- Chắc chắn được mà anh- An nói rồi họ cứ như thế đi trên đoạn đường của mình, mặc dù không biết phía trước còn xảy ra chuyện gì nữa hay không? Nhưng có một điều chắc chắn, trên lưng Duy, An chẳng còn sợ gì nữa.

(k ênh truyện chấm p rồ)

Quay trở lại với Thu và Quân.

- An và Duy đâu?- Thu lên tiếng hỏi làm Quân giật mình, cậu ấy không hề chú ý đến điều đó.

- Để điện thoại cho thằng Duy xem sao đã, chẳng biết nó lại bàytrò gì nữa đây?- Quân lấy điện thoại ra định gọi thì: “Chán thật, ở đây không có sóng”

- Vậy bây giờ làm sao? Hay là đi tìm họ- Thu sốt ruột, nó đang lo lắng cho nhỏ An.

- Yên tâm đi, kiểu này chắc hai người đó đi chung rồi, thằng Duy này cứ thích chơi trò đánh lẻ, thôi mình đi tiếp

Chap 4

Quân đang bực bội, thấy thế nhỏ Thu chẳng dám nói gì thêm, nếu An đi với Duy thật thì cũng yên tâm, ít ra nó cảm thấy Duy đáng tin tưởng.

Nhưng thật sự Thu không hiểu Duy làm vậy có mục đích gì, đáng lẽ phải cho An và Quân đi chung với nhau chứ sao lại là nó, rốt cuộc là anh ta đang tính gì trong đầu, vừa đi nó lại lẩm nhẩm: “Thật là khó hiểu”

- Này! Cô nói gì mà khó hiểu thế, đang lo vì An và Duy đi chung với nhau sao? Sợ mất bạn trai hả?- Quân cười rất sảng khoái, có lẽ lần đầu tiên Thu nhìn thấy nụ cười đó, ngẩn ra một lúc nó mới chợt nhớ hiện giờ trong mắt Quân nó là bạn gái của Duy, đúng thật là phiền phức, vậy là phải đóng kịch tiếp sao? Thu thở dài, thôi thì một lần nữa, giúp bạn giúp cho trót.

- Tôi tin ở Duy mà- Thu nói chắc chắn.

- Vậy thì tốt- dường như Quân đã trở lại vẻ lạnh băng thường ngày: “Theo sát tôi đi, nếu cô mà lạc nữa thì tôi biết ăn nói thế nào với thằng Duy đây…”

“RẦM!”

- Cái quái quỷ gì thế này?- nhỏ Thu chưa kịp tiến lên gần Quân thì cậu ấy đã rơi vào một cái hố. không, nói cho đúng hơn là một cái bẫy thú được ngụy trang khá kĩ càng, với lớp lá cây rừng được phủ đầy trên miệng hố. rõ ràng nếu chẳng để ý thì lọt vào là chuyện hiển nhiên.

Thấy Quân như vậy, đầu óc Thu trống rỗng: “Phải làm gì đây?”- nó tự hỏi mình rồi hỏi Quân: “Anh leo lên được không đấy?”

Quân sau cú rơi ngoạn mục, bây giờ mới kịp định thần lại. mặc dù cậu ta khá cao, nhưng với cái hố sâu này thì leo lên dường như là việc không thể, hơn nữa lại chẳng có gì để bám vào, Quân đành bất lực: “Tìm cách khác đi, leo tới sáng mai chắc gì đã lên được đến miệng hố”

- Sao anh nói ở đây không có thú mà, vậy cái bẫy này ở đâu ra?- Thu cuống quýt hỏi.

- Tôi làm sao biết được, nhưng giờ còn quan tâm đến việc tại sao nó có làm gì nữa, quan trọng là thoát khỏi nơi này kìa.

Bây giờ con nhỏ chẳng nghĩ được gì cả, nó lo cho Quân: “Xin lỗi anh, tại nói chuyện với tôi nên anh mới…”- Thu nghẹn lời, lần đầu tiên nó khóc thút thít trước mặt một thằng con trai, nhưng thật sự là nó không có cách nào để kìm được nước mắt của mình nữa.

- Thôi, đừng khóc, cô cứ như vậy thì tôi biết tính sao?- lòng Quân rối bời, hắn vốn không sợ vì bị rơi xuống đây mà nước mắt của nhỏ làm hắn càng lo hơn ấy chứ.

Nhỏ quẹt nhanh dòng lệ vương trên má: “Anh đợi chút, tôi có cách rồi”- nó bỏ cái ba lô xuống, chạy vụt đi không kịp để Quân nói tiếng nào.

- Con bé này tính làm gì đây?- Quân cũng thắc mắc.

Với cây dao mà Duy đã chuẩn bị sẵn, Thu đem chặt đứt những sợi dây leo trong rừng. nhưng hình như mấy cây đó quá nhỏ và quá yếu ớt, vậy là nó cứ hì hục tìm nhiều loại khác nhau, cố lấy càng nhiều càng tốt.

Mồ hôi lấm tấm trên trán, ướt cả áo, nhưng thấm thía gì với nỗi đau mà nó đang chịu, Thu tìm được một loại dây leo, thân nó có vẻ dai và chắc chắn hơn các loại khác nhưng lá của cái cây ấy lại sắc nhọn vô cùng. Cho dù có cố gắng tránh đến đâu bàn tay Thu vẫn rướm đầy máu.

Nhỏ cẩn thận đem tất cả những gì thu hoạch được chạy ngay về phía cái hố kia, lúc này Thu chỉ lo không biết Quân có bị làm sao hay không thôi, chắc anh ta chờ nó lâu lắm.

- Cô đi đâu vậy?- Quân quan tâm hỏi: “Sao mà khắp cả người đầy mồ hôi thế kia?”

- Anh xem nè, tôi cắt được rất nhiều dây rừng đấy, tôi có thể bện chúng lại thành một sợi chắc chắn hơn để kéo anh lên- nó mừng rỡ khoe với Quân: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ làm nhanh thôi”

Thu nhanh chóng bắt tay vào công việc của mình, nó khẽ nhăn mặt, những chiếc lá kia lại cứa vào tay nó, đau quá, nó phải cố chịu đựng: “Chỉ một chút nữa thôi”. Vì sợ Quân sẽ bị thương, Thu cắn răng bứt từng chiếc lá nhỏ ra khỏi cái dây kia, rồi dùng nhiều sợi như vậy thắt thành một cái dây thừng chắc chắn. Trời xế trưa, nó mệt nhọc với công việc nhưng chẳng hề than vãn, thỉnh thoảng Thu chỉ đưa tay quẹt những giọt mồ hôi đang chảy dài trên má.

Từ đầu cho đến giờ, Quân không sao rời mắt khỏi Thu, một nỗi niềm khó tả trào dâng trong lòng khi nhìn thấy nó đang cần mẫn giữa cái nắng oi bức trưa hè. Thỉnh thoảng trông cô ấy khẽ nhíu mày, nhưng Quân không biết tại sao, cậu ta không hề thấy đôi bàn tay thoăn thoắt kia đang rướm máu. Mặc dù vậy, hình ảnh cô gái nhỏ nhắn đó dường như nhanh chóng lấp đầy khoảng trống trong tim của Quân, chỉ có điều, cậu ấy không hề nhận ra mà thôi. Một cảm giác ấm áp lạ đang dần len lỏi vào tim.

Hoàn thành công việc của mình, Thu thở dài nhẹ nhõm, buộc một đầu vào gốc cây cổ thụ bên cạnh, đầu dây còn lại nó quăng xuống cho Quân leo lên.

Mặc dù khá thành thạo trong việc leo núi, nhưng cũng phải vất vả lắm Quân mới lên gần đến mặt đất.

- Nắm tay tôi đi- Thu chìa tay ra để kéo Quân lên, nó dường như quên mất đôi tay ấy đang rỉ máu.

Quân đang cố sức bám víu nên không để ý gì cả, đặt tay mình vào lòng bàn tay Thu và một cái nắm chặt khiến cô ấy đau đớn.

Cảm nhận được điều gì đó rất lạ trong tay mình, Quân thấy Thu đang chảy máu: “Cô làm sao đấy”- dường như một sức mạnh vô hình nào đó bóp chặt trái tim Quân.

- Không có gì, anh lên đây trước đã- Thu dùng hết chút sức lực còn lại giúp Quân vượt lên miệng hố, rồi nó nằm dài dưới đất, mệt mỏi, cuối cùng… nó đã hoàn thành nhiệm vụ.

- Tay cô!- Quân lo lắng cầm lấy đôi bàn tay với những vết thương chằng chịt tuy rằng không sâu nhưng máu vẫn chảy, có lẽ lúc kéo Quân lại càng làm nó loét ra nhiều hơn. Quân không ngờ lại có người hi sinh vì hắn nhiều đến thế nhưng hắn thà để mình chịu những thứ này còn hơn là nhìn Thu phải đau đớn.

Mặc dù cô ấy không nói gì nhưng khi nhìn thấy rất nhiều những chiếc lá sắc lẻm bên cạnh Thu, Quân cũng hiểu ra được phần nào. Hắn lại càng cảm kích nhỏ hơn.

Không biết đó có phải chỉ là sự biết ơnthông thường hay đã có một tình cảm nào khác nảy sinh giữa hai con người ấy?

-

Cũng may, để dự phòng Quân có mang theo bên mình những dụng cụ y tế cần thiết, không ngờ cũng có lúc phải dùng đến. Cậu ấy cẩn thận sát trùng từng vết thương, rất nhẹ nhàng.

- Cảm ơn cô nhiều lắm!- Quân nói thật lòng: “Từ trước đến giờ chỉ có tôi giúp người khác thôi, lần này đúng là…”- cậu ấy cười.

Một lần nữa, Thu lại đỏ mặt, bất ngờ khi thấy Quân lại dịu dàng như vậy, tim nhỏ rung lên nhè nhẹ: “Quân là người An thích, mình không thể…”- tự trấn tĩnh lại, Thu cố gắng nghĩ rằng nó chẳng hề thích Quân, chỉ tại trời nắng quá mà thôi.

Bữa trưa diễn ra khá nhanh gọn với hai phần thức ăn mà họ chuẩn bị từ trước, còn một đoạn đường khá dài nữa, có lẽ phải đi sớm để đến kịp trước khi trời tối. một hành trình mới lại bắt đầu nhưng có lẽ sẽ ấm áp hơn bởi tiếng cười nói rộn rã của những người vừa mới trải qua hoạn nạn và cũng để họ tìm thấy sự tin tưởng vào người bạn đồng hành của mình.

Có vẻ đã cẩn thận hơn, nhưng có một điều Quân và Thu vẫn chưa hiểu, tại sao trên đường lại có nhiều bẫy đến thế, cho dù không gặp cái hố trước đó, chắc chắn họ cũng sẽ rơi vào một bẫy khác. Chỉ còn một điều mà cả hai người vẫn chưa biết, mọi chuyện đều là sự sắp đặt của Duy, nếu mà sự thật này bị phanh phui, chắc Quân không để Duy sống hết ngày hôm nay.

Ở một nơi nào đó

- Hy vọng rằng hai người đó vẫn ổn- Duy thở dài: “Lần này mình có làm hơi quá không nhỉ?”

các bạn có thắc mắc rằng tại sao một mình Duy có thể làm được tất cả mọi việc như vậy, chắc chắn phải có sự giúp đỡ của một thế lực nào đó. Duy là người thế nào? đúng như lời Thu nói, cậu ta hoàn toàn không đơn giản. Vậy Duy là ai?

- Tuyệt vời quá!- nhỏ An hét lên sung sướng: “Cuối cùng cũng đến nơi rồi”

Duy cười: “Ai mà chẳng biết nó đẹp, nhưng em có cần phấn khích đến thế hay không?”

Chưa bao giờ nhỏ An thấy thiên nhiên lại tuyệt diệu đến dường này. khung cảnh ở đây như một bức tranh sống động, với đầy màu sắc, âm thanh, làm kích thích tất cả mọi giác quan của con người. Tiếng suối chảy róc rách có lúc trầm, khi lại bổng, rồi ngân nga và đôi chút dữ dội như giọng hát ngọt ngào của một người con gái đang yêu, dịu dàng, đằm thắm nhưng cũng có lúc mạnh mẽ, giận hờn hòa quyện vào cái lảnh lót, cao vút của những chú chim nhỏ đang cố gắng thể hiện bản thân mình làm nên một bản giao hưởng giữa rừng xanh, một tuyệt tác của tạo hóa.

Những đóa hoa dường như cũng đang tự phô sắc trong khung cảnh bạt ngàn cây cối, chúng cố làm mình nổi bật trên nền xanh của lá, nâu của đất và trắng xám của đá nhưng không hiểu sao vẫn hài hòa một cách lạ kì, đẹp và lung linh hơn cả những tác phẩm nghệ thuật. Có tận mắt chứng kiến, người ta mới có thể hình dung được cái vẻ diễm lệ và thanh thoát ấy. Một sự cuốn hút tự nhiên nhưng lại không kém phần mãnh liệt.

Có lẽ nhỏ An sẽ ngẫn người ra mãi nếu Duy không nhắc: “Đến nơi rồi chẳng lẽ em cứ thích anh cõng thế này hoài sao?”

sao?”

Như tỉnh cơn mê, An cuống quýt nói: “Xin lỗi anh, tại em… chắc anh mệt lắm rồi hả? ngồi nghỉ tạm đây một chút, mình đợi hai người họ đến”- chắc lúc này nó mới nhớ đến nhỏ bạn của mình và Quân: “Không biết họ sao rồi”

Duy cũng đang lo lắng, nhưng cậu ấy lại rất tin tưởng vào khả năng ứng xử nhạy bén của Quân và Thu, chắc họ sẽ không có vấn đề gì đâu.

Đúng là chỉ khoảng hơn một tiếng sau thì bóng dáng của hai con người ấy đã xuất hiện. nhưng Thu với bàn tay không lành lặn khiến An hoảng hốt. Cũng may chỉ là vết thương nhẹ và không còn chảy máu nữa.

- Tao giao bạn gái lại cho mày đó, nhớ chăm sóc cô ấy cẩn thận, chúc mừng mày tìm được một người con gái tốt…- Quân nói với Duy và cố gắng cười, nhưng có vẻ nụ cười đó không thật, một nỗi buồn man mác dâng lên.

- Nhưng tao phải hỏi tội mày, cái tội dám tách nhóm mà không nói một tiếng nào- Quân bóp cổ Duy và hét lớn khiến hai cô gái bên cạnh chỉ biết nhìn nhau cười.

- Mày lo cho tao hả? Mới thấy nha!- Duy trêu Quân.

- Tao mà thèm cái thằng quỷ sứ như mày sao? Chỉ là Thu lo cho mày thôi- Quân nói giọng có đôi chút gắt gỏng, rồi liếc nhìn Thu.

Còn Duy thì chỉ ậm ờ cho qua chuyện.

- Thôi giờ ta dựng lều trước nha các bạn, để xem có mang đầy đủ dụng cụ đây rồi- Duy tự nói tự trả lời luôn, đến cả Quân còn bó tay với thằng bạn.

Mặc dù nói vậy nhưng hai cô nàng vẫn được ưu tiên ngồi tâm sự với nhau để các chàng kia đổ mồ hôi hột. nhưng với bàn tay có thể gọi là khá tháo vát đấy thì một cái lều nho nhỏ nhanh chóng được hoàn thành.

Sau khi sắp xếp lại một số dụng cụ, Duy chợt phát hiện: “Hình như thức ăn mà mình dự trữ không đủ dùng đến ngày mai, có lẽ chiều nay phải làm cái gì để ăn thay thế thôi”

- Cá nướng đi- An nhanh nhảu nói: “Mình có thể bắt dưới suối mà’- nó cười khì, tự khen thưởng mình vì một sáng kiến thông minh.

Dĩ nhiên rằng công việc này vẫn do hai chàng trai “đảm đang” ấy chịu trách nhiệm thi hành.

Duy và Quân vào rừng tìm chặt một số cây nhỏ, dùng dao chuốt đầu khá nhọn đủ để giúp họ quay lại thời “tiền sử” với công cụ thủ công phải nói là thô sơ nhất.

Suối ở đây thích thật, nước chỉ cao ngang ngực người, lại trong vắt và ngọt lịm như sương mai, có thể nhìn thấy rõ tận đáy nước với những hòn đá to có, nhỏ có, đủ các kích cỡ nằm ngổn ngang, cho dù bất cứ một con cá nào bơi ngang cũng có thể nhìn thấy mồn một.

- Em cũng muốn xuống bắt cá nữa- An reo lên thích thú: “Cảm giác đứng giữa dòng nước chắc chắn sẽ rất tuyệt vời”

- Nhưng em đâu có biết bơi- Duy lên tiếng.

- Sao anh biết?- An thắc mắc.

Duy cười xòa: “Anh chỉ đoán thế thôi, chẳng biết đúng hay sai?”

- Ờ! Thì ra vậy- nhỏ An gật gù như đã hiểu: “Nhưng mà nước ở đây đâu có sâu? Em đứng thôi cũng được mà”- nó năn nỉ: “Mà anh không cho em cũng vẫn xuống”

- Thua em luôn, nhưng phải cẩn thận đấy!- Duy nhắc nhở, trong giọng nói có một chút quan tâm xen lẫn sự lo lắng.

- Thu ơi! Xuốngđây đi, nước mát lắm cơ- nhỏ An thích thú reo lên.

Còn Quân và Duy thì đang vật lộn với mấy chú cá “đáng yêu”. Sau những luống cuống và bỡ ngỡ ban đầu, bây giờ có lẽ họ đã quen dần với cái công cụ “không phải ai cũng có thể dùng được” đó. Tuy không bắt được nhiều cá nhưng có vẻ cũng đủ để tụi nó no nê trong buổi tối nay, vậy là thở phào nhẹ nhõm.

Còn An từ đầu đến giờ chỉ đứng một chỗ mà nghịch nước, bản thân nó khi ra giữa dòng suối thì cũng sợ lắm chứ, nước có vẻ chảy xiết hơn nó tưởng, vì vậy nó chẳng dám cất bước đi, cho đến khi Duy gọi: “Được rồi, lên bờ đi An, đừng nghịch nữa”

Một chút căng thẳng, nó cố gắng đi nhanh về phía bờ bên kia, nhưng hình như càng đi nhanh nó cảm thấy cơ thể càng khó kiểm soát, dòng chảy tưởng chừng êm đềm kia đang đập từng hồi vào ngực nó, mồ hôi bắt đầu chảy dài. Một viên đá chắn ngang đường, vô tình dẫm lên, An trượt chân rồi cả thân mình nó ngập chìm trong nước, chỉ có nước, nó sặc, không thở được nữa…

- Hoa lục bình kìa- An đang cầm trên tay loài hoa mà nó thích nhất, phía xa xa thấp thoáng hình bóng của một người con trai trạc tuổi nó, mặc dù cố gắng tiến gần hơn nhưng vẫn không thể nhìn rõ được mặt người đó, có một cảm giác lạ kì, tuy rất quen thuộc, nhưng lại không thể nào với tới, xa… xa lắm. cái cảm giác nghẹt thở như lại xâm chiếm lấy toàn cơ thể nó.

Tại sao lại ở dưới nước? nó cũng không biết nhưng không nghĩ được nhiều như thế, nó cố gắng với tay lên khỏi mặt nước, luôn miệng cầu cứu, và có một bàn tay đã nắm chặt lấy An một cách yên bình , nó choàng tỉnh.

Thì ra chỉ là mơ… một giấc mơ kì lạ.

- Là anh sao Duy? Em đã ngủ lâu chưa?- An tròn mắt hỏi.

- Thì em nhìn xem, trời tối rồi đấy, thôi anh em mình ra ăn đi. Thu và Quân đang nướng cá ngoài lều đó- Duy nói xong thì đỡ An ngồi dậy.

- Ai đã cứu em? Là anh phải không? Em không nhớ gì cả- nó thắc mắc.

- Không phải anh, mà là Quân đó- Duy xoa đầu nó cười tươi: “Đúng như mong ước của em rồi còn gì?”

- Ờ, chắc vậy…, mà anh ấy có bị thương ở đâu không?- nhỏ An đang lo cho Quân.

- Em yên tâm, thằng Quân bơi giỏi lắm, cứu em chỉ là chuyện nhỏ thôi, đâu làm khó được nó chứ. Thôi, anh em mình ra ngoài đi, kẻo họ lo đấy- Duy dìu An ra ngoài.

Không khí trong lành hẳn lên, từng làn gió mát rượi nhẹ nhàng thổi qua như “ôm” lấy gương mặt, đùa giỡn với từng lọn tóc, khiến cả người tràn đầy sức sống, nhỏ An đứng thẳng dậy, hít một hơi dài rồi vươn vai như người vừa thức giấc.

- Nếu được ở đây mãi thì thích thật- nó đột nhiên nói thế làm Duy phì cười: “Cô bé ngốc à, một ngày thì được, chứ hôm sau em chán ngay ấy mà, không có điện, không có truyền hình, Internet cũng không nốt, vậy em nghĩ mình chịu được bao lâu?”

- Em chỉ nói thế thôi, cho người ta mơ mộng một chút chứ, anh thực tế quá làm mất hứng hà- bây giờ nhỏ An đã thực sự trở lại, một cô bé nhí nhảnh, đáng yêu, ít ra trong mắt Duy là như thế.

Mùi thơm cá nướng bay ngào ngạt khiến bất cứ ai cũng không thể cưỡng lại được.

- Wow! Ngon thế? Cho tao một con với- An đánh một cái rõ đau vào vai Thu.

- Con nhỏ này, thật tình… Mà thôi kệ, thấy mày vậy là biết không sao rồi- Thu cười chau mày rồi lại cười tươi, trong lòng nó nhẹ nhõm khi thấy An đã khỏe rồi.

Nhỏ An quay sang Quân: “Cám ơn anh đã cứu em!”

Còn cậu ta nhìn sang Duy ngơ ngác như chưa hiểu chuyện gì. Bị ngay một cái thụi nhẹ vào hông mình, Quân hiểu thì ra đó lại là trò của thằng bạn thân, mặc dù không biết nó có ý gì, nhưng dù sao cũng không thể phản bội Duy được.

- Ờ, có gì đâu mà cám ơn, cô không sao là tốt rồi- vẫn với cái giọng lạnh băng thường ngày, vừa nói Quân vừa liếc Duy một cách không thương tiếc: “Mày làm vậy là có ý gì? Sao lại nói là tao cứu nó trong khi người đó là mày”

- Con bé thích mày mà, nó mới khỏi bệnh, mày coi như giúp đỡ người ta một lần đi- Duy và Quân nói chỉ đủ để hai người nghe thấy.

An tuy thấy thái độ của Quân có chút lạ, nhưng cũng không hề nghi ngờ gì cả, trong lòng nó tràn ngập niềm vui vì thật sự cậu ấy đã cứu mạng nó hai lần rồi, nó nghĩ chỉ cần cố gắng thêm, chắc hẳn hai người có thể tiến tới xa hơn nữa.

Còn Thu vừa nhìn là có thể đoán ngay ra được Duy lại bày trò rồi, cô ấy chỉ mỉm cười, thầm nghĩ nhỏ bạn của mình quả thật rất may mắn khi quen được anh ta.

Đêm nay bầu trời nhiều sao lạ, những hạt nhỏ li ti còn lấp lánh hơn cả kim cương ấy đang “chen lấn” nhau tỏa sáng trên cái nền đen tối của vũ trụ. Có lẽ nó cũng giống như con người chúng ta vậy thôi, có ngôi sao thì sáng chói, tựa như hào quang như thu mọi ánh nhìn vào nó, cũng có ngôi lại rất mờ nhạt và dường như bị quên lãng ngay lập tức. Nhưng chúng nó vẫn “mọc chi chít” cùng nhau trên bầu trời đấy thôi, bởi một điều rất đơn giản, đó là cuộc sống. Cuộc sống không lúc nào cũng hoàn hảo cả, nếu không có sao mờ, ta làm sao biết những sao kia là sáng, cũng biết đâu một ngôi sao mờ hôm nay, ngày mai lại sáng nhất trên bầu trời kì vĩ kia. Vì thế, đừng bao giờ từ bỏ ước mơ! Chính mơ ước đưa con người ta đến bến bờ của hạnh phúc, của tình yêu thương và của sự thành công.

Về đến nhà, An và Thu vẫn còn nhớ như in buổi cắm trại ấy, tuy có nhiều chuyện bất ngờ đã xảy ra, nhưng có lẽ đó là phần kí ức khó quên nhất của hai đứa nó, một hồi ức đẹp đáng được gìn giữ cẩn thận. Nhưng tương lai… không biết có phải là những chuỗi ngày bình yên hay không?

- Ba mẹ ơi! Con đi học về rồi đây- nhỏ An hớn hở: “Bài kiểm tra hôm nay làm tốt lắm, yeah, ăn mừng thôi…”- chưa nói hết câu nó sững lại vài giây rồi bay với “vận tốc ánh sáng” ôm chầm lấy một người con trai.

- Anh về nước hồi nào vậy? Anh cao lên rất nhi

nhiều nha, còn đẹp trai hơn trước nữa- chưa bao giờ thấy nhỏ An hớn hở như thế, miệng cười toe toét, mắt thì long lanh.

- Từ từ để anh thở chứ, cái con nhỏ này thật là, cái tính trẻ con không bao giờ bỏ- mẹ nó trách yêu.

- Xí, mẹ làm gì mà bênh anh ấy thế? Con chỉ quan tâm thôi mà, thấy ghét quá…- An vờ làm mặtgiận dỗi để anh nó dỗ.

- Bé yêu của anh hay hờn từ bao giờ thế? Nếu anh ở đây luôn thì em có chịu không?

- Thật hả anh? Đừng gạt em nha- nó tròn mắt nhìn.

- Anh nói thế thôi chứ cũng chưa biết sao nữa, nếu không có gì đặc biệt thì vài tuần sau anh lại về bên ấy thôi- anh chàng đó bẹo má An.

- Anh lại thế rồi, suốt ngày trêu em, không thèm nói nữa, em đi thay đồ đây- nó “hứ” một tiếng rõ to như để dằn mặt ông anh đáng ghét của mình rồi đi lên phòng, trước khi rời khỏi còn không quên để lại cho anh ta một cái nhìn sắc lẻm.

- Alo Thu hả? Tao An nè, qua nhà tao liền đi, có chuyện gấp!

- Tự dưng mày gọi giật ngược thế, bộ có chuyện gì sao?- nhỏ Thu lo lắng.

- Thì mày qua nhanh lên, không thôi tao giận- nó cố tình nói thế.

- Được rồi, đợi tao thay đồ rồi qua liền, mới đi học về mà mày cũng không tha cho tao nữa, chán thật- Thu uể oải nhấc mình khỏi giường.

- Tao biết mày luôn là tốt nhất mà, bởi vậy tao mới iu mày, chụt…- An hôn Thu trong điện thoại.

- Mày thì chỉ biết hành tao xong rồi nói ngọt là giỏi thôi, mà tao chẳng dám để mày yêu, mất công mai mốt “ống chề” tao đổ thừa cho mày thì ráng chịu nha- nói xong thì cả Thu và An đều cười sằng sặc.

Khoảng 10 phút sau

- Con chào hai bác, nhỏ An gọi con sang không biết có chuyện gì nữa?- Thu lễ phép chào.

- Ừ, con vào nhà đi, con bé Ni nó ở trên phòng đó- mẹ An cười hiền.

“cộc…cộc…”

- Tao nè An ơi!- vừa nghe tiếng gõ cửa nhỏ An bật dậy như cái lò xo: “Ra liền đây”

- Có chuyện gì mà bắt đích thân bổn cô nương phải sang nhà hầu thế hở?- Thu trêu An mà chưa kịp quan sát xung quanh.

Còn nhỏ thì cười toe toét, kéo tay ông anh mình ra trước mặt Thu: “Anh họ tao đó, ở nước ngoài mới về, hơn mình 2 tuổi hà”

- Chào em, anh tên là Nam, hân hạnh được làm quen, từ lúc anh về đến giờ toàn nghe bé Ni nói về em không hà, bây giờ mới được diện kiến- Nam cười rất tươi và chìa bàn tay của mình ra.

- Em cũng rất vui được gặp anh- Thu đáp lại cái bắt tay như cách mà người ta vẫn thường chào hỏi nhau.

- Hì, sao mà khách sáo thế, nhìn chướng cả mắt, cứ yên tâm đi, chắc chắn hai người sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc thôi- An nói rồi quay sang Thu: “Tao giao ông anh yêu quý cho mày 2 tuần đó, dẫn ông ấy đi chơi giùm tao.

- Mày nói thật hả? Sao lại là tao?- nhỏ Thu không hiểu nhưng không dám phản ứng mạnh, vì ít ra người ta cũng đang đứng ở đây mà.

- Tao bận công việc rồi, nếu biết anh ấy về sớm hơn thì đã khác… nhưng lỡ rồi, tao không thể thất hứa, mày giúp tao đi- nhỏ An năn nỉ.

- Nếu em cảm thấy bất tiện thì thôi vậy, anh tự đi cũng được mà- Nam nhìn Thu với nụ cười hiền làm nó không nỡ từ chối.

- À không… không phải em thấy phiền gì, mà tại An nói bất ngờ quá nên… anh đừng có nghĩ nhiều, em chẳng có ý gì đâu- Thu lúng túng.

- Vậy là mày đồng ý phải không?- An reo lên vui sướng.

- Ai biểu tao là bạn của mày, tao không giúp mày thì mày có tha cho tao không?- Thu nói đùa: “Mà mày bận cái gì, tao thấy mày suốt ngày đi chơi thôi!”

- Trước khác, giờ khác, nhưng tao không thèm cho mày biết, bí mật mà- nhỏ An tự nói rồi tự cười một mình làm cho Thu cảm thấy khó hiểu. Giờ nó còn có nhiệm vụ với ông anh của An nữa, thật là rước họa vào thân.

- Anh Nam xong chưa? Mình xuất phát nhé- nhỏ Thu đã lên kế hoạch cho chuyến đi hôm nay.

- Em định đưa anh đi đâu?- Nam thắc mắc.

- Anh đoán thử xem, mà để em gợi ý nha, theo anh thì cái gì là một nét văn hóa đặc trưng của đồng bằng sông Cửu Long?- Thu cười.

- Anh chịu, không tài nào đoán nổi- Nam lắc đầu nhận thua, vì cậu ấy vốn ở nước ngoài lâu nay mà, không biết cũng phải thôi.

- Yên tâm giao sinh mạng anh cho em đi, đảm bảo không mất mát gì đâu!

emiri suzuhara - Jun Aizawa - Ameri Ichinose

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ