CHƯƠNG I : LÃNH HÀN TUYẾT
Chiếc xe buýt số 8 dừng lại ngay trước cổng học viện HOÀNG GIA _ Một trong những học viện hàng đầu thế giới.Lãnh Hàn Tuyết bước xuống xe nhìn kiến trúc đồ sộ , hoành tráng trước mặt không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng nhưng đó chỉ là những biểu hiện thoáng qua nhanh như một cái chớp mặt.Cô nhếch môi lạnh lùng bước qua cổng trường.Từ nay HOÀNG GIA sẽ tiếp nhận một học viên danh chấn thiên hạ.Thật thú vị nha.
Lãnh Hàn Tuyết bước thẳng vào văn phòng gặp thầy hiệu trưởng.Sau khi giới thiệu và giới thiệu vài câu, cô dược thấy chủ nhiệm dẫn về lớp.Sau khi đi thang máy đến lầu 6 , qua 5 dãy hành lang cuối cùng Hàn Tuyết cũng đứng trước cửa lớp K3P3. Thầy chủ nhiệm bước vào vỗ tay ổn định trât tự giới thiệu :
-Hôm nay lớp chúng ta có học viên mới . Mọi người chào hỏi nhau đi nào.
Lời thầy chủ nhiệm vừa dứt thì mọi ánh mắt trong lớp đổ dồn ra cửa.Hàn Tuyết ung dung bước vào cất giọng giới thiệu :
- Xin chào mọi người.Tôi là học viên mới chuyển đến đây từ học viện MARIA. Rất mong mọi người giúp đỡ.
Cả lớp nhỉn cô gái có làn da trắng như tuyết , khuôn mặt đáng yêu , thánh thiện như thiên sứ không khỏi có hảo cảm nhưng vừa nghe cô giói thiệu đến từ học viện Maria thì họ lại đánh giá bằng con mắt khác. Vài ánh mắt khinh bỉ hướng về phía Hàn Tuyết.Hóa ra là đến từ học viện Maria .Học viện đó chỉ dành cho con cái gia đình trung lưu , vậy mà học viên nơi đó lại đến được Hoàng Gia .Thật là một sự sỉ nhục trầm trọng.Học viện Hoàng Gia nổi tiếng thế giói về sự giàu cò và chất lượng giảng dạy. Học viên trong đây toàn bộ đều là ‘quý tộc’.Có thể hiểu như vậy.Học viên thấp kém nhất cũng là cậu ấm con nhà giàu có.Ngay cả vị quý tử con của tổng thống TRƯƠNG MINH QUÂN cũng học tại đây.Bởi vậy nơi này là một nơi danh giá và vô cùng phân biệt giai cấp.Một cô nàng tóc xoăn bên dưới kiêu kỳ lên tiếng :
-Lãnh Hàn Tuyết ,Sao bạn vào được đây vậy.Không phải là giở thủ đoạn gì chứ ?
Cả lớp bật cười ầm ầm lên khiêu khích ‘ ma mới ‘.Hàn Tuyết cười thầm ” Hóa ra là Đại tiểu thư LÂM GIA TUỆ của Tập đoàn DIAMOND .Vậy thì ta phải hảo hảo đối với cô thật tốt mới được”. :
- Không dám , tôi làm sao có thể cùng đẳng cấp với Lâm tiểu thư được . Có khi sau này phải nhờ cô chỉ giáo thêm ấy mà.
Lâm Gia Tuệ tái mặt nhìn đăm đăm Hàn Tuyết .Rõ ràng nụ cười ôn nhu như vậy mà trong lời nói lại tràn đầy ý tứ mỉa mai . Thật không thể ‘ nhìn mặt mà bắt hình dong ‘ được. Lâm Gia Tuệ giận đến mức tay run rẩy nhưng không thể làm gì được đành rít thầm trong lòng ” Lãnh Hàn Tuyết , cô dám chọc giận tôi coi như chán sống rồi đấy ” Cả lớp xôn xao như vậy nhưng từ nãy đến giờ vẫn có một ánh mắt nhìn ra ngoài như thể không màng thế sự nhưng thật ra miệng lại cong lên hé mở nụ cười thích thú.
Thầy giáo liền gọi:
-PHƯƠNG THẾ GIA .Em cố gắng giúp đỡ bạn Lãnh Hàn Tuyết nhé.
Anh chàng từ nãy giờ vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cũng đến lúc quay đầu lại để hiện ra khuôn mặt đẹp đẽ rạng ngời.Anh ta chỉ tay vào chính mình giọng có hơi ngạc nhiên hỏi:
-Thầy bảo em sao?
Thầy giáo vội cười hòa nhã nhưng trán lại lấm tấm mồ hôi:
-umh.Em là hội trưởng hội học sinh nên hãy cố gắng giúp bạn nhé.
Cô gái ngồi phía sau Thế Gia với mái tóc nhuộm màu đỏ chói mắt, tai xỏ hơn 6 lỗ lên tiếng phản đối với giọng khó chịu:
-Tại sao PHƯƠNG THẾ GIA lại phai giúp đỡ cô ta .Thế Gia là ai chứ ,anh ấy sẽ không đồng ý đâu .Thầy nhờ người khác đi
Lãnh Hàn Tuyết nãy giờ vẫn giữ thái độ im lặng nhưng khi nghe cô gái đó nói xong thì cô nhếch môi 1 cách đầy mỉa mai.biểu hiện đó không lọt qua được mắt của Phương Thế Gia.Anh liền lên tiếng:
-Được .em đồng ý
Câu trả lời khiến Lãnh Hàn Tuyết nhẹ nở nụ cười ,giong nói nhẹ nhàng,mượt mà cất lên:
- Mong Phương thiếu gia chiếu cố.
Nói xong cô hướng ra phía sau nơi cô gái tóc đỏ đang phùng mang trợn ma vì tức giận.Lãnh Hàn Tuyết nở nụ cười thích thú”NGHI TIỂU HÀM,con gái của Nghi gia_một gia đình vô cùng thế lực trong chính trị,lần này xem ra cô thua hơi đau rồi”Sau khi bước bàn của Phương Thế Gia,Hàn Tuyết ngồi xuống không quên nhìn anh nở 1 nụ cười ý nhị.Phương Thế Gia thí thấm đủ 2 người nghe:
-Thật khâm phục đại tỷ ,đóng kịch giỏi lắm nhưng hình như hơi lộ liễu quá thì phải.
Lãnh Hàn Tuyết cười nhẹ:
-Là tôi cố ý .Tất cả những vị tiểu thư kim chi ngọc diệp trong lớp này đều phải trả giá vì dám động đến Lãnh Hàn Tuyết này.
Giọng nói sắc lạnh ,hàn khí bức người khiến Phương Thế Gia không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.Mặc dù quen biết Hàn Tuyết đã lâu nhưng anh vẫn chưa hiểu hết con người của cô.Phương Thế Gia nhìn quanh lớp học cảm thấy đáng thương cho những vị tiểu thư danh giá ,kiêu kỳ ở đây.Họ vẫn đang nhìn học viên mới vói đôi mắt xem thường nhất có thể mà không hề biết rằng mình đang đắc tội với ai.Đôi mắt long lanh như nước hồ thu của Hàn Tuyết ánh lên tia sát thương rồi nhanh chóng thu hồi lại sau khi chuông reo hết giờ.Một đám đông xoay quanh cô để mỉa mai.chế giễu.Hàn Tuyết nhẹ cười đón nhận tất cả.Trong khi Hàn Tuyết bị đám đông vây quanh ,Phương Thế Gia bước xuống căntin trong học viện thờ ơ bỏ qua những ánh nhìn ái mộ của các cô gái.Vẫn là chiếc bàn sang trọng nhất nằm ở góc phải căntin.Thế Gia ung dung bước đến.trên bàn đã hiện diện 3 gương mặt còn chói sáng hơn cả mặt trời.Thế Gia kéo ghế ngồi xuống hỏi:
-LONG THIẾU HẠO chưa đến sao?
-Vẫn chưa_người ngồi đối diện Thế gia trả lời.Anh ta là VƯƠNG HÀN PHONG _Thiếu gia tập đoàn kinh tế lớn nhất nhì toàn cầu Gorlden,nắm hơn 35% trữ lượng vàng của thế giới.
-Hình như lớp cậu vừa xuất hiện nhân vật mới phải không?-người ngồi bên trái Thế Gia lên tiếng.Đó là TRƯƠNG HẠO DÂN_con trai tổng thống TRƯƠNG MINH QUÂN.Phương Thế Gia gật đầu đưa tay lấy nho ung dung bỏ vào miệng nhai rồi trả lời:
-Thông tin của mấy cậu cũng nhanh quá nhỉ.bạn ấy tên là Lãnh Hàn Tuyết.
-Rất đặc biệt phải không?-người cuối cùng trong bàn lên tiếng.Anh ta tên CỔ NGỰ HÀN_ca si thần tượng đã làm điên đảo giới trẻ suốt hai năm qua.Phương Thế Gia phun ra hai chữ có cũng như không:
-Đoán xem.
Trương Hạo Dân tò mò:
-Ai mà cứ ra vẻ thần bí vậy .
-Ai nói xấu tôi đấy.4 anh chàng nổi tiếng bậc nhất thế giới mà tụ tập ở đây có phải quá khoa trương không đấy?-Tiếng nói êm mượt như nhung vang lên khiến 4 người cùng quay đầu lại.
-Ai nói xấu tôi đấy.4 anh chàng nổi tiếng bậc nhất thế giới mà tụ tập ở đây có phải quá khoa trương không đấy?-Tiếng nói êm mượt như nhung vang lên khiến 4 người cùng quay đầu lại.Vương Hàn Phong lập tức kêu lên:
-VŨ CƠ,sao cô lại ở đây.
Lãnh Hàn Tuyết nở nụ cười ôn nhu hỏi:
-Bộ tôi đến đây không được sao?
Cổ Ngự Hàn xua tay,mặt lộ rõ vẻ vui mừng :
-Vô cùng hoan nghênh là đằng khác.Vậy mà lúc trước tôi ngỏ lời mời đến đây học lại từ chối.
Lãnh Hàn Tuyết hừ nhẹ rồi tự nhiên ngồi vào chiếc ghế còn trống duy nhất trong bàn khiến mọi người sửng sốt.Trương Hạo Dân lập tức can ngăn:
-Vũ Cơ,không nên ngồi chỗ đó.Nếu muốn tôi có thể nhường ghế của mình cho cô.
Lãnh Hàn Tuyết nhìn biểu hiện của mọi người rồi mỉm cười nhưng không hề có ý định đứng lên.
-Điều gì khiến ‘tứ đại minh tinh ‘ lừng lẫy phải sợ như vậy.Nếu có thể khiến
mọi người bất an như vậy thì tôi lại càng muốn ngồi.
Những khuôn mặt vô cùng anh tuấn,đẹp đẽ nhìn nhau khó xử .Nếu Long Thiếu Hạo đến thì….Nhưng họ cũng không biết phải nói như thế nào với Hàn Tuyết.Ai cũng biết Lãnh Hàn Tuyết muốn làm việc gì thì có trời mà cản.Cô không nhìn biểu hiện của mọi người mà chỉ ngồi cười thích thú.Cái gì có thể khiến cho những vị bằng hữu lẫy lừng của cô phải lo lắng như thế kia.Thật khiến người ta có hứng thú nha.Vương Hàn Phong là người mở lời phá tan sự im lặng của mọi người:
-Vậy ra Lãnh Hàn Tuyết mà Thế Gia nhắc đến là cô sao Vũ Cơ ?
Lãnh Hàn Tuyết gật nhẹ đầu ,chỉ khi ngồi cùng những người bạn thật sự của mình Hàn Tuyết mới lột bỏ đi vẻ lạnh lùng cố hữu.
-Tại sao lại là Lãnh Hàn Tuyết_Trương Hạo Dân nhìn cô khó hiểu.
Hàn Tuyết mỉm cười ra vẻ hối lỗi :
-Lãnh Hàn Tuyết là tên thật của tôi .Xin lỗi vì đã giấu mọi người lâu như vậy.Vũ Cơ
chỉ là tên giả khi ở trong tổ chức thôi.
Cổ Ngự Hàn tỏ vẻ không hài lòng trách móc:
-Vũ Cơ à.Là bằng hữu cũng đã 5 năm rồi mà cả tên thật cô cũng không nói cho
chúng tôi biết.Có phải là hơi không tin tưởng tụi này không vậy.
Mọi người gật đầu tỏ vẻ đồng tình .Lãnh Hàn Tuyết liền đứng dậy đánh bài chuồn:
-Xin lỗi,Dù sao thì bây giờ tôi cũng đã noùi cho mọi người biết rồi đấy thôi.Tạm biệt.
Nói xong cô nhìn quanh khu vực căntin rồi quay lại đùa:
-Nếu ánh mắt có thể giết người thì nãy giờ tôi đã chết ngàn vạn lần rồi.Good bye những anh chàng nổi tiếng.
Lãnh Hàn Tuyết ung dung , tiêu sái bước ra khỏi căntin khiến bao nhiêu ánh mắt căm phẫn của các vị tiểu thư cũng dịu đi không ít nhưng nếu gộp chúng lại vẫn có thể đốt sạch sành sanh không còn manh giáp học viện Hoàng Gia này.Thật không thể tin nổi 1 học viên mới vào trường lại có thể ngồi cùng bàn với ‘Tứ Đại Minh Tinh’.Mà điều không thể chấp nhận hơn nữa là cô ta dám ngồi vị trí của Long học trưởng.Quả thật không thể chấp nhận được.Đúng là chán sống mà.Lúc trước có một học viên vi phạm quy định mà Long học trưởng đưa ra.Dám ngồi lên ghế của anh.kết quả anh chàng to gan đó bị Long học trưởng bẻ gãy chân.Nếu lần này …Các vị tiểu thư danh giá mắt lóe sáng như loài cú mèo trong đêm tối.Lần này thật thú vị nha.Để xem Lãnh Hàn Tuyết phải chịu cảnh gì đây.Trong khi đó 4 đại thiếu gia vừa nhìn thấy Hàn Tuyết bước ra khỏi cửa liền nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi THẾ CHIẾN THỨ 2.Thật là may mắn khi Long Thiếu Hạo không xuất hiện.
CHƯƠNG II : ĐỐI ĐẦU
Lãnh Hàn Tuyết tiến thẳng ra phía vườn
trường định tìm chỗ yên lặng nghỉ ngơi nhưng một cảnh tượng thu vị thu hút sự chú ý của
cô .Đằng kia chẳng phải là cô người mẫu . diễn viên nổi tiếng KHƯƠNG BẢO TÂM sao ?
Cô ta đang khóc lóc , van xin một người con trai đừng chia tay.Lãnh Hàn Tuyết nhìn đăm
đăm vào Khương Bảo Tâm . Bao nhiêu nỗi hận lại bộc phát ngùn ngụt .Hàn Tuyết chỉ tiếc
là không thể lột da cô ta ra nhưng như vậy thì dễ dàng quá. Phải để cô ta nếm đủ mùi vị
đau khổ mới thú vị.Ánh mắt Hàn Tuyết rơi lên người chàng trai kia. Lúc này cô bỗng giật
mình nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại ngay tức khắc . Người trước mặt cô vô cùng hoàn
mỹ , đẹp đến nỗi khiến người ta nhầm tưởng anh là thiên sứ giáng trần.Chằng trách một
ngôi sao như Khương Bào Tâm phải khóc lóc , van xin ah ta đừng bỏ rơi mình.Nhưng điều
khiến Hàn Tuyết ngỡ ngàng hơn cả chính là khí chất thoát ra từ người anh ta . Lạnh lẽo ,
âm u tựa thần chết mặc dù trên mặt luôn nở nụ cười .Giác quan của một người sát thủ
cho cô biết đó là một nhân vật vô cùng nguy hiểm .Tại sao trong trường có người lợi hại
như vậy mà cô không biết.Chuyện này phải điều tra rõ ràng mới được.Đang suy nghĩ
bỗng Hàn Tuyết giật mình vì tiếng khóc lớn của Khương Bảo Tâm .Cô ta đang quỳ xuống
dưới chân anh ta van xin :
- Long học trưởng , em xin anh mà , đừng bỏ rơi em. Hic Hic . Thiếu anh em không
biết phải sống như thế nào nữa. Em có điều gì a cảm thấy không hài lòng anh cứ nói . em
sẽ sửa , sẽ sửa mà.
Anh ta không hề chú ý đến người dưới chân mình mà chỉ chăm chăm nhìn vào Lãnh Hàn
Tuyết lạnh giọng mỉa mai :
- Xem đủ chưa ?Đủ rồi thì có thể đi chứ ?
Lúc này Khương Bảo Tâm cũng ngước lên nhìn kẻ đang phá đám chuyện tốt của mình .Đôi
mắt đẹp của cô ta cơ hồ phóng ra tia lửa điện .Lãnh Hàn Tuyết vòng tay trước ngực ung
dung trả lời :
- Vẫn chưa . Tôi còn muốn xem kết thúc của vở hài kịch mang tên ” MẤT MẶT ” này.
Hai người cứ tự nhiên đi . Tôi bảo đảm sẽ không cản trở đâu.
Chàng trai cơ hồ đang rất tức giận nhưng vẫn lạnh lùng nói :
-Ra khỏi đây ngay lập tức .
Nếu như là người khác có lẽ đã sợ đến mức đứng không vững nữa rồi. Ngay cả Khương
Bảo Tâm bên cạnh cũng toát mồ hôi lạnh nhưng Hàn Tuyết thản nhiên dựa người vào
gốc cây Dương Liễu bên cạnh .Thuận tiện ngắt luôn đóa hoa Ngu Mỹ Nhân xoay xoay
trong tay trả lời :
- Đây là chỗ mà tôi thích ngồi . Nếu 2 người muốn có thể đi . Tôi không cản.
Khương Bảo Tâm từ dưới đất đứng phắt dậy sửng cồ :
- Cô là ai ? Dám nói chuyện với Long học trưởng như vậy đúng là chán sống mà.
Đô mắt to tròn của Lãnh Hàn Tuyết nhìn chằm chằm vào Khương Bảo Tâm khiến cô ta
hoảng sợ bất giác giật lùi vài bước. Hàn Tuyết trả lời với giọng đầy đe dọa :
-Ăn nói với ta cẩn thận một chút không thì người chết trước là cô đấy.
Khương Bảo Tâm hùng hùng hổ hổ xông về phía Hàn Tuyết vì nghĩ rằng có người phía sau
che chở nhưng giọng nói đó lại vang lên đầy vẻ không kiên nhẫn :
- Khương Bảo Tâm , ra khỏi đây .
Cô ta dừng tay giữa không trung rồi quay lại phía chàng trai bày ra bộ mặt đáng thương ,
mắt ngân ngấn nước .Đúng là diễn viên mà :
- Long học trưởng ….em….
anh ta mất hết kiên nhẫn nhắc lại lần nữa , mặt đầy sát khí :
- Cút
Khương Bảo Tâm vừa nhìn thấy liền hốt hoảng chạy ra ngoài như ma đuổi không quên
quay mặt lại nhìn Hàn Tuyết với con mắt hình viên đạn.Trong lòng Hàn Tuyết hơi chấn
động . Anh ta quả nhiên đáng sợ . Cô nhìn theo bóng dáng Khương Bảo Tâm nhếch môi
cười thầm ” Chờ xem .Ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được , muốn chết lại càng
không có khả năng ” . Chàng trai bước lại gần Lãnh Hàn Tuyết chăm chú đánh giá cô.Lần
đầu tiên anh gặp một cô gái kiêu ngạo , lạnh lùng như cô.Rất thú vị . Đôi mắt cô ấy lúc
nào cũng toát lên vẻ giễu cợt , không để ai vào tầm nhìn.Thú vị . Rất thú vị.
- Cô là ai ?
Hàn Tuyết lười nhác trả lời :
- Tôi là con của mẹ tôi.
Anh lại hỏi tiếp :
- Cô không sợ tôi à ?
Hàn Tuyết chỉ tay vào mình hỏi lại với vẻ ‘ không thể tin nổi ‘ :
-Anh bảo tôi sợ anh sao ?
Anh điềm nhiên:
- Tôi có nói như thế àk.? Là học viên mới sao?
Lãnh Hàn Tuyết ánh lên tia nhìn khó chịu :
-Nước sông không phạm nước giếng . Mời anh đi cho.
Anh ta cũng khó chịu không kém :
- Cô đang xâm phạm tôi đó. Có biết chỗ này của ai không mà dám nói chuyện như vậy.
Lãnh Hàn Tuyết ung dung :
- Nói vậy thì nó là của anh rồi .Vì là của anh nên tôi càng muốn chiếm .
- Tại sao ?
Lãnh Hàn Tuyết di di gót giày giẫm nát đóa hoa Ngu Mỹ Nhân lạnh giọng :
- Vì anh là người yêu của Khương Bảo Tâm .
Anh ta lắc đầu :
- Cô không thấy lúc nãy tôi đã bỏ rơi cô ta rồi sao ?
Hàn Tuyết đứng thẳng người đối diện anh ta gật đầu :
-Cũng phải .Vậy thì trả chỗ này lại cho anh vậy.
Cô nhẹ nhàng rời khỏi chỗ đó không ngờ bị anh nắm tay kéo lại dễ dàng khiến cô hơi sửng
sốt.Anh ta có võ công thâm hậu khó lường.Ngay cả Hàn Tuyết cũng kéo lại một cách dễ
dàng quả là nhân vật không thể không đề phòng .Lãnh Hàn Tuyết tức giận rút tay ra đe dọa :
- Tốt nhất là đừng động vào tôi hiểu chưa ? Ghê tởm .
Anh bỏ tay cô ra trong lòng cười khổ .Lần đầu tiên có một cô gái **** anh là đồ ghê
tởm .Thật là mất mặt nhưng vẫn cố hỏi :
- Tên gì ?
Cô bất mãn phun ra 3 chữ ” Lãnh Hàn Tuyết ” rồi quay người bỏ đi mất dạng .Anh liền
cầm điện thoại lên gọi :
- Dục Kỷ , điều tra cho tôi người tên Lãnh Hàn Tuyết .
Tiếng Dục Kỷ ngoan ngoãn nhận lệnh nhưng trong lòng lại thắc mắc ” Hôm nay Long chủ
sao lại quan tâm đến con gái .Cô ta có gì đặc biệt sao?Cái tên thôi nghe cũng đủ rét run
cả người rồi .”
Lãnh Hàn Tuyết cũng gọi điện bảo người điều tra :
-HẮC CÔ , mọi người gọi anh ta là Long học trưởng.
Hắc Cô hỏi lại :
- Long học trưởng sao ?
Hàn Tuyết khó chịu ” umh ” một tiếng vì cô rất ghét bị người ta hỏi lại mình .Hắc Cô thở dài
khiến Hàn Tuyết khó hiểu :
-Sao vậy ?
Hắc Cô biết Đại Tỷ của mình đã gây chuyện cùng Long học trưởng nên bắt đầu cung cấp
những thông tin mà mình biết .
CHƯƠNG III . 1 : LONG THIẾU HAO ? ANH LÀ AI ?
Hai người gặp nhau ở một quán cà phê gần trường . Hắc Cô không dám thách thức
sự kiên nhẫn của Hàn Tuyết nên vào thẳng vấn đề :
- Người mà đại tỷ muốn tìm hiểu tên là LONG THIẾU HẠO.
Hàn Tuyết lắc đầu :
- Hình như không quen nhưng tên thì đã nghe đâu đó rồi thì phải.
Hắc Cô giải thích những điều mà Hàn Tuyết thắc mắc :
- Tại đại tỷ cứ mãi lao vào công việc nên không biết thôi . Anh ấy là ” Hoàng đế ” của
học viện Hoàng gia . Mỗi lời anh ta nói ra không ai dám cãi.Đắc tội với anh ta coi như
tự tìm cái chết.Trong trường chỉ có ‘ Tứ đại minh tinh’ mới có thể gọi tên của anh ấy
mà thôi.
Lãnh Hàn Tuyết cười nhẹ thích thú :
- Ân , tốt lắm . Lợi hại , lợi hại. Nhân vật kiệt xuất như vậy mà không thỉnh giáo thì tiếc quá.
Hắc Cô tái mặt ngăn cản :
-Đại tỷ , người nào cũng có thể động chỉ riêng Long Thiếu Hạo thì đừng nên dây vào .
Hàn Tuyết đanh mặt lại. Anh ta ghê gớm đến mức Hắc Cô tiếng tăm của Deo _Leader
phải run sợ như vậy sao. Hình như cô đánh giá hơi thấp anh ta rồi.Từ đây về sau có
lẽ phải cẩn thận hơn trong lúc hành động .Chỉ mong Long Thiếu Hạo không phải là kẻ
thù.
- Thân thế ra sao ?
- Bí ẩn – Hắc Cô bất lực trả lời.
- Gia thế ?-Hàn Tuyết tiếp tục hỏi.
- Bí ẩn
- Vậy địa vị trên giang hồ.
Hắc Cô nhăn mặt trả lời nhẹ hết mức có thể , trong lòng chỉ mong sao Lãnh Hàn
Tuyết không nổi giận bất thình lình :
- Hoàn toàn bí ẩn.
Cảm nhận được hàn khí thoát ra từ người Đại tỷ . Hắc Cô cả kinh vội vàng xoa dịu
Hàn Tuyết :
- Mình thật sự không biết mà . Có lẽ Đại tỷ đi hỏi ‘ Tứ đại minh tinh’ thì hơn .Dù sao
các caca ấy cũng là bạn thân của Thiếu Hạo . À còn nữa , anh ấy cũng là Ngọc
Hoàng Đại Đế của các tiểu thư ở đây đó.
- Chuyện này thì người mù cũng có thể nhận ra đó.- Hàn Tuyết bất mãn trả lời.Sao
dạo này năng lực của Hắc Cô yếu quá vậy .Ngay cả một người cũng điều tra không
xong.Mà anh ta chiếm được sự mến mộ của các cô gái thì càng có lợi cho Hàn Tuyết.
Cô có thể lợi dụng anh để kích động đám tiểu thư ngu xuẩn kia.Chợt nhớ ra Hàn
Tuyết quay sang hỏi Hắc Cô :
- Từ lúc mình rời khỏi tổ chức có chuyện gì quan trọng xảy ra không ?
Hắc Cô lắc đầu :
- Không có . Àk mà có.
Hàn Tuyết nhăn mặt khó chịu . Từ khi nào người của cô có tác phong hành sự dở dở
ương ương thế này nhỉ ? Dường như nhận ra mình làm chủ nhân nổi giận. Hắc Cô vội
vàng lấy lòng :
- Đừng giận mà Đại tỷ . Mấy ngày nay sức khỏe của Leader không được tốt do đó người dự định sẽ để cho sư huynh của đại tỷ tiếp nhận chức vụ.
Hàn Tuyết nghi hoặc :
- Anh ta về lúc nào vậy ?
Hắc Cô lắc đầu :
- Không biết , hành tung của New Leader không ai đoán định được .Chỉ Leader mới có thể triệu tập anh ấy.
Thấy Hàn Tuyết đăm chiêu Hắc Cô ánh lên tia nhìn trêu chọc :
- Này , oan gia truyền kiếp về rồi . Không định tìm anh ta tính sổ sao ?
Hàn Tuyết bật cười khi nhớ lại chuyện thời thơ ấu nói :
- Không , giờ mình cũng chẳng còn nhớ mặt hắn ra sao nữa rồi. Mặc kệ.Quan tâm làm gì cho mệt người . Về thôi.
Hắc Cô ngoan ngoãn đứng lên ra về . Trên khuôn mặt Hàn Tuyết nở nụ cười tươi tắn
như đóa hoa Anh Đào trong nắng . Thật khiến cho người ta hồn xiêu phách lạc nha.
Sáng hôm sau Hàn Tuyết đến Học Viện thì nhậnb ra ánh mắt của mọi người rất lạ. Đôi
mắt của họ ánh lên vẻ vui sướng thâm độc. Hàn Tuyết biết sắp có chuyện xảy ra với
mình nên khuôn mặt trở nên tươi tắn rất nhiều. Cô cười thầm ” Lại đây , ta tiếp “.
Những tiết học trôi qua nhanh chóng và bình yên cho đến khi tiếng chuông reo lên
báo hiệu giờ ăn trưa . Lãnh Hàn Tuyết vừa bước ra cửa thì thấy đám con gái trong
lớp ùa theo mình với vẻ mặt vô cùng cao hứng. Cô mỉm cười kín đáo ” Chuyện vui sắp
đến rồi đây .” Hắc Cô đứng đợi Lãnh Hàn Tuyết dưới cầu thang tầng 1 với vẻ mặt vô
cùng lo lắng .
- Đại tỷ , cóp chuyện không ổn rồi.
Hàn Tuyết cười lạnh :
- Mình đang mong nó đến đây.
Hắc Cô nhìn lên đám tiểu thư phía sau Hàn Tuyết . Bọn họ cũng nhìn lại cô với thái độ
khó hiểu . Tại sao Hàn Tuyết vừa vào Học viện lại quen biết nhiều người có thế lực
như vậy. Thật ra Hắc Cô tên thật là LƯU NGỮ YÊN – cháu gái đương kim tổng thống
phu nhân . Cũng có nghĩa cô là Biểu muội của Trương Hạo Dân.Và nằm trong TOP
THẬP ĐẠI MỸ NHÂN trong học viện Hoàng Gia.Lãnh Hàn Tuyết ung dung kéo tay
Ngữ Yên đi về phía căntin.Căb bản trường này còn hơn cả chữ ‘ hoa lệ’.Cách bài trí
cùng vật dụng trong trường đều thuộc loại hàng ‘ khủng ‘ . Nhìn vào hoa cả mắt.Vừa
nhìn thấy Lãnh Hàn Tuyết bước vào . Cả căntin rộng 3 hecta bỗng im bặt. Cơ hồ có
thể nghe thấy hơi thở của từng người một.Lưu Ngữ Yên phía sau Hàn Tuyết đang
run lên nắm chặt tay chủ nhân của mình.
Đôi mắt Lãnh Hàn Tuyết đảo qua phía bàn của Phương Thế Gia và phát hiện ra
nguyên do khiến mội người hoảng sợ .Cô ung dung kéo tay Ngữ Yên đi về phía đó không
chút sợ hãi, nao núng khiến người ta không khỏi nể phục.Khi đến nơi . Ngữ Yên ở phía
sau lắp bắp :
- Chào Long học trưởng , biểu ca , Phông ca , Hàn ca.
- Chào Hàn Tuyết , Ngữ yên _Mọi người mỉm cười với 2 mỹ nhân trừ Long Thiếu
Hạo..Lưu Ngữ Yên quay bước định chuồn sang bàn khác liền bị Hàn Tuyết kéo lại.Cô đưa
mắt nhìn thẳng vào Long Thiếu Hạo , anh cũng trừng mắt lại.Cả 2 người giữ tư thế đó
hơn một phút khiến người xung quanh toát mồ hôi.Cổ Ngự Hàn cùng Phương Thế Gia
đứng lên nhường ghế :
- Hàn Tuyết ngồi xuống đi.
Long Thiếu Hạo lạnh lùng nói :
- Xin lỗi , ở đây không hoan nghênh phái nữ.
Hai anh chàng kia bất đắc dĩ phải ngồi xuống đưa mắt nhìn 2 người lo lắng.Lãnh Hàn
Tuyết bật cười :
- Thế kỉ XXI rồi mà không ngờ Long Thiếu Hạo còn giữ quan niệm ‘ Trọng nam khinh nữ ‘ . Tôi nghĩ anh nên về Đại Đường sống đi thì hơn.
Mọi người như muốn rớt tim ra ngoài.Lần đầu tiên có nữ học viên dám gọi thẳng tên của
Long học trưởng.Sắc mặt của anh càng ngày càng đen báo hiệu một cơn giông tố sắp
xảy ra.Lãnh Hàn Tuyết chẳng thèm để ý đến điều đó.Cô chỉ tay vào Trương Hạo Dân ra
hiệu bảo anh đứng lên . Cô ung dung ngồi vào chỗ đó khiến cho không chỉ đám tiểu thư
sửng sốt mà ngay cả Long Thiếu Hạo cũng cảm thấy bất ngờ.Tại sao Trương Hạo Dân lẫn
n các chiến hữu của anh lại quen biết Hàn Tuyết hơn nữa còn rất nể mặt cô ta .Cổ Ngự
Hàn ngồi bên cạnh kéo áo nhắc nhở Hàn Tuyết đừng nên làm loạn nữa nhưng cô không
mảy may quan tâm. Lâm Gia Tuệ thấy vậy bắt đầu ‘ đổ thêm dầu vào lửa ‘ .Ả ta đứng lên
làm nũng với Thiếu Hạo :
- Long học trưởng .Cô ta hôm trước bắt nạt em . Không những vậy hôm qua còn dám ngồi lên ghế của học trưởng nữa đó.
Long Thiếu Hạo bề ngoài tuy cười cười nhưng bên trong chán ghét cực độ.Không phải vì
nghe lời sư phụ anh sẽ không bao giờ chạm tay vào đám đàn bà ghê tởm này.Anh nháy
mắt với cô ta dỗ dành :
- Ok.Anh sẽ lấy lại công đạo cho em.
Lâm Gia Tuệ nhìn thấy cái nháy mắt của Long Thiếu Hạo thì sướng phát điên lên. Cô lập
tức đến bên anh dựa sát vào không còn chỗ hở khiến Lãnh Hàn Tuyết đưa 2 tay lên che
miệng :
- Ngữ Yên , không hiểu sao Đại tỷ thấy buồn nôn quá.
Gia Tuệ giận tái mặt nhưng trước vị hoàng đế cao cao tại thượng của mình cô không dám
có hành động sổ sàng. Phương Thế Gia nhẹ nhàng nở nụ cười kín đáo.Còn trong lòng
Hạo Dân , Ngự Hàn cùng Hàn Phong thì không ngừng tán thưởng Lãnh Hàn Tuyết .Người
dám đối đầu với Long Thiếu Hạo e rắng ngoài cô ra không tìm được người thứ 2 . Long
Thiếu Hạo điếm nhiên nhìn Hàn Tuyết .Ngón tay giữa gõ nhẹ lên mặt bàn bằng thủy
tinh.Lập tức vật đó biến thành bốn mảnh rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành.Vụn thủy tinh
văng khắp nơi khiến không ít người đứng gần đó bị thương.Họ hoảng sợ lùi hết ra chỗ
khác đưa mắt nhìn Long Thiếu Hạo với vẻ tôn thờ thấy rõ.Anh nhẹ nhàng tiến về phía
Hàn Tuyết , chậm rãi giống như thần chết đang vờn con mồi của mình . Tất cả mọi người
đều nín thở theo dõi diễn biến xảy ra tiếp theo. ‘ Tứ Đại Minh Tinh ‘ và Lưu Ngữ Yên đang
lo lắng tột cùng.Cổ Ngự Hàn đứng ra che trước mặt Lãnh Hàn Tuyết.
Phương Thế Gia nắm tay Thiếu Hạo ngăn lại :
- Bình tĩnh đi Hạo . Đừng làm tổn thương cô ấy.
Trương Hạo Dân nói nhỏ với Hàn Tuyết :
- Xin lỗi Thiếu Hạo đi . Đừng bướng nữa được không hả Đại tỷ.Nhanh lên.
Lãnh Hàn Tuyết ‘ hừ ‘ lạnh :
- Trong từ điển của tôi không có 2 từ ” xin lỗi ”
Long Thiếu Hạo mất kiên nhẫn nhìn 4 người bạn của mình nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa
bên trong là một mệnh lệnh không thể không nghe :
- Tránh ra. Tôi đã nói rằng không được ai động vào ghế của tôi cơ mà.Cô ta
không những đã phạm điều cấm kỵ còn dám lớn tiếng khiêu khích . Các cậu định bảo vệ cô
ta chống đối tôi sao ?
Lãnh Hàn Tuyết cũng lên tiếng :
- Ngự Hàn , tránh ra.Chuyện của tôi thì đừng xen vào.
Mọi người nhìn nhau bất lực rồi tách sang hai bên nhường đường cho 2 người cố
chấp.Lãnh Hàn Tuyết bước đến trước mặt Long Thiếu Hạo , Cô nhẹ nhàng lấy chân đặt
nhẹ vào chiếc ghế của anh.Lúc này chiếc ghế cũng có số phận không sáng sủa hơn cái
bàn lúc nãy là bao.Chỉ nghe ‘ Rắc ‘ một tiếng . Nó đã bị Hàn Tuyết giẫm gãy làm 2 . Ngữ
Yên nhìn thấy xanh mặt vội vàng quay sang nhìn Thiếu Hạo. Cô học ở đây khá lâu nên
cũng phần nào hiểu rõ tính cách của ‘ Lão Đại ‘ này.Quả đúng như những gì Ngữ Yên lo
lắng. Thiếu Hạo giận dữ đưa tay lên bóp cổ Hàn Tuyết . Ngữ Yên sợ hãi quỳ xuống :
- Cầu xin Long thiếu gia. Người đại lượng tha cho Đại tỷ . Cô ấy là học viên
mới , không hiểu rõ quy củ ở đây.Xin Long thiếu gia tha mạng.
Ngữ Yên biết với sức của Long Thiếu Hạo có thể giết chết Hàn Tuyết .Vì anh ta tu vi cao
hơn Đại tỷ của cô 1 bậc.Lãnh Hàn Tuyết mặc dù đang bị bóp cổ , mặt đỏ lừng , hô hấp
cực kỳ khó khăn nhưng cố gắng rít lên :
- Lưu Ngữ Yên . mình cho bạn 3 giây để đứng lên.
Buồn cười , Vũ Cơ danh chấn thiên hạ mà lại chết dễ dàng như vậy sao ? Mấy người bạn
của cô hồ đồ cả rồi.Lãnh Hàn Tuyết nhìn Thiếu Hạo , khóe miệng cong lên thành một nụ
cười nửa miệng vô cùng quyến rũ . Môi cô mấp máy 2 từ ” Hỗn Đản ” khiến Long Thiếu
Hạo nhíu mày .Cổ Ngự Hàn định xông lên ngăn cản liền bị Thiếu Hạo 1 chưởng đánh bay
về phía góc tường.Khóe miệng rỉ máu tươi.
- Cấm không ai được qua đây.
Long Thiếu Hạo quay lại đối diện với Hàn Tuyết thì phát hiện cô đang rút trong người ra 1
hàng kim châm tẩm độc đang chỉa thẳng vào cổ của anh.Cô nở nụ cười chiến thắng hỏi :
- Sao hả hỗn đản . Có muốn nếm thử Cửu Trùng Tán do ta bào chế không ?
Long Thiếu Hạo khóe miệng nở nụ cười rồi nhanh như cắt nắm lấy tay đang cầm kim của
Hàn Tuyết vặn nhẹ . Nguyên hàng kim rơi xuống đất khiến cô thấy hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng bình tĩnh xoay người tấn công. Thiếu Hạo ung dung tránh tất cả các đòn mà
cô đánh ra nhưng anh bỗng sững sờ.Tất cả chiêu thức mà cô đưa ra đều giống anh như
đúc chỉ tiếc rằng chưa luyện đến cảnh giới cao nhất.Trong mắt anh hiện lên sự vui mừng
kinh khủng.Lãnh Hàn Tuyết không hề nhận ra sự biến chuyển của Thiếu Hạo chỉ cố gắng
hết sức hạ gục đối thủ của mình. Đáy mắt anh hiện lên vẻ tinh nghịch bất ngờ đặt tay
phải lên cái eo thon nhỏ của Hàn Tuyết , tay trái chế ngự 2 tay của cô sau đó anh cúi
xuống đặt lên đôi môi anh đào của Hàn Tuyết một nụ hôn thật dài.Mọi người chứng kiến
cảnh đó hết sức bất ngờ , vội vã quay mặt đi chỗ khác.Riêng đám con gái trong lòng ngùn
ngụt lửa hận không thể nào dập tắt được.Hàn Tuyết bị bất ngờ nên trở nên luống cuống
quên cả phản kháng. Chiếc lưỡi của Thiếu Hạo bá đạo tách 2 hàm răng của Hàn Tuyết ra
sau đó tiến sau vào bên trong mang theo tất cả niềm đê mê.Thiếu Hạo tham lam ngấu
nghiến đôi môi xinh đẹp của Hàn Tuyết một cách mãnh liệt nhất.Sau giây phút sa ngã ,
cuối cùng Hàn Tuyết lấy lại bình tĩnh dùng hết sức đẩy Thiếu hạo ra.Anh luyến tiếc rời đôi
môi ngọt ngào của cô không quên nói nhỏ :
- Đừng nên thử thách lòng kiên nhẫn của ta.Nhớ chưa học muội ?
- Chưa – Hàn Tuyết đáp trả đầy tức giận.Long Thiếu Hạo nhìn cô đầy yêu
thương rồi rời bước đi.Đến lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Cứ như vậy chắc
sau này trong túi ai cũng phải thủ sẵn thuốc trợ tim quá.Chỉ tội Cổ Ngự Hàn ngực vẫn còn
đau âm ỉ .Anh rủa thầm ” Long Thiếu Hạo chết tiệt , có cần động thủ mạnh như vậy
không chứ ? Tính giết bằng hữu sao ? Còn ngang nhiên chiếm tiện nghi của Vũ Cơ nữa
chứ , đáng chết .” Mọi người bắt đầu giải tán đi vào lớp học tiết tiếp theo nhưng trong
lòng mỗi người mang một tâm trạng khác nhau.
CHƯƠNG IV.1 : GÂY SỰ
Hàn Tuyết đi dạo cùng Ngữ Yên trong vườn trường thì nghe tiếng Khương Bảo Tâm đang
nghiến răng nghiến lợi :
- Lãnh Hàn Tuyết , cô ta dám….Long Học Trưởng hôn cô ta sao ? Tức chết đi được mà.
Lâm Gia Tuệ có vẻ bình tĩnh hơn ‘hừ’ nhẹ :
- Con ranh đó chắc chắn phải trả giá đắt.Dám cướp Long Học Trưởng của tôi
sao ? Chờ kiếp sau đi.
Nghe đến đó Khương Bảo Tâm lập tức giãy nãy lên như chạm phải nước sôi :
- Nè , cô nói ai là của cô hả Gia Tuệ ?Đồ mặt dày không biết ngượng.Long học
trưởng hiện giờ đang ‘sủng ái’ tôi.Cô cứ từ từ chờ đi.
Lâm Gia Tuệ mỉa mai :
- Thật sao ? Tôi mới vừa thấy anh ấy đi cùng Nghi Tiểu Hàm.Coi bộ ngày mai cô
sẽ là người thứ N bị ‘thất sủng’ đó.Cứ hạnh phúc cho hết hôm nay đi.
Lãnh Hàn Tuyết nhếch môi bỏ đi .Một đám tiểu thư đầu óc rỗng tuếch không có việc gì làm
ngoài tranh giành đàn ông.Các cô gái đó xem ra không có ích lợi bằng động vật rồi.Ngữ
Yên bên cạnh lẩm bẩm rủa :
- Một đám ngu xuẩn.Sống trên đời chật đất.
Hàn Tuyết quay sang cười nhẹ :
- Không phải có ý định giải quyết ‘nạn bùng nổ dân số đó’ chứ.
Ngữ Yên bật cười ;
- Cám ơn đại tỷ nhắc nhở.Mình đi làm ngay.
Nói rồi cô quay người đi khiến Hàn Tuyết phải bật cười kéo tay lại :
- Không nên nha.Làm vậy sẽ ảnh hưởng đến nền kinh tế quốc dân vì phải bỏ ra
một khoảng đất trống để mai táng.Bây giở đất hiếm lắm , không nên lãng phí.
Ngữ Yên lâu rồi mới thấy Hàn Tuyết vui vẻ , cởi mở như vậy nên cũng đùa giỡn theo :
- Haizz.Đúng là ‘ Hồng Nhan Họa Thủy ‘ nha.
- Ý Yên nói Long Thiếu Hạo ấy hả?
Ngữ Yên gật đầu.Hàn Tuyết cũng ngầm đồng ý như vậy .Đúng là ‘ hồng nhan họa thủy ‘.
- Này Ngữ Yên . Tiểu Sinh đi được bao lâu rồi nhỉ ?
Lưu Ngữ Yên nhẩm tính rồi trả lời :
- Khoảng 3 năm rồi.
Hàn Tuyết ngồi xuống ghế đá cảm thán :
- Lâu như vậy rồi sao ? Thật sự nhớ nó quá.Không biết bên đó sống có tốt
không.
Tuy rắng nhắc đến người bạn cũ rất buồn nhưng Ngữ Yên vẫn an ủi Hàn Tuyết :
- Tiểu Thư là người hoạt bát , thông minh sẽ sống tốt thôi.
Hàn Tuyết nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng :
- Chúng ta sống bên nhau từ nhỏ tại sao vẫn không thể thay đổi cách xưng hô
vậy.Nhiều lúc mình cảm thấy giữa chúng ta vẫn còn nhiều ngăn cách.Chỉ cần Yên bỏ qua
những rào cản đó chúng ta sẽ thoải mái hơn rất nhiều.Được không ?
Ngữ Yên cắn môi gặp đầu :
- Mình biết rồi Vũ Cơ.
Hàn Tuyết mỉm cười nhìn người bạn thân thiết của mình.Nhiều lúc chỉ đơn giản là một tiếng
gọi cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
TRONG THƯ PHÒNG CỦA TỔ CHỨC CEO-LEADER.
Lãnh Hàn Tuyết chăm chú ngồi pha trà cho sư phụ của mình.Ông là người rất
thích trà đạo và những gì liên quan đến Nghệ thuật nhưng con người nhiều lúc cũng
không thể trọn vẹn hưởng thụ những việc mình thích.Đơn giản vì họ không thể làm như
vậy hoặc có những tâm sự không thể nói ra.Cũng như sư phụ.Ông là người đứng đầu của
CEO-LEADER nên những sở thích riêng của mình chỉ thể hiện ở trước mặt những người
thân yêu mà thôi.NGHIÊM MINH TRIỆT chăm chú nhìn Hàn Tuyết pha trà bất chợt hỏi :
- Khá hơn chưa ?
Hàn Tuyết hoàn toàn hiểu được câu hỏi cộc lốc không đầu không đuôi của sư phụ nên mỉm
cười chua xót :
- cám ơn người .Vẫn như cũ thôi ạ .
- Con vất vả lắm phải không ? Có cần gì thì cứ nói không được xem mọi người là
người dưng .Hiểu chưa ?-Nghiêm Minh Triệt nhìn đồ đệ cưng mà ông luôn xem như con gái
cực khổ không khỏi lắc đầu xót xa.Hàn Tuyết cung kính dâng ly trà lên cho ông rồi lắc đầu
từ chối :
-Con muốn tự mình vượt qua mọi chuyện .Con nhất định sẽ sống tốt người
đừng lo lắng .
Ông nheo mắt mỉm cười hiền hậu khiến lòng Hàn Tuyết trở nên ấm áp lạ thường.Chỉ với
người trong nhà , Nghiêm Minh Triệt mới tỏ vẻ quan tâm như vậy thôi.Ông cầm chiếc trà
nhấp môi hài lòng :
- Tay nghề của con càng ngày càng khá .Sắp đến sinh nhật thứ 18 rồi nhỉ ?
Đã trưởng thành hết rồi.Ta chỉ mong 3 đứa nhỏ tụi con sống thật tốt , thật hạnh phúc
thôi.
Hàn Tuyết nhẹ gật đầu.Cô hiểu ông đang nhé đến con gái của mình.Sư phụ là người mà
cô kính trọng nhất.Từ năm 9 tuổi cô đã xem ông như ba ruột của mình.À không , ông còn
hơn cả ba ruột nữa.Không những dạy võ công mà còn lo lắng , yêu thương , chăm sóc và
dạy dỗ Hàn Tuyết thành người.
- Ta định sẽ để sư huynh con thay ta gánh vác trách nhiệm của CEO-
LAEDER.Con có ý kiến gì không Hàn Tuyết ?
Qủa thật theo sư phụ đã 9,10 năm nhưng Hàn Tuyết chỉ gặp vị sư huynh của mình đúng
một lần.Chỉ vì cuộc đụng độ đó không mấy tốt đẹp nên cô hầu như cũng không có ấn
tượng gì sâu sắc lắm với vị ‘ sư huynh hờ ‘ của mình.Kể ra thì cũng thậtu buồn cười.Lúc đó
2 đứa mới là những tiểu oa nhi miệng còn hôi sữa vì tranh giành xem ai là người được sư
phụ thương nhất nên xông vào đánh nhau.Cuối cùng bị người phạt bắt 2 đứa phải quỳ
trước bàn thờ Quan Công 1 ngày 1 đêm không cho ăn uống.Từ đó về sau đường ai nấy
đi không còn gặp lại nữa.Sau thời gian ‘ tưởng niệm’ Hàn Tuyết nhẹ mỉm cười trả lời :
- Tùy vào quyết định của người.Con đã rời khỏi CEO-LEADER nên về vấn đề
này không dám can thiệp.Nghe nói huynh ấy đã đi Mỹ từ rất lâu rồi mà.
MInhTriệt trầm lặng một chút sau đó nói tiếp :
-Nó về được 2 năm rồi.Nhưng rất ít khi xuất hiện trong tổ chức.Thằng nhóc
đó khí phách lắm.Có lẽ còn hơn ta thời trẻ 3 phần.Mong rằng dưới sự dẫn dắt của nó CEO-
LEADER có thể phát quang dương đại.Làm nhiều việc thiện giúp đỡ kẻ yếu.
Lãnh Hàn Tuyết trầm tư suy nghĩ xem tại sao sư phụ của mình lại có lòng tin với vị sư
huynh kia như vậy.Thật sự tên đó rất tài giỏi sao.Tiếng Nghiêm Minh Triệt cắt ngang
dòng suy nghĩ của Hàn Tuyết :
- Con cũng nên gặp sư huynh của mình đi.Lúc đó chỉ là những đứa trẻ không
cần chấp nhất làm gì.Dù sao cũng là người một nhà.Ta không muốn sau này gặp ngoài
đường lại không nhận ra nhau.
Hàn Tuyết ngoan ngoãn đứng lên :
- Vâng ạ .Nếu không có việc gì con xin phép đi trước.Người nghỉ ngơi sớm đi.
Nghiêm Minh Triệt nhắm mắt lại phẩy tay ý bảo cô hãy đi đi.Lãnh Hàn Tuyết kéo khăn che
mặt lên bước ra ngoài.Người của tổ chức biết mặt cô rất ít.
- Vũ Cơ đại tỷ.đi thong thả – Những người trong tổ chức nhìn thấy Hàn
Tuyết đều lên tiếng chào.Cô gật đầu lại rồi bước nhanh ra ngoài.Hôm nay Hàn Tuyết mặc
bộ váy màu đỏ càng tôn lên nhan sắc kiều diễm của cô.Một cơn gió mạnh thổi qua càng
khiến Hàn Tuyết trở nên thâm u , lạnh lẽo.Gió _ đã nổi lên điệp khúc đau thương bất hủ
và câu chuyện từ đây mới thật sự bắt đầu.
Chúc các bạn online vui vẻ !