- Em... em... không thể làm, thưa Hiệu.. trưởng...
- Vậy sao? Vậy thì hãy chấp nhận hình phạt như lúc đầu!
Hiệu trưởng lạnh lùng nói, rồi quay bước đi.
"Dọn canteen và nhà vệ sinh cả tháng, không được phép ăn trưa trong canteen"... Bu lẩm bẩm, mắt nhắm tịt, trán túa mồ hôi...
- Bọn em... đồng ý....
Hiệu trưởng dừng lại, nở nụ cười bí hiểm:
- Tốt.
Ken lúc này vô cùng giận dữ, tại sao? Tại sao lại để con nhỏ hâm hâm đó làm thay chức của cậu? Mẹ cậu không coi cậu ra gì, mẹ cậu đang chọc tức cậu đây mà. Tức... tức chết đi được. Ken đứng phắt dậy.
- Tôi phản đối chuyện này! Milky Way không thể để một con nhỏ vắt mũi chưa sạch làm Hội trưởng và một con nhỏ chân yếu tay mềm làm Hội phó được!
Bu và Na tức lắm. Cái tên đáng ghét! Kênh kiệu! Chua ngoa! Coi thường người khác!
- Anh nói ai vắt mũi chưa sạch? Anh là cái đồ thù dai, đồ tiểu nhân thì có! Đồ cá dọn bể!
Hai ánh mắt gườm gườm nhìn nhau, có vẻ sắp đánh nhau đến nơi. Hiệu trưởng vẫn không có ý định dừng chân, bà "nhẹ nhàng" nói:
- Đây là tiếng cãi nhau thứ hai mà tôi nghe thấy! Lập tức chạy 10 vòng.
- O___o
Chap 9:
Đường chạy bây giờ có bốn người đang chạy hùng hục, thở dốc. Nắng vẫn chói chang, mồ hôi người vẫn chảy, tiếng chạy vẫn huỳnh huỵch vang lên, chỉ có điều, nó ngày càng trở nên yếu hơn...
- Thế nào đồ vắt mũi chưa sạch? Mới được có 2 vòng... cô không còn sức nữa sao? Vậy thì bỏ cuộc đi!
Ken với vẻ mặt thản nhiên chạy lướt qua Bu, khẽ quay mặt lại và cười đểu.
Bu nắm chặt tay, mồ hôi ướt đầm vai áo. Nhỏ vẫn mặc bộ đồng phục bẩn thỉu, mái tóc buộc hai bên giờ đã xõa hẳn xuống. Những sợi tóc mái bết lại nơi vầng trán trắng mịn. Mặt nhỏ đỏ ửng, đỏ vì mệt, đỏ vì khát, đỏ vì tức! Nhỏ tức cái tên chân dài kia dám chạy nhanh hơn nhỏ. Không, nhỏ phải đuổi theo, phải đuổi theo mới được.
Đường chạy hình vòng cung, chạy hết một vòng tức là chạy hết 500m... đã 2 vòng, đã 1000m rồi...
Na ở đằng sau chợt khuỵu xuống...
- Bu... Na... mệt lắm... Na không chạy được nữa rồi...
Đôi môi đỏ của Na đã bắt đầu tím tái... Na khuỵu hẳn xuống. Khó thở! Khó thở quá... ruột gan nhỏ lộn tùng phèo hết cả lên... tim nhỏ như thắt lại... ánh nắng vẫn gay gắt...
- Bu... Na... muốn ngủ....
Na gục xuống, nhỏ ngất đi.
- Na! - Bu hét lên thất thanh, nhỏ chạy lại đỡ Na dậy - tỉnh lại đi Na... tỉnh lại đi... đừng làm Bu sợ...
Na vẫn nhắm nghiền mắt. Nhỏ đã mệt quá rồi. Bu lo đến phát khóc. Phải làm sao? Phải làm sao bây giờ? Bu đã bao giờ rơi vào hoàn cảnh khi mà có người bị ngất đâu? Vậy mà bây giờ đứa bạn thân của nhỏ lại thế này... Bu sợ lắm...
- Cô ta làm sao vậy?
Một giọng nói vang lên, là Kun. Bu ngước mắt lên, nước mắt lưng tròng:
- Ngất! Ngất rồi...
Bu trả lời như người mất hồn. Kun cúi xuống, bế bổng Na lên:
- Phải đưa cô ta xuống phòng y tế!
Chap 10:
Trở lại với Mi. Tại phòng 666.
Ở khoảng cách gần, nhìn Kin lại càng đẹp hơn. Ôi cái mũi cao dọc dừa thẳng tắp... mái tóc hoe vàng lòa xòa trước trán... Đôi mắt vẫn nhắm nghiền... Mi nhìn như bị thôi miên..
- Giống... giống quá! - Mi lẩm bẩm.
Trong vô thức, nhỏ khẽ gọi:
- Yan!
Nước mắt nhỏ khẽ rơi... không... không phải Yan... Yan đã chết rồi...
Nhỏ khẽ ngồi xuống bên cạnh Kin... Sao nhỏ có thể quên được Yan? Sao Kin lại giống Yan đến vậy? Nhỏ đưa tay rút một bên haedphone của Kin và đeo vào tai mình...
"Yan à! Chúng ta cũng đã từng nghe nhạc với nhau như thế này, đúng không?"
Trong căn phòng yên lặng, có hai con người yên lặng... Cô gái dựa đầu vào vai chàng trai, tìm lại cảm giác hai năm qua đã mất đi... chàng trai mặc dù biết có người đang ngồi cạnh mình... nhưng vẫn im lặng... Thời gian cứ thế trôi đi... Mi đang mơ, một giấc mơ thật đẹp...
_ _ _
Phòng y tế khu trước.
Na bây giờ đang nằm yên trên giường, đôi mắt nhắm lại, đôi môi vẫn mím chặt, hai bàn tay chốc chốc lại run run.
- Cô ta sẽ sớm tỉnh lại thôi! - Kun nói một câu an ủi với Bu.
Bu ngồi bên giường Na, nhìn nhỏ ngủ, miệng lẩm bẩm:
- Na sẽ không chết chứ? Na sẽ không bỏ Bu và Mi chứ? Na đáng yêu ơi...
- Con nhỏ điên! Chết càng tốt!
Ken đứng dựa tường, tay đút túi quần. Bu quay phắt lại về phía phát ra tiếng nói. Ánh mắt nhỏ hằn những tia đỏ, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt...
Ken rùng mình:
- Gì ghê vậy? Tôi chỉ đùa thôi mà...
- Đùa cái đầu.. anh á! Tại anh mà Na mới bị như thế này, anh còn đùa được hả?
- Đâu phải tại tôi, là do các cô gây sự trước.
- Tại anh thù dai còn gì!
- Ai bảo bạn cô ném đá vào đầu tôi?
- Bạn tôi đâu cố ý?
- Vậy là cố tình chắc?
- >___ Bu đứng phắt dậy... không chịu được nữa rồi... tức quá đi... Nhỏ kéo cánh tay rắn chắc của Ken lại... cắn phập...
Nhỏ tưởnng tượng mình đang gặm cái đùi gà béo ự... phải cắn... phải gặm... phải nhai... phải nghiến...
- A... A...A....A...A...A...! - Tiếng hét thất thanh vang lên.
Ken cố giằng lấy cánh tay của mình, nhưng càng giằng Bu lại càng ngoặm chặt, cứ như là con Milu nhà cậu mỗi lần gặm rẻ lau á. "Con Milu này, dám coi ta là cái giẻ lau hả?"
- Tôi đếm đến 3, nếu cô không thả ra, cô sẽ chết với tôi...
- Nhoàm nhoàm... ngon ngon... quá! - Lại tưởng tượng đến cái giò heo.
- Hai người bớt gây nhau đi được không? Na tỉnh dậy bây giờ - Kun thấy ngứa mắt quá đành phải lên tiếng. "Hai người đó cãi nhau, bỏ mình ở đây làm ngơ à?"
Vừa nghe thấy Na, Bu vội buông cánh tay Ken ra luôn, không thể làm ảnh hưởng đến Na được.
- À mà sao anh biết tên Na vậy? - Bu đã xuôi xuôi cơn giận và nhìn Kun chăm chú.
Kun nhìn Ken, Ken lắc lắc đầu.
- Hồi nãy cô gọi Na thế còn gì?
- Ừ nhì, hihi ^___^
"Con nhỏ đó thấy ghét, nói chuyện với người khác thì suốt ngày cười cười như thế mà cứ động đến mình thì cáu gắt, thì cấu xé"_ Ken nghĩ.
- Các người ở lại mà chăm sóc cô ta, tôi về phòng - Ken buông một câu rồi quay bước đi.
- Ê! Anh nói nghe hay nhỉ? Anh gây ra chuyện này thì phải đền.
- Tùy cô thôi! - Ken vẫn bước tiếp, không hiểu sao cậu thấy khó chịu.
- Nè, anh có nghe tôi không đó hả? Đứng lại mau!
Thế này thì còn gì là công bằng nữa hả giời? Hắn ta ngang ngược, trơ trẽn đến phát sợ, không thể để hắn đi dễ dàng như thế được...
Bu vội chạy theo Ken, quên mất rằng mình còn Na cần phải chăm sóc.
Phòng y tế giờ chỉ còn lại hai người, cô y tá đã ra khỏi phòng có chút chuyện. Kun lắc đầu nhìn theo hai người kia vừa đi khuất. Cậu quay lại phía giường bệnh, định sẽ đắp chăn lại cho Na rồi cũng sẽ về phòng. Na đang ngủ, mái tóc đen chảy dài xuống áo.
"Cô ta cũng đẹp đó chứ *___*"
Kéo lại tấm chăn cho Na, Kun định bỏ đi thì bất chợt một bàn tay lành lạnh run run nắm lấy tay Kun...
- Đừng đi...
Kun giật mình quay lại, Na vẫn đang ngủ!
- Đừng bỏ em... anh trai...
"Thì ra là mơ... mà cô ta có anh trai sao?"
Trong giấc mơ của Na, có hai đứa trẻ cùng nhau vui đùa, cùng nhau vui vẻ, cùng nhau ăn uống, cùng nhau chuyện trò...
Bàn tay Na mỗi lúc một nắm chặt hơn.
- Không! Na không cho anh đi, không cho anh đi đâu hết... anh phải ở đây với Na..
Kun nhìn Na ánh mắt thương hại, chắc cô ta đang nhớ lại quá khứ. Không hiểu sao, Kun khẽ ngồi lại bên chiếc ghế cạnh giường bệnh, xoa mái tóc của Na và nói:
- Anh đây...
"Anh ấy vừa nói sao? Anh ấy đã trả lời mình. Không phải mơ nữa rồi, mọi lần mình gọi anh ấy mà anh ấy có trả lời đâu" Na nửa tỉnh nửa mơ, nhỏ thấy anh trai nhỏ trở về, nói với nhỏ "Anh đây". Phải rồi, nhỏ đang cầm tay anh mình đây nè, đúng là anh nhỏ rồi.
Na bỗng ngồi phắt dậy làm Kun giật mình "Ặc, không phải cô ta tưởng mình lợi dụng cô ta nên tức giận đó chứ?". Nhưng Kun còn giật mình hơn khi... Na ôm chầm lấy Kun...
- Na vui quá!
Nhỏ khẽ nói.
Kun đơi người, chưa bao giờ có đứa con gái nào ôm cậu, Milky Way không bao giờ chấp nhận điều này, nếu bị ai đó nhìn thấy thì...
"Nhưng mà... hình như không phải anh mình hay sao á... người anh mình đâu có mùi nước hoa nồng nặc thế này" - nhỏ lẩm bẩm.
Kun thấy nóng nóng mặt. Cậu khẽ đẩy Na ra.
- Lại ngủ rồi... con nhỏ này...
Đặt Na lại nằm yên trên giường, cậu nhìn cô bé một lúc, không nỡ để nhỏ lại một mình "nhỡ kẻ xấu vào trong lúc không có bảo vệ nhỏ thì sao?". Và thế là, cậu ngồi xuống chiếc ghế, lôi điện thoại ra nghịch.
Cậu không biết rằng, Na không thể ngủ lại được. Tim nhỏ đang đập thình thịch. Nhỏ đã biết mình ôm nhầm người... xấu hổ quá đi! Lúc đó không biết phải đối mặt thế nào với người mà mình vừa "sàm sỡ", nhỏ đành nhắm tịt mắt lại, chứ thật ra có ngủ đâu. Na hơi hé mắt ra. Kun vẫn ngồi đó. "Ôi anh ta còn chưa đi nữa sao?" Na lại vội nhắm tịt mắt, sợ rằng Kun biết mình vẫn còn thức, như thế thì ngại lắm...
Chap 11:
- Nè, cá dọn.. bể, mà anh tên là gì ý nhỉ? Nè, đứng lại...
"Tên đáng ghét sao đi nhanh thế không biết?"
"Cô ta được lắm, không nhớ cả tên mình cơ đấy ( Ken tưởng mình nổi tiếng lắm), lại còn dám gọi mình là cá dọn bể nữa"
*Rầm*
Bu ôm đầu suýt soa.
- Dừng lại cũng phải nói một tiếng chứ. Anh là rô bốt đấy à?
- Cô bảo tôi dừng lại còn gì?
@___@ Bu cứng họng.
Thật ra Ken chẳng đứng lại vì Bu bảo đứng, chỉ đơn giản là đã đến phòng KTX của cậu mà thôi.
- Cá dọn bể anh không nói chuyện hẳn hoi được à? Ngang như cua ấy!
- Suỵt.
Ken vội lấy tay bịt miếng Bu lại.
- Anh làm cái gì thế? - Bu cũng thì thầm.
- Cô nhìn xem!
Ken và Bu cùng liếc mắt nhìn vào
O____O O____O
Cảnh tượng lãng mạn đập vào mắt cả hai.
Trên chiếc giường cạnh cửa sổ, Kin và Mi ngồi đó, Mi dựa đầu vào ngực Kin và cả hai cùng nghe nhạc.
Bu trố mắt nhìn, nhỏ cố cậy cánh tay đang bịt chặt lấy miệng mình của Ken ra để... tiện hét. Và khi đã cậy được rồi...
- A...a...a...a...a...a...a...
Tiếng hét của nhỏ làm "lay động" tâm can mọi người, khiến Ken phải bịt tai. Mấy người ở phòng KTX bên cũng bị tiếng hét làm tỉnh ngủ "Đang ngủ trưa sao có đứa phá đám chứ?", làm người đang cầm bút học bị giật mình và cái bút chọc thẳng vào mồm, người đang ăn chuối bị tọt cả quả chuối vào trong họng.... Thật kinh khủng!
Không những thế, nó còn khiến Mi choàng tỉnh và khiến đôi mắt đang nhắm của Kin phải mở ra.
- Hai người... - Bu chỉ tay vào Mi và Kin, lắp bắp.
Mi giật mình, nhỏ quay sang nhìn Kin. Kin vẫn lạnh lùng, mặt không chút biểu cảm.
- Yan... em... em... xin lỗi...
Nói rồi, Mi chạy vọt đi. Bu và Ken đứng như trời trồng. Cả hai không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rồi Bu cũng chạy theo Mi...
Ken bước vào phòng. Cậu nhìn Kin bằng đôi mắt nghi ngờ.
- Mày... quen con bé đó hả?
Kin khẽ rút chiếc tai nghe nhạc ra.
- Không! - ngắn gọn.
- =___="
Ken lắc đầu ngao ngán, cậu bước vào phòng vệ sinh, định rửa mặt cho tỉnh táo.
Chợt ánh mắt cậu dừng lại nơi vệt đỏ hằn trên cánh tay "con nhỏ đó cũng ghê gớm đó chứ", không hiểu sao cậu cười một mình.
*Bốp*
Ken tự cốc vào đầu mình "Con nhỏ hâm, rồi có ngày ta cho cô phải trả giá, dám làm Hội trưởng Hội học sinh sao? Không dễ thế đâu. Haha" (cười gian)
Chap 11:
Cuối cùng thì Bu cũng đuổi kịp Mi, mệt quá, hôm nay nhỏ phải chạy đến là nhiều.
- Mi sao thế? - Bu hỏi - sao lại khóc?
Với Bu, Mi luôn là người cứng rắn, nhỏ như không tin vào mắt mình khi thấy Mi khóc.
- Không có gì, là bụi đó mà... - Mi trả lời nghẹn ngào.
- Bụi cái gì chứ? Thằng cha đó (nói Kin) làm gì Mi hả? Bu sẽ cho hắn biết tay.
- Không... Na đâu? - đánh trống lảng.
- Ừ... thôi chết, Na ở phòng y tế, ay ya, sao mình lại quên được cơ chứ, nhỡ thằng cha Hội trưởng sàm sỡ Na thì sao?
- Sao Na lại ở phòng y tế?
- Chuyện dài lắm! Đi thôi.
Nói rồi, Bu kéo tay Mi đi về phía khu trước.
_ _ _
Na cứ chốc chốc lại hé mắt nhìn ra. "Ặc, vẫn chưa đi. Sao đây? Mình buồn đi vệ sinh quá T___T"
Lúc này, Na chỉ ước sao cho cái tên đáng ghét trước mặt biến đi càng xa càng tốt. Không chịu được nữa rồi, mắc quá... Nhỏ vùng dậy...
"Chạy... chạy thôi... không thể nhìn hắn được" Na cố chạy thật nhanh để không phải nhìn ánh mắt Kun, nếu không nhỏ sẽ đỏ mặt mất.
Vì cuống quá, Na xỏ lộn dép chiếc này sang chiếc kia, nó cản trở chuyển động và theo quán tính, Na bắt đầu chới với "Trời ơi, không lẽ lại hôn đất giống Bu sao? Huhu"
Một cảnh quay tuyệt đẹp, Kun kịp thời nắm lấy tay Na, kéo lại. Nhưng ngu một nỗi là kéo mạnh quá, khiến cả hai mất thăng bằng và... cùng ngã.
*Chụt* (Cái gì ta?)
Na không hôn đất... mà nhỏ hôn thẳng vào má Kun... Đúng lúc đó, Bu và Mi cũng cũng vừa đến nơi.
- Ặc @___@ @___@
Lại là bốn con mắt ngạc nhiên xen lẫn "xúc động" của Mi và Bu khi chứng kiến cảnh vừa rồi.
Thấy có người đến, Na không suy nghĩ được nhiều, nhỏ đỏ mặt chạy vù ra núp sau lưng Bu và Mi. Mi giận dữ quát:
- Tên xấu xa kia, sao anh dám lợi dụng bạn tôi hả?
- Động đến bạn của bổn cô nương này là không xong rồi. Để ta dạy cho ngươi một bài học.
Mi.. từ từ tiến đến.
- Cho Bu tham gia với. - Bu cũng xắn ống tay lên.
- OK. ^___^
Kun đang lồm cồm bò dậy
- Khoan đã! Nghe tôi giải thích... Này, mấy cô định làm gì hả? Á...á...á...
*Bụp... Hự... Cheng... Huỵch... Chát... Bốp*
Bụi tung mịt mù.. khói ngập đầy trời... chắc hẳn lúc này Kun chỉ còn trông thấy sao trời lấp lánh mà thôi (khổ thân).
Chap 12:
Ken vừa tắm xong. Chải lại mái tóc mượt mà, cậu tự khen mình trong gương.
- Tặc... thằng nào trong gương mà đẹp trai thế kia? (Bựa)
Bước ra khỏi nhà tắm (ở gần cửa ra vào), Ken thầm hát một câu gì đó nghe không rõ lắm.
- Oái!
Ken giật mình kêu lên.
- Kun, là mày hả?
- Ừ - gật gật đầu.
Kun thểu não lê lết váo phòng. Việc đầu tiên cậu làm là vào nhà tắm... soi gương.
*Sầm*
Kun đóng cửa. Ken đứng ngoài áp tai vào nghe xem động tĩnh bên trong.
Trong nhà tắm...
- Chết tiệt! - Kun xót xa nhìn gương mặt bầm tím của mình trong gương. Mái tóc nâu đẹp đẽ nay rối tung lên, cằm bị xước một vết dài, một bên mắt thâm tím, cậu sờ sờ răng, oái, nó còn lung lay nữa chứ! Kun tức giận gạt phăng đồ đạc: bàn chải, kem đáng răng, dầu gội đầu, sữa tắm,... trên kệ xuống.
*Xoảng*
Ken đứng ngoài khẽ nhíu mày "thằng này đi đánh nhau à?"
Tức, tức thật! Làm ơn mắc oán, thù này không trả thì không phải Kun nữa rồi.
- Các cô cứ chờ đấy! Nhóc con!
Ken nghe câu được câu mất. "Hình như nó nói về ba nhỏ đó. Haha, thì ra cũng bị ba nhỏ đó chơi cho một vố... haha..."
Bất ngời, cánh cửa mở ra, đập vào đầu Ken cái cốp.
Kun quắc mắt nhìn Ken.
- Biến!
- Biến thì biến... nổi cáu gì với tao...
Ken lại ôm cái đầu vừa u thêm cục nữa "đen thật, hết bị ném đá lại bị đập đầu vào cửa, ngày gì không biết..."
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!