- Thưa các bạn! - tên MC lại bắt đầu lên tiếng - một việc quan trọng cần thông báo cho các bạn, đó là việc về Hội trưởng và Hội phó mới. Vâng, đó chính là Bu và Na, hai cô bạn trả lời đầu tiên!
- Hả?
- Thật sao?
- Hội trưởng và Hội phó học lớp 10 sao?
Tiếng bàn tán xôn xao. Na, Bu, Mi đã trở lại phòng nên không chứng kiến đoạn này.
- Hội trưởng phải đi dọn KTX, còn Hội phó phải đi xách đồ! Haha... - những học viên thi nhau cười cợt.
Không hiểu sao, Ken thấy hơi khó chịu. Cậu thấy mình hình như cũng hơi quá đáng. Cậu muốn làm bẽ mặt ba con nhỏ đó, và cậu đã làm được, nhưng có phải... cậu đã hơi quá rồi không?
Cuối cùng, các học viên trong Hội trường cũng trở lại KTX, chuẩn bị cho ngày mai - buổi học chính thức đầu tiên ở Milky Way.
Tại phòng 333.
Na, Mi, Bu nằm phịch xuống giường. Mệt, chán, tức!
Mi úp mặt xuống gối không buồn ngóc đầu dậy, Na thì trùm chăn kín mít, còn Bu lôi chiếc điện thoại cảm ứng ra chơi... chém hoa quả cho hả giận. Mỗi lần một quả gì đó được tung lên là Bu lại tưởng tượng ra cái mặt của tên cá dọn bể.
Ta chém... ta chém... ta chém... ta phải chém ngươi ra thành trăm mảnh... đồ đáng ghét...
Đang chém.. hăng say thì bỗng...
Reng... reng... reng...
Điện thoại đổ chuông, màn hình hiện số lạ. Bu định không nghe, nhưng nghĩ thế nào lại bắt máy:
- Alô, Bu nghe máy.
- Chào cô.
Bu nhíu mày đoán xem giọng ai. Sau đó Bu há mồm, mắt mở to hết cỡ, thốt lên:
- Hiệu trưởng!
- Phải, chào cô. Lưu số của tôi vào, chúng ta sẽ còn nói chuyện với nhau nhiều đó.
- Nghĩa là sao? ___
- Ưm... bắt đầu từ sáng mai, cô và bạn cô sẽ nhận chức, cô biết chứ? Làm việc cho nghiêm chỉnh vào.
Bu cố giữ bình tĩnh và nói:
- Tôi phải làm gì, thưa Hiệu trưởng?
- Hãy đọc Quy định đi, và giữ máy...
Bu tò mò tiến đến tấm bản quy định.
- Cô hãy đọc điều thứ nhất lên.
- 1. Đúng 5h sáng nghe theo tiếng còi và dậy tập chạy, đúng 5h15 có mặt. Là sao? Tôi không hiểu.
- Việc đầu tiên, cô sẽ phải dậy trước 5h sáng, xuống sân tập và... tuýt còi.
- Sao? Sao lại là tôi?
- Vì cô là Hội trưởng.
- Vậy tôi có phải chạy không?
- Tất cả đều phải chạy.
Mặt Bu chảy thượt, Bu không ngờ làm Hội trưởng lại mệt thế này, nếu không, Bu thà đi dọn vệ sinh còn hơn.
- Chưa hết, cô hãy đọc kỹ quy định của Học viện. Mỗi lần có dấu hiệu tiếng còi thông báo, cô đều là người ra hiệu lệnh. Còn nữa, cô và Hội phó sẽ chịu trách nhiệm về toàn bộ lỷ luật trong trường. Vậy nhé! Chúc cô may mắn.
Tít... tít... tít...
- Này... này... Hiệu trưởng... tôi còn chưa hỏi hết...
Bên kia đầu dây chỉ nghe thấy những tiếng tút dài.
- Là Hiệu trưởng sao? - Mi ngóc đầu lên hỏi.
- Ừ. T___T
- Có chuyện gì thế?
- Mi à, mai Bu phải làm Hội trượng... mai là ngày xuống địa ngục của Bu rồi... huhu...
Mi có vẻ không ngạc nhiên lắm khi nghe Bu nói, hoặc cũng có thể, nhỏ chẳng còn tâm trí để ngạc nhiên.
- Cố lên Bu! Bu sẽ làm được mà! - Mi nói khẽ.
Cả hai cùng mỉm cười. Phải, Bu còn có Mi, còn có Na, đâu việc gì phải sợ? Bu cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ như Na.
Còn Mi, nhỏ không ngủ được. Đã 10h đêm, tự dưng nhỏ muốn ra ngoài một lúc.
Đẩy cửa bước ra ban công, nhỏ ngạc nhiên thấy căn phòng KTX đối diện vẫn còn sáng đèn. Ánh sáng dịu nhẹ hắt lên một người.
Kin với cây đàn vĩ cầm đang đứng ở ban công. Mi biết, đó là Kin.
Giữa không gian tĩnh lặng....
Giữa ánh sáng mờ ảo của những vì sao đêm...
Giữa hai trái tim chỉ cách nhau một khoảng sân trường...
Tiếng vĩ cầm nhẹ nhàng vang lên...
Nếu anh là nắng thì em sẽ là mưa...
Nếu anh là gió thì em sẽ là mây...
Nếu anh là Mặt Trời thì em sẽ là Trái Đất....
Trái đất sẽ mãi quay quanh Mặt trời....
Gió vẫn thổi... và mưa bắt đầu rơi.... từng hạt... từng hạt li ti cứ thế rơi xuống...
Anh đứng giữa làn mưa nhẹ....
Em cũng sẽ đứng nhìn anh...
Mi yên lặng lắng nghe tiếng vĩ cầm trong đêm, nhỏ nghe trái tim mình ấm lại...
Chap 15:
4h50 sáng...
"Cái tay cái tay cái tay, bắt lấy cái tay, túm lấy cái chân vớ được cái đầu...."
Tiếng chuông báo thức reo inh ỏi. Bu giật mình tỉnh dậy.
Ngày đầu tiên làm Hội trưởng.
Nhỏ vùng dậy, đánh răng rửa mặt, thay quần áo thể dục trong đúng 10 phút.
- Dậy đi các cô nương! - Bu lay lay Mi và Na.
Na dụi mắt tỉnh dậy, cũng cuống cuồng đi thay quần áo.
- Na gọi Mi dậy nha, Bu phải xuống trước đây.
Nói rồi, Bu chạy một mạch xuống, không quên cầm theo chiếc còi đã được ai đó treo trước cửa phòng.
*Tuýt*
Đứng giữa khu KTX, nhỏ phồng mồm trợn má thổi vào chiếc còi màu đỏ treo ở cổ.
Nghe thấy tiếng còi, tất cả học viên lục tục tỉnh dậy.
Từ phòng 666, Ken nhìn xuống.
- Hừ... con nhỏ này được thổi còi cơ đấy... để xem cô chịu được đến bao giờ?
_ _ _
Vì ở trường cấp 2 Bu cũng đã từng làm lớp trưởng nên cũng có chút "kinh nghiệm" trong việc này. Nhỏ yêu cầu tất cả các học viên xếp hàng thành từng chi đoàn riêng biệt, mỗi chi đoàn gồm 2 hàng.
- Nghiêm! - nhỏ hô.
Bên dưới đa số nghe theo, nhưng một số khác bắt đầu xì xào:
- Hội trưởng ôsin... hahaha...
Bu tức lắm, nhỏ liếc mắt sang phía chi đoàn 11Ak30, thấy Ken và Kun đang đứng cuối hàng, điệu bộ bất cần lắm. Hừ, mặc kệ hắn, Bu không quan tâm.
- Trật tự! - Bu quát - Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là Hội trưởng mới của Học viện Milky Way, nếu ai vi phạm nội quy nhà trường, tôi sẽ theo Quy định mà xử thẳng tay! Còn bây giờ thì điểm danh cho tôi! - Bu lên giọng cực nghiêm túc khiến lũ học viên im re.
- 1...2...3...4...5....
Lũ học viên bắt đầu điểm danh, và người.. đầu hàng mỗi chi đoàn bước lên báo cáo.
- Báo cáo Hội trưởng, chi đoàn 10ak30 vắng 1 người, có phép. Báo cáo hết!
- Được! - Bu nói.
Đến lớp 10ak21 của Bu, Bu nhận được báo cáo vắng 2 người không phép. Bu nhìn quanh, hỏng rồi, Na và Mi vẫn chưa đi học.
Bỗng từ đâu, Mi và Na hồng hộc chạy xuống, vẻ mặt ai nấy trông khó coi lắm. Bu không biết làm gì, vì xuống muộn là phải bị phạt.
- Sao giờ mới tới? - Bu hắng giọng, mặc dù không muốn.
Mi nhăn nhó đầy phẫn uất:
- Hội trưởng, có kẻ ở ngoài chèn chốt cửa phòng chúng tôi lại, chúng tôi phải cố gắng lắm mới ra ngoài được.
Bu tức giận nắm chặt tay, nhỏ quay xuống nhìn Ken, hắn đang ung dung mặt nghếch lên trời, không lẽ, chuyện này cũng là do hắn gây ra?
- Hội trưởng, Quy định của Học viện không chấp nhận bất cứ lí do nào hết, chưa kể lời của hai người đó có đúng hay không?
Giọng kiêu kì của một cô tiểu thư cất lên. Bu, Na và Mi nhìn xuống, thì ra là giọng của cô bạn tóc đỏ đã ngáng chân Bu làm Bu ngã. Quy định, lúc nào cũng là Quy định.
- Phải đó Hội trưởng, nếu không phạt thì lần sau sẽ chẳng ai sợ nữa đâu - ở dưới nhao nhao lên.
Bu xiết chặt tay, nhìn Mi và Na, lần này Bu không cứu hai người được nữa rồi. Nhưng Bu nhất định sẽ trả thù cho hai người.
- Chạy 10 vòng quanh đường chạy! - Bu ra lệnh, đó là hình phạt dành cho kẻ đi muộn.
Bu nói mà thấy lòng nhói đau, nhớ lại cảnh Na bị ngất, nhỏ đau lòng lắm. Na và Mi trố mắt nhìn Bu như không tin vào tai mình. Mi thở dài, rồi nói:
- Hội trưởng, sức khỏe của Na không tốt, cậu ấy không thể chạy được. Tôi sẽ chạy thay cả phần của Na.
Nói rồi, Mi chạy vọt đi, Na đứng ngẩn người một lúc, rồi nhỏ nói, giọng run run:
- Bu... Bu ác lắm...
Na đưa tay quệt nước mắt rồi chạy thẳng lên phòng.
Bu nghe tim mình nhói lên, nhỏ muốn chạy theo Na, nhưng... không thể... vì... nhỏ là Hội trưởng...
- Im lặng hết cho tôi! - nhỏ quát lên - giờ thì chạy 3 vòng quanh sân, ai không chạy đủ thì đừng trách!
Sau tiếng còi của Bu, lũ học viên bắt đầu chạy. Bu cũng chạy luôn.
Bu cố chạy đuổi theo Mi:
- Được mấy vòng rồi Mi? - Bu thì thầm.
- 2... vòng... hộc hộc....
- Mi, Bu xin lỗi...
- Không sao... Mi vẫn chạy đều đều, nhỏ hiểu rằng Bu vì bất đắc dĩ mới phải làm như vậy.
*Bốp*
Ai đó vỗ vai Bu, ra là Ken, hắn mỉm cười hỏi Bu:
- Làm Hội trưởng vui chứ? - hắn chạy song song với Bu.
- Đừng giả vờ vô tội! Không phải anh cho người đi chèn cửa phòng KTX của Na và Mi hay sao?
Ken bỗng thay đổi sắc mặt, Bu nghĩ Ken làm chuyện này? Ra vậy, trong mắt Bu, lúc nào Ken cũng là người xấu xa hết... Thì ra, nhỏ lúc nào cũng nghi ngờ Ken. Ken không nói gì, mặt lạnh băng, hắn chạy xẹt qua Bu...
Bu sững người. Sao hắn lại hành xử như vậy? Tại sao tự dưng hắn lại lạnh lùng như vậy với mình? Bu chợt thấy gì đó hụt hẫng. Mặc kệ hắn! Nhưng... người gây ra chuyện này... nếu không là hắn... thì là ai?
Chap 16:
Bu chạy đều đều với suy nghĩ miên man. Bỗng một lực đẩy khá mạnh lao đến Bu, nhỏ mất thăng bằng và ngã khuỵu xuống.
- Xin lỗi nhé! Bạn có sao không?
Bu ngước lên, một tên con trai có đôi mắt nâu thẫm đang nhìn Bu chăm chú. Bu xoa xoa cái đầu gối đang nhói đau, máu chảy ra đang dần loang lổ chiếc quần thể dục. Đau quá!
- Đau... - Bu muốn khóc quá, nhưng không được, là Hội trưởng, nhỏ phải mạnh mẽ lên.
- Để tôi đưa bạn xuống phòng y tế! Tôi tên là Han, nào, để tôi đỡ bạn dậy.
Lũ học viên vẫn đang chạy, lướt qua Bu mà chẳng ai tỏ ý thương hại.
- Thôi, tôi không sao, bạn chạy tiếp đi!
Bu định đứng lên, nhưng cái đầu gối đau buốt và sưng tấy khiến nhỏ một lần nữa khuỵu xuống, may mà còn bám được vào cánh tay Han, nếu không, nhỏ sẽ ngã lần nữa.
Han bất ngờ bế bổng Bu dậy, Bu cựa quậy, muốn thoát ra khỏi vòng tay Han.
- Bạn làm gì thế? Thả tôi xuống, tôi tự đi được! - Bu nói, nhỏ nhìn xung quanh, mọi người đều đang nhìn nhỏ với ánh mắt tò mò và soi mói.
Mặc kệ! Han như không nghe thấy lời nhỏ, cậu cứ bước thẳng đến phòng y tế.
- Bạn cần phải băng vết thương lại đã, nếu không, nó sẽ nhiễm trùng và có thể, bạn sẽ vĩnh viễn không đi được đâu!
Bu rùng mình vì câu nói đó,.. nhỏ liền im re.
Ở một góc khác, Ken đứng nhìn Han mang Bu đi, lòng trào dâng một cảm xúc khó tả, khó chịu... "Con nhỏ đó làm sao thế nhỉ?", trong thâm tâm, cậu muốn chỉ mình mới được cái quyền bắt nạt Bu.....
Trong phòng y tế....
Cô y tá đã băng lại vết thương cho Bu, nhỏ thấy đỡ hơn rất nhiều. Han gãi đầu nói:
- Tôi xin lỗi nhé! Tôi không cố ý va vào người bạn.
Bu nở nụ cười tươi:
- Không sao! Mình biết mà ^___^
Ken đứng ngoài nhìn mà thấy ghét quá, con nhỏ đó lại dám cười với tên kia nữa chứ... cậu không hiểu sao lại đi theo đến đây... nhưng giờ thì bắt đầu thấy hối hận.
- Bạn nằm nghỉ đi! - Han cũng mỉm cười nói.
- Thôi, mình đỡ rồi, mà mấy giờ rồi nhỉ?
- 7 giờ kém 15
- Hả? - Bu la oai oái, đúng 7h là phải thổi còi báo hiệu giờ lên lớp, Học viện này rách việc thật đó, cái gì cũng ra hiệu lệnh bằng còi, chỉ khổ Bu thôi.
Bu luốn cuống xuống giường, xỏ lại giầy....
Bỗng...
- Ối!
Bu lại một lần nữa ngã xuống, nhỏ nghĩ mình vừa vấp phải cái gì đó. Han nhanh tay đỡ lấy Bu... lúc này, Bu đang nằm gọn trong lòng Han...
*Rầm*
Cánh cửa phòng bật mở... Ken bước vào, lạnh lùng giật tay Bu ra, kéo đi....
- Anh làm gì thế? Sao anh lại ở đây? - Bu hỏi một cách khó chịu, nhưng thực ra trong lòng nhỏ cảm thấy vui vui... hắn không còn giận nhỏ nữa...
Ken kéo Bu đi... đi mãi.. Han có thể qua mắt Bu, nhưng Ken đứng ngoài, nên trông thấy tất cả, Han đã Cố - ý làm Bu ngã.
Thả Bu xuống dưới khu KTX khối 10, Ken lạnh lùng nói:
- Lên thay quần áo đi.
Bu xoa xoa chân, ngước lên nhìn Ken, giọng trách móc:
- Anh quá đáng lắm! Anh làm tôi đau...
Ken hơi bối rối, nhưng rồi cậu quay mặt đi thẳng "Chết tiệt, sao lại nhìn mình bằng ánh mắt đó"... cậu thấy tim mình đập những nhịp không bình thường.
Bu lắc đầu khó hiểu, rồi cũng lê bước lên phòng.
- Ken... - giọng nói yếu ớt của Bu vang lên, nhưng nếu để ý kỹ thì trong đó có chút gian gian nữa.
Ken sững người, cô ta vừa gọi tên mình sao?
- Ken à...
- Gì? - Ken hỏi, vẻ khó chịu "sao cứ gọi tên mình thân mật như thế chứ?"
- Tôi.. không đi được... tôi đau chân lắm...
- Muốn gì? - Ken trừng mắt.
- Hay... anh cõng tôi lên đi! - nũng nịu.
- Không bao giờ! Cô tưởng tôi điên chắc...
- Anh định để tôi lết lên tầng 3 thật sao? - sắp khóc đến nơi.
- Aish... mệt cô quá đấy!
Ken quay lại.
- Lên đi! - ra lệnh.
Bu hí hửng leo lên lưng Ken. "Cho chết anh đi... dám trêu tôi hả? Ngoan ngoãn cõng chị lên tầng 3 nhé cưng"
Bu yên vị trên tấm lưng rắn chắc của Ken... nhưng sao.. nhỏ thấy.. lâng lâng thế này... phải, lần đầu được một tên con trai cõng... càm giác không bình thường chút nào hết. Ken cũng chẳng hơi gì. Hai lọn tóc nâu của Bu xõa xuống vai Ken... cả hơi ấm của Bu nữa... hương thơm nhè nhẹ không phải do nước hoa... vòng tay mềm mại ôm lấy cổ Ken. Ken thấy... choáng váng!
Giữa bầu trời trong xanh với làn gió nhẹ.... có hai trái tim bắt đầu biết rung rinh...
Chap 17:
Đường chạy giờ đã vắng tanh, chỉ còn đọng lại tiếng chạy ngày một thưa dần của một cô gái... Mi vẫn chạy... miệng nhỏ lẩm bẩm:
- 13...14...
Tên MC đang đứng dựa gốc cây nhìn, nhiệm vụ của hắn là... đếm. Cảm thấy cô bé đã thấm mệt, với cả cũng sắp vào học rồi, hắn lắc đầu... Mi vẫn sải từng bước chân, mặc dù nhỏ thấy cơ thể mình sắp tan ra, tê tái...
- Được rồi đó cô gái, cô có thể thôi đi, ở đây không có ai ngoại trừ cô và tôi. Tôi không muốn bị muộn học chỉ để trông chừng cô đâu...
Tai Mi đã ù đi như không còn nghe thấy gì, mắt nhỏ hoa lên, giờ nhỏ chỉ biết có chạy, và chạy... nhỏ thở sắp không ra hơi nữa rồi.
Tin chẹp mồm, một cô gái bướng bỉnh!
- Tùy cô, tôi đi đây!
Tin nghĩ rằng có thể khi mình đi, cô gái sẽ bớt sợ mà dừng lại chăng? Cậu vẫn biết rằng, nếu có người thấy cậu tha cho cô bé thì cậu cũng sẽ gặp rắc rối, nhưng để cô gái đáng thương này chạy đủ 20 vòng thì cậu không nỡ. Tin đi rồi, Mi vẫn tiếp tục sải bước, đầu nhỏ vang lên những tiếng nói của Yan "làm bất cứ việc gì cũng không được bỏ cuộc, Mi biết chưa?"....
"Nhưng Yan à, Mi mệt quá... chắc Mi... phải dừng lại thôi..."
_ _ _
Trong phòng 666.
Lúc này chỉ có Kin trong phòng. Ken thì đã đi cùng Bu, còn Kun cũng chẳng biết đã chuồn đi đâu rồi. Lật tung đống chăn lên, cậu đang tìm thứ gì đó...
Không có!
Cậu lại tìm tiếp... cả trong đống.. sách vở, rồi trong nhà vệ sinh, tất cả đều không có. Trong đầu cậu lóe lên một suy nghĩ. Có thể, nó đã bị rơi trên đường chạy.
Mi cố sải bước nhưng chân nhỏ dường như tê liệt hoàn toàn, không, nhỏ không muốn bỏ cuộc... Đôi bàn chân bé nhỏ dần khuỵu xuống... Mi chỉ là đang tưởng tượng đến... cái chết! Nếu chết, nhỏ sẽ gặp lại Yan chăng? Nhắm mắt, nhỏ phải nhắm mắt thôi... Nhưng chợt, mắt nhỏ trông thất vật gì đó sáng lấp lánh ngay cạnh mình, bên góc đường chạy. Cố gắng dụi mắt xem đó là thứ gì... Đôi tay Mi run run nắm lấy sợi dây chuyền, miệng nhỏ kêu những tiếng yếu ớt:
- Y..a..n...
Kin đi thẳng xuống đường chạy, trên vai đã khóac chiếc babô lệch bên, còn 10 phút nữa là vào học, phải nhanh chân một chút.
Đường chạy vắng tanh, chỉ có một bóng người đang nằm gục xuống. Kin khẽ nhíu mày... Nhỏ không phải thứ cậu cần tìm. Kin tiếp tục cuộc tìm kiếm. Mục tiêu của cậu chỉ là chiếc dây chuyền bạc sáng lấp lánh mà thôi. Cậu đi lướt qua Mi một cách vô tình, không nhìn nhỏ lấy một lần. Mi đã ngất!
Chạy dọc đường chạy một lần nữa, Kin hiểu rằng, nó không có ở đây. Cậu thất vọng định quay trở lại lớp học. Bỗng, mắt cậu dừng lại ở Mi, hay nói đúng hơn là dừng lại ở vật đang phát sáng trong đôi bàn tay nhỏ. Kin cúi xuống, là chiếc dây chuyền cậu cần tìm sao? Kin đưa tay lấy lại chiếc giây chuyền, rồi... đứng dậy và đi tiếp, mặt không hề biểu lộ cảm xúc gì. Nhưng rồi cậu dừng lại. Phải chăng cô gái này đã tìm chiếc giây chuyền giúp cậu, mặc dù chỉ là nhặt được một cách ngẫu nhiên? Và cậu thì không có thói quen mắc nợ ai bao giờ.
_ _ _
Trời đã dịu đi cái nắng. Trên tầng thượng của khu KTX, một bóng dáng nhỏ nhắn với mái tóc dài đen nhánh đang đứng nhìn xuống dưới sân. Mỗi lần gặp chuyện buồn, Na đều có thói quen đứng trên tầng thượng, nhỏ đang nghĩ đến Bu, là Bu sai, hay là nhỏ? Nhỏ có vẻ trầm tư, đôi mắt xanh lại buồn buồn. Dưới sân trường, chợt nhỏ nhìn thất Kun.
Đang đi bỗng Kun khựng lại, ngước lên. Cậu há hốc mồm thấy Na đang đứng trên nóc tầng 4 của khu KTX. Kinh ngạc! Hai ánh mắt chạm nhau, nhưng kì thực chỉ có Kun nhìn Na, chứ Na thì nhìn vào khoảng không nào đó vô định lắm, nhỏ chẳng để ý là có người đang nhìn mình.
"Tại sao cô ta lại ở trên đó? Không phải vì chuyện vừa nãy nên cô ta định... tự tử chứ? Không thể được". Vì đã là Hội trưởng một thời gian dài, hay phải giải quyết mấy vụ lộn xộn trong trường nên nhìn thấy cảnh này, Kun lại làm theo thói quen, phải giải quyết thôi, không thể để cô ta tự tử được.
Kun chạy thẳng lên tầng thượng. Tới nơi, cậu thấy Na vẫn đang đứng đó, và quay lưng về phía cậu. "May quá, cô ta chưa nhảy" Kun nhẹ nhàng tiến lại.
- Dừng lại đi!
Tiếng nói của Kun làm Na giật bắn mình, nhỏ quay lại. Kun nhìn thấy... nhỏ đang khóc...
- Lau nước mắt đi! - cậu đưa cho Na một chiếc khăn mùi soa.
Na nhận lấy, khẽ nói:
- Cảm ơn!!
- Không có gì, mau xuống thôi, sắp vào học rồi. Haiz.. mới thế mà đã định tự tử rồi sao?
Na tròn mắt nhìn Kun.
- Anh vừa nói... ai tự tử cơ?
- Là cô đó, không phải sao? Phải biết quý trọng cuộc sống của mình chứ, cô đúng thật là.
- Ha..ha..ha..ha..ha... ^____^
Tràng cười của Na vang lên, tiếng cười vỡ ra, lanh lảnh.
- Cô cười cái gì? - Kun nhíu mày.
- Haha... không có gì... ừ.. tôi không tự tử nữa đâu, anh có thể yên tâm rồi. Dù sao cũng cảm ơn anh nhé, cảm ơn anh vì đã quan tâm tới tôi.
Kun bỗng chốc nóng ran mặt vì câu nói vừa rồi, sao thế nhỉ? Sao mình phải đỏ mặt chứ? Cậu vội quay đi chỗ khác, miệng lẩm bẩm:
- Ai thèm quan tâm cô chứ? Tôi chỉ là thấy chết phải cứu thôi.
- Cái gì cơ? Tôi không nghe rõ lắm... Nè...
Kun quay bước đi thẳng, Na đuổi theo, khuôn miệng nhỏ xinh vẫn nở nụ cười tươi tắn:
- Hihi đợi tôi với nào...
Cả hai cùng bước xuống cầu thang, người đi trước cố gắng sải những bước dài, che giấu cảm xúc mất thăng bằng của mình, kẻ chạy sau tung tăng như con nít, và miệng thì cười thật tươi.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!