Chap 21: Chạm mặt
Phòng tự học
- Sai rồi, chỗ này em biến đổi chưa được.
- Tính lại bài đạo hàm xem nào!
- Phần chứng minh này cũng nhầm rồi này.
- …
Haizzz sau hai giờ đồng hồ “cực nhọc” cuối cùng tôi đã giải quyết xong phân nửa chỗ bài tập ( tất nhiên là với sự giúp đỡ nhiệt tình của Ryan). Kể ra cũng không phải khó lắm nhưng nếu không nắm chắc kiến thức thì sẽ rất nguy đây…
- Không hiểu với cái sự học Toán thế kia thì em thi vào đây kiểu gì nhỉ? – Ryan cười cười, tay xoa cằm ra chiều đăm chiêu suy nghĩ mông lung lắm.
- Xùy, anh đừng có coi thường nhá. Nhưng mà nói thật thì ồi thi vào đây thực ra em cũng là thi chơi cho mẹ xem thôi, chẳng ngờ hai hôm sau giấy báo nhập học đã gửi đến tận nhà rồi.
- Thế là đi học luôn?
- Tất nhiên, à không là mẹ em bắt đi học. – Tôi tiu nghỉu .
- Biểu cảm kia là không dc phù hợp lắm đâu nha. – Ryan đưa tay “kéo” miệng tôi lên – Thầy Jason (thầy hiệu trưởng của chúng tôi) mà thấy sẽ không vui đâu.
- Hì hì, em biết mà. Lúc mới vào đây em đã dc “thọ giáo” lịch sử thành lập học viện và dc giáo dục qua một lớp “cảm tình trường” rồi.
- Ha ha
Ryan cười, tôi cũng cười. Hai chúng tôi cứ thế vui vẻ bước đi trên hành lang. Lúc này đã là cuối buổi chiều, ánh nắng nhè nhẹ cuối ngày hắt trên nền gạch hoa cương tạo nên những khoảng sáng nho nhỏ nhưng thật đẹp. Lung linh, như chính dáng vẻ của ngôi trường hoàng gia này. Bữa nay mọi thứ yên tĩnh lạ, đi từ nãy đến giờ mà thi thoảng mới thấy một vài sinh viên chạy thoáng qua. Có vẻ như ai cũng vội vã với những kế hoạch học thi của mình. Hài, mà tự nhiên tôi lại thấy thích không khí này, mặc dù nó gợi cho người ta cảm giác buồn và cô đơn. Nhưng… tôi lại không thấy cô đơn chút nào, là vì tôi không phải người đa sầu đa cảm, hay vì bên cạnh tôi luôn có bờ vai ?…
“Za, mình lại nghĩ linh tinh gì thế này?”, tôi tự vỗ vào đầu mình mấy cái rồi len lén quay sang Ryan. Hai chúng tôi cứ im lặng đi như vậy khá lâu rồi, tôi thì mải suy nghĩ còn Ryan cũng không nói thêm điều gì. Kì thực lúc này anh cũng cứ đi như vậy, thật may đã không nhìn thấy thái độ kì quặc của tôi vừa rồi. Nhưng mà, Ryan đang nghĩ gì thế nhỉ? Tay bỏ trong túi quần, chân bước đi từng bước kiên định, cả người toát lên vẻ thanh tao, trang nhã. Lông mày thanh tú, ánh mắt hướng về phía trước nhưng là một cái nhìn thật xa xăm,sống mũi cao và thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại… Ôi…Vẫn biết anh là hotboy, nhưng mà đến hôm nay tôi mới dc chiêm ngưỡng một cách đầy đủ gương mặt đã lấy đi trái tim của bao cô gái này. Đẹp, không phải, là quá đẹp! Tôi bỗng nhiên đỏ mặt. Haizzz, đúng là làm chuyện “mờ ám” nên có tật giật mình đây mà @@
- Thực ra đây không phải lần đầu tiên anh được người khác nhìn như vậy đâu. Quen rồi nên cũng không để ý đến lắm.
Ryan mở lời, phá tan bầu không khí yên tĩnh và cũng là phá tan… cái sự nghiệp nhìn lén anh của tôi. Nhưng mà… câu nói này… hình như là có ẩn ý…
- Anh … nói thế là sao? – Thì thế đấy, tôi vãn cứ là ngây ngốc hỏi một câu mà sau đó 1s đã hiểu ngay ra vấn đề thì rút không kịp nữa rồi T.T. Cho nên…
- Ừm, cho nên… – Ryan hơi ngập ngừng, nhưng không phải vì lúng túng hay nghĩ ngợi gì mà là vì… nén cười >_< – em cũng không cần ngại đâu!
Hu hu, sao cái gì anh ta cũng biết vậy trời? Chẳng nhẽ là có thiên
nhãn trong bụng mình sao? Xấu hổ, xấu hổ quá đi! Tôi đỏ mặt quay đi.
“Hài, chỉ là “thưởng thức” nghệ thuật, à nhầm chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mỹ
nam thôi mà, sao phải ngại chứ. Người ta vẫn nhìn suốt mà”, tôi tự an
ủi mình như vậy, tay cố gắng xoa xoa hai cái má gần như là “cháy ” hết
cả rồi. Ai bảo tôi lại dễ bị đỏ mặt thế này
cơ chứ, chỉ cần cảm xúc mạnh một chút là… T.T . Bây giờ thì khổ rồi nha.
- Làm vậy không hết nóng dc đâu?
- Dạ…
Trong khi tôi còn đang ngỡ ngàng thì Ryan đã nhanh chóng áp hai tay anh lên má tôi. Ôi trời, tư thế này có hơi… Nhưng mà kệ đi, tôi lúc này chẳng suy nghĩ gì dc hơn nữa vì… mát thật đấy! Ý tôi là tay Ryan rất mát, mặt tôi vì thế mà cũng đỡ nóng hơn rất nhiều.
- Hai người tình cảm quá nhỉ? – Một giọng nữ lảnh lót vang lên khiến tôi và Ryan cùng hơi giật mình mà quay lại. Một nụ cười tươi tắn nhưng lại chứa đựng sự mỉa mai? Là Caroll và…cô ấy đi cùng Danny…
- Hey, chào hai người!- Ryan vui vẻ trước sự xuất hiện đột ngột của hai người họ, vẫn rất thân thiện đáp lại nụ cười của Caroll.
- Ừm… chào.
Hài, không giống như Ryan, Danny khá kiệm lời, nói mỗi một câu chào rồi
im lặng luôn. Thái độ này… thật là bất cần quá! Dường như không hề chú ý
đến cô công chúa xinh đẹp bên cạnh, ánh mắt Danny di chuyển lung tung,
cuối cùng lại dừng lại ở chỗ tôi. Hai chúng tôi cứ thế nhìn nhau.
- Judy này – Caroll nháy mắt tinh nghịch – Mình không thích Judy cứ nhìn chằm chằm bạn trai mình như vậy đâu nha!
- A… đâu có… Tôi…
- Gì cơ, bạn trai? – Ryan tỏ ra khá ngạc nhiên, cũng nhân đó mà “giải vây” cho tôi luôn.
“Á, Danny là bạn trai của Caroll?”, đến lúc này thì tôi cũng đã kịp
“tiêu hóa” câu nói kia của Caroll. Hoàng tử thì tất nhiên sẽ đi cùng
Công chúa, nhưng mà mới có mấy ngày đã tiến triển đến giai đoạn này thì…
- Hai người không cần phải ngạc nhiên thế chứ. – Caroll vẫn tươi cười, như thế tất cả đều đã nằm trong dự liệu của cô ấy rồi.
- Nhưng mà, có vẻ như không hẳn như vậy – Ryan thu lại nụ cười, nói một cách nghiêm túc. Tôi cũng cẩn thận quan sát hai người bọn họ hơn thì thấy quả là có chút bất thường. Caroll vẫn khoác tay Danny đầy tình cảm, nhưng cánh tay ấy của Danny lại buông thõng vô tình, thậm chí ở khoảng cách gần thế này tôi còn cảm nhận rõ dc nhịp thở của anh khá loạn, như là cố nén tức giận hoặc cảm giác bất lực vậy. Hèm, không giống tình nhân chút nào.
Trước thái độ của tôi và Ryan, Caroll hình như có hơi khó chịu thì phải.
- Tùy các bạn nghĩ thôi. Cả học viện này ai chẳng biết Danny nổi tiếng lạnh lùng, làm bạn gái của anh ấy quả là chịu không ít thiệt thòi mà, *quay sang Danny* nhưng quan trọng vẫn là tình cảm thôi, anh nhỉ? Em không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt ấy đâu.
Cái gì? Nói vậy như thể chúng tôi là những kẻ hay soi mói vậy? >_<!!!
- Bạn tôi thì tất nhiên tôi phải rõ chứ – Ryan có lẽ cũng không hài lòng trước câu nói đầy sự châm chọc của công chúa – Danny, nếu như cậu ấy thực sự quan tâm đến một ai đó thì sẽ không hề lạnh lùng chút nào.
Đúng rồi, tôi không thấy Danny có thái độ thế này với Ryan và Billy bao giờ. Tuy anh ít khi cười nói nhưng cũng chưa đến nỗi thờ ơ như bây giờ. Mà… hình như cả với tôi Danny cũng có vẻ gì đó… nói chung là khá thân thiện. Thế là anh ấy không có ghét mình nha he he.
- Bạn thì có thể hiểu hơn người yêu sao? – Caroll vẫn không chịu thua.
- Chúng tôi đã chơi với nhau 13 năm rồi. Thời gian đó còn chưa đủ để hiểu một người hay sao?
- Nhưng…
- Phiền phức! – Danny buông một câu phũ phàng rồi quay người đi thẳng. Lúc đi ngang qua tôi, không rõ có phải nhìn nhầm không mà tôi thấy anh ấy đã nhìn tôi. Một cái nhìn phức tạp…
Caroll để lại chúng tôi ánh mắt giận dữ rồi vội vã chạy đuổi theo Danny. Hai người đó rất nhanh rời khỏi dãy hành lang, trả lại sự yên tĩnh như ban đầu. Nhưng … lòng người thì đã không còn bình lặng như trước nữa. Dù không nói gì nhưng tôi biết chắc rằng, lúc này đây Ryan cũng chung một suy nghĩ như tôi: lo lắng cho Danny.
“Danny à, không phải đã có chuyện gì xảy ra với anh chứ?”
Chap 22: Mưa
Cafe Ami
Vẫn chiếc bàn cũ với hai ly capuchino, Danny và Ryan ngồi đối diện nhau, mỗi người một tâm trạng.
- Cậu… và Đan giờ thân thiết quá nhỉ? – Nhẹ nhàng khuấy ly cafe trước mặt, Danny hỏi một cách vô tư nhưng trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác chua xót. Nếu, nếu như Ryan trả lời là… thì hẳn anh sẽ rất đau. Không, họ chắc chưa tiến triển nhanh như thế…
- Ừm, cũng tạm.- Nhìn ra màn mưa bên ngoài, Ryan nhẹ giọng trả lời. Mưa, mang đến cho ta một cảm xúc buồn khó tả. Judy đáng yêu của anh liệu có vì thế mà buồn không? Lúc này đây, anh đang tự hỏi không biết giờ cô ấy đang làm gì, có ngồi ngắm mưa như anh không? Càng ngày Ryan càng thấy tình cảm dành cho cô đang lớn dần lên. Anh nhớ đến cô nhiều hơn, dù hôm qua vừa mới gặp đấy thôi. Phải chăng tất cả đã vượt lên những cảm xúc yêu mến nhất thời? Anh… thực sự đã yêu cô rồi sao? Là thế rồi, trái tim anh đã mách bảo như vậy…Bất chợt nhớ ra chuyện hôm qua, Ryan dời khỏi dòng suy tư của mình, nhanh chóng quay lại:
- Chuyện hôm qua là thế nào? Cậu và Caroll …
- Là cô ta cứ bám lấy mình thôi – Danny thở dài.
- Không phải cậu rất giỏi trong mấy việc cắt đuôi hay bơ người thế này sao? Tại sao lại để cô công chúa kiêu kì đó đi theo 24/24 vậy?
- Hình như cậu không thích Caroll lắm thì phải.
- Ừ, vì mình thấy cô ta có một cái gì đó rất …
- Và mình thì đang đi tìm “cái gì đó” mà cậu nói đây.
- Cậu… là cậu đang…
- Đúng vậy – Nhấp một ngụm capuchino, Danny tiếp lời – Cậu còn nhớ có lần mình đã nói sẽ điều tra vụ lá thư đe dọa gửi cho Đan và cả sự chuyển trường đột ngột của một số nữ sinh trong vòng hai năm nay chứ?
- Ừ, mình nhớ chứ. Việc đó có liên quan đến Caroll?
- Princess của chúng ta mang một lớp mặt nạ rất hoàn hảo. Thân thiện, đáng yêu ư? Tất cả chỉ là vẻ bề ngoài thôi.
Thái độ hôm đó của Caroll ở cầu thang, ý muốn sở hữu anh và cả những trò
đùa mà cô ta cố tình cho anh vào làm một con rối, một thứ đồ chơi tiêu
khiển Danny không thể quên và cũng không muốn quên. Anh tự nhủ mình nhất
định phải nhớ, nhớ để không bị mắc lừa cái vẻ hồn nhiên vô tội ấy. Nụ
cười là thuộc tính đẹp nhất của con người, nhưng nếu nụ cười đó là ngụy
tạo cho một trái tim, một tâm hồn đen tối thì nó sẽ là một công cụ giết
người không dao…
- Nhưng không thiếu cách để điều tra, cậu làm như vậy thực sự quá gượng ép bản thân. Chúng ta đã làm bạn với nhau dc 13 năm rồi, mình rất hiểu cảm xúc của cậu lúc này. Rất khó chịu, đúng không? – Tay xoay nhẹ ly cafe, Ryan nhìn thẳng vào Danny, trong lòng có chút xót xa. Thực ra anh đã đoán dc đến 9 phần những việc mờ ám của Caroll, nhưng kì thực vẫn chưa có bằng chứng chính xác, lần này không nghĩ rằng Danny lại trực tiếp điều tra bằng cách này.
- Không thiếu cách để tìm ra sự thật, nhưng để có được chứng cứ thì đây là cách tốt nhất.
- Vậy được, mình tin vào lựa chọn của cậu. Có gì cần giúp cứ nói với mình, mình sẽ cố gắng hết sức có thể để hỗ trợ thêm cho cậu.
Cả hai không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi đó lẳng lặng cảm nhận mùi thơm nhè nhẹ của capuchino và nghĩ về những việc phải làm sắp tới đây… Ngoài trời, mưa vẫn rơi…
Quán cafe của chúng ta bữa nay thiếu mất một người: phần tử quậy phá Billy. Haizzz không phải không muốn ngồi một chỗ ấm áp khô ráo mà thưởng thức cafe như hai người kia mà là vì anh chàng còn đang bận làm một việc…
- Ơ, đâu rồi nhỉ, rõ ràng vừa mới thấy ở đây mà?
- Theo dõi người ta vui quá nhỉ?
Một giọng nữ hơi trần sau lưng đột ngột vang lên khiến Billy giật mình đánh thót, vội vàng quay đầu lại.
- Đồ…
- Còn muốn nói tôi là đồ biến thái nữa cơ à? – Rei nhìn Billy bằng một ánh mắt không thể sắc nhọn hơn. Nếu ánh mắt ấy có thể giết người thì hẳn Billy đã tạ thế ngay từ giờ phút ấy.
- Ai nói tôi theo dõi cô, là tôi đang…
- Vậy để tôi nhắc cho anh nhớ nhé: Đây là phòng đọc sách dành cho nữ, không phải nam nên anh chẳng có lý do gì đến đây cả. Cho dù có là đến chờ bạn gái thì có lẽ anh lại không xem lịch rồi vì hôm nay là ngày nghỉ, sẽ không có cô gái nào đến đây đâu.
- Vậy sao cô lại ở đây giờ này? Đừng quên cô cũng là con gái đấy!
- Tôi là phụ trách ở đây.- Rei đáp một cách thản nhiên. Rồi, không để Billy kịp suy nghĩ thêm nữa, Rei đóng cửa phòng sách, bật ô, đi ra ngoài.
- Đợi đã!
- Sao?
- Tôi không mang ô, cho tôi đi nhờ dc không?
- Vậy gọi bạn gái hoặc tay trợ lý kia đến đi!- Rei quay người, toan bước đi.
- Tôi xin lỗi…
- …- Rei dừng chân, nhưng không quay lại.
- Tôi nói là tôi xin lỗi.
- Vì chuyện gì?
- Chuyện hôm nọ.
- Vậy hôm nay anh đến đây…
- Là để xin lỗi cô đấy, dc chưa?- Billy nói bằng một giọng rất “thành khẩn”. Một hotboy kiêu ngạo như anh chưa từng phải hạ giọng trước ai, thế mà giờ đây anh lại đang cúi người nói lời xin lỗi với một cô gái mà mình từng xem là “biến thái”. Nhưng quả thực hôm đó về nhà Billy đã suy nghĩ rất nhiều. Có thể lần đó là anh đã sai. Và, còn một lý do khác nữa: Billy khá tò mò về cái người chỉ thích được nghĩ là con trai này. Anh là vua phá phách, chòng ghẹo người khác, tuy nhiên với cô lại bị coi như vô hình. Rõ ràng có chút tức giận đấy nhưng rồi cũng nhanh chóng quẳng anh vào một góc không thèm để ý tới. Kì lạ!
Thấy Rei không nói gì nhưng vẫn đứng im đấy, Billy nhanh nhẹn chạy lại đứng trong chiếc ô trong suốt của cô. Vẫn cái điệu cười toe toét hằng ngày, anh ngó sang người bên cạnh:
- Tha lỗi cho tôi rồi
- Đi thôi.- Không nhìn sang kẻ vô duyên nhăn nhở kia, Rei rảo bước hơn. Billy cũng theo đó mà đi. Chẳng rõ là cô nàng định đi đâu, nhưng anh vẫn cứ cùng đi như vậy. Dưới màn mưa đầu hạ rả rích, hai con người trước đó chưa từng quen biết nhau lại cùng sóng đôi với nhau bước đi trên nền gạch ướt đẫm nước mưa.Từng hạt mưa đập nhè nhẹ vào tán ô, rơi xuống đất bắn lên những bọt nước li ti như giọt nước mắt của đất trời từng chút, từng chút một cứa sâu vào trái tim con người. Buồn quá!
Ameri Ichinose - Yui Nishikawa - Azumi Mizushima
Chúc các bạn online vui vẻ !