Polly po-cket
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Kẹo bạc hà - trang 4

Story 8: Cánh đồng hoa oải hương
Cuối hè ở Nhị Hà đúng thật khác xa An Dương, vẫn còn những ánh nắng gay gắt như xuyên qua da thịt con người, khiến người đi lại trên đường ít hẳn đi, đám ve sầu vẫn da diết kêu không dứt. Dương Lạp vừa trở lại từ quê, khí hậu thay đổi khiến cô thấy khó chịu và thầm ước giờ này mình ở An Dương có phải hơn không. Thế nhưng bây giờ, trên vai là cặp sách, cô vẫn phải lững thững đi đến trường. mới có hai ngày rời xa nơi này mà cô đã cảm tượng nó trở lên xa lạ biết bao, mọi thứ dường như không để lại chút ấn tượng nào với cô gái này. Dàn nấm rừng buồn rầu nhìn con người lạnh lùng bước qua một cách bình thản, không hay tới sự khoe sắc của nó. Từng cơn gió vô tình thổi qua thân thể cô se se lạnh, đúng thực là cuối mùa hè. lúc nóng lúc lạnh. Trường cấp ba Hòa Diện dần lộ ra với lớp mái sơn màu đỏ chói lòa với ba dãy học đường rộng lớn thênh thang. Cô rẽ vào bên dãy một, tìm lớp học của mình. Cửa lớp được mở ra, mọi người nhìn cô khó chịu, đúng là những kẻ ngốc!
- Dương Lạp, sao không nghỉ học luôn đi! – Một con nhỏ bĩu môi nhìn cô.
- Bạn là mẹ tôi sao mà cấm tôi đi học thế? Mẹ ơi mẹ à! – Dương Lạp cười mỉa với cô ta.
Cô nàng tức xì khói đầu, rõ ràng Dương Lạp đang chế giễu cô mà. Nhưng chẳng thể làm gì nổi. Cô ngồi vào chỗ sau khi đã kiểm tra kĩ lưỡng, ngày mới khởi đầu thế này khá tốt đây! Trân Trân vừa thấy Dương Lạp, liền chạy đến tươi cười:
- Sao? Khỏe chứ cậu? Hôm qua về mệt không?
- May cho tớ, hôm qua chỉ có cô người làm ở nhà, nhẹ cả đầu óc! – Dương Lạp thở dài.
Bỗng cửa lớp bị đá văng ra, Hoàng Hiểu Vương bước vào với bộ quần áo xộc xệch, chiếc áo sơ mi nhăn nheo xấu xí, hắn ta hệt như vừa mới đi đánh nhau về. Mới đầu cả lớp ngạc nhiên nhưng sau rồi cũng quen, chẳng ai để ý nữa. Cậu ta tiến dần về phía Dương Lạp, vỗ bàn:
- Hai hôm trước cô đi đâu thế hả?
- Liên quan gì cậu sao? – Dương Lạp không thèm ngước lên nhìn, lấy quyển sách mở ra tra cứu.
- Cô…chốc nữa về cùng tôi!
Dương Lạp giật mình ngoảnh mặt lên nhìn:
- Làm…gì???
- Nhiều lời, tôi đưa cô đến chỗ này! – Nói xong, hắn nghênh ngang bước về chỗ, lại lẳng chiếc cặp đáng thương lên mặt bàn và nằm gục xuống ngủ.
- Hắn sao thế? – Trân Trân ngạc nhiên hỏi Dương Lạp.
- Có Chúa mới biết, thỉnh thoảng hắn lại lên cơn như thế đấy, haizzz!
Cô giáo bước vào lớp, vẫn như thường lệ, cô mở sổ ra và điểm danh, và hôm nay lớp học đủ. Dương Lạp nằm xuống bàn, ngoảnh đầu về phía cửa sổ với những rặng cây xum xuê, bầu trời xanh hiền hòa, thật dễ chịu, cô lại nghĩ đến những ngày ở An Dương. Trong đầu bỗng hiện lên suy nghĩ: “ Hay là mình về An Dương học!” Nhưng rồi cô lại lắc đầu, nếu cô về đó thì sẽ phụ công của mẹ, vì môi trường học tập ở đây tốt hơn nhiều và nó sẽ giúp cô có tương lai rạng rỡ hơn…
Chuông reo kết thúc giờ học vang lên ba hồi. Học sinh vộn vã tìm chỗ lắp đầy cái dạ dày đang réo đói của mình. Trân Trân và Dương Lạp cũng chen vào dòng người đang xô đẩy tìm chỗ, cuối cùng họ cũng có được một chỗ ngồi êm ái với khay thức ăn ngon lành.
- Chán thật! Ở ngoài này sao chán thế chứ? – Trân Trân vừa nói vừa khều khều mấy lát khoai trong khay thức ăn.
- Cậu nhớ Chu Thiên chứ gì? – Dương Lạp mỉm cười.
Lập tức mặt cô nàng đỏ gay, trúng tim đen có khác.
- Vậy hôm đó hai người đã làm gì nhau hả?
- Hôm…nào? – Trân Trân giả bộ mắt tròn xoe nhìn Dương Lạp.
- Lại còn chối nữa! Cái hôm mà Chu Thiên cõng cậu lên trại vì cậu bị trẹo chân ấy!
- Ơ…làm gì chứ? – Tuy miệng nói những Trân Trân vẫn đỏ mặt.
- Cậu mà không kể thì nghỉ chơi luôn đấy! – Dương Lạp cúi mặt cho miếng thịt vào miệng nhai nhóp nhép.
- Ờ thì…sau khi bế mình vào trong nhà, cậu ấy nắn lại chân cho mình rồi băng bó nó lại thôi. Nhưng…
- Nhưng gì? – Mắt Dương Lạp sáng lên như hai cái đèn pha ô tô.
- Thì…thì cậu ấy hỏi mình có đau không? Mình bảo có, thế là cậu ấy quì xuống dưới chân mình, hôn lên nó một cái…á, ngại chết được.
- Cái gì! – Dương Lạp đứng bật dậy, hét lớn khiến mọi người xung quanh quay lại nhìn.
- Cậu làm gì thế, sao ngạc nhiên dữ vậy! – Trân Trân kéo tay Dương Lạp ngồi xuống, nói nhỏ.
- Hai…người đến mức đó rồi ư?
- Có gì đâu chứ! Cậu ấy bảo như thế thì vết thương sẽ mau lành hơn!
- Phì…ha ha ha…! – Dương Lạp không nhịn nổi phì lên cười khiến Trân Trân tức giận suýt thì bỏ đi.
- Ấy khoan đã, làm gì mà nóng thế?
- Hừ, cậu mà còn thái độ như thế nữa thì khỏi luôn đấy!
- Ừ ừ! Thế rồi sao?
- Hôm qua cậu ấy gọi điện cho mình bảo là kì nghỉ đông sẽ lên đây với bọn kia nữa!
- Thật à…! – Giọng Dương Lạp bỗng trùng xuống, mặt buồn thiu.
- Sao vậy? – Trân Trân lo lắng hỏi.
- Cậu thì vui rồi! Tớ thì chết chắc, cái gì mà Nam Dĩnh chứ!
- Ừ nhỉ? Cậu đâu có quen hắn đâu! Bây giờ hậu quả thì khôn lường rồi nhá!
Thế rồi họ im lặng hẳn, không ai nói gì nữa.
Trong lòng Dương Lạp rối bời, làm thế nào bây giờ? Tên Nam Dĩnh kia là ai chứ?

Story 8: Cánh đồng hoa oải hương (2)
Tiếng loa thông báo cuối nhà ăn: “ Thông báo, chiều nay các em chỉ học đến 2 giờ là được nghỉ, các môn còn lại sẽ bù sau!”
- Sao thế nhỉ? Tưởng chiều nay phải học đến 6 giờ chứ?
- Ui dào, thế càng sướng! Chiều nay đi shopping chứ?
Mọi người sôi nổi bàn tán về vấn đề vừa rồi. Dương Lạp và Trân Trân trở lại lớp học sớm hơn mọi người, khi đi qua phòng giáo vụ, họ vô tình nghe được một đoạn đối thoại:
- Tại sao chúng ta phải nhường nhịn như thế, nó thích nghỉ thì nghỉ một mình đi, sao lại ép toàn trường nghỉ như thế chứ!
- Cô cố nhịn đi, rồi chúng ta sẽ bù cho các em sau. Vấn đề là cậu ta là con của bà ấy, nếu chúng ta phản bác thì mất việc như chơi đấy!
- Nhịn thì nhịn, sức chịu đựng chỉ có giới hạn thôi! Nếu còn một lần nữa như thế này thì tôi xin nghỉ việc luôn đấy.
“ Có vẻ đây là một cuộc nói chuyện rất kịch liệt về vấn đề nghỉ học chiều nay. Mà tại sao lại thế nhỉ? Ai đã ra lệnh như thế? Thôi cũng chẳng cần quan tâm.” – Dương Lạp thầm nghĩ trong đầu rồi nhanh chóng trở về lớp học.
Vậy rồi 2 giờ cũng đến thật nhanh chóng, học sinh đổ về như hội, ai nấy hớn hở ra mặt, hiếm khi họ có cơ hội được về sớm thế này. Dương Lạp và Trân Trân sách cặp ra cổng trường, bất ngờ một chiếc mô tô lao vụt đến đỗ trước mặt họ.
- Hoàng Hiểu Vương, cậu điên à? – Trân Trân cau mày nhìn hắn.
- Lên xe đi Dương Lạp Lạp! – Cậu ta ra lệnh.
- Cái gì? Tại sao? – Dương Lạp tròn mắt nhìn.
- Con nhỏ này, không nhớ sáng tôi bảo gì hả? – Hiểu Vương tức giận lườm cô.
- Ơ, nhưng tôi đâu có nói sẽ đi cùng cậu.
- Cô…! – Hiểu Vương tức muốn ói máu.
- Thôi, cậu lên đi không lại lớn chuyện! – Trân Trân húc vào vai Dương Lạp một cái.
- Ờ…! – Cô ngao ngán leo lên yên xe máy.
Chiếc xe phóng vụt đi như tên bay, để lại sau tiếng hét chói tai của Dương Lạp. Mọi thứ xung quanh cô như trôi qua nhanh chóng, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
- Cậu…đi…chậm thôi!…Á! – Dương Lạp run lẩy bẩy bám chặt vào yên xe, giọng như sắp khóc.
- Ôm đi!
- Hả?
- Ôm vào người tôi đi!
Chưa lúc nào Hoàng Hiểu Vương thấy em gái mình dễ thương như thế này, hồi bé, nó là một con nhóc dễ xúc động, mít ướt nhưng càng lớn, con bé lại càng dễ thương và mạnh mẽ.
- Hả? Tên điên này nói gì thế hả?
- Cô muốn bị ngã hả?
Nói rồi cậu ta lại đánh võng một cái khiến Dương Lạp sợ mất mật, đành ôm chặt vào eo hắn. Chiếc xe vẫn đi với tốc độ chóng mặt nhưng cô đã cảm thấy yên tâm hơn khi được dựa vào tấm lưng to lớn, vững chắc của hắn. “ Cảm giác thân quen quá, tấm lưng này sao giống lưng của anh Phong như vậy!” – Dương Lạp thầm nghĩ. Hình như đã ra ngoài ngoại ô thành phố, cô nhận ra điều đó bởi những cánh đồng xanh biếc trải tận chân trời, Nhị Hà cũng có những nơi như thế này ư? Càng lúc càng vắng người hơn. Cuối cùng thì dừng lại tại một ngọn núi nhỏ cỏ xanh rờn, cô vẫn còn cảm thấy choáng…Cô ngồi bệt xuống bên vệ đường, thở hổn hển.
- Đồ yếu như sên! Đi nhanh lên! – Hoàng Hiểu Vương kéo tay Dương Lạp lôi đi xềnh xệch.
- Bỏ ra! Tôi tự đi được!- Dương Lạp hất tay hắn ra, gắt gỏng.
Leo mãi mới đến đỉnh núi, kì lạ thật, phía sau núi là một cánh đồng hoa oải hương rực rỡ. Cô òa lên sung sướng. Hai người ngồi xuống bên vệ núi, ngắm nhìn những bông hoa đang chải mình dưới nắng. Một màu tím thật hiền dịu, giống như một bức tranh thủy mặc lớn. Ánh nắng yếu ớt ngã mình xuống cánh hoa nhẹ nhàng như sà vào lòng của nó. Gió cứ thổi nhè nhẹ, nhè nhẹ lướt qua hai con người đang ngây ngất ngắm nhìn. Mùa này hoa nở đẹp nhất, Dương Lạp thấy lòng mình thanh thản như những đám mây trắng xóa đang lững lờ trôi trên bầu trời cao tít.
- Sao…cậu biết chỗ này hay vậy? – Cô ngượng ngùng nhìn Hiểu Vương.
- Ừm…vô tình thôi!
Dương Lạp quay sang nhìn cậu, mái tóc màu hạt dẻ khẽ rung rinh trong ánh nắng hiền dịu, khuôn mặt trắng ngần của cậu ngẩng lên nhìn bầu trời, hàng lông mi chớp chớp thật hút hồn. Lúc này cô cảm giác cậu giống như anh trai mình vậy, chỉ muốn sà vào lòng người con trai ấy. Cô muốn nằm ra thảm cỏ này để tận hưởng mùi hương ngào ngạt của hoa oải hương và thấy mình giống như một nàng công chúa cổ tích. Sao lại có nơi đẹp và lãng mạn như thế này? Cô cười tít mắt và giơ đôi bàn tay làm thành hình chữ nhật để tóm lại hình ảnh này vào trong kí ức. Trông cô ngộ nghĩnh như một đứa trẻ vậy.
Hiểu Vương quay sang nhìn em, mái tóc tơ mỏng đen láy của em bay bay dịu dàng, và đôi môi kia khẽ nhếch lên cười, em vẫn như thế, vẫn luôn cười rất tươi mỗi khi có anh bên cạnh, nụ cười ấy rạng rỡ hơn cả những bông hoa kia, hơn cả ánh mặt trời kia. Anh muốn ôm gọn em trong vòng tay của mình và hít ngửi mùi cháy cháy trên tóc em. Nghĩ đến đây thôi là lòng anh muốn thắt lại thật đau đớn. Giá như…Đôi tay như thể không còn nghe lời anh nữa, anh ôm lấy Dương lạp. Cô tròn mắt ngạc nhiên. Cậu ta ôm cô rất chặt như sợ cô sẽ biến mất như những cơn gió vô tình kia. Vòng tay rất ấm áp, Dương Lạp không gỡ tay cậu ra và cứ thế để mặc cho cậu ấy ôm mình, lòng xuyến xang.
Hiểu Vương thấy mình thật ngốc nghếch, nếu khi đó anh không đi thì bây giờ chắc hẳn anh em họ sẽ rất hạnh phúc. Nhưng không thể…Anh muốn ôm cô như thế này từ rất lâu rồi, rất lâu rồi…Chưa bao giờ anh quên cô và luôn âm thầm bảo vệ cô chỉ từ xa, chỉ cần có thể nhìn thấy cô là đã hạnh phúc lắm rồi. Chẳng hiểu sao, những giọt nước mắt lăn trên má anh, rất nhẹ nhành, rất khẽ khiến cô không thể biết được. Gió ơi mau chóng lau khô cho anh…
- Ây…cậu…sao thế…bỏ tôi ra…! – Tiếng Dương Lạp vô cùng nhẹ.
Hoàng Hiểu Vương bỏ ra, quay vụt mặt đi và tự trách mình đã cư xử quá ngu ngốc.
- Này, cậu sao thế hả? – Dương Lạp huých tay cậu.
- Không sao, nhỏ điên! – Giọng cậu ta nhỏ dường như không có ý trách cô.
Mặt trời bắt đầu chầm chậm lặn xuống núi, một màu hoàng hôn nhuốm đỏ cánh đồng hoa oải hương, khiến nó càng thêm rực rỡ hơn. Dương Lạp nhẹ dựa đầu vào vai Hiểu Vương, trong lòng ấm áp. Cảm giác này sẽ chẳng thể nào phai nhòa trong con tim hai người.
“ Một chú gà con lông vàng óng đang tung tăng…
Nhánh lá trong vườn xào xạc kêu…
Con diều hâu to lớn…la la la…
Gà con vội tìm anh…sau những luống rau
Anh vội vàng bảo vệ em
Khỏi con diều hâu độc ác…
Rồi anh em lại tung tăng…la la la”
Giai điệu bài hát ngân lên thật dịu dàng, thật ngộ nghĩnh…Dương Lạp giật mình quay lại:
- Sao…cậu…lại biết bài hát đó! – Mắt cô nhòa đi theo dòng lệ đang chan hòa hai bên mắt.
Hoàng Hiểu Vương hốt hoảng:
- À…cái này tôi nghe một người bạn hát cho.
Đây là bài hát mà trước kia Dương Phong hay ru Dương Lạp ngủ…một bài hát rất ngộ nghĩnh, nhưng đó là kỉ niệm của hai anh em. Tại sao Hoàng Hiểu Vương lại biết bài hát đó? Tại sao lại hát nó một cách tha thiết như vậy. Cô lấy tay quẹt nước mắt, vững giọng:
- Vậy sao?
Hoàng Hiểu Vương không nói gì, cổ họng anh như có vật gì đó chặn không thể cất tiếng, ánh mắt anh bối rối, hàng lông mày khẽ nhíu lại. Anh quay mặt đi đau đớn.
Dương Lạp cũng không thể nói gì khác nữa, cô đứng dậy, dang tay ôm lấy cả cánh đồng hoa oải hương trước mặt, đôi mắt lại cong cong lên cười, xóa bỏ mọi gánh nặng trong lòng. Cô cười tươi nhìn Hiểu Vương:
- Về thôi!
Hiểu Vương ngước lên nhìn cô, ánh mắt trìu mến:
- Ừ.
Hai người lặng lẽ xuống núi, lên xe máy về. Lần này Dương Lạp chủ động ôm lấy cậu, chiếc xe lướt đi trong làn gió nhẹ. Cô nghĩ mình đã nghĩ sai về Hiểu Vương, càng lúc cô càng thấy hắn thật đặc biệt, đặc biệt hệt như anh trai của cô. Cô quí mến hắn hơn cô tưởng.
“Ước gì được trở lại cánh đồng ấy lần thứ hai.”

Story 9 : Bố và chị gái
Cuối trung tuần hạ. Trời hầu như chẳng còn nắng, chỉ phảng phất đâu đây màu vàng nhè nhẹ của nó. Từ cửa sổ phòng Dương Lạp, cô đang nằm trên giường, không muốn bước ra khỏi đó chút nào vì trời đã bắt đầu se se lạnh. Thời tiết ở Nhị Hà thật là khó chịu. Hôm nay đúng chủ nhật, căn nhà của Hoàng Hiểu Vương vô cùng rộng lớn, cô nghĩ mình chưa khám phá hết nó nữa. Nhẹ nhàng đặt chân xuống nền, hương vị của ngày hôm qua vẫn còn đâu đây. Tiếng gõ cửa và chị người làm bước vào với chậu nước rửa chân và trên tay cầm một hộp gì đó được gói gém rất cẩn thận.
- Cô Dương, cô đã dậy ạ?
- Vâng.
- Cô ngồi lên giường và ngâm chút nước nóng này đi, trời đã chuyển mùa rồi, lạnh lắm.
Dương Lạp nghe lời, cô ngồi lên giường, thò chân xuống chậu nước rải cánh hoa hồng.
- Á! – Dương Lạp hét lên đau đớn.
Chậu nước này nóng quá, hình như là nước sôi, chắc cô đã bỏng chân rồi, chỗ bị nhúng vào nước bắt đầu đỏ lên, đau rát. Cô người làm hốt hoảng:
- Xin lỗi cô, tôi quên chưa cho thêm nước lạnh vào!
Lạ thật, sao chị người làm lần này có vẻ vụng về quá vậy. Vừa dứt suy nghĩ trong đầu thì Hoàng Hiểu Vương đá cửa xông vào:
- Có chuyện gì thế hả?
Vừa thấy chân Dương Lạp bị bỏng, hắn ta lại càng cuống lên, chạy đến bên cô quát lên:
- Ai làm cô thế này hả?
Bất chợt cậu quay về phía chị người làm:
- Cô làm ăn…! – Bỗng cậu sững người, đơ tại chỗ, miệng há hốc.
Chị người làm bỗng cười lớn, bỏ chiếc mũ ra, mái tóc vàng lượn sóng tung bay trong gió. Chị ta quả thực rất xinh đẹp, đôi mắt sắc sảo, đôi môi khẽ nhếch lên cười, ánh mắt nhìn chằm chằm hai con người kia.
- Vương à! Em đang làm gì thế hả?
Hoàng Hiểu Vương vẫn đơ tại chỗ, mãi lúc sau hắn mới bừng tỉnh, miệng lắp bắp:
- Chị…….!
“ Chị ư? Hắn có chị ư? Trời ơi!”- Dương Lạp nghĩ trong đầu.
- Không ngờ bây giờ em trở lên như vậy đấy? Vì một đứa con gái mà hốt hoảng vậy sao? – Giọng chị ta cay nghiệt.
Nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, Hiểu Vương nhìn chị đăm đăm:
- Chị! Sao chị lại làm như thế? Chị cố tình lấy nước nóng ư? Với lại bộ quần áo kia là sao?
- Ha ha…! Em biết tính chị thích gây ngạc nhiên mà!
- Chị…quá đáng rồi đấy! – Nói rồi hắn quay lại nhìn Dương Lạp đang nhăn nhó đau đớn, rồi vội chạy đi lấy đồ y tế.
Trong phòng chỉ còn lại Dương Lạp và cô gái lạ. Không hiểu sao cô lại thấy sợ hãi, cô ta ngồi xuống ghế, hai chân vắt chữ ngũ, vênh mặt nhìn cô:
- Chào em, chị là Hoàng Hiểu Dy. Chị mới từ Mĩ về đêm qua. Em là ai?
- Em là Dương Lạp Lạp. Bạn học của Hoàng Hiểu Vương.
- Ồ! Tưởng bạn gái chứ! – Cô ta lấy tay vuốt vuốt lọn tóc vàng óng của mình.
- Dạ không.
- Sao em lại ở đây?
- Mẹ à không, bác Hoàng bảo em đến đây ở! – Dương Lạp kiên quyết nhìn cô ta.
- Mẹ chị á? – Hoàng Hiểu Dy tỏ vẻ ngạc nhiên.
Bỗng cô ta thay đổi thái độ, tiến lại gần, nhấc cằm cô lên, giọng thủ thỉ:
- Nếu cô đụng vào em trai tôi…cô sẽ chết với tôi!
Ánh mắt sắc lẹm như vầng trăng khuyết xoáy thẳng vào tim cô. Một giọng điệu rõ khinh thường người khác. Dương Lạp thấy sởn tóc gáy. “ Em trai, mà khiến cho cô ta có thái độ như vậy ư?” – Dương Lạp thầm nghĩ trong đầu. Đúng lúc đó thì Hiểu Vương bước vào, vội đến bên Dương Lạp, quát lớn:
- Có sao không vậy hả? Đồ hậu đậu này.
Nói rồi hắn nhấc chân cô lên, lấy thuốc thoa và băng nó lại, động tác vô cùng nhanh và gọn nhẹ. Lúc này, cô nhìn lên và thấy Hoàng Hiểu Dy đang khoanh tay đứng lườm cô, vô cùng căm phẫn. Thật khó hiểu…
Bỗng cô ta cười toe toét, đưa một chiếc hộp và lôi ra bộ váy màu xanh nhạt lóng lanh rất đẹp:
- Tiểu Lạp à! Trưa nay cả nhà chị sẽ cùng dùng cơm, em hãy mặc chiếc váy này và cùng ăn nhé!
- Cảm ơn chị! – Dương Lạp gật đầu gượng cười.
Còn Hoàng Hiểu Vương thì không nói năng gì, đi ra khỏi phòng. Trưa đến thật nhanh, người làm nhà họ Hoàng chạy đi chạy lại tấp nập, đây là lần đầu tiên cô thấy căn nhà lạnh lẽo trở nên rộn ràng như vậy. Ngước ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh hiền hòa, một ngày đẹp trời cho những dự định tốt đẹp đây. Ngước nhìn đồng hồ đã điểm 11 giờ 30, mà 12 giờ thì bắt đầu dùng bữa rồi. Cô phải chuẩn bị thật nhanh chóng mới được. Chiếc váy xanh bằng vải tơ tằm nhẹ nhàng đính những viên trân châu lóng lánh, quai áo được làm điệu bằng cách tua ra trông rất sang trọng và quí phái, cô cũng có lúc được mặc những chiếc váy như thế này sao? Nói thực ra, từ chiếc đến giờ cô chẳng có bộ quần áo nào ra hồn cả.
“ Cốc, cốc…” – Có tiếng gõ rồi cửa bật mở. Hoàng Hiểu Vương bước vào với bộ com lê màu trắng rất thanh nhã, mái tóc được nhuộm lại thành màu đen từ bao giờ và trông thật dịu dàng, khuôn mặt toát lên vẻ thông minh, lanh lợi. Cậu ta đích thực là quí tử của một gia đình giàu bậc nhất bậc nhất thành phố.
- Xong chưa con nhỏ ngốc này!
Đúng là vẻ bề ngoài khác hẳn bên trong, hắn vẫn cư xử thô lỗ như thế. Dương Lạp quay lại, bước về phía cửa, không thèm để ý hắn. Bỗng hắn vòng ra sau cô, thì thầm vào tai: “ Hãy thận trọng lời nói và cử chỉ!” Nó giống như một lời đe dọa nhưng thực chất lại là một lời nhắc nhở đúng nghĩa. Hắn nói vậy là có ý gì? Xong, cô bước vội xuống hành lang, một chiếc bàn lớn với la liệt thức ăn hiện ra, toàn những món sơn hào hải vị cả. Cô lóa cả mặt, trên bàn đã có ba người ngồi, người phụ nữ mặc quần áo đen với mái tóc búi cao lên trên để lộ khuôn mặt quí phái, xinh đẹp, đó chính là bà Hoàng. Ngồi đối diện với bà ta là Hoàng Hiểu Dy, vẫn mái tóc vàng lượn sóng buông xõa, lúc này cô ta đích thực là bản sao của bà Hoàng, hai người giống nhau y hệt. Còn ngồi cạnh cô ta, một người đàn ông trung niên, tóc đã điểm sợi bạc, ăn mặc rất giản dị nhưng toát lên quyền lực vô cùng lớn, nếu cô đoán không nhầm thì đó chính là ông Hoàng, bố của Hoàng Hiểu Vương. Cô đứng ngây người ngắm nhìn hào quang phát ra từ ba người họ, giới thượng lưu có khác. Bỗng giọng của Hiểu Vương cất lên:
- Sao chưa lại ăn cơm đi, đứng đó làm chi.
Xong, cậu ta kéo người Dương Lạp lại gần bàn ăn, cúi gập người:
- Con chào mọi người, mọi người dùng bữa vui vẻ.
Sao hắn lại lễ phép thế nhỉ?
- Ai đang đứng cạnh con? – Giọng nói nghiêm trang cất lên, nhưng người đàn ông vẫn không ngẩng mặt.
- Là Dương Lạp Lạp, bạn của con.
Sau đó hắn kéo cô ngồi xuống. Có gì đó không ổn? Dương Lạp thấy chiếc váy đúng là có gì đó đang rộng ra dưới chân, cô nghe tiếng chỉ đang co giãn, và dần dần kéo lên tận hông, nó bị rách ư? Sao lại dễ dàng đứt như thế? Thấy khuôn mặt nhăn nhó của cô, Hoàng Hiểu Vương dường như nhận ra sự cố, bèn đứng bật dậy.
- Ngồi xuống! – Người đàn ông kia lại cất giọng.

Story 9: Bố và chị gái (2)

Trống ngực Dương Lạp bắt đầu đập thình thịch, làm sao bây giờ, nó sẽ toạc ra mất. Cô ngồi im không dám động đậy, chỉ sợ nó sẽ làm cho đường chỉ đứt hết ra. Cô toát mồ hôi nhìn Hoàng Hiểu Dy, cô ta đang nhếch mép cười chế nhạo cô, thì ra trò đùa quái ác này là của cô ta.
Lúc này, người đàn ông mới ngước lên nhìn, sững sờ khi thấy mặt Dương Lạp, ông ta ngây ra một lúc rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười hỏi cô:
- Cháu có vấn đề gì sao?
Dương Lạp vẫn ngồi im, cô giơ tay lên ôm lấy ức ở ngực, khắp người run run. Lời nói của ông ta dường như có ẩn chứa sức mạnh của một con mãnh hổ thực sự. Cô cúi gằm xuống không dám nhìn mọi người xung quanh nữa. Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Dương Lạp, Hiểu Vương không kìm chế được nữa mà đứng dậy lần nữa:
- Bố, cô ấy cần vào trong!
- Im miệng và ngồi xuống!
Tiếng quát của ông ta làm tất cả mọi người giật mình, Dương Lạp cũng không ngoại lệ. Từ đầu đến giờ bà Hoàng chưa hề lên tiếng, bỗng chợt lại nói:
- Chiếc váy đó là của ai?
Vừa nghe chiếc váy, mặt Hoàng Hiểu Dy đã tái mét, mím chặt môi lo lắng. Lập tức khi đó, ông Hoàng đứng bật dậy, tát cho cô ta một cái đánh bốp. Cái tát mạnh đến nỗi hằn nguyên cả bàn tay của ông ta trên khuôn mặt trắng ngần đó. Dương Lạp và Hoàng Hiểu Vương trố mắt nhìn, riêng bà Hoàng vẫn cắm cúi dùng cơm. Thật đáng sợ, Hoàng Hiểu Dy đơ ra một lúc, rồi lấy tay ôm má, ngước nhìn cha:
- Bố…tại sao?- Giọng của cô run run, có xem lẫn sự uất ức tột độ.
- Tại sao à? Mày vẫn không bỏ được cái thói hại người như thế à? Mày muốn làm tao xấu hổ đến khi nào đây Hiểu Dy?
Hiểu Dy tức giận, cầm cốc nước bên cạnh chạy lại đổ lên người Dương Lạp trước con mắt vẫn chưa hết ngạc nhiên của mọi người. Những dòng nước lạnh chạy xuống mái tóc mỏng manh của cô, lăn xuống cả hai bên má rồi nhỏ xuống cằm, trông cô thật tội nghiệp. Hiểu Vương đứng dậy dùng khăn giấy lau cho cô, rồi giữ chặt tay chị:
- Chị làm cái gì thế hả?
- Làm cái gì à? Con nhỏ này là cái gì mà lại được ở nhà mình, lại còn được em quan tâm như thế hả?
Tiếng đập bàn lớn, ông Hoàng gằn giọng:
- Người đâu, giam Tiểu Dy vào biệt phòng cho ta.
Biệt phòng, là nơi tăm tối nhất của dòng họ, chuyên dùng để kiểm điểm những người phạm lỗi. Lần này Hoàng Hiểu Dy chết chắc rồi. Bà Hoàng thấy sự việc quá lố, bèn giữ người chồng, giọng van nài:
- Mình, có quá đáng lắm không? Đâu đến mức đó.
Ông ta hất tay bà ra, vẫn kiên quyết:
- Bà có biết tôi nhịn nó đủ lắm rồi không? Nó là loại người gì hả? Không làm nên cái trò trống gì lại còn thích *** hại người khác. Bà biết vừa rồi nó đã gây chuyện gì không?
Bỗng chợt Hoàng Hiểu Dy tái tím mặt, run run ngã quỵ xuống nền nhà, khiến Hiểu Vương phải đỡ dậy, ông Hoàng vẫn gằn giọng:
- Vừa rồi nó năn nỉ tôi cho lái xe thử, và kết cục đã đâm vào một người đi đường bên dốc, đó là một cô gái trẻ. Đã thế nó còn dám bảo tôi mặc kệ, lái xe tiếp để nhanh chóng gặp Tiểu Vương. ********, tôi phải cho người đưa cô ấy đi cấp cứu, trong khi nó vẫn nhởn nhơ không mảy may hối hận gì. Bà nghĩ sao hả, mà còn bênh vực cho nó.
“ Một cô gái trẻ đang trên đường lên đây ư? Ai? Không lẽ…” Dương Lạp chợt nghĩ trong đầu, lúc đó bỗng có điện thoại reo, ông Hoàng bấm máy nghe, sau một hồi mặt ông ta nhăn lại, sợ hãi:
- Sao…cấp cứu ư? Được, tôi đến ngay…
Xong, ông ta hốt hoảng mặc quần áo, nói với mọi người:
- Cô gái vừa rồi đang nguy kịch, bây giờ tôi cần đến đó ngay, còn nữa, giam Hiểu Dy vào cho tôi.
Hoàng Hiểu Dy hốt hoảng, bám chặt vào chân ông ta:
- Cha…cha, con xin lỗi, cha cho con đi cùng với!…
Mọi thứ trôi qua thật mờ nhạt, tim Dương Lạp đập thình thịch, trong lòng cô rối bời, bồn chồn, cô có cảm giác gì đó không ổn. Vội vã hỏi ông Hoàng:
- Cô…gái ấy…như thế nào? Tên…gì ạ?
- Bác không biết, hình như là cái gì Trân đó.
Nói xong ông ta lao vội ra xe, Dương lạp ngã quỵ xuống, “Trân Trân ư? Không thể nào?” Hiểu Vương đỡ lấy cô, cởi áo khoác lên người cô đang run rẩy. Cô như con thú bị tổn thương, lao vội ra đòi lên xe của ông Hoàng, cuối cùng bốn người cùng lên xe đi đến bệnh viện. Bỗng chốc căn nhà trở nên u lạnh, bà Hoàng vẫn ngồi im đó, vẫn cầm đũa dùng cơm, nhưng đâu ai hay, từ khóe mắt bà đang nhỏ lệ.
Bệnh viện Hàn Dương ồn ĩ bởi đủ các thứ tiếng, đủ thứ cảm xúc, bốn người ngồi ngoài hành lang bệnh viện, bồn chồn. Ông Hoàng nhìn đăm đăm vào cửa phòng cấp cứu, đôi lông mày không ngừng co lại. Hoàng Hiểu Dy ngồi vắt chân lên nhìn vào trong, khẽ vuốt vuốt những lọn tóc của mình mà không để ý ánh mắt căm hận của Dương Lạp, cô ngồi thu vào một góc, như người mất hồn, đôi vai trần khẽ rung rung, tấm áo mỏng manh của Hiểu Vương không đủ ủ ấm cô. Còn anh, anh đan chặt hai tay vào nhau, nhìn vào phòng cấp cứu. Ai cũng đều lo lắng, sợ hãi…
Sau hơn ba tiếng đồng hồ, cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ bước ra, lập tức ba người đứng dậy.
- Bệnh nhân đã tạm ổn, nhịp tim đã bình thường trở lại. Sau hai tiếng nữa, mọi người có thể vào.
Rồi ông ấy nhìn ông Hoàng, bảo:
- Ông Hoàng, mời ông xuống văn phòng của tôi làm hồ sơ và trao đổi một số chuyện.
Nói rồi, hai người họ đi xuống tầng dưới, vì chưa thể vào thăm nên Dương Lạp bèn ngồi xuống ghế chờ, thở phào nhẹ nhõm.
- Ôi giời, không chết là may rồi. – Hiểu Dy vênh mặt nhìn, giọng điệu coi thường.
“ Bốp” – Cái tát như trời giáng của Dương Lạp khiến má cô ta lệch sang một bên.
- Đồ đê tiện, cô có thể độc ác như thế được sao.
Hiểu Dy căm phẫn, đứng dậy định tát lại thì Hiểu Vương ra đỡ, hắn ta phẫn nộ ra mặt, cầm chặt tay cô ta, ghé sát vào tai nói một điều khiến Dương Lạp không thể nghe thấy:
- Nếu cô đụng vào Tiểu Lạp, thì cô sẽ không sống được dù chỉ là một giây đâu.
Hoàng Hiểu Dy bất lực, vụt ngồi xuống, đau đớn, không hiểu em trai đang nói gì.
Dương Lạp vẫn chưa hoàn hồn, cô ngồi lặng lẽ, nước mắt chan hòa hai bên mép, cô nhắm nghiền mắt. Nếu người trong kia đích thực là Trân Trân thì cô sẽ không sống nổi mất.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua thật nhanh chóng, Dương Lạp chạy vụt vào trong. Trời đất như trở lên quay cuồng, người nằm trên tấm đệm trắng, môi trắng bệch, khô nẻ, mắt nhắm chặt, không động đậy gì kia là Trân Trân. Cô ấy nằm bình thản, mái tóc ngắn không còn đủ sức tung bay nữa, bị bó chặt trong một chiếc khăn trắng tinh. Dương Lạp chạy vội đến bên bạn, quỳ xuống nền, tay nắm chặt tay bạn không buông. Cô lại khóc, cô hận một nỗi mình không phải là người thay thế cho Trân Trân. Hoàng Hiểu Vương lại bên, ngồi xuống vỗ vai Dương Lạp, lập tức cô hất ra, đứng bật dậy hét lớn:
- Cậu biến đi, đồ khốn, tôi không muốn dây với nhà các người nữa, nếu bạn tôi có mệnh hệ gì thì các người sống không yên đâu.
Hoàng Hiểu Vương quay mặt đau đớn, anh không muốn mọi chuyện trở nên thế này. Anh quay người bước ra khỏi phòng, Hoàng Hiểu Dy cũng lẽo đẽo chạy theo sau.
Căn phòng lặng yên không tiếng động, Dương Lạp lấy tay vuốt má bạn, run run. Thật đau đớn, sao mọi chuyện lại thế này chứ? Sao Trân Trân lại bị như thế này?
Bên ngoài, cảnh vật trở lên thật ảm đạm, thật lặng lẽ. Trời đã nhá nhem tối. Dương lạp ngủ thiếp bên giường bệnh từ bao giờ không hay.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng le lói rọi qua khung cửa sổ, rọi vào căn phòng trở nên sáng lóa, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc Dương Lạp, cô bừng tỉnh, bắt gặp khuôn mặt Trân Trân đang mỉm cười với cô:
- Cậu tỉnh rồi hả?
Dương Lạp dụi dụi mắt rồi ôm chầm lấy bạn:
- May quá, Tiểu Trân à, cậu không sao rồi!
- Tất nhiên rồi, tớ rất khỏe mà.
- Cậu làm tớ lo muốn chết, đêm qua Chu Thiên gọi hỏi cậu sao không đấy, mình không dám trả lời luôn.
- Chu…Thiên là ai thế?
Dương Lạp mở to mắt, không dám tin, cô sững người, chẳng lẽ đây là hiện tượng mất trí nhớ ư?
Đúng lúc bác sĩ bước vào kiểm tra sức khỏe, thấy vẻ mặt của Dương Lạp, ông liền nói:
- Cô ấy bị mất trí nhớ tạm thời, chỉ một mảng trí nhớ thôi.
- Là sao ạ? Có thể…nhớ lại được không…bác?
- Có thể có hoặc cũng có thể vĩnh viễn không. Tốt nhất là nên cố gắng hết sức tìm lại kí ức cho cô ấy.
Dương Lạp gật đầu rồi quay lại nhìn Trân Trân, cô đang ngây người khó hiểu. “ Khó khăn lắm Tiểu Trân mới rung động với một người con trai, cả hai đều tốt, tại sao ông trời lại chớ trêu như thế chứ. Rồi sau Chu Thiên biết tin này sẽ thế nào đây? Sao lại bất công như thế chứ!”- Dương Lạp đau đớn nghĩ mà lòng không khỏi quặn đau. Ông Hoàng bước vào, gật đầu mỉm cười với cô, rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, hỏi han:
- Cô ấy có sao không cháu?
Dương Lạp không buồn ngẩng mặt lên, giọng nhỏ như tiếng gió.
- Mất trí nhớ.
Ông ta sững người, bối rối rồi lại cười:
- Chắc không sao đâu! Chắc sẽ nhớ lại thôi!
Mặc dù đó chỉ là lời an ủi nhưng không hiểu sao Dương Lạp vô cùng phẫn nộ, cô quát lớn:
- Mất trí nhớ! Mất trí nhớ mà ông cho là đơn giản à! Cô ấy đã mất đi kí ức về người cô ấy yêu thương nhất ông biết không hả?
Ông Hoàng không nói gì, ánh mắt ông đầy sự hối hận và đau khổ, con người đó cũng có lúc trở nên nhu mì thế này hay sao? Dương Lạp cố kìm chế ngồi phịch xuống, gọt cam cho Trân Trân. Ông Hoàng vẫn ngồi đó, ánh mắt hướng về phía hai người, đau đớn.
- Cháu…là Dương Lạp Lạp hả?
- Phải.
- Vậy anh trai cháu là Dương Phong?
Vừa nghe tên anh, cô quay phắt lại khó hiểu, ánh mắt ngờ vực:
- Sao ông biết?
Dường như nhận ra sự sai sót trong lời nói, ông vội thu lại:
- À! không, ta nghe thế thôi!
Dương Lạp không để ý nữa, tập trung bổ quả cam ra đĩa nhỏ. Ông Hoàng vẫn hỏi han:
- Bây giờ cháu học ở đâu? Sống thế nào?
- Tôi chả sao, từ giờ tôi chuyển đến nhà Trân ở. Ông không cần quan tâm.
- Vậy sao!!! – Trong lời ông có sự thất vọng vô cùng.
Không gian cứ lặng lẽ trôi, lặng lẽ đến mức khiến con người ta ngạt thở, Dương Lạp ra ngoài hít chút không khí, tiện thể lấy chút cháo nóng cho bạn. Trong căn phòng chỉ còn lại ông Hoàng và Trân Trân.
Ráng chiều phủ một màu hồng sữa lên tất thảy mọi vật, khiến căn phòng bệnh trở nên nhẹ nhàng , dịu dàng. Ông Hoàng lại gần, vuốt vuốt mái tóc Trân Trân khi cô đã ngủ say, ông nắm chặt tay cô, giọng run run:
- Con…con là Hiểu Doanh đó ư? con đã thất lạc bao lâu nay, chịu bao nhiêu khổ cực rồi mà cha không hề hay biết. Bây giờ cha phải làm sao đây? cha không thể đón con về nhà được, con sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Nhưng cha sẽ luôn bên con, được không con?
Sự thật về thân phận của Phạm Trân Trân là thế nào? Liệu bí mật này có được phơi bày hay không?

Story 10: Cuộc gặp bất ngờ
Kể từ ngày Trân Trân nằm viện cũng đã một tháng trôi qua, hàng ngày ngoài giờ lên lớp, cô vẫn chăm chỉ chép bài và đến chăm sóc cho Trân Trân. Và chưa một lần nào, cô dám nói với Chu Thiên về việc mất trí nhớ của Trân Trân. Cô ngồi im bên giường bệnh, Trân Trân vừa ăn táo, vừa hỏi:
- Lạp Lạp, bao giờ mình mới được ra viện vậy?
- Chờ đến kì nghỉ đông nhé cô nàng!
- A! Chán thế, nằm trong này chán muốn chết!
- Chịu khó đi, kì nghỉ đông năm nay sẽ rất vui mà!
- Tại sao thế?
- Thì hội đàn em sẽ ra mà! – Nghĩ đến đó thôi Dương Lạp lại buồn cười với những kỉ niệm đẹp.
- Đàn em nào? Sao mình không biết nhỉ?
- Ừ! – Dương Lạp quặn đau lòng, đó là những ngày rất hạnh phúc của hai người cơ mà!
Cô bê khay thức ăn ra bệ rửa, chợt nghe tiếng chạnh chọe phía sau:
- Chị y tá xinh đẹp à! Em không thích! Cái đấy đắng lắm.
Hóa ra là một cậu trai đang từ chối uống thuốc của chị y tá. Cô lắc đầu mỉm cười, giống trẻ con quá!
- Dĩnh à! Ngoan đi, lớn rồi mà cứ như con nít thế hả? Thuốc đắng giã tật.
“ Cái gì? Dĩnh á? Sao trùng hợp thế này” – Dương Lạp hoảng hốt. Cô quay lại nhìn, đó là một cậu trai trông rất trẻ, đầu quấn băng đô với mái tóc lởm chởm nhuộm màu vàng sẫm trông rất tinh nghịch, tai còn đeo rất nhiều khuyên nữa, khuôn mặt trắng không tì vết với nụ cười muốn vỡ òa ra. Trống ngực Dương Lạp đập thình thịch, cô cảm thấy hồi hộp, cảm giác này là gì?
Chờ cậu ta đi khỏi, cô chạy lại chỗ chị y tá, gặng hỏi:
- Người vừa nãy…là ai ạ?
- Ủa? Em quen cái tên tiểu tử Dĩnh hả? Hắn là Nam Dĩnh đó! Ngốc hết thuốc chữa.
Dương Lạp ngây người, vẫn chưa hết ngạc nhiên, sao lại có thể trùng hợp đến thế chứ? Cô vừa vui lại vừa sợ. Cô mỉm cười cảm ơn chị y tá rồi trở lại phòng. Vừa ngây người vừa đi dọc hành lang, không để ý cô va phải một người khác, khiến khay đồ rơi loảng xoảng xuống đất. Cô cúi đầu xin lỗi và bắt gặp tên vừa nãy.
- Nam Dĩnh…
Cậu ta tròn mắt nhìn, lấy tay gãi gãi đầu trông thật giống một chú khỉ con nghịch ngợm.
- Chị biết em hả?
“ Chị á? Trông mình già thế ư? Mà công nhận trông hắn trẻ hơn mình mấy tuổi ấy chứ!” – Dương Lạp ấm ức.
- À! Cậu nổi tiếng ở bệnh viện này quá mà! Thế cậu sao phải ở đây, trông cậu đâu có sao đâu.
Cậu ta kéo tay Dương Lạp ngồi xuống băng ghế rồi lại cười cười:
- Thật hả chị? Em sắp ra viện nên trông thế thôi! ha ha…
“ Ôi trời, thằng nhóc này dễ thương muốn véo má cho phát quá!”
- Em lớp mấy thế? – Dương Lạp cười gượng.
- Em lớp 8!
“ Ra nhỏ hơn hai tuổi, may quá mình không mang tính già đời, ha ha…” – Dương Lạp cười thầm trong đầu.
- Ừ, chị lớp 10, ha ha.
Cậu ta lại gãi đầu cười nhăn nhở:
- Ồ vậy sao! Thôi em đi làm thủ tục xuất viện đây, chị có số điện thoại không?
- À…có…đây nè em.
Hai người đứng dậy, cậu ta cao hơn Dương Lạp hẳn một cái đầu, cô vẫy tay chào cậu. Nói chuyện với cậu ta đúng là vui thật, Dương Lạp cười tủm tỉm trở về phòng, Trân Trân đã ngủ rồi, cô ngồi dọn dẹp linh tinh, bỗng điện thoại réo, một số lạ, cô mở ra nghe.
- Alo
[ Chị gái xinh đẹp à!]
- Ai đấy?
[ Em Nam Dĩnh mà chị không nhận ra à? Buồn chết!]
- Ồ! Ra là nhóc à?
[ Em chứ còn ai khác nữa! ha ha]
- Em làm xong thủ tục chưa? Bao giờ ra?
[ Chiều nay chị ạ! he he, chị tiễn em nhá chị gái!]
- Rồi, rồi khỉ con ạ!
[ Cái gì? khỉ hả chị?]
- Hay không? ha ha…
[ Chị này, bà chị ngốc!]
- Ai ngốc hả? Thế chiều mấy giờ?
[ Ba giờ đúng luôn được không?]
- Rồi rồi, chị nhấtt định đến, thôi chị đang bận chút, thôi nha!
[ Chào chị!]
“ Đúng là tên ngốc, dễ thân thật, chẳng trách khiến bọn đàn em phải phục tùng như vậy.” – Dương Lạp cười tủm tỉm nghĩ trong đầu.
Thế mà buổi chiều đến thật nhanh, thấm thoát cũng đã đến ba giờ, Dương Lạp thay quần áo rồi đến trước cổng bệnh viện, ráng chiều khiến cô trở nên thật mong manh, dễ vỡ giữa muôn vàn con người khác. Từ một góc của bệnh viện, Nam Dĩnh đứng ngây người nhìn cô, không ai hay biết trong ánh mắt của cậu có cả một bầu trời sao sáng rực rỡ.
- Chị…!
Dương Lạp giật mình quay lại, ngạc nhiên trước bộ dạng của cậu, một chiếc áo màu đen có hình đầu lâu xương chéo trước ngực, một chiếc quần thụng cũng đồng màu đen, trông cậu thật ngỗ nghịch.
- Ừm…mặc thế em không thấy lạnh à? – Dương Lạp chun chun mũi nhìn từ đầu đến chân cậu ta.
- Có sá gì đâu! Em khỏe lắm! – Nam Dĩnh toe toét cười.

Story 10: cuộc gặp bất ngờ (2)

Dương Lạp vỗ vỗ vai cậu rồi hai người cùng bước ra khỏi cổng bệnh viện. Trên con đường dài thênh thang, bóng hai người đổ xuống trông như hai ngọn cỏ mỏng manh nhưng thật dịu dàng, thật thơ mộng. Hai bên đường, những hàng cây rẻ quạt đã nở hoa với màu vàng sậm như màu tóc Nam Dĩnh. Cậu như hòa vào làm một với thiên nhiên. Chưa lúc nào cô thấy tâm hồn thanh thản như lúc này, như lúc đi bên cậu, đi bên những bông hoa rẻ quạt. Những cơn gió nhè nhẹ thôi lướt qua người cô mát mẻ, nếu như có thể là một bông hoa, cô nguyện sẽ là bồ công anh…
- Chị tên gì?…- Tiếng nói Nam Dĩnh nhẹ như tiếng gió.
- Dương Lạp Lạp! Cái tên rất xấu đúng không? ha ha…
- Em gọi chị là Dương Lạp được không?
- Tại sao không? – Dương Lạp quay lại nhìn cậu, hàng lông mi của cậu cong dài rất mềm mại.
- Chị, em…
- Nói đi!
- Em rất xấu xa đúng không?
- Tại sao?
- Nhà em ở An Dương.
Dương Lạp ngạc nhiên, một phần vì đúng người này là kẻ đó, một phần là cô quá kinh ngạc trước sự trùng hợp này. Ban đầu cô chỉ thoáng nghĩ là người trùng tên thôi.
- Nhà chị cũng ở đó!
- Thật vậy sao? Em có rất nhiều bạn ở đó, nhưng em đã bỏ lại họ mà lên chốn thành thị này.
- Vì sao vậy?
- Vì gia đình, em phải lên đây!
- Hừm…vậy em biết Chu Thiên không?
Vừa nghe tên đó, cậu ta liền quay phắt lai, mắt mở to:
- Sao chị biết?
- Vì cậu ấy là bạn trai của Trân Trân.
Bất chợt Nam Dĩnh cười lớn:
- Tên này cuối cùng cũng có bạn gái rồi sao? Ngạc nhiên thật!
Tiếng cười thật sảng khoái, thật dễ thương, Dương Lạp lắc đầu cười thầm. Hai người vừa đi vừa nói chuyện huyên thuyên, bỗng đâu xuất hiện một đám người đi xe máy quây tròn xung quanh họ, khói bay nghi ngút.
- Nam Dĩnh, mày ra viện rồi à?
Nam Dĩnh không hề biểu hiện cảm xúc lo sợ gì, vẫn bình thản:
- Ừ! Cảm ơn quan tâm nhá!
- Ồ, mày thay bạn gái rồi à?- Một tên khác trong đoàn rú ga cười lớn.
- Không phải! Đây là người ở nhà tao.
“ Hả? Người ở á!” – Dương Lạp giãy nảy, bỗng Nam Dĩnh huých nhẹ vào tay cô ra hiệu im lặng.
- Hả? Xinh thế này mà người ở à? Hay bán lại cho tao đi mày!
- Thôi, vấn đề chính đây, bạn gái mày đang nằm trong tay bọn tao, khôn hồn thì lên xe đi. – Một tên đầu quấn băng đỏ gào lớn.
- Bạn gái? – Nam Dĩnh gãi đầu cười nhăn nhở.
- Doãn Nhược Tinh.
Lập tức mặt Nam Dĩnh tái mét, hai tay nắm chặt khiến gân xanh nổi lên.
- Khốn kiếp!
- Sao? Bạn gái mày đúng không? Lên xe đi.
Mất bình tĩnh, Nam Dĩnh quay ra bảo Dương Lạp quay về, còn mình thì quay lên xe máy phóng đi mất. Dương Lạp đứng ngây người chẳng hiểu gì. Nhưng trong lòng thì thấp thỏm không yên.
Hai tiếng sau không thấy Nam Dĩnh trở lại, cô rút điện thoại ra gọi thì không thể liên lạc được, đầu dây bên kia chỉ một tiếng nói lạnh như băng: “ Số máy này hiện đang tạm khóa…”
Ngồi trong căn phòng bệnh của Trân Trân, cô ngây người như kẻ mất hồn, khiến cho Trân phải lay mạnh người:
- Dương Lạp, sao thế?
Cô bừng tỉnh, vươn người ngáp. Trân Trân nũng nịu nói với cô:
- Mình thèm ăn quất muối!
- Rồi rồi! Mình đi mua đây. – Dương Lạp cười nói với Trân Trân.
Bệnh viện buổi tối rất lạnh, lại đúng đầu đông nên không khí như đặc quánh lại. Dương Lạp run rẩy bước đi trong hành lang, hai tay đút vào túi áo lấy ấm. Đường đi khá vắng, chỉ có vài bóng y tá với bệnh nhân đi lại. Bước ra ngoài cổng bệnh viện, cô đứng một lúc xoa xoa tay.
- Chị….
Một tiếng gọi khe khẽ đủ để mình Dương Lạp nghe được, cô quay ra nhìn.
- Ôi trời, Nam Dĩnh!
Giữa ánh đèn đường mập mờ, bóng tối như nuốt chửng cậu ta, trông cậu thật nhỏ bé, ngồi thu lu trong một lùm cỏ, cái rét thấu xương khiến con người cậu thật mỏng manh. Dương Lạp chạy vội đến bên, khắp người cậu toàn là máu, một màu máu đỏ đặc dính hết trên mặt, trên cổ, quần áo và tay của cậu.
- Chuyện…gì thế?
Người cậu khẽ run run, cậu ngước mắt lên nhìn, ánh mắt đen kịt như màu của bầu trời đêm. Từng vệt nước dài lăn trên má tạo thành một đường máu khô. Nam Dĩnh khóc, khóc như một đứa trẻ, Dương Lạp ôm cậu vào lòng, an ủi cậu qua khỏi cơn đau.
- Không…phải…máu của…em…
Cậu nói trong tiếng nấc nghẹn, câu nói như bị đè nén rất lâu.
- Vậy thì của ai?- Dương Lạp sốt ruột cố dìu cậu vào bệnh viện.
Cậu như muốn ngất đi, Dương Lạp phải cõng cậu vào trong bệnh viện và nhờ y ta chăm sóc cho cậu.
Sáng sớm hôm sau, hình ảnh tối trước vẫn còn khiến Dương Lạp sợ hãi. Còn bây giờ, Nam Dĩnh đang nằm ngủ ngon trên giường. Chiếc băng đô vẫn nằm trên vầng trán trắng ngần của cậu, còn vương lại chút máu khô. Dương Lạp ngồi lặng yên nhìn cậu, không dám cử động mạnh ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu. Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra trong đầu cô. Cuối cùng thì Nam Dĩnh cũng đã thức, Dương Lạp đỡ gối cho cậu nằm dựa vào rồi gọt quả táo chín.
- Chị…
- Hả?
- Em…
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với em vậy? Tại sao em lại ở đó? – Dương Lạp vẫn gọt táo và không nhìn cậu.
- Em…chị nhớ buổi chiều hôm qua chứ?
- Ừ, em đi cùng đám người đó rồi sao?
- Cô ấy…
- Doãn Nhược Tinh?
Bỗng Nam Dĩnh im bặt, cậu quay mặt ra nhìn về phía cửa sổ, thở hắt ra một hơi dài.
- Cô ấy sao? – Dương Lạp tiếp tục hỏi.
- Máu trên người em là của…cô ấy!
Dương Lạp giật mình quay ra, ngạc nhiên:
- Vậy rốt cuộc là sao? có chuyện gì?
- Chiều hôm đó, bọn nó đã bắt Tiểu Tinh, rồi đe dọa em, khi em đến, chúng xông ra đánh hội đồng rồi thả Tiểu Tinh. Nhưng đâu đã kết thúc, một tên trong đó quyết không tha cho bọn em. Hắn cầm con dao xông về phía em và…
- Và sao? – Dương Lạp bị trí tò mò kích thích.
- Và…cô ấy đã đỡ cho em…Máu nhiều lắm…máu tuôn ra từ tim cô ấy…bọn nó chạy hết chỉ còn em và cô ấy. Cô ấy thở yếu lắm, dường như không thể nữa, nhưng…cô ấy lấy tay ôm má em, đôi tay lạnh lắm chị ạ! Đôi tay ấy buông thõng…và…nụ cười vẫn nở…trên môi cô ấy…
Dương lạp sững người bởi câu chuyện của Nam Dĩnh, thật đau đớn, cô lặng người đi. Phút giây ấy mọi thứ dường như ngừng hoạt động, cô thấy khó thở, cô không nghĩ mọi chuyện lại kinh khủng như vậy.
- Em…em ngốc quá phải không? Em đã không thể bảo vệ cho cô ấy…! – Nam Dĩnh như người mất hồn, cậu ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài.
Dương Lạp không nói gì, cô nắm chặt tay cậu giúp lấy lại bình tĩnh.
- Em muốn được một mình! – Nam Dĩnh nói rất khẽ.
Dương Lạp mỉm cười rồi lẳng lặng ra ngoài, đóng cửa lại…Bầu trời trong xanh một cách lạ kì…
Một ngày trôi qua thật yên bình, thật nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho lòng Dương Lạp rối bời. Rồi sau này cậu ta sẽ thế nào.
Chiều ngày hôm sau, Nam Dĩnh được xuất viện, vừa gặp Dương Lạp ngoài hành lang, cậu đã vội kéo cô ra ngoài, ngồi xuống một chiếc ghế đá và cười toe:
- Chị ơi em sẽ không buồn nữa đâu, hôm qua em đã mơ thấy cô ấy.
- Mơ gì? – Dương Lạp trố mắt ngạc nhiên.
- Cô ấy hiện về nói với em là em phải ráng sống thật hạnh phúc, rồi sẽ có tình yêu mới đến với em. Nếu em không vui cô ấy sẽ giận em lắm ấy!
Lúc này trông Nam Dĩnh thật giống một cậu nhóc nghịch ngợm, trong nụ cười ấy vẫn còn phàng phất một chút buồn thương, làm sao mà con người ta vẫn có thể cười trong khi lòng mình đang bị cào xé bởi một nỗi đau khó tả như vậy.
Dương Lạp ngồi dựa vào thành ghế, ngả ra sau thở nhẹ, vậy là một người đã tạm ổn định rồi.

Azumi Mizushima - Yui Nishikawa - Ameri Ichinose

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ