Nó đã có…thai?!
- Hà…thật kô ngờ là em đã thuộc về tôi – hắn bỗng dưng quay mặt về phía nó làm nó giật mình
- Àh…ừm – nó trả lời lấy lệ
- Em sao thế…?! Có chuyện gì àh – hắn huơ huơ tay
- Em đang bận tâm…mình chưa cưới nhau mà đã… rồi. Em sợ… – nó ngồi bật dậy
- Chả sao cả – hắn khoác cái áo choàng tắm vào ng`, đi ra bàn trà và trả lời một cách thản nhiên hết mức có thể
- Nhưng…nếu em dính hoặc kô… – nó cũng khoác cái áo choàng tắm vào ng` rồi đi ra ngồi đối diện hắn. Nó nhấp một ngụm cafê
- Dính…tôi sẽ cưới em mà kô dính tôi cũng sẽ lấy em!!! Bây h` chưa có thì mai sau sẽ có…lo gì?!- hắn xoa đầu nó làm đầu nó rối bù xù nay càng rối hơn – thôi ngủ đi…hehe…ngủ muộn sẽ thành gấu trúc đấy
- Vậy thầy cũng ngủ đi…mai thầy cũng thành gấp trúc đấy – nó lè lưỡi xí một cái rõ dài
- Ha…ha…thôi con Vẹt của anh…ngủ đi – hắn đứng dậy, lai làm mái tóc nó bù xù thêm
Đợi nó ngủ say giấc, lúc đấy hắn mới chịu nhấc cái mông dậy, đặt lưng lên giường. Trước khi tắt đèn, hắn hôn lên trán nó nhè nhẹ và ôm nó ngủ
- Ngủ ngon nhé…! – hắn khẽ nói bên tai nó
***
Sáng nay nó dậy khá là sớm, nó mở cửa sổ và hít một hơi thật sâu…nó vươn vai đón chào một ngày mới. Nó đánh răng rửa mặt xong, vừa chải đầu nó vừa gào hắn dậy
- THẦY ƠI DẬY THÔI!!!
- …
- THẦY ƠI DẬY NÀO!!!
- …
- ĐỒ CON HEO!!!!!!!!!!!!!!! DẬY!!!- nó bắt đầu mất kiên nhẫn
Nó từ từ tiến lại gần cái giường, ghé sát vào tai hắn, thì thầm bằng một giọng rất ghê rợn
- Thầy àh…! Em về thăm thầy đây…Em chết oan uổng quá…!!! Hừ hừ – nó vừa nói, vừa giơ tay ra úm ba la xung quanh mặt hắn…trông cái cảnh tượng này thì nó rất là…ngu!!!
- Hây dà…đâu cần phải dọa ng` thế kia chứ!!! – hắn kéo nó và hôn chụt một phát vào môi nó
- Thầy…- nó đánh nhẹ vào ngực hắn, quay mặt ra chỗ khác để che đi cái mặt đỏ ửng kia
Cũng như bao ngày khác, hắn đến trường và nó cũng đến trường…hắn dậy học và nó học…hắn họp giáo viên còn nó họp hội học sinh…nói chung ở trường nó và hắn rất ít thời gian nói chuyện riêng…cứ như hai ng` xa lạ vậy…mọi ng` đều cứ ngỡ nó và hắn đã chấm dứt mối quan hệ này rồi nhưng đâu có ai ngờ… chiều họ đi làm, đi học về, họ lại có những thời gian quá đỗi hạnh phúc bên nhau…
- Thầy ơi ăn cơm nào… – nó đeo cái tạp dề và nấu ăn đúng chất một ng` vợ
- Thế này giống vợ chồng rồi đấy!!! nhưng kô ổn một chỗ!!! – hắn xoa xoa cằm
- Hửm…- nó chống đũa vào cằm, mặt ngệt ra
- Là vợ chồng mà xưng THẦY/ EM hả???! – hắn véo mũi nó
- Ái đau…….. – nó xoa cái mũi đáng thương – thầy ăn đi
- Lại thầy… – hắn nhíu mày lại
- Ừm thì…ăn đi!!! – nó với tay sang véo mũi hắn – he he…thế là huề nhé!
- Tí ăn xong em chết với tôi!!! – hắn đe dọa…=.=”
“Hix… Chết tôi rồi” – nó lẩm bẩm trong miệng, mặt méo xẹo
Cạch…- hắn buông đũa xuống, đi vào nhà tắm, mặt lạnh tanh
- Ơ…thầy kô ăn nữa hả
- …
- Haizz – nó thở dài – lại giận rồi
Nó cảm thấy có cái gì chẳng lành
- Yaaaaaaaaaaaaaaa – hắn từ nhà tắm đi ra, tay ướt sũng nước vẩy tung toé vào ng` nó
- Á àh…! Thầy đc lắm – nó xông vào nhà tắm, lấy cái bình xịt, xịt đầy vào ng` hắn.
Bỗng nhiên nó bịt mồm, chạy ù vào bếp và…nôn khan?! Hắn vỗ vỗ lưng nó
- Ai bảo nghịch cho lắm vào!!! Lần sau ăn cơm xong thì đừng có chạy nhẩy lung tung chứ
- Tại thầy… Ọe!ọe – nó lại buồn nôn, chóng mặt, chân tay rã rời
- Thôi vào nằm đi. Bát đũa để đấy…mai làm sau – hắn kéo nó vào phòng
- Thầy ơi em chết mất…dạo này ng` em cứ bị làm sao ấy – nó vuốt vuốt ngực – sao lại buồn nôn thế này?!
===
Sự thật trớ trêu…?!
- Ư…oáp………! – nó tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài
Nó với tay lấy cái đồng hồ bên cạnh bàn
- AAAAAAAAAAA…..Thầy. Thầy ơiiiiiii! Trời ơi 8h kém5 rồi. Ôi muộn mất – nó cắm đầu cắm cổ chạy vào nhà vệ sinh
- E hèm…! – hắn đứng tr’c cửa nhà tắm – hôm nay tôi xin phép cho em và tôi nghỉ rồi. Khỏi đến trg`. Tôi nấu cơm rồi. Tí làm xong ra ăn. Tôi đợi em đấy – hắn vỗ đét 2 tay vào nhau
Nó đơ ng`, mắt nhìn chằm chằm từ đầu đến chân hắn
- NHANH!!! – hắn quát – 15′ cho việc này
Nó ậm ừ vài tiếng rồi quay lại làm nốt nhiệm vụ đánh răng của nó
- Này ăn đi – hắn chìa bát canh cá cho nó
- Cảm ơn thầy. Hề hề – nó vừa đưa bát canh lên miệng thì – Ọe… – nó lại chạy vào bếp
Hắn sôi máu, quát ầm lên
- NÀY!!! EM QUÁ ĐÁNG VỪA THÔI NHÉ! CÔNG SỨC TÔI BỎ RA NẤU CANH CHO EM MÀ EM PHẢN ỨNG NHƯ NÀY HẢ????? KÔ NGON THÌ CŨNG PHẢI GÓP Ý NHẸ NHÀNG CHỨ!!!
- kô…kô phải kô ngon…mà kô biết làm sao tự nhiên em buồn nôn khi nghĩ đến cá – mặt nó trắng bệch
- Em…em làm sao thế??? bị cảm hả – hắn chạy lại đỡ lấy nó
- Kô…em cần nằm nghỉ – nó xua tay
Hắn bế nó vào phòng, đắp chăn ngang ng` nó
- Đợi tôi nấu cháo cho em – hắn vuốt tóc nó
- … – nó kô nói gì, nó nhắm mắt lại để xua đi cái cảm giác buồn nôn khó chịu này
***
- Này ăn đi. Tôi xúc cho – hắn đưa thìa cháo lên ngang miệng và…thổi
- Ư…em kô muốn…kô muốn ăn – nó lắc đầu nguầy nguậy
- Thế em muốn ăn gì ??? – hắn véo mũi nó
- Xoài…! – mắt nó sáng rực
- XOÀI???? EM BỊ ĐIÊN HẢ? TỪ HÔM QUA ĐẾN H` BỤNG DẠ EM NHƯ THẾ MÀ EM ĐÒI ĂN XOÀI??? – hắn vò vò cái đầu bù xù của hắn
- Nhưng em thèm… – nó kéo áo hắn – kô cho ăn thì thôi. Em kô ăn cơm nữa
- Thôi đc rồi. Tôi sẽ mua cho em… nhưng! kô ăn hết tôi đổ mang tai em – hắn đe dọa
Hắn ngồi ngệt mặt nhìn nó ăn ngon lành gần hết rổ xoài chua
- Trời ơi em là tài thánh hả – hắn há hốc mồm
- Thèm là ăn – nó vừa nhồm nhoàm miếng xoài trong mồm, vừa trả lời hắn
- Ôi đúng là – hắn ôm đầu
- Lát ăn xong mặc quần áo vào tôi đưa em đi bác sĩ – hắn xoa đầu nó
- Ê…ê em kô đi bác sĩ đâu – nó chìa ra tr’c mặt hắn một rổ vỏ xoài – dọn đi !!!
- Em học cái thói ra lệnh như thế từ khi nào đấy hả – hắn véo má nó một cái đau điếng – mặc quần áo vào!!!
- Úi – nó xoa xoa cái má – đợi em tí
Hắn chở nó đến bệnh viện, nó xét nghiệm đủ mọi thứ, chụp chiếu rồi siêu âm. Đến lúc nhận kết quả, nó và hắn đều sững ng` : nó đã có thai…3 tuần rồi…
===
Phá bỏ đứa con?
- Thầy…thầy ơi…Em đã có thai 3…3 tuần rồi…kô thể…kô thể tin đc – nó ấp úng kô nói lên lời
- Em…bình tĩnh nào, rồi mọi chuyện sẽ có cách giải quyết thôi – hắn ôm nó vào lòng
- NHƯNG THẦY BIẾT RỒI ĐẤY, EM KÔ THỂ NGHỈ HỌC. NẾU TIN EM CÓ THAI LAN RA TOÀN TRƯỜNG THÌ THẦY SẼ BỊ ĐUỔI…LÚC ĐẤY THẦY CÓ THỂ NUÔI HAI CHỊ EM EM VÀ ĐỨA CON NÀY KÔ??? – nó kô cầm đc nước mắt, buông vòng tay hắn ra khỏi ng` nó – Có lẽ…em sẽ phá bỏ…đứa con này – nó nói trong đau đớn
- Từ từ nào, đừng như thế chứ – hắn xoa đầu nó, lau những dòng nước mắt nóng hổi đang rơi trên 2 cái má phúng phính kia – Liệu em có chịu đc kô? Đây là đứa con đầu lòng của chúng ta đấy…
- Bây h` có giữ lại…thì mình cũng kô có đủ điều kiện nuôi nó đâu… – nó lắc đầu – và sẽ chẳng có ai chấp nhận em và đứa con này đâu – nó xoa xoa cái bụng như thể sợ đứa con trong bụng biến mất vậy
- Nhưng tôi… kô thể để em vứt bỏ nó được
- Rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy…Chỉ cần em có thể phá bỏ đứa con này…mọi chuyện sẽ trở về ban đầu thôi. Chỉ sợ ba mẹ thầy biết. Họ sẽ kô tha cho em đâu – nó rưng rưng nước mắt – cuối tuần này…em sẽ đi phá thai…thầy ạk…!
Ngày thứ nhất trôi qua trong nặng nề
Ngày thứ hai trôi qua trong u ám
Ngày thứ ba trôi qua trong ân hận
Ngày thứ tư trôi qua trong dằn vặt
Và ngày thứ năm trôi qua trong đau đớn
Sáng hôm sau, Chủ nhật, trời trong xanh thỉnh thoảng có những cơn gió nhè nhẹ thổi thấu trong tâm can của ng` con gái có cái thai 4 tuần tuổi đang đứng trong số những ng` con gái trạc tuổi nó…Nó nhìn qua một lượt cái hành lang toàn màu trắng ấy…thật là ghê rợn…những cô bé trạc tuổi nó thậm chí là mới cấp 2 thôi…đang đứng dựa lưng vào tường cười nói vui vẻ…và hút thuốc?! Họ châm thuốc, ng` này hút một hơi rồi lại đến ng` kia. Trong số những ng` đứng ở hành lang, có một cô gái đi một mình giống nó…Nếu kô tính cái giầu cao gót cô bé đang đi thì có lẽ cô bé ấy cũng chỉ 1m50 là cùng…Đôi mắt buồn màu nâu nhạt rủ xuống cùng mái tóc che gần hét khuôn mặt. Nó lại gần và bắt chuyện. Hỏi ra mới biết cô bé làm cái nghề đấy: Gái đứng đường và năm nay tròn 13 tuổi, cô bé đã từng đi phá thai 4-5 lần gì đây…nó nghe mà rùng mình…
Sản phụ Kiri Motino…số 105. Nó giật mình khi nghe thấy tên mình, nó nhẹ nhàng đứng dậy, đi từng bước chậm rãi…nó đặt tay lên bụng xoa nhẹ
- Mẹ xin lỗi…! Mẹ xin lỗi con nhiều lắm
Nó mở cửa phòng, mùi máu tanh xộc lên mũi nó khiến nó muốn nôn. Cảm giác ngột ngạt như có hàng ngàn linh hồn những đứa trẻ đang vây lấy nó… Nó thay quần áo bệnh nhân và từ từ bước đến bàn mổ. Nó nằm xuống một cánh khó nhọc, một giọt nước mắt nóng hổi rơi ngược lên thái dương nó. Nó chuẩn bị đc tiêm thuốc mê và thuốc giảm đau thì
Rầm…!!! cánh cửa bật mở
- Anh kia!!! ra ngoài ngay cho tôi!!!
- Kô được phá bỏ đứa con của tôi!!! Tôi là cha đứa bé và là chồng cô ấy – hắn gào lên, nắm chặt hai tay, bước đến bên cạnh nó
Nhìn thấy nó khuôn mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt và đôi mắt sưng lên vì khóc, tim hắn như có hàng ngàn mũi dao đâm vào vậy
- … Kiri àk – hắn vuốt nhẹ mái tóc
- Phá chưa?
- …
- Phá chưa???
- …
- TÔI HỎI PHÁ CHƯA??? – hắn gằn từng tiếng, đôi mắt long sòng sọc
- Chưa…chưa ạh
Hắn bế nó lên, bước ra khỏi phòng mổ chết tiệt ấy, bước thật nhanh, thật nhanh
- Ơ kìa sản phụ Kiri Motino – ông bác sĩ gọi với lại – quần áo này!!!
Chờ đã! Motino…Motino? Họ của cô ấy là Motino? Hắn chợt nhớ đến lời ba mẹ hắn nói lúc hắn 10 tuổi
” Dòng họ Motino là dòng họ nổi tiếng duy trì lâu đời nhất. Chuyên về ngành vải vóc và trang sức. Họ và nhà ta đã kết thông gia từ lúc con đc 8 tuổi và con gái nhà đấy hơn 1 tuổi. Đó là đứa con gái độc nhất nhà họ Motino đấy!!! Liệu mà lấy nó về làm vợ “
Đến năm hắn 12 tuổi, gia đình hắn mới hay tin con gái nhà Motino bị bắt cóc, bà Motino sốch quá nên ngã bệnh, đã qua đời 3 năm trước
Nó vẫn kô hề biết chuyện này, từ trước đến h` nó vẫn luôn nghĩ mình là con nhà nghèo, ba mẹ mất vì bệnh tật và Suu là em ruột nó. Nhưng kô phải, mẹ nó luôn dối nó rằng ” con có 2 họ. Khi đi đâu hoặc xin việc làm con cứ nói con họ Motino. Còn ba mẹ nhập học cho con bằng họ Hito” và nó cũng chẳng nghi ngờ gì, chỉ biết làm theo lời mẹ nó trước lúc mẹ nó qua đời…!
Sẽ chẳng có gì tốt đẹp đâu…!!!
Mẹ…mẹ ơi – một đứa trẻ con bập bẹ gọi mẹ nó, nó có đôi mắt đen láy hút hồn ng` khác, đôi môi chúm chím đỏ hồng và hai má phúng phính. Đứa trẻ tiến về phía nó và gọi nó là…mẹ?! Nó dang rộng hai tay đón lấy đứa trẻ đẹp như thiên thần ấy…Hai hàng mi nó khép hờ, nước mắt nó rưng rưng nơi khóe mi, miệng nó vô thức gọi đứa trẻ theo bản năng…” Con…con của mẹ…lại đây nào. Lại đây với mẹ ” Đứa trẻ tiến đến gần nó hơn, nó đi và phía đứa trẻ nhưng…kì lạ, chân nó kô thể nhấc nổi lên, nó ôm mặt khóc nhìn đứa bé đang xa dần nó. Đứa bé vẫn cười, nó vẫn khóc và đứa bé dần mất hút. Nó gào lên thê thảm, mồ hôi nhễ nhại, ướt đẫm gối…
- Con…con ơi…Mẹ xin lỗi…quay lại đây với mẹ đi con. Kô…kô…Connnnnnnnnn ơi!
- Kiri…Kiri… Em sao thế? Tôi đây mà…Tỉnh dậy đi em – hắn lay ng` nó dậy
Nó bật ng` dậy, theo phản xạ nó lại xoa xoa cái bụng, ngước đôi mắt “như cầu khẩn ai đó” lên nhìn hắn
- Con em đâu? Nó đâu rồi? Nó đâu rồi??? – mắt nó trợn trừng lên, tay lay mạnh vai hắn
- Bình tĩnh nào em…! Con vẫn còn trong bụng em đấy thôi…Nó làm sao mà đi được? Bình tĩnh nào – hắn vỗ nhẹ lưng nó, bất chợt…hắn rơi một giọt nước mắt. Giọt nước mắt đầu tiên trong đời hắn…
Nó lại nhìn hắn bằng ánh mắt như cầu khẩn ai đó. Nó bám chặt lất tay hắn
- Em xin thầy…Đừng phá bỏ đứa con này. Em chết mất. Thầy ơi…em thà chết chứ kô giết nó nữa đâu…! Hức…hức…
- Ngoan…! Ngủ đi nào…đừng ngĩ ngợi lung tung, cứ ngủ đi, ngủ thật sâu vào. Rồi ngày mai mọi chuyện sẽ khác đi…Nào ngủ đi – hắn đặt nó nằm xuống, xoa xoa cái lưng bé bỏng của nó. “Đến h` họ Motino vẫn tìm em đấy Kiri. Tôi kô biết có nên giao giả em cho họ kô nữa… Nếu giao cho họ…tôi và em sẽ kô phải sống trong cảnh này nữa, sẽ đc chính thức cưới nhau và họ sẽ công nhận đứa con này…Nhưng con ng` tôi mách bảo…bây h` chưa phải lúc để nói ra sự thật. Em mà biết đc cái sự thật này, chắc em sẽ sốck lắm” – hắn khép hờ mắt lại và bước ra khỏi phòng
5 tháng trôi qua, cái bụng nó to dần lên trông thấy. Nó và hắn thê đc một căn nhà nhỏ ở khá xa trung tâm thành phố, nơi mà ít ai biết đc. Ngày nào cũng vậy, hắn đi làm, nó ở nhà làm một ng` vợ đảm đang, hắn đi làm về là nó dọn cơm ngay cho hắn. Nói chung, cuộc sống như vậy có một nửa hạnh phúc và một nửa u buồn.
- Mấy tháng nữa là em sinh nhỉ – hắn ngước lên trời và hỏi nó một câu thật ngớ ngẩn
- Anh vô tâm thế! vợ anh sinh tháng mấy anh cũng kô biết…Tự tính đi – Lúc đấy chuông đt nó kêu. Nó giận dỗi, đi xuống nhà nhân tiện nge đt, bỏ mặc hắn ngồi một mình.
” Xin lỗi ai đấy ạh “
” Ta là mẹ Hirosi “
Lần này nó hoảng sợ tột độ, nó lắp bắp
” Dạ! Con chào bác “
” Ừh. Mai con có thể đi gặp ta một lát đc kô ? “
” Ơ… dạ được ạh “
” Chào con! “
” Dạ chào bác “
Nó có linh cảm chẳng lành cho cuộc nói chuyện ngày mai
===
Giao kèo đẻ con…???
- Ngồi đi con
- Dạ
- Thật sự là ta đã cho ng` theo dõi con mọi lúc từ khi con và Hirosi sống ở đây… – bà ta chìa ra bức ảnh chụp ngôi nhà của hắn và nó – Ta cũng biết chuyện con có thai với nó đc hơn 5 tháng và cái thai này là con trai. Ta vào vấn đề chính luôn nhé? Ta có thể cho con ở nhà ta…
Nó khá ngạc nhiên về vấn đề này. Ban đầu còn từ chối nó vì gia cảnh nàh nó lắm mà? Sao bây h`…
- Với một điều kiện
- Đấy, biết ngay mà – nó ngĩ thầm
- Năm tháng sau khi con sinh đứa bé này, con sẽ phải chuyển đi nơi khác và để lại đứa bé, cắt đứt liên lạc với thằng Hirosi. Ngoài ra, nhà ta đã mua cho con một căn hộ ở ngoại ô. Nó khá sạch sẽ và thoáng mát. Ta mong rằng con chấp nhận giao kèo này – bà ta nói mà mắt cứ nhìn chằm chằm vào cái bụng của nó
- Ơ dạ – nó ấp úng, tay nó run run cầm chặt quai tách cafê
- Ta kô ép con trả lời ngay. Ta cho con thời hạn 1 tuần, khi nào con đồng ý hay từ chối con có thể gọi cho ta bất cứ lúc nào. Nếu con kô đồng ý, đừng trách ta ác với con. Ta đi đây – bà ta cầm cái ví rồi đứng dậy. Trước khi ra khỏi cửa, bà ta gọi với lại – còn Suu, ta sẽ chăm sóc thằng bé như cháu của mình, con iên tâm
Nó cúi đầu chào bà ta
- Chào bác… – cổ họng của nó như nghẹn đắng lại…vì cafê? hay vì sự ép buộc điên rồ kia của bà ta?
Chọn đằng nào cũng chết…nếu đồng ý…nó sẽ phải xa con của nó và xa hắn mãi mãi…nếu kô đồng ý… chắc chắn bà ta sẽ làm mọi cách để ép nó phải đồng ý…SAO CÁC NG` LẠI ĐỐI XỬ VỚI TÔI NHƯ THẾ??? SAO CÁC NG` LẠI NHẪN TÂM VỚI TÔI NHƯ THẾ??? TÔI ĐÂU CÓ LÀM GÌ CÁC NG` ĐÂU CƠ CHỨ??? – nó như muốn gào lên với ông trời như thế??? Cái hạnh phúc nhất của ng` con gái là đc làm mẹ…vậy mà sao nó như bị cướp con trắng trợn như thế chứ??? Sao ông trời luôn bắt nó sống trong dày vò và đau khổ??? Nó chưa đủ khổ khi phải một mình đi làm để nuôi Suu hay sao mà ông trời lại kô cho nó sống hạnh phúc bên gia đình của nó cơ chứ??? Nước mắt nó nhạt nhòa hai bên má, tay áo nó ước đãm những dòng nước mắt chưa khô
Nó lững thững bước vào nhà. Thấy nó, hắn chạy lại đỡ và hỏi những câu hỏi dồn dập đại loại như “Em đã ở đâu thế??? Sao h` này em mới về??? Em ăn gì chưa??? Em đi đường có bị va vấp vào đâu k??? Em đi gặp ai hay tôi lo cho em đến mức nào em biết k???
Nó chẳng thèm trả lời, vất cái túi sang một bên và nằm phịch xuống ghế salong
- Em đi gặp mẹ anh
- SAO??? EM NÓI ĐI GẶP MẸ ANH??? – hắn trợn tròn mắt
- Đâu có gì ngạc nhiên – nó bật dậy – Em đã đồng ý quay về nhà anh rồi. Em sẽ chính thức đc làm dâu nhà anh – nó nói nửa úp nửa mở
- SAO??? – hắn từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác – Bà ta đồng ý hả
- Phải – nó cười một cách gượng gạo nhưng tim nó như có hàng ngìn mũi dao đâm vào khi nó tưởng tượng ra cái cảnh phải xa hắn, xa đứa con và sống đơn độc 1 mình.
===
Phải nhịn nhục thôi
Sáng sớm, nó đã có mặt ở thư phòng. Ông Hiroli cần gặp riêng nó
- Tháng mấy ta có cháu? – chất giọng khàn khàn lạnh sống lưng của ông Hiroli cất lên. Ông ngồi trên chiếc ghế bành, tay cầm tẩu thuốc. Ông quay mặt ra phía cửa sổ lớn đã phủ kín rèm, từng đợt khói thuốc phả ra bốc khói nghi ngút khiến cho căn phòng rộng lớn đã u ám nay còn u ám hơn.
- Dạ tháng 10… – nó nói mà như sắp khóc
- Cô cũng biết cái giao kèo đó rồi chứ – ông ta hắng giọng
- Dạ rồi. Nhưng thưa chủ tịch à kô thưa bác…cháu có thể làm một ng` con dâu tốt mà. Xin đừng bắt cháu phải rời xa con cháu và anh Hirosi – khóe mắt nó cay cay, mi mắt nó như muốn sụp xuống, hai hàng nước mắt chảy dài. Nó quỳ đầu gối xuống nền nhà lạnh toát mùi sát khí
- Láo!!! Mày kô đủ tư cách để làm dâu nhà này. Làm dâu nhà này để ta, bà ấy và con trai ta dơ mặt mới mọi ng` hả – lão già ấy xoay ng` lại, mắt lão ta trợn lên trông như một con dã thú: đôi mắt hằn lên những vằn đỏ, con ngươi lão long sòng sọc
- Vậy làm sao để cháu đủ tư cách để làm dâu nhà bác??? – nó ngước mắt lên, bò như một con chó lại gần lão ta, nước mắt nó đầm đìa khuôn mặt nó. Nó quỳ xuống chân lão, cầu xin lão
Lão lấy chân hất nó ra, ng` nó như kô còn cảm giác, bây h` nó chỉ ngĩ đến việc cầu xin lão cho nó ở gần ng` mình yêu mà thôi
- Cút!!! Kô tao đổi í là mày kô còn cơ hội mình con mày đâu – lão tàn nhẫn bóp mặt nó một cách thô bạo
- Cháu xin bác mà…Bác… làm ơn – đôi mắt nó sụp xuống, bây h` nỗi sợ hãi đã lên đến đỉnh điểm. Nó sợ hãi cái gia đình này, 2 con ng` này và lòng dạ thâm hiểm của 2 ông bà ấy. Nó cảm thấy nhục nhã quá!!! Nếu ở đây có Hirosi nó sẽ gục đầu vào bờ vai của hắn mà khóc cho nhẹ nhõm. Nhưng nó hiểu, cuộc sống của nó đầu rẫy những khó khăn. Vậy nên nó phải nhịn nhục, phải nhịn nhục. . .
Chúc các bạn online vui vẻ !