Chương 1: Ứng nghiệm
Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái lưu manh tên là Lã Thiên Ân.
Trước khi kể tiếp, tôi muốn các bạn biết rằng đây không phải là một câu chuyện cổ tích. Nó một trăm phần trăm là câu chuyện hiện đại ở thế kỷ 21 này. Vậy tại sao tôi lại bắt đầu câu chuyện bằng câu “ngày xửa ngày xưa” – câu nói kinh điển dùng để mở đầu bất cứ một câu chuyện cổ tích nào?
Tại sao ư?
Vì tôi muốn nó thần kì giống một câu chuyện cổ tích chăng?
Có thể.
Vì tôi muốn gây ấn tượng cho câu chuyện?
Nhiều phần trăm.
Nhưng cái lí do lớn nhất đó là cô gái lưu manh này có hoàn cảnh khá giống một nhân vật cổ tích được yêu thích – lọ lem. Vì thế mà tôi chọn cách bắt đầu câu chuyện giống như truyện “cô bé lọ lem” để kể về nàng lọ lem đường phố của tôi.
Một lọ lem không nhu mỳ, chẳng đảm đang, chưa bao giờ tháo vát. Một lọ lem tin vào những điều kì diệu nhưng không tin vào bà tiên. Với cô, những điều kì diệu là do tự mình tạo ra. Đừng trông chờ thứ từ trên trời rơi xuống! Ngu ngốc nhất là dựa dẫm vào một niềm tin phi thực tế. Cái gì gọi là “tin tưởng để cuộc sống có ý nghĩa hơn?” Đợi bà tiên đến cứu thì đã chết xong mấy lần rồi.
Lọ lem đường phố – cô gái lưu manh – trong từ điển của cô không có hai từ “cam chịu”. Cô mạnh mẽ và vô cùng ngạo mạn. Ông trời thử thách cô? Cô sẽ thách thức ngược lại. Làm tổn thương cô? Cô sẽ đạp bẹp tất cả tổn thương. Một lọ lem không cho phép ai đứng trên đầu mình mà sai bảo. Mẹ kế? Em kế? Muốn hành hạ sao? Cửa sổ cũng không có.
Viết về lọ lem thì không thể không nhắc đến bạch mã hoàng tử. Thế nhưng lọ lem của chúng ta lại là người đặt tình yêu sau nhiều thứ. Với cô, tình yêu không quá quan trọng và cũng chẳng phải là tất cả. Tương lai mới là thứ phải bỏ nhiều công sức.
Nói nhiêu đó đủ rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu câu chuyện thôi nào!
Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái lưu manh tên Lã Thiên Ân. Giống như bao cô gái lưu manh khác, trước khi trưởng thành thì cô là một đứa trẻ, và chắc chắn rằng cô có một tuổi thơ. Một tuổi thơ mà nói là vui cũng đúng mà nói buồn thì cũng chẳng sai. Nhưng dù sao nó cũng đã trôi qua nên hãy thôi nhắc lại quá khứ.
Và ngày hôm nay chính là ngày số phận của lọ lem được ứng nghiệm trên cô – ngày ba cô mất.
Những lẵng hoa tươi đủ màu sắc rực rỡ đặt khắp nhà như để làm rõ hơn nét héo úa trên gương mặt những người đang đội chiếc khăn tang. Khói nhang trầm bay nghi ngút làm căn nhà có phần mờ ảo, ảm đạm. Cảm giác mất mát thê lương bủa vây mọi ngóc ngách trong ngôi nhà.
Trên bàn thờ, đặt ngay trước linh cữu là tấm hình người đàn ông có gương mặt phúc hậu đang cười hiền từ. Trong chiếc quan tài láng bóng còn thơm mùi PU, cũng chính người đàn ông đó đang nằm duỗi thẳng hai chân, hai tay đan trước ngực, gương mặt bình thản với đôi mắt đã nhắm mãi không bao giờ mở ra.
Mọi người đều quá mệt mỏi vì đã khóc quá lâu, chỉ có hai người lì lợm vẫn còn quỳ dưới đất khóc rũ rượi như sợ người ta không biết mình đau lòng.
Một trong số đó là người không thể thiếu trong việc làm nên cuộc đời lọ lem – bà mẹ kế – Nguyễn Ánh Mai. Bà đang gục đầu vào vai cô con gái của mình mà gào thật to, gương mặt nhăn nhó quằn quại để người ta không nhìn thấy rằng mắt bà không hề có một giọt nước mắt nào.
Bên cạnh bà, người đang bị mẹ mình gục đến rã vai là cô con gái ruột – Lã Uyên Đan. Một cô gái vô cùng duyên dáng và thướt tha. Đến cả cái cách lau nước mắt và nấc lên cũng duyên dáng và thướt tha nữa. Dù sao cũng là cha ruột, những giọt nước mắt kia có thể tính là thật lòng.
Còn cô gái đang đứng phía xa dựa người vào bức tường, gương mặt trơ ra như gỗ đá, chẳng có vẻ gì là đau buồn trước cái chết của ba ruột chính là cô gái của chúng ta – Lã Thiên Ân.
Bà con họ hàng xì xào chỉ chỏ không ít. Những câu hỏi kiểu như “ba mất mà sao con bé vẫn tỉnh bơ vậy?” cứ lạo xạo bên tai cô.
“Chết tiệt! Muốn biết thì tới hỏi thẳng tôi này, ở đó bàn tán thì có thể tìm ra câu trả lời sao?” – Ân lẩm bẩm, đôi mắt cơ hồ ánh lên vẻ khó chịu.
Rời khỏi bức tường, với những bước chân lững thững, cô tiến về phía quan tài.
Không quỳ, không khóc, một nén nhang cũng không đốt, cô đứng trơ ra nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã trút hơi thở mười hai tiếng trước.
__Nhắm mắt xuôi tay rồi là có thể thảnh thơi chứ gì. Có ngon thì dậy mà sống tiếp đi. Nằm đấy làm gì? Muốn xem mọi người khóc hết nước mắt à? Đồ xấu xa!__
Sau một hồi nhìn không chớp mắt, Ân quay người bỏ về phòng mình. Họ hàng nội ngoại lại được thêm một phen xì xào.
Quả nhiên như lời đồn, con gái lớn của Lã Chủ Tịch có dung mạo và khí chất y như… phù thủy.
Tiếng bàn tán còn đang rộ lên thì Ân xuất hiện trong bộ đồng phục trường Thiên Hạ. Một tay bỏ túi áo khoác, tay kia giữ cái quai cặp đang được khoác sau lưng.
“Cháu muốn đi đâu vậy?” – Thấy Ân tiến về phía cửa lớn, bà bác họ nội vội lại gần.
“Bà không thấy cháu mặc đồng phục à?” – Bất ngờ xoay người lại nhìn thẳng vào bà bác, Ân chau mày.
“Ba cháu mới mất mà cháu muốn đi học sao?” – Bà bác có vẻ không vừa ý.
“Thế không cần học nữa à? Ở lại thì ba cháu sẽ sống lại sao?” – Ân nhướn mày nhìn bà bác của mình. Thấy bà không thể thốt lên lời nữa, cô khẽ cúi đầu rồi xoay người bỏ đi.
Nhìn theo bóng Ân, bà bác chậm rãi lắc đầu. Sự tức giận trong ánh mắt nhanh chóng bị thay thế bằng tia nhìn thương cảm.
__Không có mẹ bên cạnh nên tính tình kỳ quái. Đáng thương thật!__
Ân là thế, ánh mắt thờ ơ, nét mặt vô cảm, ăn nói khó nghe. Mặc kệ người khác nghĩ gì về mình, cô vẫn bình thản như không.
Trung học cơ sở Thiên Hạ là ngôi trường điểm hàng đầu Đà Lạt. Đầu vào lấy điểm rất cao vì thế học sinh khá ít và chất lượng học tập thì vô cùng đảm bảo. Học sinh của trường chính là sự lựa chọn hàng đầu cho các nhà hảo tâm muốn đài thọ cho nhân tài ra nước ngoài du học.
Trong trường, mỗi khối có sáu lớp và hệ thống lớp học được chia theo năng lực học tập. Cao nhất là lớp A gồm những học sinh có thành tích gần như tuyệt đối về các môn và hạnh khiểm tốt. Thấp nhất là lớp F, là những học sinh học giỏi nhưng không đều các môn và có chút quậy phá.
Mỗi tháng trường đều tổ chức một cuộc thi đánh giá lại năng lực học tập và xếp lại lớp học. Với truyền thống này, học sinh không học cố định một lớp lâu vì bảng xếp hạng thường thay đổi liên tục. Tuy nhiên, cái tên luôn giữ vị trí đầu bảng lại không hề thay đổi – Lã Thiên Ân.
Là nhân vật nổi tiếng trong trường và là niềm tự hào của các giáo viên, không lạ gì khi chuyện gia đình Ân có tang nhanh chóng truyền đến tai mọi người, trở thành chủ đề để giáo viên chủ nhiệm lớp 9A nói đến trong 15′ đầu giờ.
“Các em, nhà bạn Thiên Ân hôm nay có tang, sau giờ học lớp chúng ta hãy đến viếng và an ủi bạn.” – Thầy giáo chủ nhiệm vừa nói xong thì cả lớp nhao nhao lên bàn tán ngay lập tức.
“Không cần đâu.” – Chất giọng ngang phè đặc trưng của Ân vang lên ngoài cửa lớp làm cả giáo viên lẫn học sinh giật mình.
“Thiên Ân? Sao giờ này em lại ở đây?” – Quay nhìn ra cửa lớp như còn sợ mình nhận nhầm giọng, thầy chủ nhiệm không khỏi ngạc nhiên.
“Giờ này không ở đây thì ở đâu?” – Chau mày nhìn thầy mình, Ân làu bàu.
Cô thừa sức hiểu ý tứ của thầy nhưng sở thích của cô là cố tình không hiểu gì.
Bằng điệu bộ tỉnh bơ, cô đi xuống chỗ mình nơi cuối lớp.
Suốt các tiết học, ngoài kiến thức ra, giáo viên bộ môn còn dành riêng cho Ân ánh mắt ngạc nhiên. Sự xuất hiện của cô trong lớp học vào thời điểm này quả là điều không tưởng.
Đến tiết Ngữ Văn, mọi thứ còn được cường điệu hơn một bậc. Nguyên một tiết học, quý cô Hân chỉ dành để giảng về “nỗi buồn sinh li tử biệt”.
Cố nén tiếng thở dài, Ân đảo mắt nhìn ra cửa sổ như đang truyền sự chán nản ra bên ngoài.
Mùa hè sắp đến, ánh nắng trưa cũng trở nên gay gắt hơn. Chói mắt, cô miễn cưỡng thu tầm nhìn vào trong lớp, những khối hình vuông hình tròn ảo giác cũng theo đó mà xuất hiện.
Cuối cùng, một tiếng chuông kết thúc cho tất những chịu đựng cũng vang lên, Ân trở về nhà trong tâm trạng khá tệ.
Đám tang nào mà chẳng ngập trong nước mắt, nghĩ đến đó thôi là cô đã đủ phát hãi rồi. Cảnh tượng ở nhà, không cần nhìn cũng biết.
Trong ánh nắng trưa như đổ lửa, những tiếng khóc đủ mọi cung bậc, đủ mọi âm điệu quyện vào nhau rồi tỏa đều vào không gian như lời than trách ông trời.
Đứng dựa người ngoài cổng một hồi lâu để lắng nghe bài ca ai oán đang vọng ra từ trong nhà, Ân nhắm hờ hai mắt, gương mặt có vẻ ngưng đọng.
__Không lẽ con phải đến đó đưa ba về sao? Còn không mau dậy đi! Tính đem con bỏ chợ à? Sinh ra thì phải nuôi, nuôi rồi còn phải dạy nữa chứ. Con còn chưa thành người mà ba bỏ đi kiểu đó sao?__
Mặc kệ những suy nghĩ vừa nài nỉ vừa oán trách của cô con gái, mặc kệ nhiệt độ nóng bỏng của lò thiêu, người đàn ông kia vẫn nằm im không hề có ý muốn tỉnh lại, không hề có ý bước ra khỏi quan tài. Và… ông đã thành tro bụi, quay về điểm khởi đầu của con người.
Tro được rải xuống dòng sông trong một buổi sáng trời không có nắng và gió cứa vào tim như sợ những người đưa tiễn kia chưa đủ đau lòng. Rặng cỏ lau ven bờ ngả rạp xuống như lời chào tiễn biệt. Thế là hết! Oanh liệt thế nào, tài ba thế nào đến cuối cùng cũng chỉ còn lại một nắm tro tàn nằm lặng lẽ nơi đáy sông.
Bà Mai vẫn không ngừng vật vã rồi ngất đi. Mọi người đưa bà về nhà. Buổi tiễn biệt cũng đến lúc phải kết thúc, người chết thì đã chết, người sống tiếp tục con đường phải đi. Bên bờ sông chỉ còn lại gió và một cô gái đang đứng trong gió với thân hình sơ xác.
__Vậy là nhất định phải đi à? Nếu vậy thì đi mạnh khỏe nhé! Hãy thay con ôm mẹ!__
Ân xoay người bước đi, không một lần ngoái đầu nhìn lại. Trên mặt nước, lớp bụi tro vẫn còn lờ mờ trong gió. Người thì đi hết rồi nhưng tro thì vẫn còn đó. Cuối cùng là ai tiễn ai đây?
Trong những ngày này, ở trường, Ân luôn bị mọi người vây quanh an ủi, động viên.
Nhìn qua một lượt, cô vốn chẳng quen biết ai trong tất cả.
Từng lượt người đến rồi đi như khách du lịch. Vốn văn chương được tận dụng một cách triệt để nhằm mục đích nói ra những lời an ủi cảm động nhất.
Đáp lại sự xởi lởi đáng mệt mỏi đó, Ân cười hời hợt rồi dựa người ra bức tường phía sau, hai mắt nhắm hờ mặc kệ cho nhữn
g kẻ dư nước mắt đi khóc người dưng kia vây quanh mình nói những lời có cánh một chữ cũng không lọt tai.
Một ngày chịu đựng thường là một ngày dài hơn bình thường. Nhưng mà dù dài cỡ nào thì nó cũng phải kết thúc thôi. Tiếng chuông cuối cùng cũng phải vang lên giải thoát cho Ân.
Chuông vừa dứt, cô xách cặp đi nhanh ra khỏi lớp và chạy một mạch về nhà trước khi bị vây quanh lần thứ n trong ngày.
“Chị có còn là con người không vậy?” – Vừa mới đi đến phòng khách, cái giọng ẻo lả không lẫn vào đâu của Đan đã vang lên. Tiếp sau đó là bước chân dồn dập về phía Ân.
“Chứ mày nghĩ tao là con gì?” – Ân chau mày nhìn Đan đùa cợt.
“Chẳng có con gì mà ba mất mà vẫn đi học tỉnh bơ như chị.” – Đan quát.
“Thế mày ở nhà khóc lóc thảm thương ba có dậy cười với mày không?” – Ân trừng mắt nhìn đứa con gái trước mặt mình.
“Làm sao có thể?” – Đan cũng không vừa, trừng mắt nhìn lại chị mình ngay lập tức.
“Thì vậy mới bảo mày thôi làm việc thừa thãi đi.” – Ân nhún vai.
“Nói như chị thì đám tang nào cũng có người làm việc thừa thãi à?”
“Chứ còn gì nữa. Ngồi khóc một chỗ có thể giải quyết được vấn đề sao?”
“Sao lại có người máu lạnh như chị cơ chứ?” – Đan tức tối.
“Không lạnh đâu, mày đang làm tao nóng máu đấy.”
“Con làm gì ầm ĩ vậy Đan?” – Bất ngờ, một giọng nói khác vang lên từ phía cầu thang. Nếu không có sự xuất hiện này, có lẽ bao nhiêu bực tức tích tụ mấy ngày nay của Ân sẽ trút lên đầu Đan.
“Không có gì đâu mẹ.”
“Không có gì thì lên phòng nghỉ đi! Mệt mỏi mấy ngày nay rồi.”
Nói rồi bà Mai vẫy tay gọi Đan lại gần và hai mẹ con cùng nhau đi lên cầu thang mà không biết ở phía sau họ, một nụ cười nửa miệng vừa xuất hiện.
__Cảm ơn vì đã sống thật với tôi, người đàn bà tồi tệ!__
Đúng! Việc tốt duy nhất mà bà Mai làm được là bà luôn sống thật với Ân. Không phải con đẻ thì không việc gì phải quan tâm. Không la mắng lại càng không đánh đòn. Hồi bé, Ân và Đan mà cùng quậy phá gì thì cũng chỉ có Đan bị la, con Ân muốn làm gì thì làm, không đốt nhà là được.
Đảo mắt nhìn quanh ngôi nhà nay thiếu mất một hình bóng (dù rằng hình bóng ấy chẳng mấy khi xuất hiện ở nhà) cuối cùng đôi mắt Ân dừng lại ở bàn thờ, nơi đã có thêm một tấm hình nữa.
Chương 2: Di chúc
Vị luật sư nổi tiếng và cũng là cố vấn luật pháp của công ty Lã Thị ngồi trên ghế tay cầm một tờ giấy A4. Trong tờ giấy ấy, có chữ ký và con dấu của ba Ân – Bản di chúc.
Ông đã kết thúc nội dung cần đọc, tháo mắt kính xuống và cất tờ di chúc vào cặp, cẩn thận khóa lại.
“Xin chia buồn cùng gia đình!” – Kết thúc việc công bố di chúc là câu nói kinh điển trước giờ ông vẫn dùng trong trường hợp này.
“Cảm ơn ông!” – Đáp lại cái nhìn chia sẻ, bà Mai cười buồn.
“Tôi không hiểu vì sao Lã chủ tịch lại lập ra bản di chúc như thế này. Mong rằng trong ba năm tới, bà và các con không phải chật vật!”
“Tôi sẽ ổn thôi. Một lần nữa xin cảm ơn ông!”
“Vậy tôi xin phép.” – Vị luật sư nói rồi nhanh chóng rời khỏi. Chẳng ai muốn ở lâu tại một nơi mà bầu không khí của nó khiến bản thân hít thở không thông.
Bà Mai tiễn ông đến cửa rồi quay trở lại chỗ ngồi. Nét giận dữ bị kìm nén ngày càng lộ rõ trên mặt bà. Bầu không khí không mấy dễ chịu ập tới.
Sự im lặng bá đạo căn phòng, kéo dài lê thê.
Bà Mai tức đến nỗi không thốt lên lời. Bà ta và con gái chỉ được có một nửa gia tài, còn một nửa là của Ân – Con gái của người vợ trước. Đã thế ba năm nữa mới có thống kê tài sản, khi đó di chúc mới được thực hiện. Với một người tham lam như bà thì điều này hứa hẹn sẽ làm bà mất ăn mất ngủ một khoảng thời gian dài.
Đan ngày thường nhõng nhẽo lúc này cũng biết điều im bặt. Bây giờ mà dại dột nói gì thì sẽ thành “thớt” cho mẹ chém.
Người thoải mái nhất trong phòng lúc này chỉ có Ân. Cô ngồi gác chân lên bàn, dựa vào lưng ghế một cách lười biếng, hai mắt nhìn bâng quơ ngoài cửa sổ.
Hướng mắt nhìn sang phía bà Mai, biểu hiện của bà lúc này lại càng làm cô thấy thích thú hơn.
Không hề có ý phá tan sự im lặng, cô đảo mắt tinh nghịch nhìn đông nhìn tây mặc cho hơi thở của bà Mai càng lúc càng nặng nề.
Tiếng đồng hồ tích tắc góp phần nhấn mạnh sự im lặng đáng sợ.
Cuối cùng, Ân đứng lên khỏi chiếc ghế êm ái. Trước khi rời khỏi, cô tiện tay rút một tờ bản sao di chúc đang nằm trên bàn rồi vừa đi vừa phe phẩy trước mặt.
__Đã nhắm mắt xuôi tay rồi mà còn muốn xem náo nhiệt sao? Vậy để con giúp ba chơi cùng bà ta vậy.__
Trở về phòng của mình, Ân với tay lấy cái túi xách trên nóc tủ rồi bỏ bộ võ phục được gấp ngay ngắn vào trong.
Trước khi đi ra, cô gấp bản di chúc thành máy bay phi ra ngoài cửa sổ. Chiếc máy bay được gió nâng đi không xa thì hạ cánh xuống một dòng sông nhỏ. Nước từ từ liếm láp tờ giấy trắng và cuối cùng là nuốt trọn nó bằng sự ướt át lạnh lẽo.
Khoác quai giỏ lên vai, cô ra khỏi nhà, đi bộ về phía võ đường gần đó.
Ba giờ chiều – Nắng đã dịu bớt và gió thổi nhè nhè đưa tiếng thông reo hòa vào không trung.
Võ đường Nhân Trí Dũng nằm trong một con đường dốc ít người qua lại nhưng học sinh rất đông. Tuy nhiên, hôm nay không có lịch học nên khá vắng vẻ.
Trước cổng, tấm bảng đã bạc màu theo năm tháng nhưng vẫn chễm chệ uy nghiêm dòng chữ đỏ “Võ đường Nhân Trí Dũng”.
Ngước nhìn tấm bảng một lúc lâu, Ân lặng lẽ tiến vào trong. Nơi này là một phần làm nên con người cô. Người thầy kia không chỉ dạy cô các đường quyền, những thế võ mà còn dạy cô bài học làm người.
“Mọi chuyện ổn chứ học trò yêu?” – Ân vừa xoay tay nắm cửa bước vào trong thì một giọng nam trầm đã vang lên ngay lập tức.
“Không thể ổn hơn được nữa.” – Cô uể oải trả lời mà chẳng buồn đưa mắt tìm xem thầy mình đang “ẩn nấp” ở đâu.
“Nghe miễn cưỡng quá vậy?” – Không biết từ đâu mà thầy đứng ngay phía sau cô.
“Vậy chắc thầy nghe lầm rồi đấy.” – Ân nói rồi ngồi phịch xuống sàn, tiếp theo là nằm xoài ra đất, hai tay vòng lên đầu.
“Rốt cuộc là rớt bao nhiêu giọt nước mắt mà trông mệt mỏi đến thế?”
“Chẳng giọt nào hết.” – Ân nhắm mắt và thở dài. Nằm như thế này khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Kìm nén bao nhiêu ngày giờ định đến đây trút nỗi lòng đấy à?”
“Không có, con đến học bài mới.”
“Chỉ cần thi nữa thôi là lấy đai võ sư rồi, thầy còn gì để dạy con nữa đâu.”
“Vậy thầy đấu với con một trận nhé!” – Giọng nói có vẻ hào hứng, Ân ngồi dậy lắc lắc đầu cho tỉnh táo rồi đứng bật dậy.
“Ăn đòn cấm ăn vạ.”
“Thầy tự nói mình ấy.” – Ân nói rồi phá lên cười sau đó đi về phía phòng thay đồ.
Khi bước vào là một Thiên Ân mệt mỏi, lười biếng nhưng khi đi ra thì lại là một Thiên Ân oai phong và nghiêm túc trong võ phục đen.
“Sao lại đeo đai đen?” – Thầy Ân chau mày nhìn.
“Đeo đai đen đánh thắng đai trắng mới oai.” – Ân cười tươi.
“Láu cá thật!” – Thầy Ân cũng cười.
Hai thầy trò cùng khởi động, làm nóng người. Sau khi nghi thức bái tổ kết thúc, một trận đấu nảy lửa diễn ra.
Không ai có thể tưởng tượng được một cô gái mảnh khảnh khi mang trên mình bộ võ phục lại dữ dội đến thế. Nhưng hơn thế nữa là sự nghiêm túc và sự quyết tâm đáng nể phục. Sau bao nhiêu đau nhức, bao nhiêu chấn thương, ngày hôm nay sự quyết tâm ấy đã được hậu đãi đích đáng.
Sau trận đấu, hai thầy trò đi bộ vòng quanh võ đường để điều hòa nhịp tim. Trò thì rạng ngời vì thành quả mình đạt được. Thầy thì tự hào vì đào tạo ra một học trò giỏi. Đai trắng thua đai đen mà không hề oan ức.
Trên đường về nhà, Ân vừa lững thững bước đi vừa ngửa cổ nhìn lên bầu trời đang dần tắt nắng.
Cho đến khi mùi thức ăn thơm phức từ đâu bay tới. Thì ra mùi thơm hấp dẫn đó xuất phát từ quán ăn gia đình ở bên kia đường. Ngửi mùi đã thấy ngon, thảo nào đông khách đến thế. Cô cũng đã đói bụng rồi, có lẽ sẽ ăn tối ở đây.
Bốn phía vây quanh đều là những gia đình gồm bố, mẹ, con cái đang cười đùa trong bữa ăn. Họ gắp thức ăn cho nhau và nhìn nhau âu yếm. Ân lúc này trong mắt mọi người thật quá cô đơn. Nhưng đó là người khác nhìn vào và cảm thấy vậy. Phần Ân, cô chẳng hề cảm thấy mình cô đơn chút nào. Có thể vì cô không ý thức được sự cô đơn đang vây quanh mình. Trước giờ cô luôn một mình như thế này và nó trở thành một thói quen.
Ra khỏi quán khi đèn đường bắt đầu lên, Ân thong thả đi bộ và nhìn ngắm cảnh vật hai bên đường. Mọi thứ đều chỉ còn là cái bóng lờ mờ nhòe nhoẹt trong ánh sáng vàng hiu hắt. Dòng xe cộ dần trở nên tấp nập hơn.
Đi ngang qua con đường cho người đi bộ, cô ngẫu hứng rẽ vào dù nó không dẫn về nhà. Vào giờ này, con đường này không đông lắm. Ngoài cô ra thì chỉ còn một vài du khách nước ngoài.
Cơ hồ trong gió có tiếng đàn guita và tiếng hát của ai đó. Ân tiếp tục đi sâu vào trong thì thấy một chàng trai trạc tuổi mình đang ngồi ôm đàn hát. Một vài du khách đang đi qua dừng bước lại, họ thả vài tờ tiền vào bọc đàn đang để mở sau đó rời khỏi.
Cũng giống như những người đó, Ân lại gần và thả một tờ tiền vào chiếc hộp để trước mặt chàng trai. Nhưng cô không bỏ đi mà đứng dựa người vào cột đèn, lắng nghe những âm thanh mộc mạc đang cất lên.
Một bài hát có giai điệu đồng quê thanh bình bằng tiếng Pháp được xướng lên.
Ân vốn mù tịt về âm nhạc nhưng không hiểu sao bài hát của chàng trai này thật sự thu hút cô. Dù không biết lời bài hát đang nói gì nhưng giai điệu của nó thật sự cuốn cô xuôi dòng cảm xúc và chảy theo từng nốt nhạc.
Không còn anh chàng hát rong, không còn cột đèn mà cô đang dựa, không còn con đường cho người đi bộ, thậm chí bản thân cô cũng tan ra.
Một làng quê thanh bình với những mái nhà xinh xắn hiện ra. Đàn cừu trắng đang thong thả nhấm nháp trên đồng cỏ. Cách đó không xa, bên cạnh con sông hiền hòa, đám trẻ đang nô đùa vui vẻ. Nhìn lên cao hơn một chút sẽ thấy người chăn cừu đang ngồi trên mỏm đá thổi sáo. Từ chỗ ngồi của anh ta có thể nhìn thấy cánh đồng lúa mạch vàng ươm dưới thung lũng đang dập dìu trong gió.
Một tâm hồn nhạy cảm thường rất dễ bị chi phối bởi các tác nhân ngoại cảnh và Ân sở hữu một tâm hồn như thế. Chính vì lý do này mà cô quyết định rời khỏi vị trí đang đứng ngay khi bản nhạc đồng quê kết thúc và một bản nhạc có giai điệu buồn được tấu lên. Cô muốn giữ cái tâm trạng thoải mái hiện tại và không hy vọng điều gì phá vỡ nó.
Cũng đã đến lúc về nhà!
Ân là một cô gái có tính cách khá khó đoán, lối trang trí phòng ngủ cũng thể hiện phần nào sự kì quái của chủ nhân. Những mảng đối lập sáng tối giữa giấy dán tường, nền nhà, những đồ vật trong phòng tạo nên một cảm giác kì lạ cho người nhìn. Tương phản đến cao trào nhưng cũng hài hòa tuyệt đối.
Ra khỏi phòng tắm với trạng thái vô cùng dễ chịu, Ân ngồi vào bàn học và bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cho ngày mai lên lớp. Dù sở hữu sự khôn ngoan và nhạy bén hơn người nhưng như thế chưa đủ để cô chủ quan coi thường việc học. Cô luôn cố gắng học thật chăm chỉ và kết quả thì không phụ lòng cô bao giờ. Với cô, cuộc sống giống như tiếng hét đập vào vách núi. Có người hét lên thì sẽ có tiếng vọng đáp trả. Có bỏ ra thì sẽ có thu hoạch.
Trời về khuya trùng trùng sương giăng lối, ánh đèn vàng hiu hắt đổ bóng xuống con đường lạnh lẽo, những bức tường xám xịt nằm im lìm trong màn đêm cô tịch. Mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ say sau một ngày mệt mỏi với quá nhiều lo toan bộn bề, chỉ duy nhất ô cửa sổ tầng hai của căn biệt thự cuối phố vẫn hắt ra ánh sáng trắng không mệt mỏi.
Chúc các bạn online vui vẻ !