XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Lọ lem đường phố trang 13

Chương 25: Tiếp máu

Trước cửa phòng cấp cứu, ông quản gia của nhà họ Vương liên tục đi qua đi lại, guồng chân nhanh chậm thất thường thể hiện đầu óc đang vô cùng rối. Từ lúc nghe Ân báo Thiện bị tai nạn, hồn phách ông lìa xác đến giờ còn chưa về.

Trong khi đó, Ân chỉ ngồi bất động trên băng ghế chờ, nét mặt không chút biểu cảm nhưng hai tay đang để trong túi áo khoác siết chặt đến bật máu.

“Cậu chủ đừng xảy ra chuyện gì! Lạy Chúa, xin ngài đừng mang thằng bé đáng thương ấy đi!” – Gần như mất kiểm soát, ông quản gia liên tục lẩm bẩm trong miệng.

“Bác ngồi xuống đi! Đi đi lại lại như thế thì giải quyết được gì.” – Ân khuyên.

“Làm sao mà ngồi yên được chứ. Nếu cậu chủ có mệnh hệ gì thì lão sẽ chết chung với cậu.” – Ông quản gia bật khóc.

“Bác có vẻ rất thương Thiện.” – Để làm dịu tình hình, Ân gợi chuyện.

“Nó là một thằng bé đáng thương.” – Đôi mắt ông quản gia nhìn Ân đượm buồn.

“Mẹ mất sớm, có bố cũng như không. Thằng bé đã cô đơn đến mức mắc phải chứng trầm cảm. Năm mười lăm tuổi, thằng bé bị một cái khối u nhưng may mắn là lành tính. Từ khi phát hiện cho đến ngày thằng bé lên bàn mổ, ông chủ đang ở nước ngoài để giao dịch làm ăn. Cũng may khi đó có cậu Minh và cậu Nhật nếu không có lẽ thằng bé sẽ chết vì sợ hãi chứ không phải vì ca mổ.” – Ông quản gia ngồi thụp xuống mà khóc.

Đôi mắt Ân cũng cay xè. Một đứa trẻ mười lăm tuổi lên bàn mổ khi không có gia đình ở bên, cảm giác sẽ rất đáng sợ.

“Thiện à, cậu cố lên! Lần này cậu không một mình đâu. Có tôi đây, tôi là người nhà cậu đây.”

Đúng lúc Ân đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng cấp cứu bật mở.

“Cậu chủ thế nào rồi?” – Ông quản gia đứng ngay dậy mà vồ lấy cô y tá vừa đi ra.

“Anh ta bị mất máu nhiều. Tủ lạnh ngân hàng máu bị hỏng từ hôm qua nhưng thợ chưa đến sửa, máu dự trữ… không dùng được nữa.” – Cô y tá nói vội nhưng càng về cuối, câu lại càng tỏ ra ngập ngừng.

“Các người làm ăn kiểu gì thế? Một bệnh viện lớn thế này mà không có máu dự trữ. Thế giờ phải làm sao đây?” – Ông quản gia hoảng quá hóa giận.

“Tôi thuộc nhóm máu O, lấy máu của tôi đi!” – Ân đứng lên khỏi ghế, đi đến gần cô y tá, bình thản nói.

“Nhưng… cần rất nhiều máu.” – Cô y tá có vẻ lo lắng.

“Tôi cũng thuộc nhóm máu O, dùng thêm của tôi nữa nè.” – Hy bất ngờ xuất hiện như một vị cứu tinh.

“Vậy thì nhanh lên!” – Ân nói rồi chạy đến chỗ ông quản gia mà thì thầm gì đó vào tai ông. Gương mặt ông đang lo lắng lại thoáng ẩn nét nghi hoặc khó hiểu nhưng rồi ông gật đầu.

Hy và Ân đã đi được nửa tiếng mà cánh cửa phòng cấp cứu vẫn im lìm, chiếc đèn ở trên chưa hề có ý muốn tắt đi. Ông quản gia ở lại một mình tiếp tục đi qua đi lại lo lắng.

Bất cứ chuyện gì cũng phải có hồi kết của nó, chiếc đèn kia sẽ chẳng thể sáng mãi cũng như cánh cửa kia cũng không thể vĩnh viễn khép chặt. Cuối cùng, đoàn bác sĩ cũng ở bên trong đi ra, theo sau đó là Ân và Hy.

“Cậu chủ thế nào rồi?” – Ông quản gia gấp gáp hỏi.

“Đã qua cơn nguy hiểm rồi nhưng cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi.” – Bác sĩ trả lời bằng giọng mệt mỏi nhưng không thiếu phần vui mừng.

“Vậy thì tốt quá! Cảm ơn trời đất!” – Ông quản gia mừng đến bật khóc.

Đoàn bác sỹ đi khỏi, ông chạy ngay vào phòng cấp cứu và ngồi yên nắm chặt đôi bàn tay Thiện. Gương mặt lo lắng đã phần nào giãn ra nhưng vẫn đè nặng sự xót xa.

Thiện nằm trên giường, băng bó khắp người, hơi thở yếu ớt, sắc mặt xanh xao.

Hồi chiều thấy cậu chủ mình nghe điện thoại rồi khẩn trương chạy đi, ông còn gọi với theo nói cậu đi chậm thôi. Kết quả là không lâu sau đã thấy Ân gọi điện đến báo Thiện bị tai nạn.

Ở bên ngoài phòng cấp cứu, Ân và Hy ngồi trên băng ghế chờ, gương mặt thanh thản. Cuối cùng họ đã chiến thắng tử thần trong lần giằng co này.

“Vào phòng nằm nghỉ chút đi!” – Nhìn gương mặt tái nhợt của Ân, Hy tỏ ra lo lắng.

“Không cần đâu, tôi phải về.” – Ân từ chối rồi đứng lên đi vội.

Không trở về cô nhi viện, cô đến bệnh viện mà Đan đang nằm.

Vừa bước đến cửa phòng, tiếng hét bên trong làm Ân giật mình vội vã chạy vào xem có chuyện gì.

“Chị đã ở đâu vậy? Sao lại bỏ em một mình trong bệnh viện?” – Vừa thấy Ân, Đan òa khóc như đứa trẻ đang dỗi với mẹ.

“Im ngay! Xuất viện thôi.” – Không một lời an ủi hay dỗ dành, Ân lạnh giọng ra lệnh.

“Chị an ủi em một lần thì chết sao?” – Đan bực bội quát to.

“Không chết nhưng mà không thích.” – Ân vẫn giữ cái thái độ dửng dưng.

“Chị về đi! Tôi ở đây! Khi nào muốn tôi sẽ xuất viện.” – Đan giận dỗi.

“Không được! Xuất viện ngay đi! Có một nơi mà mày phải đến ngay bây giờ.” – Một cách dứt khoát, Ân nói rồi nhanh chóng tiến đến gần Đan mà kéo tay cô ra khỏi phòng bệnh.

“Chị làm gì thế? Muốn giết người à? Thế thì khi nãy chị còn cứu tôi làm gì?” – Giằng tay lại nhưng không thể, Đan bực bội vừa đi theo Ân vừa hét.

Như vịt nghe sấm, tiếng hét của Đan lọt vào tai Ân trở thành tiếng gió. Gương mặt lạnh kẽo kia Ân không chút biểu cảm, bàn tay đang nắm lấy cổ tay Đan cũng không có ý nới lỏng ra.

Làm thủ tục xuất viện xong, Ân lại xăm xăm kéo Đan đi ra ngoài rồi lôi mạnh cô vào trong một chiếc taxi.

“Đến bệnh viện Vương Thị!”

Đan đang gào thét giãy giụa thì đột nhiên ngồi im hẳn. Gương mặt hơi ngơ ngác rồi lập tức nhìn Ân dò xét.

“Đến bệnh viện Vương Thị làm gì?”

“Thiện bị đụng xe, mới cấp cứu xong.” – Ân bình thản dựa người ra lưng ghế mà nói.

“Chị muốn tôi đến thăm anh ấy sao? Người anh ấy muốn ở bên là chị mà.” – Đan nghi hoặc.

“Thế mày có muốn ở bên cậu ta không? Có muốn quay về với cậu ta không?” – Vòng hai tay trước ngực, Ân khép hờ hai mắt, khẽ mấp máy đôi môi đẹp một cách bí ẩn.

“Tôi…”

“Nếu muốn thì hãy đến đó đợi cậu ta tỉnh dậy và nhận mình là người đã tiếp máu cho cậu ta.” – Vẫn nhắm mắt, Ân tiếp lời.

“Ý chị là… chị muốn tôi nói dối sao?” – Đan càng nghi hoặc hơn.

“Không phải mày nói nếu cậu ta không trở lại với mày thì dì sẽ đuổi mày ra khỏi nhà sao?” – Đôi mắt mệt mỏi vẫn không mở ra, Ân nói chuyện mà không nhìn người bên cạnh.

“Tại sao chị lại giúp tôi?” – Thái độ nghi ngờ của Đan tăng lên theo cấp số mũ.

“Tao không giúp mày.” – Giọng Ân trở nên lạnh lùng hơn.

Và đó là câu trả lời cuối cùng của Ân cho tất cả những câu hỏi của Đan. Sau đó cô im lặng nhắm hờ hai mắt như đang ngủ, mặc kệ cho Đan liên tục đặt câu hỏi.

Thái độ im lặng như không nghe thấy gì của Ân vẫn được duy trì cho đến khi cô dẫn Đan đến trước phòng của Thiện.

“Ở đây nhé! Tao về đây.” – Để Đan ngồi lại trên băng ghế chờ, Ân xoay người lặng lẽ bước đi.

“Khoan đã! Tại sao khi nãy chị lại cứu tôi?” – Đứng bật dậy, Đan hỏi với theo Ân.

“Vì mày là con của ba.” – Không quay người lại, Ân lạnh lùng trả lời rồi tiếp tục sải bước rời đi.

Lại là câu trả lời này.

Đứng nhìn theo bóng chị mình càng lúc càng xa, đột nhiên lòng Đan dâng lên một cảm giác khó tả. Từ bé đến lớn, phần lớn những cuộc đối thoại của cô với Ân đều bị kết thúc khi Ân “hết hứng nói chuyện” và bỏ đi. Và mỗi lần như thế, cô lại đứng nhìn theo bóng chị mình như lúc này đây. Nhưng đến tận bây giờ cô mới cảm thấy cái bóng lưng ấy thật quá nhỏ bé và cô đơn.

Đang trầm tư suy nghĩ, đột nhiên một bàn tay đặt lên vai Đan làm cô giật mình.

“Tiểu thư, cậu chủ vừa tỉnh lại!” – Ông quản gia thông báo một cách miễn cưỡng.

Đan ậm ừ rồi tiến đến mở cửa tiến vào phòng trong khi ông quản gia đang quét cái nhìn dò xét lên lưng cô.

Hơn một tiếng trước:

“Vậy thì nhanh lên!” – Ân nói rồi chạy đến chỗ ông quản gia mà thì thầm gì đó vào tai ông: “Cháu sẽ tiếp máu cho Thiện nhưng với một điều kiện. Sau khi cậu ấy tỉnh dậy, đừng nói với cậu ấy biết cháu đã đến. Người con gái đầu tiên mà bác gặp khi ra khỏi phòng cấp cứu, hãy nói với Thiện đó là người tiếp máu cho cậu ấy.” – Ân nói nhanh rồi im lặng chờ đợi. Sau khi ông quản gia gật đầu một cách miễn cưỡng, cô nhanh chóng cùng Hy đi theo cô y tá.

***

Xuyên qua cửa sổ, rọi vào chắn song, mặt trăng lưỡi liềm đang vắt vẻo trên bầu trời chăm chú quan sát cô gái nhỏ nằm bất động trên giường, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt nhợt nhạt.

Khẽ trở mình, Ân từ từ mở mắt ra, nhìn nhanh một vòng quanh căn phòng.

“Cảm thấy khá hơn chưa?” – Ngồi gần đó, thấy Ân tỉnh lại, Hy mừng rỡ tiến lại gần, hỏi bằng giọng quan tâm.

“Sao cậu lại ở đây?” – Ân nhỏ nheo mắt đề phòng.

“Cậu bị ngất trên đường, tôi đưa cậu về nhà.” – Hy bình thản trả lời.

Đôi mắt đen láy đảo tròn một vòng, Ân đang cố lục tìm trong trí nhớ của mình hình ảnh cuối cùng trước khi bóng đêm ập đến. Khi đó, cô để lại em gái mình ở bệnh viện rồi ra về. Tâm trạng không mấy thoải mái nên cô quyết định đi bộ cho khuây khỏa nhưng đi được không lâu thì đột nhiên thấy mọi thứ trước mắt chao đảo rồi một tấm màn đen chụp xuống.

“Tình cờ vậy sao?” – Thôi suy nghĩ, Ân quét cái nhìn dò xét lên người Hy.

“Ờ thì vì tôi đi theo cậu, thấy cậu ngất nên đưa cậu về nhà.” – Hy xấu hổ.

“Tôi đi đây.” – Không một lời cảm ơn, Ân ngồi bật dậy rồi đứng lên rời khỏi giường nhưng chưa tiến được một bước nào thì trước mắt cô, mọi thứ đều xanh lè và những chấm nhỏ màu đen cứ bay chập chờn trong không trung.

Mất thăng bằng, cô ngồi thụp xuống giường.

“Cậu mới tiếp khá nhiều máu nên chưa thể đi lại được đâu. Sẽ hoa mắt đấy.”

Không cãi lại, Ân ngồi im ôm đầu, hai mắt nhắm mở như để kiểm tra xem mình còn bị ảo giác hay không.

“Ngoan ngoãn ngồi im đi! Đợi tôi một xíu!” – Nói rồi Hy đi ra khỏi phòng.

Ân dù không muốn nghe lời nhưng cũng chẳng thể đứng lên mà bỏ đi.

Không lâu sau, Hy trở lại với một cái chén nhỏ đang tỏa khói nhè nhẹ trên tay. Gương mặt cậu có vẻ hài lòng khi thấy Ân vẫn ngồi yên vị trí cũ.

“Ăn cái này đi! Súp củ dền thịt bò. Bổ máu đấy!” – Đưa cái chén về phía Ân, một tay Hy để trong túi quần.

Ân đón chén súp, chậm chạp múc từng thìa đưa lên miệng.

Ngồi vào chiếc ghế bên cạnh bàn máy tính, Hy vòng hai tay trước ngực kiên nhẫn chờ đợi.

Ân ăn xong, Hy tiến về phía tủ lạnh lấy cho cô một ly nước.

Đón lấy ly nước, Ân uống cạn.

“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” – Ngồi lại vào ghế, Hy tỏ ra nghiêm túc.

Không nói gì, Ân nghiêng đầu chờ đợi.

“Tôi muốn xin lỗi về những lời đã nói.”

“Không sao! Dù gì tôi cũng đâu quan tâm cậu nói gì.” – Ân nhún vai.

“Cậu nói đúng, tôi chỉ muốn sở hữu cậu như một chiến lợi phẩm.” – Không bực
mình vì thái độ của Ân, Hy điềm tĩnh nói tiếp.

“Nhận ra rồi thì tốt.” – Ân gật gù.

“Nhưng tôi thật sự muốn làm bạn của cậu.” – Hy vừa nói vừa nhìn sâu vào mắt Ân.

“Lý do?” – Không tránh ánh mắt ấy, Ân xoáy sâu đôi mắt mình vào cái nhìn của đối phương.

“Vì cậu đã cứu em tôi. Cậu là người tốt!” – Hy vẫn không rời mắt khỏi mắt Ân.

“Nếu là vì chuyện đó thì không cần đâu. Nếu muốn trả ơn tôi, cậu hãy làm cho tôi một việc.”

“Là gì?”

“Đừng nói với Thiện chuyện tôi và cậu tiếp máu cho cậu ta.” – Chớp nhẹ đôi mắt làm hàng mi dày khẽ hấp háy, Ân dùng cái nhìn đầy uy quyền của mình chụp lên người Hy.

“Được.” – Không hỏi lý do, Hy đồng ý gần như ngay lập tức. Một phần vì cậu biết có hỏi Ân cũng chẳng nói, phần còn lại là ngay từ đầu cậu cũng không định nói ra chuyện mình tiếp máu cho Thiện.

“Tốt! Tôi về!” – Ân đứng lên rồi đi ra khỏi phòng. Những bước chân của cô vẫn còn khá liêu xiêu nhưng vẫn cao ngạo.

“Để tôi đưa cậu về.” – Hy đứng dậy đi theo.

“Không cần, tôi có chân.” – Ân lạnh nhạt từ chối.

“Khuya rồi, cậu lại đang mệt, đi một mình nguy hiểm lắm.” – Không chấp nhận lời từ chối của Ân, Hy kiên quyết.

“Cậu để tôi yên chút đi! Tôi muốn đi bộ và suy nghĩ một số chuyện.” – Ân đứng khựng lại và nhìn Hy bằng đôi mắt khó chịu.

Thấy Hy không nói thêm lời nào, Ân rời bước đi.

Ra khỏi biệt thự nhà họ Vũ, một cơn gió lạnh ập đến vây hãm lấy Ân làm cơ thể mỏng manh hơi lao đao. Vòng tay ôm lấy mình, cô bước vào màn đêm.

Lặng lẽ đi trong đêm tối, xuyên qua cái giá lạnh, Ân không còn ý thức được nhiệt độ lúc này. Cô cứ đi như thế, đầu óc trống rỗng không một suy nghĩ cho đến khi tấm bảng cô nhi viện Mái Ấm hiện ra trước mắt.

Chương 26: Tuyên bố chia tay

Một khối không khí lạnh mới đổ xuống Đà Lạt. Từng cơn gió như những cây roi quật xuống da người. Cây cối xác xơ trong thời tiết giá buốt. Đường phố hiện ra mờ ảo qua màn sương dày đặc.

Những tưởng tiết trời lạnh lẽo thế này, mọi thứ đều sẽ bị đông cứng theo nhiệt độ, ấy thế mà trước cổng trường Lộ Thiên, đám nữ sinh tụ tập đông đến mức tắc luôn cả lối vào trường. Nhiệt độ tỏa ra từ đám đông đè bẹp luôn sự lạnh lẽo.

Từ phía xa, chiếc xe hơi đen bóng từ từ lăn bánh đến gần trong tiếng hét phấn khích của đám nữ sinh. Đến cả cái lạnh cũng bị xé toạc theo âm thanh.

Từ trong xe, Thiện lạnh lùng bước xuống. Bên cửa xe còn lại, Đan cũng từ đó đi ra.

Những tiếng hét đột nhiên im bặt, mọi người đều trợn mắt ngạc nhiên.

“Mấy người có biết mình đang ngáng lối vào trường không?” – Xỏ hai tay túi quần, Thiện lạnh lùng nói với đám nữ sinh.

Không hẹn, tất cả cùng dạt ra hai bên để Thiện và Đan đi vào trường. Họ quắc mắt nhìn cảnh đôi trai gái khoác tay nhau đi, trong lòng vừa tức tối, vừa khó hiểu. Hoàng tử của họ sau hơn ba tháng biến mất nay trở về lại đi cùng một cô gái. Mà người con gái đó lại không phải Thiên Ân – Người được biết đến với danh nghĩa là bạn gái của Vương thiếu gia.

Cũng nhìn thấy mọi chuyện từ một nơi khác, Ân nhếch môi cười nhạt.

Tì tay vào lan can, cô ngửa đầu nhìn lên bầu trời nhạt nắng và lộng gió. Lớp sương mỏng đè lên đôi vai nhỏ làm nó trở nên nặng nề. Sự nặng nề kéo vào tận tim.

Một thử thách cho người con trai nói thích cô, một cơ hội cho em gái cô. Cuối cùng… cũng đã có kết quả.

Môi Ân thoáng nét cười nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo. Đã tự nói với lòng đừng nên ngu ngốc tin vào những điều không chắc chắn. Hơn nữa cũng đã sớm đoán được kết quả thế nhưng trong lòng vẫn có chút hụt hẫng.

“Biết ngay là sẽ tìm được cậu ở đây mà.” – Giọng nói buồn bã của Thiện vang lên sau lưng Ân.

“Cậu nói cứ như hiểu tôi lắm.” – Không quay người lại nhìn, Ân nói bằng giọng lạnh lùng.

Thiện hơi ngập ngừng nhưng rồi cũng mở lời: “Tôi… có chuyện muốn nói với cậu.”

“Nói điều gì mà tôi chưa biết ấy.” – Ân vẫn không quay lại nhìn Thiện. Đôi mắt không màng thế sự bây giờ mờ nhạt một màn sương lạnh lẽo.

“Vậy cậu đã biết được những gì?”

“Vừa đủ.” – Ân nhún vai.

“Thế cậu có biết hơn ba tháng nay tôi ở đâu, tôi xảy ra chuyện gì không?” – Thiện lớn tiếng rồi xoay mạnh vai Ân lại để cô đối diện với mình.

Nhưng ngay khi vừa nhìn thấy mặt cô, tay cậu lập tức buông khỏi đôi vai gầy. Đôi mắt cô đang chiếu vào cậu làm cậu muốn rùng mình. Nó lạnh lẽo và đủ sức đóng băng mọi thứ.

“Tôi cần phải biết điều đó sao?” – Ân nói mà mặt không chút cảm xúc.

“Rốt cuộc trong lòng cậu, tôi không có chút vị trí nào sao?” – Thiện giận đến mức mắt đỏ ngầu. Hơn ba tháng qua, ngày nào cậu cũng gọi cho Ân chỉ để nghe câu nói lạnh lẽo “thuê bao quý khách…”. Cậu đã rất lo lắng cô xảy ra chuyện, cũng có lúc sợ rằng mình không đến trường, cô sẽ lo lắng nhưng xem ra cậu suy nghĩ thừa thãi rồi. Ân vẫn đang sống bình thường và chẳng hề lo lắng cho cậu chút nào. Chỉ có cậu ngốc nghếch, vừa nghe cô nói đến bệnh viện đã lo lắng lao ra khỏi nhà, kết quả là gặp tai nạn.

“Điều đó quan trọng lắm sao? Cậu chỉ cần quan tâm vị trí trong lòng em gái tôi thôi, suy nghĩ về vị trí của mình trong lòng chị nó làm gì.” – Trước thái độ giận dữ của Thiện, Ân vẫn bình thản nhướn mày.

“Nói với cậu cũng như không. Tôi tìm cậu để nói rằng tôi và Đan đã quay lại với nhau. Chúng ta sẽ chấm dứt mối quan hệ mua bán.” – Sự lạnh lẽo hiện rõ qua giọng nói dứt khoát, Thiện vòng hai tay trước ngực, nhìn Ân như nhìn một thứ không đáng nhìn.

Dứt lời, cậu quay người bỏ đi.

“Cậu đứng lại đó!” – Tiếng gọi của Ân làm Thiện khựng lại ngay lập tức.

“Tôi sẽ là người đi trước.” – Thấy Thiện đứng lại, Ân lạnh lùng nói rồi sải bước lướt qua.

Bóng cô gái nhỏ dần khuất sau cánh cửa sân thượng, người con trai ở lại dõi mắt nhìn theo mà lòng đau như cắt. Ở giữa họ, màn sương mỏng manh ngăn cách hai con người, bao trùm hai trái tim, lấp đầy hai ánh mắt. Một ranh giới quá đỗi mong manh hoàn toàn có thể bị phá vỡ, thế nhưng chỉ vì lòng tự trọng không chịu bỏ đi, sự giận hờn không chịu tha thứ mà cái ranh giới ấy dù mỏng vẫn không thể xóa tan.

Một người bước đi không quay đầu.

Một người ở lại chẳng với theo.

Bước thêm một bước… chúng ta càng xa rời nhau.

Tôi đã khóc không thành tiếng… và đã cười trong vô cảm.

***

Theo yêu cầu của Đan, để đánh dấu sự kiện cô và Thiện trở lại với nhau, Thiện tổ chức một bữa tiệc vô cùng lớn, mời toàn bộ học sinh trong trường đến dự.

Thiệp mới được phát đi trước bữa tiệc một hôm, lập tức như viên đá ném xuống mặt hồ, tạo thành một làn sóng dư luận. Vấn đề được đặt ra là “Thiên Ân – Bạn gái cũ của Vương thiếu gia có đến tham gia bữa tiệc hay không?”

Trên forum của trường, không chỉ một mà vô số topic được lập ra để dự đoán về vấn đề này, một số còn đoán thử xem Ân nếu đến sẽ làm gì. Có người cho rằng sẽ xảy ra một vụ đánh ghen. Kẻ lại nói Ân sẽ không đến – Đa số ủng hộ ý kiến này.

Ân đương nhiên chẳng hay biết gì về cái trò “ăn no rửng mỡ” của đám nữ sinh. Có thiệp mời dự tiệc thì tất nhiên sẽ đến thôi.

Tám giờ tối, Ân mặc một chiếc váy trắng đơn giản nhưng vô cùng tinh tế, gương mặt không trang điểm đã đẹp mặn mà, lạnh lùng tiến vào hội trường trong những ánh mắt phức tạp của đám nữ sinh và say đắm của đám nam sinh.

Đan và Thiện đang đi chào mọi người gần đó, vừa hay cả hai đều nhìn thấy sự xuất hiện của Ân.

Thiện còn đang bối rối, không biết nên quay mặt đi hay tiến về đó chào hỏi thì Đan đã buông tay cậu ra mà tiến về phía Ân.

Cả hội trường không hẹn mà cùng nín thở. Đám nữ sinh đang thầm cầu nguyện cho cả hai đánh nhau.

Chúa dạy yêu tha nhân như thể anh em, đương nhiên không nhận lời cầu xin của đám nữ sinh này. Vì vậy mà Đan đang mỉm cười với Ân rồi nắm tay cô kéo vào trung tâm của hội trường, đặt dấu chấm cho những tưởng tượng phong phú trong đầu đám nữ sinh.

Ân cũng không có ý giằng tay ra, để cho Đan kéo mình đi tự do cho đến khi Hy xuất hiện.

Hy hôm nay mặc một bộ comble xám rất lịch lãm. Cậu mỉm cười ôn hòa rồi từ tốn đề nghị Đan cho mình “mượn” Ân một xíu. Đan đương nhiên đồng ý, lập tức trở về vị trí đứng cạnh Thiện.

“Cảm giác thế nào? Có phải đến để đánh ghen không?” – Hy nửa đùa nửa thật, ra chiều nhìn Ân dè chừng.

“Cậu nghĩ ai cũng như cậu sao?” – Ân khoanh tay, nhướn mày đầy cao ngạo.

“Không phải mình tớ nghĩ vậy đâu, rất nhiều nữ sinh trong trường cũng nghĩ như thế.” – Hy vẫn không từ bỏ.

“Hóa ra cậu cũng giống bọn họ.” – Ân nheo mắt.

“Thế cậu thử nói xem cậu đến đây làm gì?” – Hy hậm hực.

“Ăn tiệc.” – Ân trả lời tỉnh bơ.

Hy lắc đầu chịu thua. Bắt đầu trở thành bạn của Ân từ hơn ba tháng trước mà đến bây giờ cậu vẫn không nắm bắt được cô rốt cuộc đang nghĩ gì.

Khách có vẻ đã đến đủ, MC long trọng thông báo sự kiện của bữa tiệc.

Mọi người sau khi vỗ tay thì bắt đầu nhập tiệc. Người này mời rượu người kia, cứ thế một ly rồi lại một ly nữa, đến giữa tiệc thì gần như say khướt.

Không ai để ý rằng hai nữ nhân vật đầu buổi tiệc đến giờ rất được chú ý đã biến mất.

Nhà hàng tổ chức sự kiện Thiên Lam nằm trong tòa nhà cao nhất thành phố. Ban ngày đứng từ sân thượng có thể nhìn ngắm bao quát gần như toàn bộ Đà Lạt, vào ban đêm lại mênh mông biển điện.

Khung cảnh đẹp lung linh này không ít lần níu chân người không muốn rời đi, chiêm ngưỡng thêm được giây phút nào thỏa mãn giây phút đó. Đương nhiên Ân đã bị chinh phục ngay khi vừa đặt chân lên đây, tiếc là người đi cùng cô lại không có tâm trạng cho những điều này.

“Chuyện đó… chị… sẽ không nói ra chứ?” – Sau khi quan sát kỹ sân thượng không người, Đan ngập ngừng lên tiếng.

“Đang nói về chuyện gì vậy?” – Ân chau mày.

“Người thật sự tiếp máu cho Thiện.”

“Không.” – Ân trả lời gần như ngay lập tức.

Màn đêm nuốt chửng tiếng nói của Ân như chưa từng có, xung quanh nhanh chóng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió vù vù bên tai.

Gió thổi hất ngược mái tóc che đi nửa gương mặt, ánh đèn phía xa không đủ chiếu sáng sân thượng tối tăm, chỉ có thể nổi lên một chấm nhỏ trong đôi mắt Ân. Tựa hồ như bóng mặt trăng lọt thỏm trong hồ nước đen sâu thẳm.

Bộ váy trắng bị gió thổi ôm sát vào cơ thể Ân, làm nổi bật sự mong manh dễ vỡ, mái tóc đen xõa tung trong gió, mông lung huyền ảo đến mê hoặc.

Đan đứng cách đó chưa đầy năm bước chân nhưng lại cảm thấy hình ảnh lúc này của Ân không hề có thật, mơ hồ, phiêu linh tựa như ảo ảnh. Chỉ cần chạm tay tới, lập tức sẽ tan biến.

“Chị hứa với em sẽ không nói ra, được không?” – Đan như người mộng du, vô thức nói ra điều mình đang nghĩ. Những tưởng lời nói của mình sẽ vô tình làm ảo giác kia giật mình mà tan biến, không ngờ ảo giác ấy lại quay ra nhìn cô, đôi mắt đen sâu khó lường làm cô bất giác giật mình lùi lại hai bước.

“Đừng lo lắng thừa thãi! Tao không nhàn rỗi đến thế đâu.”

Lời Ân nói ra rất nhanh, lại nhỏ, bị gió nhanh chóng thổi đi khiến Đan vừa có cảm giác mình thật sự nghe thấy lại vừa nghĩ chỉ là tiếng gió thổi sinh ảo giác. Đan bán tín bán nghi nhưng chẳng dám làm tới cùng, sợ sẽ chọc cho Ân đổi ý, đành lặng lẽ cúi đầu rời khỏi.

Sân thượng còn lại Ân và gió.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ