Chương 7: Yêu khiến người ta lạc mất phương hướng
Thu Hạ Hạ và Âu Dương Dị bắt đầu hẹn hò với nhau.
Mặc dù An Tuyết Kỳ lúc này lúc kia gây ra
chút phiền phức nho nhỏ cho họ nhưng hai người đang trải qua những ngày
tháng rất ngọt ngào.
Buổi sáng mỗi ngày, Thu Hạ Hạ đều dậy sớm
chuẩn bị hai hộp cơm, sau đó đến giờ ăn trưa, cùng Âu Dương Dị vui vẻ ăn cơm ngay ở trong lớp học. Buổi chiều, sau khi tan học, Thu Hạ Hạ nhất
định phải đến nhà Âu Dương Dị “điểm danh”, sau đó mới bắt tay vào công
việc ô sin vô thời hạn của cô.
Buổi tối, sau khi hai người ăn tối xong, Âu
Dương Dị đạp xe đèo cô chạy một vòng quanh trấn (việc này là do Thu Hạ
Hạ “mặt nặng mày nhẹ” đòi hỏi. Đương nhiên là chủ ý này xuất phát từ mấy cuốn tiểu thuyết diễm tình…). Ngày nghỉ, nếu trời nắng, hai người sẽ đi đến những nơi như công viên hay khu vui chơi để hẹn hò. Nếu trời mưa họ sẽ trốn trong thư phòng cùng nhau xem phim. Khoảng thời gian của hai
người gắn bó vói nhau ngọt tới mức có thể chế thành đường mật.
Kể từ sau khi yêu nhau, mỗi ngày trôi qua,
Thu Hạ Hạ đều tràn đầy năng lượng, khí chất ngời ngời, so với khoảng
thời gian mất hồn trước đây thì đúng là hai con người hoàn toàn khác
nhau. Tình yêu quả nhiên có phép màu kỳ diệu.
“Hạ Hạ, hôm nay cậu lại đến lớp của Âu Dương Dị ăn trưa cùng cậu ấy phải không?” Trương Nhã Tuyên nhìn cô bạn thân
vui vẻ lôi hộp cơm từ trong ngăn kéo ra, hỏi với vẻ ngưỡng mộ.
“Ừ!” Thu Hạ Hạ bỏ hộp cơm vào trong túi, hỏi lại: “Hot boy nhà cậu đâu? Cậu ấy không hẹn cậu đi ăn cơm sao?”.
Trương Nhã Tuyên cong môi, phàn nàn: “Thời gian này cậu ấy còn đến Nhã Đằng Các làm việc.”
“Hay cậu ăn trưa cùng bọn mình đi?” Thu Hạ
Hạ chuẩn bị xong hộp cơm liền đề nghị. Trương Nhã Tuyên xua tay loạn xạ, “Mình không muốn làm cái bóng đèn! Cậu mau đi đi!”.
“Ừ! Vậy mình đi đây! Cậu mau đến căng tin ăn cơm đi! Bye bye!”
Thu Hạ Hạ tạm biệt Trương Nhã Tuyên, ngân
nga một giai điệu rồi nhảy chân sáo tới lớp học của Âu Dương Dị. Cô vừa
định bước vào trong lớp thì phát hiện ra trong lớp học trống trải, ngoài Âu Dương Dị ra còn có An Tuyết Kỳ.
An Tuyết Kỳ đang nói gì đó, nhìn thấy cô đứng ngoài cửa lớp, liền im bặt, không nói thêm gì nữa.
Thu Hạ Hạ đứng ở cửa phòng học chớp mắt, sau đó nhìn Âu Dương Dị hỏi: “Dị, cậu có việc gì à? Mình có cần về lớp trước không?”.
“Không cần đâu! Cậu vào đây.” Âu Dương Dị dịu dàng nói vói cô, đôi môi đang mím chặt nhìn thấy cô liền nở nụ cười ấm áp.
“OK!” Thu Hạ Hạ giọng trong trẻo đáp lại, ôm hộp cơm tiến đến chỗ ngồi của Âu Dương Dị, có thể nhận ra tâm trạng của cô rất tốt.
Cô để hộp cơm lên bàn của Âu Dương Dị, sau
đó bắt đầu giúp cậu thu dọn sách vở và đồ dùng học tập để trên bàn. Thu
dọn xong, cô lại sắp xếp sách vở và đồ dùng theo thứ tự vào trong ngăn
bàn. Xong việc, cô liền kéo ghế bên cạnh rồi thoải mái ngồi xuống, sau
đó mở một hộp cơm trên bàn, ăn rất vui vẻ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng
bởi An Tuyết Kỳ.
An Tuyết Kỳ đứng cách đó không xa, oán hận
nhìn chằm chằm Thu Hạ Hạ một lúc. Sau khi phát hiện ra Hạ Hạ hoàn toàn
không bị ảnh hưởng gì từ cô, quay sang nhìn Âu Dương Dị.
“Dị, mình có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu.”
Ánh mắt Âu Dương Dị chuyển từ Thu Hạ Hạ sang nhìn An Tuyết Kỳ, cậu khẽ cười, điềm nhiên nói: “Cậu cứ nói đi”.
“Nhưng…” Ánh mắt của An Tuyết Kỳ liếc sang Thu Hạ Hạ ngồi cách đó không xa.
Âu Dương Dị nhìn Thu Hạ Hạ đang ăn cơm rất
vui vẻ, nói chắc nịch: “Hạ Hạ là bạn gái của mình. Mình chẳng có chuyện
gì phải giấu cô ấy cả. Cậu muốn nói gì thì nói đi, còn không thích thì
có thể đi. Bây giờ là giờ ăn cơm của mình”.
An Tuyết Kỳ giận dữ nghiến răng, ánh mắt oán giận quét qua Thu Hạ Hạ. Nhưng chỉ một giây sau, cô lại cười duyên dáng với Âu Dương Dị: “Nêu cậu không thấy ngại thì mình nói. Vừa rồi cậu nói rằng Thu Hạ Hạ là bạn gái của cậu có phải không?”.
Âu Dương Dị gật đầu khẳng định: “Đúng thế!”.
“Nhưng mình nhớ một năm trước, chúng ta vẫn
còn chưa chia tay. Vì vậy, theo lý, mình mới là bạn gái chính thức của
cậu, còn cô ta…” An Tuyết Kỳ liếc Thu Hạ Hạ, “là kẻ thứ ba đúng không?”.
“Phù…” Cơm trong miệng Thu Hạ Hạ phun ra ngoài, sau đó ho dữ dội suýt chút nữa thì sặc chết.
“Hạ Hạ!” Âu Dương Dị kêu lên rồi chạy nhanh
tới bên cô, nhanh tay lấy ra một hộp sữa to trong ngăn kéo, cắm ống hút
rồi đưa cho cô, “Cầm lấy này! Mau uống đi!”.
Thu Hạ Hạ nhận lây hộp sữa, hút mấy hơi dài, cơn ho mới dừng lại. “Mình không sao. Híc! Các cậu cứ tiếp tục!”. Thu
Hạ Hạ nói xong, vội vàng cúi đầu ăn cơm, tai dỏng ngược lên. Quả nhiên
cô đã thành kẻ thứ ba, cũng còn được gọi là hồ ly tinh! Hồ ly tinh trong truyền thuyết đều vừa xinh đẹp lại vừa quyến rũ, không ngờ một người có nhan sắc bình thường như cô lại có cơ hội làm hồ ly tinh. Cơ hội quý
báu này cô nhất; định phải ghi nhớ, sau này có thể ba hoa kể lại cho con gái cô. He he!
Âu Dương Dị chăm chú nhìn cô một lát, khẳng
định cô không sao rồi mới đưa ánh mắt giận dữ nhìn sang An Tuyết Kỳ,
giọng vẫn chắc chắn như lúc trước: “Hạ Hạ không phải là kẻ thứ ba! Nếu
cậu vẫn cho rằng quan hệ giữa chúng ta là quan hệ yêu đương thì bây giờ
mình có thể nói cho cậu biết, mình không thích cậu! Sau này, cậu đừng có quấn lấy mình với Hạ Hạ nữa! Cậu hãy nhớ là bạn gái của mình mãi mãi
chỉ có một mình Thu Hạ Hạ!”.
“Phù!” Thu Hạ Hạ lại bị sặc, phun hết cơm
trong miệng ra, cô không hiểu tại sao Âu Dương Dị lại nói “ác” như vậy?
Xem ra sau này cô có lẽ sẽ phải đề phòng một chút nhất định không cho
cậu cơ hội chia tay với cô.
Âu Dương Dị nhíu mày nhìn cô, lấy giấy ăn từ trong túi đưa cho cô lau miệng, “Thu Hạ Hạ, cậu tệ thật! Bàn của mình
đầy những cơm và nước bọt của cậu rồi đây!”.
An Tuyết Kỳ giận dữ nhìn cảnh thân mật của
hai người, nụ cười ngọt ngào biến thành dữ tợn. Cô xinh đẹp, nhiều tài,
bố lại là chủ tịch hội đồng quản trị học viện Thanh Nhân, từ nhỏ tới lớn đều sống trong sự bao bọc, nâng niu của mọi người, vậy mà có lúc bị
người ta hắt hủi, ghẻ lạnh, bị cự tuyệt như vậy ư?
“Âu Dương Dị!” Giọng nói của An Tuyết Kỳ bỗng trở nên rất lạnh lùng.
Thu Hạ Hạ giật mình bởi giọng nói lạnh lùng
ấy, liền huých Âu Dương Dị có ý bảo cậu lắng nghe lời người khác nói một chút. Âu Dương Dị nghe lời, quay sang nhìn An Tuyết Kỳ.
Nhìn sự thân mật của hai người, trong lòng An Tuyết Kỳ càng cảm thấy không thoải mái.
“Âu Dương Dị”, An Tuyết Kỳ lạnh lùng nhìn cậu, nhếch mép cười nhạt
“mình nghĩ cậu biết tính cách của mình, đối với bất cứ thứ gì mà mình
thích, mình đều không dễ dàng buông tay. Một năm trước như thế nào thì
một năm sau vẫn y nguyên như thế!”. An Tuyết Kỳ cố ý nhấn mạnh hai chữ
“một năm”.
Sắc mặt Âu Dương Dị bất giác chuyển thành trắng bệch. Những sự việc
của một năm trước từ từ hiện ra trong đầu cậu. Cậu chớp mắt, nhìn cô
cảnh giác: “Cậu định làm gì? Mình nói cho cậu biết, cậu muốn làm gì mình thì làm nhưng đừng có động đến người không liên quan tới chuyện này!”.
“A! Ở đây có người không liên quan gì đến chuyện này phải không?” An
Tuyết Kỳ cười khểnh, bây giờ biểu hiện của cô độc ác còn hơn cả ác quỷ
dưới địa ngục, không còn một chút nho nhã, duyên dáng giống lúc trước.
“Ở đây có cậu với mình, còn có cả Thu Hạ Hạ. Vậy Thu Hạ Hạ là người
không liên quan đúng không? Cô ấy không liên quan ư? Mình nhớ là cậu vừa nói cô ta là bạn gái, mãi mãi là bạn gái của cậu. Không phải cậu vừa
nói thế sao?”
Âu Dương Dị từ từ nắm chặt tay thành nắm đấm, sắc mặt chuyển sang nhợt nhạt.
Bỗng nhiên, một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng nắm chặt tay cậu, mùi hương quen thuộc khẽ lướt qua mũi cậu. Sau đó cậu nhìn thấy thân hình mảnh
mai của Thu Hạ Hạ đứng trước mặt cậu, “hứng” lấy ánh mắt lạnh lùng của
An Tuyết Kỳ. “An Tuyết Kỳ!”
Thu Hạ Hạ lạnh lùng nhìn khuôn mặt tàn nhẫn của Tuyết Kỳ, ngẩng cao
đầu, đối mặt với sự lạnh lẽo của cô ta và nói: “Mình không can thiệp vào câu chuyện của hai người là vì mình tôn trọng các cậu chứ không phải là mình sợ cậu, cũng không có nghĩa là mình sẽ nhịn để cậu đưa mình ra uy
hiếp Dị!”.
“Hứ!” An Tuyết Kỳ cười nhạt, không thèm đếm xỉa đến lời nói của Thu
Hạ Hạ, nói ra những câu mỉa mai: “Thu Hạ Hạ, sự dũng cảm của cậu thật
đáng khen ngợi! Chỉ có điều…”, ánh mắt của An Tuyết Kỳ nhìn qua vai Thu
Hạ Hạ, nhìn Âu Dương Dị đang đứng sau lưng cô, tiếp tục hùng hồn nói,
“chỉ có điều tôi không biết liệu rằng có ai đau lòng hay không nữa!”.
Nhận ra ánh mắt cô ta chuyển sang nhìn Âu Dương Dị, Thu Hạ Hạ lập tức quay người vòng tay ôm lấy Âu Dương Dị, lạnh lùng nói với An Tuyết Kỳ:
“An Tuyết Kỳ, nếu hôm nay cậu tới đây tìm Dị chỉ để nói những điều này
thì mình có thể nói cho cậu biết điều này: Dị không sợ cậu! Mình càng
không sợ cậu! Cậu có chuyện gì thì cứ tới tìm mình! Làm người thì đừng
có ngạo mạn quá!”.
“Được lắm! Thu Hạ Hạ, sự dũng cảm của cậu khiến tôi bái phục. Bây
giờ, tôi rất có hứng thú để “chơi” một trận với cậu để xem sự dũng cảm
của cậu hay sự kiên định của tôi kéo dài lâu hơn?”
Thu Hạ Hạ gật đầu không do dự, sau đó không khách sáo tiễn khách:
“Được! Cậu muốn “chơi” thì lúc nào mình cũng có thể “chiều”! Nhưng bây
giờ là giờ ăn cơm trưa của mình với Dị, xin cậu đừng có làm phiền! Cảm
ơn!”.
An Tuyết Kỳ khinh khỉnh nhìn hai người, khẽ mỉa mai rồi vênh mặt, bước qua hai người ra khỏi lớp học.
Nhìn bóng dáng của An Tuyết Kỳ khuất dần rồi biến mất, Thu Hạ Hạ mói
từ tù bình tĩnh lại. Cô quay đầu, lo lắng nhìn Âu Dương Di quan tâm hỏi: “Dị, cậu không sao chứ?”.
Sắc mặt Âu Dương Dị nhợt nhạt, cậu lo lắng nhìn cô: “Mình không sao, chỉ sợ cậu…”.
“Dị”, Thu Hạ Hạ ngắt lời cậu, mỉm cười nhìn cậu, “Mình đói bụng quá! Chúng mình ăn cơm đi được không?”.
Âu Dương Dị chau mày, bồn chồn nhìn cô “Hạ Hạ, cậu…”.
“Dị! Đừng nói chuyện này nữa, chúng mình ăn cơm đã!” Thu Hạ Hạ vụng
về cắt lời Âu Dương Dị. Dường như sợ cậu lại nói tiếp điều gì đó, cô
liền ấn cậu ngồi xuông ghế đẩy hộp cơm tới trước mặt cậu, thúc giục:
“Dị, mau ăn cơm đi, để nguội là không ngon nữa đâu!”.
Âu Dương Dị nhìn cô giả vờ bận rộn, sự lo lắng trong đôi mắt đen huyền càng rõ hơn.
Trước khi An Tuyết Kỳ tuyên chiến, Thu Hạ Hạ không bao giờ ngờ một cô gái duyên dáng tới mức có thể diễn vai công chúa Bạch Tuyết vậy mà bỗng nhiên có thể trở nên độc ác, và có trái tim sắt đá đến như vậy. Cái gì
mà trái tim nhân hậu, cái gì mà yểu điệu thục nữ, tất cả những điều đó
đều là lừa đảo! Mười năm sau nữa, Thu Ha Hạ cũng không dám tin vào cái
gọi là “trí tuệ cổ nhân” nữa.
An Tuyết Kỳ quả nhiên là người đã nói là làm. Sau hôm tuyên chiến với Thu Hạ Hạ, cô ta triển khai kế hoạch, bắt đầu hành động.
Ngày đầu tiên, nhân cơ hội Thu Hạ Hạ đứng lên trả lời câu hỏi, An
Tuyết Kỳ đã lợi dụng ưu thế chỗ ngồi của mình, nhẹ nhàng dùng chân kéo
ghế” của Thu Hạ Hạ ra. Thu Hạ Hạ chăm chú trả bài nên không chú ý, trả
lời xong không phòng bị ngồi xuống, kết quả là ngổi thẳng xuống đất, cả
lớp cười phá lên. Thầy giáo tức giận trợn mắt nhìn cô.
Ngày thứ hai, An Tuyết Kỳ đâm thủng cả hai lốp xe của Thu Hạ Hạ, hại cô phải dắt bộ mất hơn nửa tiếng mới về tới nhà.
Ngày thứ ba, Âu Dương Dị nghỉ học. Giờ ăn trưa, Thu Hạ Hạ đang vừa ăn cơm với Trương Nhã Tuyên ở trong nhà ăn vừa nói chuyện tào lao về chủ
đề “đại gia với chân dài” thì An Tuyết Kỳ đi sát qua chỗ ngồi của hai
người, sau đó đại tiểu thư họ An “không cẩn thận” vấp phải cái gì đó,
tay cầm đĩa thức ăn lắc mạnh, bát canh nóng trong tay “vô tình” đổ hết
lên người Thu Hạ Hạ. Canh quá nóng khiến cô lập tức như con cún bị người khác dẫm vào đuôi, nhảy dựng lên, tiếng kêu thảm thiết suýt nữa thì làm tốc cả mái căng tin. Vụ canh nóng lần này khiến hai cánh tay và chân
trái của Thu Hạ Hạ bị bỏng, phồng rộp lên bác sỹ bệnh viện trung tâm thị trấn kết luận bị bỏng mức trung bình, phải nằm viện hai ngày.
Ngày thứ tư, Thu Hạ Hạ nằm trong viện dưỡng thương, An Tuyết Kỳ nhân
lúc người thân của cô không có mặt, “tốt bụng” ôm một bó hoa không biết
là hoa gì mùi hắc nồng nặc đến thăm cô. Việc “thăm nom” của An Tuyết Kỳ
bao gồm việc dùng những lời lẽ độc địa mỉa mai Thu Hạ Hạ vài câu, sau đó đặt bó hoa xuống rồi đi. Với phong cách của An Tuyết Kỳ, tuyệt đối
không dễ dàng buông tha cho cô như vậy. Quả nhiên, nửa tiếng sau, Thu Hạ Hạ đã biết được dụng ý “thăm nom” của cô ta. Vấn đề nằm ở bó hoa cô ta
giúp Hạ Hạ cắm cạnh giường trước lúc ra về. Không biết An Tuyết Kỳ bỏ gì vào trong bó hoa mà thu hút từng đàn, từng đàn ong tới. Lúc đó, Thu Hạ
Hạ nằm ngủ trên giường không để ý, bị ong đốt đầy người.
Ngày thứ năm, An Tuyết Kỳ nhân lúc cô y tá không chú ý, bỏ thuôc
xổ vào cơm trưa của Thu Hạ Hạ, không biết An Tuyết Kỳ mua thuốc loại gì
mà hiệu quả vô cùng tốt. Thu Hạ Hạ ăn xong, chưa đầy một phút sau là có
hiệu lực ngay tức thì. Thế là, nhờ phúc của An Tuyết Kỳ mà Thu Hạ Hạ còn chưa hồi phục sức khỏe hoàn toàn sau vụ “móng lợn kho tàu” đã phải chạy vào nhà vệ sinh cả một ngày… Vụ ”thuốc xổ” lần này điều duy nhất mà Thu Hạ Hạ ngộ ra một kết luận rất vô vị là “thuổc xô do người có tâm địa
độc ác mua thì cũng vô cùng độc”.
Ngày thứ sáu, An Tuyết Kỳ mượn điện thoại của người khác nhắn tin cho Thu Hạ Hạ, lừa cô nói rằng: “Mình là Âu Dương Dị, di động của mình bị
mất rồi, ví tiền cũng bị người ta lấy trộm. Giờ đang mượn di dộng của
người khác nhắn tin cho cậu, cậu mau mang tiền tới đầu thôn Khoai Môn,
thị trấn Khoai Lang, thành phố Dưa. Thu Hạ Hạ ngây thơ vừa nhìn thấy cái tên Âu Dương Dị không nghi ngờ gì, tin ngay lập tức. Thế là cô cầm
tiền, ra đi, hỏi đường tới lần thứ N, cuối cùng tới thôn Khoai Môn vừa
hoang vu vừa hẻo lánh, kết quả là tìm đến lúc trời đã tối đen, vẫn không tìm thấy Âu Dương Dị. Lúc này, cô phát hiện ra có gì đó không ổn, liền
lôi điện thoại gọi cho Âu Dương Dị, mới biết là bị An Tuyết Kỳ lừa.
Ngày thứ bảy, An Tuyết Kỳ thừa lúc Thu Hạ Hạ không để ý, bí mật đi
theo cô tới siêu thị lớn nhất trong thị trấn. Sau đó, nhân lúc Thu Hạ Hạ đang chăm chú chọn đồ, An Tuyết Kỳ bóc mã vạch dán trên vỏ ngoài của
một túi thức ăn, lựa lúc đi sát qua, lặng lẽ dán trộm lên áo của Thu Hạ
Hạ. Sau đó, lúc Thu Hạ Hạ bước ra khỏi siêu thị máy kiểm tra kêu nhức
hết cả tai. Hậu quả là cô không những chẳng mua được đồ mà lại còn bị
bảo vệ siêu thị bắt giữ rồi thẩm vấn nửa ngày trời.
Ngày thứ tám, An Tuyết Kỳ lợi dụng lúc Thu Hạ Hạ ngủ trên bàn trong
giờ nghỉ giữa tiết học, buộc trộm dây giày của cô vào góc bàn. Lúc sau
vào học, Thu Hạ Hạ bước ra, bị ngã xuống đất cùng với chiếc bàn, sém tý
nữa thì bị ép dẹt lép như tờ giấy bởi chiếc bàn đó.
Ngày thứ chín, dường như tâm trạng hôm nay của An Tuyết Kỳ rất tốt,
không hao trí phí sức nghĩ cách trêu chọc Thu Hạ Hạ. Chỉ đơn giản đưa
chân ra ngáng đường khí Thu Hạ Hạ đi qua chỗ cô, Thu Hạ Hạ lập tức bò
như con cún con trên sàn. Nhưng điều không may mắn nhất lại nằm ở chỗ,
lúc đó chiếc váy đồng phục chỉ ngắn đến trên đùi của cô bị tốc lên, lộ
ra chiếc quần chíp có hai lỗ thủng nhỏ do chuột cắn. “Nghìn năm gìn giữ, tan tành chốc lát”… Thu Hạ Hạ có cảm giác thể diện của bản thân vì
chuyện này coi như đã ném ra Thái Bình Dương rồi!
Ngày thứ mười, An Tuyết Kỳ lại tiếp tục găm đinh vào lốp xe của Thu
Hạ Hạ, cô ta còn trực tiếp cầm khăn mùi soa nới lỏng ôc vít trên bánh
xe, hại Thu Hạ Hạ khi đang đạp xe về nhà sau giờ tan học thì lao xuống
cống cả người lẫn xe. Kết quả là lại tiếp tục “đến thăm” bệnh viện trung tâm thị trấn.
Lược bỏ những ngày tiếp theo. Mời các bạn suy từ một ra ba…
Hơn mười ngày nay, Thu Hạ Hạ vì những hành động độc ác của An Tuyết
Kỳ khiến cô bị thương nặng, nếm trải rất nhiều khổ sở. Đương nhiên là cô cũng không thể để An Tuyết Kỳ dễ dàng sống qua ngày. Khi An Tuyết Kỳ
liên tục triển khai hành động, Hạ Hạ cũng bắt đầu kế hoạch trả đũa.
Ngày đầu tiên, Thu Hạ Hạ thay nước sôi trong bình trà chuyên dụng của An Tuyết Kỳ bằng nước máy.
Ngày thứ hai, Thu Hạ Hạ thả chân gián cắt nhỏ vào trong hộp cơm của An Tuyết Kỳ.
Ngày thứ ba, nhân lúc An Tuyết Kỳ không để ý đứng lên, Thu Hạ Hạ lặng lẽ chờ đằng sau lưng lập tức lên kế hoạch vén váy đồng phục của Tuyết
Kỳ lên, khiến chiếc quần chíp có hình quả dâu tây lộ ra, thu hút tiếng
hút sáo và bàn tán ầm ĩ của cả lớp. An Tuyết Kỳ tức giận tóm lấy Thu Hạ
Hạ, định tát cô thì bị Mạc Trần Bạch kiên quyết giữ tay lại.
Ngày thứ tư, Thu Hạ Hạ trong viện, không thể tới trường trêu chọc
An Tuyết Kỳ. Nhàn rỗi quá, cô liền viết hai bức thư, một bức thư mời
dùng chính tên cô, nội dung đại khái là hẹn cô ta đến một công viên nào
đó để nói chuyện có liên quan đến Âu Dương Dị. Bức còn lại là một bức
thư tình dùng danh nghĩa của An Tuyết Kỳ. Sau khi dùng phong bì rất đẹp
để đánh dấu hai bức thư, cô liền đưa cho Trương Nhã Tuyên, kêu Nhã Tuyên nhét bức thư tình vào trong ngăn kéo của “con cóc đực” hay “nổ” nhất
trường, bức còn lại đương nhiên đưa cho An Tuyết Kỳ.
Ngày thứ năm, Thu Hạ Hạ quết một lớp keo trong suốt lên trên chiếc
ghế duy nhất trong phòng bệnh, lúc An Tuyết Kỳ tới “thăm” ngồi lên ghế,
kế hoạch của Thu Hạ Hạ thành công mỹ mãn.
Ngày thứ sáu, sau khi giờ học bơi kết thúc, Thu Hạ Hạ nhân lúc An
Tuyết Kỳ một mình trong nhà vệ sinh ở phòng thay đồ đã ôm quần áo để ở
ngoài của An Tuyết Kỳ chạy mất, hại cô ta phải ngồi xổm hơn hai tiếng
trong nhà vệ sinh, bị muỗi cắn sưng hết cả người. Ố ồ! Đây cũng có thể
coi như đã “trả được nợ” vụ “ong đốt” của cô ta.
Ngày thứ bảy, Thu Hạ Hạ thừa lúc sau khi An Tuyết Kỳ một mình đi vào
nhà vệ sinh, nhét trộm một viên thuốc “dọa ma” mua ở cửa hàng bán đồ
chơi vào trong vòi nước ở bên ngoài nhà vệ sinh. An Tuyết Kỳ giải quyết
xong nhu cầu cá nhân từ trong nhà vệ sinh bước ra, theo thói quen đi ra
rửa tay, ai biết được khi vừa mở vòi, dòng nước từ trong vòi chảy ra
bỗng toàn máu là máu, khiến An Tuyết Kỳ gan to như thế cũng bị dọa cho
chết ngất, cho rằng mình gặp phải chuyện kỳ dị.
Ngày thứ tám, Thu Hạ Hạ tìm thấy một trò đùa rất buồn cười ở trên
mạng, nói rằng dùng tỏi chà xát trên đất cho bong lớp vỏ lụa, sau đó cọ
xát thật mạnh lên ghế của người mà mình muốn trêu đùa, chờ người đó ngồi lên, thì họ sẽ không ngừng “xì hơi” và muốn đi vệ sinh. Thu Hạ Hạ đọc
xong, cố ý tìm cách làm thử như vậy một lần, không ngờ An Tuyết Kỳ lao
vào nhà vệ sinh thật. Thế là đợi An Tuyết Kỳ chạy vào đó vài giây sau,
Thu Hạ Hạ mang một hộp pháo nhỏ không có gì nguy hiểm vào phòng vệ sinh, châm lửa rồi ném vào trong, An Tuyết Kỳ sợ hãi la hét ầm ĩ, hình tượng
thục nữ thường ngày hoàn toàn không còn sót lại chút nào.
Ngày thứ chín, nhà trường tổ chức kiểm tra tác phong và đồng phục,
Thu Hạ Hạ ôm mấy cuốn sách báo “cấm” từ nhà Mạc Trần Bạch về trường. Sau đó nhân lúc thầy giáo kiểm tra bàn học phía sau An Tuyết Kỳ liền ném
mấy cuốn đó lên trên bàn của cô ta. Thu Hạ Hạ vừa quay người thì thầy
giáo liền bước tới, tình cờ nhìn thấy số sách báo đó mà An Tuyết Kỳ
không kịp vứt trả cho Thu Hạ Hạ. Thế là cô nương An Tuyết Kỳ “vinh dự”
được mời tới phòng công tác chính trị học sinh, nghe thầy chủ nhiệm giáo dục tư tưởng mấy tiếng đồng hồ.
Ngày thứ mười, ý tưởng đã cạn, Thu Hạ Hạ chỉ còn có thể bắt chước trò của An Tuyết Kỳ. Khi An Tuyết Kỳ đi ngang qua, Hạ Hạ nhanh chóng giơ
chân ra ngáng cô ta… Nhưng điểm khác biệt là An Tuyết Kỳ thông minh hơn
cô, chỉ cần bước dịch ra là đã có thể dựa vào bàn bên cạnh rồi đứng
vững.
Lược bỏ những ngày tiếp theo. Mời các bạn suy từ một ra ba…
Trải qua hơn mười ngày giao tranh, tuy Thu Hạ Hạ đã tận lực dùng hết
năng lực của bản thân để đối phó với An Tuyết Kỳ nhưng lòng dạ cô từ đầu chí cuối không độc ác như cô ta nên hết lần này đến lần khác chỉ có thể sử dụng mấy chiêu thức cỏn con của một cô bé chưa chiêm nghiệm được
nhiều về cuộc sống, về cơ bản chẳng có tác dụng gì với An Tuyết Kỳ.
Nhưng An Tuyết Kỳ thì hoàn toàn vô cùng độc ác với cô, mỗi lần ra tay
cũng đều nhắm trúng da thịt của Thu Hạ Hạ, lần nào cũng khiến cô bị
thương chỗ này rồi bị thương chỗ kia. Việc này không thể coi là trò đùa
nữa, mà hoàn toàn có thể nói rằng đây là sự tấn công.
Tuy nhiên, mặc dù toàn thân bầm tím và bị thương, Thu Hạ Hạ cũng
không châp nhận thua cuộc, càng không muốn làm khó Âu Dương Dị. Vì vậy,
những ngày này, Thu Hạ Hạ không làm cơm cho Âu Dương Dị nữa, sau khi tan học cũng không chạy tới nhà Âu Dương Dị, thậm chí Tuyết Kỳ “vinh dự”
được mời tới phòng công tác chính trị học sinh, nghe thầy chủ nhiệm giáo dục tư tưởng mấy tiếng đồng hồ.
Ngày thứ mười, ý tưởng đã cạn, Thu Hạ Hạ chỉ còn có thể bắt chước trò của An Tuyết Kỳ. Khi An Tuyết Kỳ đi ngang qua, Hạ Hạ nhanh chóng giơ
chân ra ngáng cô ta… Nhưng điểm khác biệt là An Tuyết Kỳ thông minh hơn
cô, chỉ cần bước dịch ra là đã có thể dựa vào bàn bên cạnh rồi đứng
vững.
Lược bỏ những ngày tiếp theo. Mời các bạn suy từ một ra ba…
Trải qua hơn mười ngày giao tranh, tuy Thu Hạ Hạ đã tận lực dùng hết
năng lực của bản thân để đối phó với An Tuyết Kỳ nhưng lòng dạ cô từ đầu chí cuối không độc ác như cô ta nên hết lần này đến lần khác chỉ có thể sử dụng mấy chiêu thức cỏn con của một cô bé chưa chiêm nghiệm được
nhiều về cuộc sống, về cơ bản chẳng có tác dụng gì với An Tuyết Kỳ.
Nhưng An Tuyết Kỳ thì hoàn toàn vô cùng độc ác với cô, mỗi lần ra tay
cũng đều nhắm trúng da thịt của Thu Hạ Hạ, lần nào cũng khiến cô bị
thương chỗ này rồi bị thương chỗ kia. Việc này không thể coi là trò đùa
nữa, mà hoàn toàn có thể nói rằng đây là sự tấn công.
Tuy nhiên, mặc dù toàn thân bầm tím và bị thương, Thu Hạ Hạ cũng không châp nhận thua cuộc, càng không muốn làm khó Âu Dương Dị.
Vì vậy, những ngày này, Thu Hạ Hạ không làm cơm cho Âu Dương Dị nữa,
sau khi tan học cũng không chạy tới nhà Âu Dương Dị, thậm chí khi cậu
hẹn cô đi chơi, cô cũng dùng hết lý do này tói lý do khác từ chối, thời
gian gặp nhau cũng hai người cũng dần dần ít đi.
Khi tan học buổi sáng hôm nay, Thu Hạ Hạ nhận được tin nhắn của Âu
Dương Dị, nói rằng cậu ở Nhã Đằng Các chờ cô tới ăn cơm. Thu Hạ Hạ chán
nản nhìn vết bầm tím trên cánh tay rất lâu, đang định nhắn tin lại từ
chối lời đề nghị của Âu Dương Dị. Trương Nhã Tuyên đứng bên cạnh, nhìn
cô rất lâu rồi hỏi:
“Hạ Hạ, cậu rất muốn đi phải không?”.
“Đương nhiên là muốn rồi! Đúng là “một ngày không gặp ngỡ ba thu”,
mình với Dị đã không gặp nhau hơn mười ngày nay, gần nửa thế kỷ rồi.”
“Cậu có nói quá không đó?” Trương Nhã Tuyên khẽ cười, nói tiếp: “Vì vết bầm trên cánh tay mà cậu không dám đi đúng không?”.
Thu Hạ Hạ chu mỏ, khổ sở gật đầu: “Đúng thế! Nếu để Dị nhìn thấy vết
bầm tím này cậu ấy nhất định sẽ tra hỏi đến cùng. Nếu cậu ấy biết do
trận chiến giữa mình và An Tuyết Kỳ làm ra thế này, thế nào cậu ấy cũng
giận.”
“Ồ! Xem ra cậu đúng thật là bị Âu Dương Dị nuốt gọn rồi!” Trương Nhã
Tuyên bất lực thở dài, sau đó lôi từ trong ngăn kéo ra một chiếc áo dài
tay đưa cho cô, “Mặc vào đi! Áo này là của hot boy nhà mình tặng mình
đấy. Nói là làm từ sợi gì quý lắm, mùa đông mặc thì ấm, mùa hè mặc thì
mát. Cậu mặc đi, nếu Âu Dương Dị có hỏi thì cậu cứ bảo mình cho cậu mượn để mặc chống nắng là được!”.
“Oa! Có loại áo thần kỳ như vậy sao?” Thu Hạ Hạ kinh ngạc, cầm lấy
áo, mặc lên người, quả nhiên có cảm giác mát mẻ, dễ chịu, giữa trời nắng như vậy mà không hề cảm thấy nóng bức chút nào.
Cô ngạc nhiên ngẩng đẩu nhìn bạn thân, phấn khích tán thưởng: “Nhã
Tuyên, hot boy nhà cậu thật là lợi hại! Sao lại có thể tìm thấy bảo bối
này kia chứ!”.
Trương Nhã Tuyên mim cười, vui mừng vỗ vỗ vào vai nhắc nhở Hạ Hạ: “Đừng có nói nhiều như vậy nữa! Mau đi tìm Dị của cậu đi!”.
“Ừ! Ừ! Nhã Tuyên! Cảm ơn cậu! Lần tới mời cậu đi ăn đồ Đài Loan nhé!” Thu Hạ Hạ phấn chấn ôm lấy bạn chí cốt rồi cầm di động chạy ra khỏi
lớp.
Thu Hạ Hạ chạy tới Nhã Đằng Các, từ xa đã nhìn thấy Âu Dương Dị ngồi ở bàn gần cửa sổ. Cô vui mừng bước nhanh tới trước mặt Âu Dương Dị rồi
ngồi xuống.
Đang nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ gì đó, cảm giác có người ngồi xuống
đối diện mình, Âu Dương Dị quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy người đó là
Thu Hạ Hạ, cậu khẽ mỉm cười dịu dàng, ánh mắt ấm áp tựa dòng nước lấp
lánh dưới ánh nắng mặt trời.
“Hạ Hạ, cậu muốn ăn gì?” Cậu cầm quyển menu ở trên bàn đưa qua cho cô, nhẹ nhàng hỏi.
“Ăn gì cũng được!” Thu Hạ Hạ đỏ mặt cúi đầu, khẽ nói. Thực ra cô rât
muốn ăn sườn rán ngũ vị hương, cũng muốn ăn tôm viên dứa, lại con cả lẩu cá vừa thơm vừa mềm, sườn lợn xào măng, thịt gà áp chảo… Nhưng ánh mắt
cậu dịu dàng quá đỗi, nhìn cậu dịu dàng như thế, cô cảm thấy ngại nếu
gọi nhiều món như thế.
Âu Dương Dị cười, kêu phục vụ tới rồi gọi đầy một bàn toàn món Thu Hạ Hạ thích ăn.
Chờ phục vụ đi rồi, Thu Hạ Hạ nghiêng người, không khách sáo nhìn Âu
Dương Dị từ trên xuống dưới, sau đó nghi ngờ hỏi: “Âu Dương Dị, tiểu tử
cậu có phải đã làm chuyện gì có lỗi với mình đúng không? Tự nhiên lại
tốt bụng như vậy, mời mình một bàn toàn đồ ăn ngon!”.
Âu Dương Dị mỉm cười ấm áp, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào chiếc áo dài
tay của cô một giây, làm như không phát hiện ra điều gì, nhìn cô không
nói, trong ánh mắt có chút gì đó đau lòng.
Thu Hạ Hạ không phát hiện ra, chỉ cảm thấy hôm nay cậu dịu dàng vô
cùng, trong lòng đoán rằng có lẽ hôm nay cậu bị ảnh hưởng bởi lượng hoóc môn tiết ra quá mức. Nghĩ như vậy, Thu Hạ Hạ cúi thầp đầu, đỏ mặt thẹn
thùng.
“Hôm nay, cậu làm sao lại im ắng lạ thưởng vậy? Bình thường không
phải cậu líu ríu như con chim sẻ sao?” Âu Dương Dị mỉm cười, thu lại ánh mắt đau lòng, trêu chọc theo thói quen.
Lời nói của cậu lập tức khiến Thu Hạ Hạ không bằng lòng, “Cậu thì
hiểu gì! Cậu không hiểu mình! Mình vốn là một người trầm tính. Híc! Híc! Những hành động nghịch ngợm mà cậu nhìn thấy thực ra chỉ là vẻ bề ngoài của mình!”. Có gì sai sao? Thu Hạ Hạ cô không dễ gì mà thẹn thùng được
một lần, cậu có cần bóc mẽ cô như vậy không?
“Á à! Lại còn sách vở nữa cơ đấy! Tuyệt! Xem ra dạo này thành
tích môn văn có sự tiến bộ rồi!” Âu Dương Dị cười, đưa tay vò rối mái
tóc đen huyền của cô.
Thu Hạ Hạ vừa mới hồi phục sắc mặt, vì hành động của cậu mà lại đỏ lên, “Đừng có nghịch nữa! Đây là nơi công cộng đấy!”.
Cô khẽ né cái tay không biết an phận của cậu, sau đó nghĩ ra điều gì
đó, lại vui vẻ nói: “Dị, mình thông báo cho cậu một tin vui nhé! Cuối
cùng thì Chung Ngọc Thanh cũng xin lỗi Trương Nhã Tuyên rồi, mà lại còn
công khai trưóc mặt mọi người nữa cơ!”.
“Thật không? Vậy thì tốt!” Âu Dương Dị khẽ cười, không nhận xét gì thêm, trán hơi nhăn lại, có chút rầu rĩ.
Bây giờ cô ấy đang vui như vậy, nếu lát nữa cậu nói ra điều đó, cô ấy có chịu nổi không?
Nhìn nụ cười vui vẻ, tinh thần phấn chấn của cô, trong lòng Âu Dương
Dị cảm thấy u sầu, giống như những gợn sóng trên mặt hồ, lòng cậu cũng
đang nhấp nhổm không yên.
Một lát sau, những món ăn vừa gọi được mang lên.
Màu sắc, mùi vị của những món ăn thu hút Thu Hạ Hạ, không còn chút gì giữ ý hay chí khí, cầm đũa lên là ăn xả láng. Âu Dương Dị ngồi đối
diện, lặng lẽ nhìn cô thỏa sức ăn, nhưng không hề động đũa.
Thu Hạ Hạ vừa nhai thức ăn trong miệng, vừa ngẩng đầu băn khoăn nhìn
cậu, líu ríu nói không tròn vành: “Dị, tại sao… cậu… không ăn… gì cả?”.
Âu Dương Dị cười rồi nói: “Hôm nay, bụng dạ mình không tốt, cậu cứ ăn đi!”.
“Ồ!” Thu Hạ Hạ vô thức đáp lại rồi vui vẻ cúi đầu, tiếp tục ăn.
Thời gian còn lại, hai người đều không nói gì, Thu Hạ Hạ chăm chú ăn, Âu Dương Dị chăm chú nhìn cô ăn. Thu Hạ Hạ ăn đến lúc không thể nhét
thêm được nữa, ợ một cái rồi cầm giấy ăn trên bàn lên lau miệng, vẻ mãn
nguyện.
“Dị, cậu ăn tiếp đi, mình đi rửa tay đã!”
“Ừ! Cậu đi đi!” Âu Dương Dị gật đầu, nhìn theo dáng người mảnh mai của cô khuất dần sau dàn hoa dây leo cách đó không xa.
“Sao thế? Không đành lòng phải không? Hay là không nỡ? Có cần mình
giúp không?” Một dáng người yêu kiều nhìn qua cửa sổ, một mùi hương nhẹ
nhàng lan tỏa trong không khí.
Âu Dương Dị thu ánh mắt nhìn về phía dàn hoa dây leo lại, không thèm
nhìn cô gái xinh xắn ở bên, sau khi lạnh lùng nói: “Việc mình hứa với
cậu, mình đã làm rồi! Hãy nhớ sau này tránh xa Hạ Hạ ra!”, cậu đứng lên
đi về phía quầy lễ tân của nhà hàng.
Thu Hạ Hạ từ phòng vệ sinh bước ra, không nhìn thấy Âu Dương Dị ở chỗ ngồi, trong lòng cảm thấy thắc mắc, liền đi tới chỗ người phục vụ, sau
khi cúi đầu lịch sự chào cô, phục vụ nói:
“Thưa cô, người ngồi cùng bàn với cô đã thanh toán rồi. Lá thư này là thứ anh ấy nhờ chúng tôi giao lại cho cô.”
Nói rồi anh ta đưa lá thư cho cô. Âu Dương Dị đang chơi trò gì vậy? Chơi trò trốn tìm sao? Thu Hạ Hạ băn khoăn nhận lấy lá thư.
Lúc quay trở lại lớp học, mắt Thu Hạ Hạ đã đỏ mọng.
Lúc đó là thời gian nghỉ trưa, trong lớp ngoài Trương Nhã Tuyên và
Mạc Trần Bạch ra chỉ còn lại hai, ba học sinh chăm chỉ đang thảo luận
về bài tập.
Trương Nhã Tuyên và Mạc Trần Bạch nhìn là biết Thu Hạ Hạ vừa khóc, lập tức quan tâm, vây lấy cô rồi hỏi.
Trương Nhã Tuyên ấn cô ngồi xuống ghế rồi cầm chiếc khăn ưót giúp cô lau mồ hôi trên trán, quan tâm hỏi cô:
“Hạ Hạ, có chuyện gì vậy?”
“Hu…” Được người bạn thân hỏi han, những giọt nước mắt của Thu Hạ Hạ
lại trào ra. Cô vừa khóc lóc ỏm tỏi vừa nói đứt quãng: “Âu Dương Dị… Âu
Dương Dị… Cậu ấy muốn chia tay mình…”.
“Đã xảy ra chuyện gì? Cậu nói rõ xem nào!” Mạc Trần Bạch chớp cặp mắt hoa đào, đầy quyến rũ, nghiêm túc nói.
“Hu… Các cậu xem đi…” Thu Hạ Hạ khóc nức, đưa tờ giấy màu xanh nhạt đang bị nắm chặt trong tay cho Mạc Trần Bạch.
Mạc Trần Bạch cầm lấy bức thư, cùng đọc với Trương Nhã Tuyên.
Nội dung bức thư rất ngắn. Chỉ viết có mấy câu:
Hạ Hạ, trải qua những ngày ờ bên nhau, mình phát hiện ra tính cách
của chúng ta không hợp. Chúng ta chỉ thích hợp làm bạn bè bình thường
thôi. Xin lỗi cậu!
Âu Dương Dị.
Lý do chia tay như vậy, nếu là người khác thì Mạc Trần Bạch và Trương Nhã Tuyên có lẽ còn có thể tin chứ nếu là Âu Dương Dị thì quá kỳ lạ. Rõ ràng Âu Dương Dị và Thu Hạ Hạ yêu nhau đến chết đi sống lại, hơn nữa
những ngày qua, mọi người đều được chứng kiến tận mắt niềm hạnh phúc
ngọt ngào của họ. Nếu lý do chia tay quái quỷ của hai người là do tính
cách không hợp nhau thì chẳng có ai thèm tin ngoài Thu Hạ Hạ đã yêu đến u mê đầu óc.
Trương Nhã Tuyên chăm chú nhìn bức thư một lúc rồi quay sang nhìn cô
bạn thân và hỏi: “Hạ Hạ, gần đây giữa cậu và Âu Dương Dị có phải là đã
xảy ra chuyện gì rồi không?”.
Thu Hạ Hạ chấm nước mắt, lắc đầu: Không có, mấy ngày nay mình bận
nghĩ cách trêu chọc An Tuyết Kỳ đến mức không còn thời gian mà đi tìm
Dị. Hơn nữa, gần đây mình bị An Tuyết Kỳ hại tới mức toàn thân bầm dập
nên chẳng dám đi gặp cậu ấy”.
Trương Nhã Tuyên nhíu mày nghĩ ngợi nghi hoặc: “Nếu chỉ đơn giản như
vậy thì Âu Dương Dị không thể viết thư như thế này cho cậu, nhất định là cậu đã để lọt mất thông tin quan trọng nào đó”.
Lời nói của Trương Nhã Tuyên khiến Thu Hạ Hạ tạm ngưng khóc, nhớ lại
từng chút một, cô mở to đôi mắt ầng ậng nước, lau nước mắt, lắc đầu nói: “Mình nghĩ mãi mà không ra có gì không ổn! Lần gần đây nhất gặp nhau
vẫn rất tốt đẹp, mình bị nghẹn, cậu ấy còn vội vàng lấy sữa cho mình
uống.”
“Lần gặp nhau gần đây nhất là lúc nào?”
“Chính là cái hôm mình rủ cậu ăn cơm cùng bọn mình, cậu nói cậu không muốn làm cái bóng đèn ấy!”
Trương Nhã Tuyên quay đầu lại, lặp tức nhớ ra. Như một tia lửa điện
xẹt qua, một tình tiết vụt qua trong đầu cô. Mắt cô sáng lên, vội vàng
nhìn Thu Hạ Hạ nói: “Mình nhớ hôm đó rồi! Mình vẫn còn nhớ từ hôm đó trở đi, An Tuyết Kỳ bỗng nhiên thực hiện một lô một lốc những trò chơi khăm cậu đúng không?”.
“Không phải bỗng nhiên đâu!” Thu Hạ Hạ chu mỏ ấm ức, “Hôm đó, lúc
mình đưa hộp cơm cho Dị, cô ta cũng đang ở trong lớp. Cô ta lấy sự an
toàn của mình ra để uy hiếp Dị. Trong lúc tức giận, mình đã cãi nhau với cô ta”.
Đứng im lặng từ nãy tới giờ, cuối cùng Mạc Trần Bạch nghĩ ra điều gì
đó, kinh ngạc kêu lên ngắt lời của Thu Hạ Hạ: “Cuối cùng mình cũng hiểu
tại sao hồi đầu mình thấy An Tuyết Kỳ rất quen rồi!”.
“Tại sao?” Trương Nhã Tuyên hỏi lại như một phản xạ.
“Mình nhớ ra rồi! Trước đây, mình đã từng gặp cô ta!” Mạc Trần Bạch
chóp mắt, khẳng định chắc chắn rồi quay sang, sững sờ nhìn Thu Hạ Hạ
hỏi: “Cậu có còn nhớ buổi tối hôm đó của một năm trước không? Cô gái đã
kéo mình đi ấy?”.
“Ai cơ?” Thu Hạ Hạ ngây người hỏi, nhất thời không phản xạ kịp.
“Mình đã từng nói với cậu rồi mà. Đó là cô bạn mình quen trên mạng,
cô ấy bị vu oan là lấy trộm tiền của bạn học, sự việc bị làm ầm ĩ lên.
Bạn bè tẩy chay, bố mẹ gây áp lực, nhà trường gây sức ép với cô ấy. Cô
ấy sợ quá nên chạy tới nhờ mình giúp chạy trốn ấy, có nhớ không?” Mạc
Trần Bạch sốt ruột nhìn cô, hỏi gấp gáp.
Thu Hạ Hạ nghĩ một lát, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện đó liền gật đầu, “Mình nhớ ra rồi!”.
“Cậu có biết ai vu không cô ấy không?”
Thu Hạ Hạ thất vọng lắc đầu. Lúc ấy cô không có mặt tại hiện trường, cô làm sao mà biết được?
“Là An Tuyết Kỳ!”
Lời nói của Mạc Trần Bạch như một quả ngư lôi rất có uy lực được ném
xuống biển Thái Bình Dương, ngay lập tức dấy lên sóng to gió lớn.
Thu Hạ Hạ và Trương Nhã Tuyên kinh ngạc nhảy lên, không dám tin, nhìn chằm chằm vào Mạc Trần Bạch kêu lên: ”Cậu nói có thật không?!”.
Mạc Trần Bạch gật đầu, tiếp tục nhớ lại rồi nói: “Cô gái đó đem lòng
thương thầm nhớ trộm Âu Dương Dị, âm thầm gửi cơm hộp cho Âu Dương Dị.
Lúc bây giờ, An Tuyết Kỳ là bạn gái của cậu ta. Sau khi An Tuyết Kỳ biết chuyện này, cô ta ỷ thế có bố là chủ tịch hội đồng quản trị của trường
đã vu không cô bạn đó ăn trộm tiền của bạn học, dùng thư nặc danh để gây áp lực tâm lý khiến cô bạn ấy thôi học. Hôm đó, cô ấy nhờ mình đưa đi
trốn, mình không giúp mà đưa cô ấy đến phòng hiệu trưởng học viện Thanh
Nhân để giải thích, sau đó nhìn thấy An Tuyết Kỳ”.
“Không ngờ An Tuyết Kỳ xinh đẹp như vậy nhưng lòng dạ lại độc ác đến thế!” Thu Hạ Hạ rùng mình nhận xét.
“Nhưng việc này có liên quan gì tới Thu Hạ Hạ cơ chứ?” Trương Nhã
Tuyên chăm chú nhìn Mạc Trần Bạch, “Mạc Trần Bạch, cậu định nói gì phải
không?”.
“Ừ”, Mạc Trần Bạch gật đầu, quay sang nhìn Thu Hạ Hạ rồi nói: “An
Tuyết Kỳ là người rất mưu mô, mình thấy là cô ta sẽ không dễ dàng buông
tha cho Âu Dương Dị đâu. Thêm vào đó là chuyện cậu vừa nói, mình nghĩ đi nghĩ lại, thấy có khả năng An Tuyết Kỳ đã dùng cách gì đó để uy hiếp Âu Dương Dị, buộc cậu ta phải chia tay với cậu”.
Trương Nhã Tuyên đứng bên cũng gật đầu phụ họa theo: “Mình cũng nghĩ
như vậy. Mình thấy Âu Dương Dị không phải là người vô trách nhiệm tới
như thế. Bức thư chia tay này có lẽ là do An Tuyết Kỳ buộc cậu ấy phải
viết”.
“Như vậy thật sao?” Thu Hạ Hạ nghe xong thẫn thờ, nhất thời không có phản ứng gì với tình tiết mang tính chất bước ngoặt này.
“Ừ!” Mạc Trần Bạch gật đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắc ngứ nói:
“Tuy mình không thích tên tiểu tử Âu Dương Dị nhưng Trương Nhã Tuyên nói đúng đấy. Tính cách của hắn cũng tạm được, tuy cái vỏ bề ngoài trông có vẻ non choẹt mặt búng ra sữa và ẻo lả.”
Sau khi nghe Mạc Trần Bạch và Trương Nhã Tuyên phân tích, Thu Hạ Hạ
từ chỗ oán giận tới mức không thiết sống dần dần lấy lại tinh thần. Cô
nhìn nghiêng Mạc Trần Bạch đang giả vờ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, lấy
khuỷu tay huých vào lưng cậu, cười chế giễu: “Hey! Muốn khen ngợi Dị của mình thì cứ nói thẳng ra đi! Nam nhi đại trượng phu gì mà cứ thẹn
thùng, ngượng ngùng như con gái, trông khó coi lắm!”.
“Ai thèm khen cái tên ẻo lả ấy? Cậu đừng suy từ bụng ta ra bụng người có được không?” Mạc Trần Bạch giọng ồm ồm, tai đỏ lên tự tố cáo mình.
Chứng kiến vụ cãi nhau nhạt nhẽo của hai người, Trương Nhã Tuyên
không nhịn được cười, cầm cuốn tạp chí trên bàn đi về chỗ của mình, yên
lặng đọc, không để ý tới câu chuyện của hai người bọn họ nữa.
Hai người nhàn rỗi tiếp tục câu chuyện vô vị.
“Mạc Trần Bạch, cậu thừa nhận đi! Mình sẽ không cười cậu đâu!” Thu Hạ Hạ chu mỏ nói mà không cười, nhưng thực tế thì mắt và môi đều không che giấu được ý cười nhạo.
“Này! Nha đầu thối cậu có ý gì hả?!”
Mạc Trần Bạch tức giận cúi xuống định tiến hành giáo dục kiểu bạo lực với cô. Thu Hạ Hạ linh hoạt lách người luồn qua cánh tay cậu, nhanh
chóng chạy ra ngoài lớp học, vừa chạy vừa quay đầu làm mặt quỷ với cậu,
cười hi hi nói: “Là ý hiện lên trên mặt đấy!”.
“Nha đầu thối, cậu đừng có chạy!” Mạc Trần Bạch giận dữ, quay người đuổi theo.
Hai người kẻ trước người sau chạy ra khỏi lớp, trên đường đuổi nhau
vừa cười vừa chế giễu. Không ai chú ý ở góc hành lang bên kia, một cặp
mắt đen láy đang lặng lẽ nhìn hai người.
“Xem ra Thu Hạ Hạ cũng không thích cậu như tưởng tượng nhỉ? Cậu và cô ấy vừa mới chia tay mà bây giờ cô ấy đã mặt mày rạng rỡ chơi trò đuổi
bắt với người con trai khác rồi.” An Tuyết Kỳ khoanh hai tay trước ngực
đứng cạnh Âu Dương Dị, giọng giễu cợt.
Âu Dương Dị không hề phản ứng lại lời nói rõ ràng có ý châm chọc của
cô ta. Cậu lẳng lặng nhìn hai người đang náo loạn ở cách đó không xa,
trong cặp mắt đen láy các sắc thái đau khổ, buồn bã, hài lòng lần lượt
thoảng qua. Âm thầm quan sát một lúc, Âu Dương Dị khó khăn lắm mới thu
được ánh nhìn về rồi kiên quyết quay người bước đi theo hướng ngược với
hai người đó, động tác nhanh mạnh đó bỗng như dừng lại, cậu lại không
thể rời xa được…
An Tuyết Kỳ cười nhạt, buông hai tay xuông đi tới bên cậu, lạnh lùng
chế giễu: “Sao thế? Không nỡ xa người yêu bé nhỏ của cậu phải không?”.
Âu Dương Dị dừng bước, hai tay buông thõng rồi từ từ thu lại thành
nắm đấm. Cậu nhẹ nhàng quay người sang, lạnh lùng nói: “Mình đã rời xa
Hạ Hạ rồi, mong rằng cậu sẽ tuân thủ lời hứa, sẽ không làm phiền cô ấy
nữa!”. Nói xong, hai chân bước một mạch về phía trước, cũng không quan
tâm xem An Tuyết Kỳ có theo kịp hay không.
Đi một lúc rất lâu, cuối cùng dường như cậu cũng để sự giận dữ bên
trong tuôn ra, bước hơi chậm lại. Hai tay đút túi quần, bước chậm rãi về phía trước. Cậu thở dốc nói với An Tuyết Kỳ ở đằng sau: “Mình định sau
khi tốt nghiệp trung học sẽ nộp đơn đi du học. Nếu có thể thích ứng với
cuộc sống bên đó, mình sẽ ở đó một thời gian dài để học cách quản lý
công ty cùng bố. Cậu… hãy quên mình đi!”.
“Mình sẽ đi cùng với cậu!” An Tuyết Kỳ nói không do dự.
“Việc này không thể được! Mình không thể đưa cậu đi cùng.” Âu Dương Dị nhẹ nhàng nói, giọng điệu rất chắc chắn.
“Tại sao?!” An Tuyết Kỳ chạy mấy bước vòng qua trước mặt cậu, giận dữ nói, “Thu Hạ Ha đã không còn là bạn gái của cậu nữa rồi. Tại sao cậu
vẫn không chịu tiếp nhận mình?”.
Cuối cùng, Âu Dương Dị cũng dừng bước. Cậu lạnh lùng ngẩng đầu nhìn
vào mắt An Tuyết Kỳ, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Cậu vẫn còn chưa
hiểu sao? Kể cả không có Hạ Hạ thì mình cũng không thể ở bên cậu! Với
tính cách ghê gớm, ngang ngược của cậu, mình hoàn toàn không thể chấp
nhận. Một năm trước, chỉ vì một cô gái yêu đơn phương mình, cậu ỷ thế là con gái chủ tịch của trường vu không tội ăn cắp cho cô ấy. Hành động
chiếm hữu mạnh mẽ của cậu khiến mình sợ, khiến mình ngột thở. Cậu không
hiểu phải không? Bây giờ, mình có thể nói rõ ràng cho cậu biết, bất kể
là có chuyện gì xảy ra thì Âu Dương Dị mình cũng không thể yêu cậu!”.
Cô không hiểu! Cô không hiểu! Tất cả mọi thứ, cô đều không hiểu! Cô
chỉ nghe thấy cậu nói, bất kể là có chuyện gì xảy ra thì cậu cũng không
thể yêu cô!
Có thật là bất kể là chuyện gì cũng không được không? Nếu là danh dự
của cậu, tiền đồ của cậu, thậm chí là sinh mạng của cậu thì sao? Nêu là
những điều này thì cậu còn dám nói chắc chắn là không được hay không?
Cô thực sự rất muốn biết câu trả lời này!
An Tuyết Kỳ nhếch mép, nặn ra một nụ cười kỳ dị.
Full | Lùi chương 6 | Tiếp chương 8
Chúc các bạn online vui vẻ !