Chương 9
Tuần mới
- Hôm nay em có kết quả chuyển lớp đúng không _ anh Cường hỏi nó
- Dạ
- Nếu kết quả tốt anh sẽ đãi em một bữa _ anh động viên nó
- Hì… _ nó cũng lo lắm, nhưng nó không thể hiện ra ngoài cốt là để anh nó không lo lắng cho nó thôi
Tới trường mà chẳng muốn vào tí nào, nó lại không biết đi đâu. Nghĩ là làm, nó quay đầu lại thi gặp hắn đứng sau lưng. Giật mình nó nhảy lùi về phía sau.
- Tính cúp cua hả _ hắn nói, hai tay đút túi quần nhìn nó
- Không có _ nó nói vội rồi quay lưng đi vào trường
- Ngốc thật _ hắn cười nhẹ nhàng nhìn nó
- Làm gì đứng đây vậy bạn _ Khánh ôm vai bá cổ hắn nói
- Đợi mày _ hắn rảo bước đi
- Điêu dân _ Khánh đấm thùm thụm vào vai thằng bạn
Tuy đã lớn nhưng hai người cứ như con nít. Đánh nhau cho tới khi vào tới lớp. Một tuần mới tràn đầy niềm vui. Hắn cảm thấy thoải mái vì hắn lại thấy nó cười lần nữa. Đứng trên sân thượng khối 12 hắn nhìn xuống lớp nó thì thầy nó đang nhìn hắn từ dưới kia. Khá hạnh phúc, hắn cười thật cươi. Lần đầu tiên nó thấy hắn cười như vậy.
- Đẹp quá _ nó trố mắt ra nhìn hắn cười
- Cái gì đẹp _ Linh hỏi nó
- Ngắm anh nào hả _ Thiện chồm qua bàn nó ngó ra ngoài cửa sổ xem có ai không
- Con chim kìa _ nó còn không biết nó nói cái gì nữa, chỉ biết có con chim đậu trên cành giải vây cho nó thôi
- Ôi trời, mơ mộng quá bà ơi _ Linh trề môi chọc nó
- Hì hì
RENG …RENG…RENG
- Qua một tuần học ở đây các em có gì muốn ý kiến không _ bà cô hắc ám chủ nhiệm lớp nó hỏi cả lớp
- Không có ạ _ lác đác mấy đứa trả lời
- Cô thông báo với các em rằng hôm nay các em sẽ tự học vì các thầy cô phải chấm bài thi chuyển lớp. Chiều nay sẽ có kết quả. Vì vậy các em phải giữ gìn trật tự chung, ai mà ồn ào liệu hồn tôi đó.
- Dạ ….
- Hú hú
- Yeah, tự học
Cả lớp cứ nhốn nháo cả lên, nó cũng chẳng them bận tâm rằng tự học hay có người dạy nữa. Nhìn lên sân thượng khối 12 thì chẳng còn thấy hắn đâu cả. Nó rút trong cặp ra cái mp4, quà tặng sinh nhật 15 tuổi của anh hai nó tặng. Đeo tai phone vào và nắm xuống bàn. Tiếng bài hát cứ chạy trong đầu nó….
Ai loay hoay bốn bức tường đang bao vây
Trên căn gác thật dài tìm thấy tôi mệt nhoài
Đi lang thang
Theo những lớp người đang trôi ngang
Tôi tìm chút thành thật
Giữa những khuôn mặt người
Tìm thấy nhau chi
Khi những vết thương vẫn chưa lành
Lại vội chạy trốn mãi không thôi
Chạm lấy nhau đi
Và hãy đứng yên một chút vậy thôi
Một chút vậy thôi
Nhắm mắt để cảm nhận
Nhịp tim lên tiếng
Nó chẳng nói dối bao giờ
Vẫn mãi lập lờ
Giữa khoảng không sáng tối
Những vết cắn trên môi
Cứ trốn chạy cùng hoài nghi
Để quá khứ in dấu nên những vết hằn
Nhắm mắt để ngọt ngào cũng trôi đi mất
ao vỡ nát thân tôi
Oh I’m sorry I’m sorry
Cho tôi xin chút thời gian
Để hàn gắn những nỗi đau
Của xác thân đầy tổn thương
Oh I’m sorry I’m sorry
Hãy đưa tôi đến nơi
Có thể quên hết những giằng xé
Để tìm thấy được trái tim
Chân thành
Bỏ lại đằng sau lưng tôi bao niềm đau, tôi chạy nhanh như cơn gió đến bên người
Bỏ lại đằng sau lưng tôi bong tối!
Chỉ cần chút vô tư trong đôi mắt, quên hết những nhức nhối trong con tim này
Tôi nhận ra: quá khứ cũng đã đi qua!
( Sáng tối _ Linh phi )
- Nghe gì vậy _ Linh gõ gõ lên bàn nó
- Nghe không _ nó gỡ một bên tai đưa cho Linh
- Ờ…cảm ơn _ Linh nhận lấy
Hai đứa nó nắm trên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, cùng cười nói vui vẻ với nhau.
- Tí nữa cùng xuống căng tin nha _ Linh nói
- Ừm…
Chương 10
Thời gian trôi qua nhanh thật, bọn nó mới nghe đâu có bao nhiêu bài đâu mà đã hết giờ rồi. Nó quấn quấn tai nghe quanh cái máy mp4 rồi đứng dậy xuống nhà ăn cùng Linh.
- Thằng kia đâu rồi ta _ Linh hỏi
- Ai?
- Thiện á, chẳng thấy nó từ lúc cô ra tới giờ
- Ừ, chắc đi đâu loanh quanh thôi
- Kệ nó _ Linh kéo nó đến quầy gọi đồ ăn rồi tự tìm cho mình một góc yên tĩnh để ăn
- Ngồi chung nha _ Khánh nói
- Ớ… _ nó ngước lên nhìn người nói thì thấy hắn một tay bê khay thức ăn, một tay đút túi quần nhìn nó
- Ớ gì, ngồi đi _ thằng Thiện chui đâu ra ngồi cạnh Linh nói
- Cảm ơn _ Khánh nói
Đúng là anh em, kẻ tung người hứng. Làm như bàn của mấy người vậy, người ta đã cho phép ngồi đâu. Khánh tính ngồi cạnh nó thì hắn nhanh tay hơn, đặt khay cơm của mình xuống cạnh nó và ngôi làm Khánh quên độ. Đành phải ngồi cạnh Linh nhìn nó vậy.
- Ê mày, con nhóc Gia Bảo phải không _ một đứa con gái nói
- Đâu _ Ly nói ( chắc các bạn còn nhớ Ly là ai chứ, trong trận xung đột lần trước đó)
- Kia kìa, ngồi với anh Đức á _ đứa con gái kia nói tiếp
- Hừ, lớn gan thật _ Ly cười nhếch mép tiến lại bàn của nó
Linh thấy Ly tiến lại gần thì linh cảm không tốt, liền đá chân nó như ra hiệu. Nó ngước lên nhìn Linh thì Linh hất mặt về hướng Ly. Cả hai đứa nó cùng quay lại nhìn.
- Em ngồi chung được chứ _ Ly đứng trước bàn hỏi
- Hết chỗ rồi bà chị ơi _ Thiện nói
- Em ngồi đi _ Khánh nói
Cả hai anh em nhà đó lại nhìn nhau chóe lửa, sao cái người này cứ thích chia rẽ tình cảm an hem người ta thế không biết. Thằng nhóc bực bội thả mạnh đũa xuống khay, khoanh tay trước ngực nhìn Ly.
- Hai người có lẽ là không đủ chỗ đâu _ Linh nói nhưng mặt không nhìn Ly
- Ok…tôi ngồi đây còn Ngọc sẽ sang bàn khác _ Ly nói rồi hất mặt nhìn cô bạn mình
- Em ngồi cạnh anh nha _ Ly thả khay xuống cạnh hắn.
- Tôi sẽ không ăn được đâu _ trước khi Ly ngồi xuống hắn nói
- Anh… _ Ly đỏ mặt vì câu nói của hắn làm mọi người xung quanh đó cười rúc rich
- Em đi trước, mọi người ăn ngon miệng _ nó đứng dậy cầm khay cơm của mình bỏ đi
- Em cũng đi trước _ Linh cũng đứng dậy đi theo nó
Rầm…leng keng leng keng _ tiếng khay đồ ăn bị đổ xuống sàn
Mọi người quay lại tìm nơi phát ra âm thanh đó thì thấy nó bị hất nguyên khay cơm lên người, đồng phục bị dơ hết rồi. Nó thật sự rất bực mình, nó đâu có gây sự với mấy con mụ này đâu, sao cứ phải lấy nó làm trò tiêu khiển cho mấy người vậy.
- Ố ồ, xin lỗi em, chị không cố ý đâu _ Ngọc bạn của Ly nói với giọng đầy mỉa mai
- Dẹp đi, một kẻ không có mắt như chị thì
- Á…. _ tiếng hét thất thanh của Ngọc cắt ngang lời nó
- Ai bị điên vậy _ Ngọc quát to
- Tôi _ hắn nhướn mày lên nhìn cô ả
- Anh…. _ Ngọc cắn môi tức giận nhìn hắn
- Ôi Ngọc… _ Ly chạy lại giả vờ lo lắng cho bạn mình
- Đi thôi _ hắn kéo tay nó đi
Khi đi ngang qua Ngọc với Ly thì Ly ngáng chân nó làm nó té kéo theo hắn phải dừng lại. Hắn quay lại nhìn Ly thì Ly vội vàng đỡ nó dậy
- Không sao chứ em
- Cảm ơn chị, không phải người làm tôi ngã là chị à _ nó nói
- Tránh xa bạn ấy ra đi _ Linh đẩy tay Ly ra khỏi người nó
- Cô không có việc gì làm hả _ hắn chụp lấy tay Ly đưa lên cao bóp chặt
- Anh đang làm em đau đấy _ Ly đau đớn gỡ tay hắn ra thì hắn càng bóp chặt
- Thả cô ấy ra đi _ Khánh nói
- Hừ…._ hắn nhìn Khánh hắt nhẹ một tiếng _ đừng ai đụng vào người của tôi _ hắn nhìn quanh nhà ăn một lượt rồi hất mạnh tay Ly xuống làm cô ta ngã ngược ra sau.
- Đi thôi _ hắn kéo nó theo sao
- Phiền em lấy cho Bảo một bộ đồ _ hắn nói với Linh
Hắn kéo nó một mạch tới thẳng nhà vệ sinh nữ. Thả mạnh nó vào tường hắn chống hai tay hai bên mặt nó nhìn thẳng vào mắt nó nói.
- Tại sao lại khóc, không phải em mạnh mẽ lắm sao?
- Không có _ nó lau vội giọt nước mắt lăn trên má
- Tại sao phải giả vờ như vậy kia chứ _ hắn giữ tay nó lại không cho nó lau nước mắt _ em cười khinh bỉ cô ta hãy xem lại em đi, em đâu khác gì cô ta đâu
- Đã nói là không có mà _ nó gắt lên _ anh đâu là gì mà mắng tôi như vậy _ nó khóc càng lớn tiếng hơn
- Tôi không là gì cả, nhưng muốn là gì của em cũng rất khó _ hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó
- Đừng khóc nữa, thấy em khóc tôi đau lắm _ hắn ôm nó vào lòng nhưng nó đẩy hắn ra
- Đồng phục em dơ rồi _ nó đỏ mặt nhìn xuống nên nhà tránh gặp ánh mắt của hắn
- Em mang đồ tới rồi nè _ tiếng của Linh làm hai đứa nó vội buông ra
- Ý…sao cậu khóc, đau lắm hả _ Linh vuốt vuốt tóc nó
- Không có, mình thay đồ đã _ nói rồi nó bỏ vào nhà vệ sinh
Ở nhà ăn
- Em không sao chứ, cái tên đó nó cộc tính vậy thôi _ Khánh an ủi Ly
- Anh à _ Ly nói
- Ối trời _ thiện nói với giọng đầy mỉa mai _ chị đúng là quỷ mà
Nói rồi Thiện bỏ đi, mọi người ở nhà ăn được một phen hú hồn với cảnh hắn đổ thức ăn lên người Ngọc. Một kẻ chuyên gây sự với người khác hôm nay được đich thân “ Hoàng tử Thiên Vương” ra tay thì đúng là mất mặt mà. Từ nay sẽ không ai nghe lời Ngọc và Ly như trước nữa. Mặc cho 2 người là con đại gia, con của hội trưởng hội phụ huynh đi chăng nữa cũng thế thôi. Ngọc và Ly cũng rất quê, vừa bị hắn đổ thức ăn vừa bị xỉ nhục giữa chốn đông người thì hỏi mặt mũi đâu mà nhìn mọi người kia chứ.
Chương 11
- Alo, alo….nhà trường xin thông báo đã có danh sách những học sinh trúng tuyển chuyển lớp, các em về bảng tin của trường để xem kết quả.
- Bảo…đi không _ Thiện gọi nó
- Hả, à đi _ nó đứng dậy _ đi thôi Linh
Ba đứa nó kéo nhau xuống bảng tin của trường để xem kết quả. Đông nghẹt người, tất cả học sinh đổ dồn về bảng tin để xem khiến sân trường đông không còn chỗ đứng. Các bảng tin ở các khối, cũng đông không kém. Ba tụi nó đành đứng chờ đám học sinh kia vãn bớt mới tới gần để xem kết quả. Nó thì chống căm lên ban công ngó, Thiện thì một tay chống nạnh thờ dài, còn Linh thì đứng ngồi không yên cứ đi qua đi lại làm tụi nó cũng nóng ruột. Đám học sinh coi xong, khi đi ngang qua tụi nó cứ chỉ chỉ chỏ chỏ tụi nó bàn tán, làm tụi nó càng sốt ruột hơn.
- Trời ơi…. _ Thiện vò đầu bứt tai _ quái gì mà lâu vậy, xem ít thôi chớ
- Từ từ, đừng có vội _ nó trấn an Thiện
- Không cần xem nữa đâu _ Khánh từ sau nói lớn làm ba đứa nó quay lại
- Gì nữa đây _ Thiện lên tiếng
- Được chuyển lớp rồi, không cần xem nữa đâu _ Khánh cười dịu dàng nhìn tụi nó
- Thật không? _ nó mở to mắt nhìn Khánh
- Ai đỗ mới được chứ _ Thiện hỏi lại
- Cả ba đứa, chúc mừng nha
- Thật chứ, Yeah _ Linh nhảy cẫng lên ôm chầm lấy nó
- Khoan đã, em học lớp nào vậy _ nó bỗng dừng lại hỏi
Khánh chưa kịp trả lời thì nó đã chạy lại bảng tin gần đó nhất để xem. Mọi người bỗng tản ra cho nó xem kết quả. Hai đứa kia cũng chạy theo nó tới bảng tin.
- Ôi trời đất…_ Thiện thốt lên _ không thể tin được
- Làm sao có thể chứ _ Linh cũng thốt lên
- Bạn ấy là Gia Bảo đấy _ hs1
- Gia Bảo 10a2 phải kia không _ hs2
- Giỏi thật đấy, đứng đầu bảng luôn _ hs3
- Anh đã nói là em đậu rồi mà _ Khánh tới cạnh nó vỗ vỗ vai
- Bạn được 97 điểm luôn, làm sao có thể chứ Bảo _ Thiện tiến sát tới bảng tin để xem cho rõ _ minh đứng thứ 2 chỉ có 78 điểm, khoảng cách xa quá
- Cậu giỏi thật đấy _ Linh ngạc nhiên nói với nó
- Chúc mừng bạn _ các học sinh khác cũng chúc mừng nó khôn ngớt
Riêng bản thân nó thì không vui gì cả, một chút thôi, nó chỉ cảm thấy vui một chút thôi. Bỗng dưng hình ảnh của hắn hiện ra trong đầu nó. Nó sẽ học cùng lớp với hắn, sẽ còn gặp mặt nhiều lần, đụng độ nhiều lần. Việc nó được điểm cao trong kỳ thi này đã là tâm điểm của mọi người rồi. Nói chi tới việc hắn ngày càng để ý đến nó hơn, còn ra mặt bảo vệ nó nữa. Không biết nó sẽ chịu đựng được tới bao giờ nữa. Cười nhẹ rồi nó quay đầu bỏ đi, mặc cho mọi người trầm trồ kết quả của nó trên bảng tin. Cái tên Trịnh Gia Bảo – 97 điểm cứ hiện ra trước mắt nó vậy. Không ai để ý rằng nó đã rời khỏi đó đi rồi.
- Em có vẻ không vui với kết quả của mình _ hắn đi theo nó từ nãy tới giờ mới lên tiếng
- …. _ nó đứng lại làm hắn va phải nó té nhào _ ui da _ nó xoa xoa cánh tay chống đât của mình
- À…xin lỗi _ anh đỡ nó dậy
- Không có gì _ nó phủi phủi đồng phục rồi đi tiếp
- Không ưng ý với kết quả hiện tại hả
- Không có
- Trông em có vẻ không vui
- Đúng là không vui thật _ nó đứng lại khoanh tay trước ngực nhìn hắn
- Tại sao _ hắn cũng không vừa, đút tay vào túi quần dựa lưng vào tường nhìn nó
- Việc học cùng mấy anh làm em thấy rất mệt, không biết chuyện gì nữa sẽ xảy ra
- Em lo lắng tới vậy ạ, tôi sẽ bảo vệ em
- Hajz…_ nó thở dài rồi bỏ đi _ không cần
Để hắn đứng đó một mình nó về lớp để chuẩn bị ra về. Về đến lớp ai cũng nhìn nó với ánh mắt hồn tạp khác nhau, ngưỡng mộ có, ganh tỵ có, ghét bỏ có…
- E hèm _ cô đọt nhiên vào lớp khiến tụi nó giật mình
- Chúng em chào cô _ cả lớp đứng dậy chào cô răm rắp
- Không có gì, cô chỉ muốn nhắc các bạn đỗ kỳ thi chuyển lớp mai tự các em di chuyển tới lớp mới của mình, những bạn còn lại thì vẫn học tại lớp của mình bình thường _ cô nhìn quanh lớp một lượt _ các em ra về cẩn thận _ rồi cô bước ra khỏi lớp
- Hên là tôi với cậu vẫn chung lớp _ Thiện cười nhăn nhở vừa nói với nó vừa dọn sách vở
- Ừ _ nó trả lời ngắn gọn rồi ra về
Tin tin _ tin nhắn điện thoại đến, nó mở ra đọc
“ – Anh hai không tới đón em kịp, thằng Vương sẽ tới đón em. Anh sẽ về sớm “
Cất điện thoại vào cặp, nó bước đi vô hồn. Đứng trước cổng trường đợi anh Vương thì mọi người đi ngang qua nó lại xì xầm bàn tán. Nó ngại lắm, chẳng biết phải đi đâu nữa. Đứng đợi cũng không được, mà đón taxi về cũng không được, nó còn không biết taxi có đưa nó đi lung tung không nữa là… Thế là nó quyết định tự di bộ về nhà. Rút chiếc mp4 trong cặp ra đeo headphone vào rồi về nhà. Trên đường đi nó cứ lẩm bẩm hát theo lời bài hát mà không hay biết rằng có người theo sau mình.
- Lạc rồi _ nó ngơ ngác nhìn xung quanh _ chẳng phải đường về nhà
Nó quay lại thì gặp hắn đứng trước mặt mình. Mở to hai mắt hết cỡ nhìn hắn, làm sao mỗi lần gặp hắn nó toàn bị giật mình không vầy nè. Chẳng lúc nào gặp cho tử tế cả là sao. Nó nhíu mày nhìn anh, tò mò. Chẳng lẽ nhà anh đường này, hay là anh đi theo mình ta. Nó suy nghĩ một hồi rồi cũng quyết định bỏ đi, tại nó nghĩ chẳng có lý do gì anh phải đi theo nó cả. Nó cười ngớ ngẩn rồi bước tiếp, nụ cười ngớ ngẩn đó chợt làm hắn đứng hình vài giây.
- Em còn không biết nhà mình ở đâu à _ hắn giữ tay nó lại
- Ơ … _ nó tháo headphone ra nhìn hắn _ đi đi _ nó hất hất tay nhìn hắn, cứ như đuổi gà vậy
- Đi đâu
- Về đi, đường về nhà anh mà
- Ai nói đây là đường về nhà tôi
- Chẳng lẽ anh đi theo tôi à
- Nếu đúng thì sao _ hắn tiến lại gần nó
- À …không sao …. _ nó lùi lại để giữ khoảng cách với hắn
- Em luôn tìm cách tránh né tôi _ hắn giữ nó lại để thu hẹp khoảng cách nó đang giữ
- Không có _ nó chối lia lịa
- Tốt, muốn đi đâu không _ hắn thả nó ra rồi nói
- Không, tôi muốn về nhà _ nói rồi nó quay lưng bỏ đi thật nhanh
- Tôi sẽ đưa em về _ câu nói của hắn làm nó phải đứng lại
- Nhà ở đâu, tôi đưa em về _ hắn tiến lên đi cùng nó, nhưng nó vẫn đứng yên chỗ đó
- Sao thế, đi thôi, tôi đưa em về _ hắn quay lại nắm tay nó kéo nó đi.
Chương 12
Ấm áp thật, nó ngước lên nhìn hắn. Nhìn từ phía sau trông hắn hiền lành làm sao ý. Mái tóc màu đỏ hung bay bay trong gió nhẹ nhàng làm sao. Vai rông, lưng vừa rộng vừa dài. Đi sau hắn mà nó có cảm giác như đang được hắn bảo về vậy, rất an toàn. Với chiều cao khiêm tốn như nó thì việc đi sau một thằng con trai cao, còn được nắm tay kéo đi thì chẳng ai nghĩ tụi nó là một cặp cả. Có thể người ta chỉ có thể nhìn nó như con bé cấp 1 cấp 2 được thằng anh cấp 3 đón về nhà thôi. Nghĩ đến đây nó bực bội giật tay lại, hành động mạnh mẽ đó của nó làm hắn phải dừng lại xem đã có chuyện gì xảy ra.
- Đi cùng đi, em không muốn đi sau lưng anh nữa _ nó vênh cái mặt nhỏ nhỏ của mình lên nhìn hắn _ ngại lắm
- Sao? _ hắn nhướn mày lên nhìn nó khó hiểu _ ngại là sao
- Mọi người cứ nghĩ em là con bé con được thằng anh đón đi học về vậy _ nó nhíu mày giả thích cho hắn rõ
- Hì… _ lời giải thích dễ thương của nó làm hắn phải bật cười _ ngốc thật, đi thôi
Hắn nắm lấy tay nó, kéo nó ngang hàng với anh rồi hai đứa cùng bước chung một nhịp trên đường. Đường phố về đêm như góp phần giúp bọn nó vậy, không ai để ý đến bọn nó làm nó thấy thoải mái hơn nhiều.
- Anh sinh tháng mấy _ nó quay qua nhìn hắn rồi hỏi
- Hỏi làm gì
- Chỉ muốn biết thôi
- Sắp tới rồi
- Bao lâu
- 2 tuần nữa, ngày lễ tình nhân
- 14 tháng 2 hả, thì ra là bảo bình
- Em cung gì
- Bảo bình luôn _ nó phì cười tít mắt nhìn hắn _ mà anh cũng biết cái đó hả
- Ừ…biết
Tay nó và hắn siết chặt nhau hơn. Nhìn thấy nó cười hắn cứ ước thời gian lúc này ngừng trôi thì tốt biết mấy. Một ngày gặp nó, ở gần nó không biết anh phải gặp bao nhiêu cảm xúc từ nó, không biết anh thấy được bao nhiêu con người khác nhau của nó. Mỗi lúc gặp nó anh lại thấy một con người khác của nó. Anh thất sự rât tò mò về nó, không phải vì sự thích thú gái gú như lũ bạn trên trường anh hay nói. Mà là anh thấy vui, đơn giản là ở gần nó anh thấy vui thôi.
- A tới nhà rồi _ nó chỉ tay về ngôi nhà ba tầng không quá hoàng nhoáng với vẻ ngoài của nó khi ở xa, nhưng khi tiến lại gần thì chắc hẳn người thấy sẽ ngạc nhiên với nó
- Cảm ơn anh đã đưa em về _ nó cúi đầu cảm ơn hắn trước khi vào nhà
- Không có gì _ hắn gật gật đầu nhìn nó _ anh về đây
- Về cẩn thận ha _ nó vẫy vẫy tay chào hắn
Đi được vài bước , hắn cảm giác như mình bỏ quên điều gì đó vậy. Hắn quay lại, nó vẫn đứng đó tiễn hắn. Ấm lòng, hắn nở một nụ cười mãn nguyện chạy lại chỗ nó. Hai tay ôm trán nó rồi nhẹ nhàng đặt lên trán nó một nụ hôn nhẹ.
- Ngủ ngon, mơ đẹp _ rồi hắn lại quay đầu bỏ chạy
Nó còn chưa kịp định thần xem chuyện gì đang xảy ra nữa mà. Đưa tay lên trán, xoa xoa nơi hắn đặt nụ hôn nhẹ lên đó. Miệng bỗng cong lên thành nụ cười. Nó cũng không biết sao lại vui vậy nữa.
Kíttttttttttttttttttttttt
Anh hai nó cũng anh Vương vội vàng mở cửa xe ra chạy lại trước cổng nhà nơi nó đang đứng.
- Em không sao chứ, anh tìm em suốt _ anh hai giữ hai vai nó nhìn lên nhìn xuống
- Em không sao , hì
- Anh tới đón em nhưng không thấy em đâu _ anh Vương nói
- Em chỉ muốn thử về nhà một mình xem như thế nào thôi, anh hai ngày càng bận đâu thể tới đón em được
- Thì anh đón em _ anh Vương tiếp lời
- Đâu thể nhờ anh mãi _ nó cười như giải thích nhìn ảnh
- Thôi, về nhà là tốt rồi, em ăn gì chưa, vào nhà anh nấu cơm cho _ anh hai nó vừa mở cổng vừa nói
- Chưa nè, phải vất vả lắm em mới tìm đường về nhà được á _ nó xị mặt ra xoa xoa bụng
- Vào đi _ anh nói nó rồi nhìn thằng bạn mình
Cả ba người nó, anh nó và Vương cùng lăn vào bếp. Khá ồn ào náo nhiệt, họ cười nói vui vẻ như một gia đình thực thụ. Nó đâu hay biết cũng có người đang cười tủm tỉm miết đâu.
- Mày ăn nhầm cái gì mà cứ cười miết vậy thằng kia _ Khánh khó hiểu nhìn hắn
- Chắc ảnh trúng số đó _ Thiện nhìn anh mình rồi nhìn hắn _ anh giàu rồi cho em cái vé đó đi, anh đâu có cần nó
- Khùng, sao nó lại cho mày chứ _ Khánh cú mạnh lên đầu thằng nhóc một cái
- Anh có biết anh đang bạo hành trẻ vị thành niên không hả _ nó gắt gỏng
- Mày già quá tuổi rồi con _ Khánh cầm ly rượu lên uống mỉa mai thằng em
- Mày đang nghĩ tới Gia Bảo à _ Khánh nhìn hắn hỏi
- Ừ
- Sao lại nghĩ đến con bé có chuyện gì hả
- Ờ hơ _ hắn ngồi thẳng dậy nhìn Khánh _ sao tao lại nghĩ tới con bé vậy _ cầm ly rượu lên uống một hơi rồi lại ngã lưng ra sau lấy trong túi quần bao thuốc lá đốt một điếu, hút một hơi rồi nói _ tao cũng không biết tại sao nữa _ thở phì phò khói thuốc vào không trung
- Mày thích con bé à _ Khánh giật bao thuốc trên bàn lấy một điểu đốt rồi hít một hơi
- Tao đoán vậy ở cạnh con bé tao thấy rất vui _ hắn lại cười
- Nếu tao nói tao cũng thích con bé thì sao _ Khánh nhìn hắn cách nghiêm túc
- … _ hắn nhìn Khánh rồi thở hết khói thuốc trong miệng ra _ chỉ là nếu thôi mà
Không ai nói với ai câu nào nữa, hắn nghĩ từ nếu mà thằng bạn mình nói đã xảy ra rồi. Hắn chưa chuẩn bị, chính xác là hắn không biết sẽ có chuyện này xảy ra. Chưa một lần hắn làm tổn thương bạn mình. Hắn sợ làm người khác tổn thương, sợ làm phiền người khác. Đôi lúc hắn hận bản thân mình là một bảo bình nữa kìa.
Chúc các bạn online vui vẻ !